20. Ẩu Đả Với Người Bà Con Xấu Tính Tàu tuần dương đưa ba đứa lên bờ nhưng họ hơi đâu bận tâm hơn nữa đến ba đứa trẻ nghịch dại, ăn mặc như bụi đời dám bơi ra giữa vịnh. Cả thành phố nhốn nháo giải quyết hậu quả từ thảm họa thiên nhiên vừa qua. Tiếng bộ đàm báo tin nguy cấp réo liên tục thuyền. Quấn khăn tắm cho cả ba, cho mỗi đứa mấy chai nước, họ thả chúng tôi lên cầu tàu Santa Monica rồi rú ga phóng cứu người bị nạn. Quần áo chúng tôi ướt sũng, tôi cũng ngoại lệ. Lúc tàu tuần dương phóng tới, tôi thầm cầu trời để quần áo tôi cũng ướt nếu rắc rối to. May quá, phép thần thông khiến quần áo khô ngay cả khi dưới nước tạm thời hết linh nghiệm, Tôi chân đất, cho Grover mượn giày. Đội tuần dương thắc mắc nếu thấy cặp móng guốc của nó. Tàu cập bến, chúng tôi bước thấp bước cao nhìn thành phố bốc cháy rừng rực trong nắng sớm. Tôi cảm giác mình như vừa từ cõi chết trở về. Tia chớp của Dớt đè nặng lưng. Nỗi đau cứu được mẹ đè nặng trong ngực. Annabeth phẫn nộ: - thể tưởng tượng được. Ba đứa vất vả ngược xuôi để rồi… Tôi trêu: - Trò gian manh này dễ sợ . Qua mặt cả con thần Athena. Annabeth nhăn nhó: - Coi chừng tớ đấy. - Cậu hiểu đầu đuôi chưa? Annabeth ỉu xìu: - Ừ. Grover phàn nàn: - Nhưng tớ chưa hiểu. Hai cậu… Annabeth buồn bã: - Percy, tớ rất tiếc chuyện mẹ cậu. Tôi cắn răng im lặng. Chỉ cần câu về mẹ, tôi khóc òa như con nít. Tôi phân trần: - Lời Sấm Truyền rất đúng. “Người theo hướng Tây, gặp vị thần tráo trở.” Chỉ có điều đó phải Hades. Ông ta muốn Bộ Tam Vĩ Đại bất hòa. Thủ phạm là người khác rất giỏi nghề “đạo chích”: vừa trộm tia chớp của Dớt, mũ tàng hình của Hades rồi đổ vấy tội lên đầu con trai thần Poseidon. Cha tớ bị cả và em trai nghi ngờ. Chiều nay, cả ba bên đánh nhau tơi bời. Trong mắt mọi người, tớ là nguyên nhân gây hấn. Grover lắc đầu: - Nhưng ai nham hiểm quá như vậy? Ai thèm nhìn máu đổ nhiều như thế? Tôi đứng sững, nhìn ra biển: - Từ từ để tớ đoán. Kia rồi, ông ta đợi chúng tôi với chiếc áo da và kính mát phủ bụi. Ông ta vác gậy bóng chày bằng nhôm vai. Sau lưng ông là chiếc mô tô nổ máy kêu bình bịch. Đèn pha biến cát trắng thành đỏ. Hình như thấy tôi, ông ta mừng : - Chào nhóc. Tưởng ngươi chết lâu rồi chứ? - Ông cài bẫy tôi. Chính ông lấy cắp cả tia chớp lẫn mũ tàng hình. Thần Ares cười nhăn nhở: - Chớ thế. Đích thân ta . Có bao giờ thần này đụng vào bảo bối của thần kia được. Nhưng đâu phải đời chỉ mình ngươi làm việc vặt cho ta. - Ông mượn tay ai? Clarisse chắc? Hóa ra hôm Đông Chí, nó cũng lên đỉnh Olympia à? Thần Ares cười cợt: - Thôi bỏ . Vấn đề là mày chọc gậy bánh xe, cố tình ngăn chặn chiến tranh. Này nhé, nếu mày chết dưới địa ngục, ông già mày thù Hades giết con. Hades chiếm tia chớp. Dớt thù Hades. Trong lúc đó, Hades tìm cái này ... Ông ta lấy mũ lưỡi trai trong túi móc lên tay ga của xe mô tô. đây là loại mũ trùm kín mặt, chỉ chừa hai mắt bọn cướp ngân hàng thường đội. Nó lập tức biến thành mũ đồng trang trí cầu kỳ của lính Hy Lạp cổ. Grover hốt hoảng: - Mũ tàng hình của thần Hades. - Phải. Ta đến đâu rồi nhỉ? Vì nghi hai lấy mũ, Hades thù cả Dớt lẫn Poseidon. Chẳng bao lâu, cuộc chiến tay ba bùng nổ. Thiên hạ tha hồ xem. Annabeth bất bình: - Nhưng họ đều là máu mủ ruột rà của ông kia mà? Ares nhún vai: - Người nhà đánh nhau mới hay chứ. Cuộc chiến huynh đệ tương tàn bao giờ cũng đẫm máu nhất. Nhìn em ruột choảng nhau thích thể tả. - Ông đưa tôi ba lô ở Denver. Hóa ra tia chớp có ở trong ba lô từ lúc ấy. - thế vừa đúng vừa đúng. Chuyện đời phức tạp, mày hiểu được đâu. Để tao gợi ý cho: ba lô là bao của tia chớp. Tia chớp luôn đôi với nó giống thanh kiếm luôn trở về túi áo mày. Đúng là thần chiến tranh có khác, rành mọi loại vũ khí đời. - Tao chỉnh sửa tí chút sao cho mày xuống địa ngục, tia chớp mới tìm được vỏ. Mày thành nhân viên bưu điện mang đồ cho Hades. Còn nếu mày chết dọc đường, tao chẳng thiệt hại gì. Tia chớp vẫn thuộc về ta. - Nhưng sao ông giữ tia chớp mà gửi cho Hades? Thần Ares nghiến răng. Trong thoáng hình như ông ta suy nghĩ đâu đâu: - À... phải... ta giữ vũ khí lợi hại ấy cũng được mà... Ông ta thẫn thờ đến hai ba giây rồi bừng tỉnh: - Ta muốn chuốc họa vào thân. Với lại để thiên hạ bắt quả tang mày cầm thứ đó mới vui. - dối. Đưa tia chớp xuống địa ngục phải ý của ông. - Phải mà. Kính ông ta bốc khói, như thể sắp bốc cháy đến nơi. - Ông ra lệnh ăn trộm. Người khác cử con lai “xoáy” cả hai thứ. Khi Dớt phái ông săn kẻ trộm, ông bắt được tay đạo chích. Nhưng ông giao nộp cho Dớt. hiểu vì lẽ gì ông tha cho . Ông giữ hai bảo bối, chờ con lai khác giao hàng theo ý ông. Ông răm rắp nghe quái dưới vực. - Thần chiến tranh làm tôi cho ai hết. Ta cũng chẳng mộng mị như ngươi! Tôi hỏi vặn: - Tôi có kể chuyện gặp ác mộng cho ông đâu nhỉ? Ares lúng túng, nhưng bĩu môi đánh trống lảng: - Quay lại chuyện bàn dở nào. Mày còn sống là ổn. Tao thể khoanh tay để mày đem tia chớp lên đỉnh Olympia được. Mấy gã to đầu đó tin lời mày nguy. Thế nên, tao buộc phải giết mày thôi. Thực lòng, tao thù hằn gì mày hết. búng tay. Cát dưới chân nổ tung, con lợn lòi xông tới. Con này to hơn, xấu mã hơn con bị treo đầu trước cửa nhà Số Bảy. Quái thú bới cát, mắt long sòng sọc, răng nanh nhọn hoắt chĩa về phía tôi chờ lệnh chủ. Tôi bước xuống mép nước: - Ông dám chọi với tôi ư? Ông ta cười nhạt, có vẻ sợ sệt. - Trong ba mươi sáu chước, mày thích chước “chuồn” nhất phải ? Thấy Chimera cũng quay đầu bỏ chạy, xuống địa ngục cũng chạy bán sống bán chết. Sao đương đầu giành lấy những gì thuộc về mày ấy? - Ông sợ chứ gì? - Mày đừng có mơ. – Cặp kính sắp bị lửa sau mắt nấu chảy. – Tuy nhiên, tao để tay nhúng chàm. Rất tiếc, nhưng tao thèm đánh nhau với đồ nhãi nhép. Annabeth kêu thét: - Percy, chạy ! Con lợn lòi xông tới. Nhưng tôi chán phải chạy trốn lắm rồi. Từ giờ trở tôi đối mặt với tất cả. Dù là lợn lòi, là Ares, là Hades hay bất cứ ai. Tôi rút gươm tránh đường quái thú hung dữ. Lúc thanh gươm dài hết cỡ, tôi chém mạnh xuống. Răng nanh con vật rơi xuống chân tôi. Mất phương hướng, quái thú chạy thẳng ra biển. Tôi ra lệnh: - Nổi sóng lên! Lập tức sóng lớn trùm lên người quái, quấn lấy nó như tấm chăn. Quái thú giãy đành đạch trước khi biến mất. Tôi quay sang Ares: - Giờ ta đấu tay đôi hay ông quyết định núp sau mông con lợn khác? Ares giận tím mặt: - Ăn cẩn thận kẻo tao biến mày thành... - Thành con gián hay sâu đo, miễn sao ông bị đét đít. Tôi đúng nào? Lửa nhảy múa kính Ares: - Mày cầu xin tao xay mày thành cháo đấy à? - Nếu thua, tôi biếu ông tia chớp. Ông thích biến tôi thành gì cũng được. Nhưng nếu ông thua, cả tia chớp lẫn mũ tàng hình đều của tôi. Còn ông đường ông, cấm làm phiền nhau nữa. Ares gầm gừ. vác gậy bóng chày lên vai: - Mày muốn chơi nhau kiểu cổ điển hay đại? Tôi vung kiếm. - Hay lắm. Vậy cổ điển nhé. Gậy bóng chày biến thành gươm hai lưỡi cỡ lớn. Chuôi kiếm bạc hình đầu lâu ngậm hồng ngọc lấp lánh. Annabeth can: - Percy, bỏ . Ta đấu lại với thần đâu. - Nhưng hèn lắm… bạn tôi nuốt khan: - Vậy đeo cái này . Chúc may mắn đấy. Annabeth gỡ dây đeo bằng da đeo vào cổ tôi. - Cùng hợp sức nào, Posseidon và Athena sát cánh lần này. Tôi cười ngượng: - Cảm ơn cậu. - Cầm cái này nữa. Grover đưa tôi vỏ hộp thiếc bẹp gí. Hình như nó mang theo từ lúc khởi hành từ Trại Con Lai. - Mọi thần rừng đều ủng hộ cậu. - Grover… biết cảm ơn cậu sao cho đủ. Nó vỗ vai tôi. Tôi loay hoay cất vỏ hộp vào ba lô. Ares đến gần, vạt áo da mở phanh bay phần phật, kiếm tuốt trần bắt nắng sớm như sắp bốc lửa: - Chúng mày vĩnh biệt nhau xong chưa? Ta bất tử, sức lực bao giờ cạn. Mày có tài gì nào? Tôi thầm nghĩ: “Tôi ngạo mạn như ông”, nhưng ra. Vẫn dầm chân dưới nước ngập đến mắt cá, tôi nhớ lời Annabeth trong quán ăn hôm nào: Ares có sức mạnh hơn người nhưng chỉ thế mà thôi. Đôi khi sức mạnh phải thua trí thông minh. Kiếm thần Ares chém mạnh xuống đầu tôi nhưng tôi còn đứng chỗ cũ. Cơ thể tôi tự tính toán mau lẹ. Nước hất tôi lên cao còn tôi lao về phía về Ares vung kiếm nhưng nhanh nhẹn tránh được. Ares vặn người khiến kiếm tôi đáng lẽ chém trúng sống lưng đối thủ giờ chỉ làm chệch cán kiếm của Ares. nhăn nhở: - Khá lắm. Kiếm của phạt ngang, buộc tôi phải nhảy lên bờ. Tôi cố nhảy sang bên, trở lại mép nước nhưng hình như Ares đoán được suy nghĩ của tôi. xông tới áp đảo, tấn công dồn dập khiến tôi cố hết sức chống đỡ và càng lúc càng xa mép nước. Tôi chờ mãi nhưng Ares sơ hở. Hơn nữa, kiếm của dài hơn Thủy triều. Tôi nhớ hồi học kiếm thuật, Luke thường bảo: - Nếu kiếm của chú ngắn hơn đối thủ, hãy tìm cách rút ngắn khoảng cách. Tôi xấn tới, xỉa thẳng mũi kiếm. Ares chỉ chờ có thế. hất kiếm khỏi tay tôi, đoạn co chân đạp mạnh ngực tôi. Tôi bay lên, cách mặt đất gần mười mét. Nếu rơi trúng đụn cát, có lẽ tôi gãy xương sống rồi. Annabeth hét to: - Percy, cảnh sát tới. Nhìn thành hai, ngực đau ê ẩm nhưng tôi gượng đứng dậy. Nếu ngoái đầu nhìn, chắc chắn Ares xé đôi người tôi ngay. Tôi liếc ngang thấy ngoài lộ đèn đỏ loang loáng. Có tiếng sập cửa xe rầm rầm. Có tiếng la lối: - Cảnh sát! Có đánh nhau đằng kia kìa. Giọng bực bội: - Giống thằng bé tivi … cái gì thế này… Nhân viên cảnh sát cùng bảo: - có vũ khí. Gọi cứu viện . Tôi lăn người. Kiếm của Ares rạch xuống cát. Vùng dậy chạy đến bên kiếm, tôi nhặt lên vung tay phạt ngang mặt thần Ares, nhưng bị trượt. Hình như biết đón ý trước khi tôi kịp ra tay. Tôi lùi xuống nước, buộc xuống theo. Ares đắc thắng: - Thú nhận , bé con. Ngươi chỉ là món đồ chơi trong tay ta. Đừng hy vọng thoát. Mọi giác quan hoạt động hết tốc lực, tôi nhớ Annabeth từng chứng mất tập trung, hiếu động thái quá khiến tôi sung sức khi giao tranh. Lúc này, tôi tỉnh táo lạ thường, bỏ sót chi tiết nào. Trước mặt tôi, Ares căng thẳng. Tôi biết trước ra đòn gì. Đồng thời, tôi thấy Annabeth và Grover cách tôi mười thước. Xe cảnh sát thứ hai thắng két, còi rú inh ỏi. Dân chúng hiếu kỳ rủ nhau kéo tới, trong đó vài người tập tễnh giống thần rừng cải trang. Thấp thoáng đây đó bóng dáng các linh hồn như thể binh từ địa ngục đến xem tận mắt cuộc giao tranh. Tiếng roi da vun vút lướt qua đầu. Lại thêm còi xe cảnh sát. Tôi tiến xa hơn xuống nước nhưng Ares nhanh như cắt. Mũi kiếm nhọn sắt của đâm toạt tay áo, sượt qua da tôi. Cảnh sát gí miệng vào loa: - Hai người hạ ngay vũ khí. Thả súng xuống đất. Nhanh lên! Súng nào? Vũ khí tay Ares biến hình liên tục, hết thành súng ngắn lại biến thành kiếm hai lưỡi. Dù người thường thấy gì trong tay tôi thứ ấy cu4nng làm cho họ mến tôi hơn. Ares trừng mắt nhìn đám đông, khiến tôi có thời gian kịp trấn tĩnh. Giờ có năm xe cảnh sát quây xunh quanh và sĩ quan đứng thành hàng sau xe, súng ngắn chĩa thẳng vào chúng tôi. Ares gầm lên: - Biến ! Cho người trong nhà giải quyết việc riêng. vung tay. Lửa đỏ chạy dãy xe cảnh sát. Nhóm sĩ quan chỉ kịp lao đầu tránh trước khi xe nổ như bom. Đám đông la hét, bỏ chạy tán loạn. Ares cười rống lên. - Nào nào, vị hùng bé . Ta cho cậu tham dự vào món thịt nướng nhé. xốc kiếm thẳng tới. Tôi kịp thời chặn ngay và tiến sát, đủ ra đòn chí mạng nhưng lần nữa, Ares tránh được. Nước đến ngang lưng tôi, nhưng chỉ đến đùi Ares. lội theo tôi. Sóng biển vỗ nhịp nhàng, càng vào bờ sóng càng lớn. Tôi nảy ra ý. Sóng . Nước triều rút. Tôi dùng ý chí giữ sóng lại nhưng sức ép tăng mãi, như khí gas dưới nút chai nước ngọt. Ares vừa cười đắc ý vừa sấn tới. Tôi hạ kiếm như thể mệt nhoài thể chiến đấu tiếp. Tôi khẽ với biển: Ráng chờ thêm chút nữa. Sức ép của nước nâng tôi lên dần. Thần Ares vung kiếm. Tôi thả sóng, nhảy lên. Con sóng đưa tôi vút lên cao bay qua đầu thần Ares. Bức tường nước cao gần hai mét vỗ thẳng vào mặt . Ares chửi bới, nhổ phì phì rong rêu vừa tạt vào miệng mình. Tôi tiếp đất sau lưng và làm động tác giả như lúc nãy khiến tưởng tôi định chém đầu mình. Ares xoay người giơ kiếm đỡ nhưng lần này mất phương hướng vì đoán được ý tôi. Tôi đổi hướng, vung gươm chém xuống nước. Mũi kiếm xuyên qua gót chân Ares. Tiếng gầm của khiến động đất trở thành chuyện . Con sóng khi nãy rút ra xa, để lại hố cát rộng đường kính hơn mười lăm mét. Ichor, máu vàng của thần thánh, chảy từ gót chân bị thương thấm qua giày thần chiến tranh. Gương mặt méo xẹo bởi bao cảm xúc giằng xé: uất hận, đau đớn, ngạc nhiên tột cùng vì Ares ngờ tôi có thể đâm bị thương. cà nhắc về phía tôi, Ares lầm bầm chửi bằng ngôn ngữ cổ. Nhưng hiểu sao sững lại. Lúc đầu tôi tưởng mây che mặt trời nhưng phải. Ánh sáng nhạt dần. thanh, màu sắc kém hẳn. Có cái gì nặng nề, lạnh lẽo phủ bờ cát. Thời gian như ngừng trôi, nhiệt độ tụt xuống điểm đóng băng khiến tôi tràn ngập cảm giác đời tuyệt vọng, ý chí đấu tranh bị bẻ gãy. Bóng tối ngập tràn. Ares sững sờ. Quanh hai chúng tôi, xe cảnh sát cháy rừng rực. Đám đông hiếu kỳ tan rã. Annabeth và Grover tròn mắt nhìn nước dâng trở lại quanh chân thần Ares và nước biển pha loãng dòng máu như vàng lỏng chảy từ chân . Ares hạ kiếm: - Nhãi con dám gây thù chuốc oán với ta. Vậy đời ngươi coi như tàn rồi. Từ nay trở , mỗi lần vung kiếm giao tranh, mỗi lần hy vọng chiến thắng ngươi nếm mùi lời nguyền rủa của ta. Percy Jackson, nhớ mặt ta nhé. Toàn thân sáng rực. Annabeth la to: - Percy, đừng nhìn . Tôi quay mặt đúng lúc thần Ares nguyên hình. Linh tính mách bảo rằng nếu tò mò nhìn, tôi biến thành tro bụi. Ánh sáng tắt lịm. Quay đầu lại, tôi thấy Ares biến mất. Nước triều rút, mũ tàng hình của Hades ra. Cúi xuống lấy mũ, tôi ra chỗ các bạn. Trước khi đến đích, tôi nghe tiếng đập cánh. Ba bà già đội mũ viền đăng ten, mặt mày hắc ám xách roi từ trời bay đến trước mặt tôi. Nữ thần Báo Thù đứng giữa giống Dodds tiến đến. Bà ta nhe nanh nhưng trông thất vọng, hung dữ như mọi ngày. Như thể bà ta sắp ăn sống nuốt tươi tôi nhưng hóa ra tôi làm bà ta khó tiêu, sinh bụng. Bà ta rít lên: - Ta chứng kiến từ đầu đến cuối. Vậy… thủ phạm phải là ngươi ư? Tôi ném trả mũ tàng hình. Bà ta thẫn thờ đón lấy. - Trả cái này cho thần Hades. hết mọi chuyện. Bảo ông ta rút lại lời tuyên chiến. Bà ta ngần ngừ, đưa đầu lưỡi chẻ hai liếm cặp môi nhăn nheo. - Percy Jackson, ngươi phải giỏi giang hơn người đấy. Sống như hùng đích thực. Bởi nếu … ngươi rơi vào nanh vuốt của ta. Bà ta cười khùng khục như thế tự tán thưởng câu thâm thúy vừa rồi. Sau đó, bà ta dang cánh bay lên bầu trời mịt mờ tối và khuất dạng. Tôi đến bên Grover và Annabeth ngạc nhiên đứng nhìn. Grover tán dương: - Percy, cậu là… Annabeth buột miệng: - Đáng sợ. Grover chữa lại: - Siêu đẳng chứ. Tôi sợ, cũng chẳng thấy mình siêu đẳng gì. Tôi chỉ mệt, đau khắp mình mẩy và gần như kiệt sức. Tôi hỏi: - Các cậu có thấy chuyện vừa rồi ? Cả hai đều sợ sệt gật đầu. Grover bảo: - Chắc Ares thấy ba Nữ Thần Báo Thù bay đến. Nhưng tôi nghĩ thế. Ares định giết tôi nhưng phải dừng tay. Thế lực buộc làm thế phải mạnh hơn Nữ Thần Báo Thù rất nhiều. Tôi nhìn Annabeth. Hai đứa gật gù tâm đắc. Giờ tôi biết thứ dưới vực, lối vào nhà ngục Tartarus, vọng lên là gì rồi. Lấy lại ba lô từ tay Grover, tôi mở ra xem. Tia chớp vẫn còn đó. Cục sắt ấy suýt gây nên Đại Chiến Thế Giới Lần Thứ Ba. - Trước khi trời tối, ta phải có mặt ở New York. Annabeth cãi: - thể được, trừ phi… - Ta phải bay thôi. Annabeth ngạc nhiên: - Ý cậu là máy bay ư? Đừng quên ai cũng bảo cậu chớ nên di chuyển bằng đường hàng vì thần Dớt giết cậu dễ dàng. Còn nữa, cậu mang theo thứ vũ khí mạnh hơn bom nguyên tử. - Ừ. Chính vì thế mình mới bay. Ta thôi.
21. Tôi Biết Kiềm Chế Con người lạ. Họ biết “đẽo gọt” suy nghĩ cho vừa nhận thức của mình về thực tại. Tôi nghe báo Chiron thế từ ngày xửa ngày xưa nhưng cũng như bao chuyện khác, mãi sau này tôi mới thấm thía và trân trọng thông thái của bác. Theo giới truyền thông Los Angeles, thủ phạm vụ nổ ở Santa Monica là tội phạm chuyên bắt cóc tống tiền điên loạn bắn xe cảnh sát. Viên đạn tình cờ bay trúng ống dẫn xăng bị bể sau vụ động đất. Tên bắt cóc điên loạn (ý thần Ares) cũng chính là người bắt tôi và hai thiếu niên khác ở New York, sau đó chủ mưu tổ chức hành trình xuyên nước Mỹ trong vòng mười ngày đầy ắp các kiện kinh hoàng. Té ra cậu bé Percy Jackson tội nghiệp phải tội phạm quốc tế. Cậu ta gây nên cảnh hỗn loạn xe buýt ở New Jersey cốt để chạy trốn kẻ bắt cóc mất hết nhân tính. (Gần đây, số người thề sống thề chết thấy gã mặc áo da xe buýt! “Sao lúc trước tôi nhớ ra nhỉ?”) Gã cuồng loạn này cũng gây nên vụ nổ Gateway Arch. Suy cho cùng, trẻ con nào gây tội tày đình ấy được? nữ phục vụ bàn ở Denver chứng kiến gã bắt cóc đe dọa các em , nhờ bạn chụp hình và báo cảnh sát. Cuối cùng, cậu bé Percy Jackson dũng cảm lấy trộm súng của tên bắt cóc ở Los Angeles, dẫn đến vụ đấu súng bãi biển Santa Monica. Cảnh sát kịp thời có mặt, nhưng do vụ nổ xe kinh hoàng, năm xe cảnh sát phát nổ và tội phạm thừa cơ trốn thoát. chưa có con số thương vong. Percy Jackson và hai bạn được cảnh sát bảo vệ nên tuyệt đối an toàn. Các nhà báo bịa chuyện giùm. Chúng tôi chỉ cần làm ra vẻ buồn tủi, mệt mỏi (trong thời điểm này đóng kịch thế khó lắm) và đóng vai trẻ em gặp nạn trước ống kính là xong. Tôi vờ nghẹn ngào trước máy quay: Cháu chỉ muốn gặp lại cha dượng kính . Mỗi khi thấy dượng truyền hình gọi cháu là tên tội phạm cặn bã, hiểu sao… cháu vẫn thấy… có ngày hai cha con lại quấn quít với nhau. Dượng tâm với cháu, bảo tặng mọi khách hàng đến từ thành Los Angeles hoa lệ ba món hàng có bán trong tiệm do dượng quản lý. Mọi chi tiết xin liên hệ số điện thoại sau. Cảnh sát và cánh nhà báo cảm động tận đáy lòng, bèn đứng ra quyên góp tiền mua ba vé cho ba bạn lên chuyến bay sớm nhất về New York. Tôi biết chỉ còn mỗi cách máy bay. Hy vọng thần Dớt xét hoàn cảnh khó khăn tại thương tình nỡ xuống tay. Việc cất cánh là kinh khủng. Mỗi chuyển động của máy bay đều đáng sợ hơn quái vật thời Hy Lạp cổ đại. Suốt dọc đường tôi bấu chặt tay lên thành ghế. Chỉ khi con chim sắt hạ cánh an toàn xuống sân bay La Guardia, tôi mới thở phào nhõm. Báo giới địa phương chờ sẵn ngoài cổng, nhưng Annabeth giúp chúng tôi tránh họ dễ dàng bằng cách dùng mũ tàng hình. bạn hô hoán: “Ba đứa ăn sữa chua trong quán đằng kia. Đến đó , nhanh lên!” Xong xuôi, bé đến bằng chuyền lấy hành lý cùng tôi và Grover. Chúng tôi chia tay nhau ngoài bãi xe taxi. Tôi bảo Annabeth và Grover về Trại Con Lai trước để báo cho bác Chiron biết tình hình. Cả hai chịu, với nhau đến cùng. Nhưng tôi biết phần cuối nhiệm vụ này, tôi phải làm mình. Nếu kế hoạch đổ bể, nếu các thần tin tôi… tôi muốn Annabeth và Grover sống sót trở về kể cho bác Chiron biết toàn bộ . Tôi lên taxi đến Manhattan. *** Ba mươi phút sau, tôi qua ngưỡng cửa tòa nhà Empire State. Trông tôi khác thằng ăn mày: quần áo tả tơi, mặt mày bầm tím, phờ phạc bởi trong vòng ít nhất hai mươi tư tiếng đồng hồ qua, tôi chưa hề chợp mắt. Tôi đến thẳng chỗ nhân viên an ninh sau bàn bảo vệ: Cho lên tầng sáu trăm. ta đọc quyển sách to tướng in hình phù thủy ngoài bìa. Sách chắc phải hay lắm vì mãi sau, ta mới ngẩng đầu lên: Nhóc ơi, làm gì có tầng ấy. Em muốn yết kiến thần Dớt. ta cười ngây ngô: Gì cơ? nghe rồi còn hỏi. Cho rằng này người phàm, tôi định quay đầu bỏ chạy vì sợ ta gọi cảnh sát còng tay tôi lại. Nhưng ta bảo: Muốn yết kiến phải hẹn trước chứ. Thần Dớt tiếp ai cứ thích là đến xin vào gặp. Tôi gỡ ba lô, mở khóa cho ta xem bên trong. Chắc ông công nhận em là trường hợp đặc biệt. Thoạt nhìn, bảo vệ chưa nhận ra. Giây lát sau, tái mặt: Có phải… Vâng, chính nó đấy. Hay muốn em mang ra phố để… Ấy, đừng! Luống cuống thẻ có mã khóa, trao cho tôi: Đưa cái này qua khe khóa điện tử. Nhớ thang máy mình thôi nhé. Tôi răm rắp nghe lời. Cửa thang máy vừa đóng, tôi đút thẻ vào khe. Thẻ biến mất, bảng điều khiển thêm nút màu đỏ có chững Tầng 600. Tôi nhấn nút rồi chờ mãi. Tiếng nhạc Muzak êm dịu vang lên: Mưa sao còn rơi mãi xuống đầu tôi BOONG! Cửa mở, tôi bước ra và suýt ngất xỉu. Dưới chân tôi chỉ có hòn đá lơ lửng giữa trời. Manhattan phía dưới cách tôi khoảng bằng từ chiều cao của máy bay xuống mặt đất. Trước mặt tôi, đá hoa cương xếp viền đám mây xốp, dẫn lên trời. Mắt tôi lần theo từng bậc thang, đến chỗ não bộ chịu chấp nhận. Bộ não ra lệnh: Nhìn lại . Hai mặt khăng khăng cãi: nhìn đây. Nó kia kìa. Chóp đám mây bồng bềnh có quả núi cụt ngọn. Đỉnh của nó phủ tuyết trắng xóa. Sườn núi nhiều cung điện, mỗi cung điện kiểu dáng và độ cao thấp khác nhau. Đó là thành phố toàn dinh thự. Nhà nào cũng có cột trắng, thềm dát vàng và lò than nhảy múa hàng ngàn tia lửa sưởi ấm. Đường xá ngoằn ngoèo rối mắt và đều chạy lên cung điện nguy nga nhất đỉnh nổi bật nền tuyết trắng. Quanh cung điện thấp thoảng vườn tược trồng cây ô liu sum suê và hoa hồng rực nở. Từ đây, tôi nhìn kỹ thấy khu chợ nhiều lều bạt sặc sỡ, nhà hát hình vòng sườn núi, rạp ca múa nhạc và đại hý trường La Mã. Nó là thành phố Hy Lạp cổ, chỉ có điều mọi thứ đều mới tinh khôi. Thành phố này sạch , sống động đầy màu sắc giống thành Athens cách nay hai ngàn năm trăm năm. Tôi chịu tin: " thể như thế được." Chẳng lẽ nó treo lơ lửng thành phố New York như tiểu hành tinh nặng cả ngàn tấn? Đỉnh Olympia đậu ngay nóc tòa nhà Empire State nhưng mười bốn triệu dân New York hề thấy bao giờ? Nhưng nó ngay trước mắt tôi. Còn tôi đứng ngay trong lòng nó. Tôi mê mẩn vào thành. Các Nữ Thần Cây cười khúc khích, ném quả ôliu vào người tôi. Người bán hàng rong trong chờ mời tôi mua thức ăn nhanh của thần thánh, khiên mới và quần áo dát vàng tuyệt đẹp. Chín nữ thần thơ ca chỉnh nhạc cụ chuẩn bị cho buổi hòa nhạc sắp bắt đầu giữa công viên. Khoảng hơn chục người xúm lại thành đám khán giả: họ gồm thần rừng, Nữ thủy thần và nhóm thiếu niên, trai khôi ngô tuấn tú, xinh đẹp mỹ miều. Tôi đoán họ là con các thần. Hình như ai quan tâm đến cuộc nội chiến sắp bùng nổ. Ngược lại, ai cũng hớn hở như trảy hội. Thấy tôi, vài ba người nhìn chằm chằm rồi quay sang rỉ tai nhau. Tôi lên đường chính nhắm cung điện đỉnh núi thẳng tiến. Cung điện này là bản sao cung điện dưới địa ngục, chỉ có điều dưới đó xây bằng chất liệu đá đen và đồng, bằng đá trắng và bạc. Chắc chắn khi xây cung điện cho mình, Hades cố tình bắt chước nơi này. Vì được lên đây ngoại trừ ngày Đông Chí, nên Hades tự xây cung điện Olympia của mình dưới địa ngục. Dù lần giáp mặt nhau có kết thúc tốt đẹp, tôi vẫn thương thay cho Hades. được nơi này chào đón quả là buồn tủi. Ai vào địa vị Hades chẳng cay đắng trong lòng. Bậc đá dẫn lên sân chầu. Cuối sân là phòng bày ngai. Gọi là phòng hẳn đúng. So với nó, nhà ga trung tâm New York giống tủ cất chổi và giẻ lau nhà. Cột lớn vươn tận mái vòm điểm xuyến bằng những chòm sao. Mười hai chiếc ngai to bằng ngai của Hades xem theo hình chữ U lộn ngược, giống mười hai nhà ở Trại Con Lai. Lò sưởi khổng lồ ở giữa cháy rừng rực. Mọi ghế đều trống ngoại trừ hai ghế đầu hai hàng trái phải. cần tôi cũng biết ai ngồi đằng kia, chờ tôi tới. đường , hai đầu gối tôi run lập cập. Giống Hades, hai vị thần này đều có bộ dạng giống người phàm. Nhưng mỗi khi liếc trộm họ, người tôi giần giật như thể sắp bốc cháy. Thần Dớt, chúa tể các vị thần mặc vét xanh sẫm, sọc nhuyễn. Ông ta ngồi ngai đúc bằng bạch kim kiểu dáng đơn giản. Râu quai nón của ông màu xám sẫm cắt tỉa cẩn thận, trông như màu mây đen. Nét mặt ông cương nghị, đẹp và nghiêm trang kèm đôi mắt xám nhật! Càng đến gần ông, khí quanh tôi cuàng khô hanh, lạnh lẽo. Chắc chắn vị thần bên cạnh là em thần Dớt. Tuy nhiên, trang phục của ông ta hợp với người cao ba mét và đầy quyền uy. Quần áo ông giống khách nghỉ mát biển Key West. Ông xăng đan, mặc quần soóc kaki và áo sơ mi may bằng vải in hình cây dừa và vẹt. Ngoài nước da bánh mật, hai bàn tay ông sứt sẹo như ngư dân thuở xưa. Tóc ông đen, giống tóc tôi. Khuôn mặt ông trầm ngâm, mắt xanh lá cây giống mắt tôi. Chùm chân chim quanh mắt ông mách tôi rằng chủ nhân của nó rất hay cười. Ngai của ông giống ghế ngư ông, loại ghế quay giản dị bọc da đen gắn sẵn vào bao da cho cần câu cá. Chiếm chỗ cần câu là cây đinh ba bằng đồng, mấy đầu nhọn phát quang màu xanh lục. Dù hai thần ngồi im , nhưng bầu khí rất căng thẳng như thể họ vừa cãi nhau to. Đến gần ghế ngư ông, tôi quỳ mọp: Con chào cha. Tôi dám nhìn lên, tim đập thình thịch. Từ hai thần toát ra nguồn năng lượng mạnh mẽ. Nếu tôi ăn thất thố, chắc chắn họ nghiền tôi thành bụi. Thần Dớt bên trái tôi thắc mắc: Chào chủ hộ trước mới phải phép chứ. Tôi cúi gầm chờ bị quở trách. Lát sau, thần Poseidon đỡ. Giọng của ông nhắc tôi nhớ những kỷ niệm xa xưa nhất: vầng hào quang ấm áp xuất khi tôi còn nằm nôi và cảm giác có bàn tay thần biển đặt trán. Bình tĩnh . Con kính trọng cha là điều nên làm mà. Thần Dớt nóng nảy: Em vẫn khăng đòi nhận nó à? Em phá vỡ lời nguyền thiêng liêng giữa em ta, cho ra đời thứ nghiệt chủng này, giờ còn công khai nhận nó còn ra thể thống gì nữa. Em nhận lỗi rồi còn gì. Giờ để cháu kể đầu đuôi xem thế nào. Lỗi ư? Tôi nghẹn ngào. Hóa ra tôi chỉ là hậu quả của vị thần trót lần sa ngã? Thần Dớt càu nhàu: Này, tôi tha cho con chú lần thôi đấy. Dám bay vào lãnh địa của ta, to gan! Đáng lẽ cho nó nổ tung giữa trời, cho tiệt nọc thói hỗn xược. Thần Poseidon điềm đạm: sợ mất tia chớp có. Thôi để yên cho cháu nó kể. Thần Dớt còn càu nhàu mãi lúc nữa mới thôi. Ông ta dõng dạc: Được, ta nghe trước khi quẳng nhãi con này từ đỉnh Olympia xuống New York. Thần Poseidon gọi: Percy, nhìn cha đây. Tôi làm theo để rồi thất vọng. Gương mặt ông hề biểu lộ tình thương trìu mến hay hài lòng. thể tôi tự tin hơn trong lần đầu được ở bên cha. Nó giống mặt biển vào những ngày lặng gió, ai biết đại dương biến đổi ra sao. Hầu như nó luôn bí và khó hiểu. Lạ thay, tôi mừng vì thần Poseidon tỏ ra cách biệt. Mọi lời xin lỗi, bày tỏ tình cảm hoặc thậm chí nụ cười cũng bị coi là giả tạo. Giống các ông bố người phàm hợp thức hóa chuyện bỏ bê vợ con bằng vài lý do ngớ ngẩn. sao, tôi chịu được. Suy cho cùng, tôi hiểu lắm về con người ông. Cha bảo tôi: Quay sang thần Dớt và kể những gì con biết. Tôi kể chân thực từ đầu đến cuối cho thần Dớt nghe. Tôi lấy thanh thép hình trụ đặt dưới chân ông. Thấy mặt chủ nhân nó lấp lánh sáng. Sau đó là quãng im lặng dài, chỉ có tiếng than nỏ lép bép trong lò. Thần Dớt xòe tay. Tia chớp bay lên bàn tay ông. Khi tay ông nắm chặt, thanh kim loại tóe lửa biến thành quyền trượng dài sáu mét. Diện phát ra từ đó làm tóc tôi dựng ngược. Thần Dớt lẩm bẩm: Có vẻ như thằng bé này . Nhưng lần này thần Ares hành xử lạ quá… giống tính cách bình thường của chút nào. Thần Poseidon đáp: Ares bốc đồng và kiêu ngạo. Con cái nhà ấy vẫn thế mà. Tôi lên tiếng: Cho con thưa chuyện. Cả hai đồng thanh: Chuyện gì? Thần Ares manh động, mình gây hấn. Có người, hoặc quái nào đó chủ mưu. Tôi mô tả lại giấc mơ, và những gì mắt thấy tai nghe bãi biển: khoảnh khắc đáng sợ trong đó trái đất như ngừng quay khiến thần Ares định giết tôi cũng phải dừng tay. Nhiều khi cháu mơ thấy giọng dưới vực xui cháu mang tia chớp đến địa ngục. Ares lần lỡ lời, tiết lộ thần cũng gặp ác mộng tương tự. Cháu nghĩ thần và cháu đều bị lợi dụng cho ý đồ khởi xướng chiến tranh. Thần Dớt bảo: Có phải ngươi nghi cho Hades? ạ. Từng yết kiến thần Hades nên cháu biết. Cảm giác bờ biển giống lúc cháu gặp thần ấy. Nó giống lúc cháu đứng miệng vực, lối vào ngục Tartarus. Bên dưới có thứ gì độc ác trăn trở… thứ gì ra đời trước cả thần thánh. Hai thần nhìn nhau và căng thẳng trao đổi mấy câu bằng tiếng Hy Lạp cổ. Tôi chỉ nghe kịp từ: Cha. Thần Biển đề đạt ý kiến nhưng thần Dớt gạt . Thần Poseidon cố thuyết phục nhưng thần Dớt giận giữ giơ tay tỏ ý muốn nghe. Thần Dớt bảo: Ta bàn chuyện này nữa. Giờ ta phải đích thân tẩy uế cho tia chớp bằng nước từ Lemnos, xóa hết dấu vết của người phàm dính này. Ông đứng lên và nhìn tôi. Nét mặt ông dịu xuống chút: Cháu vừa chạy công được việc cho ta. Hiếm hùng nào có khả năng làm được thế. Cháu được hai bạn là Grover Underwood và Annabeth Chase giúp… Để trả công, ta tha mạng cho ngươi. Perscus Jackson, ta tin ngươi. Nội có mặt của ngươi đời cũng ảnh hưởng xấu đến tương lai đỉnh Olympia và tất nhiên, ta thích. Nhưng vì muốn gia đình hòa thuận, ta cho ngươi sống. Dạ… đa tạ ngài. Đừng dại dột máy bay lần nữa. Lát nữa ta về, đừng để ta còn thấy mặt ngươi. Nếu trái ý, ngươi được nếm mùi lợi hại của tia chớp này… và đó là cảm giác cuối cùng của ngươi đấy. Tiếng sấm làm rung chuyển cung điện. Thần Dớt biến mất sau ánh chớp lòe. Trong phòng chỉ còn lại mình tôi và cha. Thần Biển thở dài: Bác con thiệt tình! cứ , gây ồn ào gì biết. Dớt làm thần bảo trợ cho gánh hát chắc hợp hơn. thoáng im lặng ngượng ngùng. Thưa cha, dưới vực có gì thế? Con đoán được yư? Là Kronos, Chúa tể các Titan. Ngay cả cung điện Olympia, rất xa Tartarus, cái tên Kronos đủ khiến phòng tối sầm, lò sưởi lớn đủ xua cái lạnh thấu xương. Thần Biển nắm chặc cán đinh ba: Trong cuộc chiến tranh thứ nhất tính từ khi khai thiên lập địa, thần Dớt băm vằm cha thành ngàn mảnh, giống hệt chúa tể Kronos từng làm thế với cha mình là Ouranos. Thầnh Dớt rải những mảnh ấy xuống vực sâu nhất ở ngục Tartarus. Các Titan chạy mọi ngả, pháo đài của họ núi Etna bị phá hủy, quái đồng minh của họ bị đẩy đến những góc xa xôi nhất của quả đất. Nhưng cũng như thần thánh, các Titan bất tử. Những gì còn lại của thân xác Kronos vẫn sống dưới hình thức ghê tởm. Chúng vật vã trong cơn đau vĩnh hằng và chưa hết thèm khát quyền lực. Vết thương của Kronos lành. Ông ta trở về. Thần biển lắc đầu: Thi thoảng, Kronos có quậy phá. Ông ta xâm nhập giấc mơ người phàm, thổi vào đó những ý tưởng độc ác. Ông đánh thức những quái chịu khuất phục. Nhưng khả năng ông ta trỗi dậy từ vực sâu khó xảy ra. Nhưng… Tôi im bặt. Cãi cha là tốt. Tôi muốn chọc giận vị thần duy nhất ủng hộ mình. Con xin nghe lời cha. Nụ cười phớt qua môi ông: Con mới biết tuân phục, có phải ? Vâng... Tính xấu ấy phần thừa hưởng từ cha. Biển cả thích bị kiềm chế. Ông đứng lên cầm đinh ba. Vóc dáng cao sừng sững mờ , lại bằng người thường, đứng ngay trước mặt tôi. Con ngay . Nhưng trước hết, nên biết mẹ con về. Tôi ngạc nhiên quá đỗi: Mẹ con sao? Con gặp mẹ ở nhà. Hades trả mẹ con về lúc nhận mũ tàng hình. Ngay cả thần cõi cũng biết sòng phẳng, nhỉ? Tim tôi đập dồn, tin rằng giờ phút tôi chờ đợi bấy lâu đến: Thưa… cha có… Tôi muốn hỏi thần Poseidon có cùng tôi về thăm mẹ , nhưng e hỏi vậy ngớ ngẩn quá. đời ai thấy Thần biển vẫy taxi lên khu thượng Manhattan chưa? Nếu muốn, mười mấy năm qua ông tìm gặp mẹ Sally rồi. Với lại, thể lường trước phản ứng của Gabe Cóc Chết. Mắt thần Poseidon thoáng buồn: Percy con, về đến nhà con có việc quan trọng cần quyết định ngay. Có bưu kiện chờ sẵn trong phòng con đấy. Bưu kiện gì ạ? Khi thấy con biết ngay. ai chọn đường đời cho con được đâu. Tự con phải quyết định thôi. Dù hiểu cha gì, tôi vẫn gật đầu. Thần biển buồn rầu: Mẹ con là nữ hoàng của thế giới phái đẹp dưới trần. Cả ngàn năm qua, ta chưa từng gặp ai tuyệt vời đến thế. Thế nhưng… ta vẫn xin lỗi vì đưa con đến thế giới này. Vì ta, con phải mang phận hùng. Số phận hùng bao giờ vui vẻ hạnh phúc. Người hùng luôn phải đón đợi bị kịch đến với đời mình. Tôi cố ngăn cảm giác chua xót. Cha tôi vừa xin lỗi vì trót sanh tôi ra đời! Con vui vẻ chấp nhận mà. Giờ thế, nhưng sau này con hận cha. Có thể là sai lầm thể tha thứ của cha. Tôi ngượng ngập cúi chào: Con xin từ biệt và bao giờ làm phiền cha nữa. Tôi chừng năm bước nghe tiếng ông gọi lại: Percy! Tôi quay lại. Mắt ông lấp lánh niềm tự hào: Con cha giỏi lắm. Đừng hiểu lầm ý cha. Từ nay trở , hễ làm việc gì hãy luôn nhớ ta là cha của con. Con đích thực là con trai Thần Biển. Thấy tôi bước con phố vắt ngang thành trì của các thần, những ai đều dừng lời. Chín nữ thần thơ ca ngừng chơi đàn. Các tiểu thần linh, thần rừng và Nữ thủy thần đều kính cẩn quay về phía tôi với thái độ biết ơn. Tôi vừa qua trước mặt, họ quỳ xuống như thể tôi là người hùng của họ. -0- Mười lăm phút sau tôi trở lại phố phường Manhattan đông đúc, cảm giác bàng hoàng chưa tan hết. Tôi đón taxi về nhà mẹ và nhấn chuông cửa. Mẹ tôi xinh đẹp ra. Quần áo mẹ thơm mùi kẹo bạc hà và cam thảo. Thấy tôi, bao lo âu mệt mỏi gương mặt mẹ tan biến. Percy! Cảm ơn trời. Con mẹ về đây rồi. Tôi ngạt thở trong vòng tay mẹ. Hai mẹ con đứng ngoài hành lang, mẹ vừa vuốt tóc tôi vừa khóc. Thú , mắt tôi cũng mờ . Thấy mẹ, tôi cả người, cảm động đến mức đứng vững. Mẹ kể bà mới về nhà sáng nay làm Gabe Cóc Chết sợ hết hồn. Sau vụ gặp quỷ đầu bò, mẹ nhớ gì thêm. Bà tin khi nghe cha ghẻ tôi kể rằng tôi là tội phạm bị truy nã khắp nước Mỹ phá hủy tượng đài. Suốt ngày qua, tin thời làm mẹ lo cháy lòng. Gabe Cóc Chết ép mẹ làm, rằng mẹ nợ lương cả tháng, giờ phải trả nợ. Tôi cố nuốt giận kể đầu đuôi chuyện mình. Cố làm các tình tiết đến nỗi đáng sợ chẳng dễ dàng gì. Mới kể đến trận ẩu đả với thần Ares, tôi nghe tiếng Gabe Cóc Chết từ phòng khách vọng ra: Sally đâu? Thịt nướng chín chưa vậy? Mẹ mệt mỏi nhắm mắt: Thấy con, ông ấy tức cho xem. Hôm nay, cửa hàng ông ấy tới tấp nhận điện thoại từ Los Angeles hỏi quà tặng miễn phí. Ừ nhỉ. Chuyện đó … Mẹ gượng cười: Đừng làm ông ấy giận thêm. Vào nhà . Sau tháng tôi vắng nhà, căn hộ biến thành thế giới riêng của Gabe Cóc Chết. Rác ngập đến mắt cá chân. Lon bia rỗng phủ kín mặt ghế sofa. Tất và đồ lót bẩn vứt bừa lên chụp đèn. Cha ghẻ tôi đánh bạc cùng ba chiến hữu mặt mày bặm trợn và cao lớn như gấu ngựa. Thấy tôi, điếu xì gà từ khóe miệng rớt xuống đất. Mặt đỏ lựng: Nhái con, tao tưởng mày bao giờ dám vác mặt về đây. Tưởng cảnh sát… Mẹ tôi ngắt lời: Hóa ra Percy bị truy nã hay đào tẩu gì cả. Tốt quá rồi, phải Gabe? Gabe Cóc Chết hết nhìn mẹ, lại nhìn tôi. ràng, thích tôi về. gầm lên: Phải trả lại tiền bảo hiểm nhân thọ của , tôi chưa đủ mệt ư? đưa điện thoại đây. Tôi gọi cảnh sát. Gabe, đừng! nhướng lông mày: vừa cản tôi đấy à? tưởng tôi lại cắn răng chịu đựng cái thằng oắt con này sao? Tôi còn chuyện để kiện: nó làm hỏng chiếc Camaro của tôi. Nhưng… vung tay. Mẹ tôi co người tránh. Tôi chợt hiểu. từng đánh mẹ tôi. Tôi biết khi nào và ra đòn nặng hay , nhưng chắc chắn có thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với mẹ. Cụ thể chuyện ấy diễn ra nhiều năm rồi, những lúc tôi có nhà. Cơn thịnh nộ bùng phát, làm ngực tôi nhói đau. Tôi đến bên và quen tay rút cây bút trong túi áo. Gabe Cóc Chết bật cười: Gì thế? Định viết thư cho tao à? Chỉ cần đụng đến sợi lông chân của tao, mày tù mọt xương, con ạ. Eddie bạn can: Kìa Gabe. Nó chỉ là trẻ con thôi mà. Ông ta quay lại quắc mắc, giả giọng the thé nhại: Chỉ là trẻ con thôi mà. Hai gã còn lại cười ồ lên ngớ ngẩn. Gabe Cóc Chết cười mỉa, nhe hàm răng ám khói thuốc lá: Lần này tao tha. Cho mày năm phút lấy quần áo cuốn xéo khỏi đây. Đến phút thứ sáu là tao gọi cảnh sát đấy. Mẹ tôi van vỉ: Em xin ! Gabe quay sang bà: Nó là tội phạm. Để nó biến luôn. Dính vào chỉ mang họa. Tôi chỉ muốn mở nắm Thủy triều. Nhưng gươm hại người thường, mà Gabe là người thường theo nghĩa hèn mọn nhất. Mẹ kéo tay tôi: Percy, với mẹ. Ta vào phòng con, nhanh lên. Tôi để mặc mẹ lôi xềnh xệch, hai tay run lên vì giận. Phòng bừan bộn đồ dùng của Gabe Cóc Chết. Góc này là đống bình điện hỏng, góc kia có bó hoa héo quắt mang về sau buổi phỏng vấn của Barbara Walters. Con à, dượng chỉ giận quá mất khôn thôi. Từ từ để mẹ cho. Rồi mọi chuyện ổn thỏa. Mẹ! bao giờ ổn cả đâu. Còn dượng Gabe còn khổ mãi. Vậy… nghỉ hè con theo mẹ đến chỗ làm. Đầu năm, để mẹ tìm trường nội trú… Kìa mẹ. Bà nhìn xuống: Mẹ cố. Chỉ cần… con cho mẹ ít thời gian. kiện hàng giường tôi. Ít nhất tôi còn tỉnh táo để thề giây trước nó chưa có ở đó. Hộp bìa cứng cũ nát ấy đựng vừa trái bóng rổ. Địa chỉ người nhận bên ngòai do chính tay tôi viết: Gửi các thần Đỉnh Olympia Tầng thứ 600, tòa nhà Empire State New York, NY Cùng những lời chúc tốt đẹp nhất PERCY JACKSON Nắp hộp có chữ bút dạ đen ghi địa chỉ nhà mẹ Sally, kèm mấy chữ: TRẢ CHO NGƯỜI GỬI Tôi hiểu ngay ý cha tôi lúc ở Olympia. bưu kiện. quyết định. Cho dù con có làm bất cứ điều gì, hãy nhớ rằng con là con của cha. Con là con trai của Thần Biển. Tôi nhìn mẹ: Mẹ có muốn dượng Gabe luôn ? dễ đâu con. Mẹ… Chỉ cần mẹ tiếng. Gã đểu cáng ấy dám đánh mẹ. Giờ mẹ muốn luôn ? Mẹ ngần ngừ, thoáng gật đầu: Có. Mẹ chuyện thẳng thắn với dượng. Nhưng con làm thay mẹ được. Để mẹ tự giải quyết. Tôi nhìn chiếc hộp. Tôi muốn làm thay mẹ, đem hộp ra bàn lấy thứ bên trong ra. Tôi có bộ tượng đẹp trang trí cho phòng khách. Tôi nghĩ thầm: “Các hùng trong thần thoại Hy Lạp toàn làm thế. Gabe Cóc Chết đáng bị xử nghiêm khắc.” Nhưng chuyện các hùng toàn kết thúc bi thảm. Cha mới dạy tôi thế. Hình ảnh địa ngục về trong tôi. Tôi tưởng tượng cảnh hồn ma Gabe lê bước đời đời cánh đồng Asphodel, hoặc bị tra tấn sau hàng rào dây kẽm gai của ngục thất Trừng Phạt, hoặc chơi bài suốt đời trong vạc dầu sôi ngập đến thắt lưng đồng thời phải nghe cả nhạc opera. Tôi lấy quyền gì bắt người ta phải chịu khổ như vậy, ngay cả người đó là Gabe? Nếu trước đây tháng, tôi chùn tay. Nhưng giờ khác rồi. Tôi bảo mẹ: Con làm thay mẹ được. Chỉ cần nhìn vào hộp này, ông ta bao giờ làm phiền mẹ nữa. Liếc qua kiện hàng, mẹ hiểu ngay. Bà lùi lại: Percy! Con được làm thế. Thần Poseidon tôn mẹ là nữ hoàng. Cha người như mẹ tìm cả ngàn năm thấy. Mẹ tôi đỏ mặt: Con đừng… Đáng lẽ mẹ phải khổ như vầy. Mẹ nên học cho có bằng cấp. Sau đó làm nhà văn, lấy người tốt bụng, có nhà cửa đàng hoàng. Đừng chỉ vì bảo vệ con mà phải sống với Gabe. Giờ con tự lo được. Đừng thèm ông ta nữa. Mẹ lau nước mắt. Khẩu khí con tôi giống cha y hệt. Có lần ông còn định ngăn thủy triều lên vì mẹ. Ông đòi xây cung điện dưới đáy biển tặng mẹ. Cha con tưởng chỉ cần ông vẫy tay, mọi rắc rối của mẹ tan biến. Thế có gì sai đâu? Mẹ nhìn tôi đăm đăm: Mẹ tưởng con hiểu biết hơn thế. Nửa dòng máu mẹ chảy trong con, chắc con hiểu mẹ. Cuộc đời mẹ chỉ có ý nghĩa nếu mẹ được quyết định cuộc sống của riêng mình. Mẹ thể để thần thánh, thậm chí con trai quyết định thay. Mẹ phải có can đảm… sống độc lập. Việc con làm vửa rồi nhắc mẹ nhớ điều đó. Chúng tôi im lặng nghe tiếng quật bài, chửi thề và bình luận thể thao kênh ESPN ngòai phòng khách. Vậy con để hộp lại. Nếu dám bắt nạt mẹ … Mẹ tái mặt nhưng gật đầu: Con định đâu? Trại Con Lai. Chỉ nghỉ hè… hay ở luôn? Tùy tình hình, mẹ ạ. Nhìn thẳng mắt nhau, hai mẹ con cùng đồng thuận chờ đến cuối hè quyết định. Mẹ hôn trán tôi: Người hùng của mẹ. Con cừ nhất đấy. Nhìn quanh phòng lần cuối, tôi linh cảm bao giờ quay lại nơi này. Lát sau tôi theo mẹ ra cửa. Gabe Cóc Chết với theo: Chuồn lẹ hả mày? Cút cho rảnh nợ. Tôi cam lòng. Chẳng lẽ tôi bỏ qua cơ hội trả thù duy nhất này ư? Tôi lại bỏ , cứu mẹ khỏi địa ngục trần gian này ư? quát nạt: Sally, sao lâu thế? Thịt nướng đâu hả? Mắt mẹ lóe lên tia giận dữ. Tôi lòng: biết đâu mẹ xử lý tốt hơn tôi. Để tự bà quyết định vẫn hơn. Có thịt nướng ngay đây. Ngon đến mức kinh ngạc. Mẹ nháy mắt với tôi. Trước khi cửa khép lại, tôi kịp thấy mẹ chăm chú ngắm xới bạc như thể chọn tư thế đúng cho tượng Gabe Cóc Chết trong vườn
22. Lời Tiên Tri Thành Thực Sau Luke, Annabeth và tôi là hai con lai đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ và còn sống trở về. Khỏi phải , mọi người trầm trồ thán phục như thể hai đứa vừa thắng cuộc thi khó truyền hình. Theo truyền thống của trại, chúng tôi đeo vòng nguyệt quế dự tiệc chiêu đãi để tôn vinh hai đứa. Sau đó là lễ đốt vải liệm các bạn may sẵn trong lúc chúng tôi vắng. Vải liệm của Annabeth rất đẹp may bằng lụa xám thêu cả đàn cú. Tôi đùa, bảo nếu được liệm bằng vải ấy, Annabeth chết cũng tiếc. bạn đấm tôi thùm thụp, bảo tôi im miệng đừng gở. Con Thần Biển có bạn chung phòng nên các con thần Ares tình nguyện may vải liệm cho tôi. Họ lấy vải trải giường cũ sờn, sơn mặt cười viền quanh và viết chữ ĐỒ THẢM HẠI chính giữa. Đốt xong nó, tôi mừng húm. Trong lúc nhà thần Apollo hát nhép say mệ, các bạn cùng phòng cũ nhà thần Hermes, nhà Âthen của Annabeth và các bạn thần rừng của Grover vây quanh. Họ ăn mừng Grover vừa nhận giấy chứng nhận mới toanh từ tay Hội Đồng xét duyệt. Các thành viên hội đồng nhận xét trong nhiệm vụ vừa rồi, Grover “can đảm đến mức thể hiểu nổi… cứng rắn hơn bất kỳ thần rừng nào…” Trong buổi liên hoan, chỉ mình nhà thần Ares vui. Chúng gườm gườm nhìn tôi như muốn bao giờ tha thứ tội làm nhục cha chúng. vì thế mà tôi kém vui. Ngay cả bài diễn văn chào mừng nhóm tôi về trại an toàn của ông quản lý Dionysus cũng làm tôi nản chí. À, phải. Gã thiếu niên hư đốn này chưa chết. Đầu lúc trước to, giờ còn to hơn. Chúc mừng đầu to. Chuyển sang tin tức khác. Cuộc đua xuồng máy Chủ nhật này phải hoãn vì… Dù về lại nhà Số Ba, tôi còn đơn. Tôi gặp bạn lúc huấn luyện. Đêm đêm nghe tiếng sóng xô bờ, tôi biết có cha tôi ở đó. Có thể chưa hiểu hết về tôi, có thể lấy làm tiếc vì có tôi đời nhưng ông vẫn dõi theo từng bước tôi . Cho đến giờ, cha tự hào về tôi. Riêng phần mẹ, bà có cơ hội làm lại cuộc đời. Một tuần sau khi về trại, tôi nhận được thư mẹ. Thư kể Gabe Cóc Chết biến mất một cách đầy bí ẩn khỏi tinh cầu. Dù báo cảnh sát chuyện hắn mất tích nhưng hiểu sao bà có linh cảm họ sẽ tìm thấy hắn. Chuyển sang chuyện khác, mẹ bảo bà vừa bán quần thể tượng đầu tay to bằng người thật cho phòng trưng bày ở Soho. Tác phẩm của mẹ có tên: Xới bạc. Tiền thù lao nhiều đến nổi mẹ đủ tiền mua căn hộ mới và đóng tiền học năm đầu tại đại học New York. Phòng trưng bày Soho nài nỉ mẹ tạc thêm tượng mới. Mẹ viết cho tôi: “Con đừng lo. Mẹ thích điêu khắc nữa. Mẹ vứt hộp dụng cụ con để lại cho mẹ rồi. Từ nay trở , mẹ sẽ viết văn. “Tái bút: Mẹ đã tìm được trường tư thục danh tiếng trong thành phố. Mẹ đã ghi danh, giữ chỗ cho con. Hãy về học lớp bảy và ở với mẹ. Nhưng nếu con muốn ở hẳn Trại Con Lai, mẹ hoàn toàn đồng ý.” Tôi gấp thư cẩn thận, để ngay ngắn mặt bàn cạnh giường. Mỗi tối trước khi ngủ, tôi đọc lại thư và suy ngẫm xem nên trả lời mẹ thế nào. Lễ quốc khánh, cả trại tập trung ngoài bãi biển xem màn pháo hoa do nhà Số Chín biểu diễn. Là con thần Hephaestus, họ cho rằng nếu pháo chỉ có ba màu xanh, đỏ và trắng sẽ rất chán. Họ chèo thuyền rồng, mang pháo to bằng tên lửa ra khơi bắn vào bờ. Annabeth kể những năm trước, nhà Hephaestus bắn liên tục tạo hình các nhân vật hoạt hình giữa bầu trời. Màn cuối là hai trăm chiến binh Sparta múa may giữa trời, chiến đấu dũng trước khi nổ tung thành muôn nghìn chấm sáng đủ màu. Lúc Annabeth và tôi trải khăn ngồi cắm trại ngoài trời, Grover đến chào từ biệt. Dù vẫn mặc quần jeans, áo thun và giày thể thao, Grover chững chạc hẳn chỉ sau vài tuần. Chòm râu dê dày cứng hơn. Grover béo ra. Sừng nó mọc thêm ít nhất hai phân. Grover bao giờ rời mũ vải mềm giúp ngụy trang giống người phàm. Tớ sắp lên đường, nên qua báo hai cậu... Tôi ́ làm mặt vui để động viên Grover. Thần rừng được trại cho phép tìm thần Pan chỉ có mình nó. Nhưng phải chia tay nó, tôi buồn vô kể. Tuy mới quen Grover một năm, nhưng trước nó, tôi chưa chơi với lâu như thế. Annabeth ôm hôn Grover, dặn nó đừng để chân giả tuột ra. Tôi hỏi nó ̣nh tìm thần Pan ở ̣a điểm nào trước. Grover ngượng ngập: Bí mật. Giá có hai cậu cùng thì vui, nhưng người với thần Pan hợp... Annabeth bảo: Chúng tớ hiểu mà. Cậu có vỏ hộp thiết đủ dùng làm lương khô ăn chưa? Rồi. Cầm theo sáo sậy chưa? Grover càu nhàu: Rồi. Annabeth này, cậu như mẹ dê lắm lời vậy. Nói thế chứ thực lòng. Grover khó chịu. Một tay chống gậy, khoác ba lô vai. Trông nó giống người dã ngoại thường thấy mọi nẻo đường nước Mỹ. Cậu bé còi cọc hay bị bắt nạt ở Học viện Yanoy còn nữa. Hai cậu chúc tớ may mắn . Sau khi ôm Annabeth lần nữa, nó vỗ vai tôi và quay lại con đường qua đụn cát. Pháo hoa rực rỡ bầu trời: nào Hercules giết sư tử Nemean, Artemis săn lợn rừng. Tổng thống George Washington (vốn là con thần Athena) vượt qua sông Delawar. Tôi gọi với: Này Grover Nó đã đến bìa rừng và ngoái đầu lại. đâu thì cũng phải ráng ăn uống đầy đủ nhé. Nó cười, biến mất sau rặng cây. Annabeth bảo: Tụi mình còn gặp Grover nhiều. Tôi ́ tin và gạt di suy nghĩ hai ngàn năm qua, chưa ai tìm thần Pan mà sống trở về. Grover sẽ là người đầu tiên. Chắc chắn thế. Tháng Bảy chậm chạp trôi qua. Mấy ngày liền, tôi vạch chiến lược chơi cướp cờ cho phe đồng minh giành cờ danh dự từ tay nhà Ares. Lần đầu tiên, tôi trèo lên nóc tường và bị bỏng vì nham thạch. Thỉ thoảng qua Nhà Lớn, tôi nhìn lên cửa sổ gác xép, nhớ Nhà Tiên Tri và muốn tin mọi chi tiết của Lời Sấm Truyền đều đã thành hiện thực. Ngươi sẽ theo hướng Tây gặp vị thần tráo trở. Phần này xong. Tuy nhiên, thần tráo trở là Ares phải Hades. Ngươi sẽ tìm được vật bị đánh cắp và trả nguyên vẹn cho khổ chủ. Xong luôn. Tia chớp đã được trả cho thần Dớt. Mũ tàn hình trở về mái đầu bóng lưỡng của thân Hades. Ngươi sẽ bị phản bội bởi người tự xưng là bạn. Tôi thắc mắc câu này. Chắc Lời Sấm Truyền ám chỉ thần Ares. Lúc đầu ông ta vờ thân thiên, sau đó phản bội tôi. Cuối cùng, ngươi sẽ cứu nổi người quan trọng nhất của đời mình. Tôi cứu được mẹ, nhưng tôi để bà tự quyết ̣nh và biết mình làm đúng. Vậy còn băn khoăn nỗi gì? Đêm chia tay cuối hè đến quá nhanh. Các thành viên trong trại dùng bữa tối cuối cùng bên nhau. Chúng tôi đốt thức ăn cúng thần. Sau đó, các chị nhân viên tư vấn trao hạt sứ, quà kỷ niệm cuối hè cho trại viên. Tôi đeo dây da có hạt sứ kỷ niệm đầu tiên ở trại. May có lửa đỏ, nếu mọi người sẽ thấy mặt tôi nóng bừng. Hình hạt sứ màu đen là cây đinh ba màu xanh lá cây. Luke tuyên bố: Hạt sứ này ghi nhớ lần đầu tiên con trai Thần Biển đến trại và hoàn thành nhiệm vụ đến ̣a nguc, ngăn chặn chiến tranh. Cả trại đứng dậy hò reo. Ngay cả con thần Ares cũng miễn cưỡng đứng lên. Nhà thần Athena đẩy Annabeth đến cạnh tôi cùng nhận lời chúc tụng. Lúc ấy, tôi biết mình buồn hay vui. Tôi vừa tìm được gia ̀nh quan tâm đến mình đồng thời ủng hộ tôi làm việc tốt. Thế nhưng sáng mai, gần hết trại viên sẽ về chuẩn bị cho năm học mới. Sáng hôm sau, có lá thư bàn cạnh giường tôi. Nhất ̣nh thần Dionysus điền mẫu thư này: ông ta ́ tình viết sai tên tôi. Peter Jackson thân mến, Nếu ̣nh ở trại quanh năm, bạn phải báo cáo cho Nhà Lớn trước mười hai giờ trưa nay. Nếu báo, chúng tôi sẽ cho rằng bạn đã rời nhà hoặc chết bi thảm. Khi mặt trời lặn, nhóm quái mình người cánh chim có nhiệm vụ dọn dẹp và sẽ bắt đầu công việc đó. Họ có quyền ăn thịt trại viên chưa đăng ký. Mọi vật dụng cá nhân bỏ quên sẽ bị hỏa táng ở hố nham thạch. Chúc ngày tốt lành! Ngài D. (tức Dionysus) Trưởng ban quản lý trại. Thành viên thứ mười hai của hội đồng Olympia. Bệnh mất tập trung, hiếu động thái quá khiến tôi toàn đợi nước đến chân mới nhãy. Hết hè rồi, tôi vẫn chưa trả lời dứt khoát cho mẹ và trại việc hay ở. Giờ tôi chỉ còn vài giờ suy nghĩ trước khi quyết ̣nh. Đáng lẽ việc chọn giữa chính tháng huấn kuyeenj cung kiếm với chín tháng ngồi yên trong lớp học rất dễ dàng. Nhưng còn mẹ tôi thì sao? Lần đầu tiên, tôi được ở bên mẹ quanh năm, bị Gabe Cóc Chết quấy rầy. Tôi được ở nhà mình, khi rảnh tha hồ lang thang ngoài phố. Tôi nhớ Annabeth từng bảo: “Thế giới ngoài kia có quái. Nhờ chúng, hùng biết tài mình cao hay thấp.” Số phận Thalia, con gái thần Dớt làm tôi phải suy nghĩ. Có bao nhiêu quái chờ tôi rời Trại Con Lai? Trong một chuyến từ đầu này đến đầu kia nước Mỹ, tôi suýt chết năm, sáu lần. Nên suốt năm học, tôi chỉ ở một chỗ, có bác Chiron và bạn bè giúp đỡ, liệu hai mẹ con tôi có sống được đến hè sau? Đó là chưa kể mấy cuộc thi đánh vần và tập làm văn. Có khi tôi chết trước khi quái kịp tìm đến. Tôi bèn xuống sân tập khua vài đường kiếm. Có lẽ tập xong, tôi sẽ tỉnh táo hơn. Sân chơi vắng hoe dưới nắng tháng Tám nóng như rang. Các trại viên, người thu dọn đồ đạc, người cầm chổi và giẻ lau nhà quét dọn đồng thời tìm đồ đạc bị mất lần cuối. Argus giúp con thần Aphrodite xách đống vali Gucci và túi trang điểm lên đồi. Xe buýt đưa chúng ra sân bay đợi ở đó. Tôi tự nhủ: “Đừng nghĩ chuyên với Cứ luyện tập xong đã.” Đến phòng tập kiếm, tôi thấy Luke có chung suy nghĩ với mình. Túi đựng quần áo tập của Luke nằm trơ trọi cạnh bục. tập một mình bằng cách đấm dãy hình nộm bằng cây kiếm lạ. Nó giống kiếm thường ở chỗ chém đứt đầu hình nộm hoặc đâm xuyên bụng nhồi rơm của chúng dễ dàng. Áo thun màu cam người Luke ướt mồ hôi. Mặt căng thẳng như thể gặp nguy hiểm đến tính mạng. Tôi ngẫm và thầm thán phục moi ruột cả dãy bù nhìn bằng rơm, chém rời chân tay chúng, biến chúng thành đống rơm và áo giáp sắt. Tuy nạn nhân chỉ là bù nhìn, nhưng tôi ngưỡng mộ các đường kiếm điêu luyện của Luke. đúng là chiến binh cừ. Cũng như bao lần khác, tôi bâng quơ tự hỏi sao hoàn thành nhiệm vụ lần trước. Mãi sau thấy tôi, dừng tay kiếm: Percy đấy à? Ngượng quá, tôi lắp bắp: Xin lỗi, em chỉ.... hạ kiếm: sao. sắp nghĩ rồi. Bọn bù nhìn bị hạ hết rồi. Luke nhún vai: Hè nào trại cũng thay bù nhìn mới. Giờ Luke vung kiếm loang loáng, tôi mới thấy kiếm hai lưỡi này làm bằng hai kim loại khác nhau: một lưỡi bằng đồng, lưỡi kia bằng thép. Thấy tôi nhìn, Luke bảo: À, đồ chơi mới ấy mà. gọi nó là Kẻ Xấu Bụng. Sao gọi thế? Luke lật thanh kiếm: Một lưỡi bằng đồng có phép thần. Một lưỡi bằng thép cứng. Tác dụng với cả thần thánh lẫn người phàm. Tôi nhớ bác Chiron từng nói hùng hại người phàm trừ tình huống khẩn cấp. Họ cũng làm loại kiếm này ư? ai làm cả. Kiếm như Kẻ Xấu Bụng đời chỉ có một. cười nụ, tra kiếm vào vỏ: đinh tìm chú, vừa hay chú đến. Ta vào rừng lần cuối, xem có trò vui gì ! Tự nhiên tôi ngần ngừ. Đáng lẽ tôi nên mừng vì thái độ Luke rất vui vẻ. Từ lúc tôi về trại đến giờ Luke toàn tránh mặt. Tôi chỉ e bực mình vì giờ mọi người chú ý tôi nhiều hơn. Có nên ? Ý em là.... mà. chuẩn bị sẵn nước mời chú đấy. lục túi lấy lố sáu lon nước ngọt Coke. Tôi ngạc nhiên, biết mua thứ ấy ở đâu. Cửa hàng của trại bán đồ uống bên ngoài. ai có hàng lậu, trừ phi nhờ thần rừng mua giùm. Tất nhiên, ly đồ uống bàn ăn tối giúp trại viên thưởng thức bất cứ thứ gì họ muốn nhưng vị của chúng giống rót từ lon thế này. Tôi thèm đường và caffeine nên xiêu lòng ngay. Ừ. Mình . Hai em vào rừng tìm quái luyện vài đường kiếm nhưng trời nóng quá. quái chắc ngủ trong hang mát mẻ cả rồi. Chúng tôi chỉ thấy con hươu vàng vút qua bụi cây nhưng tốt nhất đừng đuổi nó. Hươu trong rừng này đều là tài sản của thần Artemis. Luke kể người cuối cùng săn hươu bị chặt đầu cắm cây cúp bàn ở bệ lò sưởi trong nhà Số Tám Chúng tôi tìm tán cây cạnh suối nước, đúng chỗ tôi bè giáo của Clarisse hôm trước. Hai em ngồi tảng đá to, uống nước ngọt ngắm hoàng hôn trong rừng. Hai đứa chuyện phiếm về chiêu thức giành cờ danh dự và nhiều thứ linh tinh khác. Lát sau Luke nói: Chú thích chuyến vừa rồi ? Thích gì nổi. chưa được ba bước đã gặp quái rồi. Luke nhướn mày. Tôi thú nhận: Có thích. Còn ? Mặt Luke tối sầm. Tôi hay nghe bọn con gái khen Luke đẹp trai. Nhưng lúc này, trông dữ tợn, cau có, chẳng đẹp trai tí nào. Nắng chiều biến tóc từ vàng thành xám. Vết sẹo mặt hằn sâu thêm. Luke già hẳn . Từ lúc mười bốn tuổi đến giờ, sống quanh năm trong trại. Sau vụ Thalia... chắc chú biết rồi. chỉ biết ăn và luyện tập. Chưa bao giờ biết thế giới thực ra sao. Vậy mà lần ấy họ bắt làm nhiệm vụ. Lúc về, thái độ họ như muốn bảo: “Trò vui hết rồi. Từ nay cứ sống mòn đến hết đời.” Luke bóp bẹp lon rỗng. Trước sự ngạc nhiên của tôi, ném thẳng xuống suối. Quy tắc đầu tiên cần nhớ khi đến Trại Con Lai là: Cấm xả rác. Nếu Nữ thủy thần và Nữ Thần Cây sẽ trả thù. Tối đến giường kẻ xả rác dính đầy bùn và rết bò lổm ngổm. Thêm vào mấy vòng nguyệt quế. Sau này sẽ thành đồ lưu niệm quẳng gác xếp Nhà Lớn đâu. Nghe như sắp rời trại vậy. Luke nhếch môi: Phải. Bởi thế tao đưa mày đến đây để từ biêt. Luke búng tay. Đốm lửa nhỏ xuất hiện cạnh chân tôi. Từ đó một con vật đen trũi, dài bằng bàn tay bò ra. Bò Cạp. Tôi thò tay lấy bút. Luke gằn giọng: Nếu là mày, tao sẽ làm thế. Nếu thấy động, Bò Cạp ̣a ngục có thể nhảy cao năm mét. Vòi nó xuyên thủng quần áo. Mày sẽ chết chỉ sau sáu mươi giây. Luke, sao .... Con vật leo lên tôi. “Ngươi sẽ bị phản bội bởi người tự xưng là bạn. Tôi phẫn uất” Ra là mày. Hắn bình tĩnh đứng lên, phủi quần. Còn bò cạp sợ. Nó co vòi bò lên giày tôi. Luke nghiến răng: Tao hiểu đời hơn mày. Bóng tối dày thêm, quái vật mạnh hơn bao giờ. Mày tiếc công sức đổ sông đổ biển ư? hùng mấy cũng chỉ là tốt đen bàn cờ các thần. Nếu nhờ các con lai, họ đã bị lật đổ từ mấy ngàn năm trước rồi. Tôi tin vào tai mình: Luke, họ là đấng sinh thành nên chúng ta. Hắn cười nhạt: Chỉ vì thế mà tao phải quý họ ư? Thứ họ coi trọng là Nền Văn mình Phương Tây chỉ là bệnh dịch. Nó giết dần giết mòn nhân loại. Thượng sách là thiêu rụi nó, xây dựng thứ gì mới mẻ, trung thực hơn. điên rồ kém thần Ares. Mắt Luke lóe lên giận dữ: Ares là thằng ngu. Hắn là chó biết chọn chủ. Nếu mày còn thời gian, tao nói kỹ cho nghe. Tiếc rằng, mày sắp chêt. Bò cạp bò lên chân tôi. Phải có cách thoát. Chỉ cần tập trung suy nghĩ. là tay sai chúa tể Kronos. khí chợt lạnh buốt. Luke cảnh báo: Chớ gọi tên bừa bãi. Kronos sai ăn cắp tia chớp và mũ tàng hình. xâm nhập vào giấc mơ của . Luke nháy mắt: Ông ấy cũng thuyết phục cả mày. Đáng lẽ mày nên vâng lời. tẩy não rồi. Nhầm to. Ông ấy chỉ ra rằng ta phí hoài tài năng của mình. Mày có nhớ nhiệm vụ của tao hai năm trước ? Cha tao, thần Hermes, sai tao ăn cắp táo vàng trong vườn Hesperides trả về Olympia. Tao tập luyện ngàyđêm chỉ để làm việcấy. Việc ấy dễ. Chỉ Hercules làm được. Chính thế. Lặp lại việc người khác từng làm có gì vinh quang đâu. Các thần chỉ biếtôn lại quá khứ. Vì thích nhiệm vụ nên tao lơđãng, bị con rồng canh vườn cào rách mặt. Về đến nơi, tao chỉ nhận lòng thương hại. Ngay lúcấy, tao chỉ muốn phá tan tành cung điện Olympia nhưng đành nhịn nhục, chờ thời cơ chín muồi. Tao bắt đầu mơ thấy Kronos. Ông bảo tao ăn cắp thứ gìđáng công, thứ chưa hùng nào dámđụng tới. NgàyĐông Chí lên Olympia tham quan, tao lừa lúc cả đoàn ngủ say lên đến phòng thiết triều lấy tia chớp dưới ghế thần Dớt, cả mũ tàng hình của Hades nữa. Dễ lắm, mày tưởng tượng đượcđâu. Cư dân Olympia quá ngạo mạn, ngờ có kẻ lấy cắp đồ của họ. An ninh lỏng lẻo lắm. Lúc gần đến New Jersey, nghe bão nổi tao biết họ phát mất đồ. Bò đến đầu gối tôi, bò cạp dừng lại giương mắt nhìn. Tôi giữ giọng bình thản: Sao lại đem bảo bối giao cho Kronos? Nụ cười của Luke tắt ngấm: Tao tự tin quá. Thần Dớt sai các con tìm tia chớp: Artermis, Apollo và cha ta thần Hermes. Nhưng chỉ thần Ares bắt được ta. Đáng lẽ nằm liệt bởi tay tao, nhưng tao bất cẩn. Ares cướp khí giới, lấy bảo bối dọa trả chúng về Olympia và thiêu sống tao. Đúng lúcđó, giọng Kronos mớm lời cho tao. Tao bàn với Aresýđịnh xúc xiểm để các vị thầnđánh nhau. chỉ cần giấu bảo bối, chờ các vị thần xâu xé lẫn nhau. Mắt Ares sáng lên. Tao biết sập bẫy. Ares thả tù binh. Tao quay lại Olympia trước khi họ phát ta vắng mặt. Sau đó, Kronos trừng phạt ta bằngác mộng. Ta thề làm hỏng chuyện nữa. Trở lại Trại Con Lai, giấc mơ bảo ta có hùng mới đến. Người này bị lừa mang bảo bối hộ Ares xuống tận Tartarus. Chính ngươi gọi chóđịa ngục đến trại? Chiron phải tin rằng mày an toàn khi ở Trại Con Lai. Có thể mới giao nhiệmvụ cho mày. phải tin Hades tìm mày lấy mạng. Thực tế tốt hơn cả mong đợi. Giày bay bị niệm chú. Nóđịnh lôi tao xuống Tartarus. Nếu mày chịuđi giày. Nhưng mày tặng thần rừng, tráiý bọn tao, Grover làm hỏng chuyện từ đầu đến cuối. Luke nhìn bò cạp bò đùi tôi: Đáng lẽ màyđã bỏ xác dưới vực Tartarus. Nhưng sao. bạn nhỏđây thu xếpổn thỏa cho mày. Tôi nghiến răng: Chị Thalia chết thay cho mày. Giờ mày trả công thế này sao? Luke gào lên: Cấm mày nhắc đến Thalia! Các thần để mặc côấy chết. Giờ họ sắp phải đền tội. Mày bị lợi dụng. Cả Ares nữa. Đừng nghe lời Kronos. Luke the thé: Tao bị lợi dụng ư? Nhìn lại mìnhđi. Ông già cho mày cái gì chưa? Kronos hồi sinh. Mày chỉ làm chậm kế hoạch củaông ấy thôi. Kronos sẽđày dẫn Olympia xuống Tartarus, đưa nhân loại về thời kì đồđá. Cả thiên hạ về tay nhóm mạnh nhất, những người từng trung thành với Kronos. Bảo con bọ tránh ra. Nếu khỏe, sao đấu tay đôi với tao? Luke cười nham hiểm: Đừng láu cá. Tao giống Ares. Đừng phỉnh phờ mất công. Chúa tểđang đợi sẵn sàng giao việc trọngđại cho ta. Kìa Luke... Vĩnh biệt. Thờiđại hoàng kim sắp đến. Chỉ tiếc mà được thấy nó. biến mất vào màn tối. Bò cạp quăng mình. Tôi đập nó bằng tay trần và mở nắp kiếm. Bò cạp nhảy lên cao nhưng bị tôi chém làm đôi. Chưa kịp mừng, tôi nhìn xuống bàn tay sưng tấy. Nước vàng ộc ra, bốc khói. Bò cạpđã chích tôi rồi. Tai ù đặc như có cối xay bên trong, mắt tôi mờđi. “Nước. Lúc trước, nước chữa lành vết thương cho tôi.” Tôi lảođảo xuống suối, nhung tay xuống nước nhưng tác dụng. Nọc bò cạp quá độc. Mànđen kéo đến che hai mắt. Tôi cố gượng dậy. Sáu mươi giây. Tôi phải về trại. Nếu gục ngãởđây, xác tôi thành mồi ngon cho quái. ai biết có thảm họa này. Hai chân nặng như chì. Đầu nóng bừng bừng. đường lết về trại, tôi thấy Nữ Thần từ cây ra. Tôi kêu yếuớt: Cứu! Xin hãy cứu tôi... Hai Nữ Thần Cây xốc nách tôi. Tôi chỉ nhớ họ mang tôi đến bãi trống, nhân viên trại hô hoán, và nhân mã thổi tù và. Bóng tối chụp xuống. Tỉnh dậy, tôi thấy mìnhđang ngậmống hút. Nước này như bánh quy sôcôla lỏng. Là rượu thần. Tôi mở mắt. Tôi nằm giường bệnh trong Nhà Lớn. Tay phải băng bó như khúc củi. Argus canh góc nhà. Annabeth ngồi cạnh, tay cầm ly rượu, tay kia cầm khăn lau miệng cho tôi. Giống hôm đầu tiên quá. Thấy tôi tỉnh lại, Annabeth mừng rỡ. Cậu khờ quá di. Lúc tụi tớ đến nơi, cậu tím tái toàn thân rồi. Nếu bác Chiron cứu ... Bác Chiron xoa dịu: Thôi nào. Khen ngườiốm mấy câu cho mau khỏe. Bác ngồi dưới chân giường tôi trong dáng vẻ người thường nên tôi chưa kịp nhận ra. Phép màu nén phần dưới cơ thể bác vào xe lăn, nửa mặc complêđeo cà vạt. Tuy mỉm cười nhưng nét mặtông thầy giáo môn Latinh cũ mệt mỏi, bơ phờ như vừa thứcđêm chấm bài. Cháu thấy trong người thế nào? Hình như lục phủ ngũ tạng cháu vừa mang từ tủ đông đến lò vi ba. À, tại nọc bò cạpđịa ngục đấy. Nếu thấy khỏe cháu kể đầuđuôi ta nghe. Vừa uống rượu tiên, tôi vừa kể chi tiết. Căn phòng im lặng rất lâu. Annabeth vừa buồn vừa giận: ngờ Luke lại... À, tớ biết thừa. Sau lần được giao việc, ấy khác hẳn. Hình như các thần đều ưa . Bác Chiron khẽ khàng: Phải báo Olympia ngay. Bácđi luôn đây. Tôi nhắc: Luke nhởn nhơ ngoài kia. Cháu phảiđuổi theo . Bác Chiron lắc đầu: Đừng, Percy. Các thần... Tôi cãi: cho nhắc đến Kronos chứ gì. Thần Dớt gạt phắt, nghe ai bàn đến. Percy, bác muốn làm khó cháu. Nhưng cháu được vội trả thù. Cháu chưa sẵn sàngđâu. Dù muốn chấp nhận, nhưng tôi tin bác Chiron nóiđúng. Chỉ cần nhìn bàn tay, tôi biết còn lâu mới cầm kiếm được. Bác Chiron... có phải bác nghe lời sấm truyền nhắc đến Kronos ? Nhà tiên tri có nhắc đến cháu và Annabeth ? Bác ngập ngừng ngó trần nhà: Percy, bác có thẩm quyền... Các thần cho bác kể với cháuà? Bác nhìn tôi thông cảm, nhưng ánh mắt buồn buồn: Cháu là hùng vĩđại. Nhiệm vụ của bác là dốc sức huấn luyện chuẩn bị cho cháu. Nhưng nếu bácđoánđúng, đường đời cháu sau này... Sấm nổ vang. Của sổ rung bần bật. Bác Chiron hét to: Biết rồi! Khổ lắm. Bác thở dài: phải ngẫu nhiên các thần giấu cháu. Biết nhiều quá về tương lai tốtđâu. Nhưng bác cháu ta thể chống mắt ngồi nhìn. Tất nhiên là . Nhưng cháu phải dốc hết sức cẩn thận. Kronos muốn làm cháu rối trí. muốn phá hoại đời cháu, muốn cháu mờ mắt vì sợ và vì giận. Đừng làm thỏa mãn. Kiên trì luyện tập. Thời cơ đến tìm cháu. Chỉ sợ chưa đến ngàyđó, cháuđã chết khô rồi. Bác vỗ vỗ cổ chân tôi: ...nhưng cháu phải quyếtđịnhở hẳn Trại Con Lai hay về học lớp bảy trường thường, chỉ về trại lúc nghỉ hè. Suy nghĩ cho kỹ. Bác cần câu trả lời ngay khi từ Olympia trở về. Tôi muốn cãi và hỏi thêm nhiềuđiều. Nhưng nét mặt bác cho thấy cuộc chuyện nên chấm dứtởđây. Bác chỉ có thể với tôi đến thế. Xong việc bác về ngay. Argusđây bảo vệ cháu. Bác nhìn Annabeth: Với lại... khi nào cháu sẵn sàng, họ đến ngay. Ai đếnạ? ai trả lời. Xe lăn của bác Chiron chạy khỏi phòng. Tôi nghe tiếng bánh xe của bác lách cách dè dặt xuống từng bậc tam cấp. Thấy Annabeth nhìnđăm đăm chiếc ly trong tay mình, tôi hỏi: Cậu sao thế? bạn mang ly ra bàn cho tôi: Chẳng sao. Chỉ là tớ sắp làm theo lời cậu khuyên. Cậu... cần tớ giúp gì ? Có. Giúp tớ đứng với. Tớ muốn ra ngoài. Chưa đượcđâu Percy. Tôi thò chân xuống giường. Nếu Annabeth đỡ, tôi ngã chổng kềnh. Cơn chóng mặt làm tôi tối tăm mặt mũi. Annabeth la rầy: Người ta nghe... Tôi khăng khăng: Tớ sao mà. Tôi muốn nằm dài như kẻ tàn phế trong khi Luke nhởn nhơ tìm cách phá hoại thế giới. Tôi cố lê bước, nhưng phảiđu cả người vào vai Annabeth. Argusđi theo, nhưng cách quãng. Ra tới thềm, tôi toát mồ hôi hột, bụng quặn thắt. Nhưng tôi vẫn cố lết ra lan can. Trời xẩm tối. Toàn trại vắng lặng. Các nhà tối đèn. Sân bóng chuyền im ắng. xuồng máy rẽ nước mặt hồ. Ngoài cánh rừng và ruộng dâu, eo biển Long Island lấp lánh nhờánh nắng cuối cùng. Annabeth hỏi: Sau này cậu tính thế nào? Tớ biết. Tôi tâm rằng tôi muốn nghe bác Chiron ở hẳn trại cho tiện việc tập tành. Tuy nhiên, tôi muốn bỏ Annabeth ở lại cùng Clarisse. Annabeth mím môi khẽ : Tớ về nhàđi học. Tôi ngạc nhiên: Vềở với cha cậuư? bé chỉ lên sườn đồi. Cạnh cây thông Thalia, ngay hàng rào trại có hai đứa bé đứng cùng với bà và mộtông rất cao tóc bạch kim. Hình như họ đợi ai đó. Ông tóc bạch kim cầm ba lô giống ba lô Annabeth mang từ công viên nước Denver về. Vừa về trại, tớ viết thư cho cha ngay. Giống như cậu khuyên ấy. Tớ... mong cha tha thứ. Nếu cha còn muốn tớ về, đầu năm học tớ sống với cả nhà. Cha hồiâm ngay. Hai cha con quyếtđịnh... làm lại từ đầu. Câụ can đảm . Annabeth sắp mếu: Chín thángởđây, cậu phải cẩn thận nghe chưa? Nhớ... gửi thư cho tớ. Tôi cười méo xẹo: Thường rắc rối tự tìm đến, tớ cần mời. Hè sang năm tớ quay lại, chúng mình cùng tìm Luke hỏi tội. Tất nhiên mình xin phép, nhưng nếu bị cấm, mình cứ lẻn ra tựđi tìm. Đồngý ? Thế mới xứng là con thần Athena chứ. bạn chìa tay. Tôi nắm lấy. Bảo trọng nhé. Nhớ cẩn thận. Cậu cũng vậy. Tôi trông theo Annabeth lên đồi gặp người thân. Ngượng ngập đến bên cha, Annabeth quay lại nhìn xuống thung lũng lần cuối. Bạn tôi vuốt cây Thalia rồi theo gia đình dấn thân vào thế giới người phàm. Lần đầu tiên ở trại tôi thấy côđơn vô cùng. Tôi ngắm eo biển Long Island, lời cha tâm như vang bên tai: “Biển cả thích bị kiềm chế.” Tôi quyết định ngay lúcđó. Nếu cha dõi theo, ông nghĩ sao khi biết suy nghĩ này? Tôi hứa với cha: Hè tới con về trại. Con sống khỏe suốt chín tháng, cha đừng lo. Suy cho cùng, con là con trai Thần Biển kia mà. Tôi nhờ Argus dìu xuống nhà Số Ba để thu xếp hành trang chuẩn bị lên đường