1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Once And Always - Judith McNaught (33 c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      3.2

      Mạch máu giần giật thái dương Jason khi đấu tranh để kiểm soát cơn phẫn nộ của . Cúi xuống thấp, nắm chặt tay ghế của Charles, mặt chỉ cách mặt ông có vài phân. Rất chậm rãi và rất ràng, từng chữ , “Tôi với ông trước đây, và tôi với ông lần cuối, là tôi bao giờ cưới vợ nữa. Ông hiểu tôi chứ? Tôi bao giờ cưới vợ nữa!”
      “Tại sao?” Charles kêu lên. “Con hoàn toàn phải là người ghét phụ nữ. Ai cũng biết là con có những nhân tình và con cư xử tốt với họ. Thực tế là tất cả bọn họ đều có vẻ như con điên cuồng. Quí ràng là thích ở trong giường con, và con ràng là thích họ ở đó—”

      “Ngậm miệng lại!” Jason bùng lên.

      cơn đau thắt làm méo mó cả gương mặt Charles và ông đưa tay lên ngực, những ngón tay dài nắm lấy áo. Rồi ông cẩn trọng để tay lại lên đùi.

      Mắt Jason nheo lại, nhưng bất chấp mối nghi ngờ của là Charles chỉ giả vờ đau, bắt mình im lặng trong khi cha tiếp tục . “ trẻ ta vừa chọn làm vợ con đến đây trong khoảng ba tháng nữa. Ta cho xe ngựa đợi ở bến tàu để ấy được đưa tiếp về thẳng Wakefield Park. Để mọi đúng đắn, ta đến cùng hai con ở đó và ở lại cho đến khi lễ cưới tiến hành. Ta biết mẹ ấy nhiều năm trước, và ta thấy giống nhau ở Victoria—con thất vọng.” Ông đưa bức chân dung ra. “Đến đây nào, Jason,” ông , giọng ông trở nên mềm mại, thuyết phục, “con tò mò chút nào về ấy sao?”

      Cố gắng phỉnh phờ của Charles chỉ làm gương mặt Jason cứng lại như chiếc mặt nạ đá hoa cương. “Ông phí giờ. Tôi làm thế.”

      “Con làm thế,” Charles hứa hẹn, viện đến vài lời đe doạ trong cơn tuyệt vọng của ông. “Bởi vì nếu con làm, ta truất quyền thừa kế của con. Con mất nửa triệu bảng để hồi phục các điền trang của ta, những điền trang mà bao giờ là của con nếu con chịu cưới Victoria Seaton.”

      Jason phản ứng lại với những lời đe doạ của ông với khinh rẻ phẫn uất. “Những điền trang quí hoá của ông cháy rụi nếu tôi muốn. Con trai tôi chết – tôi còn cần bất kỳ tài sản kế thừa nào nữa.”

      Charles thấy nỗi đau lướt qua đôi mắt Jason’ khi nhắc đến cậu con trai của , và giọng ông mềm lại với nỗi hối tiếc chia xẻ. “Ta thừa nhận là ta hành động cách ngược ngạo khi tuyên bố đính ước của con, Jason, nhưng ta có những lý do của ta. Cólẽ ta ép được con cưới Victoria, nhưng chí ít con cũng đừng để tâm trí chống lại ấy. Ta hứa với con là con thấy sai lầm nào với ấy cả. Đây này, ta có bức chân dung của ấy và con có thẻ tự nhìn xem ấy mới đẹp…” Giọng của Charles tắt dần khi Jason quay gót và rời khỏi phòng, đóng sập cánh cửa sau lưng lại với tiếng động điếc cả tai.
      Charles trừng mắt nhìn cánh cửa đá đóng lại. “Con cwois ấy, Jason,” ông cảnh cáo đứa con vắng mặt của ông. “Con làm thế nếu ta chĩa khẩu súng vào đầu con.”

      Vài phút sau đó ôngnhìn lên khi Dobson bước vào với mọt cái khay bạc bày chia sâm panh và hai chiếc ly. “Tôi tự cho phép chọn cái gì đó thích hợp cho dịp này,” người hầu già sung sướng giãi bày, đặt chiếc khay bạc lên chiếc bàn cạnh Charles.

      “Vậy ông nên chọn ít cà độc dược ,” Charles nhăn nhó . “Jason rồi.”

      Gương mặt người quản gia xị xuống. “ rồi? Nhưng mà tôi vẫn chưa có dịp để chúc mừng đức ông về đám cưới sắp tới.”
      “May cho ông đấy,” Charles với nụ cười thầm u ám. “Ta sợ là nó nhổ răng ông ra đấy.”

      Khi người quản gia rời , Charles cầm chai sâm panh lên, mở nó ra và rót ít vào ly. Với nụ cười kiên định, ông nhấc ly lên làm cuộc chúc mừng đơn độc: “Mừng cuộc hôn nhân sắp đến của con, Jason.”

      ***

      “Tôi vài phút thôi, ông Borowski,” Victoria , nhảy xuống từ chiếc xe của người nông dân chở Dorothy và đồ đạc của nàng.

      “Cứ thong thả,” ông ta , phì phò cái tẩu thuốc của ông và mỉm cười. “Tui ví lại em hỏng mà thiếu đâu.”

      “Nhanh lên nhé, Tory,” Dorothy van nài. “Tàu đợi chúng ta đâu.”

      “Chúng ta tha hồ thời gian,” ông Borowski bảo nàng. “Tui chở lên đến thành phố và tầu của trước khi đêm xuống. Tui hứa đó.”

      Victoria vội vã trèo lên bậc thềm căn nhà đồ sộ của Andrew nằm đỉnh đồi trông xuống làng, nàng gõ cánh cửa gỗ sồi nặng. “Buổi sáng tốt lành, bà Tilden,” màmg với bà quản gia mập mạp. “Cháu có thể gặp bà Bainbridge lúc ạ? Cháu muốn chào tạm biệt và đưa cho bà ấy bức thư để gửi tiếp cho Andrew, để ấy biết viết thư về đâu cho cháu ở nước .”
      “Tôi sẽbảo bà ấy ở đây, Victoria,” bà quản gia tốt bụng trả lời với bộ điệu khuyến khích, “nhưng tôi ngờ bà ấy có gặp . biết bà ấy thế nào khi bà ấy trong những cơn đau của bà ấy.”

      Victoria trang nghiêm gật đầu. Nàng biết tất cả về những “cơn đau” của bà Bainbridge. Theo lời cha của Victoria, mẹ của Andrew là người than vãn mãn tính cứ tạo ra những cơn ốm đau để tránh làm bất cứ chuyện gì bà muốn làm, và để điều khiển và kiểm soát Andrew. Patrick Seaton thẳng vào mặt bà Bainbridge điều đó mấy năm trước, trướcmặt Victoria, và người phụ nữ này bao giờ tha thứ cho cả hai người về điều đó.
      Victoria biết rằng bà Bainbridge là kẻ lừa dối, và cả Andrew cũng biết. Vì lý do đó, những cơn đau tim, chóng mặt, nhức nhối tay chân của bà chẳng có tác dụng gì mấy đối với cả hai người họ - chuyện mà, Victoria biết, gây thêm chống đối về chuyện chọn vợ của con trai bà.

      Người quản gia quay lại với vẻ u ám mặt bà. “Tôi xin lỗi, Victoria, bà Bainbridge bà ấy khoẻ để gặp . Tôi cầm thư của gửi Andrew và chuyển nó cho bà ấy để gửi tiếp cho ta. Bà ấy muốn tôi gọi bác sỹ Morrison,” bà ta thêm nghe có vẻ chán ghét. “Bà ấy bà ấy nghe ù ù trong tai.”

      “Bác sỹ Morrison thông cảm với ốm đau của bà ấy, thay vì bảo bà ấy ra khỏi giường và làm điều gì đó có ích cho cuộc đời bà ấy,” Victoria kết luận với nụ cười nhẫn nhục và trao lá thư ra. Nàng ước việc gửi thư sang châu Âu quá đắt như thế để nàng có thể tự gửi những bức thư của mình thay vì nhờ bà Bainbridge gửi kèm vào trong thư của bà cho Andrew. “Cháu nghĩ bà Bainbridge thích thái độ của bác sỹ Morrison hơn thái độ của cha cháu.”
      “Nếu hỏi tôi,” Bà Tilden cáu kỉnh , “bà ấy thích bố quá nhiều. Chuyện vượt quá mức chịu đựng của người ta khi mà ngắm bà ấy ăn mặc chải chuốt trước khi cho gọi ông ấy vào giữa nửa đêm và - ,” bà ta kêu lên và chống chế cách nhanh chóng, “cha , đáng quí như ông ấy, bao giờ theo cái mưu mô của bà ta.”

      Khi Victoria rời , bà Tilden mang bức thư lên gác. “Bà Bainbridge,” bà , đến gầm chiêc giường của bà goá, “đay là thư của Victoria cho Andrew.” “Đưa nó cho ta,” Bà Bainbridge kêu lên với cái giọng khoẻ bất ngờ đối với người đau ốm, “và rồi cho gọi bác sĩ Morrison ngay lập tức. Ta cảm thấy khá chóng mặt. Khi nào vị bác sĩ mới đế nhỉ?”

      “Trong vòng tuần,” Bà Tilden đáp và trao lá thư cho bà ta.
      Khi bà ta , bà Bainbridge vuốt mái tóc xám bạc của bà ta vào dưới chiếc mũ đăng ten của bà và nhìn bức thư nằm tấm vải trải giường sa tanh với cái nhăn mặt chán ghét. “Andrew lấy cái con chuột đồng này,” bà khinh khỉnh với người hầu. “ ta chả là cái gì cả! Nó viết cho ta hai lần rằng em họ Madeline của nó ở Thuỵ sĩ là đáng . Ta bảo Victoria chuyện đó, nhưng con ranh ngốc nghếch ấy chả hề để ý.”
      “Vậy bà có nghĩ là cậu mang Madeline về nhà làm vợ ?” hầu hỏi, vỗ gối cho phồng lên sau lưng bà Bainbridge.
      Khuôn mặt gầy gò của bà Bainbridge méo mó vì giận dữ. “Đừng có ngốc! Andrew giờ cho vợ con gì cả. Ta bảo nó thế. Chỗ này quá đủ để nó bận rộn, và nghĩa vụ của nó là chăm sóc nơi này, và ta. ” Bà ta nhặt lá thư của Victoria lên bằng hai ngón tay như thể nó bị vấy bẩn và đưa nó cho hầu. “ biết phải làm gì với nó rồi,” bà ta lạnh lùng .

      ***

      “Em biết đời này lại lắm người đến thế, hay ồn ào đến thế,” Dorothy kêu lên khi đứng cầu cảng của bến New York ồn ào như chợ vỡ.

      Những người phu bốc vác mang rương hòm vai leo lên leo xuống những cầu ván bắc lên hàng tá tàu biển; dây tời kêu kẽo kẹt phía đầu khi những kiện hàng nặng được nhấc lên khỏi cầu tàu bằng gỗ và được mang qua các mạn tàu. Những mệnh lệnh được các sĩ quan tàu biển kêu to trộn lẫn với những trận cười khàn đục của đám thuỷ thủ và tiếng mời chào lả lơi từ mấy nàng ăn mặc loè loẹt đợi thuỷ thủ bờ các cầu tàu.

      hào hứng,” Victoria , ngắm nhìn hai chiếc rương chứa toàn bộ tài sản của họ được mang lên chiếc HẢI ÂU bởi hai người phu khuân vác vạm vỡ.

      Dorothy gật đầu đồng ý, nhưng gương mặt lại u ám. “Đúng thế, nhưng em cứ nhớ rằng vào cuối cuộc hành trình, chúng ta phải tách rời nhau, và tất cả là do bà cố của chúng ta. Cụ lại có thể nghĩ gì mà từ chối cho chị đến nhà cụ nhỉ?”

      “Chị biết, nhưng em được nghĩ mãi chuyện ấy,” Victoria vơi nụ cười khuyến khích. “Hãy chỉ nghĩ đến những điều tốt đẹp thôi. Hãy nhìn dòng sông Đông kìa. Nhắm mắt lại và hít thở khí thoảng mùi muối .”

      Dorothy nhắm mắt và hít vào sâu, nhưng nhăn mũi. “Tất cả những gì em ngửi thấy là mùi cá chết. Tory, nếu cụ chúng ta biết nhiều hơn về chị, em biết là cụ muốn chị đếnnhà với cụ. Cụ thể nàolại tàn nhẫn và vô tình đến mức giữ chúng ta xa nhau. Em với cụ về chị và làm cụ thây đổi quyết định.”

      “Em được hay làm bất cứ điều gì làm cụ xa lánh,” Victoria nhàng cảnhcáo. “Vì sắp đến, cả em và chị phụ thuộc hoàn toàn vào họ hàng của chúng ta.”

      “Em làm cụ xa lánh nếu em có thể,” Dorothy hứa, “nhưng em làm cho cụ hiểu ràng, chi tiết rằng cụ phỉa cho người đến tìm chị ngay.” Victoria mỉm cười nhưng vẫn im lặng, và sau chốc lát, Dorothy thở dài. “Cómột điều an ủi nho khi bị kéo - thầy Wilheim nóithế, nếu em tập luyện nhiều hơn và chăm chỉ hơn, em có thể trở thành nghệ sĩ dưong cầm trong giàn nhạc giao hưởng. Ông rằng ở London có những bậc thầy đại tài để hướng dẫn và dạy em. Em đề nghị, , kiên quyết khẳng định, là cụ chúng ta phải cho em theo đuổi nghiệp nhạc,” Dorothy kết thúc, biểu lộ quyết tâm mà ít ai ngờ lại tồn tại phía sau vẻ ngọt ngào dẽ tính của .

      Victoria nhịn chỉ ra những trở ngại nảy ra trong đầu nàng khi nàng xem xét cái quyết định của Dorothy. Với khôn ngoan của cái tuổi hơm em năm rưỡi, nàng chie đơn giản , “Đừng ‘kiên quyết khẳng định’ quá, em thương mến ạ.”
      “Em dè dặt,” Dorothy đồng ý.
      Tạm dịch . Hemlock: cây độc thuộc họ cà rốt .

      end chap 3

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter Four

      Dorothy Seaton?” người đàn ông hỏi cách lịch và bước sang bên cạnh khi ba người thuỷ thủ vạm vỡ với những bao bố nặng đeo vai lách qua ông ta và xuống cầu tàu.

      “Chính tôi,” Dorothy , giọng run lên vì sợ và phấn khích khi nhìn người đàn ông tóc bạc ăn mặc đẹp đẽ.

      “Tôi được hướng dẫn của Lệnh bà, Nữ công tước Claremont, hộ tống về nhà bà. Rương hòm của đâu?”

      “Ngay kia,” Dorothy . “Chỉ cái.”

      Ông ta liếc nhìn qua vai và hai người đàn ông mặc đồng phục leo ra khỏi cỗ xe đen bóng có hình thập tự bằng vàng cửa, và họ vội vã về phía trước. “Thế chúng ta có thể lên đường,” người đàn ông khi chiếc rương của được nâng lên và để lên nóc xe.

      “Nhưng còn chị tôi sao?” Dorothy hỏi, tay nắm chặt tay Victoria sợ hãi.

      “Tôi chắc là những người đến đón chị đến thẳng đây. Tàu của đến sớm 4 ngày so với lịch trình.”

      “Đừng lo gì về chị,” Victoria với vẻ tự tin rỡ ràng mà chính nàng lại cảm thấy. “Chị chắc chắn là xe của Công tước đến đây bất kỳ lúc nào. Tạm thời thuyền trưởng Gardiner cho chị ở lại tàu. mà.”

      Dorothy ôm chị chặt. “Tory, em xoay xở cách nào đó để thuyết phục cụ mời chị đến ở cùng bọn em, rồi chị thấy. Em sợ. Đừng quên viết thư cho em nhé. Viết mỗi ngày nhé!”

      Victoria đứng yên tại chỗ nàng đứng, ngắm nhìn Dorothy duyên dáng trèo lên chiếc xe sang trọng với cây thập giá bằng vàng cửa. Bậc thang được kéo lên, người đánh xe vụt cây roi của ta, và bốn con ngựa chạy vọt trong khi Dorothy vẫy tay tạm biệt từ cửa sổ.

      Bị xô đẩy bởi những người thuỷ thủ rời tàu để hăng hái tìm “hoa dại *,” Victoria đứng bến tàu, dõi mắt nhìn theo chiếc xe ngựa xa dần. Nàng chưa bao giờ thấy đơn khủng khiếp như thế trong đời.

      Nàng trải qua hai ngày tiếp đó trong độc buồn chán trong cabin của nàng, buồn tẻ mà chỉ đôi khi lắng nhờ những cuộc dạo ngắn boong tàu và những bữa ăn cùng với thuyền trưởng Gardiner, người đàn ông dễ thương, như người cha, người luôn luôn thích thú làm bạn cùng nàng. Victoria ở bên cạnh ông rất nhiều trong những tuần qua, họ cùng nhau ăn nhiều bữa trong suốt cuộc hành trình dài. Ông biết lý do nàng đến nước , và nàng coi ông như người bạn mới quen.

      Vào sáng ngày thứ 3 khi mà có chiếc xe nào đến đón Victoria đến Wakefield, Thuyền trưởng Gardiner đứng ra lo việc đó và thuê chiếc xe. “Chúng ta cập cảng sớm, chuyện hiếm khi xảy ra,” ông giải thích. “Bác họ của có lẽ nghĩ đến chuyện cho ai đó đến đón trong mấy ngày nữa. Ta có việc phải làm ở London và ta thể để lại ai bảo vệ tàu được. Thay vì bỏ thời gian ra chờ thông báo cho bác việc đến, có thể tự mình đến đó.”

      Trong mấy tiếng đồng hồ dài, Victoria ngắm nhìn miền quê nước được điểm trang bằng tất cả vẻ huy hoàng trong tiết xuân của nó. Những bông hoa màu vàng và đỏ rực rỡ khoe sắc dọc theo những bờ rào dọc ngang những vùng đồi và thung lũng. Bất chấp những cú xóc và tiếng động inh tai mỗi lần xe băng qua những vết bánh xe cũ hay những ụ đất đường, tâm trạng của nàng lại dâng cao phơi phới sau mỗi dặm đường qua. Người đánh xe gõ vào cánh cửa phía nàng và khuôn mặt đỏ ửng của ta ra. “Chúng ta còn chừng hai rặm nữa, thưa , vì vậy nếu thích…”

      Có vẻ như mọi thứ cùng xảy ra lúc. Bánh xe sa xuốngmột rãnh sâu, người đánh xe bổ nhào sang bên, cái đầu ta biến mất, và Victoria bị tống sang phía cửa thành đống sóng xoài. giây sau đó, cửa xe mở ra và người đánh xe giúp nàng bước ra. “ đau ?” ta hỏi.

      Victoria lắc đầu, nhưng trước khi nàng kịp thốt ra lời, ta vòng ra phía hai người đàn ông mặc đồ nông dân ngượng ngùng vo tròn những chiếc mũ lưỡi trai của họ trong tay. “Đồ khùng! Mấy làm gì mà chạy nhào ra đường như thế hả? Ngó coi mấy làm gì rồi nè! Trục xe tui bể rồi …” Câu cuối ta nghe đầy vẻ nguyền rủa bi đát.

      Tế nhị quay lưng lại cuộc cãi vã rầm rộ đó, Victoria giũ váy, cố gắng phủi hết bụi bẩn và cáu ghét bám vào từ sàn xe cách vô ích. Người đánh xe bò xuống dưới gầm xe của ta để xem xét cái trục xe vỡ, và người nông dân lúng túng về phía Victoria, vặn vẹo chiếc mũ kết của ta trong tay. “Jack và tôi, chúng tôi xin lỗi nhiều thưa ta . “Chúng tôi xin đưa tiếp về Wakefield—đó là, nếu ngại để rương của ra phía sau cùng với mấy con lợn con?”

      Victoria đồng ý ngay lập tức, lòng thấy biết ơn vì phải bộ hai dặm đường còn lại. Nàng trả cho người đánh xe tiền đường mà Charles Fielding gửi cho nàng và leo lên ngồi chiếc ghế giữa hai người nông dân vạm vỡ. trong chiếc xe ngựa của nông dân, mặc dù quí phái bằng cỗ xe tứ mã, nhưng lại ít xóc hơn và thoải mái hơn nhiều. Những làn gió trong lành làm khuôn mặt nàng mát rượi và tầm nhìn của nàng trải rộng khắp miền quê phóng khoáng.

      Bằng tính thân thiện lòng cố hữu của mình, Victoria nhanh chóng thành công trong việc lôi kéo hai người nông dân vào câu chuyện về công việc đồng áng, cái chủ đề mà nàng biết chút và rất sung sướng được học hỏi thêm. ràng là nông dân cực lực phản đối áp dụng máy móc vào việc làm đồng. “Chúng làm chúng tôi mất việc hết,” người nông dân sau bài chỉ trích sôi nổi của ta về “ba cái chuyện trời đánh thánh vật của chúng.”

      Victoria chẳng nghe gì mấy, bởi vì chiếc xe rẽ vào con đường lát đá và băng qua hai hai cánh cổng sắt đồ sộ mở ra vùng đất cây cối được cắt tỉa đẹp đẽ uốn lượn trải dài dường như vô tận với những rặng cây hình chóp. Vùng đất trải dài về hai phía đến hút tầm mắt, bị cắt ngang thành từng vùng đây đó bởi con suối uốn lượn lững lờ, đôi bờ nở đầy hoa màu hồng, màu xanh, màu trắng…. “Đây là xứ thần tiên,” Victoria trầm trồ, ánh mắt ngưỡng mộ sửng sốt của nàng lướt qua đôi bờ được chăm nom kỹ lưỡng của con suối hùng vĩ và phong cảnh trải dài. “Phải mất hàng tá người làm vườn để chăm sóc nơi rộng cỡ này.”

      “Đúng thế đấy,” Jack . “Đức ông mướn bốn chục người, tính cả những người chăm sóc khu vườn thực ấy – ý tôi là vườn chỗ toà nhà ý.” Họ chậm rãi theo con đường lát đá được 15 phút khi chiếc xe chạy qua khúc quanh và Jack chỉ cách tự hào. “Đây rồi— vùng Wakefield. Tôi nghe nà có trăm xáu chục phòng ở đó.”

      Victoria há hốc miệng, đầu óc quay cuồng, cái bụng trống rỗng của nàng thắt lại thành búi căng thẳng. Trải dài trước mặt nàng cách hoành tráng là toà nhà ba tầng mà tất cả đều vượt qua trí tưởng tượng hoang đường nhất của nàng. Được xây bằng gạch đỏ với hai cánh lớn vươn ra trước và mái nhà dốc điểm xuyết những ống khói, ngôi nhà sừng sững trước mặt nàng— toà lâu đài với những bậc thang ngoài trời duyên dáng dẫn lên cửa trước và ánh mặt trời lấp lánh hàng trăm tấm kính của các ô của sổ.

      Họ dừng lại trước nhà và Victoria rời mắt khỏi nó đủ lâu để người nông dân giúp ra khỏi chỗ ngồi xe. “Cảm ơn, các là tử tế,” nàng , và bắt đầu chậm rãi bước lên các bậc thang. e sợ làm chân nàng nặng như chì và đầu gối dão cả ra. Sau lưng nàng, những người nông dân ra đằng sau chiếc xe để dỡ chiếc rương kềnh càng của nàng xuống, nhưng khi họ hạ cửa sau xuống, hai chú ỉn con eng éc văng ra, rơi uỵch xuống đất và trượt qua bồn cỏ.

      Victoria quay lại vì tiếng la hét của mấy người nông dân và cười khúc khích lo lắng khi những người nông dân đỏ cả mặt chạy theo sau mấy chú heo sữa bé xíu nhanh thoăn thoắt.

      Phía trước nàng, cánh cửa toà nhà bật mở và người đàn ông mặt cứng ngắc mặc chế phục màu xanh và vàng ném cái nhìn giận dữ về phía mấy người nông dân, lũ lợn, và người phụ nữ dơ dáy tóc tai bù xù về phía ông. “Hàng hoá cung cấp,” ông ta hét lên với Victoria bằng giọng đe doạ, “phải mang đến đằng sau.”

      Giơ tay lên, ông ta hống hách chỉ về phía con đường chạy dọc bên cạnh toà nhà, Victoria mở miệng dể giải thích nàng phải là cung cấp hàng hoá, nhưng chú ý của nàng lại chuyển sang chú lợn con đổi hướng chạy thẳng về phía nàng, bị đuổi bởi người nông dân thở hổn hà hổn hển.

      “Đưa chiếc xe, lũ heo và người của khỏi chỗ này!” người đàn ông mặc đồng phục hét lên.

      Những giọt nước mắt vì nhịn cười nổi trào ra đầy mắt Victoria khi nàng cúi xuống ôm chú lợn con đào tẩu lên. Cười ngất, nàng cố giải thích. “Thưa ông, ông hiểu…”

      Northrup tảng lờ nàng và ngoái lại nhìn người hầu sau lưng ông ta. “Đưa bọn này . Tống cổ họ…—”

      “Chuyện quái quỉ gì ở đây vậy?” người đàn ông chừng ba mươi tuổi tóc đen nhánh bước lên những bậc thềm phía trước hỏi.

      Người quản gia chỉ ngón tay vào mặt Victoria, lông mày ông ta cong vòng lên vì giận. “ này là…—”

      “Victoria Seaton,” Victoria vội xen vào, cố gắng nén cơn cười của nàng lại trong khi căng thẳng, kiệt lực và cơn đói bắt đầu đẩy nàng cách nguy hiểm đến gần trạng thái hoảng loạn lo lắng. Nàng nhìn thấy cái vẻ sửng sốt che đậy gương mặt người đàn ông tóc đen khi ta nghe tên nàng, và sợ hãi biến thành vui nhộn.

      Với trận cười nén nổi dâng lên trong nàng, nàng quay lại và quẳng chú lợn uốn éo vào tay người nông dân bị kích động, rồi nâng chiếc váy bám bụi của nàng lên và cố nhún mình chào. “Toi e là có nhầm lẫn,” nàng với tiếng khúc khích cố nén. “Tôi đến để…—”

      Cái giọng băng giá của người đàn ông cao lớn chặn nàng lại giữa lưng chừng cái nhún mình của nàng. “Trước hết lầm lẫn của là tới đây, Seaton. Tuy nhiên, trời gần tối để mà gửi trả về nơi đến.” tóm lấy cánh tay nàng và thô bạo đẩy nàng về phía trước.

      Victoria ngay lập tức tỉnh người ra, tình huống có vẻ như còn buồn cười quá nữa, mà trở nên khủng khiếp đáng sợ. Rụt rè nàng bước qua cửa vào sảnh trước lát cẩm thạch của toà nhà ba tầng còn rộng hơn toàn bộ ngôi nhà của nàng ở New York. Ở cảhai phía của sảnh dưới, hai chiếc cầu thang vĩ đại uốn vòng lên hai tầng tiếp theo, và cái mái vòm rộng làm cả khu vực tắm trong ánh nắng trời nhàn nhạt từ cao toả xuống. Nàng ngả đầu ra, nhìn lên mái vòm bằng kính ở phía gác ba. Nước mắt ngập đầy mắt nàng và ánh nắng cuộn thànhnhững vòng xoáy chao đảo trong khi nỗi khốn khổ kiệt quệ xâm chiếm nàng. Nàng hàng ngàn dặm qua đại dương bão nổi và những con đường gập ghềnh, mong chờ được chào đón bởi quí ông tốt bụng. Thay vì thế nàng lại sắp sửa bị gửi trả về, cách xa khỏi Dorothy— Ánh nắng trời xoay vòng trước mắt nàng như ống kính vạn hoa của những sắc màu sáng chói nhoè nhoẹt.

      ấy sắp ngất xỉu,” người quản gia đoán.

      “Ối, Vì Chúa!” người đàn ông tóc đen kêu lên, và ôm xốc nàng lên tay. Thế giới tập trung trở lại với Victoria khi bắt đầu bước lên những bậc thang cẩm thạch rộng lớn ở chiếc cầu thang bên phải.

      “Để tôi xuống,” nàng hoảng hốt kêu lên, uốn éo người vì lúng túng. “Tôi hoàn toàn…”

      “Nằm yên!” ra lệnh. Lên tầng , rẽ phải, bước vào căn phòng, và thẳng về phía chiếc giường mênh mông bao phủ bởi những tấm rèm lụa mầu xanh dương và bạc rủ xuống từ chiếc khung gỗ được chạm khắc từ cao và được vén lại bên góc bằng những dải nhung bạc. lời, thẳng cánh thả nàng xuống tấm vải lụa trải giường màu xanh và ấn vai nàng xuống lại khi nàng cố ngồi dậy.

      Người quản gia chạy bổ vào phòng, chiếc đuôi áo khoác của ông ta bay lật phật đằng sau. “Đây, đức ông của tôi- thuốc ngửi,” ông ta hổn hển .

      “Đức ông của tôi” vồ lấy cái lọ từ tay ông ta và xộc nó về phía mũi Victoria.

      “Đừng!” Victoria hét, cố xoay đầu khỏi cái mùi amoniac kinh khủng, nhưng tay cứ cương quyết đưa theo mặt nàng. Hết sức tuyệt vọng, nàng túm lấy cổ tay , cố đẩy nó ra xa trong khi lại cố đưa nó lại gần nàng. “Ông cố làm gì thế,” nàng kêu lên, “cho tôi ăn nó à?”

      “Ý vui làm sao,” khô khan trả lời, nhưng sức ép cánh tay ngăn cản của nàng giảm đưa cái lọ ra cách mũi nàng vài phân. Kiệt sức và nhục nhã, Victoria quay đầu sang bên, nhắm mắt lại, và nuốt khan để cố ngăn những giọt nước mắt nghẹn ngào trong cổ. Nàng lại nuốt lần nữa.

      “Ta chân thành hi vọng,” dài giọng kinh tởm, “là đừng có xét đến việc phát ói ra chiếc giường này, bởi vì ta cảnh cáo phải là người thu dọn nó đấy.”

      Victoria Elizabeth Seaton—sản phẩm của 18 năm được nuôi dạy cẩn thận, cho đến bây giờ quí trẻ tuổi dễ thương, tính tình ngọt ngào - chậm rãi quay đầu lại gối và soi mói nhìn với vẻ thù địch gay gắt. “Ông là Charles Fielding?”

      .”

      “Trong trường hợp đó, làm ơn khỏi cái giường này hoặc cho phép tôi !”

      Cặp lông mày nhăn tít vào với nhau khi nhìn xuống bé lang thang nổi loạn nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống bằng cặp mắt màu xanh sáng rực. Mái tóc nàng xoã tràn gối như ngọn lửa bằng vàng tuôn chảy, uốn cong tít hai bên thái dương và ôm lấy khuôn mặt trông như được khắc bằng thạch cao bởi nghệ nhân. Đôi lông mi của nàng dài đến khó tin, đôi môi hồng mềm mại như …

      Đột nhiên người đàn ông bật dậy và ra khỏi phòng, người quản gia cũng theo. Cửa đóng lại sau lưng họ, để Victoria lại trong im lặng chết chóc* .

      Nàng chậm chạp ngồi lên và đưa chân ra bên cạnh giường, rồi gượng đứng lên, e sợ cơn chóng mặt lại quay lại. Nỗi thất vọng chết lặng người làm nàng lạnh cả châu thân, nhưng đôi chân nàng vẫn đứng vững khi nàng nhìn xung quanh. Phía bên trái nàng, những tấm rèm xanh nhạt dát đặc chỉ bạc được kéo ra, đóng khung toàn bộ bức tường gồm những ô cửa sổ kính; ở góc cuối căn phòng, cặp ghế ngồi bọc vải kẻ xanh và bạc được đặt đối diện chiếc lò sưởi chạm khắc đẹp đẽ. Cụm từ “Vẻ tráng lệ suy tàn” tuột ra khỏi trí óc nàng khi nàng phủi bụi khỏi váy, nàng nhìn quanh phòng thêm lần nữa, rồi cẩn thận ngồi lại xuống lớp lụa phủ giường màu xanh.

      nỗi sầu muộn khủng khiếp dâng lên tận cổ nàng khi nàng gập hai bàn tay đùi và cố suy nghĩ phải làm gì tiếp theo. ràng là nàng bị gửi trả lại New York như kiện hành lý thừa. Thế tại sao ngay lúc đầu người họ hàng công tước của nàng lại mang nàng tới đây? Ông ta ở đâu? Ông ta là ai?

      Nàng thể đến chỗ Dorothy và cụ cố của nàng, bởi vì nữ công tước viết cho bác sĩ Morrison bức thư rằng Dorothy, và chỉ mình Dorothy, được chào đón đến nhà cụ. Victoria nhăn nhó, đôi mày mượt mà của nàng nhăn lại bối rối. Bởi vì người đàn ông tóc đen là người mang nàng lên gác, có lẽ ta là người hầu, và người đàn ông tóc bạc mập mạp mở cửa kia là ông công tước. Thoạt nhìn, nàng tưởng ông ta là người hầu có hạng, như là bà Tilden, người quản gia chào đón những người đến thăm viếng ở nhà Andrew.

      Có ai đó gõ cửa phòng, Victoria nhảy ra khỏi giường vẻ có tội và cẩn thận vuốt phẳng tấm vải trải giường trước khi kêu lên, “Mời vào.”

      Môt hầu mặc váy đen hồ cứng, tạp dề trắng và mũ trắng bước vào, mang tay chiếc khay bạc. Thêm sáu hầu nữa ăn mặc giống y như thế dóng hàng vào như là những con rối, xách theo những thùng nước bốc hơi. Sau lưng họ là hai phục vụ mặc đồng phục xanh viền vàng mang theo chiếc rương của nàng.

      hầu đầu tiên đặt chiếc khay lên chiếc bàn giữa hai chiếc ghế, trong khi những khác biến vào căn phòng ăn thông và hai hầu đặt chiếc rương vào phía cuối giường. phút sau, tất cả bọn họ lại dóng hàng ra cùng lúc, làm Victoria nhớ đến những lính gỗ biết . hầu còn lại quay về phía Victoria ngượng ngập đứng bên cạnh giường. “Đây là chút thức ăn cho , thưa ,” ta , khuôn mặt giản dị của ta cố ra vẻ biểu gì, nhưng giọng của ta lại dễ chịu và nhút nhát.

      Victoria sang chỗ chiếc ghế và ngồi xuống, hình ảnh chiếc bánh nướng phết bơ và sô la nóng làm nàng miệng nàng dãi.

      “Đức ông bảo là phải tắm,” hầu và cất bước về phía căn phòng ăn thông. Victoria dưng chiếc cốc đựng sô côla giữa đường đưa lên môi nàng. “Đức ông?” nàng lặp lại. “Có phải là … quí ông … tôi nhìn thấy ở cửa vào ? Người đàn ông mập mạp tóc bạc?”

      “Lạy trời, !” hầu trả lời, nhìn Victoria cách lạ lùng. “Đó là ông Northrup, người quản gia, thưa .”

      Cảm giác nhõm của Victoria chỉ tồn tại được lúc khi hầu do dự thêm, “Đức ông là người đàn ông cao, với mái tóc xoăn màu đen .”

      “Và ông ta tôi nên tắm sao?” Victoria hỏi, cảm thấy nổi giận.

      hầu gật đầu đỏ mặt.

      “À, tôi cần tắm cái ,” Victoria miễn cưỡng thừa nhận. Nàng ăn chiếc bánh và uống hết ly sô la, rồi về phía căn phòng ăn thông nơi hầu đổ bột tắm tẩm hương vào nước nóng. Chậm chạp cởi bỏ chiếc váy đường dơ bẩn, Victoria nghĩ về bức thư ngắn mà Charles Fielding gửi cho nàng, mời nàng đến nước . Ông ta tỏ vẻ vô cùng nôn nóng muốn có nàng ở đây. “Đến đây ngay, cháu ,” ông ta viết. “Cháu còn hơn cả được đón chào ở đây – cháu dang được chờ đợi nôn nóng.” Có lẽ nàng bị gửi trả lại, rốt cuộc là vậy. Có lẽ “Đức ông” nhầm lẫn.

      hầu giúp nàng gội đầu, rồi đưa tấm khăn tắm mềm cho nàng và giúp nàng ra khỏi bồn tắm. “Cháu vừa mang áo quần của , thưa , và dọn giường ra, để nếu muốn chợp mắt tí.”

      Victoria cười với và hỏi tên .

      “Tên cháu?” hầu lặp lại, có vẻ như sửng sốt vì Victoria quan tâm hỏi đến. “Tại sao, đó là … là Ruth.”

      “Cảm ơn rất nhiều, Ruth,” Victoria , “vì mang áo quần của tôi , ý tôi là vậy.”

      niềm vui sâu sắc làm đôi má đầy tàn nhang của hầu đỏ hồng lên khi nhún mình chào và rảo bước ra cửa. “Ăn tối vào lúc tám giờ,” Ruth thông báo cho nàng. “Đức ông hiếm khi giữ giờ giấc nông thôn ở Wakefield.”

      “Ruth,” Victoria rụt rè khi hầu bắt đầu bỏ , “có hai… ờ … “đức ông” ở đây à? Là tôi thắc mắc về Charles Fielding—”

      “Ồ, đến Tôn ông!” Ruth ngoái nhìn lại như thể sợ bị nghe trộm trước khi bày tỏ, “Ông vẫn chưa đến, nhưng chúng cháu chờ ông đến khoảng đêm nay. Cháu nghe đức ông bảo Northrup gửi lời đến Tôn ông đến nơi.”

      “Tôn …ờ, à …Tôn ông trông như thế nào?” Victoria hỏi, cảm thấy ngố khi dùng những cái tên hiệu buồn cười đó.

      Ruth trông có vẻ như sắp sửa miêu tả ông ta, rồi đổi ý. “Cháu xin lỗi, thưa , nhưng đức ông cho phép người hầu bàn tán. Chúng cháu cũng được phép ra vẻ thân thuộc với khách khứa.” nhún mình chào và hối hả chạy ra trong tiếng sột soạt của chiếc váy đen hồ bột.

      Victoria giật mình khi biết hai người được phép chuyện với nhau trong nhà này, đơn giản chỉ bởi vì là người hầu và là khách, nhưng bằng vào quen biết ngắn ngủi của nàng với “đức ông”, nàng có thể hoàn toàn hình dung được ta có thể đưa ra những cái lệnh khác người như vậy.

      Victoria lấy chiếc áo ngủ của nàng ra từ tủ áo, kéo nó qua đầu, và leo lên giường, trườn vào giữa những tấm vải trải giường. Vải lụa sang trọng vuốt ve làn da trần của nàng cánh tay và mặt khi nàng thốt lên lời cầu nguyện mệt mỏi rằng Charles Fielding tỏ ra là người đàn ông tử tế hơn, nồng hậu hơn đức ông kia của ông ta. Cặp mi dài của nàng khép lại, giống như chiếc quạt cong cong đổ bóng xuống má nàng, và nàng chìm vào giấc ngủ.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter Five

      Ánh mặt trời tràn vào phòng qua những ô cửa sổ mở và làn gió thổi vào, nhàng ve vuốt khuôn mặt Victoria. Đâu đó dưới kia, tiếng vó ngựa lóc cóc con đường lát đá, và hai chú chim cùng đậu xuống bậu cửa sổ, chí choé cãi nhau về chủ quyền lãnh thổ. Tiếng liếp chiếp giận dữ của chúng chậm chạp xuyên thấu giấc ngủ mê của Victoria, đưa nàng ra khỏi giấc mơ quê nhà hạnh phúc.

      Vẫn nửa mê nửa tỉnh, nàng quay người nằm sấp lại, vùi mặt vào trong gối. Thay vì chất vải ram ráp phủ lên chiếc gối của nàng ở nhà, và mùi xà phòng, mùi nắng, má nàng gặp phải vải lụa trơn tru. Mơ hồ nhận thấy rằng nàng phải nằm chiếc giường của mình và mẹ ở dưới nhà lo bữa sáng, Victoria nhắm chặt mắt lại, cố lấy lại những giấc mơ bình yên của nàng, nhưng quá muộn rồi. Miễn cưỡng, nàng quay đầu lại và mở choàng đôi mắt.

      Trong ánh sáng rực rỡ giữa buổi sáng, nàng nhìn lên những tấm rèm màu xanh và bạc bao quanh giường nàng như là cái kén bằng lụa, và tâm trí nàng bỗng dưng bừng tỉnh. Nàng ở Wakefield Park. Nàng ngủ mạch qua đêm.

      Gạt món tóc bù xù ra khỏi mắt, nàng kéo mình ngồi dậy và dựa ra sau gối.

      “Buổi sáng tốt lành, thưa ,” Ruth . đứng ở phía bên kia giường.

      Victoria nén tiếng kêu sửng sốt.

      “Cháu định làm giật mình,” hầu bé vội vã xin lỗi, “nhưng mà Tôn ông ở dưới nhà và ông bảo hỏi có muốn ăn sáng cùng ông .”

      Phấn chấn vì cái tin người bác họ công tước của nàng thực muốn gặp nàng, Victoria hất tung tấm chăn ra.

      “Cháu là phẳng váy áo cho rồi,” Ruth và mở tủ áo ra. “ muốn mặc chiếc nào ạ?”

      Victoria chọn chiếc đẹp nhất trong 5 chiếc— chiếc áo dài vải mut xơ lin màu đen, cổ vuông cắt trễ, được tô điểm bằng những bông hồng trắng xíu mà nàng cẩn thận thêu vào hai tay áo và suốt đường gấu váy trong cuộc hành trình dằng dặc. Từ chối đề nghị giúp mặc áo của Ruth, Victoria kéo chiếc váy phủ lên váy lót và thắt giải lưng rộng màu đen quanh eo nàng.

      Trong khi Ruth xếp giường và thu dọn căn phòng tì vết lại, Victoria ngồi vào chiếc ghế trước bàn trang điểm và chải mái tóc của nàng. “Tôi sẵn sàng,” nàng bảo với Ruth khi nàng đứng dậy, mắt nàng sáng lên hy vọng và đôi má rực lên màu hồng mạnh khoẻ. “ có thể cho tôi biết tìm… ờ… Tôn ông ở đâu ?”

      Chân Victoria bước ngập trong tấm thảm đỏ dày khi Ruth dẫn nàng xuống theo chiếc cầu thang cẩm thạch uốn cong và băng qua tiền sảnh đến chỗ hai người hầu đứng canh bên hai cánh cửa gỗ gụ chạm khắc tinh xảo. Trước khi nàng có đủ giờ để thở ra hơi lấy lại bình tĩnh, người hầu đẩy cánh cửa mở ra tiếng động, và Victoria thấy mình bước vào căn phòng có lẽ là dài đến 90 feet, chính giữa là chiếc bàn gụ nằm dưới ba chùm đèn treo với những chuỗi pha lê rủ xuống. Mới đầu nàng nghĩ căn phòng trống khi nàng đưa mắt nhìn những chiếc ghế lưng cao bọc nhung màu hoàng kim xếp hai bên chiếc bàn dài dằng dặc. Và sau đó nàng nghe tiếng sột soạt của những tờ giấy phát ra từ chiếc ghế ở đầu bàn. thể nhìn thấy người ngồi trong đó, nàng bước chầm chậm vòng sang bên và dừng lại. “Buổi sáng tốt lành,” nàng dịu dàng .

      Mái đầu của Charles ngoảnh lên và ông nhìn nàng, mặt ông trở nên tái nhợt. “Ôi Chúa toàn năng!” ông thở ra, và chậm rãi đứng dậy, ông đăm đăm nhìn trẻ đẹp cách kỳ lạ trước mặt ông. Ông nhìn thấy Katherine, chính xác như cái cách mà nàng xuất bao nhiêu năm trước. Đẹp xiết bao, đáng xiết bao, ông nhớ lại khuôn mặt đẹp thể tin nổi với cặp lông mày cong quyến rũ, đôi mi dày viền lấy cặp mắt màu xanh ngọc bích mở to lóng lánh. Ông nhận ra khuôn miệng cười mềm mại đó, cánh mũi thanh tú đó, vết lõm mê hoặc chiếc cằm bướng bỉnh đó, và mái tóc dày rực rỡ màu vàng-đỏ cuồn cuộn tuôn xuống đôi bờ vai đó.

      Để tay trái lên lưng ghế để làm mình bình tâm lại, ông chìa bàn tay phải run rẩy của mình về phía nàng. “Katherine—” ông thầm.

      Victoria ngập ngừng đặt tay mình vào lòng bàn tay mở ra của ông, và những ngón tay dài của ông xiết chặt quanh tay nàng. “Katherine,” ông lại thầm khản đục, và Victoria nhìn thấy ánh lấp lánh của những giọt lệ trong đôi mắt ông.

      “Tên mẹ con là Katherine,” nàng dịu dàng .

      Nắm tay ông thắt chặt tay nàng gần như là đau đớn. “Vâng,” ông thầm. Ông đằng hắng và giọng ông trở nên bình thường hơn. “Vâng, chắc chắn rồi,” ông , và lắc đầu như là để xua tan điều đó. Ông cao cách đáng ngạc nhiên, và rất gầy, với đôi mắt màu nâu lục nhìn ngắm nét mặt nàng trong từng chi tiết. “Như thế là,” ông nhanh nhẹn , “con là con của Katherine.”

      Victoria gật đầu, chắc chắn lắm là nên hiểu ông như thế nào. “Tên con là Victoria.”

      nỗi đau đớn kỳ dị sáng lên trong mắt ông. “Ta là Charles Victor Fielding.”

      “Con – con hiểu,” nàng lầm bầm.

      ,” ông . “Con thể hiểu.” ông mỉm cười, nụ cười dịu dàng lấy bớt của ông hàng chục tuổi. “Con hiểu tí nào.” Và rồi, báo trước, ông ôm nàng vào lòng trong vòng tay chặt. “Chào mừng con về nhà, nào con,” ông bằng giọng nghẹn ngào cảm xúc khi ông vỗ vỗ sau lưng nàng và lại ôm nàng chặt. “Chào mừng.” Và Victoria cảm thấy kỳ cục như là nàng về nhà .

      Ông buông nàng ra với nụ cười ngượng ngập và kéo chiếc ghế ra cho nàng. “Chắc con phải đói ngấu rồi. O’Malley!” ông với người hầu chôn chân cạnh chiếc bàn chất đầy những chiếc đĩa bạc đậy kín bên cạnh tường. “Chúng tôi chết đói cả rồi.”

      “Vâng, Tôn ông,” hầu , quay qua bên và bắt đầu don ra hai chiếc đĩa.

      “Ta thành tâm xin lỗi vì cho xe đến chờ con khi con đến,” Charles . “Ta chả bao giờ lại mơ là là con lại đến sớm thế- tàu từ Mỹ thường đến muôn, ta nghe thế. Nào, vật, con đường bình an chứ?” ông hỏi nàng trong khi người hầu đặt chiếc đĩa đầy trứng, khoai tây, cật, thịt jam bông, và những ổ bánh kiểu Pháp giòn tan trước mặt nàng.

      Victoria nhìn dãy dao nĩa mạ vàng hai bên đĩa của nàng và thầm cầu nguyện biết ơn người mẹ của nàng vì dạy cho nàng và Dorothy biết cách sử dụng đúng đắn cho mỗi loại. “Vâng, chuyến rất dễ chịu ạ,” nàng mỉm cười trả lời, rồi thêm với chút e lệ rụt rè,“—thưa Tôn ông.”

      “Lạy trời,” Charles tủm tỉm , “Ta nghĩ là chúng ta cần phải long trọng như thế. Nếu vậy ta phải gọi con là Nữ công tước Langston hay Công nương Victoria. Ta thích thế chút nào, con biết – Ta thích gọi ta là ‘Bác Charles’ còn con là ’Victoria’ hơn. Con thấy sao?”

      Victoria thấy mình đáp lại nồng hậu của ông bằng thương mến ăn sâu trong trái tim nàng. “Con thích thế lắm. Con chắc là chẳng bao giờnhớ trả lờikhi được gọi là Nũ công tước Langston—dù đó là ai—và Công nương Victoria nghe cũng chẳng giống con tí nào.”

      Charles nhìn nàng cách kỳ lạ khi ông trải khăn ăn lên đùi. “Nhưng con là cả hai người đó. Mẹ con là con độc nhất của Bá tước và nữ công tước Langston. Họ mất khi mẹ con còn , nhưng tước hiệu của họ là tước hiệu gốc Scotland và nó được chuyển cho mẹ con. Con là con đầu của bà ấy; vì thế tước hiệu ấy bây giờ là của con.”

      Đôi mắt xanh của Victoria lấp lánh vì thích thú. “Và con phải làm gì với nó?”

      “Làm những gì tất cả chúng ta làm,” ông , và cười . “Phô trương nó.” Ông ngừng lại trong khi O’Malley khéo léo đẩy cái đĩa vào trước mặt ông. “Thực ra, ta nghĩ có điền trang ở Scotland có thể gắn cùng với tước hiệu. Có thể . Mẹ con gì với con?”

      gì hết. Mama bao giờ về nước hay về cuộc sống của mẹ ở đây. Dorothy và con luôn luôn cho rằng mẹ … ờ … là người bình thường.”

      có gì gọi là ‘bình thường’ về mẹ con hết,” ông cách . Victoria nghe thấy dấu xúc cảm trong giọng ông và thắc mắc về điều đó, nhưng khi nàng bắt đầu hỏi ông về cuộc sống của mẹ nàng ở , ông lắc đầu và nhàng, “ ngày nào đó ta kể con nghe về … mọi thứ. Nhưng bây giờ chưa. Bây giờ , chúng ta làm quen nhau nhé.”
      ***

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      5.2

      giờ trôi qua nhanh tưởng được khi Victoria trả lời những câu hỏi khéo léo của Charles. Khi bữa sáng vừa xong, nàng nhận ra là ông êm ái góp nhặt từ nàng bức tranh chính xác về cuộc sống của nàng, cho đến tận khi nàng xuất trước cửa nhà ông với chú heo con kêu eng éc trong tay. Nàng kể ông nghe về những người dân làng ở bên nhà, về cha nàng, về Andrew. Vì lý do nào đó mà nghe về hai người có vẻ như làm ông buồn lòng, tuy vậy hai người lại là những người tỏ ra làm ông quan tâm nhất. Về mẹ nàng, ông cẩn thận hỏi đến.

      “Ta thú nhận là ta hơi rối về vấn đề đính ước giữa con và chàng Andrew Bainbridge,” ông khi nàng kết thúc, trán ông hằn nếp nhăn sâu. “Bức thư ta nhận từ người bạn của con, bác sỹ Morrison nhắc gì đến điều đó cả. Ngược lại chút – ông ấy con và em con là đơn độc đời. Cha con ban phúc cho cuộc đính ước này chưa?”

      “Có và ,” Victoria , tự hỏi biết tại sao ông lại có vẻ thất vọng về điều này như vậy. “Bác thấy đấy, con và Andrew quen biết nhau mãi rồi, nhưng Papa cứ khăng khăng rằng con phải được 18 tuổi trước khi con chính thức đính hôn. Cha cảm thấy đó là cam kết quá nghiêm túc cho trẻ hơn thế thực .”

      “Ông ấy khôn ngoan,” Charles đồng ý. “Tuy nhiên, con được 18 trước khi cha con qua đời, và tuy thế con vẫn chưa chính thức đính hôn cùng Bainbridge, đúng ?”

      “À, vâng.”

      “Bởi vì cha con vẫn cho phép?”

      hoàn toàn như thế. Ngay trước sinh nhật của con, Bà Bainbridge—người mẹ goá bụa của Andrew—đề xuất với cha con rằng Andrew nên chuyến du khảo ngắn khắp Châu Âu để kiếm chứng lại giao ước của chúng con đối với nhau, và để cho ấy điều mà bà ấy gọi là ‘vùng vẫy cuối cùng’. Andrew nghĩ ý tưởng đó là bậy bạ, nhưng cha con lại đồng ý hoàn toàn với bà Bainbridge.”

      “Ta nghe như cha con vô cùng miễn cưỡng để cho con lấy chàng trai trẻ ấy. Rốt cuộc các con biết nhau hàng năm trời rồi, vì thế thực cần phải kiếm chứng lại giao ước của các con đối với nhau. Chuyện đó nghe như là cái cớ, phải là lý do. Vì thế, ta ngờ là mẹ của Andrew cũng phản đối cuộc phối ngẫu này.”

      Vị công tước nghe như là ông toàn tâm toàn ý chống lại Andrew, điều làm cho Victoria còn lựa chọn nào khác ngoài việc giải thích toàn bộ rối rắm này. “Papa nghi ngại gì về việc Andrew người chồng tuyệt vời của con. Tuy nhiên cha lại có những e dè nghiêm túc về cuộc sống với mẹ chồng tương lai của con. Bà ấy là goá bụa, bác thấy đấy, và rất phụ thuộc vào Andrew. Bên cạnh đó, bà ấy dễ dàng mắc mọi thứ bệnh tật làm cho bà ấy xấu tính thế nào ấy.”

      “À,” vị công tước vẻ thông hiểu. “Những cơn bệnh của bà ấy nghiêm trọng đến thế nào?”

      Đôi má Victoria nóng bừng lên. “Căn cứ vào những gì mà cha con với bà ấy vào dịp có mặt con, bệnh của bà ấy chỉ giả vờ. Khi bà áy còn rất trẻ, quả thực là bà ấy có quả tim hơi yếu, nhưng Papa ra khỏi giường giúp bà ấy nhiều hơn so với việc cứ nằm trong đó mà chìm đắm trong việc thương thân. Họ - họ thích gì nhau mấy, bác thấy .”

      “Ừ, và ta có thể hiểu tại sao!” Công tước cười thầm. “Cha con hoàn toàn đúng khi phản đối cuộc hôn nhân như thế của con, con . Cuộc đời con rất bất hạnh.”

      “Nó bất hạnh chút nào,” Victoria cứng cỏi , quyết tâm lấy Andrew dù có hay đồng ý của công tước. “Andrew nhận ra là mẹ ấy dùng bệnh tật để mà cố thao túng ấy, và ấy để cho điều đó ngăn cản ấy làm những gì ấy muốn. ấy chuyến du khảo đó chỉ bởi vì cha con khăng khăng là ấy nên .”

      “Con nhận được nhiều thư từ ta chứ?”

      “Chỉ có thôi, nhưng bác thấy đấy, ấy châu Âu có nửa tháng trước tai nạn của cha mẹ con 3 tháng trước, và cũng mất gần chừng đó thời gian để gửi và nhận thư từ châu Âu. Con viết cho ấy, kể cho ấy biết chuyện xảy ra, ngay trước khi con lên tàu để chỉ cho ấy con đến đâu ở đây. Con mong là ngay bây giờ ấy đường về nhà, nghĩ là ấy đến đón con. Con muốn ở lại New York và chờ ấy trở về, nhưng bác sỹ Morrison chịu nghe chuyện đó. Ông ấy bị thuyết phục bởi những lý do nào đó cho rằng tình cảm của Andrew chịu được thử thách của thời gian. Khôngnghi ngờ gì là Bà Bainbridge với ông ấy điều gì đó đại loại thế, đấy là loại chuyện bà ấy làm, con cho là vậy.”

      Victoria thở dài vànhìn ra ngoài cửa sổ. “Bà ấy thích Andrew cưới ai đó quan trọng hơn làd con của bác sỹ xu dính túi.”

      “Hoặc tốt hơn hết là cậu ta lấy ai hết và cứ bị cột chặt bên giường bà ấy?” Vị công tước bày tỏ ý kiến, đôi lôngmày của ông nhướng lên. “ bà goá giả bệnh nghe như là kiểu người rất độc đoán, rất ích kỷ đối với ta.”

      Victoria thể phủ nhận điều đó, nên thay vì trách móc mẹ chồng tương lai của nàng, nàng im lặng cách độ lượng về vấn đề đó. “ vài gia đình trong làng sẵn lòng cho con ở lại với họ cho đến khi Andrew quay về, nhưng giải pháp đó phải là giải pháp tốt. Trong mọi chuyện khác, nếu Andrew trở về và thấy con ở với họ, ấy nổi giận.”

      “Với con?” Công tước hỏi, nhăn mặt vì bực bội với Andrew tội nghiệp.

      , với mẹ ấy, vì kiên quyết để con ở với bà thay vì thế.”

      “Ồ,” ông , nhưng cho dù lời giải thích của nàng hoàn toàn miễn trừ cho Andrew khỏi bất kỳ lời buộc tội nào, Charles vẫn có vẻ thất vọng làm sao đó với chuyện ấy. “ chàng nghe có vẻ như là tấm gương mẫu mực về đức độ ở thôn quê,” ông khẽ .

      “Bác thích ấy rất nhiều,” Victoria mỉm cười dự đoán. “ ấy đến đây đón con về nhà, rồi bác thấy.”

      Charles vỗ về bàn tay nàng. “Hãy quên chàng Andrew và hãy vui mừng vì con ở đây, nước . Nào, ta nghe con thích nhiều chừng nào những …”

      Victoria với ông nàng thích những gì nàng nhìn thấy rất nhiều, và Charles đáp lại bằng cách miêu tả về cuộc sống mà ông dự định thu xếp cho nàng ở đây. Để bắt đầu, ông muốn nàng có tủ áo mới và hầu được huấn luyện để giúp đỡ nàng. Victoria chực chối từ khi nàng nhìn thấy bóng người kinh khủng, tối tăm sải bước về phía bàn với vẻ hung tợn nguy hiểm bao trùm lặng lẽ, chiếc quần chẽn da hoẵng làm nổi lên đôi chân săn chắc của , chiếc áo sơ mi trắng mở để hở chiếc cổ rám nắng. Sáng nay, có vẻ còn cao hơn nàng tưởng hôm qua, dong dỏng và rắn rỏi cách đầy uy vũ. Mái tóc đen dầy của hơi xoăn, khuôn miệng khắc nghiệt trông như được tạc cách tinh xảo. Thực là nếu vì cái vẻ quyền uy ngạo mạn in dấu đường quai hàm cáu kỉnh và vẻ chua chát trong đôi mắt xanh lạnh giá của , Victoria ắt nghĩ gần như là đẹp trai đến nghẹt thở.

      “Jason!” Charles nồng nhiệt . “cho phép ta giới thiệu với Victoria. Jason là cháu ta,” ôngnói thêm với Victoria.

      Cháu! Nàng hi vọng chỉ là người khách, nhưng ta lại là người bà con có lẽ là sống với Charles, giờ nàng mới nhận ra. Chuyện này làm Victoria cảm thấy gần phát bệnh, đồng thời niềm kiêu hãnh của nàng bắt nàng hất cằm lên và bình thản đón ánh mắt độc địa của Jason. Xác nhận lời giới thiệu sơ lược ấy bằng cái gật đầu cộc lốc, ngồi xuống đối diện với nàng và nhìn O’Malley. “Liệu hi vọng còn chút thức ăn sót lại là quá nhiều ?”

      hầu ràng là sợ cuống lên. “Tôi—, đức ông. có. Nghĩa là, có đủ để ăn, nhưng có lẽ đủ nóng. Tôi xuống nhà bếp ngay bây giờ và bảo đầu bếp làm món gì đó nóng và tươi ngon.” ta chạy bổ ra ngoài.

      “Jason,” Charles , “Ta vừa mới đề xuất với Victoria rằng ấy phải có hầu thích hợp và tủ áo thích hợp hơn cho…”

      ,” Jason thẳng thừng .

      Nhu cầu khẩn thiết phải chuồn của Victoria tăng lên sau từng giây . “Nếu bác tha lỗi cho con, bác Charles,” nàng , “con – con có chút việc phải làm.”

      Charles nhìn sang nàng mọt cái nhìn vừa hàm ơn, vừa hối lỗi và lịch đứng dậy khi nàng rời chỗ, nhưng người cháu khó chịu của ông chỉ ườn mình ra sau ghế, nhìn nàng ra với nỗi chán ghét.

      “Victoria chẳng có lỗi gì cả,” Charles mào đầu khi người hầu sắp sửa đóng cánh cửa sau lưng Victoria. “Con phải hiểu điều đó.”

      “Thực thế ư?” Jason đáp trả cách chua chát. “Và cái con bé ăn mày lải nhải đó hiểu rằng đây là nhà tôi và tôi muốn có ta ở đây chứ?”

      Cánh cửa đóng lại sau lưng nàng, nhưng Victoria nghe thấy đủ. Con bé ăn mày! Con bé ăn mày lải nhải! nỗi nhục nhã tràn qua nàng với những làn sóng làm nàng rệu rã, và nàng thất thần lê bước dọc hành lang. ràng là Charles mời nàng đến đây mà đồng ý của người cháu của ông.

      Victoria tái xám mặt mày nhưng nàng bình tâm lại khi bước vào phòng và mở chiếc rương của nàng ra.

      Trở lại phòng ăn, Charles nài nỉ chàng cay độc cứng rắn ngồi đối diện ông. “Jason, con hiểu đâu—”

      “Ông đưa ta tới nước ,” Jason thốt lên. “Vì ông muốn ta ở đây đến thế, ông đưa ta London sống với ông .”

      “Ta thể làm thế!” Charles tranh luận kịch liệt. “ ấy chưa sẵn sàng để đối mặt với thiên hạ đâu. Còn quá nhiều việc phải làm trước khi ấy có thể ra mắt ở London. Trong số những việc khác, chúng ta cần phụ nữ lớn tuổi hơn làm người kèm ấy để trông cho được.”

      Jason gật đầu nôn nóng về phía người hầu lảng vảng bên cạnh với chiếc bình cà phê bạc, chờ được lệnh để rót ra, và khi ta rót xong cho ta lui khỏi phòng. ảồi qay sang phía Charles cay nghiệt , “Tôi muốn ta khỏi đây vào sáng mai - thế chưa? Đưa ta London hay cho ta về nhà gì cũng mặc, nhưng đưa ta khỏi đây! Tôi định tiêu xu nào cho ta hết. Nếu ông muốn cho ta mùa lễ hội London, ông phải tìm ra những cách khác để mà trang trải cho việc đó..”

      Charles mệt mỏi chà xát thái dương của ông. “Jason, Ta biết con vô tâm vô cảm như là con làm ra vẻ thế. Ít ra cũng để ta con biết về ấy.”

      Ngã người ra lưng ghế, Jason săm soi nhìn ông với vẻ chán ngán lạnh lùng trong khi Charles kiên trì tiếp. “Bố mẹ ấy chết mấy tháng trước trong vụ tai nạn. Vào ngày bi thảm Victoria mất mẹ, mất cha, mái ấm, và an toàn - tất cả.” Khi Jason vẫn ngồi lặng im bất động, Charles còn kiên nhẫn. “Chết tiệt! Con quên con cảm thấy thế nào khi con mất Jamie sao? Victoria mất cả ba người mà ấy , kể cả người trai trẻ mà ấy sắp sửa đính ước. ấy ngốc khi tin rằng chàng ấy chạy đến cứu vớt mình chỉ vài tuần sau đó, nhưng mẹ ta phản đối cuộc phối ngẫu đó. Con nghe lời ta đây này, ta đầu hàng ý muốn của mẹ ta vì giờ đây Victoria ở bên kia đại dương rồi. Em ấy bây giờ là người được Nữ công tước Claremont bảo trợ, cho nên ngay cả việc ở bên cạnh em mình giờ Victoria cũng được phép. Hãy nghĩ ấy cảm thấy thế nào, Jason! Con biết đến cái chết và mất mát—hay con quên hết nỗi đau rồi?”

      Những lời của Charles đánh vào Jason đủ mạnh để làm nhăn mặt đau đớn. Charles nhìn thấy điều đó và ông nhấn mạnh thêm tiến triển của mình. “ ấy vô tội và lạc lõng như đứa trẻ, Jason à. ấy còn ai đời nữa trừ ta – và con, dù con có thích điều đó hay . Hãy nghĩ đến ấy như con nghĩ đến Jamie trong hoàn cảnh tương tự. Nhưng Victoria có lòng can đảm, và kiêu hãnh. Thí dụ, cho dù nghĩ là ấy cười vào chuyện đó, ta vẫn có thể rằng đón nhận ấy ở đây ngày hôm qua làm ấy vô cùng nhục nhã. Nếu ấy nghĩ người ta mong muốn có ấy, ấy tìm cách khỏi đây. Và nếu điều đó xảy ra,” Charles cứng rắn kết thúc, “Ta bao giờ tha thứ cho con. Ta thề ta tha thứ!”

      Jason đột ngột đẩy ghế ra và đứng dậy, gương mặt kín bưng và khắc nghiệt. “Có khi nào ta lại là trong những đứa con rơi của ông ?”

      Gương mặt Charles’ trở nên trắng bệch. “Lạy Chúa lòng lành, !” Khi Jason trông vẫn đầy vẻ hoài nghi, Charles khẩn khoản thêm, “Hãy nghĩ con chuyện gì! Ta có thể nào tuyên bố đính ước của con với ấy nếu ấy là con ta?”

      Thay vì làm nguôi lòng Jason, lời đảm bảo đó lại gợi lại cho về vụ đính hôn làm quá sức điên tiết. “Nếu thiên thần của ông ngây thơ, cam đảm chết tiệt thế, sao ta lại đem cái xác ta ra mà đổi chác cuộc hôn nhân với tôi vậy?”

      “Ồ, cái đó!” Charles xua tay phủ nhận. “Ta đưa ra lời tuyên bố đó mà ấy biết; ấy biết tí gì. Hãy gọi nó là lòng nhiệt-tình-thái-quá của ta. ,” ông cách êm ái. “Ta đoan chắc với con, ấy chẳng có mong ước cưới con đâu.” Vẻ lạnh lùng băng giá của Jason bắt đầu tan và Charles vội vã chớp thêm mấy lời cam kết. “Ta nghi chuyện Victoria muốn có được con, cho dù con có muốn ấy. Con quá chua cay, và khó tính, và chán ngấy đối với con nhà tử tế đầy lý tưởng như ấy. ấy ngưỡng mộ cha ấy và ấy với ta cách cởi mở rằng là ấy muốn lấy người như ông ta - nhạy cảm, tử tế, lý tưởng. Tại sao ư, con chả có gì giống thế,” ông tiếp tục, quá mê mẩn với chiến-thắng-gần-kề đến độ nhận ra bài phát biểu của ông mấp mé thành bài xúc phạm phẩm giá. “Ta dám rằng nếu Victoria biết ấy được coi như là đính ước với con, ấy lăn quay ra chết tốt! ấy tự vận trước khi …—”

      “Tôi nghĩ tôi hình dung được rồi,” Jason ngắt lời.

      “Tốt,” Charles với nụ cười thoáng qua. “Vậy ta có thể đề nghị rằng chúng ta hãy giữ cho vụ đính ước nho ấy trong vòng bí mật với ấy ? Ta nghĩ ra vài cách để mà huỷ bỏ nó mà gây rắc rối cho đứa nào trong các con hết, nhưng chúng ta chưa thể làm điều đó ngay.” Khi đôi mắt Jason nheo tít lại vì cười, Charles ngay lập tức trở nên nghiêm nghị. “ ấy còn là đứa trẻ, Jason à — bé đầy tự hào, can đảm, người cố gắng sống cho tốt trong cái thế giới độc địa mà ấy chưa được chuẩn bị để đối phó. Nếu chúng ta huỷ bỏ đính ước quá sớm khi ấy mời vừa đến đây, ấy trở thành trò cười ở London. Người ta là con chỉ ghé mắt đến ấy cái là dẫy ra ngay.”

      Hình ảnh đôi mắt xanh lấp lánh viền trong đôi bờ mi đen và gương mặt quá đẹp để có thể là lướt qua trong tâm trí Jason. nhớ nụ cười mê hoặc nở đôi môi mềm của nàng mấy phút trước, trước khi nàng trở nên cảnh giác trước diện của . Trong hồi tưởng của , nàng thực giống đứa trẻ dễ bị tổn thương.

      chuyện với ấy , nào,” Charles khẩn khoản.

      “Tôi chuyện với ấy,” Jason nhanh chóng đồng ý.

      “Nhưng con làm ấy cảm thấy được chào đốn chứ?”

      “Điều đó còn phụ thuộc vào chuyện ta cư xử thế nào khi tôi tìm ra ta.”

      ***

      Trong phòng, Victoria giật lấy ôm áo quần khác từ trong tủ áo trong khi những lời của Jason Fielding ám ảnh cách đau đớn trong đầu nàng. Con bé Ăn Mày lải nhải… Tôi muốn ta ở đây… Con bé Ăn Mày lải nhải … Nàng hề tìm ra tổ ấm mới, nàng cay đắng nghĩ. Số phận chỉ là chơi trò đùa cay độc với nàng. Nàng chất bừa áo xống vào trong rương. Đứng lên lại, nàng quay lại chiếc tủ áo và há hốc miệng kinh sợ. “Ông!” nàng nghẹn ngào, chằm chằm nhìn cái hình người cao lớn, gớm guốc chường ra ngay trong ngưỡng cửa, đôi cánh tay bắt chéo trước ngực. Giận thân vì để trông thấy sợ hãi của mình, nàng hất cằm lên, cương quyết để hăm doạ nàng lần nữa. “Ai đó phải dạy ông gõ cửa trước khi vào phòng chứ.”

      “Gõ cửa?” lạnh lùng lặp lại cách châm biếm. “Khi cửa mở sẵn rồi?” chuyển chú ý sang chiếc rương để mở và nhướng mày lên. “ đấy à?”

      ràng rồi,” Victoria đáp.

      “Tại sao?”

      “Tại sao á?” nàng oà ra vì tin nổi. “Vì tôi phải là con ăn mày lải nhải, và để cho ông biết, tôi ghét làm gánh nặng cho bất kỳ ai.”

      Thay vì cảm thấy tội lỗi vì nàng nghe được lời nhận xét gay gắt của , trông có vẻ hơi vui thích. “Chưa ai dạy được nghe lỏm à?”

      “Tôi nghe lỏm,” Victoria độp lại. “Lúc đó ông ám sát nhân cách của tôi bằng cái giọng mà từ đây đến London còn nghe thấy.”

      định đâu đấy?” hỏi, làm ngơ phê phán của nàng.

      “Chả việc gì đến ông.”

      “Trả lời ta!” quát, phong thái tự dưng trở nên lạnh lùng và oai vệ.

      Victoria bắn sang cái nhìn nổi loạn, dò xét. Dựa vào ngưỡng cửa, trông nguy hiểm và ngang ngạnh. Đôi vai rộng, vồng ngực sâu, và hai tay áo sơ mi trắng của xắn lên, phô ra đôi cánh tay gân guốc rám nắng mà nàng nếm qua sức mạnh của chúng khi mang nàng lên cầu thang hôm qua. Nàng còn biết thứ tính khí khó chịu, và xét theo cái vẻ dữ dằn trong đôi mắt màu ngọc lục bảo của , e là bây giờ nghĩ đến việc lắc cho câu trả lời văng ra khỏi miệng nàng. Thay vì cho thoả mãn đó, Victoria lạnh nhạt , “Tôi có ít tiền. Tôi tìm nơi để sống trong làng.”

      “Thế sao?” dài giọng chế nhạo. “Chỉ là tò mò thôi, khi ‘ ít tiền’ của hết mất, sống thế nào?”

      “Tôi làm việc!” Victoria báo cho biết, cố đập vỡ điềm tĩnh đáng ghét của .

      Đôi lông mày đen mai mỉa của nhướng lên với vẻ vui thích nhạo báng. “Ý tưởng mới lạ làm sao - phụ nữ thực muốn làm việc đấy. Cho ta biết có thể làm được việc gì đây?” Câu hỏi của bắn ra như ngọn roi. “ cày được ?”

      —”

      biết đóng đinh vít chứ?”

      .”

      biết vắt sữa bò à?”

      !”

      “Vậy vô dụng cho bản thân và cho bất kỳ ai, phải ?” chỉ ra chút thương xót.

      “Tôi chắc chắn là như thế!” nàng phủ nhận với lòng tự hào giận dữ. “Tôi có thể làm mọi việc, tôi có thể khâu vá và nấu nướng và…—”

      “Và dựng lên những chuyện ngồi lê đôi mách của dân làng về mấy người nhà Fieldings là quái vật như thế nào vì bỏ rơi ? Quên ,” ngạo mạn . “Ta cho phép.”

      “Tôi nhớ là có hỏi xin cho phép của ông ,” Victoria đáp trả cách thách thức.

      Bị mất cảnh giác, Jason nhìn nàng chằm chặp. Những người trưởng thành chẳng mấy khi dám thách thức chàng, thế mà đây lại có mảnh khảnh làm đúng điều đó. Giả sử bực bội của lại trùng với ngạc nhiên vui thích, chụp lấy nàng dưới cằm và cười toe vì cam đảm của nàng. Cố nén lại lòng thôi thúc chưa từng bao giờ có muốn dịu giọng lại của , cộc lốc, “Nếu hăng hái muốn kiếm tiền trang trải chuyện ăn ở đến thế , chuyện này ta nghi ngờ lắm, hãy làm ở đây .”

      “Tôi rất tiếc,” Người đẹp trẻ trung dầy thách thức tuyên bố lạnh lùng, “nhưng chuyện đó được.”

      “Sao ?”

      “Bởi vì đơn giản là tôi thể tưởng tượng nổi mình lại cúi mình và co rúm và run bần bật vì sợ hãi mỗi lần ông qua, giống như những người hầu kia của ông thường thế. Tại sao người đàn ông tội nghiệp bị đau răng ấy gần như đổ sụp xuống sáng nay khi ông…—”

      “Ai?” Jason hỏi gắt, cơn giận của tạm thời nhường chỗ cho sững sờ.

      “Ông O’Malley.”

      “Ông O’Malley là tên quái nào thế?” cấm cẳn, gắng kiểm soát tâm trạng bằng nỗ lực siêu phàm.

      Victoria đảo tròn mắt căm phẫn. “Ông còn biết cả tên ông ấy cơ đấy? Ông O’Malley là người phục vụ lấy bữa sáng cho ông đấy, và hàm ông ấy sưng to quá sức—”

      Jason quay gót. “Charles muốn ở lại nơi này, và chuyện đó chấm dứt ở đây.” Nơi ngưỡng cửa, dừng bước và quay lại, ánh mắt đe doạ của ghim cứng nàng lại tại chỗ. “Nếu nghĩ đến chuyện ra bất chấp lệnh ta, ta khuyên đừng làm thế. gây cho ta cái rắc rối phải tìm , và thích chuyện xảy ra khi ta tìm thấy đâu, tin ta .”

      “Tôi sợ ông hay những lời đe doạ của ông,” Victoria dối cách kiêu hãnh, nhanh chóng xem xét lại những phương án của nàng. Nàng muốn làm tổn thương Charles bằng cách bỏ , nhưng lòng tự hào của nàng cũng cho phép nàng làm ‘con bé ăn mày’ trong nhà Jason. Làm ngơ cái vẻ đe doạ ánh lên trong mắt , nàng , “Tôi ở lại, nhưng tôi định làm việc để đổi lấy thức ăn và chỗ ở của tôi ở đây.”

      “Tốt,” Jason thốt lên, cảm thấy như thể là nàng làm sao đó mà giành được chiến thắng trong cuộc xung đột này. quay lại để bỏ , nhưng cái giọng nghe có vẻ làm ăn của nàng làm dừng lại.

      “Tôi xin phép hỏi tiền lương của tôi thế nào?”

      Jason hít hơi giận dữ. “ cố chọc tức ta sao?”

      hề. Tôi chỉ muốn biết tiền lương của tôi thế nào, để tôi có thể lập kế hoạch cho những ngày tôi...” Tiếng nàng tắt mất khi thô lỗ bước ra ngoài.

      Bác Charles nhắn nàng xuống cùng ăn trưa với ông, bữa ăn mà hoá ra lại rất vui vẻ, bởi vì Jasonkhông có mặt. Tuy nhiên, phần còn lại của buổi chiều trôi lê thê và, cảm thấy yên, Victoria quyết định ra ngoài. Người quản gia nhìn thấy nàng xuống thang gác liền chạy lại mở cửa trước cho nàng. Cố cho ông ta thấy nàng cảm thấy giận gì về chuyện ngày hôm qua, Victoria cười với ông. “Cảm ơn ông nhiều, àh ông …—?”

      “Northrup,” ông ta cho biết tên, cung cách của ông ta lịch , vẻ mặt của ông ta cẩn trọng biểu lộ gì.

      “Northrup?” Victoria hỏi lại, hy vọng lôi kéo ông ta vào cuộc chuyện trò. “Đó là tên hay là họ của ông?”

      Ánh mắt ông ta liếc sang nàng, rồi quay . “Ờ—họ của tôi, thưa .”

      “Tôi hiểu,” nàng tiếp tục cách lịch . “Và ông làm việc ở đây bao lâu rồi?”

      Northrup đan hai bàn tay vào nhau sau lưng ông ta và đu đưa người về phía trước bàn chân, trông nghiêm trang. “Chín thế hệ rồi, gia đình tôi được sinh ra và chết trong khi phục vụ cho nhà Fieldings, thưa . Tôi mong tiếp tục truyền thống đáng tự hào đó.”

      “Ồ,” Victoria , cố nén tiếng cười thầm vì niềm tự hào sâu sắc của ông ta với việc giữ cái công việc mà chẳng bao gồm việc gì quan trọng hơn ngoài chuyện đóng cửa rồi mở cửa cho người ta.

      Như thể đọc được suy nghĩ của nàng, ông ta thêm cách kiểu cách, “Nếu có vấn đề gì về những người phục vụ, thưa , xin hãy báo cho tôi. Là người đứng đầu trong các gia nhân, tôi ráng sức chăm lo sao cho họ phải chỉnh đốn lại ngay lập tức.”

      “Tôi chắc là tôi cần phải làm thế. Mọi người ở đây làm việc rất hiệu quả,” Victoria tử tế . Quá hiệu quả, nàng nghĩ khi nàng thơ thẩn bước ra giữa ánh mặt trời.

      Nàng bước qua những bồn cỏ phía trước, rồi đổi hướng và vòng sang bên cạnh ngôi nhà, định xuống chỗ chuồng ngựa để xem những con ngựa. Với ý nghĩ dùng mấy quả táo để làm quen với chúng, Victoria vòng ra đằng sau và hỏi đường đến nhà bếp.

      Nhà bếp khổng lồ đầy những người bận rộn cuống quít, kẻ nhào bột những chiếc bàn gỗ, kẻ khuấy những chiếc nồi, người bận cắt chặt rau củ. Ở giữa cái cảnh hỗn độn bát nháo ấy, người đàn ông béo khủng khiếp mang chiếc tạp dề trắng tì vết có kích cỡ của tấm khăn trải bàn đứng y hệt vị quân chủ điên khùng, vẫy chiếc thìa cán dài và la lối những lời chỉ dẫn bằng tiếng và tiếng Pháp. “Xin lỗi,” Victoria với người phụ nữ ở cái bàn gần nhất. “Tôi xin phép lấy hai quả táo và hai củ cà rốt, nếu bà có thể chia xẻ, được ?”

      Người phụ nữ liếc nhìn người đàn ông mặc tạp dề trắng cách thiếu tự tin, ông ta quắc mắt nhìn Victoria; Sau đó nàng biếnmất vào căn phòng ăn thông với nhà bếp, quay lại phút sau đó với mấy củ cà rốt và mấy quả táo. “Cảm ơn, bà … à…—?” Victoria .

      “Northrup, thưa ,” người phụ nữ cách miễn cưỡng.

      “Tuyệt quá,” Victoria trả lời với nụ cười ngọt ngào. “Tôi vừa gặp chồng bà, người quản gia, nhưng ông ấy bảo tôi biết là bà cũng làm việc ở đây nữa.”

      “Ông Northrup là chồng tôi,” bà sửa lại.

      “Ồ, tôi hiểu,” Victoria , cảm nhận được miễn cưỡng phải chuyện trước mặt người đàn ông béo phị nhăn nhó kia, người có vẻ như là chịu trách nhiệm ở đây. “Ừm, ngày tốt lành, bà Northrup.”

      con đường lát đá vuông bị bao bọc bởi những cánh rừng ở bên phải dẫn đến chuồng ngựa. Victoria bước dọc theo con đường, ngưỡng mộ vẻ tráng lệ của những vạt cỏ xén gọn uốn lượn và những khu vườn tươi tốt ở bên trái, cử động bất thần cách đó mấy bước ở bên phải nàng làm nàng ngừng phắt lại và nhìn quanh. Ở bìa rừng, con vật lớn màu xám lục lọi xung quanh cái gì đó trông giống như là đống phân bón. Con vật bắt được hơi nàng và ngẩng đầu lên, ánh mắt hoang dại của nó nhìn dán vào mắt nàng, và máu Victoria đông cứng lại. SÓI! nàng hét lên trong đầu.

      Đờ người ra vì sợ hãi, nàng đứng chôn chân tại chỗ, sợ dám chuyển động hay kêu lên, trong khi đó đầu óc tê liệt của nàng nhớ lại những chuyện lộn xộn về con quái vật khủng khiếp này. Lớp lông màu xám đậm của con sói trông bẩn thỉu và dày, nhưng đủ dày để che dấu được những chiếc xương sườn lòi cả ra của nó; nó có hai hàm răng to khủng khiếp, cặp mắt hung dữ… Căn cứ vào tình trạng gầy còm đến kỳ cục của nó, nó có vẻ như sắp chết đói đến nơi. Có nghĩa là nó tấn công và ăn bất cứ cái gì nó bắt được - kể cả nàng. Victoria bước bước , cẩn trọng về phía an toàn của ngôi nhà.

      Con vật gầm gừ, môi của nó cong tớn lên, nhe ra bộ răng nanh to đùng trắng nhởn cho nàng thấy. Victoria phản ứng cách tự động, vứt những quả táo và cà rốt của nàng về phía nó nhằm cố làm nó sao nhãng khỏi cái ý định ăn thịt nàng rất ràng của nó. Thay vì vồ lấy thứ mà nàng ném vào nó như nàng mong đợi, con vật vụt chạy mất khỏi bữa tiệc trong vườn của nó và chạy trốn vào rừng với cái đuối cúp vào giữa hai chân sau. Victoria quay nhào lại và chạy mạch vào nhà qua cái cửa hậu gần nhất, rồi chạy đến bên cạnh chiếc cửa sổ và ngó ra ngoài rừng. Con sói đứng ngay phía ngoài bìa rừng, nhìn đống phân bón cách đói khát.

      “Có chuyện gì sai à, thưa ?” người hầu hỏi, lại từ phía sau nàng đường ta xuống bếp.

      “Tôi thấy mọt con vật,” Victoria ra hơi. “Tôi nghĩ nó là con…—” Nàng nhìn con thú màu xám lấm lét chạy trở lại vào khu vườn và ngoạm lấy củ cà rốt và quả táo, rồi nólại chạy trở lại vào rừng, cái đuôi bù xù của nó vẫn quặp chặt giữa hai chân. Con vật sợ! Nàng nhận ra. Và chết đói. “Các có con chó nào quanh đây ?” nàng hỏi, thình lình thắc mắc có phải nàng sắp sửa phạm sai lầm có thể làm cho nàng trở nên cực kỳ ngu ngốc hay .

      “Có, thưa — có mấy con đấy ạ.”

      “Có con nào to, gầy, lông máu đen và xám ?”

      “Đó phảilà con chó già của đức ông, Willie,” ta . “Nó luôn luôn quanh quẩn ở đây, xin xỏ thứ gì đó để ăn. Nó xấu đâu, nếu côlo lắng chuyện đó. thấy nó à?”

      “Vâng,” Victoria , nàng trở nên giận dữ khi nhớ lại con vật đói khát ngoạm lấy những thứ thiu thối trong đống phân bón như thể chúng là món bò bíp tết vậy. “Và nó chết đói đến nơi rồi. Ai đó phải cho con vật tội nghiệp ấy ăn chứ.”

      “Willie luôn làm ra vẻ đói khát,” người hầu trả lời với vẻ hoàn toàn dửng dưng. “Đức ông nếu nó ăn thêm, nó béo lê nổi.”

      “Nếu nó ăn ít nữa, nó quá yếu để mà sống,” Victoria giận dữ đáp lại. Nàng có thể hoàn toàn hình dung được cái con người có trái tim kia để cho con chó của mình chết đói. Con vật trông mới thảm hại làm sao với những chiếc xương sườn lòi cả ra như thế - quá kinh khủng! Nàng quay trở lại nhà bếp và cầu quả táo khác, vài củ cà rốt và đĩa xương xẩu thừa lại.

      Bất chấp thương xót của nàng, Victoria phải nén nỗi sợ hãi về con vật khi nàng đến gần đống phân bón và bắt gặp con vật nhìn nàng từ chỗ trốn của nó ngay trong rừng. Đó là con chó, phải là sói, giờ nàng có thể thấy. Nhớ lại cam đoan của hầu rằng con chó hung dữ, Victoria bước lại gần nó đến mức nàng dám và chìa đĩa thức ăn ra. “Đây này, Willie,” nàng . “Tao mang cho mày ít thức ăn ngon.” Rụt rè, nàng bước thêm bước ra trước. Willie vểnh tai ra sau và nhe những chiếc răng nanh trắng nhởn về phía nàng, và Victoria mất hết can đảm. Nàng đặt cái đĩa xuống và chạy biến về phía chuồng ngựa.

      Tối đó nàng dùng bữa với Charles, và vì Jason lại có mặt, bữa ăn vui vẻ; nhưng khi ăn xong và Charles nghỉ, nàng lại thấy mình dư thời gian chẳng biết làm gì. Ngoại trừ chuyến xuống chuồng ngựa và cuộc phiêu lưu của nàng với Willie, nàng chẳng hoạt động gì ngoài việc lang thang vô định đây đó chẳng có gì làm. Ngày mai, nàng sung sướng quyết định, nàng làm việc. Nàng quen bận rộn và nàng cần đến tuyệt vọng điều gì đó để lấp đầy những giờ khắc trống rỗng của nàng. Nàng chưa nhắc với Charles về ý định kiếm sống của nàng, nhưng nàng chắc chắn khi nào ông biết được điều đó, ông được an tâm là nàng tự lập và tránh cho ông những lời xỉ vả trong tương lai từ người cháu xấu tính của ông.

      Nàng lên gác về phòng mình và để hết phần còn lại của buổi tối để viết bức thư vui vẻ, lạc quan cho Dorothy.
      -----------------
      Hết chương 5

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter Six


      Victoria thức dậy vào sáng sớm hôm sau vì tiếng ríu rít của những chú chim trong vòm cây phía ngoài cửa sổ mở rộng của phòng nàng. Lăn người nằm ngửa ra, nàng nhìn ra bầu trời xanh rực sáng đầy những đám mây lớn trắng xốp như bông, bầu trời như thế này chắc chắn là vẫy gọi nàng ra khỏi nhà.

      Vội vã rửa mặt và mặc xống áo vào xong, nàng xuống gác và sang nhà bếp để lấy thức ăn cho Willie. Jason Fielding châm chọc hỏi nàng liệu nàng có thể cày hay đóng đinh hoặc vắt sữa bò. Hai việc đầu nàng thể làm được, nhưng nàng từng nhìn thấy người ta vắt sữa bò, và việc đó trông chả có gì đặc biệt khó cả. Hơn nữa, sau sáu tuần tù túng ở tàu, bất kỳ hoạt động thể chất nào cũng lôi cuốn cả.

      Nàng sắp sửa rời nhà bếp với đĩa thức ăn thừa suy nghĩ nẩy ra. Tảng lờ cái nhìn bất bình của người đàn ông mặc tạp dề trắng, người mà tối qua Charles bảo nàng là đầu bếp, người nhìn nàng như thể nàng là mụ điên xâm phạm cái vương quốc được trang trí bằng nồi niêu của ta, nàng quay sang bà Northrup. “Bà Northrup, ở đây có việc gì tôi có thể làm -ý tôi là giúp việc trong nhà bếp ấy?”

      Mrs. Northrup vụt đưa tay lên che họng. “, tất nhiên là .”

      Victoria thở dài. “Nếu vậy, bà có thể cho tôi biết tôi tìm thấy mấy con bò sữa ở đâu ?”

      “Bò?” bà Northrup hổn hển. “Để … để làm gì ạ?”

      “Để vắt sữa,” Victoria .

      Người phụ nữ tái mặt nhưng chẳng gì, và sau giây bối rối, Victoria nhún vai và quyết định tự tìm. Nàng thẳng qua cửa hậu để tìm Willie. Bà Northrup phủi sạch bột mì khỏi tay và thẳng ra cửa trước để tìm ông Northrup.

      Khi Victoria đến gần đống rác, nàng lo lắng đưa mắt tìm bóng dáng của con chó ở trong rừng. Willie— cái tên mắc cười cho con vật to lớn, trông hung tợn như vậy – nàng nghĩ. Và rồi nàng trông thấy nó, nấp ngay phía trong rặng cây, nhìn nàng. Nàng dựng hết cả tóc gáy lên, nhưng vẫn mang cái bát đựng thức ăn thừa đến gần bìa rừng đến mức nàng dám. “Đây này, Willie,” nàng nhàng dỗ. “Ta mang bữa sáng cho mày đây. Đến lấy nào.”

      Cặp mắt của con thú khổng lồ lấp loé nhìn cái đĩa trong tay nàng, nhưng nó vẫn đứng yên tại chỗ, giương mắt nhìn, đầy cảnh giác.

      “Mày đến gần tí nữa sao?” Victoria tiếp tục, quyết tâm làm thân với con chó của Jason Fielding, bởi lẽ nàng chẳng bao giờ làm thân được với ta.

      Con chó cũng chả hợp tác gì hơn so với ông chủ của nó. Nó từ chối bị dỗ dành và cứ nhìn nàng với cái nhìn đe doạ. Thở dài, Victoria để cái đĩa xuống và bỏ .

      người làm vườn chỉ đường cho nàng đến chỗ mấy con bò được giữ, và Victoria bước vào khu trại gia súc sạch tinh tươm, mũi nàng nghe gai gai cái mùi cỏ khô ngòn ngọt. Nàng do dự dừng lại khi tá bò sữa nhìn lên, ngắm nghía nàng bằng những con mắt to nâu long lanh nước trong lúc nàng dọc theo dãy chuồng. Nàng dưngd lại ởmọt cái chuồng có chiếc ghế ngồi và cái xô treo tường, cho rằng con bò này có triển vọng vắt sữa nhất. “Xin chào,” nàng với con bò, vỗ về cái mặt trơn tru của nó với vẻ trấn an trong khi nàng cố khơi dậy lòng can đảm của mình. Bây giờ khi thời điểm nằm trong tay, Victoria chắc chắn chút nào là nàng có nhớ chính xác cách người ta làm để vắt sữa con bò.

      Ngần ngừ chút, nàng quanh con bò và nhặt vài sợi rơm ra khỏi đuôi nó, rồi miễn cưỡng để chiếc ghế xuống và đặt cái xô xuống phía dưới mấy cái vú thõng thượt của nó. Nàng ngồi xuống và chậm rãi xắn tay chiếc áo dài của nàng lên, rồi sắp xếp tà váy xung quanh nàng. nhận biết người đàn ông vừa mới bước vào sân nuôi gia súc, nàng vỗ cái vào sườn con bò và thở ra hơi dài do dự. “Tao cũng có thể hoàn toàn chân với mày,” nàng thú nhận với con bò. “ là – tao thực chưa bao giờ làm việc này trước đây cả.”

      Lời thú nhận rầu rĩ của nàng làm Jason dừng bước giữa chừng khi bước vào chuồng bò, và mắt trở nên ấm áp vì vì ngạc nhiên kỳ thú khi nhìn nàng. Ngồi chiếc ghế vắt sữa với tà váy trải xung quanh cẩn thận như thể nàng ngồi chiếc ngai vàng, Victoria Seaton phô diễn bức tranh là quyến rũ. Mái đầu hơi cúi xuống khi nàng chăm chú vào công việc trước mặt nàng, để cho thấy vẻ vui tươi của nét mặt trông nghiêng quí phái với đôi gò má duyên dáng và chiếc mũi thanh tú. Ánh nắng từ cửa sổ phía lấp lánh tóc nàng, biến nó thành dòng thác lung linh màu vàng pha đỏ tuôn chảy xuống hai vai nàng. Đôi làn mi cong dài đổ bóng xuống hai gò má mịn màng khi nàng cắn bờ môi dưới giữa hai hàm răng và cúi xuống để đẩy chiếc xô thêm vài phân về phía trước.

      Cử chỉ đó kéo ánh mắt của Jason về nơi vun cao đầy đặn của bầu ngực nàng khi chúng hằn lên cổ áo của chiếc váy đen của nàng cách mời gọi, nhưng lời nàng tiếp theo làm vai rung lên vì cười. “Chuyện này,” nàng bảo con bò với giọng ghê ghê khi nàng đưa tay ra phía trước, “ rất lúng túng với tao cũng như với mày đây.”

      Victoria chạm vào cái núm vú mềm mại của con bò và giật tay nàng ra với tiếng kêu lớn “Ui!” Rồi nàng lại thử lại. Nàng bóp lần thứ hai, nhanh, rồi nàng ngả ra và nhìn vào cái xô tràn trề hy vọng. Chẳng có giọt sữa vào đó. “Làm ơn, làm ơn, đừng có làm việc này khó khăn thế chứ,” nàng van vỉ con bò.

      Nàng lặp lại những động tác đó thêm hai lần nữa, và vẫn chẳng có gì xảy ra. thất vọng làm nàng giật mạnh hết sức ở lần kế tiếp làm cho đầu con bò xoay mòng và nó nhìn nàng đầy trách móc. “Tao làm phần việc của tao,” Victoria , nhìn trả thẳng vào con bò, “Điều ít nhất mày có thể làm là phần của mày đấy!”

      Sau lưng nàng vang lên giọng cười cợt của người đàn ông cảnh báo, “ làm sữa của nó vón cục lại nếu cứ dòm nó trừng trừng như thế.”

      Victoria nhảy nhổm lên và xoay vòng ghế, làm cho mái tóc màu đồng của nàng xoã tràn vai trái. “Ông!” nàng la lên, đỏ bừng mặt vì xấu hổ trước cái cảnh mà ràng là chứng kiến. “Sao ông cứ phải rón rén sau lưng người ta chả động tĩnh gì thế? Điều tối thiểu ông có thể làm là …—”

      “Gõ cửa á?” đề xuất, mắt cứ nhấp nháy lên vì cười. Khoan thai chậm rãi, đưa tay lên và gõ khớp ngón tay hai lần lên cái xà gỗ. “ cứ chuyện với thú vật suốt thế à?” hỏi để đưa chuyện.

      Victoria có tâm trạng để bị chọc cười, và nàng có thể nhìn thấy trong ánh lấp lánh của đôi mắt làm chính xác điều đó. Nàng đứng dậy với vẻ nghiêm trang hết sức, vuốt tà váy, và cố bước qua .

      vươn tay ra và túm lấy tay nàng chặt nhưng đau. “ định vắt sữa cho xong à?”

      “Ông thấy là tôi làm được.”

      “Tại sao ?”

      Victoria hất cằm lên và nhìn thẳng vào mắt . “Tại vì tôi biết làm.”

      bên lông mày đen nhướng lên con mắt xanh hiếu kỳ: “ muốn học ?”

      ,” Victoria , giận dữ và nhục nhã. “Bây giờ, nếu ông bỏ tay khỏi tay tôi,…—” Nàng giật cánh tay nàng ra mà chờ ưng thuận. “—Tôi tìm vài cách khác để trang trải cho việc ăn ở của tôi ở đây.”

      Nàng cảm thấy tia nhìn nheo lại của chiếu vào nàng khi nàng bước , nhưng suy nghĩ của nàng chẳng mấy chốc chuyển sang Willie khi nàng gần đến ngôi nhà. Nàng thấy con chó nấp trong rừng nhìn nàng. cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống nàng, nhưng nàng làm ngơ. Nàng vừa mới bị con bò doạ dẫm, và nàng cứng cỏi từ khước việc bị con chó làm nàng nghệt ra như bò*.

      Jason nhìn nàng bước , và rũ bỏ hình ảnh của vắt sữa trông tựa thiên thần với ánh mặt trời mái tóc và quay trở lại với công việc mà bỏ bê khi Northrup chạy bổ vào phòng làm việc của báo cáo rằng Seaton vắt sữa.

      Ngồi xuống bàn, nhìn viên thư ký. “Chúng ta ở đâu nhỉ, Benjamin?”

      “Ngài đọc cho tôi chép bức thư cho người của ngài ở Delhi, thưa đức ông.”


      Vắt sữa bò thất bại, Victoria tìm người làm vườn chỉ đường cho nàng xuống chuồng gia súc. Nàng đến chỗ người đàn ông hói đầu có vẻ như là đứng đầu những người khác và hỏi xem liệu nàng có thể giúp trồng những củ hoa họ đặt trong những bồn hoa hình tròn rộng lớn ở sân trước.

      “Chăm chú vào bổn phận của ở chuồng gia súc và tránh đường cho chúng tôi, kia!” ông làm vườn hói đầu gầm lên.

      Victoria bỏ cuộc. Chẳng buồn giải thích là nàng có bổn phận gì ở chuồng gia súc, nàng về hướng ngược lại ra sau nhà để tìm cái công việc duy nhất mà nàng có đủ năng lực để làm – nàng xuống nhà bếp.

      Ông cai của những người làm vườn nhìn nàng, vứt cái xẻng xuống và tìm ông Northrup.

      Chẳng bị ai nhòm ngó đến, Victoria đứng ngay giữa bếp nơi tám người hầu bận bịu chuẩn bị vẻ như là bữa tiệc trưa gồm món hầm kèm rau củ tươi ngon, bánh mì mới ra lò giòn rụm, và nửa tá món phụ khác*. mất nhuệ khí vì hai lần cố gắng làm mình hữu ích vừa rồi, Victoria quan sát cho đến khi nàng hoàn toàn chắc chắn rằng nàng thực có thể tiến hành việc này; rồi nàng bước đến bên cạnh ông đầu bếp dễ nổi cáu người Pháp. “Tôi muốn giúp,” nàng cách cứng rắn.

      “Non!” ông ta la ó, ràng tin nàng là hầu trong chiếc váy đen giản dị của nàng. “Ra! Ra! ra. làm việc của .”

      Victoria quá đau lòng vì bị cư xử như người khờ dại vô tích . Rất lịch , nhưng cũng rất cứng cỏi, nàng , “Tôi có thể có ích ở đây, và ràng trong cảnh ai nấy cuống cuồng lên ở đây, ông có thể dùng thêm đôi tay nữa.”

      Ông đầu bếp trông như bùng nổ đến nơi. “ được đào tạo,” ông ta gầm như sấm. “Ra ngoài! Khi nào Andre cần giúp, ông ta cầu và ông ta đào tạo!”

      “Chả có gì phức tạp khi làm món hầm, thưa me-xừ,” Victoria chỉ ra, khoa trương chút. Tảng lờ màu da tím ngắt của ông ta khi nàng hạ bệ cách tuỳ tiện tính phức tạp của kỹ năng xào nấu của ông ta, nàng tiếp bằng giọng sáng sủa hợp lý, “Tất cả mọi việc cần làm là xắt rau củ bàn này đây—” Nàng vỗ vào chiếc bàn bên cạnh nàng. “—và vứt vào cái nồi đằng kia.” Nàng chỉ cái nồi treo bếp lửa.

      thanh nghèn nghẹt kỳ khôi phát ra từ người đàn ông mặt đỏ rần trước khi ông ta giật bỏ cái tạp dề của ông ta ra. “Trong 5 phút nữa,” ông ta khi ông ta hùng hổ lao ra khỏi bếp, “Ta làm cho bị ném ra khỏi nhà này!”

      Trong im lặng phăng phắc ông ta để lại sau lưng, Victoria nhìn những người hầu còn lại xung quanh, họ nhìn nàng trong nỗi sợ chết cứng, mắt họ phản chiếu mọi sắc thái từ thương cảm đến ngạc nhiên. “Trời đất, ơi,” phụ nữ đứng tuổi tốt bụng trong khi bà phủi bột mì hai tay bà vào cái tạp dề, “Cái gì khiến khuấy động ông ta lên vậy? Ông ta làm cho bị đuổi cổ ra vì chuyện này đó.”

      Chỉ trừ bé người hầu tên là Ruth, người coi sóc căn phòng của Victoria, đây là giọng thân thiện đầu tiên mà Victoria được nghe từ các người hầu trong toàn bộ nhà này. may là nàng quá rầu rĩ vì gây rắc rối khi mà nàng chỉ mong muốn giúp đỡ, nên cảm thông của người phụ nữ ấy khiến nàng rưng rưng muốn khóc.

      phải là đúng,” người phụ nữ tiếp tục, với cái vỗ về dịu dàng lên cánh tay Victoria, “về chuyện đơn giản khi làm món hầm. Ai trong chúng ta cũng làm được cần có Andre, nhưng đức ông cầu hoàn hảo – và Andre là đầu bếp tốt nhất ở nước ta. cũng gói ghém đồ đạc , vì chắc mười mươi là bị mời ra khỏi nhà trong vòng tiếng đồng hồ.”

      Victoria tin tưởng vào giọng nàng đủ để trấn an người phụ nữ về chuyện đó. “Tôi là khách ở đây, phải là người hầu – Tôi nghĩ bà Northrup chắc với bà điều đó.”

      Miệng người phụ nữ há hốc ra. “, thưa , bà ấy . Gia nhân được phép tán gẫu, và bà Northrup là người cuối cùng làm thế, bà ấy có liên hệ sui gia với ông Northrup, quản gia. Tôi biết là chúng ta có người khách ở trong nhà, nhưng tôi…—” Đôi mắt bà liếc nhìn chiếc áo dài đen kiểu cách tồi tàn của nàng và nàng đỏ mặt. “Tôi có thể làm gì cho ăn ạ?”

      Đôi vai của Victoria rũ xuống vì thất vọng chán nản. “, nhưng tôi muón - muốn làm gì đó để giảm đau cho cái hàm sưng của ông O’Malley. Là món thuốc cao, làm từ những nguyên liệu đơn giản nhưng có thể làm giảm đau cho chiếc răng sâu của ông ấy.”

      Người phụ nữ, xưng tên mình là bà Craddock, chỉ cho Victoria nơi tìm những nguyên liệu nàng hỏi và Victoria làm việc, hoàn toàn mong chờ là “đức ông’ sấn sổ vào bếp và công khai hạ nhục nàng bất cứ lúc nào.

      Jason vừa mới bắt đầu đọc cho chép bức thư tương tự như bức đọc lúc biết ra là Victoria xuống chuồng gia súc để vắt sữa bò Northrup lại gõ cửa phòng làm việc.

      “Gì thế,” Jason nôn nóng gắt, khi người quản gia đứng trước mặt . “Giờ là chuyện gì đây?”

      Người quản gia hắng giọng. “Lại là Seaton nữa, thưa đức ông. ấy … ờ … nghĩa là, ấy thử giúp người cai làm vườn trồng hoa. Ông ấy nhầm người hầu, và bây giờ ông ấy thắc mắc, vì tôi báo cho ông ấy biết ấykhông phải là người hầu, ông ấy thắc mắc là liệu đức ông có phật lòng với việc của ông ta và cho ấy đến đó để …—”

      Cái giọng trầm của Jason run lên vì phiền bực. “Bảo người làm vườn trở lại với công việc của ông ta, rồi bảo Seaton tránh xa ông ấy ra. Còn ông,” ta thêm cách tăm tối, “tránh xa ta ra. Ta có việc để làm.” Jason quay trở lại với người thư ký gầy gò đeo kính của và hỏi, “Rồi, chúng ta đến đâu rồi, Benjamin?”

      “Thư cho người của ngài ở Delhi, thưa đức ông.” ?

      Jason chỉ mới đọc được hai dòng khi cơn chấn động xuất ngoài cửa phòng và ông đầu bếp xông vào, theo sau là Northrup cố chạy vượt trước ông ta và ngăn đường ông ta lại. “Hoặc ta , hoặc tôi !” Me-xừ Andre gầm lên, hùng hổ đến trước bàn Jason. “Tôi cho phép cái ả tóc đỏ đó vào bếp của tôi!”

      Với bình thản chết người, Jason đặt cây bút xuống và ngước ánh mắt xanh lấp lánh của vào khuôn mặt phừng phừng của ông đầu bếp. “Ông gì với ta?”

      “Tôi tôi cho phép…—”

      “Ra ngoài,” Jason bằng giọng mềm như lụa.

      Khuôn mặt tròn của ông đầu bếp tái ngoét. “Oui,” ông ta hấp tấp và bắt đầu kiếm đường lui, “Tôi quay lại bế…p—”

      “Ra khỏi nhà ta,” Jason tàn nhẫn , “và tránh xa nơi ta sở hữu. Bây giờ!” Đứng bật dậy, Jason ào qua người đầu bếp toát mồ hôi hột và hướng thẳng về nhà bếp.

      Mọi người trong bếp nhảy nhổm lên và quay tứ phía trước giọng điên tiết của . “Có ai trong số các người biết nấu nướng ?” hỏi, và Victoria cho rằng người đầu bếp từ nhiệm do lỗi của nàng. Hoảng sợ, nàng bước lên trước, nhưng ánh mắt chứa nguy hiểm của Jason làm nàng chết dí tại chỗ, đe doạ nàng với những hậu quả tàn khốc nếu nàng dám xung phong. nhìn quanh vào những người khác trong nỗi giận dữ. “Các người có ý bảo ta rằng ai trong các người biết nấu nướng sao?”

      Bà Craddock do dự, rồi bước lên. “Tôi nấu được, thưa đức ông.”

      Jason gật đầu cộc lốc. “Tốt. Bà chịu trách nhiệm. Trong tương lai, làm ơn xin miễn cái món nước xốt Pháp béo phát tởm mà ta bị buộc phải ăn lâu nay.” hướng ánh mắt xanh lạnh lẽo vào Victoria. “,” ra lệnh cách doạ nạt, “tránh xa chuồng gia súc, và để việc làm vườn cho người làm vườn, việc bếp núc cho đầu bếp!”

      bỏ , và nnhững người hầu quay về phía Victoria, nhìn nàng vừa xốc vừa hàm ơn. Quá hổ thẹn vì rắc rối mà nàng gây ra đến nỗi thể nhìn lại họ, Victoria cúi đầu và bawts đầu trộn món thuốc cao cho ông O’Malley.

      “Hãy làm việc nào,” Bà Craddock với những người khác bằng giọng vui cười phấn khởi. “Chúng ta phải chứng minh cho đức ông thấy là chúng ta có thể xoay xở rất tốt mà cần bắt tai chúng ta phải bị bạt và khớp tay chúng ta bị cốc bởi Andrew.”

      Victoria ngẩng đầu lên, và ánh mắt sửng sốt của nàng nhìn sang bà Craddock.

      tên bạo chúa có tính tình ác quỷ,” người phụ nữ khẳng định. “Và chúng ta vô cùng biết ơn khi được thoát khỏi ta.”

      Ngoại trừ cái ngày cha mẹ nàng ra , Victoria thể nhớ có ngày nào tệ hơn ngày này hay . Nàng cầm cái bát dựng hỗn hợp cha nàng dạy nàng làm để làm giảm cơn đau răng và bước ra ngoài.

      tìm được O’Malley, nàng tìm Northrup, người vừa mới ló đầu ra từ phòng sách. Qua cánh cửa hé mở, nàng liếc nhìn Jason đangngồi sau bàn với lá thư cầm trong tay, chuyện với người đàn ông đeo kính ngồi đối diện với .

      “Ông Northrup,” Nàng thào và đưa cái bát cho ông ta, “ông có vui lòng đưa cái này cho ông O’Malley giúp ? Bảo ông ta xức vào răng và lợi vài lần ngày. Nó làm hết đau và sưng đấy.”

      Lại bị sao nhãng bởi mấy tiếng phía ngoài phòng, Jason đập tờ giấy cầm lên bàn và ào ra cửa, giật phắt cánh cửa mở ra. nhận thấy Victoria, người bắt đầu lên bậc thang gác, hỏi Northrup, “Giờ ta làm cái quái quỉ gì nữa?”

      ấy làm cái này cho cái răng của O’Malley, thưa đức ông,” Northrup với giọng căng thẳng kỳ quặc trong khi đưa ánh mắt bối rối nhìn cái dáng buồn rầu trèo lên thang gác.

      Jason nhìn theo ánh mắt của ông ta và đôi mắt nheo lại hình dáng nàng thanh tú, nẩy nở trong bộ đồ màu đen tang tóc. “Victoria,” gọi.

      Victoria quay lại, trân mình chờ lời xỉ mắng, nhưng bằng giọng bình thản, ngắn gọn tuy vẫn vang lên cái quyền lực bất di bất dịch. “ được mặc màu đen nữa. Ta thích.”

      “Tôi rất tiếc là áo xống tôi làm ông phiền lòng,” nàng trả lời với vẻ tự trọng thầm lặng, “nhưng tôi để tang cha mẹ tôi.”

      Đôi mày của Jason nhíu vào nhau, nhưng động lưỡi cho đến khi Victoria nghe thấy nữa. Rồi bảo Northrup, “Cho ai đó London kiếm cho ta ít áo xống tươm tất, và quẳng hết mớ giẻ đen đúa đó .”

      Khi Charles xuống ăn trưa, bé Victoria nhợt nhạt khẽ khàng chuồi vào ghế bên trái ông. “Lạy Chúa lòng lành, con à, chuyện gì thế? Con tái xanh như con ma ấy.”

      Victoria kể lể những chuyện điên rồ trong buổi sáng cho Charles nghe, đôi môi ông run lên vì thú vị. “Xuất sắc, xuất sắc!” ông khi nàng kết thúc và, trước ngạc nhiên của nàng, bắt đầu khúc khích. “Cứ tiếp tục phá tan tành cuộc sống của Jason , con . Đó chính xác là thứ nó cần. Bề ngoài nó có thể tỏ ra lạnh lùng và cứng rắn, nhưng đó chỉ là lớp vỏ - lớp vỏ dày. Ta thừa nhận, nhưng phụ nữ thích hợp xuyên qua được lớp vỏ ấy và khám phá ra dịu dàng bên trong nó. Khi nàng thực đưa được dịu dàng ấy ra, Jason làm cho nàng trở thành người phụ nữ rất hạnh phúc. Hơn hết cả, nó là người đàn ông cực kỳ độ lượng…” Ông nhướng đôi mày lên, để câu lững lờ ngang đó, và Victoria quậy cựa bất ổn dưới cái nhìn chăm chú của ông, tự hỏi biết Charles có thể nào lại có hi vọng nàng là người phụ nữ đó.

      Chẳng được phút nào nàng tin có dịu dàng nào bên trong Jason Fielding và, hơn thế nữa, nàng chả muốn dính với tí tẹo nào. Thay vì với Bác Charles điều đó, nàng khéo thay đổi đề tài. “Con chắc nhận được tin từ Andrew trong vài tuần tới.”

      “À, đúng,—Andrew,” ông , đôi mắt ông sầm tối.
      -------------------------------
      *Chơi chữ: to be cowed by a dog - bị doạ dẫm bởi con chó
      * side dishes: (đoán bậy hehe)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :