1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Perfect - Judith McNaught ( 88c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 52

      Cuộc gọi mà Julie chờ đợi và cầu nguyện đến vào bốn ngày sau ở nơi cuối cùng mà mong đợi để nhận nó. "Ồ, Julie," thư ký của hiệu trưởng kêu lên khi Julie vào văn phòng để nộp bản điểm danh vào cuối ngày. "Hồi chiều có ông Stanhope gọi cho ." Julie liếc nhìn lên giây trước khi cái tên đó đánh vào , và đứng sững người. "Ông ấy gì?" hỏi, cảnh báo bởi tuyệt vọng kịp thở trong giọng của .

      "Ông ta là muốn gởi cậu con trai vào lớp thể dục của những đứa trẻ khuyết tật của . Tôi với ông ấy rằng chúng ta có đủ học sinh rồi."

      "Tại sao lại với ông ấy như thế chứ?"

      "Vì tôi nghe ông Duncan là chúng ta có quá đông học sinh. Dù sao chăng nữa, ông Stanhope là có chuyện khẩn cấp và ông ta gọi lại cho lúc bảy giờ tối nay. Tôi bảo ông ấy là thể được vì giáo viên của chúng ta làm việc quá muộn."

      Trong nháy mắt, Julie nhận biết Zack đề phòng gọi ở nhà để phòng hờ điện thoại của bị nghe lén, chuyện được với khi cố thử ở đây, và có thể thử lại, và thể đè nén thất vọng và giận dữ để chỉ trích thư ký lười biếng, nhiều chuyện của hiệu trưởng. "Nếu ông ấy là khẩn cấp," Julie trả đũa với cuồng nộ chưa từng có, "tại sao nhắn máy cho tôi trong lớp chứ?"

      "Giáo viên được nhận những cuộc gọi cá nhân trong giờ học. Đó là luật lệ của ông Duncan. Luật lệ cụ thể của ông ấy."

      "Nó ràng phải là cuộc gọi cá nhân," Julie , bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay. "Ông ấy có là ông ấy gọi tôi ở đây hay ở nhà đêm nay ?"

      "."

      Lúc 6 giờ bốn mươi lăm, Julie ngồi mình trong văn phòng quản trị của trường, nhìn chằm chằm vào điện thoại bàn nơi đường dây chính thắp sáng nếu có cuộc gọi đến. Nếu đoán sai, nếu Zack gọi điện thoại cho ở nhà tối nay thay vì ở đây, vô cùng khiếp sợ là có thể nghĩ thay đổi ý định về việc theo và vì thế gọi lại. Bên ngoài bức tường kính bao quanh văn phòng quản trị, hành lang tối thui và kỳ quái, và khi người gác cổng ló đầu vào cửa, nhảy dựng với vẻ có lỗi. " làm việc khá muộn tối nay đấy," Henry Rueheart với nụ cười đến tận mang tai để lộ chiếc răng bị trống.

      "Vâng," Julie , hối hả kéo tập vở đến trước mặt và nhặt bút lên. "Tôi có vài ... vài bản báo cáo đặc biệt để viết. Đôi khi ở đây dễ suy nghĩ hơn là ở nhà."

      " viết được gì nhiều mà cứ nhìn vào khoảng như thế," ông ta . "Tôi nghĩ có lẽ là đợi cuộc gọi hoặc cái gì đó."

      ", có - "

      Điện thoại reo ầm ĩ ngay khuỷu tay của , và chộp lấy nó, nhấn mạnh cái nút được thắp sáng. "A lô?"

      "Chào, em ," Carl . " cứ gọi cho em ở nhà và quyết định thử xem em còn ở trường hay khi thể liên lạc được với em ở bất cứ nơi nào khác. Em ăn tối chưa?"

      Julie cào tay vào tóc, cố nhớ là liệu Zack có nhận được tín hiệu máy bận hay đường dây tự động chuyển cuộc gọi. "Em có rất nhiều việc phải làm cho xong," , liếc cái nhìn như bị quấy rầy đến Henry, người quyết định lê bước vào văn phòng và đổ những sọt rác thay vì hoàn tất việc quét dọn hành lang. "Em cố viết bản báo cáo, và em có tiến triển gì nhiều."

      "Mọi thứ ổn cả chứ?" tiếp tục dai dẳng. " gặp Katherine dưới phố cách đây vài phút, và ấy em muốn ở lại mình trong nhà mỗi đêm cho cả tuần nay."

      "Mọi thứ rất tuyệt ! Tuyệt vời ! Em vùi đầu vào công việc như khuyên em, nhớ ?"

      ", nhớ."

      "Ồ, vậy chắc là được người nào khác rồi. Em cứ nghĩ là . Giờ em phải gác máy rồi. Cám ơn gọi. nhiều," và gác điện thoại. "Henry," rối trí thốt ra, "ông thể dọn dẹp văn phòng này sau cùng sao? Tôi thể suy nghĩ thông suốt nếu ông cứ khua sọt rác," thêm có phần hơi bất công, mô tả tiếng ồn mà ông ta làm.

      Khuôn mặt của ông thuỗn xuống. "Tôi xin lỗi, Julie. Vậy để tôi quét dọn hành lang. Được chứ hả?"

      "Được. Tôi xin lỗi, Henry. Tôi hơi mệt," kết thúc với nụ cười rạng rỡ nhìn giống bất cứ thứ gì ngoài việc như là buồn ngủ. nhìn ông ta xuống hành lang và thấy ánh đèn ở đầu kia của hành lang bật sáng. phải bình tĩnh, cảnh báo mình cách dữ dội, và làm hoặc những thứ khác thường và có thể gợi lên nghi ngờ.

      Đúng chính xác bảy giờ điện thoại reo lại, và giựt nó ra khỏi giá đỡ và trả lời nó.

      Giọng của Zack nghe thậm chí còn trầm hơn điện thoại, nhưng nó lạnh lùng, cộc lốc, và xén bớt : "Em mình hả, Julie ?"

      "Vâng."

      "Có thứ gì thế giới này có thể để khuyên em đừng có ý nghĩ điên rồ là muốn theo ?"

      phải là điều muốn nghe, nó phải là cách muốn với , nhưng tập trung vào những lời viết trong thư, chịu để cho lừa dối hoặc doạ nạt bằng giọng của . "Vâng, có," trả lời nhàng. " có thể với em rằng những thứ viết trong thư là dối trá."

      "Được" . "Chúng đều là dối trá cả."

      Julie kẹp chặt điện thoại và nhắm mắt lại. "Giờ hãy với em rằng em , ."

      nghe hít hơi thở đứt quãng, và tiếng của giảm xuống thành lời khẩn nài. "Đừng buộc thế. Làm ơn."

      "Em ," Julie thầm cách dữ dội.

      "Đừng làm điều này với , Julie- "

      Những ngón tay của thả lỏng điện thoại và mỉm cười vì bỗng dưng có cảm giác là thắng. "Em thể ngừng lại," cách âu yếm ."Em thể ngừng . Chỉ có giải pháp duy nhất mà em chấp nhận, và em đưa nó cho rồi."

      "Chúa ơi, đó - "

      "Hãy để dành lời cầu nguyện của cho sau này, ," thầm cách trêu chọc. " bị mòn đầu gối khi em đến đó, cầu nguyện là em học được cách nấu ăn khá hơn, cầu nguyện là em để cho ngủ trong đêm, cầu nguyện là em ngừng sanh thêm con cho ..."

      "Ôi, Julie .. đừng. Chúa ơi, đừng."

      "Đừng làm gì ?"

      hít hơi dài, cố sức thở và yên lặng quá lâu đến nỗi nghĩ là trả lời, và khi cuối cùng trả lời, những lời đó nghe có vẻ như chúng được ép ra từ ngực . "Đừng ... bao giờ ngưng ."

      "Em hứa là làm thế ở phía trước linh mục, nhà truyền giáo, hay nhà sư."

      Câu đó gây được tiếng cười miễn cưỡng từ , và những hồi tưởng về nụ cười làm sững sờ của làm tim bay bổng khi , "chúng ta đến việc kết hôn hả?"

      "Đúng vậy."

      " phải nên nghĩ ra là em khăng khăng đòi chuyện đó."

      cố gắng của để nghe như có vẻ bực tức bị thất bại hoàn toàn, nhưng Julie tán đồng trò chơi, muốn làm tâm trạng của . " có muốn kết hôn với em ?"

      công bố trò chơi kết thúc bằng những lời trang trọng : "Muốn cách tuyệt vọng."

      "Trong trường hợp đó, hãy cho em biết làm thế nào để gặp được đeo nhẫn cỡ nào ."

      ngập ngừng khác làm thần kinh của căng lên đến điểm thể chịu đựng nỗi, và khi bắt đầu , quên hết mọi thứ ngoài lời của thể tin nổi cảm giác vui mừng qua người . "Được rồi. gặp em ở sân bay của thành phố Mexico trong tám ngày nữa, vào tối thứ ba. Sáng thứ ba, ngồi vào xe của em và lái đến Dallas. Ở Dallas, thuê chiếc xe dưới tên của em và lái đến San Antonio, nhưng đừng trả xe. Bỏ lại nó trong bãi xe thuê ở sân bay, dù gì họ cũng tìm thấy nó. Nếu may mắn, nhà chức trách nghĩ em lái đến nơi nào đó để gặp thay vì lên máy bay và họ báo động sân bay quá nhanh. chung, việc lái xe đường cao tốc chỉ mất vài giờ. vé máy bay cho chuyến bay lúc bốn giờ đến thành phố Mexico đợi em ở tại quầy vé của hãng hàng Mexico dưới tên Susan Arland. Có câu hỏi nào ?"

      Julie mỉm cười với nhận thức là mong cuộc gọi chấm dứt như thế này, vì ràng nghiên cứu hết mọi chuyện. "Có câu hỏi. Tại sao em thể gặp sớm hơn chứ?"

      "Vì có vài chi tiết cần phải hoàn thành trước." Julie chấp nhận điều đó, và tiếp tục, "khi em rời nhà vào sáng thứ ba, được mang theo bất cứ thứ gì. Đừng xếp đồ vào va-li, làm chuyện gì để làm cho bất kỳ người nào có ý tưởng là em rời khỏi. Giữ mắt của em trong kính chiếu hậu và đảm bảo là em bị theo dõi. Nếu em bị theo dõi, làm những việc lặt vặt khác, sau đó quay lại nhà và đợi cho đến khi nhận được tin của . Từ nay đến đó, nhớ canh chừng hộp thư của em. Mở mọi thứ, thậm chí là những quảng cáo. Nếu có bất cứ thay đổi nào trong sắp xếp, có người liên lạc với em bằng cách đó hay trực tiếp. Chúng ta thể sử dụng điện thoại của em ở nhà, vì dám chắc là nó bị theo dõi."

      "Ai liên lạc với em ?"

      " chưa biết, và khi ta làm, đừng hỏi giấy chứng minh của ta."

      "OK," Julie khi ghi xuống những hướng dẫn của . "Em nghĩ là em bị theo dõi. Paul Richardson và David Ingram - hai đặc vụ FBI từng ở đây - rời khỏi và quay lại Dallas vào tuần trước."

      "Em cảm thấy thế nào?"

      "Tuyệt vời."

      " bị ốm nghén hay bất cứ thứ gì khác chứ ?"

      Lương tâm thọc mạnh vào , nhưng cố xoa dịu nó bằng cách thực dối với . "Em là người phụ nữ khoẻ mạnh. Em nghĩ cơ thể của em được tạo ra cho chức năng làm mẹ. Và nó chắc chắn là được tạo ra cho ."

      ràng nuốt nước bọt khi nhắc đến chuyện tình dục. "Giờ cứ trêu chọc và sau này em trả giá."

      "Hứa nhé?" cười, tiếng cười khàn đục sưởi ấm , nhưng nhiều như những lời khàn đục của . " nhớ em. Chúa ơi, nhớ em." Như thể sợ phải để cho cả hai người họ quá thư giãn, , "em nhận ra rằng em thể lời từ giã với gia đình của em chứ? Em có thể để lại cho họ bức thư ở nơi nào đó mà họ thấy nó cho đến vài ngày sau khi em biến mất. Sau đó, em bao giờ là khả năng liên lạc lại với họ."

      nhắm chặt mắt. "Em biết."

      "Và em chuẩn bị để làm điều đó ư?"

      "Vâng."

      "Đó là cách chết tiệc để bắt đầu cuộc sống với nhau," cách căng thẳng, "tách rời gia đình em và cắt đứt hết tất cả những mối liên hệ của họ với em. Tựa như là lời nguyền rủa vậy."

      "Đừng những chuyện như thế !" Julie , cố nén cái rùng mình. "Em làm họ hiểu khi em viết lời chào tạm biệt với họ. Hơn nữa, rời khỏi họ để theo là thực tế - như thánh kinh !" Để làm cho cả hai phân tâm từ tâm trạng chán chường qua cuộc đàm thoại, , "Giờ làm gì đấy? đứng hay ngồi vậy?"

      " ở trong phòng khách sạn, ngồi giường chuyện với em."

      " ở lại khách sạn ư?"

      ". đặt phòng để có thể sử dụng điện thoại và có được đường dây ràng để gọi đến Mỹ."

      "Em muốn ngủ đêm nay, nhìn thấy những gì nhìn thấy khi nằm giường. Mô tả phòng ngủ của cho em và em kể cho nghe phòng ngủ của em trông ra sao, để cho biết."

      "Julie," cộc cằn, "em định đưa đến đỉnh cao mới của tuyệt vọng vì ham muốn tình dục chăng?"

      có ý như thế, nhưng khái niệm đó làm cho mãn nguyện. "Em có thể làm điều đó sao?"

      "Em biết là em có thể làm được mà."

      "Chỉ bằng vào việc chuyện với về phòng ngủ ư?"

      "Chỉ bằng vào việc chuyện với về bất cứ thứ gì."

      cười, dễ dàng và tự nhiên như có thể cười với ngay từ đầu.

      "Cỡ gì vậy?" hỏi với nụ cười trong giọng của .

      "Phòng ngủ của em hả?"

      "Ngón tay áp út của em đó."

      hít hơi thở run rẩy. "Em nghĩ là năm rưỡi. Cỡ của là gì ?"

      " biết. đoán là cỡ lớn."

      "Và nó có màu gì?"

      "Ngón tay của hả?"

      "," với tiếng cười khúc khích, "là phòng ngủ của ."

      "Đồ lém lỉnh !" khiển trách, nhưng trả lời và tiếng của trở nên trầm hơn. "Bây giờ nó ở tàu - những vách tường bằng gỗ tếch, cây đèn bằng đồng, môt tủ áo , và hình của em mà cắt ra từ tờ báo treo bức tường."

      "Đó là những gì nhìn thấy khi ngủ thiếp hở ?"

      " ngủ được, Julie. chỉ nghĩ về em. Em có thích những con tàu ?"

      Julie hít hơi thở yếu ớt, cố ghi nhớ lại những lời âu yếm . "Em những con tàu."

      "Phòng ngủ của em trông ra sao?"

      "Rất rườm rà. Diềm trắng khăn phủ giường và có màn che, và cái bàn trang điểm bên kia phòng. Hình của nằm bàn cạnh giường em."

      "Em lấy nó từ đâu vậy?"

      "Từ cuốn tạp chí cũ trong thư viện."

      "Em ăn cắp cuốn tạp chí từ thư viện và cắt hình của ra khỏi nó à?" , cố nghe có vẻ sốc.

      "Tất nhiên là . Em có suy nghĩ mà, biết đó. Em giải thích là em làm hư hại nó đến mức thể cứu vãn nữa và em nộp tiền phạt. Zack - " , cố đẩy hoảng sợ ra khỏi giọng , "người gác cổng lòng vòng ngoài bức tường kính. Em nghĩ ông ta thể nghe em, nhưng bình thường ông ta lảng vảng như thế này."

      " gác máy. Tiếp tục vào điện thoại sau khi gác máy. Hãy cố gắng đánh lạc hướng ông ta bằng cuộc đàm thoại vô hại nếu em có thể làm được."

      "Được rồi. Đợi , ông ta bỏ . Ông ta chắc là cần cái gì đó từ xe đẩy."

      "Dù sao chúng ta cũng nên gác máy. Nếu có bất cứ thứ gì em cần giải quyết trước khi em rời khỏi, hãy làm chuyện đó trong tuần tới."

      gật đầu, được gì khi nghĩ đến việc để cho .

      "Còn chuyện nữa cần với em," lặng lẽ thêm.

      "Là chuyện gì?"

      " lòng trong mỗi chữ viết trong bức thư đó."

      "Em biết lòng." cảm thấy như muốn gác máy, và nhanh chóng thêm vào, "trước khi , nghĩ gì về những gì Matt khám phá về Tony Austin vậy? Mặc dù Matt nghĩ chúng ta thể làm được gì cách hợp pháp, phải có vài - "

      "Đừng can dự vào," Zack cảnh báo , giọng của trở nên lạnh lùng. "Và để Austin cho giải quyết. Có rất nhiều cách để xử lý ta mà dính líu đến Matt."

      "Là cách gì?"

      "Đừng hỏi. Nếu em gặp rắc rối với bất cứ sắp xếp nào mà làm cho em, đừng tìm Matt để nhờ vả. Những gì chúng ta làm là bất hợp pháp và thể để cho ấy bị liên cang hơn những gì ấy làm."

      Julie ngăn chặn cái rùng mình ở giọng đáng ngại của . " cái gì đó ngọt ngào trước khi gác máy ."

      "Cái gì đó ngọt ngào," lặp lại, giọng của dịu xuống. "Em có gì trong đầu vậy ?"

      thấy hơi đau khi có vẻ thể nghĩ ra cái gì đó, và sau đó với tiếng cười trong giọng khàn đục của , " ngủ trong đúng ba tiếng đồng hồ nữa. Ở đó với . Và khi em nhắm mắt lại, cánh tay của ôm chặt em."

      Giọng của hạ xuống thành tiếng thầm run rẩy. "Em thích thế."

      "Chúng luôn ôm lấy em mỗi đêm kể từ khi chúng ta rời nhau. Ngủ ngon nhé, em ."

      "Ngủ ngon."

      gác máy và vào phút chót, Julie nhớ những hướng dẫn của về thực cuộc đàm thoại sôi động. Thay vì giả vờ làm thế, nghĩ nó có sức thuyết phục, gọi điện thoại cho Katherine và cố chuyện với ấy trong ba mươi phút về bất cứ thứ gì và mọi thứ. gác máy và xé tờ giấy với những hướng dẫn của Zack viết lên đó, sau đó nhớ là xem bộ phim trinh thám truyền hình nơi vụ án được phá án bằng những nét làm dấu của chữ viết tay tập vở, vì vậy lấy tập vở theo.

      "Ngủ ngon, Henry," gọi cách vui vẻ.

      "Ngủ ngon, Julie," ông ta , lê bước xuống hành lang.

      Julie rời khỏi bằng cửa ra vào bên hông. Henry rời khỏi bằng cùng cánh cửa đó vào ba tiếng đồng hồ sau, sau khi ông ta làm cuộc gọi đến số điện thoại ở Dallas.

      ***********

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 53

      Julie quăng túi xách vào cốp xe, nhìn lướt qua đồng hồ để chắc chắn là vẫn còn có đủ thời gian để kịp chuyến bay lúc trưa, và quay trở vào nhà. Khi chất đĩa ăn điểm tâm vào máy rửa chén, điện thoại tường reo vang và nhặt nó lên. "Chào, người đẹp," Giọng của Paul Richardson ấm áp và sinh động, kết hợp kỳ quặc, Julie nghĩ. "Tôi biết là cho em nhiều thời gian, nhưng tôi thích gặp em vào cuối tuần này. Tôi có thể bay đến từ Dallas và đưa em ăn tối vào tối mai cho lễ Valentine. Tốt hơn hết là, tại sao tôi để cho em đến đây, và tôi nấu nhỉ?"

      Julie quyết định là nếu thực bị theo dõi, chuyến "vô tội vạ" như chuyến vào cuối tuần này có thể thực đánh lừa những kẻ theo giõi phòng hờ. "Tôi thể, Paul, tôi phải ra sân bay trong nửa giờ nữa."

      "Em định đâu vậy?"

      "Đó có phải là câu hỏi liên quan đến chức vụ ?" Julie hỏi, áp điện thoại giữa vai và cằm và rửa ly.

      "Nếu nó có liên quan đến công việc, tôi gặp mặt em để hỏi nó, đúng ?"

      Bản năng thích và tin tưởng của gây chiến với thận trọng mà Zack làm cảm nhận, nhưng cho đến khi thực bước lên xe để rời khỏi Keaton lần cuối cùng, nó có vẻ khôn ngoan và dễ dàng hơn khi . "Tôi biết là liệu có như thế hay ," thừa nhận.

      "Julie, tôi có thể làm gì để cho em tin tôi đây?"

      "Nghỉ việc chăng?"

      "Phải có cách dễ dàng hơn."

      "Tôi vẫn có vài thứ cần làm trước khi tôi rời khỏi. Chúng ta hãy về chuyện này khi tôi quay về nhé."

      "Từ nơi nào và khi nào?"

      "Tôi sắp thăm bà của người bạn ở thành phố ở Pennsylvania - chính xác là ở Ridgemont. Tôi trở về trễ vào ngày mai."

      với tiếng thở dài. "Được, vậy tôi gọi cho em vào tuần tới và chúng ta hẹn ngày được chứ ?"

      "Tốt," lơ đãng, đổ thuốc tẩy vào máy rửa chén và đóng cánh cửa lại.

      Paul Richardson gác máy trong văn phòng của , làm cuộc gọi thứ nhì và chờ trả lời, gõ ngón tay của bàn làm việc. giựt mạnh điện thoại tiếng reo đầu tiên, và giọng của người phụ nữ vang lên, "Ông Richardson, Julie Mathison đặt mua vé chuyến bay từ Dallas, đổi máy bay ở Philadelphia để đến Ridgemont, Pennsylvania. có cần thêm bất cứ thông tin nào khác ?"

      "," với tiếng thở dài nhõm. đứng dậy, đến cửa sổ, và cau mày khó chịu với giao thông của ngày cuối tuần đại lộ Dallas. "Sao?" Dave Ingram , vào từ văn phòng nối tiếp. " ta có kể cho nghe về hành lý ta đặt trong xe của ta là gì ?"

      " , đồ khốn ! ấy với tôi, vì ấy chẳng có gì phải giấu diếm cả."

      "Nhảm nhí. quên cuộc gọi từ Nam Mỹ mà ta chờ ở trường vào đêm hôm trước đấy."

      Paul quay ngoắt lại. "Nam Mỹ ? lần ra cuộc gọi đó rồi à ?"

      "Vâng, cách đây năm phút. Cuộc gọi mà ta nhận được là qua tổng đài khách sạn ở San Lucia Del Mar."

      "Benedict !" Paul , hàm của siết chặt. " ta đăng ký dưới tên gì vậy?"

      "José Feliciano," Ingram . "Gã kiêu ngạo đểu cáng đó thực đăng ký dưới tên José Feliciano !"

      Paul nhìn chằm chằm trong hoài nghi. " ta sử dụng hộ chiếu dưới tên đó ư?"

      "Thư ký ở bàn hỏi hộ chiếu. ta nghĩ là người địa phương. Tại sao lại chứ, ta có nước da ngâm, có cái tên Tây Ban Nha, Và ta tiếng Tây Ban Nha - hiển nhiên là rất hữu ích khi sống ở California. À này, bây giờ ta để râu."

      "Tôi cho là ta trả phòng?"

      "Dĩ nhiên. ta thanh toán trước cho đêm và ra vào sáng hôm sau. Giường gối trong phòng của ta vẫn chưa dùng đến."

      " ta có thể quay lại đó để sử dụng điện thoại. Phải cho người theo dõi khách sạn."

      " giải quyết xong chuyện đó."

      Paul trở về sau bàn và ngồi xuống ghế.

      " ta chuyện với ta trong mười phút," Ingram thêm vào. "Đủ lâu để làm kế hoạch."

      "Đó cũng đủ lâu để với ai đó mà ấy cảm thấy tội nghiệp và trấn an mình là ta sao. ấy có trái tim mềm yếu và ấy tin gã con hoang là nạn nhân của hoàn cảnh độc ác. Đừng quên rằng. Nếu ấy muốn theo ta, ấy rời khỏi Colorado với ta rồi."

      "Có lẽ ta đồng ý mang ta theo."

      "Đúng," Paul cách chế nhạo. "Nhưng bây giờ, sau mấy tuần nhìn thấy ấy, ta đột ngột điên cuồng về ấy, lộ diện và theo sau ấy."

      "Cứt thiệt," Ingram thốt ra, " làm chuyện đó mà. gặp rắc rối với người ở lầu vì cứ tiếp tục bảo vệ người phụ nữ đó, và còn chiến đấu vì ta nữa. ta dối cách trơ trẽn về những gì diễn ra ở Colorado. Chúng ta lẽ ra phải đọc cho ta nghe quyền lợi của ta và kéo cổ ta vào ..."

      Paul nhắc nhở mình Ingram là bạn và hầu hết tức giận của người đàn ông này phát xuất từ lo lắng cho Paul. "Vấn đề về những lý do nghi ngờ hợp lý khá là quan trọng," nhắc nhở Dave cách chặt chẽ. "Chúng ta có nó, chi đến chứng cớ."

      "Chúng ta có nó cách đây năm phút khi chúng ta nhận được bản báo cáo về cuộc gọi !"

      "Nếu đúng về mọi chuyện, ấy dẫn đường cho chúng ta thẳng tới Benedict. Nếu sai, chúng ta còn chưa bị thiệt hại gì hết."

      "Tôi cho người theo dõi ta ngừng trước khi tôi đến đây đấy, Paul."

      Kẹp chặt hàm của lại với nhau, Paul ráng kềm chế phản đối vô cảm và sai trái với hành động của Dave, nhưng qua kẽ răng, "Tôi nên nhắc nhở rằng tôi là người phụ trách vụ án này cho đến bị đá khỏi nó. Trước khi làm bất cứ chuyện chết tiệt nào khác, phải được đồng ý của tôi. rồi chứ ?" cáu kỉnh.

      "!" Dave trả đũa, cũng giận dữ như . " tìm hiểu được điều gì về chiếc xe đậu ở phía trước nhà ta vào tuần trước vậy?"

      Đẩy bản báo cáo qua bàn về phía , Paul , "Nó được thuê ở Dallas từ hãng thuê xe Herz bởi Joseph A. O'Hara. địa chỉ ở Chicago. có kỷ lục. ta cực kỳ sạch . Được thuê làm tài xế kiêm vệ sĩ bởi Collier Trust."

      "Đó có phải là ngân hàng ?"

      "Đó là Collier Bank and Trust ở Houston với chi nhánh rải rác khắp cả nước."

      "Khi gọi ta lúc nãy, có hỏi ta về những vị khách đến từ Chicago của ta ?"

      "Và báo động ấy là bị theo dõi à, để cho có thể buộc tội tôi là thiên vị lần nữa à?"

      Ingram thở dài và quăng bản báo cáo về O'Hara trở lại phía bàn của Paul. "Này, tôi xin lỗi, Paul. Tôi tuyệt nhiên muốn nhìn thấy huỷ hoại nghiệp vì con đàn bà với đôi mắt xanh dương và cặp chân đẹp."

      Ngồi thư giãn ghế, Paul quan sát với nụ cười chán nản. " phải quì gối cầu xin ấy tha thứ vào ngày nào đó, nếu chúng tôi để cho làm cha đỡ đầu của đứa con đầu lòng của chúng tôi đâu đấy."

      Với tiếng thở dài gay gắt, Ingram , "tôi hy vọng là có ngày tôi phải làm điều đó, Paul. Thành thực với chúa, tôi hy vọng là vậy."

      "Tốt. Vậy hãy giữ đôi mắt chết tiệt của ra khỏi đôi chân của ấy."

      ***

      Julie thu dọn ngăn nắp nhà bếp xong, lấy áo choàng từ tủ, và sẵn sàng làm chuyến đến Pennsylvania khi có tiếng gõ cửa trước nhà . Với áo choàng cánh tay, trả lời tiếng gõ cửa và bất ngờ khi nhìn thấy Ted và Katherine đứng sóng đôi với nhau. " rất lâu rồi," với nụ cười sung sướng, "em mới nhìn thấy hai người đứng chung với nhau hiên nhà của bất kỳ người nào."

      "Katherine với là em Pennsylvania để đóng vai sứ giả thiện chí hoặc thứ chết tiệt gì đó cho Zack Benedict. Em có ý tưởng gì vậy, Julie?" hỏi, qua mặt vào nhà với Katherine trông có vẻ có tội theo sau lưng .

      Julie bỏ áo choàng qua bên và nhìn đồng hồ. "Em có dưới năm phút để giải thích, mặc dù em nghĩ là em giải thích nó cho Katherine tối qua." Lẽ ra Julie làm lớn chuyện bởi can thiệp thô bạo của họ vào cuộc sống của , nhưng với ý thức là rời khỏi hai người họ mãi mãi trong vài ngày tống bất cứ oán giận nào mà cảm thấy. chút oán giận, , "Mặc dù em thích được nhìn thấy hai người ở chung với nhau, em ước gì hai người tìm được lý do thông thường cho chuyện đó thay vì hùa nhau đả kích em."

      "Là do lỗi của mình cả," Katherine vội . "Mình gặp Ted dưới phố sáng nay, và ấy hỏi thăm về cậu. Cậu với mình là chuyến của cậu là bí mật... " giọng dần.

      "Nó phải là bí mật."

      "Vậy hãy giải thích là tại sao em lại đến đó ," Ted nhấn mạnh, khuôn mặt của căng ra với vẻ lo lắng và thất vọng.

      Đóng cửa lại, Julie lơ đãng vuốt tóc ra khỏi trán, cố nghĩ là với họ như thế nào. thể giải thích là cảm thấy bối rối cách mê tín bởi lời nhận xét của Zack về cuộc hôn nhân của họ bị nguyền rủa ngay từ đầu vì những nỗi đau nó gây ra. Mặt khác, muốn kể cho họ nghe đủ để cho họ nhớ chuyện này và nó giúp họ hiểu mọi chuyện và tha thứ cho sau này. nhìn từ khuôn mặt lo lắng của Katherine đến khuôn mặt bực bội của Ted và ngập ngừng , "Cái người có tin vào câu mọi chuyện tiếp tục như khi chúng bắt đầu ?" Katherine và Ted trao đổi cái nhìn hiểu, và Julie giải thích, "Các người có tin vào ý tưởng khi mọi chuyện bắt đầu tệ hại, chúng có khuynh hướng có kết thúc tệ hại ?"

      "Vâng," Katherine . "Mình tin."

      " tin," Ted thẳng thừng, và những điều làm Julie nghi ngờ là nghĩ về cuộc hôn nhân của với Katherine. "Có những chuyện bắt đầu rất tuyệt nhưng có những kết thúc thối nát."

      "Vì quyết tâm can thiệp vào cuộc sống của em," Julie thích thú , "vậy em nghĩ em có quyền chỉ ra rằng, nếu về cuộc hôn nhân của , vấn đề là nó chưa bao giờ kết thúc. Katherine biết điều đó, ngay cả khi chịu chấp nhận thực tế đó, Ted. Bây giờ, để trả lời câu hỏi của về chuyến của em đến Pennsylvania : Zack được nuôi lớn bởi bà của ấy, và ấy rời khỏi bà trong hoàn cảnh rất xấu xí. có điều gì khác trong cuộc sống của được diễn ra tốt đẹp kể từ đó. ấy bây giờ gặp nguy hiểm, và ấy chỉ có mình, nhưng ấy bắt đầu cuộc sống mới. Em muốn ấy được may mắn và bình an trong cuộc sống mới đó, và em có cảm giác - gọi nó là mê tín dị đoan nếu thích, có lẽ là nếu em phục hồi những cây cầu mà ấy thiêu cháy lúc trước, ấy rốt cuộc có được những điều đó." Trong yên lặng hoàn toàn tiếp theo thông báo của , nhìn hai người họ cố tìm ra cách để tranh cãi nhưng thất bại, vì thế về hướng cửa. "Hai người hãy nhớ điều đó nhé ?" thêm, chiến đấu để che giấu cảm xúc trong giọng mình và che giấu ngụ ý của cầu tiếp theo. "Để có được hạnh phúc thực , nó giúp rất nhiều khi biết gia đình của mình mong mình gặp điều tốt lành ... dù là mình làm những chuyện họ muốn mình làm. Khi chính gia đình của mình căm ghét mình, nó gần giống như lời nguyền rủa vậy."

      Khi cánh cửa đóng lại sau lưng , Ted cáu kỉnh nhìn Katherine. "Nó có ngụ ý quái quỉ gì vậy?"

      "Em nghĩ luận lý học nghe khá ràng," Katherine , nhưng cau mày khó chịu với căng thẳng kỳ quặc mà nghe được trong giọng của Julie. "Bố em là người hơi mê tín dị đoan, và em cũng vậy. Mặc dù lời nguyền rủa có vẻ quá nặng."

      "Tôi phải là về chuyện đó. Nó có ngụ ý gì khi về hôn nhân của chúng ta còn chưa kết thúc và em biết điều đó kìa?"

      Trong suốt tuần lễ qua, Katherine nhìn thấy can đảm của Julie khi đương đầu với Cục điều tra liên bang và cả thế giới, công khai bày tỏ niềm tin của ấy vào vô tội của Zack Benedict, mặc dù ta từ chối tình của ấy và làm ấy đau đớn ở Colorado. Trong suốt thời gian đó, Katherine cố đặt mình vào vị trí của Ted cả chục lần trong khi hai người họ huấn luyện những cuộc dợt bóng của học sinh, nhưng đối diện với , cẩn thận che giấu những cảm giác sâu đậm của và chỉ cố vượt qua thái độ thù địch của . Ban đầu, thuyết phục mình rằng cách tốt nhất để đối diện với Ted và hoàn thành mục tiêu của chiến lược từ từ và cẩn trọng, làm từng bước , phải tình cảm của . Bây giờ khi nhìn người , đối mặt với nỗi sợ hãi vì sợ bị đau khổ, vì làm cho mình cảm thấy như con ngốc, và vì có những hy vọng của từng bị tan vỡ bởi cách hành xử của . biết thường xuyên gặp gỡ người phụ nữ khác và thậm chí gặp ta nhiều hơn kể từ khi Katherine quay lại Keaton, và cách muộn màng thấy là điều duy nhất thành công với thoả thuận ngừng bắn ; tình cảm của đối với vẫn thay đổi, chỉ buộc nhìn thấy diện ngừng của để che đậy khinh thường đằng sau bề ngoài lịch cách lạnh lùng của .

      sợ là còn thời gian, sợ rằng mất tinh thần nếu với bây giờ, và sợ rằng sắp phạm sai lầm chết người vì quá tuyệt vọng và lo lắng đến nỗi hết mọi chuyện với ngay lập tức.

      "Em nghĩ về câu trả lời hay em nghiên cứu hình dạng sóng mũi của tôi vậy ?" cáu kỉnh hỏi.

      Để làm cho kinh hãi hơn, Katherine cảm thấy đầu gối bắt đầu run rẩy và lòng bàn tay của toát mồ hôi, nhưng nâng mắt nhìn vào đôi mắt xanh dương lạnh lùng của và dũng cảm , "Julie nghĩ hôn nhân của chúng ta chưa kết thúc vì em vẫn còn ."

      "Nó có được ý tưởng ngu xuẩn như thế từ đâu vậy ?"

      "Từ em," Katherine run rẩy . "Em thế với ấy."

      Lông mày Ted cau lại và quét mắt nhìn bằng cái nhìn khinh bỉ làm chùn bước. "Em với nó là em vẫn còn tôi ư ?"

      "Vâng. Em kể cho ấy biết mọi chuyện, bao gồm chuyện em là vợ đáng khinh như thế nào và về cách làm thế nào - làm thế nào em mất đứa con của chúng ta."

      Mặc dù cho đến bây giờ, sau năm năm, nghe nhắc đến đứa bé mà cố tình huỷ hoại làm Ted giận dữ đến nỗi phải cố gắng cưỡng lại nỗi thôi thúc muốn tát , và cuồng nộ bị dồn nén làm chao đảo. "Đừng bao giờ đề cập đến đứa bé với tôi hay bất cứ người nào khác nữa, nếu xin Chúa cứu giúp con, tôi - "

      " làm gì ?" Katherine kêu lên đứt quãng. " ghét em ư ? thể ghét em hơn em căm ghét bản thân mình cho những chuyện xảy ra. ly hôn em ư? làm điều đó với em. chịu tin đó là tai nạn ư?" tiếp tục cách cuồng loạn. "Tốt, đó là tai nạn ! Con ngựa em cưỡi bị què giò - "

      "Khốn kiếp, câm miệng ngay!" Ted , bóp chặt cánh tay của và bắt đầu đẩy qua bên để rời khỏi, nhưng Katherine lờ cái đau từ cái bóp tay quá mạnh của và nép sát người vào cửa để thể rời khỏi. "Em thể !" khóc lóc. "Em phải làm cho hiểu. Em trải qua ba năm cố quên những chuyện em làm đối với chúng ta, ba năm tìm kiếm cách nào đó để chuộc tất cả những chuyện em làm và muốn làm."

      "Tôi muốn nghe chuyện này nữa !" cố đẩy mạnh qua bên và ra khỏi lối của , nhưng ép người vào cửa, lờ ngón tay của bấm mạnh vào da thịt .

      "Em muốn cái quái gì từ tôi đây?" cầu, thể làm cho nhúc nhích mà sử dụng sức mạnh vũ phu.

      "Em muốn tin em khi em bảo đó là tai nạn," nức nở.

      Ted chiến đấu để lờ ảnh hưởng của những lời và khuôn mặt xinh đẹp, đẫm nước mắt của , nhưng trong suốt thời gian biết , chưa bao giờ nhìn thấy rơi nước mắt. bị nuông chìu đến hư hỏng, kiêu căng, bướng bỉnh, nhưng bao giờ, bao giờ rơi giọt nước mắt. Dẫu vậy, có lẽ có thể kháng cự lại nếu nâng đôi mắt ướt đẫm nhìn ngay lúc đó và thầm cách đau đớn, "Cả hai chúng ta khóc thầm vì cách cuộc hôn nhân của chúng ta chấm dứt suốt nhiều năm nay, ít ra nên ôm em và chúng ta hãy kết thúc nó ngay bây giờ."

      Trái với ý chí của , tay nới lỏng cánh tay , áp mặt mình vào ngực , và đột ngột cánh tay ôm choàng quanh người , ôm chặt vào khi khóc, và nỗi đau ngọt ngào cảm thấy khi có cơ thể của áp vào người lại gần như làm cho chịu nỗi. Cố giữ cho giọng mình bình thản và vô cảm, cảnh báo , "Nó kết thúc, Katherine. Chúng ta kết thúc rồi."

      "Vậy hãy để cho em những gì làm em quay về Keaton để với , để chúng ta có thể kết thúc là bạn bè, phải là kẻ thù." Bàn tay của dừng lại khi di chuyển xuống lưng và Katherine nín thở, nửa mong từ chối, nhưng khi tiếp tục im lặng, ngước nhìn chăm chú vào mắt và bắt đầu, " có thể tìm trong tận đáy lòng của để tin có ít nhất là 50 phần trăm cơ hội là em cố tình làm mất đứa con của chúng ta ?" Trước khi có thể từ chối, với nỗi đau đớn "Nếu suy nghĩ lại, nhận biết em chưa bao giờ có cam đảm đánh liều mạng em cho bất cứ thứ gì. Em là kẻ hèn nhát như thế, em sợ máu, sợ nhện, sợ rắn - "

      Bây giờ Ted già dặn hơn và khôn ngoan hơn; đột ngột nhận thức được luận lý học có sức thuyết phục trong lời tuyên bố của , nhưng hơn đó nữa, nhìn thấy trong mắt , và cuồng nộ và kinh tởm hằn sâu trong người bao năm nay bắt đầu tan rã, làm cho cảm thấy cực kỳ nhõm. "Em thậm chí sợ cả những con bướm đêm."

      Katherine gật đầu, nhìn thấy thái độ thù địch cuối cùng phai tàn từ mặt lần đầu tiên trong nhiều năm. "Em rất hối tiếc nhiều hơn em có thể cho liều lĩnh, ích kỷ ngu đần đánh mất con của chúng ta. Em xin lỗi cho hỗn độn em làm trong suốt cuộc hôn nhân của chúng ta, cho cơn ác mộng em làm với cuộc sống của trong suốt toàn bộ thời gian chúng ta sống với nhau - "

      "Nó tệ như thế," miễn cưỡng , "ít ra phải là toàn bộ thời gian."

      "Đừng giả vờ vì em. Giờ em trưởng thành, em học được cách để đối mặt với và xử lý nó. Và là em là vợ đáng khinh. Ngoài việc cư xử giống như trẻ con hư hỏng, vô lý, đòi hỏi, em hoàn toàn vô dụng. Em biết nấu ăn, em dọn dẹp nhà cửa, và khi chịu nhường nhịn em, em chịu ngủ với . Trong nhiều năm, em cần thừa nhận với cho nghe - hôn nhân của chúng ta thất bại, thất bại - là em thất bại."

      Trước kinh ngạc của , lắc đầu và với tiếng thở dài. "Em luôn luôn rất hà khắc với bản thân. Điều đó vẫn thay đổi."

      "Hà khắc với bản thân ư?" Katherine lặp lại với tiếng cười tắt nghẹn. " chắc là đùa, có hai dâu trẻ con ! Trong trường hợp nhầm lẫn, chính em là người gần như đầu độc vào những dịp hiếm có khi em màng đến chuyện nấu nướng. Chính em là người in dấu cháy khét của bàn ủi ba cái áo sơ mi đồng phục của trong tuần lễ đầu tiên chúng ta kết hôn. Chính em là người ủi những ly quần bên đường ráp bên hông, thay vì ở trước, để cho đôi chân bị lòi ra ngoài."

      "Em gần như đầu độc tôi."

      "Ted, đừng dễ dãi với em ! Tất cả những người ở đồn cảnh sát thường hay trêu chọc là vua Rolaid (thuốc chống axit) sau khi chúng ta kết hôn. Em nghe họ."

      "Khốn kiếp, tôi nuốt thuốc chống axit như kẹo vì tôi kết hôn với người mà tôi thể làm cho ấy hạnh phúc, và nó xé toạt bên trong tôi."

      Katherine đợi bao lâu nay để thú nhận thất bại của và cầu xin tha thứ và chịu bị cầm chân vì vài cử hỉ hào hiệp đặt sai chỗ của Ted. "Điều đó đúng, và biết nó ! Chúa ơi, thậm chí mẹ đưa cho em công thức nấu những món ăn ưa thích của , và gần như ăn món ra gu khi em nấu nó ! Đừng chối," dữ dội khi bắt đầu lắc đầu. "Em nhìn thấy đổ ra gu xuống máy xay rác khi em rời khỏi nhà bếp. chắc là tống khứ tất cả những thứ khác em nấu cùng cách đó, nhưng em trách ."

      "Khốn kiếp, tôi ăn mọi thứ em từng nấu cho tôi," giận dữ nhấn mạnh. "Ngoài món ra gu.Tôi xin lỗi là em nhìn thấy tôi tống khứ nó, nhưng tôi thể ăn nỗi món đó."

      Cách diễn đạt của Katherine trở nên đáng ngại vì cứ tiếp tục quanh co. "Ted, mẹ cụ thể với em đó là món ưa thích nhất của đấy."

      ", đó là món ưa thích của Carl. Mẹ luôn nhầm lẫn chuyện đó."

      vô lý của cuộc tranh cãi gay gắt đánh vào hai người họ cùng lúc ; nó làm cho Katherine cười khúc khích và sụm người vào cánh cửa. "Sao lúc đó lại với em?"

      "Em tin tôi," Ted với tiếng thở dài gay gắt khi chống tay bên cạnh vai và cố giải thích lần nữa những gì thể làm cho hiểu khi hai mươi. "Thỉnh thoảng trong cuộc sống lúc trước của em như con xinh đẹp và thông minh của Dillon Cahill, em có những ý tưởng điền rồ là em phải làm mọi thứ chính xác như trong sách vở và làm tốt hơn bất cứ người nào khác. Khi em thể làm xuất sắc điều gì đó, em giận dữ và xấu hổ và thể cãi lý với em. Đối với em, cuộc sống giống như những con số sơn bức vẽ, nơi mọi chuyện cần được thực đúng thứ tự chính xác và đúng giữa các dòng nếu nó vô dụng. Kathy," , và khi nghe cái tên chỉ có mình dám gọi cũng hủy hoại như cách lơ đãng vuốt tóc ra khỏi vai bằng cổ tay của , "em muốn quay lại trường ngay sau khi chúng ta kết hôn, phải là bởi vì em hời hợt hay hư hỏng, nhưng là vì em có ý nghĩ điên rồ là em phá hỏng trình tự của mọi chuyện vì kết hôn với trước thay vì sau khi em tốt nghiệp ở trường đại học sang trọng ở miền đông. Và khi em muốn ngôi nhà chết tiệt mà cha em xây cho chúng ta, phải vì em muốn lên mặt với mọi người trong thị trấn, đó là vì có phần nào đó trong em, em thực tin là chúng ta hạnh phúc ở đó vì ... vì nó rơi vào ý nghĩ theo trật tự tự nhiên của mọi chuyện đối với Katherine Cahill."

      Nhắm mắt lại, Katherine dựa đầu vào cửa và với tiếng thở dài vừa bực bội vừa thích thú. "Khi em quay lại trường, sau cuộc ly hôn của chúng ta, em trị liệu mỗi tuần lần suốt cả năm trời, cố gắng hiểu tại sao em lại hư hỏng như vậy."

      "Em tìm hiểu được điều gì?"

      " nhiều như những gì chỉ cần cho em biết trong hai phút. Và sau đó biết em làm gì ?"

      nụ cười giật giật ở môi lắc đầu. "Tôi thể tưởng tượng. Em làm gì sau đó?"

      "Em đến Paris và lấy khoá nấu ăn ở Cordon Bleu!"

      "Em làm chuyện đó ra sao?"

      " được tốt lắm," với nụ cười tiếc nuối. "Đó là lần duy nhất trong đời em chiếu rạng rỡ trong khóa học mà em muốn lấy." nâng lông mày để nhấn mạnh tầm quan trọng của tiết lộ của , và chấp nhận lời bình luận im lặng của với cái gật đầu hiểu biết.

      "Em có đậu khoá học đó ?"

      "Em đậu món thịt bò," trêu chọc, và tiếng cười của làm tim vui sướng, "Nhưng em rớt món thịt bê."

      Họ cùng cười với nhau chập, tiếng cười hòa hợp đầu tiên trong bao nhiêu năm, rồi Katherine khẽ , " làm ơn hôn em được ?"

      đột ngột đứng thẳng lên, đẩy người khỏi cánh cửa. " có cơ hội đó đâu."

      " sợ à?"

      "Dừng lại ngay, mẹ kiếp! Em thử sức quyến rũ này người tôi cách đây nhiều năm, và giờ lỗi thời rồi. Nó thành công đâu."

      Lờ cú đánh trúng lòng tự trọng của , khoanh tay ngực và mỉm cười với . "Đối với con trai của mục sư, chửi thề nhiều khủng khiếp."

      "Em với tôi như thế vào nhiều năm trước. Và như tôi cũng với em, tôi phải là mục sư, cha tôi mới phải. Hơn nữa," thêm với nỗ lực có chủ ý để khiến xa lánh, "trong khi em thực quyến rũ tôi khi tôi còn trẻ, vào những ngày này tôi thích mình là người quyến rũ hơn."

      Lòng tự trọng bị thương tổn của Katherine phát ra trong tiếng thầm yếu ớt, đáng ngại khi đẩy người khỏi cửa và với lấy áo choàng quăng ghế. "Bây giờ là vậy sao?"

      "Em đúng cách chết tiệc tôi là vậy. Và bây giờ, nếu em chịu nghe vài lời khuyên tốt đẹp, em nên chạy về Dallas để đến với Hayward Spencer hay Spencer Hayward hay bất cứ tên gì của ta và để cho ta xoa dịu những cảm giác bị tổn thương của em bằng sợi dây chuyền năm mươi ca ra phù hợp với chiếc nhẫn cực kỳ thô tục mà em đeo ."

      Thay vì công kích như làm cách đây nhiều năm, mang lại cho vẻ ngoài thể đoán được và , "Em cần lời khuyên của nữa. Nó có thể làm cho ngạc nhiên để nghe chuyện này, nhưng tất cả mọi người, bao gồm Spencer, thực xin lời khuyên từ em vào những ngày này đấy."

      "Về cái gì ?" chế giễu. "Làm lời tuyên bố thời trang trong trang xã hội chăng?"

      "Đủ rồi !" Katherine bùng nổ, ném cái áo choàng trở về ghế. "Em để cho làm em đau khổ khi em đáng bị vậy, nhưng em để cho che giấu những cảm giác chắc chắn của đằng sau việc công kích em."

      "Cái gì của tôi?" bùng nổ.

      " rất dễ thương, hoàn toàn thoải mái, cho đến khi em cầu hôn em và sau đó bắt đầu làm cuộc công kích điên rồ này. Bây giờ, là xin lỗi hay hôn em hay thừa nhận là sợ ."

      "Tôi xin lỗi," cáu kỉnh, quá nhanh và tỏ ra chút ân hận khiến Katherine bắt đầu cười.

      "Cảm ơn ," cách ngọt ngào, với lấy áo choàng. "Em chấp nhận lời xin lỗi của ."

      Trong quá khứ những cuộc trao đổi như thế này chấm dứt trong cuộc chiến, và Ted ngạc nhiên bởi trầm lặng mới của , nhận ra rằng thay đổi. "Katherine," ngay, "tôi xin lỗi là công kích em. Tôi thành xin lỗi." gật đầu nhưng cẩn thận nhìn vào mắt để chúng phản bội lại . "Em biết. Có lẽ hiểu lầm kiểu hôn mà em xin . Em chỉ nghĩ về nó như cách đóng dấu thoả thuận ngừng bắn của chúng ta thôi."

      nâng mắt nhìn và có thể thề là có thích thú và hiểu biết trong tia nhìn của , nhưng để làm cho sốc hơn, làm theo. Nâng cằm lên, thầm, "được rồi. Hãy hôn tôi, nhưng làm nó cho nhanh." Điều đó khiến Katherine cười khanh khách và miệng khi môi của họ chạm vào nhau lần đầu tiên trong ba năm. "Đừng cười," cảnh báo trong tiếng cười khùng khục chèn ép.

      "Đừng mỉm cười," phản kích, nhưng hơi thở của họ quyện vào nhau và chỉ cần có thế để đốt cháy đam mê mà họ cùng chia sẻ vào những năm trước. Tay của Ted đẩy trượt xuống thắt lưng của để kéo lại gần hơn, rồi đột ngột siết chặt khi nép sát vào cơ thể của , ôm quanh lưng và kéo mạnh ép chặt vào người .

      **********

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 54

      Theo chỉ dẫn mà người ở văn phòng cho thuê xe ở sân bay của Ridgemont đưa cho , Julie gặp rắc rối gì trong việc tìm ngôi nhà thời niên thiếu của Zack. Nằm ở đồi cao trông xuống thung lũng đẹp, lâu đài Tudor nơi Margaret Stanhope vẫn sống, theo người ở văn phòng cho thuê xe, "thực tế là cột mốc ở quanh đây." Nhìn quanh quất cho những cột gạch sang trọng mà được bảo là đánh dấu đường lái xe vào nhà, Julie nhìn thấy chúng bên tay trái của và rời khỏi đường cao tốc. Khi lái lên lái con đường rộng và dài qua các hàng cây để đến đỉnh đồi, nhớ những gì Zack kể cho nghe về ngày rời khỏi nơi này. " vĩnh viễn bị từ bỏ vào lúc đó. chuyển giao chìa khoá xe và xuống đường lái xe vào nhà và xuống đồi để đến đường cao tốc." bộ đoạn đường rất dài, nhận biết với nỗi buồn nhức nhối, nhìn xung quanh , cố tưởng tượng cảm thấy gì và nhìn thấy gì vào ngày hôm đó.

      Khi quẹo khúc quanh sau cùng ở đỉnh đồi, đường lái xe mở rộng hơn và đánh vòng cung rộng qua bãi cỏ được cắt tỉa gọn gẽ và những thân cây khổng lồ, bây giờ cằn cỗi vào mùa đông. Có vẻ khắc khổ về ngồi nhà đá rộng lớn làm cảm giác thoải mái cách kỳ lạ khi thắng xe dừng ở sân gạch trước những nấc thang. gọi trước vì muốn giải thích mục đích cho chuyến viếng thăm của điện thoại, cũng muốn đưa cho bà của Zack cơ hội dễ dàng để chịu gặp . Theo kinh nghiệm của Julie, những vấn đề cá nhân tế nhị luôn được xử lý tốt hơn khi đối diện trực tiếp. Thu gom xách tay và găng tay, bước ra khỏi xe và dừng lại, nhìn xung quanh ngôi nhà và phong cảnh của nó. Zack lớn lên ở đây, và đối với nơi này có vẻ là những khỏi điểm nhân cách của ; nó cũng giống như - dữ dội, tự hào, rắn chắc, và ấn tượng.

      Điều đó làm cho cảm thấy dễ chịu hơn, can đảm hơn, khi bước lên những nấc thang dẫn đến cánh cửa lớn có nhịp cuốn. Cố nén chặt linh cảm lành thể giải thích được cố dần dần xâm chiếm , nhắc nhở mình là đến vì "sứ mệnh hoà bình" và nâng cái vòng sắt để gõ cánh cửa đồng nặng trĩu.

      người quản gia già nua lưng còng ra mở cửa mặc bộ đồ đen và nơ hình bướm. "Tôi là Julie Mathison," giới thiệu với ông. "Tôi muốn gặp bà Stanhope nếu bà có ở nhà."

      Đôi mày trắng tua tủa của ông nhướn lên đôi mắt nâu mở to khi Julie cho biết tên của , nhưng ông lấy lại bình tĩnh và lùi bước vào tiền sảnh sâu hoắm, ảm đạm với sàn nhà lót đá xanh. "Tôi xem liệu bà Stanhope có chịu gặp hay . có thể đợi ở đó," ông ta thêm, chỉ tay đến chiếc ghế cổ với lưng thẳng, và có vẻ ngồi được thoải mái được bố trí bên cạnh bàn ở phía bên trái cuối tiền sảnh.

      Julie ngồi xuống, xách tay đầu gối, có cảm giác như kẻ van xin trong thái độ tiếp đón thân thiện ở tiền sảnh ngột ngạt, và có linh cảm rằng những vị khách mời mà đến có lẽ cũng cảm thấy như vậy. Tập trung vào những gì cần , nhìn chằm chằm vào bức tranh phong cảnh treo trong khung lộng lẫy bức tường đối diện, sau đó lúng túng quay lại khi người quản gia lê bước vào tiền sảnh.

      "Phu nhân cho đúng năm phút," ông ta công bố.

      chịu để mình bị hoảng sợ bởi khởi đầu được hứa hẹn cho lắm, Julie theo ông xuống hành lang rộng rồi vượt qua ông khi ông mở cửa và chỉ tay mời vào căn phòng rộng lớn với ngọn lửa cháy bùng trong cái lò sưởi lát đá đồ sộ và thảm phương đông trải sàn gỗ sẫm màu bóng loáng. cặp ghế với lưng tựa cao bọc vải phai màu được đặt đối diện với lò sưởi, và vì có ai ngồi ghế xô-pha hay bất cứ chiếc ghết nào khác trong phòng, Julie cách nhầm lẫn cho rằng mình. lan man đến cái bàn để đầy những khung ảnh bạc, dự định nghiên cứu những khuôn mặt của những người mà cho là những người thân và tổ tiên của Zack, sau đó nhìn thấy bức tường bên trái treo những khung hình lớn. Với nụ cười thích thú, bắt đầu tiến về phía chúng, nhận biết là Zack cường điệu hoá - về giống nhau rệt giữa và nhiều người đàn ông nhà Stanhope. Sau lưng nghe giọng cáu kỉnh sắc lẻm vang lên, " vừa mới phí năm phút của rồi đấy, Mathison."

      Giật mình quay lại, Julie tìm kiếm tiếng đáng ngại đó đến từ nơi nào và vòng đến trước những chiếc ghế. Ở đó bị giật mình choáng váng lần thứ nhì vì bà cụ đứng lên, tựa người vào cây gậy gỗ mun với tay cầm bằng bạc, phải là bà cụ bé mà Julie nghĩ giống như người quản gia trong vóc người và thái độ. Thay vào đó, bà cao hơn Julie vài inch, và khi bà đứng lên, tư thế của bà cứng nhắc như cách diễn đạt khuôn mặt sắt đá và khó gần của bà. " mathison !" bà cụ cáu kỉnh , "Ngồi cũng được mà tiếp tục đứng cũng được nhưng hãy bắt đầu chuyện . Tại sao lại đến đây ?"

      "Cháu xin lỗi," Julie vội , vội lùi người về chiếc ghế đối diện với bà của Zack. ngồi xuống để bà cụ cảm thấy buộc phải tiếp tục đứng. "Bà Stanhope, cháu là bạn của - "

      "Tôi biết là ai, tôi từng nhìn thấy truyền hình," bà cụ cắt ngang cách lạnh lùng khi bà ngồi xuống. "Nó bắt làm con tin và sau đó biến thành người phát ngôn của nó."

      " đúng chính xác," Julie , lưu ý là người phụ nữ thậm chí sử dụng tên Zack. Lúc nào cũng vậy, khi Julie đối mặt với cuộc chạm trán khó khăn, có thể duy trì vẻ mặt thanh thản mà phải lúc nào cũng cảm thấy, nhưng tình hình này còn căng thẳng hơn và vụng về hơn mong đợi.

      "Tôi hỏi tại sao lại đến đây !"

      Thay vì để cho bà cụ chọc tức hay đe doạ bằng giọng điệu của bà, Julie mỉm cười và lặng lẽ , "cháu đến đây, thưa bà Stanhope, vì khi cháu ở chung với cháu trai của bà ở Colorado- "

      "Tôi chỉ có duy nhất đứa cháu trai," bà cụ thốt ra, "và nó sống ở đây, trong Ridgemont."

      "Bà Stanhope," Julie cách bình tĩnh, "bà chỉ cho cháu có năm phút. Xin đừng làm cháu phí chúng hơn vì cháu sợ cuối cùng cháu rời khỏi nơi này mà có cơ hội để giải thích những gì cháu đến đây để cho bà biết - và cháu nghĩ là bà muốn nghe nó." Đôi mày trắng của bà cụ cau lại ở giọng của Julie, nhưng Julie dũng cảm tiến tới phía trước. "Cháu biết là bà thừa nhận Zack là cháu trai bà, cũng như cháu biết là bà có người cháu trai khác bị chết thảm. Cháu cũng ý thức được là rào chắn giữa bà và Zack tồn tại trong bao năm này vì cứng đầu của ấy."

      Khuôn mặt của bà cong lên với vẻ chế nhạo. "Nó bảo chuyện đó à?"

      Julie gật đầu, cố lờ lời chế nhạo mỉa mai mong đợi của bà cụ. " ấy kể cho cháu nghe nhiều chuyện ở Colorado, thưa bà Stanhope, những thứ mà ấy chưa bao giờ kể cho bất kỳ người nào biết trước đây." đợi, hy vọng nhìn thấy số dấu hiệu hiếu kỳ, nhưng khi bà Stanhope tiếp tục nhìn cách lạnh lùng, Julie lựa chọn ngoại trừ tiếp tục mà khuyến khích. "Trong số những thứ khác, ấy kể cho cháu nghe rằng nếu ấy có thể có thể quay ngược thời gian ấy làm lành với bà lâu rồi. ấy ngưỡng mộ bà rất nhiều và ấy bà - "

      "Ra ngoài !"

      Julie tự động đứng lên, nhưng tánh khí của nhanh chóng bùng nổ và cố hết sức mình để nén nó xuống. "Zack thừa nhận là bà và ấy rất giống nhau, và nếu đến tính bướng bỉnh, ấy ràng là . Cháu cố bảo với bà rằng cháu trai của bà rất hối tiếc cho tuyệt giao giữa hai người và ấy bà."

      "Tôi là ra ngoài ! nên đến đây !"

      " ràng là ," Julie đồng ý cách chán nản, với lấy xách tay bỏ bên cạnh ghế. "Cháu nghĩ ra được là người phụ nữ trưởng thành, gần đến cuối đời mà vẫn còn có thể nuôi dưỡng những ác cảm vô lý với máu mủ của bà cho chuyện mà ấy làm khi còn trẻ. Nó tệ hại đến mức nào để làm bà thể tha thứ ấy chứ?"

      Tiếng cười của bà Stanhope cay đắng. " kẻ ngu ngốc ! Nó cũng lừa , đúng ?"

      "Gì cơ?"

      "Nó cầu đến đây ư?" bà hỏi. "Đúng ? Nó bao giờ dám đến đây !"

      Ý thức rằng trả lời tiêu cực rơi đúng ý người phụ nữ và làm cho bà thậm chí chống lại Zack dữ dội hơn, Julie quăng tất cả lòng tự trọng và đặt cược mọi thứ vào cơ hội cuối cùng để chạm vào tim của bà cụ. " ấy cầu cháu đến đây và cho bà biết ấy cảm thấy thế nào về bà, thưa bà Stanhope. ấy làm chuyện thậm chí càng để lộ kính trọng và tình thương của ấy đối với bà." Hít hơi thở để củng cố tinh thần, Julie lờ cách diễn đạt lạnh lùng của bà cụ và , "cháu nhận được tin tức gì từ ấy cho đến khi cháu nhận được lá thư của ấy vào tuần rưỡi trước. ấy viết thư cho cháu vì ấy sợ cháu có thai, và trong thư ấy van xin cháu đừng phá thai nếu đúng là . Thay vào đó ấy cầu cháu mang đứa bé đến cho bà nuôi dưỡng, vì ấy bà chưa bao giờ tránh né trách nhiệm trong đời của bà, và bà né tránh chuyện đó. ấy ấy viết thư cho bà để giải thích trước - "

      "Nếu có thai với nó và có bất cứ hiểu biết gì về di truyền," bà giận dữ cắt ngang, " phá thai ! Bất kể những gì làm, tôi chứa chấp đứa con hoang của nó trong nhà tôi."

      Julie lùi bước từ những lời nhận xét xấu xa đó. "Bà là loại quái vật nào thế?"

      "Nó là quái vật, Mathison, và nó lừa . Hai người thương nó chết bất đắc kỳ tử trong tay của nó. may mắn là phải là nạn nhân thứ ba !"

      " ấy giết vợ ấy, và cháu biết bà gì khi bà hai người - "

      "Tôi đến trai của nó ! Chắc chắn như Cain giết Abel (hai người con trai lớn của Adam và Eve. Cain là nông dân còn Abel là người chăn nuôi. Cain giết người em trai sau khi Chúa từ chối sản phẩm của ta nhưng lại chấp nhận những động vật của Abel), con quái vật điên khùng đó giết chết Justin. Nó bắn vào đầu Justin sau cuộc cãi cọ !"

      Nghe được những lời dối đồi bại như thế, Julie đánh mất kềm chế của . Run lên vì cuồng nộ và vì sốc, , "bà dối ! Cháu biết chính xác Justin chết như thế nào và tại sao ! Nếu bà cố đổ lỗi vào Zack vì bà cố từ chối con của ấy phí hơi sức của bà đấy ! Cháu có thai, và nếu có, cháu cũng để cho bà mình trong cùng căn nhà với đứa bé ! Chẳng có gì lạ khi chồng bà thể bà và cặp với những người phụ nữ khác. Ồ, vâng, cháu biết tất cả những chuyện đó !" thốt ra khi cú sốc đánh vỡ cái nhìn khinh bỉ của bà Stanhope trong chốc lát. "Zack kể cho cháu nghe mọi chuyện. ấy kể cho cháu là ông của ấy bà là người phụ nữ duy nhất ông ấy từng đời, mặc dù mọi người nghĩ ông lấy bà vì tiền. Chồng bà với Zack là ông chỉ thể đạt được tiêu chuẩn quá cao của bà, và cuối cùng ông cũng bỏ cuộc chẳng bao lâu sau khi hai người kết hôn. Điều mà cháu thể hiểu," Julie kết thúc cách khinh miệt, "là tại sao chồng bà lại bà hay tại sao Zack lại ngưỡng mộ bà ! Bà có chút tiêu chuẩn nào cả - những gì bà có là băng giá thay vì là con tim ! Thảo nào Justin tội nghiệp thể với bà ấy là người đồng tính ! Zack phải là quái vật, bà mới phải !"

      "Và ," bà Stanhope lật ngược, "là con chốt của con quái vật !" Như thể mất kềm chế của Julie là truyền nhiễm, cứng nhắc biến mất từ khuôn mặt của bà cụ và giọng quyền quí của bà bỗng dưng nghe có vẻ mệt mỏi. "Ngồi xuống , Mathison !"

      ", cháu rời khỏi đây."

      "Nếu làm điều đó," bà thách thức, "vậy là sợ đối diện với . Tôi đồng ý gặp vì tôi nhìn thấy khẩn khoản cho nó truyền hình, và tôi muốn nghe điều gì mang đến đây. Tôi nghĩ chắc là loại người thừa cơ hội, muốn tiếp tục ở dưới ánh đèn sân khấu và tìm đến đây để nạo vét được thứ gì đó cho mình. Bây giờ, nó rất ràng với tôi trẻ can đảm và có lòng tin mạnh mẽ và ý thức lầm sai trái của đối với công lý đưa đến đây. Tôi kính nể lòng can đảm, Mathison, nhất là trong người cùng phái với tôi. Tôi kính trọng đủ để thảo luận những chuyện với vẫn còn là nỗi đau mãnh liệt đối với tôi. Vì lợi ích của , tôi đề nghị nên nghe tôi ."

      Kinh ngạc vì thay đổi mạnh mẽ trong hướng của cuộc đàm thoại, Julie do dự bên cạnh ghế của nhưng tiếp tục đứng cách ương ngạnh.

      "Từ vẻ mặt của , tôi cho là quyết định tin bất cứ lời nào của tôi," bà Stanhope nhìn . "Rất tốt. Nếu tôi ngay thơ và trung thành như , tôi cũng nghe những gì tôi ." Bà nhặt cái chuông bàn và rung nó, và lát sau người quản gia xuất ở ngưỡng cửa. "Đến đây, Foster," bà ra lệnh, và khi ông tuân theo, bà hướng qua Julie và , " nghĩ Justin chết như thế nào?"

      "Tôi biết ấy chết như thế nào," Julie chỉnh sửa cách dữ dội.

      " nghĩ biết được điều gì chứ?" Bà Stanhope phản kích, nhướng cao chân mày.

      Julie mở miệng định với bà, rồi do dự, cách muộn màng nhớ rằng đây là bà cụ và Julie thực có quyền hủy hoại hồi tưởng của bà về Justin chỉ vì muốn bà còn ghét Zack nữa. Mặt khác, Justin chết, nhưng Zack còn sống. "Bà Stanhope, cháu muốn làm bà đau khổ hơn những gì cháu có lẽ làm, và gây ra chuyện đó."

      " thể làm tôi đau," bà chế giễu.

      Giọng điệu chế giễu của bà Stanhope cào xướt vào thần kinh căng thẳng của Julie và đánh gục sợi dây kềm chế mỏng manh của sô. "Justin tự tử," thẳng thừng. " ấy tự bắn vào đầu mình vì ấy là người đồng tính và ấy thể đối mặt với chuyện đó. ấy thú nhận với Zack trước khi ấy tự tử."

      Đôi mắt xám lạnh lùng của người phụ nữ kia hề chùn bước ; bà chỉ nhìn chằm chằm vào Julie với vẻ đáng tiếc và khinh thị, sau đó bà với lấy khung ảnh bàn bên cạnh bà và đưa nó ra. "Nhìn này," bà . lựa chọn, Julie với lấy khung ảnh và nhìn chàng trai trẻ, tóc vàng, đứng mỉm cười ở bánh lái của chiếc thuyền buồm. "Đó là Justin," Bà Stanhope trong giọng vô cảm. "Nó có giống như người đồng tính ?"

      "Đó là câu hỏi ngớ ngẩn. người đàn ông trông giống như thế nào phải là dấu hiệu về khuynh hướng tình dục của ta - "

      Julie dừng lại khi bà Stanhope quay gót và đến cái tủ cổ lớn ở vách tường bên kia phòng. tay chống cây gậy, bà cúi mình và mở cửa, để lộ những ngăn kệ đựng ly tinh thể, sau đó bà kéo mạnh cái kệ cùng và cả khung kệ mở ra theo hình vòng cung. Đằng sau nó, Julie nhìn thấy két sắt được che giấu, và nhìn trong tâm trạng khó chịu thể giải thích được khi bà Stanhopequay quay số, mở két sắt, và lấy ra tập hồ sơ có thể mở rộng buộc bằng cọng dây mềm dẻo. Khuôn mặt của bà chút cảm xúc, bà Stanhope mở cọng dây và thả tập hồ sơ lên ghế xô pha trước mặt Julie. "Vì tin lời của tôi về chuyện xảy ra, đó là hồ sơ của điều tra viên cho cái chết của Justin và những tin tức báo chí."

      Miễn cưỡng, Julie nhìn xuống những tờ giấy bị rơi ra từ tập hồ sơ, và mắt siết ốc trang báo trước với ảnh của Zack lúc mười tám tuổi, tấm ảnh khác của Justin, và tiêu đề đọc :

      ZACHARY STANHOPE THÚ NHẬN BẮN CHẾT TRAI JUSTIN

      Tay bắt đầu run rẩy kềm chế được, Julie cúi xuống và nhặt lên các mẩu giấy cắt ra từ báo bị rơi ra từ tập hồ sơ. Theo câu chuyện trong tờ báo, Zack được cho là ở trong phòng ngủ của Justin, chuyện với trai của , trong khi kiểm tra cây súng từ bộ sưu tập của Justin, cây súng Remington tự động mà Zack nghĩ là có cài đạn. Trong suốt buổi chuyện, cây súng vô tình phát nổ, bắn trúng đầu Justin và giết chết ngay lập tức. Julie nhìn biết đọc gì, nhưng tim từ chối chúng. Rời mắt khỏi các mẩu tin, trừng mắt với bà Stanhope và , "cháu tin vào chuyện này ! Những thứ in báo chí thường là đúng."

      Bà Stanhope nhìn chằm chằm, khuôn mặt của bà lạnh lùng nao núng khi bà cúi xuống và lấy ra bản sao từ tập hồ sơ ghế xô pha và đẩy nó về phía Julie. "Vậy hãy đọc trong những lời của chính nó ."

      Julie rời mắt khỏi khuôn mặt vô cảm của bà cụ và nhìn vào bìa của bản thảo, nhưng chạm vào nó. sợ làm điều đó. "Là cái gì đây?"

      "Tập tin từ những điều tra viên về cái chết." Miễn cưỡng, Julie đưa tay ra lấy nó, và mở bìa. Tất cả đều ở đó : lời giải thích đúng nguyên văn của Zack về kiện, được ghi xuống và sao lại bởi người viết tốc ký ở cuộc điều tra án mạng. Zack chính xác những gì mẩu tin báo viết. Khi đầu gối của sắp khụy xuống, Julie dìm người xuống ghế xô pha và tiếp tục đọc ; đọc cho đến khi đọc xong bản báo cáo, sau đó đọc những mẩu tin được cắt ra báo, tìm kiếm cái gì đó, bất cứ thứ gì, để có thể biện hộ cho những gì Zack với và những gì với tất cả những người khác.

      Khi cuối cùng rời mắt khỏi tập tin đùi và nhìn vào mặt bà Stanhope, biết là Zack dối với về kiện nếu dối với tất cả những người khác dưới lời tuyên thệ. Dẫu vậy, cố tìm ra cách tránh kết tội cho chuyện đó. Kéo giọng của qua nút cảm xúc trong ngực, với cách mạnh mẽ như có thể tập trung được, "cháu hiểu tại sao Zack kể cho cháu nghe là Justin tự tử, nhưng dù sao nữa nó cũng phải là lỗi của Zack. Theo tập tin này, đó là tai nạn. tai nạn ! ấy - "

      "Đó phải là tai nạn !" Bà Stanhope thét lên, khớp ngón tay của bà trở nên trắng bệch khi bà chống người vào cây gậy. " thể lờ khi nó sờ sờ trước mắt : nó dối với và nó dối với tất cả những người khác trong cuộc điều tra !"

      "Dừng lại ngay !" Julie đứng bật dậy và ném tập tin lên ghế xô pha như thể nó bị ô nhiễm. "Phải có giải thích cho chuyện này. Cháu biết là có. Zack dối với cháu ở Colorado, cháu biết nếu ấy dối, cháy cho bà biết !" nghĩ cách tuyệt vọng cho lời giải thích và đưa ra môt cái hợp lý. "Justin tự tử," run rẩy . " ấy là người đồng tính và ấy - thú nhận nó với Zack ngay trước khi ấy tự bắn mình, sau đó Zack - Zack gánh nhận trách nhiệm vì lý do nào đó - có lẽ là để có ai bắt đầu tìm kiếm động cơ - "

      "Đồ ngu !" Bà Stanhope , nhưng giọng bà chứa đầy tội nghiệp cũng như giận dữ. "Justin và Zack cãi nhau ngay trước khi cây súng nổ. Em trai Alex của nó nghe cuộc tranh cãi và cả Foster cũng vậy." Quay đầu về phía người quản gia, bà ngay, " với trẻ ngây thơ tội nghiệp này là họ cãi nhau về chuyện gì ."

      "Họ cãi nhau về , Mathison !" Foster chút do dự. "Justin mời Amy Price đến dự buổi khiêu vũ vào đêm Nô-en ở câu lạc bộ quốc gia và Zack cũng muốn đưa ta đến đó. Justin muốn rút lại lời mời vì Zack, nhưng Zack chịu. Cậu ấy rất giận dữ."

      Mật đắng dâng lên trong dạ dày của Julie và với lấy xách tay, nhưng vẫn cố bảo vệ Zack. "Cháu tin hai người."

      " muốn tin người đàn ông mà biết chắc chắn dối với hay điều tra viên và báo chí, đúng ?"

      "Đúng !" Julie cáu kỉnh , muốn rời khỏi chỗ đó ngay lập tức. "Tạm biệt, Bà Stanhope." quá nhanh đến nỗi Foster phải chạy đến trước để đến mở cửa cho .

      Gót giày của gõ lộp cộp sàn nhà lát đá trong tiền sảnh, Julie gần như đến được cánh cửa, khi giọng của bà Stanhope gọi tên . dừng lại trong hãi hùng và quay lại, cố giữ khuôn mặt mình bình thản khi nhìn bà của Zack, người dường như bị già thêm hai thập niên trong phút nó lấy để theo vào tiền sảnh.

      "Nếu biết Zachary ở đâu," bà Stanhope , "và nếu có chút lương tâm, thông báo cho cảnh sát ngay lập tức. Mặc dù với những gì có thể nghĩ, đó là lòng trung thành với Zachary nhắc nhở tôi che giấu kiện về cuộc cãi cọ với Justin từ nhà chức trách, thay vì lặp lại nó như tôi nên làm."

      Julie hếch cao cằm, nhưng giọng của run rẩy. "Tại sao bà nên làm chuyện đó chứ?"

      "Vì họ bắt nó, và sau đó nó lẽ ra được điều trị tâm lý ! Zachary giết ruột, và vợ của nó. Nếu nó nhận được điều trị tâm thần, Rachel Evans có lẽ nằm trong mộ. Tội lỗi cho cái chết của ta vai tôi, và tôi thể cho biết là gánh nặng như thế nào đâu. Nếu nó ràng ngay từ đầu là Zachary bị kết tội giết ta, tôi cũng buộc lòng phải về cái chết của Justin." Bà dừng lại, khuôn mặt của bà co giật khi bà cố kềm chế bản thân. "Vì lợi ích của , hãy tố giác nó. thôi, có thêm nạn nhân khác vào ngày nào đó, và sống phần còn lại trong đời gánh cùng gánh nặng tội lỗi mà tôi gánh chịu."

      " ấy phải là kẻ giết người !" Julie khóc.

      " phải sao ?"

      " !"

      "Nhưng thể phủ nhận nó là kẻ dối," bà Stanhope chuyện thể bác bỏ. " là nó dối với , dối với nhà chức trách về cái chết của Justin, đúng ?"

      Julie chịu trả lời. từ chối vì thể chịu đựng nỗi khi thừa nhận nó.

      "Nó là kẻ dối," bà Stanhope tuyên bố cách dứt khoát. "Và nó là kẻ dối quá giỏi đến nỗi nó tìm được nghiệp hoàn hảo cho mình - là diễn xuất." Bà bắt đầu quay lưng, sau đó bà dừng lại và nhìn qua vai bà. "Có lẽ," bà thêm trong giọng mệt mỏi, bị đánh bại bằng cách nào đó báo động hơn và hiệu quả hơn là tức giận lúc nãy của bà, "Zachary thực tin vào những lời dối của chính mình và đó là lý do tại sao nó quá có sức thuyết phục. Có lẽ nó tin nó là những người đàn ông nó đóng trong phim, và đó là lý do tại sao nó là 'diễn viên tài năng'. Trong phim của nó, nó đóng vai những người đàn ông giết người cách cần thiết và sau đó thoát nạn vì họ là 'những người hùng.' Có lẽ nó nghĩ nó có thể giết vợ nó và cũng thoát nạn vì nó là 'người hùng' trong phim. Có lẽ," bà kết thúc cách dứt khoát, "nó thể phân biệt giữa thực tại và tưởng tượng."

      Chiến đấu với những ý nghĩ cuồn cuộn trong , Julie ôm chặt xách tay trong lòng chặt đến nỗi nó bị xẹp lép. "Bà ám chỉ là ấy bị điên ư?" hỏi.

      Vai bà Stanhope rũ xuống và tiếng bà hạ xuống thành tiếng thầm, như thể việc chuyện đột ngột phải cần cố gắng hết sức. "Vâng, Mathison. Đó chính xác là những gì tôi ám chỉ. Zachary bị điên."

      Julie biết liệu bà cụ có nán lại trong đại sảnh hay . lời nào, quay lưng và rời khỏi, vội ra xe, cố nén thôi thúc muốn chạy, để chạy trốn khỏi ngôi nhà tà ma này, trốn khỏi những bí mật của nó và hạt giống nghi ngờ khủng khiếp mà nó trồng trong tận đáy lòng của . dự định nghỉ đêm trong khách sạn và tìm hiểu nơi sinh trưởng của Zack, thay vì làm thế lái thẳng đến sân bay, trả xe , và lấy chuyến bay đầu tiên rời khỏi sân bay của Ridgemont.

      *********

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 55

      Tommy Newton liếc nhìn lên từ kịch bản đánh dấu khi chị vào phòng khách của ngôi nhà ở Los Angelescủa , nơi đến nghỉ cuối tuần. "Có chuyện gì vậy?" hỏi .

      "Em vừa mới nhận được cuộc gọi quái gở," với với tiếng cười bối rối. "Ít ra chị hy vọng là vậy."

      "Los Angeles đầy người lập dị làm những cuộc gọi điên khùng," Tommy trấn an . cách đùa bỡn, thêm, "ở Nam California chuyện đó là chuyện bình thường. Mọi người ở đây cảm thấy bị gạt ra ngoài, chị chưa nghe à ? Đó là lý do tại sao thành phố này là nơi trú cho những kẻ điên."

      "Đây phải là cuộc gọi điên rồ, Tommy."

      "Vậy nó là gì ?"

      từ từ và lắc đầu, trán của hằn nếp nhăn ngờ vực. "Người đàn ông đó ta là Zack Benedict."

      "Zack ư?" Tommy lặp lại với nụ cười giễu cợt. "Đúng là buồn cười. ta có gì nữa ?"

      " ta ... với em là ta giết em. ta em biết hung thủ giết Rachel và ta giết em vì em ra chỉ chứng."

      "Đúng là điên mà!"

      " ta nghe có vẻ điên chút nào cả, Tommy. có vẻ nghiêm trọng đến chết người." rùng mình ở cách dùng chữ cố ý của mình. "Chị nghĩ em nên gọi cảnh sát."

      Tommy do dự, sau đó lắc đầu. "Dù cho đó là ai, ta là giả mạo."

      "Làm sao kẻ giả mạo biết được số điện thoại nằm trong danh bạ của em chứ?"

      " ràng là," cố đùa, "em quen với kẻ giả mạo đó."

      Chị nhặt lên điện thoại bàn và chìa nó về phía . "Gọi cho cảnh sát ngay. Nếu em làm vì an toàn của em, hãy làm nó vì đó là bổn phận của em."

      "Được rồi," với tiếng thở dài, "nhưng họ cười vào mũi em."

      ***

      Trong ngôi nhà ở Beverly Hills, Diana Copeland rời khỏi cánh tay người tình và với lấy điện thoại bên cạnh ghế xô pha.

      "Diana !" rên rỉ. "Để cho người hầu trả lời ."

      "Đây là đường dây riêng của em," giải thích cho người đàn ông có khuôn mặt quen thuộc như đối với những người hay xem phim. "Có thể là có thay đổi kế hoạch quay phim của ngày mai. A lô ?" .

      "Đây là Zack, Dee Dee," giọng trầm đục . "Em biết hung thủ giết Rachel. Em để tôi ngồi tù cho chuyện đó. Bây giờ em gần như là chết vậy."

      "Zack, đợi - !" thốt ra, nhưng đường dây trở nên im lặng trong tay .

      "Ai vậy?"

      Diana đứng lên, nhìn như người mù, cơ thể của cứng đờ. "Là Zack Benedict - "

      "Cái gì ? Có chắc ?"

      " - ta gọi em là Dee Dee. Zack là người duy nhất từng gọi em như thế."

      Quẹo gót, để ở đó và vào phòng ngủ, sau đó nhặt lên điện thoại và quay số. "Tony ?" run rẩy . "Em vừa nhận được cuộc gọi từ - từ Zack Benedict."

      " cũng vậy. Đó là giả mạo. phải là Zack."

      " ta gọi em là Dee Dee ! Chỉ có Zack mới gọi em như thế thôi. ta em biết hung thủ giết Rachel và em để cho ta ngồi tù vì chuyện đó. ta ta giết em."

      "Bình tĩnh nào ! Đó là nhảm nhí ! Đó là trò lường gạt, có lẽ là phóng viên báo lá cải, quậy tung câu chuyện lắng chìm."

      "Em gọi cho cảnh sát."

      "Hãy biến mình thành con ngốc nếu đó là điều em muốn làm, nhưng đừng liên can đến . Tên đó phải là Zack."

      "Em với đó là ấy mà!"

      ***

      Emily Mcdaniels dìm người xuống ghế tựa dài bên cạnh hồ bơi trong căn nhà rộng lớn ở Benedict Canyon của chồng , bác sĩ Richard Grover. Họ sống tuần trăng mật dài sáu tháng kể từ lúc kết hôn, và nhìn bơi vòng quanh hồ, chiêm ngưỡng cách cơ thể của xuyên trong nước chút khó khăn. cắt ngắn vòng cuối cùng và ló đầu ở bờ hồ, ngay cạnh . "Ai gọi đến vậy?" hỏi, vén tóc ra khỏi mắt bằng những ngón tay thon dài chuyên làm những ca mổ tinh vi ở bệnh viện Cedars-Sinai. "Hãy cho biết đó phải là dịch vụ trả lời điện thoại của ," khẩn khoản nửa nghiêm túc, khoanh cánh tay bờ hồ, quan sát vẻ mặt tiu nghỉu của .

      " phải."

      "Tốt," . Vươn ra phía trước, chộp mắt cá chân mảnh mai của và liếc mắt tình tứ với . "Vì có bệnh nhân nào bất lịch quấy rầy tối thứ bảy của chúng ta, hãy đưa cơ thể xinh đẹp của em xuống hồ và chứng tỏ với là em vẫn ."

      "Dick," trong giọng căng thẳng, "Là bố em gọi đến lúc nãy."

      "Có chuyện gì vậy ?" , tỉnh táo ngay lập tức và chống tay nhảy ra khỏi hồ.

      "Bố là Zack Benedict mới vừa gọi cho bố."

      "Benedict ư?" Dick lặp lại cách khinh bỉ, chộp cái khăn lớn và lau khô cánh tay của . "Nếu gã đáng ghét đó thực lòng vòng ở Los Angeles, ta chỉ là kẻ giết người, ta cũng là kẻ điên. Cảnh sát chộp cổ ta trong nháy mắt. ta muốn gì ?"

      "Em. Zack bảo bố em," giải thích, giọng của run rẩy, "rằng ấy nghĩ em biết hung thủ giết chết Rachel. ấy ấy muốn em với báo chí người đó là ai, để ấy cần phải giết tất cả những người có mặt vào ngày hôm đó." lắc đầu như thể để giũ sạch nó và khi chuyện lại, nỗi sợ hãi biến mất. "Đó là trò lường gạt. Zack bao giờ doạ nạt em, chi đến chuyện muốn phương hại em. Bất kể những gì nghĩ, Zack phải kẻ đáng ghét. ấy là người đàn ông tốt nhất mà em từng gặp, ngoài ."

      "Em chắc chắn ở trong thiểu số nếu đó là điều em tin."

      "Đó là những gì em biết. Bất kể những gì nghe và thấy trong cuộc xét xử, Rachel Evans là con chó cái tính toán, đồi bại đáng chết ! Điều sai trái duy nhất là Zack bị ngồi tù cho chuyện đó." Với tiếng cười ủ rũ, , " ai nghĩ Rachel là nữ diễn viên lớn, nhưng ta là nữ diễn viên xuất sắc - ta quá xuất sắc đến nỗi hầu như có ai đoán được ta là người như thế nào ở đằng sau nụ cười của ta. ta trông sang trọng, khép kín và dễ thương. ta hoàn toàn giống những thứ đó. giống thứ gì ! ta là con mèo hoang."

      "Ý của em là gì? Là người đàn bà dâm đãng ư?"

      "Đó nữa, nhưng đó phải là ý của em," Emily , vươn ra phía trước và gấp cái khăn ẩm ướt mà vừa bỏ gần bàn. "Ý em là ta giống như con con mèo rình mồi trong con hẻm, tìm kiếm trong sọt rác của người khác, nuốt chửng họ mà họ bao giờ nhận biết nó."

      "Rất nhiều màu sắc," chồng trêu chọc, "nhưng chẳng giải thích được gì nhiều."

      Emily ngã người ra ghế tựa và cố cách cụ thể hơn. "Nếu Rachel biết người nào muốn cái gì đó - vai diễn trong phim, người đàn ông, cái ghế cảnh quay - ta làm bất cứ chuyện gì để đảm bảo là họ lấy được, dù là ta muốn nó. Ý em là, Diana Copeland tội nghiệp Zack - lòng ấy - nhưng ta giữ kín nó và bao giờ thổ lộ với ấy. Em là người duy nhất biết chuyện đó, và em biết được hoàn toàn là do tình cờ."

      Khi rơi vào im lặng, nhìn chằm chằm vào những ngọn đèn trong hồ, Dick , "em chưa bao giờ về Benedict hay cuộc xét xử, nhưng vì bây giờ em làm điều đó, thú là có chút hiếu kỳ với những chuyện chưa bao giờ được nhắc trong báo chí. Nó chưa bao giờ viết là Diana Copeland Benedict cả."

      Emily gật đầu, chấp nhận cầu được biết thêm thông tin của . "Em làm nó thành luật lệ là bao giờ bất cứ điều gì về chuyện đó vì em thể tin bất kỳ ai, ngay cả với những người em hẹn hò, tiết lộ bí mật với phóng viên, người trích dẫn sai và kích động lên mọi chuyện lần nữa." mỉm cười với và nhăn mũi. "Tuy nhiên em nghĩ bây giờ em có thể làm điều ngoại lệ, vì thề là kính trọng và nâng niu em."

      " nghĩ em có thể làm điều đó," với nụ cười.

      "Em biết tình cảm của Diana cho đến vài tháng sau cuộc xét xử, khi Zack vào tù. Em viết cho ấy lá thứ và gởi nó cho ấy, nhưng nó bị trả lại còn chưa mở với câu 'trả lại cho người gởi' được viết nguệch ngoạc bởi Zack. Vài ngày sau, Diana đến gặp em. ấy muốn em gởi cho Zack lá thư của ấy viết, nhưng đề phong bì người gởi là em. ấy trả lại thư của ấy giống như ấy trả lại thư của em. Em biết ấy cũng trả lại thư của Harrison Ford và Pat Swayze, và em bảo với ấy tất cả những chuyện đó. Chuyện tiếp theo em biết là Diana khóc lóc thảm thiết."

      "Vì sao ?"

      "Vì ấy vừa mới trở về từ Texas, nơi ấy làm chuyến viếng thăm Zack bất ngờ. Khi ấy nhìn thấy ấy ở bên màn lưới, ấy quay lưng lại với ấy mà lời nào và bảo lính gác đưa ấy ra khỏi đó. Em với ấy là em tin chắc đó là vì ấy cảm thấy xấu hổ và muốn bất cứ bạn bè cũ nhìn thấy ấy, và đó là lúc ấy bắt đầu khóc. ấy nhà tù mà ấy ở giống như cơn ác mộng, nó dơ dáy và bẩn thỉu, và họ buộc Zack mặc đồng phục tù nhân."

      " ta mong ta được mặc gì chứ, com-lê của em nhà Brooks chăng?"

      Emily cười buồn và giải thích, "Nhìn thấy ấy ăn mặc như thế làm ấy rất đau đớn. Dù sao nữa, ấy bắt đầu khóc, và ấy với em là ấy ấy và đó là lý do tại sao ấy thay đổi kế hoạch và nhận vai diễn ít quan trọng hơn trong phim Định Mệnh - để được ở cạnh ấy. Bằng cách nào đó Rachel đoán được tình cảm của Diana, vì ta trêu chọc ấy Zack vào hôm nọ, và khi Diana phủ nhận chuyện đó, Rachel coi đó là điều cần thiết để bò khắp người Zack bất cứ khi nào có Diana ở gần bên. Nên nhớ rằng Rachel có mối quan hệ với Tony Austin và có ý định xin ly hôn. Sau đó, tuần lễ tiếp theo - cùng tuần mà Rachel bị giết - có vài người nghe ta cảnh báo Zack là được dùng Diana trong bộ phim kế tiếp của ấy."

      "Vâng, nhưng ta chưa bao giờ làm bộ phim khác, vì vậy Diana bị mất mát gì cả."

      "Đó phải là vấn đề," Emily . "Vấn đề là Rachel giống như mụ phù thuỷ xinh đẹp. ta thể chịu nỗi khi nhìn thấy người khác hạnh phúc. Nếu ta có thể hình dung được là muốn gì, điều gì khiến hạnh phúc, bất kể nó đến thế nào nữa, ta tìm cách cản trở có nó hay cướp giật nó từ ."

      Chồng lặng lẽ quan sát lúc lâu, sau đó lặng lẽ , " ta cướp giật thứ gì từ em vậy Emily?"

      Đầu Emily ngẩng lên, và sau đó , "Tony Austin."

      "Em đùa chắc!"

      "Em ước gì là em đùa," cách ủ rũ. " thể kết toán hết những việc làm mù quáng ngu đần lúc còn trẻ. Em rất si mê ta."

      " ta là kẻ nghiện ma túy và là tên say ! nghiệp của ta bị trượt - "

      "Em biết tất cả những chuyện đó," Emily đứng lên . "Nhưng, thấy đó, em nghĩ em có thể bảo vệ ấy từ tất cả những thứ đó và bản thân ấy nữa. Vài năm về sau, em hiểu ra được là hấp dẫn lớn nhất của Tony đối với phụ nữ là gì : ngoài bề mặt ta hấp dẫn và lạnh lùng làm cho em cảm thấy như thể ấy có thể bảo vệ em, sau đó em khám phá ra rằng có phần trong ấy cậu bé dễ bị tổn thương, và đột ngột em muốn bảo vệ ấy. Đó có lẽ là lý do tại sao Tommy Newton đáng thương ta. Zack rất trái ngược với Tony - ấy cần đến ai cả, và cảm nhận được điều đó."

      Chồng lờ câu cuối cùng. "Tommy Newton," lặp lại cách kinh tởm, "người đạo diễn bộ phim sau cùng của em, Tony Austin ư ?" Khi Emily gật đầu, lắc đầu , "cái nghiệp kể từ khi em còn bé gợi cho nhớ về cái hầm phân của con người."

      "Đôi khi nó là vậy," Emily vừa vừa cười, "nhưng hầu hết mọi lúc nó là vậy - nó chỉ là việc kinh doanh - chỉ có nhiều người chăm chỉ làm việc sống và hợp tác với nhau từ bốn đến năm tháng, sau đó theo hướng riêng của mình, gặp lại vào ngày nào đó trong bộ phim khác."

      " phải tất cả đều tệ cả," bớt gay gắt, "vì em từng sống trong nó nhiều năm, và em là người thẳng thắng và dễ thương hơn bất kỳ người phụ nữ nào mà từng biết." Quay lại đề tài lúc nãy của họ, trầm tư , " đáng ngạc nhiên là những chuyện giữa em, Tony, Diana và Rachel bị tiết lộ trong cuộc xét xử."

      Emily nhún vai. "Cảnh sát sâu tìm kẻ tình nghi khác hoặc động cơ khác. thấy đó, họ biết Zack đặt viên đạn giết chết Rachel vào súng. Tất cả bọn em đều biết chuyện đó. Ngoài việc ấy doạ giết ta vào đêm trước và việc ấy có lý do về tình cảm lẫn tài chính để giết ta, ấy cũng là người duy nhất trong bọn em có đủ gan để làm chuyện đó."

      " ta có thể có đủ gan, nhưng ta chắc là rất kiêu căng khi nghĩ ta có thể thực bị trừng phạt vì chuyện đó."

      " ấy chắc chắn là như thế," Emily đồng ý, nhưng nụ cười của đầy ủy mị và tiếng của đầy thán phục "Zack giống như ... giống như lực lượng thể cưỡng nỗi, nhanh như gió đến từ nhiều hướng, với quá nhiều bộ mặt, thể biết cái nào ấy đưa cho . ấy có thể cực kỳ dí dỏm hoặc ấm áp, hào hiệp và ngọt ngào, hoặc hoàn toàn tinh tế và sành điệu."

      " ta nghe giống như là tuyệt phẩm hoàn hảo vậy."

      " ấy cũng có thể tàn bạo, lạnh lùng, và vô tâm."

      "Sau khi suy nghĩ kỹ," Dick nửa nghiêm túc, " ta nghe giống như người bị mắc chứng tâm thần phân liệt."

      " ấy rất phức tạp," Emily thừa nhận. "và khép kín. ấy làm những gì ấy muốn và khi nào ấy muốn, và ấy quan tâm đến chuyện người khác nghĩ gì về ấy. ấy có nhiều kẻ thù vì điều đó, nhưng thậm chí những người ghét ấy kính sợ ấy. ấy quan tâm đến chuyện bị ghét, và ấy cũng quan tâm đến chuyện được ngưỡng mộ. Như bất kỳ ai có thể , điều duy nhất ấy quan tâm là công việc của ấy. ấy dường như cần mọi người ...ý em là, ấy thích bất kỳ người nào đến quá gần, ngoại trừ em. Có lẽ em là người gần với ấy hơn hầu hết bất cứ người nào khác."

      "Đừng với ta em nhé. thể chịu nỗi cuộc tình tam giác khác đâu."

      Emily cười vang. "Em chỉ là đứa con nít đối với ấy, điều đó khiến ấy để cho em lại gần ấy như thế. ấy từng chuyện với em về những thứ em nghĩ là ấy với Rachel."

      "Là những chuyện gì."

      "Em biết - những điều nhặt, như việc ấy thích xem thiên văn. đêm, khi bọn em quay phim ở địa điểm gần Dallas, ấy ngồi ở ngoài chỉ những ngôi sao và tên của chúng và kể cho em nghe những câu chuyện về cách các chòm sao có được tên của chúng. Rachel ra và hỏi bọn em làm gì, và khi em với ta, ta đứng chết lặng là Zack có hứng thú với thiên văn học hay ấy biết chuyện đó."

      "Dựa vào tất cả những chuyện đó, em giải thích thế nào về việc ấy làm cuộc gọi đáng sợ đến cha em tối nay ?"

      vung chân qua bên ghế. "Em nghĩ đó là trò đùa và bố em nhầm lẫn," . "Bố em cũng ông nhìn thấy người trông giống như Zack lòng vòng ở bên kia đường của căn hộ ông ấy tối qua."

      Cái cau mày lo lắng của chồng biến thành cái nhìn tức tối. "Có thể nào là bố em say khi ông ấy gọi em ?"

      "Em ... em biết. Có lẽ. Đừng quá hà khắc với ông ấy," , đặt tay cánh tay , "Ông ấy rất đơn vì em dọn khỏi. Em là cả cuộc đời của ông, rồi em bỏ rơi ông để kết hôn với ."

      "Em 'bỏ rơi' ông ấy ! Em là con chứ phải là vợ của ông ấy."

      ôm eo và tựa đầu vào vai . "Em biết thế, và bố cũng biết." Khi họ tiến vào nhà, thêm, "Cách đây vài phút, chúc mừng em vẫn còn có thể dễ thương và thẳng thắng sau bao năm em ở trong nghề của mình. Hãy cố gắng nhớ rằng lý do em được như thế là vì được bố nhắc nhở. Ông hy sinh cả cuộc đời cho em."

      Chồng hôn trán . " biết."

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 56

      Julie về đến nhà lúc nửa đêm, và sử dụng cả bảy tiếng đồng hồ kể từ khi rời khỏi nhà bà của Zack để chống lại trận chiến của những nghi ngờ ỉ và lẫn lộn ám ảnh ở ngôi nhà đó. thắng trận chiến và bây giờ có mặt ở nhà, cảm thấy khoẻ hơn nhiều. mở cửa trước, bật đèn phòng khách, nhìn căn phòng vui nhộn và ấm áp. Ở nơi này, ý tưởng Zack bị điên có vẻ lố bịch đến nỗi tự giận mình cho việc từng có ý nghĩ đó. Ngay trong căn phòng này, nhớ lại khi treo áo choàng vào tủ, Matt và Meredith Farrell trải qua buổi tối tuyệt vời với lời chúc may mắn và tạm biệt đến . Farrell matthew, nhận biết, có lẽ cười vào mặt bà Stanhope vì ám chỉ Zack bị điên, và đó chính xác là những gì bản thân nên làm !

      Lắc đầu kinh tởm với bản thân, vào phòng ngủ, ngồi xuống giường, và lấy bức thư của Zack từ ngăn kéo bàn ở đầu giường. đọc lại những lời lẽ đẹp, đầy ấp tình , và xấu hổ của từng nghi ngờ cũng lớn như cảm giác đột ngột cần cọ rửa dấu vết của cuộc hành trình đến nhà của . Đặt lá thư của qua bên, cởi áo len và váy, sau đó vào phòng tắm và bật vòi tắm.

      tắm rửa cơ thể và tóc như thể chúng bị lây nhiễm bởi khí ảm đạm của đống đá mà Zack từng gọi là nhà. có hơi ấm ở đó, có trong ngôi nhà, cũng có trong những người sống ở nó, nghĩ khi sấy khô tóc và chải nó. Nếu có bất kỳ ai bị đau khổ vì ảo tưởng đồi bại, đó là bà của ! Và quản gia của bà ta ! Và em trai của Zack, Alex !

      Ngoại trừ, tâm trí của tranh cãi, bà của thực có vẻ đau lòng hơn là đồi bại, ít ra là ở khúc cuối. Và người quản gia nhìn hơi lẩm cẩm nhưng hoàn toàn chắc chắn với những điều ông . Tại sao hai người họ lại dối về cuộc cãi vã giữa Zack và Justin chứ, Julie tự hỏi. Đẩy câu hỏi đó qua bên, Julie giật mạnh phích cắm của máy sấy ra khỏi tường, siết chặt sợi dây cột áo choàng của , và vào phòng khách. Có lẽ chỉ có họ nghĩ Justin và Zack cãi nhau, quyết định khi bật tivi và mở kênh CNN để có thể xem tin tức mới nhất.

      Nhưng có thực mà thể tránh né, chứng minh, hay tranh cãi : Zack dối về cách Justin chết.

      Hoặc là dối với hoặc là dối với cảnh sát, báo chí, và điều tra viên.

      Tâm trí của trượt khỏi chuyện khó xử có giải pháp, và nhìn quanh quất phòng khách cho thứ gì đó đúng chỗ, cái gì đó cần được sắp xếp lại cho đúng, ngoại trừ là có thứ gì cả. Căn nhà bình thường rất gọn gàn của rất sạch dùng tất cả thời gian rảnh rỗi của trong năm ngày qua để làm cho nó sẵn sàng để được kiểm tra bởi phóng viên và cảnh sát khi biến mất. Chậu cây cảnh gần bên trái của chiếc lá vàng đó, vì thế với tay đến và ngắt nó xuống, sau đó dừng lại, đột ngột nhớ lại những lời của Zack ở Colorado khi nhìn thấy làm những chuyện như vậy. "Đó có phải là thói quen lo lắng em có - sắp xếp mọi thứ khi em cảm thấy thoải mái, đúng ?" Chỉ nghĩ đến nụ cười uể oải của và cách mắt toả sáng với vẻ thích thú làm cảm thấy bình an. cần tập trung vào những kỷ niệm đó, nhận biết, vì chúng có thực. có thực. Và đợi ở Mexico.

      dối với tất cả những người khác về cái chết của Justin, Julie quyết định ngay lúc đó, dối với . thể làm thế. làm. biết điều đó trong tận đáy lòng của . Và khi gặp ở Mexico, giải thích tại sao dối với những người khác. Chương trình ti vi phát sóng đặc biệt về Trung Quốc, và vì Julie quá căng thẳng để ngủ, quyết định viết lá thư mà để lại cho gia đình trong khi chờ tin tức khuya được cập nhật để chắc chắn rằng có bất cứ thứ gì về Zack đó. bảo giải quyết mọi thứ trong vòng tuần và sẵn sàng rời khỏi vào ngày thứ tám. Năm ngày trôi qua.

      Đưng dậy, Julie vào phòng để lấy lá thư mà viết dang dở, sau đó ngồi xuống ghế và với tay bật đèn bên cạnh . Với chương trình ti vi về tương lai kinh tế của Trung Quốc vang lên sau lưng , đọc lại những gì viết :

      Bố mẹ, Carl và Ted thân thương,

      Lúc các người đọc lá thư này các người biết rằng con rời khỏi để theo Zack. Con mong các người bỏ qua cho những gì con làm hay thứ lỗi cho con, nhưng con muốn giải thích cho các người để cho các người ít ra là có thể hiểu vào ngày nào đó.

      Con ấy.

      Con rất muốn mang lại cho các người nhiều hơn và những lý do tốt hơn cái đó, và con cố nghĩ về chúng, nhưng dường như là có. Có lẽ là vì đó là chuyện quan trọng .

      Cha, mẹ, Carl, Ted - bốn người đều biết tình là gì, các người cảm nhận được nó, con biết là các người có. Bố, con nhớ có rất nhiều lần khi bố thức khuya và ngồi xô pha với cánh tay choàng quanh mẹ. Con nhớ tiếng cười và vòng tay ôm của bố. Con cũng nhớ ngày mẹ từ bác sĩ về và với chúng ta là ông phát có cục bứu trong ngực mẹ. Đêm đó, bố ra vườn sau và khóc. Con biết bố làm thế, thưa bố, vì con theo bố. Đó là những chuyện con muốn chia sẻ với Zack - tất cả những điều đó - những điều tốt đẹp, thanh thản, hạnh phúc, và nỗi buồn. Xin hãy nghĩ về chúng, và biết là chỉ như mẹ và bố được định sẵn là cùng nhau sẻ chia chúng, con được định sẵn là ở chung với Zack. Con tin thế. Con biết nó với mỗi hơi thở của con. Con hiểu tại sao phải là ấy. Con bao giờ chọn nó như cách này. Nhưng nó là vậy. Và con hối tiếc chút nào.

      Carl, có Sara tuyệt vời, vui nhộn, dễ thương của . ấy tôn sùng từ khi hai người học lớp vở lòng, và em nghĩ nhận biết ấy nhiều đến mức nào. ấy chờ mấy năm trời cho nhận thấy ra ấy. Khi bọn em học trung học, ấy thường hay làm những chuyện lý thú nhất để cố thu hút chú ý của , như rơi từ cây xuống khi lái xe ngang qua và thả sách vở ngay chân . Sara và em học bài với nhau vào đêm ấy phát mời Jenny Stone dự buổi khiêu vũ tốt nghiệp của . Tối đó ấy khóc. làm đau, và bây giờ em làm cho mọi người đau vì ra với Zack. Dù sao Sara cũng . Xin cũng thương em sau khi nỗi đau lắng dịu. Ít ra là hãy thử.

      Ted, là người giận dữ nhất về những gì em làm và là người cuối cùng chịu tha thứ cho em, em nghĩ. vẫn chưa tha thứ cho mình quay lưng với cuộc hôn nhân của , và dường như thể tha thứ Katherine cho phần lỗi của ấy trong những gì xảy. thể tha thứ và thể quên, vì thế bị kẹt giữa những gì tạo ra. Và chuyện buồn cười là, trong tất cả chúng ta, chính và em là người cách mù quáng và hoàn toàn có quy tắc trong đầu. em nhiều đến thế. Em biết thương em. xuyên địa ngục cho em, và bây giờ em sắp đưa xuyên địa ngục, và em ghét điều đó. Nhưng chỉ có lựa chọn khác mà em có thể làm là điều mà làm với Katherine - em có thể quay lưng với Zack, người em và cần em, rồi sống quãng đời còn lại căm ghét bản thân và trách ấy vì em sợ nắm lấy cơ hội khác.

      Sau khi con rời khỏi, các người nghe thêm những điều về Zack, những tin đồn khủng khiếp và những ước đoán đúng từ cảnh sát và phóng viên và của những người thậm chí chưa từng biết ấy. Con ước gì các người có thể biết ấy. Vì chuyện đó là khả thi, con để lại thứ cho các người, thứ từ ấy để cho các người nhìn thấy ấy là người đàn ông như thế nào. Nó là bản sao của lá thư, lá thư rất cá nhân mà ấy gởi cho con. phần trong thư bị gạch bỏ, phải vì có cái gì đó ở làm các người thay đổi tâm ý, nhưng vì nó đến người khác và giúp đỡ rất đặc biệt mà người đó làm cho hai con. Khi các người đọc xong lá thư của Zack, con nghĩ các người biết là người đàn ông viết nó và bảo vệ con về mọi mặt mà ấy có thể làm. Chúng con kết hôn ngay khi chúng con gặp nhau.

      Đó là những gì Julie viết xong cho đến nay, và nó dường như là đủ. nhặt bút lên, tai vẫn lắng nghe cho thông báo về tin tức cập nhất, và bắt đầu viết tiếp :

      Carl, em muốn và Sara có tất cả những vật dụng trong nhà của em để hai người có thể dùng cho chỗ ở mới của hai người. Thỉnh thoảng hãy nghĩ về em khi hai người tưới nước những cây cảnh của em nhé.

      Ted, có chiếc nhẫn trong ngăn kéo cùng thuộc về . nhận ra nó. Đó là nhẫn cưới mà ném bỏ khi và Katherine chia tay. Nó thuộc vào ngón tay của , người trai dấu, ngớ ngẩn của em.

      Hãy đeo thử xem nó có vừa ... vì hồi ức trong quá khứ. OK, là vì em. có chiếc nhẫn nào khác vừa vặn với như chiếc nhẫn đó, và biết điều đó! Hai người làm cho cả hai đau khổ nếu hai người tái hợp lại với nhau, nhưng các người đau khổ nhiều như các người bị khi có nhau. Và - "

      Đầu của Julie quay ngoắt lại khi người giới thiệu chương trình truyền hình , "Chúng tôi làm gián đoạn về tình hình ở Trung Quốc để mang đến cho quý vị tin tức mới trong cuộc săn lùng tội phạm Benedict. Theo cảnh sát ở hạt Orange, California,, kẻ trốn khỏi nhà tù Amarillo State, nơi ta bị ngồi tù bốn mươi lăm năm cho tội giết vợ mình, bị nhìn thấy ở Los Angeles bởi người quen cũ. người quen, lai lịch chưa được vào thời điểm này, rằng có nghi ngờ gì người đàn ông đó là Benedict. Cuộc săn lùng Benedict được tăng cường bởi tin tức đó và chúng tôi khám phá ra rằng hôm nay ta gọi điện thoại đến cho vài thành viên trong đoàn làm phim Định Mệnh, có mặt ở cảnh quay hoặc gần cảnh quay nơi vợ ta bị giết, hăm doạ là giết họ. Cảnh sát của hạt Orange cảnh báo bất cứ người nào từng có mặt ở cảnh quay của phim Định Mệnh nên cẩn thận đề phòng vì Benedict được cho biết là có vũ trang và nguy hiểm."

      Cây viết Julie cầm rơi xuống sàn nhà cùng với lá thư khi đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào truyền hình. Chiến đấu để kềm chết, cào tóc ra khỏi trán và nhặt lên lá thư và cây bút. Đó là trò lừa gạt, tự với mình. Nó phải là trò lừa gạt ! người điên nào đó giả dạng là Zack chỉ để doạ mọi người và được báo chí nhắc đến.

      Tất nhiên, là trò lừa gạt, quyết định khi tắt truyền hình và ngủ.

      Nhưng khi cuối cùng chìm vào giấc ngủ, những giấc mộng của chứa đầy những khuôn mặt lo ngại trốn trong bóng tối, gọi ra những lời cảnh báo và những tiếng la hét đe doạ.

      Mặt trời ló dạng khi cuối cùng thoát khỏi cơn ác mộng. Sợ dám nhắm mắt lại, Julie thức dậy và vào nhà bếp để rót cho mình ly nước cam ép. uống nó mà biết mùi vị của nó thế nào, sau đó chống tay lên kệ và đầu cúi xuống. "Ôi, Zack," thầm, " làm gì vậy ? Hãy gọi em và với em rằng mọi người dối về . Xin đừng ... để cho họ tra tấn em như thế này."

      quyết định lễ, sau đó trải qua cả ngày ở trường, bắt kịp công việc văn thư ở đó, chỉ để phòng hờ Zack nghe chuyện xảy ra ở Los Angeles và muốn gọi cho để giải thích. thể gọi ở nhà. thử gọi ở trường. Chắc chắn nhận biết là đến đó để đợi, thậm chí vào ngày Chủ nhật, nếu có chuyện quan trọng như thế này xảy ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :