1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế hậu của lãng hoàng - Hồ Tiểu Muội (236/420+ NT2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,953
      Chương 66: Mệnh lệnh khuất nhục.

      Edit: kaylee

      Mắt thấy Hoàng Thượng lên tiếng, cung nữ sợ hãi nhìn Thục phi cái, cuối cùng vẫn mời Hạ Lan Phiêu tiến vào. thậm chí còn phối hợp ôm eo của Thục phi, cũng nhìn Hạ Lan Phiêu cái. Dựa vào ngực cường tráng của Tiêu Mặc, Thục phi đỏ bừng mặt, gắt giọng: “Hoàng Thượng, ngài nên như vậy! Trong cung còn có ‘người ngoài’ ở đây!”

      “Ha ha…. Đây là cung điện của Trẫm, ai dám chỉ trích?”

      Hai người bọn họ, giống như chú ý tới Hạ Lan Phiêu, giọng điệu tình tứ coi ai ra gì, mà Hạ Lan Phiêu chỉ cúi đầu đứng đó, thấy mặt.

      Hạ Lan gia mới thất thế năm ngày ngắn ngủi, nhưng tình hình trong cung có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Mặc dù hiểu nguyên nhân tại sao Tiêu Mặc phế hậu, nhưng Thục phi biết , bây giờ Hạ Lan Phiêu còn bất kỳ tư cách gì đấu với nàng nữa. Cho nên, nàng giả vờ nhìn thấy Hạ Lan Phiêu, tùy ý trêu đùa với Tiêu Mặc. biết qua bao lâu, nàng mới bừng tỉnh hiểu ra: “Tại sao Hoàng Hậu lại tới đây? là khách quý ít gặp.”

      Thục phi xong, lại rúc vào ngực Tiêu Mặc như cũ, đứng dậy hành lễ, mà Tiêu Mặc cũng ngầm cho phép hành động của nàng. Có lẽ là tâm tình tốt, vì đường làm quan rộng mở, Thục phi như con chim nép vào người Tiêu Mặc càng tỏa ra vẻ xinh đẹp. Giọng thanh thúy của nàng vang trong Nhược Vũ cung, như chuông bạc dễ nghe. So sánh với nàng, Hạ Lan Phiêu tóc tai tán loạn, quần áo xộc xệch càng có vẻ chật vật chịu nổi, sắc mặt cũng tái nhợt đáng sợ. Nàng dám nhìn Tiêu Mặc, chỉ nhìn Thục phi bình tĩnh : “Bản cung đến là muốn xin Thục phi nương nương hạ lệnh, để Thái y đến xem bệnh cho Tử Vi.”

      “Xin? như vậy là Hoàng Hậu nương nương có chuyện muốn nhờ sao?”

      “…. Phải.”

      “Nếu là cầu người, nào có ai dùng phương pháp như vậy?” Thục phi cười lạnh.

      Đối mặt với Thục phi cố tình gây , Hạ Lan Phiêu gì, mà Tiêu Mặc cũng có ý tứ ngăn cản. Mắt thấy Hoàng Thượng ngầm cho phép mình gây khó dễ với Hoàng Hậu sớm thất thế, Thục phi độc : “Nếu cầu người, liền thể chút thành ý. Bản cung nhớ, Hoàng Hậu nương nương từng phạt Bản cung quỳ dưới ánh mặt trời chói chang nửa canh giờ, làm cho Bản cung vô cùng để ý. Nếu Hoàng Hậu nương nương muốn cứu người, quỳ nửa canh giờ trước cửa Bản cung là được rồi.”

      “Thục phi. Làm người nên quá phận.” Hạ Lan Phiêu cắn răng .

      muốn coi như xong. Dù sao chết cũng là nha đầu của ngươi, phải của Bản cung. Hoàng Thượng, chúng ta uống rượu, cần để ý nàng.”

      Thục phi xong, ôm cổ Tiêu Mặc mời rượu, lộ vẻ quyến rũ. Tiêu Mặc ôm Thục phi, nhưng ánh mắt lại nhìn nữ nhân đứng ngây như phỗng cách đó xa, trong lòng lên chút vui sướng khó hiểu.”

      Hạ Lan Phiêu, nếu như có Trẫm che chở, người mất gia tộc như ngươi chỉ có thể làm đối tượng cho người ta bất cứ lúc nào ở đâu lăng nhục mà thôi. Trẫm biết ngươi cố ý tránh né Trẫm, muốn Trẫm thả ngươi rời khỏi cung, nhưng ngươi cho rằng khi rời khỏi Trẫm còn có thể sinh tồn sao? Ba ngàn giai nhân trong hậu cung của Trẫm, tại sao chỉ có ngươi làm nũng lấy lòng Trẫm? Vì sao ngươi can đảm nấp sau lưng A Nhiên, nhưng lại tìm kiếm che chở của Trẫm? Ngươi cho là ngươi có thể thoát khỏi bàn tay Trẫm sao?

      Lần này, Trẫm chính là muốn ngươi hiểu , vinh nhục (vinh quang và nhục nhã) của ngươi đều phụ thuộc vào Trẫm, Trẫm mới là chúa tể của ngươi. Ngươi là người thông minh, nên biết phải làm thế nào. Ngươi cầu xin Trẫm, hay vẫn cầu xin Thục phi tha thứ? A….

      Ngoài dự liệu của Tiêu Mặc, Hạ Lan Phiêu cúi đầu trước bất kỳ người nào trong bọn . Nàng chỉ khinh miệt nhìn bọn họ, giọng kiên định : “Ta quỳ trước ngươi. Ngươi xứng.”

      “Ngươi cái gì?” Thục phi đỏ mặt: “Hoàng Thượng, ngài xem nàng ta thế nào khi dễ nô tỳ! Nô tỳ phục!”

      Tiêu Mặc để ý đến Thục phi, chỉ lẳng lặng nhìn Hạ Lan Phiêu. muốn tìm mặt nàng vẻ sợ hãi và khẩn cầu, nhưng thất vọng rồi. Hạ Lan Phiêu chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, lạnh lùng : “Ta vốn nên đến đây. Tại sao ta có thể quên các ngươi vốn là động vật máu lạnh…. Nha đầu của ta, tự ta xử lý, nhọc các ngươi phí tâm!”

      Hạ Lan Phiêu xong, ngạo nghễ ra khỏi Nhược Vũ cung, cho đến khi ra đến cửa cung mới hận thể đánh miệng mình bạt tai. Chỉ là quỳ nửa canh giờ thôi, nàng cũng sớm làm xong chuẩn bị chịu nhục, tại sao lại cự tuyệt? Là bởi vì muốn tỏ ra yếu kém trước mặt Tiêu Mặc sao?

      Tử Vi…. Ta xin lỗi ngươi. Ta có cách nào quỳ xuống trước mặt đôi nam nữ chán ghét kia! Chỉ mong ngươi có việc gì….

      Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, vội vàng trở về Phượng Minh cung, lại phát Tử Vi bất tỉnh. giường, đất đều là máu tươi nàng ói ra, nhìn thấy mà ghê. Nàng nghiêng ngả nằm mặt đất lạnh như băng, trán máu ứ đọng, bên môi cũng là vết máu đỏ tươi. Hạ Lan Phiêu thể tin nhìn nàng, liều mạng lay gọi, nhưng Tử Vi mơ mơ màng màng ngủ, có mở mắt.

      “Tử Vi, ngươi mau tỉnh! cần làm ta sợ! Nếu như ngươi chết ta phải làm thế nào? Mau tỉnh!”

      Hạ Lan Phiêu vừa lay gọi Tử Vi vừa khóc thút thít, trong lòng tràn đầy hối hận. Nàng hối hận bởi vì mình nhất thời muốn hơn người mà làm liên lụy đến Tử Vi, nếu vì vậy mà Tử Vi xảy ra chuyện gì hay, cả đời này nàng thể tha thứ cho bản thân. Nàng lau khô nước mắt, chạy nhanh đến Nhược Vũ cung, chỉ cần bọn họ có thể cứu mạng của Tử Vi, nàng nguyện ý bỏ ra bất cứ giá nào.”

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,953
      Chương 67: Có chút thương tiếc.

      Edit: kaylee

      Nhược Vũ cung cách Phượng Minh cung rất xa, lúc nàng đến được Nhược Vũ cung, đêm khuya, Thục phi và Tiêu Mặc ngủ. Trước lúc ngủ Thục phi đặc biệt dặn dò cung nhân cho bất kỳ ai làm phiền nàng cùng Hoàng Thượng nghỉ ngơi, dù là việc quốc gia đại cùng để ngày mai . Cho nên, lúc Hạ Lan Phiêu chạy đến Nhược Vũ cung lần nữa, cung nhân giữ cửa nào giúp nàng thông truyền.

      Hạ Lan Phiêu mưu tính mạnh mẽ xông vào cung, thử mấy lần cũng được, đành phải vội vàng chạy đến Thái y viện. Nàng liều mạng khẩn cầu, thế nhưng ai trong Thái y viện đồng ý giúp đỡ. Trước mắt của nàng, ra nét mặt vui cười ngây thơ thuần khiết của Tử Vi, đau triệt nội tâm. biết lúc nào trời đổ mưa, mà nàng chạy trong mưa, chạy đến cửa Nhược Vũ cung. Nàng té quỵ xuống đất, với cung nữ: “ cho Thục phi nương nương các ngươi biết, ta thua. Xin nàng cứu chữa cho Tử Vi.”

      “Nương nương ngủ…. Trước khi ngủ nương ngương dặn để bất cứ ai quấy nhiễu, xin Hoàng Hậu nương nương sáng mai trở lại.” Cung nữ khó khăn .

      “Có người kéo Tử Vi ta .”

      Mưa càng lúc càng lớn.

      Mưa to giống như ông trời phát tiết oán khí của mình, lại giống như trừng phạt Hạ Lan Phiêu phản bội gia tộc mình, giọt mưa lớn như hạt đậu nặng nề nện mặt, người của nàng, xối ướt đẫm toàn thân nàng. Tóc của nàng dính vào gò má, mắt bị nước mưa xối vào nhìn thấy vật gì. Các cung nữ biết chủ tử nhà mình rất thích Hoàng Hậu, cũng dám lấy dù che mưa cho Hoàng Hậu sau lưng chủ tử, chỉ ngồi trong phòng nhìn nàng xôn xao bàn luận.

      Có người Hoàng Hậu làm như vậy có phần *** phần, nhưng càng nhiều người nghĩ tới Hoàng Hậu cung nữ mà quỳ xuống như vậy. Bọn họ vốn cực kì khinh bỉ cái vị Hoàng Hậu danh tiếng tốt kia, nhưng thấy nàng lời quỳ gối trong mưa, rất cảm động. Trong hoàng cung, chỉ có nô tài quỳ chủ tử, chủ tử vì nô tài mà quỳ xuống là chuyện lần đầu thấy từ trước đến nay. trách được mỗi khi bọn họ lén nghị luận Hoàng Hậu, người vốn tao nhã như Tử Vi cũng liều mạng với bọn họ! Gặp được chủ tử như vậy, ai cũng nguyện ý vì nàng mà chết….

      “Trời mưa đấy.”

      phen ** qua , Thục phi ngủ say, mà Tiêu Mặc – ý thức vẫn còn rát tỉnh táo. ngồi giường, nghe tiếng mưa rơi táp vào cửa sổ, trong lòng mảnh thanh minh.

      Mấy ngày nữa, Hạ Lan Thụy bị chém đầu trước mặt mọi người, ngày bị kiếm chế, bị người nắm trong tay cũng biến mất. Nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đánh lão hồ ly kia ngã ngựa, nhưng trong lòng Tiêu Mặc có chút trống rỗng. Vì bổ sung chỗ trống trong nội tâm, lên kế hoạch tìm Thủy Lưu Ly, mở ra bí mật của bảo tàng làm thiên hạ khiếp sợ. Mà tất cả thứ này, đều cần Hạ Lan Phiêu giúp tay.

      Thủy Lưu Ly…. Ta lấy được nửa, khoảng cách đến bí mật kia cũng chỉ còn vài bước, ta hiểu tại sao phụ hoàng lại giao thứ quan trọng như vậy cho Hạ Lan Phiêu, mà giao cho ta. Là bởi vì tin tưởng ta sao? Hay là bởi Hạ Lan Phiêu và Thủy Lưu Ly có liên hệ nào đó? Rốt cục vật kia là bị nàng giấu ở đâu?

      Trần Thái y , độc tính bị ta áp chế trong cơ thể nàng rất nhanh liền phát tác, tính mạng của nàng cũng có thể mất . Có lẽ, ta nên tìm Hạ Lan Thụy muốn thuốc giải? , theo tính tình của Hạ Lan Thụy, nhất định bỏ qua cho Hạ Lan Phiêu, tuyệt đối có khả năng cho nàng thuốc giải. Có lẽ, thuốc giải ở phủ đệ của ? Lúc tịch thu tài sản nên để ý…. Ta thể để nàng chết ngay bây giờ.

      Tiêu Mặc nghĩ vậy, đẩy cửa sổ ra, hít thở khí trong lành ngoài cửa sổ. Mà đúng lúc này, đột nhiên thấy bóng dáng quen thuộc quỳ gối trong mưa. Bóng dáng kia cách rất xa, thấy mặt mũi, nhưng biết nàng là người nào. giật mình nhìn bóng dáng mảnh mai kia, chỉ cảm thấy hô hấp đều đình trệ.

      Đáng chết…. Tại sao nàng lại quỳ trước cửa cung, tại sao lại gặp mưa, rốt cục nàng muốn làm cái gì?

      “Hoàng Thượng?”

      Thục phi bị gió lạnh ngoài cửa sổ đánh thức, Nàng mở mắt ra, nhìn vẻ mặt có chút tức giận lại lo lắng của Tiêu mặc dưới ánh nến, nhìn ra ngoài theo ánh mắt , nhưng thấy gì cả. Nàng hiểu Tiêu Mặc luôn ôn văn ưu nhã vì chuyện gì mà tức giận như vậy, khỏi ôm cổ của , dịu dàng hỏi: “Vì sao Hoàng Thượng nghỉ ngơi?”

      đợi chuyện gì đó xảy ra.” Giọng điệu của Tiêu Mặc bình tĩnh như nước.

      “Hoàng Thượng chờ được sao?” Thục phi tò mò hỏi.

      đến.”

      “Vì sao nhìn Hoàng Thượng lại có chút mất hứng?”

      “Có sao?” Tiêu Mặc nhàn nhạt : “Trẫm mất hứng, ngươi ngủ trước , Trẫm lúc trở lại.”

      “Hoàng Thượng!”

      Tiêu Mặc để ý đến Thục phi, lấy dù rời khỏi tẩm cung. tới trước mặt Hạ Lan Phiêu, dùng ô chặn lại những giọt mưa. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy giống như tạnh mưa, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy khuôn mặt gợn sóng của Tiêu Mặc. Nàng lau nước mưa mặt, dụi mắt, cười: “Sinh ra ảo giác rồi…. Lại có thể nhìn thấy Tiêu Mặc.”

      “Là Trẫm. Hoàng Hậu ở chỗ này làm cái gì?”

      “Ta ở đây chờ Hoàng Thượng cùng Thục phi cứu Tử Vi. Nếu như ngươi là Hoàng Thượng, vậy cứu Tử Vi được ? Nàng sắp chịu nổi rồi!”

      Trong mưa, ý thức của Hạ Lan Phiêu còn ràng, nhưng nàng vẫn vội vã nhìn Tiêu Mặc, giọng khẩn cầu. Quần áo của nàng bị nước mưa xối, dính chặt vào thân thể, mặt cũng tái nhợt đáng sợ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất . Tiêu Mặc lẳng lặng nhìn Hạ Lan Phiêu, đột nhiên phát làm cho nàng quỳ xuống, làm cho nàng khuất phục, làm cho nàng lệ thuộc vào mình cũng dễ dàng như vậy. Nhưng mà, tại sao lại cảm thấy vui vẻ? ràng là lấy được thứ mình muốn….

      “Ngươi đứng lên.”

      “Ngươi đồng ý, ta đứng lên!” Ý thức của Hạ Lan Phiêu ràng, bắt trước nhân vật nữ chính nhu nhược truyền hình, thậm chí bắt đầu ca hát: “Mưa vẫn rơi, khí hòa hợp….”

      “Hạ Lan, ngươi ngã bệnh.” Tay Tiêu Mặc đặt cái trán nóng hổi của Hạ Lan Phiêu: “ thôi!”

      “Ta muốn, ta muốn, muốn xuyên qua….”

      thôi. Cùng Trẫm hồi cung, Trẫm phái người cứu Tử Vi, nàng chết. Cho nên, ngươi có thể ca hát hay ?”

      Tiêu Mặc xong, ôm lấy Hạ Lan Phiêu. ràng người này là người đứng đầu giày vò nàng, nhưng mà bây giờ trải qua qua trận huyết tẩy hậu cung cùng hồi giày vò sức cùng lực kiệt, nằm trong ngực , thế nhưng lại làm cho Hạ Lan Phiêu cảm thấy vô cùng an toàn, vô cùng buồn ngủ…. Mà đây chắc là do tính ỷ lại của nữ nhân đáng thương này thôi.

      “Hạ Lan….” Tiêu Mặc nhàng thở dài, ôm nàng tới Long Khiếu điện.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,953
      Chương 68: Tắm.

      Editor: kaylee

      “Tử Vi thể chết được…. thể chết được….”

      Hạ Lan Phiêu yếu ớt nằm trong ngực Tiêu Mặc, ý thức lẩm bẩm lặp lại mấy câu này trong miệng. Tay của lướt qua cần cổ mảnh khảnh yếu đuối của nàng, lướt qua bộ ngực có chút đẫy đà hơn trước của nàng, cuối cùng dừng vết bớt hình hồ điệp (hình bươm bướm) ngực nàng. Vết bớt đỏ tươi ở trong nước càng phát ra chói mắt, hồ điệp kia giống như muốn bay lên, xinh đẹp lộng lẫy làm cho người ta muốn chiếm thành của riêng.

      là đẹp!”

      Tiêu Mặc khẽ hôn lên hồ điệp, đôi môi ấm áp cùng chút đau đớn làm cho Hạ Lan Phiêu ở trong nước tự chủ khẽ ngâm nga. Tiếng ngâm nga của nàng làm cho thân thể Tiêu Mặc nóng lên, nhưng lại bị mạnh mẽ kiềm chế. Bởi vì biết , nếu tại muốn Hạ Lan Phiêu, Hạ Lan Phiêu có thể chỉ còn lại nửa cái mạng. vẫn luôn là nam nhân tỉnh táo trước sau như , nhưng lần này, tỉnh táo của là bởi vì…. Thương tiếc? Lúc nào ta trở nên biết ‘thương hương tiếc ngọc’ rồi hả?

      Tiêu Mặc cười tự giễu, cầm khăn lông lau khô bọt nước tóc nàng, sau đó đặt nàng giường đắp chăn chặt. Đột nhiên có cảm giác ấm áp làm cho thần kinh căng thẳng của Hạ Lan Phiêu hoàn toàn thả lỏng, mặt cũng mang theo nụ cười thản nhiên, vẻ mặt an tĩnh như thiên sứ. Tiêu Mặc sờ cái trán nóng bỏng của mình, đút thuốc hạ sốt cho nàng, mà Hạ Lan Phiêu cũng ngoan ngoãn uống cạn, đột nhiên giống như sợ khổ. Nhưng Tiêu Mặc biết, đây là bởi vì ý thức của nàng ràng, chỉ có thể mặc cho ngươi định đoạt thôi.

      Hạ Lan Phiêu dịu dàng ngoan ngoãn như vậy đột nhiên làm cho Tiêu Mặc cảm thấy nhàm chán vô vị. Mọi chuyện phát triển theo kế hoạch của , rốt cục cũng làm Hạ Lan Phiêu cúi đầu khuất phục, nhưng loại cảm giác thuần phục tiểu dã miêu này hình như cũng vui vẻ như trong tưởng tượng của .

      hiểu. hiểu tại sao nữ nhân này lại vì nô tỳ hèn mọn mà thương tổn thân thể của mình, vứt bỏ tôn nghiêm của mình. Mà lần này, hình như nàng bệnh rất nặng, cũng ngờ thân thể của nàng có thể suy yếu như vậy. Nếu sớm biết nàng ở bên ngoài cung gặp mưa, dung túng hành động của Thục phi như vậy….

      “Tử Vi…. Tử Vi….” Nằm ở giường, Hạ Lan Phiêu thấp giọng kêu tên của người này.

      Tử Vi?

      Đột nhiên Tiêu Mặc cảm thấy rất buồn cười. Ngủ ở giường của phu quân mình, thế nhưng lại kêu tên của người khác, nàng đúng là lớn mật. Chỉ là, may mắn ‘người khác’ này phải nam nhân…. Nếu nhất định giết ….

      Nếu như ta cũng bị thương có thể mất mạng, ngươi cũng quan tâm ta như vậy sao, Hạ Lan Phiêu? Hay là ngươi chỉ vỗ tay khen hay?

      “Tử Vi chết.” Tiêu Mặc bên tai Hạ Lan Phiêu.

      chết….”

      “Trẫm phái người chữa bệnh cho nàng, nàng chết.”

      Hô hấp của Tiêu Mặc nóng rực, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cả người run lên, rốt cục đánh lại cơn buồn ngủ chí mạng. Có lẽ là vì lấy được cam kết của Tiêu Mặc, lòng của nàng hoàn toàn buông xuống, mơ màng ngủ. Trong khi ngủ, nàng vẫn duy trì tư thế cuộn tròn thành đoàn, hai tay khoanh trước ngực. Tư thế ngủ như vậy, Tiêu Mặc vô cùng quen thuộc. Bởi vì trước kia, cũng ngủ như vậy.

      Nếu như có ai dựa vào, liền dựa vào chính mình; nếu như có người bảo vệ, liền tự bảo vệ mình. Co rúc thân thể, đan chéo cánh tay cũng là thể phòng bị cùng khẩn trương đề phòng ngoại giới của mình. Là ai làm cho ngươi sợ, Hạ Lan Phiêu? Là ta sao? A….

      Tiêu Mặc vuốt cái trán nóng bỏng của nàng, nhìn dáng vẻ mảnh mai co rúc lại thành đoàn vì lạnh của nàng, trầm mặc. mặc nguyên áo nằm nghiêng bên người Hạ Lan Phiêu, nhàng nắm bàn tay lạnh lẽo của nàng, nhìn chăm chú đôi lông mày cong cong của nàng, khép chặt mắt.

      Có lẽ cảm giác được ấm áp từ thân thể con người, tay Hạ Lan Phiêu thế nhưng lại theo bản năng đường lên dọc theo cánh tay Tiêu Mặc, nhàng sờ cánh tay của . Tay của nàng vừa vừa mềm, trơn nhẵn như có xương, xúc cảm lạnh như băng làm cho cả người Tiêu Mặc run lên. nhìn Hạ Lan Phiêu, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm, giống như con báo đen chuẩn bị kiếm ăn. Mà Hạ Lan Phiêu, lại nhận thấy nguy hiểm đến gần….

      Bởi vì phát sốt nên thân thể rét lạnh làm cho Hạ Lan Phiêu vô ý thức nhích lại gần nguồn nhiệt ấm áp, mà ấm áp của cơ thể người ràng hấp dẫn hơn so với chăn bông. Tay của nàng vào trong áo , sờ lên lồng ngực , nhàng ma sát qua lại lồng ngực rắn chắc của , còn nhấn mấy cái, giống như tò mò vật thể co giãn biết tên này là cái gì. Tay của nàng từ lồng ngực của tiếp tục mò xuống dưới, sờ qua cơ bụng có chút thịt thừa của , cuối cùng dừng lại bụng dưới nóng rực của . Chỉ cần xuống thêm chút nữa, Tiêu Mặc mặc kệ nàng có bệnh hay , lập tức cưỡng bức nàng. Nhưng tay của nàng, dừng lại ở bụng dưới của Tiêu Mặc, an phận, lòng bàn tay lạnh lẽo. Tiêu Mặc nhìn Hạ Lan Phiêu cuối cùng cũng tìm thấy ấm áp, thỏa mãn ngủ thiếp , lửa giận trong lòng sớm bị nàng đốt lên.

      Hạ Lan…. Ngươi là quyến rũ ta sao….”

      Tiêu Mặc nhàng cười, hôn lên đôi môi mê người của Hạ Lan Phiêu. Trong miệng nàng còn lưu lại mùi thuốc đắng chát, nhưng Tiêu Mặc chỉ cảm thấy mùi vị kia ngọt, rất ngọt. Đầu lưỡi của cạy mở hàm răng của nàng, liếm mút đầu lưỡi của nàng, hô hấp cũng dần trở nên nặng nề. Có lẽ là cảm thấy khí bốn phía đột nhiên ươn ướt mà nóng rực, Hạ Lan Phiêu có chút thoải mái nhăn lông mày, lật người, muốn rời xa túi chườm nóng kỳ lạ này. Nhưng mà, túi chườm nóng họ Tiêu ràng có ý định buống tha cho nàng.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,953
      Chương 69: Dụ dỗ trần trụi.

      Edit: kaylee

      “Hạ Lan, là ngươi dụ dỗ Trẫm, ngươi phải phụ trách.”

      Cánh tay của túi chườm nóng họ Tiêu ôm thân thể lạnh lẽo của Hạ Lan Phiêu vào trong ngực, nhịn được hôn lên gò má mềm mại trước mặt nàng, dọc theo cổ nàng đường thẳng xuống dưới. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cổ nhiệt lưu chảy khắp cơ thể, cả người ấm áp, nhưng trong lòng có chút hốt hoảng ra được. Nàng miễn cưỡng mở mắt ra, chỉ thấy túi chườm nóng ôm nàng, đè lên người nàng, nặng nề.

      Túi chườm nóng phản người rồi, choáng nha! Lão tử bị Tiêu Mặc khi dễ, bị Hạc Minh khi dễ, bị Thục phi khi dễ cũng thôi ; nay ngay cả túi chườm nóng như ngươi cũng dám khi dễ ta? phải chỉ là túi chườm nóng tám đồng mười năm cái ở siêu thị sao, lại dám đè ta? Phải là ta đè ngươi mới đúng!

      Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, gác chân lên chân rồng tôn quý của Tiêu Mặc, đôi tay vòng qua ôm chặt cổ , tựa đầu vào ngực , ngủ. Nàng ngủ an tâm, hít hở đều đặn, lông mi dài khẽ lay động, cũng làm cho lồng ngực Tiêu Mặc ngứa ngáy. cam lòng vỗ mặt Hạ Lan Phiêu, vỗ đầu của nàng, mà Hạ Lan Phiêu lại dùng tiếng ngáy nhè đáp lại . Cả đêm mệt mỏi làm cho nàng kiệt sức, nàng chỉ ôm chặt thứ ấm áp nàng cho là gối ôm hình người kia, bên môi lộ ra nụ cười ngây thơ. Tiêu mặc nhìn Hạ Lan Phiêu sâu, vuốt hai gò má dần trở nên ấm áp của nàng, cười nhạt.

      Lại chạy, giảo hoạt…. Mỗi lần ta và nàng thân mật, đều dừng giữa chừng, giống như là số mạng trời cao an bài. Có lẽ ông trời cũng hi vọng ta và nàng nhớ thương nhau nhiều hơn. A….

      biết bắt đầu từ khi nào, quen có nàng ở bên cạnh, quen nhìn bộ dáng dù có thâm thù đại hận (ý như thù hận sâu sắc ý) cũng dám ra của nàng. Ta hiểu tại sao nàng lại yếu như vậy. ràng có tư cách khinh thường mọi thứ, nhưng nàng lại cố tình hèn mọn lấy lòng mỗi người, mà tất cả điều này chỉ vì còn sống.

      Có lẽ chỉ khi ngủ, nàng mới có thể thản nhiên ở bên cạnh ta như vậy, nụ cười sạch như đứa bé. Nhất định nàng rất hận ta…. Hận ta hạ độc nàng, bán nàng , sau đó buộc nàng phản bội gia tộc. phải nghĩ đến việc Hạ Lan Thụy tức giận mà giết nàng, nhưng ta phái thị vệ Phượng Minh cung, nghĩ lại có tác dụng, nàng được hoàng thúc cứu. Xem ra, chuyện hùng cứu mỹ nhân này thích hợp với hoàng thúc tao nhã như ngọc, cũng thích hợp với ta.

      ra , ta cũng biết tại sao dưới tình huống nguy hiểm vẫn quên tìm người bảo vệ nàng. Có lẽ, là bởi vì nàng quá yếu. Sau khi được cứu, ánh mắt nàng nhìn Tiêu Nhiên tràn đầy cảm kích, mà nhìn ta…. Còn lại là buồn bã và tuyệt vọng giống như dự liệu. Nàng cũng hỏi ta vì sao đến cứu nàng, ta cũng vậy giải thích gì vì bản thân. Ta đồng ý lấy tính mạng nàng, nhưng ta đáp ứng để người khác lấy tính mạng nàng, cho nên ta cũng làm trái lời hứa. Mà hình như nàng tức giận ta? Ta nên làm cho ngươi sớm hiểu , ai mới là người nắm giữ cuộc đời ngươi, Hạ Lan Phiêu.

      Hai người chúng ta, liền ngầm hiểu duy trì khoảng cách lẫn nhau. Ta biết mỗi ngày nàng đều chờ mong ta phế nàng, có thể lập tân hậu hay , có thể thả nàng hay , cả ngày thấp thỏm lo âu. Nếu muốn biết, tại sao đến gặp ta để hỏi? Có lẽ ta cho ngươi biết đáp án đấy. Ha ha….

      “Trẫm để mình ngươi.” Tiêu Mặc khẽ hôn lên môi Hạ Lan Phiêu: “Ngươi là may mắn.”

      Nếu , ngươi yếu thế kia trở thành nhược điểm của ta, mang đến hậu quả cả ta và ngươi đều chịu nổi. Ta tuyệt đối cho phép người khác bức hiếp công cụ của ta, tuyệt đối để giang sơn này chịu chút uy hiếp nào. Cho nên, có lẽ ta lựa chọn tự tay giết ngươi. Thay vì để nàng chết ở trong tay kẻ khác, chẳng bằng chết trong tay mình. Như vậy ít nhất, nàng đau.

      Còn nữa, nếu như ta ngươi, vậy cả đời ngươi cũng đừng nghĩ thoát . Kết cục như vậy đối với khát vọng tự do của ngươi mà , cơn ác mộng. Cho nên, tiếp tục hận ta, để cho ta ngươi, Hạ Lan Phiêu.

      (Lời của tác giả: Tiêu mặc, ngươi cứ giả vờ , lúc rồi ta xem ngươi có cam lòng giết ? Đến lúc đó ta xem người nào ngược người nào!)

      Giữa trưa ngày hôm sau, Hạ Lan Phiêu tỉnh. Nàng hạ sốt rất nhiều, chỉ có chút nóng, thân thể cũng mệt mỏi còn chút khí lực. Nàng mở mắt ra, nhìn thấy chiếc giường vô cùng quen thuộc của Tiêu Mặc, đầu óc vang lên tiếng ‘ông’. Nàng vội vàng xuống giường, chân trần chạy ra ngoài, lại bị cung nữ ngăn chặn.

      “Nương nương muốn đâu?”

      Trời ơi, tại sao Hoàng Hậu nương nương lại có dáng vẻ như vậy? Cư nhiên chân trần chạy trong Hoàng cung! may là bị Hoàng Thượng nhìn thấy, bị nhìn thấy….

      “Tử Vi thế nào rồi?” Hạ Lan Phiêu lo lắng hỏi.

      “Nương nương yên tâm, Tử Vi nương uống thuốc, được các Thái y tỉ mỉ che chở. Thái y Tử Vi nương cần tịnh dưỡng mấy ngày, để cung nữ lanh lợi qua hầu hạ rồi, xin nương nương yên tâm.”

      “A…. Vậy sao ta lại ở nơi này? Ta nhớ được hôm qua ta….”

      Hạ Lan Phiêu nhớ lại dáng vẻ mất mặt ngày hôm qua quỳ rạp xuống trước cung của Thục phi, mặt khẽ ửng hồng. Nàng mơ hồ nhớ hình như tên khốn Tiêu Mặc kia che dù cười nhạo nàng, ngâm nàng trong nước, còn cầm chăn ý đồ làm nàng buồn chết, bằng cầm thú.

      Tiêu Mặc, bây giờ ở đâu? Vừa nhìn chuyện cười của ta, vừa mạnh mẽ hành hạ ta, giờ nhất định tìm Thục phi vui cười ! Cho nên, mới cứu Tử Vi…. Nhưng tại sao lại đưa ta về tẩm cung của ? Là vì chỗ này là nơi hành hạ tương đối quen thuộc sao?

      Ngày hôm qua lạnh quá, may là có người tốt bụng nào đó tặng ta cái túi chườm nóng, nếu ta chết rét trong Hoàng cung. Còn nữa, ngày hôm qua gối đầu tệ, mềm mại, ấm áp, Tiêu Mặc kia biết hưởng thụ. Nếu , nghĩ biện pháp trộm nó về cung?

      Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, đến bên giường đóng gói gối đầu, giày vào định ra cửa. Cung nữ đỏ mặt chặn đường nàng, lắp bắp : “Nương nương, ngài thay quần áo sao?”

      À?

      Nhìn theo ánh mắt muốn lại thôi của cung nữ, cúi đầu nhìn thân thể của mình, trong đầu trống rỗng. Chẳng biết lúc nào, nàng lại mặc trường bào màu đen của Tiêu Mặc, rộng thùng thình, phong quang (cảnh xuân ý) trong trường bào như như , hết sức mê người. Ngực của nàng, cánh tay của nàng, đều có những vết sưng đỏ như bị muỗi đốt, xem ra mùa hè đến muội càn rỡ, phải dùng nhiều ra-đa….

      nhiều muỗi. Ha ha….”

      Hạ lan Phiêu lúng túng cười, tìm quần áo của mình, cũng phát bên giường có bộ đồ mới. Nàng chút nghĩ ngợi thay bộ nữ trang, phát ngờ lại vừa người. Nàng đỏ mặt ném trường bào của Tiêu Mặc xuống đất, nhảy mấy cái ở phía , phát tiết tức giận trong lòng. Cung nữ nhìn thấy biết cái gì, mà Tiêu Mặc đứng ở trước cửa lại cười: “Con muỗi? A….”

      (Đến giờ trao đổi:

      Độc giả hung hãn: Lần này lại có cái đó, tên hồ ly khốn khiếp nhà ngươi, chúng ta PIA chết ngươi!

      Tác giả mảnh mai: Bày tỏ như vậy sao ~~ bởi vì người ta nghĩ viết cái kia ~~ để cho bọn tối nay cái kia ~~

      Độc giả: Ngươi trêu chọc chúng ta thử chút? Mỗi lần đều nửa đối với thân thể Tiêu đại gia tốt! Về sau được làm thế nào?

      Tác giả mảnh mai: Được rồi, lâu sau nhất định Hạ Lan Phiêu ***** rồi, hừ hừ hắc hắc, ‘này nọ í é’ ‘này nọ í é’ ~~).

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,953
      Chương 70: Trẫm phế hậu.

      Edit: kaylee

      Tiêu Mặc đứng dựa ở cửa, ý vị sâu xa nhìn nàng, chân thon dài, chính xác là con muỗi đen dài. Chính là con muỗi, gieo người nàng những quả dâu hồng hồng, tươi đẹp ướt át. Nàng tràn ngập lửa giận nhìn kẻ bội bạc kia, con muỗi thúi máu lạnh để ý sống chết của nàng, hừ lạnh tiếng, gì. Nhưng Tiêu Mặc lại đến trước mặt nàng, cúi người nhìn nàng: “Ngươi Trẫm là con muỗi?”

      “Nô tỳ… Nô tỳ dám.”

      ràng là Trẫm lưu lại ấn ký cổ Hoàng Hậu, làm sao có thể đánh đồng cùng con muỗi? tin, Trẫm làm mẫu cho ngươi xem.”

      Tiêu Mặc xong, giả vờ muốn hôn cổ Hạ Lan Phiêu, mà Hạ Lan Phiêu hoảng sợ lui về sau vài bước, theo bản năng che kín cổ để bảo vệ trong sạch cho cái cổ của mình. Tiêu Mặc cười thầm trong lòng, mặt có vẻ gì: “Hoàng Hậu rất lạnh nhạt, khác hẳn với chủ động hôm qua.”

      “Nô tỳ…. Chủ động?”

      “Hoàng Hậu ôm Trẫm, người Trẫm ấm áp, chẳng lẽ Hoàng Hậu đều quên? Hoàng Hậu còn Trẫm là cái gì đó…. Túi chườm nóng? Đó là vật gì?”

      Trong miệng Hạ Lan Phiêu ra những từ ngữ kỳ dị làm cho Tiêu Mặc có chút ngạc nhiên. Lòng biết cái ‘túi chườm nóng’ kia là đồ vật làm ấm tay, ấm người, cũng chắc là đồ vật Hoàng Hậu thường dùng. Đối với việc trong đầu, trong miệng Hạ Lan Phiêu có những danh từ kỳ quái có tò mò, lại ngại vì mặt mũi, mỗi lần đều nhẫn nhịn hỏi. ra biết cho dù hỏi, Hoàng Hậu của tuyệt với .

      “Túi chườm nóng?” Hạ Lan Phiêu nghẹn họng nhìn trân trối.

      Ha ha, ra ngày hôm qua đè ta, ta dùng sức ôm phải là túi chườm nóng, mà là Tiêu Mặc. thú vị!

      A a a a! Ta phải muốn thú vị! Bởi vì là quá lạnh, trong ký ức của ta vừa kéo vừa ôm cái túi kia, biết còn làm ra hành động gì mất mặt nữa ? Ta muốn chết….

      Hạ Lan Phiêu mặt xám như tro tàn nhìn Tiêu Mặc, muốn cầm viên gạch đánh mình ngất . Tiêu Mặc nhìn nàng, vẫn trầm ngâm như cũ: “Túi chườm nóng là túi trang bị nước nóng làm ấm tay sao?”

      “Ừ.”

      “Làm ấm tay vẫn là dùng lò sưởi, ‘túi chườm nóng’ chưa thấy qua. Túi da nhất định phải dùng da trâu hoặc da dê làm thành, phía bao trùm rất nhiều lông, mới có thể đảm bảo nước rỉ ra ngoài, làm bỏng tay. So với lò sưởi phải cho thêm than lại có mùi, ‘túi chườm nóng’ có cùng công hiệu, lại sử dụng dễ dàng hơn nhiều. Chủ ý tệ.”

      …………

      Ta chỉ ra danh từ xin cần khoe khoang học thức của ngươi có được …. Hoàng Thượng thông minh như vậy, bằng nghiên cứu phát triển túi chườm nóng, tiến vào thương giới (lĩnh vực làm ăn buôn bán) làm đại vương túi chườm nóng….

      , rốt cục ta suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Ngày hôm qua Tiêu Mặc lại ngủ cùng ta a a a! Nhưng mà có lẽ cái gì cũng có phát sinh…. được….

      Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, len lén liếc qua ga giường vẫn trắng tinh như lúc đầu, thầm thở phào nhõm. Tưởng tượng cảnh tượng bi thương Tiêu Mặc ôm mỹ nữ trong lòng lại chỉ có thể gặm mà thể ăn, mặt Hạ Lan Phiêu lộ ra nụ cười bỉ ổi. Nàng ý vị sâu xa nhìn Tiêu Mặc cái, tức giận đối với cũng giảm ít.

      Hoàng Thượng đúng là đáng thương! Để chứng minh mình phải là được, phí sức mệt nhọc tạo ra các loại dấu ấn cổ phi tần, dùng biểu tượng lừa gạt những người thuần khiết này, còn phải ứng phó với với ánh mắt khó hiểu và tâm tình như lang hổ của các phi tần, là khổ. trách được thường sủng hạnh phi tử, cũng có con cháu, ra trong lòng rất khổ.

      Coi như Tiêu Mặc lại tránh, lúc cùng các phi tử ‘thẳng thắn gặp nhau’, biết mỗi lần Tiêu Mặc dùng cách gì để thoát thân? là đột nhiên mình có tâm tình, hay là chỉ trích vóc người phi tần tốt thể gợi lên hứng thú của ? Ha ha….

      Người dân nơi này bảo thủ, dù chịu cảnh trống vắng cũng ai dám khóc lóc kể lể, ngược lại tiện nghi cho cái nam nhân được kia. Coi như thể giao hợp, nhưng dáng dấp quá đẹp mắt, so với rất nhiều phi tử còn đẹp hơn. Ta vẫn cảm thấy các phi tần kia dùng trăm phương ngàn kế bổ nhào vào , vội vàng muốn bá vương ngạnh thượng cung, lại thất vọng….

      Hạ Lan Phiêu tưởng tượng Tiêu Mặc bị Thục phi cởi sạch quần áo đặt dưới thân vẻ mặt bất lực, mà Thục phi vung roi kêu to ‘Hoàng Thượng, ngài từ nô tỳ ’, nụ cười càng thêm bỉ ổi. Tiêu Mặc nhìn vẻ mặt cổ quái của nàng, trong lòng biết nàng lại suy nghĩ lung tung gì đó, hơn nữa còn là chuyện tốt, có liên quan đến mình, vẻ mặt trầm xuống.

      “Hoàng Hậu suy nghĩ gì?”

      suy nghĩ Hoàng Thượng minh thần võ trí tuệ hơn người quả là phúc của quốc gia.

      “Ngươi dối.”

      Tiêu Mặc nhìn đôi mắt linh động của nàng, đột nhiên kề sát mặt lại gần. Hô hấp của phả lên má Hạ Lan Phiêu, mặt của nàng lập tức đỏ lên. Tiêu Mặc lắc đầu cái, đột nhiên than thở: “Tại sao lại thích gạt người như vậy?”

      có.” Hạ Lan Phiêu theo bản năng tiếp tục dối.

      …………

      “Được rồi! Ta thừa nhận ta thích gạt người. Chẳng lẽ Hoàng Thượng lừa gạt người?”

      “Trẫm chưa bao giờ dối.” Chỉ là có chút chuyện muốn để ngươi biết thôi.

      “Hoàng Thượng muốn dối, hay là khinh thường dối?”

      “Có khác nhau sao?”

      “Đương nhiên. Nếu phải nguyện dối, đó là bởi vì phẩm hạnh Hoàng Thượng cao quý, trung thực giữ chữ tín; nếu là khinh thường dối…. Là bởi vì Hoàng Thượng sợ bị người ghen ghét, sợ bị người chán ghét cùng trả thù. cho cùng, ngươi biết sắp xếp lời dối dụ dỗ người thôi, lại muốn làm người ta cao hứng.”

      như vậy, là Trẫm đúng sao?”

      “Đương nhiên phải… nô tỳ lỡ lời.”

      Hạ Lan Phiêu khẽ thở dài, hiểu đối mặt với người nàng vốn nên căm hận tận xương này vì sao còn nhiều lời tốt như vậy. Có lẽ là bởi vì cứu Tử Vi, có lẽ là bởi vì lưu giữ nàng giữa đêm mưa, cho nàng ấm áp. Người sợ hãi giá rét như nàng, chỉ cần chút ấm áp, nhớ kỹ trong lòng. Mặc dù cho giá rét, cũng là ….

      Hạ Lan Phiêu đột nhiên nghĩ đến cái lạnh thấu xương cùng tuyệt vọng ngày hôm qua khi quỳ gối trước tẩm cung của Thục phi, nhớ lại chiếc ô che mưa cho nàng, nhớ cái ôm ấm áp, trong lòng cảm xúc đan xen lẫn lộn. Nàng hiểu, ràng là bày mưu tính kế cùng ngầm cho phép, vậy tại sao còn thay đổi chủ ý, khi dễ nàng nữa. Quả là tâm của nam nhân, như kim dưới đáy bể (ý thể nắm bắt được)…. Hay là Tiêu Mặc lại muốn lợi dụng ta để lấy được cái gì đó?

      Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, chỉ cảm thấy đầu bắt đầu mê muội. Tiêu Mặc cau mày sờ trán nàng, ra lệnh: “Ngươi vẫn còn sốt, mau nằm lên giường.”

      “Nô tỳ khỏe hơn rồi, có thể trở về cung. Nếu lây bệnh cho Hoàng Thượng, nô tỳ đáng chết vạn lần.”

      “….”

      Nếu là những nữ nhân khác, sớm vui vẻ nhảy nhót lại làm bộ thẹn thùng ở lại Long Khiếu điện rồi, tại sao nàng có thể biết điều như vậy? Chẳng lẽ nàng cho rằng Trẫm rời được nàng? buồn cười!

      như vậy, Hoàng Hậu trở về cung …. Còn nữa, chắc Trẫm phế hậu.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :