1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phá tan mối hận gió xuân - Thẩm Thương My (17c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 17.3



      Bà Diệp bị cắt ngang cuộc chuyện, những giận, lại còn tủm tỉm cười nhìn con , Diệp Dung thấy vậy chột dạ, có Nhan Cảnh Thần ở giữa điều hòa, ba người lúc này mới bắt đầu ăn cơm.



      Bữa cơm vô cùng vui vẻ, bà Diệp trước khi , nhân lúc rửa bát giục nhận lời cầu hôn của Nhan Cảnh Thần, lấy kinh nghiệm của người từng trải mà tiếp tục khuyên bảo, qua chỗ này có nơi khác rồi. Điều này khiến cho Diệp Dung xấu hổ, bởi vì Nhan Cảnh Thần chưa từng với câu là “xin gả cho ”.



      Lúc bà Diệp rồi, mới có cơ hội tính sổ với Nhan Cảnh Thần: ‘Chẳng phải buổi tối có bữa cơm khách sao?”



      Nhan Cảnh thần lại cười đáp: “Đúng vậy, nhưng lúc nhận được tin nhắn của em, nghĩ chuyện này quan trọng hơn.”



      câu này làm Diệp Dung dịu , ngạc nhiên thốt thành lời.



      Lòng của phụ nữ thường vô cùng kỳ lạ, có lúc vắt óc tính kế cũng lấy được lòng ấy, nhưng câu lơ đãng thôi lại có thể làm ấy nước mắt lưng tròng được. Nhan Cảnh Thần gì ngon ngọt, chỉ là bỏ bữa tiệc liên quan đến việc làm ăn mà đến với thôi, Diệp Dung bị cảm động rồi, hoàn toàn quên mình từng thầm oán thái độ hời hợt thiếu nghiêm túc của .



      Trong ngực vô cùng vui vẻ, nhưng mặt lại tỏ ra nghiêm túc: ‘Vốn là em định trả lại nhẫn cho , nhưng giờ em thay đổi chủ ý rồi.”



      Nhan Cảnh Thần lại cười : “Chúc mừng chúng ta có chung nhận thức.”



      Diệp Dung nửa cười nửa : ‘Tuy nhiên, phải gì gì đó…?



      Nhan Cảnh Thần giả vờ hiểu: ‘ cái gì nhỉ? A, chuyện cả buổi tối rồi, miệng khô hết cả rồi đây này…”



      Diệp Dung đợi hết lập tức đứng lên rót nước cho , Nhan Cảnh Thần ngồi dựa vào ghế sô pha cười trộm, cân nhắc làm sao để chủ động ra câu kia. Ai ngờ Diệp Dung rót cốc nước, sau khi trở lại lại chuyển sang câu chuyện khác, hỏi tối nay nghỉ ở đâu, nếu tới rồi đương nhiên về nhà nữa. Vì vậy liền chuẩn bị đồ dùng cho .



      Nhan Cảnh Thần giống như chiếc đuôi theo , nhắc nhở : ‘Vừa rồi em muốn gì?”



      có gì.” chỉ cười như có việc gì.



      có gì?” Nhan Cảnh Thần hơi chau mày, giữ vai , nhìn thẳng vào mắt . Diệp Dung tránh được, đành phải đối mặt với , miễn cưỡng cười : ‘Có thể vừa rồi em quá xung động thôi…”



      “Xung động?”



      “Em bỗng nhiên có chút xác định, em biết nên như nào, em chỉ…” năng có chút lộn xộn.



      Nhan Cảnh Thần trầm ổn nhìn lát, bỗng nhiên bật cười lên, giọng khàn khàn: ‘ hiểu, ra cũng hơi sợ.”



      dừng lại chút, rồi tiếp: ‘Chiếc xe ngựa của hôn nhân là phải hai người lái, cùng phối hợp, cùng hỗ trợ nhau, cùng hài hòa mới có thể điều khiển được. Tuy rằng luôn tự tin, nhưng cũng khẳng định mình người bạn đời…”



      Diệp Dung tiếp lời : “Có lẽ có ngày, bỗng nhiên phát người mà từng tha thiết lại trở nên tầm thường, là phụ nữ bình thường, từng những ưu điểm của ấy, dần dần lại là lý do chán ấy…”



      cũng có thể trở thành người đàn ông bụng phệ, rụng tóc, là người đàn ông trung niên dáng dấp tầm thường, có thể lúc dạo phố với em lại chỉ nhìn chằm chằm vào các trẻ trung xinh đẹp…”



      dám.”



      Diệp Dung ngắt lời , ánh mắt lộ vẻ hung dữ, thấy trong mắt Nhan Cảnh Thần lộ ý cười, cuối cùng cũng nén được phì cười lên.



      Nhan Cảnh Thần thuận thế cầm lấy tay , hỏi: “Vậy giờ lựa chọn của em là…”



      Diệp Dung bĩu môi: ‘Em còn có lựa chọn sao?”



      “Có.”



      “Cái gì?”



      “Em có thế lựa chọn lúc nào đăng ký, lúc nào cử hành hôn lễ, cử hành hôn lễ loại nào, chỉ duy nhất là được lựa chọn chú rể thôi.”



      “Việc này nên bàn bạc kỹ….”



      “Vậy , chúng ta làm chuyện khác trước được ?”



      ***



      Qua việc bà Diệp đột kích kiểm tra, đại để đặt địa vị của Nhan Cảnh Thần là chân mệnh thiên tử rồi khiến cho ông Diệp vô cùng hiếu kỳ, liền tỏ ý muốn mời Nhan Cảnh Thần đến nhà ăn cơm, lại bị Diệp Dung từ chối Nhan Cảnh Thần vì quá bận công việc và sức khỏe được tốt lắm. Ông lại xin tấm ảnh, liền chọn cái trong hơn chục cái ảnh chụp rồi gửi cho ông.



      Sau đó ông Diệp phát biểu cảm tưởng: Thoạt nhìn Nhan Cảnh Thần có chút ngượng ngùng, đại khái nhìn lâu nội tâm giống đứa trẻ.



      Diệp Dung đọc tin nhắn mà suýt nữa phun trà ra khỏi miệng.



      Bởi vì có vết xe đổ là Nhiếp Dịch Phàm, lại khó có được người con rể như Nhan Cảnh Thần, bà Diệp lo sợ đêm dài lắm mộng, về nhà tính kế gọi điện cho Triệu San, tìm hiểu tỉ mỉ về gia đình Nhan Cảnh Thần. Triệu San nghe được tin này, lập tức tinh thần phấn chấn, vô cùng vui vẻ ở trong điện thoại tranh công với chị : “Lần đó Dung Dung đến Italia vài hôm, em thấy hai đứa nó xứng đôi rồi, cái này gọi là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ đó.”



      Bà Diệp nghe vậy chỉ cười, tinh thần cực tốt như trước nay chưa từng tốt như vậy, nửa đêm canh ba hai chị em tâm với nhau, hàn huyên hơn tiếng đồng hồ, cho đến khi Triệu San biểu thị về nước chuyến mới kết thúc cuộc trò chuyện.



      có Triệu San là bà mối, lại hiểu Nhan gia, đương nhiên ông bà có gì lo lắng nữa, duy nhất vấn đề là nếu hai con kết hôn rồi, tương lai sống ở đâu? Lá rụng về cội, ông bà cũng lớn tuổi, sinh hoạt cũng tạm ổn, đến mức phải vất vả, bằng sớm bị Triệu San vận động lôi kéo sang kia rồi. Họ chỉ có mỗi Diệp Dung là con duy nhất, có người chăm sóc sớm tối, là tiếc nuối.



      Vì thế, ông Diệp bắt đầu làm mình làm mẩy vui. Bà Diệp lại cho rằng, Nhan Cảnh Thần là người mà có đốt đèn lồng tìm cũng khó mà tìm được người như thế, thể cự tuyệt được. Hai ông bà thở ngắn than dài, cuối cùng nhất trí vấn đề này do con quyết định.

      Trước đây Diệp Dung cũng bị vấn đề này khiến cho phiền muộn, khi đó, bởi vì cũng xác định mình Nhan Cảnh Thần, đối với quan hệ của hai người còn thiếu lòng tin, nên nghĩ đem việc trở nên trầm trọng hơn, trong tiềm thức cũng có vài phần cố ý làm khó dễ, ý tứ ràng. Nhưng giờ khác lúc đó, lúc này quá Nhan Cảnh Thần đến mê muội rồi, tâm lý thái độ đều tích cực hơn, sớm vứt bỏ vấn đề này ra khỏi đầu rồi, dù sao nhiệm kỳ của Nhan Cảnh Thần vẫn còn bốn năm nữa, ai cũng thể dự liệu được những chuyện trong bốn năm tới, bằng cứ thuận theo tự nhiên .



      Lúc này nhiệm vụ hàng đầu của Nhan Cảnh Thần chính là nghênh đón sếp lớn đến Châu Á, kế hoạch ở Thượng Hải vừa thương thảo xong, lập tức bay Nhật Bản, trước khi với Diệp Dung, cuối tháng đưa đến dự hai bữa tiệc long trọng của công ty, khiến cho cấp tốc củng cố kỹ năng nghe tiếng . Mặt khác, Nhan Cảnh Thần trước đó xem qua hai ba nơi bất động sản, đều rất hài lòng rồi, nhưng bởi vì biết ý tứ của Diệp Dung thế nào, vì vậy vẫn để đấy chưa quyết, lúc này liền thuận thế đem chuyện này giao hết cho , để quyết định.



      Kể từ đó, Diệp Dung bận rộn chút nào được nghỉ ngơi, việc của Trần Duyệt cũng tạm thời gác lại.



      Tận cho đến cuối tháng mười đột nhiên nhận được thư điện tử của cậu ta, biểu thị toàn bộ ràng rồi.



      Ông Trần lúc trẻ từng , vẫn luôn cất giữ kỹ tấm ảnh của ấy, bà Trần trời sinh có tính ghen tuông, trong lòng luôn canh cánh. ngờ lần du lịch lại có thu hoạch ngoài ý muốn, bà phát Diệp Dung có dung mạo giống chụp trong ảnh, vì vậy dẫn đến loạt việc kia…có thể thấy, cuộc đời luôn luôn tràn ngập những chuyện ngẫu nhiên.



      Vì thế, bà Trần cố ý Châu Âu chuyến, mượn cơ hội đến chào hỏi Triệu San dì của Diệp Dung, nhưng cụ thể quá trình như nào, chi tiết ra sao, kết quả thế nào, Trần Duyệt cũng gì, nghĩ trong đó chắc chắn có tình gì khác nữa, nhưng là người ngoài cũng tiện .



      Diệp Dung lý giải được ngọn nguồn việc, thở phào hơi đồng thời cũng bị câu chuyện làm cho tò mò, ngờ dì mình cũng từng có chuyện tình bí như vậy.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 17.4 (end)



      Đêm đó, đem nội dung bức thư điện tử của Trần Duyệt lại cho Nhan Cảnh Thần nghe, cũng cảm thấy bất ngờ. Hai người nằm giường trò chuyện lúc, bất chợt suy tưởng, vài tình tiết cũ rích trong phim điện ảnh nảy lên trong đầu, đó là chênh lệch về dòng dõi, cha mẹ ngăn cấm uyên ương, phải bỏ ra nước ngoài. Nhan Cảnh Thần nghe vậy cười ha ha, kiến nghị viết kịch bản đưa cho Mạnh Khắc, chừng cậu ta cảm thấy hứng thú.



      Nhưng, cuộc sống dù sao phải là phim truyền hình, có hí kịch hóa nhiều như vậy. Nguyên Diệp Dung cũng cho rằng sau lưng mình có lẽ có chuyện gì đó trọng chờ mình, ngờ ra chỉ sợ bóng sợ gió, cũng phải là diễn viên, vậy mà lời dẫn lại là người khác. Cuộc sống có đôi lúc có chuyện ngoài ý muốn, kể cả có chuyện tình bí khó hiểu, thậm chí còn là sai lầm, bạn cũng biết giây tiếp theo xảy ra chuyện gì, chỉ có nắm chắc tại mới là sống .



      Ngay sau đó, vấn đề của Diệp Dung vẫn còn, đó là bữa tiệc long trọng Nhan Cảnh Thần đón tiếp sếp lớn, vì bữa tiệc tiếp đón này mà vài ngày thấy bóng dáng, có thể thấy được vô cùng coi trọng bữa tiệc này, vô hình chung cũng làm căng thẳng hồi hộp theo.



      Thứ hai là việc mua nhà cũng là vấn đề, tuy rằng Nhan Cảnh Thần rộng rãi hào phóng, nhưng vẫn chưa có thói quen làm giai cấp tiểu tư sản, vì vậy vẫn cứ do dự chưa mua, suy cho cùng tiền trả lần hẳn trăm vạn, có thể so sánh với cắt thịt.



      Tiếp đó là vấn đề công việc, từ sau lễ quốc khánh, vẫn cảm giác thái độ của Hứa Trần đối với rất khác thường, tiếc rằng việc cá nhân quá nhiều, cũng có tâm đâu mà lo đến.



      Những việc này làm sứt đầu mẻ trán rồi, mẹ hết lần này tới lần khác ba năm bận lại hỏi tới, cái này mới thực là đòn sát thủ đối với .



      chung, những chuyện thượng vàng hạ cám đầy rẫy trong cuộc sống của , chiếm lấy hầu hết thời gian của , thế cho nên cũng phát kỳ kinh nguyệt tháng này chưa tới. Đợi đến lúc nghĩ ra, liền cho rằng thời gian này tinh thần quá căng thẳng mà kinh nguyệt hỗn loạn, cái này vẫn thỉnh thoảng như vậy. Nếu như là hai tháng trước mà nó chưa tới, là phải để tâm rồi, còn giờ, toàn bộ tinh lực của đều đặt tại bữa tiệc sắp tới.



      Đêm đó toàn thể nhân viên đều tham dự bữa tiệc, Diệp Dung may mắn hiểu thêm Nhan Cảnh Thần rất khác, cả người đĩnh đạc trong bộ âu phục, tư thái thong dong trong vai trò người chủ trì hội nghị đứng sân khấu, những tiếng ồn ào trong đại sảnh thoáng chốc lặng ngắt như tờ.



      cử chỉ tự tin mà tao nhã, thanh ràng, từng câu đều có sức cuốn hút, khiến cho bất kỳ ai cũng tự chủ được mà ngưỡng mộ. Những nhân viên nữ ánh mắt ái mộ hướng về Nhan Cảnh Thần khiến cho Diệp Dung nảy lên chút ghen tị. Đáng chết nữa là, lúc bữa tiệc đến phần khiêu vũ, họ còn công khai đến mời khiêu vũ, càng đáng chết hơn là, Nhan Cảnh Thần hề từ chối.



      kích thích to lớn này này làm Diệp Dung bỗng nhiên ý thức được lo lắng của mẹ là đúng, phải sớm đem bỏ vào trong túi, để vận đào hoa của lan tràn như cỏ dại được.



      Nhan Cảnh Thần nhảy điệu rồi quay lại, phát bộ dạng của như vào cõi thần tiên, trước tiên nhàn nhã uống ngụm rượu, sau đó mới mỉm cười hỏi: ‘Nghĩ gì vậy?”



      Diệp Dung đưa mắt lướt qua sàn nhảy huyền ảo lung linh, trầm tư lúc, rồi thành trả lời : “Em nghĩ, chứng nhận độc thân của hẳn là nhanh đến kỳ hạn rồi đúng ?”



      Trong mắt Nhan Cảnh Thần ngập ý cười, ngắn gọn đáp: ‘Nhanh.”



      Diệp Dung hừ tiếng: ‘ luôn trêu hoa ghẹo bướm như thế sao?”



      Nhan Cảnh Thần nghẹ vậy tâm tình vô cùng hớn hở, hạ giọng : ‘Lẽ nào em thấy, mới là người bị trêu ghẹo…”



      Diệp Dung lạnh lùng : ‘Em chỉ thấy bị trêu ghẹo nhưng lại rất vui sướng.”



      Khóe miệng Nhan Cảnh Thần cong lên: ‘Vậy chắc chắn là bởi vì quá chú ý tới .”



      xong cúi xuống hôn vào môi . sàn nhảy lúc này tiếng nhạc phát ra rung động lòng người tâm can triền miên, càng khiến họ kích động hưng phấn. Ai ngờ bỗng nhiên đặt ngồi vào trong sô pha, hai mắt lấp lánh nhìn thẳng : ‘Dung Dung, có việc, nghĩ nên cho em biết…”



      Diệp Dung giật mình.



      “Chuyện này có thể làm cho em hoảng sợ, đương nhiên, cũng có thể em sợ. Nhưng, kinh nghiệm cho biết, em là người thích chuyện ngoài ý muốn, cho nên …”



      Diệp Dung cười ngắt lời : ‘ dọa em sợ rồi đó, Cảnh Thần, tóm lại là có chuyện gì?”



      Nhan Cảnh Thần hít hơi sâu, : ‘Là như này, lúc nãy khi hai chúng ta vào phòng, người bên ngoài bắt đầu hành động…”



      “Họ làm gì?”



      “Họ bố trí lại sân bãi, dùng vạn bông hoa hồng và hoa bách hợp trang trí phòng khách, sắp thành hàng bảy chữ cái tiếng …”



      “Bảy chữ?”



      “Marry me.”



      “Hả?”



      ‘Đương nhiên còn có cả ban nhạc, là ban nhạc nổi tiếng của PM từNew York baytới biểu diễn cho chúng ta, ca khúc là do mạnh Khắc viết riêng cho hai chúng ta…”



      “Mạnh Khắc cũng tới?”



      chỉ có cậu ta, bố mẹ , còn có bố mẹ em, còn có dì San, họ ở sẵn bên ngoài rồi.”



      “Đợi chút, họ tới từ lúc nào?”



      “Ba ngày trước.”



      như vậy, mấy ngày vừa qua phải bận công việc, mà là bận chuyện này?”



      “Đúng.”



      “….”



      “Trong lúc cầm trong tay hoa hồng và nhẫn cưới cầu hôn với em, hình ảnh chúng ta được chiếu màn hình cực lớn…”



      “Em nghĩ …”



      tuyệt quên cầu hôn là chuyện quan trọng như thế nào.”



      “Nhưng, cái nhẫn kia em quên mang theo…”



      “Mẹ mang tới chiếc nhẫn gia truyền đưa cho rồi.”



      Lần này Diệp Dung chịu thua, yên lặng lát bỗng kêu lên: ‘Trời ơi, nếu như , chừng em ngất xỉu mất. A, đúng rồi, em có cần phải trang điểm ? Có cần chỉnh trang lại chút ?” bỗng nhiên hồi hộp căng thẳng.



      Nhan Cảnh Thần giữ vai , chân thành : ‘Em vĩnh viễn là đẹp nhất.”



      Diệp Dung đón nhận ánh mắt của , trong lòng bỗng dâng lên êm dịu khó , cảm động và hạnh phúc lớn lao ầm ầm nổ tung trong người , nhanh chóng len vào từng tế bào trong cơ thể , làm sống mũi cay cay.



      Nhan Cảnh Thần cúi nhìn đồng hồ đeo tay, lại cười : ‘Đại khái còn vài phút nữa, nếu như em ngại, chúng ta diễn tập chút được ?”



      Nghe câu đó, Diệp Dung phì cười, nhưng trước ánh mắt nghiêm túc của Nhan Cảnh Thần, thu lại nụ cười, thái độ nghiêm chỉnh.



      Nhan Cảnh Thần cầm lấy tay , trịnh trọng quỳ gối xuống, ngước mắt lên nhìn vào mắt , hỏi: ‘Em có ?”



      Diệp Dung nước mắt vòng quanh, lật ngược trở lại cầm lấy bàn tay dày rộng ấm áp của , cố sức gật đầu: ‘Em .”



      Nhan Cảnh Thần nghe vậy lặng chừng ba giây, mới : ‘Tốt. Còn vấn đề…”



      Diệp Dung trước bước hỏi: ‘ có đồng ý lấy em ?”



      Đôi đồng tử đen kịt của Nhan Cảnh Thần lên ý cười sâu, đáp: ‘ đồng ý.”



      Diệp Dung cúi xuống hôn , lát sau mới buông ra, hít hơi : “Chúng ta có thể ra ngoài được chưa?”



      “Em chuẩn bị tốt chưa?”



      “Có , em sợ.”



      Nhan Cảnh Thần mỉm cười đứng lên, dắt tay cùng nhau ra cửa, sau đó từ từ mở cửa cho , vì vậy Diệp Dung thấy thế giới mới hoàn toàn khác.



      End. (Lại xong bộ của Thẩm Thương My nữa. Phù!)

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :