1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Perfect - Judith McNaught ( 88c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 9

      "Thưa quý vị bồi thẩm đoàn, các vị nghe những lời khai kinh hoàng và nhìn thấy những bằng chứng thể chối cãi.. " công tố viên Alton Peterson, đứng thẳng người im lặng, cái nhìn chòng chọc của ông di chuyển từ từ qua khuôn mặt của mười hai bồi thẩm viên của Dallas County sắp sửa quyết định kết quả của vụ án gây chấn động dư luận với những tình tiết xấu hổ của tội thông dâm và vụ mưu sát siêu sao Hollywood.

      Bên ngoài phòng xử án, đại sảnh chật ních người với phóng viên từ khắp nơi thế giới chờ để khám phá ra diễn biến kích động mới nhất trong vụ xét xử ZacharyBenedict. có lần, giới truyền thông tâng hót bợ đỡ , bây giờ họ báo cáo mọi chi tiết của uy tín bị sụp đổ của Zack thậm chí làm cho nó càng lôi cuốn hơn, cung cấp những phỏng đoán và luận điệu để làm cho người Mỹ thích thú, họ hấp thụ mỗi chi tiết trong bữa săn tối và phần tin tức buổi tối.

      "Các vị nghe bằng chứng," Peterson nhấn mạnh với bồi thẩm đoàn khi ông tiếp tục tóm tắt bản luận tội của ông, "lời khai thể chối cãi từ hàng tá nhân chứng, vài người trong số đó là bạn bè của Zachary Benedict. Các vị biết rằng cái đêm trước khi Rachel Evans bị giết, Zachary Benedict phát ta trần truồng trong cánh tay củaAnthonyAustin. Các vị biết rằng Benedict tức điên lên, ta tấn công Austin và phải được kéo ra khỏi người đàn ông đó. Các vị nghe lời khai từ những vị khách trong khách sạn ở hành lang bên ngoài phòng Benedict và cuộc cãi cọ lớn tiếng tiếp theo sau. Từ những nhân chứng này các vị biết rằng Rachel Evans bảo Benedict là ta có ý định ly hôn ta và kết hôn với Anthony Austin và ta dự định lấy nửa của những gì Zachary Benedict sở hữu trong cuộc ly hôn đó. Cũng các nhân chứng này chứng nhận rằng Benedict cảnh báo vợ ta, và tôi xin trích dẫn..." Peterson ngừng lại để nhìn lướt qua sổ ghi chép của ông, nhưng đó chỉ là để cho có sức ảnh hưởng, vì ai trong phòng xử án có thể quên lời đe doạ đó. Cất cao giọng của ông để nhấn mạnh, ông lặp lại, "Tôi giết trước khi tôi để cho và Austin có được nửa của bất cứ thứ gì !"

      Nắm chặt lan can quanh chỗ ngồi của bồi thẩm đoàn, ông nhìn vào mỗi khuôn mặt của họ. "Và ta giết ta, các vị. ta giết ta gớm tay, cùng với đứa bé vô tội, chưa chào đời mà ta mang! Các vị biết là ta làm điều đó và tôi biết ta làm điều đó. Nhưng cách mà ta làm nó làm cho tội ác này càng kinh tởm hơn, ghê gớm hơn, vì nó cho thấy Zachary Benedict là con quái vật máu lạnh như thế nào." Xoay lại, ông bắt đầu tới lui, tóm tắt lại tiến trình của tội ác rồi đến kết luận : "Zachary Benedict giết người vì tức giận nhất thời giống kẻ giết người bình thường. , phải là ta. ta đợi 24 tiếng đồng hồ để cho bộ phim quý báu của ta có thể kết thúc trước , rồi ta chọn phương pháp trả thù rất kỳ quái, rất máu lạnh làm tôi muốn ngạt thở! ta đặt viên đạn lõm đầu vào trong cây súng, rồi đến phút chót trong khi họ quay kết thúc của bộ phim đó, ta thay đổi cách kịch bản được viết, để cho vợ của ta, phải là Anthony Austin, bị bắn trong cuộc vật lộn giả của họ !"

      Alton ngừng lại và lại bóp chặt tay lan can. "Chuyện này theo tôi phải là phỏng đoán. Các vị nghe lời khai chứng minh mỗi chữ : Vào buổi chiều của vụ giết người, trong khi những người trong đoàn làm phim nghỉ ăn tối, Zachary Benedict vào chuồng ngựa mình, bề ngoài là để sắp xếp lại số vật dụng cho cảnh quay. Vài người thấy ta vào đó - chính ta cũng thừa nhận - nhưng ai trong đoàn có thể nghĩ là có chuyện gì khác lạ khi họ quay lại phim trường. ta làm gì trong đó? Các vị biết ta làm gì ! đổi những viên đạn vô hại mà trợ lý sản xuất xác nhận là chính tay ta đặt vào khẩu súng, bằng những viên đạn lõm đầu chết người. Tôi nhắc nhở các vị lần nữa dấu vân tay của Benedict cây súng. Của ta và chỉ mình ta mà thôi, để lại đó hiển nhiên là do sơ suất, sau khi ta lau sạch cây súng. Và khi tất cả chuẩn bị của ta xong xuôi, ta kết thúc việc làm khủng khiếp và hoàn thành nó như kẻ giết người bình thường chăng? , phải ta. Thay vào đó," Alton xoay qua đối mặt với bị cáo, và ông cần phải giả vờ căm ghét và kinh sợ khi ông , "Zachary Benedict đứng bên cạnh chuyên viên quay phim trong cái chuồng đó, xem vợ ta và người tình của ta ôm nhau, hôn nhau và ve vuốt nhau, và ta buộc họ phải làm lại hết lần này đến lần khác! ta chặn họ lại mỗi lần vợ ta sẵn sàng với lấy cây súng. Và sau đó, khi có đủ 'thỏa thích' báo thù bệnh hoạn, khi ta còn có thể kéo dài khoảnh khắc mà kịch bản viết - khi vợ của ta lẽ ra phải với lấy cây súng và bắn Tony Austin - Zachary Benedict thay đổi kịch bản !"

      Xoay lưng lại, Peterson chỉ tay vào Zack, giọng của ông vang rền với căm ghét. "Zachary Benedict là người đàn ông đồi bại bởi của cải và danh vọng đến nỗi ta tin mình nằm và ngoài pháp luật áp dụng cho các vị và tôi. ta tin rằng các vị trừng phạt ta vì chuyện đó ! Hãy nhìn ta, thưa quý vị bồi thẩm đoàn."

      Thúc dục bởi giọng nam trung trầm vang của Peterson, từng khuôn mặt trong phòng xử án đông đúc cùng quay về phía Zack, ngồi tại bàn bị cáo. Bên cạnh , trưởng nhóm luật sư biện hộ của Zack rít qua kẽ răng, "Mẹ kiếp, Zack, hãy nhìn vào bồi thẩm đoàn!"

      Zack ngước đầu và máy móc tuân theo, nhưng nghi ngờ bất cứ thứ gì làm tạo ra được khác biệt gì trong tâm trí của bồi thẩm đoàn. Nếu Rachel có ý định gài vào vụ án mạng của , bao giờ có thể làm được tốt hơn với việc làm cho "bằng chứng" chỉ vào hơn tự mình làm.

      "Nhìn ta kìa," Alton Peterson ra lệnh với với vẻ sôi nổi và cuồng nộ, "và các vị nhìn thấy ta là loại người gì - người đàn ông phạm tội sát nhân cấp ! Đó là bản án, bản án duy nhất, mà các vị có thể đưa ra cho vụ án này để lấy lại công lý !"

      * * *

      Sáng hôm sau, bồi thẩm đoàn họp kín để thảo luận bản án của họ và Zack, được tự do với số tiền bảo lãnh 1 triệu đô-la Mỹ, trở về căn phòng thượng hạng của ở Crescent, nơi cân nhắc giữa việc trốn chạy sang Nam Mỹ hay cố giết chết Tony Austin. Tony có vẻ là kẻ tình nghi hợp lý nhất đối với , tuy cả luật sư lẫn thám tử tư mà họ thuê thể phát được bất cứ chứng cớ nào để buộc tội ngoại trừ việc vẫn còn có thói quen sử dụng ma tuý đắt tiền - thói quen mà có thể hưởng thụ nếu Rachel còn sống để kết hôn với sau khi ly dị Zack. Hơn nữa, nếu Zack quyết định thay đổi kịch bản vào phút chót, Tony, phải Rachel, có lẽ là người bị bắn. Zack cố nhớ là có từng đề cập với Tony chuyện thích kết thúc kịch bản được viết và nghĩ đến chuyện thay đổi nó hay . Đôi khi, lớn điều nghĩ và trao đổi ý kiến với những người khác mà nhớ là làm. ghi chú về thay đổi kết cục trong bản sao kịch bản của , và vứt kịch bản lung tung, nhưng tất cả mọi nhân chứng đều phủ nhận là biết gì về việc đó.

      Như con hổ bị nhốt trong chuồng, lanh quanh trong căn phòng của , nguyền rủa số phận, Rachel và bản thân. Biết bao nhiêu lần, ngẫm nghĩ lại lời kết luận trước tòa của luật sư bào chữa, cố làm cho mình tin rằng Arthur Handler có thể tác động bồi thẩm đoàn kết tội . Handler chỉ có lời bào chữa xác đáng duy nhất rằng Zack kẻ hết sức ngu ngốc khi phạm tội ác quá hiển nhiên mà biết mọi bằng chứng chỉa thẳng vào . Trong khi xét xử, Zack sở hữu bộ sưu tập súng lớn và biết nhiều kiểu súng và đạn dược được đưa ra làm bằng chứng, Handler cố chỉ ra rằng vì điều đó là đúng, Zack cũng có khả năng tráo đổi những viên đạn mà để lại dấu vân tay vụng về cây súng.

      Cái ý tưởng cố trốn chạy đến Nam Mỹ biến mất lien tục lên trong tâm trí Zack, nhưng đó là ý tưởng điên rồ, và biết vậy. Vì lý do là nếu chạy trốn, bồi thẩm đoàn quyết định là có tội dù là họ sắp tuyên bố trắng án. Hai là, khuôn mặt quá nổi tiếng, đặc biệt bây giờ với tất cả tin tức vụ xét xử báo chí, bị nhận ra trong vòng vài phút cho dù là đến bất cứ nơi đâu. Điều duy nhất có thể trông chờ là Tony Austin bao giờ được đóng phim lại, vì những thói xấu và trụy lạc của bị phơi bày trong phiên xử và đăng ngay trang nhất của báo chí.

      * * *

      Đến sáng hôm sau khi có có tiếng gõ cửa, bực tức và hồi hộp làm cho mỗi cơ cắp của căng cứng. giật mạnh cánh cửa và cau mày khó chịu với người bạn duy nhất mà từng tin tưởng hoàn toàn. Zack muốn Matt Farrell có mặt tại phiên tòa, phần vì thấy xấu hổ và phần vì muốn vết nhơ mà Zack mang lây sang nhà tư bản công nghiệp nổi tiếng. Matt ở Châu Âu cho đến hôm qua để thương lượng việc mua công ty, nó quá dễ dàng với Zack khi tỏ vẻ lạc quan lúc bạn gọi điện thoại về. Bây giờ, Zack liếc nhìn vẻ mặt ủ rũ của bạn và biết rằng ấy khám phá ra đáng sợ và ràng là bay đến Dallas vì chuyện đó.

      " trông vui khi gặp tôi," Matt bằng giọng chua chát, bước vào phòng.

      "Tôi bảo là chẳng có lý do gì cho đến đây cả," Zack phản kích, đóng cửa lại. "Bồi thẩm đoàn sắp họp xong. Mọi thứ tốt thôi."

      "Trong trường hợp đó," Matt trả lời, nao núng vì cách chào đón sốt sắng của Zach, "chúng ta có thể giết thời gian bằng cách chơi vài poker. O'Hara đậu xe và đặt phòng cho chúng tôi," thêm, nhắc đến tài xế kiêm vệ sĩ của . Matt cởi áo vét, nhìn lướt qua khuôn mặt hốc hác của Zack, và với lấy điện thoại. " trông như quỷ sứ vậy," khi gọi phục vụ mang lên ba phần điểm tâm lớn tới phòng.

      * * *

      "Hôm nay chắc chắn là ngày may mắn của tôi," Joe O'Hara sau sáu tiếng đồng hồ khi lùa tiền từ giữa bàn. người đàn ông to lớn với khuôn mặt nham nhở của người đấu quyền và thể lực của tay đô vật, giấu vẻ lo lắng của về tương lai của Zack đằng sau thái độ lạc quan hồ hởi lừa được ai, nhưng bất giác khiến cho bầu khí căng thẳng trong phòng bớt ngột ngạt hơn.

      "Nhớ nhắc tôi cắt lương đấy," Matt mỉa mai , nhìn đống tiền ở khuỷu tay tài xế của . "Tôi nên trả đủ lương để ngồi chơi ván bài với số tiền cá cược này."

      " luôn thế mỗi khi tôi thắng và Zack lúc chơi bài," O'Hara trả lời vui vẻ, xáo bài. "Giống như thời huy hoàng ở Carmel khi chúng ta chơi thế này nhiều lần. Ngoại trừ là nó luôn vào ban đêm."

      Và cuộc đời của Zack ở vào tình trạng nguy ngập ...

      Suy nghĩ thầm làm cho im lặng trở nên nặng nề, bị phá vỡ bởi tiếng reng chói tai của điện thoại.

      Zack với lấy nó, lắng nghe, và đứng lên. "Bồi thẩm đoàn có kết luận. Tôi phải rồi."

      "Tôi với ," Matt .

      "Tôi mang xe tới." O'Hara châm vào, lấy chìa khoá xe trong túi áo khoác của .

      " cần thiết đâu," Zack , kềm chế hoảng sợ của . "Luật sư của tôi đón tôi." đợi cho đến khi O'Hara bắt tay và rời khỏi, sau đó nhìn Matt và đến bàn. "Tôi có việc cần nhờ ." lấy xấp tài liệu ra khỏi ngăn kéo và trao nó cho bạn . "Tôi chuẩn bị cái này để phòng hờ chuyện xấu. Đó là giấy uỷ quyền cho toàn quyền quyết định với bất cứ thứ gì liên quan đến tài chính hay tài sản của tôi."

      Matt Farrell nhìn xuống và mặt biến sắc với bằng chứng rằng Zack ràng nghĩ có khả năng 50-50 là bị kết án.

      "Chỉ là đề phòng bất trắc. Tôi chắc chắn là bao giờ cần sử dụng nó," Zack dối.

      "Tôi cũng vậy," Matt , cũng thành như nhau.

      Hai người đàn ông nhìn nhau, cùng chiều cao, vóc người, và màu mắt và vẻ mặt - vẻ tự hào, vẻ tự tin giả tạo cũng như nhau. Khi Zack với lấy áo vét của , Matt đằng hắng và do dự , "Nếu ... nếu tôi cần sử dụng cái này, muốn tôi phải làm gì?"

      Nhìn vào gương, Zack thắt cà vạt, với cái nhún vai và cố gắng hài hước cách khập khiễng, "Chỉ đừng làm cho tôi phá sản là được."

      tiếng đồng hồ sau, trong phòng xử án, đứng bên cạnh luật sư của , Zack nhìn cảnh sát tư pháp chuyền cho thẩm phán kết luận của bồi thẩm đoàn. Như thể những lời được từ con đường hầm xa xăm, nghe thẩm phán ,

      " - phạm tội sát nhân cấp ..."

      Rồi sau phiên xử ngắn để ấn định hình phạt, Zack nghe bản án khác còn khủng khiếp hơn cái vừa rồi : "Hình phạt được ấn định 45 năm tù ở Amarillo thuộc Bộ Hình Pháp Texas ...bảo lãnh trong khi chống án bị từ chối vì vượt quá mười lăm năm tù ... tù nhân bị giam giữ."

      Zack nhăn mặt; làm bất cứ thứ gì có thể tiết lộ : gào thét bên trong.

      đứng thẳng cách cứng nhắc, thậm chí khi ai đó chộp lấy cổ tay , giật mạnh chúng ra sau lưng , và đặt còng tay xung quanh chúng.

      *********

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 10

      1993

      "Coi chừng đấy, Mathison!" tiếng cảnh báo chói tai từ cậu bé ngồi trong xe lăn đến quá muộn; Julie rê bóng xuống giữa sân, tươi cười khi xoay người để ném bóng, sau đó đập mắt cá chân trúng ngay chỗ để chân của chiếc xe lăn và té ngữa ra, lăn quay mông .

      " Mathison! Mathison!" Cả phòng tập thể dục vang lên tiếng thét gào của những đứa trẻ khuyết tật trong lớp thể dục mà Julie giám sát sau giờ học, sau khi nhiệm vụ giảng dạy thường ngày của kết thúc. Những chiếc xe lăn vây quanh cùng với những đứa trẻ chống nạng và nẹp chân. " sao chứ, Mathison?" chúng cùng hỏi. " có bị thương , Mathison?"

      "Dĩ nhiên là bị thương rồi," Julie trêu chọc khi chống mình khuỷu tay và vuốt tóc ra khỏi mắt. "Cái tôi của bị rất, rất đau."

      Willie Jenkins, đứa bé chín tuổi lớn con của trường, làm người quan sát và huấn luyện viên , thọc tay vào túi của cậu ta, nhìn với nụ cười khó hiểu, và bằng giọng khàn khàn của cậu ta, "Tại sao cái tôi của bị đau khi mà mô- "

      "Đó là cách nhìn của em thôi, Willie," Julie vội , cười khanh khách. lăn tròn người đứng dậy khi đôi giày, với đôi vớ nâu, và hai ống quần xuất trong tầm nhìn của .

      " Mathison!" Thầy hiệu trưởng hét lên, cau có nhìn những dấu trầy sước khắp sàn nhà trong phòng tập thể dục bóng loáng của ông. "Cái này trông giống như trận thi đấu bóng rổ. Các người chơi trò gì thế?"

      Mặc dù bây giờ Julie dạy lớp ba tại trường Tiểu học Keaton, quan hệ giữa với thầy hiệu trưởng, ông Duncan, cải thiện gì nhiều kể từ khi ông buộc tội ăn cắp tiền ăn trưa của lớp cách đây mười lăm năm. Mặc dù liêm chính của còn là vấn đề nữa đối với ông, việc liên tục uốn cong luật lệ của trường cho đám học sinh của cái gai trong mắt ông. những thế, còn cố làm ông phát bệnh với những ý tưởng mới mẻ và khi ông bác bỏ chúng, tìm kiếm hỗ trợ tinh thần từ nhừng người trong thị phố và, nếu cần, hỗ trợ tài chính từ những người dân. Nhờ ý tưởng của , trường tiểu học Keaton bây giờ có chương trình thể thao giáo dục và thiết kế đặc biệt cho những trẻ em khuyết tật, mà nghĩ ra và thường xuyên thay đổi với những gì mà ông Duncan xem như việc làm điển hình, ngu ngốc coi thường những gì được ông thiết lập từ trước đến giờ. Mathison nhanh chóng thực được chương trình dành cho trẻ khuyết tật của vào năm ngoái. Giờ tiếp tục chương trình khác – lớn hơn - táo bạo hơn, và có gì có thể ngăn được : bây giờ thực cuộc vận động để loại bỏ nạn mù chữ của những người phụ nữ ở Keaton và khu vực lân cận. Lý do khiến quyết tâm thực chiến dịch này là khi khám phá ra vợ của người gác cổng thể đọc. Julie Mathison mời người phụ nữ đến nhà và bắt đầu dạy bà ta học, nhưng bao lâu tiến bộ của vợ người gác cổng bị người phụ nữ khác thể đọc biết được, và người phụ nữ đó biết người khác, người đó biết người khác nữa, người này biết người khác. Trong vòng thời gian ngắn có bảy người phụ nữ được dạy đọc, và Mathison cầu ông phải để cho sử dụng lớp học hai buổi tối mỗi tuần để dạy học sinh của .

      Khi ông Duncan thận trọng phản đối việc thêm chi phí tiền điện để mở lớp buổi tối, ngọt ngào đề cập rằng chuyện với hiệu trưởng của trường trung học. Thay vì trông giống con tinh vô tâm khi hiệu trưởng trường trung học nhường bước cho đôi mắt xanh dương và nụ cười rạng rỡ của , ông Duncan đồng ý để cho sử dụng lớp học của mình tại trường Tiểu học Keaton. Chẳng bao lâu sau khi ông đầu hàng chuyện đó, nhà vận động đáng ghét đó quyết định rằng cần thiết bị học đặc biệt để giúp tăng tốc độ học tập cho "những học sinh lớn tuổi". Và như ông khám phá ra trong bực bội trường kỳ của ông, khi Julie Mathison đặt tâm trí của vào mục tiêu nào đó, dừng lại cho đến khi tìm được cách để đạt được nó. Để chắc chắn rằng đúng, rằng vài nguyên tắc quan trọng bị lâm nguy, Julie Mathison sở hữu khả năng ứng phó bướng bỉnh kết hợp với lạc quan đáng được chú ý đến nỗi làm cho ông thấy khó chịu.

      chuyên tâm đến bực mình về những đứa trẻ khuyết tật của , nhưng chương trình dạy chữ này là cuộc truy tìm cá nhân, và gì ông hoặc làm ngăn cản được . quyết tâm có được những thiết bị mà đặc biệt cần, và ông tin chắc rằng việc cần nghỉ hai ngày để Amarillo có liên quan đến chuyện tìm được số tiền để trả cho những thiết bị đó. Ông biết chắc thuyết phục được người nhà giàu có của học sinh bị khuyết tật của - người đàn ông đó sống ở Amarillo - để tặng kinh phí mua vài thiết bị mà họ cần cho chương trình trẻ em khuyết tật. Bây giờ, ông Duncan tình nghi, có ý định kêu gọi ông ta hiến quỹ hỗ trợ cho chương trình học chữ của những học sinh lớn tuổi của .

      Việc "huy động vốn" của là những gì ông thấy khó chịu nhất và lúng túng nhất. Nó hoàn toàn xứng đáng khi "cầu xin" thêm quỹ bằng cách kêu gọi những người dân giàu có hoặc người thân của họ. Trong bốn năm dạy ở trường tiểu học Keaton, Julie Mathison cố trở thành cái gai kinh điển bên cạnh ông, là vết giộp gót chân ông. Vì lý do đó, ông hoàn toàn miễn nhiễm bức tranh quyến rũ mà thể khi đứng lên và vẫy tay ra dấu cho học sinh của vào phòng thay đồ, và chỉ bảo chúng về trận đấu tuần tới. Với khuôn mặt trang điểm, như lúc này, và mái tóc màu hạt dẻ dài đến vai vuốt ngượt ra trán và cột lại thành tóc đuôi gà, khoẻ mạnh và sức sống trẻ trung của đánh lừa Duncan nghĩ rằng người rất tử tế, dễ thương, và gây rắc rối khi ông thuê . Cao 5'5", có thân hình xinh đẹp, cặp chân dài, với sóng mũi sang trọng, xương gò má cổ điển, và đôi môi mềm mại, căng mọng. Bên dưới đôi mày sẫm màu duyên dáng, đôi mắt to tròn của màu xanh dương, mí dày với với lông mi cong vút, đôi mắt có vẻ ngây thơ và dịu dàng. Tuy nhiên, ông học được trong bất hạnh của ông, chỉ có nét duy nhất khuôn mặt xinh đẹp của bán đứng việc thực người phụ nữ như thế nào chính là cái cằm chẻ, nữ tính của .

      Gõ gót chân, ông đợi cho đến khi người giáo viên trẻ rắc rối của ông xử lý "đội" của , vuốt thẳng quần áo, và cào những ngón tay qua hai bên tóc trước khi ông hạ cố giải thích lý do cho chuyến viếng thăm khác thường đến phòng thể dục sau giờ học của ông. " Ted của vừa gọi đến. Tôi là người duy nhất ở lầu để trả lời điện thoại," ông thêm cách cáu kỉnh. " ta bảo rằng mẹ muốn đến ăn cơm vào lúc tám giờ và ta đem xe của Carl đến để dùng cho chuyến của . - ta - đề cập rằng sắp Amarillo. thế khi xin được nghỉ vì những lý do riêng."

      "Đúng, Amarillo." Julie với nụ cười ngây thơ hớn hở vì hy vọng nó đánh lùi được ông nhưng nó chỉ làm cho ông thêm đề phòng.

      " có bạn bè ở đó à?" Ông hỏi, lông mày của ông chau lại với nhau sóng mũi.

      Julie sắp Amarillo để gặp người bà con giàu có của học sinh khuyết tật của với hy vọng thuyết phục ông ta quyên góp vào chương trình học chữ của ... và có cảm giác kinh khủng rằng ông Duncan đoán ra. "Tôi chỉ nghỉ hai ngày thôi," né tránh. "Tôi thu xếp cho người dạy thế lớp tôi."

      "Amarillo cách đây mấy trăm dặm. chắc là có chuyện quan trọng để làm ở đó."

      Thay vì trả lời cho câu hỏi mánh khóe về mục đích chuyến của , Julie kéo tay áo của chiếc áo thun chui đầu, nhìn lướt qua đồng hồ, và trong giọng điệu vội vã, "Trời đất ! Mới đó mà 4:30 rồi. Tôi nên vội về nhà, tắm táp, và quay trở lại đây cho kịp lớp học lúc sáu giờ."

      * * *

      Khi Julie xuất từ tòa nhà của trường, Willie Jenkins chờ ở cạnh xe của , khuôn mặt của cậu ta hằn nếp nhăn trong cái cau mày. "Cháu nghe ông Duncan và về chuyện Amarillo," cậu bé bằng giọng khàn khàn khiến cậu bé nghe giống như người trưởng thành bị viêm thanh quản. "Và cháu phân vân, Mathison - ý cháu là, cháu có được hát trong buổI trình diễn mùa đông hay ?"

      Julie cố nhịn cười. Giống như cậu ta, Willie Jenkins có thể chơi bất kỳ môn thể thao nào và chơi rất giỏi; cậu ta luôn là người được chọn đầu tiên cho mỗi đội; cậu ta là cậu nhóc nổi tiếng nhất trong số học sinh có điểm số thấp kém, và vì vậy nó làm cho cậu ta khổ sở hết sức vì cậu ta luôn là lựa chọn sau cùng nếu đến bất cứ thứ gì liên quan tới nhạc. Lý do cậu ta bao giờ được phân công hát là vì khi Willie cất giọng cậu ta làm cho toàn bộ khán giả bật cười.

      "Đó phải là quyết định của , Willie," Julie , quẳng cặp táp của lên ghế hành khách trong chiếc xe Ford cũ kỹ của . " phụ trách buổi trình diễn mùa đông năm nay."

      Cậu ta gửi cho nụ cười tinh quái, nụ cười mà cậu ta biết theo bản năng là làm cho phái nữ yếu lòng - và Julie yếu lòng. thích gan dạ, tâm hồn của cậu ta, và đặc biệt nhất là lòng tốt bẩm sinh của cậu ta đối với cậu bé khuyết tật trong lớp của tên Johnny Everett. "Tốt," cậu ta ồ ồ "Nếu là, ý cháu là, người phụ trách, để cho cháu hát chứ?"

      "Willie," Julie , mỉm cười khi vặn chìa khoá ở bộ phận khởi động, "ngày nào được quyết định ai là người hát cháu được hát."

      "Hứa nhé?"

      Julie gật đầu. "Hãy cố đến nhà thờ ngày nào đó và chứng minh cho cháu thấy. để cho cháu hát trong ca đoàn."

      "Người nhà của cháu thích nghe thuyết giáo."

      "Tốt, vậy cháu gặp tình thế khó xử thực rồi," Julie khi bắt đầu điều khiển xe lùi ra khỏi chỗ đậu xe của giáo viên, chuyện với cậu ta qua khung cửa sổ mở.

      "Tình thế khó xử là gì?"

      thò tay ra ngoài và vò rối mái tóc của cậu ta. "Tra nó trong từ điển ."

      Con đường về nhà của đưa ngang qua trung tâm của thị phố Keaton, bốn khúc đường đầy những cửa hiệu và công ty tạo thành hình vuông bao bọc toà án hạt cũ kỹ. Lần đầu tiên đến Keaton khi còn là đứa trẻ, thành phố Texas có nhà chọc trời hay những đại lộ - hoặc những căn nhà ổ chuột - có vẻ rất kỳ quặc và xa lạ đối với , nhưng nhanh chóng thích những con đường yên tĩnh và bầu khí thân thiện. Nó thay đổi nhiều trong mười lăm năm qua. Nó vẫn nhìn như lúc trước – xinh đẹp và độc đáo, với ngôi đình trắng xinh đẹp nằm giữa công viên và những con đường lát gạch vây quanh các cửa hàng và những ngôi nhà xinh xắn. Mặc dù dân số của Keaton phát triển từ 3,000 đến 5,000 người, những cư dân mới nhanh chóng thích ứng với bản sắc của thành phố, chứ thành phố thay đổi để hợp với lối sống của họ. Hầu hết cư dân vẫn lễ nhà thờ vào Chủ nhật, đàn ông tụ tập ở Câu lạc bộ Elk vào ngày thứ Sáu đầu tiên của mỗi tháng, và những ngày nghỉ hè vẫn còn được ăn mừng tưng bừng trong sân viên của thị phố, với ban nhạc Keaton chơi sân khấu, được phủ màu đỏ, trắng và xanh vào những dịp đó. Những cư dân của Keaton ban đầu đến lưng ngựa và những chiếc xe ngựa vào những ngày lễ hội đó. Bây giờ họ đến trong xe tải và xe hơi gọn, nhưng tiếng cười và nhạc vẫn vang trong khí mùa hè như trước đây. Trẻ em vẫn chơi đuổi bắt ở những cây cổ thụ hoặc long vòng, nắm tay cha mẹ và cây kem tay kia, trong khi ông bà của chúng ngồi những băng ghế ở công viên và hồi tưởng lại quá khứ. Thị phố là nơi mà mọi người bám chặt vào tình bằng hữu cũ, truyền thống cổ xưa, những kỷ niệm cũ. Nó cũng là nơi mà mọi người biết mọi thứ về nhau.

      Bây giờ Julie là phần của tất cả những thứ đó ; thích cảm giác an toàn, gắn bó mà nó mang lại cho , và từ khi được mười tuổi, tuyệt đối tránh làm bất cứ thứ gì có thể gây ra những lời bàn tán. Khi còn là thiếu nữ, chỉ hẹn hò với vài chàng trai mà cha mẹ và toàn bộ thị phố chấp thuận, và chỉ tham dự các hoạt động của trường và những sinh hoạt trong nhà thờ với họ. chưa bao giờ sai hẹn hoặc phạm luật giao thông hay bất cứ luật lệ nào khác; sống ở nhà khi học đại học, và cuối cùng khi thuê căn nhà cho riêng ở phía bắc thành phố năm ngoái, giữ nó gọn gàng và đặt ra quy tắc là cho phép bất cứ người đàn ông nào phải là thành viên trong gia đình vào đó lúc sẩm tối. Những trẻ khác lớn lên vào những năm 1980 lẽ ra nổi cáu với những hạn chế như thế, có tự áp đặt hay , nhưng Julie . tìm được ngôi nhà thực , gia đình ấm cúng, họ tôn trọng và tin tưởng , và quyết định rằng mãi mãi xứng đáng với tất cả những điều đó. Vĩ thế với nỗ lực, khi trưởng thành Julie Mathison trở thành công dân gương mẫu của Keaton. Ngoài việc dạy học ở Trường tiểu học Keaton và tình nguyện dành thời gian của cho chương trình những khuyết tật và chương trình dạy đọc chữ của , cũng dạy ở trường vào Chủ Nhật, hát trong ca đoàn, nướng bánh quy cho những cuộc gây quỹ của nhà thờ, và đan những chiếc khăn để bán giúp gây quỹ cho đồn chữa cháy mới.

      Với quyết tâm tuyệt đối, hủy diệt tất cả những dấu vết liều lĩnh của đứa trẻ bụi đời bốc đồng trước đây. Tuy nhiên, mọi hy sinh đem lại cho những phần thưởng lớn đến nỗi luôn cảm thấy như thể chính là người được ban phúc. thích làm việc với trẻ em và rất phấn khích khi được dạy những người lớn tuổi. tạo ra cuộc sống hoàn hảo cho mình. Ngoại trừ đôi khi trong đêm tối và mình, thể hoàn toàn tống ra cảm giác có cái gì đó ổn lắm về tất cả những chuyện này. Cái gì đó rất sai hoặc thiếu hoặc lạc lõng. cảm thấy như thể tạo ra vai trò cho mình và chắc phải làm gì tiếp theo.

      Cách đây năm, khi người phụ tá mục sư mới, Greg Howley, đến để giúp cha Julie, nhận ra những gì lẽ ra phải cân nhắc đến từ lâu : cần người chồng và gia đình của riêng để thương. Greg cũng nghĩ vậy. Họ bàn đến chuyện kết hôn, nhưng Julie muốn đợi cho đến khi tin chắc, và bây giờ Greg ở Florida với giáo đoàn của riêng , vẫn chờ quyết định. Những kẻ ngồi lê đôi mách trong thị trấn hoàn toàn tán thành người phụ tá mục sư trẻ đẹp trai làm chồng Julie, thất vọng khi Greg rời khỏi vào tháng trước sau lễ Giáng sinh mà đeo nhẫn đính hôn ngón tay . Julie cũng chấp nhận , cách khách quan. Ngoại trừ đôi khi, vào lúc đêm khuya, khi những cảm giác hồ nghi mơ hồ thể giải thích được bắt đầu xuất

      **********

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 11

      Tựa hông vào bàn làm việc, Julie cười với bảy người phụ nữ ở độ tuổi từ hai mươi đến sáu mươi, học đọc. bị chinh phục bởi quyết tâm, lòng can đảm của họ, và chỉ là mới bắt đầu biết họ thôi. chỉ còn tới hai mươi phút nữa trước khi phải có mặt ở nhà ba mẹ để dùng bữa tối, và muốn kết thúc lớp học. cách miễn cưỡng nhìn đồng hồ và , "Được rồi mọi người, đêm nay học tới đây thôi. Có câu hỏi gì về bài tập về nhà cho tuần tới hoặc có ai muốn ?"

      Bảy khuôn mặt nghiêm chỉnh ngước nhìn . Rosalie Silmet, hai mươi lăm tuổi và là người mẹ độc thân, đưa tay lên và rụt rè , "Chúng tôi - tất cả chúng tôi - muốn rằng điều làm rất có ý nghĩa với chúng tôi. Tôi được cử làm người đại diện để với vì tôi là người đọc khá nhất trong lớp. Chúng tôi muốn biết rằng tạo ra được khác biệt rất lớn chỉ bằng vào việc tin tưởng chúng tôi. Vài người trong chúng tôi," do dự và nhìn PaulinePerkins, người vừa mới tham gia vào lớp học gần đây dưới thúc giục của Rosalie, "nghĩ rằng thể dạy chúng tôi, nhưng chúng tôi sẵn sàng cho cơ hội để chứng tỏ."

      Nhìn theo ánh mắt của Rosalie đến người phụ nữ trang nghiêm tóc đen, khoảng bốn mươi tuổi, Julie nhàng, "Pauline, tại sao chị lại nghĩ là chị thể học đọc được vậy?"

      Người phụ nữ đứng lên như thể bà ta chuyện với nhân vật quan trọng và thừa nhận với Julie, "Chồng tôi nếu tôi ngu ngốc, tôi biết đọc khi tôi còn rồi. Con của tôi cũng y như vậy. Họ tôi chỉ lãng phí thời gian của . Tôi chỉ đến đây vì Rosalie ấy học rất nhanh và cũng chưa bao giờ nghĩ là ấy có thể. Tôi là tôi thử lần cho biết trong vài tuần."

      người phụ nữ khác trong phòng do dự gật đầu đồng tình, và Julie thoáng nhắm mắt lại trước khi thú với họ giấu cách đây lâu. "Tôi biết tất cả mọi người có thể học đọc. Tôi biết chắc là có khả năng đọc chẳng liên quan gì đến chuyện ngu ngốc cả. Tôi có thể chứng minh."

      "Như thế nào ?" Pauline hỏi thẳng thừng.

      Julie hít hơi dài và sau đó cách mỉa mai, "tôi biết, vì khi tôi đến Keaton, tôi học lớp thứ bốn và thể đọc giỏi như Rosalie đọc sau khi học trong lớp này được vài tuần. Tôi biết cảm giác thế nào khi nghĩ mình quá ngu ngốc đến mức thể học. Tôi biết cảm giác thế nào khi dò tìm lối xuống hành lang và đủ khả năng để đọc bảng hiệu cánh cửa nhà vệ sinh. Tôi biết cách mọi người nghĩ ra nhằm che giấu để cho mọi người cười nhạo mình. phải là tôi cười nhạo mọi người đâu. Tôi bao giờ cười nhạo mọi người. Bởi vì tôi biết điều nữa ... tôi biết mọi người can đảm như thế nào để đến đây hai lần tuần."

      Người phụ nữ há hốc miệng nhìn chằm chằm vào , rồi Pauline , "Đó có phải là ? thể đọc ư?"

      "Đó là , " Julie lặng lẽ, nhìn bà ta. "Đó là lý do tại sao tôi dạy lớp này. Đó là lý do tại sao tôi quyết tâm kiếm được những công cụ mới dành cho người lớn tuổi muốn học đọc. Tin tôi ," , đứng thẳng lên. "Tôi tìm cách để tìm được cho tất cả mọi người những thứ đó, đó là lý do tại sao tôi Amarillo sáng mai. Tất cả những gì tôi cầu bây giờ là mọi người hãy đặt chút niềm tin vào tôi. Và vào bản thân mình."

      "Tôi đặt nhiều niềm tin vào ," Peggy Listrom đùa, đứng lên, thu dọn vở và bút chì của ta. "Nhưng tôi còn chưa dám tin vào bản thân mình."

      "Tôi thể tin là như thế," Julie trêu chọc. " phải tôi nghe khoe lúc lớp học vừa bắt đầu là có thể đọc được vài tên đường và những bảng hiệu trong thành phố tuần này sao?"

      Khi Peggy cười toe toét và bồng lên đứa bé ngủ ghế trước mặt , Julie tỉnh táo lại và quyết định làm vài điều để làm họ hăng hái trong giai đoạn đầu này. "Trước khi mọi người ra về, có lẽ mọi người nên tự nhắc nhở mình về lý do mọi người lại muốn học đọc? Rosalie, sao?"

      "Rất dễ. Tôi muốn lên thành phố nơi có nhiều công việc và thoát khỏi việc lãnh tiền trợ cấp, nhưng tôi thể tìm được việc làm vì tôi thể điền vào hồ sơ xin việc. Dù tôi có thể nghĩ ra cách vượt qua được chuyện đó, tôi vẫn thể có được công việc tốt trừ phi tôi có thể đọc."

      Hai người phụ nữ khác gật đầu đồng ý, và Julie nhìn Pauline. "Pauline, sao lại muốn học đọc vậy?"

      ta cười với vẻ bẽn lẽn. "Tôi muốn chứng minh với chồng tôi là ấy sai. Tôi muốn có thể đối đầu với ấy chỉ lần và chứng minh là tôi ngu ngốc. Và sau đó ..." e dè.

      "Rồi sao ?" Julie nhàng thúc giục.

      "Rồi," kết thúc vào tiếng thở dài, "tôi muốn có thể ngồi xuống và giúp con tôi làm bài tập của chúng."

      Julie nhìn Debby Sue Cassidy, ba mươi tuổi với mái tóc nâu thẳng, đôi mắt nâu sáng rực, và bản tính rụt rè, liên tục bị chuyển trường trước đây vì cha mẹ cứ di chuyển trước khi cuối cùng bỏ học vào năm lớp năm. Julie nhận ra đặc biệt là người thông minh sáng sủa khác thường và từ vài lời mà ta trong lớp, rất sáng tạo và khá giỏi. là người giúp việc; và có tác phong chăm học tĩnh lặng của thủ thư. Lưỡng lự, thừa nhận, "nếu tôi có thể làm bất cứ việc gì sau khi tôi học đọc, chỉ có việc tôi muốn làm."

      "Là gì vậy?" Julie hỏi, cười đáp lại ta.

      "Đừng cười nhé, nhưng tôi muốn viết sách."

      "Tôi cười đâu," Julie nhàng.

      "Tôi nghĩ tôi có thể làm việc đó vào ngày nào đó. Ý tôi là, tôi có những ý tưởng hay cho nhiều câu chuyện, và tôi biết làm thế nào để kể chúng, chỉ là tôi thể viết chúng xuống. Tôi - tôi nghe sách băng - biết đó, dành cho người mù, mặc dù tôi bị mù. Tuy nhiên, đôi khi tôi cảm thấy như thế. Tôi cảm thấy như tôi ở trong đường hầm tăm tối, có lối thoát, ngoại trừ có lẽ bây giờ có. Nếu tôi thực có thể học đọc."

      Những lời thú nhận đó dẫn đến nhiều thú nhận khác, và Julie bắt đầu hiểu về cuộc sống của những người phụ nữ này. Mỗi người họ được tôn trọng; họ ràng bị bắt nạt bởi những người đàn ông mà họ từng sống hoặc kết hôn, và họ nghĩ họ đáng bị như thế. Đến lúc đóng cửa lớp học, bị trễ mười phút cho bữa ăn tối và càng quyết tâm hơn bao giờ hết là kiếm được số tiền mà cần để mua những dụng cụ trợ giảng giúp họ học nhanh nhất.

      *********

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 12

      Xe tuần tra của Ted đậu ở phía trước nhà ba mẹ khi Julie dừng xe, và Carl bước đường lái xe vào nhà, chuyện với Ted. Chiếc Blazer xanh của Carl mà khăng khăng bảo lấy nó Amarillo thay vì chiếc xe được an toàn lắm của , đậu ở đường lái xe vào nhà, và Julie đậu xe cạnh nó. Cả hai người đàn ông xoay qua chờ , và thâm chí sau bao nhiêu năm, vẫn cảm thấy tự hào và kinh ngạc với việc hai người trai trưởng thành cao lớn và đẹp trai vẫn tiếp tục thương như thế nào. "Chào, em !" Ted , ôm chầm .

      "Chào," đáp trả. " nghiệp luật thế nào rồi ?" Ted là cảnh sát ở Keaton, nhưng vừa mới lấy được bằng cử nhân luật và chờ nhận kết quả kỳ thi luật của .

      "Rất phát đạt," đùa. " giảng giải cho bà Herkowitz vì tội băng qua đường ẩu chiều nay. Nó làm rất vui." mặc dù với cố gắng hài hước, có dấu vết chua cay trong giọng của ở đó trong ba năm qua, kể từ khi cuộc hôn nhân ngắn ngủi của với con của công dân giàu có nhất ở Keaton bị thất bại. Kinh nghiệm đó làm đau khổ rồi khiến kiên cường hơn, cả gia đình biết và ghét điều đó.

      Carl, mặt khác, kết hôn được sáu tháng và nở nụ cười lạc quan khi ôm chầm . "Sara thể đến dùng bữa tối nay, ấy vẫn còn chưa hết cảm lạnh," giải thích.

      Đèn ngoài mái hiên bật sáng và Mary Mathison xuất ở ngưỡng cửa bên dưới ánh đèn, với tạp dề cột quanh thắt lưng. Ngoại trừ vài lọn tóc bạc mái tóc đen và việc bà cử động hơi chậm chạp hơn kể từ khi bà bị đột quỵ tim, bà vẫn còn xinh đẹp, và ấm áp như trước đây. "Các con," bà gọi, "Nhanh lên nào! Bữa ăn tối nguội lạnh kìa."

      Đức Cha Mathison đứng ở sau lưng bà, vẫn cao lớn và thẳng lưng, nhưng bây giờ ông phải luôn mang kính, và tóc ông bạc gần hết. "Nhanh lên," ông , ôm Julie và vỗ vai các cậu con trai khi họ cởi bỏ áo khoác.

      Điều duy nhất thay đổi về những bữa ăn tối của gia đình Mathison theo năm tháng là Mary Mathison thích sử dụng phòng ăn và xem những bữa ăn như thế này là những dịp đặc biệt, vì tất cả ba đứa con của họ đều trưởng thành và ở riêng. Tuy nhiên những bữa ăn tối vẫn thay đổi ; chúng vẫn là dịp cho những tiếng cười và chia sẻ, là lúc mà mọi vấn đề đôi khi được đề cập đến và những giải pháp được đề xuất. Cuộc đàm thoại qua quanh bàn ăn tối cùng với những đĩa thịt bò nướng, khoai tây nghiền, và rau tươi. "Việc xây cất căn nhà của Addelson thế nào rồi?" Bố Julie hỏi Carl ngay khi họ cầu nguyện xong.

      " tốt lắm. Thực ra, nó làm con phát điên lên. Thợ sửa ống nước nối nước nóng với vòi nước lạnh, thợ điện nối đèn ở mái hiên với công tắc bật máy xay rác, vì vậy khi bật máy xay đèn ngoài mái hiên bật sáng - "

      Thông thường, Julie vô cùng cảm thông với vất vả với nghề xây dựng của trai , nhưng ngay lúc này, tình huống khó khăn của Carl làm thấy hài hước hơn là buồn. "Ông ta nối đường dây của máy xay rác ở đâu vậy?" trêu chọc.

      "Herman nối nó với quạt lò. Ông ta lại ở trong trong "những tâm trạng" của ông ấy. nghĩ là ông ấy rất vui mừng khi có được công việc đến nỗi ông ấy cố tình làm sai mọi chuyện để ông ấy có thể kéo dài nó lâu hơn."

      "Trong trường hợp đó, nên đảm bảo rằng ông ta nối đường dây máy sấy với thứ khác. Ý em là, là xấu hổ nếu Thị trưởng Addelson dọn vào, bật máy sấy, và làm nổ tung cái lò vi ba của ông ấy."

      "Đây phải là chuyện đùa giỡn đâu, Julie. Luật sư của thị trưởng Addelson khăng khăng đòi đặt điều khoản phạt vào trong hợp đồng xây cất. Nếu hoàn thành nó cho ông ta vào tháng tư, phải trả $150 tiền phạt cho mỗi ngày chậm trễ, trừ phi thiên tai ngăn cản việc hoàn thành."

      Julie cố giữ khuôn mặt tỉnh bơ, nhưng dấu vết của nụ cười còn đọng lại trong mắt với hình ảnh của Thị trưởng Addelson mở công tắt đèn ở mái hiên nhưng máy xay rác của ông lại gầm rống lên. Ngoài việc là thị trưởng,Edward Addelson sở hữu ngân hàng, đại lý xe Ford, và cửa hàng bán đồ vật dụng, cũng như đa số những mảnh đất nằm ở phía tây Keaton. Mọi người trong Keaton biết về Herman Henkleman ; ông ta là thợ điện, người độc thân, và là người lập dị do di truyền. Giống như cha ông ta, Herman sống mình trong ngôi lều ngoài rìa thị trấn, làm việc khi ông ta muốn, hát hò khi ông ta uống rượu, và về lịch sử với vốn từ vựng và kiến thức như giáo sư đại học khi ông tỉnh táo. "Em nghĩ là phải lo lắng về việc Thị trưởng Addelson thi hành điều khoản phạt đó," Julie với vẻ thích thú, "Herman chắc chắn phù hợp như thiên tai. Ông ta giống như trận cuồng phong và động đất - dự đoán được, kiểm soát được. Mọi người ai cũng biết vậy."

      Carl cười khúc khích. "Em đúng," . "Nếu Thị trưởng Addelson kiện ra toà, bồi thẩm đoàn ở địa phương tuyên án có lợi cho ."

      im lặng diễn ra tiếp theo, đầy chia sẻ, như hoà ước ngầm, sau đó Carl với tiếng thở dài, " biết ông ta mắc phải chuyện gì nữa. Khi Herman ở trong "những tâm trạng" của ông ta, ông ta là thợ điện giỏi nhất mà từng thấy. muốn cho ông ấy có cơ hội lấy lại được phong độ với ít tiền trong túi, và nghĩ là ông ta ổn."

      "Thị trưởng Addelson đưa con ra toà nếu con hoàn tất ngôi nhà của ông ta bị trễ vài ngày," Đức Cha Mathison chêm vào, môi ông cong lên với nụ cười biết ơn khi ông tự giúp mình lấy món thịt bò nướng. "Ông ta là người đàn ông công bằng. Ông ta biết con là nhà thầu xây dựng giỏi nhất ở phía này của Dallas và con giúp ông ta tiết kiệm được rất nhiều tiền."

      "Bố đúng," Carl đồng ý. "Chúng ta hãy về chuyện gì đó vui vẻ hơn. Julie, em thoái thác nhiều tuần rồi. Bây giờ hãy thú nhận : em có kết hôn với Greg hay ?"

      "Ôi !" . " ra , em ... bọn em ... " cả gia đình nhìn với vẻ thích thú khi bắt đầu thay đổi muỗng nĩa bên cạnh đĩa của , sau đó cẩn thận quay tô khoai tây nghiền để hoạ tiết thiết kế nằm chính xác ngay giữa. Ted cười khanh khách và thấy mình hơi đỏ mặt. Từ thời thơ ấu, bất cứ khi nào cảm thấy chắc chắn hay lo lắng, luôn có thôi thúc đột ngột cần sắp xếp lại đồ đạc và đặt chúng cách ngăn ngắp, dù là "đồ đạc" đó là tủ áo trong phòng ngủ của , ngăn tủ trong nhà bếp, hay muỗng nĩa bàn. ném cho họ nụ cười bối rối, "Em nghĩ vậy. ngày nào đó."

      vẫn còn nghĩ như vậy khi ba người họ rời khỏi nhà và Herman Henkleman bước đến gần vỉa hè, cầm mũ trong tay, trông có vẻ e dè và hối hận. Ở tuổi 70, ông cao lớn và hốc hác, nhưng khi ông đứng thẳng vai, như ông làm bây giờ, có vẻ nghiêm trang nào đó trong ông hầu như luôn làm tim Julie đập mạnh. "Chào mọi người," ông với nhóm người tụ tập hiên nhà, sau đó ông hướng qua Carl và , "tôi biết là tôi sai với những việc tôi làm tại căn nhà của Addelson, Carl, nhưng tôi hy vọng cậu cho phép tôi sửa chữa những lỗi lầm của tôi. Tôi chỉ cầu được vậy thôi. Tôi cần được trả tiền hoặc thứ gì khác, nhưng tôi làm cho cậu thất vọng, và tôi muốn sửa chữa điều đó, tốt như tôi có thể làm được."

      "Herman, tôi xin lỗi, nhưng tôi thể - "

      Ông lão giơ tay lên, những ngón tay thuôn dài cao quí đến ngờ. "Carl, có ai ngoài tôi có thể biết tôi làm sai điều gì ở đó. Tôi cảm thấy khỏe cả tuần này, chỉ là tôi muốn với cậu, vì tôi sợ cậu nghĩ tôi già cả, bệnh hoạn và cho tôi làm việc. Tôi bị bệnh nghiêm trọng, chỉ là cảm cúm thôi. Ngay bây giờ, thợ điện mới của cậu có lẽ nghĩ ta biết tôi làm sai những gì, nhưng nếu có chuyện gì đó xảy ra sau khi cậu gắn tấm vữa ở nơi đó, cậu phải tháo xuống vách tường sau khi Addelson dọn vào. Cậu biết là cậu thể thay đổi thợ điện giữa chừng mà gặp khó khăn sau này mà."

      Carl do dự, Julie và Ted tế nhị cho cơ hội dịu xuống trong riêng tư. Sau khi lời từ giã, họ tiến về chiếc Blazer của Carl.

      "Có trận bão Bắc hướng tới Panhandle," Ted , hơi run rẩy trong chiếc áo khoác mỏng của . "Nếu bắt đầu có tuyết ở đó, em vui mừng là em lái chiếc xe chuyển động bốn bánh. ước gì Carl cần điện thoại trong xe tải của ấy. cảm thấy an tâm hơn nếu ấy có thể để nó lại trong chiếc Blazer."

      "Em sao," Julie hứa cách vui vẻ, ấn nụ hôn lên má . nhìn trong kính chiếu hậu khi lái xe rời khỏi. đứng vỉa hè với tay thọc vào túi, người đàn ông cao, mảnh khảnh, tóc vàng hấp dẫn với vẻ lạnh lùng, đau khổ khuôn mặt. Đó là vẻ mặt mà nhìn thấy kể từ cuộc ly hôn giữa với Katherine Cahill. Katherine từng là bạn thân nhất của và vẫn là vậy mặc dù bây giờ ấy chuyển đến Dallas. Cả Katherine lẫn Ted xấu về nhau với Julie, và thể hiểu tại sao hai người mà rất nhiều thể thương nhau. Đẩy suy nghĩ đau buồn đó qua bên, Julie xoay tâm trí của vào chuyến đến Amarillo vào ngày mai. hy vọng là trời đổ tuyết.

      * * *

      "Này, Zack," tiếng thầm gần như thể nghe được, " làm gì nếu trời bắt đầu có tuyết vào ngày mốt, như dự báo thời tiết thông báo ?" Dominic Sandini chồm từ giường ngủ cao xuống người đàn ông nằm dài ra chiếc giường bên dưới nhìn chằm chằm vào trần nhà. "Zack, có nghe tôi ?" ta thêm vào trong thầm lớn hơn.

      Kéo tâm trí của ra khỏi những mối suy tư bất tận về việc vượt ngục và những rủi ro liên quan đến nó, Zack từ từ xoay đầu lại và nhìn vào người đàn ông ba mươi tuổi khoẻ khắn, nước da màu ô liu ở chung xà lim với ở nhà lao Amarillo và là người chia sẻ kế hoạch vượt ngục bí mật của ta là phần trong đó. Chú của Dominic đóng vai trò chính trong kế hoạch đó - ông bầu cá ngựa, theo thông tin trong thư viện nhà tù, được cho là có quan hệ với băng nhóm Mafia ở Las Vegas. Zack trả cho Enrico Sandini cả gia tài để mở đường cho cuộc trốn chạy của . làm vậy với bảo đảm của Dominic rằng chú của ta là " người đáng tin cậy," nhưng có cách nào biết được cho đến vài giờ nữa là số tiền mà hướng dẫn Matt Farrell chuyển vào tài khoản ngân hàng Thuỵ Sĩ của Sandini có mua được cho chuyến vượt ngục hay . "Tôi xử lý nó," thẳng thừng.

      "Tốt, khi 'xử lý nó,' đừng quên là nợ tôi mười đồng đấy. Chúng ta đánh cuộc vào trận đấu của đội Bears vào năm ngoái và bị thua. Nhớ ?"

      "Tôi trả sau khi tôi rời khỏi đây." Để phòng hờ có bất kỳ người nào lắng nghe, Zack thêm, "vào ngày nào đó."

      Với nụ cười bí , Sandini ngả người ra, trượt ngón tay cái của dưới nắp phong bì mà mới nhận được vào ngày hôm đó, gác mắt cá chân qua, và chìm vào im lặng khi đọc nó.

      Mười đồng ... Zack nghĩ cách chán chường, nhớ lại những lúc thường phân phát mười đô la để thưởng cho người đưa tin và người giúp việc ở khách sạn như thể nó là tiền giả. Ở nơi tận cùng của địa ngục mà sống năm năm qua, đàn ông giết nhau vì mười đô-la. Mười đô-la có thể mua bất cứ thứ gì có sẵn ở đây, như là nắm thuốc lá cần sa, ít thuốc gây cảm giác và những tạp chí trụy lạc nào. Đó chỉ là số trong "những thứ xa xỉ" mà tiền có thể mua được ở nơi này. Thông thường cố nghĩ về cách từng sống ; nó làm cho cái phòng giam cỡ mười hai nhân mười lăm feet với bồn rửa, nhà vệ sinh, và hai cái giường càng thể chịu nổi hơn, nhưng vì bây giờ giải quyết xong việc vượt ngục hoặc là bị giết chết trong khi cố gắng làm điều đó, muốn nhớ lại. Trí nhớ củng cố quyết tâm trốn chạy của , dù cho cái giá hoặc rủi ro cao đến bao nhiêu. muốn nhớ lại cảm giác tức giận mà cảm thấy vào ngày đầu tiên khi cánh cửa phòng giam đóng sầm lại và ngày hôm sau, khi băng đảng bao quanh ở sân chơi trong tù, chế nhạo, "Này, diễn viên điện ảnh, cho bọn tao thấy mày thắng tất cả những trận đánh trong phim xem nào." cuồng nộ mù quáng khiến nhào vào gã lớn nhất trong đám, giận dữ và non nớt muốn chấm dứt mạng sống của ngay lúc đó, càng nhanh càng tốt, nhưng cho đến khi gây thương tích cho kẻ chọc ghẹo . Và bị thương nặng ngày hôm đó. đầy sinh lực, và tất cả những hành động học được từ những trận đánh đấm giả vờ trong những vai "hung bạo" lãng phí. Đến lúc trận đánh đấm kết thúc, Zack bị gãy ba xương sườn và thận bị bầm dập, nhưng hai đối thủ của trông còn tệ hại hơn nhiều.

      Chiến thắng của làm bị biệt giam cả tuần, nhưng ai dám trêu chọc sau đó. Những lời phát tán rằng kẻ điên, và thậm chí những kẻ đâm thuê chém mướn cũng tránh xa . Xét cho cùng cũng là kẻ bị kết án giết người, phải là tên tội phạm bình thường. Nó cũng đem lại cho ít tôn trọng. Phải mất ba năm mới khôn ngoan và nhận ra rằng con đường dễ nhất là trở thành người đáng được tin cậy, nghĩa là cư xử cho đàng hoàng và hòa nhập với bọn họ. Và làm thế, thậm chí bắt đầu thích vài người trong bọn họ, nhưng chưa bao giờ, trong bao năm nay, biết được bình yên. bình yên chỉ có thể cùng với chấp nhận số phận của , và lần trong suốt thời gian giam cầm dài đăng đẳng của , thậm chí chỉ là trong khoảnh khắc, có thể làm được những gì những tên tội phạm được khuyên răn nên làm : thể chấp nhận giam cầm của và bị kìm hãm ở đây. học được trò chơi và giả vờ là "thích nghi," nhưng ngược lại. là mỗi buổi sáng khi mở mắt, trận chiến bên trong bắt đầu bùng nổ và tiếp tục biến thành cơn thịnh nộ cho đến khi cuối cùng ngủ thiếp . phải ra khỏi đây trước khi nó làm phát điên lên. Kế hoạch của rất cẩn thận : mỗi thứ Tư, Warden Hadley, người điều hành nhà lao giống như trại tù binh của Đức Quốc Xã 17 của riêng ông ta, tham dự hội nghị cộng đồng ở Amarillo ; Zack là tài xế, và Sandini là người sai vặt của ông ta. Hôm nay là thứ Tư, và mọi thứ Zack cần để trốn thoát được cách bình an chờ ở Amarillo, nhưng vào phút chót, Hadley, người phải phát biểu tuần này với Zack rằng cuộc họp được dời lại đến thứ Sáu. Quai hàm của Zack siết chặt. Nếu vì cuộc trì hoãn đó, Zack được tự do. Hoặc bị chết. Bây giờ, phải đợi cho đến ngày mốt để thực cuộc trốn chạy của , và biết làm thế nào có thể chịu đựng nổi hồi hộp.

      Nhắm mắt, nhẩm lại kế hoạch lần nữa. Nó đầy cạm bẫy, nhưng Dominic Sandini là người đáng tin cậy, vì vậy ta có thể giúp ở bên trong. Mọi thứ ở bên ngoài được sắp xếp bởi Enrico Sandini - tiền bạc, xe cộ, và lý lịch mới. Sau đó, phần còn lại là tùy vào Zack. Vào thời điểm này, điều làm lo lắng nhất là những việc thể dự đoán được cách chính xác, như thời tiết và những chướng ngại có thể có. Ngay cả với kế hoạch chu đáo của , có cả ngàn chuyện khác có thể xảy ra và gây ra ảnh hưởng dẫn đến sụp đổ của toàn bộ kế hoạch. Rủi ro rất cao, nhưng quan trọng. . chỉ có hai cách lựa chọn : ở lại trong đáy địa ngục này và để cho nó huỷ diệt những gì còn sót lại trong tâm trí hoặc trốn thoát và đánh liều với khả năng có thể xảy ra là bị bắn chết khi họ cố bắt được . Đối với , thà bị giết hơn là bị mục rữa ở đây.

      xoay xở để thoát cách bình an vô , biết họ bao giờ ngưng săn lùng . Trong suốt quãng đời còn lại của - có lẽ cuộc sống rất ngắn ngủi của - bao giờ có thể thư giãn hoặc nhìn qua vai, bất kể đến được nơi nào thế giới. Nó cũng rất đáng. Bất cứ thứ gì cũng đáng cả.

      "Trời đất!" Tiếng hét bất thình lình của Sandini làm Zack thoát khỏi những suy nghĩ về kế hoạch trốn chạy của . "Gina sắp kết hôn !" vẫy vẫy lá thư đọc nãy giờ, và khi Zack chỉ quay đầu lại và nhìn với cái nhìn biểu lộ chút cảm xúc, Sandini lớn hơn. "Zack, có nghe tôi ? Em tôi, Gina, kết hôn trong hai tuần nữa ! Nó kết hôn với Guido Dorelli."

      "Đó là lựa chọn tốt," Zack bằng giọng chua chát, "vì chính ta là người làm ấy mang thai."

      "Đúng, nhưng như tôi với , mẹ tôi chịu cho nó kết hôn với ta."

      "Vì ta là kẻ cho vay nặng lãi," Zack giả định sau khi ngừng lại lát để nhớ lại những gì biết về Guido.

      "Đồ chết tiệt, phải. Ý tôi là ta cần phải kiếm tiền để sống, Mẹ cũng hiểu chuyện đó. Guido chỉ là cho người ta mượn tiền trong lúc khó khăn, chỉ vậy thôi."

      "Và nếu họ thể trả tiền lại cho ta, ta bẽ gãy chân họ."

      Zack quan sát khuôn mặt của Sandini và ngay lập tức hối hận với lời chế nhạo mỉa mai của . Mặc dù Sandini từng đánh cắp hai mươi sáu chiếc xe và bị bắt giữ mười sáu lần trước khi ta được hai mươi tám tuổi, có cái gì đó rất trẻ con về chàng trai người Ý gầy . Giống như Zack, ta là người được tin tưởng, nhưng thời hạn tù của ta chỉ còn bốn tuần nữa. Sandini là người rất tự phụ, luôn sẵn sàng đánh đấm, và trung thành hết lòng với Zack, người đóng những bộ phim mà thích. gia đình đông đúc đến thăm thường xuyên trong tù vào những ngày thăm nuôi. Khi họ khám phá ra Zack ở cùng xà lim với , họ rất kinh sợ, nhưng khi họ phát có ai đến thăm cả, họ quên mất là ai và thu nhận như thể người bà con gần. Zack nghĩ muốn được ở mình, và làm chuyện đó với họ bằng cách lẩn trốn và lờ vồ vập của họ khi thể tránh được. Đó là nỗ lực vô ích. càng tránh né, họ càng khăng khăng bao bọc trong nhóm người vui vẻ, thương. Trước khi nhận biết nó xảy ra, được ôm và hôn bởi bà mẹ phục phịch, chị em và em họ của Sandini. Những em bé tóc đen mới chập chững bước với những cây kẹo, bàn tay dính đầy đường và nụ cười làm mềm lòng người khác được đặt phịch đùi trong khi những bà mẹ với nước da ô liu của chúng bàn về những công việc gia đình khổng lồ, và Zack cố gắng cách bất lực để nhớ tên tất cả họ và cùng lúc giữ đôi mắt cảnh giác những cây kẹo chắc chắn cuối cùng cũng dính vào tóc . Ngồi lên băng ghế trong sân tù đông đúc, xem em bé Sandini mũm mĩm bước những bước chập chững đầu tiên của nó và duỗi tay ra với Zack, phải với bất cứ người Sandinis nào khác, mà muốn giúp nó.

      Họ bao bọc trong tình cảm ấm áp và khi họ rời khỏi, họ gửi cho bánh quy Ý và xúc xích Ý hôi hám được quấn trong những tờ giấy nâu dính đầy dầu mỡ hai lần mỗi tháng, đều đặn và chính xác tuyệt đối, giống như họ gửi đồ cho Dominic. Mặc dù nó làm cho khó tiêu, Zack luôn ăn số xúc xích và ăn hết bánh quy, và khi đám phụ nữ nhà Sandini bắt đầu gởi thư cho và xin chữ ký, Zack nghiêm túc đáp lại. Mẹ của Sandini gửi cho Zack thiệp mừng sinh nhật và khiển trách quá ốm. Và vào những dịp hiếm có khi Zack thực cảm thấy như muốn cười, Sandini hầu như luôn là nguyên nhân. Theo cách kỳ quái, gần gũi với Sandini và gia đình của ta hơn với gia đình của chính .

      Cố gắng vô hiệu hóa lời bình luận chỉ trích cuối cùng của về em rể tương lai của Sandini, Zack với vẻ khâm phục, "Bây giờ khi tôi nghĩ về chuyện đó, những ngân hàng khá hơn bao nhiêu. Họ ném những quả phụ và trẻ mồ côi ra ngoài đường khi họ thể trả tiền."

      "Đúng chính xác !" Sandini , gật gù cách dứt khoát, vui vẻ của quay lại lại.

      Nhận ra rằng nó là cách làm cho thấy nhõm để đẩy lo lắng của về tình huống có thể xảy ra trong kế hoạch trốn thoát mà thể kiểm soát, Zack tập trung vào tin tức mới của Sandini và , "nếu mẹ phản đối nghề của Guido hoặc lý lịch vào tù của ta, tại sao bà lại để cho Gina kết hôn với ta chứ?"

      "Tôi với rồi, Zack" Sandini cách nghiêm trang, "Guido từng kết hôn trước đây - trong nhà thờ - và bây giờ ta ly dị, vì thế ta bị khai trừ ra khỏi cộng đồng tôn giáo của chúng tôi."

      Cố làm mặt tỉnh, Zack , "Đúng. Tôi quên mất."

      Sandini quay trở lại với lá thư của . "Gina gởi lời thăm . Mẹ cũng vậy nữa. Mẹ hay viết thư cho bà và ăn đủ."

      Zack nhìn cái đồng hồ nhựa mà được phép đeo và đứng lên. "Nhanh lên , Sandini. đến lúc đếm tù nhân nữa rồi."

      *********

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 13

      Hai chị em lớn tuổi ở sát vách nhà Julie ngồi ghế xích đu trước hiên nhà, nơi ưa thích mà họ có thể quan sát hầu hết mọi hoạt động của hàng xóm cùng với bốn dãy nhà chạy dài xuống đường Elm. Lúc này, hai người phụ nữ lớn tuổi chồng theo dõi Julie thảy cái túi xách của vào ghế sau chiếc Blazer.

      "Chào buổi sáng, Julie," Flossie Eldridge gọi ra, và Julie xoay đầu lại, giật mình khi nhận thấy hai bà lão tóc trắng thức giấc và ra ngoài vào lúc 6 giờ sáng.

      "Chào buổi sáng, bà Flossie," gọi khẽ, nghiêm túc quay về phía họ và qua sân cỏ ẩm ướt để chào hỏi họ. "Chào buổi sáng, bà Ada." Mặc dù họ ở vào tuổi giữa bẩy mươi, hai người phụ nữ vẫn nhìn giống nhau đến ngờ, giống nhau được củng cố bởi thói quen mặc quần áo giống nhau của họ. Tuy nhiên, tương đồng giữa họ chấm dứt ở đó, vì Flossie Eldridge tròn trịa, ngọt ngào, dễ chịu, và vui vẻ, trong khi em của bà ốm, chua cay, hống hách, và nhiều chuyện.

      "Buổi sáng hôm nay đẹp," bà Flossie thêm vào, kéo khăn choàng của bà chống lại khí trời tháng giêng. "Những ngày quá lạnh này thỉnh thoảng xảy ra chắc chắn làm cho mùa đông có vẻ ngắn hơn và dễ chịu hơn, phải Julie ?"

      Trước khi Julie có thể trả lời, Ada Eldridge tò mò : " lại nữa hả Julie ? chỉ vừa mới về lại cách đây vài tuần mà."

      "Cháu chỉ hai ngày thôi."

      "Lần này là chuyến công tác khác hay là chơi vậy?" Ada tiếp tục cách dai dẳng.

      "Gần như là công tác." Ada nhướn lông mày của bà, lặng lẽ cầu thêm thông tin và Julie miễn cưỡng phải thêm thay vì bất lịch . "Cháu đến Amarillo để chuyện với người đàn ông về việc quyên tặng ít tiền cho chương trình ở trường."

      Ada gật đầu, tiếp thu thông tin này. "Tôi nghe gặp khó khăn về việc hoàn tất căn nhà của Thị trưởng Addelson. Cậu ta nên thuê Herman Henkleman. Gã đó là người rất đoảng."

      Cố nén cái nhìn thôi thúc qua bà Flossie để xem bà phản ứng thế nào với lời chỉ trích nặng nề về người cũ của bà, Julie với Ada, "Carl là nhà thầu xây dựng giỏi nhất ở phía này của Dallas, đó là lý do tại sao kiến trúc sư của Thị trưởng Addelson chọn ấy. Mọi thứ trong căn nhà đó phải được làm theo cầu đặc biệt của ông ấy. Cần phải có thời gian và kiên nhẫn." Ada mở miệng để tiếp tục điều tra , nhưng Julie chặn bà bằng cách nhìn lướt qua đồng hồ của cách vội vã, "Cháu phải lên đường thôi. Đó là chuyến dài đến Amarillo. Tạm biệt, bà Flossie, bà Ada."

      "Lái xe cẩn thận đấy," bà Flossie cảnh báo. "Tôi nghe có luồng khí lạnh thổi qua vào ngày mai hoặc ngày mốt, ở gần Amarillo. Tuyết rơi nhiều ở Panhandle. muốn bị kẹt trong trận bão tuyết đâu."

      Julie mỉm cười cách trìu mến với bà lão tròn trịa. "Đừng lo. Cháu có chiếc Blazer của Carl. Hơn nữa, dự báo thời tiết chỉ có hai mươi phần trăm cơ hội là có tuyết ở đó."

      Hai bà cụ nhìn chiếc Blazer lùi khỏi đường lái xe vào nhà, sau đó bà Flossie thở dài. "Julie có cuộc sống phiêu lưu. ta Paris, Pháp, với các giáo viên vào mùa hè năm ngoái, và ta đến Grand Canyon năm trước đó. ta cứ du lịch hoài."

      "Thợ làm rong cũng vậy thôi," Ada với giọng điệu chua cay. " ta nên ở lại nhà và kết hôn với người phụ tá mục sư si mê ta trong khi ta vẫn còn có cơ hội."

      Thay vì đặt mình qua những cuộc cải cọ vô nghĩa với người em sinh đôi cứng cỏi mạnh mẽ của bà, Flossie làm điều mà bà luôn làm : bà thay đổi đề tài. "Đức Cha và Bà Mathison chắc là rất tự hào về tất cả những người con của họ."

      "Họ làm thế nếu họ khám phá ra là Ted của họ qua đêm với mà cậu ta hẹn hò. Irma Bauder bà ta nghe tiếng xe của cậu ta cho đến gần bốn giờ sáng cách đây hai đêm!"

      Vẻ mặt của Flossie trở nên mơ mộng. "Ôi, nhưng mà Ada, họ có thể có rất nhiều chuyện để . Chị cá là họ !"

      "Họ động cỡn đấy!" Ada cáu kỉnh phản kích, "và chị vẫn là kẻ lãng mạn ngu ngốc, như mẹ chị. Bố luôn vậy."

      "Bà cũng là mẹ của em đấy, Ada," Flossie cẩn thận chỉ ra.

      "Nhưng em giống bố. Em giống bà tí nào cả."

      "Bà chết khi chúng ta còn bé, vì thế em thể chắc như vậy."

      "Em chắc chắn vì bố luôn vậy. Ông ấy chị là kẻ ngu ngốc như bà, và em mạnh mẽ giống ông. Đó là lý do tại sao ông lại giao quyền kiểm soát tài sản của ông cho em, nếu chị nhớ lại - vì ông tin chị có thể tự lo cho bản thân mình, vì vậy em phải coi chừng cả hai chúng ta."

      Flossie mím môi, sau đó bà cẩn thận thay đổi đề tài lần nữa. "Căn nhà của thị trưởng Addelson sắp sửa trở thành nơi tham quan. Chị nghe ông ấy có cả thang máy đấy."

      Ada đặt chân sàn nhà và giận dữ đẩy chiếc xích đu làm nó rung chuyển, kêu cót két. "Với Herman Henkleman có mặt ở đó, thị trưởng may mắn nếu thang máy của ông ta bị nối dây với tủ com-mốt!" bà phản kích với vẻ khinh thường cay độc. "Người đàn ông đó vô tích đến tuyệt vọng, như bố của ông ta, và bố của bố ông ta cũng vậy. Em với chị là ông ta như vậy mà."

      Flossie nhìn xuống bàn tay tròn lẳn nằm đùi bà. Bà gì cả.

      **********

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :