1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Perfect - Judith McNaught ( 88c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 57

      "Julie, ổn chứ ?" Flossie Eldridge gõ vào kính chắn gió khi bà . " ngồi ở đây, trong bóng tối gần nửa giờ với máy nổ rồi đấy."

      Tia nhìn của Julie xoay qua khuôn mặt bụ bẫm, lo lắng của bà, và thò tay đến chìa khoá xe, tắt máy và vội vàng ra khỏi xe. "Cháu ổn cả, Bà Flossie, đấy - cháu suy nghĩ về chuyện - vấn đề ở trường và cháu quên là cháu ở đâu."

      Run rẩy trong đêm giá lạnh, Flossie kéo áo choàng quanh người bà. " bị chết cóng khi cứ ngồi ở đây đấy."

      Hãi hùng là quên là mình ở đâu, Julie kéo căp hồ sơ ra khỏi ghế sau và cố mỉm cười với người hàng xóm lớn tuổi của . "Cháu có mở máy sưởi trong xe," , mặc dù bây giờ hoàn toàn chắc chắn là có mở nó hay .

      ", có mở máy sưởi," Flossie . "Kính chắn gió của bị phủ sương kìa. Tối nay làm việc quá trễ đấy, và vào ngày chủ nhật nữa chứ !" bà , nhìn thấy cặp hồ sơ của Julie.

      "Luôn có nhiều công việc phải làm," Julie . "Đây, để cháu đưa bà về nhà," thêm, đặt tay dưới khuỷu tay của bà Flossie và đưa bà từ từ băng qua bãi cỏ ở giữa nhà họ. "Rất khó thấy đường khi có ánh trăng, và cháu muốn bà bị vấp ngã trong cỏ."

      "Julie," bà Flossie ngập ngừng khi bà bước vào khu vực sáng sủa bởi ánh đèn tỏa từ mái hiên, " ổn chứ ? trông rất ốm yếu đấy. có thể với tôi. Tôi cho Ada biết. héo mòn vì Zachary Benedict à ?"

      Tình trạng mê mụ làm cho Julie mệt mỏi suốt cả ngày nhường cho cảnh báo ngay khoảnh khắc Flossie phát tên của Zack. "Tại sao bà lại nghĩ thứ như thế chứ ?" với tiếng cười tắc nghẹn.

      "Vì," Flossie như thể câu trả lời rất hiển nhiên, " ngồi trong xe đậu đường lái xe vào nhà và nhìn vào khoảng . Khi tôi còn trẻ và tôi héo mòn vì Her - người nào đó, tôi nhớ là làm những chuyện như thế."

      "Ý bà là," Julie cố trêu chọc, "bà chạy vào đường lái xe vào nhà của bà và ngồi ở đó nửa giờ hả?"

      ", dĩ nhiên là ," Flossie với tiếng cười khúc khích của trẻ con làm mắt bà hằn nếp nhăn. " biết là tôi chưa bao giờ học lái xe. Ý tôi là, tôi cứ nhìn vào khoảng , y như làm tối nay."

      Cố tránh dối hay trả lời, Julie né tránh câu hỏi bằng cách cách hớn hở, "Cháu tin là mình nên héo mòn cho cái gì đó, thưa bà Flossie. Nếu cháu thể có nó và cháu biết thế, cháu đối mặt với nó và đẩy nó ra khỏi tâm trí của cháu mãi mãi và cháu tiếp tục như cháu có thể làm được tốt nhất."

      Thay vì chấp nhận những lời đó hay quay lại câu hỏi ban đầu của bà, điều mà Julie nghĩ bà làm, bà Flossie đặt tay lên cánh tay Julie và , " làm gì nếu có thứ mà luôn muốn, và có thể có nó - có lẽ vẫn còn có thể có nó - nhưng sợ mọi người cười vào mặt . Và sợ nếu lấy nó, có thể hối hận?"

      Nụ cười của Julie chân hơn, và lắc đầu. "Điều đó rất khó khăn," thừa nhận. "Nếu cháu hạnh phúc khi có nó, cháu đoán là cháu đánh liều để được vui vẻ với nó."

      "Đó là người đàn ông, phải là nó," bà Flossie thú .

      Julie đoán được ngay lúc đầu của cuộc đàm thoại. "Là ai thế ?" hỏi trong trường hợp bà Flossie muốn thú nhận. "Ý cháu là, ông ấy là ai ?"

      "Ồ, đó là bí mật."

      , nó phải là bí mật, Julie nghĩ cách buồn bã, rồi vì chẳng có gì phải mất và Flossie có mọi thứ để có thể có, , "Cháu nghĩ những gì Herman Henkleman cần là người phụ nữ tốt tin vào ông ấy và đứng bên cạnh ông ấy và đưa cho ông ấy lý do để được tự hào. Tất nhiên," thêm vào với Flossie mắc cở, "Herman bao giờ dám liều để hỏi người phụ nữ mà ông từng cho ông cơ hội, phải sau hỗn độn mà ông làm với cuộc sống của ông từ trước đến nay. Người phụ nữ phải có hành động trước, và điều đó cần phải có lòng can đảm."

      cách bốc đồng, Julie cúi xuống và ấn nụ hôn gò má của bà. "Ngủ ngon," . Tạm biệt, nghĩ. Sáu trong số tám ngày Zack cho trôi qua.

      Trước hiên nhà của nình, mò mẫm chìa khoá trong xách tay, đút chìa khóa vào ổ, vào trong, và đóng cửa lại ở phía sau . với lấy công tắc đèn khi giọng của người đàn ông vang lên, "đừng bật đèn." Tiếng thét hoảng sợ nghẹn họng khi ta thêm, "Đừng lo, tôi là bạn của Zack."

      "Tại sao tôi phải tin chứ ?" , giọng của run rẩy như tay .

      "Vì," Dominic Sandini với tiếng cười trong giọng, "tôi đến để nhìn quanh và đảm bảo mọi chuyện được ổn để có thể làm chuyến ."

      "Khốn kiếp, làm tôi sợ hết hồn !" Julie bùng nổ nửa giận dữ và nửa phì cười khi đổ sập người vào cửa.

      "Xin lỗi."

      " vào đây bằng cách nào vậy ?" , cảm giác hơi ngớ ngẩn khi chuyện với người đàn ông dạng trong bóng tối.

      "Tôi đến từ phía sau sau khi nhìn xung quanh. có đuôi bám theo đấy, thưa ."

      "Có cái gì ?"

      Julie mất phương hướng đến nỗi thực bắt đầu với tay ra phía sau váy để kiểm tra cái đuôi trước khi giải thích, " bị theo dõi. Chiếc xe màu xanh dương đỗ ở cuối đường theo dõi ngôi nhà và xe tải màu đen bám theo sau bất cứ nơi nào đến. Là Cục điều tra liên bang - Họ sử dụng loại xe đáng để đánh cắp, nhưng họ theo dõi tốt hơn những kẻ quê mùa ở địa phương. Xe hơi," hãnh diện thêm, "là sở trường của tôi. Chẳng hạn như xe của , có động 1.5 lít, có lẽ radio được gắn bởi hãng xe, có điện thoại, vì thế nó có lẽ chỉ đáng giá $250 nếu rã ra từng phần."

      " - từng là nhân viên bán xe cũ à?" Julie , tạm thời lờ vấn đề về Cục điều tra liên bang vì vui mừng đến ngớ ngẩn là có người ở gần tự xưng là bạn của Zack.

      " có thể thế," thêm với tiếng cười khùng khục. "Nhưng khi tôi bán chúng, chúng có giấy chứng nhận nếu hiểu được ý của tôi."

      " ... ... ăn cắp xe hơi à ?" Julie lúng túng .

      "Vâng, nhưng còn nữa," giải thích với nụ cười khác trong giọng. "Bây giờ tôi được cải tiến rồi."

      "Tốt !" . an tâm để có người bạn của Zack là tên trộm xe. Nhận biết vị khách vô danh có thể tống nỗi sợ hãi khác của , Julie vội , "Zack ở Los Angeles đúng ? ấy đe doạ những người đó đúng ?"

      "Tôi biết ấy ở đâu hay làm gì, và đó là ."

      "Nhưng phải biết chứ ! Ý tôi là, ràng chuyện với ấy - "

      ", phải tôi. Zack rất - bực bội nếu ấy biết tôi đến đây và can dự vào. Chuyện này lẽ ra phải được xử lý bởi người ngoài, nhưng tôi nghĩ đây là cơ hội duy nhất cho tôi đến gặp Julie của ấy. chắc là ấy lắm."

      rơi vào im lặng, và Julie lặng lẽ , "Đúng. ấy chắc là cũng rất quan trọng đối với , để cho liều mình đến đây như thế này."

      "Chết tiệc - địa ngục, đánh liều tí nào cả," trong giọng tự phụ. "Tôi phải là làm chuyện gì bất hợp pháp. Tôi chỉ là ghé thăm người bạn của người bạn, và có luật lệ nào ngăn cấm vào từ cửa sau và chờ ấy trong bóng tối. Thực ra, tôi thậm chí sửa ổ khóa sau dùm trong khi đợi . Cái đó ngăn chận được thằng nhóc vào nhà này nếu nó muốn vào. Đó phải là công dân tôn trọng luật pháp sao?" đùa.

      đến đây để đảm bảo " gặp trở ngại" để làm chuyến của , và Julie định hỏi ta có ý gì khi cung cấp câu trả lời cũng trong giọng vui vẻ, lo lắng. "Dù sao chăng nữa, lý do tôi đến đây là vì Zack muốn chiếc xe mới - biết đó, nếu đột ngột quyết định làm chuyến dài vài ngày - vì thế tôi tình nguyện đưa nó đến đây. Và đó là lý do tại sao tôi đến đây."

      Julie giả định ngay là có lẽ sử dụng chiếc xe này, phải xe của , để cắt đuôi những kẻ bám theo khi trốn thoát khỏi Keaton trong hai ngày nữa. "Hãy với tôi là nó phải là lấy cắp," trong giọng hoảng hốt làm phì cười.

      " phải. Như tôi với , tôi giải nghệ rồi. Zack mua nó, và tôi quyết định mang món quà của ấy đến đây, tất cả chỉ có vậy. có luật lệ nào ngăn cấm kẻ vượt ngục mua chiếc xe cho người phụ nữ bằng chính đồng tiền trung thực của ta. Bây giờ, ấy có quyết định dùng chiếc xe hay , phải là chuyện của tôi."

      "Tôi thấy có bất cứ chiếc xe nào ở trước nhà cả."

      "Dĩ nhiên là !" vẻ sợ hãi cố tình. "Tôi nghĩ là tôi nên phạm lễ nghi của thành phố hay cái gì đó bằng cách làm bừa bộn đường phố dễ thương của . Vì thế tôi để nó trong bãi đậu xe ở nơi trong phố tên Tiệm tạp hóa Kelton."

      "Tại sao ?" Julie , cảm thấy ngớ ngẩn.

      "Đó là câu hỏi thú vị. Tôi là tại sao tôi có thôi thúc điên rồ như thế," đùa, đột ngột gợi cho Julie nhớ về những cậu bé tám tuổi chịu cải hóa, thể kiềm chế được mà từng dạy. "Tôi đoán tôi nghĩ là nếu đỗ xe của đường ngay phía trước cửa hàng vào buổi sáng, có thể muốn vào trong, nhìn quanh quất, rồi ra ngoài bằng cửa sau và lấy chiếc xe mới của và chạy thử . Tất nhiên, điều đó có thể làm cho tụi bám theo bực tức. Ý tôi là, nó rất khó cho họ hình dung lối nào, lái xe gì, và mặc đồ gì - giả sử cũng có thể có ham muốn đột ngột muốn thay chiếc áo len khác hay cái gì đó mà tình cờ có trong cặp hồ sơ của . Nếu hiểu ý tôi."

      Julie gật đầu trong bóng tối, run rẩy bởi những ngụ ý bí mật mà . "Tôi hiểu ý ," với tiếng cười bối rối.

      Chiếc ghế lắc kêu cót két khi đứng lên. "Rất hân hạnh được chuyện với ," , khi tay chạm vào cánh tay của . "Tạm biệt, Julie của Zack. Tôi hy vọng biết mình làm cái quái gì."

      Julie cũng hy vọng là vậy.

      "Đừng mở đèn ở sau nhà cho đến khi tôi rời khỏi."

      lắng nghe tiếng bước chân chậm chạp của và có cảm giác là di chuyển với dáng hơi khập khiễng.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 58

      Tony Austin nghe tiếng ồn ở sau lưng và với lấy cây đèn bàn bên cạnh ngay cùng khoảnh khắc nhìn thấy rèm cửa khua động bên trong cánh cửa kính đẩy trượt. "Đừng bật đèn !" giọng ra lệnh khi bóng người di chuyển khỏi rèm cửa. "Tao có thể nhìn thấy mày khá từ nơi này."

      "Tôi cần ánh sáng để nhận ra giọng của ông ! Tại sao ông lại đến từ cửa trước chứ ?" Austin , giật tay ra và che đậy bất ngờ đằng sau vẻ mặt khinh khỉnh. "Tôi để ngỏ nó cho ông."

      "Mày có biết là tao muốn giết mày nhiều đến mức nào ?"

      "Ông bỏ lỡ cơ hội của ông cách đây năm năm. Tiền đâu ?"

      "Mày giống như ma hút máu, mày hút mọi người cho đến khô cạn."

      "Ngậm miệng lại và đưa tiền đây."

      Cái bóng ở rèm cửa đưa tay lên và Tony nhìn thấy khẩu súng. "Đừng ngu ngốc như thế ! Nếu bây giờ ông giết tôi, họ biết là ông trong 24 tiếng đồng hồ."

      " ! Họ biết. Zack Benedict trốn, ta điên cuồng, mày chưa nghe à?" Tiếng cười vang lên lạnh lẽo đến chói tai. "Nó làm những cuộc gọi hăm dọa. Mọi người nghĩ tao cũng nhận được cú điện thoại của nó. Tao đảm bảo là họ biết. Họ nghĩ nó giết mày. Tao đợi quá lâu cho khoảnh khắc này - " cây súng nâng nên, nhắm đích, điều chỉnh ...

      "Đừng điên ! Nếu ông giết tôi, họ - "

      tiếng nổ từ nòng súng thổi lỗ trong ngực của Tony Austin gần xương đòn của ta, nhưng việc viên đạn đó bắn trúng tim quan trọng. Ngay khi nó bắn vào người , nó phân tán khắp toàn bộ lồng ngực giết ngay lập tức.

      **********

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 59

      " tuyệt là con mời chúng tôi đến dùng bữa tối như thế này," bà Mathison bảo Julie khi đứng lên để giúp bà dọn dẹp bàn ăn. "Chúng ta nên chờ cho dịp đặc biệt, như chúng ta thường làm," bà thêm.

      Julie nhặt lên bốn chiếc ly và cười với mẹ . Nó là dịp rất đặc biệt - đêm cuối cùng ở chung với họ, vì rời khỏi để gia nhập cùng Zack vào sáng mai.

      " có chắc là muốn Carl và tôi ở lại để giúp dọn dẹp phòng ăn ?" Sara hỏi khi Carl giúp mặc áo choàng. "Carl cần phải làm xong bản đấu thầu cho trung tâm giải trí, nhưng nó có thể chờ thêm nửa giờ nữa."

      ", nó thể," Julie , vội vào phòng khách và ôm Sara rồi đến Carl. ôm họ lâu hơn cần thiết, và ấn thêm nụ hôn lên má của họ. Vì đây là nụ hôn tạm biệt. "Hãy chăm sóc cho nhau," thầm với cả hai.

      "Tụi chỉ sống cách đây dặm rưỡi thôi," Carl chỉ ra. Julie nhìn họ xuống vỉa hè, ghi nhớ khoảnh khắc đó, sau đó đóng cửa lại. Ted và cha ngồi trong phòng khách để xem tintức và Katherine giúp dọn dẹp bàn ăn.

      "Sara là dễ thương," bà Mathison khi bà ở mình với Julie trong bếp. "Nó và Carl rất tốt với nhau, rất hạnh phúc." Liếc nhìn vào phòng ăn nơi Katherine thu dọn đĩa, bà thầm, "mẹ nghĩ Ted và Katherine tìm lại nhau, con có thấy vậy ? Trước đây Katherine còn quá trẻ, nhưng nó ổn định và trưởng thành, và Ted nó nhiều biết bao. Nó chưa bao giờ qua được chuyện đó cả."

      Julie mỉm cười ảm đạm khi xếp chồng đĩa Katherine mang ra từ phòng ăn vào máy rửa chén. "Đừng quá hy vọng. Con mời Katherine tối nay chứ phải Ted. ấy vẫn còn gặp Grace Halvers - có lẽ là để chống chọi với những gì ấy cảm thấy đối với Katherine."

      "Julie, có chuyện gì à ? Con có vẻ rất kỳ lạ tối nay. Rất bận tâm."

      Nhặt khăn lau chén đĩa lên, Julie cố định vẻ nhìn sáng sủa, ân cần khuôn mặt và bắt đầu lau bồn rửa chén. "Sao mẹ lại thế ?"

      "Vì lý do là nước vẫn còn chảy, đĩa còn chưa rửa xong, và con lau chùi kệ bếp. Con luôn là gọn gẽ, Julie," bà trêu chọc khi Julie vội vàng quăn cái khăn qua bên và quay lại với công việc lúc nãy của , "nhưng như thế này hơi quá xa đấy. Con vẫn còn nghĩ đến Zachary Benedict, đúng ?"

      Đó là dịp may hiếm có để chuẩn bị mẹ cho những gì bà sắp đọc trong thư của Julie và quyết định lợi dụng nó. "Mẹ gì nếu con với mẹ là con ấy ở Colorado ?"

      "Mẹ dám chắc đó là chuyện rất vô nghĩa, đau khổ, và ngu ngốc để cho con tin."

      "Và chuyện gì xảy ra nếu chính con cũng biết là vì sao ?"

      "Mẹ đề nghị phép màu của thời gian, con . Nó trị mọi lành mọi thứ. Suy cho cùng con chỉ biết cậu ta được tuần. Thay vào đó sao con Paul Richardson nhỉ," bà nửa nghiêm trọng. "Cậu ta có công việc tốt, và cậu ta rất say mê con - thậm chí cha con cũng nhận thấy."

      Nhận biết cuộc trò chuyện về Paul và những công việc thường ngày tẻ nhạt như rửa bát là phung phí thời gian quý báu còn lại với gia đình , Julie quăng cái khăn xuống. "Chúng ta hãy vào phòng khách nào," , đẩy mẹ ra khỏi nhà bếp. "Con rửa đĩa sau." Nâng cao giọng, gọi, "Có ai muốn gì từ nhà bếp ?"

      "Vâng," Ted trả lời. "Cà phê."

      Katherine, người vừa mới vào để giúp ở bồn rửa chén, với lấy tách, nhưng Julie lắc đầu. "Hãy ra đó ngồi với Ted. Mình quay lại lấy cà phê khi nó được sẵn sàng."

      Julie được đoạn đường vào phòng khách, mang theo khay đựng tách, khi nghe cha suỵt, "Ted, tắt truyền hình , Julie cần nghe chuyện đó !"

      "Con cần nghe chuyện gì vậy ?" Julie hỏi, đờ người dừng lại khi Ted lao mình đến tivi. "Hãy để đó, Ted," cảnh báo gay gắt, biết theo bản năng là có chuyện gì đó về Zack. "Họ bắt được Zack, đúng ," , run rẩy dữ dội đến nỗi những cái tách khay va vào nhau kêu lách cách. "Hãy trả lời em," rên rỉ, nhìn bốn khuôn mặt kinh hoàng.

      "Họ chưa bắt được ," Ted chế nhạo thốt ra, " tìm được cho mình nạn nhân khác !" Khi , chương trình quảng cáo ti vi kết thúc và Julie nhìn thấy cái cáng được khiêng ra từ ngôi nhà, cơ thể được phủ vải trắng, trong khi giọng của xướng ngôn viên dường như mờ màng trong phòng: "Lập tại tin tức tức trong giờ, Tony Austin, người cùng đóng với Zachary Benedict và Rachel Evans trong phim Định Mệnh, hôm nay được phát bị giết chết trong nhà của ta ở Los Angeles do vết thương đạn ngay ngực. Bản báo cáo sơ bộ cho thấy viên đạn bị lõm đầu, giống như viên đạn giết chết vợ của Zachary Benedict, Rachel Evans. Điều tra viên xác định thời gian chết là vào lúc khoảng mười giờ tối qua. Cảnh sát ở hạt Orange xác nhận rằng Austin nhận được cuộc gọi đáng sợ vào tối qua từ Zachary Benedict và Benedict được nhìn thấy lảng vảng trong khu vực tối qua. Những thành viên khác của đoàn phim Định Mệnh cũng nhận được những cuộc gọi hăm dọa từ Benedict được cảnh báo là phải rất thận trọng - "

      Những lời còn lại của ta bị chìm trong tiếng ly tách vỡ khi Julie thả cái khay và ôm khuôn mặt , cố gắng xóa bỏ hình ảnh của cơ thể phủ vải trắng được đặt vào xe cứu thương và hồi ức của giọng lạnh lùng của Zack:

      "Hãy để Austin cho . Có nhiều cách khác để xử lý ta."

      "Julie !" những giọng vang đến tai và những bàn tay với lấy , nhưng lùi bước, nhìn như người mù từ mẹ và Katherine gập người nhặt những mảnh đồ sứ bị bể đến cha và Ted, người bây giờ đứng gần , nhìn trong hoảng hốt rụng rời, "Làm ơn !" nghẹn lời. "Bây giờ con cần được ở mình. Bố," , kềm chế cuồng loạn của chặt đến nỗi giọng của bị thắt lại, "làm ơn đưa mẹ về nhà. Mẹ nên cảm thấy khó chịu vì con. Nó tốt cho huyết áp của mẹ."

      quay lưng và vào phòng ngủ, đóng cửa lại ở phía sau lưng , và ngồi trong bóng tối. Ở nơi nào đó trong nhà nghe điện thoại bắt đầu reo, nhưng là giọng của bà Stanhope la hét trong tâm trí :

      "Zachary giết ruột của nó, và nó giết vợ nó. Trong phim, nó đóng vai những người đàn ông giết người cách cần thiết và sau đó thoát nạn vì họ là 'những người hùng' ... nó thể phân biệt được thực tại từ tưởng tượng ... Zachary bị điên.

      "Nếu nó được trị liệu, Rachel Evans phải nằm trong mộ ... vì lợi ích của , hãy tố giác nó. Nếu , ngày nào đó nạn nhân khác, và sống quãng đời còn lại mang cùng gánh nặng tội lỗi mà tôi phải chịu..."

      Khuôn mặt nổi tiếng, lôi cuốn của Austin ra trước mắt Julie, nụ cười đáng mến và hấp dẫn của . mỉm cười được nữa. Như Rachel Evans và Justin Stanhope, chết. bị giết chết.

      nghe lời cảnh báo của Matt Farrell, "chúng tôi cũng khám phá ra những bằng chứng chỉ đến Diana Copeland ... Emily McDaniels ...Tommy Newton. "

      Cho tay vào trong ngăn bàn đầu giường, Julie lấy ra lá thư của Zack và ôm nó vào người, nhưng cần đọc nó ; ghi nhớ từng chữ. Quấn cánh tay quanh bụng, cúi mình tới phía trước, lắc người qua lại trong đau đớn có nước mắt, ấn lá thư vào tim , khóc thầm tên trong bóng tối.


      ***

      Những tiếng nho đến từ phòng khách. Từ từ kéo ra khỏi vực thẳm nơi có gì tồn tại đối với ngoại trừ dằn vặt của khoảnh khắc, những giọng đó buộc từ từ đứng lên. Giọng của những người cần được biết ... để giúp ... để bảo ...

      **********

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 60

      Cha dừng lại khi chuyện với Ted và Katherine khi Julie vào phòng khách, cơ thể của cứng ngắc, tay nắm chặt lá thư mà dự định để lại cho họ.

      "Bố đưa mẹ về nhà rồi," cha .

      Julie gật đầu cách cương quyết và đằng hắng. "Tốt quá." Trong chốc lát, vặn lá thư viết cho họ trong tay, sau đó chìa nó về phía ông. Khi ông nắm lấy nó và mở nó, đưa nó ra để Ted cũng có thể đọc nó, thêm, "con .... định rời khỏi vào ngày mai để gia nhập với ấy."

      Mắt Ted dán chặt vào , nheo lại trong giận dữ.

      "Đúng vậy," trước khi có thể .

      Julie nhìn di chuyển về phía , nhưng thụt người khi với lấy cánh tay của , "Đừng chạm vào em !" cảnh báo cách cuồng loạn, chộp lấy lưng ghế. "Đừng chạm vào em." chuyển tia nhìn của đến vẻ mặt ủ rũ, đau đớn của cha , nhìn ông đọc xong lá thư, thả nó bàn, và đứng lến. "Hãy giúp con," với ông cách đứt quãng. "Làm ơn giúp con. Bố luôn biết chuyện gì là đúng. Con phải làm gì cho đúng. Ai đó hãy giúp con," khóc với Katherine, người cố nén nước mắt, rồi đến Ted.

      Bất ngờ được kéo vào vòng tay của cha và ôm chặt, tay ông vỗ về lưng như ông thường làm khi còn là bé khóc vì bị thương . "Con biết con cần phải làm gì rồi," ông khàn đục. "Người đàn ông đó phải bị bắt lại và ngăn chận. Ted," giọng ông nghe hơi run rẩy, nhưng tiếp tục, "con là luật sư. Cách nào là cách tốt nhất để xử lý chuyện này mà để cho Julie bị buộc thêm tội ?"

      lúc sau im lặng, Ted , "Paul Richardson là con bài tốt nhất của chúng ta. Con có thể gọi ta và cố làm thoả thuận với ta. Julie tố giác Benedict và ta phải đồng ý là Julie vô tội. có câu hỏi nào khác."

      Nghe được chữ 'câu hỏi' làm Julie thoát khỏi trạng thái ngẩn ngơ của . Giọng rung lên với báo động điên cuồng, cảnh báo, " với Paul rằng em trả lời bất cứ câu hỏi nào về cách em biết Zack ở đâu !" nghĩ về Matt và Meredith Farrell và chàng trai trẻ đầy tiếng cười mang chiếc xe hơi đến cho - tất cả bọn họ đều trung thành với người đàn ông phản bội lòng tin của họ vì ta là kẻ bệnh hoạn. Bởi vì ta thể kiềm chế bản thân. "Nếu gọi ta," lặp lại, cố giữ giọng đều đều, " ta phải đồng ý là em cho ta nghe bất cứ thứ gì khác ngoại trừ nơi Zack ở đâu vào tối mai. Em làm luyên lụy đến bất cứ người nào khác trong chuyện này, em đấy !"

      "Em bị ngập tới tận cổ vì những mưu bất hợp pháp mà em còn lo đến chuyện bảo vệ người khác à!" Ted hét. "Em có biết là Richardson có thể làm gì với em ? ta có thể còng chân em lôi em ra khỏi đây tối nay đấy!"

      Julie định trả lời, nhưng kềm chế của sụp đổ, và thay vào đó quay gót. vào nhà bếp, ngồi xuống ghế ở bàn, vì đó là chỗ xa với cuộc gọi phản bội lại người . Vai của run lên trong tiếng nức nở thầm lặng, lấy tay che mặt, và nước mắt mà đè nén tuôn ra từng dòng nóng hổi xuống má . "Em xin lỗi, ," khóc nức nở, "em lòng xin lỗi..."

      Katherine ấn chiếc khăn tay vào tay vài phút sau đó, rồi ngồi đối diện với để hỗ trợ trong im lặng.

      Đến lúc Ted vào nhà bếp, Julie cố làm cho mình bình tĩnh lại.

      "Richardson chấp nhận thỏa thuận," . " ta đến đây trong ba tiếng đồng hồ." xoay lại khi điện thoại tường nhà bếp reo vang và giật mạnh nó. "Vâng," , "nó có ở đây, nhưng nó nhận cuộc gọi - " cau mày và ngừng lại, sau đó che ống với Julie, "Là người nào đó tên Margaret Stanhope. Bà ta là có chuyện khẩn cấp."

      Julie gật đầu, nuốt nước bọt, và đưa tay lấy điện thoại. "Bà gọi đến để hả hê hở Bà Stanhope ?" chua chát hỏi.

      "," Bà của Zack của trả lời. "Tôi gọi để cầu , để xin , tố giác nó nếu biết nó ở đâu trước khi người vô tội khác bị mất mạng."

      "Tên của ấy là Zack !" Julie tức tối. "Hãy ngưng gọi cháu ruột của bà là 'nó' !"

      Người phụ nữ kia đột ngột hít hơi thở sâu và khi bà chuyện lại, bà nghe đau khổ như Julie cảm thấy. "Nếu biết Zack ở đâu," bà khẩn khoản, "nếu biết cháu trai của tôi ở đâu," bà thêm, "làm ơn, vì Chúa, hãy chặn nó lại,"

      thù địch của Julie tan rã khi nghe đau khổ trong giọng tự hào đó. "Cháu làm," thầm.

      **********

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 61

      "Thay mặt cho phi hành đoàn của chuyến bay 614, cám ơn quý vị dùng hàng Mexico," tiếp viên hàng . "Hãy nhớ rằng," vui vẻ thêm, "hãng máy bay của chúng tôi là đưa bạn đến nơi hai mươi phút trước trước thời hạn." Giọng của trở nên nghiêm túc, tiếp tục, "vui lòng ngồi tại chỗ với dây an toàn cho đến khi máy bay dừng hẳn ở cổng."

      Ngồi gần hàng ghế sau giữa Ted và Paul Richardson chiếc máy bay đông đúc, Julie bóp chặt cánh tay của trai , dạ dày rối loạn khi chiếc máy bay lảo đảo dừng lại và lối vào sân bay dao động nối vào cửa máy bay. Tim bắt đầu gào thét rằng chuyện này là sai, lương tâm của la hét chuyện này là đúng và bị mắc kẹt cách bất lực ở giữa. Bên cạnh , Paul Richardson nhìn thấy ngực bắt đầu phập phồng những hơi thở nhanh và cạn, và nắm bàn tay kia trong tay . "Bình tĩnh cưng," trấn an. "Gần kết thúc rồi. Sân bay được bảo mật ở mỗi lối ra."

      Julie giật tia mắt từ những hành khách bắt đầu đứng lên và thu dọn đồ đạc của họ từ những cái giá cao. "Tôi thể làm chuyện đó. Tôi thể. Tôi sắp phát ốm !"

      siết chặt tay ngón tay lạnh và ẩm của . "Em thở quá nhanh. Hãy từ từ hít hơi thở sâu nào."

      Julie buột mình tuân theo. "Đừng để cho bất kỳ người nào làm ấy đau !" cảnh báo trong tiếng thầm dữ dội. " hứa là để cho bất kỳ người nào làm ấy đau."

      Paul đứng lên cùng với những hành khách ở trước mặt họ, và với tay cánh tay , nhàng kéo Julie đứng lên. giật mạnh tay lại. "Hãy hứa với tôi lần nữa là để cho bất kỳ người nào làm ấy đau !"

      " người nào muốn làm ta đau cả, Julie," như thể chuyện với đứa trẻ hoảng hốt, "đó là lý do tại sao em cùng. Em muốn chắc chắn có ai làm ta đau, và tôi bảo em là cơ hội bạo lực ít xảy ra nếu Benedict nhìn thấy em và tin em bị mắc kẹt ở giữa. Nhớ ?"

      Khi gật đầu cách nhát gừng, bắt đầu tiến tới phía trước với tay của ở dưới khuỷu tay của . "Được, đến lúc rồi," . "Ted và tôi ở lại chỉ là bước đằng sau em từ giờ trở . Đừng sợ. Người của tôi phát tán khắp nơi trong sân bay và ở bên ngoài, và an toàn của em là mối lo hàng đầu của họ. Nếu Benedict bắt đầu bắn, họ đặt mạng sống của họ giữa lằn đạn để bảo vệ em."

      "Zack phương hại em !" cách khinh bỉ.

      "Đầu óc ta được tỉnh táo. Em biết lanh ta làm gì nếu ta nhận biết em lừa ta. Đó là lý do tại sao, bất kể điều gì xảy ra, em giả vờ là đứng về phía ta cho đến khi ta lọt vào tay của nhà chức trách. Nhớ chưa, chúng ta về tất cả những chuyện này trước đây đấy? " dừng lại khi họ sắp sửa đạt đến chỗ tiếp viên hàng hấp dẫn với mái tóc nâu sậm đứng ở cửa trước của máy bay. "Em có hiểu ràng mọi chuyện đó chưa?"

      Julie muốn bắt đầu la hét là ràng với , nhưng bấm móng tay vào lòng bàn tay và bất giác làm cho mình gật đầu.

      "Được, bây giờ em mình," , dừng lại ở lối vào và cẩn thận cởi áo choàng của và phủ nó cánh tay của . "Trong năm phút, mọi chuyện kết thúc. Hãy nghĩ về điều đó - chỉ năm phút nữa. Và nhớ, đừng tìm ta, hãy để cho ta tìm em."

      dừng lại, nhìn bước từ từ xuống lối , để cho cách vài mét, sau đó bước tới với Ted ở bên cạnh. Ngay khi họ ra khỏi tầm nghe của phi hành đoàn, Ted giận dữ thầm " có quyền đặt nó qua chuyện này. là toàn bộ sân bay đầy người của Cục điều tra liên bang và cảnh sát Mexico. cần nó ở đây để dụ !"

      Paul cởi khuy áo khoác và nới lỏng cà vạt - ăn mặc như doanh nhân đến thành phố Mexico với người bạn cho vài việc kinh doanh và giải trí. Đẩy tay vào túi, với nụ cười sít lại, " ấy khăng khăng đòi đến để chắc chắn là Benedict bị phương hại, và biết đó. Tôi cho phi công radio trước cho bác sĩ ; ông ta sẵn sàng cho ấy liều thuốc an thần khi chuyện này được kết thúc."

      "Nếu được thông minh phân nữa như nghĩ, người của bắt được rồi, và họ còn chưa làm được, đúng ? biết điều đó khi vào buồn lái để sử dụng radio, đúng ?"

      Nụ cười của Paul mở rộng, nhưng lời của đáng ngại. "Đúng. Bằng cách nào đó luồn qua khỏi họ, nếu đến. Cục điều tra liên bang có thẩm quyền ở Mexico. Cho đến khi Benedict vược qua biên giới, chúng tôi chỉ có thể 'giúp đỡ' cảnh sát Mexico trong hoạt động này, và họ giỏi lắm với loại hoạt động như thứ này."

      Run từ đầu ngón chân cho đến tận đầu ngón tay, Julie lảo đảo vào vào khu vực ồn ào, nơi hành khách được gia đình và bạn bè đến đón chào, mắt tìm kiếm dữ dội cho người đàn ông cao lớn, có mái tóc sẫm màu lảng vảng ở bên cạnh nhóm người vui vẻ, và khi nhìn thấy , bước ra khỏi cổng và choáng váng, tê liệt vì mâu thuẫn hỗn hợp của nhõm và hoảng sợ.

      "Xin lỗi, señorita () !" người Mexcio gọi, ngang qua , chạy cho kịp chuyến bay của ta với cậu bé trong tay và vali trong tay kia.

      "Xin lỗi !" người đàn ông khác , đẩy cách thô bạo - ta cao lớn và đen, và khuôn mặt của ta quay chỗ khác. "Zack !" thầm trong nỗi lo sợ, xoay quanh, lúng túng nhìn trong khi ta chạy về phía cánh cổng nơi hành khách tụ thành nhóm cho chuyến máy của họ. Ba người Mexico tựa người vào cột nhìn chằm chằm, sau đó nhìn người đàn ông, rồi đến , và nhận thấy họ cùng lúc nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó. phải là khuôn mặt của Zack.

      Hệ thống thanh công cộng có vẻ phát to trong tai : chuyến bay 620 từ Los Angeles bây giờ đến cổng A-64. Chuyến bay 1152 từ Phoenix đến cổng A - 23. Chuyến bay 134 ...."

      Julie đưa bàn tay run rẩy lên vuốt tóc ra khỏi trán và bắt đầu nhanh và như người mù xuống cuối sân bay, bây giờ muốn nó xảy ra khi nhìn thấy điều đó. Thêm bốn phút nữa. Nếu nhanh hơn, nghĩ, nếu nhìn phải hoặc trái, Zack nơi khác từ phía sau cái cột, đứng ở lối vào, và họ bắt và chuyện được kết thúc.

      Xin Chúa, để cho nó xảy ra nhanh chóng, cầu trong chuỗi kinh cầu phù hợp với những bước sãi dài của sau khi qua khỏi hải quan. Đừng để họ làm ấy đau. Hãy để cho nó xảy ra nhanh chóng. Đừng để họ làm ấy đau. Hãy để cho nó xảy ra nhanh chóng.

      Bước cách nhanh chóng, băng qua những hành khách xuất từ cánh cổng kiểm tra an ninh đông đúc, và dừng bước, nhìn lướt qua cao cho dấu hiệu với mũi tên chỉ đến lối ra của sân bay, quay người theo hướng đó, và cứ tiếp tục . Đừng để họ làm ấy đau... đừng để họ làm ấy đau... đừng để ấy ở đây, cầu kinh cách cuồng loạn khi bước. Thêm hai phút nữa. Đằng trước là những cánh cửa dẫn đến khu vức chiếu sáng nơi tắcxi và xe hơi đợi với ánh đèn pha của họ bật mở. Đừng để ấy ở đây. Đừng để ấy ở đây. Đừng để ấy ở đây. Đừng để ấy - ở đây.

      ấy có ở đây.

      Julie dừng lại chết điếng, quên việc bị xô đẩy bởi từng đoàn người cười, cố vòng qua để rời khỏi sân bay. Từ từ quay lại, ánh mắt của lướt qua Paul Richardson, người dừng lại và dường như tán gẫu với Ted ... qua nhóm cười Mexico vội vã băng qua , qua ông cụ còng lưng, với mái tóc bạc, người cầm cái vali, đầu ông cuối xuống ...qua người mẹ với - ông cụ ! Tia nhìn của Julie quay trở lại ông ta đúng lúc ông từ từ ngước đầu và nâng cao mắt nhìn ... đôi mắt vàng ấm áp, mỉm cười.

      La hét để cảnh báo , Julie bước tới , hay bước và bắt đầu chạy, đẩy người qua đám đông, cố quăng mình vào giữa nguy hiểm cùng lúc giọng thét lên. "ĐỨNG IM, BENEDICT !"

      Zack đứng sững, đám người chộp lấy , xô vào tường, nhưng mắt vẫn siết ốc người Julie, cảnh báo tránh ra. hỗn loạn bùng nổ với tiếng la hét của hành khách cố tránh xa những cảnh sát Mexico, họ chạy tới với súng lăm lăm trong tay, và Julie nghe mình hét vào tất cả bọn họ, "đừng làm ấy đau ! Đừng làm ấy đau !"

      Paul Richardson chộp lấy , kéo lại.

      "Họ làm ấy đau !" khóc, vật lộn với để nhìn quanh những người đàn ông chen chúc quanh . "Họ làm ấy đau !"

      " kết thúc rồi !" Paul la to trong tai , cố kiềm chế và làm cho bình tình. "Ổn cả ! kết thúc rồi !"

      Lời cuối cùng đánh vào đầu và Julie đứng im. thể kéo cho mình được tự do hay quay mặt , nhìn trong nỗi đau khổ tê liệt khi Zack bị bao bọc và lục soát dưới giám sát của người đàn ông lùn, ăn mặc chê vào đâu được với mái tóc lưa thưa có vẻ là chỉ huy. Ông ta mỉm cười khi ông ta nhìn Zack bị khám xét bởi cảnh sát Mexico, và nghe ông ta , "chúng ta về nhà, Benedict, và chúng ta ở chung với nhau trong thời gian dài, rất dài - " ông ta dừng lại khi trong những cảnh sát móc cái gì đó ra khỏi túi của Zack, và ông ta chìa tay ra. "Gì đây?" ông ta cáu kỉnh.

      Người cảnh sát thả vật thể vào lòng bàn tay của ông ta và Julie cảm thấy cơ thể của lạnh buốt ở nụ cười quỉ quyệt của ông ta khi ông ta nhìn từ vật thể trong tay đến nét mặt vô cảm của Zack. " dễ thương làm sao !" ông ta với vẻ khinh miệt, sau đó ông ta đột ngột quay về phía Julie, bước tới phía trước.

      "Tôi là Warden Hadley," ông ta , chìa tay ra. "Tôi chắc chắn cái này là dành cho ."

      Julie phản ứng, thể cử động, vì Zack bây giờ nhìn , và cách diễn đạt trong mắt làm muốn chết. lặng lẽ cho biết là . với xin lỗi. lời từ biệt với .

      Bởi vì vẫn nghĩ đưa họ đến là do tình cờ.

      "Cầm lấy nó !" Hadley cáu kỉnh trong giọng khủng khiếp.

      Ngạc nhiên choáng váng bởi giọng của ông ta, Julie tự động đưa tay ra.

      Vật thể mà ông ta thả vào đó là chiếc nhẫn kim cương.

      "Ôi, - " rên rỉ, ép nó vào ngực khi nước mắt đua nhau rơi xuống má . ", , - "

      Lờ , Hadley hướng về cảnh sát Mexico. "Đưa ra khỏi đây," ông ta ra lệnh, quay đầu về phía những cánh cửa nơi có hàng tá xe tuần tra với ánh đèn xoay tròn lặng lẽ xuất . Nhưng khi cảnh sát Mexico đẩy Zack về phía trước, Hadley có vẻ nghĩ có điều gì đó ổn. "Đợi ," ông ta cáu kỉnh, sau đó hướng về Julie khi Zack bị giật mạnh để dừng lại bên cạnh , và ông ta với nụ cười độc hại. " Mathison, tôi rất thô lỗ. Tôi chưa cám ơn cho hợp tác của . Nếu giúp chúng tôi xác lập kế hoạch này, Benedict có lẽ bao giờ bị bắt."

      Đầu của Zack ngẩng lên, ánh nhìn của quét khuôn mặt tội lỗi của Julie, và nhìn trong đau đớn khi mắt lúc đầu có vẻ như hoài nghi. Và sau đó là hận thù. Hận thù sâu đến nỗi tất cả những cơ bắp khuôn mặt của siết chặt thành cái mặt nạ giận dữ. Trong cuồng nộ, uốn người chống lại những người bắt giữ và lao tới phía cửa.

      "Giữ thằng khốn đó lại !" Hadley la to, và báo động trong giọng của ông làm cảnh sát Mexico hoảng sợ rút ra dùi cui.

      Julie nghe tiếng kêu lụp bụp của gỗ xương và bắp thịt, thấy Zack ngã quỵ đầu gối, và phát điên khi họ nâng cao dùi cui để đánh nữa. Thoắt người khỏi cánh tay của Paul, nhào người vào Hadley. La hét với đau nổi điên cuồng cho người đàn ông sàn nhà, cào khuôn mặt của Hadley và đá ông ta điên cuồng trong khi Paul cố kiềm chế . Hadley đưa nắm tay lên để đánh nhưng dừng lại ở tiếng thét cảnh báo giận dữ của Paul : "Đồ độc ác, chạm vào ấy là tôi xé nát thanh quản của đấy !" ngước đầu, quát tháo trong những người của , "Đưa tên bác sĩ chết tiệt đến đây ngay !" Sau đó quay đầu về phía Hadley và thêm, "Và đưa ra khỏi đây !"

      Nhưng cần phải lo lắng về việc phải ngăn chặn trận đấu khác ... Julie từ từ chết ngất trong tay .

      **********

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :