1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế hậu của lãng hoàng - Hồ Tiểu Muội (236/420+ NT2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 46: Bàn tay quấy rối!

      Edit: kaylee

      Hạ Lan Phiêu nhìn khuôn mặt cười hết sức quỷ dị của Hạc Minh, mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng vẫn cắn răng cùng nhau lên. Tuy rằng vừa rồi, Hạc Minh chỉ vội vàng nhìn thoáng qua chỗ mình cái, nhưng Tiêu Mặc cùng Hạc Minh đều biết tồn tại của đối phương. Tiêu Mặc lẳng lặng nhìn nụ cười khiêu khích của Hạc Minh, kéo tay của Hạ Lan Phiêu, lời. Thị vệ phía sau có chút gấp gáp, thăm dò: “Hoàng Thượng….”

      thôi.”

      “Cứ như vậy ? Nhưng tiểu tử kia….”

      “Nhớ kỹ, đêm nay, cái gì ngươi cũng thấy. Muốn cho nàng trở lại, Trẫm tự có biện pháp.” Tiêu Mặc lẳng lặng .

      “Cái gì? Tên kia cư nhiên ở lại Hoàng cung của Tề quốc sao? Ruốt cuộc muốn làm cái gì?”

      Sáng ngày hôm sau, Hạ Lan Phiêu chợt nghe thấy Tiêu Mặc mặt dày mày dạn ở lại trong cung, khỏi kinh ngạc kêu to. Hạc Minh buồn cười nhìn phản ứng của nàng, nhàng : “Đúng vậy! Tên khốn kia biết cho tiểu Mộ Dung đáng ăn cái canh ** gì, cư nhiên lấy thân phận sứ giả nước Chu ở lại đây.”

      “Mộ Dung biết thân phận của sao?”

      “Đương nhiên biết.”

      “Vậy tại sao phải đồng ý với ?”

      “Có lẽ, là vì để giám thị tốt hơn. Ý đồ của Tiêu Mặc tạm thời mọi người ai hiểu , thay vì để cho thầm hoạt động, bằng đặt ở trong tầm mắt của mình mới tốt.”

      “Mộ Dung sợ Tiêu Mặc có mưu sao?”

      “Như vậy mới thú vị.” Hạc Minh cười: “Ngươi đừng nhìn dáng vẻ yếu ớt của Mộ Dung, ra , rất thích mạo hiểm đấy. Tiểu Hạ Lan, ngươi cần quan tâm mù quáng, mọi việc có ta.”

      “Hạc Minh, tại sao đối tốt với ta như vậy?” Hạ Lan Phiêu mê mang nhìn Hạc Minh.

      “Bởi vì Tiểu Hạ Lan đáng . Hơn nữa, ta từng thua ngươi, là sỉ nhục lớn nhất trong đời ta.”

      “Chuyện gì xảy ra?” Hạ Lan Phiêu tò mò hỏi.

      “Tiểu Hạ Lan quên rồi sao? năm trước, ngươi lừa ta vào thanh lâu, cho ta uống thuốc mê, sau đó cởi ta sạch trơn cho người ta thưởng thức. (oa ha ha, ta cũng muốn xem mỹ nam khỏa thân). Tuy cơ thể của ta đẹp sợ bị nhìn, nhưng mà ta muốn tiện nghi cho người khác. Sau đó, ngươi đồng ý thả ta, điều kiện là làm nam sủng của ngươi, thời gian năm. năm sau, ta có thể muốn làm cái gì làm cái đó, muốn trả thù trả thù. Mà ta quyết định, muốn… giết ~ ngươi.”

      Hạc Minh cười hì hì , chút vẻ mặt tức giận vì bị tính kế, thậm chí còn cảm thấy đây là trò chơi thú vị. Hạ Lan Phiêu tưởng tượng bộ dáng Hạc Minh bị lừa, trong nội tâm lạnh chút, biết ra chủ nhân thân thể này làm nhiều chuyện thể tưởng tượng nổi như vậy. Nàng nuốt nước miếng, gian nan hỏi: “Vậy ngươi…. Còn muốn giết ta ?”

      “Xem tâm trạng. Tiểu Hạ Lan có thể vẫn làm ta cảm thấy thú vị, cảm thấy bỏ được, ta liền giết ngươi. Nhưng nếu ngươi cũng vô vị tẻ nhạt giống các nữ nhân khác, vậy ta cũng có cái gì bỏ được rồi.”

      cần cho ta đáp án chịu trách nhiệm như vậy được ? Tại sao ngươi thẳng là giết ta, cho ta viên thuốc an thần? Khốn khiếp!

      Hạ Lan Phiêu oán hận mắng trong lòng, nhưng mặt dám biểu gì. Hạc Minh mỉm cười nhìn nàng, đột nhiên : “Tiểu Hạ Lan, ngươi muốn hồi cung cùng Tiêu Mặc sao?”

      “Chết cũng trở về.”

      “Mà ta cảm thấy Tiêu Mặc thay đổi rồi. Có lẽ, thích ngươi.”

      “Hạc Minh đại nhân, xin cần lqđ làm ta sợ. Tiêu Mặc chỉ thích Hoàng vị (ngôi vị Hoàng đế) của , thích nữ nhân? Ngươi đừng giỡn!”

      cũng đúng. Này, Tiểu Hạ Lan có thích người nào ?”

      “Ta sao?” Hạ Lan Phiêu có chút mê mang lắc đầu: “Ta cũng biết.”

      “Hả?” Hạc Minh nheo mắt uy hiếp.

      “Người ta thích nhất chính là Hạc Minh đại nhân ngươi! ! Rất là thích!” Hạ Lan Phiêu vội vàng lấy lòng .

      “Tiểu Hạ Lan đáng ! Nhưng mà, ngươi dối. Ngươi có thể cười với bất cứ ai, có thể vì sinh tồn mà lấy lòng mỗi người, nhưng nơi này, ai có thể vào.

      Hạc Minh xong, nhàng chỉ vào vị trí trái tim của Hạ Lan Phiêu, sau đó trước sau như cười YD (dâm đãng). Hạ Lan Phiêu hóa đá lúc, đột nhiên xấu hổ và giận dữ phản ứng kịp nơi Hạc Minh vừa chạm vào là ngực của nàng.

      A a a a! Hạc Minh khốn khiếp, là tùy thời tùy chỗ đều chiếm tiện nghi của ta! Còn cái gì mà nơi này ai vào được, ACUP, vào thế nào được! Bàn tay quấy rối của tên đáng chết này!

      “Tiểu Hạ Lan, khuyên ngươi câu, nếu như muốn đánh bại Tiêu Mặc, phải làm ngươi (*gật đầu* ca chí lí). Nam nhân như , cái gì cũng quan tâm, nhưng nếu lòng quan tâm, ngươi tưởng tượng được loại điên cuồng ấy (chờ mong đến ngày này). Ta cũng muốn xem chút dáng vẻ tuyệt vọng của tên nam nhân lạnh lùng đó. Cho nên, phải cố gắng lên nha!”

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 47: Bí mật!

      Edit: kaylee .

      Hạc Minh xong, cười híp mắt cầm cây quạt gõ đầu của Hạ Lan Phiêu, sau đó vui vẻ tiến cung. Cũng biết bắt đầu từ khi nào, cầm quạt gõ đầu của Hạ Lan Phiêu trở thành trong những ồn ào nhất định xảy ra giữa hai người trong mỗi ngày. cũng sợ thường xuyên gõ đầu nàng đánh nàng thành ngốc.

      Hạc Minh khốn khiếp! Chỉ biết khi dễ ta! Tên khốn khiếp, tên khốn khiếp! Ta nhất định phải…. Nhịn xuống cơn tức này (haha). Đừng cười ta vô dụng, nếu muốn tiếp tục sống, Hạc Minh là chỗ dựa duy nhất của ta….

      Hạ Lan Phiêu hung dữ nhìn chằm chằm bóng lưng xa của Hạc Minh, sau đó thở dài, bắt đầu công việc của nàng ở Hỏa Liên cung. Nàng theo thói quen muốn lấy nước lau bàn, nhưng đều bị người vượt lên trước bước, ngăn cản. Bọn thị nữ giống như thương lượng với nhau, để cho nàng làm việc, chỉ để nàng ngồi ghế uống trà, cắn hạt dưa.

      “Chuyện này…. Đây là chuyện gì xảy ra?” Hạ Lan Phiêu lqđ kinh ngạc nhìn màn quỷ dị trước mắt: “Minh Châu tỷ tỷ, tại sao để cho ta làm việc? Chẳng lẽ sợ ta làm bể bình hoa sao? Nhưng đại nhân cũng gì mà.”

      “Ngươi là khách quý của Đại nhân, chúng ta tự nhiên thể để ngươi làm việc nặng rồi. Trước đây bọn tỷ muội có chút hiểu lầm ngươi, ngươi cũng ngại, đúng ?”

      Nhìn đôi mắt có chút khẩn trương của Minh Châu, Hạ Lan Phiêu đột nhiên hiểu. Nàng biết sau tối hôm qua, khẳng định mọi người đều cho rằng nàng cùng Hạc Minh có chân (mờ ám á), dám lại đắc tội, mà nàng cũng lười giải thích. Cho nên, nàng giả vờ từ chối mấy lần, cũng liền khách khí nữa mà đặt mông ngồi xuống, hưởng thụ chút đặc quyền của ‘nữ nhân của Quốc sư đại nhân”. (tỷ vui lại còn giả bộ >_<). Nàng ngồi ghế thái sư ở trong sân, ở dưới bóng cây nhàn nhã uống trà, cắn hạt dưa, cảm thấy cuộc sống là vui vẻ.

      Hạc Minh, …. Gần đây có chút kỳ quái. có cười biến thái, thoạt nhìn lại có cảm giác dịu dàng. Ruốt cuộc muốn giở trò gì? Là muốn chọc ghẹo ta sao?

      Tất cả mọi người đối với ta rất tốt, ta cũng cảm thấy lqđ Hạc Minh đối với ta rất tốt. Nếu như , ta sớm chết đói ở Tề quốc. Mặc dù tính tình của Hạc Minh có chút biến thái, thích trêu đùa người, lại thích giả vờ thần bí, nhưng nhìn chung người tốt. Nhưng mà, tại sao ta vẫn thích…. Là vì ta biết ta thuộc về nơi này, thể có bất kỳ ràng buộc gì ở thế giới này….

      Trực giác cho ta biết, Hạc Minh hình như biết cái gì đó. Tối hôm qua lời nghe có vẻ biến thái, nhưng nghĩ lại, dường như nắm lai lịch của ta trong lòng bàn tay. Tại sao như vậy? Là bởi vì có thể chiêm tinh sao? Mặc kệ có phải là gạt ta hay , chỉ cần có thể có chút hi vọng trở về, ta đều buông tha. Thủy Lưu Ly…. Ta nhất định phải tìm được nó!

      Buổi trua, ánh mặt trời có chút chói mắt. Bởi vì thời tiết nóng bức, Hạ Lan Phiêu chỉ mặc váy dài màu hồng nhạt, tóc cũng búi hết lên. Trong tay của nàng cầm ly trà làm bằng sứ màu trắng, mà da thịt trắng nõn của nàng cùng ly trà trắng tỏa ra sáng bóng, dưới ánh mặt trời thoạt nhìn như hòa làm với ly trà. Minh Châu đứng ở bên trong cung, đột nhiên thào : “Mới nhìn bình thường, nhưng nhìn kỹ đúng là đẹp.”

      “Minh Châu tỷ tỷ, ngươi nhìn cái gì vậy?” Có tỳ nữ tò mò hỏi.

      có gì, mọi người mau làm việc .”

      Hoàng cung Tề quốc.

      Trong lương đình, Hoa Mộ Dung vung thức ăn cho cá vào trong hồ, nuôi các loại cá chép. Bởi vì ngửi thấy mùi thức ăn, cá chép tranh nhau chen chúc tới đây, liều mạng giành ăn, ở trong hồ nước muôn hồng nghìn tía (muôn màu khoe sắc) trông rất đẹp mắt. Hoa Mộ Dung tóc rối bù, chân trần đứng bên hồ, mỉm cười nhìn các loại cá trong hồ, thoạt nhìn giống như thiếu niên thiên chân vô tà (ngây thơ). Lqđ quay đầu lại, cười nhìn Hạc Minh: “Hạc Minh, đến cho cá ăn sao?”

      cho. Mộ Dung ngoan ngoãn, vì sao lại thích cho cá ăn như vậy? Việc này cứ để cho tỳ nữ làm là được rồi.”

      “Bởi vì ta thích nhìn bộ dáng chúng nó vì cái ăn mà tranh giành chém giết nhau. Bất kể là cá, hay là người, trước lợi ích cũng bất chấp cái gì gọi là ngươi thân, bạn bè, có chăng chỉ là bản năng muốn sống mà thôi. Ta và ngươi cũng giống như vậy….”

      “Tiểu Mộ Dung muốn cái gì đây?”

      “Để Hạ Lan Phiêu thôi, Hạc Minh. Ngươi biết, giữ nàng lại Tề quốc là việc làm sáng suốt cỡ nào.”

      “Nếu như ta thả ?” (×__×)

      “Cần gì phải làm vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn thấy nàng bị độc phát mà chết? Tiêu Mặc đồng ý với ta, trở về nước giải độc cho Hạ Lan Phiêu, cũng đạt được ước định giao chiến với Tề quốc trong vòng ba năm. Chiến tranh, làm cho quá nhiều người lang bạt khắp nơi rồi. Cho nên, ta đồng ý với .”

      “Lấy Tiểu Hạ Lan làm điều kiện trao đổi?” Hạc Minh mỉm cười bước đến gần: “Mộ Dung, lần này ngươi có chút thay đổi quá mức rồi.”

      “Thay đổi là ngươi…. Quốc sư đại nhân tôn quý của ta. Thân là Quốc sư, ngươi phải vì Tề quốc mà suy tính; thân là bằng hữu của Hạ Lan, ngươi cũng phải vì nàng mà suy tính. Chẳng lẽ ngươi vì ham muốn cá nhân, muốn lần nữa nhìn thấy chiến tranh xảy ra, muốn nhìn Hạ Lan độc phát mà chết? Hạc Minh, lí trí chút.”

      “Tiểu Mộ Dung, hình như ngươi quên, ngươi có lập trường chỉ trích ta.”

      mặt Hạc Minh vẫn tươi cười theo thói quen, nhưng sát ý trong mắt ngày càng đậm. phát bắt được thức ăn tay Hoa Mộ Dung, đổ toàn bộ thức ăn vào trong hồ. Lực nắm của rất lớn, cánh tay mảnh khảnh của Hoa Mộ Dung nổi lên vệt máu ứ đỏ sậm, nhưng vẻ mặt vẫn thay đổi. than tiếng, sợ nhìn Hạc Minh tỏa sát khí khắp bốn phía: “Hạc Minh, ngươi thay đổi…. Xem ra nha đầu kia ảnh hưởng đến ngươi rồi…. Với tư cách là bằng hữu, ta hiểu ngươi, nhưng là Hoàng đế, ta để ngươi bốc đồng. Thả nàng thôi, Hạc Minh. Giữ nàng lại bên người, mực chờ ta nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải mà , chỉ là hại nàng. Ngươi cũng muốn nàng chết, có đúng hay ?”

      Hạc Minh im lặng.

      “Hạc Minh, huynh trưởng của ta, bằng hữu của ta…. Là ngươi bảo hộ ta lớn lên, cũng là ngươi giúp ta bình định phản loạn, thống nhất Tề quốc. Chẳng lẽ chúng ta nữ nhân mà bất hòa sao? Tin tưởng ta, ta quyết định như vậy phải vì suy tính ích kỷ, mà bởi vì ta cũng thích Hạ Lan, hi vọng nàng vui vẻ. Nhưng mà, nàng vui vẻ, điều kiện tiên quyết là còn sống, phải sao?”

      Hoa Mộ Dung xong kiên định nhìn Hạc Minh, mà lực tay của Hạc Minh, ruốt cuộc cũng từ từ buông lỏng. cười nhìn thiếu niên thấp hơn nửa cái đầu lại bình tĩnh tỉnh táo như vậy, tán thưởng : “Tiểu Mộ Dung biết cách khuyên người. Được rồi, ta đáp ứng ngươi. Dù sao ước định giữa ta và nàng cũng sắp hết. Nàng sống hay chết liên quan đến ta.”

      như vậy phải …. Hạc Minh, ngươi thích nàng sao?”

      “Muốn biết?”

      “Ừ.”

      “Bí mật!”

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 48: Thả ngươi rời . Ruốt cuộc cùng Hạc Minh đại nhân KISS!

      Edit: kaylee

      Hạ Lan Phiêu cảm thấy Hạc Minh có chuyện gạt mình.

      Từ lúc trở về, liền ở trong phòng đọc sách, mà phải dính nàng như kẹo mè xửng, sai nàng là cái này cái kia. Nhìn Hạc Minh an tĩnh khác thường lqđ, thậm chí chăm chú đọc sách, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cả người nổi da gà. Nàng cố ý lắc lư trước mặt Hạc Minh, nhưng Hạc Minh chỉ nhìn sách vở, liếc nhìn nàng cái.

      “Hạc Minh, ngươi làm sao vậy?” Hạ Lan Phiêu ngượng ngập nhìn : “Xảy ra chuyện gì sao?”

      có.”

      Cũng may, vẫn là giọng điệu biến thái! Xem ra, Hạc Minh có bệnh.

      Hạ Lan Phiêu thở phào nhõm, sau đó ngồi lên ghế tiếp tục cắn hạt dưa. Ánh mắt của Hạc Minh lướt qua sách vở, dừng lại người nàng, chính mình cũng biết mình đến cùng muốn làm gì. Cuối cùng, bực bội hất sách vở, với Hạ Lan Phiêu: “Tiểu Hạ Lan, hôm nay làm cái gì?”

      “Ta làm việc! Ta làm việc! Ta có nghỉ chút, nhưng ta chăm chỉ!”

      Hạ Lan Phiêu cho rằng Hạc Minh biết hôm nay mình lười biếng, vội vàng thề son sắt đảm bảo. Phản ứng của nàng quá thú vị, làm cho Hạc Minh nhịn được trêu chọc.

      “E hèm….” Hạc Minh hừ tiếng uy hiếp.

      “Được rồi.” Hạ Lan Phiêu vẻ mặt đau khổ nhìn chủ nhân của mình: “Cái đó, Minh Châu tỷ tỷ, bọn họ chịu cho ta làm việc, ta liền trộm lười biếng. Hạc Minh đại nhân, rất nhanh ta có thể lấy tiền lương, có thể trả bạc nợ cho ngươi rồi.”

      Về sau ngươi cũng thể ỷ vào thân phận chủ nợ áp bức ta, biến thái đáng chết! (*bĩu môi* ca mà thèm để ý)

      “Bạc?” Hạc Minh giật mình lqđ, suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra: “Ha ha, ra là chuyện kia. Tiểu Hạ Lan khách khí.”

      “Thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa! (thiên kinh địa nghĩa: đạo lý hiển nhiên.)

      “Tiểu Hạ Lan trả hết nợ xong muốn làm gì đây? Là muốn rời Hỏa Liên cũng sao?”

      “Ngươi thả ta sao?” Hạ Lan Phiêu cõi lòng đầy mong chờ nhìn Hạc Minh.

      “Xem tâm trạng.”

      Ta biết ngay là đáp án này! Tên chuyện chịu trách nhiệm!

      Hạ Lan Phiêu hít sâu hơi, cố hết sức khắc chế xúc động đánh trận, mà Hạc Minh lqdddd hứng thú nhìn nàng: “Nếu như ta thả ngươi , ngươi làm cái gì chứ?”

      Làm cài gì? giống như cái gì ta cũng biết làm…. Ta quả chưa từng nghĩ qua, nếu có thể thoát khỏi, ta làm cái gì. (>_<)

      "Ta cũng biết." Hạ Lan Phiêu khổ não nhìn Hạc Minh: "Ta vô dụng như vậy, cái gì cũng biết làm."

      " bằng làm thê tử của ta ~~" (×__×)

      "Coi như hết. Ta còn muốn sống lâu hai năm."

      " sao? Vậy là rất tiếc nuối."

      Hạc Minh ngoài miệng tiếc nuối, nhưng Hạ Lan Phiêu lại cảm thấy giống như nghe câu trả lời của mình xong liền thở dài nhõm, thoải mái vui sướng. Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ đùa giỡn ta rất vui sao? Hừ!

      “Tiểu Hạ Lan, cái còi ta cho ngươi đâu?” Hạc Minh đột nhiên hỏi.

      Cái còi? Hình như lúc ở Kim quốc mất…. được, cứ như vậy cho Hạc Minh biết, nhất định lqđ bị giết chết!

      “A, cái còi đó! Bởi vì là Hạc Minh đại nhân tặng cho ta, cho nên ta bảo quản nó tốt.”

      sao? Cho ta xem!”

      muốn.”

      “Tại sao?”

      “Ta nỡ lấy ra.”

      …………

      “Chẳng lẽ ngươi vứt bỏ cái còi rồi?” Hạc Minh cười ôn hòa: “Tiểu Hạ Lan, cẩn thận như vậy .”

      “Đương nhiên là ! Cái đó…. Hình như tạm thời thấy….”

      Nhìn ánh mắt hiểu tất cả của Hạc Minh, bản lĩnh dối của Hạ Lan Phiêu đều biến mất thấy gì nữa. Nàng lắp bắp mở miệng, nhắm mắt lại, chờ Hạc Minh cầm quạt hành hung đầu mình. Cái quạt ‘Đào hoa phiến; này của Hạc Minh cũng biết làm từ cài gì, đánh đau vô cùng, mà nó cũng là biểu tượng cho thân phận chủ nhân của Hỏa Liên cung. Nếu như có thể, nàng muốn trộm cây quạt này, lừa gạt khắp Tề quốc…. (sặc, tỷ nghĩ hay nhỉ @.@)

      A! Tại sao Hạc Minh còn chưa đánh ta? Đổi tính?

      Hạ Lan Phiêu còn mê mang, đột nhiên cảm thấy môi có cảm giác ấm áp. Nàng kinh hoảng mở mắt, lại nhìn thấy Hạc Minh khẽ hôn môi của nàng. Hạ Lan Phiêu theo bản năng lùi về phía sau, mà Hạc Minh tiến lên từng bước, cuối cùng dồn nàng đến góc tường.

      cách nào suy nghĩ, chỉ có thể cảm thụ. Hạc Minh hôn, sâu, giống như công thành chiếm đất làm cho người ta thể hít thở. Hạ Lan Phiêu dựa lưng vào vách tường có chút lạnh lẽo, cơ thể hơi run rẩy, ngực phập phồng kịch liệt. Đầu lưỡi ngọa nguậy, toàn thân mềm nhũn còn chút sức lực nào, yếu ớt đáp lại, lại càng khơi dậy tham muốn giữ lấy điên cuồng thiêu đốt của . Ngực của nàng, cùng Hạc Minh truyền đến nhịp tin đập như nhau, thẳng thắn vang dội, ràng vô cùng.

      “Buông tay….”

      Có lẽ là ruốt cuộc cảm thấy nguy hiểm, Hạ Lan Phiêu vô lực phản kháng. Bàn tay bé của nàng liều mạng đẩy thân thể cường tráng của Hạc Minh, nhưng làm thế nào cũng đẩy được. Hạc Minh tay bắt được cái tay an phận của nàng, tay lqđ khác đè lại cái ót của nàng, để cho nàng né tránh nụ hôn của . lâu, ruốt cuộc Hạc Minh cũng rời khỏi môi nàng, cười : “Rất ngọt, Tiểu Hạ Lan!”

      Ngọt cái đầu ngươi! Đại sắc lang! ╭(╯╰)╮

      “Tiểu Hạ Lan, cất cái còi . Ước định của chúng ta tiếp tục. Lần sau nếu lại vứt nó, ngươi may mắn như vậy đâu. Coi như ngươi gặp khó khăn, ta cũng tạo khó khăn cho ngươi. nên chọc ta tức giận.”

      Hạc Minh xong, đặt cái còi lành lạnh man mát vào trong lòng bàn tay bé của Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu thể tin nhìn lòng bàn tay, sợ hãi thất thanh kêu: “Tại sao lại ở trong tay của ngươi? có khả năng!”

      “Tiểu Hạ Lan, thôi. Ta thả ngươi .”

      “Cái gì?” Hạ Lan Phiêu quả thể tin vào lỗ tai của mình.

      chuẩn bị xe ngựa cho ngươi ở cửa cung. Nếu , ta bao giờ thả ngươi nữa.”

      “Ta , ta ! Hạc Minh đại nhân, người tốt có phúc báo, nhất định sống lâu trăm tuổi đấy!”

      Hạ Lan Phiêu mừng rỡ như điên ca tụng Hạc Minh, xoay người bước , có chút quyến luyến. Hạc Minh có chút buồn bã nhìn bóng lưng dứt khoát, tự nhiên rời , khẽ mỉm cười: “ đúng là ai có thể vào trái tim của ngươi. Tiểu Hạ Lan, hi vọng ngươi oán trách ta.” (ai, định mệnh, định mệnh)

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 49: Cùng Trẫm hồi cung!

      Edit: kaylee

      Ây da! Cuối cùng cũng khôi phục tự do, cuối cùng cũng có thể làm chuyện mình muốn làm! Cuộc sống là quá tốt đẹp!

      Hạ Lan Phiêu hăng hái dào dạt thu thập chút quần áo của mình, len lén gom góp từng ít vàng bạc, vui vẻ từ biệt các vị tỷ muội. “Tại sao ngươi lại rời ?” Minh Châu hỏi. Nàng cười khan tiếng, biết trả lời thế nào. Minh Châu lại tiếp tục hỏi: “Hạ Lan, ruốt cuộc là ngươi làm chuyện gì làm cho Đại nhân thể chịu nổi? phải Đại nhân vẫn rất thích ngươi sao?”

      “Ta có làm gì nha.”

      dối! Nhất định ngươi làm chuyện gì có lỗi với Đại nhân, mới bị đuổi ! Ngươi có ngu hay ? Dù xuất thân hèn mọn, nhưng chỉ cần ngươi hầu hạ Đại nhân tốt, vẫn có hi vọng làm thị thiếp của ! Làm sao ngươi lại làm ra chuyện thất vọng như vậy?”

      Minh Châu chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn Hạ Lan Phiêu, bộ dáng hận thể bóp chết nàng. Mặc dù giọng điệu của Minh Châu hung dữ như vậy, nhưng Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp. Nàng mỉm cười, với Minh Châu: “Minh Châu tỷ tỷ, cám ơn ngươi quan tâm ta. Chỉ là, người có chí riêng, thứ theo đuổi cũng giống nhau. Có thể mọi người cho rằng làm tỳ nữ, làm thị thiếp của Đại nhân là việc vui lớn, nhưng ta chỉ muốn trải qua cuộc sống bình thản….”

      “Có ý gì?”

      có gì…. Minh Châu tỷ tỷ, mặc dù ngươi luôn hung dữ với ta, nhưng ta biết ngươi là người tốt. Ta hi vọng ngươi có thể hạnh phúc. . Bảo trọng.”

      Hạ Lan Phiêu xong, nhàng ôm Minh Châu cái, sau đó quay đầu lại về phía cửa cung. Thân thể Minh Châu cứng đờ, nhìn bóng lưng Hạ Lan Phiêu xa, mắng: “Nha đầu đáng chết kia, lại đùa giỡn ta…. Nhưng mà, đúng là bỏ được đó.”

      Ruốt cuộc nàng cũng hiểu tại sao Đại nhân tôn quý lại thích nha đầu này rồi. Nhìn dung mạo sâu sắc, nhưng chỉ cần ở cùng với nàng thời gian đều thích nàng. Có lẽ, là bởi vì nàng luôn cười ngọt ngào với bất kì người nào, đối với ai cũng đều biết điều như vậy, thiện lương. Nhưng mà, tại sao nàng quay đầu nhìn ta cái, đúng là nha đầu nhẫn tâm….

      Hỏa Liên cung, vĩnh biệt. Hạc Minh đại nhân, vĩnh biệt. Hạ Lan Phiêu, vĩnh biệt! Ta sống dưới bóng ma của ngươi nữa, ta muốn sống cuộc sống thuộc về mình!

      Hạ Lan Phiêu nhảy từng bước ra khỏi Hỏa Liên cung, vui vẻ giống như đứa trẻ chơi xuân. Ở Hỏa Liên cung, nàng lén để dành khoảng mười lượng bạc, đủ để tiêu sài trong khoảng thời gian. Nàng nghĩ kỹ, vừa làm việc, vừa du lịch, dạo chơi lượt thế giới này, tiện thể tìm Thủy Lưu Ly. chừng trong khi du lịch có thể gặp được vài trai đẹp, xây dựng hậu cung…. (tỷ nghĩ hay quá nhở)

      Hạ Lan Phiêu trong đầu YY cảnh tượng các mỹ nam vây quanh người, càng cười vui vẻ. Nhưng mà, đường của nàng bị người chặn lại. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn người tới, chỉ cảm thấy hô hấp dừng lại, trong đầu trống rỗng.

      Tiêu Mặc! Tại sao lại ở đây? muốn làm cái gì? phải làm khách ở Hoàng cung của Tề quốc sao? Ruốt cuộc muốn thế nào? , có lẽ chỉ tình cờ gặp được ta thôi! Nhất định phải là đến bắt ta về cung đâu! Nhất định!

      “Cùng Trẫm hồi cung.”

      Tiêu Mặc mặt biểu tình phá vỡ tia ảo tưởng cuối cùng của Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu thể tin nhìn Tiêu Mặc, quả thể tin vào tai mình. Chân của nàng, theo bản năng chạy , lại bị Tiêu Mặc phát bắt được.

      “Cùng Trẫm hồi cung.” Tiêu Mặc lần nữa.

      Lực tay của Tiêu Mặc rất lớn, cổ tay của Hạ Lan Phiêu bị bóp đau, xương cốt cũng muốn gãy. Nếu là Hạc Minh đối với nàng như vậy, nàng sớm liều mạng cùng Hạc Minh, nhưng là Tiêu Mặc, nàng dám. Nàng nhìn khuôn mặt chút gợn sóng của Tiêu Mặc, nghĩ đến đau đớn sắp gãy ở cổ tay, chỉ là khó khăn về phía trước. Nàng giãy giụa, ở trong mắt Tiêu Mặc yếu ớt giống như con kiến, mà cuối cùng nàng tức giận.

      “Buông tay.”

      “Trẫm cho rằng ngươi muốn chuyện với Trẫm.”

      “Mau buông tay cho ta! Khốn khiếp!”

      Hạ Lan Phiêu ngừng giãy giụa, liều mạng đánh Tiêu Mặc, mà Tiêu Mặc vẫn nhúc nhích. lẳng lặng nhìn Hạ Lan Phiêu phát tiết, nhìn nàng bởi vì kiệt sức mà ngừng thở hổn hển, nhìn trong lúc nàng giãy giụa ngộ thương mình, lưu lại vết máu dài tay mình, cuối cùng Tiêu Mặc buông tay. Mắt thấy Tiêu Mặc buông tay, Hạ Lan Phiêu lập tức che lại cánh tay sưng đỏ ứ máu của mình, hung hăng nhìn chằm chằm : “Ngươi làm cái gì? phải ngươi đáp ứng cho ta thời gian hai tháng sao? Bây giờ còn chưa đến hai tháng, chẳng lẽ ngươi muốn nuốt lời?”

      “Trẫm nhớ, Trẫm cho người thời gian là để tìm Thủy Lưu Ly, mà phải là để cho ngươi cùng người khác quấn lấy nhau.” (ách, có phải ghen k nhỉ?)

      “Quấn lấy nhau?” Hạ Lan Phiêu cười lạnh: “Hoàng Thượng, ngươi dùng từ quá nho nhã rồi. Quấn lấy nhau gì chứ, ràng là ở chung, cho ngươi đội nón xanh! (>_<) Ta sớm còn trong sạch, làm phiền ngài để ta thôi.”

      Tiêu Mặc gì. bình tĩnh đứng trước xe ngựa, từ cao nhìn xuống Hạ Lan Phiêu ở bờ vực sụp đổ, dùng trầm ổn của , làm tan giã tự tin cùng phản kháng của nàng. Thị vệ ở sau lưng sớm nổi lên sát tâm vì lỗ mãng của Hạ Lan Phiêu, nhưng Hoàng Thượng gì, bọn họ cũng chỉ có thể đè nén tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Lan Phiêu. Nghe lời càn rỡ của Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc trầm mặt, sau đó lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt vốn có: “Muốn chọc giận Trẫm, để Trẫm thả ngươi sao? có khả năng!”

      “Vậy ruốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

      “Cùng Trẫm hồi cung. Chất độc người ngươi, Trẫm giúp ngươi giải!”

      “Cái gì?” Hạ Lan Phiêu quả thể tin vào tai của mình.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 50: Tiểu Hạ Lan bắt cóc Hoàng đế.

      Edit: kaylee

      “Cái gì?” Hạ Lan Phiêu tin vào tai của mình.

      Tiêu Mặc, cái gì? Giúp ta giải độc? phải muốn dùng độc khống chế nàng sao? , tuyệt đối tốt bụng như vậy! lại có mưu gì? Ta sợ chết, nhưng ta thà bị độc phát mà chết cũng muốn ở bên cạnh . so với tử thần còn đáng sợ hơn vạn lần!

      “Ta muốn!”

      Mặc dù theo bản năng khát vọng sinh tồn, tuy rằng trong nội tâm bách chuyển thiên hồi, rối rắm mấu thuẫn, nhưng mà Hạ Lan Phiêu vẫn cự tuyệt đề nghị hồi cung. Nghe được đáp án của nàng, nhìn khuôn mặt nhắn ràng khổ não lại cố ý làm gia vẻ cần của nàng, Tiêu Mặc cười: “Ngươi chắc chắn chứ? Ngươi đảm bảo hối hận sao?”

      Ta…. hối hận sao? Mặc dù biết lời Tiêu Mặc hay giả, mặc dù biết sau khi hồi cung gặp chuyện gì, nhưng bây giờ ta cự tuyệt , chính là cự tuyệt lấy được thuốc giải. Thuốc giải này, ngay cả Hoa Mộ Dung cũng thể cho ta, Tiêu Mặc lại đưa đến tay ta, ta lại đẩy nó ra xa…. Ta làm sao có thể cam tâm?

      “Hoàng hậu, nên vì tức giận nhất thời mà mất phán đoán đúng đắn. Cùng Trẫm hồi cung, Trẫm giải độc cho ngươi, ngươi còn có cơ hội chạy trốn. Nhưng, nếu bây giờ ngươi cự tuyệt Trẫm, đồng nghĩa với việc cự tuyệt thuốc giải. Dĩ nhiên, đời này, kỳ nhân rất nhiều, có lẽ ngươi có thể tìm được người giải độc Túy Hà Y cho ngươi. Nhưng mà, nếu như ngươi tìm được sao? Nếu như người chế thuốc có vấn đề sao? Ngươi muốn lấy tính mạng ra mạo hiểm của mình sao?

      Nụ cười của Tiêu Mặc chính là mị hoặc, tràn đầy sức hút như vậy, dẫn dắt nàng trầm luân. Giọng trầm thấp của dường như có ma lực, làm cho người ta kìm lòng được đồng ý, trầm luân. Hạ Lan Phiêu nhìn con ngươi đen nhánh của Tiêu Mặc, gần như muốn đồng ý, nhưng lý trí còn sót lại của nàng làm cho nàng rung mình.

      Đau…. Mới vừa rồi Tiêu Mặc nắm chặt tay ta, là đau…. Tùy tiện nắm như vậy liền có thể làm cho ta đau đớn, nếu như hồi cung, phải là mỗi ngày của ta đều có thể chết mà biết sao? Ta muốn! Tiêu Mặc cũng , Túy Hà Y phải phải là có thuốc giải, nhân phẩm của ta tốt như vậy, Mộ Dung nhất định nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải cho ta. Coi như, thuốc giải này thể cứu mạng của ta, ta cũng nhận….

      “Ta cự tuyệt.” Hạ Lan Phiêu ruốt cuộc ra.

      “Như vậy đáng tiếc.” Tiêu Mặc nhàn nhạt nhìn nàng: “Vậy Trẫm chỉ có thể bắt ngươi về.”

      Mẹ nó! Nếu để ý ta có đồng ý hay đều bắt ta trở về, còn với ta nhiều như vậy làm gì? Tại sao lại để cho ta có cảm giác có quyền lựa chọn? Từ lúc bắt đầu, ta liền có nữa chọn khác.

      “Hoàng Thượng muốn bắt ta trở về? Bắt người từ địa bàn của Tề quốc?” Hạ Lan Phiêu cười lạnh.

      “Hoàng hậu cảm thấy Trẫm thể làm được sao?” Tiêu Mặc hỏi ngược lại.

      “Đương nhiên phải! Hoàng Thượng minh thần võ tài trí hơn người như vậy, làm sao có thể có chuyện làm được? Đúng rồi, ta ở Hỏa Liên cung phát chuyện thú vị….”

      Hạ Lan Phiêu xong, đột nhiên rút xuống cây trâm, nhắm ngay mi tâm của Tiêu Mặc. Tốc độ của nàng rất nhanh, thị vệ sau lưng Tiêu Mặc cũng ngờ nữ nhân bị vây bắt lại có cam đảm phản kháng như vậy, tổn thương Hoàng Thượng, rối rít rút kiếm chỉ vào nàng.

      “Dừng tay cho ta. Các ngươi nếu tiến thêm bước, ta liền giết .”

      Trâm vàng của Hạ Lan Phiêu rất sắc, làm mi tâm của Tiêu Mặc có điểm đỏ, tay của nàng run nhè , nàng cắn chặt môi, mà Tiêu Mặc chỉ là mỉm cười nhìn nàng: “Lại có thể biết phản kháng, rất tốt, rất tốt. Hoàng hậu, ngươi tiến bộ. Trẫm rất vui mừng.”

      “Ít nhảm ! Xe ngựa cho ta, các ngươi đều lui về sau! nghe lời, ta liền giết tên cẩu Hoàng đế này.”

      Mắt thấy Tiêu Mặc bị ép buộc, bọn thị vệ tình nguyện, nhưng vẫn lui ra cách xa xe ngựa. Tiêu Mặc tán dương nhìn Hạ Lan Phiêu, dịu dàng : “Bắt Trẫm làm con tin, đuổi thị vệ, lợi dụng xe ngựa chạy trốn, mưu kế này tệ. Cho dù công phu của Trẫm cùng thị vệ cao hơn, cũng chạy qua xe ngựa. Cứ như vậy, tỷ lệ chạy trốn thành công của Hoàng hậu cao hơn chút.”

      “Ngươi câm miệng cho ta! Mạng của ngươi nằm trong tay ta, tại sao ngươi thoải mái như vậy? Thả ta , nếu ta giết ngươi.”

      thả.”

      …………

      “Tiêu Mặc, ngươi có ý gì? Ngươi cảm thấy ta dám giết ngươi, có đúng hay ?”

      phải là dám mà là thể. Lấy sức lực của ngươi cùng độ sắc bén của cây trâm này , nếu như ngươi đâm vào mi tâm của Trẫm, trâm chỉ có thể tiến vào tấc; nếu ngươi đâm vào cổ họng của Trẫm, trâm chỉ có thể tiến vào hai tấc. Coi như ngươi chuẩn xác đâm vào chỗ yếu, nhiều nhất chỉ làm Trẫm bị thương, cũng làm tổn thương đến tính mạng của Trẫm. Nếu như ngươi thất thủ, đâm vào những bộ vị khác, Trẫm bị thương càng ít, chỉ là bị thương ngoài da thôi. Cho nên ngươi uy hiếp được Trẫm.”

      Kim trâm của Hạ Lan Phiêu đặt giữa mi tâm , nhưng vẫn khí định thần nhàn mà mỉm cười, giống như mọi việc đều nắm trong lòng bàn tay. Nụ cười của , làm cho Hạ Lan Phiêu nổi giận. Hạ Lan Phiêu hừ lạnh tiếng, uy hiếp : “Hoàng Thượng đúng, ta sức lực , thể giết ngươi, nhưng ta có thể đâm mù mắt ta. Mắt người là bộ phận yếu ớt nhất, nếu ta đâm mù ngươi, hoặc là dứt khoát vạch vài vạch mặt, hủy dung nhan ngươi, như vậy cũng khó. mắt bị mù lại xấu xí, ngươi ngươi sống có ý tứ gì?”

      “Đúng vậy…. Là Trẫm sơ sót.” Tiêu Mặc tán dương gật đầu, lộ ra bộ dáng mặc người chém giết: “Như vậy, Hoàng hậu liền động thủ . Trẫm chờ.”

      “Ngươi….”

      Hạ Lan Phiêu tay cầm kim trâm, chần chờ. Tuy rằng miệng lưỡi nàng lợi hại, mặc dù vì xúc động mà thành công uy hiếp Tiêu mặc, nhưng nàng chưa bao giờ làm chuyện thương tổn người, ruốt cuộc vẫn là do dự, sợ. Trong nháy mắt nàng do dự đó, trận gió gào thét đánh tới. Đợi nàng hồi phục tinh thần, kim trâm rơi vào tay Tiêu Mặc.

      “Ngươi thua.” Tiêu Mặc vuốt kim trâm, cười lạnh với nàng: “ ràng ngươi có cơ hội.”

      Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trước mặt đột nhiên tối sầm.

      “Ngươi cho rằng Trẫm sợ hủy dung? sợ mắt mù, biến thành tàn phế?” Khóe miệng của Tiêu Mặc cong lên độ cong làm cho người ta trầm luân, trong mắt lại lên ánh sáng lạnh: “Hạ Lan, ngươi khỏi quá khinh thường Trẫm rồi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :