1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Once And Always - Judith McNaught (33 c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 28

      Victoria London và ở lại đó 4 ngày, cứ mãi hy vọng là Jason có thể theo nàng, mỗi lúc đơn hơn và nản lòng hơn sau mỗi giờ chàng đến. Nàng đến 3 buổi hoà nhạc và xem opera, thăm viếng bạn bè. Ban đêm nàng nằm thao thức, cố hiểu tại sao người có thể ấm áp đến thế vào ban đêm và lạnh lùng quá thể vào ban ngày. Nàng thể tin được chàng xem nàng chỉ như cái bình tiện cho chàng trút khát vọng vào. Điều đó thể là được- khi chàng có vẻ thích bầu bạn bên nàng trong những bữa cơm chiều đến thế. Chàng luôn luôn nhẩn nha ở mỗi món ăn, đùa cợt với nàng và thúc dục nàng chuyện cùng chàng về mọi đề tài. Có lần chàng còn ngợi khen nàng vì trí thông minh và cảm nhận của nàng. Vài lần chàng hỏi quan điểm của nàng về các vấn đề đa dạng như là sắp xếp đồ gỗ trong phòng khách hay có nên cho người quản lý điền trang về hưu và thuê người trẻ hơn hay .

      Vào đêm thứ 4, Charles cùng nàng đến xem vở kịch, rồi sau đó nàng trở về căn nhà của Jason ở Phố Upper Brook để thay trang phục cho vũ hội nàng hứa tham dự tối đó. Nàng về nhà vào sáng hôm sau, nàng quyết định với cảm giác giận điên lên trộn lẫn với cam chịu; nàng sẵn sàng nhân nhượng Jason trong cuộc kiểm tra ý chí này và khơi lại cuộc chiến dành tình thương của chàng trận địa ở nhà.

      Quấn mình trong chiếc áo khiêu vũ tuyệt đẹp bằng sa mỏng thêu chỉ bạc bồng bềnh, nàng bước vào vũ hội với Hầu tước de Salle bên và Nam tước Arnoff bên kia.

      Mọi cái đầu quay lại khi nàng vào, và Victoria lại để ý thấy cái cách người ta nhìn nàng khá là kỳ dị. Tối hôm qua nàng có cùng cảm nhận khó chịu đó. Nàng hầu như khó mà tin thiên hạ thấy có lý do gì để mà phê phán việc nàng ở London mà có chồng nàng. Hơn nữa, những ánh mắt mà nàng nhận được từ các quí bà và quí ông sang trọng hề có ý khiển trách. Họ quan sát nàng với cái vẻ gì đó như là thấu hiểu, hay có lẽ là thương hại.

      Caroline Collingwood đến vào cuối buổi tối, và Victoria kéo sang bên cạnh, định hỏi Caroline liệu có biết vì sao người ta cư xử kỳ khôi như vậy. Trước khi nàng có cơ hội, Caroline trả lời rồi. "Victoria," lo lắng , "mọi thứ ổn cả chứ - ý chị là giữa em và Đức ngài Fielding ấy? Em bị ghẻ lạnh rồi đấy chứ, phải ?"

      "Bị ghẻ lạnh?" Victoria lặp lại cách ngờ nghệch. "Đấy là điều mọi người nghĩ à? Đấy là lý do mọi người nhìn em lạ kỳ thế đấy à?"

      "Em chẳng làm gì sai cả," Caroline vội vã cam đoan với nàng, e sợ liếc mắt nhìn quanh để chắc chắn là những kẻ hộ tống tận tuỵ của Victoria nghe thấy. "Chỉ là, trong những điều kiện này, người ta vội vã nhảy vào cái kết luận là em và Đức ngài Fielding hoà hợp, và rằng em , ờ, em bỏ ông ấy."

      "Em gì cơ!" Victoria kêu lên tiếng thầm phẫn nộ. "Sao người ta lại có thể nghĩ ra điều như thế chứ? Tại sao nào, Phu nhân Calliper cùng chồng, Nữ công tước Graverton cùng chồng, và -"

      "Chị cũng cùng chồng," Caroline tuyệt vọng ngắt lời. "Nhưng em thấy đấy, ai trong số mấy ông chồng của chúng ta từng kết hôn trước đây cả. Chồng em có."

      "Và như thế là có gì khác sao?" Victoria , tự hỏi nàng phá vỡ cái thông lệ nào lần này vậy. Thiên hạ có qui tắc bao trùm mọi lối ứng xử, với danh sách dài thòng những ngoại lệ làm mọi thứ đều rối tung lên thể chịu được. Thế mà, nàng thể tin được những người vợ đầu được phép con đường riêng của họ trong xã hội, còn những người vợ thứ hai lại .

      "Nó khác đấy," Caroline thở dài, "bởi vì Phu nhân Fielding đầu tiên vài điều kinh tởm về ác độc của Đức ngài Fielding với ta, và có những người tin ta. Em kết hôn chưa được hai tuần, và bây giờ em ở đây, và em trông hạnh phúc gì, Victoria, thực . Những người tin những thứ Phu nhân Fielding đầu tiên nhớ chúng, và bây giờ họ nhắc lại điều ta và chỉ vào em để khẳng định."

      Victoria nhìn , cảm thấy cực kỳ phiền não. "Em bao giờ nghĩ, bao giờ hình dung họ lại làm thế. Dù sao em cũng định về nhà vào ngày mai. Nếu muộn thế này, em về hôm nay rồi."

      Caroline đặt tay lên cánh tay của Victoria. "Nếu có điều gì làm em buồn lòng, điều gì em thể ra, em biết là em có thể ở cùng bọn chị. Chị ép em đâu."

      Victoria lắc đầu và vội vã trấn an , "Ngày mai em muốn về nhà. Với đêm nay, em chẳng thể làm gì được rồi."

      "Trừ việc hãy cố tỏ ra hạnh phúc," bạn nàng nhăn nhó .

      Victoria nghĩ đó là lời khuyên tuyệt vời, và nàng khởi làm theo nó với chút biến đổi của chính nàng. Trong hai giờ tiếp đó, nàng cố chuyện với càng nhiều người càng tốt, khôn khéo đưa tên Jason vào trong câu chuyện và về chàng với những từ ngữ chói sáng nhất. Khi Đức ngài Armstrong nhận xét với nhóm bạn rằng thể nào làm thoả mãn tá điền của ông ta được, Victoria nhanh chóng nhắc rằng chồng nàng có mối quan hệ tốt đẹp nhất với họ. "Ngài Fielding nhà tôi khôn ngoan trong việc quản lý điền trang," nàng kết thúc với cái giọng nghẹn thở của dâu say đắm, "đến nỗi tá điền thương mến ấy và gia nhân của ấy tôn sùng ấy thực !"

      "Đúng thế à?" Ngài Armstrong vẻ sửng sốt. "Tôi phải có đôi lời với ông ấy. Tôi biết là Wakefield cho tá điền chút, nhưng thấy đấy - tôi nhầm rồi."

      Với Phu nhân Brimworthy, người khen ngợi chuỗi vòng cổ ngọc bích của Victoria, nàng đáp, "Ngài Fielding trút quà như mưa lên đầu em ý. ấy hào phóng vô cùng, tử tế, chu đáo. Và ấy có gu thẩm mỹ cũng tuyệt đấy chứ, phải nào?"

      "Rất tuyệt," Phu nhân Brimworthy đồng ý, ngưỡng mộ cái gia tài trong những viên kim cương và ngọc bích chiếc cổ mảnh mai của Victoria. "Brimworthy rúc đầu vào bụi khi tôi mua nữ trang," bà ủ ê thêm. "Lần tới khi ông ta lải nhải ta thán tôi vì quá phung phí, tôi nhắc đến hào phóng của Wakefield!"

      Khi Bà Công tước Draymore già nhắc Victoria tham dự bữa sáng kiểu Venetian mà nữ công tước tổ chức vào ngày mai, Victoria trả lời, "Em e là em thể tham dự được rồi, thưa Nữ công tước Draymore. Em xa chồng em bốn ngày rồi, với bà, em nhớ được bầu bạn cùng chàng. Chàng chính là kiểu mẫu đáng và tử tế!"

      Miệng nữ công tước Draymore há hốc. Khi Victoria khỏi, bà lão quí phái quay sang những người bạn thân thiết của bà và chớp mắt. " kiểu mẫu đáng và tử tế sao?" bà nhắc lại bối rối. "Đâu ra mà ta có cái ý nghĩ là ta kết hôn với Wakefield thế nhỉ?"

      Trong ngôi nhà phố Upper Brook, Jason lồng lộn lui tới trong phòng chàng y như con thú bị nhốt trong lồng, thầm nguyền rủa người quản gia già nua ở London của chàng vì đưa cho chàng những thông tin sai bét về nơi Victoria đến tối nay, và nguyền rủa chính mình vì lên London đuổi theo nàng như cậu bé ghen tuông, luỵ tình. Tối nay chàng đến nhà Berfords, nơi mà người quản gia Victoria đến, nhưng Jason thấy nàng trong đám đông hỗn độn trong vũ hội nhà Berfords đâu cả. Nàng cũng ở đâu trong ba chỗ còn lại mà người quản gia nghĩ có thể nàng đến.

      Victoria thành công trong nỗ lực tỏ ra tận tuỵ với chồng nàng đến mức vào cuối buổi vũ hội, khách khứa đánh giá nàng với thích nhiều hơn là quan tâm. Nàng vẫn còn cười về điều đó khi nàng bước vào nhà trước lúc bình minh.

      Nàng thắp cây nến mà người hầu để lại cho nàng ở bàn trong đại sảnh và trèo lên chiếc cầu thang trải thảm. Nàng thắp nến trong phòng ngủ của nàng lên tiếng động vụng trộm từ căn phòng nối liền làm nàng chú ý. Thầm cầu nguyện rằng cái người trong phòng kia là người hầu chứ phải là tên rình mò ăn trộm, Victoria lặng lẽ di chuyển về phía cánh cửa. Giữ cây nến cao lên trong bàn tay run rẩy của nàng, nàng đưa tay với lấy tay vặn cánh của nối liền hai phòng ngay khi nó bật mở, làm nàng giật mình hét lên. "Jason!" nàng run rẩy , tay chặn cổ. "Ơn Chúa là . Em - em tưởng tên trộm và em sắp sửa nhìn xem."

      "Rất can đảm," chàng , nhìn vào cây nến giơ cao trong tay nàng. "Nàng định làm gì nếu ta là kẻ trộm - doạ đốt lông mi ta à?"

      Tiếng cười khúc khích của Victoria mắc lại trong cổ khi nàng thấy vẻ đáng sợ lấp lánh trong đôi mắt xanh lục đó và những thớ thịt giần giật quai hàm chàng. Đằng sau cái vẻ ngoài nhạo báng đó là cơn giận ngùn ngụt cháy, nàng nhận ra. Bất giác, nàng bắt đầu lùi lại trong khi Jason tiến tới, cao vượt lên nàng. Bất chấp vẻ duyên dáng lịch trong bộ dạ phục cắt may tuyệt vời của chàng, chưa bao giờ trông chàng lại nguy hiểm hơn, áp đảo hơn lúc này khi chàng bước những bước chân sải dài cứ ngỡ như lười biếng của chàng về phía nàng.

      Victoria bắt đầu bước lùi quanh giường, rồi nàng lùi nữa và cố chế ngự nỗi sợ vô lý, náo loạn của nàng. Nàng chẳng làm sai điều gì cả, thế mà nàng lại xử y như đứa trẻ nhát cáy! Nàng tất cả chuyện này cách hợp lý và đâu ra đấy, nàng quyết định. "Jason," nàng , chỉ có chút run run trong giọng vừa phải của nàng , " giận à?"

      Chàng dừng lại cách nàng vài phân. Phanh hai tà áo khoác nhung đen ra, chàng chống tay lên bên hông, đôi bàn chân dận giày ống của đứng xoạc ra, đôi chân xoãi rộng trong cái dáng đứng hung hăng dứt khoát. "Nàng có thể thế," chàng dài giọng nghe khủng khiếp. "Nàng ở cái chỗ quỉ tha ma bắt nào vậy?"

      "Ở-ở vũ hội của Phu nhân Dunworthy."

      "Cho đến tận bình minh sao?" chàng nhạo báng.

      "Vâng. Chẳng có gì bất thường cả. biết những việc như thế thường muộn thế nào mà—"

      ", ta biết," chàng nghiến răng . "Giá như nàng bảo ta ngay lúc nàng khỏi tầm mắt ta là nàng quên cách đếm!"

      "Đếm ư?" Victoria nhắc lại, mỗi lúc sợ hãi thêm. "Đếm cái gì?"

      "Đếm ngày," chàng độc địa . "Ta cho phép nàng ở đây hai ngày, phải bốn!"

      "Em cần cho phép của ," Victoria dại dột kêu lên. "Và đừng có mà giả vờ quan tâm em ở đây hay ở Wakefield!"

      "Ồ, Nhưng mà ta có quan tâm đấy," chàng bằng giọng mượt mà, cởi bỏ chiếc áo khoác của chàng cách khoan thai chậm rãi và bắt đầu mở nút chiếc áo sơ mi trắng. "Và nàng có cần cho phép của ta. Nàng trở nên hay quên quá, em ạ - Ta là chồng nàng, nhớ ? Cởi bỏ áo quần ."

      Victoria điên cuồng lắc đầu.

      "Đừng khiến ta nổi giận để bắt ép nàng," chàng nhàng cảnh cáo. "Nàng thích chuyện xảy ra nếu nàng làm thế đâu, tin ta ."

      Victoria toàn tâm toàn ý tin như thế. Đôi tay run rẩy của nàng đưa ra sau lưng áo, vụng về sờ soạng những chiếc nút xíu. "Jason, vì Chúa, chuyện gì thế?" nàng van xin.

      "Chuyện gì à?" chàng nhắc lại, vứt chiếc sơ mi xuống sàn nhà. "Ta ghen, em à." Hai tay chàng đưa xuống lưng quần. "Ta ghen, và ta thấy cái cảm giác này chỉ mới thôi đâu, nó còn khó chịu lạ thường."

      Trong những hoàn cảnh khác, Victoria hẳn quá đỗi vui mừng trước cái thừa nhận ghen tuông của chàng. Giờ này, điêù đó chỉ khiến nàng sợ hãi hơn, căng thẳng hơn và những ngón tay của nàng vụng về hơn.

      Thấy nàng tiến triển được chút nào, Jason với tay ra và xoay nàng lại, đôi bàn tay mở dãy nút áo bé xíu sau lưng nàng dễ dàng đến nỗi có thể lên được cái kinh nghiệm lâu năm của chàng trong việc lột trần phụ nữ. "Vào giường ," chàng gầm gừ, đẩy nàng cái về hướng đó.

      Victoria chỉ là đống dúm dó sợ hãi và run rẩy kháng cự khi chàng lên giường cùng nàng và kéo tuột nàng vào trong tay. Miệng chàng hạ xuống miệng nàng trong cái hôn trừng phạt khắc nghiệt và nàng nghiến chặt răng, thở hổn hển trước sức ép thô bạo đó.

      "Há miệng ra, chết tiệt !"

      Victoria đẩy tay vào ngực chàng và ngoảnh mặt . "! được thế này! Em cho phép!"

      Chàng mỉm cười trước điều đó - nụ cười độc địa, cay nghiệt làm máu nàng đông cứng lại. "Em cho phép, em ," chàng thào êm ái. "Trước khi ta kết thúc với em, em phải xin ta."

      Hoảng sợ, Victoria đẩy vào ngực chàng với sức mạnh bất ngờ sinh ra từ nỗi sợ và lăn ra khỏi chàng.

      Nàng gần chạm chân xuống đến sàn nhà chàng tóm lấy tay nàng và kéo giật nàng trở lại giường, đẩy tay nàng lên và ghìm chặt tay nàng ở đầu, rồi chàng quăng cả hai chân lên chân nàng. "Như thế là ngốc nghếch," chàng thầm, và chầm chậm cúi đầu xuống.

      Nước mắt sợ hãi dâng đầy trong mắt Victoria khi nàng nằm bẹp dí như thể là con thỏ bị trói gô lại, nhìn miệng Jason hạ xuống đầy mục đích về phía miệng nàng. Nhưng thay vì cuộc tấn công đau đớn mới như là lần vừa rồi, miệng chàng ngậm lấy miệng nàng trong nụ hôn dài, trọn vẹn cách trơ tráo trong khi bàn tay còn lại của chàng bắt đầu vuốt ve người nàng, những ngón tay chàng ôm tròn bầu vú hồng của nàng, khẽ mân mê núm vú dựng lên, rồi trượt xuống vùng bụng phẳng phiu của nàng, vuốt ve âu yếm vùng đồi tam giác loăn xoăn vàng của nàng, cho đến khi tấm thân bội bạc của nàng bắt đầu đáp lại bàn tay khéo léo của chàng. Victoria quằn quại trong niềm mong muốn rồ dại khi những ngón tay của chàng vẫn lần xuống dưới, nhưng chẳng ích gì - chàng chèn chân vào giữa hai đầu gối nàng và ngón tay chàng đến được lối vào nơi mà chúng tìm kiếm.

      Dòng hơi nóng bắt đầu chạy qua nàng, cuối cùng huỷ hoại sức mạnh của nàng, làm tan chảy sức kháng cự của nàng, và đôi môi nàng mở ra bên dưới chàng. Lưỡi chàng vào trong miệng nàng, ngập trong đó, rồi rút ra, trong khi đó những ngón tay của chàng ở trong nàng cũng bắt đầu theo nhịp những chuyển động xuyên vào chầm chậm của lưỡi chàng . công kích của các giác quan dục tình dữ dội hơn mức mà Victoria có thể chịu đựng. Với tiếng rên bị khuất phục thầm lặng, Victoria đành dâng mình cho chàng, hoàn toàn quay mặt lại phía chàng và trả lại nụ hôn cho chàng, tấm thân nàng uốn cong dưới thân chàng. Ngay khi nàng làm thế, Jason thả tay nàng ra.

      Đầu chàng sục xuống thấp hơn và chàng rúc vào cổ nàng trong khi chàng tìm nơi chín mọng ửng hồng của ngực nàng. Lưỡi chàng kéo những đường xoay tròn làn da nóng bỏng của nàng; rồi miệng chàng ngậm lại núm vú nàng, làm thoát ra tiếng hổn hển biểu lộ khoái lạc thuần khiết từ nàng trong khi nàng ôm xiết mái đầu tóc quăn đen của chàng vào ngực. Với tiếng cười khẽ kỳ lạ, chàng trườn xuống thấp hơn, lưỡi chàng vạch đường nóng rẫy xuống tận vùng bụng căng cứng của nàng cho đến khi Victoria nhận ra điều chàng định làm và điên cuồng quằn quại để cố gắng lách ra. Tay chàng túm chặt lấy hông nàng, nâng nàng lên cho chàng trong khi miệng chàng ngậm chặt xung quanh nàng. Cho đến khi chàng dừng lại, những cảm giác nóng bỏng gào lên trong toàn bộ cơ thể nàng và nàng muốn thăng hoa đến cuồng dại.

      Chàng nâng người lên nàng, cái phần đàn ông căng tức nóng bỏng của chàng thăm dò khẽ khàng, đùa giỡn ở nơi mà tay và miệng chàng vừa ghé đến. Khẽ rên rỉ, Victoria uốn cong hông, tay nàng ghì hông chàng vào với nàng. Chàng nhè vào nơi ẩm ướt ấm áp của nàng trong chậm rãi đến khổ sở, rồi nhàng chuyển động lùi ra và tiến tới, ấn mình vào nàng sâu hơn chút sau mỗi lần như thế, rút ra chút, rồi xuyên vào sâu hơn, cho đến khi Victoria gần như phát điên lên vì khát khao muốn có chàng ngập trong nàng. Chân nàng kẹp chặt lấy chàng và nàng nhấc mình lên đón từng cái thúc vào của chàng, mặt nàng đỏ bừng lên, ngực nàng phập phồng trong những hơi thở nông dồn dập. Thình lình chàng xuyên thấu nàng với sức mạnh làm bật lên tiếng thét khoái lạc từ nàng - và cũng thình lình như thế, chàng rút ra.

      "!" Victoria kêu lên luống cuống ngạc nhiên, quấn chặt tay nàng quanh .

      "Nàng muốn ta phải , Victoria?" chàng thầm.

      Đôi mắt mê mụ của nàng mở choàng ra và nàng thấy chàng, đôi tay chàng ôm quanh đầu nàng trong khi giữ chàng cách xa nàng, gương mặt chàng rắn đanh.

      "Phải ?" chàng nhắc lại.

      "Em bao giờ tha thứ cho vì điều này," Victoria nức nở.

      "Nàng muốn ta ?" chàng nhắc lại, xoay tròn hông chàng cách khiêu khích ở nơi mềm mại nhạy cảm của nàng. " ta nghe."

      Cơn mê đắm trào dâng trong suốt thân thể nàng, đánh bại ý chí suy yếu của nàng, đứng về phía chàng. Chàng ghen. Chàng quan tâm. Chàng bị tổn thương vì nàng vắng nhà lâu đến thế. Đôi môi nàng tạo hình tiếng "vâng", nhưng phải thậm chí là niềm khao khát điên cuồng ấy có thể bắt nàng lên từ đó.

      Thoả mãn vì điều đó, Jason cho nàng điều nàng muốn. Như thể để chuộc lỗi vì hạ nhục nàng, chàng quên mình trong quyết tâm vị kỷ, chuyển động thân thể chàng theo những cách khiến cho nàng đạt được niềm khoái lạc tột cùng, đè nén những đòi hỏi của cơn khát khao cuồng điên của chính chàng xuống khi nàng rùng mình bên dưới chàng với mỗi cú thúc xuống. Chàng mang nàng lên đỉnh cao dữ dội, giữ nàng xuyên thấu bởi cái vật run rẩy rộn rã của chàng khi những cơn co thắt của khoái lạc lay chuyển người nàng. Rồi chàng ép chặt nàng vào chàng và cuối cùng cho phép mình được giải thoát.

      Khi mọi chuyện qua, giữa họ hoàn toàn im lặng. Jason nằm bất động phút dài, mắt chằm chằm nhìn lên trần nhà; rồi chàng trở dậy khỏi giường và trở về phòng chàng. Ngoài đêm tân hôn, đó là lần đầu tiên chàng rời khỏi nàng sau khi nàng.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 29

      Victoria tỉnh giấc với trái tim đớn đau trĩu nặng, nàng cảm thấy như thể nàng chưa hề ngủ tí nào. nỗi tuyệt vọng não nề dâng ngập lòng nàng khi nàng nhớ lại cuộc trả thù vô cớ đầy nhục nhã của Jason tối qua. Gạt món tóc rối tung ra khỏi mặt, nàng tựa người lên bên khuỷu tay, ánh mắt tái tê lơ đãng lướt qua căn phòng. Và rồi mắt nàng chạm phải chiếc hộp nữ trang bằng da để cạnh giường.

      cơn thịnh nộ giống bất kỳ cơn giận nào nàng từng có bùng nổ trong đầu nàng, làm tiêu ma mọi xúc cảm khác trong nàng. Nàng vùng ra khỏi giường, khoác vội chiếc áo choàng vào và chộp lấy chiếc hộp.

      Trong chiếc áo choàng satin màu xanh nhạt vặn xoáy dữ dội quanh chân, nàng mở tung cửa phòng Jason và xông vào. " đừng bao giờ đưa cho tôi bất kỳ mẩu nữ trang nào nữa!" nàng rít lên.

      Chàng đứng cạnh giường, đôi chân dài xỏ trong chiếc quần màu nâu nhạt, ngực để trần. Chàng ngẩng lên vừa đúng lúc để thấy nàng liệng chiếc hộp vào đầu chàng, nhưng chàng nao núng, động dù chỉ thớ thịt để tránh chiếc hộp da nặng nề bay vụt tới, trượt qua vành tai chàng chỉ trong đường tơ kẽ tóc.

      Nó va vào sàn nhà bóng loáng với tiếng cạch to và trượt xuống dưới gầm giường. "Tôi chẳng bao giờ tha thứ cho vì đêm qua đâu," Victoria đùng đùng , móng tay nàng đâm cả vào lòng bàn tay, ngực nàng phập phồng với mỗi hơi thở giận dữ. " bao giờ!"

      "Ta chắc là nàng đâu," chàng bằng giọng vô cảm, bằng lặng và với tay lấy chiếc áo sơ mi.

      "Tôi ghét ngọc ngà của , tôi ghét cách cư xử với tôi, và tôi ghét ! biết làm sao để ai - là đồ cay độc, tim, đồ con hoang!"

      Cái từ đó vọt ra khỏi miệng nàng trước khi Victoria nhận ra nàng gì, nhưng cho dù nàng mong đợi phản ứng như thế nào, đó cũng phải là điều nàng nhận được. "Nàng đúng rồi," chàng đồng ý. "Đó chính xác là ta đấy. Ta xin lỗi vì làm đổ vỡ tan tành cái ảo tưởng có lẽ nàng vẫn còn có về ta, nhưng là, ta là cái thứ sản phẩm phụ trong mối quan hệ lòng thòng vô nghĩa, ngắn ngủi giữa Charles Fielding và vũ nữ bị quên lãng từ lâu nào đó mà ông ta bao thời trẻ."

      Chàng kéo chiếc sơ mi lên đôi vai cuồn cuộn của chàng và xỏ tay vào, trong khi đó Victoria bắt đầu chậm chạp hiểu ra rằng chàng nghĩ chàng thú nhận điều gì đó ghê tởm và xấu xa với nàng.

      "Ta lớn lên trong khu ổ chuột, em dâu của Charles nuôi ta. Sau đó, ta ngủ trong nhà kho. Ta tự học đọc và viết; ta đến Đại học Oxford hay làm bất cứ điều gì mà những kẻ theo đuổi quyền quí, tốt lành của nàng làm. tóm lại, ta là bất kỳ cái gì nàng tưởng cả."

      Chàng bắt đầu cài khuy chiếc áo, ánh mắt sâu của chàng cẩn thận nhìn xuống hai bàn tay. "Ta phải là người chồng thích hợp cho nàng. Ta xứng để chạm vào nàng. Ta làm những điều khiến nàng đổ bệnh."

      Lời Thuyền trưởng Farrell lướt qua tâm trí Victoria: Mụ phù thuỷ đó bắt cậu quì xuống van xin tha thứ trước mặt những người Ấn độ dơ bẩn ấy. Victoria nhìn vào gương mặt gầy, kiêu hãnh của Jason, và nàng cảm thấy như thể cả trái tim nàng tan vỡ. Bây giờ nàng hiểu vì sao chàng nhận, thể nhận tình của nàng.

      "Ta là đứa con hoang," chàng cay nghiệt kết thúc, " đứa con hoang theo nghĩa đích thực nhất của từ này."

      "Vậy cùng hội cùng thuyền với những người tuyệt vời," nàng , giọng nàng run lên vì xúc cảm. "Ba người con trai của Vua Charles cũng thế, và ngài cho tất cả bọn họ làm công tước đấy."

      Trong thoáng chốc trông chàng bối rối, rồi chàng nhún vai.

      "Vấn đề là nàng bảo ta rằng nàng ta, và ta thể để nàng tiếp tục nghĩ thế. Nàng ảo ảnh, phải ta. Nàng thậm chí còn biết ta mà."

      "Ôi có chứ, em biết," Victoria kêu lên, nàng biết bất kỳ điều gì nàng ra bây giờ cũng quyết định toàn bộ tương lai của họ. "Em biết mọi thứ về - Thuyền trưởng Farrell kể em nghe hơn tuần trước. Em biết điều xảy ra cho khi còn là đứa bé..."

      Cơn giận dữ bùng lên trong mắt Jason trong thoáng, nhưng sau đó chàng nhún vai buông xuôi. "Ông ấy có quyền kể cho nàng nghe."

      "Chính lẽ ra phải kể cho em," Victoria kêu lên, nàng thể nào kiểm soát được giọng nàng hay giòng nước mắt tuôn xuống đôi gò má. "Nhưng kể bởi hổ thẹn vì những gì mà lẽ ra phải tự hào!" Giận dữ gạt những giọt nước mắt , nàng nức nở , "Em ước gì chú ấy kể cho em. Trước khi chú ấy kể, em chỉ chút thôi. Sau đó, khi em nhận ra dũng cảm và- và thực mạnh mẽ biết bao nhiêu, em nhiều hơn biết mấy, em ..-"

      "Cái gì?" chàng bằng giọng thầm tan nát.

      "Em chưa bao giờ ngưỡng mộ trước cái ngày đó," nàng điên cuồng , "và giờ em như thế đấy và em thể chịu đựng được điều làm để ..."

      Qua màn nước mắt nhạt nhoà nàng thấy chàng chuyển động, thấy mình được xiết chặt vào lồng ngực cứng cáp của chàng, và những cảm xúc chất chứa của nàng vỡ vụn. "Em thèm quan tâm cha mẹ của là ai," nàng nức nở trong vòng tay chàng.

      "Đừng khóc, em ," chàng thầm, "xin đừng mà."

      "Em ghét khi coi em như con búp bê ngốc nghếch, kh...khoác những xống váy vũ hội lên mình em và —"

      " bao giờ mua váy áo nào cho em nữa," chàng cố gắng trêu đùa, nhưng giọng chàng khản đục và thô tháp.

      "Và rồi treo ch...châu ngọc lên khắp người em—"

      "Cũng có châu ngọc nữa," chàng , ôm nàng càng chặt hơn.

      "Và rồi khi ch...chơi với em xong, v...vứt em sang bên."

      " là đồ con lừa," chàng , tay vuốt ve tóc nàng và cọ cằm lên đỉnh đầu nàng.

      " kh... bao giờ bảo em nghĩ gì hay cảm thấy thế nào về các thứ, và em kh.. để đọc được tâm trí của ."

      " chẳng còn tâm trí nào cả," chàng khắc nghiệt . " đánh mất nó mấy tháng trước rồi."

      Victoria biết nàng thắng, nhưng lòng này lại tuyệt diệu đến đau đớn, đến độ đôi vai mảnh dẻ của nàng bắt đầu run lên trong những tiếng nức nở nghẹn ngào.

      "Ôi, Chúa ơi, xin em đừng khóc thế này," Jason rên lên, bàn tay vuốt ve cách vô vọng đôi vai nhấp nhô của nàng, xuôi xuống lưng nàng, cố đến tuyệt vọng để an ủi nàng. " thể chịu nổi khi em khóc." Luồn tay vào mái tóc nàng, chàng nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng lên, ngón tay cái dịu dàng ve vuốt má nàng. " chẳng bao giờ làm em khóc nữa," chàng thầm nhức nhối. " thề mà." Chàng cúi đầu xuống, hôn nàng với mãnh lực dịu dàng. "Vào giường với ," chàng lẩm bẩm, giọng chàng khát khao và cấp bách. "Vào giường với làm cho em quên tối qua..."

      Để trả lời, Victoria choàng tay chặt xung quanh cổ chồng nàng và Jason bế bổng nàng lên trong tay chàng, nỗ lực bù đắp lại cho nàng theo cách duy nhất mà chàng biết làm. Chàng quì gối nệm, nhàng đặt nàng xuống và nương theo nàng, đôi môi gắn chặt với môi nàng trong nụ hôn cháy bỏng thể dứt.

      Khi cuối cùng chàng rời khỏi nàng để giật bỏ áo chàng và mở khoá chiếc quần dài, Victoria ngắm chàng mà hề xấu hổ, hoan hỉ với tấm thân cường tráng của chàng - đôi chân dài gân guốc, hông hẹp, cánh tay mạnh mẽ, bờ vai rộng, những bắp thịt nổi cuồn cuộn sau lưng khi chàng quay về bên - tiếng kêu tắc nghẹn thoát ra từ trong ngực nàng.

      Jason nghe thấy và cả thân mình chàng trân cứng lại khi nhận ra nàng thấy gì. Những vết sẹo! Chàng quên những vết sẹo chết tiệt đó. Chàng còn nhớ ràng lần cuối cùng chàng quên che dấu chúng- chàng nhớ nỗi kinh hãi của người phụ nữ trong giường chàng khi đó, vẻ kinh tởm và khiếp sợ mặt ta khi ta nhìn thấy rằng chàng để mình bị ra roi như con chó. Vì chuyện đó, chàng luôn luôn quay lưng khỏi Victoria khi họ làm tình, và chàng luôn cẩn thận tắt bớt nến trước khi họ ngủ.

      "Ôi, lạy Chúa," Victoria nức nở sau lưng chàng, chăm chăm sợ hãi nhìn những vết sẹo trắng ngang dọc tấm lưng đẹp đẽ của chàng. Hàng chục vết sẹo đó. Ngón tay nàng run run khi nàng với tay ra sờ vào chúng; ngay khi nàng chạm tới, làn da chàng bủn rủn. "Chúng còn đau ?" nàng thầm trong nỗi kinh hoàng đau đớn.

      "," Jason căng thẳng . Nỗi hổ thẹn nhấn chìm chàng dưới những làn sóng kinh tởm trong khi chàng chờ cách bất lực cái phản ứng thể tránh khỏi của nàng trước cái bằng chứng đích thực về nỗi nhục nhã của chàng.

      Trước sững sờ tin nổi của chàng, chàng cảm nhận vòng tay nàng ôm lấy chàng từ phía sau và động chạm của đôi môi nàng lên lưng chàng. " hẳn phải can đảm biết bao nhiêu để có thể chịu đựng điều này," nàng thào nhức nhối, "mạnh mẽ biết bao nhiêu để sống qua nó và tiếp tục sống ..." Khi nàng bắt đầu hôn từng vết sẹo, Jason quay lại và kéo nàng vào trong vòng tay. " em," chàng thầm đau đớn, đan tay vào mái tóc rực rỡ của nàng và quay mặt nàng về phía chàng. " em nhiều biết mấy..."

      Những nụ hôn của chàng thiêu đốt da thịt nàng như những dấu sắt nung bỏng cháy khi miệng chàng di chuyển từ môi nàng sang cổ nàng rồi xuống ngực nàng, tay chàng lướt dọc lưng và hai bên sườn nàng, làm nàng rên lên và quằn quại dưới cưỡng đoạt dịu dàng của chàng. Chàng chống tay nhổm lên, cúi mặt mặt nàng, giọng chàng khàn vì khao khát. "Xin em chạm vào - cho cảm thấy tay em ."

      Điều này chưa bao giờ đến với Victoria, nàng chưa bao giờ biết chàng lại muốn nàng chạm vào chàng như chàng chạm vào nàng, và điều đó là lay động. Nàng đặt hai bàn tay lên vồng ngực rám nắng của chàng, chầm chậm xoè những ngón tay ra, nàng ngạc nhiên khi động chạm đơn giản đó lại làm chàng nghẹn thở. Nàng thử lướt tay xuống thấp hơn, và những thớ thịt căng thẳng vùng bụng chàng giật lên đáp lại. Nàng ghé môi vào chiếc núm của chàng và hôn nó như chàng hôn nàng, búng lưỡi nàng nó, và khi nàng kéo chặt nó vào trong miệng, tiếng rên bật ra từ trong ngực chàng.

      Trở nên say sưa với cái mãnh lực mới vừa được khám phá ra của nàng đối với thân thể chàng, nàng xoay chàng nằm ngửa ra và lướt đôi môi hé mở của nàng môi chàng, ngọt ngào hiến tặng chàng chiếc lưỡi của mình. tiếng cười vui nho , nửa như rên rỉ, nửa như khúc khích vang lên trong cổ chàng và chàng kéo lưỡi nàng vào trong miệng chàng, tay chàng ôm lấy sau đầu nàng trong khi chàng ép chặt đôi môi vào môi nàng, bàn tay còn lại ôm lấy hông nàng và nhấc nàng nằm hoàn toàn lên cả chiều dài bị khuấy động của chàng.

      nghĩ ngợi gì, Victoria chuyển động hông nàng áp vào cái vật đàn ông căng tức của chàng, xoay tròn nàng ở chàng, cho đến khi nàng mê mụ vì niềm lạc thú nàng dành tặng cho chàng và giành lấy cho mình. Nàng chuyển động xuống phía dưới, chìm đắm trong niềm háo hức cuồng dại muốn làm cho chàng sung sướng, lướt những nụ hôn xuống ngực chàng, dụi vào vùng bụng chàng cho đến khi tay chàng thình lình quấn lấy tóc nàng, kéo mặt nàng trở lại với chàng. Ở bên dưới nàng, nàng có thể cảm nhận được rung động của cái vật cương cứng của chàng, đụng chạm mãnh liệt của làn da nóng bỏng, nhịp đập dữ dội của trái tim chàng bên ngực nàng. Nhưng thay vì chiếm lấy nàng, như nàng mong đợi, chàng nhìn nàng với niềm khao khát cháy lên trong đôi mắt và khiêm nhường những lời mà tối qua chàng cố ép buộc nàng phải . " muốn em," chàng thầm. Như thể chàng nghĩ chàng hạ mình đủ, chàng thêm, "Xin em, em ."

      Cảm thấy như thể trái tim nàng vỡ vụn đến nơi vì tình bùng lên trong đó, Victoria trả lời chàng bằng nụ hôn tan chảy. Đó là câu trả lời đầy đủ. Jason ôm chặt nàng vào trong tay, xoay cho nàng nằm ngửa ra, và vào nàng nhanh chóng và chắc chắn. Vòng tay chàng ôm quanh vai và hông nàng, kéo nàng chặt hơn nữa vào chàng, ép họ vào thành trong khi chàng vào nàng lần nữa rồi lần nữa.

      Victoria uốn mình lên trong nhu cầu bỏng cháy được chia xẻ và khuấy động niềm đam mê dâng cao của chàng, nàng ép mạnh hông nàng vào bắp đùi rung lên của chàng, ấn môi nàng vào môi chàng, trong khi những làn sóng cảm giác dâng tràn thân thể nàng thành cơn mê loạn và bắt đầu bùng nổ suốt người nàng trong những chuỗi mê li run rẩy và thuần khiết.

      cái rùng mình làm lay chuyển toàn bộ thân hình mạnh mẽ của Jason khi chàng cảm thấy những cơn co thắt của nàng ôm chặt lấy chàng, và chàng nhúng sâu vào nàng lần cuối. Cả người chàng giật lên dữ dội, run lên rồi lại run lên khi thân thể Victoria rút ra từ chàng cả đời đắng cay và tuyệt vọng. Nàng hút cạn tất cả từ chàng và thay vào đó bằng tất cả niềm vui. Nó oà vỡ trong trái tim chàng và ào ạt chảy trong huyết mạch cho đến tận khi chàng thấy nhức nhối vì niềm hạnh phúc nguyên sơ.

      Sau tất cả những thắng lợi tài chính nông trường và những kỳ công tình trường mục đích, cuối cùng chàng tìm thấy điều bấy lâu chàng kiếm tìm trong vô thức: Chàng tìm thấy chốn nương thân của chàng. Chàng có sáu điền trang, hai toà lâu đài ở Ấn độ, và đội tàu với phòng thượng hạng dàng riêng cho chàng dùng mỗi chiếc, thế mà chưa bao giờ chàng cảm thấy được ở nhà. Giờ chàng ở nhà rồi. xinh đẹp này, người nằm trong tay chàng đầy thoả mãn, chính là tổ ấm của chàng.

      Vẫn ôm nàng, chàng nghiêng người nằm xuống, rồi chàng luồn tay chải vào mái tóc rối tung óng mềm như lụa của nàng và đặt nụ hôn lên thái dương nàng.

      Đôi bờ mi của Victoria lay động ngước lên và chàng cảm thấy như chàng có thể chìm xuống hai hồ nước xanh sâu thẳm của mắt nàng. " cảm thấy thế nào?" nàng trêu, và mỉm cười khi nàng hỏi chàng chính cái câu mà có lần chàng hỏi.

      Với vẻ trịnh trọng đầy trìu mến, chàng đáp, " cảm thấy như người chồng." Cúi đầu xuống, chàng chiếm lấy đôi môi ngọt ngào của nàng trong nụ hôn dài vấn vít, rồi chàng nhìn xuống đôi mắt xanh lấp lánh của nàng. "Nghĩ thực tin có những thứ như là thiên thần," chàng thở dài, nằm xoài gối và biểu lộ cái niềm vui giản dị có nàng trong tay, đầu nàng tựa lên vai chàng. " là ngốc tưởng nổi—"

      " xuất sắc," vợ chàng chân thành tuyên bố.

      ", thế," chàng nhăn nhó chép miệng. "Nếu có thậm chí là chút thông minh nhất, leo vào giường với em ngay lần đầu tiên muốn và sau đó xin em lấy rồi."

      " muốn làm thế lần đầu tiên là khi nào vậy?" nàng trêu.

      "Cái ngày em đến Wakefield," chàng thừa nhận, mỉm cười vì cái ký ức ấy. " nghĩ phải lòng em khi thấy em đứng trước cửa nhà với con lợn con trong tay và tóc em tung bay trong gió như là vàng cháy rực ấy."

      Victoria lấy lại vẻ nghiêm túc và lắc đầu. "Thôi mà - chúng ta đừng bao giờ dối nhau nhé, Jason. Khi đó em, và em khi cưới em. Mặc dù vậy đó chẳng là vấn đề gì cả, thực gì cả. Tất cả chuyện quan trọng là bây giờ em."

      Jason nghiêng đầu nàng lên và bắt nàng nhìn vào mắt chàng. ", em - điều nghĩ. cưới em bởi vì em."

      "Jason!" nàng , tự hào lắm nhưng lại cũng quyết tâm đặt ra hình mẫu trung thực và chân thành cho tương lai. " cưới em bởi vì đó là ý muốn của người hấp hối."

      "Ý muốn của người hấp...—" Trước kinh ngạc của Victoria, Jason ngả đầu ra sau và bật cười; rồi chàng vòng tay ôm lấy nàng và kéo nàng lên khuôn ngực trần của chàng. "Ôi, em cưng à," chàng , cười khúc khích, vuốt ve trìu mến đôi gò má nàng, "cái người hấp hối gọi chúng ta đến bên giường và bám lấy tay em lúc đó nắm chặt xấp bài trong tay kia đấy."

      Victoria nhổm dậy khuỷu tay nàng. "Ông gì?" nàng hỏi, giằng xé giữa bên là cười, bên là giận. " có chắc ?"

      "Tuyệt đối," Jason khẳng định, vẫn cười khùng khục. " thấy chúng khi cái chăn chuyển động. Ông ấy giữ 4 quân đầm."

      "Nhưng tại sao ông lại làm chuyện như thế với chúng ta?"

      Đôi vai rộng của Jason nhấc lên trong cái nhún vai. " ràng là ông ấy quyết định chúng ta mất quá nhiều giờ loanh quanh với vụ cưới xin."

      "Khi em nghĩ lại em cầu nguyện cho ông bình phục như thế nào, em có thể ám sát ông ấy luôn!"

      " mới hay chứ," Jason cười to trêu nàng. "Em thích cái kết cục cuối cùng trong mưu của ông ấy à?"

      "Ờ, có, em thích, nhưng tại sao với em - hay ít ra là bảo ông ấy biết ông ấy định làm gì?"

      Jason véo tai nàng. "Gì cơ? Và phá hoại niềm vui của ông ấy à? bao giờ!"

      Victoria nhìn chàng phẫn nộ. "Lẽ ra phải với em. có quyền giữ kín vói em."

      "Đúng."

      "Vậy tại sao với em?"

      "Em có lấy nếu em nghĩ đó là điều tối cần thiết?"

      "."

      "Đó là lý do tại sao với em ."

      Victoria đổ nhào xuống ngực chàng, cười nín được vì cái quyết tâm vô lối quyết giành lấy những gì chàng muốn và vì chàng hề hối lỗi vì điều đó. " chẳng có chút nguyên tắc đạo đức nào hết saol?" nàng hỏi vặn với vẻ nghiêm khắc cười cợt.

      Chàng toét miệng cười. "."

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 30

      Chiều tối hôm đó Victoria ngồi trong phòng khách chờ Jason trở về từ việc lặt vặt nào đó khi người quản gia già coi sóc căn nhà London xuất nơi ngưỡng cửa. "Lệnh Bà, Nữ Công tước Claremont muốn gặp , thưa phu nhân. Tôi bảo—"

      " bảo ta con nhận khách," lệnh bà cộc cằn , bà diễu bước vào phòng trong nỗi khiếp hãi của người quản gia. "Cái tên ngốc đặc này có vẻ hiểu ta là 'người nhà', phải 'khách.' "

      "Bà cố!" Victoria reo lên, nhảy nhổm lên ngạc nhiên pha chút lo lắng trước xuất bất ngờ của bà cụ thô lỗ này.

      Cái đầu đội nón vành của bà công tước quay ngoắt sang phía người hầu sửng sốt. "Thấy chưa!" bà cụ gắt gỏng, vẫy chiếc gậy của bà vào mặt người quản gia. "Nghe thấy chưa? Bà cố!" bà nhấn mạnh với vẻ thoả mãn. Lầm bầm mấy lời xin lỗi khốn khổ, người quản gia cúi mình chào và ra khỏi phòng, để Victoria lại e sợ đối mặt với người bà con của nàng, bà ngồi xuống chiếc ghế và bắt chéo đôi tay nổi gân xanh lên đầu chiếc gậy khảm ngọc của bà, chăm chú nhìn gương mặt Victoria cách kỹ lưỡng. "Trông con khá hạnh phúc," bà kết luận, như thể rất ngạc nhiên.

      "Đấy là lý do bà đến đây từ dưới quê sao ạ?" Victoria hỏi, nàng ngồi xuống đối diện với bà. "Để xem cháu có hạnh phúc à?"

      "Ta đến để gặp Wakefield," lệnh bà vẻ đe doạ.

      " ấy có ở đây," Victoria , giật mình vì vẻ cau có bất chợt của bà cụ.

      Vẻ cau có của bà nàng càng tăm tối thêm. "Thế là ta hiểu. Cả London hiểu là ta ở đây với con! Ta định lôi cổ ta ra cho bằng được và quở mắng cho trận cho dù ta có phải săn đuổi ta khắp châu u cũng vậy!"

      "Ta thấy chuyện này thú vị ," Jason dài giọng vẻ vui thích khi chàng bước vào phòng, "vì là gần như mỗi người biết ta đều có phần sợ ta- chỉ trừ vợ bé của ta, em vợ, và bà, thưa bà, người gấp ba tuổi ta và nặng bằng phần ba. Ta chỉ có thể phỏng đoán rằng lòng can đảm đó - hay là tính liều lĩnh nhỉ - được truyền qua dòng máu, cùng với các đặc điểm hình thức nữa. Tuy nhiên," chàng cười toe toét, "cứ việc tới ạ. Ta để bà quở mắng ta ngay tại đây trong phòng khách của ta đấy."

      Bà công tước đứng bật dậy và quắc mắt nhìn chàng. "Thế đấy! Cuối cùng cũng nhớ sống ở đâu và rằng người vợ!" bà hống hách gầm gừ. "Ta bảo ta bắt chịu trách nhiệm về hạnh phúc của Victoria, và làm nó hạnh phúc. hạnh phúc chút nào!"

      Ánh mắt thăm dò của Jason nhìn sang Victoria, nhưng nàng lắc đầu hoang mang bất lực và nhún vai. Thoả mãn vì Victoria liên quan gì đến quan điểm của nữ công tước, chàng đưa tay choàng vai nàng và nhàng , "Bằng cách nào mà ta hoàn thành nhiệm vụ làm chồng thế nhỉ?"

      Miệng bà công tước há hốc ra. "Cách nào ư?" bà lặp lại ngạc nhiên. " đứng đó, tay ôm nó, nhưng mà ta có tin từ nguồn đáng tin cậy nhất là chỉ mới vào giường với nó có sáu lần ở Wakefield thôi đấy!"

      "Bà ơi!" Victoria kêu lên khiếp hãi.

      "Hừ, Victoria," bà , hướng cái nhìn hầm hè của bà sang Jason khi bà tiếp tục. "Hai người hầu của có liên hệ với hai người hầu của ta, và họ bảo với ta là cả Khu Wakefield rộn cả lên khi từ chối lên giường với dâu của trong tuần liền sau đám cưới."

      Victoria rên lên tiếng rên xấu hổ và cánh tay Jason đỡ chặt quanh vai nàng.

      "Thôi được," bà gầm gừ, " gì về chuyện đó nào, chàng trai?"

      Jason nhướng bên lông mày đầy suy tính về phía bà. "Cháu cho rằng cháu ràng là phải có đôi lời với người hầu của mình thôi."

      "Đừng cả gan xem chuyện này nhé! , trong tất cả mọi tên đàn ông, phải biết cách giữ người vợ trong giường và bên cạnh mình. Chúa biết là nửa số phụ nữ có chồng ở London khao khát có trong suốt bốn năm qua. Nếu là cái thứ công tử bột màu mè nào đó mặc áo cài cúc tận cằm ta có thể hiểu được vì sao lại có vẻ biết cách kiếm cho ta người thừa kế—"

      "Cháu định là việc kiếm người thừa kế cho bà là ưu tiên số của cháu mà," Jason lè nhè với vẻ trang nghiêm vui thích.

      "Ta đồng tình với bất kỳ dùng dằng ngúng nguẩy nào nữa đâu đấy," bà cảnh cáo, có vẻ như nguôi nguôi.

      "Bà rất là kiên nhẫn đấy ạ," chàng đồng ý cách khôi hài.

      Làm ngơ vẻ châm biếm của chàng, bà gật đầu. "Bây giờ vì chúng ta hiểu nhau, có thể mời ta ăn tối. Tuy nhiên ta thể ở lại lâu."

      Với nụ cười tinh quái, Jason đưa tay cho bà. " nghi ngờ gì bà cuộc thăm viếng chúng cháu kéo dài hơn vào ngày sau này- xem nào, chín tháng sau nhé?"

      "Tới ngày đó ," bà trơ tráo khẳng định, nhưng khi bà nhìn sang Victoria, trong mắt bà lấp lánh nụ cười. Khi họ vào phòng ăn, bà nghiêng người về phía chắt của bà và thầm, "Thằng quỉ xinh trai, phải , cháu ?"

      "Cực kỳ ạ," Victoria đồng ý, vỗ vỗ tay bà.

      "Và bất chấp những chuyện đồn thổi mà ta nghe, cháu hạnh phúc, phải ?"

      " thể bằng lời ạ," Victoria .

      "Ta thích cháu đến thăm ta ngày nào gần đây. Toà nhà Claremont chỉ cách Wakefield mười lăm dặm, dọc theo đường bờ sông."

      "Cháu đến sớm thôi ạ," Victoria hứa.

      "Cháu có thể mang chồng cháu theo."

      "Cháu cảm ơn bà."

      Trong mấy ngày sau đó, Hầu tước và nữ Hầu tước xứ Wakefield xuất tại nhiều kiện hào nhoáng nhất của thiên hạ. Người ta còn thào về độc ác kinh tởm của chàng đối với người vợ đầu nữa, vì rất đơn giản đối với mọi người là Jason, đức ngài Fielding, là người chồng rộng lượng và tận tuỵ nhất trong số các ông chồng.

      Người ta chỉ cần phải nhìn vào đôi vợ chồng để thấy rằng Công nương Victoria ngời ngời hạnh phúc và rằng người chồng cao lớn đẹp trai của nàng nàng tha thiết. Thực điều này góp phần làm tăng thêm niềm vui thích khi người ta bắt gặp Jason Fielding khắc nghiệt, xa lánh trước kia âu yếm tươi cười với dâu mới của chàng khi nhảy điệu van xơ cùng nàng hay bật cười lớn giữa lúc xem kịch vì nhận xét thầm nào đó của nàng.

      Chẳng mấy chốc người ta đồng lòng nhất trí với cái quan điểm là ngài hầu tước chính là người đàn ông bị vu khống, bị hiểu nhầm và đánh giá sai nhất đời này. Những quí ông quí bà từng cư xử thận trọng đề phòng chàng trong quá khứ bây giờ lại bắt đầu chủ động tìm kiếm tình bạn với chàng.

      Năm ngày sau khi Victoria cố chấm dứt những câu chuyện đồn thổi về người chồng vắng mặt của nàng bằng cách về chàng với những từ ngữ đáng ngưỡng mộ nhất, Ngài Armstrong đến thăm Jason nhằm xin chàng lời khuyên về cách giành được hợp tác và trung thành của người hầu và tá điền. Đức ngài Fielding trông xốc, rồi cười toe và đề nghị Ngài Armstrong chuyện với Phu nhân Fielding về vấn đề đó.

      Tại câu lạc bộ White cũng trong chiều tối đó, Ngài Brimworthy trách móc Jason cách đôn hậu vì chuyện Phu nhân Brimworthy mới đây mua bộ nữ trang bằng ngọc xa phia cực kỳ đắt đỏ. Đức ngài Fielding liếc ông ta cái nhìn thích thú, cược năm trăm bảng vào ván bài tiếp theo và lát sau đó lột hết số tiền đó từ Ngài Brimworthy.

      Chiều hôm sau trong công viên Hyde Park, nơi Jason dạy Victoria lái cỗ xe song mã trục cao mới mà chàng vừa mua cho nàng, chiếc xe ngựa đột ngột dừng lại và ba quí bà cổ kính chăm chú nhìn chàng. "Ngạc nhiên chưa!" Nữ công tước Draymore với mấy bà bạn chí cốt của bà trong khi bà ngó Jason chằm chặp qua cái kính mắt của bà. " ấy lấy Wakefield !" Bà quay sang mấy người bạn. "Khi Công nương Victoria chồng ấy là 'kiểu mẫu đầy tình thương và tử tế', ta cứ tưởng ấy về ai đó khác chứ!"

      " chàng chỉ đáng , ta còn can trường nữa," bà bạn già nhất trong số các quí bà oang oác , ngắm đôi vợ chồng nghiêng ngả chênh vênh dọc lối mòn. " ấy suýt lật nhào cỗ song mã kia hai lần rồi!"

      Với Victoria, cuộc đời trở thành chiếc cầu vồng của những niềm vui. Ban đêm, Jason nàng và dạy nàng . Chàng tắm những xúc cảm của nàng trong khoái lạc và lấy ra từ nàng những cơn đam mê dữ dội mà nàng chưa bao giờ biết nàng có thể có, rồi chia xẻ chúng với nàng. Nàng dạy chàng biết tin và bây giờ chàng trao mình trọn vẹn cho nàng - thân thể chàng, trái tim chàng, và tâm hồn chàng. Chàng chẳng lấy lại điều gì mà trao cho nàng hết- tình của chàng, ân cần của chàng, và mọi món quà có thể tưởng tượng được mà chàng nghĩ tới từ kỳ dị nhất đến ngông cuồng nhất.

      Chàng đặt lại tên chiếc thuyền buồm đẹp đẽ của chàng là Victoria và rủ rê nàng thuyền với chàng sông Thames. Khi Victoria rằng nàng thích thuyền sông Thames hơn so với đại dương nhiều, Jason đặt đóng chiếc thuyền buồm khác cho riêng nàng sử dụng, trang trí cho nó bằng toàn những thứ màu xanh nước biển và hoàng kim, theo ý của Victoria và các bạn nàng. Cái tuyệt tác ngoạn mục đó làm cho Wilber ghen tị với nhóm bạn của tại vũ hội, "Người ta sốt ruột sốt gan vì thắc mắc biết Wakefield mua cho ta thứ gì trội hơn chiếc thuyền buồm được nữa!"

      Robert Collingwood nhướng lông mày lên và cười toét với trẻ ghen tị. "Sông Thames chăng?"

      Với Jason, người chưa bao giờ biết niềm vui được và ngưỡng mộ phải vì những gì chàng có hay vì những gì có vẻ là chàng mà là vì chàng thực là chàng, thanh bình tĩnh lặng bên trong chàng là niềm hạnh phúc chân thực nhất. Ban đêm, chàng thể ôm nàng gần sao cho đủ hay lâu sao cho đủ. Ban ngày, chàng đưa nàng dã ngoại hay bơi dưới dòng suối ở Khu Wakefield. Khi chàng làm việc, nàng vẫn ở đó trong tâm trí chàng và làm chàng mỉm cười. Chàng muốn đặt cả thế giới dưới chân nàng, nhưng tất cả những gì Victoria muốn chỉ là chàng, và điều đó làm chàng ngập đầy tình thương sâu sắc. Chàng để ra cả gia tài để xây bệnh viện gần khu Wakefield—Bệnh viện Patrick Seaton—sau đó chàng bắt đầu thu xếp để xây bệnh viện khác ở Portage, New York, cũng mang tên người cha của Victoria.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 31

      Vào dịp kỷ niệm tháng ngày cưới của họ, có thông điệp gửi tới cầu Jason phải đến Portsmouth, nơi trong những con tàu của chàng vừa vào cảng.

      Vào buổi sáng ngày chàng , chàng hôn tạm biệt Victoria những bậc thềm Wakefield đủ nồng nàn để khiến nàng đỏ hết cả mặt lên và người đánh xe phải cố nén tiếng cười.

      "Em ước gì phải ," Victoria , vùi mặt nàng vào lồng ngực vạm vỡ của chàng, hai tay ôm chặt quanh thắt lưng chàng. "Sáu ngày dường như là dài vô tận ấy, em đơn đến chết mất vì ."

      "Charles đến đây chơi với em, em ," chàng , mỉm cười nhìn nàng và che dấu dùng dằng muốn dứt của chính chàng. "Mike Farrell ở ngay cuối đường kia, em có thể đến thăm chú ấy. Hay em có thể đến thăm bà. về đến nhà vào thứ Ba để ăn tối đấy."

      Victoria gật đầu và kiễng chân lên hôn bên má cạo nhẵn của chàng.

      Với quyết tâm to lớn, nàng luôn khiến mình bận rộn hết mức có thể trong suốt sáu ngày đó, làm việc ở trại trẻ mồ côi và coi sóc việc nhà của nàng, nhưng mà thời gian có vẻ như vẫn cứ dài lê thê. Đêm thậm chí còn lê thê hơn nữa. Nàng dành các buổi chiều cho Charles, ông ghé về thăm, nhưng khi ông lên gác nằm ngủ, đồng hồ dường như đứng lại.

      Vào cái đêm trước khi Jason được cho là trở về, nàng lang thang trong phòng, gắng tránh chui vào chiếc giường đơn chiếc của nàng. Nàng bước vào căn phòng của Jason, mỉm cười vì tương phản giữa đồ đạc màu tối, chạm khắc sắc nét, đầy nam tính của chàng và căn phòng của nàng, được trang hoàng theo lối Pháp với những tấm rèm phủ bằng lụa mỏng manh và trướng màu hồng và hoàng kim. Với tất cả tình , nàng sờ tay vào lưng những chiếc bàn chải chải tóc khảm vàng của chàng. Sau dó nàng miễn cưỡng trở về phòng nàng và cuối cùng nàng ngủ thiếp .

      Nàng tỉnh giấc vào lúc bình minh sáng hôm sau, trong lòng đầy phấn khích, và bắt đầu vạch kế hoạch cho bữa ăn đặc biệt để chào đón Jason trở về nhà.

      Bóng chiều nhoà trong buổi chạng vạng và cuối cùng trở thành đêm tối đầy sao se lạnh khi nàng ngồi chờ trong phòng khách, lắng nghe tiếng cỗ xe ngựa của Jason lối . " ấy về rồi, bác Charles ơi!" nàng vui sướng , mắt nhìn ra ngoài cửa sổ khi ánh đèn xe ngựa chuyển động dọc theo con đường dẫn đến toà nhà.

      "Đó hẳn là Mike Farrell. Jason chưa về đến nhà trong hoặc hai tiếng nữa đâu," ông , mỉm cười trìu mến với nàng trong khi nàng bắt đầu vuốt phẳng tà váy. "Ta biết phải mất bao lâu để hết chuyến của nó mà, và nó bỏ bớt ngày để về đến nhà tối nay chứ phải là ngày mai đấy."

      "Con cho là bác đúng, nhưng chỉ mới có bảy giờ rưỡi, mà con cầu Thuyền trưởng Farrell đến ăn tối với chúng ta vào lúc 8 giờ cơ." Nụ cười của nàng phai khi chiếc xe ngựa trờ tới trước nhà, và nàng nhận ra đó phải là cỗ xe đường xa sang trọng của Jason. "Con nghĩ con phải bảo bà Craddock hoãn bữa tối lại lúc," nàng thế khi Northrup xuất nơi ngưỡng cửa phòng khách, có vẻ căng thẳng kỳ dị gương mặt khắc khổ của ông.

      "Có quí ông đến đây để gặp , thưa phu nhân," ông thông báo.

      " quí ông ư?" Victoria ngơ ngác hỏi lại.

      " ông Andrew Bainbridge nào đó từ nước Mỹ."

      Victoria yêú ớt với tay túm lấy lưng chiếc ghế gần nhất, nhưng khớp ngón tay của nàng trở nên trắng bệch.

      "Tôi đưa ông ta vào chứ ạ?"

      Nàng ngơ ngác gật đầu, cố gắng kiểm soát cơn oán giận dâng lên mạnh mẽ run rẩy trong nàng khi ký ức về bội bạc tàn nhẫn của ta trở lại, nàng cầu khẩn sao cho nàng gặp để lộ nàng cảm thấy thế nào. Nàng quá bận tâm với những cảm xúc giận dữ của nàng đến nỗi để ý vẻ xanh xao bất chợt của làn da Charles hay cái cách ông chậm chạp đứng lên và hướng ra cửa như thể ông đanglấy hết can đảm để đối đầu với đội hành quyết.

      giây sau đó, Andrew bước qua cánh cửa, những bước chân sải dài, nụ cười, gương mặt đẹp trai của thân thuộc đến nỗi trái tim Victoria gào lên phản đối phản bội của .

      dừng lại trước mặt nàng, ngắm nhìn nương kiều diễm đứng trước mặt trong chiếc áo lụa khêu gợi ôm sát những đường cong chín muồi của nàng, mái tóc lộng lẫy cuồn cuộn đổ xuống vai nàng và chảy về phía sau lưng. "Tory," thở dài, nhìn vào đôi mắt xanh sâu thẳm của nàng. hề báo trước, giơ tay ra, kéo nàng gần như là thô bạo vào trong tay và vùi mặt vào mái tóc thoảng hương của nàng. " quên mất là em trông đẹp biết bao," thầm rời rạc, giữ nàng chặt hơn nữa vào người .

      " ràng là thế!" Victoria độp lại, tỉnh trí lại từ thoáng tê liệt sửng sốt của nàng và gạt tay . Nàng liếc nhìn , ngạc nhiên vì trơ tráo dám tới đây của , chưa là còn dám ôm nàng với vẻ mê đắm mà chưa bao giờ cho nàng thấy trước đây. " ràng là quên người ta dễ lắm," nàng chua chát thêm.

      Trước ngạc nhiên tột độ của nàng, Andrew chép miệng. "Em giận bởi vì đến đón em trễ hơn hai tuần so với thời hạn viết trong thư cho em, phải thế ?" chờ trả lời, tiếp, "Tàu bị cuốn chệch luồng tuần sau khi bọn khởi hành và bọn phải đưa nó vào sửa ở hòn đảo." Đặt tay cách đầy thương lên đôi vai trân cứng của Victoria, quay sang Charles và đưa tay ra, mỉm cười. "Ông chắc hẳn là Charles Fielding," với vẻ thân thiện chân thành. "Tôi thể nào cảm ơn ông cho đủ vì chăm sóc Victoria cho đến khi tôi có thể đến đón ấy. Tất nhiên là tôi muốn trả lại bất kỳ phí tổn nào ông chi phí cho ấy—kể cả chiếc váy đẹp đẽ mà ấy mặc nữa."

      quay sang Victoria. " ghét phải giục em, Tory, nhưng đặt chỗ chuyến tàu rời bến trong hai ngày nữa. Thuyền trưởng của chiếc tàu đó đồng ý làm lễ cưới—"

      "Thư ư?" Victoria ngắt lời, nàng cảm thấy cực kỳ choáng váng. "Thư nào? chẳng viết cho em dòng nào kể từ khi em rời nhà."

      " viết cho em mấy bức," nhăn nhó . "Như giải thích cho em trong bức thư cuối cùng, cứ viết thư cho em về Mỹ bởi vì bà mẹ nhiều chuyện của bao giờ gửi tiếp thư của em cho , vì thế biết em ở . Tory, bảo em tất cả trong bức thư cuối cùng của - bức thư mà gửi đến đây qua nhà đưa thư đặc biệt."

      "Em chẳng nhận được bức thư nào cả!" nàng khăng khăng với giọng cất cao hoảng loạn.

      Nỗi giận làm đôi môi Andrew mím chặt. "Trước khi chúng ta , phải gọi cho công ty ở London mà trả cả gia tài để đảm bảo thư của được trao tận tay em và ông công tước bà con của em. muốn nghe xem họ gì để biện hộ cho họ đây!"

      "Họ họ đưa đến cho tôi," Charles bình thản .

      Victoria điên cuồng lắc đầu, trái tim nàng thể nào chịu tin. ", bác nhận được bức thư nào cả, bác Charles. Bác nhầm rồi. Bác nghĩ đến bức thư con nhận từ mẹ của Andrew- bức thư rằng ấy kết hôn ấy."

      Đôi mắt của Andrew ánh lên giận dữ khi trông thấy vẻ tội lỗi mặt người đàn ông đứng tuổi. nắm lấy vai Victoria. "Tory, nghe đây! viết cho em cả chục bức thư từ châu u, nhưng gửi nó về Mỹ. biết gì về qua đời của cha mẹ em cho đến khi trở về nhà hai tháng trước. Từ cái ngày cha mẹ em mất, mẹ gửi thư em cho nữa. Khi về nhà, bà ấy bảo cha mẹ em chết và em bị người họ giàu có nào đó của em đưa sang nước đề nghị lấy em. Bà ấy bà ấy biết tìm em ở đâu và bằng cách nào. hiểu em hơn là tin em có thể bỏ chỉ vì người họ giàu sang già cỗi có tước hiệu nào đó. Mất thời gian, nhưng cuối cùng cũng tìm ra bác sỹ Morrison, và ông ấy với về chuyện em sang đây và cho nơi ở của em.

      "Khi bảo mẹ sang đây tìm em, bà ấy thừa nhận trò lá lay hai mặt của bà ấy. Bà ấy kể cho về lá thư bà ấy viết cho em rằng lấy Madeline ở Thuỵ sỹ. Rồi lập tức bà ấy lên "cơn đột quị" của bà ấy. Có điều là lần này nó lại hoá ra là . thể bỏ bà ấy lại trong khi bà ấy ngấp nghé trước ngưỡng cửa tử thần, vì thế viết thư sang cho em và họ của em, đây - " bắn cái nhìn đằng đằng sát khí sang cho Charles. "—chẳng biết vì lý do gì ông ta lại với em về những bức thư của . Trong đó giải thích chuyện xảy ra, và bảo mỗi người đến đón em ngay khi có thể."

      Giọng mềm lại khi ôm lấy gương mặt đau đớn của Victoria. "Tory," với nụ cười trìu mến, "em là tình của đời kể từ khi thấy em chạy qua những cánh đồng của chúng ta con ngựa điêng của Dòng Sông Cuồn Cuộn đó. chưa kết hôn đâu, em ."

      Victoria nuốt nghẹn, nàng cố thốt lên lời qua cơn đau nhức nhối trào dâng nghẹn cổ. "Em ."

      Andrew giật tay ra khỏi nàng như thể da nàng thiêu đốt . "Em gì?" gay gắt hỏi.

      "Em ," Victoria lặp lại bằng giọng thầm đau khổ trong khi nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt dấu của , "Em . Kết hôn."

      Cả người Andrew trân cứng lại như thể cố chịu đựng đòn trí mạng. khinh khỉnh liếc nhìn Charles. "Với ông ta ư? Với ông già này ư? Em bán mình vì vài viên đá và áo xống, phải thế ?" gầm lên giận dữ.

      "!" Victoria gần như gào lên, nàng run bắn cả người vì giận dữ, vì đau đớn và hối tiếc.

      Cuối cùng Charles , giọng ông vô cảm, gương mặt dửng dưng. "Victoria kết hôn với cháu tôi."

      "Với con ông!" Victoria thẳng những lời đó vào mặt ông. Nàng xoay ngoắt , lòng căm ghét Charles vì mánh khoé dối gian, và ghét Jason vì về hùa với ông.

      Hai tay Andrew nắm chặt cánh tay nàng và nàng cảm thấy nỗi thống khổ của như thể nó là của chính nàng. "Tại sao?" và lắc mạnh người nàng. "Tại sao chứ!"

      "Lỗi của ta," Charles cụt ngủn. Ông đứng thẳng người lên, mắt nhìn Victoria, thầm lặng van xin nàng hãy hiểu. "Ta sợ thời khắc đền tội này kể từ khi những bức thư của Bainbridge đến. Bây giờ đến lúc rồi, nó tệ hơn cả ta từng tưởng tượng ra."

      "Ông nhận được những bức thư đó khi nào?" Victoria căn vặn, nhưng trong lòng nàng biết câu trả lời rồi, và điều đó làm nàng tan nát.

      "Vào cái đêm ta bị đột quị."

      "Cơn đột quị giả vờ của ông!" Victoria sửa lại, giọng nàng run lên vì cay đắng và phẫn nộ.

      "Chính xác là thế," Charles thừa nhận ngay lập tức, rồi quay sang Andrew. "Khi ta đọc thấy rằng đến mang Victoria khỏi chúng ta, ta làm điều duy nhất ta có thể nghĩ ra - ta giả vờ bị đột quị, và ta van xin ấy lấy con trai ta để có người chăm sóc cho ấy."

      "Ông là đồ đểu giả!" Andrew gầm lên qua hai hàm răng nghiến chặt.

      "Ta mong tin điều này, nhưng ta chân thành cảm thấy Victoria và con ta có hạnh phúc tuyệt vời bên nhau."

      Andrew rời ánh mắt hung dữ khỏi kẻ thù của và nhìn Victoria. "Về nhà với ," liều cầu khẩn. "Họ thể bắt em ở lại lấy cái người mà em . Điều đó thể là hợp pháp được- họ ép buộc em làm thế. Tory, xin em! Về nhà với , và tìm cách thoát khỏi chuyện này. Tàu rời bến trong hai ngày nữa. Dù sao chúng ta cũng kết hôn. ai biết—"

      "Em thể!" Những lời đó nàng thốt ra trong tiếng thầm đau khổ.

      "Xin em—" .

      Đôi mắt nàng đẫm lệ, Victoria lắc đầu. "Em thể," nàng nức nở.

      Andrew hắt ra hơi thở dài và chậm chạp quay .

      Bàn tay Victoria với về phía trong lời khẩn khoản im lặng và bất lực rơi trở lại cạnh bên nàng khi nàng nhìn ra khỏi phòng. Ra khỏi nhà. Ra khỏi cuộc đời nàng.

      phút trôi qua trong im lặng đáng sợ, rồi phút nữa trôi qua. Nắm chặt những nếp gấp của chiếc váy nàng mặc, Victoria vầy vò nó cho đến khi những khớp ngón tay của nàng trở nên trắng bệch, trong khi đó hình ảnh gương mặt đau khổ của Andrew thiêu đốt tâm trí nàng. Nàng nhớ nàng cảm thấy gì khi lần đầu tiên nàng biết được kết hôn, nỗi đau đớn khi phải lay lắt sống qua mỗi ngày, cố gắng mỉm cười khi trong lòng chết.

      Bỗng nhiên nỗi đau vò xé và cơn phẫn nộ bùng nổ trong nàng và nàng quay ngoắt lại phía Charles trong cơn giận dữ điên cuồng. "Làm sao ông có thể!" nàng khóc gào. "Sao ông có thể làm điều này với hai người chưa bao giờ làm gì tổn hại đến ông được chứ! Ông có thấy vẻ mặt ấy ? Có biết chúng ta làm ấy đau đớn đến thế nào ? Biết ?"

      "Có," Charles nặng nhọc trả lời.

      "Ông có biết tôi cảm thấy gì trong suốt những tuần đó khi tôi tưởng ấy phản bội tôi và tôi còn ai cả? Tôi cảm thấy mình như đứa ăn mày trong nhà ông! Ông có biết tôi cảm thấy gì khi nghĩ tôi lấy người muốn tôi, bởi vì tôi còn chọn lựa nào—" Giọng nàng lịm và nàng nhìn ông qua đôi mắt quá nhạt nhoà vì nước mắt mà nàng cố cầm lại nên nàng thấy được nỗi thống khổ trong mắt ông.

      "Victoria," Charles lạc giọng, "đừng trách Jason về chuyện này. Nó biết ta giả bệnh đâu, nó biết những bức t—"

      "Ông dối!" Victoria hét lên, giọng nàng run rẩy.

      ", ta thề đấy!"

      Đầu Victoria ngẩng phắt lên, đôi mắt nàng ánh lên oán hận vì lời giải thích ngây ngô cuối cùng này mà nàng chẳng thèm nghe. "Nếu ông nghĩ tôi còn tin lời nào hai người nữa—" Nàng sững lại, sợ hãi vì vẻ tái xám kinh khủng gương mặt ám ảnh của Charles, và nàng chạy ra khỏi phòng. Nàng chạy lên cầu thang, vấp váp trong hấp tấp với đôi mắt mờ lệ của nàng, và xuôi đại sảnh để về phòng nàng. Khi ở trong phòng, nàng dựa vào cánh cửa khép lại, đầu ngả ra sau, hai hàm răng nàng nghiến chặt đến đau cả hàm trong khi nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc nổi loạn của nàng.

      Gương mặt của Andrew nhăn nhúm cả lại vì đau đớn lại xuất trước đôi mắt nhắm chặt của nàng và nàng rên lên vì nỗi ân hận xót xa. " em kể từ khi thấy em chạy qua những cánh đồng của chúng ta con ngựa điêng ấy... Tory, xin em! Hãy về nhà với ... "

      Nàng chẳng là gì khác ngoài quân chốt thí trong cái bàn cờ hai người đàn ông ích kỷ, nhẫn tâm ấy chơi, nàng điên cuồng nhận ra. Jason biết từ lâu là Andrew tới, cũng như biết từ lâu rằng Charles chơi bài vào cái đêm ông ấy giả vờ bị "truỵ tim."

      Victoria rời khỏi cánh cửa, giật bỏ bộ váy và mặc bộ đồ ngựa vào. Nếu nàng còn ở lại trong ngôi nhà này giờ nào nữa, nàng phát điên lên mất. Nàng thể la hét Charles để rồi liều cho lương tâm nàng cắn rứt vì cái chết của ông ấy. Và Jason - chàng trở về tối nay. Nàng chắc xỉa con dao vào tim chàng nếu nàng gặp chàng bây giờ, nàng điên dại nghĩ. Nàng chộp lấy chiếc áo choàng len trắng khỏi tủ áo và chạy xuống cầu thang.

      "Victoria, chờ !" Charles kêu lên khi nàng chạy qua đại sảnh về phía sau ngôi nhà.

      Victoria quay vòng, cả người nàng run bần bật. "Tránh xa tôi ra!" nàng hét lên và chạy . "Tôi Claremont. Ông hành động thế đủ rồi!"

      "O'Malley!" Charles gào lên tuyệt vọng khi nàng chạy qua cửa hậu.

      "Vâng, thưa Tôn ông gì ạ?"

      "Ta nghi ngờ gì là nghe lỏm đủ hết chuyện xảy ra trong phòng khách—"

      O'Malley-người nghe trộm- gật đầu cách kiên quyết, chả thèm bận tâm phủ nhận nữa.

      " cưỡi ngựa được ?"

      "Được ạ, nhưng—"

      "Đuổi theo ấy," Charles cuống cuồng . "Ta biết ấy lấy cỗ xe hay cưỡi ngựa, nhưng cứ duổi theo ấy . ấy thích , ấy nghe lời ."

      "Phu nhân chẳng có tâm trạng mà nghe ai đâu, và tôi thể là tôi trách vì điều đó được."

      "Đừng bận tâm, chết tiệt! Nếu ấy trở về, ít ra cũng theo đến Claremont và đảm bảo là đến nơi an toàn. Claremont cách đây 15 dặm về phía nam, dọc theo đường bờ sông."

      "Giả sử London và bỏ với quí ông người Mỹ đó sao?"

      Charles thọc tay vào mái tóc bạc của ông, rồi lắc đầu khẳng định. " đâu. Nếu ấy định với ta ấy làm thế khi ta cầu với ta rồi."

      "Nhưng tôi khéo cưỡi ngựa lắm, như Phu nhân Victoria."

      " ấy thể phi ngựa nhânh nhất trong khả năng của ấy trong đêm tối được. Nào, xuống chuồng ngựa và đuổi theo ấy !"

      Victoria phi ngựa chạy với con Đấu sĩ, cùng với Sói chạy bên cạnh nàng khi O'Malley lao về phía chuồng ngựa. "Chờ , ơi!" ta kêu lên, nhưng nàng có vẻ nghe thấy, nàng cúi rạp mình lưng ngựa, giục con tuấn mã chạy như thể ma quỉ đuổi theo nàng.

      "Đóng yên con ngựa tốt nhất ta có, nhanh lên!" O'Malley ra lệnh cho mã phu, mắt dán chặt vào bóng chiếc áo trắng lấp loáng của Victoria khi nó biết mất cuối con đường khúc khuỷu của Wakefield dẫn ra đường chính.

      Ba dặm vụt qua dưới vó con Đấu sĩ vũ bão trước khi Victoria phải ghìm nó lại để chờ Sói. Con chó bảnh bao đó chạy cạnh nàng, đầu rạp thấp, sẵn lòng chạy theo nàng cho đến tận khi nào nó quị ngã kiệt lực. Nàng chờ nó lấy hơi lại và sắp sửa chuẩn bị tiếp tục cuộc phi thân liều lĩnh của nàng nghe thấy tiếng vó ngựa sau lưng và tiếng kêu khó hiểu của người đàn ông.

      chắc là có phải nàng bị đuổi theo bởi trong những tên cướp săn đuổi khách bộ hành đơn độc vào ban đêm hay là Jason, chàng có thể trở về và quyết định theo dấu nàng, Victoria quay Đấu sĩ vào cánh rừng ven đường và cho nó chạy qua các rặng cây theo đường zic zắc nhằm cắt đuôi bất kỳ ai bám theo nàng. Người theo đuổi nàng xô vào bụi rậm sau lưng nàng, theo nàng bất chấp mọi nỗ lực cho rớt lại của nàng.

      Nỗi khiếp sợ và giận dữ nhanh chóng dâng cao trong ngực nàng khi nàng ra khỏi bìa rừng che khuất nàng và nàng thúc ngựa xuống đường. Nếu là Jason theo nàng, nàng chết trước khi nàng để chộp được nàng như chộp con thỏ. lừa được nàng nhiều rồi. , đó thể là Jason! Nàng chạy qua xe ngựa của khi nàng cưỡi ngựa chạy khỏi Wakefield, nàng cũng thấy bất kỳ dấu hiệu nào của nó khi nàng rẽ vào đường bờ sông hết.

      Nỗi giận dữ của Victoria biến thành sợ hãi lạnh cả người. Nàng tới cùng con sông nơi bị chết đuối cách ly kỳ. Nàng nhớ lại câu chuyện vị mục sư kể về những tên cướp khát máu chuyên săn khách đêm, và nàng ngoái lại nhìn chết điếng ra sau lưng trong khi nàng phóng về phía trong những cây cầu bắc ngang qua dòng sông uốn khúc. Nàng thấy rằng người đuổi theo nàng tạm thời bị bỏ lại sau mất dạng sau khúc quanh, nhưng nàng có thể nghe thấy tới, đuổi theo sau nàng như thể có ánh sáng dẫn đường cho - Chiếc áo choàng của nàng! Chiếc áo choàng trắng của nàng đđang phần phật sau lưng giống như biển báo vẫy lên trong đêm vậy.

      "Ôi, Chúa lòng lành!" nàng kêu lên khi Đấu sĩ phi lóc cóc qua chiếc cầu. Bên phải nàng có lối mòn chạy dọc theo bờ sông, trong khi con đường chạy thẳng về phía trước. Nàng ghìm ngựa đứng phắt lại, nhảy ào khỏi yên và cởi chiếc áo choàng ra. Cầu nguyện cho mưu mẹo của mình có tác dụng, Victoria phủ chiếc áo lên lưng ngựa, quay con ngựa xuống phía con đường mòn dọc bờ sông và vụt mạnh roi vào hông nó làm cho nó vụt chạy xuống con đường mòn. Cùng với Sói bên cạnh, nàng chạy ào vào cánh rừng phía lối mòn và bò xuống phía dưới các bụi cây, tim đập thình thịch trong lồng ngực. phút sau, nàng nghe thấy tên đuổi bắt nàng phi ngựa lọc cọc qua chiếc cầu. Nàng liếc mắt qua các nhánh cây nơi cái bụi rậm che khuất nàng và nàng nhìn thấy rẽ xuống lối mòn bên sông, nhưng nàng thể nhìn thấy mặt .

      Nàng nhìn thấy con Đấu sĩ chậm lại, rồi thong dong xuống sông để uống nước. Nàng cũng nhìn thấy dòng sông kéo chiếc áo choàng trắng của nàng khỏi lưng ngựa trong khi con ngựa uống nước, cuốn nó xuôi dòng vài sải, nơi nó mắc lại dúm dó trong đám cành của gốc cây đổ chìm lưng chừng dưới nước.

      Victoria nhìn thấy gì cả, vì lúc đó nàng chạy băng qua rừng, song song với con đường chính, cười thầm vì tên cướp bị hạ bằng cái mẹo vặt hay nhất mà Dòng Sông Cuồn Cuộn dạy nàng. Để đánh lạc hướng người đuổi theo, người ta chỉ cần cho ngựa chạy theo hướng và mình chạy bộ theo hướng khác. Tung chiếc áo choàng lên lưng ngựa là ứng biến tài tình của riêng Victoria.

      O'Malley ghìm phắt ngựa lại bên cạnh con ngựa thiến người cưỡi của Victoria. ta hoảng hốt quay đầu nhìn quanh rà soát bờ sông dốc đứng đằng sau và phía ta, tìm kiếm dấu hiệu của nàng đó, nghĩ rằng con ngựa chắc hẳn hất nàng ngã ở chỗ nào đó giữa chỗ đó và chỗ này. "Công nương Victoria?" ta kêu lớn, ánh mắt ta quét vòng cung rộng bờ sông sau lưng ta, cánh rừng phía bên trái và cuối cùng nhìn dòng sông phía bên phải... nơi chiếc áo choàng trắng bập bềnh cách kỳ lạ mặt nước, vướng vào thân cây đổ lưng chừng mặt nước. "Công nương Victoria!" ta kêu lên khiếp sợ, nhảy ào khỏi lưng ngựa. "Con ngựa chết tiệt!" ta hổn hển, điên cuồng cởi bỏ áo khoác và kéo tuột đôi ủng ra. "Con ngựa chết dẫm hất ấy xuống sông rồi..." ta chạy ào xuống dòng sông tối tăm cuồn cuộn chảy, bơi về phía chiếc áo choàng. "Công nương Victoria!" ta gào lên và lặn xuống. ta trồi lên, kêu tên nàng và hổn hển lấy hơi, rồi lại lặn xuống.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 32

      Ngôi nhà sáng rực đèn nến khi cỗ xe của Jason dừng lại lối . Nóng lòng để gặp Victoria, chàng nhảy ào lên những bậc thềm trước nhà. "Chào ông, Northrup!" chàng cười tươi, vỗ lưng người quản gia trung thành và trao chiếc nón kết cho ông. "Vợ ta đâu? Mọi người ăn chưa? Ta bị trễ vì chiếc bánh xe đáng chết bị hỏng ."

      Gương mặt của Northrup là chiếc mặt nạ đông cứng, giọng ông thầm thô ráp. "Thuyền trưởng Farrell chờ ngài trong phòng khách, thưa Đức ông."

      "Giọng ông bị làm sao thế?" Jason đôn hậu hỏi. "Nếu cổ họng làm phiền ông hãy với Công nương Victoria nhé. Nàng rất tuyệt với những chuyện như thế."

      Northrup nuốt nghẹn dữ dội và chẳng gì.

      Ném cho ông cái nhìn với chút tò mò, Jason quay và nhanh nhẹn xuôi đại sảnh để vào phòng khách. Chàng mở bật cửa ra, nụ cười hăm hở mặt chàng. "Xin chào, chú Mike, vợ tôi đâu rồi?" Chàng nhìn quanh căn phòng tươi vui với ngọn lửa cháy trong lò sưởi để xua cơn giá lạnh, mong đợi nàng ra từ góc khuất bóng, nhưng tất cả những gì chàng thấy là chiếc áo choàng của Victoria nằm rũ rượi lưng chiếc ghế, nước giọt từ gấu áo. "Tha thứ cho cách xử tệ hại của tôi, bạn già ạ," chàng với Mike Farrell, "nhưng tôi gặp Victoria hàng mấy ngày rồi. Để tôi tìm nàng , rồi chúng ta ngồi xuống chuyện vui vẻ cùng nhau. Chắc hẳn nàng —"

      "Jason," Mike Farrell ngay. "Có tai nạn—"

      Ký ức về đêm nào như đêm này đau đớn dội lại trong trí nhớ của Jason- cái đêm chàng trở về nhà mong tìm gặp con trai, và Northrup xử cách kỳ lạ; cái đêm mà Mike Farrell chờ chàng cũng ngay tại phòng này. Như thể để xua đuổi nỗi khiếp sợ và cơn đau bắt đầu gào rú trong cả chân thân, chàng lắc đầu lùi lại. "!" chàng thào, và rồi giọng chàng cất cao thành tiếng thét đau đớn. ", quỉ tha ma bắt chú ! Đừng với tôi là—!"

      "Jason—"

      "Đừng cả gan với tôi như thế!" chàng hét lên trong cơn đau cuồng loạn.

      Mike Farrell , nhưng ông quay đầu khỏi vẻ đau đớn thể chịu nổi gương mặt tàn tạ của chàng trai. "Ngựa của ấy hất văng ấy xuống sông, cách đây khoảng 4 dặm. O'Malley xuống tìm ấy, nhưng ta thể tìm thấy. ta—"

      " ," Jason thầm.

      "Tôi rất tiếc, Jason. Tiếc hơn là tôi có thể ."

      "Cút ...!"

      Khi Mike Farrell bỏ , Jason với tay về phía chiếc áo của Victoria, những ngón tay của chàng chậm chạp khép lại tấm vải len ướt, kéo nó về phía chàng. Những thớ thịt nơi cuống họng chàng phập phồng dữ dội khi chàng đưa chiếc áo sũng nước lên ngực, âu yếm vuốt ve nó bằng tay chàng, rồi chàng vùi mặt vào trong đó, cọ xiết nó vào bên má. Những ngọn triều đau đớn thảm não dội lên suốt toàn bộ cơ thể chàng, và những giọt nước mắt chàng từng nghĩ chàng thể nào còn khả năng để khóc được nữa tuôn ra từ đôi mắt của chàng. "," chàng nức nở trong nỗi thống khổ điên dại. Và rồi chàng thét lên, "!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :