1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế hậu của lãng hoàng - Hồ Tiểu Muội (236/420+ NT2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,952
      Chương 51: Túy Hà Y phát tác.

      Edit: kaylee

      “Buông ta ra, ta muốn hồi cung. Ta muốn!”

      Tiêu Mặc ôm Hạ Lan Yên, để ý nàng giãy giụa, bước từng bước đến xe ngựa. bước thêm bước, Hạ Lan Phiêu lại cảm thấy vận mệnh bi thảm đến gần, vô cùng thống khổ. Nàng ngừng cắn xé Tiêu Mặc, dùng hết sức lực toàn thân giãy giụa, nhưng vẫn bị Tiêu Mặc ôm lên xe ngựa.

      “Ta muốn trở về! Tên khốn khiếp nhà ngươi cút ngay! Sau này ta chạy nữa, sống ở Hỏa Liên cung! Hạc Minh cứu ta!”

      So với sống bên cạnh Tiêu Mặc đáng sợ, trở lại Đại Chu làm Hoàng hậu bị mọi người chán ghét, Hạ Lan Phiêu tình nguyện tiếp tục ở lại Tề quốc, làm tiểu tỳ nữ của Hạc Minh. Nhắc tới cũng kỳ quái, Hỏa Liên cung lqđ luôn đề phòng xâm nghiêm, nhưng hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, Hỏa Liên cung vẫn yên tĩnh đáng sợ, thậm chí ngay cả thị vệ gác cổng cũng đến xem cái. Nàng biết, lúc này Hạc Minh ngồi mình trong phòng, lẳng lặng nhìn sách. Tay của có chút run rẩy, nụ cười theo thói quen cũng xuất mặt của . Ánh mắt xuyên qua cuốn sách, nhìn bóng dáng thút thít nỉ non ở xa, cuối cùng sâu kín thở dài.

      Chớ có trách ta, Tiểu Hạ Lan. Chúng ta còn có thể gặp lại. Nhất định!

      Xe ngựa, nhanh chóng chạy về Chu quốc, tiếng khóc của Hạ Lan Phiêu cũng vang lên dứt. Giọng của nàng bởi vì kêu gào mà trở nên khàn khàn, mặt của nàng sung huyết đỏ bừng, quần áo người cũng bị nước mắt làm ướt, Tiêu Mặc chưa từng nghĩ tới người lại có nhiều nước mắt như vậy, nhìn nàng lệ rơi đầy mặt, khỏi hỏi: “…. muốn hồi cung như vậy? Bởi vì Hạc Minh?”

      “Hạc Minh cứu ta….”

      Hạ Lan Phiêu kêu ngào, biến thành vô lực thầm. Mắt thấy nàng vẫn luôn gọi cái tên này, Tiêu Mặc có chút vui. nâng cằm của nàng lên, ép nàng nhìn mình: “Ngươi thích Hạc Minh, muốn ở lại bên cạnh ? Trẫm làm cho ngươi chán ghét như vậy?”

      “Phải….”

      Tuy rằng thích Hạc Minh, nhưng là người duy nhất thế giới này có thể chống lại Tiêu Mặc. Hạc Minh phải là Quốc sư tôn quý sao? Tề quốc phải là địa bàn của sao? Tại sao trước cung điện của xảy ra chuyện lớn như vậy lại thờ ơ? Hay là , căn bản là quan tâm ta thế nào….

      “Ngươi thích Hạc Minh?” Lực tay Tiêu Mặc đột nhiên tăng thêm.

      “Đau….”

      Hạ Lan Phiêu chỉ có cảm giác cằm của mình sắp bị bóp nát. Đầu tiên là đau như kim châm, sau đó bởi vì vô cùng đau đớn mà tê dại mất ý thức. Loại đau nhức này, so với vết thương vừa rồi cánh tay nặng hơn nhiều lắm, cũng đau hơn. Nàng nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Mặc, nhịn được cầu xin tha thứ: “Buông tay…. Ta là đau….”

      Có lẽ ruốt cuộc cảm thấy khổ sở của Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc buông lỏng tay. ngồi bên cạnh Hạ Lan Phiêu, lời nhìn nàng, ai cũng biết là suy nghĩ gì. Tiêu Mặc trầm mặc, làm cho người ta sợ hãi. cứ lẳng lặng ngồi như thế, giống như Tu la trước khi chém giết.

      “Hoàng hậu đúng là nhớ tình cũ." Tiêu Mặc cuối cùng cũng mở miệng, cả khuôn mặt đều là nụ cười lạnh lùng: “Ngươi muốn tên nam sủng ti tiện kia chết sao?”

      Hạc Minh phải là nam sủng, người ta là náu bên cạnh ta…. Xem ra, Tiêu Mặc hiểu lầm quan hệ giữa ta và Hạc Minh. Như vậy, cứ để cho tiếp tục hiểu lầm .

      “Ta muốn chết. Ta thích !” Hạ Lan Phiêu cắn chặt môi .

      “Nhưng hình như thích ngươi. Trẫm với Hoàng đế Tề quốc muốn ngươi, lqđ về sau cũng đồng ý. Nếu như ra mặt ngăn cản, Trẫm cũng thể nào dễ dàng mang ngươi như vậy. Nhưng mà, cho dù ngươi kêu gào, cũng xuất . Ngươi bị vứt bỏ rồi, Hoàng hậu.”

      Tiêu Mặc có tức giận giống như dự đoán của Hạ Lan Phiêu, chỉ là tàn nhẫn ra . Giống như nghĩ, sắc mặt Hạ Lan Phiêu trắng bệch như tờ giấy. Cảm giác vô lực khi bị vứt bỏ, bị phản bội lại lần nữa xâm nhập vào nàng. Nàng chỉ cảm thấy, cả thế giới đều sụp đổ.

      Tại sao lại như vậy…. Mỗi khi phải lựa chọn, ta đều bị vứt bỏ là sao? Tại sao? Tại sao cuối cùng vẫn là ta bị vứt bỏ?

      Tiêu Mặc vì có được Thủy Lưu Ly đưa ta cho Đại vương của Kim quốc, mà Hạc Minh lại vì Tề quốc, đưa ta cho Tiêu Mặc…. ai hỏi ta muốn thế nào, ai hỏi ý nguyện của ta! Chẳng lẽ ý nghĩa ta tồn tại là bị mọi người biến thành lễ vật đưa tới đưa lui, lúc cần tàn nhẫn vứt bỏ sao?

      Hạc Minh, ta xem ngươi là bằng hữu, mà ngươi lại lời đưa ta cho người khác! Ta nhìn lầm ngươi! , là ta sai lầm rồi…. Ta nên có ảo tưởng với ngươi…. cho cùng, chúng ta chỉ là người xa lạ thôi.

      cái thế giới này, ta chính là độc tồn tại. có người thân, có bằng hữu, chỉ có vô tận tính toán…. Ta mệt mỏi…. Tiêu Mặc, ngươi muốn sao làm vậy , ta mệt mỏi….

      Hạ Lan Phiêu ánh mắt trống rỗng nhìn Tiêu Mặc, làm cho giật mình. Mắt của nàng sưng giống như hạt đào, thân thể thon gầy ngừng run rẩy, đôi môi cũng bị cắn chảy máu. Nhưng mà, hình như nàng cảm thấy chút đau đớn nào.Nàng chỉ bình tĩnh nhìn Tiêu Mặc, lqđ làm cho trong lòng Tiêu Mặc đột nhiên dâng lên dự cảm xấu….

      “Hoàng hậu, ngươi làm sao vậy? Hoàng hậu…. Hạ Lan!”

      Tay của Tiêu Mặc vừa chạm đến Hạ Lan Phiêu, nàng liền mềm nhũn té xỉu trong ngực Tiêu Mặc. Hô hấp của nàng vững vàng, khóe môi còn mang theo nụ cười ngọt ngào, giống như giấc mộng đẹp. Cổ tay của nàng, chỉ đỏ, biến thành ba đường, nhắm thẳng vào trái tim. Tiêu Mặc biết, Túy Hà Y cuối cùng cũng phát tác lần thứ ba, cũng là lần phát tác cuối cùng. Mà nàng, chết….

      Tại sao có thể như vậy? Theo thời gia tính toán, ràng còn tháng nữa mà, tại sao lại phát tác trước? Hạ Lan Phiêu, chẳng lẽ ngươi lòng muốn chết rồi sao? được, Trẫm bỏ qua ngươi!

      Tiêu Mặc nghĩ vậy, từ trong lòng lấy ra bình sứ màu trắng, từ trong đó lấy ra viên thuốc màu đen muốn đút vào trong miệng Hạ Lan Phiêu. Cái này, là thuốc giải Túy Hà Y, cũng là thứ duy nhất có thể cứu nàng bây giờ. muốn đút thuốc cho Hạ Lan Phiêu ăn vào, nhưng hàm răng của Hạ Lan Phiêu cắn chặt, làm thế nào cũng đút vào được.

      “Há mồm! Ngươi dùng, chết. Trẫm ra lệnh ngươi ăn.”

      Hạ Lan Phiêu ở trong hôn mê, chính là nghe ý chỉ của Tiêu Mặc. Túy Hà Y phát tác làm cho người ta ngủ say mà chết, chết ưu nhã, chút thống khổ. Hạ Lan Phiêu trong ngực của Tiêu Mặc, chính là an tĩnh ngủ như vậy, vẻ mặt tinh khiết như thiên sứ. Mà Tiêu Mặc, để cho nàng dễ dàng rời như vậy.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,952
      Chương 52: Thanh tỉnh.

      Edit: kaylee –

      chịu ăn sao? là quật cường…. Như vậy, Trẫm cho ngươi ăn.”

      ….

      “Nương nương bây giờ mạch tượng bình thản, chạy dài có lực, nên hôn mê bất tỉnh. Xin hỏi Hoàng Thượng, nương nương xảy ra chuyện gì sao?”

      “Nàng…. Túy Hà Y phát tác. Sau khi nàng phát độc, Trẫm cho nàng dùng thuốc giải.”

      ra là như vậy! Túy Hà Y là loại kỳ độc, nếu muốn giải độc, trước khi độc phát giải mới tốt. Nhưng mà, sau khi phát tác mà giải độc kịp thời, cũng làm cho người ngủ say bất tỉnh…. Trừ phi, là ngươi đó muốn tỉnh lại.”

      “Có ý tứ gì?”

      đúng là, theo tình trạng cơ thể của nương nương bây giờ, sớm tỉnh lại, nhưng hình như ngài muốn tỉnh.” Trần Thái y hiển nhiên biết làm sao diễn đạt ý của mình, rất là buồn rầu: “Bệnh như vậy rất hiếm gặp…. Vi thần chỉ thấy qua trong sách.”

      sách ghi lại thế nào?”

      sạch ghi lại, nữ nhân bởi vì con chết, thương tâm quá độ mà hôn mê, ngủ mê tháng, cuối cùng suy kiệt mà chết. Xem triệu chứng bệnh của nương nương, rất giống….”

      “Ngươi là nàng có khả năng chết?”

      “Vi thần dám.” Trần Thái y xoa mồ hôi trán: “Nương nương phúc lớn mạng lớn, nhất định tỉnh lại.”

      “Nhiều nhất có thể chống đỡ bao lâu?”

      “Nửa tháng….”

      được. Trẫm muốn nàng tỉnh lại trong vòng ba ngày. Nếu như ba ngày sau nàng còn chưa tỉnh lại, Trẫm giết ngươi.”

      Tiêu Mặc lạnh lùng nhìn Trần Thái y, mà Trần Thái y mặt trắng như tờ giấy. Tiêu Mặc để ý đến hoảng sợ của lqđ Trần Thái y, chỉ chậm rãi sờ gương mặt ngủ say của Hạ Lan Phiêu, nhàng : “Muốn trốn tránh sao? Trẫm để cho ngươi bỏ qua vở kịch hay này. Kịch hay rất nhanh mở màn, ngươi sao có thể vắng mặt? Làm sao ngươi có thể tận mắt nhìn kết cục của Hạ Lan gia? A….”

      Nhược Vũ cung.

      Thục phi ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, lẳng lặng nhìn dung nhan tươi đẹp của mình trong gương. Nàng, còn trẻ như vậy, đẹp như vậy. Nàng nhớ Hoàng Thượng thích nhất dáng vẻ duyên dáng sang trọng của nàng, cho nên vẫn luôn mặc hồng y mà Hoàng Thượng thích, đeo trang sức Hoàng Thượng thích, vẽ đào hoa trang Hoàng Thượng thích, chỉ mong Hoàng Thượng nhìn nàng lâu hơn chút. Hôm nay, nàng nghe được tin tức Hoàng Thượng hồi cung, mừng rỡ như điên, lập tức tỉ mỉ trang điểm, Nàng muốn dùng dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình nghênh đón Hoàng Thượng, nhưng lại lấy được tin tức Hoàng Thượng ôm Hoàng Hậu đến Long Khiếu điện ngủ lại. Hoàng Hậu, hình như bị trúng loại độc biết tên, mực ngủ say, mà Hoàng Thượng liền coi chừng nàng.

      Long Khiếu điện…. Tại sao lại là Long Khiếu điện? Chiếc giường kia, bất kỳ phi tần nào đều có tư cách ngủ đó…. Tại sao người có thể ngủ lại cố tình là nàng, Hoàng hậu thấp hèn…. Là vì cái gì?

      Thục phi còn nhớ , lúc mới vào cung, nàng từng được thị tẩm chiếc giường cao quý kia, trải qua đêm quan trọng nhất của nữ nhân. Nhưng mà, lúc trời còn chưa sáng, nàng liền bị thái giám cung kính mời , hơn nữa còn được ban cho ‘thuốc tịnh thân’.

      Thuốc tịnh thân? là buồn cười…. Ta còn là tân nương! Ta là Thục phi nương nương tôn quý! Tại sao tư cách ngủ chiếc giường này cũng có? Chẳng lẽ, ta lqđ chỉ là công cụ để lôi kéo cha ta của nam nhân vô cùng tuấn mỹ đó sao? Ta tin….

      Hoàng Thượng, ngươi đối với ta vẫn là có mấy phần lòng. Vì ngươi, ta buộc phụ thân đứng về phía ngươi, phản bội Hạ Lan Tướng quân và Thái hậu. Ngươi hận người Hạ Lan gia như vậy, tại sao lại để cho nữ nhi của Hạ Lan gia ngủ giường của ngươi? Ta, rất hận nàng….

      Thục phi nghĩ vậy, nước mắt lã chã chảy xuống, ướt váy. Trong mắt của nàng, tràn đầy oán độc, mà Hạ Lan Phiêu vẫn còn trong cơn mê ngủ, lâu có tỉnh lại.

      Đây là đâu?

      Trong giấc mộng, Hạ Lan Phiêu vẫn luôn ở trong đường hầm màu đen thấy đáy. có lối ra có ánh sáng, có, chỉ là màu đen thuần túy. Nàng biết mình muốn đâu, chẳng qua là cứ máy móc , , đến khi thể nhấc nổi chân nữa. Hai chân của nàng, sớm đầm đìa máu tươi, tiếng đột nhiên vang lên sau lưng nàng.

      “Hạ Lan Phiêu….”

      “Ai?”

      Nàng quay đầu lại, thấy gương mặt giống hệt nàng. Khuôn mặt của người nọ giống nàng như đúc, chẳng qua là lqdd vẻ mặt lạnh lùng hơn, đau thương hơn. Nàng chạm vào hai gò má của Hạ Lan Phiêu, nhàng : “Trở về . Thay ta, thương .”

      “Thương…. Ai? Ngươi là ai?”

      “Ta chính là ngươi…. Thay ta, sống tốt, hoàn thành tâm nguyện chưa làm xong của ta. Chỉ có ngươi, mới có thể tìm được Thủy Lưu Ly, mới có thể cho thứ muốn…. Mặc dù như vậy đối với ngươi công bằng, nhưng ngươi thể chết được…. Xin lỗi….”

      áy náy nhìn Hạ Lan Phiêu, vung tay lên, Hạ Lan Phiêu chỉ có cảm giác mình rơi xuống, tin tan lòng nát dạ thương. Nàng mở choàng mắt, nhìn thấy nam nhân trung niên vội vàng làm cái gì đó người mình, mà thân thể đáng của nàng cắm đầy ngân châm.

      Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ ta xuyên qua thành túi may vá? muốn! A a a a….

      “Khốn khiếp!”

      Hạ Lan Phiêu theo bản năng đứng dậy, hung hăng đẩy Trần Thái y, cắn răng nghiến lợi rút ngân châm người mình ra… đau! Lão biến thái đáng chết, cư nhiên nhân lúc ta hôn mê mà khi dễ ta, nhìn bộ dáng tay chân lèo khèo, lát nữ ta cho ngươi đẹp mặt! A, đây là đâu? Ta nhớ ta bị Tiêu Mặc bắt ! Gian phòng này nhìn có chút quen thuộc….

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,952
      Chương 53: Cuối cùng cũng giải độc!

      Edit: kaylee –

      Hạ Lan Phiêu nghi ngờ quan sát gian phòng đẹp đẽ này, đột nhiên cảm thấy nó rất giống Long Khiếu điện mà cẩu Hoàng đế kia ở. Cây cột, bình phong, haha, ngay cả bình hoa cổ cũng đều giống như đúc! Chẳng lẽ ta xuyên qua đến triều đại biết tên? Chỉ cần có thể rời khỏi cẩu Hoàng đế kia, cho dù xuyên đến xã hội nguyên thủy ta cũng vui vẻ….

      “Hoàng hậu nương nương?” Trần Thái y có chút sợ hãi nhìn nàng: “Ngài…. có chỗ nào khó chịu chứ?”

      “Đây là Đại Chu?” Hạ Lan Phiêu xác định hỏi.

      “Đúng vậy.”

      “A.” Hạ Lan Phiêu bắt đầu lo lắng, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Ta là Hoàng hậu?”

      “Đúng.”

      Xem ra Hoàng hậu nương nương quả nhiên đầu óc bị hư….

      “….”

      Tại sao có xuyên qua? Tại sao chết, tại sao hề rời ? trong mộng kia, là Hạ Lan Phiêu chân chính . Ruốt cuộc nàng là ai, tại sao có năng lực khống chế linh hồn? Mà ruốt cuộc nàng muốn ta làm cái gì mới bằng lòng thả ta ?

      Hạ Lan Phiêu nghĩ như vậy, chân mày nhíu lại chặt, rơi vào trầm tư. Trần Thái y len lén quan sát hành động, cử chỉ vô cùng quái dị của Hoàng hậu nương, trong lòng thầm nghĩ cáo lão hồi hương (từ quan về quê), cách xa tất cả. biết trải qua bao lâu, Hạ Lan Phiêu cuối cùng cũng thở dài: “Ngươi là ai? Tại sao ta chết?”

      “Vi thần là Thái y Trần Bỉnh Quốc của Thái y viện, nương nương tôn quý bận nhiều chuyện, tự nhiên biết vi thần. Nương nương phúc lớn mạng lớn, lại có long uy của Hoàng Thượng che chở, tự nhiên thân thể khỏe mạnh….”

      “Chớ nhảm.” Hạ Lan Phiêu nhịn được khoát tay: “Ta ngủ mê bao lâu rồi?”

      “Tính cả ngày hôm nay, là bảy ngày.”

      “Bảy ngày? Ta thế nhưng ngủ mê man bảy ngày mà chết?”

      “Nương nương phát tác Túy Hà Y, ra rất nguy hiểm, nhưng may là Hoàng Thượng kịp thời cho ngài uống thuốc giải, hơn nữa kịp thời chạy về Đại Chu. Lại , nương nương là hồng phúc tề thiên….”

      như vậy, chất độc của ta giải trừ? Ta tự do rồi hả?” Hạ Lan Phiêu thể tin mà hỏi.

      “Ừ.”

      Trần Thái y do dự chút, vẫn là quyết định phân phó của Hoàng Thượng, cần cho nương nương biết trong cơ thể người còn loại độc tố. Vì vậy, tận mắt nhìn vẻ mặt Hạ Lan Phiêu trong nháy mắt linh hoạt. Nàng kích động đảo quanh trong phòng, hận thể ôm Trần Thái y, cuối cùng lại khống chế được mình, lúng túng thu tay lại.

      “Trần Thái y, cám ơn ngươi!” Hạ Lan Phiêu nồng nhiệt nhìn : “Cám ơn ngươi cho ta tin tức tốt này! Ruốt cuộc có thể chết rồi, là quá tốt! Còn sống là tốt!”

      …. Xem ra cho nàng biết trong cơ thể nàng còn loại kịch độc là đúng…. Thái y nhìn Hạ Lan Phiêu hưng phấn ngừng, mặt đầy vạch đen.

      “Đúng rồi, đây phải là Long Khiếu điện của Tiêu Mặc sao? Làm sao ta lại ở trong cung của mình, lại ở giường của Tiêu Mặc?” Hạ Lan Phiêu hậu tri hậu giác hỏi.

      “Vi thần cũng ràng…. Vi thần chỉ biết là, Hoàng Thượng ôm nương nương vào….”

      “A.”

      Xem ra tên hỗn đản Tiêu Mặc này cuối cùng cũng làm chuyện của người! Mặc kệ như thế nào, mặc kệ có mục đích gì, có thể chết quá tốt rồi. Chie cần vừa có cơ hội, ta liền chạy khỏi hoàng cung, vui vẻ lưu lạc giang hồ. Cuộc sống là quá tươi đẹp!

      Hạ Lan Phiêu hưng phấn nghĩ, nụ cười mặt ngày càng đậm. Trần Thái y quan sát vẻ mặt nàng, thận trọng : “Hoàng Thượng phân phó, trước khi thân thể nương nương khôi phục hoàn toàn, xin ở lại Long Khiếu điện dưỡng bệnh, được tùy tiện xuất cung.”

      “Hoàng Thượng ở đâu?”

      xử lý chính ở Ngự Thư phòng.”

      “Hoàng Thượng thường ở lại Long Khiếu điện sao?”

      “Bình thường Hoàng Thượng ngủ lại chỗ các phi tần hoặc là trực tiếp ngủ ở Ngự Thư phòng, tháng ngủ tại Long Khiếu điện khoảng mười ngày….”

      Làm ơn! Ngươi mới là Hoàng hậu! Tại sao hành tung của Hoàng Thượng ngự y như ta đây còn ràng hơn? Xem ra Hoàng hậu so với truyền thuyết có chút cổ quái….

      “Được, vậy ta tuân chỉ.”

      Hạ Lan Phiêu nghe Tiêu Mặc thường đến đây, cùng cần cùng giường chung gối với Tiêu Mặc, thở phào nhõm. Trần Thái y nhức đầu nhìn nàng, cuối cùng : “Xin nương nương nghỉ ngơi, vi thần cáo lui.”

      . Còn có…. Cảm ơn ngươi cứu ta. Khổ cực!”

      Trần Thái y khẽ giật mình.

      làm quan nhiều năm, được ban thưởng ít, nhưng chủ nhân nào cám ơn với , tiếng ‘khổ cực’. Tại sao người thiếu nữ này có thể có vẻ mặt tự nhiên cảm ơn thần tử như vậy? Chẳng lẽ nàng biết đây là chuyện thần tử nên làm? Nhưng lòng của , lại ấm….

      “Nương nương khách khí.” Trần Thái y cung kính .

      Đêm khuya.

      Tiêu Mặc quả nhiên chưa có trở về cung, biết là ở Ngự Thư phòng xử lý chính hay là quấn quýt với phi tần nào, mà Hạ Lan Phiêu mừng rỡ tự do. Nàng tắm táp thơm, cự tuyệt thỉnh cầu ngủ ở chính điện của cung nữ, tùy tiện tìm gian phòng sạch ngủ. Nàng biết được ngủ chiếc giường lớn kia của Tiêu Mặc là vinh dự nhường nào, coi như nàng biết, cũng để ý ‘vinh dự’ đó. Nàng, chỉ thay quần áo, trước ánh mắt lo lắng của cung nữ ở Long Khiếu điện, cho người chuẩn bị phòng, chìm vào giấc ngủ.

      có bị uy hiếp sống chết, giấc này nàng ngủ rất yên ổn, mặt cũng tràn đầy tươi cười hạnh phúc. Hạnh phúc của nàng, rất nhanh bị tạp nóc nhà truyền tới cắt đứt.

      Mèo hoang đáng chết!Làm gì lại tới lui nóc nhà, quấy rầy nãi nãi ta ngủ, nhất định chết tử tế!

      Hạ Lan Phiêu ‘tính khí rời giường’ luôn luôn tốt. Đối với những người cường hãn như Tiêu Mặc, Hạc Minh nàng dám gì, nhưng nếu đối phương là mèo hoang nhu nhược, nàng có thể kiêng nể gì mà nổi giận. (độc giả: bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh….) Cho nên, lúc con mèo hoang nóc nhà phát ra N lần tiếng động hoa lệ, nàng nổi giận. Nàng tiện tay cầm bình hoa trong phòng ra phía ngoài, cố sức bò lên cầu thang lên nóc nhà.

      “Cút….”

      Chữ ‘cút trứng thối’ bị nàng nuốt xuống. Nàng lúc này, tay cầm bình hoa đến đuổi ‘mèo hoang’, tóc tai rối bù, hung thần ác sát, bình hoa giơ cao, tóc tai bay tán loạn trong gió, nhưng nàng rất muốn khóc. Bởi vì, mèo hoang lớn chính là Tiêu Mặc ngồi nóc nhà, mỉm cười nhìn nàng.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,952
      Chương 54: cho người khác chạm vào.

      Edit: kaylee

      “Hoàng hậu.” Tiêu Mặc dịu dàng nhìn nàng, chờ nàng giải thích.

      “Cút…. Cút…. Lăn xuống thế nào…. Hoàng Thượng, nô tỳ muốn thử xem chút ngói này có bền chắc …. A, vẫn còn bền chắc…. Hoàng Thượng bảo trọng, nô tỳ cáo từ….”

      Hạ Lan Phiêu giả vờ giả vịt cầm bình hoa nhàng gõ mấy tấm ngói nóc nhà, sau đó muốn rời . Nhưng mà, Tiêu Mặc thả nàng . nhìn nàng, mỉm cười với nàng: “Nếu tỉnh, cùng Trẫm ngồi lúc.”

      …………

      Ta có thể ư, Hoàng Thượng?

      Kể từ khi biết chất độc được giải, mình có thể sống lâu trăm tuổi, Hạ Lan Phiêu bỗng nhiên càng sợ Tiêu Mặc, càng sợ chết. Nàng muốn hi sinh tính mạng khó khăn lắm mới giữ được, cho nên, lqd nàng dám chống đối tên Tiêu Mặc hiểm đáng sợ này. Cho nên, nàng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tiêu Mặc, cùng ngồi nóc nhà hóng gió.

      “Hoàng hậu có việc gì, Trẫm rất vui mừng.” Tiêu Mặc dịu dàng nhìn nàng.

      Vui mừng cái đầu ngươi! Ai biết ngươi giải độc cho ta là có mục đích gì? Ta mới tin ngươi ngươi lại bộc phát thay đổi nhân phẩm lần nữa làm người! Ruốt cuộc ngươi muốn thế nào, ngươi thẳng .

      …………

      Hạ Lan Phiêu cau mày chặt, giữ im lặng.

      “Ngươi sợ Trẫm?” Tiêu Mặc lấy tay lqd nhàng vuốt ve lông mày nhíu chặt của Hạ Lan Phiêu, cười: “Ngươi vui sao? Nhìn thấy Trẫm, nên vui?”

      Đúng! nhìn ra lão nhân gia ngài thế nhưng rất biết mình đấy! Thế nhưng là, ta dám ….

      “Đương nhiên phải. Nô tỳ ngàn vạn lần dám mạo phạm Hoàng Thượng.” Hạ Lan Phiêu cẩn thận .

      “A…. Ta nghĩ ngươi biết độc Túy Hà Y trong cơ thể ngươi được giải, ngươi tự do rồi. Vui mừng ?”

      “…. giải sao?” Mặc dù lại lần nữa xác nhận từ lời của Tiêu Mặc, nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn có chút tin tưởng hỏi lại.

      “Trẫm chưa bao giờ dối.”

      “…. Tại sao lại cứu ta?”

      “Trẫm , ngươi cùng Trẫm hồi cung Trẫm giải độc cho ngươi.”

      “Nhưng ta chưa tìm được Thủy Lưu Ly.”

      Ngươi sao có thể tốt bụng như vậy? Ta tin!

      “Chuyện đó vội. Trẫm giúp ngươi giải độc, ngươi cũng phải giúp Trẫm chuyện.”

      “Chuyện gì?” Hạ Lan Phiêu theo bản năng hỏi.

      “Ba ngày sau Trẫm tuyên Hạ Lan Thụy vào cung. Việc ngươi cần làm chính là, giữ lại hai canh giờ, làm cho ở lại Phượng Minh cung hai canh giờ ra ngoài. Cụ thể dùng thủ đoạn gì, Trẫm quan tâm, điều Trẫm quan tâm là kết quả.”

      “Nếu như ta làm được, Hoàng Thượng cho ta chỗ tốt gì?”

      “Tha cho ngươi khỏi chết.”

      “À?”

      “Trẫm nhìn ra, Hoàng hậu vẫn rất sợ chết.” Tiêu Mặc cười rất thiếu đánh đòn. Nếu như Hoàng hậu hoàn thành nhiệm vụ này, Trẫm lqd liền tặng hứa hẹn ‘bảo toàn tính mạng của ngươi’ cho ngươi. Có lời cam kết này, Hoàng hậu có thêm mấy giấc ngủ yên ổn….

      …………

      “Đồng ý. Chẳng qua, ta muốn lời hứa hẹn suông của ngươi, ta muốn Kim Bài Miễn Tử.”

      Miệng có lợi ích gì, nhân gia ta muốn giấy trắng mực đen, vậy mới đảm bảo!

      “Hoàng hậu rất cẩn thận…. Được, Trẫm đồng ý. Chỉ là, ngươi muốn hỏi chút Trẫm làm gì sao?”

      “Ta muốn biết.”

      “A….”

      Biết chuyện này làm gì? Nên để ta biết , Tiêu Mặc nhất định cho ta biết, nhưng nếu chuyện nên biết, chết…. Tiêu Mặc rất đúng, lần trải qua cảm giác của cái chết, rất sợ hãi chết . Vì còn sống, bán đứng người phụ thân nhẫn tâm hạ độc ta, có gì lớn….

      Trong gió, tóc dài của Hạ Lan Phiêu nhàng bay. Tóc của nàng có mấy sợi quét qua gò má của lqd Tiêu Mặc, mềm mềm ngưa ngứa. Ngửi mùi thơm ngát tỏa ra từ cơ thể Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc đột nhiên ôm chặt nàng vào trong ngực. khẽ hôn lên trán nàng, sau đó hỏi vấn đề làm cho người ta kinh hãi: “Hạc Minh chạm vào ngươi rồi sao?”

      Hoàng Thượng, ngài cần chuyển đề tài nhanh như vậy có được hay ? A a a a! Mới vừa rồi còn cùng ta mưu làm thế nào đối phó phụ thân độc ác của ta, sao lại chưa đến phút lại quan tâm vấn đề màu sắc cái mũ đội đầu ngươi đây (ý chị lo nghĩ chị có ngoại tình chưa ấy)? Ta có thể rất có trách nhiệm cho ngươi biết, đó chính là màu xanh lá cây, xanh tươi sáng chói! Lão bà của ngươi, bị Hạc Minh hôn cái, ôm cái, chỉ kém đánh vào toàn bộ thành lũy! Nếu với ngươi như vậy, ngươi có thể trong cơn tức giận dứt khoát bỏ rơi ta, hay là trực tiếp giết chết? Ta sợ chết….

      “Ừ?”

      , có….”

      “Ừ?”

      ôm ta mấy lần….”

      “Ừ?”

      “Hôn lần…. Đúng lần, . Ta thề.”

      Để chứng tỏ trong sạch của mình, giơ tay phải lên, nghiêm trang thề với mặt trăng. Tiêu Mặc trầm mặc nhìn nàng, lqd hình như tin tưởng, hình như lại tức giận. Tức giận? , , , nhất định ta nhìn lầm rồi…. Nam nhân phúc hắc thậm chí cả tim đều đen như vậy làm sao có thể vì chuyện mà tức giận?

      “Hoàng hậu.”

      “Hả?”

      “Trẫm nhớ từng qua, nơi này chỉ có thể cho Trẫm chạm vào, thể có lần sau rồi. Lại lần nữa ngươi mạo phạm, ngươi Trẫm nên trừng phạt ngươi như thế nào?”

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,952
      Chương 55: Dấu ấn của Tiêu Mặc.

      Edit: kaylee

      Ngón tay lạnh như băng của Tiêu Mặc khẽ lướt qua bờ môi của Hạ Lan Phiêu, trong mắt tràn đầy ác liệt. Hạ Lan Phiêu nhìn đôi mắt đen tối thấy đáy của Tiêu Mặc, chỉ cảm thấy thân thể cứng nhắc, muốn động mà thể nhúc nhích được. lớn sợ hãi, lập tức vây quanh nàng. Nàng đoán ra Tiêu Mặc muốn làm cái gì, nhưng nàng biết , Tiêu Mặc tức giận.

      “Ta….”

      Môi của nàng bị bịt kín rồi. Tiêu Mặc ôm nàng, dùng sức hôn môi của nàng, ở môi nàng lưu lại dấu ấn thuộc về mình. Nụ hôn của , phô thiên cái địa (ý là liên tục ùn ùn kéo đến á), làm cho đầu óc Hạ Lan Phiêu trống rỗng, quên mất hô hấp. Nàng chỉ ngơ ngác ngồi đó, mặc cho đầu lưỡi của vị ác ma tà mị trước mắt tùy ý lqđ khuấy đảo trong miệng nàng, ở cổ nàng lưu lại những vết máu ứ đọng. loại tê dại giống như điện giật nháy mắt lan tỏa khắp cơ thể, thân thể của nàng cũng nghe lời mà mềm yếu.

      Cảm giác hôn môi bây giờ hoàn toàn khác so với quá khứ, bây giờ Tiêu Mặc, cuồng vọng mà kích tình, có dịu dàng, chỉ có tham muốn giữ lấy. Tay của ôm chặt eo Hạ Lan Phiêu, dùng sức làm cho thân thể của nàng dán sát lại mình, dường như muốn hòa tan nàng vào trong cơ thể mình. Hạ Lan Phiêu gần như trầm luân trong cường thế của Tiêu Mặc, hôn sâu xuống dưới, khi nụ hôn nóng rực của Tiêu Mặc dừng ở ngực của nàng, cả người nàng run lên, tỉnh táo lại.

      …. …. Muốn….” Hạ Lan Phiêu khó khăn .

      “Đúng là muốn hay sao?” Tiêu Mặc thổi khí nóng bên tai nàng, mỉm cười .

      muốn! Sắc lang!”

      Hạ Lan Phiêu xấu hổ liều mạng kéo quần áo che cơ thể mình, mặt hồng như trứng gà nấu chín (chắc là lòng đỏ trứng gà á). ACUP chưa phát dục hoàn toàn của nàng ở trong gió làm trò cười cho mọi người, gần ngực có trái dâu tây hồng rực. Nàng hung ác trợn mắt nhìn Tiêu Mặc cái, lời lqđ cài nút áo, nhưng là tay run rẩy, làm thế nào cũng cài được. Tiêu Mặc dịu dàng giúp nàng cài nút áo, bàn tay xuyên qua mái tóc đen của nàng, nghiêm túc : “Ngươi là của Trẫm, bất kỳ lúc nào, bất kỳ nơi đâu cũng thể để nam nhân khác chạm vào. Nếu có lần sau, Trẫm giết chết ngươi.”

      …………

      “Dạ, Hoàng Thượng.”

      Nhìn khuôn mặt nhắn của Hạ Lan Phiêu ràng nghẹn khuất lại giận mà dám , tâm tình của Tiêu Mặc đột nhiên tốt hơn nhiều. ôm nữ nhi của Hạ Lan gia, cùng nàng bàn bạc tốt kế hoạch diệt trừ Hạ Lan gia, mà mọi thứ nhẫn bao năm qua kết thúc sau ba ngày nữa. Khẩn trương, đương nhiên là khẩn trương, nhưng hơn hết là khát máu cùng hưng phấn. Tưởng tượng mặt mũi tái nhợt của Thái hậu, khuôn mặt nóng nảy của Hạ Lan Thụy, đột nhiên có chút thể chờ đợi.

      “Ha ha….”

      Trong gió, Tiêu Mặc mỉm cười. Có lẽ là cảm nhận được sát ý cùng khác thường của , người trong ngực sợ hãi ngẩng đầu lên, lại nhanh chóng cúi xuống. , tiểu quỷ nhát gan….

      nhìn ra, nàng yếu thế kia, lúc phản bội cũng là chút do dự. Là vì căn bản phải là llqqdd phụ thân của ngươi, hay là vì sinh tồn, ngươi có thể từ bất cứ thủ đoạn nào? Ở phương diện này, chúng ta giống nhau….

      Vì sống sót, bất luận kẻ nào cũng có thể hi sinh, bất luận kẻ nào cũng có thể bán đứng. Ta lưu lại dấu hôn ngực ngươi, mà lúc nào ta mới có thể nhìn thấu lòng ngươi đây, Hạ Lan Phiêu? Còn tối nay thôi. Bởi vì, ta xem sau này, ngươi còn giá trị tồn tại nữa….

      Vì vậy, Hạ Lan Phiêu liền cùng bệ hạ Tiêu Mặc tôn quý ngồi nóc nhà hóng gió cả đêm, ngắm sao, giống như cảnh hay có trong tiểu thuyết ngôn tình, là lãng mạn.

      Lãng mạn cái rắm!

      Tại sao Tiêu Mặc vẫn khỏe mạnh, mà ta lại bị cảm? Chẳng lẽ đây chính là vấn đề nhân phẩm trong truyền thuyết, chẳng lẽ gió cũng bắt nạt kẻ yếu? Hắt xì!

      Hạ Lan Phiêu sụt sịt mũi, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, đầu óc cũng hỗn loạn. Có lẽ là sợ bị nàng lây bệnh cảm mạo, ngay đêm đó Tiêu Mặc liền đưa nàng về Phượng Minh cung. Cảm cũng phải là bệnh nghiêm trọng gì, nàng vốn muốn chính mình tự sinh tự diệt, chịu uống thuốc, nhưng nghĩ tới sau khi Tiêu Mặc bãi triều liền chạy đến. Sau khi người kia biết nàng chịu uống thuốc, dịu dàng lqd tỏa ra sát khí với nàng, giả mù sa mưa đút thuốc cho nàng, còn dặn Tử Vi chăm sóc nàng tốt, làm cho toàn bộ cung nữ cảm động thôi. Chỉ có Hạ Lan Phiêu vừa khổ sở uống vào loại thuốc khó nuốt, vừa dùng ánh mắt giết chết .

      “Há mồm.”

      “Nuốt.”

      Tiêu Mặc bình tĩnh ra lệnh, mà Hạ Lan Phiêu dưới ‘chỉ đạo’ của khổ sở uống thuốc. Cung nữ, thái giám đứng xung quanh đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Hạ Lan Phiêu, Tử Vi càng thêm kích động lệ nóng doanh tròng. Nhưng trong lòng Hạ Lan Phiêu yên lặng chảy nước mắt khuất nhục, nén giận uống loại nước thuốc nàng ghét nhất.

      Phiền chết rồi! Tiêu Mặc ngươi có việc gì làm giả bộ làm người tốt cái gì? Ta bị bệnh còn phải là ngươi làm hại? Nếu phải ba ngày sau ngươi muốn cùng ta tính kế cha ta, ngươi sợ ta bệnh thể thực tốt kế hoạch, ngươi để ý lqd sống chết của ta sao? Van cầu ngươi, đừng giả bộ dịu dàng nữa…. Còn có, thuốc này khó uống! Nếu phải sợ ngươi dùng miệng đút cho ta như đút độc dược, ta nhất định hất đổ nó….

      “Hoàng hậu, há mồm.”

      “À?”

      Hạ Lan Phiêu cuối cùng cũng nuốt xuống ngụm thuốc đắng chát cuối cùng, trong đầu bị giày vò đến trống rỗng, theo thói quen há to miệng. Trong miệng của nàng, đột nhiên có nhiều hơn quả mơ ngọt, vị đắng chát cũng biến mất thấy nữa. Nàng có chút hoang mang nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Mặc, lẩm bẩm : “Cái này….”

      thích ăn sao?”

      phải…. Cám ơn ngươi.”

      cần khách khí.”

      Ở bên trong Phượng Minh cung, Hoàng hậu cùng Hoàng Thượng vui vẻ cười, cảnh tượng hòa thuận mà ấm áp. Tiêu Mặc cười là vân đạm phong khinh ( nhàng), Hạ Lan Phiêu cười là tâm nặng nề. Nàng biết tại sao Tiêu Mặc lại đối xử tốt với lqđ nàng như vậy, có lẽ là để mình có thể dốc hết sức diệt trừ Hạ Lan Thụy mà thôi. Nhưng có biết hay , làm như vậy, ta nghĩ lung tung….

      Ngoài cửa, bước chân của Thục phi dừng lại. Nàng vốn nghĩ đến làm nhục kẻ bị đưa Kim quốc, lại biết xấu hổ trở về nước, nhưng nghĩ đến lại thấy màn muốn thấy này. Nàng nhìn thấy Hạ Lan Phiêu khẩn trương cùng phòng bị, thấy được dường như Tiêu Mặc…. Dịu dàng. Nàng biết, nam nhân giống như Tiêu Mặc, dù là lợi dụng nữ nhân, cũng là làm cho nữ nhân đó cam tâm tình nguyện vì mà chết. Nhưng, chưa bao giờ dịu dàng đút thuốc cho ai như vậy, chưa bao giờ chăm chú nhìn người nào như vậy, chưa bao giờ. Nhưng người kia…. Tại sao cố tình lại là Hạ Lan Phiêu có chỗ nào bằng nàng? (đây là người cuộc tối, người ngoài cuộc sáng =.:)

      cuộc kinh biến, ruốt cuộc ở trước mắt rồi….

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :