1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế hậu của lãng hoàng - Hồ Tiểu Muội (236/420+ NT2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 71: Bất ngờ dịu dàng

      Editor: hazelnut

      Tiêu Mặc xong, quả nhiên thấy vẻ mặt Hạ Lan Phiêu đại biến. Mặt của nàng vừa đỏ vừa trắng, hết trắng rồi đỏ, như quả đào non chín mọng, rất đáng . Tiêu Mặc đợi nàng lên tiếng, Hạ Lan Phiêu quả nhiên xoắn xuýt mà khổ sở mà : "Hoàng thượng. . . . . . Tại sao phế bỏ nô tì?"

      "Ngươi muốn trẫm phế bỏ ngươi sao?" Giọng Tiêu Mặc run lên.

      "Nô tì là con của tội thần, đức hạnh bại hoại, dám chiếm chiếc ghế hoàng hậu, làm mất mặt hoàng thượng. Hoàng thượng tuấn ưu nhã, tuổi trẻ tài cao, có vô số danh môn thục nữ tranh đấu muốn làm vợ của ngài, hoàng thượng tội gì chỉ vì nô tì mà chịu cười nhạo của người trong thiên hạ? Vì danh dự của hoàng thượng, nô tì nguyện ý rời khỏi hoàng cung."

      Hạ Lan Phiêu cảm thấy lời này vừa khen Tiêu Mặc, vừa tự châm biếm mình, hơn nữa còn quá việc nàng làm hoàng hậu bây giờ là chuyện bị người ta phản đối như thế nào, rất là thuyết phục. Nàng giương mắt nhìn Tiêu Mặc, mà Tiêu Mặc lại bình tĩnh nhìn nàng, xung quanh chìm trong yên lặng.

      " như vậy là ngươi suy nghĩ cho trẫm." Tiêu Mặc cười ha ha: "Hoàng hậu săn sóc là chu đáo, mọi chuyện đều tính toán vì trẫm."

      "Hoàng thượng quá khen." Hạ Lan Phiêu mặt đỏ tim run: "Nô tì tự biết làm sai nhiều chuyện, xin hoàng thượng thứ tội, vạn lần dám ở lại hầu hạ bên cạnh."

      "Nếu trẫm thả ngươi sao?" Tiêu Mặc mỉm cười tiến tới gần bước.

      "Hoàng thượng tại sao buông tha cho nô tì? Những gì hoàng thượng muốn đều chiếm được rồi, nô tì còn có gì có thể lợi dụng được hay sao?"

      . . . . . .

      " nửa kia thủy lưu ly.” Hạ Lan Phiêu liếc cánh tay ngọc thon thon vai, rất muốn đánh hạ , nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn : "Nô tì nghĩ hôm nay thời tiết tốt."

      "Trẫm cũng cảm thấy như vậy."

      Tiêu Mặc xong, cả hai cùng ngẩng lên, hơi thở gần trong gang tấc. Mặt Hạ Lan Phiêu đỏ lên, cứng ngắc quay đầu , chuyện chẳng có gì lại bắt gặp ánh mắt mập mờ của đám cung nhân. Nàng thấy Tiêu Mặc là cố tình làm như vậy để cho nàng mất thể diện. Hạ Lan Phiêu chẳng còn gì, cần tiếp tục cùng nàng diễn trò, như vậy rốt cuộc là vì cái gì?

      Lúc bọn họ tới cung Phượng Minh, Tử Vi khoẻ rồi. Sắc mặt của nàng còn nhợt nhạt, đôi môi cũng khôi phục vẻ hồng hào. Nàng nằm giường, nhìn thấy Hạ Lan Phiêu cùng Tiêu Mặc, vội vàng run run đứng dậy, Hạ Lan Phiêu lời nào ấn nàng xuống. Nàng nắm lấy tay của Tử Vi, rất muốn cười, rồi lại rơi lệ: "Tử Vi, ngươi sao là tốt rồi!"

      "Nương nương. . . . . ."

      Tử Vi cũng rơi lệ. Nàng mặc kệ ngăn cản của Hạ Lan Phiêu, liều mạng xuống giường quỳ xuống với bọn họ, trong miệng : "Đa tạ ơn cứu mạng của hoàng thượng, nương nương. Tử Vi chỉ là nha đầu, ngờ có thể được thái y cứu chữa. . . . . ."

      "Ngươi nghĩ tại sao phải cho thái y tới cứu ngươi? Nương nương nhà ngươi vì cứu ngươi quỳ ở cửa cung Thục Phi, người sốt cao mới lui xuống. Tử Vi, ngươi lợi hại."

      Tiêu Mặc nhìn Tử Vi, cười như cười, biết là tán thưởng hay là trách tội. Tử Vi chỉ cảm thấy người run lên, vội vàng rưng rưng : "Là lỗi của nô tì! Nô tì vốn nên hầu hạ nương nương bảo vệ nương nương, mà lại làm cho nương nương chịu nhục vì nô tì, nô tì tội đáng chết vạn lần!"

      Tử Vi xong, dập đầu bịch bịch, dập đầu tới nỗi sưng cái trán lên. Hạ Lan Phiêu đau lòng vội đỡ nàng lên, trợn mắt nhìn Tiêu Mặc cái, nhưng vẫn là giận mà dám gì. Tiêu Mặc nhìn bộ dạng Hạ Lan Phiêu ôm Tử Vi vừa khóc vừa cười, khẽ lắc đầu, có chút đành.

      "Nếu hoàng hậu muốn ngắm mặt trời cung Phượng Minh, trẫm phái thái y chẩn bệnh cho ngươi, hoàng hậu nhớ uống thuốc."

      "Nô tì tốt hơn nhiều, cần. . . . . . uống thuốc nữa."

      " sao?" Tiêu Mặc tay đặt lên trán của Hạ Lan Phiêu, tay đặt lên trán của mình: "Vẫn còn nóng chút, tiếp tục uống thuốc."

      Bàn tay của Tiêu Mặc to mà dầy, ấm áp, giọng điệu lại có chút dịu dàng, làm cho Hạ Lan Phiêu khẽ ngây người. Nàng ngơ ngác nhìn Tiêu Mặc, mà Tiêu Mặc cũng có chút giật mình, rút bàn tay đặt trán nàng lại. uống ly trà ở cung Phượng Minh rồi rời , Tử Vi mới có cơ hội hỏi Hạ Lan Phiêu mọi chuyện. Hạ Lan Phiêu kể lại qua loa, lúc Tử Vi biết Hạ Lan Phiêu vì nàng mà quỳ xuống cầu Thục phi, tròng mắt đỏ lên: "Nương nương. . . . . ."

      "Đừng! Lời cảm tạ của ngươi ta muốn nghe! ra ta cũng chỉ diễn kịch thôi, thêm chút hiệu ứng tình cảm đau buồn đạt mục đích thế nào được? Xem ra kỹ thuật diễn của ta cũng tệ lắm."

      Cho dù nghe Hạ Lan Phiêu như mây trôi nước chảy, nhưng Tử Vi biết nàng vì mình mà hi sinh rất nhiều. Để ngăn cho mình khỏi khóc, nàng sụt sịt cái mũi, có chút ngượng ngùng nhìn dấu hôn cổ Hạ Lan Phiêu: "Quan hệ của nương nương và hoàng thượng so với trước kia hình như khá hơn chút rồi. Nhìn dáng vẻ mới vừa rồi của hoàng thượng ràng rất quan tâm nương nương đấy."

      "Ha ha. . . . . . là ảo giác. Tử Vi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, bồi dưỡng tốt thân thể mới là quan trọng nhất."

      Ban đêm, Hạ Lan Phiêu vô cùng thân thuộc ngủ say giường ở cung Phượng Minh, đột nhiên cảm thấy đêm lạnh thấu xương, có chút quen. Trong đêm tối, nàng trợn tròn mắt, nghĩ tới lúc Tiêu Mặc ôm nàng ấm áp, nghĩ tới hơi thở nóng rực của Tiêu Mặc, cảm thấy mình có chút rối loạn trong lòng. Nàng hiểu, ràng Tiêu Mặc là người nàng rất cực khổ quyến rũ, nhưng nàng tại sao còn có thể lưu luyến ấm áp của —— là bởi ta quá sợ lạnh sao? Haiz. . . . . .

      Trong đầu Hạ Lan Phiêu rối loạn, mãi ngủ được. Đúng lúc này, đột nhiên nàng nghe được hồi tiếng hát truyền tới từ phía xa. Tiếng hát này nghe lời, nhịp điệu nhưng hiểu sao lại có chút quen thuộc. Nàng si ngốc lắng nghe bài hát đó, chỉ cảm thấy cả người run lên, tự nhiên có luồng khí lạnh trải rộng toàn thân.
      Last edited: 18/3/16
      HaYen thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 72: Bí mật của Lãnh Tuyền điện.
      Edit: kaylee

      Lãnh Tuyền điện?

      Hạ Lan Phiêu nhớ tới nơi phát Tiêu Mặc bị thương, trong lòng đột nhiên có chút nghi ngờ. Cung điện kia là ai ở, tại sao tất cả mọi người đều kiêng kỵ như vậy? Chẳng lẽ…. Bên trong là tiểu lão bà của Tiêu Mặc? Nhưng phải mỗi tiểu lão bà của đều ở cung điện hoa lệ sao? Chỉ có mình ta là ở nơi rách nát, hừ….

      Tử Vi Lãnh Tuyền điện là cấm kỵ trong cung, bên trong có hồn ma, nhưng ta cũng tin. thế giới này làm sao có thể có ma quỷ? Những cổ nhân này lừa gạt ta mà thôi. Nhưng cuối cùng tại sao ta lại đến thế giới này…. Chẳng lẽ ở sâu xa đâu đó có bàn tay vô hình nắm giữ vận mệnh của chúng ta sao?

      Đêm khuya, Hạ Lan Phiêu lẳng lặng nghe tiếng hát xa, trong lúc vô tình lệ rơi đầy mặt, lâu mới mơ màng ngủ. Đêm nay, mộng mị.

      Ngày hôm sau, tin tức Hoàng Hậu lại lần nữa được sủng ái truyền khắp cung đình. Các phi tần bắt đầu xoắn xuýt biết đứng ở bên nào, mà Thục phi lại càng oán hận Hạ Lan Phiêu. Cung nữ tranh giành búi tóc cho nàng ta, mà nàng ta ngồi trước bàn trang điểm, lời nào, lặng lẽ nhìn dung nhan ràng xinh đẹp hơn Hạ Lan Phiêu biết bao nhiêu lần. Nàng cầm các loại kim trâm so sánh, muốn thử xem cây trâm nào hợp với bộ áo đen hôm nay nàng mặc, chọn lúc, cuối cùng yên lặng để xuống. Nàng ngơ ngác nghĩ đến tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, đột nhiên phẫn hận quăng hết gương đồng, phấn son, trang sức xuống đất, mình cũng lặng lẽ rơi lệ.

      là khốn khiếp! Ta trang điểm ăn mặc như vậy cho ai nhìn? Căn bản có người quan tâm sống chết của ta….

      Ngày hôm qua, vốn tưởng rằng cuối cùng cũng làm cho tiện nhân kia cúi đầu trước ta, lại nghĩ rằng nàng dùng khổ nhục kế (*) quyến rũ tâm của Hoàng Thượng! là hạ tiện! tại tất cả mọi người đều biết Hoàng Thượng bỏ rơi ta cưng chiều tiện nhân kia, biết ngôi vị Hoàng Hậu của nàng ta vẫn vững vàng đổ! Hoàng Thượng, rốt cục ngài nghĩ gì?

      (*) khổ nhục kế: cố ý làm thương hại đến bản thân, đánh lừa lòng tin của kẻ địch, lợi dụng cơ hội đó để thực mưu kế của mình.

      Ta hiểu, mất gia tộc che chở, tại sao vận số của nàng ta vẫn tốt như vậy? Bàn về gia thế, cha ta Âu Dương Vĩnh là Binh Bộ Thượng Thư, mà tiện nhân kia chỉ là nữ nhi của tội nhân thôi! Nhưng rốt cục tại sao Hoàng Thượng lại sủng ái nàng ta như vậy?

      được, ta tuyệt để Hoàng Thượng bị hồ ly tinh kia mê hoặc! Nếu Hoàng Thượng hành động, vậy ta hành động…. Chỉ cần làm cho nàng ta, phạm vào cấm kỵ kia….

      Các cung nữ vội vàng tiến lên dọn dẹp các mảnh vỡ mặt đất, cẩn thận nhặt lên các loại trang sức. Thục phi nhìn họ, nhàn nhạt : “Đồ trang sức cần đặt lại hộp trang điểm, các ngươi cầm dùng .”

      “Nô tỳ dám!”

      có gì là dám hay dám. lâu sau, nhất định Bản cung lấy được thứ tốt hơn. Nhất định.” Thục phi kiên định .

      Tối nay, Tiêu Nhiên được mời vào cung, đánh cờ với Tiêu Mặc. Nhắc tới cũng lạ, kỳ nghệ (kỹ thuật đánh cờ) tinh xảo trước sau như như Tiêu Mặc hôm nay lại thua liên tiếp, làm cho Tiêu Nhiên cười nhạo ngừng. Tiêu Nhiên nhìn Tiêu Mặc, nhịn được chế nhạo: “ ngờ Hoàng Thượng cũng có lúc thua liên tiếp. Cùng Hoàng Thượng đánh cờ nãy giờ, thấy ngài có chút tâm , biết hoàng thúc ta đây có thể chia sẻ vì Hoàng Thượng hay ?”

      “Có sao?” Tiêu Mặc cười nhạt.

      “Mặc, có chuyện gì cứ với ta.” Tiêu Nhiên nghiêm túc nhìn : “Ta hiểu , chuyện có thể làm cho ngươi lo lắng nhiều. cho ta biết.”

      “Hạ Lan Phiêu, chỉ sợ sông được mấy ngày nữa.” Tiêu Mặc theo bản năng ngõ ngón tay lên bàn trà: “Mà ta còn chưa tìm được Thủy Lưu Ly.”

      “Hạ Lan…. Hoàng Hậu nàng…. Thế nào? Là do độc Túy Hà Y sao?” Tiêu Nhiên khó khăn hỏi.

      , là độc của Hạ Lan gia, ngay cả Trần Thái y cũng có cách giải. Trẫm cho nàng uống thuốc tạm thời ức chế độc phát, nhưng cũng phải kế lâu dài. Thuốc giải này sợ rằng chỉ có lão thất phu kia mới có thể giải.”

      “Mặc hỏi lão già kia thuốc giải sao?”

      “Làm sao có thể?” Tiêu Mặc cười lạnh: “Ta tuyệt đối năn nỉ bất luận kẻ nào.”

      “Vậy ngươi…. Nhìn Hoàng Hậu chết sao?”

      “Ta cũng muốn như vậy. Dù sao Thủy Lưu Ly nửa, có thêm nửa còn lại là có được bảo tàng rồi. Nếu có khả năng, ta cũng muốn Hạ Lan Phiêu chết vào lúc này.”

      “Tốt lắm, nữa. Tiếp tục đánh cờ.”

      Có lẽ là ra tâm , tâm tình vui vẻ ảnh hưởng, Tiêu Mặc lại khôi phục bén nhọn cùng thận trọng vốn có, mà Tiêu Nhiên chút để ý. Tim của biết bay đến nơi nào, đánh cờ rất chuyên chú, dùng cơm vội vàng rời . Tiêu Mặc biến sắc nhìn bóng lưng hoàng thúc rời , với thái giám Lý Trường: “ hành tung của Tiêu Nhiên cho Trẫm.”

      “Dạ, Hoàng Thượng.”

      Lý Trường hiểu làm sao hai thúc cháu lại có hiềm khích, cũng dám hỏi nhiều, chỉ là phái người theo sau Tiêu Nhiên. Người tới rất nhanh báo cáo Tiêu Nhiên đến địa lao thăm Hạ Lan Thụy, Tiêu Mặc trầm mặc tiếng nào, chỉ ‘Ừ’ tiếng. Hôm nay cố ý thua cờ, cố ý với Tiêu Nhiên Hạ Lan Phiêu gặp vấn đề khó khăn, mà Tiêu Nhiên tìm Hạ Lan Thụy xin thuốc giải cho nàng. xác nhận suy đoán trong lòng, nhưng tâm tình lại quá vui vẻ.

      Ngươi thích Hoàng Hậu của ta sao, hoàng thúc? Hơn nữa hình như ngươi còn thích nhiều hơn so với tưởng tượng của ta…. khó xử. Ta từng với ngươi, trừ vị trí Hoàng đế này, ngươi muốn ta đều cho. Xem ra, ta nên tặng lễ vật cho ngươi….

      Tiêu Mặc nghĩ vậy, bóp vỡ quân cờ trong tay, bụi văng khắp nơi. Mà biết, bây giờ Hạ Lan Phiêu gạt mọi người, từng bước đến Lãnh Tuyền điện, tâm tình càng ngày càng kích động. Nàng biết đạo lý ‘Lòng hiếu kỳ hại chết mèo’, nhưng nàng muốn biết bí mật lớn nhất hoàng cung này là gì. Mà theo từng bước chân nàng đến gần Lãnh Tuyền điện, tiếng hát càng ngày càng ràng, nghi ngờ trong lòng nàng cũng ngày càng lớn.

      Bài hát này nghe thế nào lại giống nhạc phim Đại Minh Cung – tên là Trường tương thủ? Ta nhớ lúc ta chưa tới đây, nghe bài hát này dưới mười lần, vô cùng quen thuộc ‘Trường tương thủ’. Chẳng lẽ cổ đại cũng có loại nhạc này? rất kỳ lạ!

      Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, chạy tới cửa cung Lãnh Tuyền điện, cuối cùng cũng nghe tiếng hát bên trong. Máu trong cơ thể lập tức dồn hết lên đầu, đỏ bừng cả khuôn mặt.

      Trường tương thủ…. , chuyện này thể nào! ràng là bài hát của thế kỷ hai mươi mốt, tại sao có người có thể hát ở đây? Làm sao có thể!

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 73

      Editor: hazelnut

      "Hội thị đồng bạn mạ

      Trường an nguyệt hạ

      Nhất hồ thanh tửu nhất thúc đào hoa

      Tâm như chúc quang

      Khát vọng tại huyễn tưởng trung điểm lượng

      Nhất tưởng khởi nhĩ ngã dĩ kinh khai thủy

      Khai thủy phong cuồng"

      (Tạm dịch:
      " là đồng bạn sao
      Trường An dưới ánh trăng
      bầu thanh rượu bó hoa đào
      Tâm như ánh nến
      Thắp sáng khát vọng trong tưởng tượng
      Ta bắt đầu nghĩ tới ngươi
      Bắt đầu sóng gió")

      . . . . . .

      Trong điện Lãnh Tuyền, giọng ca nữ ngừng ngâm xướng, nhưng trong đầu Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trống rỗng. Những lời hát này ràng là của bài Trường Tương Thủ (Bên nhau dài lâu), chắc chắn phải là bài hát của triều đại này! Nếu là trùng hợp cũng quá khéo rồi! Chẳng lẽ ở bên trong cũng là người xuyên mà đến sao? Có thể ?

      Hạ Lan Phiêu nghĩ đến mà run rẩy dựa tay lên cửa cung điện Lãnh Tuyền, mình khẽ run, biết rốt cuộc mình có nên đẩy cửa ra hay . Bởi vì, nàng sợ mình lại thất vọng lần nữa.

      Nếu phải đến từ cùng thế giới, ta thất vọng, nhưng nếu như nàng cũng là xuyên đến mà , ta lại càng thất vọng hơn. . . . . . Chẳng lẽ có biện pháp nào để quay trở về nhà hay sao? Có phải cho dù như thế nào cũng thể về nhà ? Cuối cùng ta sợ hãi cái gì. . . . . . Nếu như cũng là đồng bào xuyên đến cùng nhau trốn khỏi hoàng cung, sống với nhau rồi nghĩ cách để về nhà cũng tốt! Ta còn đơn nữa. . . . . .

      Hạ Lan Phiêu do dự lâu, cuối cùng quyết định vẫn đẩy cửa vào dò xét đến cùng. . . . . . Nhưng đợi khi nàng quyết định tiến vào cung điện cánh tay mở cửa bị người nắm lấy.

      "Người làm cái gì vậy?" Tiêu Nhiên vội vàng nhìn nàng: "Muốn chết phải ?"

      "Hả?"

      "Chiếu Tiên hoàng để lại, điện Lãnh Tuyền là khu vực cấm, người dám cả gan xông vào chỉ có con đường chết, trừ ai."

      "Thế nhưng nơi này có ai canh giữ."

      "Ở chỗ này đều là cao thủ số canh giữ, trong bóng tối, ngươi tất nhiên thấy! Mau theo ta!"

      Tiêu Nhiên xong, kéo tay của Hạ Lan Phiêu quay về, Hạ Lan Phiêu cũng mặc bàn tay to của nắm như vậy. Nàng theo tới đình giữa hồ, Tiêu Nhiên thấy có người đuổi theo, mới thở phào nhõm. Lúc này, mới phát dọc đường mình vẫn nắm tay của Hạ Lan Phiêu, vội vàng buông ra, cả khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên. Hạ Lan Phiêu cũng có chút lúng túng nhìn cái bóng trong hồ của ánh trăng, ngượng ngùng cười: "Vương Gia, đúng lúc."

      " trùng hợp. Ta chỉ tới chậm chút mà có người muốn gây hoạ lớn rồi."

      Cũng biết có phải là ảo giác hay , Hạ Lan Phiêu cảm giác Tiêu Nhiên tức giận —— chẳng biết tại sao tức giận. Nàng hiểu tại sao Tiêu Nhiên tao nhã lại tức giận, hơn nữa còn là vì chuyện nàng lén xông vào điện Lãnh Tuyền.

      Cùng lắm là bị xử tử, ta chết thôi, tức cái gì? Chẳng lẽ . . . . . . người ở trong điện Lãnh Tuyền là người tình cũ của ? Vì muốn ta biết mới cố ý tự biên tự diễn ra câu chuyện cũ này để dọa ta? Rất có khả năng!

      Hạ Lan Phiêu nghĩ tới cảnh Tiêu Nhiên ở hoàng cung “kim ốc tàng Kiều”, có chút chua xót trong lòng. Tiêu Nhiên thấy vẻ mặt kỳ quái của nàng, quơ tay ở trước mặt nàng cái: "Lại mất hồn rồi à?"

      "Hả? Ngươi gì? " Hạ Lan Phiêu đột nhiên ngẩng đầu.

      "Ha ha. . . . . ."

      Tiêu Nhiên cười. Dưới ánh trăng, cả người áo trắng, dịu dàng nhìn Hạ Lan Phiêu cười, cười tâm tư của Hạ Lan Phiêu. Lòng nhộn nhạo. Trước sau như , nàng thích mỹ nam, nhưng đắc tội được Tiêu Mặc, ức hiếp được Hạc Minh, còn lại cũng chỉ có Tiêu Nhiên tính khí tốt nhất, có thể mặc nàng chà đạp. Nàng thử kéo kéo tóc Tiêu Nhiên, quả nhiên Tiêu Nhiên phản kháng, chỉ dịu dàng hỏi: "Nghe ngươi lên cơn sốt, người khá hơn chút nào chưa?"

      " sao. Vương Gia sao lại có thời gian rảnh vào cung, còn tới điện Lãnh Tuyền nữa?"

      "Ta. . . . . . tới đánh cờ cùng hoàng thượng."

      "Vậy sao!" Hạ Lan Phiêu gật đầu.

      Nếu là người có tâm, nhất định hỏi tại sao lại trùng hợp xuất tại điện Lãnh Tuyền, nhưng đầu óc Hạ Lan Phiêu đơn giản, chỉ cảm thấy tất cả mọi người cũng rảnh rỗi hứng lên thích dạo như nàng, nên để ý. Tiêu Nhiên tất nhiên thể để cho Hạ Lan Phiêu biết gặp Hạ Lan Thụy xong nghĩ ngay cung Phượng Minh tìm nàng, lại thấy vẻ mặt kỳ lạ của nàng về phía điện Lãnh Tuyền, trong lòng lo lắng, vẫn theo phía sau nàng. Nếu biết ta theo dõi nàng, nàng nhất định tức giận. . . . . .

      "Vương Gia, đến cùng điện Lãnh Tuyền có bí mật gì? Ở bên trong rốt cuộc là ai?"

      Hạ Lan Phiêu do dự lâu, cuối cùng cũng ra nghi vấn bấy lâu trong lòng. Tiêu Nhiên khe khẽ thở dài, nghiêm túc nhìn nàng: " nên có ý nghĩ tìm hiểu bí mật của điện Lãnh Tuyền, được ? Nếu hoàng thượng biết ngươi vào điện Lãnh Tuyền, cho dù ngươi có là hoàng hậu, cũng thoát khỏi trách phạt. Ta. . . . . . đành lòng đứng nhìn ngươi. . . . . ."

      Tiêu Nhiên hối hận vì lỡ lời, mặt khẽ ửng hồng, nữa. Hạ Lan Phiêu phát cái tên Tiêu Nhiên này rất hay đỏ mặt, tâm tư bày hết mặt. Nàng cố ý lên phía trước, nhàng rúc vào người Tiêu Nhiên, cười hì hì: " đành lòng đứng nhìn ta làm sao?"

      ". . . . . ."

      "A nha, ta chỉ giỡn, sao thấy ngươi xấu hổ ! Vừa đỏ vừa đỏ rồi ! đáng !"

      Hạ Lan Phiêu cười đùa tí tởn mạnh mẽ thổi vào hai gò má Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên giật mình. nhìn trong sáng xinh đẹp động lòng người trước mặt này, nghĩ tới kịch độc người nàng, quyết định cho nàng biết gì hết, để cho nàng có thể giữ nụ cười hồn nhiên càng lâu càng tốt. Tối nay, tìm Hạ Lan Thụy, cần biết là đe doạ hay Hạ Lan Thụy vẫn khẳng định độc người Hạ Lan Phiêu thể giải được.

      thể giải được? Làm sao có thể! Từ lâu nghe nhà Hạ Lan có người giỏi dùng độc, mà lão thất phu này tính tình cẩn thận, sao có thể để con của chính mình bị hạ thuốc độc giải được? Chỉ sợ là. . . . . .muốn trả thù, muốn Hạ Lan sống thế giới này nữa. tàn nhẫn.

      Tiêu Nhiên nhìn nụ cười vô tư của Hạ Lan Phiêu, nhiều xúc cảm đan xen trong lòng. rất muốn cùng nàng chuyện thâu đêm bên ánh đèn cầy trong buổi tối đẹp như thế này, ôm nàng vào ngực, nhưng biết có tư cách này. Điều có thể làm là thầm bảo vệ nàng, để cho nàng chịu bất kỳ tổn thương nào. Còn tình cảm này vĩnh viễn chôn sâu tận đáy tấm lòng thôi. . . . . .

      "Đom đóm! Tiêu Nhiên ngươi xem, có đom đóm!"

      bầu trời đêm mùa hạ có những đốm sáng màu xanh lá hơi lờ mờ, chập chờn loé sáng, trông rất đẹp mắt. Hạ Lan Phiêu ngạc nhiên mừng rỡ , lôi kéo ống tay áo của Tiêu Nhiên để nhìn những ngọn đèn lồng trong đêm tối, nảy ý định bắt vài con về cho Tử Vi chơi. Tiêu Nhiên buồn cười nhìn bộ dạng nàng nhảy lên nhảy xuống, tay bất ngờ đưa ra. dùng tay bắt đom đóm tụ tập thành đoàn, lốm đốm, cực rỡ như những ngôi sao.

      " là đẹp."

      Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn đom đóm trước mặt, biết gì. Còn Tiêu Nhiên nhìn nàng, cũng : " là đẹp."
      Last edited: 18/3/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 74: Thay đổi bất ngờ.

      Edit: kaylee

      là đẹp!

      Trong bóng đêm, thiếu nữ áo trắng đứng bên cạnh ta, nhìn đom đóm bay múa đầy trời, cười tươi lộ ra hai lúm đồng tiền. Ta thích vẻ mặt tươi cười đơn thuần như vậy của nàng. Nàng gặp nhiều chuyện như vậy, ta thể nào nghĩ rằng tại sao nàng vẫn có thể cười tinh khiết như thế? Mà nàng, rất đẹp.

      biết bắt đầu từ khi nào, Hạ Lan Phiêu trở nên càng ngày càng đẹp. Nàng cao hơn, khuôn mặt tái nhợt cũng trở nên hồng nhuận, đôi mắt đen lung liếng rất linh động, xinh đẹp động lòng người. Mặc dù phải là người tuyệt sắc số số hai trong cung, nhưng biết từ bao giờ, nàng trở thành tồn tại mà ai có thể bỏ qua. Bất luận là ta, hay là A Mặc….

      Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng mới năm tuổi, chỉ là đứa trẻ trầm lặng . Nàng theo sau lưng tỷ tỷ Hạ Lan Khinh Vũ, giống như cây cỏ theo sau hoa tươi, vô cùng tầm thường.

      Dung mạo Hạ Lan Phiêu bình thường, chút nào xuất chúng, nhưng tỷ tỷ Hạ Lan Khinh Vũ lớn hơn nàng năm tuổi lộ ra xinh đẹp, làm cho tất cả mọi người Khinh Vũ lớn lên nhất định trở thành mỹ nhân bại hoại. Nhưng mà, mặc kệ bọn họ có xinh đẹp , A Mặc vẫn muốn chơi đùa với các nàng – dù sao bọn họ cũng là nữ nhi của Hạ Lan gia.

      Có lẽ là tuổi trẻ khinh cuồng, ta cùng A Mặc đều khi dễ các nàng. Khinh Vũ luôn rung rung nhìn hai chúng ta, bộ dáng điềm đạm đáng , mà Phiêu Nhi lại luôn im lặng dù chịu bất cứ trêu cợt gì. Chúng ta đều cảm thấy đều phản kháng, thú vị, mà sau đó ta mới biết, ra nàng ở trong nhà bị ít người xem thường, sớm quen.

      Lớn lên, A Mặc cưới mấy phòng thị thiếp, số lần các nàng tiến cung cũng ít . Vị trí chính phi của A Mặc hoàng huynh cũng chỉ định ai, tất cả mọi người đều đoán hẳn là chờ trưởng nữ của Hạ Lan gia – Hạ Lan Khinh Vũ cập kê, gả nàng làm chính phi của A Mặc. ra , bất luận là gia thế hay dung mạo, Khinh Vũ và A Mặc đều rất xứng đôi. Về việc có hay , đó cũng phải vấn đề hoàng thất suy tính. Mà ta nhìn ra, A Mặc muốn. phải vì thích, mà là muốn để thế lực của Hạ Lan Thụy bành trướng thêm mà thôi.

      Nhưng ai nghĩ tới, lúc hoàng huynh qua đời lưu lại di chiếu lại là muốn A Mặc lập thứ nữ Hạ Lan gia – Hạ Lan Phiêu sau khi trưởng thành làm Hoàng Hậu. Hơn nữa, hoàng huynh còn ban Thủy Lưu Ly cho Hạ Lan Phiêu làm tín vật đính hôn – đây chính là thánh vật A Mặc cầu mãi được.

      Hạ Lan Phiêu? Vật tầm thường kia? Nữ nhi do người thiếp hèn mọn sinh ra? Tại sao nàng có thể có được Thủy Lưu Ly, tại sao có thể làm nhất quốc chi mẫu? Rốt cục hoàng huynh nghĩ gì? Hay là, đây cũng là loại thủ đoạn lão thất phu kia dùng để làm nhục hoàng thất?

      Ta cùng A Mặc đều nghĩ tới, sau khi Hạ Lan Phiêu tiếng tăm kia biết mình sắp trở thành Hoàng Hậu của Đại Chu, lại làm ra những hành vi phóng đãng, làm ra rất nhiều chuyện làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.Trong trí nhớ, nàng chỉ là nha đầu bình thản lạnh lùng, giống như người làm ra loại chuyện điên cuồng này. Rốt cục là cái gì làm cho nàng thay đổi nhiều như vậy? Hay là, nàng cố ý làm nhục Tiêu gia ta….

      Gả vào hoàng cung làm Hoàng Hậu, Hạ Lan Phiêu tiếp tục trải qua cuộc sống biết liêm sỉ làm cho người ta chán ghét, sau khi Thục phi bắt được nàng ở biệt viện nuôi nhốt nam sủng, nàng đột nhiên thay đổi. còn lạnh lùng càn rỡ như trước, nàng đột nhiên trở nên vô cùng cẩn thận, lo sợ. Ta thấy nàng bị Thục phi khi dễ, nhất thời tức giận giải vây giúp nàng, mà nàng cư nhiên lại dùng ánh mắt cảm kích như vậy nhìn ta, giống như ta là ân nhân cứu mạng của nàng. Mà khi đó, ta bỗng phát nàng cũng chỉ là nha đầu mười lăm tuổi, chỉ là người đáng thương thôi. Nhiều thù hận đè người nàng như vậy, bất công với nàng. Nhưng mà, ai bảo nàng họ Hạ Lan đây….

      Sau đó, A Mặc đưa nàng Kim quốc, Hạ Lan Thụy cũng ngăn cản. Lúc nàng hồi cung, biến thành người khác. Sợ hãi cùng ngượng ngùng của nàng trong lúc vô tình đều tiêu tan hết, thay vào đó là kiêu ngạo cùng tự tin. Mà ta nghĩ tới, nàng lại vì nô tỳ mà cúi đầu trước nữ nhân nàng chán ghét nhất. Linh động của nàng, đoan trang của nàng, nghịch ngợm của nàng, yếu ớt của nàng….

      Ta vĩnh viễn bao giờ quên cảm giác lúc ta thấy nàng giống như đứa bé cất kỹ chiếc khăn lụa ta giúp nàng băng bó vết thương kia. Ta ngờ, chỉ là chút ấm áp, lại có thể làm cho nàng nhớ lâu như vậy…. Lòng của ta, giống như bị thứ gì đó khuấy động, dịu dàng cùng thương bắt đầu xông lên đầu. Mặc kệ nàng có phải nữ nhi của Hạ Lan gia hay , ta vẫn muốn bảo vệ nàng như vậy, bảo vệ nữ nhân sạch , đơn thuần. Nhưng nàng là cháu dâu của ta! Tại sao ta có thể, tại sao ta có thể…. (Hồ ly: ra tiểu Hạ Lan cũng biết kia là khăn của ngài. Trùng hợp, là trùng hợp….)

      Tiêu Nhiên nghĩ vậy, đau đớn nhìn Hạ Lan Phiêu, tâm là rối rắm. Hạ Lan Phiêu cũng biết trong lòng Tiêu Nhiên nảy sinh tình cảm với nàng, chỉ là cảm thấy tối nay Vương Gia có chút kỳ quái.

      “Vương Gia, mặt ta có vết bẩn sao?” Hạ Lan Phiêu sờ mặt mình mấy cái: “Tại sao ngươi lại nhìn ta như vậy?”

      “Ha ha….”

      Tiêu Nhiên sững sờ, sau đó cười to. sờ đầu Hạ Lan Phiêu, dịu dàng với nàng: “Cần phải trở về.”

      “Đúng vậy, cần phải trở về….” Vẻ mặt Hạ Lan Phiêu tối sầm lại.

      Nhưng mà, biết ta muốn nhất là rời ….

      Lúc Tiêu Nhiên đưa Hạ Lan Phiêu về Phượng Minh cung, là nửa đêm. Nhìn bóng lưng Tiêu Mặc xa, trong lòng Hạ Lan Phiêu có chút mất mác. Nhưng mà, rất nhanh nàng lắc đầu cái, gạt bỏ những điều nên suy nghĩ. Nàng nhảy từng bước vào Phượng Minh cung, lại thấy trong cung đốt đèn, khí trong phòng có chút quỷ dị.

      “Tử Vi, tại sao đốt nến? Tử Vi?”

      cây đao, trong nháy mắt gác lên cổ nàng. Hạ Lan Phiêu bình tĩnh đứng, dám thở mạnh. Nàng và thích khách giằng co lúc lâu, mà dưới ánh trăng đôi mắt nàng nhìn thấy, bóng dáng đen thùi lùi trong góc tường. Nàng định thần nhìn lại, chỉ thấy Tử Vi ngã trong vũng máu, tay chân cũng bị trói chặt, khổ sở nhìn nàng. Da của nàng giống như bị người ta dội a-xít-sun-phu-rít, bị lột rất nhiều da, lộ ra thịt màu đỏ. Nàng khổ sở nhìn Hạ Lan Phiêu, dùng hết khí lực toàn thân : “Nương nương, mau….”

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 75: Thánh Thủy đáng sợ

      Editor: hazelnut

      "Tử Vi. . . . . ."

      Hạ Lan Phiêu kinh ngạc nhìn Tử Vi, dám tin vào mắt mình… Tử Vi xinh đẹp như vậy, Tử Vy dịu dàng như vậy, Tử Vy người còn chưa khoẻ hẳn, giống như bãi bùn ngã mặt đất, hoàn toàn thay đổi. Cổ họng nàng như có gì nghẹn lại, thanh quen thuộc truyền tới: "Nhị tiểu thư, muốn gặp mặt ngươi lần dễ dàng."

      Hồng Nhan?

      Hạ Lan Phiêu quay đầu lại thấy khuôn mặt bình tĩnh của Hồng Nhan. Hồng Nhan cười ha ha, tới cạnh bàn đốt cây nến lên, thắp sáng cả phòng. Nương theo ánh nến, Hạ Lan Phiêu thấy rất khuôn mặt thảm thương nỡ nhìn của Tử Vi. mặt của nàng máu và nước mô (mủ) ngừng chảy, hồng vàng xen lẫn, rất doạ người. Nàng vội vàng tiến lên phía trước, kéo tay Tử Vi lại phát tay của nàng cũng thối rữa, da hầu như tìm được chỗ nào lành lặn.

      "Đây là. . . . . . Chuyện gì xảy ra? Ngươi làm gì nàng?"

      "Nhị tiểu thư, tốt nhất là ngươi nênhưng giọng chút, nếu đả động đến thị vệ vậy ta chỉ cần giết người diệt khẩu thôi." Hồng Nhan lạnh lùng .

      "Ngươi cuối cùng muốn làm gì!"

      Hạ Lan Phiêu ôm chặt Tử Vi, trở nên điên dại. Hồng Nhan liếc nàng cái, nhàn nhạt : "Ta làm gì cả —— chỉ là độc tính của Thánh Thuỷ trong cơ thể nàng phát tác thôi."

      Thánh Thủy? Ta cũng trúng loại độc này, Tiêu Mặc từng đưa cho ta hai viên Giải Độc Hoàn, phải ta đưa cho Tử Vi ăn từ lâu rồi ư? Tại sao nàng vẫn bị phát tác?

      Hồng Nhan như nhìn thấu nghi ngờ của Hạ Lan Phiêu, tay bắt lấy cổ tay của nàng. Hạ Lan Phiêu theo bản năng giãy giụa nhưng làm thế nào cũng giãy giụa được. Hồng Nhan bắt mạch xong, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị: "Chẳng trách lâu như vậy mà ngươi và Tử Vi cũng bị phát độc, ra là có người giúp các ngươi chặn độc tính lại. Ban đầu nghĩ hôm nay là thời gian phát độc của các ngươi, ở ngoài cung ta chờ mòn chờ mỏi lại chờ được tin tức bỏ mạng của đám tiện tỳ các ngươi, cuối cùng đành phải tới hoàng cung dò xét. Bây giờ nha đầu Tử Vi kia rất có bản lãnh, lại có thể cho ta biết hành tung của ngươi, còn muốn gọi thị vệ đến. Ta còn cách nào, đành trói nàng, vận công bức thứ thuốc tên kia từ trong cơ thể nàng ra —— có thứ thuốc đó, quả nhiên nàng bị phát tác. Nhị tiểu thư, ngươi nhìn cho kỹ, đây chính là cái chết mà Thánh Thủy mang lại. Ruột gan đứt ra từng tấc, da thịt toàn thân thối rữa, cái chết cực kỳ đau khổ. đau khổ này kéo dài suốt cả ngày, khiến người chịu tất cả hành hạ. Chỉ cần ta cũng bức thứ thuốc trong cơ thể của nhị tiểu thư ra, nhị tiểu thư cũng bị phát tác. Đến lúc đó, chủ tớ nhà các ngươi cùng nhau xuống Hoàng Tuyền, cũng coi như là báo thù cho lão gia."

      Hồng Nhan xong, từ từ tiến lại gần... Hạ Lan Phiêu kinh hãi, tiện tay cầm bình hoa đập lên người nàng: "Ngươi dám!"

      "Ngươi cảm thấy ta có dám ?" Hồng Nhan buồn bã cười tiếng: "Ngươi là con cháu () nhà Hạ Lan, nhưng ngươi lại cấu kết cùng tên cẩu hoàng đế, tự tay diệt nhà Hạ Lan! Đại tiểu thư bị bán làm quan kỹ, nhị công tử, tam công tử cũng vì chịu nổi cái lạnh rét buốt nên chết ở xứ người, ba ngày sau lão gia cũng bị xử trảm rồi, đây đều là chuyện tốt do ngươi làm! Tại sao ngươi còn sống? Ngươi mới là người phải chết!"

      "Bọn họ. . . . . . đều chết?" Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, trong lòng bỗng cảm thấy mất mát.
      "Đúng vậy, tất cả người nhà Hạ Lan chết rồi, dòng họ Hạ Lan còn ai nối dõi rồi!"

      "Nhưng ràng hoàng thượng giết bọn họ. . . . . ."

      "Ngươi cho rằng hoàng thượng bỏ qua cho dòng họ Hạ Lan sao?" Hồng Nhan cười lạnh, nước mắt lưng tròng: "Ngày tịch thu gia sản, ta vừa khéo có trong phủ, tránh được kiếp, nếu sớm chết dưới đao của tên cẩu hoàng đế đó rồi! Cả 247 kẻ nô bộc nhà Hạ Lan đều bị ngự lâm quân của tên cẩu hoàng đế vây quét bắn chết, ai còn sống! Tên cẩu hoàng đế để ngăn miệng lưỡi người đời, vờ để nhị thiếu gia và tam thiếu gia chạy thoát, lại cố ý lưu đày bọn họ tới vùng đất lạnh giá, khiến bọn họ làm những công việc hèn hạ, hành hạ bọn họ đến chết! Đại tiểu thư. . . . . . đại tiểu thư xinh đẹp, đoan trang hiền thục như vậy mà lại bị bán làm lầu xanh, chịu nhạo báng của mọi người trong thiên hạ! Trả thù như vậy, còn tàn nhẫn hơn việc trực tiếp giết bọn họ ! Nhưng tại sao ngươi còn có thể sống tốt như vậy? Tại sao!"

      "Vậy sao?" Hạ Lan Phiêu dùng hết sức giúp Tử Vi cởi bỏ dây thừng, ôm Tử Vi, lạnh lùng nhìn Hồng Nhan: "Hoàng thượng giết bọn họ, nếu nhân cơ hội đó mà sống sót đó là do bản thân bọn họ vô dụng. Ta trúng độc, ta bị bán làm thiếp cho lão già biến thái, ta chịu khuất nhục kém người nào trong số bọn họ. Thế nhưng ta vẫn sống sót. Bởi vì ta muốn chết, nên ta nghĩ mọi biện pháp để sống. Nếu tự vứt bỏ mình trách ai được? Cũng chỉ là đồ vô dụng thôi."

      "Ngươi. . . . . . Ngươi lại ngang nhiên mắng công tử và đại tiểu thư? Đồ tiện nhân!"

      Hồng Nhan xong, hung hăng vả vào mặt Hạ Lan Phiêu cái tát, rất thuần thục . Hạ Lan Phiêu tránh né, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, nhìn tới nàng khỏi chột dạ. Tử Vi che ngực, cố gắng đứng dậy, trợn mắt nhìn hồng nhan: " cho tổn thương nương nương. . . . . . Là lão gia có lỗi với nương nương, ngươi. . . . . . Ngươi có tư cách dạy dỗ nương nương. . . . . ."

      " đúng là chủ nào tớ nấy, đều thấp hèn như nhau. Tử Vi, nếu ngươi còn sức lo lắng cho tiện nhân kia hãy lo cho bản thân chút . Ngươi phát độc, nhất định rất đau đúng —— đây chính là cái giá của phản bội! Mà Hạ Lan Phiêu ngươi cũng như vậy! Ta cho ngươi chết dễ dàng như vậy đâu!"

      Hồng Nhan vừa , mạnh mẽ đánh tới. Hạ Lan Phiêu theo bản năng tránh được, chưởng của Hồng Nhan bổ vào bàn, trong nháy mắt bàn gỗ tử đàn vỡ ra thành hai nửa. Hồng Nhan lại chưởng đánh vào ngực Hạ Lan Phiêu, khiến cổ họng nàng mặn tanh, theo bản năng phun ra ngụm máu. Hồng Nhan nhìn nàng, thê lương cười cười: "Lão gia, cuối cùng Hồng Nhan cũng báo thù được cho ngài. . . . . . Hồng Nhan vô dụng, thể cứu ngài khỏi thiên lao, chỉ có thể giết chết tiện nhân này để tế bái ngài. . . . . . Lão gia, chờ Hồng Nhan."

      Hồng Nhan xong, bổ đao về phía Hạ Lan Phiêu. Đúng lúc đao của nàng gần chạm vào người Hạ Lan Phiêu Tử Vi biết lấy sức đâu, nhào ngay ra trước đao của Hồng Nhan. Nàng khảm đao trong thân thể mình, hai tay khăng khăng giữ lấy lưỡi đao buông, để Hồng Nhan rút ra khỏi người nàng. Sức mạnh tiềm tàng của con người là vô cùng lớn, huống chi Tử Vi đánh cược cả tính mạng, chỉ vì cứu Hạ Lan Phiêu. Nàng mỉm cười với Hạ Lan Phiêu: "Nương nương, mau. . . . . ."

      "Tử Vi!"

      "Nương nương mau! Nô tỳ chống đỡ lâu được. . . . . . Nương nương, cám ơn. . . . . ."

      cho Hạ Lan Phiêu thời gian để nghĩ gì. Mắt nàng thấy Hồng Nhan mạnh mẽ ***** đao ***** trái tim của Tử Vi, rồi lại đuổi theo, vội vã vừa đẩy cửa ra vừa chạy ra ngoài. Nàng chạy rất nhanh, mà Hồng Nhan như càng nhanh hơn. Nàng vấp phải cục đá, nghĩ nặng nề ngã xuống đất, nhưng ngờ đột nhiên sức hút của trái đất lại mất , nàng đột nhiên bay lên trời.

      Chẳng lẽ ta khinh công? Hay ra Hạ Lan Phiêu thân mang tuyệt kỹ, phải lúc nguy cấp bộc phát? Rất tốt! Ta có thể cùng liều mạng bà điên này!
      Last edited: 18/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :