1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế hậu của lãng hoàng - Hồ Tiểu Muội (236/420+ NT2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 61: khát máu của Hoàng đế.

      Edit: kaylee .

      “Các ngươi…. Các ngươi….”

      “Hạ Lan Tướng quân, ngươi thua.”

      Cùng với giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng thuộc về nam nhân, Tiêu Mặc chậm rãi ra từ trong Ngự Lâm quân. mặc người bộ áo giáp màu đen, đầu đội mũ giáp màu đen cao lớn ưu nhã, tuấn mỹ như thần. Khối giáp của phát ra ánh sáng màu vàng dưới ánh mặt trời, cả người cũng bao phủ trong vầng sáng nhàn nhạt, cao quý chói mắt làm cho người ta dám nhìn thẳng.

      mặc lên khôi giáp màu đen, có vết máu màu đỏ sậm, quá dễ thấy, nhưng mùi máu tươi người lại theo gió bay vào mũi Hạ Lan Phiêu. Dù dính máu tươi, nhưng vẫn kiêu ngạo ưu nhã như cũ. Máu tươi dơ bẩn làm tổn hại chút nào đến sức quyến rũ của , ngược lại hai mắt của càng phát ra trong trẻo, xinh đẹp giống như, Tu La khát máu.

      Dưới ánh mặt trời, Tiêu mặc lấy mũ giáp xuống, nâng tay.

      Tóc dài đen bóng tung bay trong gió, khát máu cùng xinh đẹp được thể hoàn mỹ người . Khóe môi nâng lên nụ cười là dịu dàng hay chế nhạo, bước từng bước tới gần Hạ Lan Thụy. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn , mà mỉm cười với Hạ Lan Phiêu, nụ cười trong suốt: “Người tới, đưa lễ vật cho Hạ Lan Thừa tướng.”

      “Dạ, Hoàng Thượng!”

      Người hầu bên cạnh Tiêu Mặc đến trước mặt Hạ Lan Thụy, mặt biểu cảm mở hộp gấm ra, mà lúc Hạ Lan Thụy thấy hộp gấm liền biến sắc. Sắc mặt tái nhợt, thể tin lui lại mấy bước, bàn tay nắm lại chặt.

      Có lẽ là tò mò trong hộp gấm rốt cuộc là vật gì, có lẽ là tò mò vì phản ứng của Hạ Lan Thụy, Hạ Lan Phiêu theo bản năng nhìn vào trong hộp gấm. Sau đó, máu cả người trong nháy mắt lạnh như băng.

      “Hoàng Hậu, xin cần nhìn. Coi như thấy được, cũng xin quên.”

      Tiêu Nhiên nhanh tay lẹ mắt che kín đôi mắt của Hạ Lan Phiêu, mùi máu tươi cánh tay treo gió truyền đến, mặn nồng nặc. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên tối sầm, đôi bàn tay ấm áp trong nháy mắt tiến đến, hương vị đặc trưng của Tiêu Nhiên cũng tiến đến.

      Nhưng mà, dù động tác của Tiêu Nhiên rất nhanh, Hạ Lan Phiêu vẫn thấy được thứ bên trong hộp gấm – năm đầu người được xếp ngay ngắn. Những đầu người kia, đều nhìn nàng chằm chằm bằng ánh mắt oán hận, làm cho thân thể nàng lạnh lẽo, tay chân tê dại.

      Hạ Lan Phiêu cắn môi chặt, chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, sắp vô lực mà ngã xuống. Tiêu Nhiên vội ôm eo của nàng, bên tai nàng: “Hoàng Hậu, phải kiên trì. Tất cả có ta.”

      Tiếng của Tiêu Nhiên, giống như tiếng chuông đồng trong chùa, trầm thấp mà thanh u. Hạ Lan Phiêu nhắm mắt lại chặt, nắm chặt cánh tay của Tiêu Nhiên, móng tay cũng cắm sâu vào da thịt của . Cảnh tượng kia đánh sâu vào mắt nàng, làm cho tâm của nàng loạn như ma, dịu dàng của Tiêu Nhiên đúng là cây cỏ cứu mạng duy nhất của nàng.

      Thời gian, giống như ngừng lại.

      Ngự Lâm quân đều trầm mặc nhìn An vương tôn quý ôm thắt lưng của Hoàng Hậu, sắc mặt của Tiêu Mặc cũng trầm xuống trong nháy mắt. Tieu Nhiên cả kinh, cũng hiểu tại sao mình lại làm ra hành động thất lễ như vậy trước mặt bao nhiêu người, vội thả lỏng bàn tay che mắt Hạ Lan Phiêu. Lòng bàn tay của , hình như còn lưu lại cảm xúc nhẵn mịn của làn da mịn màng của Hạ Lan Phiêu, trong lòng cũng là mảnh mờ mịt. Mà Hạ Lan Thụy, bất chấp tất cả rống giận Tiêu Mặc.

      “Ngươi giết bọn họ?” Hạ Lan Thụy đỏ mắt: “Thế nhưng ngươi lại giết hết tất cả Tướng quân dũng mãnh nhất của Đại Chu, còn vũ nhục thi thể bọn họ như vậy?”

      “Tướng quân à…. A….” Tiêu Mặc cười lạnh: “Bọn họ phải là Tướng quân của Trẫm, mà là Tướng quân của Hạ Lan Thừa tướng. Thánh chỉ của Trẫm, chỉ là tờ giấy vụn trong mắt bọn họ, chỉ có binh phù của Hạ Lan Thừa tướng mới có thể làm cho bọn họ xuất binh. Nếu như phải là Trần Tướng quân tương trợ, Trẫm còn phải tốn chút tâm tư mới có thể lừa gạt những Tướng quân ‘trung thành và tận tâm’ này xuất doanh chém chết, giờ phó tướng tiếp quản quân lính của Hạ Lan Thừa tướng đó. Trẫm muốn cảm tạ Hạ Lan Thừa tướng cho Trẫm trợ thủ đắc lực.”

      “Trần…. Trần Bình?” Hạ Lan Thụy thể tin hét lớn, nhìn thủ hạ mình từng tin tưởng nhất đứng bên cạnh Tiêu Mặc: “Ngươi lại dám phản bội ta?”

      “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau (1). Thừa tướng tung lưới muốn Trẫm nhảy vào, Trẫm lại làm cho Thừa tướng nghĩ là Trẫm rat ay, để cho Thừa tướng tiên hạ thủ vi cường (2), vậy là Trẫm có thuận theo thiên mệnh (mệnh trời), chính tay chém chết loạn thần tặc tử. Hoàng Hậu kéo dài thời gian, chính là để Thừa tướng càng tin rằng Trẫm bao vây Hạ Lan phủ, xuống tay với Hạ Lan gia, hạ lệnh gia binh đánh vào hoàng cung mà thôi – Trẫm dùng binh phù của Thừa tướng khống chế bảy vạn binh mã ngoài thành, khi ba vạn gia binh ở kinh thành của Thừa tướng làm phản, Trẫm liền chỉ huy binh mã của Thừa tướng cùng với Ngự Lâm quân trấn áp. tại, binh lính Thừa tướng tỉ mỉ huấn luyện thuộc về Trẫm. Thừa tướng khổ cực cả đời, trước khi chết cũng quên huấn luyện bịn lính cho Đại Chu, quả là làm phúc cho giang sơn xã tắc. Cho nên, xin Thừa tướng an tâm thôi.”

      (1) Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau: Bọ ngựa muốn chụp con ve sầu, nhưng biết những nguy hiểm tiềm tàng, chờ tấn công từ phía sau. Ở đây có nghĩa, ông muốn tính kế người khác, nhưng người khác lại tính kế ông.
      (2) Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước để chiếm lợi thế.


      Tiêu Mặc cười tàn nhẫn, giống như chuyện có liên quan đến mình. Dù là mới tàn nhẫn đồ sát (giết hàng loạt) như vậy, nhưng vẫn ưu nhã tuấn lãng như vậy.

      Rốt cuộc Hạ Lan Thụy cũng bị chọc giận, gầm tiếng, rút đao xông về phía Tiêu Mặc, mà Tiêu Nhiên vội vàng đứng chắn trước mặt Tiêu Mặc. Hai người bọn họ, nhanh chóng đánh nhau. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn cảnh đánh nhau trước mặt, căn bản nghĩ đến mục tiêu của Hạ Lan Thụy, lại là nàng.

      “Cẩn thận.”

      Cái gì?

      Hạ Lan Thụy giả vờ đâm vào ngực Tiêu Mặc, thừa dịp Tiêu Nhiên né tránh, nhanh chóng bắt được Hạ Lan Phiêu chắn trước mặt mình. Dưới tình thế cấp bách Tiêu Nhiên kêu to ‘cẩn thận’, nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn bị Hạ Lan Thụy nắm chặt. Hạ Lan Thụy gác đao cổ Hạ Lan Phiêu, cười gằn với Tiêu Mặc: “Thả ta cùng người nhà của ta, nếu ta giết nàng.”

      mạng đổi nhà hơn mười mạng người, Thừa tướng tính toán tệ.” Tiêu Mặc thản nhiên .

      “Bớt nhảm! Ngươi nỡ để nha đầu này chết đâu! thế giới này, người có thể tìm được thần khí, chỉ có nàng! Nếu nàng chết , ngươi chiếm được bất cứ thứ gì….”

      “Vậy cũng đúng.” Tiêu Mặc sao cả nhìn Hạ Lan Thụy: “Coi như có nàng, thứ Trẫm muốn tìm, cũng phải có cách.”

      “Ngươi…. Ngươi….”

      “Trẫm đếm đến ba, nếu ngươi còn đầu hàng…. Trẫm bắn tên.” Tiêu Mặc bình tĩnh .

      “Ngươi sợ nha đầu này mất mạng dưới mưa tên?” Hạ Lan Thụy quả thể tin vào lỗ tai của mình.

      sao cả.”

      #lề: sắp đến đoạn ngược rồi, đau tim quá, ta đọc mà chảy nước mắt.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 62: Tiêu Mặc thắng lợi.

      Edit: kaylee

      “Hoàng Thượng!” Tiêu Nhiên che cánh tay bị thương, vội vàng nhìn Tiêu Mặc: “Hạ Lan Thụy là vật trong tay chúng ta, cần gì nóng lòng nhất thời? Nếu như bắn tên, Hoàng Hậu chết cần nghi ngờ.”

      “Vậy sao….” Tiêu Mặc đúng sai chỉ mỉm cười, sắc mặt lãnh. Hạ Lan Thụy cắn răng nghiến lợi nhìn Tiêu Mặc, nắm chặt Hạ Lan Phiêu ngăn trước mặt mình làm con tin, chiến hỏa vô cùng căng thẳng. Hạ Lan Phiêu bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, cười bất đắc dĩ, chỉ cảm thấy cuộc đời nàng quá cẩu huyết rồi.

      Có lầm hay ! Coi như ta là nhân vật chính, cũng thể ngược đãi ta như vậy! Ta mới vừa dạy dỗ Thục phi bao lâu, làm sao lại có báo ứng nhanh như vậy? Tại sao ta thoát được số mạng bị kẹp giữa hai bên, còn là càng ngày càng nghiêm trọng….

      Cách dáng người nhắn của Hạ Lan Phiêu, Hạ Lan Thụy và Tiêu mặc cứ nhìn nhau như vậy, tức giận như lửa, lạnh lẽo như băng. Ánh mắt của bọn họ giao nhau trung, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy ánh mắt của bọn họ đều rơi người mình, cả người giống như luân chuyển trong biển lửa và hầm băng, lúc lạnh lúc nóng, vô cùng khó chịu. Đầu của các tướng sĩ chết lên trong đầu nàng, sắc mặt nàng tái nhợt, chán ghét muốn ói. Nhưng mà, tại cũng có thời gian cho nàng buồn nôn, cho nàng mảnh mai. Bởi vì Tiêu Mặc bắt đầu đếm.

      .”

      Hạ Lan Phiêu nhìn chằm chằm cung trong tay Ngự Lâm quân.

      Chỉ cần Tiêu mặc ra lệnh tiếng, vạn tên cùng bắn, chính là thần tiên cũng biến thành con nhím. Huống chi, nàng còn ngăn trước mặt phụ thân mình, làm bia….

      Nhắc tới đúng là buồn cười, tại sao tất cả mọi người đều ‘coi trọng’ nàng như vậy? Tiêu mặc bởi vì nàng có thể lừa gạt Hạ Lan Thụy mưu phản, mà Hạ Lan Thụy cho rằng nữ nhi của là con tin có giá trị, có thể làm dao động tâm tư cứng như sắt của Hoàng đế. Đối phương ràng quan tâm, làm sao có thể uy hiếp đây? Phụ thân, ngươi quá coi trọng ta rồi….

      “Hai.”

      Ánh mắt của Hạ Lan Phiêu từ từ rời khỏi cung tên tay Ngự Lâm quân, nhìn khuôn mặt lo lắng của Tiêu Nhiên, sau đó nhìn sâu vào đôi mắt đen nhánh của Tiêu Mặc.

      Tiêu Mặc mặc áo giáp đen, có cổ dương cương nam tính rất cường đại, Lông mày tuấn tú, con ngươi gợn sóng, mũi cao thẳng, môi mỏng, có chỗ nào phải là dung nhan tuấn mỹ Hạ Lan Phiêu quen thuộc nhất. Nhưng mà, như vậy, bất kể là trong mắt, trong lòng, đều chút ấm áp.

      Ngươi bởi vì bận tâm tính mạng ta mà thay đổi kế hoạch sao, Tiêu Mặc? Mặc dù biết thể nào, nhưng ta sợ chết, trong lòng vẫn có ảo tưởng thực tế….

      Ngươi từng cứu ta từ trong tay lưu manh, từng đồng ý tha chết cho ta, cũng từng cùng ta ôm nhau ngủ. Chúng ta là phu thê, chúng ta vốn nên là người đáng tin nhất, người thân cận nhất của nhau thế giới này, nhưng số mệnh an bài chúng ta ở hai phe đối địch. Coi như muốn có được Thủy Lưu Ly, ngươi kiêu ngạo như thế cũng cúi đầu trước Hạ Lan Thụy ở trước mặt mọi người. Có lẽ, ta phải chết trước mặt ngươi….

      Chết? Ta muốn! Ta thiên tân vạn khổ (trăm cay nghìn đắng) sống đến bây giờ, tại sao có thể chết vì bị người kéo làm đệm lưng? Ta muốn sống, ta muốn chết!

      “Tiêu Mặc, ngươi dừng tay cho ta!” Hạ Lan Phiêu đột nhiên kêu to với : “Ngươi ngu ngốc sao? Các ngươi nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ chạy thoát? Ta mới mười lăm tuổi, ta muốn chết! Chết, ta nhất định bỏ qua cho ngươi, nhất định hóa thành lệ quỷ (ác quỷ) mỗi ngày đều chọc phá ngươi! Ngươi dám ra lệnh binh lính bắn tên ta liền nguyền rủa ngươi đoạn tử tuyệt tôn!”

      “Ba.”

      Tiêu Mặc để ý đến Hạ Lan Phiêu, tiếp tục đếm tới ‘ba’, nhưng giọng đột nhiên thoải mái hơn. Từ ‘ba’ vừa thốt ra, Hạ Lan Thụy theo bản năng cúi đầu, mà Tiêu Nhiên giương cung bắn tên nhanh.

      mũi tên, xé rách khí bắn về phía nàng. Nó xẹt qua má Hạ Lan Phiêu, chuẩn xác bắn vào tay cầm đao của Hạ Lan Thụy. Tay Hạ Lan Thụy run lên, đao run lên, bị kinh hãi nhưng vẫn muốn giữ chặt Hạ Lan Phiêu, nhưng Tiêu Mặc nhanh hơn bước. bước nhanh về phía trước, dùng roi ngựa quấn lấy hông của Hạ Lan Phiêu, sau đó dùng sức kéo, túm nàng đến bên cạnh. nhàng ôm Hạ Lan Phiêu vào lòng, cười tà mị với nàng: “Lần này, cuối cùng Trẫm cũng cần lo lắng đoạn tử tuyệt tôn.”

      Tốt…. Đau quá! Eo của ta nhất định bị thương! Nào có người cầm roi cứu người! Cứu người cái gì chứ? là rút da người! Đau quá!

      Hạ Lan Phiêu nhe răng trợn mắt che máu ứ đọng, mảng eo sưng đỏ, hung ác trợn mắt nhìn Tiêu Mặc cái. Hạ Lan Thụy sớm bị binh lính tiến lên bắt giữ, bị ép quỳ xuống, rất cam lòng. nhổ ngụm nước bọt, cuồng vọng với Tiêu Mặc: “Tiểu tử, ngươi cho rằng diệt trừ lão phu giang sơn vững vàng? Chỉ cần có người chiếm được thần khí kia, có thể thay đổi triều đại, có thể nghịch thiên! Tiêu gia tay dính đầy máu tanh nhất định gặp báo ứng! Mạn Ngọc trời có linh thiêng nhất định bỏ qua cho các ngươi!”

      “Mạn Ngọc….”

      Tiêu Mặc lẩm bẩm tên này trong miệng. cảm giác từng nghe qua ở đâu đó, nhưng làm thế nào cũng nhớ ra. lắc đầu cái, đến trước mặt Hạ Lan Thụy, từ cao nhìn xuống , truyền khẩu dụ: “Hạ Lan Thụy dĩ hạ phạm thượng, ý đồ mưu phản, tội thể tha, nửa tháng sau xử trảm. Nam nhân Hạ Lan gia lưu đày biên cương, cả đời được trở về nước; con cháu ba đời được tham gia khoa thi; nữ quyến Hạ Lan gia xung làm quân kỹ, có ý chỉ của Trẫm thể thoát ly thân phận kỹ nữ. Phủ đệ Hạ Lan gia thu về quốc khố, binh lính tam do Trần Bình quản lý. Hoàng Hậu Hạ Lan Phiêu đức hạnh tồi tệ, ghen tỵ thành tính, tạm ở Phượng Minh cung chờ xử lý. Khâm thử!”

      “Tất cả mọi người đều quỳ lạy Tiêu Mặc, Hạ Lan Phiêu cũng tâm tình phức tạp mà quỳ xuống. Nàng biết, rốt cục Tiêu Mặc chiếm được thứ mình muốn, cũng giống như trước kia dễ dàng tha thứ cho nàng. Mặc dù tạm thời phế hậu, nhưng ngày đó, rất nhanh đến….

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 63: Ta khóc.

      Edit: kaylee

      “Thằng nhãi Tiêu Mặc kia, ngươi chết tử tế được! Hạ Lan Phiêu, ngươi cho rằng phản bội gia tộc là có thể chết già? có lão phu che chở, nhất định ngươi sống bằng chết, kết quả so với lão phu thê thảm gấp ngàn vạn lần, ha ha ha!”

      Hạ Lan Thụy cười điên cuồng, nhưng mặt tràn đầy bi thương cùng tuyệt vọng. Hạ Lan Phiêu nhìn từng là người ai bì nổi cứ như vậy bị binh lính kéo xuống, tâm hiểu sao có chút khó chịu. Nàng nhìn Tiêu Mặc, muốn gì đó, nhưng Tiêu Mặc liếc nàng cái, tay kiên nghị vung lên: “Lui binh.”

      Ngự Lâm quân giống như thủy triều rút lui. Bọn họ chỉnh tề qua người Hạ Lan Phiêu, mắt nhìn thẳng, Phượng Minh cung trật trội cũng khôi phục yên tĩnh như trước. Bóng lưng cao cao tại thượng của Tiêu Mặc dễ thấy trong Ngự Lâm quân, mà quay đầu nhìn nàng cái. chỉ là, nghiêng người nhàng qua nàng, bỏ lại mình nàng ở trường vừa mới phát sinh việc trong cung.

      Bây giờ , có lẽ là xử lý hậu , Khánh Công. giết ta, phế ta ngay tại chỗ, là vinh hạnh lớn nhất rồi. Chẳng lẽ ta hi vọng bỏ lại binh lính, để an ủi vừa giãy giụa giữa sống chết? Ta lại phiền muộn cái gì….

      “Hoàng Hậu, vi thần cáo lui. Ngài…. Bảo trọng.”

      “Tạ An vương quan tâm. Vương Gia yên tâm, Bản cung có việc gì. Còn nữa, cảm ơn Vương Gia hôm nay xả thân cứu giúp.”

      “Hoàng Hậu khách khí.”

      Tiêu Nhiên lo lắng nhìn Hạ Lan Phiêu cái, sau đó cùng binh lính rút lui. Khi bóng dáng của Tiêu Nhiên cũng biến mất ngoài cửa thấy nữa, Hạ Lan Phiêu lẳng lặng nhìn bầu trời đầy ráng đỏ, đột nhiên phát bây giờ là hoàng hôn. Mặt trời ngả về phía tây, trời đầy ráng đỏ, đỏ chói mắt, chói mắt, giống như máu nhuộm đỏ. Mà tay của nàng, rốt cục cũng nhiễm đầy máu tươi….

      “Ha ha, ha ha.”

      Mới đầu Hạ Lan Phiêu chỉ giọng cười, sau đó càng cười càng lớn. Nàng cười, cười đến mức nước mắt cũng ngừng chảy xuống. Nàng lảo đảo chạy về cung điện, để ý đến Tử Vi hôn mê bất tỉnh, chỉ là cầm chăn lên, bọc thân mình chặt.

      Lạnh, lạnh thấu xương làm cho thân thể àng ngừng run rẩy, nước mắt chảy ra cũng mang theo tuyệt vọng lạnh lẽo. Cuối cùng, nàng vô lực quỳ rạp xuống đất, cúi đầu, tự lẩm bẩm: “Ta sai, ta sai…. phải là phụ thân của ta, ta với có bất cứ quan hệ gì, đối với ta chỉ là người xa lạ thế giới này. tính toán ta, hạ độc ta, dù ta giúp Tiêu Mặc, Tiêu Mặc cũng thành công diệt trừ . Nếu kết cục định, quá trình thế nào quan trọng…. Ta chỉ là muốn tiếp tục sống…. Ta làm sai….”

      Nếu làm sai, tại sao ta còn tuyệt vọng như vậy, bi thương như vậy? Đầu của tướng sĩ Hạ Lan gia bị giết lắc lư trước mặt ta, máu chảy dầm dề. Bọn họ giống như chỉ trích ta phản bội, cười nhạo ta yếu đuối. Mà ta, sợ….

      Bên trong Phượng Minh cung, có chút ánh sáng, Hạ Lan Phiêu mình ngồi mặt đất lạnh băng, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ từ từ tối, cuối cùng trở thành đen kịt. Tối nay có sao, chỉ có mặt trăng tỏa ánh sáng nhàn nhạt, mặt trăng thương cảm nhìn người đời.

      Dưới ánh trăng, mặt Hạ Lan Phiêu trắng nhợt đáng sợ giống như sứ, đôi môi cũng có chút huyết sắc. biết nàng ngồi bao lâu, thân thể suy yếu, liền hơi sức đứng lên cũng có. Nhưng mà, nàng biết mình có ai để dựa vào, phải kiên cường.

      “Tử Vi…. So với ta, vừa bắt đầu ngươi liền hôn mê là may mắn cỡ nào. Dù sao ngươi có thể cần lựa chọn, cần phản bội. Ta hâm mộ ngươi….”

      Hạ Lan Phiêu xong, cầm vải mềm cẩn thận lau máu loãng mặt Tử Vi, khó khăn khiêng nàng lên giường. Nàng thở mạnh, cả đêm chợp mắt. Mà nàng, ngoài chờ đợi, biết còn có thể làm gì….

      Tử Vi hôn mê suốt đêm, rạng sáng mới từ từ tỉnh lại. Nàng vừa mở mắt, liền trông thấy Hạ Lan Phiêu ngồi chờ bên giường, cả đêm ngủ, nhịn được đỏ mắt. Nàng nắm bàn tay bé lạnh lẽo của Hạ Lan Phiêu, khó khăn đứng dậy: “Nương nương, ngài sao chứ?”

      “Ta sao.” Hạ Lan Phiêu mỉm cười: “Phụ thân bị Hoàng Thượng giải vào đại lao, Hạ Lan gia sụp đổ. Hoàng Thượng coi như nhân từ, có đuổi tận giết tuyệt người Hạ Lan gia, chỉ là lưu đày nam nhân, sung nữ nhân làm quân kỹ thôi.”

      “Cái gì? Hoàng Thượng, cư nhiên ….” Tay Tử Vi căng thẳng.

      “Như vậy là kết cục tốt nhất rồi. Nếu như phải là phụ thân vì Đại Chu lập nhiều chiến công hiển hách, ở trong lòng dân chúng có chút địa vị, có lẽ Hoàng Thượng đuổi tận giết tuyệt…. Chỉ mong các ca ca tỷ tỷ quen sống an nhàn sung sướng có thể hạ thấp tư thế, an tâm làm dân chúng bình thường. Nếu bọn họ vẫn có tính thiếu gia tiểu thư, nếu bọn họ vẫn còn oán hận, thần phục, nhất định mang họa sát thân. Nhưng tất cả những thứ này, đều phải là thứ ta có thể khống chế…. Ha ha.”

      “Nương nương, cần nữa. Nô tỳ biết ngài khổ sở.”

      “Khổ sở sao? Ta có. Tất cả mọi việc, ta sớm biết rồi. Ta biết ta phản bội Hạ Lan gia, tay ta dính đầy máu tanh. Phụ thân với ta, chuyện quyết định được hối hận. Quyết định này là ta chọn, ta hối hận.”

      Hạ Lan Phiêu mỉm cười, nụ cười thản nhiên, nhưng mặt đột nhiên lại lạnh lẽo. Tử Vi sợ hãi vươn tay, lau chất lỏng mặt nàng, lẩm bẩm hỏi: “Nếu hối hận, tại sao ngài lại khóc….”

      “Ngươi nhìn lầm rồi, Tử Vi.” Hạ Lan Phiêu tiếp tục mỉm cười: “Ta khóc. Bất kể là vì người ta có tình cảm mà khóc, hay là vì mình mà khóc, cũng cần thiết. Ta khóc.”

      Liên tiếp mấy ngày, Tiêu Mặc cũng đặt chân đến Phượng Minh cung, Phượng Minh cung cũng người khách.

      Hạ Lan Phiêu loáng thoáng nghe được Hạ Lan Thụy bị nhốt vào thiên lao từ miệng các cung nữ, mà con cháu Hạ Lan gia cũng bị xử trí theo ý chỉ của Hoàng Thượng. Ba mươi tám quan viên có quan hệ mật thiết với Hạ Lan Thụy cũng bị tra ra, bị hành hình cùng Hạ Lan Thụy. Người nhà bọn họ bị liên lụy, chẳng qua là từ ngân khố lấy bạc phát cho bọn họ về quê yên ổn sống qua ngày. Như vậy, văn võ bá quan cả triều đối với vị Hoàng đế trẻ tuổi vừa sợ hãi, lại vừa tán tụng Hoàng đế nhân từ xử phạt người vô tội.

      Tiêu Mặc cũng đổi lại lục bộ quan viên thành tâm phúc của mình, tìm các sai lầm của các quan viên thầm lui tới với Hạ Lan Thụy để bãi chức quan, thay đổi hoàn toàn huyết mạch triều đình. Mà , cuối cùng cũng chân chính là, cửu ngũ chí tôn (1) nhất ngôn cửu đỉnh (2), có bất luận kẻ nào dám can đảm khinh thường. Mặc dù Hoàng Thượng quan tâm đến việc người mình thích làm Hoàng Hậu, nhưng mọi người đều biết, phế hậu chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

      (1) Cửu ngũ chí tôn: ý chỉ là vị vua có quyền lực cao nhất.
      (2) Nhất ngôn cửu đỉnh: lời ra thể thay đổi.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 64: Bẻ gãy hai cánh.

      Edit: kaylee –

      Tiêu Mặc nằm nhuyễn tháp, ngửi hương thơm ngọt mát của món ‘Nga lê trướng trung hương’ (1) đặc biệt trong Nhược Vũ cung, nhìn Thục phi mặc quần áo màu hồng nhiệt tình nhảy múa, thưởng thức rượu ngon trong tay, vẻ mặt dương dương tự đắc (vui mừng). Mỗi khi máu tươi bắn tung tóe về phía , cũng khéo léo tránh né, có dính chút dơ bẩn nào. So với Tiêu Nhiên lúc nào cũng thanh khiết lạnh nhạt, sạch thanh tịnh, Tiêu Mặc giống như Tu La đến từ địa ngục. tiêu sái lau máu tay, mỉm cười với hoàng thúc của mình: “A Nhiên, ngươi xem còn muốn giết bao nhiêu người mới tận hứng?”

      (1) ‘Nga lê trướng trung hương’: Món gan ngỗng hấp lê của Trung Quốc.

      “Thắng bại , xin Hoàng Thượng hồi cung đợi tin tức tốt lành.”

      “Khó có được lần càn rỡ, tự nhiên muốn tận hứng.” Tiêu Mặc cười hồn nhiên, giống như đứa bé: “Chẳng lẽ A Nhiên chịu?”

      , phải….”

      Tiêu Nhiên rất ít khi thấy Tiêu Mặc như vậy. như ông cụ non, luôn che giấu bản thân tốt, có hỉ nộ ái ố (2), chỉ làm vị Hoàng đế tỉnh táo và nhẫn. Nhìn thấy nụ cười trong suốt, đôi mắt lóe sáng của Tiêu Mặc, lòng Tiêu Nhiên mềm nhũn. thu kiếm vào vỏ, với Tiêu Mặc: “Mặc, nên hồi cung thôi. Hạ Lan Thụy cũng phát , Hoàng Hậu gặp nguy hiểm.”

      (2) Hỉ nộ ái ố: các loại cảm xúc của con người (buồn, vui, tức giận…).

      “Ngươi lo lắng cho nàng sao?”

      Tiêu Mặc vẫn mỉm cười, nhưng tính trẻ con biến mất thấy nữa, cười lạnh lùng. Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy cả kinh trong lòng, theo bản năng: “…. Chỉ là cảm thấy nàng có chút đáng thương thôi.”

      “Nếu muốn , cứ . Trẫm biết hoàng thúc luôn tốt bụng.”

      Tiêu Mặc chẳng đúng sai chỉ mỉm cười, lại xông vào chiến trường. Tiêu Nhiên do dự chút, cuối cùng cũng chạy về Hoàng cung. may là, đến kịp lúc, cứu được Hạ Lan Phiêu suýt mất mạng dưới tay Hạ Lan Thụy. cũng biết mình làm như vậy ngăn chặn đao của Hạ Lan Thụy, làm cho máu tươi chán ghét bắn lên thân mình. Nhưng chú ý máu tươi chán ghét người, chỉ cảm thấy may mắn.

      Nguy hiểm ! Nếu chậm chút nữa, xảy ra chuyện làm cho ta đau lòng…. Ta chỉ biết, ta muốn thấy kia khóc….

      biết, khi ôm Hạ Lan Phiêu ở trước mặt mọi người, làm việc phù hợp với thân phận của Tiêu Mặc sinh ra hiềm khích với . Tiêu Mặc biết tại sao, nhìn Hạ Lan Phiêu nắm ống tay áo Tiêu Nhiên, vẻ mặt lệ thuộc mà có chút vui.

      Lệ thuộc như vậy, tại sao nàng biểu với Trẫm? Có phải tin tưởng Trẫm, cảm thấy Trẫm cường đại bằng hoàng thúc? là…. Làm người ta vui.

      Trẫm nhìn ra, hoàng thúc có chút tình cảm với Hạ Lan Phiêu. Hoàng thúc luôn gần nữ sắc, nếu là trước kia, (TM) liền đưa nữ nhân (TN) vừa mắt cho . Nhưng mà, người đó cố tình là nàng. Đưa sủng vật cho người khác, Trẫm cũng muốn đâu….

      Lúc gặp nguy hiểm, nàng sợ hãi trốn sau lưng hoàng thúc, giống như con chim bồ câu trắng thuần khiết vô tội, làm cho người ta vừa nhìn liền muốn chặt đứt hai cánh của nàng. Trẫm muốn cho nàng biết, ai mới là người nắm giữ mạng sống của nàng. Cho nên, Trẫm giả vờ muốn giết nàng.

      Ngoài dự liệu của , nàng cầu xin tha thứ, chỉ là dùng ánh mắt trống rỗng nhìn , giống như người sắp chết.

      Đối mặt với tử vong, nàng cũng khác gì những người khác. là thất vọng! Nữ nhân như vậy, có tư cách đứng cạnh Trẫm. Nữ nhân của Trẫm, phải đủ mạnh mẽ, bất cứ lúc nào cũng tuyệt vọng. Nhưng nàng, thậm chí cầu xin tha thứ cũng ….

      Sau đó, nàng mắng Trẫm. Nhìn khuôn mặt nhắn tức giận của nàng, đột nhiên Trẫm cảm thấy vui vẻ. Đúng, đây mới là Hạ Lan Phiêu, đây mới là Hạ Lan Phiêu khác với mọi người, luôn làm cho Trẫm vui vẻ. Trẫm để cho ngươi tiếp tục sống, chỉ cần ngươi vẫn làm cho Trẫm vui vẻ. Nhưng mà, ngươi cần phải được dạy dỗ tốt. Trẫm làm cho ngươi hiểu, ai mới là người ngươi có thể dựa vào, cũng làm cho ngươi hiểu, chỉ có thể dựa vào mình Trẫm thôi.

      Bẻ gãy cánh chim bồ câu, chim bồ câu cũng chạy lung tung, chỉ biết trung thành theo bên cạnh chủ nhân, chỉ mình chủ nhân thôi.

      Tiêu Mặc nghĩ tới khuôn mặt thanh tú của Hạ Lan Phiêu, nghĩ tới ánh mắt khi khiếp nhược khi quật cường của nàng, cười vui sướng. Thục phi quan sát vẻ mặt của Tiêu Mặc, phát ánh mắt nhìn xuyên qua mình, nhìn phương hướng , khỏi tức giận. Nhưng mà, nụ cười dịu dàng mặt Tiêu Mặc làm cho nàng trầm luân, làm cho nàng đè xuống tất cả tức giận và đố kỵ, chỉ vì muốn ở bên cạnh làm bạn với nam nhân này. Nàng dừng nhảy múa, cười dịu dàng ngồi xuống bên cạnh Tiêu Mặc.

      “Nô tỳ chúc mừng Hoàng Thượng kỳ khai đắc thắng (3)! Thục phi nâng chén kính Tiêu Mặc, hơi thở như lan.

      (3) Kỳ khai đắc thắng: Vừa xuất quân chiến thắng giòn giã.

      “Cạn ly.”

      Tiêu Mặc cầm quỳnh tương ngọc dịch (4) trong tay uống hơi cạn sạch, nhưng trong lòng lại suy đoán bây giờ Hạ Lan Phiêu làm cái gì. Thục phi cảm nhận được xa cách của Tiêu Mặc, nhịn được làm nũng: “Hoàng Thượng, người suy nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ là…. nghĩ đến tiện nhân kia?”

      (4) Quỳnh tương ngọc dịch: rượu ngon.

      Tiêu Mặc biến sắc.

      “Tiện nhân?” Tiêu Mặc nghiền ngẫm nhìn Thục phi : “Chẳng lẽ Thục phi đến Hoàng Hậu.”

      “Nô tỳ….”

      Thục phi đột nhiên có chút sợ hãi. Lúc trước, nàng cũng vẫn dùng ‘tiện nhân’ để gọi Hoàng Hậu tài mạo kia ở trước mặt Tiêu Mặc, nhưng Tiêu Mặc cũng phản bác. Nàng nhạy cảm nhận thấy giữa Tiêu Mặc và Hạ Lan Phiêu có cái gì đó thay đổi, nhưng nàng dám nghĩ sâu. lúc nội tâm nàng bốn bề nổi sóng, Tiêu Mặc đột nhiên vuốt tóc nàng: “Thục phi muốn làm Hoàng Hậu sao?”

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 65: Kế hoạch thuần phục.

      Edit: kaylee

      Hoàng Hậu?

      Thục phi nghẹn họng kinh ngạc nhìn Tiêu Mặc, chỉ cảm thấy máu toàn thân đông cứng lại. Nàng nhìn khuôn mặt tình bất định của Tiêu Mặc, biết nên trả lời như nào. Mà Tiêu Mặc chỉ nở nụ cười nhàn nhạt: “ !”

      Rốt cục Hoàng Thượng muốn làm cái gì? Hạ Lan gia sụp đổ, cũng cần cố kỵ người nào nữa, chẳng lẽ là muốn phế tiện nhân kia để cho ta thay thế? Hay là…. Chỉ dò xét xem ta có thần phục hay ? Thôi, chuyện ta muốn làm Hoàng Hậu cũng phải bí mật gì, cần gì khổ sở giấu giếm? Huống chi, cho dù ta giấu được người khắp thiên hạ, cũng thể gạt được ….

      “Nô tỳ…. Muốn làm Hoàng Hậu.” Cuối cùng Thục phi cũng .

      “Hả? Tại sao?” Tiêu Mặc lẳng lặng cười.

      Thử hỏi trong thiên hạ này có nào muốn làm nữ nhân của Hoàng Thượng, lại có nào muốn làm Hoàng Hậu tôn quý? Nô tỳ lòng ái mộ Hoàng Thượng, nguyện ý toàn lực phụ tá Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng minh giám.”

      “Đúng vậy…. Tất cả nữ nhân đều muốn làm nữ nhân của Trẫm, đều muốn làm Hoàng Hậu của Trẫm, chỉ trừ nàng….”

      Tiêu Mặc xong, rơi vào trầm tư, mặt cũng có chút mê màng. Nội tâm dâng cao đến mây xanh của Thục phi đột nhiên rớt xuống trong nháy mắt, có chút đau. Nàng vốn tưởng rằng Tiêu Mặc hỏi như vậy là có ý định cho nàng phù chính (1), nhưng tại xem ra, trong đầu Tiêu Mặc vẫn chỉ có nữ nhân kia – nữ nhân phóng đãng, hạ tiện! Hoàng Thượng, rốt cục lúc nào ngài mới có thể thấy lòng của ta? Ta mới là nữ nhân có thể phụ tá ngài, hầu hạ ngài lại còn ngài nhiều….

      (1) Phù chính: đưa thiếp lên làm thê.

      “Hoàng Thượng, nô tỳ có cầu quá đáng.” Thục phi đột nhiên .

      .”

      “Người nhà Hoàng Hậu bị bắt, tâm tình tốt, tạm thời nên quản lý hậu cung, bằng để cho nô tỳ làm thay.” Thục phi dò xét nhìn Tiêu Mặc: “Như vậy Hoàng Hậu có thể ‘nghỉ ngơi’ tốt, hồi phục tâm tình.”

      “Thục phi khéo hiểu lòng người. Trẫm chuẩn.”

      Mấy ngày liền, Tiêu Mặc đều nghỉ đêm ở Nhược Vũ cung, hơn nữa cho nàng quản lục cung, mang đến cho Thục phi vinh dự vô cùng lớn. Trong cung, mọi người thi nhau suy đoán khi nào Hạ Lan Phiêu bị phế hậu, mà ứng cử viên cho tân Hoàng Hậu nhất định là Thục phi thể nghi ngờ. Bọn họ tận tâm tận lực (hết lòng hết dạ) lấy lòng Thục phi, mà sau đó Thục phi cũng tự cho mình là chủ nhân hậu cung. Tất cả mọi người đều cố ý quên nữ nhân trong Phượng Minh cung, cắn xén hết mức chi phí ăn mặc của các nàng. Đối với tất cả những chuyện này, Hạ Lan Phiêu tận lực nhẫn xuống, lại nghĩ rằng Thục phi hề có ý định bỏ qua cho nàng.

      Lần trước sau khi Tử Vi vì cản trở Hạ Lan Thụy mà bị thương, thân thể vẫn tốt, thỉnh thoảng ho ra máu, làm cho Hạ Lan Phiêu nhìn mà lo lắng hoảng sợ. Mấy lần nàng năn nỉ Thái y xem bệnh cho Tử Vi, nhưng Thái y vẫn mực từ chối, chỉ có Trần Thái y lặng lẽ viết cho nàng đơn thuốc, bốc mấy vị thuốc. Sauk hi Tử Vi dùng thuốc, thân thể tốt hơn chút, nhưng nếu dừng uống thuốc lại phát bệnh.

      Ba ngày sau, thuốc Trần Thái y đưa hết, mà Trần Thái y cũng rời cung khám bệnh. Hạ Lan Phiêu có cách nào, đến Thái y viện tìm thuốc, lại bị báo rằng tất cả dược vật của Thái y viện đều do Thục phi nương nương quản lý, có thủ dụ (2) của nàng bất kỳ Thái y nào đều được tự mình khám bệnh, bốc thuốc. Hạ Lan Phiêu biết, Thục phi khống chế Thái y viện là để đối phó với nàng, nếu lúc này Hạ Lan Phiêu tìm nàng ta chỉ biết bị lăng nhục. Cho nên, dù trong lòng khồn muốn, nàng vẫn cắn răng nhịn xuống, cho đến khi Tử Vi phát bệnh….

      (2) Thủ dụ: chỉ thị tự tay viết.

      Gần tối, nàng đút cháo trắng cho Tử Vi, đột nhiên Tử Vi ho khan kịch liệt, máu tươi nhiễm đỏ chén cháo trong tay nàng. Hạ Lan Phiêu luống cuống tay chân liều mạng lau máu cho Tử Vi, trong lòng hoảng loạn. Nhìn bộ dáng khó chịu của Tử Vi, nàng đột nhiên tỉnh ngộ mình vì tôn nghiêm, vẫn cầu Thục phi là ngu xuẩn cỡ nào.

      Coi như tôn nghiêm trân quý hơn nữa, nhưng có thể sánh với mạng sống sao?

      “Tử Vi, ngươi chờ, ta tìm Thái y cho ngươi! Ngươi nhất định phải kiên trì!” Hạ Lan Phiêu cắn chặt môi.

      cần…. Mạng của nô tỳ đáng giá, nếu nương nương tìm Thục phi, trúng gian kế của nàng…. Nương nương, ngàn vạn lần được ….”

      Tử Vi yếu đuối ngăn cản, sắc mặt trắng như tờ giấy, hít thở cũng khó khăn. Hạ Lan Phiêu thấy vậy, vô cùng đau lòng: “ là nha đầu ngốc! Cái gì mà ‘sĩ khả sát bất khả nhục’ (3) đều là nhảm! So với còn sống, tôn nghiêm gì đó cũng có thể hi sinh! Ngươi là vì ta mới bị thương, coi như nàng bắt ta quỳ xuống cầu xin tha thứ ta cũng chấp nhận! Ngươi đừng chuyện, mau nằm xuống, ta tìm Thái ý trước, nếu Thái y chịu lại tìm Thục phi! Ngươi nhất định phải chờ ta!”

      (3) Sĩ khả sát bất khả nhục: Người có thể bị giết chết thể làm nhục.

      Hạ Lan Phiêu quýnh lên, chạy như bay đến Thái y viện. Nàng thở hổn hển tình huống, thỉnh cầu Thái y đến xem Tử Vi chút, lại bị Hà Thái y trực lạnh lùng cự tuyệt.

      “Thái y đều khám bệnh hết rồi, mời nương nương trở về.” Hà Thái y chịu trách nhiệm .

      “Tại sao có thể như vậy? Coi như còn ai khác, ngươi cũng có thể !” Hạ Lan Phiêu sốt ruột: “Bệnh tình của Tử Vi rất nặng, xem nữa có thể chết! Mau cùng ta!”

      “Nương nương, xin đừng làm khó hạ quan. Thái y viện có ai, mà mỗi Thái y muốn rời Thái y viện khám bệnh, phải có thủ dụ của Hoàng Thượng hoặc Thục phi nương nương.”

      “Cái gì? Khi nào có quy định này?”

      “Thục phi nương nương quản lý lục cung, nàng ra lệnh hạ quan chỉ có thể nghe theo. Mời nương nương trở về.”

      sao?” Hạ Lan Phiêu cười lạnh: “Được, vậy ta tìm Thục phi. Nếu Tử Vi xảy ra chuyện hay, ta tuyệt đối bỏ qua cho các ngươi.”

      Hạ Lan Phiêu sử dụng tất cả vốn liếng cũng thể nào lay động Thái y, chỉ đành gặp nữ nhân luôn coi nàng như kẻ thù kia. Nàng chạy ngừng nghỉ đến Nhược Vũ cung, lời liền xông vào. Cung nhân đứng cửa của Nhược Vũ cung giật mình nhìn Hoàng Hậu nương nương qua thông báo liền xông vào Nhược Vũ cung, tất cả đều biến sắc. Bọn họ vội vàng ngăn cản Hạ Lan Phiêu, mà Hạ Lan Phiêu lại rống to: “Để ta vào.”

      “Nương nương, mời ngài trở về! Thục phi nương nương dùng bữa cùng Hoàng Thượng, chắc ra gặp ngài!”

      “Buông tay, Bản cung là Hoàng Hậu, các ngươi lại dám ngăn cản Bản cung? Buông tay!”

      Cung nữ, thái giám của Nhược Vũ cung mặc kệ Hạ Lan Phiêu giãy giụa như thế nào, vẫn gắt gao nắm chặt quàn áo của nàng, để nàng bước vào nội điện nửa bước. Bên trong nội điện, Thục phi từ tốn ăn thức ăn, mắt điếc tai ngơ (làm lơ) với chuyện bên ngoài, khóe môi nở nụ cười trào phúng. Mà Tiêu Mặc lại dừng đũa nghe ràng, với cung nữ: “Để nàng vào.”

      “Hoàng Thượng!” Thục phi vui làm nũng: “Tại sao lại để nữ nhân bại hoại kia phá hỏng hứng thú của chúng ta? Nô tỳ vừa luyện múa định ăn xong biểu diễn cho Hoàng Thượng xem đó.”

      “Để Hoàng Hậu vào.”
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :