1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Pháo Đài Số - Dan Brown

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Pháo Đài Số
      Chương 35

      Becker nhìn Rocio chằm chằm, hoàn toàn bị sốc.

      - bán cái nhẫn rồi sao?

      ta gật đầu, mái tóc đỏ đổ xoà xuống vai.

      Becker muốn tin chuyện này là có thực.

      - Pero… Nhưng…

      nàng nhún vai rồi bằng tiếng Tây Ban Nha:

      - Cho con bé ở gần công viên.

      Becker cảm thấy chân mềm ra như sắp khuỵa đến nơi.

      - thể nào!

      Rocio nở nụ cười ướt át rồi chỉ về phía gã người Đức:

      - Ông ta muốn giữ chiếc nhẫn ấy nhưng tôi bảo nên. Tôi mang trong lòng dòng máu Gitana, dòng máu của dân Gypsy; những người Gitana như chúng tôi luôn có mái tóc đỏ và rất mê tín. chiếc nhẫn từ tay kẻ sắp chết chắc chắn chẳng mang lại điều tốt lành nào.

      - Thế có biết đó - Becker xen vào.

      Rocio cong đôi lông mày.

      - cần chiếc nhẫn đó đến thế sao?

      Becker gật đầu lạnh lùng:

      - bán nó cho ai?

      Gã béo người Đức ngơ ngác ngồi giường. Buổi tối lãng mạn của gã thế là tong, và ràng là tài nào hiểu nổi họ gì với nhau. Gã hỏi vẻ sợ sệt:

      - Chuyện gì xảy ra vậy?

      Becker thèm để ý đến .

      - Thực ra tôi bán nó - Rocio - Tôi thử ra giá, nhưng đó chỉ là đứa trẻ và nó chẳng có đồng nào cả. Thế là tôi đành cho nó cái nhẫn. Tôi mà biết trước là đưa ra lời đề nghị hào phóng thế này chắc chắn tôi để nó lại cho .

      - Thế tại sao lại rời khỏi công viên - Becker thăm dò - Có người chết, tại sao đợi cảnh sát đến rồi nộp cho họ chiếc nhẫn?

      - Ông Becker ạ, tôi muốn mua dây buộc mình. Vả lại, lúc ấy ông già đó dường như kiểm soát được tình hình.

      - Người đàn ông Canada?

      - Đúng rồi, ông ta gọi xe cứu thương, thế là chúng tôi quyết định bỏ , tôi chẳng muốn dính líu tới mấy tên cớm chút nào.

      Becker gật đầu vẻ thẫn thờ. cố gắng chấp nhận phũ phàng này. đem cho người khác!

      - Tôi cũng định giúp - Rocio giải thích - Nhưng có vẻ ông ta cần. Ông ta cứ giơ chiếc nhẫn lên rồi dúi vào mặt chúng tôi, mấy ngón tay của ông ấy duỗi thẳng ra. Ông ấy cứ liên tục dúi bàn tay về phía chúng tôi như thể muốn chúng tôi lấy chiếc nhẫn đó. Tôi hề muốn vậy, nhưng cuối cùng bạn đây lấy . Rồi ông ta chết.

      - Và thử hồi sức cấp cứu cho ông ta - Becker đoán.

      - Chúng tôi hề chạm vào ông ta. bạn tôi cảm thấy sợ. ta trông to con thế thôi nhưng nhát gan lắm - nàng cười vẻ đưa đẩy với Becker.

      - đừng lo, chàng này biết tí tiếng Tây Ban Nha nào đâu.

      Becker cau mày. nghĩ về vết tím ngực của Tankado.

      - Có phải mấy nhân viên y tế làm hồi sức cấp cứu ?

      - Tôi . Như tôi vừa với , chúng tôi trước khi họ đến.

      - Tức là sau khi ăn trộm cái nhẫn đó - Becker gằn giọng.

      Rocio trừng mắt.

      - Chúng tôi ăn cắp. Ông ta sắp chết. ràng ông ta có ý tặng chúng tôi. Chúng tôi chỉ đơn giản thực ước nguyện cuối cùng của ông ta thôi.

      Becker dịu xuống. ả Rocio này đúng: trong tình huống ấy chắc cũng làm như vậy.

      - đem cái nhẫn ấy cho nào đó à?

      - Tôi rồi. Cái nhẫn làm tôi thấy sợ. Tôi thấy đó lúc ấy đeo rất nhiều đồ trang sức do vậy tôi mới nghĩ chắc con bé thích.

      - Và cảm thấy kỳ lạ hay sao? Sao tự nhiên lại có người cho ta cái nhẫn được?

      hề, tôi bảo tôi nhặt được nó trong công viên. Tôi cứ nghĩ con bé trả cho tôi vài đồng, nhưng . Tôi cũng chẳng thèm quan tâm, tôi chỉ muốn tống khứ nó cho nhanh.

      - cho bé vào lúc nào?

      Rocio nhún vai.

      - Chiều nay. Khoảng giờ sau khi chúng tôi nhận nó.

      Becker nhìn đồng hồ của mình: 11 giờ 48 phút tối. Vậy là chuyện đó xảy ra 8 tiếng rồi. Mình làm cái quái gì ở đây thế này? Đáng nhẽ mình ở Smokys rồi chứ. thở dài và hỏi câu duy nhất có thể nghĩ ra lúc này:

      - đó trông như thế nào?

      - Nó ăn mặc kiểu Punk. - Rocio trả lời.

      Becker ngước nhìn bối rối.

      - Kiểu punk?

      - Vâng, đúng thế!

      nàng đáp lại bằng thứ tiếng trôi chảy lắm, và ngay lập tức chuyển sang tiếng Tây Ban Nha.

      - Con bé đeo rất nhiều đồ trang sức. Nó đeo cái hoa tai khá kỳ dị. Hình đầu lâu phải.

      - Ở Seville mà cũng có người ăn mặc kiểu Punk ư?

      Rocio mỉm cười.

      - Mmọi thứ đời. Đó là khẩu hiệu quảng cáo của Sở Du Lịch Seville.

      - bé có cho biết tên ?

      - !

      - ta có đâu ?

      - , tiếng Tây Ban Nha của con bé rất kém.

      phải người Tây Ban Nha sao - Becker hỏi.

      - , Tôi nghĩ con bé là người . Nó có mái tóc loè loẹt lắm, đỏ, trắng rồi còn xanh nữa chứ.

      Becker nhau mày trước hình ảnh quái dị vừa được vẽ ra.

      - Có lẽ ta là người Mỹ.

      - Tôi nghĩ vậy - Rocio - Con bé có mặc cái áo phông có hình quốc kỳ nước .

      Becker gật đầu trong im lặng.

      - Được rồi, tóc đỏ, trắng và xanh, áo phông có cờ của nước , khuyên tai hình đầu lâu, còn gì nữa nào?

      - Chẳng có gì. Nó giống hệt những người ăn mặc kiểu Punk điển hình.

      Kiểu Punk điển hình? Becker quen sống trong môi trường với các cậu sinh viên quần áo chỉnh tề đầu tóc gọn gàng. thậm chí thể mường tượng ra hình ảnh của mà Rocio vừa nhắc tới.

      - còn nghĩ ra điều gì nữa - hối thúc Rocio nghĩ ngợi lát.

      - , chỉ có thế thôi.

      Đúng lúc đó, tiếng kẽo kẹt từ chiếc giường vang lên. “Thượng đế” của nàng Rocio vừa xoay người cách thoải mái cho lắm. Becker quay sang chỗ gã, câu tiếng Đức chuẩn.

      - Còn gì nữa ? Ông có biết gì thêm về cầm chiếc nhẫn ?

      Im lặng kéo dài. Có vẻ như gã khổng lồ có gì đó muốn nhưng biết ra như thế nào. Môi hơi run run, ngập ngừng và cuối cùng cũng chịu . Gã thốt ra bốn từ tiếng nhưng do cái giọng Đức đặc khịt, mấy từ đó trở nên rất khó hiểu.

      - Fock off und die.

      Becker há hốc mồm ngạc nhiên.

      - Ông gì?

      - Fock off und die!

      Gã vừa nhắc lại vừa đưa lòng bàn tay trái vỗ lên cẳng tay phải mập mạp của gã. Hành động đó na ná như từ thô tục trong ngôn ngữ cử chỉ của dân Italia có nghĩa “Mẹ kiếp“.

      Becker quá mệt mỏi, chẳng buồn nổi giận vì những từ ngữ xúc phạm vừa hiểu ra. Fuck off and die? Cút xéo ngay ư? Gã nhút nhát này sinh chuyện đây? quay về phía Rocio và bằng tiếng Tây Ban Nha.

      - Có vẻ như tôi lạm dụng quá đáng lòng tốt của bạn rồi phải?

      - đừng ngại! - nàng cười.

      - ta thất vọng chút ấy mà. Lát nữa ta có cái mà ta muốn - nàng đưa tay vuốt tóc rồi nháy mắt với Becker.

      - còn biết thêm gì nữa - Becker hỏi - Bất cứ điều gì có thể giúp tôi?

      Rocio lắc đầu.

      - Hết rồi, nhưng chẳng thể tìm thấy con bé đó đâu. Thành phố Seville này rất lớn, rất khó tìm đấy.

      - Tôi làm hết sức có thể. Vấn đề an ninh quốc gia mà…

      - Nếu gặp may - Rocio vừa vừa nhìn vào chỗ cái phong bì phồng to trong túi áo Becker - nhớ quay lại đây nhé. Tôi dám chắc bạn tôi đây lát nữa ngủ say như chết. cứ gõ cửa nhàng thôi. Tôi kiếm cho hai ta căn phòng khác. Tôi chỉ cho xem phần của đất nước Tây Ban Nha này, đảm bảo khó mà quên được - nàng trề môi với Becker đầy vẻ khêu gợi.

      Becker cười gượng lịch thiệp.

      - Có lẽ tôi nên - quay sang xin lỗi gã người Đức vì quấy rầy buổi tối vui vẻ này.

      Gã khổng lồ mỉm cười.

      - vấn đề gì.

      Becker bước ra khỏi phòng. vấn đề gì? Chẳng phải mày vừa văng tục đó sao?

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Pháo Đài Số
      Chương 36

      “Ngưng hoạt động do thao tác bằng tay” - Susan chết lặng nhìn vào màn hình.

      biết mình chưa hề gõ dòng lệnh nào có thể khiến chương trình ngưng chạy - Ít nhất là cách có ý thức. tự hỏi biết mình có vô tình đánh nhầm dòng lệnh nào đó hay - thể nào - lẩm bẩm. Những gì đọc được màn hình giúp khẳng định chắc chắn lệnh đó được nhập cách đây khoảng 20 phút trước. Susan nhớ rất thứ duy nhất nhập vào máy vi tính trong khoảng thời gian đó là mật khẩu của Screenlock (chương trình bảo vệ màn hình) lúc bước ra ngoài chuyện với sếp. ngu ngốc nếu nghĩ rằng những ký tự mật khẩu đó lại có thể bị máy vi tính hiểu nhầm là lệnh ngưng hoạt động chương trình Tracer.

      Biết rằng mình phí phạm thời gian, Susan nhanh chóng khởi động lại chương trình Screenlock và nhập mật mã đến hai lần để chắc chắn rằng mắc bất cứ lỗi nào khi tiến hành thao tác này. Và quả có bất cứ trục trặc nào.

      giận dữ.

      - Vậy Tracer nhận lệnh ngưng hoạt động từ đâu chứ…

      Susan cau mày bực mình và đóng cửa sổ chương trình Screenlock. Nhưng kỳ lạ, ngay lúc cửa sổ chương trình còn chưa kịp đóng lại hoàn toàn, dường như kịp phát ra điều gì đó. Susan liền mở lại chương trình và nhìn đăm đăm vào những dòng dữ liệu. Chúng hoàn toàn vô nghĩa. Chương trình còn ghi lại thời điểm thao tác khoá máy tính khi Susan rời khỏi Node 3, nhưng có cái gì đó bình thường liên quan đến thời điểm máy tính bị truy nhập lại. Hai thao tác này được chương trình ghi lại cách nhau chưa đến phút. Susan chắc chắn rằng đứng chuyện ở ngoài với sếp lâu hơn phút rất nhiều.

      Susan di chuyển về phía dưới màn hình xem còn gì khác lạ nữa . Những thông tin màn hình làm thực choáng váng. Chương trình Screenlock còn ghi lại thao tác khoá máy và thao tác truy nhập khác nữa. Thao tác truy nhập cuối cùng được ghi lại cách thời điểm tại khoảng 3 phút. Vậy là !

      Susan hiểu ngay ra rằng có người truy cập lén lút vào máy của trong khi ở bên ngoài.

      - thể nào! - Susan như nghẹn thở. Kẻ đáng ngờ duy nhất là Greg Hale nhưng Susan chắc chắn rằng chưa bao giờ cho Hale biết mật khẩu. Tuân thủ những quy tắc của mật mã viên, Susan chọn ngẫu nhiên mật khẩu của mình và chưa bao giờ ghi nó ra cả. Việc Hale có thể đoán chính xác 5 kỹ tự mật khẩu của là chuyện tưởng vì 5 ký tự đều nằm trong bảng chữ cái la tinh và điều đó đồng nghĩa với việc có đến 36 mũ 5 tương đương với 60 triệu khả năng xảy ra.

      Nhưng việc có người truy nhập lén lút vào máy của qua chương trình Screenlock như ban ngày. Susan hiểu chuyện gì xảy ra nữa. Có lẽ Greg Hale bằng cách nào đó truy nhập được vào máy của khi ra ngoài và chính ta nhập lệnh cầu Tracer ngưng hoạt động.

      Bây giờ Susan chuyển sang thắc mắc hiểu tại sao Hale lại làm vậy? ta đâu có động cơ nào để đột nhập vào máy của . ta thậm chí còn biết chạy chương trình Tracer mà. Ngay cả khi nếu có biết nữa, Susan nghĩ, tại sao ta lại muốn phá rối việc tìm kiếm gã North Dakota này?

      Những câu hỏi có lời đáp liên tục nảy sinh trong đầu .

      - Phải giải quyết việc quan trọng nhất trước - buột miệng ra thành lời. quyết định giải đáp những thắc mắc về Hale sau.

      Susan khởi động lại chương trình Tracer, nhấn vào phím ENTER, máy tính kêu tiếng bíp.

      CHƯƠNG TRÌNH ĐƯỢC GỬI

      Susan biết phải mấy tiếng đồng hồ nữa Tracer mới gửi thông tin trở về. nguyền rủa Hale, hiểu làm thế quái nào mà ta lại có được mật khẩu của , hiểu ta muốn gì khi làm Tracer ngừng hoạt động chứ?

      Susan liền đứng dậy và ngay lập tức bước đến bên máy vi tính của Hale. Màn hình tối đen nhưng nhận ra ngay là nó bị khoá - vẫn có thể nhận thấy những điểm sáng mờ mờ bên các mép màn hình. Các lập trình viên rất hiếm khi khoá máy vi tính của mình, trừ khi họ kết thúc công việc và rời khỏi Node 3 về nhà. Thay vào đó họ thường chỉ đơn giản giảm độ sáng của màn hình - đây được coi là thông báo ngầm mà ai cũng hiểu đó là: đừng đụng vào máy của tôi.

      Susan ngồi cạnh máy của Hale:

      - Sao lại để máy thế này mà ra ngoài chứ? - - Có ai bắt phải làm thế đâu?

      Nhìn thoáng qua gian vắng lặng của Crypto, Susan tăng độ sáng màn hình của Hale lên. Màn hình chạy bình thường nhưng đó hoàn toàn trống trơn. Susan cau mày trước màn hình trống rỗng biết nên làm gì tiếp đây, quyết định chạy chương trình tìm kiếm và bắt đầu gõ:

      TÌM KIẾM: “CHƯƠNG TRÌNH TRACER”

      Việc tìm kiếm này xem ra rất khó có thể mang lại kết quả.

      Nhưng nếu tồn tại bất cứ thông tin gì về phần mềm Tracer của Susan máy của Hale, việc tìm kiếm cho kết quả. Nó có thể giúp hé mở nguyên nhân tại sao Hale lại tắt chương trình Tracer khi nó hoạt động. vài giây sau, màn hình xuất dòng chữ..

      TÌM THẤY

      Susan ngồi thẫn thờ lát, cũng biết là mình tìm gì nữa. thử lại lần nữa.

      TÌM KIẾM: “CHƯƠNG TRÌNH SCREENLOCK”

      Màn hình thay đổi trạng thái và hiển thị loạt những thông tin vô bố - ràng là có dấu vết nào chứng tỏ Hale sao chép mật khẩu của Susan và lưu máy của mình.

      Susan thở dài thành tiếng. Vậy hôm nay ta ta chạy những chương trình gì nhỉ? liền truy cập vào danh mục những ứng dụng gần thời điểm tại nhất máy của Hale để tìm xem vừa chạy chương trình gì. Đó là chương trình Email - thư điện tử. Susan kiểm tra ngay ổ cứng của máy, cuối cùng cũng tìm được danh mục Email được dấu kín sau hàng loạt các thư mục khác nhau. mở danh mục đó ra và loạt doanh mục khác cùng lúc ra, có vẻ như Hale sử dụng nhiều địa chỉ Email khác nhau. Susan mấy khó khăn phát ra địa chỉ ghi tên cụ thể. mở danh mục đó ra, bấm vào trong số những lá thư gửi đến và đọc.

      Ngay lập tức cảm thấy nghẹn thở. Nội dưng bức thư như sau:

      Người nhận: [email protected]ười gửi: [email protected]ỘT BƯỚC TIẾN LỚN! CHƯƠNG TRÌNH PHÁO ĐÀI SỐ GẦN XONG.

      VÀI THẬP KỶ NỮA NSA MỚI THEO KỊP!

      Susan tin vào mắt mình nữa. đọc đọc lại bức Email, rồi sau đó run rẩy mở bức khác.

      Người nhận: [email protected]ười gửi: [email protected]ỨC NĂNG XOÁ VĂN BẢN LIÊN TỤC CÓ TÁC DỤNG! NHỜ CÓ CÁC CHUỖI KÝ TỰ HOÁN CHUYỂN!

      tài nào tưởng tượng nổi, nhưng đó là thực. Đây là những bức thư điện tử của Ensei Tankado. Cả hai liên lạc và làm việc với nhau thời gian rồi. Susan nhìn màn hình chết lặng.

      Geg Hale chính là NDARKOTA sao?

      Susan dán mắt vào màn hình. cố nghĩ xem liệu còn có cách lý giải nào khác nữa , nhưng , bằng chứng quá ràng, quá bất ngờ và thể chối cãi được: Tankado sử dụng các chuỗi ký tự hoán chuyển nhằm tạo ra chức năng xoá văn bản liên tục, và Hale đồng loã với ta nhằm cản bước NSA.

      - Điều này…- Susan lắp bắp - Điều này…là thể.

      Lúc đó những lời trước đây của Hale như vang lên trong tâm trí Susan, chống lại nhưng phán đoán vừa rồi của . “Tankado có vài lần viết cho tôi… Strathmore đúng là quá mạo hiểm khi thuê tôi làm việc… ngày nào đó tôi ra “.

      Nhưng Susan vẫn thể tin được những điều thấy là Đúng, Hale là kẻ đáng ghét và ngạo mạn - nhưng ta thể là kẻ phản bội đữợc. Hale thừa hiểu tầm quan trọng của Pháo Đài Số đối với NSA, có lý nào ta lại tham gia vào mưu nhằm tiết lộ nó ra ngoài được!

      Nhưng Susan cũng phải công nhận có lý do gì ngăn cản ta cả - ngoại trừ danh dự và chính trực trong con người ta. nghĩ lại chuyện xảy ra với thuật toán Skipjack. ràng Greg Hale từng làm hỏng các kế hoạch của NSA lần, vậy chẳng có lý do gì mà ta lại lặp lại chuyện đó lần nữa.

      - Nhưng Tankado… - Susan thắc mắc - Tại sao người thận trọng như Tankado lại tin kẻ khó lường như Hale chứ?

      chợt nhận ra tất cả những thứ đó bây giờ còn quan trọng nữa. Việc cần phải làm ngay bây giờ là gặp ngay Strathmore.

      Susan thể hiểu nổi, trời xui đất khiến thế nào mà đối tác của Tankado lại ở ngay tnrớc mũi họ thế này. Susan lại tự hỏi hiểu Hale biết chuyện Tankado chết hay chưa.

      Susan nhanh chóng tắt hết các thư điện tử mình vừa mở, nhằm để máy tính trở về với trạng thái ban đầu như trước khi truy nhập Hale nghi ngờ gì - chưa thể. Đột nhiên nghĩ ra rằng có thể mật khẩu của chương trình Pháo Đài Số có cất giấu đâu đó trong chiếc máy vi tính này.

      Ngay khi Susan vừa đóng xong file cuối cùng, bóng người ngang qua cửa sổ của Node 3. Susan giật thót nhìn ra ngoài và trông thấy Greg Hale quay trở lại. Lượng hoóc môn adrenalin trong người Susan đột nhiên tăng vọt - hoảng sợ. ta gần đến cửa rồi.

      - Chết tiệt! - vừa nghĩ vừa ước lượng khoảng cách từ chỗ này đến chỗ bàn làm việc của mình. hiểu rằng mình thể kịp về chỗ. Hale sắp vào đến nơi rồi.

      Lo lắng, Susan đảo mắt nhanh quanh Node 3 để tìm đường rút lui Có tiếng mở cửa phát ra sau lưng . Cánh cửa từ từ hé mở.

      Susan cảm thấy mọi hành động của mình như bị bản năng chế ngự.

      đột nhiên tăng tốc, sải những bước nhanh và dài về phía phòng ăn. Khi cánh cửa được mở ra Susan kịp dừng lại ngay trước chiếc tủ lạnh và giật mạnh cánh cửa. Bình nước thuỷ tinh đặt nóc tủ chòng chành như muốn đổ, nhưng rồi nó cũng dần thăng bằng trở lại và có chuyện gì xảy ra.

      - đói à? Hale hỏi khi vừa ló mặt vào trong Node 3. ta lại chỗ Susan, giọng bình thản và châm chọc - Cùng nhau làm chút đậu hũ chứ?

      Susan thở phào nhõm, quay mặt lại.

      - , cảm ơn! - - Tôi nghĩ chỉ…

      Đột nhiên như nghẹn ứ trong cổ họng. Mặt Susan chuyển sắc trắng bệch.

      Hale nhìn thắc mắc:

      - Có chuyện gì vậy?

      Susan cắn môi nhìn ta.

      - ! - cố gắng kiếm soát tình hình. Nhưng đó chỉ là lời dối. Từ bên này gian phòng, Susan vẫn nhận ra màn hình vi tính của Hale hoạt động.

      Susan quên giảm độ sáng của nó.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Pháo Đài Số
      Chương 37

      Bước xuống lầu dưới khách sạn Anfonso XIIl, Becker uế oải lê bước đến quầy bar. chàng phục vụ trông khác gì chú lùn tiến lại đặt trước mặt cái khăn ăn.

      - Ông muốn dùng gì ạ?

      - , cảm ơn - Becker trả lời.

      - Tôi định hỏi xem liệu có biết trong thành phố này có câu lạc bộ Punk ?

      Người phục vụ nhìn ngạc nhiên.

      - Câu lạc bộ Punk ư?

      - Phải, ở thành phố này có chỗ nào mà họ hay tụ tập ?

      - thưa ông, tôi lắm, nhưng chắc chắn phải là ở đây rồi - ta mỉm cười - Ông uống chút gì nhé?

      Becker cảm thấy hình như mình vừa làm chàng phục vụ ngạc nhiên và hơi thất vọng. Có vẻ giống những gì ta lên kế hoạch từ trước.

      - Ông dùng rượu nhé - chàng nhắc lại - Fino? Hay Jerez?

      giai điệu nhàng vang lên. Bản công xéc tô Brandenburg, Becker nghĩ, Số 4.

      Năm ngoái, và Susan được xem dàn nhạc của Học Viện St. Martin chơi bản công xéc tô này tại trường đại học. Đột nhiên ước gì lúc này Susan ở đây bên .

      Hơi mát toả ra từ chiếc máy điều hoà phía đầu khiến hình dung ra nhiệt độ ở bên ngoài khách sạn. nghĩ đến cảnh mình sắp phải lê bước những con phố nóng nực và vắng ngắt ở Triana tìm kiếm con bé mặc chiếc áo phông có hình quốc kỳ . lại nghĩ về Susan lần nữa.

      - Zumo de arandanol - .

      - Nước quất Cranberry.

      Người phục vụ quầy bar ngạc nhiên.

      - thôi ư?

      Nước quất Cranberry rất phổ biến ở Tây Ban Nha nhưng chàng này chưa thấy ai dùng thứ đồ uống đó mình bao giờ.

      - Ừ! - Becker - thôi.

      Người phụ vụ dỗ dành.

      - Pha thêm chút xíu Vodka nhé?

      - , cảm ơn!

      - Chúng tôi tính tiền đâu - chàng ngon ngọt – Miễn phí.

      Đầu nhức như búa bổ, Becker vẫn mường tượng được cảnh những con phố bẩn thỉu và ngột ngạt ở Triana và cả đêm dài ở trước mắt. Đúng là địa ngục. gật đầu.

      - Ừ thêm tí vodka vậy!

      chàng phục vụ có vẻ thoải mái trở lại, bắt đầu pha chế đồ uống.

      Becker ngắm nhìn quầy bar trang nhã ngồi và lại tự hỏi xem mình có nằm mơ nhỉ? gì có thể hơn thực trần trụi này được. Mình là giảng viên đại học, nghĩ, thực thi nhiệm vụ tối mật.

      chàng phục vụ mang cho Becker đồ uống vừa gọi.

      - Nước quất Cranberry ới chút xíu vodka của ông đây!

      Becker cảm ơn ta. đưa lên miệng nhâm nhi ngụm, nhưng ngay lập tức khạc ra. chút xíu mà thế này à?

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Pháo Đài Số
      Chương 38

      Hale đứng gần phòng ăn của Node 3, ta nhìn Susan chằm chằm.

      - Sao vậy Sue? Trông được khoẻ phải.

      Susan cố gắng vật lộn với lỗi lo lắng tăng dần. Cách chỗ họ đứng chỉ khoảng 10 bước chân, màn hình của Hale vẫn sáng.

      - Tôi… Tôi sao - gắng gượng, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

      Hale nhìn vẻ mặt lúng túng.

      - Này, uống chút nước nhé?

      Susan còn trả lời được nữa. tự nguyền rủa mình, sao mình lại có thể quên giảm độ sáng cái màn hình chết tiệt ấy chứ, Susan biết chắc ngay khi Hale nghi ngờ lén lút truy nhập ta nghĩ rằng biết được thân phận thực của ta, North Dakota. sợ ta làm tất cả để che dấu thân phận đó.

      Susan cân nhắc xem liệu mình có nên lao ngay ra phía cửa hay . Nhưng kịp làm việc đó. Đột nhiên có tiếng đập mạnh vào thành tường kính. Cả Hale và Susan đều giật thót Đó là Chartrukian. ta liên tục giơ cánh tay ướt nhoèn mồ hôi lên đập liên hồi vào bức tường. Vẻ mặt ta như vừa mới thấy ma hình.

      Hale quắc mắt nhìn chàng nhân viên an ninh như động kinh ngoài cửa sổ rồi quay lưng lại phía Susan.

      - Tôi quay lại ngay. uống chút gì , trông nhợt nhạt lắm đấy!

      Hale ra ngoài.

      Susan cố gắng lấy lại dũng khí rồi nhanh chóng chạy đến bên máy tính của Hale. cúi xuống và điều chỉnh độ sáng của màn hình. Màn hình tối đen.

      Đầu óc Susan chao đảo. cố gắng quay lại và theo dõi cuộc đối thoại diễn ra ở phía ngoài Crypto. Chartrukian vẫn chưa chịu về nhà Trông chàng rất hoảng sợ, hình như ta như với Hale điều gì đó. Susan còn quan tâm đến chuyện đó nữa - Hale biết hết những gì Chartrukian định .

      Mình phải gặp Strathmore, nghĩ ngay lập tức.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Pháo Đài Số
      Chương 39

      Trong phòng 301. Loã thể, Rocio Eva Granada đứng trước tấm gương trong phòng tắm. Giây phút đáng ghét nhất tới. Gã người Đức giường chờ đợi. Gã đúng là tên đàn ông to lớn nhất mà từng phục vụ.

      Lưỡng lự lát, đưa tay với lấy cục đá để trong chậu nước gần đó rồi từ từ xoa lên ngực mình. Bộ ngực dần cứng lại. Đây là bí quyết riêng của Rocio - để khiến bọn đàn ông thèm khát. Và khiến chúng phải quay lại tìm . Rocio đưa hai bàn tay xoa khắp tấm thân đầy đặn và mềm mại thầm hi vọng mình còn giữ được phong độ thêm ba bốn năm nữa, khi kiếm đủ để có thể giải nghệ. Mặc dù bị Roldan ăn chặn mất phần lớn thu nhập nhưng Rocio thừa hiểu nếu cũng chỉ như những con điếm hạ đẳng khác ở Triana suốt ngày chỉ phục vụ mấy thằng say rượu ít ra mấy gã khách này còn có nhiều tiền. Bọn chúng cũng bao giờ đánh đập và thực ra cũng dễ chiều. ta mặc bộ đồ ngủ, hít hơi dài rồi mở của phòng tắm.

      Vừa thấy Rocio bước ra, gã người Đức sáng mắt lên. nàng diện bộ đồ ngủ màu đen. Nước da nâu đẹp như ánh lên dưới ánh đèn mờ ảo, đôi bầu vú khiêu gợi dưới làn vải mỏng.

      - Hãy lại đây nào - Gã thốt lên háo hức trong khi cởi phanh chiếc áo choàng và nằm xuống giường.

      Rocio cố gắng nở nụ cười và tiến lại phía chiếc giường. nàng cúi xuống nhìn gã người Đức to béo. Đưa mắt vào giữa hai đùi gã nàng cười thầm nhõm: cái ấy của gã to lắm.

      thể đợi thêm nữa, gã vồ lấy Rocio, chiếc áo ngủ bị xé toạc trong nháy mắt. Những ngón tay mập mạp bỏ xót centimet nào thân thể Rocia. nàng ngớt rên rỉ và quằn quại trong cơn khoái lạc giả tạo. Gã chồm dậy rồi nằm đè lên Rocio, Tưởng như mình sắp bị đè bẹp đến nơi. Rocio thở hốn hển cố gắng cưỡng lại cái cổ bè bè trắng bệch như trát ma tít của gã. nàng cầu nguyện sao cho gã kết thúc việc này sớm.

      - Nữa! Nữa! - Rocio hổn hển sau mỗi lần gã dập xuống.

      Những ý nghĩ lộn xộn ùa vào tâm trí Rocio, khuôn mặt của vô khối những gã đàn ông mà chiều chuộng, hình ảnh những cái trần nhà từng dán mắt vào nhiều giờ đồng hồ trong bóng tối, rồi cả những mơ ước về con cái…

      Đột nhiên, thân thể gã người Đức cong lên, cứng ngắt và gần như ngay lập tức đổ sụp xuống đè lên người Rocio. Chỉ có vậy thôi sao? nàng tự hỏi, ngạc nhiên và nhõm.

      Rocio cố gắng lách ra khỏi tấm thân đè cứng lên mình.

      - ! - Rocio khàn giọng - Cho em lên nào?

      hưng gã nhúc nhích.

      Rocio cố gắng ngồi dậy, lấy hết sức đẩy đôi vai kềnh càng của gã.

      - , em… em thở được! - như sắp ngất đến nơi, Rocio cảm thấy mấy rẻ xương sườn của mình như sắp gãy đến nơi.

      - Lạy chúa! - cách bản năng đưa mấy ngón tay tóm lấy tóc gã và bắt đầu giật - Tỉnh dậy nào!

      Đúng lúc đó, Rocio cảm thấy tay mình sờ vào chất lỏng ấm và nhơm nhớp. Chất lỏng đỏ bết tóc của gã người Đức - nó từ từ chảy xuống má và trôi vào miệng . giãy giụa như điên dại dưới thân hình kềnh càng đó. tia sáng ma quái loé lên giúp Rocio nhìn thấy trước mặt là khuôn mặt méo mó vô thần của gã người Đức. Máu của gã phun ra tung toé từ lỗ đạn nằm ngay thái dương. Rocio cố gắng hét lên nhưng vô vọng, trong phổi lúc này còn chút khí nào cả. Gã đè bẹp .

      Hoảng loạn, Rocio điên cuồng quờ tay che nguồn sáng chiếu đến từ phía cánh cửa. trông thấy cánh tay. khẩu súng và ống giảm thanh. luồng sáng loé lên. Và Rocio còn nhìn thấy gì nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :