1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Pháp y phu nhân lạnh lùng - Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 73-2: ĐÂY LÀ MUỐN NGƯỢC CẨU ĐỘC THÂN!

      Đông Thanh Nhiên lúc này trang điểm và lựa chọn trang phục, lúc này giường lớn bày ra nhiều lễ phục, mà bên thợ trang điểm thực nhiệm vụ, "Lệnh Hồ phu nhân, ngài định mặc trang phục thế nào? Chúng tôi trang điểm dựa lễ phục của ngài!" Thợ trang điểm thấy người này khó hầu hạ, vốn muốn đến nhưng thể từ chối hấp dẫn của thù lao.

      "Chị…" Cửa phòng bị đẩy ra, Đông Thanh Tư lập tức đổi lại bộ dáng động lòng người, mà thái độ của Đông Thanh Nhiên cũng trở nên khác thường nhìn Đông Thanh Tư, bày ra bộ dáng chị em có quan hệ tốt. Nhưng hai người đều có bộ dáng mỉm cười, nhưng bộ dạng như thế làm cho người khác cảm thấy có chút giả tạo.

      "Chị cũng lo đây, em thử nhìn xem, bộ lễ phục nào đẹp, em cũng biết chị cũng được coi như nửa chủ nhân, cũng thể thất lễ, khó chọn, em nhìn chút cái này thế nào, vừa mới chuyển từ Pháp về!" Đông Thanh Nhiên cầm lên bộ lễ phục màu tím, vừa nhìn cũng biết là số lượng có hạn, Đông Thanh Nhiên lại khó xử cầm lên bộ lễ phục khác, "Cái này sao, cũng tồi đúng , này là thiết kế mới của Hương Nại, dễ nhìn đúng ?"

      "Em cảm thấy cái này tốt hơn, khác với của người khác, chị, tại chị là nửa chủ nhân của Lệnh Hồ gia, màu này mới có thể thể được khí chất của chị, an phận nhưng thần bí!" Đông Thanh Tư cầm lên bộ lễ phục màu đen, Đông Thanh Nhiên ngừng lát, màu đen? Đông Thanh Tư nhìn ra được Đông Thanh Nhiên do dự, cười cươi, "Chị, chị xem , em chưa xuất giá nên mặc sao cũng được! Nhưng nếu chị mặc như em khẳng định là thích hợp, cái này là ổn nhất!"

      "Đúng vậy, đúng vậy, Lệnh Hồ phu nhân, cái này rất hợp, thử xem, khẳng định là đẹp!" Thợ trang điểm ở bên cạnh cũng phụ hoạ, lựa chọn cũng giờ, đến bây giờ cũng chưa chọn xong!

      "Vậy cũng được, vậy cái này!" Đông Thanh Nhiên vung tay, "Em , em cũng thấy được nơi của chị có chút loạn nên thể tiếp đãi em được!" Trong mắt của Đông Thanh Nhiên tràn đầy áy náy. Cầm lễ phục đến trước gương ướm thử lên người, tựa hồ cảm thấy tệ lắm.

      " sao, em trước, chị cũng nhanh xuống, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi!" xong Đông Thanh Tư cười cười ra, khi cửa vừa đóng lại, ghen ghét loé lên gương mặt của Đông Thanh Tư.

      Hừ, phải dựa vào Lệnh Hồ gia sao. Bày ra bộ dáng cho tôi xem sao, cũng nhìn chút lớn lên thế nào, mặc quần áo lên cũng bật lên được, còn chọn tới chọn lui, quá tự tin với mình sao, chờ khi tôi bước vào Tiêu gia, thử xem còn có thể diễu võ giương oai với tôi thế nào.

      "Ơ, tiểu bại hoại, lại suy nghĩ xấu xa gì sao!" hành lang xuất người, cần nhìn người, vừa nghe tiếng Đông Thanh Tư liền biết là ai, ở Lệnh Hồ gia người là có dáng vẻ lưu manh như vậy ngoại trừ Lệnh Hồ Càn còn có ai, từ gọi ả là tiểu bại hoại, rất đáng ghét!

      " đừng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử!" Đông Thanh Nhiên trừng mắt nhìn Lệnh Hồ Càn, Lệnh Hồ Càn vẫn thân quân trang, hơn nữa có chút tiều tuỵ, râu ria xồm xàm, người có chút mùi thuốc lá, Đông Thanh Tư nhịn được nhíu mày, "Người xấu, cách xa tôi chút!"

      "Nếu có thể làm cho nguyên hình, tôi nguyện là người xấu, nhưng đó cũng chính là làm chuyện tốt, tôi liền khua chiêng gõ trống khắp nơi!" Đôi mắt của Lệnh Hồ Càn bén nhọn quét qua Đông Thanh Tư, dù sao Đông Thanh Tư vẫn là chưa va chạm nhiều, mà Lệnh Hồ Càn lại sớm được quân đội mài dũa, hoàn toàn là bách độc bất xâm, Đông Thanh Tư trưngg mắt gì gì đó, Lệnh Hồ Càn hoàn toàn quan tâm.

      "Đừng ở trong nhà của tôi mà làm loạn, nếu tôi bỏ qua cho !" Lệnh Hồ Càn xong cố ý đụng vào Đông Thanh Tư cái, giày của Đông
      [​IMG]
      duongduongChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 73-3: ĐÂY LÀ MUỐN NGƯỢC CẨU ĐỘC THÂN!

      Tiêu Hàn như mèo được ăn trộm, vui vẻ cười tiếng, Đông Thu Luyện híp mắt, cười dịu dàng, bên môi còn dính chút kem trà xanh, Đông Thu Luyện chỉ theo bản năng đưa lưỡi liếm cái, màu trà xanh bên đôi môi đỏ tỏ ra phá lệ ràng.

      Tiêu Hàn kéo Đông Thu Luyện về phía mình, Đông Thu Luyện sợ hết hồn, sợ bánh ngọt làm dơ lễ phục, lúc chưa phản ứng kịp, Tiêu Hàn cúi người hôn bên môi của Đông Thu Luyện cái, nhàng liếm, liếm sạch vết kem trà xanh bên môi: "A, ra là em muốn ăn như thế, quả nhiên ăn như vậy tương đối ngon!"

      Trong nháy mắt mặt Đông Thu Luyện đỏ lên, trừng mắt liếc Tiêu Hàn, quá vô sỉ! Quả nhiên còn quá non a!

      "Được rồi, đừng giận nữa, để đút em ăn!" Tiêu Hàn lấy cái đĩa từ trong tay của Đông Thu Luyện, lấy ít bánh vị ô mai đưa đến trước mặt của Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện ngừng chút, nghi hoặc nhìn Đông Thu Luyện, lại muốn đùa cái gì, chẳng lẽ…. Đông Thu Luyện nghi hoặc nhìn Tiêu Hàn, "Tự ăn !"

      "Chồng em muốn đút em em ăn , ngoan nào…" Giọng điệu này sao giống như dụ dỗ sủng vật vậy, nhưng Đông Thu Luyện nhịn được lời dụ dỗ của Tiêu Hàn, môi đỏ mọng khẽ mở, liền đem bánh ăn vào miệng, "Thế nào?"

      "Mùi vị tệ, ăn chút !" Đông Thu Luyện cảm thấy có chút khó xử, nhưng Tiêu Hàn lại đụng vào bánh ngọt, mà đem cái muỗng lúc nãy nếm vào, ý tứ sâu xa , "Hương vị rất ngon!"

      "Cái kia, có cảm thấy hôm nay thời tiết đặc biệt tốt, sảng khoái a!" Bạch Thiếu Hiền cười ha hả .

      "Tôi chỉ thấy có người chuẩn bị ngược người! Bắt nạt chúng ta những người độc thân là có đạo đức a, có đạo đức!" Lệnh Hồ Càn cầm ly rượu đụng cái với ly rượu của Bạch Thiếu Hiền.

      "Chao ôi, để bọn họ ân ái , những người độc thân như chúng ta đến là để bọn họ ngược a!" Lời của Bạch Thiếu Hiền còn chưa dứt liền bị Tiêu Hàn đá cước, quần lập tức lên dấu giày.

      Bạch Thiếu Hiền vội vàng vươn tay vỗ vỗ quần, "Tiêu Hàn, tớ chỉ mới trêu cậu có câu, là, quá keo kiệt, chị , chị dâu…" Lời của Bạch Thiếu Hiền còn chưa dứt, Đông Thu Luyện trực tiếp nhìn xuyên qua Bạch Thiếu Hiền cùng Lệnh Hồ Càn, qua đụng vào vai hai người, … Lệnh Hồ Càn cùng Bạch Thiếu Hiền nhìn nhau, đôi vợ chồng này là "tặc phu thê" sao? Dữ dội như vậy!

      Còn Tiêu Hàn cười cười nhìn Đông Thu Luyện, con ngươi thoáng nhìn ở khúc quanh lầu hai, bóng dáng màu vàng, hừ, rất chấp nhất a, rình coi, hăng hái a!

      Mà ở lầu hai, Đông Thanh Tư chú ý đến nhất cử nhất động của Tiêu Hàn, chiếc ví trong tay như muốn xé rách, Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện … vì cái gì, vì cái gì mà mày được Tiêu Hàn thương , từ lại được em Lệnh Hồ gia đối tốt với mày, Lệnh Hồ Mặc ôn hoà với mày, Lệnh Hồ Càn lại toàn tâm toàn ý bảo vệ mày, mày dựa vào cái gì, cho tới bây giờ mày lại có được Tiêu Hàn, đến cùng mày tốt hơn tao ở chỗ nào, chỉ bằng khuôn mặt của mày có chút xinh đẹp sao? [ Ở đây ta để Đông Thanh Tư xưng hô với Đông Thu Luyện là mày nha! Do nội tâm Đông Thanh Tư căm ghét Đông Thu Luyện nha]

      Tính cách cao ngạo như vậy, cư xử khéo, cũng biết những người này bị mày hạ độc gì.

      "Nhị thiếu gia, phu nhân mời ngài qua bên đó!" người phục vụ qua, Lệnh Hồ Càn cùng Đông Thu Luyện chuyện, có chút thẹn thùng chuẩn bị mở miệng.

      "Tôi vừa mới gặp dì Nhàn, xem chừng là gọi qua đó tìm hiểu chút tin của tôi, sao, nếu bọn họ có hỏi gì liền cái đó, tôi cũng muốn giấu giếm!" Đông Thu Luyện tỏ vẻ sao, nhưng khi Lệnh Hồ Càn xoay người sắc mặt liền biến sắc, híp mắt nhìn lên lầu hai, Lệnh Hồ gia sao, sao thế? Còn đề phòng cả sao, bản lãnh của lớn, còn chưa thể lật đổ bọn họ, bây giờ còn lo lắng câu mất tâm của con bọn họ sao? Lo lắng đến vậy sao?

      Lệnh Hồ Càn vừa lên lầu nhìn thấy Đông Thanh Tư trốn bên, cười lạnh tiếng, "Sao vậy? Vẫn như lúc thích rình coi sao? Đông Thanh Tư, quả thực rất đáng thương!" xong liền chuẩn bị rời , nhưng Đông Thanh Tư vừa mới bị chế nhạo, đâu thể chịu đựng bị chế nhạo lần nữa, sải bước đến ngăn trước mặt của Lệnh Hồ Càn, "Ơ, gan lớn nhỉ, thế nào, muốn đánh tôi sao?"

      Lệnh Hồ Càn hoàn toàn thể Đông Thanh Tư vào mắt, dựa người vào tường, "Lệnh Hồ Càn, đến cùng có ý gì, tôi cũng có trêu chọc đến !"

      "Tôi chính là ưa có vài người như lũ chuột, sợ hãi, rụt rè, nhìn thấy ghét, khi còn núp ở trong tối để trộm nhìn Tiểu Luyện, khi trưởng thành cũng có tiến bộ, cho nên đời này của bao giờ có thể vượt qua Tiểu Luyện, chỉ có thể bị Tiểu Luyện đè bẹp dưới chân!" Lệnh Hồ Càn dựa vào gần Đông Thanh Tư, sát khí kia làm cho Đông Thanh Tư tự giác lui về sau mấy bước.

      thế nào nữa, Lệnh Hồ Càn rèn luyện ở quân đội lâu như vậy, biết gặp qua bao nhiều người, xử lí bao nhiều tình huống, lúc nghiêm túc hết sức kinh người, nhất là lúc này đôi mắt sắc bén kia, binh lính trong quân đội đều sợ hãi, chớ đến Đông Thanh Tư như vậy.

      Đông Thanh Tư bị Đông Tu bảo vệ quá tốt, cho nên mới biết nông sâu, mới nghĩ muốn khiêu khích Lệnh Hồ Càn chút, ngay cả Đông Tu cũng dám chuyện như vậy với Lệnh Hồ Càn, lá gan của Đông Thanh Tư quả thực rất lớn, thẳng ra chính là quá ngu ngốc.

      "Đông Thu Luyện sớm còn gì cả, ta có cái gì, mà tôi phải bị ta đè bẹp!" Đông Thanh Tư nhìn Lệnh Hồ Càn, nhưng lại tự chủ lui về sau vài bước.

      " ấy có cái gì, giống như , nếu che chở của Đông gia, cho rằng là cái gì!" Lệnh Hồ Càn xong liền xoay người rời , sau khi Lệnh Hồ Càn rời Đông Thanh Tư thiếu chút nữa đứng vững, Lệnh Hồ Càn người đàn ông này quả nhiên rất đáng sợ.

      Lúc vừa đến gần ả, ánh mắt lộ ra hung quang, ánh mắt kia làm cho ả nghĩ đến sói đói thảo nguyên, là ánh mắt đó, gắt gao nhìn chằm chằm, có thể cảm giác được hai chân đều nhũn ra, Đông Thanh Tư dựa vào tường, lúc sau mới chầm chậm xuống lầu.

      Khi Lệnh Hồ Càn vào thư phòng, có cái gì bất ngờ xảy ra, nhìn mọi người ngồi trong phòng, ngồi ở vị trí chủ vị là người đàn ông năm mươi tuổi, thân quân trang, tựa lưng vào ghế, khí thế quanh thân của ông ta cùng Lệnh Hồ Mặc giống nhau như đúc, hơn nữa Lệnh Hồ Mặc lớn lên hết sức tương tự, vừa nhìn biết là cha con.

      Mà Lệnh Hồ Càn lớn lên lại giống Vương Nhã Nhà, Vương Nhã Nhàn nhìn thấy Lệnh Hồ Càn liền nở nụ cười: "A Càn, sao con trở về gặp mẹ trước, đúng là để mẹ vào mắt a!" Lúc chuyện tuy là trách cứ, nhưng lại cười tủm tỉm, hiển nhiên là cao hứng.

      " , các người muốn biết chuyện gì?" Lệnh Hồ Càn trực tiếp ngồi xuống, nhìn người trai đối diện mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn , quả nhiên là mang thù, còn ghi nhớ chuyện lần trước!

      "Tiểu Luyện trở về lúc nào!" Lệnh Hồ Trạch ngồi ở vị trí chủ vị mở miệng, khí trong phòng tỏ ra phá lệ ngưng trọng, nhất là lúc này Lệnh Hồ Càn phát ra tiếng giễu cợt, vẻ mặt tựa hồ cười nhạo, Lệnh Hồ Trạch cầm lên cái gạt tàn thuốc, hướng về phái Lệnh Hồ Càn ném cái!

      "Ô….." Vương Nhã Nhàn chưa kịp ngăn cản, thân thủ Lệnh Hồ Càn nhanh nhẹn tránh khỏi, cái gạt tàn thuốc bằng thạch bị vỡ vụn cách Lệnh Hồ Càn xa, "Ông muốn làm gì, muốn ném chết A Càn sao, A Càn, con thế nào? sao chứ?" Lệnh Hồ Càn thấy trong mắt của Vương Nhã Nhàn lộ vẻ quan tâm, khỏi cười cười.

      Đưa tay vỗ vỗ cánh tay của Vương Nhã Nhàn, " có chuyện gì, con bất tử, hơn nữa, ông cùng trai đều thích lấy gạt tàn thuốc đập người, thói quen này tốt nha!" Lệnh Hồ Càn lạnh mắt nhìn lướt qua Lệnh Hồ Mặc vẫn bộ dáng lạnh lùng.

      " trai, nếu như tôi bị cha ném cái đầu bị thủng, có thể cũng chớp mắt cái?" Lệnh Hồ Mặc ngẩng đầu nhìn Lệnh Hồ Càn, trong mắt lộ ra chút áy náy, kỳ tình cảm của em tệ lắm, bằng khi Đông Thu Luyện trở lại Lệnh Hồ Càn cũng báo cho Lệnh Hồ Mặc, cũng đọc số điện thoại của Đông Thu Luyện cho Lệnh Hồ Mặc, chỉ mấy ngày trước do Đông Thanh Nhiên nháo trận vui mà thôi.

      "Cha, cha vẫn nên nghe A Càn ! vốn chính là vậy, cha đừng nóng giận!" Lệnh Hồ Mặc lời an ủi người khác mà sắc mặt cũng thay đổi, nhưng Lệnh Hồ Trạch khi ném qua có chút hối hận, nhưng vì mặt mũi nên thể ra, chỉ nhàng ho khan vài tiếng.

      "Tiểu Luyện là do lãnh đạo của quân khu mời tới, cụ thể làm sao mời được, tôi cũng biết, cha, ông thần thông quảng đại, hỏi chút, nhất định biết ! Tôi còn có chuyện, ra trước!" Lệnh Hồ Càn cùng Lệnh Hồ Trạch bốn mắt nhìn nhau, hai cha con đều nhìn ra được đối phương bất mãn.

      "Còn thích kia?" Lệnh Hồ Trạch mở miệng, Lệnh Hồ Càn cười tiếng.

      " tại, nếu ông đáp ứng cho tôi theo đuổi cũng vô ích, cha!" Lệnh Hồ Càn khoé miệng giương lên, nhưng lại tỏ ra hết sức châm chọc, " ấy kết hôn!" Lời đến bên miệng của Lệnh Hồ Trạch cũng nuốt xuống.

      "A Càn, nếu ta kết hôn, con cũng nên chuyện đương với nào đó, tuổi của con cũng còn !" Trong lòng Vương Nhã Nhàn đột nhiên vui lên, nếu kết hôn khẳng định thể câu tâm của con bà.

      "Chờ trai có con con liền kết hôn!" Lệnh Hồ Càn cười nhìn Lệnh Hồ Mặc xem cuộc vui, Lệnh Hồ Mặc vẫn như cũ biến sặc, nhưng tay đặt trong túi tự giác nắm chặt.

      "A Mặc, còn cùng Thanh Nhiên kết hôn cũng thời gian, sao lại có tin tức, con cũng nên nắm chặt thời gian a!" Kỳ , trong lòng Lệnh Hồ Càn cười to, nắm chặt? Nếu Đông Thanh Nhiên chưa từng có người đàn ông nào khác, mà trai lại chưa từng chạm vào ta? Nếu có thể đánh trai bất tỉnh, sau đó trói lên giường, còn có khả năng.

      Mà lúc này ở đại sảnh loạn đoàn, rối loạn này phải là do Tiểu Luyện cùng Tiêu Thiếu chúng ta gây ra, mà bởi vì cách ăn mặc của Đông Thanh Nhiên, được trang điểm kĩ càng xuống lầu, làm người của Lệnh Hồ gia, mà vừa rồi mẹ chồng phái người mời ả tiếp khách, Đông Thanh Nhiên đối với trang phục hôm nay của ả hết sức hài lòng, nhưng hài lòng biến mất khi nhìn thấy Đông Thu Luyện.

      Trong đám người có bóng dáng sườn xám màu đen, cầm nửa li rượu đỏ, ánh sáng đèn chiếu xuống, tựa như giai nhân tuyệt sắc đến từ thời kì bến Thượng Hải, khuynh thành mê người, đẹp đến xuất trần, nhất là sau khi thấy mình, khoé miệng càng giương cao, Đông Thanh Nhiên tự nhiên đọc thành ghét bỏ cùng khinh bỉ.

      ~ HẾT CHƯƠNG 73~
      duongduongChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 74.1: CÒN CÓ THỂ VÔ SỈ HƠN ?

      Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt, trong lòng Đông Thu Luyện kinh ngạc, hôm nay Đông Thanh Nhiên sao lại mặc đồ đen? Đông Thu Luyện hiểu hai chị em kia, Đông Thanh Nhiên có tướng mạo bình thường, đối với cách ăn mặc thời trang chữ cũng biết, nhưng Đông Thanh Tư lại lớn lên ngọt ngào động lòng người, hơn nữa còn biết cách lợi dụng ưu điểm của bản thân, cho nên hai người này khi nhìn vào người khác biết là hai chị em ruột.

      “Chị họ!” Đông Thu Luyện để ly rượu xuống, chân mang đôi giày đen gót nhọn bước đến, lã lướt qua, sườn xám màu đen càng tỏ ra chói mắt, ánh mắt của mọi người ở đây cơ hồ tập trung lên hai người.

      Khóe miệng Đông Thanh Nhiên cứng nhắc kéo ra nụ cười, “Em họ!”. Đông Thu Luyện quên cái lần ở cục cảnh sát, khi mà chị họ này muốn cho cái tát, còn có ở trước Tiêu gia lại muốn đánh , thể 5 năm thấy, ta có chút hung lên!

      Mà lúc này, Lệnh Hồ Mặc thân tây trang đen từ lầu nhìn xuống, quét vòng ở đại sảnh, ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn Đông Thu Luyện, mà khi Lệnh Hồ Càn đến Đông Thanh Nhiên liền đưa tay khoác lên tay của Lệnh Hồ Mặc: “A Mặc, cùng Tiểu Luyện có lẽ lâu gặp!”

      “Là rất lâu gặp!” Nếu ta muốn diễn trò, chính mình sao có thể phối hợp, Đông Thu Luyện vươn tay, bàn tay của Đông Thu Luyện mảnh mai thon dài, bởi vì tay đối với pháp y là vô cùng quan trọng, cho nên Đông Thu Luyện luôn bảo dưỡng vô cùng tốt, trắng nõn như da em bé.

      Lệnh Hồ Mặc đưa tay cầm, “ lâu gặp!” thanh của Lệnh Hồ Mặc vô cùng trầm thấp có từ tính, hơn nữa lúc chuyện mang theo bất cứ sắc thái nào, nhưng ánh mắt sắc bén khóa chặt bóng dáng của Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện để Lệnh Hồ Mặc tùy ý quan sát, bộ dáng chút run động làm cho Lệnh Hồ Mặc sinh ra tia thất bại.

      “Tiểu Luyện!” Tiêu Hàn sớm chú ý đến động tĩnh bên này, qua, đưa tay kéo Đông Thu Luyện vào ngực, cười nhìn Lệnh Hồ Mặc: “Lệnh Hồ tổng giám đốc!”.

      “Tiêu thiếu!” Lệnh Hồ Mặc buông bàn tay của Đông Thu Luyện ra, thất bại vừa nãy tựa như bị cơn gió thối mất, làm cho cả trái tim của trở nên lạnh buốt, nhất là Tiêu Hàn lúc này cúi đầu bên tai của Đông Thu Luyện, vành tai và tóc mai chạm nhau, nghiễm nhiên là thân mật nhất.

      “Em họ là hạnh phúc a, Tiêu thiếu cũng là nhân trung chi long* nha!” Đông Thanh Nhiên kéo Lệnh Hồ Mặc, người đàn ông này kết hôn cùng ả lâu như vậy, lúc này ánh mắt lại dán lên người khác, hơn nữa người này chính là người là ả ghét từ , “Chẳng lẽ em chồng chị bằng Tiêu thiếu sao? Chị nhớ được là em cùng em chồng chị lúc trước có hôn ước mà!”

      *Nhân trung chi long:"rồng giữa loài người" ý là người có tài năng hoặc dung mạo hoặc bất cứ thứ gì nổi bật hơn người

      Mọi người ở gần đó đều nghe thấy được, đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Đông Thu Luyện, khó trách lại quen thuộc với Lệnh Hồ phu nhân như vậy, mà cùng nhị thiếu cũng quen thuộc, nhưng nhị thiếu quan tâm sao, vị hôn thê của mình nhưng bây giờ lại cùng người khác ở cùng chỗ, quả nhiên gia tộc càng lớn lại càng phức tạp.

      “Chị họ, chuyện này cũng là chuyện cũ, tôi cùng A Càn đều để ý đến chuyện này, chị như vậy có ý gì đây, là để cho người khác cảm thấy tôi là người phụ nữ lẳng lơ ong bướm, hay là A Càn bội bạc? Sao chị kết hôn lâu như vậy rồi mà còn ngây thơ đến vậy, khi làm chuyện gì có thể suy tính được hậu quả ?” Giọng của Đông Thu Luyện mỉa mai nhìn Đông Thanh Nhiên, là khờ, so với Đông Thanh Tư, người phụ nữ này quả nhiên là điển hình của ngốc nghếch.

      Nhưng nhìn hình dáng ngực của ả ta, Đông Thu Luyện dựa theo nhạy cảm của nghề nghiệp có thể phân biệt được ngực của ả ta có vấn đề, nếu như thân thể có bệnh gì, như vậy chỉ có thể cái đó là giả, mất ít công phu để gả vào Lệnh Hồ gia nha!

      “Chúng ta qua bên kia !” Tiêu Hàn căn bản muốn nhìn thấy hai vợ chồng của Lệnh Hồ gia, người đối với Tiểu Luyện có địch ý, người khác có ý muốn giữ lấy, Tiêu Hàn cảm thấy trong lòng cực kì khó chịu.

      "Chị họ, rể họ, tôi quên nhắc hai người, chị họ, nếu chị làm cái phẫu thuật kia, về sau có con, ngàn vạn đừng nuôi bằng sữa mẹ nha, có độc…" xong liền kéo cánh tay của Tiêu Hàn, tiêu sái xoay người, mà mọi người xung quanh tập trung nhìn vào ngực của Đông Thanh Nhiên, ý này là ngực của Lệnh Hồ thiếu phu nhân là giả sao, phải đâu…Thoạt nhìn phải rất lớn mà, chỉnh rồi mà như vậy trước kia bao nhiêu a ?

      "A Mặc, em phải… nghe em …" Lệnh Hồ Mặc bỏ rơi Đông Thanh Nhiên kéo tay , “A Mặc..”

      “Chị, đừng kêu, rể !” Đông Thanh Tư chậm rãi tới, Đông Thanh Nhiên vừa nhìn Đông Thanh Tư thân lễ phục màu vàng, lại nhìn lễ phục màu đen của mình, thấy thế nào cũng thấy được mình bị gạt, nhất là lúc này hai người đối lập, Đông Thanh Tư tựa như chim sơn ca xinh đẹp, mọi cử động đều xinh đẹp động lòng người, mà chính mình sao? tại cả người tựa như góa phụ!

      cố ý!” Lời này Đông Thanh Nhiên ràng nhận định chính là Đông Thanh Tư cố ý chọn cho ả màu sắc này.

      “Chị à, kì là tôi muốn chị đem Đông Thu Luyện hạ xuống, nhưng mà chị xem chút , người ta mặc màu đen tựa như tinh linh cao quý, thần bí, chao ôi - quả nhiên màu sắc cũng chọn người!” Đông Thanh Tư xong bưng ly rượu, nhàng uống ngụm, bộ dáng kia muốn rằng mình (ĐTN) đáng đời sao, ai bảo lớn lên đẹp bằng người ta, điều này trách ai được! Hơn nữa, chính mình hợp đồ kiều gì, màu sắc ra sao, chính mình cũng hiểu ? Dễ dàng bị người ta bày bố, đúng là quá ngây thơ!

      Đông Thu Luyện từ toilet ra, khẽ cúi đầu sửa sang lại quần áo chút, ngẩng đầu lại nhìn thấy Lệnh Hồ Mặc, Đông Thu Luyện nhíu mày cái, trực tiếp đến, Lệnh Hồ Mặc đưa tay kéo tay Đông Thu Luyện: “Tiểu Luyện, chúng ta chuyện chút…”

      “Đây là muốn dặn dò tôi gì sao? Các người ngây thơ cho rằng chuyện kia tôi bỏ qua dễ dàng như vậy !” Đông Thu Luyện nhìn Lệnh Hồ Mặc, môi đỏ mọng khẽ mở, nhìn thấy hai người nắm tay chỗ, tay của Tiêu Hàn cũng mảnh mai thon dài, so với Đông Thu Luyện lớn hơn số, vừa vặn có thể bao lấy tay của Đông Thu Luyện, hơn nữa tay của Tiêu Hàn thủy chung mang theo hơi ấm nhàn nhạt, nhiệt độ như vậy đến mức đem người khác bị tổn thương, chỉ làm cho người khác cảm thấy ấm áp, mang theo mùi vị của biển.

      Mà tay của Lệnh Hồ Mặc tại đầy vết chai, lúc nắm tay Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện có thể cảm giác được vết chai dày đặc vuốt ve tay của , có chút đau. Hơn nữa, tay của Lệnh Hồ Mặc có chút nóng rực, nóng như ánh mắt của bây giờ.

      “Chuyện này xử lí, chúng ta thể về cái khác sao?” Lệnh Hồ Mặc cảm thấy mình chuyện với Đông Thu Luyện, tự giác sinh ra cảm giác thất bại, nhất là Đông Thu Luyện có chút rung động nào, tựa như vô luận ra cái gì, Đông Thu Luyện cũng chớp mắt cái, còn lên vẻ hoài nghi, có lúc nào kích thích thần kinh của Lệnh Hồ Mặc.

      Lệnh Hồ Mặc đột nhiên đen thân thể Đông Thu Luyện lui về sau, cả thân thể đè lên, Lệnh Hồ Mặc dùng chân đè lên chân của Đông Thu Luyện làm cho Đông Thu Luyện vô pháp nhúc nhích! Nhưng Đông Thu Luyện vẫn có thể cảm giác được khuôn mặt của Lệnh Hồ Mặc mang theo cảm giác áp bách nặng nề, nhất là lúc này mùi hương riêng của Lệnh Hồ Mặc quanh quẩn bên .

      Mùi hương giống như của Tiêu Hàn, khuôn mặt Tiêu Hàn là hương vị ôn hòa, là cái loại mà lúc lơ đãng chiếm nội tâm của người khác, nhưng mùi hương của Lệnh Hồ Mặc chính là có tính xâm lược cực kì mạnh, cái loại hương vị tựa như muốn áp chế người đối diện, bị loại người này khống chế Đông Thu Luyện có cảm giác thoải mái: “Buông ra!” Đông Thu Luyện trừng mắt nhìn Lệnh Hồ Mặc.

      Khuôn mặt tuyệt diễm, bởi vì tức giận nên có chút đỏ ửng, mà ở trong mắt Lệnh Hồ Mặc, biến hóa này khuôn mặt của Đông Thu Luyện tựa như rất tốt, làm cho thân thể của Lệnh Hồ Mặc tự giác sinh biến hóa, “Tiểu Luyện, chúng ta giống như trước, chuyện tốt, được sao…”

      Lệnh Hồ Mặc chuyện có tia thất bại, đấm đấm vào vách tường bên cạnh Đông Thu Luyện, ánh mắt của Đông Thu Luyện nhìn thấy có máu tươi chảy xuống từ các đốt ngón tay của Lệnh Hồ Mặc, mà lúc này thanh của Lệnh Hồ Mặc trầm thấp khàn khàn, làm cho Đông Thu Luyện cảm thấy bất an, đưa tay muốn đẩy Lệnh Hồ Mặc ra, nhưng cả người Lệnh Hồ Mặc tựa như lấp kín lấy tường, vô luận dùng sức thế nào Lệnh Hồ Mặc cũng động, mà ánh mắt tĩnh mịch kia nhìn chằm chằm Đông Thu Luyện.

      Tựa như con sói đói nhìn thấy con mồi mà bản thân nhắm kĩ, trong mắt kia tràn đầy ham muốn giữ lấy làm cho lòng Đông Thu Luyện khẩn trương: Tiêu Hàn, Tiêu Hàn, mau tới, mau tới đây…

      “A Mặc, tôi cảm thấy chúng ta có chuyện gì để , nhiều năm như vậy, cũng nên buông xuống!” Lời này của Đông Thu Luyện chưa dứt bả vai bị Lệnh Hồ Mặc bóp chặt, ánh mắt của Lệnh Hồ Mặc bén nhọn giống như muốn đên Đông Thu Luyện nuốt , ánh mắt như thế làm cho nội tâm của Đông Thu Luyện sinh ra tia khủng hoảng!

      Bởi vì lúc này bốn bề vắng lặng, coi như muốn kêu cứu cũng được!

      “Tiểu Luyện, em, em chẳng lẽ biết sao… Vì cái gì, em lại thích người khác, vì sao lại thích người khác…” Lệnh Hồ Mặc nhìn chằm chằm Đông Thu Luyện khoảng 3 giây, đột nhiên cúi đầu, hướng về bả vai của Đông Thu Luyện hung hăng cắn cái!

      “Lệnh Hồ Mặc… bị điên sao, buông tôi ra!” Đông Thu Luyện biết sức ở đâu có, đột nhiên dùng sức đá vào hạ bộ của Lệnh Hồ Mặc cái, Lệnh Hồ Mặc cảm thấy toàn thân như mất hết sức, mà Đông Thu Luyện thừa dịp Lệnh Hồ Mặc buông lỏng, vừa muốn cất bước chạy trốn, đột nhiên thấy Đông Thanh Nhiên đùng đùng nổi giận hướng đến.

      “Đông Thu Luyện, quả nhiên ở yên chỗ, tiện nhân!” Đông Thanh Nhiên vừa xong, chuẩn bị giơ tay định tát, mà Đông Thu Luyện bị lời lúc nãy làm cho kinh hãi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đông Thanh Nhiên hạ tay, chỗ bả vai mơ hồ còn đâu, nhưng tay của Đông Thanh Nhiên có hạ xuống sao!

      Mà là “Bốp…” cái tát làm cho người ngã xuống đất, khóe miệng chảy ra máu, “Lệnh Hồ Mặc, bị điên sao, ta đối với như vậy, còn bảo vệ ta, bị điên rồi…”

      Đánh Đông Thanh Nhiên phải ai khác, mà là Lệnh Hồ Mặc, sắc mặt Lệnh Hồ Mặc trắng bệch, sít sao cắn môi, nhìn ra được cú đánh lúc nãy của Đông Thu Luyện , đây chính là bản năng của Đông Thu Luyện khi bị kinh hãi quá độ, uy lực kia thể coi thường, nhưng Lệnh Hồ Mặc lại chịu đựng đau đớn này mà cứng rắn cho Đông Thanh Nhiên cái tát!

      “Tôi chính là kẻ điên, tôi cho biết đừng chạm vào ranh giới cuối cùng của tôi, cho rằng lời của tôi là gió thoảng bên tai sao, tôi đừng nhiễu loạn bất cứ cái gì, vẫn có thể ngồi ghế thiếu phu nhân Lệnh Hồ gia, nếu … ngày mai tôi bảo người đuổi ra khỏi cửa!” Lệnh Hồ Mặc chuyện mang theo tia tàn nhẫn.

      Đông Thanh Nhiên bị ngã dưới đất, nhịn được run cái, kết hôn lâu như vậy, Lệnh Hồ Mặc có bao nhiêu tuyệt tình, Đông Thanh Nhiên hơn bất cứ ai!

      “Tiểu Luyện..” Lệnh Hồ Mặc vừa mở miệng nhìn thấy Đông Thu Luyện tự giác cách xa Lệnh Hồ Mặc bước, Lệnh Hồ Mặc chỉ cảm thấy trái tim như muốn nứt ra, máu bên ngoài có thể cầm nhưng đau đớn trong người làm sao cầm được.

      “Đừng gọi tôi” Đông Thu Luyện ước gì lúc này có thể rời khỏi đây, người đàn ông này quá điên khùng, Đông Thanh Nhiên đúng, người này quá điên, đến cùng khi nào lại cố chấp như vậy.

      “Tiểu Luyện!” Tiêu Hàn cùng Bạch Thiếu Hiền tìm đến, vừa nhìn thấy điệu bộ này, trong lòng hai người thầm kêu tốt, vẻ mặt của Lệnh Hồ Mặc thống khổ, mà Đông Thu Luyện đưa tay ấn ấn bả vai, sắc mặt cũng quá tốt, mà Đông Thanh Nhiên lúc này ngồi dưới đất, vết máu bên khóe miệng có lau, “Thế nào, có sao chứ?”

      sao!” Thấy được Tiêu Hàn, cả người Đông Thu Luyện tựa như được buông lỏng, Tiêu Hàn bước qua, đem Đông Thu Luyện ôm vào ngực, “Hai vợ chồng các người ra ngoài tiếp khách, ở đây quấy rầy vợ của tôi, được sao?”

      “Tiêu thiếu, cũng nên quản chặt vợ của mình…” Đông Thanh Nhiên còn chưa dứt lời liền bị Tiêu Hàn phá vỡ!

      “Vợ của tôi sao tôi lại biết, nên quản chồng của mới là tất yếu!” Tiêu Hàn xong ôm Đông Thu Luyện ra ngoài!

      “Lệnh Hồ tổng giám đốc, nếu lần sau còn quấy rầy vợ của tôi, tôi cũng bỏ qua, Lệnh Hồ gia các người…. tôi để vào mắt!” Tiêu Hàn lạnh lùng nhìn Lệnh Hồ Mặc, vẻ mặt của Tiêu Hàn làm Đông Thu Luyện giật mình, bình thường Tiêu Hàn đều có bộ dáng ôn hòa, khóe miệng tươi cười tựa như bẩm sinh, làm cho người khác cảm thấy như tắm gió xuân, nhưng lúc này, đôi mắt màu lam so với bình thường càng thêm thâm thúy.

      Tiếng cũng trầm hơn thường ngày, ánh mắt sắc bén nhìn Lệnh Hồ Mặc, Lệnh Hồ Mặc nhíu lông này, người đàn ông này…. Chính điều tra qua, nhưng lại có thu hoạch gì, chỉ có thể điều tra được chuyện sau khi ta đến thành phố C, cho dù là vậy nhưng lại biết về người đàn ông này lắm.

      Tuy tra được về Tiêu Hàn, nhưng làm cho Bạch gia cam nguyện theo, Tiêu Hàn tuyệt đối phải là người bình thường!

      Ở Hoa Hạ, Lệnh Hồ gia là gia tộc hiển hách vì có thế lực ở quân đội, hơn nữa do nhiều năm nên gốc rễ ăn sâu, nhưng Bạch gia cùng Lệnh Hồ gia là trái ngược, Bạch gia chưa bao giờ can thiệp với chuyện quân đội, mà nhà bọn họ cơ hồ đều theo chính trị, mặc dù Bạch Thiếu Hiền buôn bán, nhưng người của Bạch gia đảm nhiệm nhiều chức vụ quan trọng ở quốc gia, có thể Bạch gia có nữa bầu trời về chính trị, có thể loại người như Bạch Thiếu Hiền với Tiêu Hàn như vậy Tiêu Hàn sao có thể là người bình thường.

      Lệnh Hồ Mặc chưa bao giờ xem thường Tiêu Hàn, mà lúc này khuôn mặt của Tiêu Hàn mang theo sát khi làm cho Lệnh Hồ Mặc ngạc nhiên, người đàn ông này đến cùng là có bối cảnh thế nào!

      “Tiểu Luyện, chúng ta !” Tiêu Hàn khom người, tay xuyên qua chỗ dưới khớp gối, tay ôm lấy eo của Đông Thu Luyện, đem Đông Thu Luyện bế lên, mà Bạch Thiếu Hiền lúc này cởi áo khoác, trùm lên đùi của Đông Thu Luyện, "Chị dâu, bên ngoài lạnh !"

      "Cảm ơn!"Đông Thu Luyện đưa tay ôm cổ Tiêu Hàn, dựa đầu vào cổ Tiêu Hàn, Tiêu Hàn cười tiếng, "Tiểu Luyện, bộ dạng này của em làm cho cảm thấy được lúc này mới là chồng của em, em có thể thử ỷ vào !"

      Đông Thu Luyện ngẩn ra, hai tay tự giác siết chặt, "Bà xã, em muốn siết chết chồng em sao?" Tiêu Hàn cười nhìn người trong lòng, đây là lần đầy tiên thấy Đông Thu Luyện tỏ ra bất lực như vậy !

      Vừa nãy, khi Tiêu Hàn đến trông thấy Đông Thu Luyện che lấy bả vai, ánh mắt nhìn , trong nháy mắt phát ra hào quang, làm cho trong lòng của Tiêu Hàn có chút đau nhói, mà bây giờ Đông Thu Luyện như chim nép vào người, làm cho Tiêu Hàn có cảm giác phi thường thỏa mãn, nhưng nội tâm cũng sinh ra vẻ nhàn nhạt ưu sầu, đến cùng là vừa xảy ra chuyện gì !

      ~[CONT]~
      Chris thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :