1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phép Màu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14:
      Edit: Điệp Điệp

      [​IMG]


      [​IMG]


      [​IMG]

      ra là công ty của ba cậu vì sai lầm trong đầu tư mà mấy năm nay thua lỗ, ba cậu cũng chỉ là miễn cưỡng duy trì, đến khi ba cậu qua đời chủ nợ liền ầm ầm kéo đến.

      cần lo lắng, nợ của ba cháu trả xong, có ai ép cháu bán căn nhà này nữa đâu.” Bạch Tín Hùng nhìn ra được Thẩm Tương Tường quyến luyến căn nhà này, lưu luyến căn nhà mà cả gia đình ba người họ cùng sinh sống.

      “ Chú Bạch, cháu muốn ra nước ngoài du học.” Gương mặt mười tám tuổi của Thẩm Tương Tường tuy vẫn còn nét non nớt nhưng ánh mắt vô cùng kiên định.

      “ Được, tất cả cứ giao cho chú.” Bạch Tín Hùng gật đầu, ở người cậu thiếu niên này làm cho ông có thể thấy lại bóng dáng của người bạn sảng khoái của mình, ngờ rằng người bạn già này của ông lại ra đột ngột như vậy, cứ nghĩ đến là làm ông khỏi thấy chua xót trong lòng.

      “ Chú vẫn còn có chuyện, chú bảo lái xe chờ cháu, nếu muốn cứ dạo xung quanh cũng sao, chú trước.” Bạch Tín Hùng vỗ vỗ vào bả vai Thẩm Tương Tường, để cho cậu có được chút gian yên tĩnh, mấy ngày nay hề thấy cậu bé này rơi ra giọt nước mắt, đứa này quá quật cường, đến mức làm người khác thấy đau lòng.

      Sau khi Bạch Tín Hùng khỏi, Thẩm Tương Tường đứng nhìn đám mây ở phía tây đến xuất thần, cậu đuổi theo đám mây, muốn ngày trôi qua nhanh như vậy, qua ngày hôm nay cậu rời khỏi nơi này.

      Cậu cứ theo hướng tây mà cho đến khi nghe được tiếng khóc. Nơi này là khu dân cư cao cấp, đều là những người có học thức, ít khi có thể thấy được tiếng ồn ào như vậy.

      Từ rất xa cậu nhìn thấy có bị ngã mặt đất, dùng thân mình che chở cho cái gì đó, đôi trai tuổi đứng mắng cái gì đó với , cách mấy mét có đứa trẻ đứng khóc thút thít.

      “ Chị..... được đánh chị tôi.” Giang Phán Xuân giãy giụa muốn đến bên Giang Noãn Đông.

      được, Phán Xuân em được đến đây.” Giang Noãn Đông che chở con thú bông trong lòng, những thứ khác có thể cho họ, chỉ có cái này được, tuyệt đối thể cho họ.
      Last edited by a moderator: 10/8/14
      wjuliet43 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 15
      Edit: Điệp Điệp

      , chị ta mỗi ngày đều ôm con thú này ngủ, nhất định là chơi rất hay, nếu sao chị ta lại thà chết buông ra như vậy.” Cậu bé kia nghe xong liền cảm thấy có phần đạo lí, cúi người xuống muốn giật lấy con thú bông.

      Giang Noãn Đông bị ngã rên đất bỗng dưng được cánh tay kéo đứng lên, tránh được bàn tay của cậu em họ.

      là ai?”

      “Trẻ con lo học hành, lại ở đây bắt nạt người khác.” Thẩm Tương Tường đem Giang Noãn Đông bảo vệ phía sau, đứng đối diện với cậu nhóc, vì Thẩm Tương Tường cao hơn cả cái đầu nên làm cậu ta phụng phịu có vài phần kinh sợ.

      “Là chị ta lấy đồ của tôi trước.” em thấy bị dọa liền lập tức cãi lại.

      bậy, con thú này là của tôi, là mẹ mua cho tôi, lúc Phán Xuân ra đời mẹ mua cho tôi, mẹ sau này mẹ phải chăm sóc em nên có thời gian chơi với Noãn Đông, nên mua con thú bông này để cùng chơi cùng ngủ với Noãn đông.” Giang Noãn Đông trốn ở sau lưng Thẩm Tương Tường, nhờ khí thế của Thẩm Tương Tường mà lần đầu đầu tiên dám cãi lại đám người nhà ông chú này.

      “Chị..........” nghĩ đến Giang Noãn Đông dám phản kích lại, em tức đến nỗi đỏ hết mặt mày.

      Tiếng bà thím từ phía xa tìm đến, “Hai đứa kia, hôm qua bảo chúng mày thấy có gì đáng giá lấy hết , bây giờ còn ầm ĩ cái gì? Còn mau mà lên xe cho hả.”

      “Coi như chị tốt số, tôi cho chị trận.” Thằng em họ lớn tiếng quát, vừa vùa kéo theo đứa em về phía gara xe.

      Lúc cả nhà chú của Giang Noãn Đông lái xe của bố qua, ông chú từ trong xe ngó đầu ra cửa sổ dặn, “Đợi lúc nữa người của nhi viện đến tiếp nhận hai đứa, cứ ngoan ngoãn ở chỗ này đợi.”

      Chiếc ô tô nghênh ngang qua.

      “Phán Xuân, Phán Xuân em sao chứ ?” Giang Noãn Đông bất chấp vết đau người mình bận rộn chỉnh sửa lại quần áo, kiểm tra khắp người Giang Phán Xuân khi chắc chắn cậu bé bị thương gì mới nhõm thở ra.

      “Chị, người xấu rồi chị đừng sợ.”

      Giang Noãn Đông nắm tay Giang Phán Xuân xoay người cảm ơn với Thẩm Tương Tường, “Chuyện vừa rồi...cảm ơn .”

      cần cảm ơn, chỉ là tiện tay mà giúp thôi.” Vừa rồi Thẩm Tương Tường ràng nghe thấy hai từ nhi viện xem ra hai chị em này cũng giống như cậu, chỉ còn lại mình.

      Trời tối dần, Thẩm Tương Tường lo lắng cùng hai chị em họ đứng ở ven đường cho đến khi xe của nhi viện đến đón .

      Giang Noãn Đông vụng trộm đặt cái gì đó vào lòng bàn tay Thẩm Tương Tường, khuôn mặt non nớt nở nụ cười nhàn nhạt : “Em tên là Giang Noãn Đông, cám ơn , phải sống vui vẻ đấy.”

      Thân hình nho đỡ em trai lên xe, chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt Thẩm Tương Tường.

      Bốn năm trước Thẩm Tương Tường học xong trở về nước liền vào công tác tại xí nghiệp của họ Bạch, trở thành trợ thủ đắc lực của Bạch Tín Hùng, bắt đầu xuất các tạp chí tài chính và phương tiện truyền thông, Giang Noãn Đông chỉ cần nhìn là có thể nhận ra đây là người thiếu niên ngày đó giúp mình.

      Rung động nho liền nảy sinh trong lòng, nhưng dám theo đuổi hạnh phúc vẫn còn đứa em trai cần chăm sóc.

      nhi viện vốn thể gánh vác được chi phí chữa bệnh khổng lồ của Giang Phán Xuân, huống hồ hai năm trước bệnh cũ của cậu bé lại tái phát, tất cả mọi gánh nặng đều đặt đôi vai bé của Giang Nõan Đông.

      Hai năm trước Thẩm Tương Tường kết hôn với con của Bạch Tín Hùng, Giang Noãn Đông dù đau lòng nhưng vẫn thành tâm chúc phúc.

      Bệnh tình của Giang Phán Xuân ngừng chuyển biến xấu, cũng còn để ý đến vọng tưởng nho của mình.

      Đầu năm nay bệnh viện lại gửi thông báo, nếu làm phẫu thuật, em trai chỉ có thể sống quá ba ngày........

      tai vẫn còn nợ tiền của bệnh viện, làm gì còn tiền để làm phẫu thuật cho em trai, nếu em trai thể qua khỏi cũng nên theo nó cho xong.

      Ôm ý nghĩ muốn chết trong đầu, lúc Giang Noãn Đông bị Bạch Thủy Uương đâm trúng cũng cảm thấy rất thoải mái.

      Thẩm, Thẩm tỉnh rồi sao?” Đập vào mắt Giang Noãn Đông là mảng màu trắng, mùi thuốc tiêu độc tràn vào khoang mũi.

      Bệnh viện..... nhớ ra...tất cả đều nhớ ra.

      “Gương, đưa gương cho tôi” vội vã từ giường đứng dậy. Nhìn đông nhìn tây muốn tìm kiếm vật bất kì vật gì có thể phản quang để có thể nhìn dung mạo bản thân.

      Y tá cũng bị dọa cho sợ, vội vàng lấy từ trong túi mình ra chiếc gương đưa cho .

      Trong gương vẫn là khuôn mặt còn xinh đẹp hơn Giang Noãn Đông rất nhiều lần, bởi vì khuôn mặt này mà chiếm được tình của Thẩm Tương Tường, được vợ chông Bạch Tín Hùng thương.

      căn bản phải là Bạch Thủy Ương, là Giang Noãn Đông, là kẻ trộm vô sỉ.

      cướp mất của Bạch THủy Ương cha mẹ, chồng, gia đình còn lấy luôn cả tình thương của họ đối với .

      Nước mắt thể khống chế theo khóe mắt tràn ra, ngồi khóc như đứa trẻ.

      Thẩm, xin bớt đau lòng, Giang Phán Xuân tuy rằng ra , nhưng đối với cậu bé cũng phải là chuyện xấu, Phán Xuân ngoan như vậy, thiên đường nhất định có nhiều người thích cậu bé.” Y tá bên cạnh cho rằng đau lòng cho Giang Phán Xuân liền lập tức an ủi.

      Giang Noãn Đông liên tục lắc đầu, từ khi cha mẹ qua đời, vì chăm lo cho em trai mà ép buộc chính mình phải kiên cường, chưa từng chảy qua giọt nước măt, bây giờ khóc giường như đêm tất cả những ấm ức ngày xưa cùng lúc phát ra, như vậy mới có thể cảm thấy thoải mái.

      Giang Noãn Đông rời khỏi bệnh viện.

      tìm Thẩm Tương Tường cũng tìm cha mẹ họ Bạch, phải Bạch Thủy ương, xứng đáng hưởng thụ tình của họ.

      tin tưởng Bạch gia nhất định lo hậu cho Giang Phán Xuân chu toàn, có thể yên tâm rời , trở về cuộc sống của Giang Noãn Đông ngày xưa.


      Giang Noãn Đông thuê căn nhà trọ , tìm việc làm ở tiệm ăn nhanh, trong thời gian thử việc chịu nhiều khổ cực cũng câu oán hận, tổ trưởng biểu rất tốt, tháng sau có trở thành nhân viên chính thức, như vậy tiền lương có thể nhiều gấp đôi.

      Mội ngày cứ sáu giờ là rời giường, bảy giờ đến tiệm ăn chuẩn bị mở của buôn bán, nếu quá đông khách mười giờ là có thể về nhà, vất vả nhưng Giang Noãn Đông thấy rất vui, tuy rằng đêm dài tĩnh mịch nhiều lúc lại thấy nhớ Thẩm Tương Tường cùng hai vợ chồng họ Bạch, cảm thấy có vài phần xót xa lại vài phần ngọt ngào, nhưng làm sao có thể tiếp tục mặt dày mà độc chiếm họ?.

      Có những lúc nhớ Thẩm Tương Tường cũng chỉ như trẻ con nằm khóc thút thít trong chăn, hôm sau lại vẫn làm bình thường.

      vẫn cố gắng dành dụm tiền, hy vọng có thể trả lại tiền cho vợ chồng họ Bạch vì lo cho em trai mình, mặc dù chính cũng biết khi nào mới có thể hoàn thành.

      Hôm nay trong tiệm ăn lại xuất đôi vợ chồng trung niên, người đàn ông nhìn rất nghiêm túc, người phụ nữ ánh mắt quý phái, nếu những người thường xuyên theo dõi bản tin tài chính chừng chấn động khi thấy họ.......

      Giang Noãn Đông cúi đầu cảm giác thấy có người đến liền ngay lập tức ngẩng đầu lên tươi cười, “Hoan nghênh quý khách, xin hỏi qý khách dùng gì?”.

      “Thủy Ương, con có khỏe ?” Bà Bạch nhìn khuôn mặt nhắn của dưới chiếc mũ lưỡi trai, hai hốc mắt liền đỏ lên, cằm cũng nhọn ra rồi, đứa này tại sao lại biết chăm sóc mình như vậy.

      Thủy Ương...... lâu rồi có ai kêu bằng cái tên này.

      Giang Noãn Đông ngẩn người hồi lâu mới phục hồi tinh thần, gật gật đầu với hai vợ chồng họ sau đó xin chủ quán giải lao rồi dần hai vợ chồng Bạch Tín Hùng đến quán cà phê.

      “Thủy Ương con gầy nhiều.” Bà Bạch ngừng vuốt má con thủ thỉ, ánh mắt trìu mến làm cho Giang Noãn Đông chột dạ thôi.

      xin lỗi, xin lỗi con phải Bạch Thủy Ương, phải là con hai bác.” cúi đầu ngừng lời xin lỗi, môi dưới run run, biết giải thích thế nào, họ tin vào câu chuyện tráo đổi linh hồn vớ vẩn này sao?

      “Đứa trẻ ngốc này, con phải con chúng ta còn ai vào đây nữa?” Bà Bạch vuốt ve cái gáy gầy gò của Giang Noãn Đông, khẽ nhìn thoáng sang chồng rồi chậm rãi .

      “Ba mẹ có phúc, tuy rằng còn đứa con là Thủy Ương, nhưng lại có thể có đứa con hiếu thuận như con, con giúp mẹ cắm hoa nấu cơm, lại còn may áo cho ba con, ông ấy rất thích, thích đến nỗi mặc còn nỡ cởi ra.” Bà Bạch vừa vừa liếc mắt trêu chọc chồng, khuôn mặt nghiêm túc của Bạch Tín Hùng liền mảng phiếm hồng.

      Giang Noãn Đông hiểu nhìn hai vợi chồng, dường như họ vừa cũng đều nghe ra.

      “Đứa bé ngốc, người làm mẹ luôn là người hiểu nhất con của mình, chẳng lẽ con cho rằng mẹ cảm thấy con mình thay đổi sao? Lúc đầu mẹ cũng muốn tin, muốn chấp nhận chuyện Thủy Ương cứ thế mà rời xa chúng ta, nhưng chúng ta cũng thể nào mà thương con, đứa bé ngốc, bây giờ con có thể cho ba mẹ biết con tên gì ?”

      ai hiểu con bằng mẹ, từ lúc Giang Noãn Đông mất trí nhớ, bà bắt đầu hoài nghi, nhưng liệu đây có phải là bồi thường của trời xanh đối với họ? Liệu có phải Bạch Thủy Ương ở trời cố tình gửi xuống cho họ đứa con đáng .

      “Mẹ...” Giang Noãn Đông ôm vai bà Bạch khóc thành tiếng, tâm trạng bất ổn liền có thể buông xuống.

      “Đứa bé ngốc.” Bạch Tín Hùng cũng vỗ vỗ vào bả vài gầy gò ốm yếu của con , “Về nhà ”.

      Vậy là Giang Noãn Đông dùng thân phận Bạch THủy Ương về lại Bạch gia, bà Bạch sợ thoải mái liền ra lệnh cho những người giúp việc trong nhà đều phải gọi là Noãn Đông tiểu thư.

      Từ ngày bỏ mấy tháng, Thẩm Tương Tường cũng tốt chút nào, liên tục ở công ty, chưa hề về qua nhà.

      Giang Noãn Đông rất muốn hỏi chuyện về , nhưng mẹ lại chịu lời, cũng còn tự tin vào mình, trước kia cảm thấy mình chính là Bạch Thủy Ương, là vợ của , có quyền nhận thương của , nhưng bây giờ biết mình là Giang Noãn Đông, có lý do gì để tiếp cận ?

      Bà Bạch dường như chỉ cần liếc qua là có thể thấy được tâm của , “Tương Tường là người thông minh, tuyệt đối bao giờ để mình vấp ngã hai lần ở cùng nơi, lần đầu nó thích Thủy Ương là vì nhan sắc của con bé, kết hôn là vì báo đáp ân tình, nhưng Thủy Ương làm Tương Tường quá đau lòng rồi, lần thứ hai nó thích Thủy Ương chẳng lẽ lại vẫn có thể là vì bề ngoài sao?.....Là vì con, ngốc ạ.”

      Lần thứ hai chính là vì Giang Noãn Đông trở thành Bạch Thủy Ương.

      “Thủy Ương và con khác nhau như nước với lửa, Thủy Ương nhiệt tình, dùng mọi phương thức mãnh liệt theo đuổi tình của mình, còn con lại như mặt nước ôn nhuận, Tương Tường từ mất cha mẹ, đối với gia đình nó luôn có mong ước có thể tìm thấy mẫu người hiền dịu như mẹ mình để chung sống, Thủy Ương thể cho nó những thứ đó nhưng con lại làm được, như vậy còn thể làm cho nó thích con sao?”

      Giang Noãn Đông nghe mẹ mình thế liền đỏ mặt lên.


      “Con muốn biết tình hình của nó như vậy chi bằng đến thẳng công ty gặp phải tốt hơn sao?” Bà Bạch liền khiêu khích. “ chừng hai đứa tiểu biệt thắng tân hôn, lại còn có thể cho mẹ được bế cháu sớm hơn chút nữa ấy chứ!”.

      Tuy ngoài miệng muốn thừa nhận, nhưng Giang Noãn Đông cuối cùng vẫn bị mẹ mình thuyết phục. muốn gặp .

      Giang Noãn Đông trốn ở bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, hết nhìn đông lại nhìn tây, vốn nhận được lệnh của chủ tịch là được cản trở Giang Noãn Đông lại trong công ty, nhưng thư kí nhìn thấy hành động quái dị của cũng kiềm được lòng mà nhắc nhở : “Thẩm phu nhân, tổng giám đốc bây giờ có họp, có ở văn phòng.”

      “à, vậy sao?” Giang Noãn Đông ngượng ngùng cười, đem cái hộp giấu phía sau đưa cho thư kí, “Cái này.....cái này phiền giúp tôi đưa cho ấy.”

      ấy trong lời ngoài trừ Thẩm Tương Tường còn có thể là ai?

      Vừa xong Giang Noãn Đông ngay lập tức co chân chạy , mà chú ý đến dáng người ra từ trong góc.

      “Tổng giám đốc, tôi làm theo lời với Thẩm rồi.” Thư kí nhìn vẻ mặt bí hiểm của Thẩm Tương Tường, hai vợ chồng này rốt cuộc làm trò gì? Làm hại phải làm gián điệp hai mang, vừa phải nghe theo chủ tịch lại vừa phải tiếp tay cho tổng giám đốc.

      “Đây là thứ Thẩm nhờ tôi giao cho .”

      “Ừ”.

      ấy trở về, buổi tối đầu tiên Giang Noãn Đông trở về nhà họ Bạch, Thẩm Tương Tường cũng nhận được tin, mà tín hiệu tin tức phát ra đương nhiên cũng là từ người về hưu rảnh rỗi có việc gì làm...... Bạch chủ tịch, vừa rồi chỉ nhìn thấy bên mặt của , gầy nhiều, chết tiệt này tại sao lại biết tự chăm sóc mình chứ.?

      biết ở cùng với Lưu Thanh Chu, biết đốt hết nhưng bức tranh của Lưu Thanh Chu, cũng biết vẫn làm tình nguyện tai bệnh viện, nhưng biết .
      Last edited by a moderator: 10/8/14
      wjuliet43 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương cuối :

      Edit: Điệp Điệp


      Thẩm Tương Tường chăm chú nhìn cái hộp Giang Noãn Đông đưa đến suốt nửa giờ, cuối cùng vẫn quyết định mở ra, bên trong là viên kẹo tan mất nửa được gói lại.

      Ngày thứ hai vẫn như lần trước nhờ thư kí chuyển cho con thú nhồi bông cũ nát. Thẩm Tương Tường đem nó để ghế sofa trong văn phòng mình, ánh mắt khống chế được luôn thất thần nhìn về hướng đó.

      Ngày thứ ba nhận được tấm ảnh cố gửi đến, trong ảnh là phòng ở cũ nhưng vẫn rất xa hoa, cảnh vật xung quanh làm cho thấy có chút quen mắt.

      Ngày thứ tư bàn của là mấy cái hộp, bên trong đều là những món mà thích ăn, chết tiệt mùi vị này chỉ cần miếng là có thể biết là do ai làm, chỉ thử ngụm rồi bảo thư kí trả lại cho Giang Noãn Đông.

      Vài ngày sau hộp thức ăn lại nườm nượp xuất bàn làm việc của , thậm chí từ cơm trưa mở rộng đến cả cơm tối, rốt cuộc kia mua chuộc được bao nhiêu người đến đưa cơm cho ?

      Thậm chí cả khi lái xe vào bãi đỗ xe nhân viên quản lý cũng tiến tới đưa cho cái hộp : “Tổng giám đốc Thẩm, đây là Thẩm phu nhân bảo tôi đưa bữa sáng cho .”

      ngượng ngùng nhận lấy, vừa đến văn phòng liền nghiến răng nghiến lợi với cái hộp, nhưng đợi đến lúc lấy lại bình tĩnh sandwich đều tiến thẳng hết vào bụng .

      Có lần đầu tất có lần sau.

      Hai bọn họ giống như chơi trò mèo đuổi chuột, đối vói lẩn tránh nhưng lại ngừng đưa đồ đến.

      Và tất cả đều bị dùng sức ăn như hổ của mình xử hết, Thẩm Tương Tường lần thứ N than thở, ngày mai nhất định đem hộp cơm còn nguyên vẹn trả lại.

      Tiếng chuông di động vang lên cắt đứt suy nghĩ của , là điện thoại của Bạch Tín Hùng.

      “Ba”.

      “Tương Tường, buổi tối về nhà ăn cơm , mẹ con nhớ con đấy.”

      Về nhà nhìn thấy ấy, hành động mấy ngày nay của cố ấy là để lấy lòng mình sao? muốn đích thân gặp về nhà cũng là cách tệ để trả đòn.

      Có vẻ như đàn ông khi đều đặc biệt ngây thơ.

      “Vâng, hôm nay con về.”

      Thẩm Tương Tường đến nhà họ Bạch, mãi đến lúc ăn cơm tối vẫn thấy được người muốn thấy.

      bàn cơm chỉ có cùng với vợ chồng Bạch Tín Hùng cả thảy ba người.



      “Đừng nhìn nữa, con bé có ở nhà.” Bạch Tín Hùng nhìn đứa trẻ chính tay mình chăm sóc, trợ thủ đắc lực chính tay mình bồi dưỡng, ngờ rằng Thẩm Tương Tường lại giống cha đến vậy, chỉ cần cần đụng đến chuyện tình cảm là liền dây dưa .

      Thẩm Tương Tường ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, cúi đầu ăn cơm.

      “Thủy Ương ở nhà”. Bà Bạch gắp thức ăn vào bát cho , Giang Noãn Đông là con của bà, Thẩm Tương Tường là con trai của bà, nhìn hai đứa trẻ nhau lạc trong mê cung thoát ra được, xem ra hai kẻ già này phải ra tay phen mới được.

      ở đây? ấy còn có thể đâu?

      Sau khi ăn xong Bạch Tín Hùng liền gọi vào thư phòng, “Tương Tường, con luôn luôn tự tin mình là người thông minh, con cùng là người ở cùng với Thủy Ương lâu nhất, là người gần gũi nhất, đừng để chuyện trước kia làm mờ mắt, từ khi Thủy Ương thay đổi những gì con bé làm đều là những thứ nó thích, nó muốn tự mình làm mọi chuyện, chẳng lẽ con chưa từng suy nghĩ vì sao mà con bé lại làm như vậy?”

      Bỗng nhiên Thẩm Tương Tường lại nhận được tấm ảnh. Trong ảnh Bạch Thủy ương đứng ở trong vườn hoa của ngôi biệt thự, cầm vòi nước tưới hoa, vui vẻ tự sướng chụp ảnh, mặt tràn đầy tươi cười.

      Bên góc trái tấm ảnh viết hàng chữ, xin chào tên em là Giang Noãn Đông.

      Đây là nơi ở của ấy sao? Hình như là nơi nào đó thấy qua.

      Giang Noãn Đông, tên nghe rất quen, giống như nghe qua ở đâu rồi vậy.

      Giang Noãn Đông, Giang Noãn Đông............. phải là bị chết trong tai nạn của Bạch Thủy Ương sao?

      Con thú nhồi bông rớt từ ghế xuống gây hấp dẫn chú ý của Thẩm Tương Tường.

      Giang Noãn Đông là ngày trước có cậu em trai, đứa trẻ qua đời trong bệnh viện tên Giang Phán Xuân.

      Như vậy mọi chuyện , ấy phải Bạch Thủy Ương.

      Vớ vẩn thực vớ vẩn, nhưng tại sao lại vui vẻ, rất vui vẻ.

      Là như vậy sao? có thể lý giải theo cách đó sao?

      Thẩm Tương Tường cưỡng chế bản thân được kích động, đến nơi chụp trong bức ảnh, nơi đó là nhà của , từng cùng ba mẹ mình sống ở đó, Bạch Tín Hùng giúp giữ lại nhưng vẫn dám đối mặt mà trở về.

      Cảnh vật giống như trong ảnh, vườn hoa hoang phế lần nữa được hồi sinh.

      Cửa lớn mở ra, đẩy cửa vào liền thấy dáng người nho quỳ rạp xuống lau sàn nhà, buộc tóc đuôi ngựa, đeo tạp dề, mặc trang phục ở nhà đơn giản, giống như bà chủ nhà bình thường vậy.

      thấy quay đầu cười với mình.

      về”. Giang Noãn Đông còn kịp bỏ khăn lau xuống, cỗ lực mạnh mẽ lao đến.

      hai người cùng ngã xuống sàn, Thẩm Tương Tường run run chôn chặt mặt ở cổ .

      ôm lấy bờ vai , để mặc toàn bộ sức nặng của đặt lên người mình, ở bên tai Thẩm Tường Tường thào .

      em trước kia có tư cách , cho nên em đem mình trước kia tìm về, sau khi tìm về lại phát mình càng , bảo em phải làm sao bây giờ ? Em chỉ có thể mặt dày theo đuổi , biết em có sở trường gì, giỏi nhất cũng chỉ là giặt giũ với nấu cơm, cho nên chỉ có thể ngừng giúp làm thức ăn, Thẩm Tương Tường lần này đẩy em được đâu, xin chào em là Giang Noãn Đông, em .”

      Giang Noãn Đông cảm thấy cổ mình ẩm ướt, người đàn ông này nhiều năm trước giúp đỡ vào lúc khó khăn khiến cho bao năm mong nhớ, bây giờ ở ngay bên cạnh.

      “Xin chào, là Thẩm Tương Tường, cũng em.”
      Last edited by a moderator: 10/8/14
      wjuliet43 thích bài này.

    4. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Phiên ngoại

      Sáng sớm ngọn cây vẫn còn mang theo sướng sớm trong suốt, nắng sớm chiếu rọi vườn hoa xinh đẹp, dọc theo những luống hoa hồng được chủ nhân tỷ mỉ chăm sóc nay nở rộ, hồng phấn, hồng tím, đỏ tươi đủ màu sắc cho dù là mùa đông hoa vẫn đua nở dưới ánh mặt trời càng nổi bật vẻ đẹp kiều diễm động lòng người.

      Giang Noãn Đông thu hồi vòi nước, khóe miệng cong lên mỉm cười, tất cả mọi chân tướng từ bốn năm trước được ràng, cuối cùng cũng được thoải mái dùng cái tên Giang Noãn Đông.

      “Mẹ” cục thịt tròn chập chững bước chân tới rồi liền ngã sấp xuống phía trước ôm lấy chân Giang Noãn Đông.

      Đây là con của và Thẩm Tương Tường tên là Thẩm Hạo Hành năm nay ba tuổi.

      “Hạo Hành dậy rồi hả? Giang Noãn Đông cúi người xuống ôm lấy cục thịt , trong vườn hoa có chút lạnh, mà người cậu nhóc chỉ mặc mỗi áo ngủ, liền ôm con vào phòng.

      “Con thấy mẹ”. Thẩm Hạo Hành ngáp ngáp ghé vào vai Giang Noãn Đông, ngón tay mập mạp dụi dụi mắt, bộ dạng ngủ no giấc.

      “Hạo Hạo trở về tiếp tục ngủ nhé ?” Giang Noãn Đông nhìn bộ dáng giận dỗi đáng , nhàng hôn lên trán cậu bé.

      Thẩm Hạo Hành lắc lắc đầu, lại cọ cọ vào cổ mẹ, ghé sát vào lòng chịu nằm xuống dưới.

      “Mẹ, ba ba về.” Thẩm Hạo Hành liếc nhìn thấy xe của Thẩm Tương Tường liền kêu lên.

      “Đúng vậy, ba ba về” Giang Noãn Đông mặc áo khoác vào cho con, bây giờ nhà trẻ vẫn còn sớm, ít nhất phải chờ ăn xong bữa sáng mới có thể thay đồng phục cho cu cậu.

      Cuối năm công ty bận tối mắt tối mũi, thân là lãnh đạo Thẩm Tương Tường phải làm tấm gương tốt ở lại công ty tăng ca, tối hôm qua ngay cả mấy giờ về nhà cũng đều biết.

      “Ba ba đâu? Trong phòng có ba ba” Thẩm Họa Hành ở trong phòng hết nhìn đông lại nhìn tây, mấy ngày nay Thẩm Tương Tường ở cùng, cậu ngủ cùng Giang Noãn Đông, buổi sáng dậy còn chưa nhìn thấy ba ba, vừa nãy ở trong phòng khách cũng có.

      Mặc đồ xong cho con, Giang Noãn Đông nắm bàn tay mập mạp nhắn, “Xong rồi, chúng ta tìm ba ba”.

      “Xuất phát.”

      Ra khỏi phòng ngủ của vợ chồng bọn họ, Giang Noãn Đông mở của phòng bên cạnh.

      “Mẹ, đó là phòng con.” Thẩm Hạo Hành , chẳng lẽ ba ba ở bên trong?

      Phòng Thẩm Hạo Hành được sơn màu xanh nhạt tươi mát đáng , sàn vẫn còn đồ chơi chưa dọn dẹp, ngay cả giường cũng toàn là đồ chơi, chiếc giường nho người đàn ông nằm ngay cả áo khoác cũng chưa cởi ra.

      “Mẹ, đúng là ba ba.” Ba ba đúng là ngủ trong phòng cậu.

      “Ừ’’. Giang Noãn Đông trấn an tâm trạng kích động của con, hai mẹ con nhìn nhau cười, dàn thành hàng ngồi xổm bên giường nhìn Thẩm Tương Tường ngủ.

      Năm tháng đối với người đàn ông này là ưu ái, dường như lưu lại dấu tích gì, khuôn mặt vẫn tuấn như vậy, nhưng mấy ngày liền tăng ca làm cho cằm mọc lún phún lớp râu nhàn nhạt.

      Giang Noãn Đông vuốt ve cằm Thẩm Tương Tường, râu của cọ vào lòng bàn tay , cảm giác này cũng tệ.

      Thẩm Hạo Hành cũng học mẹ đua tay vuốt vuốt cằm ba ba.

      Cổ Giang Noãn Đông đột nhiên bị cánh tay cường tráng ôm lấy, còn chưa kịp phản ứng môi của bị đối phương nóng bỏng cắn mút, đụng chạm đầu lưỡi.

      Nụ hôn nóng ẩm mà thâm tình, kháng cự, thuận thế dựa lên bả vai Thẩm Tương Tường hưởng thụ nụ hôn buổi sớm.

      Hôm qua hai giờ sáng mới về đến nhà, đèn trong phòng khách sáng mờ nhạt, trong nồi vẫn còn phần cơm tối cho , hai mẹ con nằm ôm nhau ngủ giường lớn, âu yếm nhìn đứa con chiếm vị trí của mình, vươn tay nhéo khuôn mặt phúng phính, nỡ quấy nhiễu mộng đẹp của hai mẹ con.

      vốn ngủ sâu, lúc hai mẹ con mở vào tỉnh, nghe hai người chuyện, tùy ý để họ vuốt ve cằm mình.

      Đây là vợ con , là hai người quan trọng nhất của .

      “Mẹ mẹ, mau thả con ra.”

      Bị ép giữa hai vợ chồng, cậu nhóc thoải mái bắt đầu khua loạn chân tay mà biết rằng cha mẹ cậu vài làm chuyện người lớn mà trẻ con nên nhìn.

      Hai người làm việc xấu hồi lâu sau mới tách ra, nhìn ánh mắt tràn ngập dục vọng nồng đậm của Thẩm Tương Tường, Giang Noãn Đông thẹn thùng tránh mắt .

      “Mẹ thoải mái sao? Mặt hồng quá nha.”

      Lời trẻ con vô tâm của Thẩm Hạo Hành làm cho Giang Noãn Đông vốn ngượng ngùng liền quay sang oán trách trừng mắt nhìn ông xã cái.

      “Nhanh rửa mặt, chút nữa là có thể ăn bữa sáng của mẹ làm.” Thẩm Tương Tường vỗ vỗ vào mông đuổi thằng nhóc , giải cứu bà xã bị con trai chế nhạo.

      “Mẹ con muốn ăn trứng ốp la cùng với lạp xườn.” Vừa nghe đến ăn Thẩm Hạo Hành nhanh như chớp chạy vào nhà vệ sinh.

      Thẩm Tương Tường đem bà xã ôm chặt vào ngực tận hưởng buổi sáng yên bình.

      đùa nghich khuy áo sơmi cửa thào : “Tương Tường, nếu lần này là con , chúng ta đặt tên là Thủy Ương được ?”.

      Thẩm Tương Tường vừa kinh ngạc vừa sợ hãi vừa vui mừng trợn trừng mắt, đem Giang Noãn Đông ôm chặt thêm, khó có thể tin được, nhưng rất muốn làm ba ba.

      Lúc này ngoài cửa sổ ánh mặt trời tươi đẹp mà sáng lạng, năm nay mùa đông chắc là cũng ấm áp như tâm trạng của nhỉ.
      End
      Last edited by a moderator: 12/8/14

    5. Hoa Hong Xanh _16

      Hoa Hong Xanh _16 Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      23

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :