1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Once And Always - Judith McNaught (33 c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      24.2

      Jason giở sang trang thứ hai của bản tài liệu. "Thoải mái," vô tình . "Phu nhân Fielding nghĩ ta bỏ quá nhiều thời gian ở bên ngoài vào ban đêm."

      rảo bước về phía phòng tắm cẩm thạch nối liền với phòng ngủ của , nhận thức được vẻ vui sướng nở bừng khuôn mặt của người hầu cận. Franklin quan sát cho đến khi Jason biến mất vào phòng tắm rồi đặt chiếc áo khoác sang bên và vội vội vàng vàng lao xuống thang gác để chia sẻ cái tin hạnh phúc đó với Northrup.

      Cho đến khi tiểu thư Victoria ồn ào xuất trong nhà mấy tháng trước và phá tan tành cái cuộc đời trật tự kỷ cương chán ngắt của mọi người, Ông Franklin và ông Northrup ganh đua nhau bảo vệ cho cái vị trí tin cẩn của mỗi người. Thực là họ rất cẩn thận tránh mặt nhau trong suốt 4 năm dài. Bây giờ, tuy vậy, hai kẻ đối đầu trước đây kết đồng minh vì lo lắng và mối quan tâm chung đến yên lành hạnh phúc của đức ông và phu nhân nhà họ.

      Ông Northrup ở sảnh trước gần phòng khách, bận lau chiếc bàn. Nhìn quanh để đảm bảo có người đầy tớ hạ cấp nào quanh đó để nghe trộm, Ông Franklin vội vã chạy tới, hăng hái truyền đạt tin tức ta có về bước tiến triển mới đây nhất trong chuyện lãng mạn rối rắm của đức ngài - hay cho chính xác hơn, chuyện thiếu lãng mạn của ông ấy- và đổi lại để nghe bất kỳ tin tức gì mà Ông Northrup có thể muốn tâm cùng ta. ta rạp xuống bên cạnh ông bạn tâm giao của mình, sung sướng đến độ nhận ra O'Malley, người ở trong phòng khách dán tai vào tường để nghe câu chuyện của họ. "Đức ông định ăn tối ở nhà tối nay đấy, Ông Northrup ạ," hầu cận phát biểu thầm bí mật. "Tôi tin đấy là dấu hiệu tốt. dấu hiệu thực tốt."

      Northrup đứng thẳng người dậy, vẻ mặt tỉnh bơ. "Đó là kiện bình thường, xét đến vắng mặt của đức ông trong năm đêm vừa rồi, nhưng tôi thấy nó có gì đặc biệt khích lệ cả."

      "Ông hiểu rồi—đức ông ở nhà là vì phu nhân muốn ngài làm thế!"

      "Bây giờ , điều đó đầy khích lệ, Ông Franklin ạ!" Northrup cúi người lại, quét mắt cẩn thận xung quanh để đảm bảo có ai đủ gần để nghe thấy họ, rồi , "Tôi tin lý do mà phu nhân cầu thế có thể nằm trong bài báo đặc biệt trong tờ Nhật báo mà thấy sáng nay, nó làm tin rằng đức ông có lẽ là tiếp đãi nương nào đó thuộc tầng lớp nào đó - vũ nữ opera, tôi tin thế."

      O'Malley kéo tai ra khỏi tường, bổ nhào ra qua đằng cửa ngách của phòng khách, và chạy vù vù theo hành lang đằng sau dùng cho gia nhân mang đồ ăn lên phòng khách từ dưới bếp. " làm được rồi!" ta reo vui hớn hở với gia nhân dưới nhà bếp khi ta lao bắn vào phòng.

      Bà Craddock đứng thẳng dậy từ cái việc lăn bột của bà, hăng hái nghe chuyện ta phải đến nỗi bà bỏ qua mất chuyện ta chụp lấy quả táo từ bàn làm bếp của bà. " làm gì?"

      O'Malley dựa người vào tường và cắn miếng to vào quả táo mọng nước, vung vẩy phần chưa ăn hết trong khí để nhấn mạnh khi ta . " trừng phạt đức ông, thế đấy! Tôi nghe tất cả chuyện này từ Franklin và Northrup. Phu nhân đọc báo thấy đức ông cùng Sybil, và phu nhân bảo Đức ngài Fielding ở nhà, ông ấy thuộc về nơi này. Ông làm thế đấy. Tôi bảo các vị là có thể điều khiển được ông chủ mà. Biết thế từ dạo bảo tôi là dân Ailen kìa! Nhưng cũng là quí chân chính nữa," ta trung thành thêm. "Lúc nào cũng tử tế và tươi cười."

      " ấy quí u buồn mấy ngày nay, tội nghiệp," Bà Craddock , trông vẫn còn chút lo âu. " hầu như chẳng ăn gì khi ông ấy có ở đây, mà tôi nấu tất cả những món thích của rồi. ấy cũng luôn luôn cảm ơn tôi cách lịch . Chuyện này đủ để cả cái xác chết cũng phải khóc. Tôi thể nghĩ ra tại sao ông ấy lại ở cùng giường với ban đêm, ông ấy thuộc về nơi đó mà..."

      O'Malley rầu rĩ lắc đầu. "Ông ấy ở đó kể từ đêm tân hôn kìa. Ruth ta chắc cú về điều đó. Và phu nhân cũng ngủ trong giường của đức ông, bởi vì chị hầu ở gác để mắt đến phòng của ông ấy, và chẳng bao giờ có hơn chiếc gối có dấu nằm đó." Trong thinh lặng ủ ê, ta ăn xong quả táo và với tay lấy quả khác, nhưng lần này Bà Craddock phát mạnh tay ta bằng cái khăn của bà. "Đừng thó mất táo của ta nữa, Daniel, chúng dành để làm cái bánh nướng ta chuẩn bị để tráng miệng." nụ cười bất thần nở gương mặt đôn hậu của bà. ", cứ việc lấy táo . Ta quyết định làm cái gì đó khác cho họ đêm nay. Cái gì đó có vẻ hội hè hơn là cái bánh nướng."

      rửa bát ít tuổi nhất, chất phác, mũm mĩm chừng 16 tuổi lanh lảnh góp chuyện, " chị thợ rặt kể em nghe là có thứ bột lào đó ta có thể bỏ vào riệu của lìn ông để làm ta nẩy ý ham muốn phụ lữ, nếu như khả lăng lìn ông của ta nà cái gây ra mọi truyện. Các chị thợ rặt đều nghĩ e có khi đức ông phải rùng xíu cí bột đó đó - chỉ nà để mọi việc trôi chảy đó mừ...."

      Gia nhân nhà bếp đều lầm rầm đồng ý, nhưng O'Malley nhăn nhở than trời, "Chúa ôi, này ! lấy đâu ra cái ý nghĩ đó vậy? Đức ông cần cái bột đó, và có thể bảo mọi người trong phòng giặt là tôi thế nhé! Tại sao à, cái mũi của chàng John đánh xe chảy lòng thòng quanh năm ngày tháng vì phải chịu giá rét thường xuyên khi ta phải ngồi nóc xe hầu như là mỗi đêm mùa đông năm ngoái mà đợi, ngồi giữa trời ý, mà đợi đức ông rời giường Hawthorne. Hawthorne," ta ba hoa, "là mèo của ông trước Sybil đó mà."

      "Ông ở cùng Sybil tối qua à?" Bà Craddock hỏi, bà đong bột ra cho món tráng miệng 'hội hè' của bà. "Hay đấy chỉ là báo chí thôi?"

      Khuôn mặt tươi vui của O'Malley trở nên nghiêm trang. "Ông ở đó, thế đấy. Tôi nghe thế từ mã phu. Dĩ nhiên, ta thể biết chắc điều gì xảy ra khi ông ở đó. Có khi ông chỉ thanh toán cho ta nghỉ sao."

      Bà Craddock liếc ta cái nhìn mờ nhạt, bị thuyết phục mấy. "Thôi được, chí ít là tối nay ông ở nhà ăn tối với vợ. Thế là khởi đầu tốt rồi."

      O'Malley gật đầu đồng ý và ra để chia xẻ tin giờ chót của ta với mã phu cung cấp cho ta chính xác địa điểm ông chủ đến tối qua.

      Và thế là tại sao trong số 140 người ở khu Wakefield chỉ có mỗi Victoria ngạc nhiên khi Jason bước vào phòng ăn tối đó để ăn tối cùng nàng.

      "Tối nay ở nhà à?" nàng kêu lên ngạc nhiên nhõm khi ngồi xuống đầu bàn.

      nhìn nàng thăm dò. "Ta có ấn tượng mạnh mẽ chuyện này là chuyện nàng muốn ta làm mà."

      "À, thế," Victoria thừa nhận, tự hỏi biết nàng trông có vẻ tuyệt nhất trong chiếc áo dài màu xanh ngọc bích nàng mặc và ước chi đừng có cách xa nàng quá thế về tận phía đằng kia chiếc bàn dài. "Chỉ là em thực mong làm vậy. Đó là ...-" Nàng kêu lên trong khi O'Malley quay sang từ phía tủ buýp phê, mang chiếc khay với hai chiếc ly pha lê lấp lánh chứa đầy rượu. thể nào chuyện được với Jason ở xa như thế, cả về mặt vật lý lẫn mặt xúc cảm.

      Nàng thở dài khi O'Malley thẳng về phía nàng, mắt ta ánh lên vẻ toan liệu, kỳ cục. "Rượu của , thưa ," ta và lấy ra cái ly từ chiếc khay, để phịch nó lên bàn sau cú vung tay quá đà, kỳ khôi đến nỗi làm chiếc ly chao nghiêng tránh khỏi và đổ rượu tràn trề lên tấm vải trải bàn bằng linen trước mặt nàng.

      "O'Malley—!" Northrup kêu lên từ chỗ đứng của ông ta cạnh tủ buyp phê nơi ông vẫn thường đứng kiểm soát việc phục vụ bữa ăn.

      O'Malley nhìn ông vẻ vô tư phớt đời và rộn ràng kéo ghế của Công nương Victoria ra, giúp nàng đứng dậy, và dẫn nàng về phía cuối bàn nơi Jason ngồi. "Ở đây , thưa phu nhân," ta , làm ra vẻ hết sức ăn năn trong khi ta kéo chiếc ghế ở cạnh ngay bên tay phải của Jason ra. "Tôi lấy thêm rượu cho quí ngay tắp lự. Rồi tôi dọn dẹp cái mớ lộn xộn đằng kia. Mùi ghê quá, thế, rượu đổ ấy. Hay nhất là tránh xa nó ra. tin nổi tại sao tôi lại đánh đổ rượu của như thế," ta thêm, rũ chiếc khăn vải linen ra và trải qua đùi Victoria. "Cánh tay tui làm tôi đau nhức dạo gần đây và có lẽ đó là lý do gây ra chuyện. có gì nghiêm trọng để phải lo đâu ạ- chỉ là cái xương cũ bị gãy hàng mấy năm trước rồi ý mà."

      Victoria vuốt phẳng tà váy của nàng và nhìn ta với nụ cười thông cảm. "Tôi rất tiếc là cánh tay làm đau, O'Malley ạ."

      Rồi O'Malley quay sang Đức ngài Fielding, định thêm mấy lời xin lỗi vờ vịt nữa, nhưng mồm miệng ta chợt khô khốc khi ta nhìn thấy ánh mắt sắc lẻm, gay gắt của Jason và thấy vuốt ngón tay đầy ý nghĩa dọc mép con dao của như thể kiểm tra độ sắc bén của nó vậy.

      O'Malley xỏ ngón trỏ lên nong cổ áo , dặng hắng và vội vã lầm bầm với Victoria, "T...tôi lấy cho quí phu nhân ly rượu khác."

      "Phu nhân Fielding uống rượu vào bữa tối," Jason khủng khỉnh , ngăn ta lại giữa chừng. liếc nhìn nàng như thể nghĩ lại. "Hay nàng thay đổi thói quen rồi hả Victoria?"

      Victoria lắc đầu, bối rối vì cái đoạn đối thoại lời có vẻ như lượn lui lượn tới giữa Jason và O'Malley tội nghiệp. "Nhưng em nghĩ tối nay em muốn uống chút," nàng thêm, cố xoa dịu cái tình huống mà nàng hiểu.

      Những người hầu rút lui, để họ lại ăn tối trong vẻ tráng lệ nặng nề của căn phòng ăn dài ngót ba chục thước. im lặng nặng nề lơ lửng trong suốt bữa ăn, chỉ thảng hoặc bị ngắt quãng bằng tiếng lanh canh của dao nĩa bằng vàng va chạm với đồ sứ Limoges trong khi họ ăn - im lặng càng làm cho Victoria thấy kinh khủng hơn vì nàng nhận thức sâu sắc rằng lẽ ra giờ này vây quanh Jason phải là cảnh hội hè đình đám nếu London chứ phải ở lại đây với nàng.

      Cho đến lúc những chiếc đĩa được dọn sạch và món tráng miệng được mang lên, nỗi sầu muộn của nàng biến thành tuyệt vọng. Nàng hai lần cố gắng phá vỡ cái rào cản im lặng bằng cách nhận xét về những chủ đề vô vị như là thời tiết hay tuyệt vời của bữa ăn mười món của họ. Câu trả lời của Jason cho những lời mở đầu câu chuyện ấy lịch nhưng lại ngắn ngủn đến nhụt chí.

      Victoria ngọ nguậy chiếc thìa của nàng ngớt, biết rằng nàng phải làm điều gì đó, và phải nhanh lên, bởi vì khoảng trống giữa họ rộng dần qua từng khoảnh khắc, sâu thêm sau mỗi ngày, rồi sớm đến ngày còn cách nào nối liền nó nữa.

      Nỗi lo lắng thảm thương của nàng bị lãng quên trong giây lát khi O'Malley diễu hành cùng món tráng miệng vào phòng và, với nụ cười che đậy nổi, ta đặt trước mặt họ chiếc bánh đẹp đẽ, được trang trí bằng hai lá cờ rực rỡ vấn vít vào nhau - là cờ , lá kia mang hình những ngôi sao và đường kẻ sọc của cờ Mỹ.

      Jason liếc nhìn chiếc bánh và ngước ánh mắt châm biếm của lên nhìn chàng gia nhân lắm chuyện ưa xen vào việc của người ta. "Ta có nên cho rằng hôm nay Bà Craddock ở trong tâm trạng nước nhỉ?" Mặt O'Malley thộn ra, đôi mắt đầy vẻ cảnh giác trong khi ông chủ của ta dòm ta với vẻ khó chịu lạnh lùng. "Hay là cái này là định để nhắc ta, cách hình tượng, rằng là ta lập gia đình?"

      hầu tái mặt. " bao giờ, đức ông." ta chờ, người ngây ra dưới ánh mắt của Jason, cho đến khi Jason gật đầu cộc lốc cho ta lui.

      "Nếu đây là để tượng trưng cho cuộc hôn nhân của chúng ta," Victoria với vẻ hài hước vô tình, "Bà Craddock lẽ ra nên trang trí chiếc bánh với hai thanh kiếm chứ phải hai lá cờ."

      "Nàng đúng đấy," Jason đồng ý, bỏ qua chiếc bánh đẹp đẽ và với tay lấy ly rượu của .

      Nghe ra lãnh đạm đến đáng giận về tình trạng hôn nhân kinh khủng của họ, đến nỗi Victoria hoảng hốt lao ngay vào cái chủ đề nàng cố gắng khơi ra suốt buổi tối nay. "Em muốn đúng!" Nàng ngẩng mặt nhìn gương mặt khó đoán của . "Jason, thôi mà- em muốn mọi thứ giữa chúng ta khác ."

      có vẻ hơi ngạc nhiên khi ngồi ngả người ra lưng ghế và ngắm nghía nàng cách dửng dưng. "Chính xác là nàng dự định thu xếp thế nào đây?"

      Lối cư xử của xa cách và bàng quan đến nỗi lo lắng của Victoria tăng lên gấp đôi. "Ờ , em muốn chúng ta là bạn, là chuyện thứ nhất. Chúng ta từng cười với nhau và chuyện về mọi thứ."

      " ," mời.

      "Có chuyện gì đặc biệt muốn ?" nàng sốt sắng hỏi.

      Đôi mắt của Jason di chuyển nét mặt mê đắm lòng người của nàng. nghĩ: muốn về chuyện tại sao em lại chuốc rượu cho chính mình quên hết trước khi em có thể đương đầu với việc vào giường với . muốn về chuyện tại sao động chạm vuốt ve của lại làm em đổ bệnh. , " có gì đặc biệt."

      "Được thôi, vậy , em bắt đầu." Nàng chần chừ, và rồi , " thích chiếc váy của em đến chừng nào? Đây là chiếc mà bảo Madame Dumosse may cho em đấy."

      Ánh mắt của Jason chạm vào vùng da thịt ngọc ngà nẩy nở cách mời gọi phía cổ áo cắt trễ của chiếc váy. Trông nàng mê hồn trong màu xanh, nghĩ, nhưng lẽ ra nàng phải có thêm chuỗi ngọc bích quanh chiếc cổ mảnh mai của nàng để hoàn thiện thêm cho chiếc váy. Nếu mọi khác , thế nào cũng cho bọn gia nhân lui hết và kéo nàng lên đùi , và rồi mở hết khuy áo sau lưng nàng, phô đôi nhũ hoa mê đắm của nàng ra cho đôi môi và bàn tay . Rồi hôn từng bên , rồi bế nàng lên gác và nàng cho đến khi cả hai còn sức lực để mà động đậy nữa. "Chiếc áo tốt thôi. Nó cần có ngọc bích," .

      Tay Victoria ngượng ngập đưa lên cổ nàng. Nàng có viên ngọc bích nào cả. "Em nghĩ trông cũng rất đẹp," nàng , ngưỡng mộ cái cách chiếc áo khoác màu xanh đen cắt may đắt tiền của ôm lấy đôi vai tuyệt diệu. Khuôn mặt rám nắng, tóc đen, đến nỗi chiếc cà vạt và sơ mi trắng nổi bật trong tương phản đến loá mắt. " đẹp trai," nàng với vẻ khao khát.

      thoáng nụ cười chớm nở xuất đôi môi . "Cảm ơn," , ràng là rất sửng sốt.

      " có chi," Victoria trả lời và, bởi vì nàng nghĩ có vẻ dễ chịu với lời khen của nàng về vẻ ngoài của , nàng chớp lấy điều đó như là chủ đề chuyện có thể chấp nhận được. "Khi em thấy lần đầu, em nghĩ trông đáng sợ, có biết thế ? Dĩ nhiên, trời lúc đó tối và em lo lắng, nhưng - à - to lớn đến nỗi nó đáng sợ."

      Jason sặc rượu. "Nàng đến cái gì thế?"

      "Lần đầu tiên gặp gỡ của chúng ta," Victoria ngây thơ . "Nhớ - em ở ngoài trời trong ánh nắng, ôm con lợn con đó, rồi em trao nó cho người nông dân, và rồi kéo em vào trong nhà và trời tối so với bên ngoài—"

      Jason đột ngột dứng dậy. "Ta xin lỗi vì đối xử bất lịch với nàng. Bây giờ, nếu nàng phiền, ta nghĩ ta làm vài việc suốt cả tối nay."

      "," Victoria hối hả , nàng cũng đứng dậy, "xin đừng làm việc. Hãy cùng làm điều gì khác - điều gì đó chúng ta có thể làm với nhau. Điều gì thích."

      Trái tim của Jason va cả vào lồng ngực. nhìn xuống đôi gò má ửng hồng của nàng và thấy lời mời gọi trong đôi mắt xanh cầu khẩn của nàng. Hy vọng và nghi ngờ xô đẩy nhau trong lồng ngực và bùng nổ khi đặt bàn tay dịu dàng lên chiếc má ửng hồng của nàng, chậm chạp lướt ra sau, vuốt ve mái tóc dày óng ả của nàng.

      Victoria run rẩy vì vui sướng bởi vì cuối cùng cũng đối xử nồng ấm với nàng. Lẽ ra nàng phải cố gắng kéo ra mấy ngày trước chứ đừng chịu đựng trong im lặng. "Chúng ta có thể chơi cờ nếu muốn," nàng sung sướng . "Em giỏi lắm, nhưng nếu có bài—"

      giật tay khỏi nàng, và mặt trở thành cái mặt nạ kín bưng. "Xin lỗi, Victoria. Ta có việc phải làm." vòng qua nàng và biến mất vào phòng làm việc, nơi ngồi cho hết phần còn lại của buổi tối.

      Trái tim Victoria chùng xuống với nỗi thất vọng não nề, và nàng ngồi hết buổi tối cố đọc sách. Đến giờ ngủ, nàng hoàn toàn quyết tâm để cho rơi trở lại cái kiểu làm những người xa lạ lịch của họ nữa, cho dù phải mất gì để thay đổi mọi việc. Nàng nhớ nhìn nàng thế nào trước khi nàng đề nghị chơi cờ—đó cũng là cách nhìn nàng trước khi hôn nàng. Cơ thể nàng nhận ra điều đó ngay lập tức, trở nên ấm áp và run rẩy thể giải thích được như nó luôn luôn thế khi Jason chạm vào nàng. Có khi muốn hôn nàng hơn là chơi cờ. Chúa nhân từ ơi, có khi lại muốn làm cái điều kinh khủng đó với nàng lần nữa—

      Victoria rùng mình vì cái ý nghĩ đó, nhưng nàng sẵn lòng làm cả điều đó nếu hoà hợp có thể phục hồi. Ruột gan nàng cồn cào hết cả lên với cái ý nghĩ Jason mơn trớn nàng khi nàng trần truồng, ngắm nghía thân thể nàng cách tỉnh táo khủng khiếp như làm vào đêm tân hôn của họ. Có lẽ chuyện đó khủng khiếp đến thế nếu dễ thương hơn với nàng khi làm thế - dễ thương như cách hôn nàng ấy.

      Nàng chờ trong phòng nàng cho đến khi nàng nghe thấy Jason lại trong phòng , rồi mặc vào chiếc áo choàng bằng lụa satin màu ngọc lam viền những dải ren màu be rộng bản ở gấu váy và tay áo. Nàng mở chiếc cửa nối vào phòng Jason, nó được treo vào lại- trừ ổ khoá- và bước vào. "Đức ô...—Jason," nàng đột ngột .

      cởi áo sơ mi ra, ngực gần như lộ ra hết, và đầu ngẩng phắt lên.

      "Em muốn chuyện với ," nàng cứng cỏi bắt đầu.

      "Ra khỏi đây , Victoria," với vẻ bực bội lạnh lùng.

      "Nhưng—"

      "Ta muốn chuyện," chua chát bật ra. "Ta muốn chơi cờ. Ta muốn đánh bài."

      "Vậy muốn gì?"

      "Ta muốn nàng ra khỏi đây. Thế đủ ràng chưa?"

      "Em cho là rất ràng rồi," nàng trả lời vẻ chững chạc, nao núng. "Em làm phiền nữa." Nàng bước trở lại phòng mình và đóng cửa, nhưng nàng vẫn quyết tâm cách dữ dội phải làm cho cuộc hôn nhân của nàng hạnh phúc và bền vững. Đặc biệt nhất là nàng hiểu CHÀNG. Nhưng nàng biết có người hiểu. Jason ba mươi tuổi, lớn tuổi hơn nàng nhiều và sõi đời hơn nàng nhiều, nhưng thuyền trưởng Farrell già hơn Jason , và ông có thể khuyên nàng nên làm gì tiếp theo.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 25

      Sáng hôm sau Victoria bước mải mốt về phía trại ngựa và đứng chờ trong khi người ta đóng yên con ngựa cho nàng. Bộ đồ cưỡi ngựa mới màu đen của nàng được cắt rất khéo, với chiếc jacket ôm vừa khít làm lộ bộ ngực đầy và vòng eo thon của nàng. Chiếc cổ áo sơ mi trắng như tuyết làm nổi bật đôi gò má cao hồng rực, và mái tóc màu đồng đỏ được kết lại đằng sau gáy thành búi tóc duyên dáng. Cái búi tóc làm nàng trông lớn hơn và từng trải hơn; nó trợ giúp cho lòng tự tin mỗi lúc giảm sút của nàng.

      Nàng chờ ở trại ngựa, vẩn vơ đập đập cây roi lên đùi; rồi nàng mỉm cười rạng rỡ với người mã phu khi ta dẫn ra con ngựa thiến có dáng vẻ nghênh ngang, bộ lông của nó có màu gỗ mun đen óng ả như sa tanh.

      Victoria thán phục nhìn con ngựa lộng lẫy. "Nó đẹp quá, John ạ. Tên nó là gì vậy?"

      "Đây là Đấu sĩ (Matador)," nài . "Nó đến từ Tây ban nha. Đức ông mua nó cho cưỡi cho đến khi con ngựa mới của đến đây trong vài tuần nữa."

      Jason mua cho nàng con ngựa, Victoria nhận ra trong khi người mã phu giúp đẩy chân để nàng lên yên ngựa. Nàng thể hình dung ra tại sao Jason lại cảm thấy nhu cầu phải mua con ngựa khác cho nàng trong khi trại ngựa nhà được cho là chứa đầy những con ngựa hay nhất nước ; Tuy vậy, quả là hào phóng khi làm vậy, và quả là chuyện tiêu biểu của cái người đàn ông thèm bận lòng đến việc làm.

      Nàng cho Đấu sĩ chậm lại khi họ vòng lên con đường lượn vòng dốc đứng dẫn đến nhà Thuyền trưởng Farrell và nàng thở hơi dài nhõm khi Thuyền trưởng bước ra mái hiên để giúp nàng xuống ngựa. "Cảm ơn chú," nàng khi chân nàng dã đững vững mặt đất. "Cháu hy vọng chú ở nhà."

      Thuyền trưởng Farrell cười tươi với nàng. "Tôi định dong ngựa đến Wakefield hôm nay đấy. để tự mình xem thử và Jason tiến triển thế nào."

      "Nếu thế," Victoria với nụ cười buồn, " là chú tự mình sa vào rắc rối đấy."

      " cải thiện gì sao?" ông ngạc nhiên , và dẫn nàng vào nhà. Ông đổ đầy ấm nước để pha trà và đặt ấm lên ngọn lửa.

      Victoria ngồi xuống và rầu rĩ lắc đầu. "Nếu có, là mọi việc tồi tệ hơn. À, tệ hơn, chính xác là thế. Ít ra là Jason cũng ở nhà tối qua thay vì London và thăm viếng , ờ, ... ừm, chú biết cháu gì đấy," nàng . Nàng lên kế hoạch cho cái chủ đề quá riêng tư này. Nàng chỉ muốn về tâm trạng của Jason chứ phải là mối quan hệ riêng tư của họ.

      Thuyền trưởng Farrell lấy hai chiếc tách từ giá và ngoái lại nhìn nàng, vẻ mặt ông khó hiêủ . ", tôi biết. định gì?"

      Victoria nhìn ông vô cùng bứt rứt.

      "Bỏ , con . Tôi tin tưởng mà. phải biết là có thể tin tưởng tôi. Chứ còn có thể chuyện với ai nào?"

      " ai cả," Victoria khốn khổ .

      "Nếu điều định là khó khăn đến thế coi như nghĩ tôi là cha - hoặc là cha Jason cũng được."

      "Chú chẳng là cha ai cả. Và cháu chắc liệu cháu có thể với cha cháu chuyện chú hỏi ."

      Thuyền trưởng Farrell đặt những chiếc tách trà xuống và chậm rãi quay lại, quan sát nàng từ bên kia căn phòng. " có biết điều duy nhất tôi thích về biển là gì ?" Khi nàng lắc đầu, ông , " độc trong buồng của tôi. Đôi khi tôi thích nó. Nhưng khi tôi lo lắng về điều gì đó - cơn bão tồi tệ mà tôi cảm thấy là kéo đến chẳng hạn- lại chẳng có ai ở đó để tôi có thể trút tâm tư về nỗi lo sợ của tôi. Tôi thể để cho người của tôi biết rằng tôi sợ, nếu họ hoảng hốt lên. Và thế là tôi phải giữ cho nó nén kín trong lòng, nơi mà nỗi sợ cứ tăng lên quá mức. Đôi khi tôi ở đó và có cảm giác vợ tôi ốm đau hoặc gặp nguy hiểm, và cái cảm giác đó ám ảnh tôi bởi vì có ai ở đó để cam đoan với tôi rằng tôi chỉ là tỏ ra ngớ ngẩn. Nếu thể chuyện với Jason và với tôi bao giờ tìm thấy những câu trả lời mà tìm kiếm."

      Victoria nhìn ông trìu mến. "Chú là trong những người tử tế nhất mà cháu biết. Thuyền trưởng ạ."

      "Thế tại sao tưởng tượng tôi là cha để chuyện với tôi như là với cha vậy?"

      Nhiều người, kể cả phụ nữ, tâm mọi chuyện với bác sĩ Seaton mà chẳng ngượng ngùng hay lúng túng gì nhiều, Victoria biết thế. Và nếu nàng có bao giờ mong hiểu được Jason, nàng phải chuyện với Thuyền trưởng Farrell.

      "Được ạ," nàng , và cảm thấy nhõm khi ông chu đáo quay lưng lại và bận rộn với việc pha trà. chuyện với cái lưng của ông dễ hơn. "Thực ra, cháu đến để hỏi chú liệu chú có chắc là kể cho cháu nghe mọi thứ chú biết về Jason hay . Nhưng để trả lời câu hỏi của chú là Jason ở nhà tối qua là lần đầu tiên kể từ khi cháu gặp chú lần trước. ấy London, chú thấy đấy, để gặp ... ah..." Nàng thở hơi dài và cứng cỏi , "tình nhân của ấy."

      Cái lưng của Thuyền trưởng Farrell trân lại, nhưng ông quay lại. "Điều gì làm nghĩ ra chuyện như thế?" ông , chậm rãi lấy xuống hũ đường.

      "Ôi, cháu chắc chắn thế mà. Mấy tờ báo ám chỉ điều đó sáng hôm qua. Jason vắng suốt đêm, nhưng khi ấy trở về cháu ăn sáng và cháu vừa mới đọc báo xong. Cháu rất khó chịu..."

      "Tôi có thể hình dung được."

      "Và cháu suýt nữa mất bình tĩnh, nhưng cháu cố gắng tỏ ra hợp lý. Cháu bảo ấy những người chồng chu đáo có nhân tình, nhưng cháu nghĩ ấy cần phải kín đáo và—"

      Thuyền trưởng Farrell quay ngoắt lại lảo đảo, thở hào hển nhìn nàng với cái hũ đường bên tay và bình sữa bên tay kia. " bảo cậu ấy là nghĩ cậu ấy chu đáo khi có tình nhân nhưng mà cậu ấy phải kín đáo ư?"

      "Vâng. Cháu nên thế sao?"

      "Quan trọng hơn là tại sao thế? Tại sao lại nghĩ thế?"

      Victoria nghe thấy vẻ phê phán trong giọng ông và hơi đờ người ra. " Wilson—Flossie Wilson giải thích rằng ở nước đó là tập tục khi những người chồng chu đáo có—"

      "Flossie Wilson sao?" ông kêu lên với vẻ có chết cũng thể tin nổi. "Flossie Wilson sao?" ông nhắc lại như thể ông thể tin vào tai mình. "Flossie Wilson là già, đấy là chưa bà ấy hoàn toàn là người có bộ óc bằng gà mái! con vịt trời! Jason từng giữ bà ta ở Wakefield để trông giúp Jamie để khi cậu ấy vắng, Jamie có phụ nữ thương ở bên cậu. Flossie đầy thương, đúng, nhưng mà bà dại dột đó để mất cậu bé ngày ấy. xin phụ nữ như thế lời khuyên về chuyện giữ chồng ư?"

      "Cháu xin, là ấy cung cấp thông tin cho cháu đấy chứ," Victoria thủ thế trả lời, mặt đỏ cả lên.

      "Xin lỗi vì la hét , con ," ông , tay chà xát phía sau gáy. "Ở Ailen người vợ ụp chảo vào đầu chồng ta nếu với phụ nữ khác! Như thế đơn giản hơn, trực tiếp hơn, và hiệu quả hơn nhiều, tôi chắc chắn thế. Nào tiếp tục chuyện với tôi . đối mặt với Jason—"

      "Thực cháu muốn tiếp tục nữa," Victoria buồn rầu . "Cháu nghĩ cháu nên đến đây. Thực ra đó là ý nghĩ đáng sợ. Cháu chỉ hy vọng chú có thể giải thích tại sao Jason trở nên xa cách như thế kể từ lễ cưới—"

      "Cái gì," Thuyền trưởng Farrell said tensely, "có nghĩa là 'xa cách' thế?"

      "Cháu biết giải thích như thế nào."

      Ông rót trà vào tách và bưng chúng lên. "Victoria," ông , mặt nhăn nhó khi ông quay lại, "Có phải cố với tôi là cậu ấy vào giường thường xuyên lắm, phải ?"

      Victoria đỏ mặt lên và nhìn chăm xuống đôi bàn tay nàng. "Thực ra, ấy vào kể từ hôm đám cưới - mặc dù cháu sợ lắm, sau khi ấy xô sập cửa vào sáng ngày hôm sau khi cháu khoá nó lại-"

      lời, Thuyền trưởng Farrell quay trở lại tủ búp-phê, đặt mấy cái tách trà xuống, lấy ra hai cái ly và rót đầy whiskey vào đó.

      Ông bước tới và chìa cho nàng ly. "Uống ," ông cứng rắn ra lệnh. "Nó giúp chuyện dễ hơn, và tôi định nghe hết câu chuyện này."

      "Chú biết , trước khi cháu đến cháu chưa bao giờ nếm thử bấ kỳ loại rượu nào, trừ chút rượu vang cái ngày cha mẹ cháu mất," nàng , rùng mình nhìn thứ chứa trong ly và rồi nhìn ông khi ông ngồi xuống. "Nhưng kể từ khi cháu đến đây, người ta đưa cho cháu nào là rượu, nào là brandy nào là sâm panh và bảo cháu uống vì cháu cảm thấy khá hơn. Nó chẳng làm cháu thấy khá hơn tí nào."

      "Thử ," ông ra lệnh.

      "Cháu thử rồi mà. Chú thấy đấy, cháu hồi hộp vào cái hôm cưới đến nỗi cháu cố chạy khỏi Jason chỗ bệ thờ. Thế nên khi chúng cháu về đến Wakefield, cháu nghĩ ít rượu có thể giúp cháu đương đầu với phần còn lại của đêm đó. Cháu uống 5 ly trong tiệc cưới của chúng cháu, nhưng mà mọi điều nó làm chỉ là khiến cháu đổ bệnh vào lúc chúng cháu - lúc cháu ngủ vào đêm đó."

      "Có phải tôi nên hiểu là suýt bỏ Jason lại chỗ bệ thờ trước nhà thờ đầy những người quen của cậu ấy?"

      "Vâng, nhưng họ nhận ra. Mặc dù Jason có."

      "Lạy Chúa nhân từ," ông thầm.

      "Và vào đêm tân hôn của chúng cháu suýt nữa cháu nôn ra."

      "Lạy Chúa nhân từ," ông lại thầm. "Và sáng hôm sau khoá Jason ở ngoài phòng à?"

      Victoria gật đầu, nàng cảm thấy khốn khổ.

      "Và rồi hôm qua bảo cậu ta là nghĩ cậu ấy chu đáo khi đến nhân tình của cậu ấy à?" Khi Victoria gật đầu lần nữa, Thuyền trưởng Farrell liếc nhìn nàng như thôi miên.

      "Cháu thực cố sửa soạn cho chuyện đó tối hôm qua," nàng lo lắng thông báo cho ông biết.

      "Tôi lòng khi nghe điều đó."

      "Vâng, cháu đề nghị làm bất kỳ điều gì ấy thích."

      "Điều đó lẽ ra là cải tiến tâm tính của cậu ta nhiều rồi chứ," Thuyền trưởng Farrell dự đoán với nụ cười mờ nhạt.

      "Ờ, có vẻ như thế được lúc ạ. Nhưng khi cháu chúng ta có thể chơi cờ hay đánh bài, ấy trở nên—"

      " đề nghị cậu ấy chơi cờ ư? Vì Chúa, sao lại là cờ chứ?"

      Victoria nhìn ông vẻ tổn thương lặng lẽ. "Cháu cố nghĩ đến việc mẹ cháu và cha cháu làm cùng nhau. Lẽ ra cháu đề nghị dạo, nhưng lúc đó trời hơi lạnh."

      ràng là bị giằng xé giữa việc phá ra cười và ỉu xìu thất vọng, Thuyền trưởng Farrell lắc đầu. "Tội nghiệp Jason," ông với tiếng cười cố giấu. Khi ông lại nhìn nàng, mặc dù thế, ông lại có vẻ cực kỳ nghiêm túc. "Tôi có thể cam đoan với là cha mẹ ... ờ... làm những chuyện khác."

      "Ví dụ như gì ạ?" Victoria hỏi, nghĩ đến những đêm khác cha mẹ nàng ngồi đối diện nhau bên bếp lửa và đọc sách. Mẹ nàng nấunhững món ăn thích của cha nàng cho ông nữa, và bà giữ cho ngôi nhà của họ sạch gọn gàng, áo quần của ông được vá mạng, nhưng Jason có cả đội quan để làm tất cả những nhiệm vụ của người vợ cho rồi, và họ làm tuyệt hảo. Nàng liếc nhìn Thuyền trưởng Farrell, người đắm mình vào im lặng khó chịu. "Chú đến những chuyện gì thế?"

      "Tôi đến những chuyện thân mật mà cha mẹ làm khi ngủ trong giường rồi ấy," ông thẳng thừng, "và họ ở trong giường họ."

      ký ức xa xưa diễu qua tâm trí nàng- cái ký ức cha nàng đứng trước phòng ngủ của mẹ nàng, và giọng nài xin của cha nàng khi ông cố ôm vợ ông trong vòng tay—"Đừng chối bỏ nữa, Katherine. Vì Chúa, đừng mà!"

      Mẹ nàng từ chối chia xẻ chiếc giường của bà với cha nàng, Victoria lờ mờ nhận ra. Và rồi nàng nhớ lại cha nàng tỏ vẻ tuyệt vọng và tổn thương ra sao vào đêm đó và nàng tức giận thế nào với mẹ nàng vì làm tổn thương ông. Cha mẹ nàng là những người bạn, đúng thế, nhưng mẹ nàng cha nàng. Katherine Charles Fielding, và vì thế, bà ngăn cách chồng bà khỏi chiếc giường của bà kể từ sau khi Dorothy được sinh ra.

      Victoria cắn môi nhớ lại cha nàng thường tỏ ra đơn biết bao nhiêu. Nàng tự hỏi liệu tất cả đàn ông có cảm thấy đơn - hay có lẽ điều họ cảm thấy là bị chối bỏ - nếu vợ họ từ chối san sẻ giường ngủ cùng họ.

      Mẹ nàng cha nàng, nàng biết, nhưng họ là bạn bè. Bạn ... Nàng cố gắng biến Jason thành bạn nàng, nàng bỗng nhiên nhận ra, chính xác như là nàng thấy mẹ nàng làm thế với cha nàng.

      "Cháu là phụ nữ nồng nàn, Victoria, đầy sức sống và lòng can đảm. Quên những kiểu hôn nhân cháu thấy trong thiên hạ - chúng trống rỗng và hời hợt. Thay vì thế hãy nghĩ về cuộc hôn nhân của cha mẹ cháu. Họ hạnh phúc, phải ?"

      im lặng kéo dài của nàng làm Thuyền trưởng Farrell nhăn mặt và đột ngột chuyển chiến lược. "Đừng bận tâm về cuộc hôn nhân của cha mẹ cháu nữa. Tôi biết đàn ông, và tôi biết Jason, vì thế tôi muốn nhớ điều. Nếu phụ nữ khoá cửa buồng ngủ của ấy để chồng ta bên ngoài, ta khoá cửa trái tim ta với ấy. Tối thiểu ta làm nếu ta có chút lòng tự hào nào. Và Jason có nhiều lắm. Cậu ta quì dưới chân hay van xin ân huệ của đâu. tước bản thân khỏi cậu ấy; bây giờ là phụ thuộc vào để làm cho cậu ấy hiểu còn muốn làm thế nữa."

      "Cháu phải làm điều đó như thế nào?"

      " phải bằng cách đề nghị cậu ấy chơi cờ," ông ngắn gọn, "và phải bằng cách rủ cậu ấy đánh bài. Và cũng phải bằng cách nghĩ rằng đó là cậu ấy chu đáo khi đến với phụ nữ khác." Thuyền trưởng Farrell bóp gáy. "Tôi chưa bao giờ nhận thức được việc nuôi dạy đứa con khó khăn đến thế nào đối với người cha. Có những chuyện rất khó với người khác phái."

      Victoria bồn chồn đứng dậy. "Cháu nghĩ về tất cả những điều chú ," nàng hứa, cố gắng che dấu bối rối của mình.

      "Tôi có thể hỏi vài điều được ," ông ngập ngừng hỏi.

      "Cháu cho là công bằng thôi ạ," Victoria với nụ cười vui vẻ, che dấu nỗi e sợ của nàng. "Rốt cuộc cháu hỏi chú nhiều lắm rồi."

      " có ai từng với về tình trong hôn nhân chưa?"

      "Đấy phải là loại chuyện người ta bàn luận với bất kỳ ai trừ mẹ," Victoria , và lại đỏ mặt. "Người ta nghe về trách nhiệm hôn nhân của người, dĩ nhiên rồi, nhưng làm sao đó mà ta thực hiểu—"

      "Trách nhiệm sao!" ông chán nản . "Ở nước tôi, hăm hở chờ đêm tân hôn của ta. Hãy về nhà và quyến rũ chồng , ạ, và cậu ấy lo phần còn lại. Sau đó nhìn nhận nó như là trách nhiệm nữa. Tôi biết Jason đủ để cam đoan với điều đó!"

      "Và nếu cháu - cháu làm điều chú rồi ấy hạnh phúc với cháu chứ?"

      " thế," Thuyền trưởng Farrell nhàng và mỉm cười. "Và đổi lại cậu ấy làm hạnh phúc."

      Victoria đặt ly rượu whiskey chưa động tới của nàng xuống. "Cháu biết về hôn nhân rất ít, càng ít hơn về việc làm vợ, và hoàn toàn biết gì về việc quyến rũ."

      Thuyền trưởng Farrell nhìn người đẹp trẻ trung kỳ lạ trước mặt ông, và đôi vai ông rung lên vì cười ra tiếng. "Tôi nghĩ là phải cố gắng nhiều trong việc quyến rũ Jason đâu, cháu ạ. Ngay khi cậu ấynhận ra muốn có cậu ấy trong giường của , tôi cảm thấy chắc chắn là cậu ấy còn hơn là hạnh phúc mà gia ơn đấy."

      Má Victoria rực lên như hoa hồng, nàng gượng cười và rảo bước ra cửa.

      Nàng cưỡi Đấu sĩ về nhà, đắm chìm trong suy nghĩ đến nỗi nàng hầu như nhận thức được cái quãng đường con tuấn mã qua . Đến lúc nàng dừng ngựa trước cửa Khu Wakefield, nàng chắc chắn ít nhất điều: nàng muốn Jason có cuộc hôn nhân làm chàng đơn như cha nàng từng như thế.

      Qui thuận Jason trong giường có thể phải là điều khủng khiếp đến thế, đặc biệt là nếu - đôi khi- chàng có thể hôn nàng mạnh mẽ, gắn bó như cách chàng từng, áp chặt miệng chàng miệng nàng và làm những điều khiến nàng choáng váng bằng lưỡi chàng, khiến cho mọi giác quan của nàng chao đảo và thân thể nàng nóng bỏng lên và lả cả . Thay vì nghĩ đến những bộ áo váy mới, như Flossie đề xuất, khi Jason vào giường nàng, nàng thà nghĩ đến cách chàng hôn nàng. Nghĩ đến đó, nàng thậm chí còn tự thừa nhận rằng nàng những nụ hôn của chàng rồi. Tiếc là đàn ông lại làm những việc như thế trong giường, nàng nghĩ. Điều đó có thể làm mọi việc tốt đẹp hơn nhiều rồi. ràng là hôn là việc người làm khi ở ngoài phạm vi cái giường, nhưng ở trong giường, đàn ông chỉ làm điều họ định trước thôi.

      "Mặc kệ!" Victoria với quyết tâm to tướng khi người mã phu chạy ra và giúp nàng xuống ngựa. Nàng nhất quyết chịu đựng bất kỳ điều gì để làm cho Jason hạnh phúc và phục hồi gần gũi trước kia của họ. Theo ý Thuyền trưởng Farrell, tất cả mọi việc nàng cần làm bây giờ là úp mở gợi ý cho Jason biết nàng muốn chia xẻ giường ngủ của nàng cùng chàng.

      Nàng bước vào nhà. "Đức ngài Fielding ở nhà ?" nàng hỏi Northrup.

      "Có, thưa phu nhân," ông cúi mình . "Ông ở trong phòng làm việc ạ."

      "Ông ấy có mình à?"

      "Vâng, thưa phu nhân." Northrup lại cúi gập mình.

      Victoria cảm ơn ông ta và dọc xuống sảnh. Nàng mở cửa phòng làm việc và lặng lẽ bước vào trong. Jason ngồi tại bàn làm việc ở phía bên kia căn phòng dài, khuôn mặt trông nghiêng của chàng quay sang phía nàng, chồng giấy tờ nằm dưới khuỷa tay , xấp khác cầm trong tay. Victoria nhìn , nhìn cậu bé được nuôi lớn qua thời thơ ấu bần cùng và trưởng thành thành người đàn ông đẹp trai, giàu có, mạnh mẽ. Chàng tạo dựng gia tài và mua nhiều điền trang, tha thứ cho cha chàng, và cưu mang đứa con mồ côi từ Mỹ. Và chàng vẫn cứ mình. Vẫn làm việc. Vẫn gắng gượng.

      "Em ," nàng nghĩ, và cái ý nghĩ bất chợt đó khiến nàng lảo đảo. Nàng Andrew mãi mãi. Nhưng nếu điều đó đúng, tại sao nàng chẳng bao giờ cảm thấy cái cuồng vọng tha thiết muốn làm cho ta hạnh phúc như thế này? Nàng Jason, bất chấp lời cảnh báo của cha nàng, bất chấp cả cảnh báo của chính Jason rằng chàng muốn có tình của nàng, chỉ là thân thể nàng thôi. kỳ khôi biết bao là Jason nên có chính điều chàng muốn, và phải là điều chàng muốn. Nàng vô cùng quyết tâm khiến chàng muốn có cả hai.

      Nàng băng ngang phòng, bước chân nàng bị tấm thảm Aubusson làm cho yên lặng, và nàng bước đến sau ghế chàng. "Tại sao làm việc cần mẫn thế?" nàng hỏi.

      Chàng nhảy nhổm lên khi nghe tiếng nàng nhưng quay lại. "Ta thích làm việc," chàng ngắn gọn. "Nàng muốn gì ư? Ta rất bận."

      Đấy chẳng phải là khởi đầu đáng phấn khởi gì, và trong thoáng chốc Victoria thực nghĩ đến việc , rất thẳng thừng, rằng nàng muốn chàng đưa nàng vào giường. Nhưng thực là nàng được gan dạ đến thế, và cũng hăng hái lên lầu - đặc biệt là khi chàng có cái tâm trạng lạnh lẽo hơn cái tâm trạng hôm cưới nhiều. Hy vọng cải thiện tâm tính chàng chút, nàng nhàng , "Chắn hẳn đau lưng kinh khủng khi cứ ngồi cả ngày thế này." Nàng lấy hết lòng can đảm ra và đặt tay lên đôi vai rộng của chàng, định dùng ngón tay nàng để xoa bóp cho chàng.

      Cả tấm thân của Jason cứng lại ngay lúc nàng chạm vào chàng. "Nàng làm gì thế?" hỏi.

      "Em nghĩ em xoa bóp vai ."

      "Vai ta cần mấy chăm sóc tử tế của nàng đâu, Victoria."

      "Sao cứ gắt lên với em chứ?" nàng hỏi, và vòng ra trước bàn chàng, quan sát bàn tay chàng khi nó lướt nhanh qua trang giấy, chữ viết của chàng mạnh mẽ và cứng cỏi. Khi chàng làm ngơ, nàng ghé ngồi lên cạnh bàn làm việc của chàng.

      Jason ném chiếc bút lông của chàng xuống cách chán nản và ngồi ngả ra sau lưng ghế, quan sát nàng. Chân nàng ngay bên cạnh tay chàng, đu đưa nhàng khi nàng đọc những gì chàng vừa mới viết. Ngược lại với ý chí của chàng, đôi mắt chàng chuyển lên ngực nàng, dán chặt vào đường cong mời gọi của đôi môi nàng. Nàng có khuôn miệng luôn xin được hôn, và đôi bờ mi dài đổ bóng lên gò má. "Xuống khỏi bàn ta và khỏi chỗ này ," chàng gắt.

      "Như muốn," vợ chàng vui vẻ và đứng dậy. "Em chỉ ghé vào chào thôi. muốn ăn gì trong bữa tối?"

      Em, chàng nghĩ. " thành vấn đề," chàng .

      "Nếu thế có gì đặc biệt muốn cho món tráng miệng ?"

      Cũng là thứ muốn cho bữa tối, chàng nghĩ. "," chàng , gắng đè bẹp những đòi hỏi thời kêu gào phản đối của thân xác.

      " dễ chiều kinh khủng," nàng trêu, và đưa tay xuống lần theo đường cong của đôi lông mày chàng.

      Jason túm lấy tay nàng ở giữa chừng và gạt nó , nắm tay chàng cứng như thép. "Nàng làm cái quái quỉ gì vậy?" chàng gầm lên.

      Victoria thầm nao núng, nhưng nàng cũng cố nhún vai cái. "Khi nào cũng có những cánh cửa ngăn giữa chúng ta. Em nghĩ em mở cửa phòng làm việc của và xem làm gì thôi."

      "Có nhiều thứ ngăn cách chúng ta hơn là những cánh cửa," chàng độp lại và thả tay nàng ra.

      "Em biết," nàng buồn rầu đồng ý, nhìn xuống chàng với đôi mắt xanh tan chảy.

      Jason ngoảnh nhìn chỗ khác. "Ta rất bận," chàng cộc cằn và cầm mấy tờ giấy của chàng lên.

      "Em có thể thấy thế," nàng với điệu dịu dàng kỳ lạ. "Qua bận rộn với em bây giờ." Nàng lặng lẽ bỏ .

      Vào bữa tối khi nàng bước vào phòng ăn trong chiếc áo sa màu đào ôm sát từng đường cong và vùng trũng cơ thể gợi cảm của nàng, nó gần như trong suốt. Mắt Jason nheo lại thành hai đường bé tí. "Ta trả tiền mua nó đấy à?"

      Victoria thấy ánh mắt chàng đóng đanh đường cổ áo chữ V hạ thấp thân trước của chiếc áo sa, nàng mỉm cười. "Đương nhiên là trả. Em chẳng có xu nào hết."

      "Đừng có mà mặc nó ra khỏi nhà. Nó đứng đắn."

      "Em biết thích nó mà!" nàng cười khúc khích, cảm nhận được bằng bản năng rằng chàng thích nó lắm, nếu mắt chàng sáng rực lên như vậy.

      Jason nhìn nàng như thể chàng thể tin vào tai mình, rồi quay sang chiếc bình pha lê bàn. "Nàng uống chút rượu se ri chứ?"

      "Chúa ơi, !" nàng và bật cười. "Chắc phải đoán được rồi, em dung nạp được rượu. Nó làm em đổ bệnh. Luôn luôn như thế. Nhìn xem điều gì xảy ra khi em uống rượu vào cái đêm tân hôn của chúng mình kìa." nhận thức được tầm quan trọng của điều nàng vừa mới , Victoria quay ra xem xét cái độc bình vô giá đời nhà Minh được chưng chiếc bàn khảm cẩm thạch thếp vàng, ý tưởng chợt đến trong tâm trí nàng. Nàng quyết định thực nó. "Em muốn London ngày mai," nàng , bước đến phía chàng.

      "Tại sao?"

      Nàng ngồi ghé lên tay vịn của chiếc ghế mà chàng mới ngồi vào. "Để tiêu tiền của , đương nhiên rồi."

      "Ta nhận ra là ta đưa cho nàng món tiền nào rồi," chàng lẩm bẩm, bị hình ảnh đùi nàng đặt bên ngực chàng làm cho xao lãng. Trong ánh nến lãng mạn, chiếc áo sa mỏng mịn có vẻ trong mờ và có màu của làn da.

      "Em vẫn còn hầu hết số tiền mà đưa cho em tiêu trong mấy tuần vừa rồi. London với em ? Sau khi em mua sắm, chúng ta có thể xem vở kịch và ở lại trong ngôi nhà phố."

      "Ta có cuộc gặp ở đây, sáng ngày kia."

      "Thế càng hay hơn nữa," nàng nghĩ ngợi gì. Ngồi mình cùng nhau trong xe ngựa mấy tiếng đồng hồ liền tha hồ thời gian mà chuyện phiếm. "Chúng ta về nhà cùng nhau vào tối mai."

      "Ta thể có thời gian," chàng ngắn gọn.

      "Jason—" nàng dịu dàng , đưa tay ra để chạm vào mái tóc đen quăn tít của chàng.

      Chàng bật dậy khỏi ghế, lù lù đứng trước mặt nàng, giọng rung lên vì khinh miệt. "Nếu cần tiền để dùng ở London hãy thế ! Nhưng mà dừng ngay cái việc hành động như là con điếm rẻ tiền ấy lại, nếu ta cư xử với như thế, và có cái kết cục nằm ngay ghế xô pha kia mà tốc váy lên quá đầu đấy."

      Victoria nhìn chằm chằm, giận dữ tủi hổ. " cho biết tôi thà là con điếm rẻ tiền còn hơn làm cái thứ ngốc đần mù quáng hoàn toàn như , cái loại người gì mà cứ lẫn lộn mọi cử chỉ người ta làm và rồi cứ nhảy xổ vào mọi kết luận sai lầm!"

      Jason liếc nhìn nàng. "Chính xác điều đó có nghĩa là gì đấy?"

      Victoria gần như là giậm chân vì phẫn nộ đến cùng cực. " tự mà hiểu lấy! giỏi suy luận về tôi lắm mà, chỉ trừ là lúc nào cũng sai! Nhưng tôi nghe điều này- nếu tôi mà là con điếm, tôi thà nhịn đói đến chết nếu mọi thứ đổ lên đầu ! Hơn nữa, có thể ăn tối mình hôm nay và làm gia nhân đau khổ thay vì em. Ngày mai em London chẳng cần có ." xong, Victoria ra khỏi phòng, để Jason lại đó liếc theo nàng chằm chằm, đôi lông mày nhíu lại vì thua cuộc.

      Victoria xộc lên phòng nàng, giật tung chiếc áo sa mỏng manh ra và mặc chiếc áo choàng sa tanh vào. Nàng ngồi xuống bên chiếc bàn trang điểm của nàng, trong khi cơn giận của nàng nguội , nụ cười nhăn nhó chớm nở vành môi hồn hậu của nàng. Vẻ ngạc nhiên mặt Jason khi nàng bảo rằng nàng nhịn đói đến chết nếu nàng là con điếm và mọi thứ đổ lên đầu là cái cảnh khôi hài nhất.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 26

      Victoria rời nhà London rất sớm vào sáng hôm sau và khởi hành quay lại Wakefield lúc trời nhá nhem. Nâng niu trong tay nàng là thứ nàng thấy trong cưả hiệu khi nàng lên thành phố lần đầu mấy tuần trước. Khi đó nó làm nàng nhớ tới Jason, nhưng trông nó quá đắt tiền, và hơn nữa, mua quà cho chàng vào thời điểm đó là thích hợp. Ký ức về nó loé lên trong nàng suốt mấy tuần rồi, ray rứt nàng cho đến khi nàng lo sợ phải đợi thêm và mạo hiểm mất để nó bị bán cho ai đó khác.

      Nàng biết đưa nó cho chàng lúc nào; chắc chắn là phải bây giờ, khi mọi thứ giữa họ hết sức thù địch- nhưng sớm thôi. Nàng rùng mình nhớ lại cái giá của nó. Jason đưa cho nàng những món tiền trợ cấp khổng lồ mà nàng chưa bao giờ động tới, nhưng món quà ấy vét đến xu cuối cùng trong số tiền đó, cộng thêm nhiều nhiều nữa mà ông chủ cái cửa hiệu đắt đỏ ấy còn hơn cả vui vẻ ghi nó vào tài khoản mà ông ta hăng hái mở dưới tên Nữ hầu tước xứ Wakefield.

      "Đức ngài ở trong phòng làm việc ạ," Northrup gợi ý cho Victoria khi ông mở cửa trước cho nàng.

      " ấy có muốn gặp tôi ?" Victoria hỏi, bối rối vì cái thông tin nhanh gọn tự nguyện của Northrup về việc Jason ở đâu.

      "Tôi biết, thưa phu nhân," Northrup trả lời vẻ thoải mái. "Nhưng ông ... ờ ... hỏi về nhà chưa."

      Victoria nhìn cái vẻ phiền não của Northrup và nhớ lại nỗi lo lắng của Jason khi nàng biến mất buổi chiều gặp Thuyền trưởng Farrell. Vì chuyến London kéo dài gấp đôi dự kiến nếu nàng nhớ vị trí chính xác của cái cửa hàng, nên nàng cho rằng Northrup lại bị Jason gọi lên trước đội hành quyết.

      " ấy hỏi bao nhiêu lần rồi?" nàng hỏi.

      "Thưa, 3 lần," Northrup trả lời."trong tiếng vừa rồi ạ."

      "Tôi hiểu rồi," Victoria với nụ cười thông hiểu, nhưng nàng cảm thấy vui sướng cách ngớ ngẩn khi biết Jason nghĩ về nàng.

      Sau khi cho phép Northrup giúp nàng cởi bỏ chiếc áo choàng lông ra, nàng vào phòng làm việc của Jason. thể gõ cửa vì món quà ôm trong tay, nàng xoay tay vặn của và tựa vai vào cánh cửa. Thay vì ngồi bàn làm việc như nàng nghĩ, Jason đứng bên cửa sổ, vai chàng dựa vào khung cửa, vẻ mặt chàng u ám khi chàng nhìn ra ngoài những bãi cỏ chạy dài dọc bên toà nhà. Chàng nhìn quanh khi nghe tiếng động đầu tiên lúc nàng tới và ngay lập tức đứng thẳng dậy.

      "Nàng về rồi," chàng , tay thọc vào trong túi.

      " nghĩ em về ư?" Victoria hỏi, nhìn kỹ từng nét mặt chàng.

      Chàng nhún vai mệt mỏi. "Thực lòng mà , mỗi phút ta đều biết nàng định làm gì."

      Xét những việc nàng làm mới đây, Victoria có thể hiểu tại sao chàng phải nghĩ nàng là người phụ nữ khó đoán, bốc đồng nhất đời. Hôm qua nàng tán tỉnh chàng, dịu dàng với chàng, và rồi giận dữ rời bỏ chàng trong phòng ăn. Và bây giờ nàng niềm thôi thúc mất trí là vòng tay ôm lấy cổ chàng và xin chàng tha thứ. Thà đừng làm thế và mạo hiểm bị từ chối cộc cằn như lần vừa rồi, nàng chế ngự niềm thôi thúc đó lại và thay vào đó thay đổi cái quyết định lúc nãy và quyết định tặng món quà cho chàng luôn bây giờ. "Có thứ em mua về từ London," nàng tươi tắn , đưa cho chàng xem cái gói trong tay nàng. "Em nhìn thấy hàng tuần trước rồi, chỉ có điều là em đủ tiền."

      "Nàng nên hỏi ta để lấy," chàng , rảo bước về phía cái bàn với ý định ràng là lại vùi mình vào công việc.

      Victoria lắc đầu. "Em thể hỏi xin tiền được khi thứ em định mua là dành cho . Đây này," nàng và đưa tay ra. "Cho ."

      Jason dừng lại giữa chừng và nhìn món đồ hình chữ nhật gói trong giấy bạc. "Cái gì?" chàng ngây ngô hỏi, như thể nàng những từ gì đó mà chàng hiểu.

      "Lý do em London là để mua cái này cho ," Victoria giải thích, nụ cười của nàng hơi nghịch ngợm khi nàng đưa cái gói nặng về gần phía chàng hơn.

      Chàng nhìn món quà bối rối, tay vẫn để yên trong túi. Tim đập mạnh, Victoria tự hỏi liệu chàng bao giờ được tặng quà chưa. Cả vợ trước của chàng lẫn các tình nhân có vẻ như chẳng ai làm thế. Và kết luận đương nhiên là người phụ nữ tàn bạo nuôi chàng cũng làm vậy luôn.

      thúc bách phải choàng tay ôm chàng hầu như thể kiểm soát được khi Jason cuối cùng cũng rút tay ra khỏi túi. Chàng cầm lấy món quà và xoay nó trong tay, có vẻ như biết phải làm gì tiếp theo. Che dấu trìu mến rộn ràng sau nụ cười tươi rói, Victoria ghé ngồi lên cạnh bàn chàng và , " định mở nó ra à?"

      "Sao cơ?" chàng ngớ ngẩn hỏi. Trấn tĩnh lại xong, chàng , "Nàng muốn ta mở nó ra bây giờ à?"

      "Còn lúc nào tốt hơn nữa nào?" Victoria vui vẻ hỏi, và vỗ vào chỗ bên cạnh hông nàng. " có thể để nó lên đây khi mở nó ra, nhưng mà cẩn thận nhé, nó dễ vỡ đấy."

      "Nó nặng ," chàng đồng ý, cho nàng nụ cười nhanh e dè khi chàng tháo sợi dây mảnh và gỡ lớp giấy bạc ra. Chàng mở nắp chiếc hộp da và thọc tay vào phía bên trong hộp lót vải nhung.

      "Nó làm em nhớ đến ," Victoria và mỉm cười khi chàng rón rén lấy ra con báo điêu khắc tinh xảo từ khối mã não, đôi mắt là đôi ngọc bích. Như thể phép màu chộp lấy con báo sống động trong lúc nó chạy, và rồi biến nó thành khối mã não cách thần kỳ, có chuyển động rung lên trong mỗi đường nét bóng bẩy thân hình mượt mà của nó, sức mạnh và duyên dáng ở hai bên hông nó, vẻ nguy hiểm và thông minh trong đôi mắt xanh thăm thẳm thể đo được của nó.

      Jason, người có bộ sưu tập tranh và các tác phẩm nghệ thuật được cho là bậc nhất châu u, xem xét con báo với vẻ sùng bái đến mức suýt làm Victoria rơi lệ khi nàng ngắm nhìn chàng. Đó là tác phẩm đáng , nàng biết, nhưng chàng cư xử như thể nó là báu vật vô giá vậy.

      "Nó đẹp quá," Jason , ngón tay chàng lướt dọc lưng con báo. Cẩn thận hết mức, chàng đặt con báo lên bàn và quay sang Victoria. "Ta chẳng biết gì," chàng thừa nhận với nụ cười bên khoé miệng.

      Victoria nhìn lên gương mặt như những nét khắc với nụ cười thơ trẻ của chàng và nàng nghĩ chàng chưa bao giờ trông đẹp trai đến đáng như vậy. Cảm thấy chính mình cũng thư thái thể nào tưởng được, nàng , " cần phải gì cả - trừ 'Cảm ơn' nếu muốn thế."

      "Cảm ơn," chàng bằng giọng trầm đục kỳ lạ.

      Hãy cảm ơn ta bằng nụ hôn. Ý nghĩ đó nhảy vào tâm trí Victoria từ nơi hư vô nào đó và từ ngữ vọt ngay ra miệng nàng trước khi nàng kịp dừng nó lại. "Hãy cảm ơn em bằng nụ hôn," nàng nhắc chàng với nụ cười hớn hở.

      Jason hít hơi thở dài run rẩy như thể chàng phải dốc lòng làm việc khó khăn; rồi chàng đặt hai bàn tay lên bàn ở hai bên người nàng và cúi xuống. Chàng chạm môi chàng vào môi nàng, và ngọt ngào trong động chạm của chàng vượt quá ngưỡng chịu đựng. Đầu Victoria nghiêng ra sau dưới sức ép của miệng chàng, đánh đổ thăng bằng của nàng, và, khi Jason ngẩng đầu lên để lùi ra, nàng níu chặt lấy tay chàng kéo lại. Với Jason, khi đôi tay nàng níu lấy cánh tay chàng, giữ chặt chàng trong cái tư thế nghiêng xuống của chàng, mọi giống như lời mời gọi người chết đói vào bữa đại tiệc vậy. Miệng chàng lao xuống miệng nàng, chuyển động với tất cả mãnh liệt trìu mến, và khi nàng bắt đầu hôn trả lại chàng, nụ hôn của chàng trở nên mãnh liệt hơn. Chàng tách đôi môi nàng ra bằng lưỡi chàng, âu yếm nàng, đòi hỏi nàng đáp lại.

      Nàng bẽn lẽn chạm lưỡi vào chàng, và Jason còn kiểm soát. Chàng rên lên và ôm choàng lấy nàng, nhấc nàng lên khỏi bàn và kéo nàng sát lại bên chàng. Chàng cảm thấy bàn tay nàng lướt lên ngực chàng và tha thiết ôm vòng sau cổ chàng, giữ mặt chàng kề sát mặt nàng, và khuyến khích chàng cảm nhận được trong cử chỉ của nàng đốt bùng ngọn lửa đam mê trong chàng khiến cho cả lý trí của chàng hầu như bị xoá sạch. Ngược lại với ý chí của chàng, tay chàng trượt từ lưng nàng ra trước mình nàng, rồi di chuyển lên , ôm lấy vùng đồi chín mọng của bộ ngực nàng. Victoria run lên vì gần gũi trong những động chạm ve vuốt của chàng, nhưng thay vì tách rời ra như Jason tưởng, nàng áp sát thân mình nàng vào khuấy động cứng ngắc của chàng, cũng chìm đắm trong nụ hôn đầy đam mê giống như chàng vậy.

      Giọng vui vẻ của Thuyền trưởng Farrell vang lên trong hành lang, ngay trước cửa phòng làm việc: "Đừng bận tâm, Northrup, tôi biết đường rồi." Cửa phòng làm việc bật mở và Victoria giật mình gỡ ra khỏi vòng ôm của Jason. "Jason, tôi—" Thuyền trưởng Farrell mở lời khi ông bước vào phòng làm việc. Ông dừng phắt lại, nụ cười hối lỗi nở mặt ông khi nhìn thấy đôi má chín hồng của Victoria và vẻ nhăn nhó tối tăm mặt Jason. "Đáng lẽ tôi nên gõ cửa trước."

      "Chúng tôi xong rồi," Jason khô khan .

      thể nhìn vào ánh mắt của người bạn của nàng, Victoria thoáng mỉm nụ cười về phía Jason và lẩm bẩm gì đó về việc lên gác thay áo cho bữa tối.

      Thuyền trưởng Farrell đưa tay ra. " thế nào hả Jason?"

      "Tôi chắc nữa," Jason lơ đãng trả lời trong lúc ngắm nhìn Victoria rời .

      Đôi môi của Mike Farrell cong tớn lên vì cười, nhưng niềm vui thích của ông dần hoá thành vẻ quan tâm khi Jason quay và bước về phía cửa sổ. Như thể là mệt mỏi chịu nổi, chàng lướt bàn tay sau gáy, xoa bóp những thớ thịt căng thẳng ở đó khi chàng đứng nhìn ra ngoài bãi cỏ.

      "Có gì sai sao?"

      Câu trả lời của Jason là tiếng cười khắc nghiệt. " có gì sai cả, chú Mike ạ. có gì mà tôi đáng chịu. Và có gì mà tôi thể chăm nom."

      Khi Mike ra về giờ sau đó, Jason ngã người trong ghế và nhắm mắt lại. Niềm khao khát Victoria đốt bùng lên trong chàng vẫn còn day dứt như ngọn lửa lan toả trong bụng chàng . Chàng muốn nàng nhiều đến nỗi phải nghiến chặt hai hàm răng lại và cố dè nén niềm thôi thúc xông lên gác và chiếm lấy nàng ngay lập tức. Chàng cảm thấy muốn xiết cổ nàng vì bảo chàng là người chồng "chu đáo" và nuôi ả tình nhân.

      dâu trẻ con của chàng làm chàng rối tung lên. Nàng muốn chơi cờ và đánh bài với chàng; bây giờ nàng thử thò tay vào trò chơi kích thích hơn- trêu chọc chàng. Victoria trở thành người ưa đùa cợt, và nàng có ảnh hưởng cách đầy bản năng, rất cao tay. Nàng ngồi lên bàn, ngồi lên tay vịn ghế của chàng, nàng mang cho chàng món quà, nàng đề nghị chàng nụ hôn. Chàng thắc mắc cách tàn nhẫn liệu có phải nàng làm như chàng là Andrew khi chàng hôn nàng mấy phút trước hay , như thể nàng làm như chàng là Andrew khi họ cưới nhau.

      Phẫn nộ vì thèm muốn ngừng nghỉ của cơ thể chàng đối với nàng, chàng đứng bật dậy và lướt nhanh lên các bậc cầu thang lượn vòng. Chàng biết chàng cưới người phụ nữ của người đàn ông khác - chỉ là chàng mong chờ nó làm chàng muộn phiền đến vậy. Chỉ có lòng tự hào ngăn chàng ép buộc nàng vào giường với chàng lần nữa. Lòng tự hào, và hiểu biết rằng khi điều đó qua , chàng chẳng cảm thấy thoả mãn nhiều nhặn gì hơn chàng cảm thấy sau đêm tân hôn của họ.

      Victoria nghe thấy chàng lại trong phòng chàng và nàng gõ cánh cửa nối hai phòng. Chàng gọi nàng vào, nhưng nụ cười của nàng đột ngột nhạt khi nàng bước vào và thấy Franklin, hầu cận của chàng, gói gém đồ đạc trong khi Jason chất giấy tờ từ cái đống bàn trước lò sưởi vào chiếc cặp da. " đâu đấy?" Victoria thở dồn.

      "London."

      "Nhưng—tại sao chứ?" nàng khăng khăng hỏi, thất vọng đến nỗi nàng thể suy nghĩ được nữa.

      Jason liếc nhìn người hầu của chàng. "Ta kết thúc việc gói gém, Franklin." Chàng chờ cho đến khi người hầu rút lui và đóng cửa, rồi ngắn gọn, "Ta có thể làm việc tốt hơn ở đó."

      "Nhưng tối qua thể London và ở lại đó với em đêm nay, bởi vì phải ở lại đây để gặp những người nào đó vào sáng mai mà."

      Jason ngừng việc nhét giấy tờ vào cặp và đứng thẳng dậy. Chàng với vẻ thô bạo có chủ ý, "Victoria, nàng có biết chuyện gì xảy ra với người đàn ông khi ta bị kẹt trong tình trạng kích thích dục tính được giải thoát hàng mấy ngày trời lúc ?"

      "," Victoria mệt mỏi , và lắc đầu để khẳng định.

      "Nếu thế ta giải thích cho nàng hiểu," chàng gầm gừ.

      Victoria lo sợ lắc đầu. "Em - em cho là nên làm thế - khi có tâm trạng thế."

      "Ta chẳng có 'tâm trạng' gì trước khi ta gặp nàng cả," Jason buông lời. Quay lưng lại phía nàng, chàng bám chặt tay vào thành lò sưởi và nhìn chằm chặp xuống sàn nhà. "Ta cảnh cáo nàng, quay trở về phòng nàng ngay trước khi ta quên ta được cho là người chồng "chu đáo" thế nào và chẳng thèm London nữa."

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      26.2

      Victoria cảm thấy nôn nao. " đến chỗ nhân tình của , phải thế ?" nàng nghẹn ngào hỏi, nhớ lại mà thể tin được sao chàng lại ngọt ngào đến thế lúc nàng tặng chàng món quà của chàng.

      "Nàng bắt đầu có cái vẻ khó chịu của bà vợ ghen tuông rồi đấy," chàng qua kẽ răng.

      "Em thể đừng được, em là người vợ."

      "Nàng có cái ý tưởng khác người về chuyện làm người vợ nghĩa là thế nào," chàng cáu kỉnh châm biếm. "Giờ ra khỏi đây ngay."

      "Chết tiệt !" Victoria nổi đoá. "Em biết làm vợ là làm thế nào, thấy hay sao? Em biết nấu nướng, biết may vá và chăm sóc chồng, nhưng cần em làm điều đó, bởi vì có người chăm lo cho . Và để em điều này nữa, Đức ngài Fielding," nàng tiếp tục, tự cho mình nổi giận đùng đùng, "Em có thể phải là người vợ tốt, nhưng mà người chồng quá quắt! Khi em đề nghị chơi cờ với , nổi giận. Khi em cố vỗ về , phát bực—"

      Nàng thấy đầu Jason ngẩng phắt lên, nhưng nàng quá giận nên chẳng mảy may để ý vẻ mặt sững sờ của chàng. "Và khi em mang tặng món quà, bỏ London gặp tình nhân!"

      "Tory," chàng đau đớn , "lại đây."

      ", em chưa xong!" Victoria bùng nổ trong cơn giận dữ bẽ bàng. " với tình nhân của , nếu đó là điều muốn, nhưng mà đừng có trách em khi chẳng bao giờ có con trai. Có thể em ngây thơ, nhưng em ngốc đến nỗi tin được rằng em có thể sinh em bé được mà có - có chút hợp tác từ phía !"

      "Tory, xin em đến đây ," chàng khàn khàn nhắc lại.

      Cái cảm xúc thô tháp trong giọng chàng cuối cùng cũng làm Victoria chú ý và bỗng dưng làm tan biến cơn giận của nàng, nhưng nàng vẫn còn sợ bị chối bỏ lần nữa nếu nàng đến với chàng. "Jason, em cho là biết muốn gì. muốn đứa con trai, nhưng—"

      " biết chính xác điều muốn," chàng phản đối, mở rộng vòng tay với nàng. "Nếu em đến đây, cho em thấy. ..."

      Mê hoặc vì lời mời gọi khích động trong đôi mắt màu lục ấy và điệu êm dịu như nhung trong giọng trầm ấm của chàng, Victoria chậm chạp bước lên trước và thấy mình được bao bọc trong vòng tay xiết chặt. Miệng chàng mở ra miệng nàng, nghiêng ngả trong nụ hôn khuấy đảo đến điên cuồng, dữ dội khiến hơi nóng ran lên xuyên suốt người nàng. Nàng cảm thấy cái sức ép dâng lên tha thiết của thân thể chàng áp vào nàng trong khi tay chàng vuốt ve đầy chiếm hữu lên lưng và ngực nàng, xoa dịu nỗi sợ hãi của nàng, nhóm lên ngọn lửa khát vọng bất cứ nơi nào chàng chạm tới. "Tory," chàng hổn hển trong tiếng thầm rời rạc, trượt môi chàng xuống cổ nàng và gây nên những cơn chấn động vui sướng dọc sống lưng nàng. "Tory," chàng lặp lại nhức nhối và vùi môi chàng vào môi nàng lần nữa.

      Chàng hôn nàng chậm, sâu, và rồi với niềm khao khát thúc dục, chàng lướt tay xuống hai bên sườn nàng, ôm lấy mông nàng và kéo chặt nàng ép vào nơi khuấy động cứng rắn của chàng, làm nàng rên lên tiếng rên của niềm khát khao sơ khai, thuần tuý.

      Với đôi môi vẫn khoá chặt vào môi nàng, chàng vòng tay xuống dưới đầu gối nàng và bế nàng lên tay. Chìm đắm trong chốn nhiệm màu nóng bỏng, run rẩy của đôi tay và đôi môi chàng, Victoria cảm thấy thế gian như đứng lại khi chàng gượng đặt nàng lên giường. Cuồng dại bám lấy cái vũ trụ đẹp đẽ nơi chẳng có gì tồn tại ngoài chồng nàng, nàng nhắm chặt mắt khi chàng trút bỏ áo quần. Nàng cảm thấy sức nặng của chàng đè lên giường, và nàng cố đè nén nỗi sợ hãi khi nàng chờ chàng cởi chiếc áo choàng của nàng ra.

      Thay vì thế, chàng dịu dàng hôn lên đôi mắt nhắm chặt của nàng và vòng tay ôm nàng, nhàng kéo nàng áp vào chàng. "Nào công chúa," chàng thầm, điệu trầm đục của giọng chàng cũng ngọt ngào bên tai nàng như là chiều, "xin hãy mở mắt ra. vồ lấy em đâu, hứa đấy."

      Victoria nuốt khan và mở mắt ra, cảm thấy nhõm hơn tất cả vì chàng chu đáo tắt hết đèn ngoại trừ vài ngọn nến thành lò sưởi tận bên kia phòng.

      Jason nhìn thấy nỗi sợ trong đôi mắt xanh mở to của nàng và chàng nghiêng xuống khuỷu tay, tay còn lại đưa lên ve vuốt những búp tóc hung đỏ rối tung xoã tràn gối chàng. ai ngoài chàng từng chạm vào nàng, chàng nghiêm trang nghĩ. Niềm tự hào dâng lên trong chàng vì ý nghĩ ấy. trong sáng, can đảm, xinh đẹp này dâng bản thân nàng cho chàng, và chỉ mình chàng thôi. Chàng muốn đền bù cho nàng vì đêm tân hôn của họ, để làm nàng rên rỉ sung sướng và bám chặt lấy chàng.

      Làm ngơ cơn nhức nhối thôi thúc phía dưới thắt lưng chàng, chàng chạm môi mình vào tai nàng. " biết em nghĩ gì," chàng êm ái , "nhưng trông em khiếp sợ đến chết được. có gì khác biệt so với mấy phút trước khi chúng ta hôn nhau đâu."

      "Chỉ trừ là chẳng có chút áo quần nào nữa cả," Victoria run run nhắc chàng.

      Chàng nén lại nụ cười. "Đúng rồi. Nhưng em cũng thế."

      lâu đâu, nàng nghĩ, và nàng nghe thấy tiếng hừ gợi cảm trầm của chàng như thể chàng đọc được suy nghĩ của nàng.

      Chàng hôn lên khoé mắt nàng. "Em có thích cứ mặc áo choàng như vậy ?"

      Người vợ mà chàng lấy trinh trắng cách tàn bạo, nhanh chóng chút e dè ấy nhìn vào mắt chàng, đặt tay lên ngực chàng, và thào êm dịu, "Em muốn làm vui. Và em nghĩ là muốn để em cứ mặc nó thế."

      Với tiếng rên trầm, Jason cúi xuống và hôn nàng thiết tha mãnh liệt, chàng run rẩy thể kiểm soát được khi nàng hôn trả lại chàng trong trìu mến ngây thơ làm cho niềm khao khát bùng lên trong chàng như đám cháy rừng. Chàng dứt môi ra khỏi môi nàng. "Tory," chàng gượng , "nếu em làm vui hơn cả khi em hôn , chết vì sung sướng mất."

      Chàng hắt ra hơi thở run run khi chàng tháo thắt lưng chiếc áo choàng nhung của nàng, nhưng khi chàng sắp sửa gạt chiếc áo ra, nàng dữ dội níu chặt lấy bàn tay chàng. " mở nó ra nếu em muốn làm thế, em ," chàng hứa, tay chàng để yên dưới tay nàng. " chỉ hy vọng chẳng còn gì ngăn cách chúng ta - còn hiểu lầm, còn những cánh cửa, còn cả áo quần. cởi hết để cho em thấy , chứ phải để làm em sợ."

      Nàng rùng mình trước lời giải thích dịu dàng của chàng và nhấc tay khỏi tay chàng, rồi trước niềm vui mãnh liệt của chàng, Victoria vòng tay quanh cổ chàng và dâng mình lên cho chàng.

      Chiếc áo choàng của nàng rơi ra mất dưới những ngón tay sục sạo của chàng và chàng cúi đầu xuống hôn nàng, ngón tay chàng cọ lên núm vú nàng, lưỡi chàng trượt qua môi nàng, thúc dục chúng mở ra cho lưỡi chàng thăm dò. Thay vì chỉ thuận theo nụ hôn tha thiết của chàng, Victoria kéo lưỡi chàng vào miệng nàng, ôm chặt tay quanh cổ chàng, và đón nhận lưỡi chàng đâm vào. Dưới lòng tay chàng núm vú nàng dựng dậy kiêu hãnh, và Jason dứt miệng chàng khỏi miệng nàng, cúi đầu xuống ngực nàng.

      Victoria giật mình kháng cự, và chàng nhìn lên nàng ngạc nhiên khi chàng lại nhận ra rằng chưa người đàn ông nào từng đụng chạm hay hôn nàng như chàng làm. " làm em đau đâu, em ," chàng thầm cam đoan với nàng, và áp môi chàng vào chiếc nụ cứng lên, hôn nó, ấp iu nó cho đến khi chàng cảm thấy Victoria thư giãn, rồi chàng chậm rãi mở rộng đôi môi, hút núm vú nàng vào trong miệng chàng.

      ngạc nhiên sững sờ của Victoria vì chàng muốn nhấm nháp vú nàng nhường chỗ cho tiếng rên giật mình vì sung sướng mãnh liệt khi núm vú nàng được hút vào miệng chàng và áp lực miệng chàng kéo ra bắt đầu tăng mạnh hơn, ngậm chặt quanh núm vú cho đến khi cơn khát khao buốt nhói dâng từng đợt nhịp nhàng suốt thân thể nàng. Những ngón tay nàng luồn vào mái tóc quăn đen của chàng, giữ mái đầu chàng sát vào nàng như thể nàng muốn chàng đừng bao giờ rời ra- cho đến khi nàng cảm thấy tay chàng đột ngột trượt xuống giữa hai chân nàng.

      "!" tiếng thầm hoảng sợ buột ra từ nàng, và nàng khép chặt hai chân lại. Thay vì làm Jason giận dữ như nàng sợ, kháng cự của nàng chỉ đem lại tiếng cười khàn đục cố nén của chàng.

      Bằng cử động uyển chuyển chàng trườn lên hôn đôi môi nàng trong cơn đói khát choáng ngợp, sơ khai. "Có," chàng thầm, đôi môi chàng vầy vò lui tới môi nàng. "Ôi, có chứ ..." Tay chàng lại trườn xuống dưới, nhàng mân mê vùng tam giác giữa hai chân nàng, ngón tay chàng đùa nghịch nàng cho đến khi trân cứng rời bỏ đôi chân nàng và đùi nàng giãn ra, đầu hàng trước thuyết phục dịu dàng mà cương quyết của chàng. Jason ấn ngón tay vào nàng và ấm áp ẩm ướt của nàng chờ đón nơi đó gần như làm sụp đổ kiềm chế của chàng. Chàng thể tin được nóng bỏng nơi nàng, cũng thể tin thoải mái tự nhiên mà với nó nàng làm chàng rồ dại- bởi vì khi Victoria trao từng phần riêng biệt của thân thể nàng cho chàng, nàng cho hết, giữ lại chút gì. Chàng di chuyển ngón tay chàng ở trong nàng và hông nàng nhấc lên, uốn cong ngọt ngào dưới tay chàng trong khi nàng bám chặt vào vai chàng, móng tay nàng đâm sâu vào da thịt chàng. Ôm hai tay vào hai bên mình nàng, chàng di chuyển phần lên nàng.

      Trái tim của Victoria nhảy lên vì niềm sung sướng rộn ràng trộn lẫn với nỗi khiếp hãi đờ đẫn khi nàng cảm thấy hơi nóng đòi hỏi của cái phần đàn ông của chàng ấn vào giữa hai chân nàng, nhưng thay vì vào trong nàng, Jason xoay hông chàng áp vào nàng trong nhịp điệu nhàng, từ từ làm cho nàng điên lên vì niềm sung sướng mãnh liệt dập dồn, cho đến khi còn sợ - chỉ còn niềm khao khát nhức nhối được có chàng chìm ngập trong nàng.

      Đầu gối chàng gạt hai chân nàng ra. "Đừng sợ," chàng khàn khàn . "Em đừng sợ ."

      Victoria chậm chạp mở mắt ra và nhìn người đàn ông phía nàng. Gương mặt chàng cứng cỏi và tối lại vì đam mê, đôi vai và tay chàng căng ra vì gượng lại, hơi thở chàng nhanh và nhọc nhằn. Như bị thôi miên, nàng chạm ngón tay lên đôi môi gợi cảm của chàng, bản năng nàng nhận ra chàng muốn nàng cuồng nhiệt biết chừng nào và chàng tự kiềm chế biết mấy để ngăn mình chiếm lấy nàng. " dịu dàng biết bao nhiêu," nàng nghẹn ngào thầm , " dịu dàng . .."

      tiếng rên trầm vỡ ra từ lồng ngực Jason và kiềm nén của chàng vỡ vụn. Chàng lao vào trong nàng lưng chừng rồi nhàng lùi ra, lao vào sâu hơn lần sau, và lần sau nữa, cho đến khi nàng cong người lên bên dưới chàng và chàng đâm xuyên hết cả chiều dài của chàng vào nơi ấm áp của nàng. Mồ hôi ướt đẫm trán chàng khi chàng cố nén lại những nhu cầu đau đớn của bản thân chàng và bắt đầu chuyển động nhàng bên trong nàng và nhìn ngắm nét mặt nàng. Mái đầu nàng lắc lư gối khi nàng vươn về phía chàng trong khát khao run rẩy, ấn hông nàng mạnh vào hai đùi rung động của chàng, vươn tới hoàn thiện bùng nổ mà chàng dốc sức mang lại cho nàng. Chàng nghe thấy tiếng thở điên cuồng của nàng và bắt đầu tăng nhanh nhịp điệu của những cú thúc sâu của chàng. "Bắt lấy nó, Tory," chàng thốt lên khàn đục. " mang nó lại cho em. hứa."

      cơn khoái cảm đê mê xuyên thấu toàn bộ thân thể Victoria, mang đến từng đợt cảm giác sung sướng cuộn trào trong nàng mỗi lúc nhanh cho đến khi nó bùng nổ khiến tiếng kêu xé ra từ trong cổ nàng. Jason cúi đầu hôn nàng lần dữ dội sau cùng, rồi chàng đâm sâu vào nàng, đến cùng nàng trong quên lãng ngọt ngào.

      Lo sợ sức nặng của chàng đè bẹp nàng, chàng nằm nghiêng lại, kéo cả nàng theo chàng, thân thể chàng vẫn còn gắn liền thân thiết với thân thể nàng. Khi hơi thở khó khăn của chàng bình ổn lại, chàng hôn lên trán nàng và vuốt ve gạt mái tóc rối tung, óng ả của nàng ra khỏi trán. "Em cảm thấy thế nào?" chàng nhàng hỏi.

      Đôi mi dài cong vút của Victoria xao động và đôi mắt như hồ thu sâu thẳm của nàng đầy ngạc nhiên nhìn vào mắt chàng. "Em cảm thấy như người vợ," nàng thầm.

      Chàng khàn khàn cười vì điều đó, lần ngón tay chàng theo đường cong tuyệt diệu của gò má nàng, và nàng rúc vào chàng. "Jason," nàng , giọng nàng dập dồn vì cảm xúc khi nàng ngước đôi mắt lên nhìn vào mắt chàng. "Có điều này em muốn với ."

      "Gì thế?" chàng hỏi với nụ cười trìu mến.

      Rất giản dị, chút ngại ngùng, nàng , "Em ."

      Nụ cười của chàng phai .

      " thế. Em a...—"

      Chàng ấn ngón tay vào môi nàng làm nàng im lặng, và chàng lắc đầu. ", em đâu," chàng với vẻ cứng rắn lặng lẽ thể nào lay chuyển. "Em cũng đừng nên thế. Đừng cho nhiều hơn những gì em cho, Tory."

      Victoria đưa mắt chỗ khác và chẳng gì, nhưng chối bỏ của chàng khiến nàng đau đớn hơn là nàng hình dung nhiều. Nằm trong vòng tay chàng, lời chàng quay trở lại để ám ảnh nàng. ... Ta cần tình của em. Ta muốn nó.

      Ngoài hành lang, Franklin gõ cửa, định xem thử Đức ngài Fielding có muốn giúp đỡ gói ghém đồ đạc hay . Khi ai trả lời, ta cho rằng đức ngài của ta hẳn ở đâu đó trong phòng và, theo thói quen, ta cứ tự ý mở cửa.

      ta bước bước vào căn phòng ánh sáng mờ ảo và chớp mắt, giật mình dán mắt vào hai người nằm chiếc giường bốn cọc trụ vĩ đại, rồi khiếp hãi nhảy sang nhìn đống áo quần mà Jason lấy ra khỏi tủ áo của chàng và bây giờ nằm đống lộn xộn sàn nhà bên cạnh giường. hầu mẫn cán cắn môi nén lại niềm thôi thúc dâng ngút muốn nhón chân tới và gỡ chiếc áo dạ phục cắt may tuyệt hảo của ông chủ ta khỏi cái quần ống chẽn bằng da hoẵng. Thay vì thế, Franklin khôn ngoan lui ra khỏi phòng, đóng cửa lại với tiếng cách .

      Khi ở ngoài hành lang rồi, nỗi đau buồn vì mớ áo quần bị xử tệ của Đức ngài Fielding nhường chỗ cho niềm vui sướng hân hoan trước điều mà ta vừa chứng kiến. Quay người lại, ta chạy bổ xuống hành lang và bổ nhào ra ngoài ban công nhìn xuống đại sảnh bên dưới. "Ông Northrup!" ta thào ầm ĩ, nhoài cả người chới với hàng chấn song và điên cuồng vẫy Northrup, người đứng gần cửa trước, "Ông Northrup, tôi có tin cực quan trọng! Đến gần đây để chúng ta bị nghe trộm.. . ."

      Dọc phía dưới hành lang bên trái Franklin, hai hầu cảnh giác chạy bổ ra khỏi những căn phòng họ lau chùi, va cả vào nhau và bá vai nhau cùng háo hức lắng nghe cái tin mà Franklin có. Bên phải ta chàng giúp việc khác bỗng dưng ra trong hành lang và bắt đầu năng nổ đánh bóng tấm gương bằng sáp ong và dầu chanh.

      "Chuyện xảy ra!" Franklin thào với Northrup, che dấu tin tức của ta bằng những thuật ngữ mơ hồ cách thông minh đến mức ta tin chắc ai có thể hiểu được ngay cả khi họ trộm nghe thấy.

      " chắc ?"

      "Đương nhiên tôi chắc," Franklin , cảm thấy bị lăng mạ.

      nụ cười ngắn ngủi nở bừng gương mặt khắc khổ của Northrup, nhưng ông nhanh chóng nghiêm mặt lại, co mình vào dưới cái mặt nạ trịnh trọng xa cách thường ngày. "Cảm ơn, ông Franklin. Trong trường hợp đó, tôi cho xe ngựa quay lại chuồng."

      vậy rồi, Northrup quay và tiến ra phía cửa. Mở nó ra, ông bước ra ngoài đêm tối, nơi cỗ xe sang trọng sơn màu hạt dẻ với gia huy mạ vàng của Wakefield gắn cánh cửa đứng đợi, những ngọn đèn của nó sáng rực rỡ trong màn đêm. Bốn con tuấn mã màu hạt dẻ ăn rơ với cỗ xe đóng cương giẫm chân, lắc lư những chiếc bờm dài và khua lách cách dây cương trong vẻ nôn nóng muôn chạy . thể thu hút chú ý của những người đánh xe mặc chế phục ngồi ngay đơ nóc xe, Northrup bước xuống bậc thềm ra tận lối .

      "Đức ông," ông với người đánh xe bằng cái giọng uy quyền, lạnh lùng nhất của ông, " cầu phục vụ của ông tối nay. Ông có thể cho ngựa vào chuồng ."

      "Ông cần xe á?" đánh xe John kêu lên ngạc nhiên. "Nhưng chính ông nhắn tôi giờ trước là ông muốn thắng ngựa vào mà, và còn phải nhanh lên nữa!" .

      "Kế hoạch của ông thay đổi." Northrup lạnh lẽo .

      đánh xe John thở ra hơi dài buồn bực và quắc mắt nhìn người quản gia khó chơi. "Tôi cho ông biết, có sai lầm chi đây. Đức ông định London—"

      "Đồ đần! Ông định London. Thay vì thế bây giờ ông nghỉ đêm!"

      "Vào lúc bảy giờ rưỡi á—" Khi Northrup quay lưng và hùng dũng vào nhà, nụ cười toe toét đầy hiểu biết bỗng nhiên bừng nở gương mặt của đánh xe. Thụi cùi chỏ vào mạng sườn người bạn đồng hành của ta, người đánh xe nhìn ta cười cợt và , "Tớ nghĩ Phu nhân Fielding quyết định các tóc đen bi giờ lỗi mốt rùi." Rồi ta đánh xe về phía trại ngựa nơi ta có thể chia xẻ tin tức với mấy người mã phu.

      Northrup bước thẳng vào phòng ăn, nơi O'Malley thầm huýt sáo vui vẻ và cất những thứ đồ sứ mỏng manh mà ta bày ra trước đây cho bữa tối mình của Victoria khi ta biết được dự định bất thần rời London của ông chủ. "Có thay đổi, O'Malley," Northrup .

      "Ừa, thưa ông Northrup ," hầu láo xược vui vẻ đồng ý, "chắc chắn có."

      " có thể gỡ mấy tấm vải phủ ra khỏi bàn."

      "Nhất trí, tôi làm rồi đấy."

      "Tuy nhiên, Đức ông và phu nhân Fielding có thể muốn ăn tối muộn."

      "Ở lầu," O'Malley dự đoán với nụ cười nhăn nhở.

      Northrup cứng người lại và bước . "Thằng cha Ailen xấc láo chết tiệt!" ông lầm bầm giận dữ.

      "Đồ huênh hoang vênh váo!" O'Malley đáp trả vào lưng ông.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 27

      "Buổi sáng tốt lành, thưa ," Ruth vẻ tươi tắn rạng rỡ.

      Victoria xoay người trong chiếc giường vĩ đại của Jason, nụ cười mơ màng nở môi nàng. "Chào Ruth. Mấy giờ rồi?"

      "Mười giờ ạ. Em mang chiếc áo choàng cho chứ?" hỏi, nhìn quanh tìm cái đống áo xống bị vứt bỏ và vải phủ giường sàn nhà trong câu chuyện truyền tụng giữa đám gia nhân.

      Khuôn mặt Victoria nóng lên, nhưng nàng quá uể oải, quá mệt mỏi cách dễ chịu để cảm thấy điều gì khác ngoài bối rối vì bị bắt gặp giường Jason với áo xống vung vãi khắp mọi nơi. Chàng nàng thêm hai lần trước khi họ ngủ thiếp , và lần nữa vào sáng sớm hôm nay. "Đừng bận tâm, Ruth," nàng lẩm bẩm. "Tôi nghĩ tôi muốn ngủ thêm chút."

      Khi Ruth rời , Victoria lăn sấp xuống và rúc mình vào sâu hơn trong đống gối, nụ cười đọng môi nàng. Thiên hạ cứ nghĩ Jason Fielding lạnh lùng, khắc nghiệt và thể tiếp cận, nàng nhớ lại với nụ cười bí . Họ sửng sốt biết mấy nếu họ biết được trong giường chàng là người tình dữ dội, đam mê, dịu dàng đến thế nào. Hoặc có lẽ rốt cuộc đó chẳng phải là bí mật gì, nàng nghĩ, nụ cười của nàng lung lay chút. Nàng thấy phụ nữ có chồng thường nhìn Jason thèm thuồng như thế nào và, vì họ thể nào cưới chàng, chắc hẳn họ mong muốn có chàng như tình nhân.

      Khi nàng nghĩ về điều đó, nàng nhớ lại bao nhiêu là lần tên chàng gắn liền với tên những quí bà quí có chồng xinh đẹp nào đó mà những ông chồng của họ lại già nua xấu xí. Chẳng nghi ngờ gì có nhiều phụ nữ trong cuộc đời chàng trước nàng, vì chàng biết chính xác hôn nàng như thế nào và chạm vào đâu để làm thân thể nàng cuồng lên vì ham muốn.

      Victoria gạt những ý nghĩ bạc nhược ấy ra khỏi đầu. Chẳng quan trọng gì việc có bao nhiêu phụ nữ biết được vẻ đẹp hoang dã, dị giáo khi chàng làm tình, bởi vì từ bây giờ trở , chàng là của nàng và chỉ của nàng mình thôi. Đôi mắt phiêu du của nàng dừng lại khi nàng để ý thấy chiếc hộp đựng đồ trang sức màu đen nằm chiếc bàn cạnh giường. quan tâm gì nhiều lắm, nàng thò tay ra khỏi tấm chăn lụa và đưa ra mở chốt chiếc hộp. chiếc vòng cổ bằng ngọc bích lộng lẫy nằm bên trong, cùng mẩu giấy trong đó Jason viết, "Cảm ơn vì đêm thể nào quên."

      khó chịu làm nhăn nhúm vầng trán phẳng phiu của Victoria. Nàng ước chàng đừng tranh cãi khi nàng với chàng rằng nàng chàng. Nàng ước chàng cũng nàng. Và đặc biệt nàng ước chàng ngưng cái việc dúi nữ trang vào tay nàng bất kỳ khi nào nàng làm chàng vui. Cái món đồ rẻ rúng này, đặc biệt, có cảm giác khó chịu như là món chi trả cho phục vụ được hiểu như là ...

      Victoria giật nảy mình tỉnh ngủ. gần trưa và Jason bảo nàng rằng cuộc gặp gỡ của chàng sáng nay kết thúc trước trưa. Hăng hái muốn gặp chàng và đắm mình trong ấm áp của nụ cười chàng, nàng mặc vào chiếc váy màu tím hoa oải hương xinh xắn với tay áo dài mềm mại kết lại thành những chiếc nẹp rộng nơi cổ tay. Nàng bồn chồn cựa quậy trong khi Ruth rối rít chải tóc nàng cho đến tận khi nó bóng cả lên, rồi cuộn nó lại thành những búp tóc dày kết bằng những dải băng bằng sa tanh tím.

      Ngay khi làm xong, Victoria vội xuống sảnh, rồi tự buộc mình phải với nhịp độ đoan trang hơn chút khi nàng xuống bậc cầu thang rộng lớn. Northrup thực mỉm cười với nàng khi nàng hỏi Jason quanh quẩn ở đâu, và khi nàng ngang qua O'Malley trong hành lang đường đến phòng làm việc của Jason, nàng có thể thề là hầu người Ai len nháy mắt với nàng. Nàng vẫn còn thắc mắc chuyện đó khi nàng gõ cánh cửa phòng Jason và bước vào. "Chào ," nàng rạng rỡ . "Em nghĩ chắc muốn cùng ăn với em."

      Jason hầu như nhìn về phía nàng. "Xin lỗi, Victoria. Ta bận."

      Cảm thấy khá giống đứa trẻ phiền nhiễu vừa bị thế vào chỗ nàng cách kiên quyết, nhưng lịch , Victoria ngập ngừng hỏi, "Jason—tại sao làm việc cần mẫn vậy?"

      "Ta thích làm việc," chàng điềm nhiên .

      ràng chàng thích thế hơn là cùng nàng, Victoria nhận ra, bởi vì chắc chắn là chàng cần tiền. "Em xin lỗi vì làm gián đoạn," nàng lặng lẽ . "Em làm thế nữa."

      Khi nàng ra, Jason dợm kêu lên với nàng rằng chàng thay đổi ý định, thế rồi chàng dằn cơn bốc đồng đó xuống và ngồi lại vào bàn. Chàng muốn ăn cùng nàng, nhưng ở bên nàng quá nhiều là khôn ngoan gì cả. Chàng để Victoria làm phần dễ chịu của cuộc đời chàng, nhưng chàng để nàng trở thành trung tâm của nó. Chàng trao cho bất kỳ phụ nữ nào thứ quyền lực như thế đối với chàng.

      Victoria cười phá lên khi cậu nhóc Billy sử dụng thanh kiếm giả trận địa phía sau nhà trẻ mồ côi và ra lệnh cho trong những đứa trẻ khác "leo cầu tàu"[x]. Với dải băng đen băng con mắt tốt của cậu lại, cậu bé khoẻ mạnh trông hệt tên cướp biển đáng .

      "Con có nghĩ dải băng ấy làm được mẹo đó ?" vị mục sư đứng cạnh nàng hỏi.

      "Con chắc. Cha con cũng ngạc nhiên như mọi người khác khi nó có tác dụng tốt với cậu bé bên nhà. Khi mắt cậu ấy thẳng lại, Papa thắc mắc liệu. thay vì chính con mắt bị khiếmkhuyết trongnhững trường hợp đó, có phải vấn đề nằm tại những cơ thịt kiểm soát chuyển động của con mắt hay . Nếu thế bằng cách che con mắt tốt , cơ chằng của con mắt hỏng thẳng lại khi chúng bị buộc phải sủ dụng đến."

      "Vợ ta và ta thắc mắc liệu con có dành cho chúng ta niềm vinh hạnh được ăn tối với con tối nay , sau khi lũ trẻ diễn xong vở rối của chúng. Nếu thế, phu nhân ạ, bọn trẻ ở đây may mắn có người bảo trợ tận tuỵ và hào phóng như con. Ta dám trại trẻ mồ côi nào toàn nước nơi mà trẻ mồ côi lại được ăn ngon, mặc đẹp hơn những đứa trẻ này hết, nhờ hào phóng của con đấy."

      Victoria mỉnh cười và dợm chối từ lời mời ăn tối tử tế ấy, rồi nàng đột nhiên thay đổi quyết định và nhận lời. Nàng cho đứa trẻ lớn nhất về Wakefield cùng với tin nhắn của nàng báo Jason là nàng ăn tối ở nhà mục sư, rồi nàng dựa vào gốc cây, ngắm bọn trẻ chơi trò cướp biển và tự hỏi biết Jason phản ứng thế nào với vắng mặt chưa từng có của nàng tối nay.

      là nàng chẳng có cách nào biết được liệu chàng có quan tâm hay . Cuộc sống trở nên rất lạ lùng, rất rối rắm. Bên cạnh những món nữ trang chàng tặng nàng trước đây, bây giờ nàng có thêm đôi vòng tai ngọc bích hợp với chiếc vòng cổ, những chiếc trằm kim cương, chiếc thoa hồng ngọc, và bộ ghim cài tóc kim cương cho mái tóc của nàng- cái gì đó cho mỗi đêm trong năm đêm liên tiếp chàng làm tình với nàng kể từ khi nàng thừa nhận nàng cố quyến rũ chàng.

      Mỗi đêm giường chàng lại nàng cuồng nhiệt. Mỗi sáng chàng để lại cho nàng món nữ trang đắt tiền, rồi hoàn toàn đẩy nàng ra khỏi tâm trí và cuộc sống của chàng cho đến khi chàng lại cùng nàng ăn tối và lên giường. Vì lối cư xử kỳ cục đó, Victoria nhanh chóng trở nên oán giận Jason cách điên đảo và càng điên đảo hơn nữa là căm ghét của nàng dành cho ngọc ngà châu báu.

      Có lẽ nàng có thể chịu đựng cái thái độ đó của chàng tốt hơn nếu chàng thực làm việc liên miên, nhưng chàng thế. Chàng dành giờ cưỡi ngựa với Robert Collingwood, thăm viếng người điền chủ, và làm đủ mọi chuyện khác. Victoria chỉ được kề cận chàng trong bữa tối và sau đó, khi họ lên giường. Cái nhận thức đó là cách mà cuộc sống của nàng tiếp diễn làm nàng buồn, rồi sau đó làm nàng giận. Hôm nay nàng dã giận đủ để mà quyết định tránh xa ngôi nhà vào giờ ăn tối.

      ràng là Jason muốn cái kiểu hôn nhân tiêu biểu như là mọi cuộc hôn nhân trong thiên hạ. Nàng được trông đợi là cứ con đường của nàng, chàng con đường của chàng. Những người sành điệu gần gũi bên nhau, nàng biết; làm thế được cho là tầm thường thông tục. Họ cũng nhận là họ nhau, nhung về mặt này, Jason lại cư xử khá là kỳ cục. Chàng bảo nàng đừng chàng, tuy thế chàng lại làm tình với nàng đêm này qua đêm khác, mỗi lần hàng giờ liền, nhấn chìm cảm xúc của nàng trong sung sướng cho đến tận khi nàng kêu lên bày tỏ tình của nàng dành cho chàng. Nàng càng khó khăn nén lại câu "em " bao nhiêu, việc làm tình của chàng càng trở nên cuồng nhiệt bấy nhiêu cho đến khi chàng ép được nàng thừa nhận, bằng tay chàng, bằng miệng chàng, bằng phần thân thể cứng rắn xuyên sâu của chàng. Khi đó và chỉ khi đó chàng mới để nàng có được bùng nổ ngây ngất mà chàng có thể cho hay giữ lại với nàng.

      Như thể là chàng muốn, chàng cần phải nghe thấy những lời ấy; tuy thế chẳng bao giờ, ngay cả khi chàng lên đến đỉnh cao tới ngưỡng của chính chàng, Jason chẳng bao giờ thế với nàng. Thân thể và trái tim nàng bị Jason biến thành nô lệ; chàng buộc nàng vào chàng - đầy chủ đích, khôn khéo, thành công, giữ nàng trong vòng câu thúc của khoái lạc nóng bỏng, mãnh liệt - tuy thế trong xúc cảm chàng lại tách xa nàng.

      Sau tuần như thế, Victoria quyết định bằng cách nào đó phải bắt chàng chia xẻ điều nàng cảm thấy và thừa nhận nó. Nàng , nàng thể, tin rằng chàng chẳng nàng- nàng có thể cảm thấy điều đó trong thiết tha của bàn tay chàng người nàng và niềm khao khát mãnh liệt của đôi môi chàng. Hơn nữa, nếu chàng muốn tình của nàng, tại sao chàng cứ phải nhất quyết ép cho được nàng ra điều ấy?

      Dựa những gì mà Thuyền trưởng Farrell bảo nàng, nàng hầu như có thể hiểu được chuyện tại sao Jason muốn tin tưởng nàng bằng cả trái tim. Nàng có thể hiểu được, nhưng nàng quyết tâm thay đổi tình hình. Thuyền trưởng Farrell Jason chỉ lần... lần và mãi mãi. Nàng vô cùng mong muốn được chàng như thế. Cólẽ nếu nàng quá sẵn sàng dành sẵn cho chàng như thế, chàng nhận ra chàng thiếu nàng, và thừa nhận cả điều đó với nàng. Ít ra đó cũng là hy vọng của nàng khi nàng gửi tin nhắn lịch đến cho chàng giải thích rằng nàng về nhà ăn tối.

      Ruột gan Victoria như lửa đốt trong cả buổi trình diễn múa rối và sau đó, trong bữa tối tại nhà mục sư, khi nàng chờ đến giờ nàng có thể quay về Wakefield và tự mình xem thử Jason phản ứng như thế nào với vắng mặt của nàng. Bất chấp nàng phản đối là cần thiết, vị mục sư khăng khăng hộ tống nàng về nhà đêm đó, suốt dọc đường cảnh cáo nàng về những hiểm hoạ nằm chờ phụ nữ đủ ngốc nghếch mà lang thang ra ngoài mình sau khi trời tối.

      Với cái hình ảnh tuyệt vời, nếu mà thừa nhận hơi khó tin, Jason quì xuống bên gối ngay cái lúc nàng về và bày tỏ tình với nàng bởi vì chàng nhớ nàng nhiều quá trong bữa tối, Victoria thực tế là chạy bổ vào nhà.

      Northrup thông báo với nàng rằng Đức ngài Fielding, sau khi biết được ý định của nàng ăn tối ở nơi nào đó, quyết định ăn cùng những người láng giềng và vẫn chưa về tới.

      Hết sức thất vọng, Victoria lên phòng nàng, lười biếng tắm cái và gội đầu. Chàng vẫn chưa về khi nàng tắm xong, thế nên nàng vào giường và đọc lướt qua cuốn tạp chí mà chẳng thích thú gì. Nếu ý Jason định giành thế thượng phong với nàng, Victoria chán nản nghĩ, chàng chẳng thể nào tìm được cách nào tốt hơn nữa - nàng tin chàng lại chịu lắm rắc rối như thể chỉ để dạy nàng bài học.

      sau 11 giờ khi cuối cùng nàng cũng nghe thấy chàng vào phòng và ngay lập tức nàng vồ lấy tờ tạp chí, nhìn chằm chặp vào nó như thể nó là thứ đáng mê nhất đời. Vài phút sau, chàng bước vào phòng nàng, cà vạt tháo ra, khuy áo sơ mi mở đến tận eo lưng, để lộ ra đám lông sẫm màu loăn xoăn phủ những cơ bắp màu đồng ngực chàng. Trông chàng cường tráng và đẹp trai đến nín thở, đến nỗi miệng Victoria trở nên khô khốc, nhưng nét mặt như chạm của Jason hoàn toàn điềm tĩnh. "Nàng về nhà ăn tối," đứng bên cạnh giường nàng, chàng .

      "," Victoria đồng ý, cố noi theo cái giọng điệu dửng dưng của chàng.

      "Tại sao?"

      Nàng nhìn chàng cách vô tư và lặp lại chính câu của chàng khi làm ngơ nàng . "Em thích chơi cùng những người khác, giống như là thích làm việc ấy." may là vẻ bình thản của nàng lại hơi thất thế, và nàng lo lắng thêm, "Em nghĩ là bận tâm khi em có ở đây."

      "Ta chẳng bận tâm chút nào," chàng , trước thất vọng ê chề của nàng, sau khi đặt nụ hôn chút dục niệm lên trán nàng, chàng quay về phòng riêng.

      Victoria chán chường nhìn những chiếc gối trống trải bên cạnh nàng. Trái tim nàng từ chối tin rằng chàng quan tâm nàng ở đây hay ở đây vào bữa tối. Nàng cũng muốn tin chàng định ngủ mình tối nay, và nàng nằm thao thức đợi chàng, nhưng chàng chẳng bao giờ tới.

      Nàng cảm thấy kinh khủng khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau - và đó là trước khi Jason bước vào phòng nàng, cạo râu trơn tru và toát lên vẻ tràn trề sinh lực- để hững hờ đề xuất, "Nếu nàng cảm thấy thiếu bạn bè, Victoria, có lẽ nàng nên lên thành phố hai ngày."

      Nỗi thất vọng xuyên qua nàng và chiếc lược trượt ra khỏi những ngón tay ủ rũ của nàng, nhưng niềm kiêu hãnh cứng đầu của nàng trỗi dậy cứu nàng và nàng khoác nụ cười rạng rỡ lên mặt. Mặc kệ chàng muốn gọi nàng là chậm hiểu hay chàng muốn rũ bỏ nàng, cho dù lý do của chàng là gì, nàng làm như chàng đề nghị "Ý tuyệt vời làm sao, Jason. Em nghĩ em làm thế. Cảm ơn gợi ý."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :