1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế hậu của lãng hoàng - Hồ Tiểu Muội (236/420+ NT2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 56: Phản kích Thục phi.
      Edit: kaylee –

      Tin tức Hoàng hậu hồi cung truyền khắp cả cung đình, gây ra xôn xao. Mặc dù Tiêu Mặc tuyên bố với bên ngoài Hoàng hậu Kim quốc để hòa đàm (1) với Kim Vương, nhưng mọi người đều biết, Hoàng Thượng là dùng Hoàng hậu làm ‘mỹ nhân kế’đưa . Dùng nha đầu xinh đẹp lại có tiếng xấu, dùng vài đêm xuân, đổi lấy quốc gia, như thế nào cũng thấy có lợi. Nhưng mà, ruốt cuộc tại sao Hoàng Thượng phải đón nàng hồi cung, còn để cho nàng tiếp tục làm Hoàng hậu? Là bởi vì quyền thế của Hạ Lan Thừa tướng sao? Nữ nhân như vậy là sỉ nhục lớn của Đại Chu….

      (1) hòa đàm: đàm phán hòa bình. .

      “Thục phi nương nương, nô tỳ hiểu nổi Hoàng Thượng nghĩ như thế nào! Hoàng hậu sớm còn lqđ trong sạch, tại sao Hoàng Thượng phế hậu, ngược lại, lại lễ ngộ (2) với nàng như thế? Ruốt cuộc nàng cho Hoàng Thượng ăn cái *** gì?”

      (2) lễ ngộ: đối xử với nhau có lễ nghĩa, tiếp đãi long trọng..

      “Đúng vậy, đúng vậy! Coi như gia thế (gia đình) Hoàng hậu hiển hách, nhưng nữ nhân quan trọng nhất là trinh tiết! Tiện nhân như vậy, trước kia nuôi dưỡng nam sủng , bây giờ cư nhiên còn hầu hạ dị tộc (tộc khác), ruốt cuộc vì sao Hoàng Thượng nhẫn * nàng?”

      (*) nhẫn: ngầm chịu đựng.

      “Nếu như là nô tỳ mà , sớm xấu hổ tự sát! biết nàng như thế nào có mặt mũi mà sống nữa!”

      Trong lương đình (3) ở Ngự hoa viên, các phi tần đều bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận, phát tiết oán khí trong lòng mình với Thục phi, hận thể phanh thây xé xác dâm phụ đạo đức bại hoại Hạ Lan Phiêu. Họ đều quên, Hạ Lan Phiêu là bị người nào đưa Kim quốc , lại mang đến lợi ích lớn thế nào cho Đại Chu. Bọn họ sống trong nhung lụa (4), chẳng qua là càm thấy người Hạ Lan Phiêu xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, nên tự mình kết thúc, tuyệt làm Hoàng Thượng khó xử. Nhưng mà, ruốt cuộc tại sao nàng có thể ngủ lại Long Khiếu điện? Tại sao Hoàng Thượng lại tự mình chăm sóc kẻ giả bệnh tranh thủ tình cảm là nàng ta? kẻ biết dụ dỗ!

      (3) lương đình: đình nghỉ mát.
      (4) Sống trong nhung lụa: cuộc sống an nhàn sung sướng.

      Nhìn khuôn mặt tức giận của mọi người, trong lòng Thục phi cũng chuyển liên tục. Nàng lẳng lặng nhìn ly trà trong tay, cười duyên với chúng tỷ muội: “Trời rất nóng, các tỷ muội tức giận như vậy, hại đến thân thể làm sao bây giờ? Hoàng Thượng nhưng là đau lòng. Hoàng hậu thích làm cái gì làm cái đó, dù sao, ‘ tại’ nàng vẫn còn là Hoàng hậu.”

      “Nương nương hiền lành! Tiện nhân kia làm ra chuyện xấu xa như vậy, ngay cả triều đình đều nghi luận, vì sao hậu cung lại giống như xảy ra chuyện gì, ngay cả trừng phạt đều có? đúng ra, có phải hay là hồng hạnh xuất tường (*), bôi nhọ thanh danh của Hoàng Thượng?”

      (*) hồng hạnh xuất tường: ngoại tình.

      “Càn rỡ.” Thục phi sắc mặt phát lạnh, đặt mạnh ly trà trong tay lên bàn: “Hoàng Thượng tự có tính toán của ngài, chúng ta há lại có thể suy đoán lung tung sao?”

      Thục phi đột nhiên tức giận làm cho mặt của chúng phi tần đều có chút nén được giận. Mặc dù ngày thường Thục phi kiêu căng ương ngạnh, nhưng bén nhọn của nàng đều nhắm vào Hoàng hậu, đối với chúng tỷ muội ở hậu cung còn là rất lôi kéo đấy. Các nàng biết mình gì xúc phạm Thục phi nương nương , mà Thục phi nương nương cũng tự cảm thấy mình phản ứng quá mức, có chút hối hận. Nàng chỉ biết, bất kể những người này nhục nhã Hạ Lan Phiêu thế nào nàng đều vui vẻ, nhưng nàng tuyệt đối cho phép bất cứ ai bất kính với Hoàng Thượng.

      “Xin lỗi, hôm nay tâm tình Bản cung tốt.” Thục phi bất đắc dĩ xoa dịu khí: “Hạ Lan Thừa tướng quyền cao chức trọng, Hoàng Thượng tự nhiên vì giang sơn xã tắc mà tính toán.”

      “Bàn về gia thế, nương nương cũng kém Hoàng hậu bao nhiêu! Âu Dương Tướng quân vì Đại Chu lập nhiều chiến công hiển hách, lại là tâm phúc của Hoàng Thượng, nương nương lại xinh đẹp đoan trang hơn Hoàng hậu rất nhiều! Ruốt cuộc tại sao Hoàng Thượng….”

      “Hoàng Thượng sủng ái Bản cung, tự nhiên là vì Bản cung quyến rũ. Các tỷ muội muốn học tập, có thể đến Phượng Minh cung đăng ký, tháng mười lượng hoàng kim, hai tháng đảm bảo học xong. Ba người đăng ký đầu tiên, được ưu đãi giảm giá 80%, nhanh đăng ký!”

      Từ trong bụi hoa sau đình nghỉ mát, thiếu nữ mặc quần áo màu hồng nhạt cười hì hì tiêu sái ra, mà trong đình tất cả nữ nhân trong nháy mắt đều biến sắc. Tử Vi sợ hãi phía sau Hạ Lan Phiêu, rất muốn ngăn cản, nhưng Hạ Lan Phiêu muốn nhẫn lại nữa rồi.

      “Nô tỳ tham kiến Hoàng hậu nương nương.”

      Coi như tâm cam tình nguyện đến đâu, các phi tần vẫn phải hành lễ với Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu nhàng ngồi ở chỗ Thục phi vừa mới ngồi truyện của lê quý đôn, tâm tình sung sướng nhìn muôn hồng nghìn tía, tiểu lão bà của Tiêu Mặc quỳ đầy đất, thản nhiên tự đắc ăn điểm tâm bàn. Nàng ăn rất chậm, rất nghiêm túc, giống như còn nhớ những người quỳ mặt đất. Tử Vi khẩn trương nhìn khuôn mặt xanh mét của Thục phi, ngừng lấy tay lặng lẽ kéo váy của Hạ Lan Phiêu, nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn nhúc nhích.

      “Các tỷ tỷ vừa cái gì đó? là náo nhiệt! Nghe, hình như mọi người rất bất mãn với Bản cung? Bản cung xứng làm Hoàng hậu, phải vậy , Thục phi?” Hạ Lan Phiêu mỉm cười hỏi.

      “Nô tỳ dám.” Thục phi cắn răng .

      “Vậy ý của ngươi là Bản cung nghe lầm? Ngươi sai, là lỗi của Bổn cung, ý ngươi là vậy?”

      Hạ Lan Phiêu xong, vẻ mặt phát lạnh. Nội quy trong cung, người phạm sai lầm chỉ có thể là người có thân phận thấp hơn, chủ tử dù có lỗi, cũng là lỗi do nô tài. Dù Thục phi phách lối hơn nữa, nhưng nàng cũng dám lqđ ở trước mặt mọi người phản đối quy củ của lão tổ tông. Cho nên, nàng chỉ cúi đầu, lời.

      “Tại sao lời nào?”

      Hạ Lan Phiêu đứng lên đến trước mặt Thục phi, cúi người nhìn khuôn mặt xanh mét do bị chọc tức của nàng, mỉm cười với nàng. Nụ cười của nàng rực rỡ như vậy, nhưng Thục phi hiểu tại sao, chỉ cảm thấy cả người nghiêm túc lạnh lẽo. Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, kiên trì trả lời câu hỏi của Hạ Lan Phiêu, mà Hạ Lan Phiêu lần nữa đặt câu hỏi, ánh mắt sắc bén: “.”

      Hạ Lan Phiêu sắc bén, làm cho Thục phi ngây dại. ràng vẫn là khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, ràng vẫn là tư thái ngây thơ như vậy, nhưng Hoàng hậu cho người ta cảm giác thay đổi. Tuy rằng muốn thừa nhận, nhưng thân thể gầy yếu của nàng tản mát ra kiêu ngạo cùng bén nhọn làm cho người ta thể thần phục. Đến cùng là cái gì thay đổi nàng?

      “Nương nương là Hoàng hậu. Nương nương tự nhiên sai.” Thục phi cuối cùng cũng nhẫn khí ra.

      tệ.” Hạ Lan Phiêu hài lòng cười: “Bản cung là Hoàng hậu, cho nên Bản cung sai; ngươi là Thục phi, ngươi là thiếp thất của Hoàng Thượng, coi như lớn tuổi hơn ta, vẫn phải gọi ta tiếng ‘tỷ tỷ’. Phái Bản cung Kim quốc thương nghị hòa đàm là quyết định của Hoàng Thượng, các ngươi chất vấn Bản cung, chính là chất vấn Hoàng Thượng. Các ngươi nhớ, cho dù ngày Bản cung thất sủng, bị phế hậu, cũng chỉ có Hoàng Thượng mới có thể trừng phạt, những người khác cũng thể bừa. Mỗi người các ngươi ở đây quỳ nửa canh giờ, chuyện lần này coi như xong. Nếu lần sau để Bản cung nghe được chuyện nên nghe, đừng trách Bản cung để ý đến tình cảm tỷ muội. Đều nghe ?”

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 57: Uy nghiêm của Hoàng hậu.

      Edit: kaylee

      Hạ Lan Phiêu nghiêm nghị xong, lạnh lẽo quét mắt qua từng người, phát mặt các nàng là sợ hãi, phẫn hận, tức giận cùng…. Thuận theo. Dù trong lòng có oán hận hơn nữa, nhưng ngày Hạ Lan Phiêu còn là Hoàng hậu, chỉ ý của nàng chính là ý chỉ (mệnh lệnh), tất cả mọi người trong hậu cung đều phải nghe theo.

      “Dạ, nương nương.”

      Trừ Thục phi, tất cả mọi người đều cúi đầu, giữ nguyên tư thế quỳ xuống, mà Thục phi cuối cùng cũng nổi giận. Nàng ‘vụt’ cái đứng lên, gần như là cắn răng nghiến lợi : “Hoàng hậu, làm người nên quá phận.”

      “Hả? Bản cung quá phận?” Hạ Lan Phiêu cười rất là vô tội: “Lời này của Thục phi muội muội, Bản cung ngược lại nghe hiểu. Chẳng lẽ các ngươi lén nghị luận Hoàng hậu, chửi bới danh dự của Hoàng hậu còn có lý hay sao? Hay là các ngươi muốn cho người khác nghĩ rằng Hoàng Thượng bị đội nón xanh, làm cho Hoàng Thượng trở thành đối tượng bị người trong thiên hạ nhạo báng? Các ngươi lại dám dĩ hạ phạm thượng như thế? Để cho các ngươi cả gan làm loạn như vậy, là vì bọn ngươi ngu xuẩn, hay là vì ỷ vào thế lực nhà mẹ đẻ nên để Hoàng Thượng vào trong mắt? Hả?”

      Giọng của Hạ Lan Phiêu lớn, nhưng đều là những câu đâm sâu vào lòng người. Vì duy trì tôn nghiêm của hoàng thất, cung đình bí văn vốn có mệnh lệnh cấm thêm mắm dặm muối (bịa đặt), hơn nữa tội danh ‘Coi rẻ Thánh Thượng’, rất nhiều phi tử mặt đều tái nhợt. Thục phi thân thể run lên, ngực kịch liệt phập phồng, ngực kịch liệt phập phồng, mà Hạ Lan Phiêu từng bước tiến tới gần, đột nhiên lạnh lùng quát: “Còn quỳ xuống?”

      Quỳ xuống….Phải quỳ xuống…. Thục phi khẽ giật mình, theo bản năng quỳ xuống. Trong nháy mắt Hạ Lan Phiêu nổi giận, nàng giống như gặp được mặt của nam nhân cao ngạo mình mến nhất. Nàng biết Hạ Lan Phiêu bé có thể bắt nạt tại sao lại đột nhiên có loại cao quý khinh thường tất cả này, thân thể nghe sai khiến, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất. Mà sau khi nàng quỳ xuống, oán độc nhìn Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt bướng bỉnh. Đây, cũng là tôn nghiêm cuối cùng của nàng.

      Nhìn khuôn mặt xinh đẹp cố nén tức giận của nàng, Hạ Lan Phiêu cười. Trời rất nóng, nàng lấy ra khăn lụa lau mồ hôi trán, dịu dàng : “Nếu tất cả mọi người đều biết lỗi, Bản cung cũng nhiều. Quỳ hết nửa canh giờ, Bản cung đưa dược vật giải nóng đến mỗi cung, để cho thân thể mảnh mai của các tỷ tỷ bị tổn thương. Tử Vi, chúng ta .”

      Hạ Lan Phiêu xong, cùng Tử Vi sớm kinh ngạc lên lời nghênh ngang rời . Phi tần của Tiêu Mặc mặt trắng như tờ giấy quỳ gối trong lương đình, cho dù có đình che chắn, nhưng ánh mặt trời nóng rực đều nướng chảy son phấn của các nàng. Thục phi quỳ dưới ánh mặt trời, đầu có chút hôn mê, nhưng ý thức lại hết sức ràng. Nàng hận Hạ Lan Phiêu, đến trình độ thiêu đốt cách nào khôi phục.

      Hạ Lan Phiêu, xem như ngươi lợi hại! Sau ngày mai, ta muốn nhìn xem thiên hạ này ruốt cuộc là của ai! Hoàng cung, sắp đổi chủ rồi….

      Thục phi nghĩ vậy, mặt lộ ra nụ cười đăm chiêu.

      Trong ngự hoa viên, Hạ Lan Phiêu vừa vừa cầm khăn tay lau mồ hôi, trong miệng vẫn quên bĩu môi thầm mắng thế giới này có máy điều hòa thậm chí cho ăn mặc mát mẻ. Tử Vi sợ hãi nhìn Hạ Lan Phiêu, câu cũng dám , mà Hạ Lan Phiêu cười khoan dung với nàng: “Có vấn đề gì ngươi cứ hỏi.”

      Cười như vậy, làm dáng như vậy mới là nương! Nhưng mà, mới vừa rồi, tại sao nương nương phải lạnh nhạt như vậy, đáng sợ? Giống như là, biến thành người khác….

      “Nương nương tại sao phải xử phạt nhiều phi tần như vậy, đắc tội Thục phi nương nương, thậm chí đắc tội với tất cả nữ quyến trong hoàng cung? Tính tình trước kia của nương nương phải như thế!” Tử Vi do dự hồi lâu, cuối cùng cũng hỏi.

      “Ta nên nhẫn nhịn, nên thuận theo, đúng hay ?” Hạ Lan Phiêu hừ lạnh: “Ngươi cảm thấy đối tốt với các nàng, các nàng tôn kính ta sao?”

      ….”

      “Nếu họ nhất định coi ta là người trong nhà, mực oán hận, như vậy, ta liền làm cho các nàng giận mà dám . Lén nghị luận Hoàng hậu, bất kính với Hoàng hậu, chỉ cần Hoàng Thượng bằng lòng, cũng có thể tha thứ; các nàng quên, mắng ta, cũng là cười nhạo Hoàng Thượng đầu đội nón xanh, biết cách dạy vợ. Hoàng Thượng kiêu ngạo như thế, sao có thể chịu được người khác cười nhạo? Cho nên….”

      “Nương nương minh! Họ có thể sợ nương nương, nhưng mà thể sợ Hoàng Thượng. Nương nương lấy Hoàng Thượng làm chỗ dựa, lần này đám nương nương kia dám lén lút cười nhạo nương nương, chửi bới nương nương!”

      Tử Vi hưng phấn nhìn Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt sùng bái. Hạ Lan Phiêu mỉm cười sờ đầu nàng, có nhiều lời. Nàng sao có thể cho Tử Vi biết, mình là tranh thủ lúc chưa bị phế hậu lấy chút địa vị mà thôi.

      Cùng Tiêu Mặc hợp tác, bọn họ cũng ăn ý nhắc đến vấn đề xử trí nàng như thế nào, Tiêu Mặc dường như cũng lơ đãng bảo đảm ‘mạng sống’ cho nàng. Tuy rằng Tiêu Mặc cho người đưa khối Kim Bài Miễn Tử vàng óng đến cho nàng, nhưng nàng biết cùng sụp đổ của Hạ Lan gia, vận mệnh của nàng cũng thay đổi.

      Nếu sợ hãi, lo sợ, đều là giả. Dù sao, địa vị tại của nàng, thuần túy là nhờ vào họ ‘Hạ Lan’. Biết như vậy, nhưng người nàng chọn lựa phản bội, vẫn là Hạ Lan Thụy. Bởi vì, ở bên cạnh Tiêu Mặc ngây người lâu như vậy làm cho nàng hiểu rằng, coi như nàng giúp Tiêu Mặc, Tiêu Mặc vẫn thắng.

      Tiêu Mặc nam nhân cường đại đến mức có điểm yếu. có bất kì ai ràng hơn Hạ Lan Phiêu, dưới bề ngoài cao quý ưu nhã của tính tình tàn nhẫn như thế nào. Mỗi câu , mỗi việc làm đều có mục đích, mà làm sao có thể nhẫn hận ý sâu như vậy, chờ ngày kẻ địch của mình hành động để tiêu diệt. Coi như nàng đứng về phía Hạ Lan gia, tỉ mỉ bày bố, Tiêu Mặc cũng bày binh bố trận, đạp lên máu tươi của Hạ Lan gia ổn định vương vị. Nếu kết cục biết trước ràng rồi, bằng bán cho Tiêu Mặc ân huệ, kéo dài hơi tàn thôi.

      Hạ Lan gia sụp đổ, thể nào có khả năng nàng bị dính líu. Coi như trong tay có ‘Kim Bài Miễn Tử’, phế hậu sợ là chuyện thể tránh được rồi. Nếu như Tiêu Mặc đột nhiên có lòng tốt, đuổi nàng xuất cung cũng tốt, nhưng nhìn mức độ chấp nhất của với Thủy Lưu Ly, vẫn ép nàng ở bên cạnh mình, đến khi tìm được Thủy Lưu Ly thôi…. Nếu nhất định lấy thân phận phế hậu ở lại hoàng cung, bị người cười nhạo, kỳ thị, bằng thừa dịp bây giờ tạo chút uy tín, trả lại tất cả những gì từng bị khi dễ.

      Nàng quên, ngày đầu tiên nàng đến thế giới này liền bị Thục phi hung hăng đánh bạt tai, cũng quên Thục phi cước giẫm lên tay nàng, để nàng chịu khuất nhục sâu. Nếu cùng với nàng ta thù hận khó giải, nếu về sau có cơ hội này, bằng thừa dịp bây giờ tùy hứng hồi…. Như qua, trời hôm nay nóng….

      Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, cầm khăn tay ngừng quạt gió, lại cẩn thận buông lỏng, làm cho khăn tay rơi mặt đất. trận gió thổi qua, khăn lụa nhảy múa theo gió, rơi xuống dưới chân người nam nhân. Nam nhân theo bản năng nhặt khăn lụa lên, khi nhìn thấy khăn lụa trong nháy mắt liền biến sắc.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 58: Tiêu Nhiên đỏ mặt.

      Edit: kaylee –

      “Khăn lụa của ta….”

      Nhìn theo khăn lụa bay múa trong gió, Hạ Lan Phiêu theo bản năng đuổi theo.

      …………

      “Vương gia hình như rất thích quần áo màu trắng, rất xứng với người đấy.”

      “Tạ nương nương.”

      …………

      Được rồi, đánh chết ta cũng nghĩ ra đề tài mới! Nào có người phối hợp như vậy?

      Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, quệt mồm vẻ mặt đau khổ trừng mắt nhìn Tiêu Nhiên cái, mà Tiêu Nhiên thế nhưng cười khẽ tiếng. Nụ cười của , giống như đóa hoa mùa xuân tươi đẹp, làm cho Hạ Lan Phiêu nhìn choáng váng. Có lẽ ý thức được mình luống cuống, Tiêu Nhiên lập tức thu lại tươi cười, nghiêm túc với Hạ Lan Phiêu: “Nương nương, ngày mai…. Xin bảo trọng.”

      “Ta biết .” Hạ Lan Phiêu tâm đột nhiên trầm xuống: “Đều sắp xếp xong rồi sao?”

      “Ừ.” Tiêu Mặc khẽ gật đầu: “Tuy như thế, nhưng cũng phải là chắc chắn có sơ hở nào. Nếu như…. Nếu như phát cái gì, kính xin nương nương cố gắng kéo dài. Cũng phải sợ phát sinh sóng gió gì, hai bên đều là con dân Đại Chu, bên nào thương vong, đều là tổn thất của Đại Chu. Nếu như có thể, Hoàng Thượng hi vọng dùng rượu để tước đoạt binh quyền (*).

      (*) dùng rượu để tước đoạt binh quyền: lấy tước cao lộc hậu để làm điều kiện tước đoạt quyền lực.

      “…. biết. Ta cố hết sức giữ chân . Dù sao, cũng chỉ là hai canh giờ….”

      Hạ Lan Phiêu , nhưng mặt tràn đầy đơn. Nàng yên lặng nhìn mẫu đơn nở rộ nơi xa, nhìn dương liễu lẳng lặng rủ xuống bên hồ, nhìn kì hoa dị thảo cả vườn, chỉ cảm thấy tâm bắt đầu đau đớn từng tấc .

      Tại sao như vậy? ràng là có tình cảm, ‘phụ thân’ nhẫn tâm hạ độc mình, ràng định trước là bại tướng dưới tay, tại sao lúc phản bội, tâm vẫn đau…. Hạ Lan Phiêu, ngươi chính là bởi vì muốn chịu đựng lựa chọn khó khăn này nên mới rời sao? giảo hoạt….

      Đừng là ngươi từ được nuôi dưỡng lớn lên, ngay cả ta vừa gặp khổ sở bị tính toán, cũng vẫn đành lòng. Bởi vì chúng ta đến cùng vẫn là người – đến cùng vẫn là có tình cảm máu mủ ruột thịt sao? Nhưng mà, muốn sống sót, phải hung ác quyết tâm…. Ha ha….

      “Ngươi…. Khóc?” Tiêu Nhiên xác định nhìn Hạ Lan Phiêu.

      “Có sao?”

      Hạ Lan Phiêu theo bản năng lau hai gò má, phát mặt tràn đầy nước mắt. Ta lúc nào khóc? Tại sao chút ấn tượng cũng có? Mà ruốt cuộc tại sao ta khóc, ở trước mặt người này khóc….

      “Nô tỳ cáo từ.”

      Hạ Lan Phiêu vội vàng phúc thân với Tiêu Nhiên, gần như là chạy trối chết, Tử Vi cũng là vội vã chạy theo. Khi các nàng vừa đến Phượng Minh cung, Hạ Lan Phiêu cuối cùng cũng lớn tiếng khóc. Nàng ôm chặt lấy Tử Vi biết chuyện gì, từng câu: “ Ta sai, tất cả đều tốt hơn. Ta sai….”

      Trong ngự hoa viên, Tiêu Nhiên cũng là tâm loạn như ma. Vốn chỉ muốn dạo trong vườn, nhưng nghĩ tới lại thấy cảnh làm cả đời quên.

      Lúc các phi tần ác độc, chút kiêng kỵ nghị luận đương kim Hoàng hậu, thiếu nữ thanh lệ kia cười dịu dàng xuất . Nàng cười uống trà, cười trừng phạt các phi tần xúc phạm nàng, thủ đoạn gọn gàng. Đầu tiên nàng dùng lý lẽ , sau đó phạt họ quỳ tạo uy tín, cuối cùng còn dặn dò cung nữ sau khi trừng phạt đưa lên điểm tâm ngon ngọt, làm cho các nàng vừa kính vừa sợ nàng (HLP). Trước đây lâu, nàng, vẫn là thuận theo như vậy, mảnh mai như vậy, cái gì làm cho nàng thay đổi nhiều như vậy? Là bởi vì, bị A Mặc đưa đến Kim quốc sao….

      Ta hiểu tại sao A Mặc quyết định đổi nàng lấy Thủy Lưu Ly, lại còn đón nàng trở về - là vì kế hoạch diệt trừ Hạ Lan Thụy sao? Coi như có nàng, kế hoạch cũng có thể tiến hành thuận lợi, A Mặc tại sao lại ép nàng phản bội phụ thân? Ta có chút đành lòng để cho nàng đếm xỉa là tốt rồi, mà A Mặc lắc đầu. , chỉ có như vậy, mới có thể bẻ gãy cánh chim của nàng, để cho trở thành người duy nhất nàng có thể dựa vào. Đáp án như vậy, mới đúng là phong cách của A Mặc…. Chỉ có người luôn tỉnh táo thông minh như , mới thích hợp nhất với ngôi vị Hoàng đế này.

      Nhưng ta ngờ nàng khóc.

      Lúc trừng phạt phi tần, còn là dáng vẻ vô cùng lạnh lùng, nhưng nàng đột nhiên khóc. Nhìn dáng vẻ nàng thút thít nỉ non, lòng của ta, đột nhiên rối loạn. Ta rất muốn cần dính vào, có ta là tốt rồi, nhưng ta có lập trường gì những lời này chứ?

      Hạ Lan Phiêu…. Đúng là kỳ lạ. Khăn lụa của ngươi, tại sao lại là cái lần trước ta cho ngươi băng bó tay? Chẳng lẽ ngươi mực cất kỹ sao? Chẳng lẽ ngươi biết, dấu riêng đồ của nam nhân là tội danh lớn sao? Hay là , ngươi căn bản là quan tâm….

      Tiêu Nhiên nhìn bóng dáng Hạ Lan Phiêu xa, sâu kín thở dài, tâm cũng rối loạn. biết, trong Phượng Minh cung, Hạ Lan Phiêu nắm chắc khăn lụa ngừng lau nước mắt, lúc này mới phát khăn tay có thêu chữ ‘Nhiên’ nho .

      Cái gì Nhiên? Thản nhiên? Im lặng? Tiêu…. Tiêu Nhiên? A a a a! Hôm nay nhìn cái khăn này màu sắc tệ liền thuận tay cầm, làm sao ta lại nhận ra đó là cái khăn tay Tiêu Nhiên đưa cho ta băng bó! Mà ta, còn lấy nó lau mồ hôi, lau nước mắt…. Có thể cần cẩu huyết như vậy, mập mờ như vậy hay ? trách được hôm nay vẻ mặt là lạ! nhất định cho rằng ta thầm mến a a a! là mất mặt!

      Hạ Lan Phiêu phiền não nhìn khăn tay đáng ghét trong tay, ném đau khổ sang bên, trong lòng có, chỉ là vô tận ảo não cùng ngượng ngùng. Tử Vi nhìn chủ nhân mình hồi khóc thút thít, hồi cau mày, hồi vỗ ngực liên tục, trong lòng thầm nghĩ có lẽ nên tìm bà đồng vì nương nương đuổi quỷ. Mà giây sau, Hạ Lan Phiêu tiện tay ném khăn tay sang bên, lẳng lặng với Tử Vi: “Bản cung cùng lão gia có chuyện quan trọng cần thương lượng. Ngươi là Bản cung thân thể bệnh , làm cho phụ thân bí mật vào cung. Chuyện này ngàn vạn thể để cho người khác biết.”

      “Dạ, nương nương.”

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 59: Kinh biến!

      Edit: kaylee – LQĐ.

      Bên trong Phượng Minh cung, Hạ Lan Phiêu mặc phượng bào màu đỏ sậm, đầu đội mũ phượng hoa lệ, trang dung chỉnh tề, chờ xuất phát. Tám cây kim trâm tượng trưng cho thân phận Hoàng hậu ngay ngắn cắm mái tóc đen của nàng, mỗi kim trâm đều có màu vàng lưu tô, mà lưu tô gắn viên đông châu lớn chừng quả nhãn, ánh sáng của trân châu làm cho khuôn mặt tái nhợt của Hạ Lan Phiêu nhiều hơn phần như hòa rực rỡ, cũng làm cho thiếu nữ mười năm tuổi có vài phần kiêu ngạo và quý khí của mẫu nghi thiên hạ.

      “Tử Vi, trà pha xong chưa?” Hạ Lan Phiêu mỉm cười nhìn Tử Vi, tay lại khẽ run.

      pha xong. Nương nương, đây là lần thứ ba ngài hỏi nô tỳ rồi.” Tử Vi cười : “Nương nương hiếu thuận lão gia, đặc biệt tìm Bích Loa Xuân lão gia thích uống nhất về, lão gia nhất định rất vui mừng.”

      sao? Uống xong Bích Loa Xuân ‘nữ nhi’ mình hạ độc, nhất định rất vui mừng…. Mặc dù Tiêu Mặc bảo ta bỏ thuốc, nhưng ta cảm thấy làm vậy khá an toàn, cho nên cũng mặc cho ta đòi thuốc Trần Thái y, giày vò. Nếu như hôm nay thành công, Tiêu Mặc tha ta mạng, nhưng người của Hạ Lan gia lại trong đêm biến thành tù nhân. Mà ta, chính là trong những hung thủ thay đổi vận mệnh của bọn họ. Ha ha….

      Chuyện đến mức này, coi như muốn quay đầu lại, cũng trễ. Huống chi, ta cũng nghĩ quay đầu lại…. Ta quên ‘phụ thân’ ta hạ độc ta, ép ta mang thai con nối dõi, coi ta như gia súc mà tính toán.

      “Két.”

      Cửa mở ra.

      Hạ Lan Thụy biết tại sao nữ nhi luôn luôn lạnh nhạt lại đột nhiên truyền mình vào cung, mặc dù nghi hoặc, vẫn là chạy tới.

      “Đúng vậy, trước kia nữ nhi luôn trốn tránh, có thể trốn liền trốn, nhưng gần đây nữ nhi đột nhiên phát làm Hoàng hậu cũng tệ.” Hạ Lan Phiêu cười hì hì .

      “Lúc cha nghe chuyện Phiêu nhi trừng phạt Thục phi, rất là vui mừng.”
      Hạ Lan Thụy cuối cùng cũng thu hồi suy nghĩ, hài lòng gật đầu, trong mắt tràn đầy độc: “Hạ Lan gia là gia tộc lớn nhất Đại Chu, lúc nào đến lượt Âu Dương thị cưỡi lên đầu Phiêu nhi? Ngay cả Hoàng Thượng cũng kiêng nể cha ba phần, chỉ Thục phi cũng dám đối đầu với Phiêu nhi, là tìm chết. Theo cha thấy, Phiêu nhi trừng phạt vẫn quá .”

      “Có lẽ….” Hạ Lan Phiêu thẫn thờ cười tiếng, nhìn chăm chú ly trà trong tay: “Phụ thân biết nữ nhi tìm phụ thân vào cung là vì chuyện gì ?”

      “Chuyện gì?”

      “Nữ nhi mang thai.” Hạ Lan Phiêu mỉm cười nhìn Hạ Lan Thụy chăm chú: “Tâm nguyện của phụ thân cuối cùng cũng đạt thành.”

      sao?” Hạ Lan Thụy chấn động, vững vàng nắm cánh tay của Hạ Lan Phiêu.

      “Đau….”

      “Xin lỗi!” Hạ Lan Thụy cuống quýt thu tay lại: “Phiêu nhi, cha vui mừng! như vậy, hậu vị của ngươi người nào có thể lay động, giang sơn này….”

      “Phụ thân, sau khi mọi chuyện thành công, đối đãi với con cháu Tiêu gia như thế nào?” Hạ Lan Phiêu đột nhiên hỏi.

      “Giết.” Hạ Lan Thụy vung tay lên, trong mắt tràn đầy lo lắng.

      A, quả nhiên là đáp án này…. Nếu như Tiêc Mặc thắng lợi, cũng đối với người nhà ta như vậy thôi…. Hạ Lan Phiêu, ngươi phải lựa chọn giữa người và phụ thân, đúng là đáng thương. Ngươi muốn lựa chọn, như vậy, để ta đến chọn thay….

      “Phiêu nhi làm sao vậy?”

      có gì. Phụ thân, ra nữ nhi vẫn rất tò mò, địa vị ngài cao như vậy, vì sao còn muốn mưu phản? Chẳng lữ giang sơn này họ Tiêu hay họ Hạ Lan quan trọng như vậy sao?”

      Hạ Lan Thụy trầm mặc. Ánh mắt của , nhìn về phương xa, mà giọng của cũng nhàng hư vô. Hạ Lan Phiêu mất sức lực rất lớn mới nghe được : “Ta là vì cừu hận của nàng….”

      “Thù hận gì?”

      có gì.” Hạ Lan Thụy cười nhạt. cứ ngồi lẳng lặng như vậy, lẳng lặng uống trà, tuyệt sốt ruột rời . TRong lòng Hạ Lan Phiêu từng tưởng tượng N phương pháp giữ chân ở lại, xem ra tại cũng cần. Bọn họ, chỉ vui vẻ cùng nhau thưởng thức trà sau bữa trưa mà thôi, phụ từ nữ hiếu, vui vẻ hòa thuận.

      Trong nháy mắt, canh giờ trôi qua. Hạ Lan Thụy vẫn tinh thần sáng láng như cũ, dấu hiệu sắp ngủ mê man. Hạ Lan Phiêu trong lòng gấp gáp, nhưng cái gì cũng biểu lộ ra. Nàng chỉ ngừng uống trà, lẳng lặng nhìn đồng hồ cát trong phòng, nhờ vào đó giảm bớt khẩn trương trong lòng. Mà Hạ Lan Thụy nhìn nàng, đột nhiên cười : “Phiêu nhi sợ cái gì?”

      “Ta?” Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, sau đó lung túng cười: “Phụ thân đại nhân giỡn.”

      “Có giỡn hay , trong lòng Phiêu nhi ràng.” Nụ cười của Hạ Lan Thụy rất từ ái: “Trong Bích Loa Xuân bỏ thêm chút thuốc mê, là vì có kinh nghiệm sao? Nếu quyết tâm phải làm, mặc kệ kết cục thế nào, cũng nên do dự, lại càng nên hối hận – nhớ lời cha với ngươi. Hơn nữa, qua canh giờ, ngươi phát cha uống trà, mà là tưới trà lên ống tay áo hay sao? Ngươi…. nha đầu ngốc. Ngươi như vậy, Tiêu Mặc cũng như vậy. Hoàng mao tiểu nhi (*), liền muốn đấu với ta? là quá ngây thơ rồi!”

      (*) Hoàng mao tiểu nhi: theo ta nghĩ ý tựa như đứa trẻ ranh (ý ông ta là TM ca đủ trình độ đấu với ông ta á)

      Hạ Lan Thụy xong, quăng ly trà xuống mặt đất, ly trà trong nháy mắt vỡ vụn. Hạ Lan Phiêu nhìn nước đọng như có như ống tay áo của Hạ Lan Thụy, nhìn ly trà vỡ vụn mặt đất, đầu óc vang lên tiếng ‘ông’. Nàng biết vận mệnh của nàng giống như ly trà này, bị xé thành mảnh tay người đàn ông này.

      “Tại sao ngươi lại phản bội ta?” Hạ Lan Thụy từng bước tiến lại gần, ánh mắt lạnh lẽo: “Chẳng lẽ ngươi biết kết quả phản bội ta, kết quả phản kháng ta?”

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 60: uy hiếp của tử vong.

      Edit: kaylee

      uy hiếp của tử vong, lại lần nữa bao phủ cả người Hạ Lan Phiêu. Nàng nghe được tiếng kinh hô thể tin của Tử Vi, trong mắt chỉ có khuôn mặt vô cùng lạnh lẽo của Hạ Lan Thụy.

      “Tiện nhân!”

      Hạ Lan Thụy giơ cao tay, nhưng biết vì sao có đánh xuống. chán ghét cái người trong cơ thể có chảy dòng máu của này, nữ nhi được nâng lên địa vị cao nhất lại cam đảm phản bội , cười. cười nắm bả vai gầy yếu của nàng, hai mắt đỏ bừng: “Ngươi cho rằng chút tài mọn thế kia có thể lừa gạt ta? Thái y viện có người của ta, mà tên tiểu tử Tiêu Mặc kia thầm đóng quân cho rằng ai biết cũng sớm biết. có, chẳng qua là những lão thất phu biết điều trong triều cùng vạn binh mã, mà ta, có mười vạn. tại, hẳn là mang quân bao vây Hạ Lan phủ, ý đồ khống chế Hạ Lan gia . Bính lính của ta biết Hoàng Thượng, coi như lỡ tay giết Hoàng Thượng, cũng chỉ chu di cửu tộc (1) tên tội nhân (2) dám can đảm hành thích Hoàng Thượng mà thôi. Tiêu Mặc ngờ tới, phó tướng Trần Bình ra ngoài thành điều bảy vạn binh mã của ta, cộng thêm ba vạn binh mã ở kinh thành, Hoàng cung sắp là vật nằm trong tay ta rồi. Vốn nghĩ tiểu tử kia ngoan ngoãn nghe lời để cho sống thêm hai năm, lại nghĩ rằng gấp gáp như vậy…. Phiêu nhi, ngươi vốn có cơ hội làm Thái hậu tôn quý, nhưng ngươi biết quý trọng. Như vậy, đừng trách ta vô tình.

      (1) Chu di cửu tộc: giết chín họ.
      (2) Tội nhân: người phạm tội.


      “Vô tình….” Hạ Lan Phiêu cười như mếu: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có tình? Nhưng chỉ cần là người có tâm, cũng hạ độc khống chế nữ nhi, buộc ta ở bên cạnh ác ma, sinh con cho ! Ta là cái gì? Ngươi cùng Tiêu Mặc mặt ngoài duy trì quan hệ, mà ta cũng chỉ là quân cờ duy trì hòa bình trước khi chiến tranh bộc phát thôi. Nếu như ta đứng về phía ngươi, kết cục tốt nhất chính là làm Thái hậu, , ở trong cung đơn đến già, nhưng nếu ta đứng bên Tiêu Mặc có thể cho ta tự do ta muốn!”

      “Làm sao ngươi biết Tiêu Mặc thả ngươi ?” Hạ Lan Thụy cười lạnh: “ có Hạ Lan gia, cái gì ngươi cũng có, cái gì cũng còn. Hạ Lan Phiêu, coi như ngươi chán ghét họ của mình, ngươi cũng là nữ nhi của Hạ Lan gia!”

      sai…. Nhưng mà, chúng ta đều đánh cuộc, phải sao? Thua cuộc, mất tất cả, nhưng thắng, có được tất cả…. Huống chi, ta cũng cho rằng ta thua.”

      “Hả? Tại sao như vậy?” Hạ Lan Thụy nguy hiểm cười.

      “Bởi vì ngươi bằng .” Hạ Lan Phiêu tỉnh táo nhìn Hạ Lan Thụy: “Phụ thân, ngươi biết đây là cái bẫy, vẫn còn vào, cùng nữ nhi lãng phí hai canh giờ. Nếu là Tiêu Mặc, biết có nguy hiểm còn dấn thân vào; ngươi giao binh phù (3) cho thuộc hạ, mà Tiêu Mặc lại tự mình mang binh bao vây phủ Hạ Lan – ngươi tin thuộc hạ của ngươi, nhưng Tiêu Mặc trừ ra, ai cũng tin. Vì đạt được mục đích, ngươi quan tâm tính mạng của người khác, nhưng Tiêu Mặc ngay cả tính mạng của mình cũng quan tâm….”

      (3) Binh phù: phù tiết để điều binh khiển tướng ngày xưa.

      “Xem ra, ngươi rất tán thưởng, rất quen thuộc tiểu tử kia, trách ngươi phản bội người thân của mình.” Hạ Lan Thụy khinh thường cười, khắp khuôn mặt đều là cuồng vọng: “Rất nhanh, ngươi có thể thấy được tiểu tử kia như thế nào quỳ xuống trước mặt ta, cầu xin tha thứ! Nhưng trước đó…. Ta nên trừng phạt ngươi như thế nào? Là nên lấy máu kẻ phản đồ Hạ Lan gia ngươi tế cờ, hay để ngươi lấy tư cách là Hoàng hậu tiền triều cùng tiểu tử kia cùng nhau xuống suối vàng (chết)? Phiêu Nhi, ngươi cược sai rồi.”

      Theo ước định, phó tướng Trần Bình của Hạ Lan Thụy coi ý đồ vây quét Hạ Lan phủ của Tiêu Mặc thành loạn đảng mà xử trí, mà mười vạn tinh binh của cũng trực tiếp đánh vào hoàng cung, thay đổi hoàng đế Đại Chu. Nhiều năm chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, chỉ chờ cơ hội. Mà Hạ Lan Phiêu, cho cái cớ tốt nhất. nghĩ đao giải quyết kẻ dám phản bội , tuyên bố với bên ngoài ái nữ (con ) tự vẫn vì bị bạo quân (vua tàn bạo) khi dễ, lấy cớ khởi binh. Như vậy, cũng coi như phế vật Hạ Lan Phiêu kia có chỗ dùng….

      “Phiêu nhi, lên đường bình an.” Hạ Lan Thụy nở nụ cười lãnh: “Ta là hồ đồ, cư nhiên trong nháy mắt vừa rồi cảm thấy các ngươi giống nhau, nhưng ngươi sao có thể bằng phần vạn của nàng…. Dám can đảm phản bội nàng, người nào sống thế giới này. Dù là nữ nhi của ta, cũng ngoại lệ.”

      Nhìn mặt mũi dữ tợn của Hạ Lan Thụy, Hạ Lan Phiêu nhắm hai mắt lại. Phản kháng là vô nghĩa, thay vì tiêu phí hơi sức vùng vẫy giãy chết, bằng chết có tôn nghiêm. Cây đao trong tay phụ thân đại nhân thoạt nhìn rất nhanh hạ xuống, *** ngực có lẽ rất nhanh, đau. Khổ sở vùng vẫy lâu như vậy, vẫn là phải chết….

      “Lão gia, đừng!” Tử Vi đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Hạ Lan Thụy, đau khổ cầu khẩn: “Nương nương chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, tuyệt đối dám làm ra chuyện phản bội lão gia! Cầu xin lão gia tha cho nương nương!”

      “Cút ngay!”

      Hạ Lan Thụy nhấc chân đá vào bụng của Tử Vi, Tử Vi liền bay lên trong nháy mắt, đầu nặng nề đụng vào góc tường, máu chảy đầm đìa. Hạ Lan Phiêu nhìn sát ý tràn đầy của Hạ Lan Thụy, có cầu xin tha thứ, chỉ nhắm hai mắt lại. Mà đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.

      người nam nhân, nhanh chóng ôm nàng vào trong ngực, dùng cánh tay chặn lại đao của Hạ Lan Thụy. Máu tươi, theo cánh tay của nam nhân, từng giọt rơi xuống gò má của Hạ Lan Phiêu, ươn ướt dinh dính. Máu của , làm cho Hạ Lan Phiêu – ý thức trong nháy mắt tỉnh táo, thân thể cũng ngừng run rẩy.

      “Tiêu…. Tiêu Nhiên….”

      Hạ Lan Phiêu thể tin nhìn Tiêu Nhiên ôm chặt mình, nhìn áo trắng bị máu tươi nhuộm đỏ, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt còn tia huyết sắc. Mà , cư nhiên mỉm cười. ôm Hạ Lan Phiêu, : “Cuối cùng cũng tới kịp….”

      “An Vương?” Hạ Lan Thụy khinh thường nhìn Tiêu Nhiên: “Làm sao cùng hoàng huynh của ngươi đến phủ đệ của lão phu, lục soát chứng cớ mưu phản của lão phu?”

      “Chúng ta cũng phủ đệ của Hạ Lan Thừa tướng. Mục đích của chúng ta phải là muốn chứng minh Thừa tướng làm phản, mà là xem Thừa tướng làm phản.” Tiêu Nhiên thản nhiên .

      “Cái gì?”

      Bốn phía, đột nhiên vang lên tiếng thiên quân vạn mã ồn ào náo động tràn vào hoàng cung. Hạ Lan Thụy đắc ý nghe tiếng vó ngựa, tiếng bước chân chỉnh tề đánh tới Phượng Minh cung, cửa mở ra.

      Vốn tưởng rằng nhìn thấy gia binh quen thuộc của Hạ Lan gia, nhưng ngờ lại là Ngự Lâm quân. Bọn họ giương cung nhắm tên vào Hạ Lan Thụy, chỉ chờ Hoàng Thượng ra lệnh tiếng, vạn tên cùng bắn. Mặt của Hạ Lan Thụy, cuối cùng cũng tái nhợt.


      Edit: kaylee

      uy hiếp của tử vong, lại lần nữa bao phủ cả người Hạ Lan Phiêu. Nàng nghe được tiếng kinh hô thể tin của Tử Vi, trong mắt chỉ có khuôn mặt vô cùng lạnh lẽo của Hạ Lan Thụy.

      “Tiện nhân!”

      Hạ Lan Thụy giơ cao tay, nhưng biết vì sao có đánh xuống. chán ghét cái người trong cơ thể có chảy dòng máu của này, nữ nhi được nâng lên địa vị cao nhất lại cam đảm phản bội , cười. cười nắm bả vai gầy yếu của nàng, hai mắt đỏ bừng: “Ngươi cho rằng chút tài mọn thế kia có thể lừa gạt ta? Thái y viện có người của ta, mà tên tiểu tử Tiêu Mặc kia thầm đóng quân cho rằng ai biết cũng sớm biết. có, chẳng qua là những lão thất phu biết điều trong triều cùng vạn binh mã, mà ta, có mười vạn. tại, hẳn là mang quân bao vây Hạ Lan phủ, ý đồ khống chế Hạ Lan gia . Bính lính của ta biết Hoàng Thượng, coi như lỡ tay giết Hoàng Thượng, cũng chỉ chu di cửu tộc (1) tên tội nhân (2) dám can đảm hành thích Hoàng Thượng mà thôi. Tiêu Mặc ngờ tới, phó tướng Trần Bình ra ngoài thành điều bảy vạn binh mã của ta, cộng thêm ba vạn binh mã ở kinh thành, Hoàng cung sắp là vật nằm trong tay ta rồi. Vốn nghĩ tiểu tử kia ngoan ngoãn nghe lời để cho sống thêm hai năm, lại nghĩ rằng gấp gáp như vậy…. Phiêu nhi, ngươi vốn có cơ hội làm Thái hậu tôn quý, nhưng ngươi biết quý trọng. Như vậy, đừng trách ta vô tình.

      (1) Chu di cửu tộc: giết chín họ.
      (2) Tội nhân: người phạm tội.


      “Vô tình….” Hạ Lan Phiêu cười như mếu: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có tình? Nhưng chỉ cần là người có tâm, cũng hạ độc khống chế nữ nhi, buộc ta ở bên cạnh ác ma, sinh con cho ! Ta là cái gì? Ngươi cùng Tiêu Mặc mặt ngoài duy trì quan hệ, mà ta cũng chỉ là quân cờ duy trì hòa bình trước khi chiến tranh bộc phát thôi. Nếu như ta đứng về phía ngươi, kết cục tốt nhất chính là làm Thái hậu, , ở trong cung đơn đến già, nhưng nếu ta đứng bên Tiêu Mặc có thể cho ta tự do ta muốn!”

      “Làm sao ngươi biết Tiêu Mặc thả ngươi ?” Hạ Lan Thụy cười lạnh: “ có Hạ Lan gia, cái gì ngươi cũng có, cái gì cũng còn. Hạ Lan Phiêu, coi như ngươi chán ghét họ của mình, ngươi cũng là nữ nhi của Hạ Lan gia!”

      sai…. Nhưng mà, chúng ta đều đánh cuộc, phải sao? Thua cuộc, mất tất cả, nhưng thắng, có được tất cả…. Huống chi, ta cũng cho rằng ta thua.”

      “Hả? Tại sao như vậy?” Hạ Lan Thụy nguy hiểm cười.

      “Bởi vì ngươi bằng .” Hạ Lan Phiêu tỉnh táo nhìn Hạ Lan Thụy: “Phụ thân, ngươi biết đây là cái bẫy, vẫn còn vào, cùng nữ nhi lãng phí hai canh giờ. Nếu là Tiêu Mặc, biết có nguy hiểm còn dấn thân vào; ngươi giao binh phù (3) cho thuộc hạ, mà Tiêu Mặc lại tự mình mang binh bao vây phủ Hạ Lan – ngươi tin thuộc hạ của ngươi, nhưng Tiêu Mặc trừ ra, ai cũng tin. Vì đạt được mục đích, ngươi quan tâm tính mạng của người khác, nhưng Tiêu Mặc ngay cả tính mạng của mình cũng quan tâm….”

      (3) Binh phù: phù tiết để điều binh khiển tướng ngày xưa.

      “Xem ra, ngươi rất tán thưởng, rất quen thuộc tiểu tử kia, trách ngươi phản bội người thân của mình.” Hạ Lan Thụy khinh thường cười, khắp khuôn mặt đều là cuồng vọng: “Rất nhanh, ngươi có thể thấy được tiểu tử kia như thế nào quỳ xuống trước mặt ta, cầu xin tha thứ! Nhưng trước đó…. Ta nên trừng phạt ngươi như thế nào? Là nên lấy máu kẻ phản đồ Hạ Lan gia ngươi tế cờ, hay để ngươi lấy tư cách là Hoàng hậu tiền triều cùng tiểu tử kia cùng nhau xuống suối vàng (chết)? Phiêu Nhi, ngươi cược sai rồi.”

      Theo ước định, phó tướng Trần Bình của Hạ Lan Thụy coi ý đồ vây quét Hạ Lan phủ của Tiêu Mặc thành loạn đảng mà xử trí, mà mười vạn tinh binh của cũng trực tiếp đánh vào hoàng cung, thay đổi hoàng đế Đại Chu. Nhiều năm chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, chỉ chờ cơ hội. Mà Hạ Lan Phiêu, cho cái cớ tốt nhất. nghĩ đao giải quyết kẻ dám phản bội , tuyên bố với bên ngoài ái nữ (con ) tự vẫn vì bị bạo quân (vua tàn bạo) khi dễ, lấy cớ khởi binh. Như vậy, cũng coi như phế vật Hạ Lan Phiêu kia có chỗ dùng….

      “Phiêu nhi, lên đường bình an.” Hạ Lan Thụy nở nụ cười lãnh: “Ta là hồ đồ, cư nhiên trong nháy mắt vừa rồi cảm thấy các ngươi giống nhau, nhưng ngươi sao có thể bằng phần vạn của nàng…. Dám can đảm phản bội nàng, người nào sống thế giới này. Dù là nữ nhi của ta, cũng ngoại lệ.”

      Nhìn mặt mũi dữ tợn của Hạ Lan Thụy, Hạ Lan Phiêu nhắm hai mắt lại. Phản kháng là vô nghĩa, thay vì tiêu phí hơi sức vùng vẫy giãy chết, bằng chết có tôn nghiêm. Cây đao trong tay phụ thân đại nhân thoạt nhìn rất nhanh hạ xuống, *** ngực có lẽ rất nhanh, đau. Khổ sở vùng vẫy lâu như vậy, vẫn là phải chết….

      “Lão gia, đừng!” Tử Vi đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Hạ Lan Thụy, đau khổ cầu khẩn: “Nương nương chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, tuyệt đối dám làm ra chuyện phản bội lão gia! Cầu xin lão gia tha cho nương nương!”

      “Cút ngay!”

      Hạ Lan Thụy nhấc chân đá vào bụng của Tử Vi, Tử Vi liền bay lên trong nháy mắt, đầu nặng nề đụng vào góc tường, máu chảy đầm đìa. Hạ Lan Phiêu nhìn sát ý tràn đầy của Hạ Lan Thụy, có cầu xin tha thứ, chỉ nhắm hai mắt lại. Mà đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.

      người nam nhân, nhanh chóng ôm nàng vào trong ngực, dùng cánh tay chặn lại đao của Hạ Lan Thụy. Máu tươi, theo cánh tay của nam nhân, từng giọt rơi xuống gò má của Hạ Lan Phiêu, ươn ướt dinh dính. Máu của , làm cho Hạ Lan Phiêu – ý thức trong nháy mắt tỉnh táo, thân thể cũng ngừng run rẩy.

      “Tiêu…. Tiêu Nhiên….”

      Hạ Lan Phiêu thể tin nhìn Tiêu Nhiên ôm chặt mình, nhìn áo trắng bị máu tươi nhuộm đỏ, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt còn tia huyết sắc. Mà , cư nhiên mỉm cười. ôm Hạ Lan Phiêu, : “Cuối cùng cũng tới kịp….”

      “An Vương?” Hạ Lan Thụy khinh thường nhìn Tiêu Nhiên: “Làm sao cùng hoàng huynh của ngươi đến phủ đệ của lão phu, lục soát chứng cớ mưu phản của lão phu?”

      “Chúng ta cũng phủ đệ của Hạ Lan Thừa tướng. Mục đích của chúng ta phải là muốn chứng minh Thừa tướng làm phản, mà là xem Thừa tướng làm phản.” Tiêu Nhiên thản nhiên .

      “Cái gì?”

      Bốn phía, đột nhiên vang lên tiếng thiên quân vạn mã ồn ào náo động tràn vào hoàng cung. Hạ Lan Thụy đắc ý nghe tiếng vó ngựa, tiếng bước chân chỉnh tề đánh tới Phượng Minh cung, cửa mở ra.

      Vốn tưởng rằng nhìn thấy gia binh quen thuộc của Hạ Lan gia, nhưng ngờ lại là Ngự Lâm quân. Bọn họ giương cung nhắm tên vào Hạ Lan Thụy, chỉ chờ Hoàng Thượng ra lệnh tiếng, vạn tên cùng bắn. Mặt của Hạ Lan Thụy, cuối cùng cũng tái nhợt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :