1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Pháp y phu nhân lạnh lùng - Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 48: LÀM XẤU TRƯỚC MẶT NGƯỜI CHƯA THÀNH NIÊN

      Lời của Đông Thu Luyện chưa tới hai phút, nghe thấy sau lưng truyền đến thanh của giày cao gót, “Cộc cộc cộc”, Đông Thu Luyện quay đầu lại, cổ tay của bị nắm lấy, lúc này Đông Thu Luyện mới nhìn được mới vừa khiêu khích mình thế nhưng lại chạy ra, Đông Thu Luyện đột nhiên vung tay gạt bỏ tay của Bùi Tư Nhan.

      Bùi Tư Nhan bị vung cái, thiếu chút nữa té ngã, “ là người đầu tiên dám vẫy nước vào người của tôi!” Đông Thu Luyện lúc này mới thấy được, quần áo của ta bị dính nước, trở nên những mảng màu đậm, xem ra có chút chật vật, đầu tóc được chải tỉ mỉ lúc này cũng có mất trật tự chút ít.

      cũng là người đầu tiên dám nắm lấy tay tôi!” Đông Thu Luyện đưa tay vuốt vuốt cổ tay của mình, mặc dù có đau, nhưng Đông Thu Luyện cảm thấy trước mắt buồn cười, người này có bệnh hay vậy, chính có chọc tới ta sao?

      “Ôi… mẹ, sao lại vào!” Lúc này Tiểu Dịch chạy ra, nhìn thấy Đông Thu Luyện cùng ở đại sảnh lúc nãy gì đó.

      Đông Thu Luyện quay đầu nhìn Tiểu Dịch cười tiếng, “Sao lại ra? Mẹ lập tức vào!” Lúc này mặt Đông Thu Luyện mới ra nụ cười, Tiểu Dịch đến bên người Đông Thu Luyện, nhìn nhìn Bùi Tư Nhan, “Mẹ, mẹ biết người này sao?”

      biết!” Đông Thu Luyện xong dắt tay Tiểu Dịch hướng về phòng.

      thế nhưng lại đầu độc trẻ con kêu bằng mẹ, tâm cơ của rất nặng nha!” Trong lòng Đông Thu Luyện cảm thấy này là người điên, muốn để ý đến ta nữa, nhưng Tiểu Dịch lại kéo Đông Thu Luyện, “Sao vậy?”

      “Đầu độc trẻ con? Vị tiểu thư này, biết đầu độc nghĩa là gì ? Nếu biết tôi có thể giải thích cho biết, đầu độc chính là mê hoặc, mà mê hoặc là làm cho tâm trí của người đó bị mê mẫn, nhưng đầu óc của tôi hết sức tỉnh táo, tuyệt đối bị ai làm mê muội, cho nên những lời có lửa nhưng lại có khói, cương vị của pháp luật lời của có thể cấu thành tội vu oan, phỉ báng!”

      Lời của Tiểu Dịch làm Bùi Tư Nhan ngây ngẩng cả người, chỉ nhìn Tiểu Dịch, lại nhìn Đông Thu Luyện,” Vị tiểu thư này yên tâm, tôi tố cáo
      [​IMG]
      ChrisPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 49: BÀ XÃ, EM THƠM

      “Ba, ba đây là làm càn, ba như vậy là đúng!” Tiểu Dịch trừng mắt liếc nhìn Tiêu Hàn, còn Tiêu Hàn lại cười dựa vào gần Đông Thu Luyện: “Sao vậy? Sao lại vui? Chẳng lẽ gặp phải người nào sao?”

      có gì!” Đông Thu Luyện lúng túng cười, đưa tay dùng sức đầy tay Tiêu Hàn ở bên hông làm loạn ra, nhưng khi càng dùng sức, liền thấy tay người nào đó càng chặt, “… Buông ra !”

      “Tiêu thiếu, món ăn ngài gọi đến!” Khi chuyện bị cắt đứt bởi phục vụ liên tục dọn món lên, Đông Thu Luyện khi ở trước mặt người khác đều lạnh lùng, đưa tay đầy tay Tiêu Hàn, nhưng Tiêu Hàn lại cười càng lúc càng đắc ý, thậm chí còn dùng sức đem cả thân thể của Đông Thu Luyện dính sát vào ngực mình.

      “Tiêu Hàn, rất vô lại! mau buông ra!” Khuôn mặt của Đông Thu Luyện ửng đỏ, tựa như trái táo chín, bây giờ trong mắt của Tiểu Dịch là thức ăn bàn, chú ý đến hai người đối diện dây dưa, nhưng theo như người ngoài nhìn hai người đó chính là liếc mắt đưa tình.

      Rất nhiều phục vụ đều lén lút quan sát Tiêu Hàn cùng Đông Thu Luyện, dù sao mặt của Đông Thu Luyện vẫn còn mới ở thành phố C này, hiếm người biết đến, nhưng rất có khí thế nữ vương, lúc này khuôn mặt ửng đỏ, mái tóc có chút rối, thoạt nhìn hết sức kiều mị đáng , số phục vụ nhịn được cũng đỏ mặt.

      “Nơi nào vô lại, em , cũng để buông tay, hơn nữa, em là bà xã , lẽ nào ôm bã xã của mình mà phạm pháp sao?” Tiêu Hàn xong hơi dùng sức hôn lên khuôn mặt của Đông Thu Luyện “Chụt…” cái, Tiểu Dịch ngồi đối diện trong tay còn cầm ly kem, mở mắt to nhìn hai người.

      “Tiểu Dịch còn ở đây, có thể chú ý hình tượng chút được !” Đông Thu Luyện xong liền ngồi ngay ngắn lại, Tiêu Hàn cũng buông lỏng Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện đứng dậy đến chỗ bên cạnh của Tiểu Dịch ngồi xuống, “Ăn ít đồ lạnh, uống canh trước !” xong liền múc chén canh cho Tiểu Dịch.

      Tiểu Dịch ăn muỗng kem, cái miệng còn kề sát ly kem, trông miệng còn cắn cái muỗng, mân mê cái miệng hết sức oán hận nhìn Đông Thu Luyện, làm cho Đông Thu Luyện có chút ngượng ngùng, liếc nhìn Tiêu Hàn ngồi đối diện, nhưng Tiêu Hàn thoạt nhìn rất nghiêm chỉnh, thậm chí còn vì Đông Thu Luyện múc chén canh, cầm lấy cái muỗng uống ngụm, sau đó múc thêm muống đưa tới trước mặt của Đông Thu Luyện, “Hương vị tệ!”

      “Cái kia…” Đông Thu Luyện khi nào lại trải qua chuyện như vậy, nhóm phục vụ đều ra ngoài, chỉ còn lại nhà ba người bọn họ, nhưng Đông Thu Luyện vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng, đưa tay muốn lấy cái muỗng, nhưng Tiêu Hàn hết lần này đến lần khác muống cho Đông Thu Luyện như ý nguyện, chính là để cho Đông Thu Luyện đụng phải, “Sao vậy? Chẳng lẽ sợ bỏ thuốc em sao?”

      “Hừ…” Tiểu Dịch hung hăng hừ lạnh tiếng, “Ba, mời ba tôn trọng mẹ được ? Ba có thấy mẹ muốn !” Tiểu Dịch xong liền ôm lấy cánh tay của Đông Thu Luyện, bàn tay cũng học Tiêu Hàn cầm muỗng được múc canh đưa đến trước mặt Đông Thu Luyện, “Mẹ, sói xám lớn kia có lòng tốt, canh của con tốt hơn!”

      chén canh còn có thể uống ra mùi vị khác nhau sao?” Tiêu Hàn tay cầm muỗng, tay kéo tay kia của Đông Thu Luyện.

      “Hừ… đương nhiên là giống, con mà con trai tốt của mẹ, mẹ uống canh của con càng vui vẻ, còn ba có lòng tốt! Nếu , vì sao lại đột nhiên tốt với mẹ như vậy!” Lời này của Tiểu Dịch làm khí của căn phòng trở nên quỷ dị.

      Tay Tiêu Hàn dừng chút, nhìn khuôn mặt của Đông Thu Luyện từ đỏ ửng chuyển sang băng sương, cảm thấy được trong lòng như có vật gì đó làm khó chịu, tay cầm muỗng cũng chậm chạp để xuống, Đông Thu Luyện nhìn thoáng qua Đông Thu Luyện, Tiểu Dịch rụt đầu lại, “Mẹ…”

      Đông Thu Luyện nghiên đầu nhắm ngay cái muỗng trong tay Tiêu Hàn, “Uống rất ngon. Chúng ta ăn cơm !” Tiêu Hàn sững sờ cái, nhưng trong lòng khẽ giật mình, nhìn Tiểu Dịch cùng Đông Thu Luyện vừa vừa cười, cơm ăn cũng có cảm giác ngon, chính cũng chưa nghĩ tới phải hiểu trước mặt mình, chẳng lẽ tại muộn rồi sao? Ngay cả con trai cũng cảm thấy được, trong lòng của ấy hẳn rất khó chịu .

      ăn cơm, Tiểu Dịch nhảy nhảy bảo là muốn vệ sinh, Đông Thu Luyện ở phía sau dặn dò, chờ Tiểu Dịch vào toilet, Đông Thu Luyện mới khẽ thở phào cái, lại phát đôi tay ôm từ đằng sau, lưng của áp chặt vào ngực người đó, mùi vị quen thuộc làm cho Đông Thu Luyện khẩn trương bổng chốc thả lỏng, “Tiểu Luyện…” Đông Thu Luyện sững sờ, nhưng mặt rất nhanh lộ ra tia cười .

      “Sao vậy?” Lời của Đông Thu Luyện lộ ra tia khàn khàn, làm cho cổ họng Tiêu Hàn có chút nghẹn ngào, tựa như bị vật gì đó chặn lại, tay Tiêu Hàn vòng qua eo Đông Thu Luyện, tựa đầu vào vai của Đông Thu Luyện, hơi thở ôn nhuận phun lên cổ Đông Thu Luyện, làm cho Đông Thu Luyện nhịn được co rúm lại, con ngươi của Tiêu Hàn xẹt qua tia sáng, cười cười.

      có việc gì, Tiểu Luyện, nhiều năm như vậy em có hận ? Hẳn là phải hận đúng , dù sao chưa từng là người chồng, người cha có trách nhiệm, em hận sao?” thanh của Tiêu Hàn trầm thấp, ở bên tai của Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện chỉ lạnh nhạt cười, kỳ khoảng cách gần như vậy chỉ xảy ra ở trong mộng, như vậy cũng làm hết sức thỏa mãn, làm sao có thể oán hận.

      có, dù sao phải là nguyện ý!” Giọng điệu của Đông Thu Luyện cứng rắn mới vừa xong cổ của mình cảm thấy đau xót, nhưng căn răng phát ra thanh, Tiêu Hàn mút chốc lát, tự giác lè lưỡi liếm liếm, làm cho Đông Thu Luyện mãnh liệt co rúm lại, “Um….”

      thanh hờn dỗi, làm cho tim của Tiêu Hàn mãnh liệt rung động, Tiêu Hàn ôm Đông Thu Luyện càng chặt, Đông Thu Luyện cảm thấy nhiệt độ của Tiêu Hàn ngày càng cao, làm cho tim của Đông Thu Luyện thình lình nhảy loạn. Đông Thu Luyện tự giác siết chặt quần áo của mình, như căng thẳng…

      “Tiểu Luyện, rằng bộ dáng này của em đẹp mắt chưa…” Tim của Đông Thu Luyện giống như có vật gì đó níu lại, khuôn mặt đỏ bừng, Tiêu Hàn tựa lên bờ vai của Đông Thu Luyện, dùng sức cọ xát, hít sâu hương vị đặc biệt của Đông Thu Luyện, khuôn mặt thế nào, khuôn mặt của Đông Thu Luyện nhường như có hương vị rất đặc biệt, làm cho Tiêu Hàn muốn ngừng mà được.

      “Bà xã, em thơm…” Đông Thu Luyện mặt trực tiếp đỏ lên, làm cho Tiêu Hàn ở sau lưng cúi đầu cười.

      ~HẾT CHƯƠNG 49~
      Phương Lăng, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 50: KIỆN Ô MAI (1)

      “Buông tay ra!” Đông Thu Luyện tự giác văn vẹo cơ thể, quần áo ma sát làm cho dục hỏa bùng lên ở nửa người dưới của Tiêu Hàn, hai tay ôm chặt, “Đừng động, Tiểu Luyện, khó chịu…”

      thanh của Tiêu Hàn khàn khàn, giọng đó Đông Thu Luyện chưa từng nghe qua, nhưng tim của Đông Thu Luyện nhảy bang bang hết sức lợi hại, giống như muốn nhảy ra ngoài, hơn nữa hai tay của bị Tiêu Hàn ôm chặt, “Tiểu Luyện, đừng trách được ?”

      “Em…” Tâm tư của Đông Thu Luyện tựa như còn là của nữa, cả người có chút bẫng, ngay cả tiếng cũng phát ra được, hơn nữa còn lộ ra tia thẹn thùng, thanh này tựa như tiếng vuốt mèo cào, dùng sức ngãi vào tim của Tiêu Hàn, ngứa ngáy, “Em…” Em khi nào bỏ qua , ràng là rất muốn có được , sao lại trách được, ngay cả trong mơ cũng nhớ , sao lại trách ?

      “Đừng trách , đừng trách … Chúng ta cùng nhau thử được ?” thanh của Tiêu Hàn khàn khàn, nhưng trong đó hàm chứa tia làm nũng, nghĩ tới Tiểu Dịch, đứa này cũng thích ôm làm nũng, ông nội cùng cha chồng đây nhất định là di truyền từ chú của thằng bé, ra đây phải di truyền từ chú a, nguyên lai là di truyền từ Tiêu Hàn, gien là thứ rất kì diệu.

      “Ba, mẹ hai người làm gì vậy!” Tiểu Dịch từ trong toilet ra, quệt mồm nhìn hai người “Chẳng lẽ là chơi trò ôm nhau sao?”

      có! Rửa tay sạch rồi sao?” Đông Thu Luyện tránh hai tay của Tiêu Hàn, đến trước mặt của Tiểu Dịch, đưa tay giúp Tiểu Dịch sửa sang lại quần áo, nhưng Tiểu Dịch nhìn chằm chằm cổ của Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện chit lo giúp Tiểu Dịch sửa sang quần áo, chú ý đến con mình nhìn cái
      [​IMG]
      Phương Lăng, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 51: KIỆN Ô MAI (2)

      Đông Thu Luyện trừng mắt nhìn Tiêu Hàn, liền cúi đầu , làm cho người nào đó bên đầu điện thoại bên kia chờ được, gọi điện thoại đến, Tiểu Dịch trực tiếp nhận điện thoại, “Alo alo alo ---- Tiểu Dịch bảo bối, ảnh chụp ô mai kia đâu, mau gửi qua, nhanh lên…”

      “À…..” Tiểu Dịch vừa muốn cúp điện thoại, bên kia lập tức truyền đến tiếng khác, "Bảo nhanh lên, ăn cơm trắng hay sao vậy, chút chuyện cũng làm được, sao vậy, trong đầu là gỗ sao !" Tiếng này ràng càng già càng dẻo dai, trong nháy mắt mặt Tiêu Hàn tối sầm, vòng tay qua sau ghế, cầm lấy điện thoại của tz.

      “Ông nội, phải là cháu vô dụng, mà ông cũng biết đó, tính tình của trai khác biệt, muốn động tay khẳng định rất khó, chờ chút..” Bên kia là thanh tranh chấp, sau đó tiếng trong trẻo lại vang lên, “Cái kia, Tiểu Dịch bảo bối, sao cháu chuyện, sao vậy, có phải bị trai chú phát rồi , sao lại cẩn thận vậy, cháu chớ khai chú ra nha, chú vô tội..”

      Tiểu Dịch đưa tay che mắt, rất mắc cỡ, chú mất mặt ! là quá mất mặt, mặt mũi đều bị ném cả rồi.

      “Tiêu Thần…” Tiêu Hàn để điện thoại ở bên, tay lái xe, vẻ mặt cười lạnh, vẻ ngoài cười nhưng trong lòng cười, làm cho người ta có chút sợ hãi, điện thoại truyền đến “Tút, Tút, Tút…” thanh ngắt máy.

      “Cái kia… Ba ba, điện thoại của con…” Mắt Tiểu Dịch chớp chớp. Tiêu Hàn ném trả lại điện thoại, thế nhưng cơ hồ rất nhanh, chừng mấy giây sau, di động của Tiêu Hàn vang lên, Tiêu Hàn hừ lạnh tiếng, đưa tay ấn nghe, chọn loa ngoài, làm thanh khuếch đại lên, “ trai, trai…. Em xin lỗi, thực xin lỗi, cái kia, chuyện này, chuyện này là, em vô tội, cũng biết ông nội….”

      “Tiêu Thần, mấy tuổi rồi, chính mình ngốc rồi đừng kéo người khác ngốc theo !” Tiếng mang theo tia trêu chọc, nhưng bên kia truyền đến thanh vỗ tay, “Ông nội, sao vậy, lời của người ta hoàn toàn là , sao giờ ông lại như vậy… Rất đau nha !”


      [​IMG]
      ChrisPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 52: CHỒNG NUÔI TỪ BÉ

      “Nga.. Ha ha..” lập tức đứng lên, gọi người đàn ông ngủ, “Vẫn chưa chịu dậy à, làm cho người ta chê cười, may mắn là nơi này đều là người nhà, ha ha…” sửa sang lại tóc của bản thân, Tiêu Hàn cùng Tiểu Dịch lúc này mới phát người này chính là ngày họp báo công kích Bùi Tử Đồng.

      " Được rồi, thân ái, surprise… " xong ôm lấy Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện nhàng đưa tay ôm lấy đó, " Hoan nghênh trở lại… "

      Người đàn ông ngồi dưới đất cũng nhanh chóng đứng lên, biết những người mặc đồ đen ra từ ở đâu, đều đeo kính đen, nhìn mặt mũi, nhưng khuôn mặt giống như hắc đạo bình thường hoặc là vệ sĩ, mấy người này khác với hôm họp báo, bởi vì Tiêu Hàn thấy trong người bọn họ có súng, càng làm cho Tiêu Hàn bồn chồn chính là mấy người này khuôn mặt thoạt nhìn có chút khát máu.

      Nhưng lúc này mấy người này lại cầm khăn, đến bên người đàn ông kia, mái tóc màu xám tro hơi rối, con ngươi đen nhánh, đen đến nỗi có chút dọa người, nhất là lúc lơ đãng đối mặt cũng Tiêu Hàn, ánh mắt như lưỡi dao bén nhọn, người đàn ông đó giống Tiêu Hàn là người nhã nhặn, ngược lại, phải là những góc cạnh cương nghị, mà là hết sức nhu, có thế gương mặt hết sức mị.

      Nhưng ánh mắt lại lợi hại như thanh kiếm, mặc chiếc áo màu xanh đậm cùng quần màu trắng sữa, thoạt nhìn rất vô hại, " Được rồi ! Lui ra ! " Người đàn ông còn chuyện với thanh ôn nhu như vừa nãy, mang theo chút lạnh, mấy người đàn ông mặc đồ đen lập tức cúi đầu xuống.

      " Tiểu Luyện, tớ rất nhớ cậu, cậu rất bại hoại, trở về cũng với tớ tiếng, là xấu ! " Cố San Nhiên nhàng lắc lư cánh tay của Đông Thu Luyện.

      " Nếu có việc cũng trở lại, Tiêu Hàn, đây là Cố San Nhiên, Cố Nam Sênh, bọn họ kết hôn hơn năm, Tiểu Dịch chào chú, dì.. " Đông Thu Luyện cười mang Tiểu Dịch đến, Tiểu Dịch ngọt ngào gọi tiếng chị…. Cố San Nhiên hung hăng hôn lên mặt Tiểu Dịch hai cái, " Ôi đáng , chị rất thích em nha… " xong lại trận hôn khắp mặt.

      Tiểu Dịch quả thực muốn ngửa mặt lên trời hét lớn, cái người dì này ở nơi nào đến a, trong lòng Tiểu Dịch rất hối hận a, cái gì mà chị, chị này đáng sợ nha, mặt của cậu bé toàn là nước miếng, ai tới cứu a, bên này hai người đàn ông bước lên chào hỏi, mà Đông Thu Luyện chỉ đắm chìm trong vui sướng khi gặp bạn, ở đâu còn chú ý đến vẻ mặt ghét bỏ của con trai mình.

      " Tiêu Hàn ! " " Cố Nam Sênh ! " Tiếp đó là cùng nhìn nhau trầm mặc, biết thế nào, hai người giống như là nghĩ xem ai bước lui lại trước tiên, làm cho Cố San Nhiên nhìn thấy cũng cảm nhận được tâm tư khó đoán của hai người đàn ông này.

      “Này, đây là mắt đối mắt sao, em muốn nha, hai người kiếp trước là người sao, làm gì gì đó, em còn có thể chấp nhận, nhưng mà chồng nuôi từ bé, khí chất của nhiều nhất chỉ là thụ, nhưng cần ủy khuất, có công như vậy cũng rất tốt nha!” Đông Thu Luyện nâng trán, này đến chết hẳn cũng đổi nha.

      Tiêu Hàn chỉ ho tiếng, đến sau lưng của Đông Thu Luyện, nhưng sắc mặt của Cố Nam Sênh lại dễ nhìn, đến sau lưng Cố San Nhiên, đưa tay ôm lấy Cố San Nhiên vào trong lòng, “San Nhiên bảo bối, thế nào, chồng của em có năng lực hay em còn biết sao? Sao vậy? Đêm nay chúng ta thử chút?”

      “Cố Nam Sênh, đừng giở trò lưu manh trước mặt của Tiểu Luyện được !” Vừa vừa muốn đẩy Cố Nam Sênh, tay của Cố Nam Sênh càng ôm chặt hơn, tay kia lại vòng quanh eo của Cố San Nhiên, “San Nhiên bảo bối, em gì vậy, luôn muốn em đủ!”

      “Khốn khiếp, đồ lưu manh..” Cố San Nhiên liền đạp lên giày da sáng loáng của Cố Nam Sênh, hung hăng trừng mắt liếc nhìn sắc mặt tràn đầy thống khổ của Cố Nam Sênh, sau đó đến bên Đông Thu Luyện cùng vào nhà, còn Tiêu Hàn lại dắt Tiểu Dịch bước vào nhà.

      Có 2 người mặc đồ đen rất nhanh đến, “Thiếu chủ, lau giày của ngài…” Sau đó đưa lên cái khăn tay mới tinh, Cố Nam Sênh nhìn giày của mình có vết nho của giày cao gót, ngây ngốc nở nụ cười, “Đây là San Nhiên bảo bối tặng cho ta, sao có thể lau , giữ lại…” Chỉ là đầu ngó chân thực đáng nha, tiểu tinh, xem đêm nay thu thập em thế nào.

      “San Nhiên, sao cậu đối xử với Nam Sênh bạo lực như vậy, thế nào hai người kết hôn cũng lâu rồi!!” Bác An thấy có khách đến, lập tức bảo người làm chuẩn bị thức ăn, biệt thự Tiêu gia rất lớn, ngôi biệt thự này có 3 nóc, phía trước là sân cỏ lớn, bên cạnh còn có hồ bơi, cho nên bình thường ở đây hơi vắng lặng, mà Cố San Nhiên là kẻ hơi dở hơi, cho nên bỗng chốc nơi này bỗng trở nên ồn ào.

      “Tiểu Luyện, trời sinh ấy là thụ thích ngược, hơn nữa, nhiều năm như vậy, chúng tớ đều như vậy, ấy da dày thịt béo, đánh đánh cũng có việc gì!” Vừa vừa cẩn thận nhìn Tiêu Hàn, Tiêu Hàn ngồi ở bên cạnh Đông Thu Luyện, tay khoát lên ghế salon phía sau Đông Thu Luyện, bộ dáng hết sức tùy ý, nhưng trong mắt nếu nhìn kỹ càng thấy được thoải mái khi thấy Cố San Nhiên nhìn như vậy.

      “Thế nào, hai người kết hôn lâu như vậy, vẫn có tin tức gì sao?” Đông Thu Luyện nhìn chằm chằm vào bụng của Cố San Nhiên, dù da mặt của Cố San Nhiên có dày khi bị hỏi như vậy cũng khó tránh có chút ngượng ngùng, vừa vặn Cố Nam Sênh tới, nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Cố San Nhiên, lập tức đến, “San Nhiên bảo bối, sao vậy?”

      “Cút ngay, có việc của !” Chọc cho Đông Thu Luyện cười tiếng, “Nam Sênh, muốn có đứa bé sao?”

      Cố Nam Sênh vừa nghe thấy lời này, sắc mặt tựa hồ có chút tốt, chỉ cười tiếng, nhưng lại mang theo chút khổ sở, người sáng suốt đều nhìn ra được, nhưng Cố San Nhiên tựa hồ như có phát chuyện gì, chỉ thoạt nhìn có chút ngượng ngùng mà thôi.

      “Đúng rồi, Tiểu Luyện, Bùi Tử Đồng này đúng là biết xấu hổ, chồng của cậu có bản lĩnh, chọc tới loại gia đình như Bùi gia, tớ còn nghe , mấy năm tay Bùi gia tuột dốc, nếu có thể đeo bám vào các gia tộc hiển hách ngay cả con riêng cũng nguyện ý cho về!” Sắc mặt Tiêu Hàn có chút lúng túng, thiệt là, này dễ chọc, đổi đề tai nhanh như vậy.

      “Chuyện này cứ như để như vậy , Bùi Từ Đồng như vậy còn có cái gì để lợi dụng, chừng cũng bị gia tộc của ta vứt bỏ, vốn chỉ là con riêng!” Đông Thu Luyện nhấp ngụm trà, Đông Thu Luyện đối với quan hệ giờ của và Tiêu Hàn rất hài lòng, muốn vì người là phá hoại phần ổn định này.

      “Tớ còn nghe , Bùi gia nhìn tới Vương Hỉ làm sắt thép, cậu cũng biết Vương Hỉ là người trung niên, bộ dáng to béo, gia đình bình thường nhìn rất chướng mắt, Bùi gia như muốn đưa Bùi Tử Đồng cho Vương Hỉ, đời này của Bùi Tử Đồng xem như xong rồi!” Cố San Nhiên rất tự nhiên, nhưng Tiêu Hàn lại nhớ được, khó trách Bùi Tư Nhan thoạt nhìn như muốn làm cái gì, nguyên do là như vậy!

      ~HẾT CHƯƠNG 52~




      CHƯƠNG 53: BẮC THẦN


      Giờ phút này ở Bùi gia, Bùi Tư Nhan vừa mới về đến nhà, Bùi Tử Đồng đoan chính ngồi ghế sofa, nhưng là mặt mộc trang điểm, hơn nữa vẻ mặt lộ ra vẻ hoảng hốt, nhưng mặt vết sưng đỏ rất ràng, nhất là hai bên má, là dấu tay rất ràng, nghe thấy được động tĩnh bên ngoài, vừa quay đầu nhìn thấy Bùi Tư Nhan tự giác co rúm lại.

      “Hừ, vừa về đến nhà thấy mày, rất xúi quẩy, là xui đến tám đời, hiểu sao mày là người như vậy!” xong quăng cái túi trong tay lên mặt đất, nắp túi làm bằng kim loại va chạm với nền gạch men phát ra thanh rất chói tai, nhưng người giúp việc dám thở mạnh, chỉ cúi đầu trầm mặc .

      “Chị….” Tiếng của Bùi Tử Đồng rất , tựa như tiếng mèo kêu, nhất là bộ dáng co rút lại, đâu có giống như bộ dáng kiêu căng thường ngày, “Chị, em muốn gả cho người đàn ông kia…”

      “Mày muốn? Mày ở Bùi gia chúng tao nhiều năm như vậy, ăn, mặc, ở, lại chúng tao đều có bạc đãi mày, mày muốn tiến vào giới giải trí chúng tao ngăn cản, tại vì mày là người trong nhà lại trở nên thế này, Bùi Tử Đồng…” Bùi Tư Nhan ngồi ghế sofa, hai chân khép lại, cầm trong tay là tách trà hoa hồng, “Mày có lương tâm à!”

      phải vậy, em phải có ý này, người đàn ông kia từng kết hôn…” Bùi Tử Đồng còn chưa dứt lời, bên thân có đồ vật bị vỡ gì đó, ít mãnh vụn của thủy tinh văng lên đùi của Bùi Tử Đồng, Bùi Tử Đồng tự giác nhích ra đằng sau.

      Nguyên do là Bùi Tư Nhan ném cái tách thủy tinh trong tay, mặt đất đều là mảnh vụn của thủy tinh cùng chút chất lỏng màu vàng nhạt, hai người làm chạy qua chuẩn bị dọn dẹp, Bùi Tư Nhan đưa tay ngăn cản, “Các người xuống hết , nhưng thứ này đều là việc của người làm, em tốt của chị, việc này hẳn là chưa làm qua phải , nếu mày muốn gả cho người đàn ông kia, vậy mày đem tiền thiếu Bùi gia nhiều năm như vậy trả hết , mày liền được tự do!”

      Bùi Tư Nhan mặt vẫn là nụ cười nhưng có cảm giác hài hóa, khóe miệng nhếch lên, tựa như nụ cười tiêu chuẩn nhất của người mẫu, nhưng trong miệng ra làm người khác lạnh là run, nhất là Bùi Tử Đồng!

      Bây giờ Bùi Tử Đồng giống như trở lại mấy năm trước lúc mới vừa bước vào Bùi gia, khi đó Bùi Tử Đồng là , cái gì cũng hiểu, khi bước vào Bùi gia liền xã hội thượng lưu hấp dẫn, khi đó Bùi Tử Đồng có cảm giác chênh lệch, cho đến khi Bùi Tư Nhan xuất .

      Là Bùi gia đại tiểu thư, mọi hành động cử chỉ của Bùi Tư Nhan đều được qua huấn luyện, Bùi Tử Đồng có cảm giác bản thân như tên hề khi đứng trước mặt của Bùi Tư Nhan, nhưng ả lớn lên xuất sắc hơn nhiều so với Bùi Tư Nhan, chính vì thế nên ả nghĩ phải làm cho nhiều người chú ý hơn, lúc này mới quyết định muốn bước vào giới giải trí làm nghệ sĩ, nhưng Bùi Tử Đồng vẫn tính sai.

      Bởi vì coi như bản thân ả đủ lông đủ cánh, nhưng khi ở trước mặt Bùi Tư Nhân vẫn là bộ dáng của tôm tép, nhất là lúc Bùi Tư Nhan hất cầm sai khiến, là loại cao cao tại thượng, địa vị như vậy ở Bùi gia, làm đời này của ả rất hâm mộ.

      “Sao vậy? Cái này phải mày muốn hay sao? Còn nhanh chóng dọn dẹp…” Bùi Tư Nhan cười lạnh tiếng, cúi đầu sờ sờ móng tay của bản thân, mài rất đẹp, nhưng đột nhiên nghĩ đến kia, trong mắt đột nhiên lóe lên tia ngoan độc.

      Bùi Tử Đồng biết ở Bùi gia ai dám làm trái lời của Bùi Tư Nhan, cho nên chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống bắt đầu nhặt từng mảnh thủy tinh bị vỡ, Bùi Tử Đồng gắt gao cắn môi, ả cam lòng, vì cái gì cũng đồng thời là con ở Bùi gia, bởi vì chính ả là con riêng nên mới bị đãi ngộ như vậy sao? Bùi Tử Đồng cam lòng!

      “Bùi Tử Đồng…” Bùi Tư Nhan lên tiếng kêu, Bùi Tử Đồng bị sợ hết hồn, mảnh thủy tinh trong tay đâm vào ngón tay, lúc này đau đớn lại bằng sợ hãi đối với Bùi Tư Nhan, bởi vì Bùi Tư Nhan có thể là người nắm giữ nửa đời sau của ả, lúc này ả cảm thấy ả rất thấp hèn.

      “Mày gặp qua vợ của Tiêu Hàn chưa?” Bùi Tử Đồng mãnh liệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bùi Tư Nhan tay ôm gối kê lưng, tróng mắt là ngoan lệ ràng.

      “Em.. em chưa từng gặp!” Bùi Tử Đồng xong cúi đầu, vợ của Tiêu Hàn, mẹ của đưa bé kia chính là ả gặp ở Tiêu gia , nhưng là vậy sao, Bùi Tử Đồng chính là muốn cho Bùi Tư Nhan, có lẽ người phụ nữ nào cũng có giác quan thứ 6, Bùi Tử Đồng cảm thấy Bùi Tư Nhan cũng ôm tâm tư thuần khiết đối với Tiêu Hàn, nhưng hiển nhiên là Tiêu Hàn thích người chị này của ả.

      “Mày tiếp tục dọn dẹp , các người được giúp nó!” Bùi Tư Nhan xong xoay người lên lầu, ngang qua Bùi Tử Đồng ném ánh mắt ngoan lệ xuống, “Đem bỏ cái túi này!” Ả là con nhà khuê cát cái dạng túi gì mà chưa gặp qua, hơn nữa, đối với cái túi mấy vạn, đối với ả mà chính là đáng để trong lòng.

      Bùi Tử Đồng cúi đầu tiếp tục nhặt mãnh vỡ, ai nghĩ tới Bùi Tử Đồng chói lọi ở trước mặt người khác nhưng trong nhà lại ở bộ dạng này, người làm ở xung quanh bắt đầu làm chuyện của bản thân, hoàn toàn dám lại chỗ Bùi Tử Đồng. Đại tiểu thư mất hưng, ai đến gần Bùi Tử Đồng phải là tìm chết sao?

      Bên này, tại Tiêu gia bác An Nhiên chuẩn bị bữa tối, Tiêu Hàn cùng Cố Nam Sênh ngồi ở hai đầu của ghế sofa, hai người ai nhìn ai, nhưng khí tràng của hai người này vô cùng cường đại, làm cho tất cả mọi người dám đến gần, bác An thỉnh thoảng quan sát đến động tĩnh ở phòng khách.

      Hai người đó ràng là lần đầu gặp mặt a, sao lại giống như kẻ thù vậy, hơn nữa, vợ của hai người bọn họ là bạn bè thân thiết, phải là tình địch, hai người sao lại biến thành bộ dạng này? Còn Tiểu Dịch bị ảnh hưởng chút nào, nằm sắp thảm lông chăm chú vẽ tranh.

      lầu, trong phòng hai kể chuyện tình hình gần đây của bản thân, Đông Thu Luyện hỏi câu: “San Nhiên, cậu cùng thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt, cũng kết hôn lâu như vậy, tớ biết cậu thích trẻ con thế nào, sao lại muốn có con vậy?”

      Cố San Nhiên trầm mặc, khổ sở cười, nằm lỳ ở giường động đậy, Đông Thu Luyện chờ lát, nhàng vỗ vỗ lưng Cố San Nhiên, Cố San Nhiên chỉ cảm thấy bây giờ, trong lòng rất khó , vẻ khó lên cả khuôn mặt.

      “Nguyên nhân là do Nam Sênh sao? Hay là vì Bắc Thần…” Lời này làm Cố San Nhiên mạnh mẽ ngồi dậy, hai tay nắm lấy bả vai của Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện cũng bị sợ hết hồn, " là vì Bắc Thần sao ? "

      " Tiểu Luyện, cậu rất may mắn, bị người như vậy cậu là may mắn sao, bị người như vậy , trước kia tớ hiểu, tớ cảm thấy thế giới này người nhất là cậu, vì sao lại muốn gả cho Tiêu Hàn, vì Tiêu Hàn là sinh con, nhưng tại tớ hiểu, tình cảm gì đó, sao có thể so sánh với người là bản thân mình … "

      Đông Thu Luyện nhàng đưa tay ôm lấy Cố San Nhiên, khóe miệng cũng lộ ra chút khổ sở, Cố San Nhiên đưa tay ôm lấy eo của Đông Thu Luyện, tựa đầu vào ngực của Đông Thu Luyện : " Tiểu Luyện, xem như tớ cầu xin cậu, xem như là tớ van cậu, tớ vô cùng Nam Sênh, tớ rất muốn có con của mình cùng ấy, xem như tớ cầu xin cậu, cậu giúp tớ với ! " Trong nháy mắt lưng của Đông Thu Luyện cứng lại !

      ~HẾT CHƯƠNG 53
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :