1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Perfect - Judith McNaught ( 88c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 62

      Bác sĩ Delorik rời khỏi phòng ngủ của Julie mang theo cái túi xách đen của ông và mỉm cười trấn an gia đình của Julie và Katherine lo lắng tụ tập ở phòng khách để chờ nghe ông chuẩn đoán bệnh. " ấy rất khỏe mạnh. ấy sao trong 24 tiếng đồng hồ," ông hứa. "Các người có thể vào và lời chúc ngủ ngon nếu các người muốn. ấy được chích thuốc an thần vì thế ấy biết là ngày hay đêm, và ấy có thể đáp lại hay thậm chí nhớ là các người ở đây, nhưng nó có thể giúp ấy nghỉ ngơi dễ dàng hơn. mất vài ngày trước khi ấy cảm thấy muốn làm lại."

      "Tôi gọi cho hiệu trưởng của nó để giải thích." bà Mathison vội , đứng lên, ánh mắt lo lắng của bà nhìn vào cánh cửa phòng mở của Julie.

      "Bà cần phải giải thích nhiều cho ông ấy hay bất cứ người nào khác," bác sĩ Delorik thẳng thừng. "Trong trường hợp bà còn chưa xem truyền hình, bà cũng có thể biết tối qua xảy ra chuyện gì ở Mexico ví nó được đăng tải khắp nơi tin tức sáng nay, đầy đủ với những đoạn phim được cung cấp bởi những người nghỉ phép có mặt ở sân bay. Tin vui là, mặc dù Benedict bị đánh đập bởi cảnh sát Mexico các đoạn phim đó, báo chí làm Julie nghe giống như là người hùng cộng tác trong kế hoạch khôn ngoan để bẫy kẻ giết người."

      Sáu khuôn mặt nhìn ông chút vui mừng với "tin vui" của ông vì thế ông tiếp tục khi ông mặc vào áo choàng, "ai đó nên ở với ấy trong 24 giờ tiếp theo - chỉ để trông chừng ấy và chắc chắn là có ai đó ở đấy khi ấy thức dậy."

      "Chúng tôi ở lại," James Mathison , choàng tay qua vợ ông.

      "Hai người nên về nhà và ngủ chút nếu hai người muốn vài lời khuyên miễn phí," bác sĩ Delorik cách kiên quyết. "Bà trông như bị kiệt sức. Mary, tôi muốn bà nhập viện vì bệnh tim vì những chuyện căng thẳng này."

      "Ông ấy đúng," Ted với vẻ dứt khoát tuyệt đối. "Bố mẹ về nhà và nghỉ ngơi chút. Carl, và Sara làm và tối nay hãy ghé đây nếu các người muốn. Dù sao em cũng nghỉ hai ngày, vậy em ở lại đây."

      " đời nào !" Carl tranh cãi. "Em ngủ kể từ ngày hôm kia, và hơn nữa, em ngủ như chết vậy. Nếu em ngủ, em nghe Julie nếu nó cần em."

      Ted mở miệng định cố cãi lại, sau đó đưa ra giải pháp tốt hơn. "Katherine," , quay qua , "Em ở lại đây với tôi chứ? Nếu Carl và Sara mất nửa ngày để tranh cãi với tôi. Hay em có chuyện khác phải làm ?"

      "Em muốn ở lại," Katherine đơn giản.

      "Vậy quyết định thế nhé," Đức Cha Mathison , và cả gia đình xuống hành lang để đến phòng ngủ của Julie, trong khi Katherine vào bếp để làm cho Ted bữa điểm tâm .

      "Julie, con , là bố đây. Mẹ cũng ở đây với bố."

      Trong giấc mơ mê mụ của , Julie cảm thấy cái gì đó chạm vào trán , và giọng thầm của cha từ nơi xa, rất xa, "Chúng tôi con. Mọi chuyện được tốt thôi. Ngủ yên nhé." Sau đó giọng mẹ ở đó, đầy nước mắt và dịu dàng. "Con rất dũng cảm, con cưng. Con luôn rất dũng cảm. Ngủ ngon." Cái gì đó thô nhám cạ vào má và làm cau mày và quay đầu , và tiếng cười của Carl chạm vào tai . "Đó phải là cách để đối xử với người trai ưa thích của em, chỉ vì chưa cạo râu ... em, em cưng." Rồi có Ted với trong giọng trêu chọc, "Carl dối đấy ! mới là người ưa thích của em. Katherine và vẫn ở đây. Nếu em thức dậy, chỉ cần gọi bọn , và bọn chăm sóc em từng li từng tí." Giọng dịu dàng của Sara thầm, "Mình cũng cậu, Julie. Ngủ ngon."

      Và sau đó những giọng lùi lại, lặn vào trong bóng tối để hoà trộn với tất cả những thanh kỳ lạ khác và hình ảnh khó chịu của những người đua nhau chạy, la thét và xô đẩy, những cây súng và ánh đèn xoay tròn và đôi mắt vàng lạnh buốt như dao găm đâm vào , và tiếng động cơ máy bay gầm rống, gầm rống và gầm rống.

      * * *

      Katherine nghe tiếng cửa trước đóng lại khi đặt bánh mì nướng, mứt, và ly nước cam ép vào khay. Như hứa làm hôm qua, Ted gọi ngay khi đưa Julie về nhà sáng nay, nhưng khi Katherine đến, cả gia đình tụ tập lại, vì vậy tất cả những gì biết về chuyện xảy ra ở thành phố Mexico là phiên bản ngắn, chắc chắn bỏ nhiều thứ mà Ted cung cấp cho cha mẹ lo lắng của .

      Mang theo cái khay tiến về phòng khách, sau đó dừng lại khi nhìn thấy Ted, ngồi lên ghế xô pha chồm về phía trước, với khuỷu tay chống đầu gối ôm đầu trong tay. Đó là tư thế quá tuyệt vọng đến nỗi nhận biết ngay là nó đến từ thứ gì khác hơn là mệt mỏi.

      "Nó rất tệ ở thành phố Mexico, đúng ?" lặng lẽ hỏi.

      "Còn tệ hơn tệ," , chà tay che khuôn mặt khi đặt cái khay bàn và ngồi ở đầu kia của ghế xô pha. Tựa cánh tay chân, quay đầu lại với cách khắc nghiệt, "đó là cơn ác mộng. Chỉ có chút phúc lành là Julie rất cuồng loạn, rất căng thẳng, thậm chí trước khi nó được bắt đầu, tôi biết nó nhớ nửa chuyện xảy ra. Hơn nữa, Paul Richardson cố giữ nó nơi mà tầm nhìn của nó bị ngăn chặn phần bởi tình trạng xô bồ, để nó nhìn thấy hết mọi chuyện. Tôi, tuy nhiên," ủ rũ, "ở ngay sát bên với tầm nhìn ràng, và tôi cuồng loạn. Chúa ơi, nó tệ hơn bất cứ thứ gì tôi tưởng tượng ..."

      Khi dường như biết làm thế nào để giải thích, Katherine , "Ý là Benedict sử dụng bạo lực ư ? ta cố tiếp cận ấy và phương hại ấy ư?"

      "Bạo lực ư?" lặp lại trong giọng đau khổ. "Phương hại nó ư ? Tôi gần như ước với Chúa là ta thử ! Nó khá hơn nhiều, dễ hơn nhiều đối với nó."

      "Em hiểu."

      Với tiếng thở dài gay gắt, ngã người vào ghế xô pha, nhìn lên trần nhà, và nở nụ cười chán nản. ", ta sử dụng bạo lực. Ngay khi ta biết chuyện gì xảy ra, ta như tê liệt, ta cố di chuyển hay cúi xuống né hay bỏ chạy, ta chỉ đứng ở đó, chống chọi và nhìn chằm chằm vào Julie và lắc đầu, cảnh báo nó phải tránh ra và bỏ trốn. ta chùn bước hay lời, thậm chí khi họ còng tay và xô ta vô tường để lục soát ta. Cảnh sát Mexico - chút nới tay trong việc sử dụng những gì chúng tôi gọi là 'quyền lực phi pháp,' và họ giữ ta nhưng với lý do là để lục soát ta. người nện ta ở thận, người khác đánh ta ở sau đầu gối, và ta bao giờ vùng vẫy hoặc chống chọi lại họ hoặc lời nào. Chúa ơi, tôi chưa từng thấy người cư xử giống như thế khi ta bị bắt, khi mà mọi chuyện trở nên bạo lực. Nó như thể ta quá tuyệt vọng để giữ cho mọi chuyện êm dịu đến nỗi ta quan tâm đến những chuyện họ làm đối với ta. Julie thậm chí thể nhìn thấy hầu hết những gì họ làm với ta, và nó vẫn còn hét vào họ được làm ta đau."

      "Uống cái này, trước khi cho em biết thêm," Katherine , trao cho ly nước cam ép. ngồi thẳng lên và nắm lấy nó với nụ cười ngắn, biết ơn, như thể luôn muốn nó, nhưng có sức để đưa tay lấy nó. "Đó có phải là kết thúc ?" hỏi khi uống gần hết ly nước cam ép.

      lắc đầu và tiếp tục trở ngồi lại tư thế cũ, tay đầu gối, vai rũ xuống về phía trước, lăn cái ly giữa hai tay và nhìn vào đó. "," cách cay độc, "đó chỉ là phần tốt."

      "Phần tệ hại là gì?" Katherine hỏi, giọng của lấp đầy hoảng sợ.

      "Vài phút sau khi họ lôi Benedict ra khỏi đó. Hadley, gã giám ngục từ nhà lao Amarillo, người cũng là kẻ tàn ác, dừng lại để chúc mừng Julie ngay trước mặt Benedict."

      "Tại sao chuyện đó lại làm ông ta thành kẻ tàn ác chứ ?"

      "Em phải nhìn thấy nụ cười mặt của ông ta mới hiểu. Với Benedict đứng ở đó, Hadley cố tình làm nó nghe có vẻ như Julie hình thành toàn bộ mưu để gia nhập ta ở Mexico chỉ để nó có thể bẫy ta và bán đứng ta."

      Tay Katherine đưa đến họng và Ted gật đầu đồng ý ở cử chỉ vô thức của . "Em thấy rồi đó, và Benedict cũng thấy . Chúa ơi, em nên nhìn thấy nét mặt của ta. ta trông có vẻ .... chết người, đó là chữ duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến, và nó thậm chí mô tả được điều đó. ta cố tiếp cận nó hay có lẽ là để phủ nhận, tôi , nhưng dù sao nữa, cảnh sát Mexico viện nó làm cớ để bắt đầu đánh đập ta ngay trước mặt nó. Đó là lúc Julie phát điên lên và tấn công Hadley. Sau đó nó ngất xỉu, cảm ơn Chúa."

      "Tại sao Paul Richardson làm điều gì đó để chặn tất cả những chuyện này xảy ra ngay từ đầu chứ?"

      Ted cau mày vào ly của , sau đó đặt nó xuống. "Tay Paul bị buộc chặt. Miễn là chúng tôi ở phía bên kia biên giới Mexico, ta phải làm theo hệ thống của họ. Lý do duy nhất Cục điều tra liên bang dính líu trong giai đoạn đầu tiên là vì họ có lệnh bắt giữ liên bang đối với Benedict cho tội bắt cóc. Chính phủ Mexico làm theo lệnh bắt giữ đó và đồng ý hợp tác với tốc độ bất ngờ trong hành động ở sân bay, nhưng cảnh sát Mexico có thẩm quyền hoàn toàn đối với Benedict cho đến khi họ đưa ta vào biên giới Mỹ."

      " mất bao lâu?"

      "Trong trường hợp này lâu. Thay vì chở ta đến biên giới, là những gì họ thường làm, Paul bảo họ đưa ta bay đến biên giới của chúng ta trong máy bay tư nhân . Máy bay của ta cất cánh cùng lúc với máy bay của chúng tôi. Trước khi chúng tôi rời khỏi sân bay, cảnh sát Mexico cách muộn màng có lại lương tâm," thêm cách chế nhạo. "Họ xung quanh, tịch thu tất cả những cuốn phim mà họ có thể chạm tay vào từ bất kỳ người nào có máy quay. Paul có giữ vài cuộn băng video mà họ phát , phải vì ta quan tâm đến cảnh sát Mexico, nhưng vì ta cố bảo vệ Julie khỏi bị nhìn thấy trong phim. Tôi thấy trong những cuộn băng họ ràng thiếu trong bản tin trong sân bay, nhưng máy ảnh người Benedict gần như suốt toàn bộ thời gian. Ít ra đó là phúc lành ."

      "Vì lý do nào đó, em cho là Paul trở lại đây với ấy."

      Lắc đầu, Ted , " ấy phải có mặt ở biên giới Texas để nhận Benedict từ cảnh sát Mexico, sau đó ấy đưa Benedict đến chỗ Hadley."

      Katherine nghiên cứu khuôn mặt của lát. "Đó là mọi chuyện xảy ra ư?"

      " hoàn toàn," cách căng thẳng, "còn chi tiết nữa, thêm cú đánh chí mạng đối với nó mà tôi bỏ qua."

      "Là chuyện gì?"

      "Cái này," Ted , cho tay vào trong túi áo. "Benedict có cái này người ta, và Hadley đưa cái này cho nó với vẻ thích thú." Mở nắm tay ra, thả chiếc nhẫn vào bàn tay duỗi ra của Katherine, nhìn mở to mắt choáng váng và sau đó đầy nước mắt.

      "Ôi trời ơi," thầm, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trong lòng bàn tay, " ta ràng muốn ấy có thứ rất đặc biệt. Cái này quá tuyệt diệu."

      "Đừng ủy mị như thế," Ted cảnh báo, nhưng giọng của cộc lốc. "Người đàn ông đó là kẻ điên, kẻ giết người."

      nuốt nước bọt và gật đầu. "Em biết."

      liếc nhìn từ chiếc nhẫn trong lòng bàn tay phải đến viên đá khổng lồ ngón tay trái của . "Nó quá so với viên đá cuội em đeo."

      cười nghẹn. "Kích cỡ phải là mọi chuyện, và hơn nữa, ta thể để cho ấy đeo chiếc nhẫn như thế này, vì nó gây nhiều chú ý dù họ có đến đâu. Vì thế ta mua cho ấy chiếc nhẫn này," nhàng phỏng đoán.

      "Nó chỉ là chiếc nhẫn cưới kim cương bình thường thôi."

      Katherine lắc đầu phủ nhận. " có gì bình thường về chiếc nhẫn này cả. Chiếc nhẫn làm bằng bạch kim, phải vàng và những hạt kim cương bọc quanh nó."

      " sao nào, chúng lớn lắm," Ted thẳng thừng, nhưng thấy nhõm khi ràng bị lạc đề từ đề tài lúc nãy của họ.

      "Kích cỡ phải là mọi thứ," lại , lật chiếc nhãn trong những ngón tay của . "Những viên đá này rất tốt, và chúng có kiểu cắt rất mắc tiền."

      "Chúng có hình vuông."

      "Là hình thuôn. Cách chúng được cắt được gọi là 'bức xạ.'" Trong giọng nghẹn ngào thêm, " ta có ... khẩu vị tốt."

      " ta là kẻ điên và ta là kẻ giết người."

      " đúng," , đặt chiếc nhẫn bàn, sau đó ngước nhìn và Ted nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp từng mê hoặc và làm tê liệt đầu óc . Bây giờ rất khác... già dặn hơn, dịu dàng hơn, dễ thương hơn ... quan tâm hơn, thay vì chỉ quan tâm đến bản thân. Và hấp dẫn gấp năm lần. "Đừng trách mình vì Julie bị tổn thương," nhàng. " cứu ấy khỏi cuộc sống của địa ngục hoặc tệ hơn đó. Julie biết thế."

      "Cảm ơn em," , sau đó duỗi thẳng cánh tay lên lưng ghế xô pha, ngả đầu, và nhắm mắt lại. "Tôi rất mệt mỏi, Kathy." Như thể cơ thể của ban hành lại thói quen xưa mà phê duyệt của tâm trí bị kiệt sức của , tay cong quanh vai kéo lại gần. Cho đến má dừng lại tì vào ngực và bàn tay của vụng về cánh tay , nhận ra những gì làm, nhưng mặc dù thế nó có vẻ vô hại.

      "Chúng ta rất may mắn, và em," thầm. "Chúng ta gặp nhau, chúng ta nhau, chúng ta lập gia đình. Và sau đó chúng ta quăng bỏ tất cả những chuyện đó."

      "Tôi biết." hối tiếc đau khổ mà nghe trong giọng của mình làm mắt bật mở trong bực bội, và hạ cằm xuống, nhìn chằm chằm vào . muốn hôn , nó được viết khắp nơi khuôn mặt buồn rười rượi của .

      "," cách căng thẳng, nhắm mắt lại.

      chà má vào ngực , và cảm thấy chống đối của bắt đầu sụp đổ. "Dừng lại !" cảnh báo, " thôi tôi đứng lên và ngủ trong phòng khác." dừng lại ngay lập tức, nhưng tức giận ngồi thẳng dậy hoặc chửi mắng như tát nước vào mặt , và nín thở, ước gì làm. Cách đây phút mềm nhũn người vì kiệt sức ; bây giờ tâm trí của tê liệt nhưng cơ thể của bừng dậy và tiếng của có vẻ như có ý chí của riêng nó. "Hoặc là ngồi dậy," cảnh báo mà mở mắt ra, "nếu tháo chiếc nhẫn em đeo xuống."

      "Tại sao ?" thầm.

      "Vì tôi bị đoạ đày nếu tôi làm tình với em trong khi em đeo nhẫn của người đàn ông khác - "

      Chiếc nhẫn kim cương cả tỉ tuổi, được định giá phần tư triệu đô-la, nảy tưng lên bàn cà phê. Giọng của nửa rên nửa cười. "Kathy, em là người phụ nữ duy nhất thế giới làm như thế với chiếc nhẫn kim cương như thế."

      "Em là người phụ nữ duy nhất thế giới cho ."

      Ted ngả đầu và nhắm mắt lại lại, cố lờ đó, nhưng bàn tay của ôm quanh gáy , ngón tay của đẩy trượt vào tóc , đẩy ngửa khuôn mặt lên. Mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào , nhớ những tháng ngày địa ngục trong cuộc chung sống của họ .... và trống rỗng lạnh ngắt trong cuộc sống của khi thấy giọt nước mắt run rẩy ở khóe mắt . " biết em là người phụ nữ duy nhất," thầm, và cúi đầu, chạm lưỡi vào giọt nước mắt mặn nồng đó.

      "Nếu cho em thêm cơ hội nữa, em chứng minh nó," hứa cách dữ dội.

      " biết em làm được," thầm, hôn giọt nước mắt thứ nhì.

      " cho em thêm cơ hội nữa chứ?"

      nâng cằm lên và nhìn chằm chằm vào mắt , và bị lạc lối. "Vâng."
      **********

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 63

      Còn hơi bị say thuốc, Julie đưa tay lên xoa bóp cái đầu nhứt buốt và loạng choạng rời khỏi phòng ngủ để vào nhà bếp, sau đó đứng sựng lại, chớp mắt ở cảnh tượng khó tin trước mắt : Ted và Katherine đứng gần bồn rửa chén, trong vòng tay ôm nhìn rất tình tứ. Tâm trí của hơi mụ mị lúc này, và mỉm cười ở hình ảnh ấm cúng đó. "Nước chảy kìa," , làm giật mình ba người họ với giọng khàn khàn của .

      Ted ngước đầu và toét miệng cười với , nhưng Katherine nhảy bật như thể bị bắt quả tang làm chuyện gì sai trái và thoát khỏi vòng tay . "Julie, mình xin lỗi !" buột miệng ra.

      "Vì chuyện gì ?" Julie hỏi, đến tủ kệ và lấy xuống cái ly và châm đầy nước. uống hết, cố làm nguội cơn khát mà cảm thấy.

      "Vì để cho cậu nhìn thấy chúng tôi như thế này."

      "Tại sao ?" Julie hỏi, giữ cái ly ở dưới vòi nước để châm đầy nó lại, nhưng đầu của bắt đầu thông suốt hơn và những hồi tưởng cố ùa về.

      "Vì," Katherine vụng về bi bô, "chúng tôi nên làm chuyện này trước mặt cậu, khi mà chúng tôi lẽ ra phải giúp cậu đối phó với chuyện xảy ra ở Mexico - " khiếp đảm dừng lại khi chiếc ly tuột khỏi tay Julie và bị bể tan tành sàn nhà.

      "Đừng !" Julie thốt ra, chống tay vào kệ, cố chặn trí nhớ đột ngột của khuôn mặt nổi giận của Zack ngay trước khi cảnh sát Mexico bắt đầu đánh thanh của cơ thể của ngã xuống sàn ngay chân . rùng mình hết lần này đến lần khác, nhắm chặt mắt chống lại hình ảnh đó, rồi sau phút, cố đứng thẳng lên và xoay người. "Đừng bao giờ về nó chuyện nữa," . "Mình ổn thôi," thêm với vẻ quyết tâm. "Nó được kết thúc. Mình ổn thôi nếu cậu về nó. Mình phải gọi điện thoại," thêm, liếc nhìn đồng hồ tường ở bồn rửa chén, và biết là làm trái ngược với những gì vừ cầu họ làm, Julie nhặt lên điện thoại, gọi văn phòng của Paul Richardson, và với thư ký tên của .

      Cảm xúc bùng nổ vừa rồi làm cho có cảm giác khô cạn và sợ hãi. nhận biết là quá căng thẳng đến điểm thể chịu đựng nỗi khi nhìn bàn tay run rẩy của , và nó phải dừng ngay bây giờ. Cuộc sống rất khó khăn cho nhiều người, nhắc nhở mình, và phải ngưng quay cuồng từ mỗi cú đánh. Ngay bây giờ. Ngay lập tức. có thể hoặc là xin toa thuốc an thần và biến mình thành người dở sống dở chết, hay có thể đối phó với tương lai theo cách bình tĩnh, hợp lý. Thời gian chữa lành phần còn lại. còn nước mắt nữa, thề. còn bùng nổ nào nữa. còn đau đớn nữa. Mọi người tùy thuộc vào - tất cả học sinh của và những người phụ nữ dạy đọc hằng đêm. Họ đặc biệt ngưỡng mộ cần cho họ thấy đối phó với nghịch cảnh như thế nào.

      có lớp dạy và đội bóng bầu dục và bóng chày để huấn luyện. phải bận rộn và tiếp tục bận rộn. được ngã quỵ.

      "Paul," chỉ với chấn động khi cuối cùng nhận cuộc gọi của , "tôi phải gặp ấy, tôi phải giải thích - "

      Giọng của cảm thông, tử tế, và dứt khoát. " thể được ngay lúc này. ta thể được viếng thăm ở Amarillo trong thời gian."

      "Amarillo ư? hứa với tôi là ấy đến bệnh viện tâm thần để được đánh giá và điều trị !"

      "Tôi là tôi cố hoàn thành chuyện đó, và tôi làm, nhưng những chuyện như thế này cần thời gian, và - "

      "Đừng với tôi về việc 'cần thời gian'," cảnh báo, nhưng giữ bình tĩnh. "Gã giám ngục là tên quái vật. Ông ta tàn ác, nhìn thấy ông ta ở Mexico rồi. Ông ta đánh đập Zack cho đến khi - "

      "Hadley dám chạm tay vào ta," Paul ngàng cắt ngang, "điều đó tôi có thể hứa với em."

      "Sao có thể chắc chắn chứ ? Tôi phải chắc chắn !"

      "Tôi chắc chắn vì tôi với ông ta là chúng tôi muốn chất vấn Benedict vì liên quan đến tội bắt cóc và chúng tôi mong ta ở trong tình trạng hoàn hảo khi chúng tôi làm điều đó. Hadley biết tôi thích ông ta và ông ta biết tôi rất nghiêm túc. Ông ta dám lạng quạng với tôi hay Cục điều tra liên bang, nhất là khi ông ta bị điều tra vì cuộc nổi dậy của các tù nhân vào tháng rồi. nghiệp và da của ông ta đều quá quý báu đối với ông ta."

      "Tôi ," Julie nhắc nhở , "tham gia buộc tội Zack cho tội bắt cóc."

      "Tôi biết," Paul như xoa dịu. "Đó chỉ là cách để kềm chế Hadley, phải tôi nghĩ là cần thiết. Như tôi , ông ta biết nhà chức trách điều tra tư cách của ông ta và theo dõi ông ta chặt chẽ."

      Julie thở ra nhõm, và , "Hôm nay em nghe khá hơn đấy. Nghỉ ngơi chút. Tôi đến gặp em vào cuối tuần này."

      "Tôi nghĩ điều đó là tốt - "

      "Dù em có muốn gặp tôi hay ," ngắt lời cách kiên quyết. "Em có thể lo lắng về Benedict, nhưng tôi lo lắng về em. ta là kẻ giết người và em làm điều mà em phải làm, vì lợi ích của ta và những người khác. Đừng bao giờ để mình suy nghĩ về bất cứ thứ gì khác."

      Julie gật đầu, cứng rắn bảo bản thân là đúng. "Tôi ổn thôi," . " tôi ổn thôi."

      Khi gác máy, nhìn Katherine và Ted. "Em ổn," hứa với cả hai. "Các người thấy. vui khi biết," với nụ cười run rẩy, "có chuyện tốt đến từ cơn ác mộng này - là hai người."

      ăn điểm tâm mà họ ép , sau đó đứng lên để làm cuộc gọi thứ nhì.

      Với ý định vững chắc trong việc kêu gọi Matt Farrell sử dụng ảnh hưởng lớn của để đưa Zack vào bệnh viện, Julie quay số tư nhân của ở Chicago. Thư ký của nối dây cho , nhưng khi Matt Farrell nhấc điện thoại, phản ứng của đối với cú gọi của quá xa với tưởng tưởng tồi tệ nhất của Julie :

      " đúng là người đàn bà đồi bại, tính toán," , giọng của rít lên giận dữ. " nên làm diễn viên mới phải ! Tôi thể tin là mình đủ ngu để tin màn kịch mà diễn và để cho sử dụng tôi để bẫy Zack !" gác máy. Julie nhìn chằm chằm vào điện thoại chết lặng trong tay trong khi nhận thức từ từ đánh vào là bạn của Zack ràng nghĩ cái chết của Tony Austin là việc làm của Zack : nhu cầu cần hoàn thành mục tiêu của cũng như giải tội cho mình trở thành chuyện cưỡng bách. gọi Chicago, lấy số điện thoại của thương xá chính của Bancroft & Company, và cầu được chuyện với Meredith Bancroft. Khi thư ký của Meredith khăng khăng đòi biết tên của Julie trước khi nối cuộc gọi, Julie nghĩ Meredith từ chối cuộc gọi của .

      Tuy nhiên, vài phút sau giọng của Meredith vang lên từ phương xa - lạnh lùng và khép kín, nhưng ít ra là chịu chuyện. " muốn thảo luận với tôi chuyện gì thế, Julie ?" .

      giấu khẩn nài trong giọng, Julie , "Vui lòng nghe tôi . Tôi gọi chồng cách đây vài phút để hỏi ấy có bất cứ sức ảnh hưởng gì để đưa Zack chuyển sang bệnh viện tâm thần, và ấy gác máy trước khi tôi có thể hỏi ấy."

      "Tôi thấy bất ngờ. ấy rất ghét ."

      "Còn sao ?" Julie , nuốt nước bọt để giữ thăng bằng. " có tin những gì ấy tin - rằng đêm hai người ở đây tôi lên kế hoạch để bẫy Zack và bán đứng ấy và tôi sử dụng hai người để làm chuyện đó."

      " phải sao ?" Meredith hỏi, nhưng Julie cảm thấy có do dự trong giọng của ta, và chộp lấy nó.

      Những lời của thốt ra trong mớ lộn xộn tuyệt vọng, , " thể tin điều đó. Làm ơn, xin đừng. Tôi gặp bà của ấy sau khi hai người đến đây và bà với tôi về cách của Zack chết. Meredith, Zack bắn chết ấy! Ba người làm ấy giận bị giết chết ! Tôi thể để cho ấy gây tổn thương người khác nữa, phải hiểu điều đó và tin tôi ... "

      Cách đó hàng trăm dặm, Meredith ngả người ghế và chà thái dương của , nhớ tiếng cười và thương trong phòng ăn của Julie. "Tôi - tôi tin ," cuối cùng . "Đêm Matt và tôi ở nhà , đó thể là diễn suất. ấy rất nhiều, và bẫy ấy là thứ xa xôi nhất trong đầu ."

      "Cảm ơn ," thầm. "Tạm biệt."

      " ổn chứ ?" Meredith hỏi.

      "Tôi nhớ cảm giác 'yên ổn' là như thế nào," Julie với tiếng cười tắc nghẹn, sau đó giũ bỏ vẻ than vãn và lịch , "Tôi ổn thôi. Tôi đối phó được."

      **********

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 64

      Trong mấy tuần lễ tiếp theo, Julie đối phó trong cách duy nhất mà biết : tránh xa tivi và radio hoàn toàn, vùi đầu vào công việc và tá hoạt động xã hội và của nhà thờ, và giữ cho mình tiếp tục cho đến khi kiệt sức thả người vào giường trong đêm. nhận những nhiệm vụ kèm học sinh, tình nguyện dẫn đầu việc gây quỹ cho nhà thờ, và chấp nhận chức chủ tịch của lễ kỷ niệm lần thứ hai trăm của Keaton, được sắp xếp để diễn ra trong tuần lễ sau cùng của tháng Năm với những lễ hội xếp loại từ bắn pháo bông đến khiêu vũ trong công viên đến lễ hội. ai trong Keaton có bất cứ nghi ngờ gì về nguyên nhân của những hoạt động sôi nổi bất tận của Julie, nhưng khi ngày qua ngày, những cái liếc lén lút, thương hại của họ giảm xuống, và họ bao giờ đủ ngu ngốc, hoặc đủ vô tâm, để chúc mừng về lòng can đảm của bán đứng người đàn ông mà ràng .

      Ngày hòa vào tuần qua trong những hoạt động điên cuồng, nhưng từ từ, rất từ từ, Julie bắt đầu thấy lấy lại thăng bằng. Có những ngày có thể trải qua bốn hay năm tiếng đồng hồ mà nghĩ về Zack, nhiều đêm đọc lại lá thư duy nhất của trước khi chìm vào giấc ngủ, và có những buổi bình minh khi nằm mắt mở thao láo nhìn vào trần nhà, nhớ những chuyện như trận ném banh tuyết của họ hay người tuyết quái vật của hay giọng khàn đục của thầm những lời đương khi họ làm tình.

      Paul trải qua mỗi kỳ cuối tuần ở Keaton, lúc đầu ở nhà nghỉ ở địa phương và sau đó, với lời mời của cha mẹ , ở nhà của họ, và toàn bộ thị trấn ngồi lê đôi mách rằng đặc vụ FBI đến Keaton để bắt Julie Mathison thay vào đó . Nhưng Julie chịu xem xét khả năng đó. từ chối vì đối mặt với nó buộc với rằng lãng phí thời gian của , khi mà muốn tiếp tục được gặp . phải tiếp tục gặp , vì Paul có thể làm cười. Và bởi vì gợi cho nhớ về Zack. Và vì vậy họ chơi với Ted và Katherine, và sau đó đưa về nhà và hôn chúc ngủ ngon và từ từ gia tăng nhiệt tình. Đó là vào ngày cuối tuần thứ sáu của ở Keaton, kiên nhẫn và kềm chế của bắt đầu xuống dốc. Họ cùng xem phim với Ted và Katherine, và Julie mời tất cả ba người đến nhà uống cà phê. Sau khi Ted và Katherine rời khỏi, Paul bắt tay và kéo đứng lên.

      " cuối tuần vui," và trêu chọc thêm, "dù là em bắt chơi bóng bầu dục với đám trẻ tàn tật cán tả tơi."

      cười với điều đó và khuôn mặt của dịu xuống. " thích khi em mỉm cười với ," thầm. "Và chỉ để đảm bảo em mỉm cười bất cứ khi nào em nghĩ về , mua cho em thứ." Đưa tay vào túi, lấy ra cái hộp nhung và đặt nó vào tay , nhìn Julie mở hộp. Trong đó là chú hề bằng vàng với đôi mắt bằng ngọc bích xíu được đeo vào sợi dây chuyền dài, xinh đẹp. Khi Julie cẩn thận lấy sợi dây chuyền ra, nhận thấy cánh tay và đôi chân của chú hề đung đưa , và cười. "Rất xinh đẹp," , "và buồn cười."

      "Tốt. Chúng ta hãy lấy sợi dây chuyền này ra và đeo thử," , nhìn thấy sợi dây chuyền mỏng dưới cổ áo của . Julie chộp lấy nó cách cố ý, nhưng quá muộn. Paul kéo nó ra và nhìn thấy chiếc nhẫn kết hôn mà Zack có trong túi của ở Mexico.

      Thề lầm bầm, chụp lấy vai . "Tại sao ?" cầu, cố lắc mạnh . "Tại sao em lại tra tấn bản thân bằng cách đeo cái này chứ ? Em làm chuyện đúng đắn khi em tố giác ta!"

      "Em biết," Julie .

      "Vậy hãy quên ta , mẹ kiếp ! ta vô tù và ta ở lại đó suốt quãng đời còn lại. Em có cuộc sống của em - cuộc sống với người chồng và những đứa con. Những gì em cần," , giọng của dịu xuống khi bàn tay của đẩy trượt xuống cánh tay , "là người đàn ông đưa em lên giường và làm em quên chuyện em từng lên giường với ta. biết em làm thế, Julie," khi mắt của cáu kỉnh nhìn . "Và nó quan trọng."

      ngẩng cao cằm và cách chững chạc đàng hoàng, "khi nó còn quan trọng đối với em, em sẵn sàng cho người khác. phải là trước đó."

      Kẹt giữa thất vọng và thích thú, Paul chạm ngón tay cái đến cằm . "Chúa ơi, em là bướng bỉnh. Em làm gì," nửa nghiêm túc, "nếu quay lại Dallas và bao giờ trở lại nữa?"

      "Em nhớ nhiều."

      "Em nghĩ chấp nhận chuyện đó cho bây giờ chứ gì," cáu kỉnh vì đó là .

      Câu trả lời mang lại cho nụ cười can đảm và gật đầu, " quá mê tài nấu bếp của mẹ em."

      Cười mỉm, kéo vào vòng tay. " quá say mê em. gặp em vào cuối tuần tới."

      *********

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 65

      "Phải có nhầm lẫn," Emily khi nhìn từ chồng đến kế toán của . "Cha em bao giờ mua cổ phiếu hay đầu tư tiền vào bất cứ thứ gì mà Tony Austin chạm vào, nếu ông biết có dính líu với Tony."

      " kiện chứng minh mặt khác, McDaniels," Edwin Fairchild . "Hơn năm năm qua, ông ấy đầu tư 4 triệu đô-la Mỹ của quỹ đầu tư của vào TA Productions, do ông Austin làm chủ. Tất cả hoàn toàn che đậy. Tôi bảo đảm với , mặc dù nó chắc chắn kiếm lời và sai lầm về phía cha , vì Austin ràng sử dụng số tiền này để trả chi phí sinh hoạt của ta. Tôi có hàm ý là cha làm sai ," ông đảm bảo khi tiếp tục cau mày khó chịu với ông. "Cha mua cổ phiếu cho trong TA Productions, và cổ phiếu ở trong tên của . Lý do duy nhất tôi nhắc đến chuyện này vào lúc này vì là cố vấn tài chính mới của , tôi nghĩ đến lúc phải bán cổ phiếu trở lại cho người thừa kế của Austin nếu họ chịu mua nếu đưa cho họ xu cho mỗi cổ phần, để cho chúng ta có thể khai thuế thua lỗ trong bản khai thuế sắp tới của ."

      Emily cố đặt suy nghĩ của vào trật tự mạch lạc. "Cha tôi gì về những đầu tư tệ hại vào TA Productions ?"

      "Tôi có quyền bàn cãi hay chất vấn phán quyết của ông ấy. Ông ấy xử lý quỷ đầu tư của từ khi còn bé, tôi hiểu, và cách ông chọn để đầu tư cho là toàn quyền của ông ấy. Tất cả là hợp pháp giữa và ông ấy. Lý do duy nhất bây giờ tôi dính líu vào là tôi xử lý vấn đề tài chính của chồng trong nhiều năm và vì hai người bây giờ kết hôn, có những câu hỏi về thuế thu nhập chung và những thứ na ná như thế."

      "Cha tôi thể nhận biết rằng Tony Austin là TA Productions," Emily tuyên bố cách chặt chẽ.

      Đôi mày trắng của Fairchild nheo lại ở những gì ông ràng nghĩ là sai. "Nếu đó là điều muốn tin."

      "Vấn đề phải là những gì tôi muốn tin," với nụ cười ủ rủ, "chỉ là cha tôi bị lừa mua cổ phần trong công ty của Tony là hoàn toàn .... Machiavellian ( nhà triết học chính trị của Ý). Ông ấy khinh miệt người đàn ông đó."

      " thể thấy là ông ấy bị lừa gạt như thế nào," chồng với trong giọng trung lập cẩn thận, biết nhạy cảm thế nào về cha . "Edwin và thảo luận chuyện này điện thoại lúc nãy, và thấy là cha em mua cổ phiếu trực tiếp từ Austin."

      "Chuyện gì khiến thế?"

      "Vì TA được bán thị trường chứng khoán. Như Edwin nêu cách đây vài phút, nó là công ty tư doanh, và cách duy nhất để mua cổ phiếu là phải từ Austin hoặc đại diện của ta."

      Emily nhìn từ chồng đến kế toán của . " ta có bất cứ đại diện nào ?"

      Edwin Fairchild lắc đầu và đeo kính lên, nghiên cứu kỹ bản sao của tài liệu. " ta chắc chắn bao giờ trả cho bất kỳ ai để đại diện cho ta hoặc làm việc cho ta. Theo hiến chương công ty của TA, là hồ sơ lưu trữ công cộng ở Sacramento, Austin là giám đốc và cổ đông duy nhất. Tôi kiểm tra số nguồn tin của tôi, và ta cũng là nhân viên duy nhất." Gỡ kính của ông, ông nhìn lướt qua cái đồng đồ Rolex bằng vàng nặng trĩu cổ tay và , "tôi thấy là sau sáu giờ. Tôi có ý giữ hai người trễ như thế này, nhưng chúng ta bàn đến những chuyện cần được thảo luận. Nếu có ý định bán cổ phiếu TA trở lại cho người thừa kế của Austin, càng tiếp cận họ càng sớm càng tốt, nếu rất có khả năng là họ hoàn tất nó trong phiên tòa xử lý di chúc. Ngay khi cho tôi biết là có ý định giữ hoặc bán cổ phiếu, tôi có thể hoàn tất bản ước toán thuế phải trả của hai người cho năm tới."

      Dick gật đầu và Fairchild hướng về Emily, giọng của ông hoà giải. "Đừng quá khó chịu, McDaniels. Mặc dù cha mất 4 triệu đô-la Mỹ của trong công ty của Austin, chúng ta có thể lấy lại mất mát đó như thuế thất thoát vào khoảng lợi nhuận từ những đầu tư khác của . Làm chuyện đó giảm mất mát của thành ít hơn 3 triệu đô-la Mỹ."

      "Tôi hiểu tài chính hay thuế," Emily với cả hai. "Cha tôi luôn xử lý tất cả những chuyện đó cho tôi."

      "Vậy phải thảo luận cổ phiếu TA với ông ấy. Ông ấy mua hai mươi lần hơn năm năm qua, và ông ấy chắc là có vài động cơ lợi nhuận trong đầu mà chúng ta biết. Có lẽ ông ấy cho biết lý do tại sao nên giữ cổ phiếu đó lâu hơn."

      Vươn ra phía trước, Emily bắt tay ông. "Cảm ơn ông, ông Fairchild, tôi làm thế."

      "Trước khi các người ," Fairchild khi Emily đút tay vào cánh tay của chồng , "tôi muốn công bố ràng rằng trong mọi phương diện khác, với cương vị là người được ủy thác đối với quỷ đầu tư của , cha làm rất tốt. Ông đầu tư tiền của cách khôn ngoan và giải thích cho mỗi xu được sử dụng trong suốt mười lăm năm qua, bao gồm số tiền đầu tư trong TA Productions."

      Khuôn mặt của Emily cứng đờ. "Tôi cần ông hay bất cứ người nào khác với tôi rằng cha tôi hành động trong quan tâm tốt nhất của tôi. Ông ấy luôn làm thế."

      Trong xe, Emily nhìn chồng điều khiển chiếc BMW bóng loáng qua lưu thông trong giờ cao điểm. "Em thô lỗ với ông ta, đúng ?" hỏi.

      Dick nhìn cách gượng gạo khi họ dừng lại ở đèn đỏ. "Em rất phòng thủ, có thô lỗ. Nhưng mặt khác em luôn hơi phòng thủ mỗi khi dính dáng đến cha em."

      "Em biết," với tiếng thở dài, "nhưng có lý do."

      "Em ông ấy và ông ấy cống hiến cả cuộc đời cho em," Dick trích dẫn.

      Emily nâng ánh mắt khỏi tay cần số. "Có lý do khác nữa. Vào những ngày trước, có vụ bê bối nổi tiếng rằng nhiều cha mẹ của những ngôi sao nhí rất phí phạm mỗi hào đứa kiếm được, và còn có cả ăn cắp nữa. Cha em ngược lại. Mặc dù có pháp luật để ngăn cản tất cả cha mẹ làm điều đó bây giờ, nhiều người vẫn còn đối xử với cha em như thể ông sống dựa vào em cách thoải mái."

      " ràng là họ nhìn thấy nhà của ông, họ biết nhất," Dick , chuyển cần số từ số hai vào số ba khi giao thông bắt đầu di chuyển lại. "Ông sơn bức tường trong mười năm, và ông cần đồ đạc mới. Khu láng giềng chiều hướng xuống, và trong vài năm nữa nó được an toàn để sống ở đó."

      "Em biết tất cả những chuyện đó, nhưng ông ghét xài tiền."Trở lại đề tài trước đây, tiếp tục, " thể tưởng tượng đôi khi nó nhục nhã đến mức nào cho ông vì là cha em. Em vẫn cònnhớ khi ông mua xe cách đây năm năm. Nhân viên bán hàng vui mừng vì bán cho ông chiếc Chevrolet cho đến khi em đến đó để giúp cha chọn màu. Ngay khi ta nhận biết em là ai, do đó biết bố là ai, ta trong giọng quá tự tin đến buồn nôn, 'Chuyện này thay đổi mọi thứ đấy, Ông McDaniels !Tôi chắc chắn là con ông thà là ông có chiếc Seville mà ông thích, đúng cưng ?" "

      "Nếu những gì mọi người nghĩ về ông làm cha em thấy phiền," Dick , tạm thời quên che giấu chán ghét của đối với ông, "Ông có thể làm công việc gì đó tốt đẹp, đúng đắn ngoài việc coi chừng Emily bé của ông. Sau đó có lẽ ông có chuyện gì đó để làm ngoài việc say rượu và xót thương cho số phận của mình vì Emily bé trưởng thành và lập gia đình." Từ khóe mắt, nhìn khuôn mặt của bí xị và duỗi cánh tay qua ghế, ôm đôi vai gồng cứng của . " xin lỗi," . " ràng là tên khốn ghen tị với mối quan hệ thân mật khác thường giữa vợ mình với cha ấy. Thứ lỗi cho nhé ?"

      Gật đầu, chà má vào mu bàn tay của , nhưng khuôn mặt xinh đẹp của tiếp tục trầm ngâm và nhìn thấy điều đó.

      ", em vẫn tha thứ cho ," , cố trêu chọc thoát khỏi tâm trạng u ám khác thường. " xin lỗi đủ. xứng đáng bị đá vào mông. xứng đáng " - do dự, suy nghĩ - "để phải đưa em đến Anthony tối nay và mua cho em bữa ăn tối mắc tiền nhất ở Los Angeles và ngồi ở đó trong khi mọi người há hốc miệng ra nhìn vợ !"

      mỉm cười với , lúm đồng tiền nổi tiếng của ló ra, và chạm tay vào khuôn mặt của và lặng lẽ . " em, Emily." cách đùa bỡn, thêm, "mặc dù em có những vết lõm buồn cười khuôn mặt em, vẫn em. phải người đàn ông nào cũng có thể nhìn xuống khiếm khuyết trong quá trình sản xuất như thế đâu nhé, nhưng có thể làm được."

      Tiếng cười của vang lên và toét miệng cười với , nhưng nụ cười của phai màu khi thách thức, " em đủ để đưa em đến chỗ của cha em trước khi chúng ta ăn tối chứ?"

      "Tại sao ?" cáu kỉnh.

      "Vì em phải chuyện với ông về số tiền ông đầu tư với Tony. Em thể hiểu được điều đó, và nó làm em phát điên lên."

      " đoán," Dick , bật đèn báo hiệu quẹo và thay đổi làn xe chạy để có thể về phía khu nhà của cha , " thậm chí em nhiều đến thế."

      ***

      Emily nhấn chuông báo hiệu bên cạnh cửa căn hộ của cha , và sau lúc lâu ông mở nó, cốc rượu uýt-xki trong tay ông. "Emily, bé con ư?" ông líu nhíu, nhìn với đôi mắt đỏ ngầu trong khuôn mặt cạo râu ba ngày. "Bố biết con ghé tối nay." Hoàn toàn lờ diện của chồng , ông choàng cánh tay quanh vai và kéo vào trong.

      Ông say, Emily nhận biết với nỗi thất vọng và nỗi buồn đau nhói khi nhìn quanh nội thất ảm đạm của chổ ở của ông, phải là say mèm mà là say vấp ngã. Có lần, ông từng là người kiêng rượu hoàn toàn, nhưng trong vài năm qua, chứng nghiện rượu của ông gia tăng. "Sao bố bật đèn lên," nhàng đề nghị, vươn ra phía trước và bật cây đèn trong phòng khách.

      "Bố thích bóng tối," ông , đưa tay đến phía sau và tắt đèn. "Nó an toàn và dễ thương."

      "Con thích có chút ánh sáng để Emily vấp té và gây hại bản thân," Dick cách kiên quyết, vươn ra phía trước và bật đèn lên.

      "Chuyện gì làm con quyết định ghé qua vậy ?" Ông hỏi Emily như thể Dick chuyện. "Con bao giờ đến gặp bố nữa," ông phàn nàn.

      "Con ở đây hai lần vào tuần trước," Emily nhắc nhở ông. "Nhưng để trả lời câu hỏi của bố, con đến để về vấn đề kinh doanh nếu bố có thể. Kế toán của Dick có vài câu hỏi ông ấy cần được trả lời trước khi ông ấy có thể chuẩn bị ước tính thuế hay gì đó."

      "Chắc chắn, chắc chắn. sao, con . Hãy vào phòng sách nơi bố giữ tất cả hồ sơ của con."

      " có vài cuộc gọi cần làm," Dick bảo Emily. "Em cứ chuyện với cha em và sử dụng điện thoại trong - " lùng sục khắp nơi tìm kiếm điện thoại và thể nhìn thấy cái trong phòng khách.

      "Trong nhà bếp," giải thích, và gật đầu, về hướng đó.

      Emily theo cha lên lầu vào phòng ngủ mà ông chuyển thành văn phòng cách đây nhiều năm, và ông ngồi phía sau bàn, là bề mặt duy nhất được sạch trong nhà, nếu tính đến lớp bụi phủ bên . Và tủ đựng hồ sơ đứng sát bức tường đằng sau ông được phủ hàng tá khung ảnh của Emily - Emily khi còn trẻ thơ, khi mới tập , khi được bốn tuổi, Emily trong váy ba lê, trong y phục Halloween, trong y phục mặc lần đầu tiên cho vai diễn của ; Emily lúc 13 tuổi với tóc đuôi gà, lúc 15 tuổi trong với đóa hoa cài ngực đầu tiên từ cậu bé. Bây giờ, khi Emily nhìn những tấm ảnh, lần đầu tiên nhận biết là ông ở bên trong gần tất cả những tấm ảnh đó. Và sau đó nhận thấy chuyện khác - ánh sáng từ cây đèn bụi bặm bàn của ông chiếu sáng rực rỡ những miếng kính chèn trong những khung ảnh đó như thể chúng được lau sạch gần đây.

      "Con muốn biết về chuyện gì vậy, con cưng ?" ông hỏi, uống ngụm rượu.

      Emily cân nhắc đến việc ông cần vài loại điều trị cho những gì ràng trở thành nghiện rượu, nhưng hai lần rồi khi đề cập đến, phản ứng của ông trước tiên là nhăn nhó rồi nổi giận. Thu hết can đảm, khéo léo vào vấn đề trước mắt. "Bố, bố biết là con biết ơn bố như thế nào cho cách bố đặt tất cả tiền của con vào quỹ đầu tư và quản lý nó cho con trong tất cả bao năm nay. Bố biết điều đó chứ?" nhắc khi ông khoanh tay và có vẻ nhìn qua .

      "Chắc chắn, bố biết. Bố để dành từng xu con làm và bảo vệ nó với mạng sống của bố. Bố bao giờ lấy bất cứ thứ gì cho mình ngoài mức lương hai mươi đô-la giờ và chỉ khi con nhấn mạnh bố phải làm nó. Con rất dễ thương vào ngày đó," ông buồn bã . "Mười sáu tuổi và đương đầu với người bố già của con như người phụ nữ trưởng thành, bảo với bố rằng nếu bố chịu mức lương cao hơn, con đuổi việc bố."

      "Đúng thế," Emily lơ đãng. "Vì vậy con muốn bố nghĩ là con có bất cứ nghi ngờ gì về liêm chính của bố khi con hỏi bố câu hỏi tiếp theo. Con chỉ là cố gắng hiểu lý do của bố. Con phải là than phiền về số tiền mà con mất."

      "Tiền con mất ?" ông cách giận dữ. "Con có ý quái gì vậy ?"

      "Ý con là 4 triệu đô-la Mỹ bố đầu tư vào Tony Austin Productions trong năm năm qua. Cổ phiếu đó vô giá trị. Tại sao bố lại làm chuyện đó vậy ? Bố biết con căm ghét ta, và con luôn có cảm giác bố thậm chí khinh miệt ta hơn."

      Trong chốc lát ông cử động, sau đó ông từ từ ngước đầu, mắt ông giống như than cháy rực, và Emily nhấn lùi vô ghế của cách vô thức. "Austin" ông khẽ, nụ cười của ông trước tiên trở nên độc hại, sau đó dịu xuống. "Con cần phải lo lắng về ta nữa, con . Bố giải quyết ta. Chúng ta phải mua cổ phiếu giả mạo của ta nữa. Chúng ta giữ tất cả bí mật của chúng ta."

      "Tại sao chúng ta lại mua cổ phiếu giả của ta ngay từ đầu chứ ?" Emily , lo lắng cách thể giải thích được về vẻ mặt của ông, giọng của ông, và bóng tối ảm đạm của căn phòng có ánh sáng tồi tệ.

      " khiến bố phải làm nó. Bố muốn. Bây giờ, chết, và bố cần phải làm."

      "Sao ta có thể làm bố đầu tư 4 triệu đô-la Mỹ của con vào công ty của ta nếu bố muốn chứ ?" cầu gay gắt hơn dự định.

      "Đừng sử dụng giọng đó với bố, thưa !" Ông cáu kỉnh trong tức giận đột ngột. "Bố cho con nhìn thấy mu bàn tay của bố đấy."

      Emily bị giật mình bởi đe doạ chưa từng có từ người đàn ông bao giờ đánh đến nỗi đứng lên. "Chúng ta thảo luận chuyện này vào dịp khác khi bố được hợp lý !"

      "Đợi !" với tốc độ bất ngờ, ông chồm qua bàn và chộp cánh tay . "Xin đừng bỏ bố, con . Bố sợ. Chỉ có vậy. Bố ngủ mấy ngày nay vì bố rất sợ. Bố bao giờ làm con đau. Con biết mà."

      Ông đột ngột nhìn thực kinh hoàng, và Emily lung lay bởi điều đó. Vỗ tay ông, cảm thấy như người mẹ, phải là con, dịu dàng, "Con , bố. Đừng sợ. Kể cho con nghe chuyện gì xảy ra . Con hiểu."

      "Con giữ bí mật chứ? Thề ?" gật đầu, cau mày ở lời khẩn nài trẻ con. "Austin làm bố mua cổ phiếu. - hăm dọa tống tiền chúng ta. Trong năm năm dài, tên khốn đó hút máu chúng ta."

      "Chúng ta ư?" buột miệng ra với hỗn hợp hoài nghi và nôn nóng.

      "Con và bố là đội. Chuyện gì xảy ra với người, là xảy đến với người kia, đúng sao ?"

      "Con - con đoán vậy," , cố giữ bên trong run rẩy để ảnh hưởng đến giọng . "Sao Tony lại hăm dọa tống tiền chúng ta chứ ?"

      "Vì," cha , hạ thấp giọng của ông thành tiếng thầm bí , " ta biết chúng ta giết chết Rachel."

      Emily lảo đảo ra khỏi ghế và đứng im, nhìn chằm chằm vào ông. "Đó là điên ! Bố - bố phải rất say đến nỗi bố mắc chứng ảo giác ! Lý do hợp lý gì có thể làm bố giết vợ của Zack chứ?"

      " có lý do gì cả."

      Emily chống tay bàn làm việc của ông. "Tại sao bố lại như thế ? Thiệt là điên."

      "Đừng bao giờ thế với bố ! Đó là điều ta , và đó là dối ! Bố bị điên. Bố sợ, tại sao con thể hiểu chứ ?" ông , giọng của ông chuyển sang than van.

      "Ai bố điên ? Và tại sao bố lại sợ ?" hỏi cách kiên nhẫn, như thể chuyện với người tám mươi tuổi nhầm lẫn, mụ mẫm.

      "Austin bố điên vào đêm bố giết ."

      "Zachary Benedict giết Tony Austin," cách kiên quyết. "Mọi người nghĩ vậy."

      Mắt ông trở nên hoang dã vì sợ và ông nốc hết phần rượu còn lại. "Mọi người nghĩ vậy !" ông than van, đặt mạnh ly xuống bàn. "Có người - thám tử tư - đến chuyện với bố hai lần kể từ đêm đó. Họ muốn bố giải thích bố ở đâu khi chuyện đó xảy ra. Họ làm việc cho ai đó, nhưng họ chịu cho bố nghe người đó là. Ai đó nghi ngờ bố, con , con có hiểu ? Họ đoán ra là Austin hăm dọa tống tiền bố, và sớm muộn gì họ đoán ra tại sao làm thế, rồi họ biết bố giết Rachel và Austin."

      Cố có vẻ hoài nghi khi mà mỗi chất xơ trong cơ thể rung lên với báo động điên cuồng, Emily , "Tại sao bố lại giết Rachel chứ?"

      Ông cào tay vào tóc. "đừng chậm hiểu như thế chứ - ý bố là muốn giết Austin ! Bố muốn giết . Bố muốn chết, nhưng tên Benedict ngu ngốc thay đổi việc ai bắn phát súng đầu tiên - Austin hay Rachel,"

      Emily cố hít khí qua buồng phổi thắt lại của . "Tại sao bố lại muốn giết Tony chứ?"

      "Con biết tại sao mà !" ông , dìm người xuống ghế với nước mắt bắt đầu giọt từ mắt ông. " làm cho con của bố say thuốc và làm con có thai. Con nghĩ bố biết, nhưng bố," ông nghiến răng kèn kẹt, nhắm mắt lại. "Con ốm vào mỗi buổi sáng, và bố gọi cho phòng khám ở Dallas để tìm hiểu xem là chuyện gì xảy ra, và y tá với bố. ta nghĩ bố là chồng con khi ta nghe tên bố." Chà tay mắt, ông tiếng nấc, "con chỉ mới mười sáu tuổi, và làm con mang thai và để con phá thai mình. Và trong lúc đó, tiếp tục có mối quan hệ với con đàn bà dâm đãng Rachel - và họ cười sau lưng con. Kể từ khi con lập gia đình, Austin doạ là với chồng con là làm con mang thai ... và về những gì con làm."

      Emily nhấc tay ra khỏi tay ghế và lòng bàn tay ẩm ướt để lại hai dấu in tay lớp da. phải đằng hắng hai lần trước khi có thể chuyện, và những lời chẳng liên quan gì đến cuồng nộ trong đầu . "Dick biết chuyện gì xảy ra với con. Cách đây vài tuần, con thậm chí với ấy là Tony. Con giấu bố bí mật đó trước đây vì con muốn làm bố đau hay làm bố xấu hổ vì con."

      "Có ai đó biết những gì bố làm," ông , ôm đầu, vai ông run lên vì tiếng nức nở. "Bố giết khi bố tìm hiểu được là ai - " ông , ngước đầu, sau đó mắt ông siết ốc ngưỡng cửa và tay ông đút vào ngăn kéo.

      "Vậy bố nên bắt đầu với con," chồng từ lối vào, vào phòng và kéo Emily run rẩy ra khỏi ghế của , "vì con cũng biết nữa."

      Thay vì phản ứng với vẻ khiếp sợ, George McDaniels nhìn con ông và thầm cách bí , "Nó đúng, Emily. Bố sợ là chúng ta phải giết chồng con." Ông đứng lên và Emily thấy ánh đèn toả sáng cây súng trong tay ông.

      " !" la hét, cố gắng lấy thân mình che chồng trong khi cố kéo đứng qua bên.

      "Tránh ra, con cưng," cha ra lệnh. "Cái này làm nó đau. Nó cảm thấy gì. Nó chết trước khi nó ngã xuống sàn."

      "Bố !" khóc, đẩy Dick về phía cửa, cánh tay của duỗi ra, "bố phải bắn qua con để bắn trúng ấy. Bố - bố muốn làm thế, đúng ?"

      Giọng của Dick bình tĩnh cách kỳ lạ, mặc dù ngón tay của bấm chặt vào cánh tay , buột được an toàn. "Bỏ súng xuống George. Nếu bố giết con, bố phải giết Emily để ngăn ấy khai với cảnh sát, và con biết bố bao giờ phương hại ấy. Bố chỉ là cố bảo vệ ấy thôi."

      Người đàn ông cầm súng loạng choạng, và Dick tiếp tục nhàng. "Bỏ súng xuống. Tụi con giúp bố giải thích với mọi người bố chỉ là cố gắng bảo vệ ấy."

      "Bố mệt mỏi vì sợ hãi quá rồi," ông rên rỉ khi Emily lách người ra khỏi cửa và chạy vào phòng ngủ của ông, chộp lấy điện thoại và gọi 911. "Bố ngủ được."

      Tiến tới tư từ, tay duỗi ra, Dick , "bố phải sợ nữa. Bác sĩ cho bố uống thuốc để giúp bố ngủ."

      "Mày cố lừa tao, mày là đồ khốn kiếp !" Mcdaniels la to, và Dick lao đến cây súng chỉ khi Mcdaniels nhắm nó ngay ngực ông.

      Trong phòng ngủ, Emily nghe tiếng súng nổ, tiếng ngã phịch xuống sàn, và thả điện thoại, xoay người, và đụng phải ngực của chồng khi chạy ra từ căn phòng. "Đừng vào đó !" cảnh báo, kéo vào cánh tay và lùi vô phòng ngủ, với lấy điện thoại.

      "Bố !" la hét.

      "Ông ấy được ổn !" Dick , cố kềm chế và kêu xe cứu thương cùng lúc. "Ông ấy đụng đầu vào bàn khi bị ngã và bị chảy máu rất nhiều !"

      *********

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 66

      Ba người luật sư cùng đứng lên từ bàn hội nghị. Người đứng gần Emily vươn tay ra phía trước nắm lấy bàn tay ẩm ướt mồ hôi của và bóp chặt nó. "Tôi biết chuyện này là rất khó khăn cho , McDaniels, và tôi thể cho biết là tôi biết ơn đến dường nào cho việc làm phiền đến đây sáng nay để tìm hiểu rằng chúng tôi đại diện cho Zack Benedict và đến với chúng tôi chút chậm trễ."

      " sao đâu," , giọng của căng lên vì căng thẳng và khổ sở. "Tôi nhớ văn phòng luật sư từng đại diện cho ấy, và khi tôi gọi họ sáng nay, họ giới thiệu tôi đến với các ."

      "Khi ông Benedict bị buộc tội giết Tony Austin, người bạn thân của ông Benedict quyết định là lần này ông ấy tốt hơn là được đại diện bởi chúng tôi."

      Kéo tay ra khỏi tay ông, Emily bóp chặt hai tay lại với nhau. "Ông có thể đưa ấy ra khỏi nhà tù vào hôm nay ?"

      "Tôi e là . Tuy nhiên, nếu sẵn sàng theo tôi đến cục cảnh sát sáng nay và mang lại cho họ cùng lời khai mà vừa mang lại cho chúng tôi, nó xúc tiến thêm trong việc phóng thích ông ấy."

      Emily gật đầu, nhưng tâm trí bị giày vò của những đoạn phim cũ mà nhìn thấy Zack áp giải từ cuộc xét xử của tay bị còng và đoạn phim mới nhất mà xem trong mấy tuần qua khi bị đánh đập ở Mexico ... tất cả cho tội ác mà chưa bao giờ phạm tội ... tội mà gián tiếp chịu trách nhiệm. "Tôi thấy chẳng có lý do gì mà họ thể thả ấy ra hôm nay," , chiến đấu để giữ cho mình khóc thét lên với tội lỗi và xấu hổ. "Chúng tôi đợi trong phòng tiếp tân." Khi rời khỏi với chồng , John Seiling nhìn các đối tác quanh bàn cười toe toét với ông và với lấy điện thoại. "Susan," ông với thư ký của ông, "Liên lạc với Đại úy Jorgen, sau đó gọi Matthew Farrell ở Chicago và với thư ký của ông ấy là có chuyện khẩn cấp. Sau đó, gọi William Wesley trong văn phòng công tố viên ở Amarillo, Texas. Sau đó, thu xếp cho cả ba chúng tôi chuyến bay đến Amarillo vào sáng mai."

      Năm phút sau, thư ký của ông nhấn nút liên lạc trong phòng hội nghị. "Đại úy Jorgen đường dây số ."

      "Cảm ơn ," ông , sau đó ông nhấn nút đường dây số . "Đại úy Jorgen," ông vui vẻ, " có muốn nắm lấy cơ hội để trở thành ủy viên hội đồng cảnh sát sắp tới của chúng ta và cùng lúc trở thành người hùng với giới truyền thông ?" Ông lắng nghe, nở nụ cười lớn. "Tất cả tôi cần là ai đó có thể lấy lời khai liên quan đến cái chết của Tony Austin và Rachel Evans và im miệng về những gì họ nghe được cho đến khi nghe tin từ tôi trong ngày hoặc hai." Ông lại lắng nghe và , "tôi nghĩ có thể xử lý chuyện đó. Chúng tôi đến đó trong vòng bốn mươi lăm phút."

      Hai ánh đèn khác bật sáng điện thoại khi ông gác máy, và tiếng của thư ký vang lên qua hệ thống liên lạc nội bộ. "Ông Farrell đường dây số hai, và William Wesley, công tố viên của Amarillo, đường dây số ba."

      Seiling nhận cuộc gọi đường dây số hai, và khi ông , giọng của ông trở nên nghiêm nghị. "Ông Farrell," ông trong giọng tôn kính, "ông cầu chúng tôi cung cấp cho ông bất cứ tiến triển nào, và tôi gọi ông để báo cáo là sáng nay chúng tôi bước đột phá bất ngờ trong vụ án của Zack Benedict."

      Trong văn phòng ở Chicago của , Matt quay lưng lại với cuộc họp của ban điều hành Intercrop diễn ra quanh bàn và , "Là loại đột phá gì?"

      "Emily Mcdaniels. Đêm qua, cha ấy thừa nhận là giết chết Rachel Evans và Tony Austin. Ông ta ở bệnh viện ngay bây giờ, được đánh giá tâm thần, nhưng ông ta thú nhận mọi chuyện. Emily đích thân mang lại cho chúng tôi lời khai cũng như hung khí sử dụng người Austin."

      "Ông có thể chi tiết với tôi sau. Sớm nhất là khi nào ông có thể làm cho Zack được phóng thích ?"

      "Chúng tôi gặp công tố viên ở Texas vào ngày mai, đưa cho ông ta lời khai của Emily McDaniels, và trao cho ông ta lệnh đình quyền giam giữ, sau đó chúng tôi thuyết phục ông ta đưa nó đến trước mặt quan toà mà chút chậm trễ. Nếu may mắn, thẩm phán đồng ý ký nó, sau đó nó được đưa đến thủ đô của bang ở Austin để được ký bởi chánh án của toà phúc thẩm, và ông Benedict sau đó được tại ngoại."

      "Tại ngoại," Matt lặp lại trong giọng , gay gắt, "Cho cái gì?"

      Seiling chùn bước ở giọng được cho hay là làm kinh sợ những đối thủ kinh doanh của Farrell vào tình trạng toát mồ hôi. "Dù là ông ta có vô tội hay , khi ông ta vượt ngục, ông ta phạm luật của Texas. Ông ta làm chuyện chống đối với xã hội. Trừ phi chúng ta rất may mắn và rất có sức thuyết phục, công tố viên của hạt Amarillo có thể, và có lẽ muốn có chút thời gian để quyết định làm gì với vấn đề đó. Chúng ta chỉ ra rằng - cuộc đánh đập nơi công cộng mà ông ấy hứng chịu ở thành phố Mexico còn hơn là hình phạt cho chuyện đó. Tuỳ thuộc vào tâm trạng của công tố viên, ông ta có thể đồng ý và đề nghị quan toà bỏ qua chuyện tại ngoại và tất cả mọi chuyện khác, nếu ông ta có thể rất ngoan cố."

      "Vậy hãy làm cho ông ta có tâm trạng tốt nếu hãy mang theo cây xẻng," Matt cảnh báo cách kiên quyết.

      "Đúng," Seiling .

      "Nếu chúng ta có được hợp tác ngây lập tức từ nhà chức trách, tôi muốn giới truyền thông được báo tin về mọi chuyện. Họ có hành động ngay."

      "Tôi đồng ý. Sáng mai đối tác của tôi và tôi Amarillo."

      "Tối nay, phải là ngày mai," Matt . "Tôi gặp ở đó." gác máy trước khi Seiling có thể liệt kê phản đối của ông và nhấn nút liên lạc nội bộ. "Eleanor," ông với thư ký của ông, "hãy hủy bỏ tất cả các cuộc hẹn vào ngày mai và ngày mốt của tôi."

      Ở Los Angeles, người luật sư thả điện thoại vào giá đỡ. Nâng cao lông mày, ông với hai người đàn ông kia, "Nếu các người từng tự hỏi Benedict và Farrell giống nhau ở điểm nào, tôi vừa mới biết - họ là hai khách hàng lạnh lùng."

      "Nhưng họ trả nhiều tiền," trong những người luật sư đùa.

      Seiling gật đầu, trở nên nghiêm túc. "Chúng ta hãy bắt đầu kiếm tiền của chúng ta, thưa quý ông," ông và nhấn nút đường dây thứ ba. "Ông Wesley," ông , điều chỉnh giọng của ông sao cho nó vừa cứng rắn vừa vui vẻ. "Tôi nhận biết người tiền nhiệm của ông, Alton Peterson, truy tố vụ án Zachary Benedict cách đây năm năm, và tôi hiểu chuyện này phải là lỗi của ông, tuy nhiên, dường như được xử cách bất công. Tôi cần giúp đỡ của ông để chỉnh sửa nó càng nhanh càng tốt. Để đáp lại, tôi tin chắc phương tiện truyền thông hiểu được chính ông hành động nhanh chóng để sửa chữa sai lầm. Bất kể những gì ông làm, Zack Benedict rời khỏi đó như người từng bị đòa đạy và là người hùng. Phương tiện truyền thông muốn máu của ai đó cho bất công đối với ta, và tôi ghét thấy đó là máu của ông." Ông ngừng lại, lắng nghe. "Tôi về cái quái gì à ? Tại sao chúng ta thảo luận trong bữa ăn tối lúc bảy giờ tối nay nhỉ?"

      **********

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :