1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Once And Always - Judith McNaught (33 c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      17.3

      Victoria trăn trở trằn trọc trong giường nàng, quá kiệt sức để có thể ngủ và thể nào xoa dịu được những suy nghĩ lộn xộn của nàng. Vào lúc rạng đông nàng từ bỏ cố gắng và ngồi dậy giường, ngắm bầu trời chuyển từ màu xám đen sang xám nhạt, suy nghĩ của nàng cũng ảm đạm và u như buổi sáng hứa hẹn là như thế. Ngồi tựa lên đống gối, nàng vẩn vơ rứt những chiếc vỏ gối sa tanh, trong khi cuộc đời nàng trải ra trước mắt như thể đường hầm dài tăm tối , đơn và đáng sợ. Nàng nghĩ về Andrew, người cưới người khác và giờ mất đối với nàng; nàng nghĩ về những người dân nàng mến từ thời ấu thơ và họ cũng mến lại nàng. Bây giờ còn ai. Trừ bác Charles, dĩ nhiên, nhưng kể cả tình thương của ông cũng thể xoa dịu được bất an và đong đầy nỗi trống vắng nhức nhối trong lòng nàng.

      Nàng luôn cảm thấy mình được cần đến và có ích; bây giờ cuộc đời nàng chỉ là cái vòng luẩn quẩn những chuyện phù phiếm điên cuồng mà Jason phải trả mọi chi phí. Nàng cảm thấy là ... là vô ích, cần thiết, và phiền toái.

      Nàng cố gắng làm theo lời khuyên trắng trợn của Jason và chọn người đàn ông khác để lấy làm chồng. Nàng cố, nhưng chỉ là nàng thể hình dung mình lại lấy trong những chàng London nông cạn, những người cố hết sức để dành được nàng. Họ cần nàng làm vợ; nàng chỉ là món đồ trang trí làm cảnh trong cuộc đời họ. Ngoại trừ Collingwoods và vài người khác, thiên hạ cưới nhau chỉ là tiện thể làm mặt thế thôi, chả là gì khác. Các cặp vợ chồng ít khi xuất cùng nhau tại hoạt động xã hội và, nếu họ có lại chẳng hợp thời khi họ ở bên cạnh nhau tại đó. Trẻ em được sinh ra từ những cuộc hôn nhân đó lại ngay lập tức bị ấn vào tay các bảo mẫu và gia sư. Ý nghĩa của "hôn nhân" là khác biệt ở đây, Victoria nghĩ.

      Nàng buồn bã nhớ lại những cặp vợ chồng nàng biết ở Portage. Nàng nhớ ông Prowther già nua ngồi hiên nhà vào những mùa hè, hào hứng đọc sách cho người vợ bại liệt của ông nghe, bà thực biết bà ở đâu đời. Nàng nhớ vẻ mặt ông bà Makepeace khi cha Victoria thông báo với họ rằng, sau hai mươi năm con cái, bà Makepeace hoài thai. Nàng nhớ cái cách mà hai vợ chồng đứng tuổi ôm chầm lấy nhau và khóc vì vui sướng hề xấu hổ. Đó là những cuộc hôn nhân đúng nghĩa hôn nhân - hai người làm việc cùng nhau và giúp đỡ nhau qua những lúc thăng trầm; hai người cười cùng nhau, nuôi lớn con cái cùng nhau, và cả khóc cùng nhau.

      Victoria nghĩ đến chính cha mẹ nàng. Mặc dù Katherine Seaton chồng mình, bà cũng thu vén gia đình ấm cúng cho ông và là người giúp đỡ ông. Họ cũng làm nhiều việc cùng nhau, như là chơi cờ trước lò sưởi trong mùa đông và dạo cùng nhau những buổi chiều hè chạng vạng.

      Ở London, Victoria được ao ước chỉ vì cái lý do đơn giản, ngu ngốc là vì nàng giờ là "mốt". Là người vợ nàng có mục đích, ích lợi, ngoại trừ việc làm món đồ trang trí dưới chân bàn ăn khi khách khứa được mong chờ đến dùng bữa tối. Victoria biết nàng bao giờ có thể hài lòng nếu đó là cuộc sống của nàng. Nàng muốn chia sẻ chính mình với ai đó cần nàng, để làm hạnh phúc và trở nên quan trọng đối với . Nàng muốn mình có ích, có mục đích sống khác chứ phải là món đồ trang trí.

      Hầu tước De Salle thực quan tâm đến nàng, nàng có thể cảm nhận được điều đó - nhưng ông ta nàng, bất chấp những gì ông ta .

      Victoria cắn môi để ngăn lại nỗi đau khi nàng nhớ lại lời tỏ tình dịu dàng của Andrew. chẳng nàng thực .

      Hầu tước De Salle cũng chẳng nàng. Có lẽ những người đàn ông giàu có, kể cả Andrew, có khả năng cảm nhận tình đích thực. Có lẽ ...

      Victoria ngồi thẳng dậy khi nghe tiếng bước chân nặng nề kéo lê vang lên trong đại sảnh. Quá sớm để cho gia nhân lại loanh quanh, và hơn nữa, thực tế là họ chạy qua nhà vội vã để làm thỏa mãn ông chủ của họ. Cái gì đó va vào tường và người đàn ông rên lên. Bác Charles chắc hẳn bị ốm rồi, nàng nghĩ, và nàng lật tung chăn ra, nhảy khỏi giường. Chạy bổ ra cửa, nàng giật cho nó mở ra. "Jason!" nàng , tim nàng như rơi cả ra ngoài khi cong người dựa vào tường, cánh tay trái của máng vào cái băng đeo tạm bợ. "Chuyện gì thế?" nàng thầm, rồi nhanh chóng sửa lại, "Đừng bận tâm. Đừng cố chuyện. Tôi gọi gia nhân đến giúp ." Nàng quay , nhưng túm lấy tay nàng trong nắm tay khỏe đến ngờ và kéo nàng trở lại, nụ cười nhăn nhó nở mặt .

      "Ta muốn nàng giúp ta," , và quăng cánh tay phải lên vai nàng, suýt nữa làm nàng đổ sụm xuống dưới sức nặng của . "Mang ta về phòng ta , Victoria," ra lệnh bằng cái giọng thô tháp, phỉnh phờ.

      "Ở đâu thế?" Victoria thầm hỏi lúc họ bắt đầu bước dè dặt dọc sảnh.

      "Nàng biết à?" trách móc nàng bằng cái giọng tổn thương. "Phòng nàng ở đâu ta biết đấy."

      " có khác gì nhau ?" Victoria hỏi với vẻ điên khùng chút trong khi nàng gắng gượng dịch chuyển sức nặng của .

      "Chả khác gì," tán đồng, và dừng lại trước cánh cửa kế tiếp ở bên phải. Victoria mở nó ra và giúp vào phòng.

      Ở đầu sảnh đằng kia, cánh cửa phòng ngủ khác mở ra và Charles Fielding đứng nơi ngưỡng cửa, nét mặt ông lo lắng lẫn hồi hộp khi ông khoác vào chiếc áo choàng satin. Ông sững lại khi mới xỏ được cánh tay vào tay áo khi Jason giọng hòa nhã với Victoria, "Nào, Nữ bá tước của ta, đưa ta vào giường nhé."

      Victoria bắt gặp cái vẻ kỳ khôi khi Jason lè nhè nhịu; nàng thậm chí nghĩ rằng có chút cợt nhả trong giọng , nhưng nàng đổ tội cho hoặc là cơn đau, hoặc là do mất quá nhiều máu mà lời của lại đâm ra lạ lùng như vậy.

      Khi họ tới được cái giường bốn cột màn to đùng của , kéo tay lại và đứng chờ cách ngoan ngoãn khi Victoria lật khăn trải giường ra; rồi ngồi xuống và nhìn nàng với nụ cười ngoác miệng ngớ ngẩn. Victoria nhìn , che dấu nỗi lo lắng của mình. Với cái giọng trịnh trọng thông-hiểu-vấn-đề của cha nàng, nàng , " có thể cho tôi biết chuyện gì xảy ra ?"

      "Nhất định rồi!" , ra vẻ bị sỉ nhục. "Ta chả phải là thằng ngốc, nàng biết đấy."

      "Được rồi, chuyện gì xảy ra?" Victoria lặp lại khi hề thử cho nàng biết.

      "Giúp ta cởi giày ống ra nào."

      Victoria chần chừ. "Tôi nghĩ tôi phải gọi Northrup."

      "Thế đừng bận tâm đến giày nữa," với vẻ hào hiệp, và xong câu đó, cẩu thả gác chéo đôi chân dận giày ống của lên tấm vải trải giường màu hạt dẻ. "Ngồi xuống bên cạnh ta và nắm tay ta nào."

      "Đừng có ngốc."

      nhìn nàng vẻ bị tổn thương. "Nàng phải dễ thương với ta hơn, Victoria. Rốt cuộc ta bị thương trong cuộc đấu súng vì danh dự của nàng." với tay ra và nắm lấy tay nàng.

      Hoảng sợ khi nghe đến cuộc đấu súng, Victoria chịu cái áp lực ngày tăng lên của bàn tay và ngồi xuống bên cạnh thân thể sóng sượt của . "Oh, Chúa tôi—đấu súng! Jason, tại sao?" Nàng ngắm nghía vẻ mặt tái nhợt của , nhìn thấy nụ cười nhợt nhạt can trường của , và trái tim nàng như tan chảy vì cảm giác tội lỗi và hối hận. Vì lý do nào đó, thực đấu tranh vì nàng. "Hãy cho tôi biết vì sao lại đấu súng," nàng khẩn nài.

      cười toét ra. "Bởi vì Wiltshire gọi nàng là đồ nhà quê cát lợi."

      "Đồ gì? Jason," nàng lo lắng hỏi, " mất bao nhiêu máu thế?"

      "Tất tần tật," quả quyết. "Nàng cảm thấy tiếc cho ta đến thế nào?"

      "Rất nhiều," nàng bất giác trả lời. "Giờ , vui lòng cho ràng nhé? Wiltshire bắn bởi vì ..."

      đảo tròn mắt chán chường. "Wiltshire bắn ta - cậu ta còn bắn nổi bức tường cách hai bước. Là gốc cây bắn ta." Với tay lên, ôm lấy khuôn mặt hốt hoảng của nàng giữa hai bàn tay, kéo nàng lại gần hơn, và giọng hạ xuống thành tiếng thầm. "Có biết em xinh đẹp đến thế nào ?" giọng khản đục, và lần này hơi rượu whiskey nồng nặc phả vào mặt nàng.

      " sặc mùi men!" Victoria buộc tội và lắc người ra sau.

      "Đúng vậy," thân ái nhận. "Uống với ông bạn De Salle của nàng."

      "Lạy Chúa lòng lành!" Victoria rền rĩ. "Ông ta cũng ở đó sao?"

      Jason gật đầu nhưng chẳng gì trong khi ánh mắt vui thích của lướt khắp mặt nàng. Mái tóc óng ả của nàng tuôn xuống vai thành suối vàng rực rỡ lộn xộn, ôm lấy khuôn mặt đẹp đến sững sờ. Làn da nàng mịn màng như thạch cao tuyết hoa, đôi lông mày uốn cong thanh tú, đôi bờ mi dày cong cong. Đôi mắt nàng hệt như hai viên ngọc bích lớn long lanh trong bóng tối trong khi lo lắng dõi nhìn gương mặt , cố gắng đánh giá tình trạng của . Vẻ kiêu hãnh và can đảm lộ trong mỗi đường nét gương mặt nàng, từ đôi má cao và chiếc mũi bướng bỉnh đến chiếc cằm thon gọn với đường chẻ giữa xíu mê hoặc. Và còn khuôn miệng mềm mại, dễ tổn thương - cũng mềm mại như đôi gò bồng đảo nhô cao ngay tầm mắt vạt áo trước của chiếc áo ngủ viền đăng ten bằng sa tanh màu kem của nàng, ràng là van nài chạm vào. Nhưng khuôn miệng nàng mới là thứ Jason muốn thử trước ... xiết chặt bàn tay cánh tay nàng, kéo nàng lại gần hơn.

      "Ngài Fielding!" nàng cau có cảnh cáo, cố gắng trì ngược lại.

      " phút trước, nàng gọi ta là Jason. Ta nghe thấy, đừng có chối."

      "Đó là nhầm lẫn," Victoria liều.

      Đôi môi uốn cong trong nụ cười thoáng qua. "Vậy hãy nhầm lần khác nữa ." Trong khi thế tay đưa lên gáy nàng, ôm vòng nó và cương quyết kéo mặt nàng xuống gần mặt .

      "Xin đừng mà," Victoria van xin, mặt nàng chỉ còn cách mặt vài phân. "Đừng làm tôi phải cự lại - làm đau vết thương của đấy." Sức ép gáy nàng giãn ra rất ít, đủ để buông nàng dậy, nhưng cũng ép nàng xuống gần hơn trong khi Jason dò xét nàng trong im lặng trầm ngâm.

      Victoria nhẫn nại chờ buông nàng ra, biết rằng ý thức của rối tung lên vì mất máu, vì đau, và vì lượng khá nhiều rượu. Chẳng phút giây nào nàng tin là cảm thấy chút nhoi niềm khao khát thực dành cho nàng, và nàng nhìn xuống với vẻ gì đó gần như là thích thú.

      "Nàng từng bao giờ được hôn chưa, hôn thực ấy, bởi bất kỳ ai khác ngoài bạn già Arnold ấy?" lơ mơ hỏi.

      "Andrew," Victoria sửa lại, đôi môi nàng rúm lại vì cười.

      " phải tất cả đàn ông hôn giống nhau đâu, nàng biết thế ?"

      tiếng khúc khích thoát ra trước khi Victoria có thể nén lại. "Thế sao? hôn bao nhiêu người đàn ông rồi?"

      nụ cười đáp lại nở toe đôi môi đầy nhục cảm của , nhưng lờ tịt lời châm biếm của nàng . "Cúi xuống với ta nào," khàn khàn ra lệnh, kín đáo ép mạnh thêm bàn tay sau gáy nàng, "và đặt môi nàng lên môi ta. Chúng ta làm theo cách của ta."

      ân cần chiều chuộng của Victoria biến mất và nàng bắt đầu sợ hãi. "Jason, dừng lại ," nàng cầu khẩn. " đâu muốn hôn tôi. thậm chí thích tôi chút nào hết khi có hơi men mà."

      tiếng cười khắc nghiệt thoát ra từ . "Ta thích em nhiều quá lắm!" thầm cay đắng, rồi kéo đầu nàng xuống và chiếm lấy đôi môi nàng trong nụ hôn nóng bỏng, đòi hỏi, nụ hôn lấy tất cả mà trả lại cái gì. Victoria chống lại với thái độ hoảng hốt, sợ hãi, chống hai tay nàng hai bên người và vùng vẫy mạnh, cố gắng dứt môi nàng ra khỏi . Jason nhanh chóng luồn những ngón tay của vào lớp tóc dày sau gáy nàng và xoắn mạnh. "Đừng vùng vẫy!" qua hàm răng nghiến chặt, "em làm ta đau đấy."

      " làm đau tôi có," Victoria nức nở, đôi môi nàng chỉ cách môi phân. "Buông tôi ra."

      "Ta thể," bằng giọng khàn đục, nhưng bàn tay nắm tóc nàng buông lỏng ra và những ngón tay dài của trượt xuống dưới, ôm lấy gáy nàng trong khi đôi mắt xanh mê hoặc của nhìn vào mắt nàng sâu thẳm. Như thể thú tội đau đớn thoát ra, nhọc nhằn, "Ta cố cả trăm lần để buông cho em , Victoria, nhưng ta thể." Và trong khi Victoria vẫn còn điên đảo vì câu thể tin được ấy, Jason kéo đầu nàng xuống và đặt lên môi nàng nụ hôn mê cuồng dài đến vô tận làm nàng nghẹn thở và khiến nàng sững sờ đến bất động. Đôi môi chuyển động môi nàng tha thiết, khát khao, nhấm nháp và nhào nặn môi nàng, làm cho chúng khít khao trong vành môi , trượt lên rồi xuống như thể muốn có nàng nhiều hơn. điều gì đó sâu thẳm trong lòng nàng cảm nhận được nỗi tuyệt vọng độc của , và, cách vô vọng, Victoria đáp lại nụ hôn. Đôi môi nàng mềm và tan chảy môi . Ngay lập tức, nồng nàn đòi hỏi trong nụ hôn của Jason tăng lên. Lưỡi trượt môi nàng, thôi thúc nàng mở ra, và ngay giây phút đôi môi nàng đầu hàng dưới sức ép nhục cảm đó, lưỡi dịu dàng chìm sâu vào giữa chúng.

      Những cơn choáng váng hoang dại lướt qua Victoria hết đợt này đến đợt khác trong khi lưỡi khám phá miệng nàng, cho đến khi, trong cơn sốt của niềm khát khao mê muội, nàng rụt rè chạm lưỡi vào môi . Phản ứng của Jason xảy ra tức ; rên lên và ôm chặt cánh tay bị thương quanh mình nàng, xiết chặt bầu ngực nàng vào lồng ngực , lưỡi chìm sâu vào miệng nàng, rồi đưa ra để rồi lại chìm vào nữa và nữa trong nhịp điệu cấm đoán, si mê hoang dại.

      hoảng khắc vô tận sau đó, dứt miệng ra khỏi nàng và trượt lưỡi dọc theo gò má nóng bỏng của nàng, hôn cạnh hàm và thái dương nàng. Và rồi, hề báo trước, dừng lại.

      tỉnh táo chậm chạp quay trở lại với Victoria, mang theo cả cái nhận thức kinh khủng về hành vi biết xấu hổ của nàng. Má nàng tựa lên lồng ngực cứng rắn của nửa người nàng phủ lên người như là ... như là ả phóng đãng vô liêm sỉ! Run rẩy đến tận đáy lòng, nàng gượng ngẩng đầu lên, hoàn toàn mong đợi thấy Jason nhìn nàng hoặc với vẻ hân hoan thắng lợi, hoặc với vẻ khinh miệt, điều xứng đáng với nàng hơn cả. Nàng miễn cưỡng mở mắt ra và buộc mình phải nhìn vào mắt .

      "Chúa tôi," thầm khản đục, đôi mắt xanh của thiết tha. Victoria chợt nao núng khi nhấc tay lên, nhưng thay vì đẩy nàng , áp lòng bàn tay lên má nàng ửng đỏ, những ngón tay dịu dàng lần theo những nét mong manh của khuôn mặt nàng. Bối rối vì tâm trạng thể hiểu được của , nàng chằm chằm nhìn vào đôi mắt của đầy nhục cảm.

      "Tên em hợp với em chút nào," thầm đầy suy tư. " 'Victoria' là quá dài và quá lạnh lẽo cho tạo vật bé , nóng bỏng thế này."

      Hoàn toàn bị lôi cuốn bởi vẻ gần gụi trong đôi mắt và thanh dịu dàng trong giọng , Victoria nuốt khan và , "Cha mẹ gọi tôi là Tory."

      "Tory," nhắc lại, mỉm cười. "Ta thích thế - nó hoàn toàn phù hợp với em." Ánh mắt thôi miên của vấn vít mắt nàng trong khi bàn tay tiếp tục những cái ve vuốt si mê của nó, lướt lên bờ vai nàng và lên xuống dọc cánh tay nàng. "Ta cũng thích cách mặt trời chiếu sáng mái tóc em những khi em dong xe ngựa ra ngoài với Caroline Collingwood," tiếp tục. "Và ta thích tiếng em cười. Ta thích cái cách đôi mắt em loé lên khi em giận dữ ... Em có biết ta còn thích gì ?" hỏi trong khi đôi mắt dần ríu lại.

      Victoria lắc đầu, bị mê hoặc vì giọng và dư vị ngọt ngào trong những lời .

      Với đôi mắt nhắm lại và nụ cười môi, thầm, "Hơn tất cả ... ta thích cách em tràn đầy lên thế trong chiếc áo ngủ em mặc ..."

      Victoria giật nẩy mình ra sau ngại ngùng và tay rơi xuống, nằm im lìm bên cạnh đầu gối. ngủ vùi.

      Với đôi mắt mở to đầy nghi hoặc, nàng nhìn , biết nghĩ gì, cảm thấy ra sao. quả thực là trơ tráo nhất, ngạo mạn nhất - oán giận mà nàng cố khơi ra hoàn toàn từ chối tiến tới, và nụ cười miễn cưỡng nở môi nàng khi nàng nhìn . Trong giấc ngủ, những nét cứng cỏi mặt mềm và, còn cái nét cong nhạo báng môi , trông dễ tổn thương và trẻ thơ cách ngờ.

      Nụ cười của nàng đằm sâu thêm khi nàng để ý đôi mi của mới dày làm sao - đôi mi dài, sắc sảo mà bất cứ nào cũng khát khao có được. Ngắm , nàng bắt đầu tự hỏi biết như thế nào khi còn bé. Chắc chắn chua cay, tách biệt và thể tiếp cận như thế khi còn . "Andrew phá hỏng tất cả những giấc mơ thời thơ ấu của tôi," nàng to những suy nghĩ thành lời. "Tôi tự hỏi biết ai phá hỏng mơ ước của ." quay đầu gối và món tóc đen quăn tít rơi xuống ngang trán . Cảm thấy tình thương lạ lùng của người mẹ và đôi chút tinh quái, Victoria đưa tay ra và vén nó bằng những ngón tay của nàng. "Tôi nghe bí mật," nàng bày tỏ, biết rằng nghe thấy nàng. "Tôi cũng thích nữa, Jason."

      Bên kia sảnh cánh cửa đóng lại kêu tách lên và Victoria nhảy dựng lên tội lỗi, vuốt phẳng tà váy ngủ và mái tóc, nhưng khi nàng liếc trộm ra ngoài sảnh, có ai ở đó.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 18

      Khi Victoria xuống ăn sáng, nàng ngạc nhiên thấy bác Charles ngồi bên bàn rồi, rất sớm so với khi ông vẫn trở dậy lúc bình thường, và có vẻ như quá đỗi vui mừng vì điều gì đó.

      "Con trông vẫn đáng như mọi khi," Charles , vẻ mặt rạng rỡ khi ông đứng dậy kéo ghế ra cho nàng.

      "Và bác trông thậm chí còn tốt hơn mọi khi, bác Charles," Victoria trả lời, nàng mỉm cười khi nàng rót trà cho mình và thêm vào ít sữa.

      "Ta chưa bao giờ cảm thấy tốt hơn thế này," ông tuyên bố cách khoa trương. " ta nghe, Jason cảm thấy thế nào rồi?"

      Victoria đánh rơi cái thìa.

      "Ý ta là," ông giải thích cách trơn tru, "ta nghe thấy nó lại trong sảnh sáng sớm hôm nay và ta nghe cả giọng con. Jason nghe có vẻ như," ông dịu dàng ngừng lại, "là hơi chếnh choáng. Phải ?"

      Victoria vui vẻ gật đầu. "Say tuý luý càn khôn!"

      Thay vì bình phẩm điều đó, Charles , "Northrup thông báo cho ta biết sáng nay là cậu bạn Wiltshire của con ở đây độ giờ trước, hỏi thăm khá là sốt sắng về sức khoẻ của Jason." ông nhìn nàng vẻ vui thích và dò đoán. "Wiltshire có vẻ tin là Jason đấu súng trận sáng hôm nay và bị thương."

      Victoria nhận ra cố giấu ông chuyện này là vô ích. Nàng gật đầu cười vang. "Theo những gì Jason bảo con ấy đấu súng với Công tử Wiltshire bởi vì Công tử Wiltshire gọi con là 'đồ nhà quê cát lợi.' "

      "Wiltshire quấy rầy ta suốt để được phép đến thăm con cách chính thức. Ta thể tin cậu ta lại gọi con như thế."

      "Con chắc chắn là ta gọi thế. Thứ nhất, điều đó chả có chút ý nghĩa nào."

      "Chẳng chút nào hết," Charles vui vẻ đồng ý. "Nhưng cho dù là khiêu khích nào gây ra vụ đấu súng Wiltshire ràng là bắn Jason?"

      Vẻ vui thích lấp lánh trong mắt Victoria. "Theo Ngài Fielding, ấy bị gốc cây bắn vào cánh tay."

      "Khá kỳ khôi," Bác Charles vui thích , "đấy chính xác là câu chuyện mà Northrup nghe được từ chàng Wiltshire trẻ tuổi!" Sau giây lát, ông thêm, " có vấn đề gì. Ta hiểu là bác sỹ Worthing chú tâm đến Jason. Ông ấy là bạn của ta và cả Jason, và là bác sỹ xuất sắc. Nếu sức khoẻ của Jason thực nguy hiểm, ông ấy ở đây chăm sóc nó ngay bây giờ rồi. Hơn nữa, có thể dựa dẫm vào Worthing để giữ cho vấn đề lắng xuống - đấu súng là trái pháp luật, con biết đấy."

      Victoria tái mặt, và bác Charles với tay qua bàn để đặt tay mình lên tay nàng, khẽ bóp tay nàng động viên. "Chẳng có gì con phải lo lắng cả." thiết tha thể giải thích được rung lên trong giọng ông khi ông thêm, "Ta thể với con ta ... ta hạnh phúc sâu sắc dường nào khi có con ở đây với chúng ta, con . Có rất nhiều điều ta muốn với con và Ja - về mọi thứ," ông chống chế. "Cái lúc mà ta có thể đến sớm thôi."

      Victoria chớp lấy cơ hội để lại thúc giục ông kể về những ngày ông quen biết mẹ nàng, nhưng bác Charles chỉ lắc đầu, vẻ mặt ông trở nên trang trọng. " ngày nào đó sớm thôi," ông hứa như ông luôn từng hứa. "Nhưng bây giờ chưa."

      Phần còn lại của ngày dường như kéo dài lê thê khi Victoria hồi hộp chờ Jason xuất , tự hỏi biết chàng phản ứng thế nào với nàng sau chuyện tối qua. Tâm trí nàng cứ xoay vòng giữa các khả năng xảy ra, thể nào để chúng yên được. Có lẽ căm ghét bản thân vì thừa nhận thích nàng và muốn để nàng . Có lẽ định tâm gì trong những điều ngọt ngào .

      Nàng khá tin chắc là hầu hết những hành động của tối qua chỉ là do rượu mạnh, nhưng nàng vô cùng mnuốn tin vào tình bạn thân thiết hơn, hơn là mối quan hệ nửa vời giữa họ, nàng muốn tin tình bạn đó hình thành từ việc để cho những rào cản giữa họ đổ xuống tối qua. Trong những tuần lễ vừa rồi, nàng đến chỗ quan tâm đến rất nhiều; nàng thích và ngưỡng mộ . Hơn nữa, nàng ... Hơn nữa, nàng từ chối nghĩ ngợi gì thêm.

      Cùng với thời gian ngày trôi qua, hy vọng của nàng bắt đầu chết dần và căng thẳng của nàng lại tăng lên - tình trạng này lại bị hai tá khách đến thăm làm cho tồi tệ hơn, tất cả bọn họ đều lo tìm hiểu về cuộc đấu súng của Jason. Northrup thông báo cho mọi người rằng Tiểu thư Victoria vắng hết cả ngàn, và Victoria tiếp tục chờ đợi.

      Vào lúc giờ chièu, Jason cuối cùng cũng xuống nhưng chỉ để thẳng vào phòng làm việc của , nơi cứ đóng kín cửa phòng mà hội ý với Ngài Collingwood và hai người đàn ông khác về việc kinh doanh- đầu tư của họ.

      Lúc ba giờ, Victoria vào thư viện. Hoàn toàn bực bội bản thân vì tự khiến cho mình bị lo lắng đến quẫn trí, nàng ngồi đó, cố gắng tập trung vào cuốn sách, thể nào chuyện được cho có đầu có cuối với bác Charles, người ngồi cạnh cửa sổ phía bêb kia phòng lật giở cuốn tạp chí.

      Cho đến cái lúc mà Jason rốt cuộc cũng bước vào thư viện, Victoria rệu rã thần kinh đến nỗi nàng suýt nữa nhảy nhổm lên khi trông thấy .

      " đọc gì thế?" hỏi cách tuỳ tiện, đứng lại trước mặt nàng và xỏ cả hai tay vào túi chiếc quần màu nâu chật khít.

      " cuốn của Shelley," nàng trả lời sau hồi dài bối rối nàng thể nhớ ra tên của nhà thơ đặc biệt đó.

      "Victoria," bắt đầu , và lần đầu tiên Victoria để ý thấy vẻ căng thẳng xung quanh khoé miệng . ngập ngừng, như thể tìm lời lẽ thích hợp, rồi , "Ta có làm gì tối hôm qua mà ta nên xin lỗi ?"

      Trái tim Victoria chùng xuống; ta chẳng nhớ gì cả. "Tôi nhớ có gì như thế," nàng , cố gắng kìm nén nỗi thất vọng của mình để lộ ra.

      nụ cười thấp thoáng chực môi . "Thông thường, người nhớ là người say sưa quá độ - phải người kia."

      "Tôi hiểu. Ờ, , làm gì đâu."

      "Tốt. Thế , ta gặp em sau, khi chúng ta nhà hát—" Với nụ cười toe toét loé sáng, thêm đầy hàm ý, "—Tory." Rồi quay lưng mất.

      " nhớ gì hết mà," Victoria bật kêu lên trước khi nàng có thể kìm lại.

      Jason quay lại đối diện nàng, nụ cười toe toét của là hệt như nụ cười con sói. "Ta nhớ mọi thứ, Tory. Ta chỉ muốn biết là, ở vào vị trí của em, liệu ta có làm gì mà ta phải xin lỗi hay ."

      Victoria thở phù ra trong tiếng cười bối rối tắc nghẹn. " đúng là người đáng giận nhất đời!"

      "Đúng," thừa nhận chẳng chút ăn năn, "nhưng đằng nào em cũng thích ta mà."

      Màu đỏ nóng bừng lan nhanh má nàng khi nàng nhìn bước . Chẳng bao giờ, cả trong những tưởng tượng tệ nhất của nàng, nàng lại nghĩ là còn thức khi nàng câu đó. Nàng ngồi thụp trở lại vào ghế và nhắm nghiền mắt lại, xấu hổ cùng cực. Và đó là trước khi chuyển động ở bên kia phòng nhắc nàng nhớ đến có mặt của bác Charles ở đó. Nàng mở bừng mắt ra, và nàng thấy ông quan sát nàng, vẻ hân hoan chiến thắng lộ mặt ông.

      "Làm hay lắm, con à," ông nhàng nhận xét. "Ta luôn hy vọng con bắt đầu quan tâm đến nó, và ta có thể thấy là con có."

      "Vâng, nhưng con hiểu ấy, bác Charles à."

      thừa nhận của nàng chỉ có vẻ càng làm vị công tước hài lòng hơn. "Nếu con có thể quan tâm đến nó bây giờ mà hiểu nó, con quan tâm đến nó hơn trăm lần khi cuối cùng con hiểu, ta có thể hứa với con nhiều như vậy đấy." Ông đứng dậy. "Ta cho là ta tốt hơn. Ta hẹn cả chiều và tối nay với người bạn cũ."

      Khi Victoria bước vào phòng khách chiều tối đó, Jason đứng đợi nàng, dáng người cao lớn của đóng bộ cách tuyệt vời trong chiếc áo khoác và quần màu rượu vang, viên hồng ngọc lấp lánh trong nếp gấp của chiếc cà vạt trắng tinh khôi của . Hai viên hồng ngọc đồng bộ khác lấp lánh măng sét áo khi duỗi tay ra để với lấy ly rượu của .

      " bỏ băng đeo ra rồi!" Victoria khi nàng nhận ra còn cái dải đeo.

      "Em vẫn chưa thay áo để nhà hát," vặn lại. "Và nhà Mortrams tổ chức vũ hội. Chúng ta đến đó sau đấy."

      "Tôi thực chẳng muốn đến chỗ nào trong hai nơi ấy cả. Tôi gửi tin nhắn đến Hầu tước de Salle, cầu ông ấy tha lỗi vì ăn tối cùng ông ta ở nhà Mortrams được'."

      "Ông ta chết mất," Jason dự đoán với vẻ hài lòng. "Đặc biệt là khi ông ta nghe là em ăn tối với ta thay vào đó."

      "Ôi, nhưng tôi thể!"

      "Có chứ," ráo hoảnh, "Em có thể."

      "Tôi ước mang cái băng treo tay vào," Victoria lảng .

      nhìn nàng với vẻ vui thích thái quá. "Nếu ta xuất nơi công cộng với cái băng đeo, cậu Wiltshire đó làm cho mọi người ở London bị thuyết phục là ta bị gốc cây bắn hạ."

      "Tôi nghi ngờ ta thế," Victoria nháy mắt . " ta còn rất trẻ và vì thế nên có khả năng ta huênh hoang là tự tay đánh bại trong cuộc đấu."

      "Chuyện đó lại càng rối hơn nữa so với việc bị gốc cây đánh. Wiltshire," giải thích cách chán ngán, " biết nên chĩa đầu nào của cây súng lục vào mục tiêu."

      Victoria nén lại tiếng cười. "Nhưng tại sao tôi phải với nếu tất cả những gì cần là xuất nơi công cộng với vẻ bị thương gì hết?"

      "Bởi vì nếu em ở bên cạnh ta, người phụ nữ nào đó tha thiết muốn trở thành nữ công tước đeo dính vào bên tay đau của ta. Hơn nữa, ta muốn đưa em ."

      Victoria thể chống lại được thuyết phục kiểu đùa cợt của . "Được lắm," nàng cười. "Tôi thể sống nổi nếu tôi phải chịu trách nhiệm về chuyện phá tan danh tiếng là tay súng bất khả chiến bại của ." Nàng bắt đầu quay , rồi dừng lại với nụ cười láo lếu môi. " giết mất tá người trong khi đấu súng ở bên Ấn độ à?"

      "," huỵch toẹt ra. "Giờ chạy thay xống váy của em ."

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      18.2

      Có vẻ như mỗi người London đều ở nhà hát tối nay - và mỗi cặp mắt đều dường như chuyển sang nhìn họ khi họ vào lô của Jason. Mọi cái đầu quay lại, những chiếc quạt lơ lửng, những tiếng thào nổi lên. Mới đầu Victoria cho rằng họ ngạc nhiên khi thấy Jason trông hoàn toàn mạnh khoẻ chứ bị thương, nhưng nàng bắt đầu đổi ý ngay sau đó. Ngay khi nàng rời lô cùng Jason giữa hai màn kịch, nàng nhận ra có điều gì đó khang khác. Các quí trẻ tuổi hay lớn tuổi hơn cũng vậy, những người trong quá khứ rất thân thiện, bây giờ cứ nhìn nàng với bộ mặt vô cảm và đôi mắt chỉ trích. Và cuối cùng Victoria nhận ra tại sao: người ta thông báo với nhau là Jason đấu súng vì nàng. Danh tiếng của nàng phải gánh chịu búa rìu dư luận.

      Cách đó xa, bà lão đội chiếc nón vành bằng xatanh trắng gắn viên thạch to tướng ở phía trước quan sát Jason và Victoria bằng đôi mắt nheo tít lại. "Như vậy là," Nữ công tước Claremont rít lên thào với bà bạn già của mình, "Wakefield đấu súng vì con bé."

      "Tôi nghe thấy vậy đấy, thưa Lệnh bà," Phu nhân Faulklyn xác nhận.

      Nữ công tước Claremont cúi xuống tựa chiếc gậy bằng gỗ mun của bà, ngắm nghía chắt của mình. "Con bé là hình ảnh của Katherine."

      "Vâng, thưa lệnh bà."

      Đôi mắt xanh mờ của nữ Công tước nhìn Victoria từ đỉnh đầu đến gót chân, rồi chuyển sang Jason Fielding. " con quỉ xinh trai, phải ?"

      Phu nhân Faulklyn tái mặt như thể sợ dám trả lời khẳng định.

      Tảng lờ im lặng của bà ta, nữ công tước nhịp nhịp mấy đầu ngón tay cái cán giát ngọc của chiếc gậy của bà và tiếp tục ngắm nghía Hầu tước xứ Wakefield qua đôi mắt nheo tít. "Trông giống Atherton," bà .

      "Có chút giống nhau," Phu nhân Faulklyn mạo muội cách do dự.

      "Ngốc!" nữ công tước gắt. "Wakefield trông y hệt Atherton thời ta còn trẻ."

      "Y hệt!" Phu nhân Faulklyn tuyên bố.

      nụ cười hân hoan đầy chủ ý lan toả gương mặt gầy gò của nữ công tước. "Atherton nghĩ ta lôi kéo được cuộc hôn nhân giữa hai gia đình chúng ta ngược lại ý muốn của ta. ta chờ hai mươi hai năm để chọc giận ta, và thực tin sắp sửa thành công." tiếng cười khùng khục nho vang trong ngực bà khi bà ta ngắm đôi trẻ đẹp đẽ đứng cách đó mấy bước. "Atherton sai," bà .

      Victoria lo lắng ngoảnh mặt khỏi bà cụ có gương mặt khắc nghiệt đội chiếc nón vành kỳ dị. Mọi người có vẻ như quan sát nàng và Jason, ngay cả hai bà cụ nàng chưa bao giờ thấy trước đây cũng vậy. Nàng bứt rứt nhìn lên Jason. "Việc tôi đến đây với sai lầm đáng sợ," nàng bảo khi trao nàng ly rượu hạnh.

      "Tại sao? Em thích xem vở kịch mà." cười vào đôi mắt xanh lo lắng của nàng. "Và ta thích xem em."

      "Thôi mà, phải xem tôi, và đặc biệt là phải tỏ vẻ thích làm thế," Victoria , cố làm ngơ cái cảm giác vui thích dâng lên trong lòng mà nàng cảm thấy trước lời khen ngẫu hứng của .

      "Sao lại ?"

      "Bởi vì mọi người xem chúng ta kìa."

      "Họ nhìn thấy chúng ta cùng nhau trước đây rồi," Jason với cái nhún vai bàng quan, và dẫn nàng trở lại trong lô riêng của .

      Mọi thứ trở nên tệ hơn, tệ hơn nhiều khi họ đến vũ hội nhà Mortrams. Cái lúc mà họ bước vào cùng nhau, tất cả mọi người trong phòng khiêu vũ đông đúc dường như quay lại và nhìn họ cái kiểu mảy may thân thiện.

      "Jason, kinh khủng! Ở đây còn tệ hơn ở nhà hát. Ở đó, ít ra mọi người còn nhìn lên sân khấu. Ở đây, tất cả mọi người chằm chằm nhìn chúng ta, và xin làm ơn," nàng cầu khẩn, đổi sang đề tài khác, "làm ơn đừng cười với tôi cái kiểu quyến rũ ấy nữa - mọi người ngắm chúng ta kìa!"

      "Ta tỏ ra quyến rũ sao?" trêu, nhưng ánh mắt nhanh chóng đảo vòng đánh giá những gương mặt trong phòng khiêu vũ. "Điều mà ta nhìn thấy," ôn tồn , hất đầu về phía bên phải nàng, "là nửa tá những người hâm mộ mê muội của em đứng đằng kia, ra vẻ như là tất cả bọn họ đều muốn nghĩ ra cách để cắt họng và xâu xé tanh banh xác ta ra vậy."

      Victoria giậm châm thất vọng. " hoàn toàn làm ngơ chuyện xảy ra. Caroline Collingwood chia sẻ bí mật về tất cả những lời đồn đại, và chị ấy với tôi rằng ai tin là chúng ta có bất kỳ mối quan tâm nào về nhau. Mấy tin đồn đại rằng chúng ta chỉ chơi trò đính ước là vì bác Charles thôi. Nhưng bây giờ cuộc đấu súng bởi vì ai đó cái gì đó về tôi, chuyện này làm thay đổi mọi thứ. Họ nghĩ về bao nhiêu thời gian ở trong nhà khi tôi ở đó ...—"

      "Đó tình cờ cũng là nhà ta mà," Jason thủng thẳng , đôi lông mày của nhíu lại với nhau đôi mắt xanh chứa điều gì đó đáng ngại.

      "Tôi biết, nhưng đó là nguồn gốc của mọi chuyện đáng kể. Giờ mọi người - đặc biệt là phụ nữ - thắc mắc mọi chuyện tồi bại về chúng ta. Nếu là bất kỳ ai khác chứ phải , chuyện nghiêm trọng đến thế," nàng , chỉ có ý rằng tình trạng đính ước lộn xộn của họ thêm dầu vào ngọn lửa đồn đại. "Đó là nguồn gốc của ... —"

      Giọng Jason hạ xuống thành tiếng thầm băng giá. "Nàng sai rồi nếu nàng nghĩ ta màng đến điều người ta — kể cả nàng. Đừng lo giảng giải cho ta về nguốn gốc nguyên lý, vì ta chả có cái nguyên lý nào đâu, và đừng nhầm ta là "quí ông', ta phải thế. Ta sống ở những nơi nàng chưa từng nghe đến và tại đó ta làm những chuyện xúc phạm đến cái tính đa cảm được giáo dục của nàng. Nàng là đứa trẻ ngây thơ, ngốc nghếch. Ta chẳng bao giờ ngây thơ cả. Thậm chí ta chẳng bao giờ là đứa trẻ. Tuy nhiên, vì nàng quá quan tâm về những gì người ta nghĩ, vấn đề là khá dễ để mà sửa chữa. Nàng có thể tiêu khiển tất cả phần còn lại của tối nay với những tên nịnh đầm màu mè của nàng, còn ta tìm ai đó làm ta vui."

      Victoria quá bối rối và bị tổn thương từ cuộc công kích vô cớ của Jason đến nỗi nàng chẳng nghĩ được gì sau khi bước . Tuy nhiên, nàng làm chính xác những gì mà đề nghị cách thô lỗ, và bất chấp chuyện những ánh mắt ghê tởm nhìn về phía nàng giảm , nàng quãng thời gian tệ hại cùng cực. Niềm tự hào bị tổn thương của nàng bắt buộc nàng phải khiêu vũ với các bạn nhảy của nàng và lắng nghe những câu chuyện nhạt nhẽo của họ, nhưng tai nàng dường như dõi theo thanh giọng trầm sâu của Jason, và trái tim nàng dường như cảm nhận được những khi ở gần nàng.

      Với nỗi khổ sở dâng cao, Victoria nhận ra Jason lạnh lùng tụ họp được quanh ba tóc vàng ganh đua nhau giành chú ý của và cố gắng để có được trong những nụ cười ơ thờ của . Kể từ tối hôm qua đến giờ lần nào nàng cho phép mình đắm chìm vào niềm khoái lạc mà đôi môi mang tới cho nàng. Giờ nàng có vẻ thể nào nghĩ được chuyện gì khác, và nàng mong mỏi trở về bên cạnh nàng thay vì đùa cợt với những người phụ nữ kia, và cứ mặc cho quan điểm công chúng chu du với quỉ!

      Bên cạnh nàng, chàng trai trẻ cỡ hai lăm tuổi nhắc nàng rằng nàng hứa dành cho ta bản khiêu vũ tiếp theo.

      "Vâng, tất nhiên," Victoria , lịch nhưng mấy nhiệt tình. "Ngài có tình cờ biết mấy giờ rồi ạ, ngài Bascomb?" nàng hỏi khi ta dẫn nàng ra sàn nhảy.

      "Vâng, chắc chắn rồi," tự hào tuyên bố. "Mười giờ rưỡi." Victoria rên thầm. Còn cả mấy tiếng nữa mới đến lúc cái thử thách đêm này đến hồi kết thúc.

      Charles tra chìa khoá vào ổ và mở cửa ra vừa lúc Northrup vội vã chạy vào tiền sảnh. "Ông cần phải thức chờ ta, Northrup," Charles tử tế , trao cho ông ta chiếc can và mũ của ông. "Mấy giờ rồi?"

      "Mười giờ rưỡi, thưa Tôn ông."

      "Jason và Victoria trở về trước bình minh, thế nên đừng cố thức chờ chúng nhé," ông khuyên. "Ông biết là các hoạt động đó kéo dài trễ thế nào mà."

      Northrup chúc ông ngủ ngon và biến mất về phía phòng ông ta. Charles quay về phía ngược lại và rảo bước về phía phòng khách, định thư giãn chút với ly pooctô và thư thả nhấm nháp những ý nghĩ về câu chuyện lãng mạn giữa Jason và Victoria, câu chuyện cuối cùng cũng khởi sắc hoàn toàn vào đêm qua trong phòng ngủ của Jason. Ông rảo bước qua đại sảnh, nhưng tiếng gõ cửa to, cấp bách ngoài cửa lớn khiến ông dừng lại và quay lui. Nghĩ rằng Jason và Victoria chắc hẳn để quên chìa khoá và về sớm, ông mở cửa, nụ cười của ông nhạt di thành vẻ hơi thắc mắc khi ông trông thấy người đàn ông ăn vận chải chuốt chừng ba mươi tuổi đứng đó.

      "Tha lỗi cho tôi đường đột đến đây muộn thế này, thưa Tôn ông," người đàn ông . "Tôi là Arthur Winslow, và công ty của tôi được công ty luật khác ở Mỹ thuê với chỉ thị thu xếp sao cho lá thư này được mang đến cho ngài ngay lập tức. Tôi có lá khác cho Victoria Seaton."

      dự cảm tai hoạ kiểm soát được bắt đầu vang lên trong đầu Charles khi ông nhận lá thư của ông. "Tiểu thư Seaton ra ngoài tối nay rồi."

      "Tôi biết điều đó, thưa Tôn ông." Chàng trai trẻ khoát tay rầu rĩ về phía cỗ xe phố. "Tôi ở đây từ chiều chờ hoặc cả hai người trở về, khi những lá thư này đến tay tôi. "Trong trường hợp Tiểu thư Seaton ở đây, chúng tôi được chỉ dẫn là đưa lá thư cho ngài để chắc chắn nó đến tay ấy ngay lập tức." ta đặt lá thư thứ hai vào bàn tay ướt đẫm của Charles và khẽ nghiêng mũ. "Buổi tối tốt lành, thưa Tôn ông."

      Nỗi sợ hãi băng giá tràn đầy trong cơ thể khi Charles đóng cửa và mở lá thư của ông ra, tìm kiếm danh tính của người gửi. Cái tên "Andrew Bainbridge" đập vào mắt ông. Ông nhìn chằm chằm vào nó, trái tim ông bắt đầu giật những nhịp đập đau đớn; rồi ông buộc mình đọc những gì được viết. Trong khi ông đọc, mặt ông tái dần và chữ nghĩa trôi nổi trước đôi mắt nhoà nhạt dần của ông.

      Khi ông đọc xong, đôi tay ông rũ xuống và đầu ông gục về phía trước. Đôi vai ông rung lên và những giọt nước mắt tuôn xuống khuôn mặt, giọt xuống sàn... khi mơ ước và hy vọng của ông sụp đổ tan tành làm máu ông ù lên trong hai tai. Rất lâu sau khi những giọt nước mắt thôi rơi nữa, ông đứng dậy, mắt nhìn trống rỗng xuống nền nhà. Cuối cùng, rất chậm, đôi vai ông lại vươn thẳng và ông ngẩng đầu lên. "Northrup," ông gọi khi ông bắt đầu bước lên cầu thang, nhưng giọng ông chỉ còn là tiếng thào đứt đoạn. Ông hắng giọng và lại gọi, "Northrup!"

      Northrup chạy bổ vào tiền sảnh, vừa chạy vừa kéo áo khoác lên. "Ngài gọi phải klhông, thưa Tôn ông?" ông ta , ánh mắt hoảng hốt nhìn công tước, người dừng lại giữa lưng chừng cầu thang, đôi tay nắm chặt thanh vịn để tựa vào.

      Charles quay đầu lại và nhìn xuống ông ta. "Cho gọi bác sỹ Worthing," ông . "Bảo ông ấy đến ngay lập tức. Bảo ông ấy khẩn cấp."

      "Tôi cho người gọi ngài Fielding và Tiểu thư Victoria chứ ạ?" Northrup nhanh chóng hỏi.

      ", chết tiệt!" Charles nghiến răng , và rồi ông kiểm soát lại giọng của mình. "Ta cho ông biết, sau khi bác sỹ Worthing tới," ông sửa lại, tiếp tục chậm chạp lên thang gác.

      gần đến rạng đông khi người đánh xe của Jason ghì những con ngựa xám dừng lại trước cửa nhà số #6 Upper Brook. Cả Jason lẫn Victoria đều lời nào kể từ khi rời vũ hội nhà Mortrams, nhưng khi Jason bất chợt hít vào hơi, Victoria hoảng sợ và nhìn quanh. "Xe ai thế kia?" nàng hỏi.

      "Của bác sỹ Worthing. Ta nhận ra những con ngựa hồng." Jason xô tung cánh cửa, nhảy ào ra khỏi xe và thẳng tay kéo nàng xuống, rồi nhảy mấy bậc thềm lên toà nhà, để mặc Victoria tự xoay xở lấy. Victoria kéo ngược tà váy dài của nàng lên và chạy theo , nỗi khiếp sợ dâng lên tận cổ nàng khi ngài Northrup hốc hác mở cửa ra.

      "Chuyện gì?" Jason hét lên.

      "Bác của ngài, thưa đức ông," Northrup đáp u ám. "Ông bị cơn đột quị - tim ông. Bác sỹ Worthing bên cạnh ông ấy."

      "Chúa lòng lành!" Victoria , túm chặt lấy tay áo của Jason sợ hãi.

      Họ cùng nhau chạy lên thang gác, trong khi đó sau lưng họ Northrup kêu, "Bác sỹ Worthing cầu rằng ông được vào đó cho đến khi tôi thông báo với ông ấy về việc ông về!"

      Jason giơ tay lên để gõ cửa phòng Charles, nhưng bác sỹ Worthing mở nó ra. Ông bước ra hành lang, đóng chặt cửa lại sau lưng ông. "Tôi nghĩ là tôi nghe thấy về," ông giải thích, thọc mấy ngón tay vào mái tóc bạc trắng của ông bằng cử chỉ phiền não.

      "Ông ấy sao rồi?" Jason khẩn thiết hỏi.

      Bác sỹ Worthing gỡ cặp kính gọng dây của ông ra và tập trung vào việc lau cho mắt kính bóng loáng lên... Sau hồi dài đến vô tận, ông thở hơi dài và nhìn lên. "Ông ấy vừa chịu cơn ngưng tim chết người, Jason."

      "Chúng tôi có thể gặp ông ấy ?" Jason hỏi.

      "Có, nhưng tôi phải cảnh báo cả hai người được hay làm bất cứ điều gì làm ông ấy phiền lòng đấy."

      Victoria vụt đưa tay lên chặn cổ. "Bác ấy ... chết chứ, có phải , bác sỹ Worthing?"

      "Sớm hay muộn người ta cũng phải chết, cháu ạ," ông bảo nàng, vẻ mặt ông u ám đến nỗi Victoria bắt đầu run lên khiếp sợ.

      Họ bước vào căn phòng của người hấp hối và đến đứng cạnh giường ông, Victoria bên, Jason bên khác. cặp nến được thắp lên cái bàn bên cạnh giường, nhưng với Victoria căn phòng có vẻ tối tăm đáng sợ như ngôi huyệt mộ chờ người chết. bàn tay của Charles nằm rã rượi tấm chăn và, cố nuốt nước mắt, nàng với tay ra nắm chặt lấy nó trong tay nàng, cố gắng điên cuồng truyền chút sức lực của nàng cho ông.

      Đôi mắt của Charles run rẩy mở ra và nhìn vào mặt nàng. "Đứa trẻ dấu của ta," ông thầm. "Ta định chết sớm thế đâu. Ta vô cùng mong muốn được trông thấy con ổn định cuộc sống hạnh phúc. Ai chăm sóc con khi ta đây? Con còn có ai có thể đón con về và lo liệu cho con ?"

      Nước mắt chảy tràn xuống má Victoria. Nàng ông biết bao nhiêu, và bây giờ nàng sắp sửa mất ông. Nàng cố , nhưng nỗi thống khổ và sợ hãi dâng lên làm nàng nghẹn ngào và nàng chỉ có thể xiết bàn tay mong manh của Charles chặt hơn.

      Charles quay đầu gối và nhìn Jason. "Con giống ta," ông thầm, " bướng bỉnh. Và bây giờ con đơn như ta luôn đơn."

      "Đừng nữa," Jason nạt ông, giọng khô ráp vì đau đớn. "Nghỉ ngơi ."

      "Ta thể nghỉ," Charles yếu ớt cãi. "Ta thể chết thanh thản được khi biết rằng Victoria còn lại đơn. Cả hai đứa con đơn theo cách của mỗi người. ấy thể ở lại trong bảo bọc của con nữa, Jason. Xã hội bỏ qua..." Giọng ông lịm . ràng là đấu tranh để lấy lại đủ sức lực để tiếp tục, ông quay đầu về phía Victoria.

      "Victoria, con được đặt tên theo tên ta. Mẹ con và ta từng nhau. Ta - ta định cho con nghe về mọi chuyện vào ngày nào đó. Bây giờ còn thời gian nữa."

      Victoria còn có thể ngăn được nước mắt, và nàng cúi đầu, đôi vai rung lên vì những tiếng nức nở đau đớn.

      Charles rời mắt khỏi hình dáng khóc thương của nàng và nhìn lên Jason. "Đó giấc mơ của ta, rằng con và Victoria cưới nhau. Ta muốn các con có nhau khi ta ra ..."

      Gương mặt Jason căng thẳng vì nỗi đau kìm nén. gật đầu, và cố . "Con chăm sóc Victoria— con cưới nàng," nhanh chóng khi Charles bắt đầu tranh cãi.

      Victoria sửng sốt, đôi mắt đẫm lệ của nàng nhìn lên mặt Jason; rồi nàng nhận ra rằng thế chỉ để cố làm cho Charles lòng trong giờ phút hấp hối của ông.

      Charles mệt mỏi nhắm nghiền đôi mắt. "Ta tin con, Jason," ông thầm.

      Sợ hãi và tuyệt vọng, Victoria quì gối xuống bên cạnh giường, nắm chặt lấy bàn tay của Charles. "Bác được lo lắng cho chúng con, bác Charles," nàng khóc.

      Yếu ớt quay đầu gối, Charles mở mắt và nhìn Jason. "Con có chịu thề điều đó ?" ông thầm.

      "Hãy thề với ta là con cưới Victoria, rằng con luôn luôn chăm sóc cho ấy."

      "Con thề," Jason , và vẻ dữ dội trong đôi mắt thuyết phục Victoria rằng về phần đó hề là trò chơi, rốt cuộc là như thế. thề trước người sắp chết.

      "Còn con, con ta?" ông hỏi Victoria. "Con có trang trọng thề rằng con chấp nhận nó ?"

      Victoria căng thẳng. còn thời gian để tranh cãi về những mối bất bình và những chi tiết lặt vặt trước đây. thô bạo là có Jason, có Charles, nàng cũng chẳng còn ai đời, và nàng biết thế. Nàng nhớ lại niềm vui sướng choáng ngợp mà những nụ hôn của Jason mang lại, và mặc dù nàng sợ vẻ ngoài lạnh giá của , nàng biết mạnh mẽ và có thể giữ nàng an toàn. chút nhoi còn lại của cái kế hoạch quay trở về Mỹ mình phải nhượng bộ cho cái nhu cầu cấp thiết hơn để tồn tại và để làm yên lòng Charles trong giờ phút hấp hối của ông.

      "Victoria?" Charles yếu ớt khẩn nài.

      "Con chấp nhận ấy," nàng nghẹn ngào thầm .

      "Cảm ơn con," Charles thào với cố gắng đáng thương để mỉm cười. Ông rút bàn tay trái ra từ dưới tấm chăn và nắm lấy tay Jason. "Bây giờ ta có thể chết trong thanh thản."

      Bỗng nhiên toàn thân Jason căng cứng. Đôi mắt ngẩng phắt lên nhìn vào mắt Charles và gương mặt trở nên cay độc. Bằng giọng nhạo báng chua cay, đồng ý, "Giờ ông có thể thanh thản mà chết, Charles."

      "!" Victoria bật kêu lên nức nở. "Đừng chết, bác Charles à. Xin đừng!" Điên cuồng cố gắng mang cho ông lý do để tranh đấu vì sống, nàng thổn thức, "Nếu bác chết, bác thể đưa con trong đám cưới của chúng con..."

      Bác sỹ Worthing bước lên từ trong bóng tối và dịu dàng giúp Victoria đứng dậy. Gật đầu về phía Jason để theo , ông dẫn nàng ra ngoài hành lang. "Đủ rồi, cháu ," ông vỗ về. "Cháu làm mình ốm mất thôi."

      Victoria ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn người bác sỹ. "Ông có nghĩ là bác ấy sống , bác sỹ Worthing?"

      Người bác sỹ già tốt bụng vỗ về cánh tay nàng. "Bác ở lại bên ông ấy và cho cháu biết bất kỳ khi nào có chuyện gì thay đổi." Và lời cam đoan nào, ông quay trở lại căn phòng ngủ, đóng chặt cửa lại sau lưng.

      Victoria và Jason xuống gác vào phòng khách. Jason ngồi xuống bên cạnh nàng và, với cử chỉ an ủi, vòng tay quanh người nàng, đặt đầu nàng vai . Victoria vùi mặt vào vồng ngực cứng cáp của và nức nở khóc cho cạn nỗi đau đớn và sợ hãi của nàng cho đến khi còn giọt nước mắt nào để khóc nữa. Nàng ngồi suốt phần còn lại của đêm ấy trong tay Jason, thức cho đêm nguyện cầu trong im lặng.

      Charles để cả phần còn lại của đêm ấy chơi bài với bác sỹ Worthing.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 19

      Đầu buổi chiều hôm sau, bác sỹ Worthing có thể báo cáo rằng Bác Charles vẫn "còn giữ được bản thân." Ngày hôm sau, ông xuống phòng ăn nơi Jason và Victoria ăn tối và báo cho họ biết là Charles "có vẻ tiến triển nhiều."

      Victoria khó lòng kìm nén được niềm vui, nhưng Jason chỉ nhướng mày lên nhìn vị bác sỹ và mời ông cùng ăn tối với họ.

      "Ờ—cảm ơn," bác sỹ Worthing , hướng ánh mắt sắc bén vào nét mặt khó dò của Jason. "Tôi tin là tôi có thể để người bệnh của tôi lại cần theo dõi lúc."

      "Tôi chắc là ông có thể," Jason thờ ơ trả lời.

      "Ông có nghĩ là bác ấy bình phục , bác sỹ Worthing?" Victoria kêu lên, lấy làm lạ tại sao Jason có thể tỏ ra vô cảm hoàn toàn như vậy.

      Cẩn trọng né tránh ánh mắt dò xét của Jason, bác sỹ Worthing hướng ánh mắt khó xử của ông vào Victoria và hắng giọng. "Khó lắm. Cháu thấy đấy, ông ấy ông ấy muốn sống để nhìn thấy hai đứa các cháu kết hôn. Ông ấy rất quyết tâm làm như thế. Cháu có thể rằng ông ấy bám vào điều đó như là lý do để sống."

      Victoria cắn môi và liếc nhìn Jason cách khó khăn trước khi hỏi bác sỹ, "Chuyện gì xảy ra nếu ông bắt đầu bình phục và chúng ta - chúng cháu bảo ông là chúng cháu thay đổi quyết định?"

      Jason ôn tồn trả lời nàng bằng giọng ngập ngừng kéo dài. "Trong trường hợp đó, ông ấy nghi ngờ gì là bị tái phát." Quay sang vị bác sỹ, mát mẻ hỏi, "Phải thế ?"

      Bác sỹ Worthing vội nhìn chỗ khác tránh ánh mắt nghiêm nghị của Jason. "Tôi chắc là biết ông ấy hơn tôi, Jason. nghĩ ông ấy thế nào?"

      Jason nhún vai. "Tôi cho là ông ấy bị tái phát."

      Victoria cảm tưởng như cuộc đời cố ý dày vò nàng, lấy mái ấm của nàng và những người nàng thương , bắt nàng phải đến đất nước xa lạ, và bây giờ lại xô đẩy nàng vào cuộc hôn nhân tình với người muốn nàng.

      Rất lâu sau khi cả hai người đàn ông , nàng ngồi lại bên bàn, thờ ơ nghịch thức ăn đĩa, cố tìm cách thoát khỏi tình thế khó xử này sao cho vẹn cả đôi bên, cho Jason và cả chính nàng. Giấc mơ về ngôi nhà hạnh phúc của nàng, với người chồng đáng bên cạnh và đứa trẻ bi bô trong vòng tay nàng, giờ trở lại để chế diễu nàng, và nàng cho mình được tự thương mình lúc. Rốt cuộc nàng đòi hỏi gì nhiều lắm từ cuộc đời; nàng khát áo lông thú hay đồ trang sức, đòi có những mùa lễ hội London, mong những ngôi nhà tráng lệ nơi nàng có thể đóng vai nữ hoàng trị vì. Nàng chẳng muốn gì hơn những gì nàng có ở Mỹ - chỉ là nàng muốn có người chồng và kèm theo đó là những đứa con thôi.

      Nỗi nhớ nhà cồn lên như sóng trong lòng nàng và nàng gục đầu xuống. Nàng mong sao có thể quay thời gian lại năm và ngừng lại đó, để có gương mặt tươi cười của cha mẹ nàng trước mặt nàng, để nghe cha nàng về cái bệnh viện mà ông muốn xây, và để được dân làng vây quanh, những người là gia đình thứ hai của nàng. Nàng làm bất cứ điều gì, bất cứ điều gì để trở về nhà. Hình ảnh gương mặt tươi cười, đẹp trai của Andrew xuất để chế nhạo nàng, và Victoria gạt bỏ nó , giọt nước mắt nào nữa cho người đàn ông bội bạc nàng từng dấu.

      Nàng đẩy ghế ra và tìm Jason. Andrew bỏ nàng lại cho số phận, nhưng Jason ở đây và sẵn lòng giúp nàng nghĩ cách thoát khỏi cái đám cưới mà ai trong hai người mong muốn.

      Nàng tìm thấy mình trong thư viện - người đàn ông suy tư, độc đứng đó với tay hững hờ tựa mặt lò sưởi, lặng nhìn vào lò lửa trống . Lòng trắc dâng lên trong lòng khi nàng nhận ra rằng, mặc dù vờ tỏ ra lạnh lùng vô cảm trước bác sỹ Worthing, Jason đến đây để lo âu trong im lặng mình.

      Cố nén niềm thôi thúc đến bên và tỏ lòng thương cảm, điều nàng biết chối từ, nàng lặng lẽ gọi, "Jason?"

      ngẩng đầu lên và nhìn nàng, gương mặt dửng dưng.

      "Chúng ta làm gì bây giờ?"

      "Về chuyện gì cơ?"

      "Về chuyện cái ý tưởng kỳ quặc của bác Charles muốn thấy chúng ta lấy nhau ấy."

      "Tại sao lại là kỳ quặc?"

      Victoria ngạc nhiên trước câu của , nhưng nàng quyết tâm bàn bạc về vấn đề này bình tĩnh và chân thành. "Kỳ quặc bởi vì tôi muốn lấy ."

      Đôi mắt trân cứng. "Ta nhận thức điều đó rất , Victoria."

      " cũng muốn lấy tôi mà," nàng trả lời cách hợp lẽ, giơ hai tay lên trong cử chỉ khẩn nài.

      "Nàng đúng." Đưa mắt quay trở lại nhìn lò sưởi, im lặng. Victoria chờ thêm điều gì đó; khi nữa, nàng thở dài và bắt đầu bước . Những lời tiếp đó của làm nàng quay ngoắt lại và chằm chằm nhìn. "Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của chúng ta có thể mang lại cho chúng ta điều mình thực lòng muốn."

      "Đó là gì?" nàng hỏi, liếc nhìn vẻ mặt trông nghiêng như bức phù điêu thô ráp của , cố thăm dò tâm trạng . đứng thẳng lại và quay sang, hai bàn tay thọc sâu vào túi, mắt nhìn xoáy vào mắt nàng. "Nàng muốn trở về Mỹ, để được tự do, để sống giữa bạn bè và có lẽ để xây cái bệnh viện cha nàng mơ ước. Nàng kể cho ta nghe tất cả những chuyện đó. Nếu nàng trung thực với chính nàng, nàng thừa nhận rằng nàng cũng muốn trở về đó để cho Andrew, và mọi người khác, thấy ruồng bỏ của ta chẳng có nghĩa lý gì đối với nàng - rằng nàng quên ta cũng dễ dàng như là ta quên nàng vậy, và nàng vẫn tiếp với cuộc sống của nàng."

      Victoria bị những lời ám chỉ cảnh ngộ của nàng làm cho bẽ mặt đến nỗi phải mất lúc những lời tiếp theo của nàng mới để ý. "Và," kết thúc cách thực tế, "Ta muốn đứa con trai."

      Nàng há hốc miệng ra khi bình thản tiếp tục, "Chúng ta có thể mang lại cho nhau những gì cả hai chúng ta mong muốn. Hãy lấy ta và cho ta đứa con trai. Đổi lại, ta cho nàng trở lại Mỹ với tiền đủ để nàng sống như nữ hoàng và xây tá bệnh viện."

      Victoria chằm chằm nhìn thể nào tin nổi. "Cho đứa con trai?" nàng lặp lại. "Cho đứa con trai, và rồi cho tôi quay về Mỹ ư? Cho đứa con trai và để nó lại đây ư?"

      "Ta hoàn toàn ích kỷ đâu - nàng có thể giữ nó bên nàng cho đến khi nó ... xem nào, bốn tuổi. đứa trẻ cần mẹ cho đến khi nó được chừng đó tuổi thôi. Sau đó, ta mong đưa nó về với ta. Có lẽ nàng chọn ở lại đây với chúng ta khi nàng mang nó trở lại. Thực ra, ta thích rằng nàng ở lại đây luôn, nhưng ta để điều đó cho nàng quyết định. Có chuyện, tuy nhiên - điều kiện cho tất cả những chuyện này - mà ta muốn khẳng định."

      "Điều kiện gì?" Victoria sửng sốt hỏi.

      ngập ngừng như thể so đo câu trả lời cẩn thận, và khi cuối cùng ra, nhìn chỗ khác, ngắm nghía bức tranh phong cảnh treo phía lò sưởi như thể muốn tránh ánh mắt nàng. "Bởi vì cái kiểu nàng nhảy ra bảo vệ ta đêm hôm trước, người ta cho rằng nàng coi khinh hay sợ hãi ta. Nếu nàng đồng ý với cuộc hôn nhân này, ta mong nàng ủng hộ cái quan điểm đó và làm gì hay gì làm người ta nghĩ khác . cách khác, cho dù điều gì có thể xảy ra giữa riêng hai chúng ta, khi chúng ta ra trước mặt mọi người, ta mong nàng cư xử như thể nàng lấy ta vì điều gì đó hơn cả tiền bạc hay địa vị. Hay cho đơn giản - như thể nàng quan tâm đến ta."

      biết vì lý do gì, Victoria nhớ lại những nhận xét chua cay của tại vũ hội nhà Mortrams: Nàng sai rồi nếu nàng nghĩ ta màng đến điều người ta ...." dối, nàng nhận ra điều đó trong niềm xúc động dâng tràn. ràng quan tâm đến chuyện người ta nghĩ, nếu chẳng cầu nàng làm điều đó.

      Nàng nhìn người đàn ông bình thản lạnh lùng đứng trước mặt nàng. Trông mạnh mẽ, xa cách, và hoàn toàn tự tin. thể nào tin được lại muốn đứa con trai, hay nàng, hay bất kỳ ai khác - cũng khó mà tin được như vậy chuyện lo lắng người ta sợ hay tin . thể nào, nhưng đúng. Nàng nhớ lại trông thơ trẻ đến thế nào cái đêm đấu súng về, khi đùa giỡn nàng và dỗ dành nàng hôn . Nàng nhớ niềm khát khao cháy bỏng trong nụ hôn của và nỗi tuyệt cùng đơn trong những lời : "Ta cố cả trăm lần buông cho em . Nhưng ta thể."

      Có lẽ dưới cái vẻ ngoài lạnh lùng vô cảm, Jason cũng cảm thấy đơn và trống trải như nàng. Có lẽ cần nàng mà thể tự mình thế. Hay có lẽ, nàng chỉ làm mình trở nên ngu ngốc khi tin điều đó. "Jason," nàng , để cho vài suy nghĩ của nàng cất tiếng. " thể mong tôi sinh con rồi trao nó cho con đường của riêng tôi. thể lạnh lùng tim như những đề nghị vừa làm cho ra vẻ vậy. Tôi - tôi thể tin là như thế."

      "Nàng thấy ta là người chồng thô bạo, nếu như đó là điều nàng đến."

      "Đó phải là điều tôi đến," Victoria kêu lên với chút cuồng nộ. "Làm sao có thể đến chuyện lấy tôi như thể bàn chuyện - chuyện buôn bán thông thường thế - chút tình cảm, chút xúc động, có cả chút vờ hay ...-"

      "Chắc chắn là nàng có ảo tưởng tình nào còn sót lại chứ," chế diễu nàng với vẻ nôn nóng khó chịu. "Kinh nghiệm của nàng với Bainbridge hẳn dạy nàng rằng tình chỉ là thứ cảm giác để đem phỉnh phờ những kẻ ngốc nghếch. Ta mong đợi mà cũng chẳng muốn tình của nàng, Victoria."

      Victoria nắm chặt lấy lưng ghế bên cạnh nàng, quay cuồng vì những lời . Nàng mở miệng để từ chối đề nghị của , nhưng lắc đầu để chặn nàng lại. "Đừng trả lời ta trước khi nàng xem xét những gì ta vừa . Nếu nàng lấy ta, nàng tự do làm bất kỳ cái gì nàng thích với cuộc đời nàng. Nàng có thể xây cái bệnh viện ở Mỹ và cái khác gần Wakefield, và ở lại nước . Ta có 6 điền trang và ngàn tá điền cùng gia nhân. Chỉ gia nhân của ta thôi cũng cung cấp đủ người ốm để cho vào đầy bệnh viện của nàng. Nếu , ta trả lương cho họ để họ ốm." nụ cười thấp thoáng môi , nhưng Victoria quá đau lòng để có thể nhận thấy chút hài hước nào trong tình huống đó.

      Khi thấy câu đùa của được đáp lại, nhàng thêm, "Nàng có thể phủ kín những bức tường của Wakefield bằng những bức phác hoạ của nàng, và nếu như nàng hết phòng, ta xây thêm phòng nữa." Victoria còn cố thu nhận cái thông tin đáng giật mình là biết nàng vẽ phác hoạ khi đưa tay ra và lướt những ngón tay gò má căng của nàng và cách giản dị, "Em thấy ta là người chồng rộng lượng, ta hứa với em như vậy."

      Cái thanh cuối cùng của từ "chồng" mang đến cơn chấn động xuyên suốt người nàng và nàng ôm chặt hai tay, chà xát chúng để cố gắng cách tuyệt vọng mang lại chút hơi ấm cho mình. "Tại sao?" nang thầm . "Tại sao lại là tôi? Nếu muốn có con trai, có hàng tá phụ nữ ở London sẵn sàng lấy đến đáng khinh kia mà."

      "Bởi vì ta bị nàng thu hút, - chắn chắn nàng biết điều đó mà," . "Ngoài ra," thêm, đôi mắt đầy vẻ cợt đùa khi đặt tay lên vai nàng và cố kéo nàng gần lại, "nàng thích ta. Nàng điều đó với ta khi nàng tưởng ta ngủ - nhớ ?"

      Victoria há hốc miệng nhìn , thể nào tiếp nhận nổi tiết lộ đáng ngạc nhiên là thực bị nàng thu hút. "Tôi cũng thích Andrew đấy," nàng xấc xược độp lại cách giận dữ. "Óc suy xét của tôi về vấn đề nam giới quá tệ."

      "Đúng ," đồng ý, vui thích nhảy múa trong mắt .

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      19.2

      Nàng cảm thấy mình bị kéo thương xót lại gần lồng ngực . "Tôi nghĩ đánh mất hết ý thức của rồi!" nàng bằng giọng nghèn nghẹt. "Tôi nghĩ khá là điên!"

      " mất hết và điên," đồng ý khi vòng tay ra sau lưng nàng, ôm nàng vào gần hơn.

      "Tôi làm điều đó- Tôi thể—"

      "Victoria," , "em có lựa chọn nào." Giọng trở nên khàn đục và đầy thuyết phục khi ngực nàng cuối cùng cũng chạm vào áo . "Ta có thể cho em mọi thứ mà người phụ nữ mong muốn—"

      "Mọi thứ chỉ trừ tình ," Victoria nấc lên.

      "Mọi thứ mà người phụ nữ thực mong muốn," sửa lại, và trước khi Victoria có thể hiểu thấu câu đầy hoài nghi đó, đôi môi như nét vẽ của bắt đầu chầm chậm, cương quyết hạ xuống phía môi nàng. "Ta cho em châu báu và lông thú," hứa. "Em có nhiều tiền hơn em từng bao giờ mơ tới." Bàn tay còn tự do của ôm sau mái đầu nàng, vầy vò mái tóc như lụa của nàng trong khi nghiêng mặt nàng lên cho nụ hôn của . "Đổi lại, tất cả những gì em phải cho ta là điều này đây..."

      kỳ quặc thay, trong những suy nghĩ của Victoria là bán mình sao rẻ thế, đòi hỏi từ phía nàng sao ít thế. điển trai, và giàu, và đáng ao ước - chắc chắn có quyền mong đợi nhiều hơn từ vợ chứ chỉ thế này... Và rồi đầu óc nàng trở nên trống rỗng khi khuôn miệng đầy nhục cảm của gắn chặt miệng nàng chiếm hữu trong nụ hôn khuấy đảo tưởng như dài vô tận, từ từ trở nên đầy đòi hỏi khát khao và khiến nàng run lên trong những cơn xúc cảm nóng bỏng. chạm lưỡi vào môi nàng, rà nó giữa đôi môi, dỗ dành chúng, rồi bắt chúng phải mở ra, và khi đôi môi nàng mở ra, trượt lưỡi vào giữa chúng, gây nên những cơn sóng xúc cảm choáng váng xuyên suốt người nàng. Victoria rên rỉ và đôi tay xiết chặt cách chiếm hữu quanh nàng, kéo nàng dựa vào cả chiều dài rắn đanh của trong khi lưỡi bắt đầu cám dỗ chậm chạp, khêu gợi đến hoang dại và tay ve vuốt cũng đầy chiếm hữu dọc hai bên thân nàng, vai nàng và sau lưng nàng.

      Đến lúc cuối cùng ngẩng đầu lên, Victoria cảm thấy mụ mị, ngốt cả lên và sợ hãi mà chẳng hiểu vì sao.

      "Nhìn ta này," thầm, đặt tay dưới cằm nàng và nâng nó lên. "Em run rẩy," khi đôi mắt xanh mở rộng của nàng ngước lên nhìn . "Em sợ ta sao?"

      Bất chấp tất cả những cảm xúc nguyên sơ run lên trong nàng, Victoria lắc đầu. Nàng sợ ; nàng bỗng nhiên lại lo sợ cho chính mình cách vô cớ. "," nàng .

      nụ cười thấp thoáng môi . "Em sợ, nhưng em chẳng có lý do nào phải thế đâu." áp bàn tay vào khuôn mặt nóng bỏng của nàng, chầm chậm đưa nó ra sau để vuốt thẳng mái tóc dầy của nàng. "Ta chỉ làm đau em lần thôi, và chỉ bởi vì đó là điều tránh khỏi."

      "Cái gì - tại sao?"

      Hàm nghiến chặt. "Có lẽ nó hoá ra là chả đau đâu. Phải thế ?"

      "Cái gì cơ?" Victoria kêu lên với chút hoảng loạn. "Tôi ước gì đừng năng khó hiểu thế khi tôi quá bối rối để mà nghĩ ra được chuyện gì."

      Đó là trong những lúc thay đổi tâm trạng nhanh như chớp, cho qua vấn đề bằng cái nhún vai lạnh lùng. " thành vấn đề," cộc cằn . "Ta quan tâm chuyện nàng làm với Bainbridge. Đó là chuyện xảy ra trước."

      "Trước?" Victoria lặp lại, cất cao giọng lên vì chán là nàng hiểu được. "Trước cái gì?"

      "Trước ta," giọng cụt lủn. "Tuy nhiên, ta nghĩ nàng phải biết trước rằng ta chịu được việc bị cắm sừng. Thế chưa?"

      Miệng Victoria há hốc ra. "Bị cắm sừng! điên rồi. Cực kỳ điên."

      Đôi môi cong lên gần như thành nụ cười. "Chúng ta đồng ý về điểm này rồi."

      "Nếu cứ tiếp tục năng cạnh khoé mạ lỵ như vậy, tôi lên gác về phòng tôi cho yên chuyện đấy."

      Jason nhìn xuống đôi mắt xanh chứa đầy dông tố của nàng và đau khổ kìm nén niềm thôi thúc đột ngột muốn lại ôm nàng vào tay và lại ngấu nghiến môi nàng trong môi . "Thôi được, chúng ta về cái gì đó trần tục hơn. Bà Craddock nấu món gì vậy?"

      Victoria cảm thấy như cả thế giới, cùng với mọi người đó, quay theo chiều, trong khi nàng luôn luôn quay chiều khác, choáng váng và mất phương hướng. "Bà Craddock ư?" nàng thốt lên ngơ ngác.

      "Bà đầu bếp ấy. Thấy , ta học được tên bà ấy rồi. Ta còn biết O'Malley là người chạy việc ưa thích của nàng." toét miệng cười. "Nào, Bà Craddock nấu món gì cho bữa tối đấy?"

      "Ngỗng," Victoria , cố lấy lại thăng bằng. "như- như thế có được ?"

      "Tuyệt vời. Chúng ta ăn tối ở nhà sao?"

      "Tôi ...," nàng trả lời, có vẻ gì là ràng buộc.

      "Trong trường hợp đó, tất nhiên, ta cũng thế."

      đóng vai người chồng rồi đây, nàng choáng váng nhận ra. "Tôi thông báo cho bà Craddock vậy," nàng và quay trong trạng thái bối rối. Jason mê nàng. muốn cưới nàng. thể nào. Nếu bác Charles chết, nàng phải lấy . Nếu nàng lấy bây giờ, có lẽ bác Charles tìm thấy ý chí để sống. Và con cái - Jason muốn có con. Nàng cũng muốn, muốn rất nhiều. Nàng muốn có cái gì đó để . Có lẽ họ có thể hạnh phúc cùng nhau; có những lúc Jason có thể dễ thương và hấp dẫn, những lúc mà nụ cười của làm nàng cảm thấy cũng muốn cười. làm nàng đau... Nàng được nửa đường ngang qua căn phòng giọng bình thản của Jason làm nàng đứng lại.

      "Victoria—"

      Victoria tự động quay về phía .

      "Ta nghĩ nàng quyết định về hôn nhân của chúng ta rồi. Nếu đúng vậy, chúng ta phải gặp Charles sau bữa tối và báo ông ấy là chúng ta định ngày hôn lễ. Ông ấy thích điều đó, và chúng ta báo cho ông ấy càng sớm càng tốt."

      Jason vô cùng muốn biết liệu nàng có định lấy , nàng nhận ra. Nàng nhìn qua căn phòng vào người đàn ông đẹp, mạnh mẽ, sôi nổi ấy—và khoảnh khắc ấy dường như đứng lại. Tại sao nàng lại nghĩ căng thẳng khi chờ nghe câu trả lời của nàng? Tại sao phải xin nàng lấy như thể đó là lời đề nghị làm ăn vậy?

      "Tôi—" Victoria tuyệt vọng bắt đầu, trong khi lời cầu hôn trang trọng, ngọt ngào của Andrew bỗng nhiên vang vọng trong tâm trí. "Hãy em lấy , Victoria. em. luôn luôn em..."

      Cằm nàng hất lên nổi loạn và giận dữ. Ít ra Jason Fielding cũng lời đầu môi chót lưỡi về tình cảm thấy. Tuy nhiên, cũng cầu hôn nàng với kiểu phô diễn đương lãng mạn nào, vì thế nàng chấp nhận đề nghị của cũng với cách vô cảm như khi nó được đưa ra. Nàng nhìn Jason và gật đầu cứng rắn. "Chúng ta báo cho ông ấy sau bữa tối."

      Victoria có thể thề rằng vẻ căng thẳng dường như rời bỏ khuôn mặt và cả con người Jason.

      Về mặt kỹ thuật mà đó là buổi tối đính hôn của nàng, và Victoria quyết định nhân dịp này để định ra hình mẫu tương lai tốt hơn cho họ. Vào cái buổi sáng hôm đấu súng, Jason thích tiếng cười của nàng. Nếu, giống như nàng nghi ngờ, bên trong độc và trống trải như nàng thường cảm thấy, có lẽ họ có thể làm cho cuộc đời của nhau sáng sủa hơn. Nàng đứng đôi chân trần trước tủ áo mở rộng, xem xét những chiếc áo dạ hội đẹp nhất của nàng, cố gắng quyết định mặc cái gì cho cái dịp hội hè trớ trêu này. Cuối cùng nàng chọn chiếc váy sa màu nước biển với lớp váy ngoài điểm hoa văn vàng lấp lánh và chiếc vòng cổ bằng ngọc xanh biển nạm vàng mà Jason tặng nàng cái đêm nàng ra mắt. Ruth chải tóc nàng cho đến khi nó bóng lên, rồi rẽ ngôi giữa và để cho nó đổ xuống thành những làn sóng óng ả ôm lấy khuôn mặt nàng và xoả tràn xuống hai vai và lưng nàng. Khi Victoria hài lòng với vẻ ngoài của mình, nàng rời phòng mình xuống phòng khách. Jason ràng là cũng tuân theo cùng niềm thôi thúc đó, vì thân hình cao ráo của đóng bộ cách trịnh trọng trong bộ đồ nhung màu rượu đỏ vừa vặn chê vào đâu được và chiếc áo chẽn thêu kim tuyến cùng những chiếc ghim hồng ngọc lấp lánh ngực áo .

      rót sâm panh vào ly khi ngẩng lên và nhìn thấy nàng, và đôi mắt táo tợn của lướt khắp người nàng với vẻ ngưỡng mộ dấu diếm của đàn ông. Niềm tự hào của chủ nhân ông ràng trong ánh mắt sở hữu của khiến lòng dạ Victoria cuộn cả lên khi nàng nhìn thấy nó. chưa bao giờ nhìn nàng như thế trước đây - như thể nàng là miếng ngon sắp đặt để ngấu nghiến khi nổi hứng.

      "Nàng có cái khả năng làm người ta rối trí nhất đó là mới trông như đứa trẻ đáng phút trước, ngay phút sau phụ nữ quyến rũ thể tin được rồi," .

      "Cảm ơn," Victoria nghi ngại , "Tôi hiểu."

      "Ta định câu đó như lời khen," cam đoan với nàng, mỉm cười . "Ta vụng về quá với những lời khen để đến nỗi nàng thể nhận ra. Ta cẩn thận hơn sau này."

      Cảm động vì cái chủ ý định cố thay đổi cho vừa lòng nàng, Victoria ngắm nhìn khi khéo léo rót thứ chất lỏng sủi tăm vào hai chiếc ly. đưa cho nàng cái và nàng dợm quay sang ghế ngồi, nhưng đặt bàn tay lên cánh tay trần của nàng để ngăn nàng và kéo nàng lùi lại. mở chiếc hộp trang sức bằng nhung nằm cạnh chiếc ly của bằng tay kia và lấy ra chuỗi ba vòng trân châu lớn nhất, lộng lẫy nhất mà Victoria từng thấy. lời, quay nàng về phía tấm gương phía chiếc bàn bên cạnh và đẩy mái tóc dài của nàng sang bên. Những ngón tay của gợi nên những rung động dọc xương sống nàng khi gỡ chiếc vòng cổ ngọc xanh ra và đeo chuỗi trân châu to nặng quanh chiếc cổ mảnh mai của nàng.

      Trong gương, Victoria ngắm nhìn nét mặt để lộ điều gì của khi cài chiếc móc kim cương sau gáy nàng, rồi ngước mắt nhìn nàng, ngắm chuỗi trân châu cổ nàng. "Cảm ơn," nàng bắt đầu rụt rè và quay lại, "J"

      "Ta thích được cảm ơn bằng nụ hôn," Jason kiên nhẫn cho biết.

      Victoria nghiêng người lên đầu ngón chân và ngoan ngoãn nhưng cũng ngượng ngập đặt nụ hôn lên bên má cạo nhẵn trơn tru, tươi mát của . Có điều gì đó trong cách tặng ngọc châu cho nàng và đòi trả bằng nụ hôn làm nàng phiền lòng lắm, - như thể là bán mua ân huệ của nàng, bắt đầu bằng nụ hôn đổi lấy chiếc vòng cổ. Nhận thức đó được khẳng định thêm cách đáng sợ khi về nụ hôn của nàng: "Nụ hôn như thế là nhiều lắm để đem đổi lấy chiếc vòng cổ đẹp đến thế," và chiếm lấy môi nàng đột ngột đầy đòi hỏi.

      Khi buông nàng ra, cười giễu cợt với đôi mắt xanh sợ hãi cuả nàng. " thích ngọc trai sao, Victoria?"

      "Ồ, có mà - đấy!" Victoria lo lắng , giận bản thân mình vì thể kiểm soát được nỗi sợ hãi kỳ lạ, ngốc nghếch của nàng. "Tôi chưa bao giờ nhìn thấy những hạt ngọc nào đẹp như thế trước đây. Thậm chí của Phu nhân Wilhelm cũng lớn đến thế. Những hạt ngọc này thích hợp cho nữ hoàng."

      "Chúng thuộc về công chúa người Nga thế kỷ trước," , và Victoria cảm thấy rung động cách kỳ khôi vì ràng nghĩ nàng xứng đáng với chuỗi vòng cổ vô giá như vậy.

      Sau bữa tối, họ lên gác để gặp Charles. Niềm vui sướng của ông khi họ lặng lẽ thông báo quyết định của họ tiến hành kế hoạch kết hôn làm ông trẻ ra hàng mấy tuổi, và khi Jason choàng tay qua vai Victoria đầy thương, người bệnh liệt giường ấy thực cười vì vui sướng. Trông ông quá hạnh phúc, quá tin tưởng rằng họ làm điều đúng đắn đến nỗi Victoria gần như cũng tin là họ đúng.

      "Định khi nào là đám cưới?" Charles bỗng nhiên hỏi.

      " tuần nữa," Jason khiến Victoria nhìn ngạc nhiên.

      "Tuyệt vời, tuyệt vời!" Charles kêu lên, nhìn họ đầy sung sướng. "Ta định đủ khoẻ vào lúc đó để tự mình tham dự."

      Victoria bắt đầu phản đối, nhưng bàn tay Jason xiết chặt cánh tay nàng, ngăn cho nàng tranh cãi.

      "Và con có cái gì kia, con ?" Charles hỏi, nhìn vào chuỗi vòng cổ nàng.

      Tay nàng tự động đưa lên chỗ ông nhìn. "Jason tặng nó cho con tối nay, để đánh dấu vụ mua...ờ, đính ước của chúng con," nàng giải thích.

      Khi cuộc chuyện trò với Charles kết thúc, Victoria lấy cớ mỏi mệt và Jason đưa nàng về tận cửa phòng ngủ của nàng. "Điều gì đó làm em phiền lòng," bình thản . "Gì vậy?"

      "Trong mọi việc, tôi cảm thấy khốn khổ khi kết hôn trước khi thời kỳ để tang cho cha mẹ tôi kết thúc. Tôi cảm thấy tội lỗi mỗi khi tôi đến vũ hội. Tôi phải thoái thác trả lời câu hỏi cha mẹ tôi qua đời khi nào để người ta nhận ra tôi là đứa con bất kính đến thế nào."

      "Em làm những gì em phải làm, và cha mẹ em hiểu điều đó. Bằng cách kết hôn với ta ngay lập tức, em cho Charles lý do để sống. Em thấy ông ấy trông khoẻ hơn biết bao nhiêu khi chúng ta cho ông ấy biết chúng ta sắp xếp ngày hôn lễ. Hơn nữa, quyết định rút ngắn thời gian để tang của em là do ta, phải em, và thế nên em có lựa chọn nào trong chuyện này. Nếu em phải trách cứ ai hãy trách cứ ta ."

      Suy nghĩ cách hợp lý, Victoria biết đúng, và nàng thay đổi đề tài. " cho tôi biết," nàng , nụ cười của nàng có vẻ cáo buộc, "vì giờ tôi vừa mới khám phá ra là chúng ta quyết định kết hôn trong vòng tuần nữa, có thể tôi nghe chúng ta kết hôn ở đâu ?"

      "Touche[ix]," cười. "Hay lắm; chúng ta quyết định là kết hôn ở đây."

      Victoria lắc đầu dứt khoát. "Làm ơn mà, Jason, chúng ta thể kết hôn trong nhà thờ được sao- ngôi nhà thờ ở gần Wakefield ấy? Chúng ta có thể chờ thêm chút cho đến khi Charles có thể được." Hốt hoảng, nàng nhìn cái vẻ kinh sợ lạnh lùng loé lên trong đôi mắt khi nàng nhắc đến nhà thờ, nhưng sau phút do dự, gật đầu ưng thuận. "Nếu đám cưới trongnhà thờ là điều em muốn, chúng ta tổ chức ở đây tại London trong nhà thờ đủ lớn để chứa hết tất cả khách khứa."

      "Làm ơn, ,—" Victoria kêu lên, bất giác đặt tay lên tay áo . "Tôi ở quá xa nước Mỹ, Đức ông à. Nhà thờ gần Wakefield tốt hơn - nó gợi cho tôi nhớ đến quê nhà, và kể từ khi tôi là bé, tôi mơ ước được cưới trong nhà thờ thôn quê —" Nàng mơ ước được cưới trong nhà thờ thôn quê với Andrew, Victoria muộn màng nhận ra, và nàng ước chi nàng bao giờ nghĩ tới nhà thờ.

      "Ta muốn đám cưới của chúng ta diễn ra ở London, trước mặt thiên hạ," Jason tuyệt đối dứt khoát. "Tuy nhiên, chúng ta thoả hiệp," đề nghị. "Chúng ta kết hôn trong nhà thờ ở đây, và sau đó chúng ta về Wakefield tổ chức buổi lễ ."

      Bàn tay của Victoria trượt khỏi tay áo . "Quên chuyện tôi về nhà thờ . Hãy mời mọi người đến nhà này. là chuyện báng bổ khi chúng ta vào nhà thờ để ghi dấu điều chẳng là gì khác ngoài thoả thuận công việc." Với chút cố gắng hài hước vô vọng, nàng thêm, "Trong khi chúng ta thề nguyện thương và tôn trọng lẫn nhau, tôi chờ tia sét giáng xuống."

      "Chúng ta kết hôn trong nhà thờ," Jason cộc cằn , cắt ngang bài công kích của nàng. "Và nếu như sét giáng xuống, ta chịu phí tổn xây mái nhà mới."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :