1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phá tan mối hận gió xuân - Thẩm Thương My (17c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 16.2

      Diệp dung phân trần rồi cúp điện thoại, quay lại màn hình vi tính suy nghĩ xuất thần.

      xưa nay ghét nhất là dây dưa dài dòng, cứ để mình suy đoán lung tung, thà rằng hỏi cho ràng dứt khoát còn hơn. cầm lấy điện thoại bàn, dứt khoát bấm dãy số, sau đó lại phát nhớ được số điện thoại của Nhan Cảnh Thần, ba số đầu là 139 nhớ đúng, ba số đuôi là 808 cũng nhớ, nhưng còn mấy số giữa bất luận thế nào cũng nhớ ra nổi.

      Lúc này đồng nghiệp đẩy cửa vào, thấy cầm điện thoại bàn đờ ra, cười hỏi: “Sao vậy? Hai ngày nay hình như tinh thần em yên phải?”

      Diệp Dung xấu hổ đặt điện thoại xuống: ‘ĐỊnh gọi cuộc điện thoại, bỗng nhiên lại quên mất số.”

      Đồng nghiệp tưởng là việc công, liền : ‘Sắp hết giờ rồi, ngày mai gọi . Nghe gần đây mở nhà hàng mới…”

      Diệp Dung vội chuyển trọng tâm câu chuyện: ‘Chồng chị có nhà à?”

      Đồng nghiệp lập tức oán giận : “ công tác rồi, mẫu mực đến mức chưa từng nghỉ ngày nào, biết bận rộn là khổ cực vì ai…”

      “Đương nhiên là vì chị rồi…”

      “Vì chị?” Đồng nghiệp cười nhạt, “Quỷ mới biết là vì ai, em ấy tháng trước đến vay tiền…” ấy vừa mở miệng giống như vòi nước tuôn ào ào ngừng.

      Diệp Dung ngờ câu của mình lại khơi gợi nhiều nỗi bực tức của ấy ra như vậy, lúc này chớ có mà lên tiếng, cứ để mặc ấy lải nhải tận cho đến khi hết giờ làm, cùng nhau ra khỏi cổng công ty, bên tai mới được yên tĩnh. Những lời kể thao thao bất tuyệt kia của đồng nghiệp tổng kết khái quát lại là: Ông xã của ấy vô cùng hiếu thuận, ý thức trách nhiệm quá nặng, người thân thích nhiều.

      Tục ngữ có mỗi người đều có quyển kinh để niệm, trong bụng đầy nỗi ưu sầu biết giải sầu bằng cách nào đây.

      làm buồn bã ỉu xỉu, hết giờ làm lại càng buồn chán, nhất là Diệp Dung thuộc dạng người phải sống kế sầu khổ nhưng tinh thần lại trống rỗng. Lúc này, vốn nên ngồi trong xe Nhan Cảnh Thần, cùng ăn cơm hoặc chuyện với nhau, chứ phải giống như lúc này độc đường.

      Khắp đường phố các doanh nghiệp vì sắp tới ngày quốc khánh mà ra rức trưng ra đủ loại kiểu dáng quảng cáo khuyến mãi, lúc này lại chẳng có tâm trạng gì, chỉ lặng lẽ bước .

      bởi vì muốn mua điện thoại di động, liền loanh quanh vào số cửa hàng bán điện thoại di động, vào cửa hàng thứ ba, bán hàng nhiệt tình giới thiệu điện thoại di động loại mới của Samsung.

      đợi viết hóa đơn thanh toán, chợt thấy Nhiếp Dịch Phàm mặc âu phục đứng ở bậc thang giơ tay hướng về ai đó, đồng hồ cổ tay lóe sáng, phong độ lỗi lạc. lát sau, trẻ cười tươi tới, hai người gì đó rồi ra khỏi cửa. Diệp Dung biết quan hệ hai người họ như nào, trong lòng ngực lại nảy lên phiền muộn: người đàn ông này trước đây từng thuộc về , đến cuối cùng lại thuộc về người khác.

      đa cảm khó hiểu bao phủ lấy , cho đến khi ra khỏi cửa hàng, đoạn xa rồi vẫn chưa hết.

      Lúc đó hoàng hôn dần xuống, vạn ánh sáng phía chân trời tụ lại, làm bầu trời mỹ lệ gì sánh được. Các tòa nhà dưới bầu trời cao lắc lư, lúc xa lúc gần, trong thành phố tràn ra ánh đèn lung linh quyến rũ, mơ màng trong dòng người cuồn cuộn, dường như thấy người thanh niên áo trắng quần tây đen rất nhiều lần, quay lưng lại với trời xanh, nụ cười sáng rỡ.

      “Diệp Dung!”

      Liên tiếp có tiếng còi xe vang lên, bỗng nghe có người gọi tên mình, liền đứng lại quay đầu nhìn xung quanh, thấy Nhiếp Dịch Phàm đứng ở bên đường, hai mắt mở to nhìn , hổn hển tức giận : ‘Trời ạ, gọi em bảy tám câu rồi, sao em phản ứng cũng có vậy…”

      Diệp Dung ngẩn ra, mất lát mới hỏi: ‘có việc gì ?”

      Nhiếp Dịch Phàm nghe vậy suýt chút nữa bực lên. yên lặng chút, mới bước đến gần , mỗi bước lại nhíu mày, dường như rất khó khăn. Diệp Dung chuyển mắt nhìn xuống chân , bỗng nhiên hiểu ra, vội bước tới dìu : ‘Chân của vẫn chưa khỏi hẳn à?”

      tức giận trừng mắt với : “ gọi em rất lâu, em chẳng có phản ứng gì, để lấy chú ý của em khó…”

      Những lời này làm Diệp Dung thêm khổ sở, cố gắng chịu đựng, mặt thản nhiên : “Xe của đâu, em dìu lên xe rồi .”

      để đồng nghiệp lái trước rồi.”

      “Vậy em giúp bắt taxi.” Diệp Dung buông ra.

      Nhiếp Dịch Phàm chán nản, khuôn mặt tuấn tú biến thành màu đen, hai hàng lông mày chau lại. Diệp Dung đối với tính cách của như lòng bàn tay, lập tức im bặt, cúi xuống nhìn . Hai người cách nhau cự ly ngắn, mơ hồ ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc người , trong lòng dâng lên cảm xúc lạ thường, liền dịu dàng hỏi: ‘Ăn chưa?”

      “Chưa.”

      “Chúng ta tìm chỗ ăn nhé?”

      “Vâng.”

      “Hai ngày qua sao em lại tắt máy?”

      “Điện thoại di động mất rồi.” hăng hái đưa túi điện thoại mới cho xem.

      “Sao em lại làm mất điện thoại được chứ?” Nhiếp Dịch Phàm có chút bất ngờ liếc nhìn cái. Hai người chậm rãi ra tận đường để bắt xe, Diệp Dung suy nghĩ chút rồi hỏi: “Dì về chưa?”

      “Về rồi.” Nhiệp Dịch Phàm đáp rồi dừng lại chút, lại hỏi: ‘Em muốn ăn gì?”

      “Gì cũng được.”

      Nhiếp Dịch Phàm lại liếc nhìn cái, rồi gì nữa. Hai người bắt được xe, lúc lên rồi mới : “Chuyện lần trước em với trong điện thoại đó, em gặp đối phương để chuyện chưa?”

      Nhắc tới, Diệp Dung lại phiền lòng, thở dài: “, gần đây xảy ra nhiều chuyện quá…”

      Nhiếp Dịch Phàm gật đầu: ‘ nhận ra…”

      “Hả?”

      “Sắc mặt của em rất kém, hai bầu mắt rất nặng.”

      Diệp Dung cảm thấy lúng túng, trong lòng hỗn loạn, im lặng lúc lâu mới hỏi: ‘Chân của thế nào rồi? vẫn còn đau à?”

      Nhiếp Dịch Phàm : ‘Cũng bởi vì đuổi theo em, quá nhanh…”

      Diệp Dung càng lúng túng, vội hỏi: ‘Có nặng lắm ? Có cần viện kiểm tra chút ?” Lời vừa ra khỏi miệng, sao nghe lại giống như có chút chế nhạo.

      Nhiếp Dịch Phàm thản nhiên đáp: ‘ cần.”

      Xe taxi về hướng đường Từ gia, lúc chờ đèn xanh, bỗng thoáng nhìn thấy bên đường có nhà hàng cơm tây, liền thuận miệng đề nghị: ‘Hay là ăn cơm Tây nhé?”

      Nhiếp Dịch Phàm lập tức bảo lái xe tìm chỗ đỗ xe, tài xế bèn lái xe đỗ vào bên đường.

      Hai người xuống xe vào nhà hàng, ngồi xuống ăn cơm.

      Diệp Dung bởi vì ngủ ngon, giữa trán lộ vẻ mệt mỏi, nhưng ăn lại rất ngon, gọi miếng bít tết lớn ăn ngon lành. Nếu bếp trưởng mà thấy ăn như vậy chắc là tự hào lắm.

      Đợi ăn sắp xong rồi, Nhiếp Dịch Phàm buông dao nĩa xuống, lấy khăn lau tay, miệng, : “Mấy hôm trước tìm người điều tra Trần gia chút rồi…”

      Diệp Dung giật mình: “ sao?”

      Nhiếp Dịch Phàm nhếch khóe miệng: ‘Biết người biết ta tốt hơn.”

      Diệp Dung trợn tròn mắt: “Chi phí rất cao đúng ?”

      Nhiếp DỊch Phàm phì cười: “Em quan tâm kết quả điều tra thế nào à?”

      Diệp Dung cười ngượng ngập: ‘Kết quả thế nào?”

      Nhiếp Dịch Phàm nhíu mày trầm ngâm, sau đó chậm rãi lắc đầu : “ cơ bản có tin tức gì có giá trị, toàn là tư liệu công khai thôi.”

      thể nào?” Diệp Dung vội ghé người tới, thể tin mà hỏi.

      “Dù sao chỉ có vài ngày, em kỳ vọng có thể tra ra được gì chứ?” Nhiếp Dịch Phàm uống ngụm nước uống, tiếp: ‘Tốt nhất là trực tiếp gặp họ ngả bài .”

      Diệp Dung trầm lặng gì, lát sau, bỗng nhiên giơ cốc nước trái cây lên, thái độ cực kỳ thành khẩn cảm ơn .

      Nhiếp Dịch Phàm cười: ‘ chỉ nghĩ chuyện này cũng rất kỳ quặc, cũng nghĩ là giúp gì được nhiều.”

      tốn kém ít phải sao?”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 16.3



      thuần túy là vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ thôi.” Nhiếp Dịch Phàm ngừng lại chút, mỉm cười : ‘Đương nhiên, nếu như em cảm thấy áy náy, bữa cơm này là em mời.”



      Diệp Dung bất đắc dĩ cười, lần thứ hai nâng chén.



      Hai người chuyện với nhau xong, tiếp tục ăn cơm, trong bữa cơm lại vài câu chuyện thú vị, bầu khí dần dần sôi nổi hơn. Từ lúc hai người chia tay nhau cho tới nay đây là lần đầu tiên trò chuyện với nhau vui vẻ, vì thế lúc Diệp Dung đứng dưới lầu chúc ngủ ngon, vẫn còn đứng trong khu hoa viên mà bồi hồi chưa .



      biết nhà ai mở nhạc, từ cửa sổ vọng ra, tại buổi tối trong khu hoa viên lại nghe vô cùng . Đây là ca khúc nhạc phim, giai điệu động lòng người.



      “Lãng mạn bao giờ cũng ngắn ngủi

      hài lòng nhau bao giờ cũng dài đằng đẵng

      Đốt cháy toàn bộ thời thanh xuân mỹ lệ

      Đổi lại người vợ

      Đem người khác đến sưởi ấm trong lòng

      Khiến cho những lỗi lầm lần trước

      Khát vọng muốn được quay lại….”



      Trước đây chỉ cho rằng ca khúc này nghe êm tai, chứ chưa từng để ý tới lời nhạc. Lúc này từng câu từng chữ lọt vào tai , nghe như thấm vào, trong nháy mắt trở nên thất thần, kỳ cũng biết có quay lại được , trong đầu trống rỗng, phiền muộn đa cảm đương nhiên là có, nhưng những điều này tất cả đều là uổng công vô ích, đơn giản đợi phục hồi lại tinh thần, giai điệu gần đến vĩ thanh, mới chỉ kịp nghe được câu cuối cùng: rung động đến tâm can là vì vẻ đẹp rất đỗi bình thường.



      mới chỉ thất thần chút, mà bài hát kết thúc.



      Cuộc đời cũng gần như vậy, qua ngõ hẻm tối, ngửi được mùi hoa, lúc thức dậy lại chưa từng bận tậm hoa nở bên cửa sổ.



      Diệp Dung đổi điện thoại di động, tuy rằng số điện thoại đổi, nhưng toàn bộ danh bạ bên trong mất hết, hết lần này tới lần khác thể nhớ nổi số điện thoại của Nhan Cảnh Thần, cho dù là có nhớ, cũng chủ động gọi điện thoại cho , bởi vì sĩ diện. Về phía Trần Duyệt, từ sau lễ Quốc Khánh cũng chưa hề gặp bóng dáng cậu ta, lại chú ý đến những tin tức thời , cũng lên mạng tìm, nhưng hề có kết quả gì, đành phải nhẫn nại chờ đợi.



      Tâm của trùng trùng như vậy, tinh thần đương nhiên là uể oải, trong công việc cũng chuyên tâm. Trước đây Tống tiểu thư đưa ra kế hoạch cải cách, oán giận nổi lên bốn phía, tình huống gay go. Kỳ thực thay đổi này trong lòng mọi người ai cũng hiểu, bởi vì chạm đến số nguyên tắc bí mật của bộ phận nhân , vì vậy phản ứng rất lớn. nghiên cứu nhưng ý kiến phàn nàn này chút, nhắm vào những ý kiến trọng điểm rồi tự mình thầm liên lạc với ba quản lý bộ phận tiêu thụ, đạt được thỏa thuận then chốt, vấn đề lại được giải quyết, Tống tiểu thư lần nữa quay lại vị trí ban đầu của ta.



      việc tuy rằng được giải quyết, nhưng Hứa Trần cũng hài lòng lắm. Vốn tính nếu cải tổ này thành công, có thể tiết kiệm được chút tiền cho công ty, nhưng ngờ bộ phận tiêu thụ lại phản ứng lớn như vậy. Công việc lại lần nữa trì trệ, còn ảnh hưởng đến hiệu quả công việc hàng ngày. Ông ta hai lần ám chỉ Diệp Dung, lại thấy động tĩnh gì, liền cho rằng còn buồn bực vì chuyện của Tống tiểu thư, có thể ông ta là người làm ăn, ai có thể giúp ông ta tăng thu giảm chi, ông ta dùng người đó. Cho nên, khi Diệp Dung mang công văn đến lấy chữ ký của ông ta, ông ta biểu khen ngợi, trong lòng nén giận. Vốn là ông ta muốn đứng ra đối phó với bộ phận tiêu thụ kết quả lại đề xuất ra phương án điều hòa trung gian. theo ông ta nhiều năm như vậy, thể hiểu ý ông ta, vậy mà còn làm ngược lại, tỏ ý chống đối.



      Ông ta nghĩ như vậy là oan uổng cho Diệp Dung. Từ lúc theo chuyện đó, ngay sau đó lại cãi nhau với Nhan Cảnh Thần, nên sớm đem chuyện Tống tiểu thư kia vứt lên chín tầng mây rồi, đương nhiên tồn tại cái gì tiêu cực mà chống lại ông ta, chú tâm vào làm việc. Lúc này ngồi trước máy vi tính đờ ra.



      Ngày mai là cuối tuần.



      Thái độ Nhan Cảnh Thần lần này rất khác thường, tròn năm ngày hề liên lạc gì với . Lúc đầu còn vì tìm cớ giảng hòa, giờ lại thể lừa mình dối người được nữa, căn cứ theo tin báo của La Tố Tố, vẫn đến công , hề công tác , lẽ nào thời gian gọi điện thoại cũng có? Tóm lại là làm cái quỷ gì vậy? ràng còn tình cảm chân thành cái gì mà muốn sống bên ? thái độ này là gì? là gặp quỷ mà!



      Ngày hôm nay phải tìm hỏi cho ràng.



      Trời biết, năm ngày qua đối với , là cực hạn rồi, tính cách được di truyền từ mẹ bắt đầu kịch liệt bộc phát, đợi đến hết giờ làm, cầm túi xuống lầu, cố tình để tâm tới dè dặt, vấn đề mặt mũi nữa.



      Diệp Dung bụng đầy giận dỗi đến công ty của Nhan Cảnh Thần, lúc này hơn năm giờ, sắp xếp tài liệu, chuẩn bị tan tầm, thấy tới vội đứng lên, mìm cười chuyện nghiệp :”Tiểu thư, …”



      “Tôi tìm Nhan Cảnh Thần.”



      có hẹn trước ?”



      .”



      “Vậy xin hỏi tìm tổng giám đốc là vì…” Đối phương gợi mở.



      “Việc tư.”



      Diệp Dung mặt lạnh nhạt, ngữ khí cứng ngắc, thư ký rất dễ nhận ra thái độ của , liền : “Dựa theo nguyên tắc, có hẹn trước, chúng tôi thể tiếp đón.”



      “Nếu tôi tới rồi, có thể gọi điện thoại cho ấy được ..”



      “Xin lỗi, tổng giám đốc họp.” Thư ký hơi dừng lại chút, bỗng nhiên mỉm cười: “ tìm tổng giám đốc có việc tư, vậy khẳng định là bạn của tổng giám đốc, sao trực tiếp gọi thẳng cho ta?”



      Lời này khác đổ thêm dầu vào lửa.



      Diệp Dung chán nản, ánh mắt đảo qua xung quanh, khu vực làm việc rất lớn, ước chừng hơn ba mươi người, mỗi người đều vô cùng tinh , mặc dù hết giờ làm, nhưng vẫn còn vùi đầu vào tận lực làm việc. Tận bên trong cùng có căn phòng lắp đặt trang thiết bị vô cùng xa hoa, chắc là phòng của lãnh đạo cấp cao rồi. Vì vậy, để ý tới vị thư ký này nữa mà bước vào đó.



      Thư ký vội hỏi: ‘Tiểu thư , được làm vậy…”



      Diệp Dung mắt điếc tai ngơ, nhận ra phòng làm việc của tổng giám đốc nên sải bước tới. Thư ký ngờ lại bất lịch như vậy, vội đặt tập tài liệu xuống, đuổi theo kéo tay lại: “Tiểu thư, xin nên làm loạn ở đây, nếu tôi gọi bảo vệ.”



      Lời này vừa thốt ra, những nhân viên chú tâm làm việc đều ngẩng hết lên, ánh mắt nhất loạt nhìn đến, làm Diệp Dung vừa xấu hổ vừa tức giận, lửa giận trong người càng thêm phừng phừng, quát khẽ: ‘Buông tay ra.”



      Thư ký thấy phía trước là phòng làm việc của tổng giám đốc, những buông tay, trái lại còn giữ chặt hơn. DIệp DUng tức giận, vung mạnh cánh tay lên, ciếc túi vai va phải bình hoa, “choang” tiếng rơi xuống nền gạch vỡ nát.



      Bên trong lập tức yên tĩnh.



      Thư ký giật mình mở to mắt, phát lọ hoa rơi xuống là do trợ lý Tư Đồ mang từ Nhật Bản về, vô cùng thích. Vì vậy ta nhào tới trước bàn làm việc gần nhất, cầm lấy điện thoại chuẩn bị gọi bảo vệ.



      “Xảy ra chuyện gì?” Tư Đồ Tĩnh Nam mở cửa, trong trang phục đen công sở vô cùng chuyên nghiệp, đứng ở trước cửa phòng làm việc lạnh lùng hỏi, mắt xẹt qua những mảnh nền nhà, lại đảo ngược lại lên khuôn mặt Diệp DUng, ngẩn người ra.



      Thư ký buông điện thoại bước nhanh tới, mồm miệng nhanh nhảu giải thích với Tư Đồ TĩnhNam.



      Diệp Dung đột nhiên nhìn thấy Tư Đồ TĨnhNam, cũng có chút giật mình, nhưng hiểu được: ra họ là đồng nghiệp, như vậy lần trước là bàn công việc?



      Tư Đồ TĩnhNamgiơ tay ngăn thư ký thao thao bất tuyệt lại, mỉm cười bước tới trước mặt Diệp Dung, : ‘Tư Đồ TĩnhNam, trợ lý của Jonh. Lần trước chúng ta gặp qua rồi.”



      xong đưa bàn tay phải trắng trẻo ra.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 16.4



      “Diệp Dung.” Diệp Dung cũng đưa tay ra bắt, trong lòng thầm nghĩ tiếng gọi John kia sao quá chói tai, cách xưng hô này của hai người đó quá mức thân thiết, còn chưa từng gọi Nhan Cảnh Thần như vậy.



      Tư Đồ TĩnhNamnghe cái tên này, tâm như gương sáng, lập tức : ‘John họp, nếu như có việc gấp, tôi có thể thông báo hộ …”



      “Vậy làm phiền rồi.”



      “Xin chờ lát.”



      Tư Đồ TĩnhNamnói xong bước nhanh tới phòng họp đối diện, đẩy cửa ra vào.



      Thư ký ngờ tình huống lại đột biến như thế, ngẩn ra đứng im tại chỗ, cũng được, xấu hổ biết phải làm sao, cửa phòng họp mở ra, Nhan Cảnh Thần trong chiếc áo trắng quần đen, vóc người cao lớn xuất tại cửa, khuôn mặt tuấn là đôi đồng tử đen kịt được hàng mi dày phủ xuống, nhìn ra biểu cảm gì.



      Đôi mắt tập trung vào Diệp Dung, nhưng lại ra chỉ thị với Tư Đồ TĩnhNam: “Cuộc họp hôm nay dừng lại ở đây.” Giọng khàn đặc, thế cho nên Diệp Dung hề nghe gì.



      xong liền bước tới cầm lấy tay . DIệp Dung hầu như phản xạ có điều kiện né tránh chút, nhưng tay bị Nhan Cảnh Thần nắm chặt lấy, giãy ra được. đến đây với bụng đầy giận dỗi lửa giận ngút trời, thế mà vừa nhìn thấy lại phát tác ra được, chỉ thấy vô cùng tủi thân, vô cùng uất ức, làn sương mờ bất ngờ phủ lên đôi mắt, đôi mắt ngấn nước long lanh, làm Nhan Cảnh Thần nhìn thấy mà tâm trạng bay bổng, trong ngực như có đóa hoa mỹ lệ nở rộ, hầu như gì, chỉ cầm lấy tay , khàn giọng áy náy.



      thấy khàn đặc như vậy, giận dỗi càng tăng thêm: người gì lớn như này rồi lại biết tự chăm sóc bản thân mình, bị ốm nên phải nghỉ ngơi chứ, hầu như ra thành lời rồi, lại còn mở cuộc họp vô tích gì nữa chứ. vừa thương , lại vừa thấy mình vô dụng, thấy như vậy mềm lòng, những lời muốn lại quên sạch.



      Mọi người trong nơi làm việc thấy họ như vậy, ai cùng nghẹn họng nhìn trân trối, hơn mười vị lãnh đạo từ trong phòng họp ra cũng ngẩn ra, đều nghĩ thầm: thảo nào tổng giám đốc đại nhân xưa nay chưa từng gián đoạn cuộc họp, hôm nay lại cho dừng cuộc họp giữa chừng, ra là thế. Mấy nữ nhân viên lại càng đau khổ, tổng giám đốc đại nhân bình thường nghiêm túc là thế, ngờ trong lúc này trước mặt họ lại tỏ ra tình cảm đến vậy, ra là có vợ rồi. Họ đâu hiểu được nguyên tắc đầu tiên của Nhan cảnh Thần, trong công việc đương. Bản thân trong công việc vô cùng nghiêm túc, mấy khi lộ miệng lưỡi giảo hoạt ra.



      Ngay lúc nhan Cảnh Thần đóng cánh cửa ngăn những đôi mắt sáng quắc nhìn vào, Diệp Dung cũng còn khóc nữa, cố gắng tỏ ra bộ dạng nữ thần băng sơn nhìn , ý đồ cứu lại biểu thất bại vừa rồi của mình, ngừng nhắc nhở mình là đến đây dể khởi binh vấn tội, tuyệt đối thể thua trận được.



      Nhưng Nhan Cảnh Thần chỉ đưa ngồi vào trong ghế sô pha, rót cho chén trà xanh thượng hạng, vuốt lên tóc rồi quay trở lại màn hình vi tính, mười ngón tay như bay tiếp tục làm việc.



      Diệp Dung mắt trừng trừng nhìn bận rộn chừng năm phút, cuối cùng thể nhịn được nữa kêu lên: ‘Em nghĩ em đến đúng lúc.”



      Nhan Cảnh Thần nghe vậy chỉ liếc xéo về cái, cười tỏ vẻ áy náy, hai tay vẫn liên tục như cũ. Thái độ đó làm Diệp Dung thấy như có vẻ miễn cưỡng, vì vậy tiểu vũ trụ của lần thứ hai bộc phát.



      bước tới nhìn tập tài liệu đống bàn của , bèn vừa lật xem vừa hỏi: ‘Nhiều việc quá phải ?”



      Nhan Cảnh Thần gật đầu, dùng giọng khàn khàn trả lời.



      Diệp Dung mỉm cười, tiện tay cầm tập tài liệu lên, ước chừng hơn mười trang, toàn bộ là tiếng Ahh, được kẹp vào cái kẹp, gỡ chiếc kẹp ra, đột nhiên xé ra làm đôi rồi ném tung ra. Sau đó lại cầm tập tài liệu khác lên, lần này xem, xé bỏ luôn, cuối cùng hất toàn bộ tài liệu của rơi xuống nền nhà.



      Lập tức, trong phòng đống hỗn độn.



      Nhan Cảnh Thần cứng ngắc tại trước máy vi tính, hơi quay nghiêng đầu lại thể tin nhìn , đôi mắt thâm thúy đen kịt nheo lại, trong nháy mắt trong người tỏa ra khí thế thu hút người khác.



      Diệp Dung nhướng mày lên cười tươi xán lạn với , :”giờ có thể hết bận rồi đấy.”



      xong hít hơi sâu, chỉnh lại trang phục, xoay người sảng khoái ưu nhã ra ngoài.



      Nhan Cảnh Thần chau mày lại, mắt chậm rãi đảo qua những mảnh giấy nền nhà, trầm tư ba giây, bỗng nhiên cười tươi tỉnh trở lại, khi nhìn thấy túi xách của vẫn nằm trong ghế sô pha, nụ cười khóe miệng càng sâu.



      lần nữa đối diện với máy vi tính, viết xong thư, gửi , tắt máy, đồng thời gọi trưởng thư ký Ô-man, sau đó đứng lên cầm lấy áo vest.



      Ô-man vừa bước vào cửa ngây ra, mất hai giây mới hoàn hồn: ‘Trời ơi, xảy ra chuyện gì vậy?”



      Nhan Cảnh Thần vừa chỉnh lại quần áo, vừa tỏ vẻ bất đắc dĩ áy náy nhìn ấy, khàn giọng : ‘Tôi xin lỗi, nhưng tôi cần những tài liệu này để sử dụng vào cuộc họp ngày thứ hai.”



      Ô-man hiểu ngay.



      Nhan Cảnh Thần gật đầu, quay người dừng lại trước chiếc túi xách, mặt biểu lộ gì, nhưng trong mắt Ô-man, lại có lạnh toát khó hiểu bao trùm cả người.



      Thang máy xuống tới tầng dưới, tiểu vũ trụ trong người Diệp Dung cuối cùng cũng phục hồi lại, theo mọi người ra khỏi tòa nhà, sau đó mới nhớ ra chiếc túi xách, lập tức ngửa mặt lên trời thở dài, hối hận chỉ muốn bóp chết mình, sao lại có thể sai sót đến thế chứ? Nhưng càng nghĩ ngoại trừ mặt dày lên đó lấy lại còn cách nào khác.



      hít hơi sâu, định xoay người vào, thình lình bên vai có người vỗ mạnh cái, giật mình, quay lại nhìn: may quá phải là Nhan Cảnh Thần, thở phào giận dỗi : “Cậu làm tớ sợ quá….”



      La Tố Tố cười hì hì hỏi: ‘Sao cậu lại ở đây? A, tớ biết rồi, cậu đợi người nào đó tan tầm, và ràng là người đó phải là tớ…”



      sai, người đó là tôi.” Đằng sau có giọng khàn khàn tiếp lời.



      La Tố Tố cần quay đầu lại cũng biết người đó là ai, vội nghiêng đầu cười gượng cúi chào cái, rồi lập tức nhấc chân chạy trốn. Diệp Dung sao để cứu tinh của mình chạy mất, vội kéo La Tố Tố lại, ai ngờ vừa đưa tay ra, bị Nhan Cảnh Thần bắt lấy, cúi xuống nhìn vào mắt : ‘Lên xe.”



      “Trả túi xách lại cho em.” Diệp Dung giãy ra đòi lại túi, tiếc rằng sức lực của Nhan Cảnh Thần kinh người, đôi mắt lại tỏa ra khí thế uy hiếp khiến khiếp đảm, vả người trước mặt nhiều người sợ thất thố, vì vậy đành phải lên xe.



      Căn cứ kinh nghiệm, tiếp theo đối mặt với hồi răn dạy nghiêm khắc, nhưng Nhan Cảnh Thần chỉ ngồi vào xe, giữ cố định bên cạnh mình, rồi gì nhắm mắt lại.



      Điều này khiến cho có chút suy nghĩ, phải trước bão tố là yên lặng chứ?



      Nếu Nhan Cảnh Thần mở miệng, đương nhiên ngốc mà khơi chuyện ra trước, hai người liền rơi vào yên lặng. Thắt lưng của bị ôm chặt, âu phục của tỏa ra mùi hương thơm ngát nhè , nhiệt độ người rất nóng, gần như làm nóng theo, khiến vô cùng khó chịu, nhưng vẫn nhúc nhích, trong lòng vô cùng nhớ nhung cảm giác này.



      Nhan Cảnh Thần dường như ngủ.



      ƯỚc chừng hơn mười phút sau, Diệp Dung cũng ý thức được xe chạy sai hướng, liền hỏi: ‘ đâu vậy ạ?”



      Tài xế đáp: ‘Phòng khám bệnh.”



      Diệp Dung ngỡ ngàng: ‘Xảy ra chuyện gì?”



      Tài xế liếc nhìn Nhan Cảnh Thần qua gương, dường như muốn xác nhận ngủ sa, khẽ: “Bởi vì tổng giám đốc bị cảm khiến cho amidan bị nhiễm trùng, hai ngày nay phải tiêm rồi…”



      Cả người Diệp Dung thoáng chốc cứng đờ: “Nghiêm trọng vậy sao?”



      Tài xe chưa trả lời, Nhan Cảnh Thần lại lần nữa ôm vào lòng, : ‘ nghiêm trọng.”



      Diệp Dung nghiêng đầu nhìn , mở mắt, hàng mi dài rũ xuống lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng trong con mắt lại cười, có chút uy hiếp : “Nhưng sức lực thanh toán nợ vẫn còn.” Giọng của khàn, trong cổ họng lạo xạo, Diệp Dung vừa thương, lại cảm giác vô cùng gợi cảm.



      Hẹn ở phòng khám tư nhân tốt nhất, cũng phải ở lại lâu. Nghe bác sĩ , Nhan Cảnh Thần còn trở ngại nữa, sở dĩ vẫn còn khàn giọng là vì để giọng mình được nghỉ ngơi. DIệp DUng hoàn toàn tin tưởng, vì vậy quay sang trừng mắt với : ngay cả cổ họng cũng bãi công rồi, vậy mà suốt ngày họp với họp.



      Nhưng, lúc này ra Nhan Cảnh Thần ngủ, nghe được và bác sĩ chuyện, cũng nhìn thấy sắc mặt của .



      Diệp Dung ngồi bên cạnh, cúi xuống nhìn ngủ say, ngũ quan ràng, sống mũi thẳng, đôi môi trắng nhợt khô nứt, mái tóc quăn dài hơn, nhìn càng thêm phần đáng . nghĩ như vậy, khóe miệng cong lên, vẻ mặt say mê, hoàn toàn quên mất nửa giờ trước mình nghiến răng nghiến lợi xé tài liệu như nào, giận dỗi trước đây cũng tan biến hết.



      Nhan Cảnh Thần nếu trong mộng mà biết, hẳn cho là cũng may vì co cơn ốm này.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 17.1



      Hai người chiến tranh lạnh dài đến năm ngày, cuối cùng do Nhan Cảnh Thần bị ốm dẫn đến amidan bị nhiễm trùng mà kết thúc. Chuyện này cho chúng ta biết, đàn ông đúng lúc “yếu đuối” chút cũng phải là tốt.



      Trong hai ngày tới, Diệp Dung lập tức cho người giúp việc thôi việc, mọi việc đều tự mình ôm đồm hết, còn miễn phí phục vụ giúp Nhan Cảnh Thần làm việc để tỏ ra xin lỗi vụ xé tài liệu của . Nguyên nhân là sếp lớn của Nhan Cảnh Thần giữa tháng đến tuần sát công việc ở Châu Á, để nghênh đón sếp lớn thánh giá, dưới công ty ai cũng chiêng chống rùm beng vô cùng căng thẳng, đương nhiên Nhan Cảnh Thần cũng có ngày nghỉ cuối tuần.



      Diệp Dung hề có đồ gì để ngủ lại, tắm rửa xong đành phải mặc áo sơmi trắng của , khó khăn lắm cũng chỉ đủ che cái mông, bản thân nhìn mình mà mặt đỏ bừng, lật qua lật lại giường xem hết tất cả các tiết mục cuối tuần truyền hình.



      Nhan Cảnh Thần ăn cơm tối xong, vào trong phòng sách tiếp tục hăng hái chiến đấu với đống tài liệu, ước chừng hơn hai tiếng đồng hồ. nhân dịp TV quảng cáo, liền cao giọng gọi ba bốn câu, muốn nghỉ ngơi sớm, nhưng hề có câu đáp nào, bởi vì giọng quá khàn, lại bị cấm năng, kể từ lúc đó, có lý do giả vờ câm điếc.



      Diệp Dung buồn bực, quyết định tự mình vào phòng sách, định xoay người xuống giường, chợt nhìn thấy chiếc điện thoại động mới đầy tính năng, đầu óc lóe lên, vì vậy lại quay về giường, chỉnh lại áo sơmi chút, tạo ra tư thế gợi cảm, tự chụp kiểu, rồi ấn gửi cho Nhan cảnh Thần, sau đó bắt đầu yên lặng tính thời gian.



      Chưa đến mười giây, Nhan Cảnh Thần xuất tại cửa phòng ngủ…



      Ngày hôm sau, thức dậy hơn chín giờ, nắng đầu thu bắt đầu gay gắt xuyên qua cửa sổ vàng rực, nghiêng đầu thấy Nhan cảnh Thần đâu, xuống giường vào phòng sách, quả nhiên Nhan Cảnh Thần trong áo sơmi trắng quần sẫm màu ngồi trước màn hình vi tính xem thư điện tử, tóc đen dày, mày kiếm mắt sáng, mỹ nam.



      nghe động tĩnh liền nghiêng đầu nhìn mỉm cười, nhưng vừa thấy vẫn mặc chiếc áo sơmi trắng tối qua, tư thế mềm mại đứng tựa ở cửa, nụ cười liền đọng lại khóe môi.



      Diệp Dung cười : ‘ tiếp tục làm việc , em rửa mặt…”



      Chưa xong, lộn trở lại buồng vệ sinh rửa mặt chải đầu, đánh răng được nửa chừng, Nhan Cảnh Thần xông vào, từ đằng sau ôm lấy lưng , đôi mắt sáng rực từ trong gương nhìn chăm chú.



      Diệp Dung sao biết ý đồ của chứ, miệng chứa đầy bọt đánh răng kháng nghị: ‘Em đánh răng.”



      Nhan Cảnh Thần như nghe thấy, bàn tay bắt đầu thò vào từ góc áo của .



      Diệp Dung chịu thua : ‘Này, phải còn nhiều tài liệu đọc hay sao.”



      Nhan Cảnh Thần áp sát vào thở hổn hển bên tai : ‘Tài liệu bằng em được.”



      Hai người ăn xong bữa trưa, Diệp Dung liền chuẩn bị về nhà, Nhan Cảnh Thần sống chết cho, bắt ở lại thêm đêm nữa, khiến dở khóc dở cười: “ngày mai phải làm rồi, em còn phải về để thay quần áo….”



      “Chỉ vậy thôi sao?” Ngữ khí vô cùng nhõm.



      “Em cũng đủ dũng khí để mặc lại bộ quần áo để làm.”



      “Tuy rằng ngại để em mặc áo sơmi của , nhưng quyết cho em mặc thế này mà ra ngoài, cho nên…” đưa tay chỉ lên mạng, : ‘Em chỉ có thể đặt nguyên bộ mạng, để họ mang tới tận cửa.”



      Diệp Dung hơi nhíu mày: ‘Đó cũng là cách, nhưng, người em có tiền…”



      Nhan Cảnh Thần ngạc nhiên, ngẩn ra chút rồi nhanh chóng phản ứng: ‘ tặng được ?”



      Diệp Dung trầm tư, sau đó tới trước màn hình vi tính xem mạng lướt qua, chọn bộ váy màu tím nhạt và bộ nội y màu trắng tại shop trong thành phố, đối phương hẹn cùng ngày gửi tới.



      Nhan cảnh Thần thấy thế bỗng nhiên có cảm xúc : ‘Sau này có tặng em cái gì, để em trực tiếp chọn là được rồi.”



      Diệp Dung cười khẽ: ‘Vậy sao trực tiếp đưa tiền mặt cho em luôn .” Lời vừa ra khỏi miệng lập tức ý thức được câu đùa này chừng mực, nhìn lại Nhan Cảnh Thần, quả nhiên mặt biến sắc, buồn bã than thở: “ý là, hầu như cố ý tặng quà, lần đó…”



      Diệp Dung biết định gì, lập tức cầm tay , giải thích: “Là em đùa đó, cổ họng chưa khỏi, đừng nữa…” Thấy vẫn còn phiền muộn chau mày , liền bổ sung: ‘Vậy, sản phẩm đó còn ?”



      Nhan cảnh Thần nhướng mày hiểu.



      Diệp Dung mặt đỏ ửng, khẽ: ‘Nếu như thích thế, em cũng muốn thử …”



      Nhan Cảnh Thần cuối cùng bật cười lên, cúi xuống hôn lên môi cái, : ‘ tiếc quá, ném rồi, em thích, cũng thấy phiền, nên …”



      “Đó phải là lỗi của , cần xin lỗi, phản ứng của em hơi quá…” Diệp Dung xấu hổ. “Chúng ta đừng ..nhắc tới chuyện này nữa được ?”



      Nhan Cảnh Thần vẫn nhíu mày nhìn , bộ dạng định gì lại thôi.



      Diệp Dung muốn tiếp tục dây dưa vấn đề xấu hổ này nữa, liền ôm lấy cổ , hôn triền miên, giai nhân nhiệt tình chủ động như vậy, đương nhiên thể cự tuyệt…



      Sáng sớm hôm sau, Diệp Dung mặc quần áo mới chỉnh tề làm, bỗng nhiên nhớ Trương Ái Linh có câu , ấy , người đến mức hỏi tiền tiêu vặt của người đó, là loại khảo nghiệm nghiêm ngặt. Diệp Dung đối với những câu này rất thừa nhận, từ trước đến nay chưa từng yên tâm thoải mái tiêu tiền của người khác, trừ phi người đó có quan hệ mức bình thường với . Còn có câu khác cũng rất hay, em nguyện ý tiêu tiền của , chứng tỏ em coi là người nhà.



      Chẳng hiểu sao, phát này lại khiến vui, trái lại có chút hoảng hốt, ràng là chuyện tốt, nhưng luôn luôn có thể nghĩ đến kết cục tồi tệ nhất, là chết người mà.



      Diệp Dung hít hơi sâu, tập trung tinh thần vào cuộc họp sáng thứ hai.



      Hứa Trần miệng lưỡi lưu loát đưa ra chuỗi vấn đề, cố ý vạch ra thái độ tản mát công việc của bộ phận nhân viên trong thời gian qua, còn có tượng muộn về sớm. Diệp Dung làm việc với ông ta nhiều năm, hiểu tác phong làm việc của ông, lập tức ý thức được ông ta hài lòng, tuy rằng biết vì sao ông ta lại hài lòng, nhưng ràng, người khiến ông ta hài lòng chính là mình.



      Tuần trước hoàn toàn để tâm gì tới mọi việc, lúc này mới ý thức được vấn đề, nghĩ thầm chẳng phải vấn đề cải tổ kia phải giải quyết rồi sao.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 17.2



      Sau khi tan họp quay lại phòng làm việc, nhận được điện thoại của mẹ, chỉ ngắn gọn câu: ‘Tối nay về nhà ăn cơm.”



      Diệp Dung nhạy cảm thấy được ý đồ của mẹ bình thường, vội hỏi: ‘Có chuyện gì ạ?”



      “Về nhà ăn cơm còn phải có chuyện gì à?”



      lập tức cười làm lành: ‘ phải mấy hôm trước cả nhà mình vừa gặp nhau rồi đó thôi.”



      “Mẹ hỏi con, “Bà Diệp vòng vo nữa, “Có đúng là con có bạn trai mới phải ?”



      “Sao lại thế được chứ…”



      “Mẹ hỏi Nhiếp Dịch Phàm rồi, nó hề sống cùng con.” Bà dừng lại chút, dường như dành chút thời gian để cho Diệp Dung trả lời thành , nhưng Diệp Dung lại biết phải như nào.



      Bà Diệp thấy có câu trả lời nào, ngữ khí lập tức dịu : “Dung Dung, nếu như con nghiêm túc có bạn trai mới, có thời gian đưa về cho bố mẹ gặp mặt…”



      “Mẹ, con làm việc.”



      “Vậy cậu ta là người ở đâu? Tuổi bao nhiêu? làm chưa?” Bà Diệp làm ngơ trước cớ của .



      Diệp Dung hề chuẩn bị trước loạt câu hỏi đó.



      Bà Diệp tiếp tục ném bom: ‘Các con định lúc nào mới kết hôn?”



      “Kết hôn?”



      “Các con sống với nhau rồi, còn dự định kết hôn?”



      “…”



      “Lẽ nào cậu ta chỉ chơi đùa với con thôi, căn bản có ý định cưới con?”



      Diệp Dung hết biết , hoàn toàn thể hiểu được cách suy đoán của mẹ, có vẻ như coi thể gả được, còn chưa tới ba mươi tuổi mà. Đổi lại trước đây, kiểu con rể như Nhiếp Dịch Phàm chưa chắc bà hài lòng, còn giờ, con bị người ta vứt bỏ, lại gần như quá lứa, đương nhiên có tư cách chọn ba lấy bốn nữa, nên vừa mới biết có bạn trai mới chỉ ước nhanh nhanh gả .



      tức giận, liền quyết định dối để kích thích mẹ chút, lập tức khẽ ho tiếng, : ‘Thực ra, ấy cầu hôn con rồi, nhưng con vẫn còn lo lắng…



      “Vì sao? Điều kiện cậu ta quá kém…” Ngữ khí bà Diệp quả nhiên gấp gáp.



      ạ, điều kiện của ấy quá tốt, chỉ là điều kiện của con quá kém thôi, xứng với người ta.”



      “Tối nay con dẫn người ta tới nhà ăn cơm, để mẹ xem…” Thái độ bà Diệp ngờ vực.



      “Nhà của chúng ta như vậy, con ngại dẫn họ đến.”



      Bà Diệp cứng họng, nhất thời gì, Diệp Dung nhanh chóng nắm cơ hội, liền lấy lý do làm việc để thoát khỏi lải nhải của mẹ, cúp điện thoại, tiếp tục xử lý công việc hàng ngày.



      Hơn ba giờ chiều, xuống lầu lấy tài liệu ở bộ phận tài vụ, khi quay về gọi lại có bưu kiện, rồi lấy hóa đơn ra xin ký tên. Diệp Dung ký xong mới phát ngày nhậntừ thứ sáu tuần trước, liền hỏi: ‘Hả? Cái này đến thứ sáu tuần trước mà giờ mới đưa?”



      vừa cất hóa đơn vào ngăn kéo, vừa trả lời: ‘Đúng vậy, đến giờ tan tầm mới đưa tới, lúc đó chị về rồi, ngày hôm nay vội nên quên đưa cho chị sớm. A, tìm được rồi, là cái này.”



      Diệp Dung cầm lấy xem, đúng là chữ ký của Nhan Cảnh Thần, chữ tiếng Trung viết rất ràng khuôn thước. cầm bưu kiện trong tay, mỉm cười: là, vật gì mà đưa thẳng cho , lại còn phải gửi qua đường bưu điện nữa chứ? A, đúng rồi, lúc đó họ chiến tranh lạnh, mang đồ tới xin lỗi, là cái gì nhỉ?



      bước nhanh vào phòng làm việc, đặt vội tập tài liệu xuống bàn làm việc, nhanh chóng mở gói bưu kiện ra, vừa nhìn lập tức ngây người.



      Yên lặng lát, cuối cùng cẩn thận mở chiếc hộp ra, ngoài dự đoán, bên trong là chiếc nhẫn. Chỉ ngờ chính là, chiếc nhẫn này quá mức tinh mỹ đắt tiền, hạt kim cương lộng lẫy nổi trội, sáng lóa mắt, khiến như nghẹt thở.



      Diệp Dung đờ đẫn trong chốc lát, rồi nhanh chóng kéo ghế ra ngồi xuống hít hơi sâu, thể tin đây là . Trời biết, câu đùa về nhẫn kim cương quên từ lâu rồi, ngờ lại nhớ như thế, còn tưởng là . Nếu như đây là điều muốn tạo cho bất ngờ vui sướng, chỉ có bất ngờ, chứ vui. Tuy vậy, bất ngờ lần này là do Nhan Cảnh Thần quá vội vàng tặng món quà quý giá như vậy, lại dường như quan trọng, trong hai ngày cuối tuần vừa rồi, hề đề cập với . Thái độ bình thản đó đủ để phát điên, thừa nhận mình là tiểu gia tử, lần đầu tiên trong cuộc đời nhận được món quà có giá trị như vậy mà biết phải làm sao.



      bình ổn lại tâm trạng chút, cất chiếc nhẫn , lấy điện thoại di động gọi cho Nhan Cảnh Thần, kết quả thư ký lại nghe, rằng tổng giám đốc họp, chỉ thầm lắc đầu: vẫn dứt họp, cổ họng khỏe lại đâu.



      Với tâm trạng nôn nóng cố gắng duy trì công việc cho đến hết giờ, cầm theo món quà giá trị về mà dám tàu điện ngầm mà bắt taxi về nhà. vừa mới bước vào nhà lúc, Nhan Cảnh Thần gọi điện tới, giọng khàn khàn cười : ‘Ô-man em vừa gọi điện tới…”



      “Em nhận được nhẫn rồi.”



      “À, thích ?”



      “Hừ, sao cho em biết”



      “Hôm đó định cho em rồi, nhưng em cho …” Ngữ khí Nhan Cảnh Thần hết sức oan ức, ý đồ đẩy trách nhiệm, ngờ vực hỏi: ‘Lúc nào?”



      lúc em hôn đó.”



      Diệp Dung cứng họng, im lặng lúc thở dài : “Quá giá trị, em bị dọa sợ rồi, em dám nhận…’



      Nhan Cảnh Thần vội cắt ngang lời : “ nhớ em từng chỉ có kim cương mới làm em động tâm…khụ khụ…” Có thể hơi nhanh, bỗng nhiên ho kịch liệt.



      Diệp Dung thấy vậy, đành lòng, vội : ‘Em gửi tin cho nhé.”



      Rồi cúp điện thoại, gửi tin nhắn bảo tối về nhà ăn cơm, nhưng lại buổi tối ăn cơm khách rồi. còn , thể nhận món quà quý giá đó được. Lần này Nhan cảnh Thần hồi lại.



      Cho đến khi ra ngoài mua thức ăn về nhà rồi, vẫn nhận được hồi của .



      biết tóm lại là nghĩ gì? Nếu như là cầu hôn, vậy thái độ của quá tùy tiện. Nhưng cho đến bây giờ cũng thấy là dùng nhẫn kim cương để giảng hòa, ai cũng biết chiếc nhẫn có bao hàm ý nghĩa sâu xa gì, huống hồ lại là nhẫn kim cương ba cara. Trời ạ, trước đây đối với phụ nữ cũng hào phóng như vậy sao?



      Diệp Dung nghĩ đến đây, trong ngực lại khó chịu, lại thấy ấm ức khó hiểu, người ngoài nhìn vào cho là lãng mạn, nhưng lại nghĩ lung tung, chết tiệt mà!



      Tuy rằng việc này có chút kích thích, nhưng cơm tối vẫn phải ăn.



      ở trong nhà bếp bận việc, bà Diệp đằng đằng sát khí xông vào, mắt lướt quanh, rồi thẳng vào phòng ngủ của con .



      Diệp Dung đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó dở khóc dở cười, xem bộ dạng của mẹ ràng là đến bắt kẻ thông dâm mà. Con xin mẹ, con là con của mẹ mà, cũng phải là tình địch của mẹ.



      “Mẹ à, con đưa cho mẹ chìa khóa, là phải để cho mẹ tùy tiện xông…” chưa xong, lại sực nhớ chiếc nhẫn ở giường, lập tức ném chiếc muôi, lao vào phòng.



      Nhưng còn kịp nữa rồi.



      Bà Diệp cầm chiếc hộp nhung lên nhìn chớp mắt.



      “Đây là nhẫn cầu hôn đúng ?” Giọng của bà nén được hưng phấn.



      Diệp Dung cười gượng hai tiếng, “Mẹ à, lẽ nào mẹ thấy, cái này là giả đấy…” xong bước tới định cướp lại chiếc hộp trong tay bà.



      Bà Diệp giơ tay ngăn lại, cười nhạt : ‘Ngay cả nhẫn cầu hôn này là giả, mẹ thấy tốt nhất con nên qua lại với cậu ta nữa…”



      “Ai với mẹ đây là nhẫn cầu hôn?” Diệp Dung nóng nảy.



      “Là con , cậu ta cầu hôn rồi đúng ?”



      Diệp Dung chân đạp phải bàn đạp, đâm lao phải lao theo, đành kiên trì đáp: ‘Đúng vậy, ấy cầu hôn, nhưng, nhưng con…” bỗng nhiên dừng lại, nữa.



      “Dù sao cũng là cầu hôn rồi, con còn lo lắng gì nữa? Tóm lại con có phải là con mẹ vậy?” Bà Diệp phát bộ dạng khác thường của con , vẫn còn lải nhải, “Còn cậu ta đâu? Mau gọi cho nó, tối nay mẹ muốn gặp nó.”



      Diệp Dung nhìn mẹ, lại nhìn lên trần nhà, cuối cùng thở dài, : ‘ ấy ở ngay sau lưng mẹ.”



      Bà Diệp ngẩn ra, vội xoay người lại, thấy thanh niên mặc âu phục đứng ở cửa, vóc người cao lớn, gương mặt tuấn lãng, giọng khàn khàn, cười : ‘Xin lỗi, cháu thấy cửa mở nên vào. Chào bác, cháu là…”



      Nhan Cảnh Thần định giới thiệu về mình, chợt nghe Diệp Dung “a” lên tiếng kinh hãi, sau đó như cơn gió lao xẹt qua người , chạy vào nhà bếp.



      Bà Diệp lại vô cùng bình tĩnh, vung tay lên : ‘Mặc kệ nó, chúng ta ra phòng khách chuyện nào.”



      Diệp Dung chạy vào nhà bếp để cứu vãn món thịt lợn cần tây nhưng cũng kịp, cuối cùng đành phải đổ hết vào thùng rác, lại thấy mẹ và Nhan Cảnh Thần cùng tới, lại lần nữa lấy thức ăn trong tủ lạnh ra nấu vài món ăn , đợi đến lúc mọi việc trong bếp gần xong, mới ra phòng khách xem.



      Mẹ và Nhan Cảnh Thần trò chuyện với nhau vui vẻ!



      Sắc mặt bà Diệp hồng hào, hai mắt sáng rực nhìn Nhan cảnh Thần, ngừng đặt câu hỏi. Diệp Dung hầu như chen vào được, ba người chuyển sang bàn ăn cơm, bà vẫn tiếp tục đề tài trước đó, “ như vậy, công việc làm ăn của Triệu San đều là do mẹ cháu giúp…”



      Nhan cảnh Thần mỉm cười : “Cũng thể như vậy, nếu như dì San thiết kế trang phục đẹp, sáng tạo, chỉ có mẹ cháu mặc, nghệ sĩ của PM càng bao giờ mặc. Dì San có được ngày hôm nay đều là dựa vào thực lực của dì ấy, trang phục của dì ấy thiết kế rất sáng tạo, phong phú…”



      Diệp Dung nghe đến đó cuối cùng hiểu. ra Nhan Cảnh Thần đánh ra chiêu bài thân thiết với dì San, thảo nào lại nhanh chóng tìm được tiếng chung với mẹ như vậy.



      Bà Diệp dường như rất tự hào về em , lại bắt đầu nhớ về quá khứ, liên miên chuyện hồi bé của dì, biểu của Nhan Cảnh Thần lại vô cùng hứng thú dào dạt. Diệp Dung nghe đến phát chán rồi, lỗ tai bắt đầu ù ù, liền kháng nghị: ‘Mẹ à, mẹ xem giọng của ấy khàn đặc thế kia, còn hỏi nhiều làm gì…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :