1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phán quân - Lâu Vũ Tình (c5.1) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3.3:

      Vài ngày sau, dưới núi ở phía sau lữ điếm, phát thi thể nam nhân, thân trúng vài đao, dung mạo bị hủy, thi thể được đầy đủ.

      Tin tức truyền đến, cho rằng nàng khóc lóc, sụp đổ, vậy mà, ngoài dự liệu của mọi người, luôn lệ thuộc vào phụ mẫu và Lục Vũ, lúc này lại biểu vô cùng kiên cường.

      "Ca ca, muội muốn đưa trở về. . . . . ."

      "Tốt, ca ca giúp muội đưa về." chút do dự đồng ý. Nếu nàng muốn, thành toàn, cho dù là thi thể của nam nhân nàng .

      "Muội muốn !" Nàng muốn đích thân, đưa về nhà.

      Bộ dáng đó của nàng, sao chịu được lặn lội đường xa?

      Lục kỳ Quân trong tim đau nổi, khẽ vuốt gương mặt hoảng hốt của nàng. "Phán nhi, ngoan, nghe lời ca ca, đợi ở nhà, chuyện huynh đồng ý với muội nhất định làm được."

      Sau đó, tự mình đến Tế Nam, đem thi thể Lục Vũ về.

      Nàng lấy thân phận góa phụ, xử lý toàn bộ hậu cho Lục Vũ, rơi giọt lệ.

      Nàng vuốt chữ khắc tấm bia, người lập bia —— thê tử, Lục Phán Quân.

      Hậu xong xuôi, suốt ngày nàng lời, tròng mắt trống rỗng, tìm thấy phương hướng.

      Trước kia, quay người lại luôn có lẳng lặng bảo hộ, mà nay, thấy đôi mắt , liền biết nên nhìn về phương nào.

      Mỗi đêm, biết bao nhiêu lần gọi tên , lại đổi được tiếng đáp lại.

      Cho tới nay, lúc nàng cần, vẫn luôn ở bên người, Vũ ca của nàng, luôn luôn để ý nàng, chưa bao giờ lần, như lúc này, nàng kêu lại chẳng quan tâm ——

      Nàng, mất sao?

      Đến nay, nàng vẫn thể tiếp nhận, cho dù tự tay chôn cánh tay cụt của , đáy lòng vẫn mong trở về.

      Ôm giá y đỏ thẫm, nàng vẫn chờ , trở lại hoàn thành hôn lễ của bọn họ.

      Thấy tình hình này của nàng, ở trong mắt Lục Kỳ Quân, lại thầm lo lắng, thể thành lời.

      Nàng biểu quá bình tĩnh, cũng bởi vì quá bình tĩnh, nên tâm tình cũng đè nén chưa từng thổ lộ ra ngoài, mới càng lo lắng hơn.

      Chỉ có hiểu được, Phán nhi phải là khóc, mà nàng đau đến chảy ra lệ.

      Mới tháng, nàng gầy trông thấy, lo lắng tiếp tục như vậy, nàng bức điên chính mình.

      Mỗi đêm, khi nàng ngồi ở phía trước cửa sổ, mong đợi nhìn phương xa liền đứng tại gốc cây, nhìn chăm chú về nàng đến hết ngọn đèn dầu tắt lửa, cùng với nàng.

      hiểu được, nàng trông chờ nam nhân kia trở lại bên người nàng, mở vòng tay ôm nàng vào trong ngực mà thương , còn trông chờ nàng ra từ bi thương, tươi cười trở lại.

      Mãi cho đến ngày, mẫu thân chủ động tiến đến, tìm chuyện.

      "Đối với Phán nhi, con có tính toán gì ?"

      "Tính toán?" muốn tính cái gì?

      "Phụ thân , con lúc nào cũng đứng ở ngoài cửa phòng Phán nhi, cuối cùng lại ngủ, chẳng lẽ con tính cứ như vậy cả đời? !"

      Hành vi bị người khác vạch trần, túng quẫn mở to mắt.

      "Thế nào? Con cho rằng ai biết?" Mạnh Tâm Nha than thở."Hài tử là ta sinh, ta nuôi, các ngươi có tâm tư gì, có thể lừa gạt được ta sao? Con chính là sợ Phán nhi nghĩ thông?"

      ". . . . . ."

      Nhi tử si tình ngốc nghếch này!

      Mạnh Tam Nha lắc đầu."Kỳ nhi, mạnh tay tranh thủ nàng !"

      Lục Kỳ Quân thể tưởng tượng nổi, kinh ngạc nhìn mẫu thân."Mẫu thân! Người cái gì!"

      Lục Vũ vừa mới qua đời, hài cốt chưa lạnh, ai lại có tâm tư nghĩ mấy thứ kia! Huống chi, Phánn coi như huynh nếu làm vậy, khác nào muốn bức tử nàng?

      "Vì sao thể? Ban đầu, ngươi phải là muốn thành thân với Phán nhi sao? Cũng bởi vì Phán nhi cùng Lục Vũ ở bên nhau, chúng ta phải thành toàn cho Phán nhi, nhưng lại vô duyên, con nhượng bộ nhiều năm như vậy, cũng đủ rồi, uất ức của con mẫu thân phải là ràng, vì bảo hộ nàng, toàn bộ đau khổ con tự mình nuốt, nếu như thực buông tay được, vậy đừng nên để mất nàng nữa, tự mình bảo hộ nàng cho tốt, cho nàng chổ dựa an toàn nhất, đây mới là an bài tốt nhất cho nàng."

      Nhi tử ngốc này, luôn đứng xa bảo hộ, lại muốn tranh thủ, tự mình khiến nàng hạnh phúc, khiến nàng tươi cười?

      Trước khi Lục Vũ gặp chuyện may, vì Phán nhi sắp xuất giá, có đêm từng đến gặp nàng, hai mẹ con rất nhiều chuyện, sau đó Phán nhi quỳ xuống đất khấu tạ ơn dưỡng dục, thành khẩn như vậy, bà liền hiểu, Phán nhi biết được thân thế của mình.

      như vậy, Kỳ nhi còn cố kỵ gì nữa?

      Nàng đau lòng nhi tử kiềm nén thống khổ, cũng thương tiếc nhân duyên lận đận của nữ nhi, nếu có thể giao Phán nhi cho , để Kỳ nhi bảo hộ nàng cả đời, bà rất yên tâm.

      "Lục Vũ còn, giao nàng cho người khác, con cam tâm sao? Con trả giá nhiều như vậy, thể ít hơn bất kỳ ai, con nguyện ý cả đời, Phán nhi vĩnh viễn biết vì nàng con có thể làm tất cả? Kỳ nhi, con có thể lấy tấm lòng chân của mình đắp lên thương thế của nàng, chờ bao lâu cũng được, nhưng đừng buồn bực lên tiếng. Nếu nhìn nàng lần nữa thuộc về người khác, mẫu thân tin con chịu được ——"

      "Mẫu thân, đừng !" Lòng loạn như ma, đứng dậy lui đến bên cửa sổ, trốn tránh đề tài.

      Mạnh Tâm Nha nhìn bóng lung của nhi tử, than ."Tốt, mẫu thân , nhưng những lời này, con hãy tự cân nhắc ở trong lòng. Cả đời này, người hiểu Phán nhi nhất, trừ Lục Vũ cũng chỉ có con, muốn nàng hạnh phúc, ai so với con thương nàng, thay vì tương lai giao nàng cho người ngoài, mẫu thân và phụ thân càng hy vọng người nọ là con."

      Chính vì thương nữ nhi, nàng hiểu được tương lai của Phán nhi nên ở nơi nào.

      Phán nhi muốn gả, nàng lo ai muốn, nhưng đến tột cùng những người này coi trọng là mỹ mạo của nàng, hay là gia nghiệp khổng lồ của Lục gia sau lưng nàng?

      Từ đến lớn, thanh danh Phán nhi cũng phải tự mình làm chủ, lưng đeo tiếng con riêng, nghiệt chủng, loạn luân, đến nay còn mang danh khắc phu, ai muốn đối xử tử tế với nàng? Ai có thể hiểu nàng?

      Nàng cái gì cũng làm, lại sớm có tiếng xấu, trinh tiết còn, Phán nhi như vậy, cũng chỉ có Kỳ nhi hiểu nàng, thương nàng, tiếc nàng, nhận biết vẻ đẹp của chính nàng.

      Mẫu thân đến, lưu lại những lời này, kích động cơn song trong lòng .

      Chương 4.1:

      Có thể ? có thể tranh thủ sao?

      Sớm nhận thức được, kiếp này và Phán nhi vô duyên, nhưng khi thuyết phục chính mình buông tay trời cao quanh co khúc khuỷu, cho mọi người đại biến cố đập vào. . . . . .

      nên làm thế nào? Tương lại của Phán nhi nên ở nơi nào?

      cũng mê mang ——

      "Lục thiếu gia, tâm tình hình như tốt?"

      "Sao?" hoàn hồn, liên tục tạ lỗi."Là có chút chuyện phiền lòng, thất lễ."

      chuyện buôn bán lại để ý, đây là chuyện chưa từng xảy ra, thầm cảnh giác, muốn mình tập trung tinh thần.

      Thiếu Đông của Tôn gia vỗ tay cái, sang sảng cười to."Cũng đến đây, nên thoải mái chút, đừng nghiêm túc như vậy, nhìn xem, mỹ nhân bên cạnh ngươi oán trách!"

      Lục Kỳ Quân ngầm cười khổ.

      Thiếu Đông của Tôn gia là người tinh mắt, năng lực mạnh, làm buôn bán cũng rất tốt, cùng hợp tác tuyệt thua thiệt, hai người bí mật cũng hơi có giao tình, nhưng —— khuyết điểm duy nhất ở người này là rất phong lưu, mỗi khi chuyện làm ăn cần phải hoa lâu chuyến.

      "Tôn đương gia, ngươi biết đây phải là chỗ tốt của Lục mỗ."

      "Biết biết biết!" Toàn bộ Kinh Thành ai chẳng biết thiếu chủ của Lục gia thanh cao chính phái, ham nữ sắc."Người phong lưu uổng thiếu niên, gặp dịp chơi có ngại gì?"

      Gặp dịp. . . . . . chơi sao?

      nghiêng đầu, nghiêm túc đưa mắt nhìn thanh lâu nữ nhân bên người bị lạnh nhạt đêm.

      Vì sao lại muốn phóng túng? Từ trong ký ức tới nay, trong mắt cũng chỉ thấy được nữ tử kia, cho dù vào Câu Lan viện, cũng nhớ nhung chìm đắm, oanh oanh yến yến chưa từng đập vào mắt, thậm chí khi nàng thuộc về người khác, cũng từng.

      "Tôn đương gia, ngài từng để ý nử nhân nào sao?" Nghĩ đến tim liền đau đớn, dung được người khác sao?

      "Có, tại sao có, thê tử nhà ta nhưng rất dài dòng." Mới ra ngoài liền muốn tìm nơi thoải mái khoái hoạt.

      Đúng rồi, Tôn đương gia cũng thành thân nhiều năm rồi. "Vậy, người cảm thấy có lỗi với tôn phu nhân sao?"

      Tôn đương gia cười to, biểu tình ‘Ngươi nhảm gì đó’ lên mặt. "Nam nhân ở bên ngoài, có chút chuyện này nữ nhân quản được, cũng được hỏi tới."

      Trở về nhà, là trượng phu, toàn tâm sủng ái thê tử, ngàn y trăm thuận, xa nhà, nhân duyên đường là tránh được, trong lòng còn nhớ còn có người chờ ở nhà, là được rồi. Kẻ làm chuyện lớn, ai mà như vậy chứ?

      "Vậy sao?" Lục Kỳ Quân vuốt tách suy ngẫm. Thân cùng tâm, có thể phân ra hai phần như thế sao?

      "Trong lòng ngươi cũng có người chứ?" Đều mỹ nhân ngồi trong lòng Lục Kỳ Quân mà vẫn loạn, mấy lần tiếp đãi, thấy được.

      nhìn lại, thừa nhận, cũng phản bác.

      Tôn đương gia sáng tỏ nhếch môi." đời có nam tử háo nữ sắc, chỉ có bất lực, muốn chạm cũng chạm được, bằng nhập ma, si tình tới cùng, hoặc người đó là nam nhân."

      , nhập ma sao?

      Tay cầm ly rượu uống hơi cạn sạch, lấy tay kéo nữ nhân bên cạnh vào trong ngực, cúi đầu mút chặt đôi môi đỏ mọng.

      đúng, mùi đúng, cảm giác ôm đúng, tư vị môi, cũng đúng.

      Mí mắt đủ lớn, long mày cong cong là được trang điểm tỉ mỉ mà có, quá mức tinh xảo, phấn quá hồng, phải màu phấn tự nhiên, cười cũng có lúm đồng tiền nhàn nhạt . . . . . .

      bình tĩnh đưa mắt nhìn, đẩy nàng ra.

      làm được, thế nào cũng dậy nổi gợn sóng ——

      "Ngươi thanh tỉnh." Tôn Thiếu Đông cầm chén, cười : "Kính ngươi, si tình."

      Lục Kỳ Quân khổ sở cười tiếng, đáp lễ , uống hơi cạn sạch.

      "Nếu như vậy, bằng tìm mỹ nhân khiến ngươi vào ma tình."

      Đây là lần thứ hai, có người lời tương tự với .

      Suy ngẫm lời của Tôn Thiếu Đông, trở lại trong phủ, thấy tỳ nữ xông tới trước mặt, ngoắc gọi. "Hôm nay tiểu thư có khỏe ?"

      Tỳ nữ lắc đầu cái, than thở.

      Nhìn thấy đồ ăn bưng ra từ trong phòng nàng, đồ ăn lạnh, dường như chưa từng được động đến.

      phất tay cho lui tỳ nữ, trực tiếp vào phòng nàng.

      "Phán nhi, nghỉ ngơi sao?" Ngọn đèn dầu bên trong phòng chưa tắt, thử đẩy cánh cửa khép hờ, chậm rãi tiến lên.

      Nàng ngủ.

      nhàng ngồi bên mép giường, đưa mắt nhìn nàng lâu —— thở dài, đưa tay nhàng lau xuống tàn lệ còn vương khóe mắt nàng.

      "Vũ ca. . . . . ." Nàng thào mơ, trong giấc mộng tự chủ nắm chặt cổ tay của , dựa sát vào, thương tiếc níu kéo.

      Nàng ngay cả ngủ, cũng khóc thút thít, nghĩ tới, nhớ tới, vẫn là người kia, muốn mở miệng thế nào?

      Trong long Phán nhi, .

      Muốn rút tay lui ra, nước mắt nàng lại rơi xuống, nắm chặt, bất lực thào kêu."Vũ ca. . . . . ."

      hạ quyết tâm được, rút tay ra được, thất bại đầu hàng.

      "Muội rốt cuộc muốn huynh như thê nào?"

      Cúi người, đỡ trán, lặng lẽ hôn trộm, đau lòng thầm.

      rất thanh tỉnh, thanh tỉnh đến mức —— thủy chung biết được, hôn người nào, ôm người nào, cách nào vô cảm.

      lần trước, ôm nàng như vậy, hình như là chuyện từ rất lâu ——

      Năm nàng mười ba tuổi, bị bệnh, phát sốt rất cao, trong mộng cũng quên lẩm bẩm mắng: "Ca ca đáng ghét. . . . . ."

      Trong đêm đó, thể kiềm chế, hôn nàng.

      Là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất. Lặng lẽ giấu trong đáy lòng, chua xót chỉ thuộc về mình .

      Khi đó, nàng còn nhớ tới , dù là tức giận, tha thứ, mắng chửi , luôn ngồi chỗ với , mà nay, trong mắt nàng, đáy lòng, đều có chỗ cho đặt chân rồi. . . . . .

      ************

      Chương 4.2:

      Lục kỳ quân nghĩ lâu, vì muốn Phán nhi vẫn chìm trong bi thương cách nào thoát ra được, nghĩ tìm chút chuyện khiến nàng phân tán lực chú ý, nhanh chút có lẽ tốt hơn.

      Làm xong việc vốn tới phòng nàng, thấy nàng nâng bài vị của Lục Vũ, lưu luyến khẽ vuốt khó khan bỏ xuống, rồi sau đó lại thở dài bỏ khăn vào bên trong, đặt vào trong tủ.

      "Muội làm gì?"

      vào trong phòng, quay qua nhìn tủ gỗ, rồi lại quan sát vẻ mặt của nàng.

      Nếu hành động này của nàng thể nàng buông xuống Lục Vũ, hề nhìn nữa, vậy rất vui mừng, nhưng trong đáy mắt nàng rang là muốn xa rời.

      quên được, vì sao phải ép buộc mình thu hồi linh vị của Lục Vũ?

      "Muội nghĩ. . . . . . Như vậy tốt lắm, dù sao muội cũng có gả Vũ ca. . . . . ." Cho dù gả, cũng nên thờ bài vị ở nhà mẹ đẻ.

      "Muội rất muốn vì Lục Vũ tận phần tâm ý, phải sao?"

      "Nhưng. . . . . . bị người ngoài chê cười. . . . . ." Tháng đầu tiên, nàng quá mức bi thương, làm chút chuyện nên có thể được tha thứ, nhưng thất tuần của Vũ ca qua, thể làm ngu ngốc nữa, người nhà ai cũng khoẻ mạnh, lý do để tang, bao giờ cũng xui xẻo, người nhà , nàng cũng nên hiểu.

      Lục Kỳ Quân lập tức hiểu, hai lời đem bài vị của Lục Vũ lấy ra, đặt lại chỗ cũ, cầm khan tang bàn cột lại lên đầu nàng. "Muội muốn lấy thân phận thê tử để tang cho cứ làm, cần nghĩ quá nhiều."

      Khan tang, y phục trắng, linh vị, cũng việc gì, chỉ cần có thể khiến nàng tốt hơn chút, quan tâm người ngoài gì.

      "Nhưng ca ca, vậy quá xui xẻo, bị người. . . . . ."

      "Muội lo người khác làm gì, nhà chúng ta bao giờ phải sợ hãi người ta ? Trong lòng muội thoải mái là được."

      Lục Phán Quân sững sờ nhìn , vừa mở miệng, lại nghẹn ở cổ họng, nước mắt chảy xuống. "Ca ca. . . . . . Cám ơn. . . . . ."

      "Phán nhi ngốc!" Trong lòng thương tiếc, giương tay vỗ bờ vai bé của nàng. "Muốn làm cái gì phải làm, thiên đại chuyện có ca ca tha thứ, biết ?"

      "Ừ." Nàng gật đầu ngừng, rơi lệ trong ngực .

      "Tốt lắm, lau nước mắt , tới đây ăn chút." Quay người lại, thấy thức ăn bàn, sầm mặt, kéo cửa phòng ra. "Người tới, Thiền nhi!"

      Chỉ chốc lát, tỳ nữ thân cận của Phán Nhi vội vã chạy tới, cung kính cúi đầu. "Đại thiếu gia."

      Lục Kỳ Quân mặt lạnh, hỏi: "Ngươi hầu hạ tiểu thư bao lâu?"

      "Thưa thiếu gia, ba năm."

      "Rất tốt. Tiểu thư thích ăn cháo, từ thích, ngươi biết ?"

      Tỳ nữ nhất thời chột dạ. "Biết, biết ạ."

      "Tiểu thư ăn gan ngỗng, ngươi biết ?"

      "Thưa. . . . . . Biết."

      "Tiểu thư ghét mùi tanh của thịt dê, ngươi biết !"

      "Biết. . . . . . Biết. . . . . ." Sắc mặt thiếu gia trở nên trầm, tỳ nữ sợ được tiếng nào.

      "Rất tốt! Nếu biết, tại sao lại có bàn ăn này?"

      "Nàng. . . . . . Tiểu thư. . . . . . Cũng ăn. . . . . ." Bởi vì mỗi lần, thường là thức ăn đầy bàn mang tới, rồi đầy bàn mang ra ngoài, cho nên nàng có hơi lười, lấy chút ít thức ăn từ chổ lão gia đưa tới . . . . . .

      "Tiểu thư ăn, ngươi có thể tùy tiện mang tới sao?" Lục Kỳ Quân rất tức giận. " lĩnh lương tháng này, sáng mai ngươi cần đến nữa."

      "Thiếu gia. . . . . . nô tỳ lần tới dám. . . . . ."

      "Đừng. . . . . . Ca ca, đây chỉ là chuyện ." Ngay cả Lục Phán Quân cũng bị dọa. Ca ca đối đãi với hạ nhân từ trước đến giờ khoan dung, tính tình rất tốt, cũng chưa từng thấy tức giận lớn như vậy, làm sao vậy?

      "Đây là chuyện sao?" Bị nhầm đồ ăn là chuyện , tùy ý nhầm đồ ăn là chuyện , chút để ý như vậy, bọn họ căn bản là coi nàng!

      cần người đủ kính cẩn lưu lại hầu hạ Phán nhi.

      "Thiếu gia. . . . . ."

      " ra ngoài!" Chợt gọi tỳ nữ lại. "Đợi ...! bàn đồ ăn cũng mang ra !"

      Sơn hào hải vị đầy bàn, vào được miệng, có ích lợi gì!

      ngày kia, Lục Kỳ Quân phát cáu, triệu tập tất cả hạ nhân, mấy câu ——

      Nhị tiểu thư, vĩnh viễn là chủ tử cái nhà này, cho dù gả hay gả.

      Bên ngoài nghị luận thế nào về nàng, xen vào, nhưng ở trong nhà này, chủ tử muốn làm cái gì, tới phiên hạ nhân phê phán nàng.

      nhớ được những điều này, tại có thể rời khỏi Lục gia.

      Lưu lại, phải đặt chủ tử ở trong lòng, cẩn thận hầu hạ, muốn khinh thường nàng, tuyệt nhàng tha thứ.

      Tuế nhi cũng bị làm sợ, chạy tới cho nàng biết, ca ca rất tức giận ở trong đại sảnh.

      Lục Phán Quân rầu rỉ tìm phụ thân, muốn ngăn cản ca ca, sợ trong cơn thịnh nộ làm ra chuyện lý trí.

      Lục Quân Xa ngược lại cười trấn an nàng. " giết gà dọa khỉ." Cũng làm chuyện lý trí.

      Nhi tử là dạy dỗ, há có thể hiểu dụng tâm của ?

      xác thực thấy được hạ nhân trong phủ coi Phán nhi? người bị bỏ rơi, thân phận , nữ nhân gả cũng ai thèm lấy, bọn hạ nhân ít nhiều cũng có vài phần xem thường, sau lưng nghị luận nàng chưa gả liền thay người khác túc trực bên linh vị, vô liêm sỉ, lại xui xẻo.

      Vì thế dựa vào chuyện này mà giết người răn trăm người, kể từ đó, về sau còn ai dám khinh thường Phán nhi nữa? Còn ai dám nghị luận về nàng?

      Kỳ nhi. . . . . . Chiêu này làm rất tốt.

      Cuối cùng trưởng thành, suy nghĩ thành thục, dùng trốn tránh để bảo vệ người mình . Lục Quân Xa cảm thấy vui mừng.

      ************

      Ngồi ở trước sổ sách, lật sổ sách Phán Nhi đưa tới, nhìn lướt qua.

      "Ngồi , đừng đứng ở đấy."

      Phúc bá thường mang đến bánh hạt dẻ mà nàng thích từ , để ý thấy nàng ăn hai cái.

      Mấy ngày nay, tâm tình của nàng hình như bình phục rất nhiều, khẩu vị cũng tốt hơn chút ít.

      Đưa sổ sách cho nàng, tất cả đều được kiểm tra ràng.

      Đây chính là Phán nhi, vô luận thân thể như thế nào, chuyện phụ thân giao phó, đều được thu xếp thỏa đáng, để bọn họ thất vọng.

      Lục Kỳ Quân khép sổ sách lại, thấy Phúc bá vẫn còn hành lễ, quả muốn rên rồi.

      "Phúc bá, ngươi thể để ta được dễ chịu ngày sao?"

      "Sao thế?" Phán Nhi hiểu.

      "Thiệp mời từ Thiếu Đông của Tôn gia." Phúc bá rất vui ra đáp án, đem thiệp tới trước mặt nàng.

      "Nghênh Thúy lâu. . . . . ." Nàng lẩm bầm đọc. "Ca ca thích Hoa Lầu?"

      " thích." cũng hiểu, chuyện làm ăn ở khách điếm, quán trà được sao? Sao cần phải Hoa Lầu?

      lạ, nam nhâm nhà bọn họ, từ phụ thân đến ca ca, đều thích lầu xanh.

      Nàng nghe , các nam nhân thích nhất chỗ tầm hoan tác nhạc, vung tiền như rác để say nằm đầu gối của mỹ nhân, nhưng phụ thân thích, bởi vì trong tim có mẫu thân, ngàn vạn giai lệ khác đều tầm thường như nhau, còn ca ca sao?

      "Trong long ca ca có người nào sao?"

      Lục Kỳ Quân quay đầu, bình tĩnh nhìn nàng. "Vậy còn muội? Tương lai có tính toán gì ?"

      "Thiếu gia!" Phúc bá ra ánh mắt ám hiệu. Đây phải là mở bình ai mà biết trong bình có gì sao?

      rãnh để ý, vẫn hỏi: "Lục Vũ còn ở đây, muội hẳn nên vì mình mà tính toán, chẳng lẽ cứ như vậy mà thủ thân vì ?" Phán nhi yếu ớt như vậy, nên , cần gì phải tận lực tránh né.

      Lục Phán Quân nhắm mắt, im lặng rất lâu, giọng hỏi: " thể như vậy sao?"

      bị hỏi. Phán nhi tính cả đời xuất giá? !

      "Muội. . . . . . đến thế sao. . . . . ." chua chat . Cả đời này, dung được người khác sao?

      "Muội gả, khiên Lục gia bị chê cười, nhưng muội nghĩ, ca ca bận tâm chứ? Cho dù muội nương nhờ Lục gia sống quãng đời còn lại, ca ca cũng chăm sóc muội. . . . . ." Là ca ca, muốn nàng làm những việc mình muốn, để tâm đến người khác thế nào, đây chính là việc nàng muốn làm .

      "Phán nhi, muội cần gì phải chết tâm như vậy? Thiên hạ rộng lớn, trừ Lục Vũ chẳng lẽ có người khác sao? Luôn có người ——" giọng yến dần, cuối cùng vẫn im lặng.

      Thiên hạ rộng lớn, cũng gắt gao cho là vậy, rốt cuộc dung được người khác? Mình làm được, lại ở đây ra mặt thuyết phục nàng. . . . . .

      "Huynh hiểu rồi. . . . . ." kéo môi, cúi đầu cười. "Theo ý muội vậy."

      đứng dậy, ra khỏi thư phòng.

      ************

      Chương 4.3:

      . . . . . . thể thay thế được sao?

      tự hỏi mội lần nữa.

      "Tâm tình của ngươi —— xem ra càng tệ hơn." Tôn Thiểu Đông Minh ra.

      Lục Kỳ Quân cười chua chát. Ở trước mặt Phán nhi, luôn luôn kiên cường chống đỡ, cố làm như có gì, mệt mỏi. Ra khỏi nhà, muốn che giấu nữa.

      " tìm giai nhân kia ?"

      "Có ." Nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt tiêu điều."Nàng , nàng cũng cần người khác."

      Đây là nàng muốn, thà tuyệt tình cả đời, nhớ lúc ban đầu, cũng duy nhất là người kia.

      Nàng cùng , hẳn là tâm tình giống nhau. . . . . .

      còn có thể gì?

      "Vậy tiếc, mời ngươi, được người mình muốn."

      Lục Kỳ Quân nâng chén đáp lại, uống hơi cạn sạch.

      "Tối nay, ta muốn lưu lại." đột nhiên ra câu như vậy.

      Tôn Thiểu Đông ngoài ý muốn nhíu mày. Đây cũng là lần đầu tiên.

      "Thế nào, muốn phóng túng?" Lắc đầu cái. "Ta rồi, ngươi quá thanh tỉnh, làm được."

      "Vậy say nhìn." Ngại gì? thể vì nàng say, quá mệt mỏi, muốn kiên cường chống đỡ nữa.

      Lông mày của nữ tử bên người cong cong, cười lên có mấy phần giống Phán nhi.

      tự động, tìm đến gương mặt tương tự, nhung nhớ quyến luyến. "Có thể chứ?"

      Nữ tử hơi ngạc nhiên, cười duyên : "Dĩ nhiên." Thân ở thanh lâu, bị suồng sã chơi đùa quen, lần đầu có người tôn trọng hỏi tiếng —— có thể chứ?

      Nàng phải Phán nhi, chủ kia động đụng chạm tay, quá điệu.

      nhắm mắt, uống ngụm rượu mạnh.

      Cảm giác thể thay thế được, quá đau khổ. đêm này, muốn quên nàng.

      say, rất say.

      Tôn Thiểu Đông sờ cằm, thú vị nhìn .

      "Phán nhi. . . . . ." Khóe môi lầm bầm đến thể nghe thấy, say nằm trong ngực của mỹ nhân, hôn, ôm, muốn đụng chạm nữa, chẳng qua chỉ là nữ tử lầu xanh xa lạ.

      ra, người trong lòng , là muội tử nhà sao? Khó trách muốn say.

      "Ngươi muốn thế nào?" Hỏi ngược lại người bên cạnh bị đem thành thế thân đêm. Muốn mang vào phòng, tiếp tục làm thế thân, hay muốn đưa trở về.

      Nữ tử kia cười khổ. "Đưa trở về !"

      Chưa từng thấy qua người si tình cỡ này, say cũng nhớ mãi quên, suốt đêm kêu tên người kia.

      hiểu!

      Tôn Thiểu Đông gật đầu, bảo tùy tùng dìu lên , đưa về Lục phủ.

      Lục Phán Quân xem xong sổ sách ra thư phòng, đường gặp Lục Kỳ Quân say đến biết gì được nâng trở về phòng, nhíu mày. "Ca ca sao lại say thành như vậy?"

      Nàng chính là nhị tiểu thư của Lục gia?

      Tôn chủ dừng bước, liếc nàng.

      Lông mày nho nhã, đôi mắt trong suốt, ngũ quan thanh tú, quả là mỹ nhân, khó trách có người ái mộ khó có thể tự kềm chế.

      Chẳng qua —— đôi huynh muội này chút cũng giống nhau.

      "Ngươi là nhi tử của Lục gia sao?" rất hứng thú hỏi, nhớ lại lời bàn tán ở trong thành nhiều năm qua, phiên bản đồn đại nhiều kể xiết.

      Người này có lễ độ.

      Lục Phán Quân vui cau mày. Những người tò mò nhiều chuyện, chưa từng có người nào ở trước mặt nàng thẳng thắn hỏi qua, khiến nàng có cảm giác bị xúc phạm.

      Nàng đáp lại, ân cần đưa tay ổn định Lục Kỳ Quân lảo đảo. "Ca ca, huynh có khỏe ?"

      nhăn mi sâu, bộ dáng thống khổ, khiến nàng càng thêm chán ghét người trước mặt.

      Tôn chủ cũng hiểu mình được hoan nghênh, phất phất tay cho lui hạ nhân, thiếu trợ giúp, Lục Phán Quân phòng bị lảo đảo lui lại hai bước, thiếu chút nữa bị thân thể của huynh trưởng áp đảo mặt đất.

      Nàng cố hết sức chống đỡ sức nặng của Lục Kỳ Quân, lạnh nhạt nhưng thất lễ : "Đa tạ ngài đưa gia huynh trở lại, muộn, xin thứ cho tiếp đãi chủ đáo, xin ngài cứ tùy tiện."

      Hạ lệnh đuổi khách, hình như tức giận.

      ra tiểu nữ tử cũng giống như bên ngoài nhu thuần như vậy, nàng tức giận.

      "Ta khiến ngươi chán ghét sao?" thức thời, hỏi .

      xoay người đỡ huynh trưởng đến phòng ngủ dừng lại, nàng : "Ca ca ta thích Hoa Lầu."

      làm buôn bán này, Lục gia cũng suy sụp, thà kiếm ít hơn mấy lượng bạc, cũng muốn lúc nào cũng đãi khach ở Câu Lan viện, làm hại thân thể.

      ra là như vậy.

      còn nghĩ bản thân khi nào chọc giận nàng, ra là đau lòng cho huynh trưởng.

      nhíu mày, thú vị cười. "Hại uống đến say còn biết gì, cũng phải là ta." Oan uổng này dứt khoát muốn rửa sạch.

      Nàng hiển nhiên nghe lọt vào tai, vì vậy liền làm người tốt đến cùng, hướng về phía bóng dáng xa thêm mấy câu: " mê cả đêm, nếu như ngươi có hứng thú, ngại nghe chút."

      ************

      Cẩn thận dìu Lục Kỳ Quân về phòng, bước mất thăng bằng, kéo theo nàng ngã vào giữa giường.

      Đau quá.

      Nàng đụng phải ván giường, đẩy thân thể nặng nề đè người nàng. "Ca ca, huynh đứng lên."

      khó chịu hừ tiếng, lật người qua bên kia.

      Miệng đầy mùi rượu. . . . . . đến tột cùng là uống bao nhiêu?

      Lục Phán Quân xoa bả vai bị té đau, đứng dậy rót ly trà để tỉnh táo, nhưng uống, vung tay lên, vô ý làm đổ, ướt khắp người.

      Nàng vội vàng lấy khăn thay lau, cũng thuận tiện thay cởi áo ra, cởi xuống áo khoác ướt nhẹp.

      ". . . . . . Mở. . . . . ." cau mày từ chối, để người khác chạm vào . Người nọ, người nọ cợt nhã như thế. . . . . .

      Cố gắng mở mắt, mắt say lờ mờ, chống lại mắt của nàng.

      Quá say rồi? Lại cảm thấy —— nữ tử trước mắt là đẹp, cực kỳ giống, cực kỳ giống nàng. . . . . .

      cánh tay, quấn chặt nàng, để nàng từ chối.

      khổ sở. . . . . . Muội biết ? Mỗi ngày nhìn muội, lại phải đau khổ đè nén, thể sờ vào, thể đến gần, thể rằng. . . . . . huynh muội. . . . . .

      Đáng đời, là do huynh buông tay, buông tay cùng muội sống đến đầu bạc, oán muội được, nhưng, ai có thể cho huynh cơ hội cứu vãn? Nếu như được trở lại, huynh ngu ngốc để muội người khác. . . . . .

      còn kịp nữa rồi đúng ? Muội chỉ cần , cũng tha cho huynh nữa. . . . . .

      "Ca ca!" Nàng bị dọa sợ, bị thình lình ôm, bị hôn sợ đến thể động đậy, lâu sau mới nhớ đến muốn giãy giụa.

      "Đừng như vậy!" Bị ôm khóa trong ngực, nghe lầm bầm cái gì, giọng điệu này nghe thực áp lực thống khổ.

      Sức lực của đến mức dọa người, nàng tránh được, đau đớn nhíu mày. mãnh liệt ôm, đòi hỏi, sức hôn quá mạnh khiến sau gáy nàng đau. Bị đè nén quá nhiều năm, khi buông thả, liền thể kiềm chế được, tựa như muốn vò nát dây dưa với nàng, trái tim này khát vọng vô ích quá nhiều năm, thế nào cũng sinh ra bất mãn, như đói khát mà tham lam đòi hỏi, càng đòi hỏi hơn nữa, ngụm kia khiến cảm thấy ngọt ngào như ở trong mộng ——

      "Ca ca, thể ——" Nàng tâm hoảng ý loạn, chưa từng gặp ca ca như vậy, giống như thay đổi thành người khác. Quần áo xốc xếch bị đè ở phía dưới, nàng trốn thoát, dục vọng trần truồng áp bức . . . . . .

      muốn xâm phạm nàng! Nàng sợ hãi kêu: "Huynh tỉnh táo chút! Muội là Phán nhi!"

      "Phán nhi ——" ngừng động tác, vẻ mặt hơi hoảng hốt.

      nghe được sao? Lục Phán Quân thở phào nhõm, mới thả lỏng phòng bị, phía dưới lại đau đớn tê liệt, chút lưu tình kéo tới.

      Đau quá!

      Nhưng lại đau hơn trong tim.

      Nàng trợn mắt, dám tin nhìn .

      Nước mắt rơi xuống trong hốc mắt, nàng cắn môi, thể phát ra thanh.

      xa lạ. . . . . .

      Người này, là ca ca của nàng sao? Sao lại xa lạ như thế?

      cầm được nước mắt, lần lại lần, tầm mắt mơ hồ, nàng tựa như nhìn . Ca ca của nàng, sao có thể xâm phạm nàng như vậy, tổn thương nàng, ——

      Chương 5.1:

      hy vọng, tất cả chỉ là giấc mộng. . . . . .

      Nhìn chằm chằm đầu giường, tròng mắt trống rỗng chảy hết nước mắt. Thời gian trôi qua bao lâu, nàng nhớ được, chỉ đau đớn chết lặng.

      Nếu như chỉ là mộng, tỉnh lại vẫn là người hiểu nàng nhất, ca ca tốt bảo vệ nàng, chưa từng làm ra chuyện tổn thương nàng; nếu như chỉ là mộng, sau khi tỉnh lại chuyện gì cũng xảy ra, nàng cũng chưa từng mất trinh tiết ——

      Đưa tay đẩy nam nhân đè người nàng, nàng lật người nhếch nhác té xuống giường, thân thể bị đụng đau, nhưng nàng để ý nhiều, ôm lấy y phục xốc xếch, lảo đảo vội vàng chạy ra ngoài.

      Trở lại phòng mình, nhìn thấy bài vị bàn cúng, ngăn nổi nước mắt, ngồi xuống mặt đất, mặc cho trong long tan nát.

      Nàng dám kinh động mọi người, chỉ có thể gắt gao nắm chặt tay, tiếng động khóc nức nở.

      Cho tới nay, bảo vệ nàng nhất, trừ Lục Vũ, chính là ca ca, nàng vui vẻ, cần phải cũng biết, sau đó tức giận thay nàng lấy lại công đạo, để cho bất luận kẻ nào khi dễ nàng.

      Nhưng, nhưng. . . . . . Lần này người tổn thương nàng là ca ca, hơn nữa so với ai khác tổn thương còn nặng hơn, nàng biết còn có thể tìm ai chuyện. . . . . .

      Nếu như ngay cả ca ca cũng còn có thể tin cậy, nàng biết có thể tin tưởng người nào.

      Nhắm mắt lại, ôm lấy mình, chỉ cảm thấy đơn, vô dụng. Thiên hạ rộng lớn, lại người, có thể khiến nàng tin tưởng dựa vào. . . . . .

      ************

      Đầu là đau. . . . . .

      Lục Kỳ Quân ấn bên trán, trước khi có được ý thức, đau đớn chút lưu tình chui vào đầu, rên lên tiếng, mở mắt ra, trong nháy mắt biết mình ở chỗ nào.

      Hôm qua. . . . . . nhớ mình ở Nghênh Thúy lâu, trong long rối loạn, lúc ấy nghĩ muốn say phóng túng lần, sau đó trí nhớ càng lúc càng mơ hồ, thế nào cũng nhớ nổi khi nào mình về đến trong nhà.

      uống quá nhiều.

      gượng dậy, muốn xuống giường, nhìn thấy y phục chỉnh tề của mình, nhanh chóng xoay người nhìn chăn gấm.

      . . . . . . Chẳng lẽ làm . . . . . .

      Bằng chứng làm qua người thể giả, chỉ vì nàng kia có mấy phần giống Phán nhi, gợi lên áp lực nhiều năm qua, khát vọng đau đớn muốn đạt được dâng lên như thủy triều. . . . . .

      lại khiến mình uống say đến biết gì, phóng túng tìm kiếm an ủi ở người nữ nhân khác, Lục Kỳ Quân, ngươi quá hoang đường!

      vặn lông mày, hối hận, tự chán ghét.

      Để ý thấy vài vết hồng rang giường, nghĩ, đêm qua có quá mức thô bạo , khiến người ta bị thương? Tối nay nên bồi tội. . . . . .

      đứng dậy rửa mặt tắm rửa, lo cho chính mình, rồi tới thư phòng. Sổ sách Phán nhi kiểm tra xong đặt lên bàn, xem sơ lại, ở trong lòng nghĩ hôm nay nên kiểm tra vài gian hàng, ra khỏi thư phòng tỳ nữ mang đồ ăn sang qua, thuận miệng gọi lại, nhìn trong mâm đồ ăn, đều là món Phán nhi thích ăn.

      "Đưa cho tiểu thư sao? Nàng ra dùng bữa?" Tỳ nữ mới đổi này thong minh lanh lợi, cẩn thận thận trọng, nên mới yên tâm đưa nàng hầu hạ Phán nhi.

      Ở Lục gia, mọi người dù có bất luận chuyện gì gấp, đều phải cùng nhau dung bữa sáng, chút chuyện vụn vặt trong nhà, đây cũng là thời gian duy nhất mọi người tụ lại chỗ.

      Ngày hôm nay dậy muộn, chẳng lẽ Phán nhi còn chưa ra khỏi cửa phòng?

      Tỳ nữ : "Tiểu thư tự nhốt mình ở trong phòng, đưa đồ ăn sáng đến cũng mở cửa, tâm tình hình như tốt lắm."

      gật đầu cái, nhận lấy đồ ăn sáng."Ta tới, ngươi giúp thôi."

      tới phòng của Phán nhi, gõ hai cái, có trả lời, vì vậy gõ hai cái nữa. "Phán nhi, là ca ca."

      Lục Phán Quân nắm chặt chăn nằm giường, nghe giọng của , bất giác nắm chặt chăn hơn.

      "Phán nhi, huynh vào vậy!"

      " cần!" Nàng chút nghĩ ngợi hét lên tiếng, càng kinh hoảng rúc vào giữa giường.

      Nàng thể gặp , nhất là giờ phút này càng được, nàng nghĩ đến chuyện làm với nàng. . . . . .

      Nước mắt lần nữa lăn xuống gối, thân thể khẽ run vùi vào trong chăn.

      "Phán nhi?" Giọng của nàng khan khàn, khỏe sao?

      Mấy ngày trước, thấy tâm tình của nàng bình phục rất nhiều, là người nào lại gì đó khiến nàng khó chịu?

      "Phán nhi, nếu như thân thể khó chịu, thể tự nhốt mình ở trong phòng, có nghe ?"

      "Huynh tránh ra!" sao có thể! sao có thể như vậy sau khi làm chuyện đáng giận đó, còn làm như có chuyện gì xảy ra mà đến trước mặt nàng hỏi han ân cần? Nàng tức giận!

      Còn có thể rống , thân thể có gì đáng ngại, chắc là tâm tình tốt.

      Giọng điệu của nàng cũng tốt, Lục Kỳ Quân phải người ngốc, tự nhiên phát được.

      ra nữ nhi thỉnh thoảng khóc lóc la lối, có chút tùy hứng ngược lại là tốt, Phán nhi từ quá biết điều, luôn suy nghĩ thay người khác, hiểu chuyện gì khiến người khác đau lòng, học được phải phát tiết tâm tình như thế nào.

      so đo với nàng, ôn nhu : "Huynh đây, muội có tâm , tìm mẫu thân hoặc Tuế nhi chuyện chút, đừng luôn giữ buồn bực ở đáy lòng."

      Tiếng bước chân dần , xác nhận xa, lúc này nàng mới vùi mặt vào gối , buồn bực, im lặng khóc, thẳng đến gần như mất hơi thở.

      Nàng giận ca ca, giận hủy diệt ca ca ôn nhu quân tử trong cảm nhận của nàng, giận hủy diệt toàn tâm sùng bái, tin cậy , giận , giận . . . . . . Tại sao muốn làm loại chuyện đó với nàng . . . . . .

      Say này nàng. . . . . . Nên làm gì bây giờ?

      ************


    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :