1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Perfect - Judith McNaught ( 88c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 43

      Động cơ của chiếc Blazer nổ, ống bô thải màn khói dày đặc vào làn sương trong buổi bình minh khi họ đứng bên cạnh chiếc xe. "Dự báo thời tiết có tuyết," Zack , nhìn ánh mặt trời hồng yếu ớt bầu trời khi với tay quanh vô-lăng và đặt phích cà phê lên ghế hành khách bên cạnh. cúi xuống nhìn , vẻ mặt của điềm tĩnh. "Em có đoạn đường quang đãng suốt chặng đường đến Texas."

      Julie hiểu luật cho cuộc chia tay này vì làm chúng sáng nay - khóc, hối tiếc - và cố gắng cách tuyệt vọng để tỏ vẻ điềm tĩnh. "Em cẩn thận."

      "Đừng vượt tốc độ," dặn. Khi , vươn tay tới và kéo dây kéo áo khoác của lên cao hơn và sau đó kéo cổ áo lên sát cằm . Cử chỉ đơn giản đó làm muốn khóc. "Em lái xe quá nhanh."

      "Em vượt quá tốc độ."

      "Cố được càng xa càng tốt mà bị nhận ra," nhắc nhở lại, lấy kính mát từ tay và đẩy trượt chúng lên mũi . " khi em băng qua biên giới Oklahoma, dừng xe ở trạm nghỉ đầu tiên và đậu xe trước nó. Đừng để bị nhìn thấy trong mười lăm phút, sau đó thẳng đến trạm điện thoại và gọi cho người nhà của em. Cục liên bang nghe lén cuộc đàm thoại, vì thế hãy nghe có vẻ lo lắng và bối rối như em có thể làm. với họ là bỏ lại em ở trạm nghỉ sàn xe ở băng ghế sau, bị bịt mắt, và biến mất và em được thả lỏng. với họ là em đường về nhà. khi em về đến nhà, bám tuyệt đối vào ."

      lấy cái khăn choàng cổ từ trong nhà, thắt nút như thể nó bị buộc quanh đầu và quăng nó vào trong xe sáng nay. Julie nuốt nước bọt và gật đầu vì còn có chuyện gì để làm hay - ít ra là muốn nghe.

      "Có câu hỏi gì ?" hỏi.

      Julie lắc đầu.

      "Tốt. Giờ hãy hôn tạm biệt ."

      Julie nhón chân hôn và bị bất ngờ khi cánh tay của siết chặt người , nhưng nụ hôn của rất ngắn, sau đó đẩy ra. " đến lúc rồi," dứt khoát.

      gật đầu nhưng dường như thể di chuyển, và quyết tâm của gây ra bất cứ cảnh tượng thoải mái hơi bị sơ sẩy chút. " viết thư cho em chứ ?"

      "."

      "Nhưng có thể báo cho em là thế nào," cách tuyệt vọng, "dù là thể cho em biết ở đâu. Em phải biết được an toàn ! Chính là họ canh chừng thư của em lâu, nếu có."

      "Nếu bị bắt lại, em nghe tin tức trong vài giờ. Nếu em nghe em biết là được an toàn."

      "Nhưng tại sao thể viết thư cho em chứ?" thốt ra ra và hối hận ngay khi khuôn mặt của trở nên cứng rắn và xa cách.

      " thư từ gì cả, Julie! Nó kết thúc khi em rời khỏi đây hôm nay. Chúng ta kết thúc." Những lời quất vào như ngọn roi mặc dù tàn nhẫn trong giọng của . "Sáng mai, em quay lại với cuộc sống cũ nơi em rời khỏi nó. Hãy giả vờ là chuyện này chưa bao giờ xảy ra, và em quên nó trong vài tuần."

      "Có lẽ có thể làm được điều đó nhưng em ," , ghét khẩn khoản và nước mắt trong giọng mình. lắc đầu như thể để phủ nhận chúng và quay về phía xe, giận dữ áp vai vào đôi mắt ẩm ướt của . "Em rời khỏi trước khi em làm chuyện ngu ngốc hơn," nghẹn lời.

      "Đừng," thầm khàn đục, chụp lấy cánh tay của và ngăn rời khỏi. "Đừng rời khỏi như thế này." nhìn vào đôi mắt thể dò của , và lần đầu tiên, Julie chắc chắn là xử lý cuộc chia ly sáng nay dễ dàng như nghĩ . Đặt tay lên bên mặt , vuốt tóc ra và nghiêm nghị . "Chuyện ngớ ngẩn nhất mà em làm trong suốt tuần qua là quan tâm quá nhiều . Những thứ khác em và làm đều ... đúng. Rất hoàn hảo."

      Nhắm mắt lại để gạt nước mắt, Julie xoay khuôn mặt trong tay và hôn lòng bàn tay của như cách hôn trước đây và thầm vào nó, "Em rất nhiều."

      giật tay lại, và tiếng của trở nên giễu cợt thích thú. "Em , Julie. Em ngây thơ và thiếu kinh nghiệm, và em biết khác biệt giữa tình dục và tình thực . Giờ hãy làm ngoan, về nhà và quên . Đó chính xác là những gì muốn em làm."

      cảm thấy như thể vừa mới tát tai , nhưng lòng tự trọng bị thương tổn buộc cằm ngẩng lên. " đúng," cách chững chạc đàng hoàng, chui vào xe. " đến lúc phải quay về thực."

      Zack nhìn chiếc xe biến mất quanh ngã rẽ đầu tiên và biến mất khỏi tầm nhìn giữa những đống tuyết cao. tiếp tục đứng ở đó lúc lâu sau khi rời khỏi, cho đến những ngọn gió rét buốt cuối cùng buộc nhớ rằng đứng ở bên ngoài với cái áo khoác mỏng. làm đau vì phải làm thế, nhắc nhở mình lại khi hướng vào nhà. thể để cho đánh mất thêm khoảnh khắc nào nữa trong cuộc sống quý báu của để thương hay nhớ hoặc chờ đợi . làm chuyện đúng đắn, cao thượng, bằng cách giễu cợt tình của .

      vào nhà bếp, lờ phờ nhăt lên bình cà phê, và với lấy cái tách từ tủ kệ, rồi nhìn thấy cái tách mà Julie dùng sáng hôm đó, ngồi lên ghi-sê. từ từ vươn tay ra phía trước và nhặt nó lên, sau đó áp miệng tách lên má.

      *********

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 44

      Hai tiếng đồng hồ sau khi rời khỏi ngôi nhà núi, Julie tấp xe vào lề đường xa lộ vắng vẻ và với lấy phích cà phê ghế cạnh . Cổ họng và mắt đau rát vì những giọt nước mắt mà cứng rắn chịu tuôn ra, và tâm trí của mê mụ từ nỗ lực vô ích để chặn những kỷ niệm đau buồn ở những lời từ biệt của :

      "Em , Julie. Em ngây thơ và thiếu kinh nghiệm, và em biết khác biệt giữa tình dục và tình thực . Giờ hãy làm ngoan, về nhà và quên . Đó chính là những gì muốn em làm."

      Bàn tay run rẩy bi thảm khi châm cà phê vào nắp phích. là tàn nhẫn khi giễu cợt như thế đặc biệt là khi biết phải đối mặt với cảnh sát và báo chí ngay khi quay về. Tại sao thể lờ những lời của hay dối rằng cũng chứ, chỉ để cho có cái gì đó để bám vào trong cuộc thử thách trước mắt. dễ dàng hơn nhiều cho khi đối diện với chúng nếu chỉ cần .

      "Em , Julie. Giờ hãy làm ngoan, về nhà và quên ."

      Julie cố nuốt cà phê, nhưng nó ngẹn trong cổ họng tắt nghẽn của khi cảm nhận đau đớn khác đánh vào , để cho càng tuyệt vọng hơn và hoang mang hơn trước :

      Mặc dù chế giễu tình cảm của , Zack phải biết . Thực ra, chắc chắn biết nó, cho là có thể đối xử với như thế, và vẫn để cho về nhà mà tố giác với nhà chức trách. cũng biết đúng trong chuyện đó. Cho dù là rất đau đớn bởi nhẫn tâm của , bao giờ trả thù . nhiều đến nỗi muốn làm đau, và tin vô tội và muốn bảo vệ , cách kỳ lạ là bây giờ nó càn mạnh mẽ hơn hôm qua.

      chiếc xe tải chạy vượt qua , bắn văng tuyết vào bên hông xe, và nhớ lại lời cảnh báo của là phải càng xa càng tốt mà thu hút chú ý. Mệt mỏi, ngồi thẳng dậy và cài số xe, nhìn qua vai để chắc chắn an toàn để lấy xe ra, nhưng gài chiếc Blazer chạy với tốc độ đều đều ở sáu mươi lăm dặm giờ. Bởi vì bảo vượt tốc độ. Và vì việc bị bắt lại cho tội vượt quá tốc độ bị xếp vào diện "thu hút chú ý."

      ***

      Julie lái xe đến biên giới Colorado-Oklahoma với ít thời gian hơn so với khi lái cùng khoảng cách trong tình trạng bão tuyết. Làm theo hướng dẫn của Zack, dừng lại ở trạm nghỉ đầu tiên ở Oklahoma và làm cuộc gọi của .

      Cha trả lời tiếng reo đầu tiên. "Bố," , "Là Julie đây, con được tự do. Con đường về nhà."

      "Cảm ơn Chúa !" ông bùng nổ. "Ôi, cảm ơn Chúa !"

      Trong tất cả bao năm nay, chưa hề biết cha nghe lo lắng đến thế, và cảm thấy muốn phát ốm với hối hận cho những gì đặt ông trải qua. Trước khi họ có thể tiếp, tuy nhiên, giọng xa lạ ngắt lời, "Đây là đặc vụ Ingram của Cục điều tra liên bang, Mathison, ở đâu vậy?"

      "Tôi ở trạm nghỉ ở Oklahoma. Tôi được tự do. ta - bỏ lại tôi trong xe, với chìa khoá, bị bịt mắt. Nhưng ta bỏ . Tôi chắc chắn là ta bỏ . Tôi biết là đâu."

      "Hãy nghe cho cẩn thận," giọng đó . "Quay trở lại xe, khoá cửa xe và rời khỏi đó ngay lập tức. Đừng ở vùng lân cận nơi mà gặp ta lần cuối. Lái xe đến khu vực dân cư gần nhất và gọi lại cho chúng tôi từ nơi đó. Chúng tôi thông báo với chính quyền địa phương và họ đến với . Bây giờ rời khỏi chỗ đó ngay, Mathison !"

      "Tôi muốn về nhà !" Julie cảnh báo với vẻ tuyệt vọng thực . "Tôi muốn gặp gia đình. Tôi muốn ở lại Oklahoma và đợi. Tôi thể ! Tôi chỉ muốn ai đó biết là tôi đường về nhà." gác điện thoại và tiến về phía xe, và gọi từ khu vực dân cư.

      Hai tiếng đồng hồ sau, chiếc máy bay trực thăng ràng là tìm con tin quẫn trí đường về nhà, bằng cách nào đó phát ra trong bóng tối xa lộ Texas và bay lượn đầu. Vài phút sau nhận thấy những chiếc xe tuần tra với ánh đèn xanh đỏ xoay tròn bắt đầu đua lên xa lộ từ những lối vào, lái đến trước và sau xe , thiết lập đoàn hộ tống để đưa về nhà. Hay có khả năng hơn, Julie lo lắng nghĩ, để ngăn cản đồng lõa của Zack Benedict thay đổi ý định và cố trốn thoát trước khi ta bị chất vấn.

      khủng khiếp khi nhận biết rằng phạm vi săn lùng ràng là diễn cho cả hai người họ, và Julie bực tức với cuộc áp tải chính thức của - cho đến khi chạy vào Keaton và gần đến nhà cha mẹ . Mặc dù là hai giờ sáng, đám phóng viên tụ tập khắp nơi trong sân và ngoài đường, và những ánh đèn của máy ảnh chiếu sáng rực ở khi ra khỏi xe. Phải cần ba cảnh sát và cả hai của mới giúp vượt qua đám phóng viên quát hỏi lên hiên nhà.

      Hai đặc vụ FBI chờ ở bên trong, nhưng cha mẹ vội vã băng qua họ, ôm chầm trong vòng tay che chở thương của họ. "Julie," mẹ cứ , ôm , vừa khóc vừa cười, "Julie của mẹ, Julie bé của mẹ."

      Cha ôm chặt , "Cảm ơn Chúa, cảm ơn Chúa," liên tục, và Julie cảm thấy nước mắt làm mờ mắt chưa bao giờ thực nhận biết họ nhiều đến thế này. Ted và Carl ôm và cố giễu cợt "cuộc mạo hiểm" của , nhưng họ đều có vẻ hốc hác, và nước mắt mà đè nén hơn 24 tiếng đồng hồ tuôn xuống má. Trong mười năm qua, tuôn hơn vài giọt nước mắt - và là vì những bộ phim có kết cục buồn thảm - nhưng trong tuần qua cảm thấy mình khóc đại dương. Điều đó, quyết định dữ dội, phải dừng lại ngay lập tức và mãi mãi. Cuộc đoàn tụ gia đình bị ngắt quãng bởi đặc vụ của Cục điều tra liên bang tóc vàng, người bước tới và trong giọng điệu bình tĩnh, đầy thẩm quyền, "Tôi xin lỗi phải cắt ngang, Mathison, nhưng thời giờ rất quan trọng, và chúng tôi có vài câu hỏi cần có câu trả lời. Tôi là David Ingram, chúng ta chuyện điện thoại." ta chỉ tay về phía nhân viên có mái tóc sẫm màu đứng bên cạnh và , "Đây là đặc vụ Paul Richardson, người phụ trách vụ án của Benedict."

      Bà Mathison lên tiếng. "Hãy vào phòng ăn - có đủ chỗ cho tất cả chúng ta ở bàn." Bà quăng vào thuốc trị bá bệnh của Julie lúc còn thơ ấu : "Mẹ lấy ít sữa và bánh quy và chút cà phê nữa," bà thêm.

      ", tôi xin lỗi, bà Mathison," Paul Richardson cách kiên quyết. "Tôi nghĩ cuộc phỏng vấn này tốt nhất là nên được tiến hành riêng tư. Con bà có thể cập nhật cho bà vào sáng mai."

      Julie bắt đầu vào phòng ăn giữa Ted và Carl, nhưng dừng lại và quay tại. Nhắc nhở mình là những người đàn ông này phải là kẻ thù và họ chỉ là cố gắng làm việc của họ, cứng rắn, "Ông Richardson, tôi nhận biết sốt sắng muốn hỏi câu hỏi của , nhưng gia đình tôi cũng muốn nghe câu trả lời, và họ thậm chí có quyền làm điều đó hơn . Tôi mong họ có mặt đêm nay nếu thấy phiền."

      "Và nếu tôi thấy phiền sao?" Chiều cao của ta và sắc mặt nhắc nhở cách cay đắng về Zack, và sau khi lái xe mệt lử, còn sức để đôi co. Kết quả là mỉm cười mệt mỏi. "Làm ơn đừng thấy phiền. Tôi bị kiệt sức và tôi thực muốn tranh cãi với ."

      "Tôi nghĩ gia đình có thể có mặt," ta bớt gay gắt, sau đó bắn tia nhìn chế ngự kỳ quặc với người bạn đồng nghiệp cau mày. Julie nhìn thấy cuộc trao đổi đó, nhưng Ted nhìn thấy nó và cả Carl cũng vậy.

      "Được, Mathison," Đặc vụ Ingram đột ngột , tiếp quản ngay khi họ ngồi xuống. "Chúng ta hãy bắt đầu ngay từ đầu." Julie cảm thấy hơi run vì sợ hãi khi Richardson đưa tay vào túi, lấy ra máy ghi , và đặt nó bàn trước mặt , nhưng gợi cho mình nhớ về những gì Zack bảo nên mong đợi.

      " muốn tôi bắt đầu từ đâu?" hỏi, mỉm cười cám ơn mẹ khi bà trao cho ly sữa.

      "Chúng tôi biết đúng ra là Amarillo để gặp ông của học sinh của ," Richardson bắt đầu.

      Đầu của Julie quay ngoắt lại. "Ý là gì khi 'đúng ra' ?"

      " cần phải cảm thấy phòng thủ như thế," Ingram nhanh chóng xen vào bằng giọng xoa dịu. " hãy kể cho chúng tôi nghe chuyện gì xảy ra. Chúng ta hãy bắt đầu với chuyện khi chạm trán Zachary Benedict lần đầu."

      Julie băng cánh tay qua bàn và cố cảm thấy có bất kỳ cảm xúc nào. "Tôi dừng lại để mua cà phê trong nhà hàng xa lộ. Tôi nhớ tên của nơi đó, nhưng tôi nhận ra nếu tôi nhìn thấy nó. Khi tôi ra ngoài, tuyết rơi, và người đàn ông cao lớn, có mái tóc sẫm màu quỳ gần lốp xe của tôi. Nó bị xẹp lép. ta tình nguyện đổi nó... "

      "Lúc đó có nhận thấy ta có vũ trang ?"

      "Nếu tôi nhận thấy ta có súng, tôi chắc chắn là cho ta nhờ."

      " ta ăn mặc thế nào?" Câu hỏi tiếp tục nhảy xổ vào dồn dập sau đó, và tiếp tục hàng giờ ...

      " Mathison, phải nhớ cái gì đó về vị trí của ngôi nhà ta dùng để làm nơi nấp chứ!" Đó là Paul Richardson theo dõi như thể côn trùng dưới kính hiển vi của ta và sử dụng giọng quyền hành gợi cho nhớ về Zack khi bực mình. Trong trạng thái mệt mỏi của , nhận thấy thích thú hơn bực bội.

      "Tôi cho các người biết rồi, tôi bị bịt mắt. Và làm ơn, gọi tôi là Julie - nó ngắn hơn và ít mất thời gian hơn là Mathison."

      "Trong suốt thời gian lưu lại với Benedict, có khám phá ra nơi đến của ta là đâu ?"

      Julie lắc đầu. Họ hỏi tất cả những chuyện này lần rồi. " ta bảo tôi là tôi biết càng ít ta càng được an toàn hơn bấy nhiêu."

      " có cố gắng khám phá ra nơi đến của ta ?"

      lắc đầu. Đó là câu hỏi mới.

      "Vui lòng trả lời cho máy ghi ."

      "Được thôi !" , đột ngột quyết định là ta giống Zack chút nào - ta trẻ hơn, dẻo mồm hơn và thực nhìn đẹp trai hơn, nhưng ấm áp của Zack. "Tôi hỏi ta nơi ta định đến vì ta với tôi rằng tôi biết càng ít chừng nào ta càng được an toàn hơn bấy nhiêu."

      "và muốn ta được an toàn, đúng ?" ta , chụp câu trả lời của . " muốn nhìn thấy ta bị bắt lại đúng ?"

      Khoảnh khắc tính toán đến. Richardson chờ đợi, gõ đuôi cây bút bi của ta bàn, và Julie liếc nhìn đám phóng viên tụ thành từng nhóm trong sân và ngoài đường phố qua khung cửa sổ trong nhà bếp trong khi mệt mỏi xâm nhập từng đợt. "Tôi với rồi, ta cố cứu sống tôi."

      "Tôi nhìn thấy tại sao nên phủ nhận chuyện ta là tên tội phạm giết người và ta bắt làm con tin."

      Ngả người ghế, nhìn chằm chằm vào ta vừa khinh thị vừa bực bội. "Tôi tin mộty phút nào là ta giết bất kỳ ai. Bây giờ, để cho tôi hỏi chuyện nhé, ông Richardson." Lờ cái bóp cảnh báo đầu gối từ Ted ở giọng gây chiến của , , "Hãy đặt mình vào vị trí của tôi và giả sử là tôi bắt làm con tin và cố trốn thoát khỏi tôi. trốn, nhưng tôi nghĩ bị rơi xuống con sông sâu, lạnh buốt. Từ nơi nấp của , nhìn tôi chạy xuống con sông và phóng người vào làn nước lạnh cóng. Tôi lặn hết lần này đến lần khác, gọi tên , và khi tôi thể tìm , nhìn tôi lảo đảo bò ra khỏi con sông và ngã gục trong tuyết. Nhưng tôi ngồi lại xe trượt tuyết của tôi và về nhà. Thay vào đó, tôi bỏ cuộc. Tôi mở nút áo sơ mi ướt sũng của tôi để cái lạnh giết tôi nhanh hơn, và tôi ngữa đầu ra và nhắm mắt lại và ngồi ở đó, để cho tuyết rơi phủ kín đầu và mặt ..."

      Khi Julie chìm vào im lặng, Richardson nâng cao lông mày của ta. "Trọng điểm của là gì?"

      "Trọng điểm của tôi là," ngắn gọn, " có, sau khi nhìn thấy, tin tôi giết người gớm tay ? có cố moi thông tin từ tôi để có thể khiến tôi bị bắn hạ trước khi tôi có thể chứng minh là tôi giết ai ?"

      "Đó có phải là những gì Benedict định làm ?" cầu, ngả người về phía trước.

      "Đó là chuyện tôi làm," lảng tránh, "và còn chưa trả lời câu hỏi của tôi: có - sau khi biết tôi cố cứu sống và muốn chết khi tôi nghĩ tôi thất bại - cố moi thông tin từ tôi để có thể khiến tôi bị bắt lại và có lẽ bị giết trong quá trình ?"

      "Tôi cảm thấy bị buộc," Richardson phản kích, "phải làm tròn nhiệm vụ và giúp công lý được thực thi với tên tội phạm giết người bây giờ cũng là kẻ bắt cóc."

      nhìn lúc lâu và lặng lẽ , "Trong trường hợp đó, tôi chỉ có thể hi vọng rằng tìm người hiến tim cho ràng là có nó."

      "Tôi nghĩ đủ cho hôm nay," Đặc vụ Ingram can thiệp, giọng của vui vẻ như nụ cười của . "Chúng tôi đều thức từ tối qua khi gọi về."

      Gia đình Mathison đứng lên trong trạng thái ngẩn ngơ mất ngủ. "Julie," Bà Mathison sau cái ngáp bối rối, "Con ngủ ở đây trong căn phòng cũ của con. Các con cũng vậy nữa, Carl - Ted," bà thêm. "Chẳng ích gì phải cố gắng vượt qua đám phóng viên đó nữa, và hơn nữa, lát nữa Julie có thể cần các con."

      * * *
      Đặc vụ Ingram và Richardson sống trong cùng khu chung cư ở Dallas ; họ là bạn bè cũng như là đồng nghiệp. Bị khóa chặt trong suy nghĩ, họ lái xe trong im lặng đến khách sạn bên ngoài thị trấn nơi họ trọ cả tuần nay. Cho đến khi David Ingram dừng xe ở phía trước cửa phòng, cuối cùng mạo muội lên ý kiến. nó trong giọng điệu vui vẻ thân thiện tương tự như dùng để lừa Julie nghĩ tin mọi thứ . " ta che giấu cái gì đó, Paul."

      Paul Richardson cau mày khó chịu ở những con số trắng bị tróc cửa phòng của , sau đó lắc đầu, ". ta đáng tin. Tôi nghĩ ta che đậy chuyện gì."

      "Vậy có lẽ," Ingram cách chế nhạo, " nên bắt đầu suy nghĩ với não của thay vì để bộ phận trong người tiếp quản ngay khi ta nhìn với đôi mắt xanh lớn của ta."

      Đầu của quay ngoắt qua. " vậy có nghĩa là gì?"

      "Nghĩa là," Ingram trong giọng điệu ghê tởm, " phát triển ám ảnh với người phụ nữ đó kể từ khi chúng ta đến đây và bắt đầu điều tra ta với các công dân ở địa phương. Mỗi lần học được vài chuyện tốt của ta, lại mềm xuống, mỗi lần chuyện với học sinh khuyết tật của ta, và cha mẹ họ tôn sùng ta, lại vào lún sâu hơn. Cứt thiệt, khi phát ta cũng kèm những phụ nữ mù chữ và hát trong ca đoàn nhà thờ, sẵn sàng đề cử ta cho tước hiệu thánh. Đêm nay, mỗi lần ta nhìn như tán thành giọng của hoặc câu hỏi của , bị mất đà. thiên vị ta khi chỉ có hình của ta, nhưng khi gặp ta bằng da bằng thịt tối nay, khách quan của thẳng xuống địa ngục."

      "Láo toét."

      " sao? Vậy hãy với tôi tại sao lại muốn cách chết tiệt để tìm hiểu nếu ta có ngủ với Benedict hay . ta cho biết hai lần là ta cưỡng hiếp ta hoặc ép buộc ta có quan hệ tình dục với ta, nhưng nó đủ đối với . Tại sao lại hỏi thẳng ta là ta có để ta làm tình với ta cho rồi. Chúa ơi," cách ghê tởm, "Tôi thể tin nổi khi hỏi ta liệu ta có thể mô tả tấm khăn trải giường giường của ta, để chúng ta có thể cố dò tìm nhà sản xuất và định vị chủ nhân của nơi nấp của ta theo cách đó!"

      Richardson nhìn cách thoải mái. "Nó hiển nhiên đến thế à ?" hỏi, mở cửa xe và bước ra ngoài. "Ý tôi là, có nghĩ gia đình họ nhận thấy ?"

      Ingram cũng bước xuống xe. "Dĩ nhiên là họ nhận thấy !" khịt mũi. "Bà Mathison bé mơ tưởng đến chuyện chiêu đãi bánh quy. Paul, hãy động não . Julie Mathison phải là thiên thần, ta có kỷ lục bị bắt giữ khi còn là vị thành niên - "

      "Chúng ta biết chuyện đó nếu bản sao được lưu trữ trong hồ sơ từ trại mồ côi Iillinois thay vì bị tiêu huỷ cách đây nhiều năm, như nó lẽ ra phải được," Paul cắt ngang. "Hơn nữa, nếu muốn nghe đằng sau hồ sơ bắt giữ của Julie, hãy gọi cho bác sĩ Theresa Wilmer ở Chicago như tôi làm, và để cho bác sĩ tâm lý đó nhai nát mông của . ta nghĩ - và vẫn nghĩ - Julie thẳng thắng và tốt như khi mới chào đời. Hãy thành , Dave," khi họ bước sóng đôi lên đường đến những căn phòng kế vách của họ. "Có bao giờ trong đời nhìn thấy đôi mắt như của Julie Mathison ?"

      "Có," với cái khịt mũi khinh khỉnh, "Bambi có chúng."

      "Bambi là con nai. Và mắt nó là màu nâu. Của ấy là màu xanh - như những tinh thể xanh đậm. Em tôi từng có con búp bê với đôi mắt như thế."

      "Tôi thể tin cuộc chuyện trò này !" Ingram bùng nổ. "Nghe chuyện kìa vì Chúa !"

      "Bình tĩnh nào," Paul với tiếng thở dài, cào ngón tay qua tóc. "Nếu đúng - nếu ta giúp Benedict trốn thoát trong kế hoạch ban đầu của ta hoặc nếu ta mang lại cho chúng ta bất cứ lý do gì để tin là ta che giấu thông tin về ta lúc này - tôi là người đầu tiên đọc Miranda (quyền được giữ im lặng và mời luật sư khi bị hỏi cung – cần được đọc khi bắt giữ ai) cho ta, và biết điều đó."

      "Tôi biết," Ingram , đút chìa khoá vào ổ khóa và mở cửa trong khi Richardson làm điều tương tự. "Nhưng này Paul?"

      Paul ngả người ra khỏi ngưỡng cửa của . "Gì ?"

      " làm gì nếu điều duy nhất ta sai phạm là ngủ với Benedict ?"

      "Tìm gã con hoang đó và chính tay bắn ta cho tội cám dỗ ấy."

      "Và nếu ta vô tội trong chuyện đó cũng như tội thông đồng với ta sao ?"

      nụ cười chậm chạp lên ở góc miệng Paul. "Trong trường hợp đó, tôi nên tìm cho mình trái tim mà ấy chấp thuận và làm phẫu thuật ghép tim. có thấy cách ấy nhìn tôi lúc sớm , Dave ? Nó gần như thể ta biết tôi, như thể chúng tôi biết nhau. Và thích nhau."

      "Có nhiều phụ nữ ở khắp nơi trong Dallas biết , và tất cả bọn họ đều thích cái của lớn - "

      " chỉ là ghen tỵ vì tóc vàng lộng lẫy từng kết hôn với trai của ta thèm liếc nhìn khi ta qua nhà," Richardson cắt ngang với nụ cười đến tận mang tai.

      "Cho thành phố duyên dáng," Ingram miễn cưỡng đồng ý, "có quá nhiều phụ nữ khác thường ở đây. Quá tệ là họ khách sạn cho tươm tất."

      *********

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 45

      "Em tin là chúng ta phải làm thế này mới có được vài phút yên ổn và riêng tư !" Julie rên trong bực tức bất lực vào xế chiều hôm đó khi Ted bật đèn và hú còi trong xe tuần tra và cài số, lái nó ra khỏi nhà cha mẹ dưới biểu ngữ kéo dài qua đường Main ghi CHÀO MỪNG JULIE TRỞ VỀ, với đám báo chí đuổi sát họ. "Em làm sao dạy khi em làm lại vào thứ hai chứ? Khi em về nhà hôm nay, em bị tấn công bởi đám phóng viên trước khi em có thể vào nhà. Trong khi em ở đó, điện thoại bao giờ ngừng reo. Flossie và Ada Eldridge hạnh phúc tuyệt trần với tất cả những kích động để xem và ngồi lê đôi mách về căn nhà kế bên," mệt mỏi thêm.

      "Em mới trở về hơn mười hai tiếng đồng hồ và chưa đưa ra lời tuyên bố nào," Ted , nhìn những chiếc xe bám đuôi họ trong kính chiếu hậu.

      Mười hai tiếng đồng hồ, Julie nghĩ. Mười hai tiếng đồng hồ khoảnh khắc để nghĩ về Zack, để xem xét những kỷ niệm vui buồn, để khôi phục sức mạnh, để cố đặt tâm trí vào vẻ bề ngoài có trật tự. thể ngủ và khi rời khỏi giường, đặc vụ FBI chờ trong phòng khách để chất vấn , và họ kết thúc cho đến cách đây hai tiếng đồng hồ. Katherine gọi điện thoại đề nghị Julie đến đó, và bây giờ họ đường đến nhà ấy, nhưng cảm giác thoải mái là cả Ted và Carl đều có ý định chất vấn ở nhà Katherine, mà họ muốn hỏi ở trước mặt cha mẹ họ. " thể trừ khử đám phóng viên đó sao," bực tức. "Phải có cả trăm người, và họ chắc chắn là vi phạm vài lễ nghi của thành phố."

      "Thị trưởng Addelson là họ đến toà án từng đòan vì tin tức lan truyền là em trở về, và họ cầu cho lời tuyên bố từ em. Họ tận dụng đặc quyền của họ dưới bản Bổ sung Hiến pháp lần thứ Nhất, nhưng họ vi phạm bất cứ lễ nghi thành phố nào mà biết."

      Julie xoay tròn người trong ghế và nhìn thấy hầu hết những chiếc xe bám đuôi theo họ chạy cùng tốc độ với ted. "Tấp vào lề và ghi phạt bọn họ cho tội vượt quá tốc độ. Chúng ta chín mươi dặm giờ và họ cũng vậy. Ted," thêm, cảm thấy đột ngột rũ người vì mệt mỏi, "Em hiểu sao em có thể bị điên nếu mọi người để cho em yên thời gian ngắn để em có thể suy nghĩ và nghỉ ngơi."

      "Nếu em trải qua đêm ở nhà Katherine," , liếc nhìn trong kính chiếu hậu, "em có nhiều thời gian để ngủ ở đó sau khi Carl và nghe những gì em phải ."

      "Nếu những gì và Carl có trong đầu là cuộc thẩm vấn khác," Julie run rẩy, chùn lại từ dấu hiệu là cả hai người đều muốn có câu trả lời nhiều hơn những gì họ nghe ở bàn ăn tối qua, "Em cảnh cáo hai , em chống nỗi đâu."

      "Em chống đến tận tai em kìa, thưa !" trong giọng điệu sắc lẻm mà chưa bao giờ sử dụng với trước đây. " biết nó và cả Carl cũng vậy. Và có lẽ cả Ingram và Richardson cũng vậy. quyết định có cuộc chuyện trò của chúng ta ở nhà Katherine hôm nay vì ấy sống trong ngôi nhà duy nhất trong Keaton với cánh cổng điện và hàng rào cao để giữ đám bạn của chúng ta ở lại ở đó." Khi , họ quẹo cua đường, và đạp thắng, xoay vô-lăng, và làm chiếc xe tuần tra tròng trành và va mạnh lên con đường tư nhân của Cahills, chạy giữa những hàng cây cho cánh cổng mở ở phía trước, điều khiển từ trong nhà nơi có máy ảnh từ xa. Đằng sau họ, những chiếc xe chất đầy phóng viên chạy vượt qua ngã rẽ, nhưng Julie mất bình tĩnh bởi thái độ của Ted để cảm thấy nhõm. Chiếc Blazer của Carl đậu ở đường lái xe vào nhà hình vòng cung ở phía trước ngôi nhà gạch đồ sộ của Cahills, nhưng khi Julie bắt đầu bước xuống xe, Ted chặn với tay cánh tay .

      " nghĩ chúng ta nên có phần của cuộc chuyện trò của chúng ta bây giờ, cách riêng tư." xoay người về phía và duỗi cánh tay qua phía sau ghế. "Với tư cách là luật sư của em, bị buộc phải lặp lại bất cứ thứ gì em với . Carl được miễn cho chuyện đó và Katherine chắc chắn là ."

      "Luật sư ? đậu bằng luật của rồi à ?"

      " còn chưa nghe được tin," dứt khoát. "Chúng ta hãy giả định là đậu và xem việc thiếu thông báo như là chi tiết quan trọng lúc này."

      Julie cảm thấy ớn lạnh mà chẳng hề liên quan gì đến việc tắt máy xe. "Em cần luật sư."

      " nghĩ em cần."

      "Tại sao ?"

      "Vì em toàn bộ tối qua. Em là kẻ dối rất tồi, Julie, hiển nhiên là vì em có nhiều kinh nghiệm với nó. Đừng nhìn trừng trừng như thế. chỉ là cố giúp thôi."

      Julie đẩy tay vào bên trong tay áo khoác để giữ ấm chúng và nghiên cứu sợi vải đùi.

      "Chúng ta hãy nghe nó," ra lệnh, "cái phần mà em với Cục điều tra liên bang đấy."

      rất nhiều và rất lâu đến nỗi sợ nhìn thấy chê trách mặt lần đầu tiên trong bao năm này, nhưng ngẩng cao cằm và nhìn vào mắt . " hứa với em là bao giờ kể cho bất kỳ ai biết những gì em sắp cho biết chứ?"

      cố chấp của về điều đó khiến ngữa đâu ra và thề lầm bầm : "Em thậm chí lún sâu hơn nghĩ, đúng ?"

      "Em hiểu nghĩ gì, Ted. Em có lời hứa từ hay ."

      "Dĩ nhiên là hứa với em!" cách nghiêm khắc. " qua địa ngục cho em đấy, Julie, và em biết nó ! Carl cũng làm vậy."

      Cố kiểm soát cái kéo mạnh đau nhói trong tim từ những lời của , Julie gợi cho mình nhớ về lời thề là tuôn thêm giọt nước mắt nào nữa và hít hơi, "Cảm ơn ."

      "Đừng cảm ơn , chỉ cần chuyện với ! Em dối điều gì với Cục điều tra liên bang tối qua vậy ?"

      "Em bị bịt mắt. Em biết làm thế nào để tìm được ngôi nhà ở Colorado."

      nhìn thấy nỗ lực làm để ngăn mặt mình có bất cứ phản ứng nào. "Còn gì nữa ?"

      "Nó là tất cả."

      "Tất cả chuyện gì ?"

      "Đó là chuyện duy nhất mà em dối."

      "Vậy em bỏ sót điều gì? Em bỏ qua điều gì?"

      " gì liên quan đến bất kỳ ai khác ngoài em."

      "Đừng giở trò với luật sư của em ! Em bỏ qua chuyện gì? phải biết để có thể bảo vệ em hay tìm luật sư có kinh nghiệm để làm chuyện đó nếu nó quá tải đối với ."

      " định tìm hiểu nếu em có ngủ với ấy chứ gì?" Julie cáu kỉnh trở lại khi mệt mỏi và căng thẳng đột ngột nổ ra trong cơn tức giận. "Vì nếu làm vậy, đừng chơi cùng trò xấu hổ mà Richardson chơi với em. Cứ hỏi thẳng em !"

      "Đừng chỉ trích Richardson," Ted trả đũa. " ta là lý do duy nhất làm Ingram đọc quyền Miranda cho em đấy. Ingram biết em che giấu cái gì đó - có lẽ là nhiều thứ - nhưng Richardson quá lóa mắt vì em đến nỗi ta để cho em quấn ta quanh ngón tay của em."

      "Richardson rất thô lỗ !"

      "Và em quên ảnh hưởng của em đối với đàn ông. Richardson bực tức," Ted nhấn mạnh với vẻ dứt khoát tuyệt đối, "Và mê tít em. Gã con hoang đáng thương."

      "Cám ơn," chút biết ơn.

      "Chúng ta hãy tiếp tục cuộc đấu khẩu này, hay em kể cho nghe em còn giấu chuyện gì từ Cục điều tra liên bang?"

      " có nghĩ rằng em có quyền có được riêng tư và nhân phẩm - "

      "Nếu em muốn nhân phẩm, đừng qua đêm với tên tù vượt ngục."

      Julie cảm thấy như thể vừa đánh trúng bụng . lời nào, ra khỏi xe và đóng sầm cửa. với tay lên chuông cửa Ted kéo tay ra. "Em nghĩ em làm cái quái gì vậy ?"

      "Em với điều duy nhất em dối có thể khiến em gặp rắc rối với pháp luật nếu nó lộ ra ngoài," Julie , nhấn mạnh chuông cửa. "Bây giờ em kể cho Carl và nghe cùng lúc về những gì các ràng nóng lòng muốn biết. Sau đó, chẳng còn gì để nữa cả."

      Carl ra mở cửa và Julie xăm xăm băng qua vào tiền sảnh và quay phắt lại. Quên Katherine ở giữa đường xuống cầu thang, nhìn trừng trừng Carl sửng sốt và chua chát , "Ted kể cho em nghe là hai hình dung là em dối về mọi chuyện. ấy với em nếu em muốn có nhân phẩm và riêng tư, em nên 'qua đêm' với tên tù vượt ngục, và em chắc chắn là ấy đúng! Vậy đây là toàn bộ : Em bảo Cục điều tra liên bang là Zack hề xâm phạm em, và ấy ! ấy liều mình cố cứu em, và ngay cả hai , ràng coi thường ấy bất kể em điều gì, có thể vặn nó thành 'xâm phạm.' ấy làm em đau. ấy cưỡng hiếp em. Em ngủ với ấy và em tiếp tực ngủ với ấy trong suốt quãng đời còn lại nếu ấy muốn em ! Bây giờ các hài lòng rồi chứ ? Bao nhiêu đó đủ cho các rồi chứ? Em hy vọng là đủ, vì em chỉ còn có bao nhiêu đó để kể với hai thôi! Em biết Zack ở đâu! Em biết ấy đâu! Em cầu với Chúa là em biết - "

      Carl kéo vào trong vòng tay và nhìn trừng trừng Ted. "Em bị cái quái vì vậy, sao làm cho nó khó chịu như thế này hả?"

      Ted choáng váng đến nỗi trông chờ vào giúp đỡ của vợ cũ, nhưng Katherine chỉ lắc đầu và , "Ted rất giỏi làm những người phụ nữ ấy khóc. ấy có ý đó, ấy chỉ là thể tha thứ chúng ta khi chúng ta vi phạm luật lệ của ấy. Đó là lý do tại sao ấy là cảnh sát và đó là lý do tại sao ấy sắp sửa trở thành luật sư. ấy thích có luật lệ. ấy luật lệ ! Julie," , nắm cánh tay Julie, "vào phòng sách với mình. Cậu bị kiệt sức rồi, điều mà chẳng có người nào của cậu có vẻ nhận biết."

      theo đằng sau họ, Ted nhìn trừng trừng Carl và , "Em có ý định làm nó khó chịu, em chỉ bảo nó đừng giấu bất cứ thứ gì từ em thôi!"

      "Em có thể làm nó cách tế nhị thay vì cầu có câu trả lời và làm cho nó cảm thấy như người đàn bà đĩ thõa !" Carl châm biếm khi bước vào phòng sách với Ted cạnh .

      Julie ngồi xuống ghế và há hốc miệng ngạc nhiên khi mối thù trong nhà chưa từng xảy ra đột ngột bùng nổ đầy đủ lực lượng với Katherine dẫn đầu : "Cả hai đúng là quá đáng dám moi móc vào đời tư của Julie và xét xử ấy," thông báo cho họ biết cách giận dữ khi xăm săm đến tủ rượu và rót rượu vào bốn chiếc ly. "Tất cả đều là đạo đức giả ! ấy có thể nghĩ hai đều là thánh vì các luôn đảm bảo ấy nghĩ thế, nhưng em biết nhất." nhặt lên ly của Julie và của và bỏ lại hai ly kia kệ tủ . "Ted, cởi quần áo của em ra ngay trong căn phòng này trước khi chúng ta có cuộc hẹn đầu tiên của chúng ta, và em chỉ mới 19 tuổi thôi!"

      Julie tự động nhận ly rượu khi Katherine chỉ đến ghế trường kỷ da đỏ tía và cách bất bình nhắc nhở , " cởi quần áo của em và làm tình với em ghế xô-pha đó! Như em nhớ, rất hài lòng và bất ngờ khi nhận biết em vẫn là trinh nữ. tiếng đồng hồ sau, lại làm tình với em trong hồ bơi và lần nữa trong - "

      "Tôi nhớ !" Ted cáu kỉnh , xăm xăm đến tủ rượu và nhặt lên hai ly rượu còn lại. dúi ly vào tay Carl và , "trừ phi là em đoán sai, cần uống cái này trong khoảng mười giây," chỉ như Katherine xác nhận dự đoán của và bất ngờ tấn công người kém may mắn của :

      "Và , Carl, còn cách xa thánh lắm! Trước khi kết hôn ngủ với - "

      "Đừng mang vợ vào đây," cảnh báo chặt chẽ.

      "Em đề cập đến Sara," Katherine chế nhạo. "Em nghĩ đến Ellen Richter và Lisa Bartlesman, khi học năm cuối ở trường trung học, rồi có Kaye Sommerfeld, khi 19 tuổi, và - "

      Tiếng cười hoảng sợ, khẩn nài của Julie khiến cả bọn họ cùng quay về phía . "Dừng lại ! Làm ơn," , vừa thấy thú vị vừa bị kiệt sức đến còn sức lực, "Dừng lại . Chúng ta hủy hoại ảo tưởng về nhau tối nay."

      Ted hướng về Katherine và nâng cao ly của trong cái nâng ly nhạo báng. "Như thường lệ, Katherine, em chỉ trích và làm xấu hổ mọi người trong khi để cho mình nằm ngoài chê trách."

      phản đối có vẻ làm kiệt quệ. "Thực ra em là người xấu hổ nhất."

      "Tôi cho là vì em hạ mình để ngủ với tôi chăng?" với vẻ thờ ơ chán chường.

      "," lặng lẽ .

      "Vậy là tại sao?" hỏi.

      " biết câu trả lời mà."

      "Chắc chắn phải vì cuộc hôn nhân thất bại của chúng ta chứ?" chế giễu.

      ", là vì em làm cho cuộc hôn nhân đổ vỡ."

      nghiến răng giận dữ loại bỏ câu khẽ, ngạc nhiên và thừa nhận. "Vậy vì cái quái gì em cứ lòng vòng ở Keaton vậy?" cáu kỉnh để thay vào.

      Katherine quay về phía khay đồ uống và chèn cái mở nút chai vào chai rượu thứ hai. "Spencer em có tiềm thức cần trở lại đây trước khi em lấy ấy để đương đầu với tất cả những chỉ trích ở địa phương mà em bỏ chạy từ khi cuộc hôn nhân của chúng ta đổ vỡ. ấy đó là cách duy nhất em lấy lại được lòng tự trọng."

      "Spencer," Ted với liếc nhìn khinh khỉnh, "Nghe giống như là tên khốn."

      Trước kinh ngạc của , người vợ cũ nóng tánh nở nụ cười lây nhiễm khi xoay người và nâng ly với . "Có gì vui lắm à?" hỏi.

      "Spencer," Katherine do dự giải thích, "luôn gợi cho em nhớ về ."

      Julie đặt chiếc ly vẫn còn nguyên sang bên và đứng lên. "Các người phải tranh cãi mà có em ở đây để phân xử. Em ngủ. Em cần ngủ chút."

      *********

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 46

      Mặc vào áo choàng Katherine cho mượn, Julie lặng lẽ xuống lầu và thấy Katherine trong phòng sách, xem tin tức 10 giờ tối.

      "Mình mong là gặp lại cậu ở dưới này cho đến sáng mai," Katherine với nụ cười bất ngờ khi đứng lên. "Tuy nhiên mình làm bữa ăn tối cho cậu, để phòng hờ. Mình lấy nó."

      "Có tin tức quan trọng gì ?" Julie hỏi, thể giấu e sợ trong giọng .

      " có tin tức gì về Zachary Benedict cả," Katherine trấn an . "Cậu là chủ đề chính của tin tức trong bang và quốc gia, tuy nhiên - Ý mình là về việc cậu trở về sau khi bị giam cầm, ràng là được an toàn và được nguyên vẹn."

      Khi Julie loại bỏ nó với cái nhún vai, Katherine chống tay bên hông và trêu chọc, "Cậu có biết là cậu nổi tiếng như thế nào ?"

      "Ý cậu là, khét tiếng hả," Julie đùa, rơi vào đùa bỡn thân thiện quen thuộc của họ và cảm giác khá hơn nhiều trong hai ngày qua.

      Hất đầu về phía chồng báo và tạp chí về bàn để đèn cạnh ghế của Julie, Katherine , "Mình giữ lại cho cậu để phòng hợ cậu muốn chúng cho sổ lưu niệm hoặc cái gì đó. Hãy xem qua chúng trong khi mình lấy khay thức ăn của cậu, hay là cậu thấy chúng rồi ?"

      "Mình đọc tờ báo hay tạp chí nào cả tuần nay," Julie , với lấy cuốn tạp chí cùng và lật đến trang bìa. "Ôi, Chúa lòng lành !" bùng nổ, giằng xé giữa tức giận và muốn cười khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của mình bìa của tạp chí Newsweek dưới tiêu đề khủng khiếp, "Julie Mathison - Cộng hay con tin ?" quăng nó qua bên và lật qua phần còn lại của chồng tạp chí, ngạc nhiên nhìn thấy hình ảnh của mình đăng đầy trang trước của hàng tá báo chí và tạp chí quốc gia.

      Katherine trở lại mang theo cái khay và đặt nó bàn trước mặt .

      "Toàn bộ thị trấn đều ủng hộ cậu," Katherine với cái liếc nhanh ở cuốn tạp chí Newsweek." Thị trưởng Addelson viết bài xã luận cho Keaton Crier nhắc nhở mọi người rằng bất kể báo chí của thành phô lớn có viết gì về cậu, chúng tôi biết cậu, và chúng tôi biết cậu bao giờ 'kết giao' với tên tội phạm hình như Zachary Benedict. Mình nghĩ đó là những lời của ông ấy."

      Nụ cười của Julie hơi dao động và đặt tờ báo qua bên. "Nhưng cậu biết nhất. Như cậu nghe mình với Carl và Ted, mình 'kết giao' với ấy."

      "Lúc đó, Anddelson bác bỏ lời tuyên bố của tài xế xe tải là cậu dường như sốt sắng cộng tác trong cuộc tẩu thoát của Benedict - đùa giỡn trong tuyết và tất cả những chuyện đó. Julie," lưỡng lự, "cậu có muốn chuyện với mình về nó - về ấy ?"

      Nhìn bạn , Julie nhớ những tâm mà họ trao đổi theo năm tháng. Họ bằng tuổi nhau và trở thành bạn bè nhanh chóng khi Ted giới thiệu họ với nhau. Khi cuộc hôn nhân của Ted và Katherine tan vỡ thành từng mảnh, Katherine trở về trường đại học rồi chuyển đến Dallas. Cho đến bây giờ, nhất quyết chịu quay về Keaton, nhưng Julie viếng thăm thường xuyên ở Dallas ở lòng mong mỏi của Katherine. Tình bằng hữu đặc biệt giữa họ sống sót với thời gian và cách biệt, và nó luôn quan trọng và tự nhiên. "Mình nghĩ mình cần về ấy," Julie thừa nhận sau lúc im lặng. "Có lẽ sau đó mình lấy ấy ra khỏi tâm trí của mình và có thể bắt đầu nghĩ về tương lai." xong, giơ tay lên và cách bất lực, "Mình thậm chí biết làm thế nào để bắt đầu."

      Katherine cuộn người ghế xô-pha như thể có tất cả thời gian thế giới và đề nghị khởi điểm : "Zachary Benedict trong đời thực như thế nào?"

      " ấy như thế nào à?" Julie suy ngẫm, kéo tấm khăn len lên đùi. Trong khoảnh khắc nhìn qua vai Katherine, cố nghĩ ra cách diễn tả Zack, sau đó , " ấy cứng rắn, Katherine. Rất cứng rắn. Nhưng ấy cũng dịu dàng. Đôi khi, mình thây đau từ những điều ngọt ngào ấy ." Giọng dần rồi thử lại, với những ví dụ. "Trong hai ngày đầu mình nghĩ ấy có thể giết mình nếu mình khiêu khích ấy. Vào ngày thứ ba, mình cố thoát khỏi ấy xe trượt tuyết mình tìm thấy trong ga-ra."

      Ba tiếng đồng hồ sau, Julie kết thúc, được chuyện với Katherine hầu như về mọi chuyện ngoại trừ những lúc thân mật điều mà Julie cố giấu, nhưng cũng miêu tả cụ thể.

      Katherine chăm chú lắng nghe, chỉ gián đoạn để làm vài chuyện, cười ở những chuyện buồn cười như trận ném banh tuyết, há hốc miệng thể tin ở ghen tuông với Patrick Swayze, cau mày ở những lúc khác - đôi khi cảm thông, đôi khi thấy bất đồng. "Quả là câu chuyện !" khi Julie kết thúc. "Nếu là ai khác ngoài cậu kể cho mình nghe chuyện này, mình tin lời. Có bao giờ mình với cậu là mình từng mê Zachary Benedict ? Sau này mình chỉ nghĩ về ấy như tên giết người. Nhưng bây giờ ..." dừng lại như thể thể diễn tả suy nghĩ bằng lời, và sau đó kết thúc, "Chẳng có gì lạ khi cậu thể suy nghĩ về ấy. Ý mình là, câu chuyện còn chưa có hồi kết, nó chỉ treo lơ lửng ở đó, còn dở dang. Nếu ấy vô tội, vậy câu chuyện lẽ ra phải có kết cục có hậu với hung thủ thực tù. người tốt thể sống quãng đời còn lại như con thú bị săn đuổi."

      " may," Julie buồn bã , "đây là đời thực, phải trong phim, và đó là cách câu chuyện chấm dứt."

      "Nó vẫn là kết cục tồi tệ." Katherine nhấn mạnh. "Và chuyện chỉ có vậy thôi sao ?" lặp lại điều cuối cùng mà Julie với , Katherine tóm tắt, "Hôm qua lúc tảng sáng, hai người thức dậy, ấy đưa cậu ra xe, và sau đó cậu lái ? Chỉ như vậy thôi sao?"

      "Mình ước gì là nó 'chỉ như vậy' !" Julie buồn rầu thừa nhận. "Đó là cách Zack muốn nó được, và mình biết nó. may là," thêm, cố giữ giọng đều đều, "mình dường như thể làm chuyện đó. những mình bắt đầu khóc, mình làm cho mọi chuyện càng tệ hơn bằng cách mình ấy. Mình biết ấy muốn nghe nó vì mình buộc miệng nó vào đêm trước, và ấy giả vờ là nghe. Hôm qua, nó còn tệ hơn. những mình làm nhục bản thân bằng cách mình ấy, nhưng ấy - ấy - " Julie dần trong xấu hổ.

      " ấy làm gì?" Katherine nhàng hỏi.

      Buộc mình phải nhìn bạn và giữ giọng vô cảm, , " ấy mỉm cười như người lớn làm với đứa trẻ ngu ngốc và thông báo cho mình là mình ấy, mình chỉ nghĩ thế vì mình biết khác biệt giữa tình và tình dục. Sau đó ấy bảo mình về nhà và quên hết mọi chuyện về ấy. Đó chính xác là những gì mình có ý định làm."

      kinh ngạc và hoang mang hằn nếp nhăn trán của Katherine thành cái cau mày. " ấy cư xử đúng là kỳ quặc và xấu xa," chỉ trích gay gắt, "dựa vào loại người mà cậu miêu tả về ấy cho đến nay."

      "Mình cũng nghĩ vậy," Julie với vẻ khổ sở, "đặc biệt là khi mình hầu như tin chắc là ấy quan tâm đến mình. Đôi khi, có cái nhìn trong mắt ấy, như thể ấy - " dừng lại ghê tởm với khờ dại của mình và cách giận dữ, "nếu mình có thể quay lại sáng hôm qua và làm chuyện đó lại, mình giả vờ là mình vui vẻ ra . Mình cám ơn ấy cho chuyến phiêu lưu thú vị, sau đó mình lái xe rời khỏi và bỏ lại ấy đứng ở đó ! Đó là điều mình nên làm - " giọng dần, hình dung cảnh tượng đó trong đầu , sau đó từ từ lắc đầu, giũ bỏ toàn bộ ý tưởng đó, bởi nhận thức khác làm cảm thấy khá hơn nhiều. "Đó lẽ ra là chuyện cực kỳ ngu ngốc và sai lầm," lớn.

      "Tại sao ? Cậu có lại lòng tự trọng mà," Katherine chỉ ra.

      "Đúng, nhưng mình sống quãng đời còn lại nghĩ rằng ấy có thể cũng mình, và nếu bọn mình thừa nhận bọn mình thực cảm thấy thế nào về nhau, có lẽ mình có thể ấy đưa mình theo và, sau đó, tìm kiếm hung thủ thực . Cuối cùng," Julie lặng lẽ kết luận, "mình căm ghét bản thân vì lại với ấy là mình ấy, vì nó bao giờ thay đổi được kết cục của câu chuyện của bọn mình. Biết là Zack mình thậm chí chỉ ít rất khó khăn, và đau đớn, nhưng cách khác đau hơn và lâu hơn nhiều."

      Katherine sững sờ nhìn . "Julie, cậu làm cho mình kinh ngạc đấy. Cậu đúng về mọi chuyện, nhưng nếu mình ở vào chỗ của cậu, mình mất vài năm để được khách quan như cậu bây giờ. Ý mình là, xét theo những gì người đàn ông đó làm - ấy bắt cóc cậu, cám dỗ cậu sau khi cậu cứu sống ấy, tước đoạt trinh tiết của cậu, sau đó khi cậu với ấy là cậu ấy, ấy trả lời cách khiếm nhã và đưa cậu về nhà để mình đối mặt với Cục điều tra liên bang và giới truyền thông. Tất cả những điều vô tâm, thô lỗ - "

      "Xin đừng vào tất cả," Julie cười như mếu khi giơ tay lên, " thôi mình nổi giận lại từ đầu và quên mình 'khách quan' như thế nào. Hơn nữa," thêm, " ấy cám dỗ mình."

      "Từ chuyện cậu vừa kể với mình, mình thấy ràng là ấy cám dỗ cậu với sức quyến rũ nặng 24 cara."

      Julie chuyển ánh mắt đến lò sưởi trống rỗng và lắc đầu, "Mình muốn được cám dỗ. Mình muốn ấy rất nhiều."

      Sau lúc, Katherine , "nếu ấy với cậu là ấy cậu, cậu có thực quay lưng lại với gia đình, nghiệp và mọi thứ cậu tin tưởng và cùng trốn với ấy nếu ấy cầu cậu làm chuyện đó ?"

      Để trả lời, Julie ngước nhìn chăm chú vào Katherine. "Vâng."

      "Nhưng cậu trở thành kẻ đồng phạm, hay bất cứ thứ gì khác mà họ gọi cho người cùng với tên tội phạm."

      "Mình nghĩ người vợ có thể bị truy tố vì đứng về phía chồng ta."

      "Lạy chúa tôi !" Katherine hổn hển, "cậu hoàn toàn nghiêm túc! Cậu kết hôn với ấy!"

      "Trong tất cả mọi người cậu nên nhận thấy điều đó khó tin," Julie châm chọc.

      "Ý của cậu là gì vậy?"

      Julie nhìn với nụ cười buồn, hiểu biết. "Cậu biết mình có ý gì mà, Katherine. Bây giờ đến phiên cậu thú nhận rồi."

      "Về chuyện gì ?"

      "Về Ted," Julie giải thích. "Cậu kể cho mình nghe cả năm nay là cậu muốn làm Ted nghe cậu vì có những thứ cậu cần làm ấy hiểu. Tuy nhiên tối nay, cậu ngoan ngoãn chấp nhận những lời nhận xét thô bạo, bất công mà ấy làm với cậu mà cãi lời nào. Tại sao vậy?"

      **********

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 47

      Katherine lúng túng cựa quậy dưới tia nhìn chằm chằm rời của Julie, sau đó bối rối với tay đến bình trà cái khay trước mặt và châm trà vào tách. Khi nâng tách trà lên môi, tay run và Julie nhìn thấy điều đó. "Mình chấp nhận cách ấy đối xử với mình vì mình đáng bị vậy sau những gì mình làm trong khi bọn mình kết hôn."

      "Đó phải cách mà cậu cảm thấy cách đây ba năm, khi cậu xin ly hôn," Julie nhắc nhở . "Cậu với mình là cậu ly dị ấy vì ấy ích kỷ, vô tâm, đòi hỏi, thể chịu đựng nỗi, và rất nhiều thứ khác."

      "Cách đây ba năm," Katherine buồn bã tuyên bố, "mình là nhóc hư hỏng kết hôn với người đàn ông có tội duy nhất là mong mình làm người vợ, phải là đứa trẻ vô lý. Mọi người trong Keaton, ngoại trừ cậu, biết mình là vợ thực đáng cười. Cậu quá trung thành với người bạn thân để nhìn thấy những gì xảy ra trước mắt cậu, và mình đủ chín chắn hoặc can đảm để đối mặt với . Ted biết , nhưng ấy quá hào hiệp đến nỗi thể phá hoại tình bạn bè và niềm tin của cậu với mình bằng cách cho cậu biết mình người vợ như thế nào. Thực ra, trong số ít chuyện mà bọn mình đồng ý là nên cho cậu biết là bọn mình có vấn đề."

      "Katherine," Julie khẽ cắt ngang, "Cậu còn ấy, đúng ?"

      Toàn thân của Katherine cứng đờ ngay lập tức, sau đó nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương tay trái và cong ngón tay lại, ngoảnh mặt nhìn chỗ khác. Với tiếng cười thắt nghẹn, , "Cách đây tuần, trước khi cậu bị mất tích buộc Ted phải bắt đầu chuyện với mình, mình lẽ ra trả lời cho câu hỏi đó."

      "Giờ cậu có câu trả lời như thế nào?"

      Katherine hít hơi dài và nhìn . "Như cậu tuyên bố hùng hồn về ZacharyBenedict tối nay," , "mình ngủ với cậu trong suốt quãng đời còn lại của mình - nếu ấy hỏi mình lại."

      "Nếu cậu cảm thấy thế," Julie lặng lẽ hỏi, tìm kiếm khuôn mặt của Katherine, "Sao cậu có thể biện hộ việc cậu vẫn còn đeo nhẫn đính hôn của người đàn ông khác chứ?"

      "Thực ra chiếc nhẫn giờ là của mình mượn."

      "Gì cơ?"

      "Hôm qua mình hủy hôn, nhưng Spencer cầu mình làm nó chính thức trong vài tuần. ấy nghĩ mình chỉ là phản ứng dữ dội với những kỷ niệm xưa quay trở lại khi mình gặp lại Ted."

      Kiềm chế thôi thúc reo hò với tin tức về việc hủy hôn, Julie mỉm cười và , "Cậu định thế nào để có lại Ted vậy?" Nụ cười của hơi phai nhạt khi thêm, " dễ đâu. ấy thay đổi sau cuộc ly hôn, ấy vẫn hết lòng cho gia đình, nhưng ấy hiếm khi cười, và ấy trở nên xa cách .... như thể có bức tường bao bọc xung quanh ấy và ấy để cho bất kỳ người nào xuyên qua nó, ngay cả Carl hay mình. Điều duy nhất ấy có vẻ quan tâm lúc này là thi đậu bằng luật và mở văn phòng." ngừng lại cố nghĩ ra cụm từ thích hợp rồi chọn cách đơn giản : " ấy thích cậu, Katherine. Đôi khi, nó như thể ấy ghét cậu."

      "Cậu cũng nhận thấy điều đó hả?" Katherine cố đùa, nhưng giọng của hơi run rẩy. Nghiêm nghị lại, , " ấy có lý do chính đáng để ghét mình."

      "Mình tin điều đó. Đôi khi hai nhân vật tuyệt vời chỉ là thể kết hôn với nhau, và phải là lỗi của ai cả. Nó thỉnh thoảng xảy ra."

      "Đừng thanh minh cho mình khi mình cuối cùng có can đảm để kể cho cậu nghe xấu xí," run rẩy. " là cuộc ly hôn hoàn toàn là do lỗi của mình. Mình Ted khi mình lấy ấy, nhưng mình quá được nuông chìu và non nớt đến nỗi mình thể hiểu rằng người có nghĩa là hy sinh cho ấy. Nó có vẻ kỳ quái, nhưng mình nghĩ mình được quyền ràng buộc Ted với mình và sau đó sử dụng vài năm tới được tự do và vô tư - cho đến khi mình sẵn sàng ổn định với ấy. Để mình cho cậu ví dụ nhé," kiên nhẫn, giọng của nghe có vẻ kinh tởm với bản thân, " tháng sau đám cưới của bọn mình, mình nhận ra rằng tất cả bạn bè của mình quay lại trường để chuẩn bị khóa học mùa thu, còn mình . Đột nhiên, mình cảm thấy như bị đày đọa vì mình chỉ mới hai mươi tuổi, và mình bị cột chân và rời khỏi cuộc sống sinh viên. Ted dành dụm đủ tiền do công việc cảnh sát để đến trường và trả học phí cho mình, và ấy đưa ra đề nghị hoàn hảo : bọn mình có thể xếp lịch lớp cùng ngày và cùng lái xe đến Dallas với nhau. Nhưng nó vẫn chưa đủ đối với mình. Cậu thấy đó, mình muốn quay lại miền đông và sống trong kí túc xá nữ, sau đó nghỉ hè và những ngày lễ với chồng mình."

      Julie cố giữ khuôn mặt biểu lộ ngạc nhiên ở xếp đặt hôn nhân vô vọng như thế, nhưng Katherine bận kết tội bản thân nên nhận thấy. "Ted chỉ ra đó là chuyện thực tế cho cuộc hôn nhân và thêm là dù sẵn sàng sống như thế, ấy có đủ sức để gởi mình đến học ở Brookline. Vì thế mình chạy về nhà tìm bố để xin tiền, mặc dù Ted với mình rằng nếu mình lấy ấy, ấy bao giờ lấy xu từ bố mình. Bố, dĩ nhiên, bảo Ted là ông vui lòng trả tất cả các chi phí của mình ở Brookline, nhưng Ted từ chối, khiến mình giận dữ. Mình trả đũa kể từ hôm đó bằng cách chịu làm việc nhà. Mình nấu bữa ăn nào khác hoặc giặt ủi quần áo cho ấy. Vì thế ấy nấu ăn và mua sắm, và ấy mang quần áo đến hiệu giặt của Kealing, tất cả những chuyện đó khiến mọi người trong thị trấn bắt đầu bàn tán mình là vợ tồi tệ. Mặc dù thế," Katherine , " ấy chưa bao giờ hết hy vọng là mình trưởng thành và cư xử như người phụ nữ thay vì là nhóc hư hỏng. ấy cảm thấy có lỗi, cậu thấy đó," Katherine thêm, nhìn thẳng vào Julie, "vì kết hôn với mình khi mình còn rất trẻ và chưa có cơ hội để thực sống. Dù sao chăng nữa, nhiệm vụ duy nhất của vợ mà mình làm trong năm đầu trong hôn nhân của bọn mình là làm tình,," thêm với nụ cười , "điều đó dứt khoát phải là công việc thường ngày khủng khiếp với cậu."

      Katherine im lặng lúc lâu đến nỗi Julie chắc là có ý định tiếp tục, sau đó hít hơi run rẩy và tiếp tục, "Sau thời gian, bố biết mình khốn khổ thế nào vì mình cứ than phiền với bố, đột ngột có ý tưởng là nếu mình có ngôi nhà lộng lẫy để sống mình người vợ hạnh phúc hơn. Mình đủ trẻ con để thích cái ý tưởng làm nữ chủ nhân trong ngôi nhà tuyệt vời của chính mình với hồ bơi và sân quần vợt, nhưng bố lo rằng Ted chịu chấp nhận bất cứ hỗ trợ tài chính nào từ ông. Mình, mặt khác, ngốc nghếch tin rằng nếu bọn mình đặt Ted vào chuyện rồi, ấy lựa chọn khác ngoại trừ tán đồng chuyện đó. Vì thế bố mua mảnh đất đỉnh núi Wilson, và ông ấy và mình bí mật gặp gỡ với kiến trúc sư và có bản vẽ cho ngôi nhà của mình. Mình mọi ngóc ngách của ngôi nhà, mình lập kế hoạch chi tiết, mỗi cái tủ, mỗi ngăn kệ," Katherine , nhìn lên Julie. "Mình thậm chí bắt đầu nấu bữa ăn cho Ted và giặt ủi quần áo của bọn mình, và ấy nghĩ rốt cuộc mình quyết định làm người vợ. ấy rất hài lòng vì mình được vui, mặc dù ấy hiểu lý do. ấy nghĩ cha mẹ mình xây ngôi nhà đỉnh núi Wilson cho họ vì họ muốn chỗ hơn, vì đó là điều mà mình để cho ấy tin. Thực ra, đó là điều mà mọi người trong Keaton tin."

      Lần này, Julie thể che giấu cú sốc, vì có nhà đồ sộ đỉnh núi Wilson, và nó lộng lẫy - bao gồm hồ bơi và sân quần vợt. "Đúng thế," Katherine , nhìn mặt . "Ngôi nhà mà bác sĩ và Bà Delorik sống lẽ ra là nhà của mình."

      "Chuyện gì xảy ra vậy?" Julie hỏi bởi vì biết phải gì khác.

      "Chuyện là khi ngôi nhà xây gần xong, bố và mình đưa Ted lên đó, và bố trao cho Ted chìa khoá." Với cái rùng mình , Katherine , "như cậu có thể tưởng tượng, Ted rất tức giận. ấy tức giận vì giấu giếm, lừa dối, và vì mình nuốt lời trước khi bọn mình kết hôn rằng sống nhờ vào bất cứ khoảng thu nhập nào mà ấy có thể cung cấp. ấy lịch với bố mình hãy tìm người có đủ khả năng để sống ở đó, và bỏ lại chúng tôi đứng trong nhà."

      Vì chuyện đó xảy ra vài tháng trước khi họ nộp đơn xin ly hôn, Julie tự nhiên cho rằng việc Ted từ chối nhận ngôi nhà là đòn chí mạng đối với hôn nhân của họ. "Và dẫn đến những cuộc tranh cãi chấm dứt cuộc hôn nhân của hai người," Julie kết luận.

      ". Nó dẫn đến việc mình tống Ted ra khỏi giường của bọn mình, nhưng quá muộn."

      "Ý của cậu là gì?"

      Katherine mím môi và nhìn xuống sàn nhà. Giọng của hơi run rẩy khi , "Vài ngày sau - ngay trước khi Ted và mình chia tay - mình bị ngã từ lưng ngựa, nhớ ?"

      "Dĩ nhiên là mình nhớ," Julie . "Cậu bị gãy tay."

      "Mình cũng bẽ gãy hôn nhân của mình ngày hôm đó cùng với trái tim của chồng mình." hít hơi dài, ngước nhìn chăm chú vào Julie, và nước mắt lấp lánh trong mắt . "Mình có thai, Julie. Mình phát ra sau khi Ted từ chối chìa khoá ngôi nhà đỉnh núi Wilson. Mình mang thai hai tháng và mình rất tức giận vì Ted từ chối ngôi nhà, có căn phòng cho em bé rất xinh xắn, nhưng mình còn tức giận hơn bởi vì ấy có được thứ mà ấy rất muốn - đứa con. Mình cưỡi ngựa vào ngày hôm sau, mặc dù Ted cụ thể bảo mình đừng , và mình cho ngựa chạy nước kiệu. Mình phóng nó dọc con sông và điều khiển nó nhảy qua hàng rào khi nó hất ngã mình."

      Khi dường như thể tiếp tục, Julie khẽ kết thúc cho , "và cậu bị mất đứa con."

      Katherine gật đầu. "Ted chỉ đau khổ, ấy ...tức điên lên. ấy nghĩ mình cố tình để cho sẩy thai, điều mà có gì là ngạc nhiên cả xét theo cách mình xử khi mình phát là mình có thai. Và chuyện đáng buồn cười là," , giọng lấp đầy nước mắt mà gạt , "đó là chuyện đồi bại nhất trong cuộc hôn nhân của bọn mình mà mình thực phạm tội, ít ra là cố ý. Mình luôn cỡi ngựa điên cuồng khi có chuyện gì đó làm mình lo lắng, và mình luôn cảm thấy khá hơn sau đó. Ngày mình dắt Thunder ra, mình tin phút nào là mình đánh liều việc bị sẩy thai. Mình cho nó nhảy cùng chướng ngại vật đó trong nhiều năm và chưa bao giờ có chuyện gì với nó. khác biệt duy nhất ngày hôm đó là, mà mình biết, bác sĩ thú y điều trị nó vì bong gân và nó còn chưa được lành hẳn. Cậu thấy đó," run rẩy thêm, "Thunder nhảy qua núi cho mình, và nó bao giờ tỏ vẻ là chân trước của nó làm cho nó khó chịu cho đến khi nó thực nhảy qua hàng rào cuối cùng và bị sụm đầu gối. Mình kết thúc là bị nó đè lên người. Bố mình và mình đều cố giải thích tất cả cho Ted, nhưng ấy tin chúng tôi, và với lừa dối của chúng tôi về ngôi nhà, ai có thể mong ấy tin chứ? Hơn nữa, người phụ nữ có đầu óc đánh liều như vậy với đứa con của chồng và ta ư ?" Giọng của lấp đầy xấu hổ và nước mắt khi kết thúc, "mình quyết định ly hôn với Ted, Julie. Khi mình từ bệnh viện về, ấy thu xếp đồ vào túi của ấy. Nhưng," thêm vào với nụ cười đầy nước mắt, " ấy hào hiệp cho đến tận phút cuối, thậm chí khi ấy đau lòng, giận dữ, và hoàn toàn tỉnh ngộ : ấy để cho mình ly dị ấy. Và ấy chưa bao giờ kể cho bất kỳ ai biết về đứa con mà ấy vẫn tin là mình cố tình phá bỏ. Mình trưởng thành vào ngày mình nhìn thấy va-li của ấy trong phòng khách và nhận biết mình đánh mất điều gì, nhưng quá muộn. Cậu biết phần còn lại của câu chuyện - mình quay lại miền đông để tiếp tục học và lấy bằng của mình, sau đó mình làm ở viện bảo tàng ở Dallas."

      Julie đứng dậy, vội băng qua hành lang, và trở về với ít khăn giấy từ nhà vệ sinh.

      "Mình cứ nghĩ," Katherine ngẹn lời, với lấy khăn giấy và chấm nước mắt trào ra, "là cậu lên gác để thu xếp hành lý để cậu có thể rời khỏi diện đáng ghét của mình."

      Ôm chầm , Julie thầm, "Cậu vẫn là người bạn thân nhất của mình." Sau đó thả ấy ra và di chuyển đến cuối ghế xô-pha đối diện, hỉ mũi .

      Sau vài phút, hai đối mặt với nhau, mang nụ cười e dè và chấm những giọt nước mắt sau cùng trong mắt họ. "Đúng là hỗn độn !" Julie .

      Katherine hỉ mũi. " vậy là quá !" Với nụ cười run run, thêm, "Mình nghĩ cái mà hai chúng ta cần là hai tuần ở nhà cha mẹ mình trong St. Barts. Cậu có thể khẩn khoản là bị kiệt sức từ thử thách của cậu và bảo Duncan cho cậu kỳ nghỉ phép ? Chúng ta quên hết mọi chuyện về đàn ông và tắm mình dưới ánh mặt trời. Cậu thấy sao?"

      Co chân tì vào ngực, Julie quấn cánh tay quanh chúng và tựa cằm đầu gối, "Mình là," ra lệnh, "Cậu nên ở lại đây nếu cậu có ý định thắng Ted trở lại trước khi quá muộn. ấy hẹn hò với Grace Halvers, cậu có biết ?"

      Katherine gật đầu khi vừa được đề cập đến tóc đỏ xinh đẹp. "Mình tìm hiểu được từ ông Kealing khi mình đến lấy đồ giặt ủi vào tuần trước vì máy giặt của cha mẹ mình bị hư. Cậu có thể đoán những điều ông ấy khi ông ấy gặp mình ?" khi Julie lắc đầu, Katherine cung cấp với vẻ khổ sở, "Ông ấy nhìn mình như thể mình là đứa trẻ vô dụng và , ' lấy bao nhiêu người chồng trước khi cuối cùng nghĩ ra cách sử dụng máy giặt vậy?' và sau đó," Katherine thêm," ông ấy , 'tôi dám chắc là Grace Halvers làm cho Ted Mathison giặt quần áo và mua sắm và nấu bếp nếu ấy may mắn lấy được ta. Cả Sue Ellen Jury cũng vậy nếu ta thắng được Gracie trong cuộc chạy đua.'"

      Julie cau mày suy nghĩ, sau đó lắc đầu. "Mặc dù với những gì mình về Ted và Grace cách đây phút, mình nghĩ Ted có ý định kết hôn lần nữa."

      Thay vì được trấn an, Katherine có vẻ héo rũ với tội lỗi. "Ted nên kết hôn với ai đó, dù người đó phải là mình. ấy là người chồng hấp dẫn, dịu dàng mà hầu hết phụ nữ mơ tưởng có người cho riêng họ. Nó là tội ác nếu ấy bao giờ kết hôn lần nữa. ấy thể bị lấn át hay bị điều khiển, điều mà làm mình phát điên lên khi mình còn trẻ, nhưng ấy cực kỳ dịu dàng, và vào những dịp đó khi mình có đủ lý trí để chỉ cần hỏi cho những gì mình muốn, thay vì cố gắng cầu hoặc vòi vĩnh, ấy sẵn sàng chịu khuất phục hay nhượng bộ." Có thắc mắc len vào giọng của khi ngước nhìn chăm chú vào Julie và kết thúc, "bọn mình có thể bị ghép trật trong nhiều cách, nhưng bọn mình nhau chỉ trong mấy tiếng đồng hồ khi bọn mình gặp mặt. Tựa như - đám cháy tự phát."

      "Hai người vẫn còn như thế," Julie trêu chọc, cố làm cho bạn phấn khởi. "Sau khi nhìn thấy hai người tối nay, mình nghĩ an toàn để rằng các người vẫn là kết hợp ổn định. Tội nghiệp Carl," cười khúc khích, " ấy trông giống như muốn chạy trốn khi hai người bắt đầu đấu khẩu với nhau. Và cậu biết điều gì ?" kết thúc cách nghiêm túc. "Vì Ted phản ứng quá mạnh mẽ với cậu, thậm chí cách tiêu cực, ấy vẫn phải cảm thấy cái gì đó đối với cậu."

      " ấy có. Là khinh thường," Katherine cung cấp. cách đáng tiếc, thêm, "nếu Ted mang lại cho mình bất cứ thứ gì khác trước khi mình từ bỏ và quay lại Dallas, mình phải tìm cách để được ấy tha thứ. Mình biết mình làm thế nào. Vì lý do là ấy tránh mình như tránh hủi."

      Julie mỉm cười khi đứng dậy và bắt đầu xếp đĩa của họ lên khay. "Mình nghĩ mình có thể giúp đỡ ở đó. Hay là giúp mình sau giờ học với chương trình thể thao khuyết tật của bọn mình ? Mình cần người tình nguyện sẵn sàng bị đánh ngã bởi xe lăn và bị vấp ngã bởi những cây nạng sân bóng và sàn nhà trong phòng tập thể dục."

      "Nó phù hợp với tấm bằng nghệ thuật của mình, nhưng nó nghe có vẻ rất tuyệt," Katherine đùa, nhặt trong những cái khay và với Julie về phía nhà bếp, "và mình chấp nhận lời đề nghị. Bây giờ, cậu có ý tưởng gì để ngăn Ted tránh mình?"

      " là đó. Ted làm việc với lũ trẻ mỗi tuần hai ngày - đôi khi thường xuyên hơn. Và mình có thể thực cần giúp đỡ của cậu để dạy những người phụ nữ đọc. Cậu tin cảm giác thoả mãn mà cậu nhận được từ chuyện đó đâu."

      Trong căn nhà bếp rộng lớn, Julie đặt cái khay xuống quầy i-nốc sau đó nhìn quanh quất ở những lò bếp, và lò nướng công nghiệp dùng cho những bữa tiệc nổi tiếng của gia đình Cahills. Vì bận tâm, nhận biết là Katherine đứng gần phía sau cho đến khi kia khẽ, "Julie này?" Khi quay lại, thấy mình được ôm chặt. "Mình nhớ cậu!" Katherine thầm dữ dội, ôm siết chặt hơn. "Cám ơn vì giữ tình bạn bè của bọn mình tồn tại bằng thư từ và gọi điện thoại và những chuyến viếng thăm của cậu ở Dallas. Mình rất muốn với cậu về hôn nhân của mình với Ted, nhưng mình luôn e rằng cậu ghét mình nếu cậu biết chuyện đó."

      "Mình bao giờ có thể ghét cậu," Julie , ôm chặt .

      "Cậu là người tử tế, dễ thương nhất mà mình từng biết."

      Julie thụt lùi và trợn tròn mắt. "Phải rồi," trêu chọc.

      "Cậu là vậy," Katherine tiếp tục dai dẳng. "Mình thường hay muốn giống y cậu."

      "Cậu may mắn là cậu thành công." Julie , mặt nghiêm trang khi nghĩ về Zack. "Nếu cậu giống mình, cậu phun ra hết với Ted tối nay về chuyện cậu ấy nhiều đến dường nào, và sau đó ấy đạp lên tim cậu và đưa cậu về nhà." Katherine bắt đầu cái gì đó cảm thông, nhưng Julie đột ngột và cách nguy hiểm muốn khóc, lắc đầu để chặn lại. "Mình ổn trong vài ngày. Giờ mình quá mệt mỏi và phòng thủ của mình bị giảm sút, nhưng mình quên hết mọi chuyện về ấy và ổn thôi, rồi cậu thấy. Chúng ta hãy nghỉ ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :