1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phát sóng trực tiếp sinh hoạt của địa cầu - Cửu Thiên Giáng

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4: nên cười nhiều hơn, trông rất đẹp mắt

      Convert: Google, QT, Mãn Mãn

      Editor: Mãn Mãn


      Hôm qua lúc siêu thị, Kiều Hân Hân mua rất nhiều mỳ, loại sợi , chủ yếu là bởi tiện nghi mà món này mang lại. rửa sạch tay, lấy đủ phần mỳ cho bát, bỏ vào trong nồi vừa được đun nóng.

      qua bao lâu, mỳ được nấu xong.

      đổ mỳ vào bát, thêm túi nước tương , dùng đũa trộn vài lần.

      phần mỳ trộn tương thơm ngào ngạt cứ như vậy ra lò.

      Kiều Hân Hân bưng bát đặt trước mũi ngửi cái, gương mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn.

      Trong lúc làm những chuyện này, màn hình vẫn luôn di chuyển theo tay của . Vậy nên, biểu cảm thỏa mãn lộ ra ở phút cuối cũng bị chụp phải.

      [Đây là món gì vậy?]

      Trong phòng phát sóng trực tiếp của Kiều Hân Hân chỉ có khán giả, vẫn luôn kiên nhẫn nhìn làm cơm. Cho tới khi xong việc, mới hỏi chuyện.

      Màn hình ở phía bên phải của Kiều Hân Hân, nhìn dòng chữ màu trắng lướt qua, liền giọng đáp: "Là mỳ xào sốt tương đậu nành."

      đem bát mỳ làm xong đặt bàn trong phòng bếp, tự cầm đũa đứng đó ăn.

      Bình thường Kiều Hân Hân chỉ thân mình, chuyện ăn cơm đều rất tùy ý, hơn nữa sau khi ăn cơm xong, từ giờ cho tới cuối tuần, phải lên mạng tìm thử xem có công việc quý giá nào , nếu chút tiền trợ cấp còn kiếm nổi, cũng đừng nghĩ tới việc ăn mỳ.

      Ngẫm thấy mình vẫn còn ở kênh phát sóng trực tiếp, còn có khán giả, tốc độ ăn của Kiều Hân Hân chậm hơn rất nhiều so với bình thường.

      liếc nhìn hộp vuông lơ lửng giữa trung, màn hình im ắng, chỉ có thể thấy chính bản thân mình ăn cơm.

      Mà khu bình luận lại hoàn toàn yên tĩnh, sau khi Kiều Hân Hân trả lời câu hỏi của vị khán giả duy nhất kia, cũng thấy người nọ gì nữa.

      Chẳng qua, số người xem trực tuyến vẫn là 1.

      Lại bỗng nhiên biến thành 0.

      Đôi đũa trong tay của Kiều Hân Hân cứng lại giữa trung, nhìn chằm chằm vào số '0' kia lâu, hiểu sao cảm thấy rất mất mát.

      Ngẫm lại liền thấy phải, chủ kênh sinh hoạt trong lúc nấu cơm cũng chỉ biết vùi đầu mà làm, cùng trò chuyện với khán giả, lại càng biết cách đùa giỡn khiến khán giả vui vẻ, rất thú vị.

      Khán giả duy nhất của cũng còn nữa.

      Kiều Hân Hân cúi đầu tiếp tục ăn mỳ, chỉ cảm thấy mùi vị có chút chua sót.

      thực tế... cũng phải là người thích nhiều, nhưng đôi khi thực biết phải làm thế nào để có thể tạo nên mối quan hệ thân mật với người khác.

      Mỗi khi chuyện với người lạ, đều phải kiên trì chịu đựng cảm giác lo lắng mãnh liệt, nhất là ở nơi đông người, khiến cho tay chân cứng ngắc, đầu óc trống rỗng.

      Dần dần, còn muốn ra ngoài nữa.

      Càng ra ngoài, lại càng thêm sợ đám đông... Đây đúng là tuần hoàn ác tình mà Orz(*).

      (*) Orz: Là biểu tượng thể tuyệt vọng, O là cái đầu, r là tay và lưng, z là phần chân.

      Sau khi ăn xong, chỉnh đốn phòng bếp sạch , lại lần nữa ngồi trước máy vi tính.

      [Vừa rồi hệ thống khởi động lại... Chủ kênh à, mỳ xào sốt tương đậu nành ăn ngon O-O.]

      ID quen thuộc kia lại lần nữa xuất , số người xem trực tuyến về lại con số 1.

      Kiều Hân Hân sửng sốt chút, liền vội vàng gật đầu: "Ăn rất ngon."

      [Tôi luôn cảm thấy ba chữ này rất quen thuộc, đặc biệt xem nhật ký chút, quả nhiên...]

      chỉ nửa chừng, Kiều Hân Hân cũng biết muốn giãi bày điều gì. Vài giây sau, Kaka lại lên tiếng lần nữa.

      [Tôi theo dõi kênh này, chủ kênh cố lên, tranh thủ vượt qua thời gian thực tập nhé! (Biểu tượng nắm đấm)]

      màn hình xuất nắm đấm ra dấu 'Cố gắng', Kiều Hân Hân cũng tự chủ được giơ tay phải lên nắm lại, cũng đồng thời kiềm chế được nhếch nhếch khóe miệng.

      Màn hình trí năng rất nhanh bắt được nụ cười của , màn này, Kaka xem vô cùng ràng.

      mang sắc mặt trắng bệch, vẫn luôn trầm mặc ở trước màn hình này, hề giống với những chủ kênh khác thuộc TV Thái Dương.

      [Kaka thưởng cho chủ kênh 10 hạt đậu ánh sáng.]

      đám mây trắng lướt qua màn hình, mặt viết vài chữ lấp lánh.

      Đám mây màu trắng này xuất mỗi khi có khán giả thưởng đậu ánh sáng, hoặc tặng quà cho chủ kênh, đây vẫn là lần đầu tiên Kiều Hân Hân nhìn thấy vật này.

      ...Hả? Vị khán giả có ID Kaka này vừa thưởng cho sao?

      10 hạt đậu ánh sáng tương đương với 10 nhân dân tệ, TV Thái Dương rút ba phần, vậy phải phòng phát sóng trực tiếp của vừa kiếm được 7 tệ sao?!

      [Nếu được nên cười nhiều hơn nha, trông rất đẹp mắt.]

      Sau khi Kiều Hân Hân nhìn thấy bình luận của Kaka, gương mặt đỏ lên, lập tức cầm con chuột mở diễn đàn ở trước mắt.

      A a a, sao lại cảm thấy có chút ngượng ngùng thế này...

      ... khen sao?

      "Cảm ơn ..."

      Đúng rồi, đối với việc tiểu kim chủ thưởng cho mình, người làm chủ kênh hẳn là nên bày tỏ lòng biết ơn nhỉ? Dù sao, làm gì có ai vô duyên vô cớ thưởng cho bạn chứ, đương nhiên là bởi họ thích bạn nên mới làm vậy.

      Trước khi làm việc, Kiều Hân Hân đặc biệt liếc nhìn số người theo dõi phòng phát sóng trực tiếp, quả nhiên là số 1.

      Chỉ khi khán giả muốn xem chương trình trong thời gian dài mới theo dõi vị chủ kênh, như vậy, mỗi khi chủ kênh đăng nhập vào phòng phát sóng trực tiếp, hệ thống dùng tin nhắn để báo cho người hâm mộ tới xem.

      [Đừng khách khí ^_^.]

      Ngẫm thấy thái độ của Kaka vẫn luôn dịu dàng, kỳ thực rất tò mò về , chỉ là biết nên hỏi bằng cách nào để tránh gây cho đối phương cảm giác đột ngột.

      Kiều Hân Hân muốn bắt đầu làm việc buổi chiều, ra công việc rất đơn giản, chỉ cần dạo quanh vài diễn đàn, tìm phòng làm việc uy tín dành cho 'Người thi hộ', thay người khác viết bản thảo là được -- Tuy Kiều Hân Hân lấy truyện tranh làm chủ, nhưng nhờ cách hành văn tốt, hơn nữa lại thích viết kịch bản gốc cho truyện tranh, nên gặp chút trở ngại nào khi viết tiểu thuyết.

      Đương nhiên, nếu muốn trở nên nổi tiếng trong giới văn học cũng rất khó khăn, dù sao viết tiểu thuyết cùng vẽ truyện tranh là hai ngành nghề hoàn toàn khác nhau. Nước đều sâu, người mới rất khó lăn lộn trong giới.

      Phòng phát sóng trực tiếp chiếu hình máy tính xách tay của Kiều Hân Hân, bởi vậy khi lướt qua diễn đàn, khán giả cũng có thể nhìn thấy.

      [Phòng làm việc của tay súng(*)?]

      (*) Nguyên gốc: 枪手 - Có nghĩa là 'Xạ thủ' (tay súng) hay còn mang nghĩa 'Người thi hộ'. Trong bối cảnh này, 'Người thi hộ' mang nghĩa 'Người viết bài hộ', tượng trưng cho công việc mà Kiều Hân Hân làm, nhưng như thế dài dòng quá nên mình giữ nguyên cụm đó. Nếu bạn nào có cao kiến có thể báo cho mình ^_^.

      Kaka hiểu 'Tay súng' có nghĩa là gì.

      [Chủ kênh cũng thích nghịch súng sao?]

      Rất hiển nhiên, Kaka hiểu lầm cái gì.

      Kiều Hân Hân khi ở trong trạng thái làm việc hết sức tập trung vào chuyện trước mắt, hoàn toàn quên nhìn cái hộp vuông màu xanh nhạt kia.

      [Trông cũng đâu có giống =-=.]

      Kaka bắt đầu lẩm bẩm.

      Kiều Hân Hân để ý tới cũng khiến cảm thấy thất vọng, ngược lại, cảm thấy hình ảnh chủ kênh chuyên tâm làm việc rất hấp dẫn.

      Bình thường nếu làm gì cũng xem chương trình phát sóng trực tiếp, thỉnh thoảng chơi trò chơi TV Thái Dương, ở đó, chủ kênh nào cũng đều đùa giỡn, tỏ vẻ đáng , bầu khí của phòng phát sóng trực tiếp rất vui vẻ.

      Nhưng ở đây lại giống như vậy...

      Rất yên tĩnh...

      Rất ấm áp.

      cũng vì sao mình lại cảm thấy ấm áp, có lẽ là vì vị chủ kênh này tới từ trái đất .

      Trái đất.

      Mỗi lần thầm đọc hai chữ này, khiến nhịn được mỉm cười.

      Kiều Hân Hân liên hệ với biên tập của phòng làm việc, biên tập giao cho phần ý chính của cốt truyện, để viết thử 1 vạn chữ.

      Ý chính này rất đơn giản, là đề tài trùng sinh báo thù thịnh hành, hơn nữa tiết tấu của truyện diễn biến nhanh, để ngừng mang lại cảm giác sảng khoái cho khán giả.

      Loại tác phẩm này rất được thích ở những trang mạng tiểu thuyết cùng ứng dụng điện thoại di động, bởi vì đây là Tiểu Bạch văn(*), cầu cao với cách hành văn, vậy nên, với tốc độ của , có thể viết 1500 chữ mỗi giờ.

      (*) Tiểu Bạch văn: Văn phong ngây thơ, đơn giản, chủ yếu thỏa mãn yy (tự sướng) của tác giả.
      Đây là giới hạn của Kiều Hân Hân, nếu đổi thành tác giả viết truyện chuyên nghiệp, tốc độ viết so với còn nhanh hơn rất rất nhiều.

      "Biên tập viên, chiều mai tôi giao bản thảo cho ."

      "Vậy tốt quá, nếu quả có thể viết 1 vạn chữ, tôi thanh toán tiền cho bản thảo này ~ Ôm hôn, cố lên nhé!"

      Kiều Hân Hân tính toán chút, có thể viết 5000 chữ trong hơn 3 tiếng đồng hồ, tính thêm thời gian sửa bài, cả quá trình tốn 5 tiếng đồng hồ.

      Hôm nay viết 5000 chữ, sáng mai lại viết thêm 5000 chữ... Ừm, nếu bản thảo được chấp nhận, mỗi tuần có thể kiếm thêm chút tiền.

      Ít nhất tạm thời bị đói bụng.

      Kiều Hân Hân ra sức gõ chữ ở trước máy tính xách tay, nghiễm nhiên quên rằng thời gian phát sóng trực tiếp gần đến 5 giờ chiều.

      Trong lúc đó, cũng có vài người qua đường vào phòng.

      màn hình liên tục hiển thị máy tính cùng bàn phím của Kiều Hân Hân, tại cảnh gõ chữ được truyền trực tiếp cho người xem.

      [Ồ, chủ kênh viết tiểu thuyết hả?]

      [Là tôi nhầm chỗ à? Đây phải chương trình phát sóng trực tiếp sinh hoạt hàng ngày sao?]

      [← Cậu chẳng hiểu gì cả, viết tiểu thuyết cũng coi như hoạt động sinh hoạt hàng ngày, tôi nghĩ chủ kênh là nhà văn.]

      Vài vị khán giả trò chuyện, có lẽ là do khi chủ kênh viết tiểu thuyết, họ có thể đọc được nội dung truyện, vậy nên hứng thú của mọi người đều bị khơi mào.

      [Chủ kênh còn có thể vẽ tranh rất đẹp. ấy còn biết nấu ăn, ăn ngon cực kỳ 0. 0 .]

      Người hâm mộ số 1 Kaka lên tuyến, so với những người này, tới sớm hơn mấy tiếng, tự nhiên có cảm giác hơn người.

      [Cậu có vẻ rất hiểu chỗ này nha ~.]

      [Phòng phát sóng trực tiếp này mới mẻ, hôm nay là ngày phát sóng đầu tiên phải , tôi liền theo dõi trước, biết chủ kênh lần này có thể kiên trì trụ lại QAQ.]

      Người theo dõi: 2.

      Sau khi Kaka thấy người nọ vậy, trực tiếp hỏi:

      [Ý cậu là gì? Trước kia cậu từng xem chương trình giống như vậy à?]

      [Ừm, tôi từng coi qua chương trình của vị chủ kênh người trái đất vô cùng hài hước, đáng tiếc sau 1 tuần, phòng phát sóng trực tiếp của ta bị đóng cửa QAQ.]

      [Sao lại thế?]

      [Hình như là do lượt thích của ta đạt tiêu chuẩn... Hai, ba vị chủ kênh người trái đất mà tôi liên tục chú ý cuối cùng đều biến mất hết QAQ.]

      Kaka trầm mặc.

      Xem ra, nên tìm hiểu điều luật dành cho chủ kênh của TV Thái Dương chút, trước kia chưa từng để ý việc này.

      Kiều Hân Hân từ nãy tới giờ đều gì, vài phút sau, những người vì tò mò mà ở lại xem gõ chữ liền tự động rời .

      Dù sao, đối với những người ngoài hành tinh này mà , tiểu thuyết trùng sinh mà Kiều Hân Hân viết có ý nghĩa gì với bọn họ, rất nhiều bối cảnh cùng cách dùng từ bọn họ xem hiểu.

      Đối với chuyện phát sóng trực tiếp, việc khán giả hưởng thụ nhất chính là cùng tương tác với chủ kênh.

      Vị khán giả luôn thêm biểu tượng 'Khóc lóc' ở sau mỗi câu bình luận cũng vội vã bỏ , vì chủ kênh người nọ thích vừa đăng nhập, trong phòng chỉ còn lại mình Kaka.

      Còn 10 phút nữa liền tới 5 giờ.

      Từ 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều, đây là thời gian phát sóng trực tiếp của Kiều Hân Hân ngày hôm nay.

      Kaka vừa lật xem quyển sách trong tay, vừa theo dõi chương trình phát sóng trực tiếp của Kiều Hân Hân, khẳng định, khi chương trình kết thúc, chắc chắn nhớ tới việc câu hẹn gặp lại với .

      Vậy cũng chẳng sao, ngày mai lại tới nữa.

      [Ngày mai gặp lại sau nhé, chủ kênh, chúc ngủ ngon.]

      rất cẩn thận lời tạm biệt, chuẩn bị rời khỏi phòng, lại nghe được tiếng chuông di động vang lên.

      Kiều Hân Hân sửng sốt chút, quay đầu nhìn chòng chọc màn hình di động, trông thấy dãy số lạ.

      bắt máy.

      Mãi cho tới khi chuông điện thoại tắt hẳn, mới cầm di động lên, soạn tin nhắn ngắn.

      [Tôi bận, xin hỏi bạn là ai vậy?]

      Bình thường, chỉ có bên dịch vụ chuyển phát nhanh gọi điện cho , lại sợ có chuyện trọng yếu gì mà mình biết, nên mới gửi tin nhắn.

      Rất nhanh, người nọ trả lời.

      Màn hình trí năng yên lặng rút ngắn khoảng cách, lúc Kiều Hân Hân mở điện thoại di động lên, nội dung tin nhắn xuất trong phòng phát sóng trực tiếp, vô cùng ràng.

      [Là Lâm Ngọc Dương đây, tôi về nước rồi. Trưa mai... Cậu có thể cùng tôi ăn bữa ?]

      Đinh!

      [Hệ thống: Xin thông báo, chương trình phát sóng trực tiếp ngày hôm nay chính thức kết thúc, hẹn gặp lại quý vị khán giả vào ngày mai!]

      Kaka ngồi thẳng dậy, hiển nhiên, tin nhắn này thu hút được chú ý của .

      Nhưng màn hình của phòng phát sóng trực tiếp biến thành màu đen, thể thấy tình hình của Kiều Hân Hân ở đầu bên kia nữa.

      "..."

      Kaka rất buồn bực.

      Kiều Hân Hân cầm di động, thân thể nhàng phát run, nghĩ người đó lại có thể là Lâm Ngọc Dương.

      Cậu ta... từ Hàn Quốc trở về rồi sao?

      Lâm Ngọc Dương là bạn ngồi cùng bàn với ở trường trung học phổ thông, sau khi tốt nghiệp, liền lập tức bay sang Hàn Quốc du học, nghe cậu ta ký hợp đồng với công ty đại diện, cùng bốn người khác tạo thành nhóm nhạc để ra mắt công chúng, trong hai năm đầu nổi tiếng khắp cả nước.

      Hàn Quốc là nơi thay minh tinh nhanh như thay áo, nhóm nhạc như miếng thịt tươi này rất nhanh bị những người khác trèo lên đầu, bọn họ từng thử phát triển ở trong nước, nhưng tiếc là vẫn chỉ dậm chân tại chỗ.

      Hai năm qua, thích mọi người dành cho nhóm TUT càng lúc càng ảm đạm, khi Kiều Hân Hân lướt mạng, rất ít khi thấy được tin tức của bọn họ.

      Dưới loại tình huống này, sao Lâm Ngọc Dương lại trở về Trung Quốc?
      MushaderlandIluvkiwi thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5: ngọt, lấy tiền

      Convert: Google, QT, Mãn Mãn

      Editor: Mãn Mãn


      đêm này Kiều Hân Hân hầu như ngủ nổi, ở giường lăn qua lăn lại, nghĩ tới việc sắp được gặp khiến cảm thấy vừa kích động, vừa khẩn trương.

      Rất nhiều hồi ức mạch dâng trào.

      Thường ngày, lịch làm việc và nghỉ ngơi của đều rất ổn định, có lẽ là do lúc ban ngày, luôn vội vàng viết bản thảo, nên khi nằm dài giường, thiếp trong chốc lát.

      Ngay cả lần đầu tiếp xúc với vị quản gia của TV Thái Dương cũng khiến mất ngủ, nhưng lúc này đây, tài nào ngủ được.

      Rạng sáng, vào lúc 5 giờ, mang đôi mắt gấu trúc bò dậy, mở văn bản máy tính, bắt đầu gõ chữ.

      Còn 5000 chữ nữa...

      Nếu đồng ý giao bản thảo cho biên tập viên trong ngày hôm nay, nhất định làm được, huống hồ tại túng thiếu chịu nổi, có tiền sớm chút mới có thể khiến lòng kiên định hơn.

      Thời gian phát sóng trực tiếp ngày hôm nay vẫn như cũ, từ 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều, quản gia trí năng giúp thay ảnh đại diện có hình "Cây nảy mầm", tên của phòng cũng đổi thành...

      [Hẹn hò ngược cẩu(*), ngọt lấy tiền ~\(≧▽≦)/~.]

      (*) Ngược cẩu: 1 cụm từ lóng trong tiếng Trung, ý chỉ việc trái tim con dân độc thân bị xát muối khi thấy những cặp đôi tình tình tứ tứ ở nơi công cộng.
      Đúng 9 giờ sáng, phòng phát sóng trực tiếp vừa mở ra, trong nháy mắt Kaka liền tiến vào. liếc mắt nhìn tên của gian phòng, cùng ảnh đại diện hình cây cỏ mang vẻ mặt hạnh phúc, liền biết Kiều Hân Hân đồng ý với người kia.

      Liên tục gõ chữ trong 4 tiếng khiến Kiều Hân Hân cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nhấp ngum cà phê để nâng cao tinh thần.

      Ngẩng đầu nhìn đồng hồ tường, tim đập thình thịch.

      Cách 12 giờ trưa...

      Càng ngày càng gần.

      [Chào buổi sáng, thức đêm à?]

      Vành mắt đen mặt Kiều Hân Hân hết sức ràng, ai bảo da sinh ra vốn trắng trẻo.

      uống cà phê, liền nhìn thấy ID quen thuộc kia, Kiều Hân Hân cứng ngắc gật đầu: "Đúng vậy."

      Nếu còn tiếp tục ra rất mất mặt... lại có thể mất ngủ cả đêm chỉ vì tin nhắn ngắn ngủi, cuối cùng thể ngồi dậy viết bản thảo.

      Có điều, Kaka tới đúng giờ để chờ như vậy, Kiều Hân Hân nghĩ, hẳn là nên thêm đôi câu nhỉ?

      Suy nghĩ chút, mở miệng : "Tôi vẫn phải sửa lại bản thảo, nhưng về cơ bản có vấn đề gì, có lẽ hoàn thành trong nửa tiếng nữa."

      [0-0 Ừ, cố lên nhé!]

      Kiều Hân Hân bắt đầu chuyên tâm sửa bản thảo, máy quay vô hình tự điều chỉnh góc độ, toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp chỉ còn lại thanh gõ phím lách cách.

      Kaka ngẩn người nhìn chằm chằm vào màn hình.

      Bài trí trong phòng tuy đơn giản, nhưng lại rất sạch , chỉ riêng cái bàn Kiều Hân Hân để máy tính có hơi lộn xộn, những con thú bông lớp được xếp thành hàng tại kệ đầu máy tính.

      Ở đó còn có chậu xương rồng xanh.

      Bầu khí trong phòng phát sóng vẫn ảm đạm như trước, nhưng Kaka cũng quen rồi. tại có việc gì làm, cũng lười tìm những chủ kênh người trái đất khác.

      Đại khái là vẫn hy vọng Kiều Hân Hân có thể thông qua kỳ thực tập cách thuận lợi. Suy cho cùng, muốn thấy nhiều việc liên quan tới trái đất hơn nữa.

      Sau khi sửa xong bản thảo, gửi vào hòm thư của biên tập viên, công việc của ngày hôm nay coi như được hoàn thành triệt để. Kiều Hân Hân duỗi người đứng dậy, phát chân mình có chút tê dại.

      9 giờ 40 phút, muốn chỉnh trang chút để chuẩn bị ra ngoài.

      A, đúng rồi!

      Kiều Hân Hân ngẩng đầu nhìn về bên của màn hình , số người xem trực tuyến là 1. phóng lớn màn hình chút, nhìn càng thêm ràng.

      " vẫn còn ở đây chứ?"

      [Có nha 0-0.]

      "Có thể giúp tôi chọn bộ quần áo được ?"

      [Được...]

      Kiều Hân Hân đem toàn bộ quần áo từ trong ngăn kéo ra, trừ 5 bộ áo ngủ, quần áo để mặc khi ra ngoài cũng có vài cái.

      trải rộng quần áo lên giường, hè năm nay, vẫn chưa mua bộ quần áo nào, mà những bộ đồ này đều rộng thùng thình... thở dài, sớm biết như vậy, hồi trước lúc bản thân vẫn còn chút tiền, nên mua thêm mấy bộ mới phải.

      Cho dù phải ăn mỳ tháng cũng được.

      Bây giờ đột nhiên muốn ra ngoài gặp người, chút chuẩn bị cũng có.

      Nhưng, Lâm Ngọc Dương vất vả trở về, nỡ cự tuyệt.

      " cảm thấy bộ nào đẹp?"

      Màn hình chiếu vào những bộ đồ giường, Kaka trầm mặc lâu, mới chậm rãi đánh ra vài chữ.

      [Cái nào cũng xấu =-=.]

      Đúng vậy, cái nào cũng xấu!

      Mặc dù tại Kaka bị giam, nhưng thẩm mỹ của vẫn rất bình thường! Quần áo thời trang chẳng phân biệt bất cứ hành tinh nào, phải sao?

      Mấy bộ đồ này của Kiều Hân hân thể phối hợp cùng nhau, chiếc váy vàng duy nhất cũng bị giặt đến bạc màu... Nếu hôm nay thực muốn tới chỗ hẹn, nhất định thể mặc quần áo xấu như vậy!

      Trong phòng lại vô tình nhiều thêm mấy người, bọn họ nhìn hình ảnh của phòng phát sóng trực tiếp, tò mò hỏi --

      [(☆▽☆) Chủ kênh chuẩn bị thay quần áo hả?!]

      [Đây là quần áo mà phụ nữ trái đất thường mặc sao?]

      [Tôi cảm thấy rất lạ nha...]

      "À, tôi... Tôi nghĩ xem nên mặc gì mới tốt." Giọng của Kiều Hân Hân ràng truyền tới, vừa đúng lúc màn hình chiếu lên khuôn mặt của .

      [Chủ kênh đánh mắt khói thực đậm nha!]

      Có người châm chọc hai quầng mắt đen của Kiều Hân Hân.

      Kiều Hân Hân: "..."

      [ còn bộ nào khác ?] Kaka dò hỏi.

      Suy nghĩ chút, gật đầu : "Có."

      Biểu cảm của quá tự nhiên, bộ muốn lại thôi. đến trước tủ quần áo, ngồi xổm xuống, lấy ra chiếc hộp.

      Sau khi mở hộp ra, hai phần quần áo xuất .

      là áo sơmi lụa màu trắng, phía dưới là quần dài màu xanh biển, bộ đồ vừa mới vừa sạch, giống như chưa bao giờ bị mặc qua.

      [ thử xem! 0-0]

      Kaka vẫn tiếp tục nhẫn nại.

      [A a a a a a, vừa mới tới liền được chủ kênh cấp cho quyền lợi xem màn nóng bỏng, ngài quản gia đừng chặn hình, tôi rất muốn thấy đó QAQ]

      [← Dấu chấm câu bị cậu ăn mất rồi à?]

      Người qua đường Giáp nhịn được châm chọc .

      [Cậu tới rồi sao.]

      Kaka thấy được gương mặt quen thuộc.

      [Ừm ừm, chủ kênh Lỵ Lỵ hôm nay xin nghỉ, ấy ở đây, những ngày cuối tuần của tôi rất tịch mịch QAQ]

      Hôm qua người này thấy Kiều Hân Hân chỉ liên tục gõ chữ, còn nghĩ sau này cũng ra ngoài, ai biết được hôm nay lại khiến người nọ kinh ngạc mừng rỡ thôi.

      [ đáng để mong đợi, 2333, lại có thể ngắm đường phố trái đất vốn náo nhiệt từ xưa thêm lần nữa rồi ~]

      Sau khi Kiều Hân Hân thay xong quần áo, hình ảnh của phòng phát sóng trực tiếp khôi phục lại như thường. nhìn vào gương, chầm chậm chải tóc.

      Có lẽ bởi vì tên phòng hôm nay khá hấp dẫn người xem, bao lâu sau, trong phòng liền tụ tập hơn mười mấy khán giả.

      Kiều Hân Hân chải kiểu tóc đơn giản, dùng chiếc kẹp tóc màu xanh nhạt, giữ chặt nửa đầu tóc dài.

      Hình như rất lâu rồi, cẩn thận chỉnh trang bản thân như thế này.

      Mặc dù đây là mốt từ mấy năm trước... Nhưng, so với những món đồ khác của , cũng tốt hơn rất nhiều.

      Kỳ thực muốn mặc bộ đồ này ra ngoài, chung quy vẫn cảm thấy xấu hổ vô cùng.

      Bộ quần áo này... là Lâm Ngọc Dương tặng .

      Ngày đó là ngày sinh nhật mười bảy tuổi của , cũng là ngày rời .

      Thứ mà đưa, Kiều Hân Hân vẫn luôn cất giữ, lần nào dọn nhà cũng mang theo nó, chưa bao giờ quên.

      Bởi vì , lần sau gặp mặt, hãy mặc cho mình xem.

      Lúc lời này, có lẽ vẫn cho rằng hai người rất nhanh rồi gặp lại, nghĩ thoáng cái, chính là 5 năm.

      Nhịp tim của Kiều Hân Hân đập rất nhanh, cầm khẩu trang, đẩy cửa ra ngoài.

      Lần cuối cùng ăn cơm chung với người quen là khi nào nhỉ?

      còn nhớ nổi nữa.

      Trong trí nhớ của , năm ấy, khi trai gặp chuyện may, cũng vừa tốt nghiệp trung học, sau nhiều lần trằn trọc liền tới Đông Xuyên.

      Ngành nghề tạp chí ở đây tương đối phát triển, dùng tranh minh họa làm kế mưu sinh, có thể miễn cưỡng ăn no. Bình thường việc gửi bản thảo đều dựa vào internet, thỉnh thoảng mới cần tới tòa soạn chuyến. Kiều Hân Hân cầm điện thoại di động, dùng ứng dụng bản đồ tìm đường tới chỗ hẹn với Lâm Ngọc Dương.

      Cách nơi này xa, ngồi tàu điện ngầm số 4 chuyến là đến.

      Kiều Hân Hân liên tục nghĩ tới việc gặp Lâm Ngọc Dương, có thời gian để ý tới phòng phát sóng trực tiếp. Mà màn hình bắt giữ những cảnh tượng xung quanh, khán giả đều có vẻ hết sức hưng phấn.

      [Oaa, tôi rất thích nhà cổ ~ muốn vào nhìn cái QAQ]

      [Nghe người trái đất rất nhiệt tình hiếu khách, lạnh lùng giống mọi người ở kỷ nguyên mới.]

      [← Tuy rằng khoa học kỹ thuật lạc hậu, nhưng vẫn đem lại cảm giác rất tuyệt.]

      [Nếu có thể du lịch ở trái đất chuyến tốt rồi! Đáng tiếc, để bảo vệ những hành tinh cũ, đường sắt ngân hà cho phép chúng ta ghé qua QAQ]

      Phòng phát sóng trực tiếp dần dần náo nhiệt hẳn lên, nhưng Kaka vẫn gì.

      Tại thời điểm có lượng người xem trực tuyến cao nhất, con số lên tới 45 người.

      Tuy Kiều Hân Hân hoàn toàn quên chuyện này, nhưng cũng làm giảm hiếu kỳ của mọi người đối với 'Hành tinh cổ xưa'.

      Bởi chủ kênh người trái đất thực quá ít, tại tìm khắp cả đài Thái Dương cũng có người thứ hai.

      Vậy nên, cho dù chủ kênh rất nghiệp dư, khán giả cũng có thể tự mình tiêu khiển.

      [Tàu điện ngầm đông ghê! Nghe trái đất là hành tinh có lượng dân cư nhiều nhất đó!]

      [Bao nhiêu người?]

      [Khoảng vài tỷ nha =V=.]

      [A a a a mọi người mau nhìn bên kia kìa! Có người đẹp!]

      [23333(*), chân của em kia đẹp...]

      (*) 2333: biểu tượng cảm xúc rất phổ biến bên Trung Quốc, tương đương với LOLOL, ý chỉ việc rất buồn cười. Có thể hiểu theo cách khác là nhân vật cười ha ha.

      [Ta kháo ( ‵o′) Ông chú bên kia đột nhiên dựa vào gần như vậy làm gì? Muốn ăn đậu hủ sao!?]

      Hình ảnh trong phòng phát sóng trực tiếp đều do quản gia trí năng điều khiển, ta luôn tìm kiếm những cảnh đáng được lên tuyến trong tàu điện ngầm, nhưng quả nhiên, dù là phái nam của hành tinh nào, cũng đều thích ngắm người đẹp nhất.

      Sau khi tới ga tàu, Kiều Hân Hân dễ dàng tìm được nhà hàng kia, đứng ở ngoài, nhìn cửa nhà hàng động đậy.

      Hai chân giống như dính liền với mặt đất, căn bản nhúc nhích được.

      nghĩ tới rất nhiều chuyện hồi trung học, trong lòng đều là Lâm Ngọc Dương.

      Người thiếu niên kia vẫn luôn sống ở trong trí nhớ của , mà tại, cuối cùng cũng có thể thấy rồi. phải ở trong mơ, phải ở trong video máy tính, phải ảnh chụp tập san giải trí... Mà là Lâm Ngọc Dương bằng xương bằng thịt.

      Lâm Ngọc Dương ở tuổi 22.

      "Chờ mình trở về từ Hàn Quốc, nhất định tới tìm cậu đầu tiên! Chẳng mấy chốc mình trở lại ngay thôi, Hân Hân, đến lúc đó... Mình, mình có lời muốn với cậu."

      Kiều Hân Hân từ từ điều chỉnh hô hấp, khuôn mặt chậm rãi lộ vẻ tươi cười, có chút ngượng ngùng, lại mềm mại cực kỳ.

      Vị quản gia thông minh tất nhiên bỏ qua màn này.

      Nền tảng của Kiều Hân Hân rất tốt, cho dù trang điểm, vẫn có thể giết sạch đống phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ trong nháy mắt, làn da quá mức tái nhợt, ngược lại mang theo vẻ đẹp của người bệnh.

      Khi cười, đôi mắt trong suốt như sóng dập dờn, vẻ hạnh phúc vì sắp gặp được người trong lòng cảm hóa toàn bộ khán giả.

      Trong nháy mắt, phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ.

      [ A a a a a a a có thể thấy được nụ cười của chủ kênh thực dễ dàng nha!]

      [Chủ kênh xinh đẹp! So với mấy em dọc đường còn xinh đẹp hơn!]

      [← Nụ cười ngọt ngào, tiêu rồi, tôi thích khoản này nhất! Làm sao bây giờ, có lỗi với Lỵ Lỵ - chan QAQ]

      [23333, cùng là em mà tôi còn cảm thấy chủ kênh xinh đẹp nữa là, trái đất dưỡng người tốt ~.]

      [Ta kháo, có em !]

      [Có em ở đây à!?]

      [↑ Em đừng ! cho nghe vì sao em muốn xem vị chủ kênh xinh đẹp này, quả nhiên bây giờ bách hợp(*) lên ngôi rồi QAQ]

      (*) Bách hợp: Chỉ truyện có cặp đôi nữ x nữ.
      [Tôi bị tên phòng hấp dẫn mà vào nha, phải chương trình phát sóng trực tiếp hôm nay tên là ngọt lấy tiền sao (cười), có điều chủ kênh rất đáng khen ngợi, tự nhiên lại làm bộ, rất có cá tính! Tôi liền lưu trữ ~ hì hì.]

      phải Kiều Hân tự nhiên lại làm bộ, mà là, hoàn toàn quên mất chuyện phát sóng trực tiếp.

      Số người trong phòng ổn định ở con số 50, mọi người đều rất tò mò về chuyện sắp xảy ra.

      [Tôi thích nhất là xem cảnh hẹn hò, 233333, chẳng biết vai nam chính có đẹp trai nhỉ?]

      [Nhỡ là vai nữ chính sao ~.]

      [QAQ muốn đâu! Nếu thực nhìn thấy hai em xinh đẹp hẹn hò, đêm nay tôi ngủ được!]

      Kiều Hân Hân lần nữa hít sâu, giơ chân về phía nhà hàng.

      Người phục vụ đứng ở bên trong kéo cửa ra.

      "Hoan nghênh tiểu thư đến với nhà hàng, xin hỏi tiểu thư đặt hẹn chưa ạ?"

      "Tôi tìm vị tiên sinh họ Lâm."

      "Được, mời tiểu thư theo tôi."
      MushaderlandIluvkiwi thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6: Ăn nhiều chút

      Convert: Google, QT, Mãn Mãn

      Editor: Mãn Mãn


      Khung cảnh của nhà hàng tao nhã, lịch , có tiếng đàn dương cầm du dương chậm rãi lưu chuyển. là thời điểm ăn trưa, trong sảnh lớn ngồi ít khách. Người phục vụ mang Kiều Hân Hân tới trước cửa sương phòng được bao, vén rèm lên, mỉm cười : "Mời tiểu thư."

      "Cảm ơn ."

      Kiều Hân Hân bước vào, sương phòng bốn chỗ cũng lớn, liếc mắt liền thấy Lâm Ngọc Dương ngồi ở phía bên trái.

      tại tiếp điện thoại, sau khi nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn cái, vẻ mặt hơi lộ xấu hổ.

      " chuyện nữa, ấy tới rồi."

      Lâm Ngọc Dương cúp điện thoại, đứng lên, đưa tay phải về phía Kiều Hân Hân.

      " lâu gặp."

      Kiều Hân Hân nhìn người đàn ông trước mặt, 5 năm trôi qua, trưởng thành hơn rất nhiều. Hồi còn học trung học, thường xuyên bị nữ sinh vây xem, hai năm trước tại Hàn Quốc lại càng thêm nổi bật. So với video nhạc, ở trước mặt vô cùng chân , cũng rất có sức hấp dẫn. Chỉ là, ánh mắt bình thản như nước, lúc nhìn Kiều Hân Hân lại giống như nhìn người qua đường xa lạ.

      căng thẳng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

      Do dự chút, nắm tay thành quyền, rồi mới chậm rãi vươn tay ra.

      " lâu gặp."

      Đầu ngón tay nhàng tiếp xúc, bắt tay tượng trưng cái, Lâm Ngọc Dương rất nhanh liền rút tay về.

      "Cậu ngồi ."

      Sau khi tiến vào phòng, tay chân Kiều Hân Hân liền cứng ngắc, chỉ có thể từng bước , may mà Lâm Ngọc Dương sửa sang lại áo sơmi, thấy cảnh suýt chút nữa vung cùng chân cùng tay.

      Làm sao bây giờ, ở thời điểm đối mặt với , căn bản có cách nào hô hấp bình thường.

      ra... Khi đối mặt với người khác, cũng như vậy...

      Nhưng nghiêm trọng đến mức này!

      [Khuôn mặt của người đàn ông này tệ nha, tôi cho 7 điểm! (☆▽☆).]

      [A~ Nếu bạn bè khác phái của tôi cũng đẹp trai như vậy tốt rồi! Chíp chíp chíp, chỉ tiếc là bị mù đường cả đám ╭(╯^╰)╮.]

      [← Em báo địa chỉ ! Tôi cam đoan trong vòng 2 tiếng tới nơi!]

      [Tôi cảm thấy chủ kênh rất hồi hộp, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên ấy hẹn hò sao? Dù đúng hay Kiều Kiều cũng gắng lên nhé, Oa thích nhất là xem loại kịch vừa trong sáng tự nhiên vừa máu chó này, 23333.]

      So với bình thường, phòng phát sóng trực tiếp náo nhiệt hơn hẳn, riêng gì nam giới, có ít những em vây xem.

      Dù sao cũng là soái ca của hành tinh cổ xưa, nhìn mới là lạ!

      [Ô ô ô(*) thưởng cho chủ kênh 10 hạt đậu ánh sáng.]

      (*) Ô ô ô: ID này có nghĩa là tiếng khóc, phiên bản tiếng là 'Boo hoo hoo'.

      [Hân Hân cố lên, lúc Lỵ Lỵ lên sóng, tôi đến đúng giờ tìm chơi QAQ]

      [2333, bắt tay bắt tay, tôi cũng từ bên Lỵ Lỵ dạt sang đây ~~.]

      [Tốt lắm, trước mặt có hai kẻ muốn làm phản! Tôi muốn mách lẻo!]

      [← Chúng tôi đều là người qua đường, phải kỵ sĩ hộ vệ như cậu.]

      [... Chờ đó, tôi thay áo!]

      Kỵ sĩ hộ vệ là người hâm mộ cao cấp của phòng phát sóng trực tiếp, cần phải bỏ ra lượng lớn đậu ánh sáng để mua, hơn nữa mỗi tháng đều thiết lập (reset) lại lần.

      Bỏ được tiền để mua chức tước, phải fan cuồng chính là đại gia!

      Số người xem trực tuyến của phòng vẫn ổn định ở con số 50, mọi người trò chuyện vô cùng vui vẻ, còn Kaka vẫn chưa ra mặt.

      Bầu khí trong sương phòng có vẻ nghiêm túc, Kiều Hân Hân biết nên gì, mà Lâm Ngọc Dương lại vùi đầu đùa nghịch với điện thoại di động.

      Vài phút đồng hồ trôi qua, ta mới ngẩng đầu lên hỏi: "Mấy năm gần đây cậu sống thế nào"

      câu hỏi cực kì khách khí.

      Kiều Hân Hân suy nghĩ chút, giọng : " tồi."

      Đối với , Lâm ngọc Dương cũng có nhiều hứng thú, chỉ khi chuyện mới nhìn , những lúc khác đều tự làm việc của riêng mình.

      Hơn nữa, chủ đề chuyện cũng là câu được câu , hoàn toàn khác hẳn so với khung cảnh khi gặp lại mà tưởng tượng ra.

      "Cậu sao?" Kiều Hân Hân hỏi ngược lại.

      "Bận đến mức bù đầu, có lẽ sau này càng bận rộn hơn."

      ai biết việc ta trở lại Trung Quốc, công ty muốn ta xử lý tốt 'việc tư' trước, sau đó mới công khai tin tức về nước để lập nghiệp.

      Lâm Ngọc Dương đem văn kiện bàn đẩy về phía Kiều Hân Hân, : "Cậu xem cái này chút , có gì hiểu hỏi tôi."

      Hả? Kiều Hân Hân ngồi ngay ngắn, đem giấy tờ ở trước mặt cầm lên.

      Sau khi đọc qua mấy dòng, sắc mặt của càng lúc càng nặng nề.

      Thỏa thuận bảo mật.

      [Thỏa thuận bảo mật là cái quỷ gì??]

      [Hóa ra là siêu sao lớn nha, chậc chậc.]

      [Buổi hẹn hò ngọt ngào đâu? Chẳng lẽ tôi mở sai kênh à?]

      Màn hình chuẩn xác quét qua hàng chữ màu đen tờ giấy trắng kia, nội dung hợp đồng đơn giản dễ hiểu. Kiều Hân Hân giống như bị người dội xuống chậu nước lạnh từ đầu, nhịp đập của trái tim nóng hổi nhảy nhót kia trong nháy mắt liền chậm lại.

      mong đợi điều gì đây?

      5 năm có thể thay đổi rất nhiều người, huống hồ, con đường mà lựa chọn là giới giải trí.

      Lâm Ngọc Dương nhìn ngẩn người, cho rằng hiểu chỗ nào, liền tự mình giải thích: "Kỳ , chuyện này rất đơn giản, cậu phải hiểu rằng tôi cũng phải lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn này, hơn nữa, lần này về nước, tôi được phép có bất cứ chuyện tai tiếng gì. Vậy nên... Cậu phải đảm bảo, nếu sau này cậu phát ra bất cứ động thái công khai nào cũng đều liên quan tới tôi, những chuyện trong quá khứ của chúng ta mãi mãi cần nhắc lại."

      "... Hôm nay cậu tới tìm tôi là vì việc này sao?"

      "Đúng vậy."

      "Nếu thế, cậu muốn tôi ký bản thỏa thuận này?"

      "Chúng tôi để cậu ký cách uổng phí."

      Kiều Hân Hân biết phải gì, chỉ cảm thấy rất thất vọng -- Đây chính là Lâm Ngọc Dương của tuổi 22 sao?

      Mối tình đầu tốt đẹp gì sánh nổi ở trong lòng , lập tức hoàn toàn tan vỡ.

      Bể nát tới mức còn sót lại chút vụn vặt nào.

      Cái bóng thời niên thiếu cùng người trước mặt chồng lên nhau, ngũ quan tuấn tú thay đổi nhiều, nhưng cả người lại có vẻ xa lạ đến thế.

      Lâm Ngọc Dương thản nhiên : "Theo điều tra của phía công ty, công việc của cậu hình như cũng được thuận lợi. Cậu biết Thanh Sắc Hà Quang ? Đó là tòa soạn rất lớn, tiểu thuyết của bọn họ cần lượng lớn tranh minh họa, nếu cậu ký bản thỏa thuận này, vậy xem như chúng ta trao đổi , chúng tôi có thể tặng cậu cái nhân tình, giúp cậu ký hợp đồng để trở thành họa sĩ minh họa cho công ty của họ -- Giao dịch như vậy, cậu cũng lỗ đâu."

      Làm sao Kiều Hân Hân có thể biết Thanh Sắc Hà Quang, đây chính là tạp trí tuổi trẻ có lượng tiêu thụ cao nhất. Hơn nữa, dưới tay của công ty nọ còn có tuần san truyện tranh đặc biệt được đăng nhiều kỳ - 'Cảnh giới'.

      Ngưỡng cửa của tuần san này rất cao, những người mưu sinh bằng việc vẽ tranh minh họa đều tranh đến bể đầu để có được vị trí, chỉ là những người ký được hợp đồng với họ đều dồi dào tinh lực, bọn họ căn bản thiếu người.

      Kiều Hân Hân bị chặn ở ngoài cửa vô số lần, phần tranh gửi của cho tới tại đều như đá chìm đáy biển, thậm chí còn chẳng biết liệu biên tập viên của đối phương có từng nhìn qua hay .

      Thấy lời nào, Lâm Ngọc Dương hơi hơi nhíu mày.

      'Kiều Hân Hân, cậu suy nghĩ kỹ , cơ hội này rất khó có được. Nếu cậu có thể cùng bọn họ ký hợp đồng, cuộc sống sinh hoạt sau này ít nhất phải tăng thêm hai bậc. ai là cần tiền, hoặc ước mơ của chính bản thân mình, phải sao?"

      Sau khi Lâm Ngọc Dương nghỉ ngơi dưỡng sức ở Hàn Quốc 5 năm, cuối cùng cũng lấy được cơ hội bay mình. Lần này, ta ký hợp đồng với công ty đại diện lớn, vất vả mới kiếm được tài nguyên tốt như vậy, ta tuyệt đối cho phép bất cứ sai lầm gì xảy ra.

      "Tôi thích cậu."

      "Cái gì?" Lâm Ngọc Dương sửng sốt chút.

      [ A a a a a a a chủ kênh cư nhiên thổ lộ sao?! Lẽ nào ấy quyết định theo đuổi ta!?]

      [QAQ Quăng gã này giùm tôi, ghét muốn chết. Hân Hân, ở chân trời này nơi nào mà chẳng có hoa thơm cỏ lạ ~ cần phải để ý tới kẻ đó]

      [ phấn khích nha! Đây chính là chiến đấu phản kích trong truyền thuyết sao?]

      [Tuy nghe có chút máu chó nhưng nếu nhân vật nam chính có thể hồi tâm chuyển ý tốt quá 233333.]

      Ai cũng nghĩ Kiều Hân Hân tỏ tình, cho người khác cảm giác mình là tương đối kín đáo, vậy mà khi tỏ tình lại hết sức nghiêm túc.

      Ở Hàn Quốc, Lâm Ngọc Dương dù sao cũng từng nổi tiếng qua, cả ngày đều có phái nữ đuổi theo kêu "Này , em thích ", nhưng có thể thổ lộ dưới tình huống như tại, vẫn là lần đầu tiên ta gặp phải.

      Mà người này lại có chút bất đồng so với người hâm mộ của ta.

      thế nào nhỉ, loại cảm giác này... Có điểm vi diệu.

      Kiều Hân Hân tiếp tục : "Tôi còn tưởng lần này cậu tới tìm tôi là để thực ước hẹn khi xưa."

      Lâm Ngọc Dương của tuổi 17, cũng mang dáng vẻ lạnh như băng giống người ở trước mắt. Thời trung học, Kiều Hân Hân luôn trầm mặc ít , có bất cứ người bạn nào, thường xuyên đùa giỡn để dỗ vui vẻ. Thời điểm làm biếng trong giờ thể dục, ngồi ở bục giảng, ôm cây đàn ghi-ta, vừa hát vừa nhìn cười.

      mang cơm sáng cho .

      đưa về nhà.

      bảo vệ khi bị bắt nạt.

      Vẫn còn đó... Lời thề son sắt khi vào mùa hè năm ấy, , nhất định trở về.

      "Hân Hân, chờ mình."

      Thời gian đáng sợ, nó có thể hoàn toàn thay đổi con người.

      Thiếu niên trong trí nhớ cứ như vậy biến mất, thực ra Kiều Hân Hân cảm thấy có chút khổ sở.

      Nhưng lại thương tâm chút nào.

      có ai được sinh ra chỉ để thương , chiếu cố , bảo vệ ... Trái đất mà ngừng xoay chuyển. .

      Thái độ của Lâm Ngọc Dương trở nên dịu dàng hơn, 5 năm rèn giũa có thể kích thích dã tâm của ta, cũng có nghĩa là ta mất trí nhớ. ta thừa nhận, có đôi khi nhớ tới những ký ức ấy, tuy cảm thấy chúng có chút mơ hồ, nhưng cũng ấm áp.

      Chỉ là...

      " thể trở về như xưa nữa rồi."

      "Đúng vậy, được nữa rồi."

      Kiều Hân Hân bỗng nhiên nở nụ cười, cầm bút lên, lưu loát kí tên mình ở giấy thỏa thuận.

      Tạm biệt , Lâm Ngọc Dương của tuổi 22.

      Đây là chuyện cuối cùng mà Kiều Hân Hân của tuổi 17 có thể làm vì .

      Nếu muốn xóa toàn bộ phần hồi ức này, tôi cũng còn gì để tiếc nuối nữa.

      "Từ hôm nay trở , tôi và cậu quen biết nhau."

      Kiều Hân Hân đứng lên, cầm tờ thỏa thuận đẩy tới trước mặt ta, bình tĩnh : "Như vậy được chưa?"

      "Những bức thư tôi viết cho cậu hồi trước..."

      Trong ba tháng đầu Hàn Quốc, Lâm Ngọc Dương có viết qua vài bức thư cho Kiều Hân Hân, cái nào cũng được cất kỹ.

      A, mục đich chính của lần hẹn này hẳn là vì mấy bức thư kia , dù sao đó cũng là phần vật chứng.

      Kiều Hân Hân gật đầu: "Tôi hiểu , tôi trả lại thư cho cậu -- A, đưa cho cậu hẳn là được nhỉ, vậy tôi liền gửi đến công ty của cậu nhé, nhớ đưa địa chỉ cho tôi. Nếu như còn chuyện gì khác tôi trước đây."

      " bàn xong về thỏa thuận bảo mật, liền ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng ."

      " cần, tôi muốn bị phóng viên chụp lén, hẳn là cậu cũng muốn như vậy."

      "Cậu tức giận à?" Câu hỏi này được thốt lên.

      Chính Lâm Ngọc Dương cũng cảm thấy kinh ngạc chút, sao ta... Lại hỏi như vậy?

      Có lẽ là do Kiều Hân Hân thay đổi quá nhanh, lúc mới tới đây hình như giống thế này... Cũng đúng thôi, lúc đó ta chuyện với người đại diện, hơi đâu mà chú ý tới , có lẽ cũng chỉ cảm thấy rất giống fan thẹn thùng. Mà lúc này, thái độ của vô cùng lạnh nhạt.

      ", trước giờ tôi vẫn luôn như vậy."

      Vẫn luôn tự mình khép kín, cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào thế giới của mình.

      Lâm Ngọc Dương từng thành công bước vào, tại liền muốn rời . Vậy phải là quá tốt sao, để đơn độc mình là được.

      Dù sao, cũng quen rồi.

      Kiều Hân Hân xoay người rời .

      Lâm Ngọc Dương nhìn tờ thỏa thuận trong tay, cùng chữ ký tinh tế của , khóe miệng nâng lên tia cười nhàn nhạt.

      hổ là người ta từng thích qua.

      [Chủ kênh tiêu sái...]

      [666666(*)]

      (*) 6666: thuật ngữ thịnh hành tại Trung Quốc. Trong tiếng Trung, "溜" (Giỏi lắm/ Làm rất tốt/ ...) có cách phát ấm giống với số 6. Vậy nên, khi người 6666, họ tỏ ý ngưỡng mộ hoặc đánh giá cao người khác.

      [ thực thu người đàn ông đẹp trai như vậy vào hậu cung sao?]

      [Tôi nghĩ ta vẫn còn thích chủ kênh!]

      [QAQ Hân Hân, làm tốt lắm, nếu cái cũ , cái mới đến ~ mà ở kỷ nguyên mới tốt rồi, tôi biết rất nhiều thanh niên độc thân chính trực đó!]

      [Ô ô ô, tôi thấy cậu nhất định giới thiệu bản thân mình cho chủ kênh trước tiên ?]

      [QAQ Đáng ghét, cần huỵch toẹt ra như vậy chứ, nhỡ chủ kênh xem được sao!]

      [Chủ kênh đem chúng ta quên còn mảnh rồi! Tôi cũng muốn cùng cậu khóc.]

      "Xin lỗi, vừa rồi... tôi có chút việc."

      Kiều Hân Hân đứng ở cửa nhà hàng, thấy được bên màn hình, phòng phát sóng trực tiếp bất tri bất giác lại có hơn mấy chục người xem sao?

      Người xem trực tuyến: 56.

      Người lưu trữ: 24.

      [23333 chủ kênh ngốc ~ cần phải giải thích gì hết, chúng tôi đều thấy được!]

      [Hân Hân tuyệt vời, chốc nữa nên ăn nhiều chút, để bổ sung thể lực nha ~]

      Lúc này Kiều Hân Hân mới nhớ mình trong thời gian phát sóng trực tiếp, vậy nên vừa rồi... Mặt của bỗng dưng đỏ lên.

      Như muốn che giấu điều gì, lập tức đeo khẩu trang.

      Phòng phát sóng trực tiếp lại bùng nổ.

      [233333 tôi vừa thấy chủ kênh đỏ mặt!]

      [Khí thế khi nãy thực chạy mất rồi sao? Quả nhiên đối với chúng ta mới là thương thực ~~]

      [ là quá quá quá đáng , nửa đường tạt qua, tôi còn tưởng chủ kênh là vị ngự tỷ đó! Ai ngờ ngược lại... 2333 tôi muốn lưu trữ! Ai cũng đừng cản tôi!]

      Kiều Hân Hân bị đùa giỡn tập thể, biết phải trả lời ra sao, liền giọng : "Đói bụng quá, tôi muốn ăn cơm."

      [Kaka thưởng cho chủ kênh 500 hạt đậu ánh sáng.]

      [Ăn nhiều chút 0 0]

      [Oa oa! Trong phòng có vị đại gia náu!]

      [← Kaka, quả nhiên cậu là fan cuồng của chủ kênh, ấy tới cậu liền theo đuôi, tôi còn tưởng cậu treo máy, hóa ra từ nãy tới giờ vẫn liên tục xem phát sóng trực tiếp, là khác người nha QAQ]

      [ phải, tôi vừa mới tới =-=]

      Người nào đó bắt đầu ngạo kiều(*).

      (*) Ngạo kiều: Ý chỉ người trong nóng ngoài lạnh.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7: Con mẹ nó, bệnh thần kinh

      Convert: Bến, Google, QT, Mãn Mãn

      Editor: Mãn Mãn



      Kiều Hân Hân quá quen thuộc với loại hình thức khen thưởng này, chung quy vẫn luôn có cảm giác thiếu nhân tình của người khác... giọng : "Cảm ơn Kaka."

      Khán giả trò chuyện vô cùng vui vẻ, so với lượng người xem ít đến thê lương khi ru rú ở trong nhà, lần ra ngoài này lại có rất nhiều khán giả.

      Kỳ , như vậy cũng tồi, mới có khoảng 50 khán giả mà thôi, trong phân loại kênh vẫn bị xếp vào nhóm 'người yếu kém'.

      [ định ăn gì vậy?]

      Kaka hỏi.

      tại nên nhanh chút, Kiều Hân Hân còn đói bụng đó.

      Cuối cùng, mối quan hệ giữa và Lâm Ngọc Dương là gì, mọi người đều ràng, nhưng dựa vào nội dung cuộc chuyện của bọn họ, rất giống như người cũ của đối phương.

      [(☆▽☆) Thất tình nên ăn nhiều thịt!]

      [← Tôi cảm thấy đồ ngọt tốt hơn nhiều.]

      [ bằng chủ kênh mua đống đồ ăn vặt ôm về nhà, tìm bộ phim kinh dị để cùng mọi người xem, thấy chủ ý này thế nào?]

      Kiều Hân Hân nghiêm túc suy nghĩ chút, đáp lời : "Chiều nay tôi còn phải vẽ tranh, thể xem phim được."

      cúi đầu dùng di động tìm kiếm những món ăn ngon ở gần khu vực này, có nhiều tiền người lắm, nếu tiết kiệm được liền tận lực tiết kiệm.

      Càng nghĩ càng cảm thấy, huyện Sa(*) vẫn là thích hợp nhất.

      (*) Huyện Sa: Là huyện của thành phố Tam Minh, tỉnh Phúc Kiến, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

      Ngày nào ở nhà cũng ăn mỳ, mỳ, mỳ... Lúc này cũng nên ăn ngon bữa rồi.

      Kiều Hân Hân về phía cửa ga tàu điện ngầm, gần nơi thuê phòng có tiệm ăn vặt huyện Sa, việc buôn bán luôn rất tốt. Trước kia cũng thường xuyên ghé thăm, thời gian này thực quá thiếu tiền, ngay cả đồ của huyện Sa cũng ăn nổi.

      tàu điện ngầm, dựa theo thói quen, liền đứng, tiện thể nhìn màn hình của phòng phát sóng trực tiếp.

      Trước khi lên tàu, diều chỉnh màn hình thành kích cỡ điện thoại di dộng, đặt ở trước bụng, như thế, vừa cúi đầu liền có thể xem được.

      Bởi vì đeo khẩu trang, thỉnh thoảng cũng trò chuyện cùng khán giả đôi câu, tuy thanh , nhưng phòng phát sóng trực tiếp nghe vô cùng ràng.

      Số người xem trực tuyến liên tục dao động, mà số người lưu trữ phòng biến thành 30.

      Ngày hôm qua, chưa từng nghĩ hôm nay có nhiều người như vậy, nhưng tại tâm tình của có chút nặng nề, thực sao vui mừng nổi.

      vẫn cảm thấy rất hứng thú với TV Thái Dương, nhưng việc cấp bách đầu tiên là giải quyết vấn đề trước mắt. Chờ qua được đoạn thời gian này, suy nghĩ cẩn thận về việc làm thế nào để tăng điểm nhân khí.

      Sau khi xuống tàu điện ngầm, mở ô che nắng, mang khẩu trang trong thời tiết nóng nực như thế này quả là thoải mái.

      Suy nghĩ chút, Kiều Hân Hân liền tháo khẩu trang cho vào trong túi.

      Dọc đường, khi qua quán cà phê bài trí lịch , trong phòng phát sóng có mấy vị khán giả bình luận Kiều Hân Hân nên vào đó dùng cơm.

      lộ ra biểu tình khó xử.

      "Chờ tôi nhận được tiền nhuận bút rồi cũng muộn..."

      [Vừa rồi còn có người thưởng cho mấy trăm hạt đậu ánh sáng, chẳng lẽ còn mua nổi ly cà phê?]

      [A, ngại quá, giờ mới để ý chủ kênh là người tới từ trái đất, hèn chi.]

      [ vô vị.]

      Cùng ID, liên tục viết ra ba bình luận châm chọc, Kiều Hân Hân khẽ nhíu mày.

      Chi tiết này bị ống kính tỉ mỉ chụp được, phần lớn chủ kênh làm việc ở TV Thái Dương đều khéo léo, đối với anti-fan cũng có kỹ năng đối đáp rất tốt, tuyệt đại đa số đều làm như thấy.

      chủ kênh biểu đạt cảm xúc chút nào che giấu như Kiều Hân Hân, vẫn là lần đầu tiên khán giả nhìn thấy.

      Ô Ô Ô là người đầu tiên vùng dậy.

      [QAQ Hân Hân đừng để ý, luôn có chút chó thích cắn bậy]

      [ xem liền cút, chẳng ai giữ cả.]

      Vị anti-fan kia ngược lại vẫn chưa chạy, gã càng thêm kiêu ngạo --

      [Phát sóng trực tiếp hai ngày cũng chỉ được 30 người lưu trữ, mấy người vẫn còn mặt mũi mà nâng niu chủ kênh như vậy sao? Tôi thấy cho tới lúc chết, ta cũng chưa thể trở thành nhân viên chính thức được đâu!]

      [Nếu ấy thành công sao?]

      [Thế tôi trực tiếp ăn phân!]

      [6666666666666666]

      [Não tàn cũng đừng tới đây biểu diễn chỉ số thông minh, hai ngày có 30 người lưu trữ, còn những năm ngày nữa, có thể dễ dàng vượt qua con số 50, chuẩn bị xong phân trước .]

      [→ ID của tên này là gì vậy, Hoa Cúc Tàn à? Được, chúng tôi nhớ kỹ.]

      Trở thành nhân viên chính thức?

      Cho tới bây giờ, Kiều Hân Hân còn biết mình có kỳ thực tập. Đối với anti-fan, cũng lười để ý, chỉ đơn giản chuyển màn hình qua bên phải, nhắm mắt làm ngơ.

      Cái người tên Hoa Cúc Tàn này bắt đầu mắng chửi từng người trong phòng, so với bảy, tám cá nhân kia còn sôi nổi hơn, ngoại trừ dấu chấm, câu mười chữ đều bị che đậy, có thể tưởng tượng được gã mắng khó nghe tới mức nào.

      [Hệ thống thông báo: Người sử dụng Kaka tố báo người sử dụng Hoa Cúc Tàn làm ô nhiễm màn hình, trải qua thẩm định, Hoa Cúc Tàn sử dụng ngôn từ phản cảm, cấm chuyện trong vòng 5 tiếng.]

      Ô Ô Ô vùi đầu gõ chữ, liền nghe 'đinh' tiếng, hóa ra hệ thống xử lý việc này.

      Hoa Cúc Tàn bị cấm chuyện...

      Những người khác trong phòng phát sóng trực tiếp châm chọc khiêu khích hồi, tại gã có cách nào đáp trả, phỏng chừng bị tức tới đen mặt.

      Ô Ô Ô rằng --

      [Kaka, chỉ có cậu suy nghĩ chu toàn!]

      Đối với loại anti-fan này, trực tiếp tố cáo là tốt rồi. Từ đầu tới cuối kaka đều tham chiến, tục ngữ đánh rắn phải đánh giập đầu, đại khái chính là việc vừa làm.

      [Chủ kênh có bị chọc tức ?]

      [Hẳn là , tôi thấy chủ kênh vẫn chú ý tới tình huống ở bên này.]

      [Dù thế nào chủ kênh cũng phải cố gắng lên, ít nhất phải vượt qua kỳ thực tập!]

      [Yên chí, còn những năm ngày nữa cơ mà, Hân của tôi đáng như vậy, khẳng định có vấn đề gì QAQ]

      Ngay lúc này, có người yếu ớt ...

      [Tôi biết tên này, là kẻ có bệnh thần kinh nổi tiếng trong kênh trò chơi, rất nhiều chủ kênh mới sinh đều bị bắt nạt. Nghe quen với vị quản lý, tôi đoán vài ngày sau kênh của Kiều Kiều cũng bị giấu.]

      [Cái gì?! Tên Hoa Cúc Tàn đó còn có bản lĩnh này sao?!]

      [Đúng vậy, ở kênh trò chơi cũng nổi danh, nếu chủ kênh mới sinh ngọt với sao, còn những người để ý tới như Kiều Kiều, cuối cùng đều bị loại...]

      Ở giai đoạn đầu, phòng phát sóng trực tiếp của những chủ kênh mới đều được đề cử, chỉ có thể tìm kiếm bằng từ khóa.

      Chẳng hạn, từ khóa của Kiều Hân Hân là "Trái đất", "Vô dụng", "Nữ thần tương lai", "Sinh hoạt", "Chuyên tâm" các loại.

      Nhưng cũng coi như may mắn, bởi lần này tham gia mục mới mở. Mặc dù có nhiều kẻ vô dụng cũng được chọn từ mọi hành tinh khác nhưng chỉ cần Kiều Hân Hân lên tuyến, vẫn có cơ hội được khán giả đào ra.

      Nhưng nếu quả thực bị người nhắm tới, ví dụ như giấu tín hiệu của phòng, che đậy từ khóa, vài ngày sau, rất khó có thêm khán giả mới.

      [ chẳng hiểu nổi yên lành cứ tới nháo kênh làm gì, bệnh thần kinh (nôn mửa)]

      [Chậc chậc chậc, bây giờ biết sợ rồi sao! Tôi cho đám phế vật mấy người biết, tôi tuyệt đối khiến cho ả chủ kênh cay nghiệt này cút xa!]

      Giọng điệu quen thuộc lại xuất lần nữa với ID "Hoa Hòe Tàn".

      [- -]

      [...]

      [Cái hồn súc vật này sao vẫn bám dai như đỉa vậy???]

      [Ha ha ha ha, tưởng cấm được cái ID của lão tử là giỏi lắm sao? ID phụ của lão tử còn nhiều lắm! Có bản lĩnh đến đây! Tiếp tục đến mà cấm !]

      [QAQ Con mẹ nó , bệnh thần kinh!]

      [Hệ thống thông báo: Người sử dụng Kaka tố báo người sử dụng Hoa Hòe Tàn làm ô nhiễm màn hình, trải qua thẩm định, Hoa Hòe Tàn sử dụng ngôn từ phản cảm, cấm chuyện trong vòng 5 tiếng.]

      [233333 thong thả, tiễn.]

      [Tiếp tục đem ID phụ lên đây, chơi với cậu ~]

      [Ka đại gia làm tốt lắm!]

      Làm ầm ĩ trong phòng phát sóng trực tiếp lát, khán giả qua đường ít rất nhiều, những thành phần sôi nổi vẫn chỉ có mấy người bọn họ.

      Kiều Hân Hân tới trước cửa tiệm ăn vặt huyện Sa, theo chuyển động của , ống kính cũng chụp lại toàn bộ cảnh vật trong tiệm.

      gói phần cơm lớn cùng canh gà ác, rồi về hướng nhà trọ.

      đường, thỉnh thoảng nhìn phòng phát sóng trực tiếp vài lần, người chuyện dần dần ít .

      Sau khi về nhà, rửa mặt, bắt đầu ngồi xổm cạnh bàn trà ăn cơm trưa.

      [Nhìn có vẻ rất ngon...]

      [Nước miếng (﹃)]

      tại, liên minh tinh tế(*) lấy dinh dưỡng làm chủ, loại chuyện tốn thời gian cùng tiền bạc như ăn cơm, chỉ có cường hào mới có thể càn rỡ hưởng thụ.

      (*) Liên minh tinh tế: Liên minh giữa các vì sao/ các hành tinh. Nghĩa này hơi dài dòng nên mình quyết định giữ nguyên phiên Hán Việt.
      tại, thực phẩm ở hệ ngân hà cực kỳ đắt đỏ, đám tham ăn như bọn họ thực quá đáng thương.

      ra Kiều Hân Hân vẫn có chút kinh ngạc, bởi loại đồ ăn vặt vừa mua vô cùng phổ biến, nhưng cảm thấy bọn họ đều mang vẻ rất muốn ăn.

      [ được, tôi muốn tích tiền, cuối tháng nhất định phải ăn bữa ngon!]

      [Tôi ngược lại chẳng có cảm giác gì với việc ăn uống, nhưng thấy chủ kênh ăn rất ngon miệng, hiểu sao cũng muốn thử chút.]

      [QAQ đồ ăn của trái đất tuyệt đối là ngon nhất...]

      Trước đây, Ô Ô Ô cũng từng để ý tới chủ kênh người trái đất, người nọ lấy ẩm thực làm chủ đề chính, đáng tiếc sau này phòng phát sóng trực tiếp của người nọ đóng cửa. tại, Hân Hân đối mặt với vấn đề khó khăn , nếu gã não tàn kia quyết định nhằm vào , lượng khán giả lưu trữ phòng của rất khó tăng lên.

      biết có phải ảo giác của cậu hay , Ô Ô Ô cảm thấy sau khi gã anti-fan kia xuất , hầu như có khán giả mới vào xem, nhưng thấy Kiều Hân Hân vừa ăn cơm vừa xem xét tình hình của phòng phát sóng trực tiếp, liền nhịn xuống chưa .

      Sau khi cơm nước xong xuôi, Kiều Hân Hân định làm việc.

      " ngại quá, tôi thể tiếp tục chuyện cùng mọi người được nữa."

      Phỏng chừng sau khi bước vào trạng thái làm việc, cũng rơi vào trạng thái để ý tới người khác, vậy nên Kiều Hân Hân liền thông báo trước tiếng, khán giả đều sao.

      Mở hòm thư trong máy tính lên, nhận được phản hồi của vị biên tập viên nọ.

      Nghe tác giả chính xem bản thảo của Kiều Hân Hân, thấy tệ lắm, có ý định dùng .

      Làm người viết thuê cũng kiếm được bao nhiêu tiền, dưới tình huống đủ chăm chỉ, mỗi ngày viết 5 tiếng đồng hồ, có thể kiếm được khoảng 400 tệ tuần.

      Ít nhất cũng đủ để ăn cơm.

      và biên tập viên lại hàn huyên đôi câu, cũng đảm bảo giao bản thảo đúng thời hạn. Sau khi xử lý tốt việc này, bắt đầu tiến hành thiết kế bản vẽ truyện tranh.

      Trong phòng phát sóng trực tiếp, mọi người lời tạm biệt với nhau rồi rời . Cuối cùng, chỉ còn lại rải rác vài người, nhưng có ai chuyện.

      lúc sau, người xem trực tuyến chỉ còn lại 1.

      Lúc Kiều Hân Hân lấy nước, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hiểu vì sao, cho dù vị khán giả này lời nào, cũng biết đó là ai.

      nhìn thời gian, 4 giờ 45 phút, dứt khoát đánh tiếng với : " phải à?"

      [Ừ, đợi thêm 15 phút nữa.]

      Quả nhiên là Kaka.

      Kiều Hân Hân khẽ cười : "Hôm nay là cuối tuần, ra ngoài chơi sao? A, ở nơi đó cũng có 'cuối tuần' chứ?"

      [0-0 có nha. Nhưng tôi bị giam giữ, đâu được.]

      Giam giữ? Kiều Hân Hân cũng hỏi nhiều, sợ hỏi phải chuyện khó , dù sao và Kaka cũng tính là quá thân quen.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, phát sóng trực tiếp sắp kết thúc, Kaka nhắn lại :

      [Hẹn gặp lại vào ngày mai ^_^.]

      Kiều Hân Hân quơ quơ tay đối với màn hình, "Ngày mai gặp lại."

      [Hệ thống thông báo: Chúc mừng bạn hoàn thành nhiệm vụ của phòng phát sóng trực tiếp ngày hôm nay, số người xem trực tuyến cao nhất là 62, số người lưu trữ nhiều nhất là 30.]

      Kiều Hân Hân uống ngụm nước, hô: "W, có thể ra đây chút ?"

      [Chủ kênh Tiểu Kiều, có việc gì ngài cứ .]

      Giọng loli chọc cười lại xuất lần nữa.

      "Hôm nay có vị khán giả, cái gì mà... Trở thành nhân viên chính thức? ta có ý gì?"

      [Đây là kỳ thực tập tuần mà mỗi chủ kênh đều phải trải qua, nếu chủ kênh có được 50 người lưu trữ mới có thể trở thành nhân viên chính thức.]

      "Nếu được sao?"

      [Vậy đáng tiếc, phòng phát sóng trực tiếp của họ chỉ có thể bị đóng cửa vĩnh viễn.]

      Kiều Hân Hân sửng sốt chút, ra, TV Thái Dương cũng có kỳ thực tập. Nhưng số người lưu trữ hôm nay lên tới 30, còn năm ngày nữa, muốn lên được con số 50 hẳn cũng quá khó nhỉ?

      tại còn biết gã anti-fan kia giấu phòng phát sóng trực tiếp của , vài ngày sau, đừng là lưu trữ, phỏng chừng ngay cả người qua đường cũng khó mà có được.

      Chuông tin nhắn di động vang lên, Kiều Hân Hân mở máy, phát ra đây là dãy số quen thuộc.

      vốn lưu dãy số này dưới tên 'Lâm Ngọc Dương', nhưng mở đầu tin nhắn lại là, "Chào , Kiều tiểu thư, tôi là trợ lý của Lâm Ngọc Dương"... Ngẫm lại cũng đúng, ta làm sao có thể dùng số của chính mình nhắn tin cho chứ?

      Tin nhắn này rất đơn giản, chính là cho phương thức liên lạc với biên tập viên của Thanh Sắc Hà Quang, để nhớ mà liên hệ.

      Kiều Hân Hân do dự trong chốc lát, nhắn lại hai chữ -- Cảm ơn.
      MushaderlandIluvkiwi thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8: Mỗi ngày đều phải gặp bác sĩ

      Convert: Bến, Google, QT, Mãn Mãn

      Editor: Mãn Mãn



      Về tòa soạn Thanh Sắc Hà Quang, Kiều Hân Hân vẫn rất muốn được nhận vào đó. ký lên giao dịch giấy trắng mực đen kia, để nó bị lãng phí.

      Dù sao, đây cũng là cơ hội vô cùng tốt.

      dựa theo phương thức được cho, liên hệ với vị biên tập viên kia, sau khi nghe được tên của , biên tập viên bảo gửi vài tác phẩm để xem thử. Mọi thứ đều rất thuận lợi, bình thường ngay cả ngưỡng cửa cũng sờ tới, lần này lại dễ dàng được thông qua. Bởi biên tập viên sắp tan làm, vậy nên cuộc trò chuyện về nội dung công việc được thực tốt vào sáng mai.

      Tắt khung chat, Kiều Hân Hân tựa lưng vào ghế, ngắm nhìn số tranh minh họa của chính mình.

      Trình độ của trung bình, kiến thức cơ bản cũng vậy, nhưng vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó. Tranh của cuối cùng thiếu cái gì? Chính cũng trả lời được.

      6 giờ chiều, tắt máy vi tính, sửa sang lại mặt bàn, bắt đầu làm buổi tổng vệ sinh.

      Phòng ở của rộng 60 mét vuông, gồm phòng khách, phòng ngủ, phòng vệ sinh, quét dọn cả buồng trong gian ngoài cũng rất phiền toái, từ đầu đến cuối mất gần 2 tiếng đồng hồ.

      Sau khi thu dọn xong, nấu cho mình bát mỳ, mở ti vi xem vài chương trình du lịch.

      Ngày thường của đều tràn ngập những chuyện vụn vặt tầm phào như thế, có thăng trầm gì lớn, mỗi ngày chỉ đơn giản là chạy bản thảo, chạy bản thảo, chạy bản thảo... Chẳng qua nữ thần may mắn chưa bao giờ chiếu cố mà thôi, bằng sao có thể vẫn ở trong tình trạng vô danh tiểu tốt sau ngần ấy năm vẽ tranh minh họa.

      Kiều Hân Hân liền nghĩ tới TV Thái Dương, đây cũng là chuyện thể tưởng tượng nhất trong cuộc đời , chẳng biết vì sao, đột nhiên rất muốn lưu lại.

      Ngồi ghế sofa, hai tay nâng bát sứ, uống từng ngụm canh.

      phải suy nghĩ cẩn thận, làm thế nào để tăng điểm nhân khí trong vài ngày tới đây?

      [Chủ kênh Tiểu Kiều, thời gian phát sóng trực tiếp ngày mai vẫn thay đổi chứ?]

      Trước khi ngủ, quản gia tỉ mỉ hỏi.

      Kiều Hân Hân tắt đèn bàn, căn phòng lập tức chìm trong bóng tối.

      khẽ : "Ừ, giữ nguyên như cũ."


      ...

      Kiều Hân Hân nằm mơ.

      Trong giấc mơ, có trấn nơi phương Bắc bị bao trùm bởi trận tuyết lớn, trước ngôi nhà cổ kính, hai đứa bé ngồi chồm hỗm mặt đất chế xe trượt tuyết.

      Bé trai được 8 tuổi, bé kia mới chỉ 3 tuổi.

      Bé trai buộc chắc dây trượt tuyết, ôm em của mình lên xe.

      Bay rồi -- bay rồi --.

      Cậu kéo theo xe trượt tuyết chạy băng băng về phía trước, bé mũm mĩm bị che ở đằng sau, bàn tay nắm chặt dây cương, nắng ấm chiếu lên khuôn mặt đỏ bừng của bé. Tiếng cười của bé thanh thúy dễ nghe như chuông bạc, truyền khắp cả con đường.

      An Độ, mang em của con chơi được ?

      Cẩn thận chút, đừng ngã!

      Hôm nay dì vừa thấy Đại Cầu cùng Tiểu Cầu đắp người tuyết ở cầu đá, nhớ kêu hai đứa nó về ăn cơm nhé.

      Tiếng của chú dì dần dần xa, bé trai chạy băng băng trong thế giới tuyết, lại từ từ bay lên.

      cười réo rắt ngừng, dùng giọng non nớt : " trai tuyệt quá!"

      Nhưng, bé trai bỗng nhiên biến mất.

      Giữa trung chỉ còn trơ lại chiếc xe trượt tuyết lẻ loi, cùng mặt mũi ngây thơ vô tội.

      Hân Hân rất lạnh...

      ủy khuất xẹp miệng, trong mắt bé lên tầng nước mắt.

      Xuyên qua bầu khí lạnh lẽo, mỗi ngày bé đều tới cầu đá, nếu giẫm lên tuyết đọng ở nơi đó, có thể lún tới đầu gối của bé.

      Phía bên kia cầu đá, ba bé trai đắp người tuyết, bé chớp chớp mắt, hé miệng muốn gọi bọn họ. Nhưng, chữ cũng kêu ra nổi.

      Bé gấp đến độ rơi nước mắt, từng giọt từng giọt lớn chảy xuống, mà xe trượt tuyết lại chậm rãi bay về phía trước.

      Cách cầu đá càng ngày càng xa...

      trai...

      Bé loạng choạng đứng lên, nhìn ba bóng dáng dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng, nhịn được mà gào khóc.

      Gió lạnh thổi qua gò má bé, có thứ gì đó tên rớt ở đầu, bé lấy tay sờ soạng, là mảnh lông vũ màu đen. Lực chú ý của bé bị hấp dẫn, bé ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy con ưng đen vô cùng to lớn.

      Nó lơ lửng ở giữa trung, móng vuốt sắc bén như lưỡi câu, ánh mắt thâm thúy mà lạnh như băng.

      Kiều Hân Hân bỗng nhiên tỉnh giấc.

      Giấc mơ này quỷ dị, những gì trải qua trong mơ giống như từng thực xảy ra. ngồi dậy, đồng hồ báo thức chỉ số 6.

      10 giờ ngủ, 6 giờ rời giường, duy trì việc nghỉ ngơi như vậy gần hai năm. Cổ họng hơi hơi ê ẩm, lấy tay vỗ vài cái, còn suy nghĩ hình ảnh cuối cùng ở trong giấc mơ kia.

      Con ưng đen đó, hiểu sao khiến cảm thấy rất quen thuộc.

      Giống như từng thực gặp qua...

      Kiều Hân Hân bất đắc dĩ nở nụ cười, chỉ là nằm mơ mà thôi, sao có thể đem chuyện trong mơ coi như chứ? thế giới này, làm gì có con ưng nào lớn như vậy, có lẽ gần đây làm việc quá mệt mỏi, có chút chịu nổi.

      Quên , nghĩ nữa, nhiệm vụ hôm nay vẫn còn rất nhiều.

      Sau khi xuống giường, Kiều Hân Hân đánh răng rửa mặt, đun nước nấu cơm, làm xong những việc này, mở máy tính xách tay bắt đầu gõ chữ.

      lần viết chính là 4 tiếng đồng hồ, tốc độ ngày hôm nay chậm, gấp gáp viết bản thảo cũng sai biệt lắm. nhìn thời gian, vừa đúng 10 giờ. Vì vậy, mở QQ ra.

      Biên tập viên Lưu Niên đúng giờ xuất , gửi cho phần tài liệu, bên trong là số việc họa sĩ vẽ tay cần chú ý khi ký hợp đồng với công ty.

      Ý tứ đại khái là họa sĩ vẽ tay nên thường xuyên trao đổi với tác giả, cố gắng hết mình để có thể vẽ ra tranh minh họa phù hợp nhất với nội dung tiểu thuyết, Thanh Sắc Hà Quang là trang báo nửa tháng ra kỳ, lượng tiêu thụ mỗi quý đều đứng thứ nhất, bọn họ xét duyệt cực kỳ chặt chẽ.

      "Được rồi, nếu có thời gian qua tòa soạn chuyến nhé, cách nhà xa đâu."

      "Khi nào tôi có thể đến?"

      "Liền thứ sáu tuần này , vừa lúc có ba người mới khác cùng ."

      Những họa sĩ vẽ tay mới còn phải đến công ty huấn luyện ngày, tuy bọn họ có lương tạm thời, nhưng giá trị khởi điểm của tranh minh họa lại cao hơn rất nhiều so với những nơi khác.

      Lâm Ngọc Dương sai, nếu Kiều Hân Hân quả có thể ký hợp đồng làm họa sĩ vẽ tay cho quý công ty, cuộc sống sinh hoạt của được cải thiện ít nhất hai bậc.

      Lấy thái độ nghiêm túc để làm việc, mỗi tháng kiếm được 5000 là chuyện vô cùng đơn giản. Nếu mỗi kỳ được bình chọn là họa sĩ có tranh minh họa được độc giả thích nhất, dựa vào số phiếu của , tòa soạn tăng lương.

      Giá ban đầu cho bức tranh minh họa là từ 200 đến 500 tệ, mà trang bìa có giá từ 1000 đến 2000 tệ bức. Đương nhiên, dùng tư chất tại của , muốn trúng tuyển việc vẽ trang bìa có chút khó khăn, nhưng chỉ cần chịu khó nỗ lực, tiền lương hơn vạn còn là ảo tưởng!

      trai muốn ra tù, tới lúc đó, gian phòng trọ kia khẳng định chứa được hai người bọn họ, hoặc là xem xét việc thuê phòng lớn hơn, hoặc thuê phòng thêm ở phụ cận cho trai, cũng khác nhau là mấy. Bất luận thế nào, mấy tháng sau đều phải cố gắng tích góp.

      cũng rối rắm về con ưng đen trong giấc mơ kia nữa, chỉ biết, lại nằm mơ thấy mình cùng trai hồi .

      Nhất định là bởi vì quá nhớ .

      Tính toán cái, trai ngồi tù sáu năm, số lần gặp mặt có thể đếm đầu ngón tay.

      Vừa nghĩ tới việc chẳng mấy chốc họ gặp lại, liền có cảm giác sức chiến đấu của mình tại tràn trề vô hạn! Có điều, tới tận thứ sáu mới có thể huấn luyện, nhanh nhất cũng phải tới cuối tuần mới có thể nhận được công việc vẽ tranh minh họa kia, tuần này liền chuyên tâm viết tiểu thuyết!

      Viết nhiều kiếm nhiều, tuy rằng lương của người viết thuê rất thấp, nhưng con kiến tuy cũng là thịt.

      Tháng này, còn phải dựa vào chút tiền nhuận bút ấy để sống qua ngày.

      Vào lúc nghỉ trưa, Kiều Hân Hân nhìn phòng phát sóng trực tiếp, phát chỉ có 3 người xem trực tuyến.

      Khu bình luận rất sạch , có ai liên tục chuyện.

      So với ngày hôm qua, điểm nhân khí hôm nay thẳng tắp giảm xuống, nhưng có biện pháp, còn rất nhiều bản thảo chưa viết.

      Kiều Hân Hân hơi lộ vẻ hối lỗi : "Có lẽ tôi cần khoảng 3 tiếng nữa mới viết xong được, nếu chờ tôi hoàn thành, mọi người cùng nhau xem phim kinh dị được ?"

      nhớ ngày hôm qua có người đề nghị việc này, lúc đó cự tuyệt, trong lòng còn rất băn khoăn.

      Kỳ thực ở nhà xem phim cũng coi như hoạt động giải trí mà Kiều Hân Hân thích, miễn là có việc gì cần phải ra ngoài.

      Chỉ là phòng phát sóng trực tiếp hôm nay đặc biệt yên tĩnh.

      chờ trong chốc lát cũng có người lên tiếng, hai ngày trước, ID Kaka chỉ cần xuất cũng có thể thấy hình như cũng ở đây.

      Kiều Hân Hân gắp mỳ nhét vào miệng, mỳ bỏ thêm tương rất thơm, nhưng ngày ăn ba bữa mỳ là... sờ bụng cái, giọng lầm bầm: "Muốn ăn thịt quá, hay là... Buổi tối mua phần cơm đùi gà nhỉ..."

      Đùi gà thơm ngào ngạt...

      Đúng thời hạn, Kiều Hân Hân hoàn thành công việc viết thuê ngày hôm nay, sau khi sửa sang tài liệu xong, lại lần nữa mở phòng phát sóng trực tiếp.

      phóng lớn màn hình chút, số người xem trực tuyến vẫn là 3.

      Chẳng qua lần này có người chuyện rồi.

      [Hân Hân, thực xin lỗi, mấy ngày nay Lỵ Lỵ muốn phát sóng trực tiếp chương trình thi đấu, về cơ bản tôi tới được nữa QAQ]

      Ách...

      " sao đâu." Kiều Hân Hân khẽ cười .

      [Nhưng yên tâm! Tôi nhất định đến vào ngày cuối cùng!]

      Ô Ô Ô vào phòng phát sóng trực tiếp mới phát điểm nhân khí rất thảm, cậu biết gã não tàn Hoa Cúc Tàn, Hoa Hòe Tàn thực động chân động tay, xem ra vị chủ kênh người trái đất này cũng khó có thể tiếp tục. Thành , cậu vẫn hy vọng Kiều Hân Hân có thể lưu lại, nhưng cậu chỉ là người sử dụng bình thường, trừ việc lưu trữ kênh giúp cũng thể làm gì khác.

      Hôm nay cậu còn thử dùng ID của bạn tìm cái, căn bản tìm thấy phòng này.

      Vậy nên, có thể vào đây xem đều là những người lưu trữ phòng từ trước, 30 người bọn họ có thể từ thư mục lưu trữ trực tiếp tiến vào phòng.

      Nhất định thể nào qua nổi kỳ thực tập...

      Chủ kênh chủ chốt Lỵ Lỵ mà cậu vẫn luôn chú ý hừng hực khí thế tiến hành trận đấu khiêu vũ, thân là fan cuồng, cậu nhất định phải ủng hộ.

      Trong lòng cảm thấy, tội lỗi...

      "Vậy ."

      Kiều Hân Hân thấy có vấn đề gì, mỗi người đều có vị chủ kênh mà mình thích nhất, ủng hộ nhất, có thể hiểu được.

      [QAQ vẫy vẫy ~]

      Sau khi Ô Ô Ô rời , số người xem trực tuyến chỉ còn lại 2 người. Kiều Hân Hân nhìn chằm chằm vào màn hình, giọng hô: "Kaka?"

      có người đáp lại.

      Kiều Hân Hân suy nghĩ lát, kéo khối vuông be bé tới trước mặt, bắt đầu xem lướt qua tư liệu cá nhân của mình.

      Hôm nay quản gia đổi ảnh đại diện cho , ngay cả tênphòng cũng đổi. W là quản gia trí năng, ta biết tín hiệu của phòng bị quản lý giấu, khách qua đường ở ngoài vào được. Vậy nên, đổi tên hay , cũng chẳng có gì khác biệt.

      Kiều Hân Hân đổi ảnh đại diện của phòng thành ảnh chụp chính mình mang khẩu trang, tên của phòng cũng đặt là -- [Cùng Tiểu Kiều xem phim kinh dị! ~\(≧▽≦)/~].

      Nghịch thứ đồ công nghệ cao này cũng rất thú vị, ít nhất so với máy tính còn tốt hơn nhiều, bởi vì đâu đâu cũng là những thứ mới lạ và những thứ biết. Chỉ tiếc là cấp độ của bây giờ còn quá thấp, đậu ánh sáng cũng quá ít, có cách nào xem lướt qua những nơi khác ở TV Thái Dương.

      còn suy nghĩ phải kiếm bao nhiêu hạt đậu ánh sáng mới có thể dạo quanh trang mạng, màn hình liền lướt qua hai bình luận.

      [Tôi tới rồi.]

      [Hôm nay phải gặp bác sĩ ngày, mệt quá.]

      ID, Kaka.

      Kiều Hân Hân bỗng dưng ngồi thẳng dậy, nhìn bình luận của Kaka, sau đó quan tâm hỏi: " làm sao vậy? Sinh bệnh à?"

      [Ừ... Hẳn là thế.]

      Mỗi tuần đều phải gặp bác sĩ tâm lý lần, phiền phức.
      Last edited: 10/6/17
      Mushaderland, IluvkiwiTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :