1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Once A Princess - Johanna Lindsey (25c + Kết)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 9
      Đêm mai diễn ra Masked ball. (Đeo mặt nạ chơi bóng)

      Đó là trận hoành tráng, quá quá hoành tráng, tất nhiên – Anthony chịu được hỗn loạn quá mức trong quãng thời gian dễ chịu ở nông thôn của . Tuy nhiên, đó là điểm sáng cho tuần hội hè trong nhà này.

      Tất cả các vị khách ở đây, cùng với khoảng trăm người tham dự hoặc thêm – từ London xuống, vài thẳng từ những ngôi nhà ở nông thôn. Tất cả những phòng ngủ đều huy động cho những vị khách, và thậm chí ngay cả thế, số khách vẫn phải ở nhờ nhà hàng xóm, hoặc vài người kém may mắn hơn, phải ở nhà trọ quanh đây.

      Ý tưởng ban đầu của Kate là vũ hội hóa trang – biến mình thành Medusa (chẳng ai ngạc nhiên) – nhưng cuối cùng ý tưởng đó phải hủy bỏ sau khi Anthony nhấn mạnh rằng nếu thích cách đó, tự chọn trang phục cho mình.

      Ánh nhìn của mang ý ràng đến mức, ngay lập tức, tuyên bố rút lui.

      Sau đó, với Gregory rằng cậu vẫn chưa thể quên được việc hóa trang ấy thành thần ái tình Cupid vào vũ hội hóa trang năm ngoái tại Billington.

      "Bộ trang phục quá trong sáng?" Gregory lẩm bẩm.

      "Nhưng tích cực mà ," trả lời, "Chị biết chính xác ấy phải trông baby. Hoàn toàn đáng , thế."

      "Cho đến tận bây giờ," Gregory với vẻ sợ hãi, "em mới biết chính xác là trai em chị đến mức nào"

      " chút thôi." cười và gật đầu.

      " chút thôi, đấy."

      Cuối cùng, thỏa hiệp đưa ra là: trang phục hóa trang, chỉ mặt nạ thôi.
      Anthony bận tâm đến mặt nạ lắm. Thậm chí nó còn giúp tránh được những trách nhiệm của chủ nhà khi đeo nó vào (Ai chú ý tới vắng mặt của chứ?), và Kate bắt tay vào làm chiếc mặt nạ theo phong cách Medusa với những con rắn lao ra mọi hướng. ( thành công.)

      Vì Kate cứ khăng khăng nên Gregory phải tới phòng khiêu vũ đúng 8 giờ 30, giờ bắt đầu đêm khiêu vũ.

      Điều đó có nghĩa, tất nhiên, rằng khi tới nơi chỉ có , trai Anthony, và Kate, nhưng có rất nhiều người hầu lại nên trông quá vắng vẻ, và Anthony tuyên bố rằng bản thân rất thích buổi gặp mặt này.

      " tốt khi phải chen lấn," đầy hạnh phúc.

      " lấy đâu ra bài phát biểu phi xã hội này vậy?" Gregory , nâng ly champage từ bàn tiệc.

      " hẳn là thế." Anthony nhún vai.

      "Đơn giản là mất kiên nhẫn với bất cứ thái độ ngu ngốc nào."

      " ấy chưa đủ già." Vợ xác nhận.

      Nếu Anthony có bất kỳ phản đối nào với nhận xét của vợ, ấy thể ra.

      "Đơn giản là từ chối việc giao thiệp với bọn ngốc," với Gregory. Mặt sáng bừng.

      "Trách nhiệm xã hội của vừa giảm nửa."

      "What's the point of possessing a title if one cannot refuse one's invitations?" Gregory nhăn nhó.

      "Chính thế," Anthony đáp lại "Chính thế."

      Gregory quay sang Kate. "Chị có tranh cãi gì ?"

      "Oh, nhiều là đằng khác," trả lời, nghển cổ như để kiểm tra toàn phòng khiêu vũ xem có thảm họa nào xảy ra vào phút chót .

      "Chị luôn có nhiều phản biện đấy."

      "Đấy là ," Anthony .

      "Nhưng ấy biết cuộc chiến nào ấy thể thắng."

      Kate quay lại phía Gregory mặc dù những lời của của ràng nhằm vào chồng. "Điều chị biết đó là nên chọn cuộc chiến nào."

      "Đừng để ý"
      Anthony . "Đó là cách ấy chấp nhận thất bại."

      " ta vẫn tiếp tục," Kate vu vơ, "kể cả khi ta biết cuối cùng, tôi luôn thắng."

      Anthony nhún vai, nhe răng cười với cậu em.

      " ấy đúng, hẳn rồi." uống cạn ly.

      " chẳng việc gì phải đầu hàng nếu như có cuộc chiến nào."
      Gregory chỉ còn biết cười trừ. Nhìn họ cãi nhau ngộ nghĩnh. ghen tị với điều đó.

      "Việc tán tỉnh của em đến đâu rồi?" Kate hỏi .

      Anthony vểnh tai nghe. "Tán tính?" lặp lại, mặt hếch lên kiêu ngạo theo kiểu Tuân-theo-tôi-Tôi-là-Tử-tước.

      "Ai vậy?"

      Gregory bắn cho Kate tia nhìn cáu giận. muốn bày tỏ cảm xúc với trai. hoàn toàn biết tại sao, chỉ chắc phần vì gặp Anthony những ngày qua.

      Nhưng còn hơn thế.

      Nó chỉ là, phải điều mà người muốn chia sẻ với trai mình. Đặc biệt khi người đó còn giống người cha hơn là người .

      nên đề cập đến...

      Nếu thành công...

      Well, muốn gia đình biết tường tận chuyện này.

      Nhưng thành công. Tại sao phải nghi ngờ bản thân chứ?
      Hơi sớm, khi mà tiểu thư watson vẫn coi như rầy rà nho . cần phải có kết quả chắc chắn.

      có lý gì – khi mà tình bạn của họ nảy nở - lại nghi ngờ bản thân.

      Kate phớt lờ tức giận của Gregory. "Em rất thích thú khi biết điều gì đó." với chồng.

      "Đặc biệt là khi muốn biết."

      Anthony quay sang Gregory. "Em có chắc là em muốn cưới ai đó trong đám kia?"

      "Chắc chắn phải người kia," Gregogy trả lời.

      "Mặc dù, đôi khi lại là như thế kia." Mặt Kate hơi chuyển sang chọc tức khi tới cái gọi là "kia", nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, quay lại phía Anthony và , "Cậu ấy định dành tình cho – " phe phẩy tay như xua ý kiến ngu ngốc. "Oh, đừng bận tâm, em nghĩ em cho đâu."

      Tuyên bố của hơi đáng ngờ. Gần như có ý rằng giấu lâu đâu. Gregory chắc là muốn thế nào hơn – muốn Kate giữ bí mật cho mình hay muốn bị Anthony làm cho rối tung.

      "Xem có đoán được ," Kate lém lỉnh cười với Anthony.

      "Điều đó khiến buổi tối của có cái để nghĩ."

      Anthony quay sang trừng trừng nhìn Gregory. "Đó là ai?"

      Gregory nhún vai. luôn đứng về phía Kate để chống lại trai mình. " ra khác nào em cướp mất cơ hội được suy nghĩ của ."

      Anthony lẩm bẩm, "Tự cao tự đại"

      Gregory thấy buổi tối nay có vẻ sắp bắt đầu. Khách khứa bắt đầu xuất , và trong khoảng giờ, phòng khiêu vũ tràn ngập những tiếng rì rầm trò chuyện, cười cợt. Mọi người có vẻ bạo dạn hơn khi đeo mặt nạ, và những lời bỡn cợt trở nên khiếm nhã, những trò đùa tục tĩu hơn.
      Và những tiếng cười... khó để diễn tả chính, chỉ là, nghe lạ. Trong khí có nhiều vị hớn hở hơn. Mọi thứ trở nên kích động, như thể những vị khách bằng cách nào đó biết rằng đêm nay là đêm để phiêu lưu. Tha hồ đập phá.

      Bởi vì sáng mai, ai biết là tại ai. Gregory thích đêm như thế này.

      Tuy thế, đến khoảng chín rưỡi, cảm thấy chán ngán. quả quyết, nhưng gần như chắc rằng tiểu thư watsom có ở đây. Thậm chí với cái mặt nạ, cũng khó mà che giấu được tung tích của mình. Tóc của quá lấp lánh, quá thanh tao trong ánh nến mà ai sánh kịp.
      như quý Lucinda... ta chẳng khó gì để trà trộn vào đám đông. Mặc dù những lọn tóc sẫm màu của rất dễ thương, nhưng chẳng có gì bất ngờ, độc đáo cả. nửa số tóc phụ nữ có kiểu tông màu đó. liếc nhìn phòng khiêu vũ.

      Khá đấy, phải nửa. Nhưng dưới phần tư.

      cau mày. Tiểu thư watson có thể xuất sau. Là vị khách từ đầu, ấy phải vượt qua những đoạn đường bùn lầy hoặc những con ngựa tập tễnh hoặc chờ đợi trong hàng dài xe ngựa chen chúc để tới được cửa vào.

      thể mong là muốn tới sớm cùng lúc với , nhưng chắc chắn thể muộn quá giờ được. Quý Lucinda thể tha thứ cho chậm trễ đó. ta thuộc loại đúng giờ. Như thế rất tốt. Còn thói lề mề mè nheo, bực mình. mỉm cười tư lự. ta phải lại đó. Quý Lucinda giống Kate hơn, hoặc ít nhất ta giống như thế, nếu có cơ hội. Thông minh, chính chắn, chỉ hơi ranh mãnh.

      Rất hài hước. Giỏi thể thao, đúng như thế. Nhưng cũng chưa tìm thấy giữa đám khách. Hoặc ít nhất là nghĩ thế. dám chắc. nhìn thấy vài quý với mái tóc na ná , nhưng ai có vẻ là . Người di chuyển giống – quá nặng nề, thậm chí lết ì ạch. Người cùng chiều cao. quá chênh lệch, chỉ vài inches thôi. Nhưng dám . Đó phải . phải ở chỗ nào cùng tiểu thư watson. khá chắc về điều đó. Tiểu thư watson thể gặp rắc rối gì khi ở bên quý Lucinda.

      Dạ dày sôi lên, quyết định từ bỏ việc tìm kiếm để dành thời gian bồi bổ dinh dưỡng.
      Kate, như mọi khi, chu đáo chọn những đồ ăn tuyệt hảo đủ để các vị khách gặm nhấm suốt buổi tiệc. tiến thẳng tới những khay đựng sandwhich - chúng giống những cái ăn hôm tới đây, và cực kỳ thích. Mười cái có thể tạm đủ. Hmmm. nhìn thấy những quả dưa chuột – phí nếu ăn. Pho mát – , phải cái nhìn thấy. Có lẽ là –

      "Ngài Bridgerton?" Quý Lucinda. nhận ra giọng đó bất cứ nơi nào. ngó quanh. Đúng là , đắc thắng.

      đứng cạnh người mang mặt nạ vàng đáng . chắc chắn là chưa nhìn thấy nó tối nay. Mắt mở to, có thể nhận thấy sau tấm mặt nạ, màu xanh xám trong mắt . tự hỏi như thế nào nếu mắt tiểu thư watson cũng có màu đó, thay vì màu xanh lá.

      "Là , đúng ?"

      "Làm sao biết được?" quay lại.

      nháy mắt. "Tôi . Chỉ là tôi biết thế." Môi hé mở, chỉ vừa đủ để lộ ra những chiếc răng trắng, và , "Tôi là Lucy. Lucinda."

      "Tôi biết," lẩm bẩm, vẫn nhìn vào miệng . Chiếc mặt nạ kia? Che phủ phía khuôn mặt, khiến cho phần hở phía dưới trở nên quyến rũ hơn. Gần như là mê hoặc. Làm sao mà trước đây nhận thấy cái cách khóe môi hơi cong lên? Hoặc những nốt tàn nhan mũi . Có tất cả bẩy nốt. Chính xác là bẩy, xếp thành hình ovan, ngoại trừ nốt cuối cùng, nhìn như Ireland vậy, thế.

      " có vẻ đói?" hỏi.

      chớp mắt, ngừng nhìn .

      tới những chiếc sandwich. "Những miếng giăm bông ngon mắt. Cả dưa chuột nữa. Tôi hoàn toàn thích sandwich dưa chuột – chẳng thể thỏa mãn với chúng được dù tôi cũng thích gặm nhấm chút – nhưng mà khi có thêm chút pho mát mềm phết lên thay vì bơ còn hơn cả tuyệt diệu."

      dừng lại và nhìn , hơi nghiêng đầu chờ đáp lại. Và mỉm cười. thể thêm gì. Có điều gì đó thú vị kỳ lạ khi nghe huyên thuyên về đồ ăn như đứa trẻ. với tay lấy miếng Sandwich dưa chuột vào đĩa.

      "Với lời giới thiệu như thế," , "làm sao tôi có thể từ chối?"

      "Giăm bông cũng rất ngon, nếu thích dưa chuột." lần nữa, như mọi khi. Luôn muốn mọi người vui vẻ. Thử . Và nếu bạn thích, hãy thử cái này và cái này và cái này và cái này. Nếu có điều gì phải, tôi ở đây. bao giờ vậy, tất nhiên, nhưng biết là thế.

      nhìn xuống đĩa ăn. "Tôi hi vọng chúng bị trộn hết vào nhau."

      nhìn vẻ trêu chọc. "Xin lỗi?"

      "well," tiếng well rào đón và sau đó là lời giản thích tận tình. " có nghĩ là tốt hơn nếu để riêng từng loại sandwich? Để mỗi loại vào đĩa riêng của nó? Như thế, khi tìm được cái thích, biết chính xác nơi để tìm những cái tương tự. Hoặc" – trông tràn trề sinh khí, cứ như thể vừa tấn công vào vấn đề mang tầm vóc xã hội vĩ đại – " nếu đây là cái nữa. Đoán xem."

      vẫy tay về phía cái đĩa. "Thậm chí khi còn cái sandwich giăm bông nào còn lại trong cả chồng bánh kia. Và chẳng biết nên bới tung tìm nó. Như thế trông bất lịch ."

      quan tâm tới ý kiến đó, và , " thích mọi thứ ngăn nắp trật tự đúng ?"

      "Oh, đúng vậy," cảm khái. "Tôi thích thế."

      Gregory cân nhắc về lối sống vô tổ chức của mình. quẳng giầy vào tủ quần áo, vứt giấy mời vung vãi khắp nơi...Năm ngoái, cho người thư ký của mình nghỉ việc tuần để về thăm cha ốm. Và khi người đàn ông khốn khổ đó trở lại, gã gần như ngất xỉu trong đống giấy tờ lung tung phèng bàn Gregory.

      Gregory nhìn thái độ nghiêm chỉnh của quý Lucinda và cười thầm. có thể khiến hóa điên trong chưa đầy tuần.

      " có thích sandwich ?" hỏi.

      cắn miếng bánh, "Dưa chuột?"

      "Cực kì say đắm," lẩm bẩm. "Tôi tự hỏi, thức ăn có thể làm say đắm?" nuốt trọn miếng sandwich.

      "Tôi chắc." gật đầu lơ đãng, sau đó , "Giăm bông rất ngon."

      Họ lặng lẽ dạo bước ra khỏi phòng khiêu vũ. Các nhạc công chơi điệu waltz, và váy của các quý phấp phới căng phồng như những quả chuông bằng lụa khi thực những vòng xoay. Hình ảnh đó khiến cho màn đêm cũng trở nên sống động với năng lượng bất diệt.

      Có điều gì đó xảy ra đêm nay.

      Gregory chắc chắn thế. Cuộc đời của ai đó thay đổi. Nếu may mắn, đó có thể là . Hai tay trở nên nhộn nhạo. Cả chân nữa.

      muốn di chuyển, muốn làm điều gì đó. muốn đặt cuộc đời mình trong guồng quay, để tìm ra và nắm lấy giấc mơ của mình.

      muốn di chuyển. thể đứng mãi như thế.

      " có muốn nhảy ?" định mời. Nhưng quay lại, và Lucy đứng ngay cạnh , lời bỗng tuôn ra. Mắt sáng rỡ. Ngay cả sau chiếc mặt nạ, cũng có thể thấy vui thích của .

      "Có," , gần như thở dài khi thêm vào, "Tôi rất thích nhảy."

      cầm tay và dẫn tới sàn nhảy.
      Bản waltz đến đoạn xoay vòng, và họ nhanh chóng bắt được nhịp nhảy. Nó như cuốn bay, hòa họ lại làm . Gregory chỉ phải đặt tay lên eo , và chuyển động, chính xác như mong đợi.

      Họ xoay tròn, quấn lấy nhau, khí táp lên mặt khiến họ phá lên cười. hoàn hảo. Đến nín thở. Như thể nhạc chảy dưới da họ và điều khiển họ. Và hơn thế nữa. Rất nhanh. Rất rất nhanh.

      nhạc dừng, họ vẫn đứng bên nhau, tay vẫn đặt vai nhau, vẫn ngập chìm trong những khúc nhạc tắt.

      "Oh, tuyệt vời," quý Lucinda , đôi mắt sáng ngời. Gregory buông tay và cúi chào .

      " bạn nhảy tuyệt đỉnh, quý Lucinda. Tôi biết thế mà."

      "Cảm ơn, tôi – " đột ngột nhìn .

      " ?"

      "Tôi – " Tại sao lại thế? định thế.

      " duyên dáng," cuối cùng , dắt rời khỏi sàn. Duyên dáng hơn tiểu thư watson, thế, mặc dù cảm giác đó là do Lucy về khả năng nhảy của tiểu thư watson.

      "Trong cách ," thêm, khi mà có vẻ định thắc mắc về câu . muốn đẩy vấn đề này xa thêm nữa.

      "Oh." Môi động đậy. Chỉ chút thôi. Nhưng vừa đủ. Và nó kích động có vẻ hạnh phúc. nhận ra rằng hầu như mọi người làm thế. Họ tỏ ra thích thú, hoặc hoan nghênh, hoặc tự mãn. Quý Lucinda tỏ ra hạnh phúc. thích như thế hơn.

      "Tôi tự hỏi biết Hermione đâu rồi?" , nhìn quanh.

      " với ấy sao?" Gregory hỏi, vẻ ngạc nhiên.

      "Có. Nhưng sau đó chúng tôi gặp Richard. tôi mời ấy nhảy. ," nhấn mạnh, " phải vì tôi ấy. ấy chỉ đơn thuần là tỏ ra lịch . Đó là điều mà bất cứ ai cũng làm với bạn của em mình."

      "Tôi có bốn chị em ," nhắc .

      "Tôi hiểu." nhưng sau đó, chợt nhớ ra. "Tôi nghĩ tiểu thư watson biết nhảy."

      " ấy . Nhưng Richard biết điều đó. ai biết cả. Trừ tôi. Và ." nhìn vẻ khẩn khoản. "Làm ơn đừng cho ai. Tôi cầu xin . Hermione mất thể diện."

      "Miệng tôi khâu kín," hứa.

      "Tôi đoán họ tìm thứ gì để uống." Lucy , nghiêng đầu để cố nhìn sang phía bàn để nước chanh.

      "Hermione kêu nóng. Đó là cách lẩn tránh thích của . Nó luôn thành công khi có ai đó mời nhảy.

      "Tôi nhìn thấy họ," Gregory , nhìn theo hướng mắt .

      " thấy đâu." quay lại nhìn , khẽ lắc đầu.

      "Tôi biết sao tôi lại nhìn ra đó. Lâu rồi mà."

      "Quá lâu để uống hớp nước?"

      lắc đầu.

      ". Hermione có thể cầm cốc nước chanh cả tối nếu ấy cần phải thế. Tôi chỉ nghĩ là Richard đủ kiên nhẫn."

      Gregory dám cá là trai vui lòng mất tất cả để có cơ hội ngắm tiểu thư watson khi uống nước, nhưng chẳng nên thuyết phục Lucy làm gì.

      "Tôi đoán họ quyết định dạo chút." Lucy vẻ hờ hững. Nhưng Gregory lập tức nhận thấy lo lắng.

      "Ra ngoài ư?" nhún vai.

      "Tôi nghĩ thế. Họ ràng ở trong phòng khiêu vũ này. Hermione thể bị lẫn vào đám đông. Tóc ấy, biết đấy."

      " khôn ngoan khi tách riêng như thế, có nghĩ vậy ?" Gregory nhấn mạnh.
      Quý Lucinda nhìn như thể nhận thấy bồn chồn trong giọng .

      "Khó mà ở mình với nhau được," . "Có ít nhất hai tá người ở ngoài đó. Nhìn qua cửa là thấy."

      Gregory phải cố gắng để giữ được vẻ nghiêm chỉnh. ràng là muốn tìm tiểu thư watson, ngay ngay, trước khi ấy trở thành mục tiêu của thứ gì đó thể thay đổi. thể thay đổi.
      Jesus!

      Cuộc đời có thể đổi hướng chỉ trong khắc.

      Nếu tiểu thư watson biến cùng trai Lucy...

      Rồi ai đó bắt gặp họ...

      kích động bùng nổ trong , tức giận, ghen tuông, bực mình vô cùng.

      Tiểu thư watson có thể gặp nguy hiểm...hoặc có thể .

      Có thể ấy sẵn lòng với ý định của Fennsworth... , , đời nào.

      cố kìm lại.

      Tiểu thư watson nghĩ ấy gã Edmonds lố bịch cơ mà.

      ấy sẵn lòng với Gregory hay Ngài Fennsworth.

      Nhưng lỡ trai Lucy chiếm lấy cơ hội nào đó mà bỏ lỡ?
      đau đớn, chèn ép như khẩu đại bác nóng rực trong lồng ngực – cảm giác này, xúc động này, chết tiệt...khủng khiếp...khốn khiếp...

      "Ngài Bridgerton?" Kinh tởm. là kinh tởm.

      "Ngài Bridgerton, có chuyện gì vậy?" dịch đầu vài inch để đối diện với quý Lucinda, nhưng kể cả thế,phải lúc mới nhận ra khuôn mặt . Mắt đầy lo lắng, môi mím băn khoăn.

      " trông có vẻ khỏe."

      "Tôi ổn." gầm gừ.

      "Nhưng – "

      "Ổn," gay gắt ngắt lời.

      co rúm lại. "Tất nhiên rồi."

      Fennsworth làm gì? biến mất cùng tiểu thư watson? vẫn non nớt bên cạnh các bá tước khác, vì Chúa, vừa mới ra trường và chưa đặt chân tới London.
      Còn Gregory ... well, già dặn hơn, thu hút hơn.

      thể chấp nhận chuyện này.

      "Có lẽ tôi nên tìm Hermione," Lucy , nhích dần ra xa.

      "Tôi có thể thấy là muốn ở mình hơn."

      "," thốt lên, cố tỏ ra lịch chút.

      "Tôi với . Chúng ta cùng tìm."

      " nghĩ thế là khôn ngoan à?"

      "Sao ?"

      "Tôi... biết." dừng lại, mở to mắt chằm chằm nhìn , cuối cùng thốt lên, "Tôi chỉ nghĩ như thế. Bản thân chỉ muốn về khôn ngoan trong việc Richard cùng Hermione."

      "Tự thể tìm kiếm được khắp nhà này."

      "Tất nhiên là ," , như thể ngu ngốc khi nghĩ thế.

      "Tôi định tìm quý bà Bridgerton."

      Kate? Lậy Chúa.

      "Đừng làm thế," nhanh. Có phần khinh thị, mặc dù có ý đó.

      ràng bị tổn thương bởi giọng cay nghiệp khi hỏi, "Và tại sao ?"

      nghiêng mình, hạ giọng van vỉ. "Vì nếu Kate tìm thấy họ, và họ làm gì đó phải, họ phải cưới nhau trong vòng 2 tuần. Nhớ lấy lời tôi."

      "Đừng lố bịch thế. Họ chẳng làm gì phải phép cả," rít lên, và lùi xa ,

      "Hermione bao giờ làm gì quá giới hạn," giận dữ tiếp "và Richard cũng vậy. ấy là trai tôi. trai tôi."

      " ta ấy," Gregory cách đơn giản.

      ". ấy. ."

      Lậy chúa. ấy như sắp nổ tung lên vậy.

      "Thậm chí nếu có," xỉ vả, "mà ra là có, ấy cũng bao giờ làm điều hổ thẹn đó. bao giờ. ấy . – "

      " ta cái gì cơ?"

      kìm chế. " ấy làm thế với tôi."
      Gregory thể tin là có thể ngây thơ đến thế.

      " ta nghĩ tới đâu, quý Lucinda ạ. Thực ra, tôi tin là ta chẳng mảy may nghĩ tới lấy lần."

      " kinh khủng khi phải thế." Gregory nhún vai. " ta . Vì thế, ta vô cảm với những người khác."

      "Oh, sao có thể thế được?" cãi lại.

      " cũng vô cảm như vậy sao?"

      "." cộc lốc, và bỗng nhận thấy hình như điều đó đúng.

      cố lấy lại tự chủ, như quý ông kinh nghiệm đầy mình.
      Quý Lucinda ném cho cái nhìn khinh khỉnh thiếu kiên nhẫn.

      "Richard ấy. Tôi với bao nhiêu lần rồi hả?"

      " nhầm rồi," thẳng. quan sát Fennsworth suốt hai ngày qua.
      quan sát cách ta nhìn tiểu thư watson. Cười phá lên với những trò đùa của . Say đắm đưa cho cốc nước mát. Hái bông hoa dại, gài lên tai . Nếu như thế gọi là Richard Abernathy đúng là người người ân cần, tận tâm, quảng đại bậc nhất trong lịch sử cánh mày râu.

      Và như người tuyệt vời – người luôn sẵn lòng kè kè bên cạnh bạn em – Gregory khẳng định rằng chẳng bao giờ tồn tại người chín chắn, tận tình đến mức đó.
      người thương em mình, rồi, nhưng chẳng có ai hi sinh hết mình cho lợi ích của bạn thân em mà lại có mưu cầu gì.
      Trừ khi đó là mối tình lâm li, thầm lặng, đòi hỏi gì.

      "Tôi nhầm," quý Lucinda , vẻ rất quả quyết.

      "Tôi tìm Lady Bridgerton."

      Gregory nắm lấy cổ tay .

      "Đó là sai lầm nghiêm trọng"

      giật mạnh tay, nhưng buông ra.

      "Đừng coi tôi như trẻ con thế," rít lên.

      " hề. Tôi chỉ khuyên ."

      Miệng hé mở. Run rẩy.

      Gregory chìm đắm trong hình ảnh đó, tan biến hết mọi bực bội trước đó.

      " thể chịu nổi ," , lấy lại tự chủ.

      nhún vai. "Thỉnh thoảng."

      " dối."

      "Thôi được, quý Lucinda."

      nheo mắt nhìn , "Tôi muốn chuyện với chút nào nữa."

      "Mãi mãi?"

      "Tôi tìm Lady Bridgerton," tuyên bố.

      "Em tìm chị à? Có việc gì vậy?"

      Đó là giọng cuối cùng mà Gregory muốn nghe thấy trong đời. quay lại. Kate đứng trước mặt hai người, nhíu mày chăm chú nhìn.

      ai mở lời.

      Kate liếc nhìn tay Gregory, vẫn siết chặt cổ tay quý Lucinda. vội vàng buông ra.

      "Có điều gì đó tôi nên biết chăng?" Kate hỏi, giọng pha trộn hoàn hảo giữa thẩm phán và vị chủ nhà.

      Gregory chợt nhớ rằng chị dâu có thể xuất quỷ nhập thần khi muốn.

      Quý Lucinda – tất nhiên – ngay lập tức.

      "Ngài Bridgerton cảm thấy Hermione gặp nguy hiểm."

      Thái độ của Kate thay đổi lập tức. "Nguy hiểm? Ở ngay đây?"

      "," Gregory gầm gừ, mặc dù đó chính là điều nghĩ – tôi giết .

      Quý Lucinda thêm. "Tôi nhìn thấy ấy lúc rồi." bực tức tiếp. "Chúng tôi đến cùng nhau, nhưng là từ tiếng trước."

      Kate liếc nhìn ra ngoài cửa. " ấy cỏ thể ở ngoài vườn? Khá nhiều người tản bộ ra đó."
      Quý Lucinda lắc đầu. "Tôi thấy ấy. Tôi xem ngoài đó rồi."

      Gregory gì. Ánh mắt bừng bừng sát khí.

      Và tất nhiên, có thể gì để dừng được chuyện này chứ?

      " ở ngoài sao?" Kate .

      "Tôi thấy có điều gì bất ổn cả," quý Lucinda . "nhưng ngài Bridgerton rất lo lắng."

      "Cậu ta?" Kate quay sang nhìn cậu.

      "Tại sao vậy?"

      "Chúng ta có thể sau được ?" Gregory gầm gừ.

      Kate lập tức gạt bỏ và nhìn sang Lucy "Tại sao cậu ta phải lo lắng?"

      Lucy ngậm tăm. Và sau đó khẽ , "Tôi nghĩ ấy cùng trai tôi."

      Kate tái mặt . " tốt chút nào."

      "Richard làm gì vô phép cả," Lucy khăng khăng. "Tôi thề đấy."

      " ta ấy," Kate .

      Gregory im lặng. chiến thắng chưa bao giờ kém ngọt ngào như thế. Lucy hết nhìn Kate tới Gregory, đầy hoang mang.

      "," thầm . ", chị nhầm rồi."

      "Tôi nhầm." Giọng Kate đầy nghiêm trọng. "Và chúng ta phải tìm ra họ. Nhanh chóng."

      Kate quay lại và lập tức sải bước tới cửa. Gregory theo sau, những bước chân dài nhanh chóng đuổi kịp.

      Quý Lucinda như đóng băng trong giây lát, rồi nhanh chóng rượt theo họ.

      " ấy làm gì chống lại Hermione," nài nỉ.

      "Tôi chắc đấy." Kate dừng lại. Nhìn quanh.

      Bộ mặt chính trực của Lucy đượm buồn, cảm thấy như trong giây phút này, bớt ngây thơ trong suy nghĩ và Kate, hối tiếc vì gây ra chấn động cho Lucy.

      "Có thể ta phải," Kate vội . Bắt buộc phải . Kate định thế, những từ ngữ xa lạ thốt ra.

      " ta có thể – chị – " Gregory chợt trông thấy khoảnh khắc nhận ra điều đó. Mắt , nao núng, nhưng chưa bao giờ xám đến thế. cú đánh.

      "Chúng ta phải tìm họ." Lucy thâm. Kate gật đầu, và cả ba họ lặng lẽ rời khỏi phòng.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 10
      Hân hoan trong tình – nhưng phải là với nam nhân vật chính và nữ nhân vật chính của chúng ta.

      Lucy theo sau Lady Bridgerton và Gregory trong hành lang, cố gắng đẩy lùi những âu lo lớn lên trong . Bụng quặn lên, hơi thở bất ổn. Và tâm trí sao xóa được những điều đó. cần tập trung vào vấn đề trước mắt. biết cần toàn tâm tìm kiếm, nhưng vô cùng phân tâm – choáng váng, hoang mang và thể thoát khỏi cảm giác về những điềm báo khủng kiếp.

      Điều mà hiểu. có muốn Hermione lấy trai mình ?

      phải vừa với ngài Bridgerton rằng kết hợp đó, dù thể, là rất tuyệt vời?
      Hermione có thể là chị dâu , và Lucy thể tưởng tượng nổi điều gì phù hợp hơn. Nhưng, vẫn thấy... thoải mái. Có lẽ là thoáng tức giận nữa. Cả xấu hổ nữa. Tất nhiên. Bởi vì chẳng có lý gì lại phải tức giận vì điều đó.

      "Chúng ta nên chia nhau ra tìm," ngài Bridgerton khi họ vừa rẽ qua mấy góc phòng. thanh của
      trận Masked ball lùi xa dần. giật mạnh chiếc mặt nạ, hai quý làm theo, cầm theo ba cây đèn để rọi sáng hành lang tù mù.

      Lady Bridgerton lắc đầu.

      "Chúng ta thể làm thế. Cậu thể tự tìm ra họ được," với .

      "Tôi dám nghĩ tới việc bỏ lại tiểu thư watson với hai quý ông độc thân." đếm xỉa tới phản ứng của ta, Lucy nghĩ.

      "Và ấy thể mình." Lady Bridgerton tiếp tục, đánh mắt về phía Lucy. "Tối tăm. Vắng vẻ. Những quý ông đeo mặt nạ, vì Chúa. Làm thế ổn chút nào."

      "Tôi còn biết đường nữa." Lucy thêm. Đây quả là căn nhà lớn. Dù ở đây gần tuần, nhưng nghi là thậm chí chưa nhìn thấy dù chỉ nửa.

      "Chúng ta vẫn với nhau," Lady Bridgerton khẳng đinh.

      Ngài Bridgerton như muốn nổi khủng lên, nhưng cố gắng kìm lại. "Tốt thôi. Nhưng đừng lãng phí thời gian nữa."

      sải chân bước, những bước chân dài khiến hai người phụ nữ dễ bắt kịp. giật mạnh
      những cánh cửa và thèm đóng lại khi bỏ , sục sạo tìm kiếm phòng tiếp theo. Lucy lếch thếch theo , cố tìm ở những phòng phía bên kia hành lang.

      Lady Bridgerton cũng lao nhanh về phía trước để tìm.

      "On!" Lucy nhảy dựng lên, đóng vội cửa vào.

      "Thấy họ rồi hả?" ngài Bridgerton hỏi gấp gáp.

      Cả và Lady Bridgerton lao về phía .

      "," Lucy , đỏ bừng mặt. húng hắng. "Người khác."

      Lady Bridgerton rên rỉ. "Lậy Chúa. Làm ơn đừng đó là quý chưa chồng."

      Lucy hé miệng, nhưng phải vài giây sau mới thốt lên được, "Tôi biết. Những cái mặt nạ, chị biết đấy."

      "Họ vẫn đeo mặt nạ?" Lady Bridgerton hỏi.

      "Họ kết hôn. phải là với nhau." Lucy rất rất muốn biết tại sao lại đoán ra như thế, nhưng thể giải thích được, và ngoài ra, ngài Bridgerton lập tức làm xao lãng bằng việc lao tới trước và giật mạnh cánh cửa.

      phụ nữ ré lên, sau đó là giọng nam đầy tức giận, thốt ra những từ mà Lucy dám nhắc lại.

      "Xin lỗi," ngài Bridgerton cằn nhằn.

      "Cứ tiếp tục nhé." đóng cửa.

      "Morley," tuyên bố, "và vợ của winstead."

      "Oh" Lady Bridgerton thốt lên, miệng há hốc ngạc nhiên. "I have no idea"

      "Chúng ta có nên làm gì đó ?" Lucy hỏi.

      Chúa ơi, có những người ngoại tình cách chưa tới 10 bước.

      "Đó là việc của winstead." Mr. Bridgerton cáu kỉnh.

      "Chúng ta phải giải quyết vấn đề của mình ."

      Lucy vẫn chôn chân tại chỗ khi bước , bước dài dọc hành lang.

      Lady Bridgerton liếc nhìn cánh cửa, nhìn như thể muốn mở nó ra và hé nhìn vào, nhưng cuối cùng thở dài và theo em chồng.

      Lucy nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cố gắng nghĩ xem điều gì luẩn quẩn trong đầu .
      cặp bàn – bàn, Chúa ơi – sốc quá, nhưng còn có gì đó khác khiến buồn bực. phải cảnh đó. chỗ khác. cảnh khác. Dường như là ký ức lóe lên. Điều đó là gì?

      "Em chứ?" Lady Bridgerton gọi.

      "Vâng," Lucy trả lời, thêm, " sốc quá, chị biết đấy. Em cần lấy lại tinh thần chút."
      Lady Bridgerton nhìn thông cảm và gật đầu, rồi tiếp tục tìm kiếm, kiểm tra phòng ở bên trái hành lang.

      nhìn thấy gì? Có người đàn ông và người đàn bà, tất nhiên, và cái bàn như . Hai cái ghế, màu hồng. chiếc sofa, sọc vằn.

      cái bàn cuối phòng, lọ hoa...Những bông hoa. Thế đấy. biết chúng ở đâu. Nếu như sai và mọi người khác đúng, và trai phải lòng Hermione, chỉ có duy nhất nơi mà dẫn ấy tới để thuyết phục thay đổi tình cảm. Vườn cam.

      Ở phía bên kia tòa nhà, khá xa phòng khiêu vũ. Kín đặc, chỉ có cam, mà còn rất nhiều hoa. vườn cây nhiệt đới tráng lệ như vậy hẳn tiêu tốn của Lord Bridgeton kha khá. Những bông phong lan thanh nhã. Lác đác những bông hồng. Cả những bông hoa dại khiêm nhường khước từ chăm sóc chỉn chu ở đây.

      Dưới ánh trăng, còn đâu lãng mạn hơn nữa. Còn đâu mà trai dễ chịu hơn nữa. ấy hoa. Luôn luôn thế, ấy có khả năng đáng ngưỡng mộ về việc nhớ tên các loài hoa, cách hệ thống. luôn hái vài bông, huyên thuyên những thông tin chi li – bông này chỉ nở dưới ánh trăng, bông này phải mang từ châu Á tới.

      Lucy đôi khi thấy chán ngắt với những điều đó, nhưng có thể thấy điều đó đôi khi cũng lãng mạn.

      nhìn khắp hành lang. Nhà Bridgerton dừng lại chuyện với nhau, qua dáng điệu có vẻ nội dung trao đổi khá gay gắt.

      Chẳng phải tốt nhất người tìm thấy họ là ? mình, cùng Bridgerton nào hết?
      Nếu Lucy thấy họ, có thể cảnh báo họ và ngăn chặn thảm họa. Nhưng nếu Hermione muốn cưới ...well, đó là lựa chọn của ấy, chẳng còn việc phải làm.
      Lucy biết đường tới vườn cam. Chỉ mất vài phút thôi. thận trọng bước về phía phòng khiêu vũ. Cả Gregory và Lady, chẳng ai để ý tới .

      Sáu bước lẹ làng tới góc cua. Và sau đó – liếc nhanh qua hành lang – rời khỏi tầm nhìn của họ. Và chạy. cầm váy và chạy như bay, ít nhất là, nhanh hết mức có thể trong bộ nhung nặng chịch.

      biết bao lâu nữa chị em nhà Bridgerton nhận ra vắng mặt của , và trong khi họ còn chưa biết dự định của , nghi ngờ gì về việc họ có thể tìm ra .

      Tất cả những gì Lucy phải làm là tìm ra Hermione và Richard đầu tiên. Nếu thấy họ, cảnh báo họ, có thể đẩy Hermione ra ngoài và thuyết phục để mình và Richard với nhau.

      có nhiều thời gian, nhưng có thể làm được điều đó. biết là có thể.

      Lucy trở lại đại sảnh, chầm chậm bước hết mức có thể để băng qua. Có vài người hầu, vài người khách tới muộn, thể tránh được ngờ vực nếu chạy băng băng.
      lẩn vào hành lang phía tây, trượt qua góc và chạy tiếp. Phổi như nổ tung, da đổ mồ hôi ướt nhẹp cả váy. Nhưng chậm bước. Nó xa đây. có thể làm được. biết có thể.

      phải thế. Và sau đó, ngạc nhiên, ở đó, cánh cửa dẫn ra vườn cam.

      Tay đặt lên núm cửa. định xoay nó. Nhưng thay vào đó, lại dừng lại bối rối. Mắt nhức nhối, cố gắng đứng vững, nhưng lại càng hoang mang.

      Cảm giác này như hữu, xô mạnh vào , khiến phải bám vào tường.

      Chúa tôi, muốn mở cánh cửa này. muốn nhìn thấy họ. muốn biết họ làm gì, muốn biết như thế nào và tại sao. muốn điều đó, bất cứ là gì. muốn mọi thứ trở lại nguyên vẹn như ba ngày trước. thể trở lại như thế được sao? Chỉ ba ngày thôi. Ba ngày, và Hermione vẫn Mr. Edmonds, điều thực có vấn đề gì cho đến tại, và Lucy muốn vẫn là – vẫn là chính mình, hạnh phúc và tin tưởng, và chỉ phải đối mặt với lễ đính hôn của .

      Tại sao mọi thứ phải thay đổi? Cuộc đời của Lucy được thu xếp hoàn hảo theo hướng đo. Mọi người đều có vị trí của mình, sắp đặt hoàn hảo, và phải suy nghĩ mệt đầu về bất cứ điều gì.

      phải quan tâm tới việc tình là gì và như thế nào, và có ý đồ bí mật nào với bạn thân của , và đám cưới của chỉ là dự định mơ hồ trong tương lại, và hạnh phúc.
      hạnh phúc. Và muốn mọi thứ quay lại.

      nắm chặt lấy núm cửa, cố xoay nó, nhưng tay dịch chuyển. hoang magn vẫn tồn tại, phong tỏa sức lực của , chộp lấy ngực . thể tập trung. thể suy nghĩ. Và chân bắt đầu run lên. Oh, Chúa, chuẩn bị ngã. Ngay tại hành lang, chỉ cách mục tiêu vài inch, chuẩn bị ngã gục xuống sàn.

      Và sau đó – "Lucy!" đó là Mr. Bridgerton, và chạy tới chỗ , đúng lúc ngã. ngã. Ngã ở vườn cam.

      tới đúng lúc, nhưng lại đứng đờ ra trước cửa. Như con ngốc, đưng đây, tay núm cửa.

      "Chúa ơi, nghĩ gì vậy?" nắm lấy hai vai , và Lucy nghiêng về phía . muốn ngả vào và quên .

      "Tôi xin lỗi," thào. "Tôi xin lỗi." biết mình xin lỗi vì điều gì, nhưgn cứ lặp lặp lại mãi.

      " nên đứng đây mình," , giọng khác lạ. Khàn đặc.

      "Lũ đàn ông uống say. Họ lợi dụng mặt nạ để - " rơi vào im lặng.

      Và sau đó – "Họ còn là chính mình nữa."

      gật đầu, cuối cùng ngẩng lên nhìn . Và nhìn thấy . Chỉ nhìn . Khuôn mặt trở nên thân thương với . Dường như biết tất cả mọi chi tiết, từ những lọn tóc xoăn mảnh mai của tới vết sẹo xíu gần tai trái.

      im lặng. Thở. phải như thông thường, nhưng thở. Chậm hơn, im lìm hơn.

      "Tôi xin lỗi." lại thế, bởi biết phải gì khác.

      "Chúa tôi," chửi thề, ngắm nhin khuôn mặt với ánh mắt van nài, "có chuyện gì với vậy? ổn chứ? Có phải ai đó – "

      buông lơi tay, điên cuồng nhìn quanh. "Ai làm điều này?" hối hả. "Ai làm – "

      "," Lucy lắc đầu.

      " phải tại ai cả. Là tự tôi thôi. Tôi – tôi muốn tìm ra họ. Và tôi nghĩ nếu tôi – well, tôi muốn – Và sau đó tôi – và sau đó tôi tới đây, và tôi – "

      Gregory đảo mắt tới cánh cửa vườn cam.

      "Họ ở đây ư?"

      "Tôi biết," Lucy thú .

      "Tôi nghĩ vậy. Tôi thể - "
      Nỗi sợ hãi cuối cùng cũng tan dần, hầu như còn, dĩ nhiên, bây giờ điều đó xem ra còn hơi ngớ ngẩn. thấy mình ngu ngốc. đứng ở đây, trước cửa, và chẳng làm gì cả. Chẳng gì cả.

      "Tôi thể mở cửa," cuối cùng thầm. Bởi vì phải với . thể giải thích điều đó – thậm chí hiểu – nhưng phải với chuyện gì xảy ra. Bởi vì tìm thấy . Và khiến mọi chuyện chệch khỏi dự định.

      "Gregory!" Lady Bridgerton phá tan bầu khí, mà thực tế là đâm sầm vào họ, hổn hển thở.

      "Lady Lucinda! Tại sao ổn chứ?"

      Giọng đầy vẻ lo lắng tới mức Lucy tự hỏi biết trông thấy gì. tái nhợt . thấy mình bé, quả có thế, nhưng có điều khuôn mặt khiến Lady Brigerton nhìn lo lắng tới mức đó.

      "Em ổn." Lucy , mừng là ấy thấy trong hoàn cảnh mà Mr.Bridgerton gặp.

      "Chỉ hơi chóng mặt chút. Chắc tại em chạy nhanh quá. ngốc quá! Em xin lỗi."

      "Khi chúng tôi quay lại em bỏ – " Lady Bridgerton nghiêm khắc nhìn , nhưng lông mày nhăn lại lo âu, và mắt đầy ân cần. Lucy muốn khóc. Chưa từng có ai nhìn như thế. Hermione quý mến , và Lucy cảm thấy rất dễ chịu với điều đó, nhưng ánh mắt này khác. Lady Bridgerton lớn hơn quá nhiều – chỉ chênh mười tuổi, hoặc có thể là mười lăm – nhưng cái cách ấy nhìn...Giống như người mẹ vậy. Chỉ thoáng thôi.

      Lady Bridgerton tiến nhanh về phía và đặt cánh tay lên vai , kéo ra xa Gregory, người cuối cùng cũng thu tay về.

      "Em có chắc là em ổn ?" hỏi.

      Lucy gật đầu.

      "Bây giờ em ổn mà."

      Lady Bridgerton dò xét nhìn Gregory. gật đầu. Lucy hiểu thế nghĩa là sao.

      "Tôi nghĩ họ ở trong vườn cam," , hiểu tại sao trong giọng mình lại có vẻ - cam chịu và lấy làm tiếc.

      "Tốt lắm," Lady Bridgerton , ưỡn mình tiến về phía cánh cửa.

      " có gì cả, đúng ?" Lucy lắc đầu. Gregory đứng im.

      Lady Brigerton hít sâu và đẩy cánh cửa ra. Lucy và Gregory lập tức tiến lại gần. Nhưng vườn cam rât tối, chỉ có ánh trăng rọi qua những ô cửa sổ.

      "Damn."

      Cằm Lucy co lại ngạc nhiên. chưa từng nghe người phụ nữ chửi thề bao giờ. Cả ba đứng khựng lại chốc lát, và sau đó Lady Bridgerton tiến về phía trước và gọi to, "Lord Fennsworth! Lord Fennsworth, làm ơn hãy trả lời. Ngài có ở đây ?"

      Lucy định gọi tên Hermione nhưng Gregory vội lấy tay bịt miệng .

      "Đừng," thầm bên tai . "Lỡ có ai khác ở đây. Chúng ta muốn họ phát ra rằng chúng ta kiếm hai người kia."

      Lucy gật đầu, thấy mình ngây ngô. nghĩ mình phần nào hiểu biết về thế giới xung quanh, nhưng trong vài ngày nay, càng ngày càng thấy hiểu biết của mình là quá ít, quá ít.

      Mr. Bridgerton tiến sâu vào trong phòng.

      dừng lại và chống tay lên hông, đảo mắt nhìn kỹ khắp vườn cam.

      "Lord Fennsworth!" Lady Bridgerton gọi to lần nữa. Lần này họ nghe thấy tiếng xột xoạt. Rất khẽ thôi. Và chậm chạp. Như thể ai đó cố mình. Lucy tiến lại phía tiếng động, nhưng có ai ở đó. Có lẽ là con gì đó. Có vài con mèo tại Aubrey Hall. Chúng ngủ ở những chuồng cạnh cửa bếp. Nhưng có thể có con nào đó lạc vào vườn cam. Chắc là con mèo. Nếu là Richard, ấy phải tiến đến khi bị gọi tên chứ. nhìn Lady Bridgerton, xem phải làm gì tiếp. Nữ tử tước nhìn em chồng, điều gì đó và chỉ tay về phía tiếng động. Gregory gật đầu, khẽ khàng tiến lại, những sải chân dài băng qua căn phòng với tốc độ đáng kinh ngạc, cho đến khi – Lucy thở hắt ra. Trong chớp mắt, Gregory nhảy xổ tới, kêu đánh huỵch và lầm bầm "Tôi tóm được rồi!"

      "Oh ." Lucy bưng tay lên che miệng.

      Mr.Bridgerton đè nghiến ai đó dưới sàn, tay tóm vào cổ người dấu mặt.

      Lady Bridgerton lao về phía họ, và Lucy, nhìn theo, cuối cùng mới động đậy được và chạy tới.
      Nếu đó là Richard – oh, làm ơn phải ấy – phải tìm thấy ấy trước khi Mr.Bridgerton giết ấy mất.

      "Để...tôi..."

      "Richard!" Lucy ré lên inh tai. Đúng là giọng ấy rồi. thể lẫn được. Nhân vật nằm dưới sàn vườn cam vặn vẹo, và có thể thấy mặt ta.

      "Lucy?" nhìn vẻ kinh ngạc.

      "Oh, Richard." Giọng đầy thất vọng.

      " ấy đâu?" Gregory hối thúc.

      "Ai ở đâu cơ?" Lucy như đổ bệnh. Richard giả vờ biết.

      biết quá . dối.

      "Tiểu thư watson," Gregory gầm gừ.

      "Tôi biết â – " tiếng ùng ục thoát ra khỏi cổ họng Richard.

      "Gregory!" Lady Bridgerton túm lấy tay .

      "Dừng lại!"

      khẽ nới tay.

      "Có thể ấy ở đây," Lucy .
      biết phải vậy, nhưng dù gì đó có lẽ là cách tốt nhất để cứu vãn hoàn cảnh.

      "Richard hoa. Luôn luôn. Và ấy thích tiệc tùng."

      "Đúng thế"Richard hổn hển.

      "Gregory," Lady Bridgerton ,

      "Để ấy đứng dậy "

      Lucy quay mặt lại, và đúng lúc đó nhìn thấy. Phía sau Lady Bridgerton. Màu hồng. Chỉ lóe lên. mảnh ràng. Hermione mặc màu hồng. Nhưng ở đây tối quá. Lucy mở to mắt. Có thể chỉ là bông hoa. Có rất nhiều loại hoa màu hồng. quay lại nhìn Richard. Nhanh. Rất nhanh.
      Mr. Bridgerton nhìn thấy đầu xoay quanh.

      " nhìn thấy gì?" hối thúc.

      " có gì"

      Nhưng tin . buông Richard ra và tiến tới chỗ nhìn, nhưng Richard lăn sang bên và tóm lấy cổ chân . Gregory hét lên và ngã dúi xuống, nhanh chóng trả miếng, túm lấy áo Richard và ấn mạnh đầu xuống sàn.

      "Đừng!" Lucy khóc, lao tới.

      Chúa tôi, họ giết nhau mất.

      Đầu tiên Mr.Bridgerton chiếm thượng phong, rồi tới Richard, rồi lại tới Mr.Bridgerton, thể được ai thắng, họ cứ thụi nhau liên hồi.
      Lucy muốn tách họ ra, nhưng thế quá nguy hiểm cho . Cả hai bọn họ giờ như hai con thú, chẳng còn kiêng kị ai nữa.

      Có thể Lady Bridgerton ngăn được họ. Đây là nhà chị ấy, và chị ấy phải có trách nhiệm về các vị khách. Chị ấy có uy quyền để giải quyết vụ này, nhiều hơn tất cả những gì có thể huy động.

      Lucy quay đầu lại "Lady Br – "

      thanh bốc hơi khỏi cổ họng . Lady Bridgerton còn ở chỗ ấy vừa đứng. Oh .
      Lucy vặn vẹo điên cuồng.

      "Lady Bridgerton? Lady Bridgerton?"

      Ngay sau đó chị ấy xuất , tiến tới chỗ Lucy, băng qua những tán cây, tay chị choàng lầy Hermione. Tóc Hermione rối bù, váy vóc nhàu nhĩ và bẩn, và – lậy Chúa cao – ấy hình như khóc.

      "Hermione?" Lucy thầm. Có chuyện gì xảy ra vậy? Richard làm gì? Hermione im lặng lúc. Nhìn trống rỗng, tay buông thõng, như thể quên mất Lady Bridgerton nắm tay .

      "Hermione, có chuyện gì?" Lady Bridgerton buông tay, và Hermione như nước trào ra ngoài đập.

      "Oh, Lucy," khóc, giọng chới với như lao ra phía trước.

      "Mình rất tiếc." Lucy đứng vững, ôm lấy . Hermione bám lấy như đứa trẻ khiến Lucy trong chốc lát biết phải làm gì với . Tay rã rời, như thuộc về vậy. nhìn qua vai Hermione, hướng xuống sàn nhà. Hai người đàn ông cuối cùng ngừng thọi nhau, nhưng cũng chẳng quan tâm nữa.

      "Hermione?" Lucy lùi lại, để nhìn vào mặt bạn mình.

      " xảy ra chuyện gì?"

      "Oh, Lucy," Hermione . "Tớ bối rối quá."

      tiếng sau, Hermione và Richard chính thức đính hôn.

      tiếng sau, Hermione và Richard chính thức đính hôn. Lady Lucinda quay trở lại bữa tiệc, phải bởi vì có thể tập trung vào bất cứ cái gì hay bất cứ ai , mà là bởi vì Kate muốn như vậy.

      Gregory say rồi. Hoặc cuối cùng cũng cố gắng hết sức để đạt đến điều đó.

      ngờ rằng buổi tối đem đến cho vài đặc ân . thực tế là băng ngang qua Lord Fennsworth và Miss Watson khi họ ở cùng nhau. Bất kể điều gì họ làm – và Gregory vận dụng hết toàn bộ năng lượng của mình để tưởng tượng ra điều đó – họ cũng dừng lại khi Kate kêu to tên của Fennsworth.

      Thậm chí bây giờ mọi người vẫn nghĩ nó như trò khôi hài vậy. Hermione lời xin lỗi, sau đó Lucy cũng xin lỗi, tới lượt Kate lời xin lỗi, điều mà dường như là khác thường so với tính cách của cho đến khi kết thức câu của mình bằng, " nhưng cả hai người, cho đến thời điểm tại, phải dàn xếp cái đám cưới."

      Fennsworth trông vui sướng, tên láo xược khó chịu, và sau đó ta trơ tráo gửi đến Gregory nụ cười chiến thắng.

      Gregory muốn đá vào gối ta như mấy quả bóng.

      Việc đó khó lắm.

      Chắc nó chỉ như tai nạn thôi. Thực là vậy. Họ vẫn đứng sàn, bị mắc vào bế tắc. Hoàn toàn là họp lý nếu rằng đầu gối bị trượt.

      Nhanh lên nào.

      Cho dù tình huống có là thế nào, Fennsworth cũng càu nhàu và đổ sụp xuống. Gregory sấn đến phía bên kia của bá tước, nới lỏng cái siết của mình, và di chuyển đến chân ta.

      "Tôi rất xin lỗi," với những người phụ nữ. "Tôi định làm ta sợ".

      Và điều đó là hiển nhiên rồi. Miss Watson xin lỗi với – sau khi xin lỗi Lucy trước nhất, và sau đó là Kate, rồi tới Fennsworth, mặc dù có Chúa biết là tại sao, bởi vì ràng chiến thắng tối nay.

      " cần thiết phải xin lỗi." Gregory sắc nhọn.

      ", nhưng tôi ..." trông khón khổ, nhưng Gregory quan tâm thêm nữa.

      "Tôi khoảng thời gian tốt đẹp ở bữa ăn sáng," với . "Tôi chỉ muốn biết điều đó."

      Tại sao? Tại sao lại như vậy? Có phải nghĩ rằng điều đó làm cho cảm thấy khá hơn?

      Gregory gì cả. trao cho cái gật đầu, và sau đó bước . Những người còn lại có thể tự luận ra các chi tiết. chẳng có gì liên qua đến cặp đôi mới đính hôn kia, có trách nhiệm gì với họ hoặc cũng chẳng có gì ưu tiên cho họ. chẳng quan tâm khi nào hoặc làm thế nào mà hai gia đình thông báo tin tức đó.

      Đó phải là điều quan tâm. phải.

      Vì vậy rời . Và yên vị với chai brandy.

      Và bây giờ ở đây. Trong phòng làm việc của trai , uống rượu của ấy, tự hỏi địa ngục rốt cuộc là gì. Giờ đây đánh mất Miss Watson, điều đó là ràng. Trừ phi dĩ nhiên là có ý định bắt cóc .

      Đó là điều làm. Tất nhiên rồi. có thể kêu thét lên như tên ngốc trong suốt cuộc hành trình. Chưa kể đến vấn đề là khả năng trao những gì cho Fennsworth. Ồ, và Gregory phá hủy danh tiếng của chính mình. Là vậy đấy. người bắt cóc quí , đặc biệt là quí đó đính hôn với bá tước – mà có thể trông đơi tên tuổi ta bị ảnh hưởng.

      tự hỏi là Fennsworth gì để có mình với ta.

      tự hỏi Hermione có ý gì khi bị xao động.

      tự hỏi họ có mời đến đám cưới hay .

      Humm. Có lẽ có. Lucy khăng khăng mời mà, phải vậy ? là người cực kỳ nguyên tắc. Hơn hết đó cũng là đức tính tốt.

      Vậy bây giờ là gì nào? Sau bao nhiêu năm sống mục đích gì đáng để, để đợi đợi đợi tất cả các mảnh ghép của cuộc đời vào đúng chỗ của nó, nghĩ rằng cuối cùng cũng hiểu ra. tìm thấy Miss Watsion and sẵn sàng tiến lên và chinh phục.

      Thế giới trở nên sáng sủa và tốt đẹp và lấp lánh với những hứa hẹn.

      Ồ, tốt thôi, thế giới trở nên sáng sủa và tốt đẹp và lấp lánh với hứa hẹn trước đó. Sau cùng trở nên hạnh phúc. Trong thực tế, thực có ý chờ. thậm chí chắc là muốn tìm dâu của sớm như vậy. Chỉ là bởi vì biết rằng tình đích thực có tồn tại có nghĩa là muốn ngay tức .

      bằng lòng với tồn tại trước đó. Địa ngục, hầu hết đàn ông dùng đến răng nanh để đạt được chỗ đứng.

      phải với Fennsworth, dĩ nhiên.

      Tên khốn có lẽ mưu đến từng chi tiết cho đám cưới của mình.

      Tên kh...

      uống hết phần rượu của mình và rót them.

      Vậy điều đó có nghĩa là gì? Điều đó có nghĩa là gì khi bạn gặp người phụ nữ làm bạn quên cả cách để thở và ấy rời và cưới người đàn ông khác? định làm gì bây giờ?
      Ngồi và đợi cho đến khi phía sau của ai đó khác lại làm trở nêm say mê?

      uống thêm ngụm nữa. có nó với những cái cổ. Chúng có vẻ được đánh giá quá cao.

      ngồi ngã ra, đặt chân lên bàn làm việc của trai. Dĩ nhiên Anthony ghét điều đó, nhưng ấy đâu có ở trong phòng? ấy vừa khám phá ra người phụ nữ ấy hy vọng cưới ở trong vòng tay người đàn ông khác chứ? . Hơn thế nữa, khuôn mặt ấy cũng đâu có nhìn như bị quả thụi của bá tước trẻ đâu chứ?

      Dĩ nhiên là rồi.

      Gregory thận trọng sờ vào bên má trái. Và mắt phải.

      Ngày mai thể trông thu hút được nữa, chắc chắc là như vậy.

      Nhưng Fennsworth cũng nhỉ, hạnh phúc nghĩ.

      Hạnh phúc? hạnh phúc **? Ai nghĩ như vậy nhỉ?

      thở dài, cố gắng lấy lại điềm tĩnh. Chắc là do brandy rồi. Hạnh phúc nằm trong chương trình tối nay.

      Mặc dù ...

      Gregory đứng dậy. Chỉ là để kiểm tra thôi. Đó là cầu khoa học đấy chứ. có thể đứng ?

      có thể.

      Vậy có thể ?

      Có.

      Àh, nhưng có thể bước thẳng nhỉ?

      Hầu như là vậy.

      Humm. hẳn láu cá như nghĩ.

      có thể ra ngoài được. nên phí phạm thông minh vào tâm trạng tốt mong đợi.

      tiến về phía cánh cửa và đặt tay mình lên quả đấm. dừng lại, ngẩng đầu lên nghĩ ngợi.

      Chắc là do rượu brandy thôi. Thực vậy, còn cách nào khác để giải thích nữa.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 11
      Trong chương này, nhân vật chính của chúng ta làm điều chưa bao giờ dự định trước.

      trớ trêu của buổi tối vẫn chưa buông tha Lucy khi đường về phòng nghỉ của .

      mình.

      Sau hoang mang của Mr. Bridgerton đối với việc biến mất của Hermione... sau khi Lucy bị trách mắng vì tự mình chạy vào giữa bữa tiệc tối toàn những quí ông với giọng khàn khàn .. sau khi cặp đôi bị ép buộc phải đến việc đính hôn, vì lợi ích của Chúa – ai để ý thấy khi Lucy tháo bỏ chiếc mặt nạ hóa trang của mình.

      vẫn thể tin rằng Lady Bridgerton khăng khăng bắt quay lại bữa tiệc. ấy thực tế là lôi trở lại, đặt dưới quan tâm của ai đó hoặc người giám hộ của ai đó trước khi tìm mẹ của Hermione, người mà, được xem như là biết bất cứ điều gì về việc hay ho đợi bà.

      Và vì vậy, Lucy đứng ở góc phòng khiêu vũ như con ngốc, liếc nhìn đám khách còn lại, tự hỏi họ có thể nào nhận biết điều gì về những kiện diễn ra tối nay . đáng ngạc nhiên khi cuộc sống của ba con người có thể thay đổi hoàn toàn, và phần còn lại của thế giới lại vẫn diễn ra bình thường.

      , nghĩ, hơi buồn bã, thực tế là – bốn người, Mr. Bridgerton có thể được tính đến. Kế hoạch của cho tương lai được hoạch định khác hoàn toàn với những gì bắt đầu tối nay.

      Nhưng , tất cả những người còn lại đều trông hoàn toàn bình thường. Họ khiêu vũ, họ ăn những cái sandwich mà thậm chí vẫn còn được trộn lẫn trong những chiếc đĩa phục vụ.

      Đó là cảnh tượng kỳ lạ nhất. Có gì đó nên trông khác sao? có ai đó đến chỗ Lucy và , ánh mắt hơi trêu chọc – trông khác quá. **. Tôi biết rồi. mới vừa quyến rũ bạn thân nhất của .

      Dĩ nhiên là ai làm điều đó rồi, và khi Lucy bắt gặp ánh mắt mình trong gương, giật mình khi thấy rằng trông kho vẫn chẳng có gì thay đổi. Có lẽ có chút gì đó mỏi mệt, hơi tái, nhưng ngoài ra vẫn là Lucy như cũ.

      Tóc vàng, quá vàng. Mắt xanh, lần nữa, quá xanh. Khuôn miệng ngượng nghịu bao giờ giữ được hình thái như ý muốn, và cùng cái mũi khó tả với cùng bảy nốt tàn nhang, trong đó bao gồm cái gần ngay mắt ai khác ngoài để ý đến.

      Nó trông như nước Ireland vậy. biết tại sao nó cuốn hút , nhưng nó luôn như vậy.

      thở dài. chưa bao giờ đến Ireland, và hy vọng rằng bao giờ đến. Điều đó dường như ngu ngốc khi nó đột ngột làm buồn phiền, bởi chưa bao giờ muốn đến Ireland.

      Nhưng nếu có muốn, hỏi Lord Haselby rồi, phải vậy ? Nó khác biệt là mấy nếu so với việc hỏi chú Robert để được phép làm, tốt thôi, bất cứ cái gì, nhưng bằng cách nào đó ....

      lắc đầu. Thế là đủ rồi. Buổi tối đủ kỳ lạ, và giờ ở trong tâm trạng kỳ lạ, mắc kẹt giữa phòng khiêu vũ với toàn những người lạ vây quanh.

      ràng những gì cần làm là về giường ngủ.

      Và vì vậy, sau ba mươi phút cố tỏ ra là tự thưởng thức bữa tiệc, cuối cùng hiển nhiên là người giám hộ được giao phó chăm sóc cho cũng hiểu nhiều lắm đến phạm vi của nhiệm vụ. khó khăn để luận ra rằng, khi Lucy cố gắng chuyện với bà, bà liếc mắt qua mặt nạ của và kêu thét lên, "Nâng cằm lên, ! Tôi biết nhỉ?"

      Lucy quyết định là nên bỏ lỡ cơ hội đó, và vì vậy đáp trả, "Tôi xin lỗi. Tôi nhầm bà với người khác," và ra khỏi phòng khiêu vũ.

      mình.

      Thực , điều đó hầu như rất buồn cười.

      Hầu như vậy.

      Tuy nhiên, phải là con ngốc, và ngang dọc căn nhà trong tối đó đủ để biết rằng trong khi các vị khách tụ tập về phái đông và nam của phòng khiêu vũ, họ lại chẳng hề liều lĩnh về phía bắc, nơi ràng là có những phòng dành riêng cho gia đình. Thẳng thắn mà , Lucy nên về hướng đó, hơn nữa, sau những gì trải qua nhiều giờ trước đó, nghĩ xứng đáng để được về hướng đó.

      Nhưng khi đến hành lang dẫn đến phía bắc tòa nhà, nhìn thấy cánh cửa đóng kín. Lucy chớp mắt ngạc nhiên, chưa bao giờ chú ý đến cánh cửa này trước đây. ngờ rằng nhà Bridgerton thường để nó mở ra. Tim như rớt xuống. Chắc chắc là nó được khóa – Mục đích khi khóa cánh cửa là gì nếu nó phải là giữ cho mọi người tránh xa ra.

      Nhưng nắm đấm cửa xoay chuyển cách dễ dàng. Lucy đóng cánh cửa lại cẩn thận sau lưng , thực tế là như tan ra với khuây khỏa. thể đối mặt với việc trở lại bữa tiệc. chỉ muốn bò vào giường, cuốn tóc vào cái trùm đầu, nhắm mắt lại, và ngủ ngủ ngủ.

      Nghe như là thiên đường vậy. Và với may mắn, Hermione chưa thể quay lại được. Hoặc tốt hơn hết là, mẹ khăng khăng giữ lại trong phòng bà cho đến hết đêm.

      Đúng vậy, riêng tư nghe khá là hấp dẫn lúc này.

      Trời tối khi bước , và cũng yên lặng nữa. Sau phút, hoặc gần như vậy, mắt Lucy điều chỉnh cho phù hợp với bong tối lờ mờ. có đèn lồng hay nến soi sang lối , nhưng vài cánh cửa để lại hình bình hành thảm. bước chậm rãi, và với kiểu cách khoan thai, mỗi bước chân được tính toán kỹ lưỡng và có mục đích, như thể giữ thăng bằng đường thằng hẹp vậy, căng ra về phía bên phải của căn phòng.

      , hai ...

      gì thoát ra khỏi trật tự. tuần tự đếm bước chân mình. Và luôn luôn là vậy các bậc thang. từng ngạc nhiên khi học và nhận ra rằng mọi người làm như vậy.

      .. . ba, bốn ...

      Thấm thảm trông như chỉ có màu trong ánh trăng, nhưng Lucy biết rằng hình thoi lớn có màu đỏ, và cái hơn có màu vàng. tự hỏi nếu như được vàng sao nhỉ.

      ... năm, sáu ...

      Hoặc chỉ màu đỏ thế nào. Màu đỏ có vẻ dễ dàng hơn. Đây phải là buổi tối để tự thử thách mình. ...

      ... bảy, tám, ch....

      "Oomph!"

      tông vào cái gì đó. Hoặc lạy Chúa, ai đó. nhìn xuống, theo dõi những hình thoi màu đỏ, và nhìn thấy ... nhưng chẳng phải là ai đó nên nhìn thấy mới phải chứ?

      Hai bàn tay mạnh mẽ giữ lấy cánh tay và giúp trấn tĩnh. Và sau đó – "Lady Lucinda?"

      đông cứng lại. "Mr Bridgerton?"

      Giọng nghe thấp và mượt mà trong bong tối. "Bây giờ đây lại là ngẫu nhiên nhỉ."

      cẩn thận tự mình thoát khỏi cảnh lúng túng – chộp lấy tay để giữ cho khỏi ngã – và bước lùi lại. trông rất to lớn trong phạm vi của căn phòng. " làm gì ở đây?" hỏi.

      trao cho nụ cười khả nghi. " làm gì ở đây?

      " về ngủ. Hành lang này dường như là lối tốt nhất," giải thích, sau đó thêm vào với biểu hài hước, "trong tình trạng có người hộ tống".

      vểnh đầu lên. Nhăn trán. Chớp mắt. Và cuối cùng: "Đó là từ?"

      Vì lý do nào đó nó làm mỉm cười. Chính xác phải môi , mà là ở sâu bên trong, nơi nó có thể được tính đến. "Tôi nghĩ vậy," đáp, "nhưng thực , tôi thể bị làm phiền".

      mỉm cười yếu ớt, sau đó nghiêng đầu về phía căn phòng mà mới vừa rời khỏi. "Tôi ở tron văn phòng của trai. Để nghiền ngẫm."

      "Nghiền ngẫm?"

      " chút nghiềm ngẫm về tối nay, muốn vậy chứ gì?"

      "Vâng". nhìn quanh căn phòng. Chỉ phòng trường họp có ai đó khác ở quanh đây, thậm chí khi khác chắc chắn là chẳng có ai cả. "Tôi nên ở đây mình với ."

      nghiêm trang gật đầu. "Tôi cũng muốn phá vỡ cuộc đính hôn về nguyên tắc của ".

      Lucy nghĩ về điều đó. "Ý tôi là sau những gì xảy ra với Hermione và ..." Và sau đó dường như bằng cách nào đó nó trở nên vô tình nếu điều đó ra. "Ồ, tôi chắc là biết mà".

      "Thực vậy".

      nuốt xuống, sau đó cố gắng làm nó xuất như thể là nhìn thấy mặt để thấy rằng có buồn .

      chỉ chớp mắt, rồi nhún vai, và biểu của có vẻ ...

      Thờ ơ?

      cắn vào môi. , thể thế được. đọc nhầm phản ứng của rồi. người đàn ông . với vậy mà.

      Nhưng đây đâu phải việc của . Điều này phải được tự nhắc nhở thường xuyên (để thêm lời cho vào việc thu thập nhanh chóng của ), nhưng nó là vậy. Nó phải là việc của . chút nào cả.

      Ồ, ngoại trừ những phần về trai bạn thân nhất của . ai có thể rằng điều đó liên quan đến . Nếu nó chỉ là về Hermione, hoặc chỉ là Richard, cũng có cuộc tranh cãi rằng nên nhúng mũi vào, nhưng đây là về cả hai bọn họ - ồ, ràng là có liên quan.

      Vì nó liên quan đến Mr. Bridgerton, tuy nhiên..., phải việc của .

      nhìn . Cổ áo mở ra, và có thể nhìn thấy phần của phần da nơi mà biết rằng nên nhìn.

      . !. Việc. Của . phải nó.

      "Được rồi," , làm hỏng tông giọng quả quyết với cơn ho chủ ý. cơn. cơn ho. Đặt dấu chấm hết cách lơ đãng với: "Tôi nên ".

      Nhưng điều đó vuột ra khỏi giống như là .. Ồ, nó vuột ra khỏi giống như là cái gì đó khác chắc chắn thể đánh vần được bằng hai mươi sáu chữ cái của tiếng . Có thể ngôn ngữ Cyrillic làm được. Hoặc cũng có thể là ngôn ngữ Hebrew.

      " ổn chứ?" thắc mắc.

      "Hoàn toàn ổn," hổn hển, sau đó nhận ra rằng vừa quay lại nhìn vào điểm nào đó thậm chí phải cổ . Nó có vẻ là ngực đúng hơn, điều này có nghỉa là điểm nào đó hoàn toàn phù hợp.

      kéo mắt mình chỗ khác, sau đó ho lần nữa, lần này là có mục đích. Bởi vì phải làm điều gì đó. Hoặc là mắt trở lại chỗ mà chúng nên ở đó.

      nhìn , hầu như trong quan tâm nghiêm nghị, như nhận ra. "Tốt hơn chứ?"

      gật đầu.

      "Tôi vui sướng".

      Vui sướng? Vui sướng? Điều đó có nghĩa là gì?

      nhún vai. "Tôi ghét những gì xảy ra."

      "Tôi nên ", thốt lên.

      " nên."

      "Tôi thực nên ."

      Nhưng chỉ đứng đó.

      nhìn cách lạ lùng. Mắt thu hẹp – phải theo cách giận dỗi mọi người hay kết hợp với cách liếc mắt, mà là như thể khó khăn nghĩ về cái gì đó.

      Nghiền ngẫm. Đúng rồi. nghiền ngẫm. Như .

      Ngoại trừ rằng nghiền ngẫm về .

      "Mr Bridgerton?" do dự hỏi. phải biết rằng nên để tâm đến khi ràng biết về .

      " có uống . Lady Lucinda?"

      "Uống? Xin lỗi?"

      trao nụ cười e lệ nửa vời. "Brandy. Tôi biết nơi tôi cất những thứ tốt nhất".

      "Ồ". Lạy trời. ", dĩ nhiên là rồi."

      " chút thôi", lẩm bẩm.

      "Tôi thực thể", them vào, bởi vì, tốt thôi, cảm thấy phải giải thích với .

      Thậm chí dĩ nhiên rằng phải là người thích uống rượu.

      Và dĩ nhiên là biết điều đó.

      nhún vai, "Chẳng biết tại sao tôi lại hỏi nữa".

      "Tôi nên ", .

      Nhưng chẳng di chuyển.

      tự hỏi brandy có vị thế nào nhỉ.

      tự hỏi nếu muốn biết sao.

      " trải qua bữa tiệc thế nào?" hỏi.

      "Bữa tiệc?"

      "Chẳng phải bị ép buộc quay lại sao?"

      gật đầu, nheo mắt. "Đó là đề nghị cứng rắn."

      "Ah, vì vậy chị ấy lôi ."

      Trước ngạc nhiên của Lucy, mỉm cười. "Gần đúng đấy. Và tôi có mặt nạ của mình, điều đó làm tôi bị mắc kẹt lại chút."

      "Như cái nấm?"

      "Như ...?"

      nhìn vào áo và gật đầu với màu sắc của nó. " cái nấm màu xanh."

      liếc nhìn mình và sau đó nhìn lại . "Mr Bridgerton, có say vậy?"

      rướn người với nụ cười láu cá và hơi ngớ ngẩn. nâng bàn tay lên, giơ ngón cái và ngón trỏ tạo thành khoảng cách khoảng inch giữa chúng. "Chỉ ít thôi".

      nhìn nghi ngờ. " chứ?"

      nhìn xuống những ngón tay mình với cái nhíu mày, sau đó nới khoảng cách giữa chúng ra thêm inch nữa. "Ồ, có lẽ là chừng này."

      Lucy biết nhiều lắm về đàn ông hay về tật thích uống, nhưng biết đủ về cả hai thức để có thể hỏi, " phải nó luôn giống vầy sao?"

      "". nhướng mày lên và nhìn xuống mũi . "Tôi luôn luôn biết chính xác lượng rượu tôi uống".

      Lucy biết phải gì về điều đó.

      " Nhưng biết đấy, tối nay tôi chắc chắn." Và giọng nghe có vẻ ngạc nhiên vì điều đó.

      "Ồ." Bởi ở thời điểm ăn lưu loát nhất trong tối nay.

      cười.

      Dạ dạy quặn lại kỳ cục.

      cố gắng mỉm cười trở lại. biết rằng nên .

      Vì vậy tự nhiên thôi, di chuyển.

      Đầu hất về phía và tỏ ra trầm ngâm, và nó cho thấy rằng làm chính xác cái điều làm – nghiền ngẫm. "Tôi nghĩ." chậm rãi, " về những kiện tối nay..."

      rướn người tới trước mong đợi. Tại sao người ta lại luôn dùng cái tong giọng thầm như thế khi về điều gì đó có ý nghĩ nhỉ? "Mr Bridgerton?" thúc khủy tay, bời vì giờ chỉ nhìn vào bức vẽ treo tường.

      Môi xoắn lại. " phải là nghĩ tôi nên tỏ ra hơi buồn sao?"

      Môi há ra ngạc nhiên. " buồn **?" Sao điều này lại có thể nhỉ?

      nhún vai. " nhiều như tôi nên thế, cho dù là tim tôi thực tế là ngừng đập kể từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy Miss Watson."

      Lucy mỉm cười.

      Đầu ngẩng thẳng trở lại, và nhìn vào và chớ mắt – cái nhìn sáng hoàn toàn, như thể vừa chợt rút ra kết luận hiển nhiên nào đó. " Đó là lý do tại sao tôi cho là do brandy.

      "Tôi hiểu." có ý đó, dĩ nhiên rồi, nhưng còn có thể gì nữa đây? " .. ** .. chắc chắc trông có vẻ buồn."

      "Tôi vượt qua," giải thích.

      " còn buồn nhiều nữa chứ?"

      nghĩ về điều đó. "Ồ, tôi vẫn vượt qua nó."

      Và Lucy cảm thấy phải xin lỗi. Điều mà biết là hơi buồn cười, bởi có gì là lỗi của cả. Nhưng nó im đậm trong , là cần phải có lời xin lỗi cho mọi chuyện. thể giúp gì được. muốn tất cả mọi người được hạnh phúc. luôn luôn như vậy. luôn luôn nguyên tắc như thế này. cách có trật tự hơn.

      "Tôi xin lỗi vì tin về chuyện trai tôi," , "Tôi biết. Thực đấy, tôi biết."

      nhìn xuống , và mắt trông tử tế. chắc khi nào nó xảy ra như vậy, bởi vì trước đó chút, trông cợt nhã và thờ ơ. Nhưng bây giờ .. trông rất khác.

      "Tôi biết là biết," . "Và cần phải xin lỗi."

      "Tôi giật mình khi chúng ta tìm thấy họ cũng như vậy."

      "Tôi giật mình nhiều lắm," . Rất thanh lịch, như thể cố tha thứ cho cảm giác của . Làm cảm thấy mình hẳn là người ngu ngốc khi nhìn thấy điều hiển nhiên đó.

      gật đầu. ", tôi ngờ rằng . nhận ra cái gì xảy ra, và tôi ." Và thực , cảm thấy như người ngốc nghếch. Sao mà hoàn toàn nhận thấy gì? Đó là Hermione và trai , vì Chúa. Nếu ai đó nhận ra thiên truyện lãng mạng, nó phải là .

      khoảng dừng – khoảng ngừng ngượng ngập – và sau đó , "Tôi ổn thôi."

      "Ồ, dĩ nhiên ," Lucy yên lòng. Và sau đó cảm thấy vững dạ, bởi là đáng và bình thường để là người cố gắng làm cho mọi thứ trở nên đúng đắn. Đó là những gì làm. phấn khích. phải chắc chắc mọi người được hạnh phúc và thoải mái.

      là như vậy đó.

      Nhưng sau đó hỏi - ồ, tại sao hỏi điều đó – "Còn cũng vậy chứ?"

      gì.

      "Ổn", phân tích. " ổn" – dừng lại, sau đó nhún vai – "ổn chứ?"

      "Dĩ nhiên", , hơi nhanh chút.

      nghĩ là xong, nhưng sau đó , " chắc chứ? Bởi trông hơi ...."

      nuốt xuống, chờ đợi cách thoải mái cho nhận định của .

      " ...sụp đổ." kế thúc.

      "Ồ, tôi quá ngạc nhiên," , vui mừng khi có được câu trả lời. "Và vì theo tự nhiên tôi bị mất bình tĩnh." Nhưng nghe thấy chút cà lăm trong giọng , và tự hỏi là cố thuyết phục ai trong hai người bọn họ.

      chẳng gì.

      nuốt xuống. Nó thoải mái. thấy thoải mái, và phải tiếp tục , tiếp tục giải thích mọi chuyện. Và , "Tôi hoàn toàn chắc chắc điều gì xảy ra."

      vẫn chẳng gì.

      "Tôi cảm thấy chú .. Ngay đây này ..." Bàn tay đưa lên lồng ngực mình, đến điểm mà cảm thấy bị tê liệt. nhìn lên , cố van xin bằng ánh mắt rằng hãy gì đó, thay đổi chủ đề và kết thúc cuộc trò chuyện.

      Nhưng . Và im lặng buộc phải giải thích.

      Nếu chỉ hỏi câu, thậm chí từ gì đó thoải mái, phải với . Nhưng im lặng là quá lớn. Và phải bị lấy đầy.''

      "Tôi thể di chuyển," , thử kiểm tra lại những lời khi nó vừa ra khỏi môi . Nó như thể là bằng cách chúng ra, cuối cùng cũng xác nhận lại những gì xảy ra. "Tôi tiến đến cánh cửa, và tôi thể mở nó ra."

      ngước nhìn , tìm kiếm câu trả lời. Nhưng dĩ nhiên chẳng gì cả.

      "Tôi .. tôi hiểu tại sao tôi quá mất tinh thần." Giọng nghe như hơi thở, thậm chí bối rối. "Ý tôi là – đó là Hermione. Và trai tôi. Tôi – tôi xin lỗi vì nỗi đau của , nhưng tất cả đều xong rồi, thực . Điều đó tốt đẹp. Hoặc cuối cùng nó cũng nên thế. Hermione là chị dâu tôi. Tôi luôn luôn muốn cố ấy là chị tôi."

      "Họ tận hưởng mà." với nụ cười nửa miệng, và nó làm Lucy cảm thấy khá hơn. Nó ràng là làm được rất nhiều. Và nó cũng đủ để làm cho lời tuôn ra từ , lần này chút do dự, chút ngập ngừng.

      "Tôi thể tin nổi là họ lỉnh riêng với nhau. Họ nên gì đó. Họ nên với tôi rằng họ quan tâm tới ai đó khác. Tôi nên khám phá ra nó theo cách này. Điều đó đúng." túm lấy cánh tay và nhìn lên , mắt tha thiết và khẩn trương. "Điều đó đúng, Mr. Bridgerton. Nó đúng."

      lắc đầu, nhưng chỉ thoáng qua. Cằm hầu như ít di chuyển, giống như lưỡi cũng khi , "."

      "Mọi thứ thay đổi," thầm, và về Hermione nữa. Nhưng nó chẳng có nghĩa gì cả, ngoài trừ rằng muốn nghĩ về điều gì khác. nghĩ về nó. nghĩ về tương lai. "Tất cả thay đổi," thầm , "và tôi thể dừng nó lại."

      Bằng cách nào đó gương mặt trở nên gần hơn khi lại , "."

      "Điều đó là quá nhiều." thể dừng nhìn , thể dứt mắt ra khỏi , và vẫn thầm nó – "Điều đó là quá nhiều" – khi còn khoảng cách nào giữa họ nữa.

      Và môi ... chúng chạm môi .

      Đó là nụ hôn.

      bị hôn.

      . Lucy. lần đầu trong đời là . ở trung tâm thế giới của riêng . Đây là cuộc sống. Và nó xảy ra với .

      Đó là điều khác thường, bởi nó cảm thấy quá to lớn, quá thay đổi. Và khi nó chỉ giống như nụ hôn – mềm mại, chỉ cái chạm , quá nhanh đến hầu như chỉ cảm thấy nhồn nhột. cảm thấy cái chạm , cái rùng mình, tiếng leng keng nhàng trong lồng ngực . Cơ thể dường như sống động, đông cứng lại trong cùng khoảng thời gian, như thể sợ rằng chuyển động đúng cũng có thể làm nó tan biến .

      Nhưng muốn làm nó tan biến. Chúa giúp , muốn điều này. muốn khoảnh khắc này, và muốn có được ký ức này, và muốn ...

      chỉ muốn.

      Mọi thứ. Bất cứ thứ gì có thề nắm bắt.

      Bất cứ thứ gì có thể cảm nhận.

      Cánh tay vòng quanh , và rướn người, thở dài miệng khi cơ thể tiếp xúc với cơ thể . Nó là đây, nghĩ lờ mờ. Đây chính là nhạc. Đây là bản giao hưởng. Đây là mối xao xuyến. Hơn cả xao xuyến.

      Miệng trở nên khẩn trương, và mở ra cho , say sưa trong ấm áp của nụ hôn. Nó gợi cho , gợi đến tận tâm hồn . Tay ôm chặt hơn, chặt hơn, và cánh tay vòng quanh người , cuối cùng dừng lại ở giữa tóc và cổ áo.

      có ý chạm vào , cũng thậm chí nghĩ về nó. Tay dường như tự nó biết nơi nào để lần tới, làm sao để tìm ra , mang đến gần hơn. Lưng cong lại, và sức nóng tăng lên giữa nọ.

      Và nụ hôn cứ tiếp tục ... tiếp tục.

      cảm thấy nó trong dạ dày của mình. cảm thấy nó đến tận đầu ngón chân. Nụ hôn dường như diện ở mọi nơi, thấm qua làn da , thẳng vào linh hồn .

      "Lucy," thầm, môi cuối cùng cũng rời môi để tạo thành vệt nóng trải dài từ quai hàm tới tai .

      "Lạy Chúa tôi, Lucy."

      muốn gì, muốn làm gì để có thể phá vỡ khoảnh khắc này. biết nên gọi thế nào, thể chỉ đơn giản gọi Gregory, nhưng Mr. Bridgerton cũng còn phù hợp nữa.

      Bây giờ còn hơn là thế. Với còn hơn là thế.

      đúng trước đó. Mọi thức thay đổi. cảm thấy giống như cũ. cảm thấy ...

      Tỉnh ra.

      Cổ cong lại khi cắn dái tai , và rên rỉ - thanh mềm mại, rời rạc trượt khỏi môi nghe như khúc nhạc. muốn chìm vào trong . muốn trượt dài xuống cái thảm và lôi theo . muốn cảm nhận sức nặng của , sức nóng của , và muốn chạm vào muốn làm cái gì đó. muốn hành động. muốn trở nên cam đảm.

      di chuyển bàn tay mình lên tóc , nhấn chìm các ngón tay vào những sợi tóc như tơ. thốt ra tiếng rên, và thanh của giọng chỉ vừa đủ làm cho tim đập nhanh hơn. làm điều gì đó tuyệt diệu lên cổ – môi , lưỡi , răng biết là cái nào, nhưng trong số chúng đốt cháy .

      Môi di chuyển xuống phía cổ họng , làm râm ran ngọn lửa da . Và tay – chúng di chuyển. Chúng khum lấy , ép vào sát , và mọi thứ trở nên khẩn trương.

      còn điều gì mà muốn hơn nữa. Đây là những gì mà cần.

      Đây có phải điều xảy đến với Hermione ? ấy có hoàn toàn ngây thơ khi dạo với Richard và rồi sau đó ... điều này?

      Bây giờ Lucy hiểu nó. hiểu nó có nghĩ là gì khi muốn điều gì đó mà bạn biết là sai trái, cho phép nó xảy ra thậm chí khi nó có thể dẫn đến tai tiếng và ---

      Và sau đó về nó. cố gắng. "Gregory," thầm , thử gọi tên môi . Nó nghe như lời âu yếm, riêng tư, hầu như là có thể thay đổi cả thế giớ và tất cả mọi thứ vây quanh chỉ với từ đơn giản.

      Nếu gọi tên , có thể là của , và có thể quên mọi thứ còn lại, có thể quên ---

      Haselby.

      Lạy Chúa, đính hôn. Đó phải chỉ là điều tự hiểu nữa. Giấy tờ được ký. Và ...

      "," , ấn tay lên ngực . ", tôi thể."

      cho phép đẩy ra. quay đầu, sợ rằng có ai đó nhìn thấy . biết ... nếu nhìn thấy gương mặt ...

      muốn ốm. thể nào kháng cự lại.

      "Lucy," , và nhận ra rằng giọng cũng khó mà chịu nổi giống như gương mặt gây nên.

      "Tôi thể làm điều này." lắc đầu, vẫn nhìn . "Nó là sai trái."

      "Lucy." Và lần này cảm thấy những ngón tay cằm , dịu dàng nâng cằm lên đối mặt với .

      "Vui lòng cho phép tôi được hộ tống lên cầu thang," .

      "!". Nó trở nên quá to, và dừng lại, nuốt xuống cách thoải mái. "Tôi thể mạo hiểm điều đó," , cuối cùng cũng cho phép mắt gặp mắt .

      Đó là sai lầm. Cách nhìn – Mắt nghiêm nghị, nhưng còn hơn thế nữa. chút mềm mại, chút ấm áp. Và tò mò. Như thể... Như thể chắc nhìn thấy điều gì. Nhưng thể nhìn thấy chỉ lần đầu tiên.

      Chúa tôi, đó là phần mà thể chịu đựng nổi. chắc tại sao. Có thể bởi vì nhìn . Có thể bởi vì biểu của quá ... giống . Có thể là cả hai.

      Có thể nó chẳng thành vấn đề.

      Nhưng nó cùng làm hoảng sợ như nhau.

      "Tôi nản chí," , " an toàn của là trách nhiệm của tôi."

      Lucy tự hỏi điều gì xảy ra với say sưa đáng kể, với người đàn ông ngà ngà say mà chuyện lúc trước đây. giờ hoàn toàn là người khác hẳn. ai đó đầy trách nhiệm.

      "Lucy," , và đó hẳn là câu hỏi, nó giống lời nhắc nhở hơn. làm theo cách của trong chuyện này, và phải nhận thức nó.

      "Phòng tôi xa lắm," , cố gắng lần cuối cùng. "Thực đấy, tôi cần đến giúp đỡ của . Nó chỉ ở phía đầu cầu thang thôi mà."

      Và ở cuối hành lang và gần cái góc nhà, nhưng cần biết điều đó.

      "Tôi với lên cầu thang vậy."

      Lucy biết rằng tốt hơn nên tranh cãi. bới nghiêm khắc. Giọng nghe yên tĩnh, nhưng nó có chút sắc cạnh mà chắc chắn là nghe nó trước đây.

      "Và tôi đứng lại cho đến khi vào phòng mình."

      "Điều đó cần thiết."

      lờ . "Gõ cửa ba lần khi có làm vậy nhé."

      "Tôi định ..."

      "Nếu tôi nghe gõ, tôi lên cầu thang, và tự mình chắc chắc là ổn." xua tay, và khi nhìn tự hỏi là có phải cùng là người đàn ông như được sinh ra . Có tính cách độc đoán tiên liệu trước ở . tử tước tốt, quyết định, mặc dù chắc chắn là thích như thế. Thẳng thắn mà Lord Bridgerton làm sợ, mặc dầu mới chỉ cho thấy mặt dịu dàng, tôn sùng vợ con như hiển nhiên làm.

      Vẫn ...

      "Lucy."

      nuốt xuống và nghiến răng, ghét phải thừa nhận là dối. "Tốt thôi", bực tức. "Nếu muốn nghe tiếng tôi gõ cửa, nên đến đầu cầu thang."

      gật đầu và theo , tổng cộng là mười bảy bậc thang để lên cả thảy.

      "Tôi gặp vào ngày mai," .

      Lucy gì. cảm giác vậy là ngu ngốc.

      "Tôi gặp vào ngày mai," lập lại.

      gật đầu, bởi gì dường như đó là điều bắt buộc, và nhìn hấy làm cách nào mà tránh .

      muốn nhìn thấy . nên muốn vậy, và biết là nên làm điều đó, nhưng thể tự giúp mình.

      "Tôi nghi ngờ là chúng tôi rời ," . "Ý tôi là quay trở lại nhà chú tôi, và Richard ... Ồ, ấy cũng có chuyện cần phải có mặt ở đó."

      Nhưng lời giải thích của thay đổi được biểu của . Nét mặt vẫn cương quyết, mắt vẫn kiên quyết dán chặt vào làm rùng mình.

      "Tôi gặp vào sáng mai." lLà tất cả những gì .

      gật đầu lần nữa, và sau đó rời , nhanh như có thể mà phải thở trong khi chạy. vòng qua đóc đường và cuối cùng nhìn thấy phòng mình, chỉ cách ba cánh cửa nữa.

      Nhưng dừng lại. Ngay tại góc đường, chỉ vừa ra khỏi tầm nhìn của .

      gõ ba tiếng.

      Chỉ bởi vì có thể.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 12
      Trong chương này, chẳng có chuyện gì được giải quyết ổn thỏa hết.

      Khi Gregory ngồi ăn điểm tâm vào sáng hôm sau , Kate ở đó, nét mặt quyết tâm và mệt mỏi.

      "Chị xin lỗi", là câu đầu tiên khi kéo cái ghế bên cạnh .

      Điều gì kèm với lời xin lỗi này đây? tự hỏi. Họ trở nên quá nhạy cảm vào mấy ngày vừa qua.

      "Chị biết là em từng hy vọng .."

      "Chẳng có gì cả", cắt ngang, liếc nhanh vào thức ăn để ở phía bên kia của chiếc bàn. Cả hai ngồi xuống.

      "Nhưng .."

      "Kate", , thậm chí còn nhận ra giọng của chính mình. Giọng nghe già hẳn . Khó khăn hơn.

      im lặng, môi vẫn tách ra, như thể những lời định bị đông cứng lại ngay đầu lưỡi.

      "Chẳng có gì," lặp lại, và quay trở lại với đĩa trứng. muốn về nó, chẳng muốn nghe giải thích. Điều gì xảy ra cũng xảy ra rồi, và chẳng thể làm gì cho nó cả.

      Gregory chắc chắn là Kate làm gì khi tập trung vào đĩa thức ăn – có lẽ là nhìn quanh căn phòng, đánh giá xem liệu có người khách nào khác nghe được cuộc đối thoại của họ. Tất cả những gì nghe thấy là thỉnh thoảng cựa người ghế, thay đổi tư thế cách vô thức trong trạng thái kìm nén cố điều gì đó.

      chuyển sang miếng thịt lợn muối.

      sau đó – biết là thể nào giữ im lặng lâu hơn được nữa – "Nhưng có phải em ..."

      xoay người. Nhìn thẳng vào . Và mỗi từ.

      "Đừng".

      Trong thoáng, chẳng có biểu gì cả. Sau đó mắt mở to, và góc miệng nhếch lên. Chỉ chút. "Khi chúng ta gặp nhau em bao nhiêu tuổi nhỉ?" hỏi.

      Quỷ bắt . "Em biết", đáp cách thiếu kiên nhẫn, cố nhớ lại cái đám cưới của chị dâu và trai mình. Phải là nó là cả rừng hoa. Dường như bị hắt hơi cả tuần sau đó. "Có lẽ là mười ba. Hay mười hai?"

      nhìn cách hiếu kỳ. "Chị nghĩ là rất khó khăn khi người ta trẻ hơn so với trai mình quá nhiều".

      đặt cái nĩa xuống.

      "Anthony và Benedict và Colin – họ xếp thành hàng. Chị luôn nghĩ, giống như vịt vậy, mặc dù chị chẳng bao giờ ngốc đến nỗi thẳng ra. Và sau đó - ồ. Em và Colin cách nhau bao nhiêu tuổi?"

      "Mười tuổi".

      "Vậy sao". Kate dường như ngạc nhiên, điều mà thể chắc chắn khi chỉ nhìn thấy phần.

      "Colin và Anthony cách nhau sáu năm," tiếp tục, ngón tay đặt trán ra chiều suy nghĩ rất sâu. "Thực tế nhiều hơn chút. Nhưng chị đồ rằng họ hầu như làm thanh nhóm, với Benedict ở giữa."

      đợi.

      "Ồ, thành vấn đề," mạnh mẽ. "Cuối cùng mọi người đều tìm được chỗ của mình trong cuộc đời. Bây giờ ..."

      liếc nhìn kinh ngạc. Làm sao có thể thay đổi đề tài như vậy nhỉ? Trước đó chẳng có chút ý tưởng nào về việc về cái gì.

      "Chị cho là chị phải nhắc em về những kiện xảy ra tối qua. Sau khi em khỏi." Kate thở dài – gần như rên rỉ - lắc đầu. "Lady Watson có chút khó chịu vì con được giám sát chặt chẽ, mặc dù gần như vậy, là lỗi của ai chứ? Và bây giờ bà ta khó chịu vì mùa lễ hội của Miss Watson trôi qua trước khi bà ta có được cơ hội tiêu tiền vào tủ áo mới. Sau rốt, bởi vì nó phải như là ấy cuộc ra mắt đầu tiên bây giờ vậy."

      Kate dừng lại, đợi cho Gregory gì đó. Trán nhăn lại trong cái nhún vai , chỉ đủ để rằng gì để thêm vào trong cuộc trò chuyện.

      Kate đợi thêm giây nữa, rồi tiếp tục:" Lady Watson đến, gần như ngay lập tức khi được chỉ ra rằng Fennsworth tuy là bá tước, như lại khá trẻ".

      dừng lại, cong môi. " ta khá trẻ, phải ?"

      " trẻ hơn em bao nhiêu", Gregory , mặc dù tối hôm trước nghĩ Fennsworth thậm chí chỉ là đứa trẻ.

      Kate có vẻ muốn gì đó. "", chậm rãi, "điều đó khác. ta .. Ồ, chị biết. Mặc dù vậy ..."

      Tại sao lại cố thay đổi chủ đề khi mà bắt đầu đến những gì thực muốn nghe chứ?

      ".. lời hứa hôn được thực ", tiếp tục nhanh hơn, "và chị tin rằng tất cả các bên liên quan đều hài lòng".

      Gregory ngờ rằng được tính như là bên liên quan. Và lần nữa, cảm thấy bị kích động hơn cả những thứ khác. thích cảm giác bị hạ gục. Trong bất cứ hoàn cảnh nào.

      À, tất nhiên ngoại trừ trong săn bắn. mong ước bởi đầu hàng trong chuyện đó.

      Tại sao nó chẳng bao giờ xảy ra cho , thậm chí chỉ lần, rằng cuối cùng có thể có Miss Watson cho mình? chấp nhận rằng có thể khó khăn, nhưng với , nó xong rồi. Số mệnh định.

      thực tế là bắt đầu chinh phục . , ngạc nhiên thay, cười với . Cười. Chắc chắn rằng điều đó phải có ý nghĩa nào đó chứ.

      "Họ rời trong hôm nay", Kate , "Tất cả họ. Tất nhiên là riêng. Lady và Miss Watson rời để chuẩn bị cho đám cưới, và Quí ngài Fennsworth hộ tống em về nhà. Sau cùng, đó là lý do ta đến đây".

      Lucy. phải gặp Lucy.

      cố nghĩ đến .

      Và thu được kết quả lộn xộn.

      Nhưng ở đó, trong tất cả thời gian, quanh quẩn trong tâm trí , thậm chí trong cả lúc bị bối rối bởi việc vuột mất Lady Watson.

      Lady Lucinda. Thậm chí nếu hôn , vẫn là Lucy. Nó là chính . Nó hoàn toàn phù hợp với . Nhưng hôn . Và nó trở thanh huyền diệu.

      Nhưng hết, hề được mong đợi.

      Mọi thứ về nó đều làm ngạc nhiên., thậm chí cả cái rằng làm điều đó. Đó là Lucy. định hôn .

      Nhưng ở trong vòng tay . Và đôi mắt – có điều gì đó về đôi mắt ? nhìn lên , tìm kiếm điều gì đó.

      Tìm kiếm ở điều gì đó.

      chẳng có ý làm điều đó. Nó chỉ xảy ra. cảm thấy bị cuốn hút về phía , và khoảng cách giữa họ ngày càng lại...

      ở ngay đấy. Trong vòng tay .

      muốn tan chảy xuống sàn nhà, chìm vào trong bao giờ rời .

      muốn hôn cho đến khi cả hai tan ra thành từng mảnh bởi xúc cảm mạnh mẽ.

      muốn ...

      Ồ. Nếu đúng cũng muốn điều đó. Nhưng lúc đó cũng hơi say rồi.

      say lắm. Nhưng cũng đủ để nghi ngờ chính xác của những hành động của .

      giận dữ. Mất thăng bằng.

      Tất nhiên là phải vì Lucy, nhưng khá chắc chắn rằng nó làm hỏng xét đoán của .

      vẫn nên gặp . sinh ra quí . Người ta thể chỉ hôn ai đó mà kèm theo lời giải thích. Và nên xin lỗi, mặc dù thậm chí nó thực là những gì muốn làm.

      Nhưng đó lại là những gì nên làm.

      nhìn lên Kate. "Khi nào họ rời ?"

      "Lady và Miss Watson hả? Chiều nay, chị tin thế".

      , gần như buột miệng, ý em là Lady Lucinda kìa. Nhưng kịp kìm lại và giữ cho giọng mình hờ hững khi : "Còn Fennsworth sao?"

      "Chị nghĩ sớm thôi. Lady Lucinda vừa ăn sáng xong." Kate nghĩ ngợi chút. "Chị tin rằng Fennsworth muốn về nhà trước giờ ăn tối. Nhưng họ có thể trong ngày. Họ sống xa đây lắm nhỉ."

      "Gần Dover," Gregory lẩm bẩm.

      Trán Kate nhướng lên. "Chị nghĩ em đúng".

      Greogry tư lự nhìn đống đồ ăn. nghĩ đợi Lucy ở đây, thể bỏ lỡ bữa sáng. Nhưng nếu ăn rồi, thời điểm rời đến gần.

      phải tìm .

      đứng dậy. Hơi đột ngột – bắp đùi đập vào cạnh bàn, làm Kate ngẩng lên nhìn với biểu rằng là giật mình.

      "Em chưa ăn xong mà?" hỏi.

      lắc đầu. "Em đói".

      nhìn với cái nhìn tin tưởng. Sau rốt là thành viên của gia đình này hơn mười năm.

      "Điều đó có thể sao?"

      lờ câu hỏi. "Em chúc chị buổi sáng tốt lành."

      "Gregory?"

      quay lại. muốn, nhưng sắc cạnh trong giọng cũng đủ để biết rằng cần phải chú ý.

      Mắt đong đầy cảm xúc – và cả e sợ. "Em phải tìm Miss Watson đấy chứ?"

      "", , điều đó hầu như nghe buồn cười, bởi vì đó là thứ cuối cùng nghĩ đến lúc này.

      Lucy liếc nhìn đống rương được sắp xếp, cảm thấy mệt mỏi. Và buồn. Và bối rối.

      Và Chúa mới biết còn gì nữa.

      Kiệt sức. Đó là những gì cảm thấy. nhìn người hầu nữ với cái khăn tắm, nhìn cách họ vắt và vắt chiếc khăn kiệt đến những giọt nước cuối cùng.

      Giống như nó xảy ra.

      cũng là cái khăn tắm.

      "Lucy?"

      Đó là Hermione, vào phòng cách lặng lẽ. Lucy cảm thấy buồn ngủ khi Hermione quay trở lại phòng vào tối qua, và Hermione lại cảm thấy buồn ngủ khi Lucy rời phòng ăn lúc sáng.

      Khi Lucy trờ lại, Hermione rời . Về nhiều mặt, Lucy rất biết ơn vì điều đó.

      " Đó là mẹ mình'" Herminone giải thích. "Bọn mình vào buổi chiều".

      Lucy gật đầu. Lady Brigerton tìm thấy tại bữa ăn sáng và thông báo cho kế hoạch của mọi người. Khi quay trở về phòng nghỉ, hành lý của được đóng lại gọn gang và sẵn sàng để mang ra xe.

      Đúng là điều này.

      "Mình muốn chuyện với cậu", Hermione , ngồi góc của chiếc giường nhưng vẫn giữ khoảng cách hợp lý với Lucy."Mình muốn giải thích".

      Cái nhìn chằm chằm của Lucy dừng lại ở đống rương của . "Chẳng có gì cần phải giải thích cả. Mình rất vui mừng rằng cậu cưới Richard." cố nở nụ cười mệt mỏi. "Cậu trở thành chị dâu mình."

      "Cậu chẳng có vẻ gì là vui mừng cả."

      "Mình mệt mà".

      Herminone im lặng trong thoáng, và sau đó, khi ràng là Lucy xong, , "Mình muốn chắc chắc cậu biết rằng mình giữ bí mật với cậu. Mình chưa bao giờ làm điều đó. Mình hy vọng cậu biết là mình bao giờ làm điều đó."

      Lucy gật đầu, bởi biết điều đó, thậm chí khi cảm thấy rằng bị ruồng bỏ, và có lẽ là có chút cảm giác bị phản bội vào tối hôm qua.

      Hermione nuốt xuống, quai hàm khép chặt lại, rồi hít hơi. Và trong khoảnh khắc đó Lucy biết rằng ấy luyện tập những lời này hàng giờ, lật tới lật lui trong tấm trí, cố tìm cách tốt nhất để diễn tả những gì ấy cảm thấy.

      Đó chính xác là những gì Lucy vừa làm, và vì lý do nào đó, nó làm cho cảm thấy muốn khóc.

      Nhưng cho dù với tất cả luyện tập của Hermione, khi , vẫn thay đổi suy nghĩ của mình, lựa chọn ra những từ ngữ và những cụm từ mới. "Mình .... , ," dường như tự với mình hơn là với Lucy. "Ý mình là, mình nghĩ mình Mr. Edmonds. Nhưng mình đoán là mình . Bởi vì trước hết là Mr. Bridgerton, và sau đó là ... Richard."

      Lucy ngước lên nhanh. "Ý cậu là gì khi đầu tiên là Mr. Bridgerton?"

      "Mình ... mình thực chắc lắm," Hermione trả lời, bối rối bởi câu hỏi. " Khi mình cùng ăn sáng với ấy, nó như thể là mình tỉnh dậy sau giấc mơ dài và kỳ lạ. Cậu nhớ , mình với cậu về điều đó rồi phải? Ồ, mình hề nghe thấy tiếng nhạc hoặc bất cứ tiếng động nào khác, và mình thậm chí cảm thấy ... **, mình biết phải giải thích thế nào nữa, nhưng thậm chí mình ở trong cùng cách – như là cách mình cảm thấy với Edmonds – mình ...mình cho là vậy. Về ấy. Và bất cứ cái gì mình có lẽ cảm thấy. Nếu mình cố gắng. Nếu Mr. Bridgerton làm cho mình phải băn khoăn, mình thấy rằng làm sao mình nghĩ mình có lẽ phải lòng Mr. Edmonds."

      Lucy gật đầu. Gregory cũng làm phải băn khoăn. Nhưng phải là về những gì có thể. Đó là điều biết. chỉ muốn làm sao để còn cảm thấy như vậy nữa.

      Nhưng Hermione nhìn thấy nỗi đau đớn của . Hoặc có lẽ là Lucy giấu nó khá tốt. Cho dù cách nào, Hermione vẫn tiếp tục giải bày. " Và sau đó .." ấy , " với Richard ... Mình chắc chắn làm sao nó xảy ra, nhưng tụi mình dạo, và tụi mình chỉ dạo, và mọi người đều cảm thấy vui vẻ. Nhưng hơn cả vui vẻ," vội vàng thêm vào, " Vui vẻ có vẻ như hơi đúng, và nó đúng là như vậy. Mình cảm thấy ... đúng đắn. Giống như là mình về đến nhà vậy."

      Herminone mỉm cười, hầu như cần trợ lực, như thể ấy thể tin vào vận may của mình. Và Lucy mừng cho . mừng. Nhưng băn khoăn rằng có thể nào vừa cảm thấy hạnh phúc vừa cảm thấy buồn phiền trong cùng thời điểm. Bởi vì chưa bao giờ cảm thấy như vậy. Và thậm chí chưa từng tin là nó có tồn tại trước đây, như bây giờ. Và điều đó làm cho mọi việc tồi tệ them.

      "Mình xin lỗi là mình biểu rằng mình hạnh phúc cho cậu tối nay," Lucy mềm mỏng , "Mình. Vô cùng hạnh phúc. Tất cả chỉ là vì nó là cú shock thôi. Quá nhiều thứ thay đổi trong cùng thời điểm."

      "Nhưng là thay đổi tốt mà, Lucy." Hermione , đôi mắt sáng lên. "Là thay đổi tốt".

      Lucy ước rằng có thể chia tự tin của mình. muốn nắm lấy niềm lạc quan của Hermione, nhưng thay vì vậy, chỉ cảm thấy bị quá tải. Nhưng lại thể điều đó cho bạn mình. phải bây giờ, khi ấy sáng bừng lên trong hạnh phúc.

      Vì vậy, Lucy chỉ cười và , "Cậu cuộc sống tốt đẹp với Richard." Và cũng thực có ý như vậy. Hermione túm lấy tay bằng cả hai bàn tay mình, ghì chặt với tất cả tình bạn và nỗi hào hứng tận sâu trong . "Ôi, Lucy, mình biết mà. Mình biết ấy thời gian dài, và ấy là trai cậu, vì vậy ấy luôn làm mình cảm thấy an toàn. Thực thoải mái. Mình hề lo lắng về những gì ấy nghĩ về mình. Cậu chắc chắc kể với ấy mọi chuyện, cả chuyện tốt lẫn chuyện xấu, và ấy thậm chí vẫn nghĩ mình đủ tốt nữa."

      " ấy biết rằng cậu thể khiêu vũ." Lucy thừa nhận.

      " ấy biết **?" Hermione nhún vai. "Mình với ấy vậy. Có lẽ ấy có thể dạy mình. ấy có tài năng gì về vụ này ?"

      Lucy lắc đầu.

      "Cậu thấy ?" Hermione , nụ cười của vừa có vẻ đăm chiêu, đầy hy vọng và vừa hân hoan trong cùng thời điểm. "Tụi mình hoàn toàn hợp nhau. Nó trở nên ràng. Rất dễ dàng để chuyện với ấy, và tối qua ... Mình cười, ấy cười, và chỉ là cảm giác rất .. đáng . Mình thực thể giải thích được."

      Nhưng ấy cần phải giải thích. Lucy cảm thấy khiếp sợ rằng biết chính xác ý của Hermione. "Và sau đó tụi mình ở trong vườn cam, và là tuyệt diệu với ánh trăng xuyên qua cửa kính. Nó loang lổ và lờ mờ và .. và sau đó mình nhìn ấy." Mắt Hermione mơ màng và tập trung, và Lucy biết rằng vừa bị lạc trong ký ức.

      Bị lạc và hạnh phúc.

      "Mình nhìn ấy", Hermione lặp lại, "và ấy nhìn xuống mình". Mình thể nhìn đâu khác. Mình đơn giản là thể. Và sau đó tụi mình hôn nhau. Điều đó ... Mình thậm chí chẳng suy nghĩ về nó nữa. Nó chỉ xảy ra. Điều đó là điều tự nhiên nhất, tuyệt vời nhất thế giới này."

      Lucy gật đầu buồn bã.

      "Mình nhận ra rằng mình chẳng hiểu gì hết trước đây. Với Mr. Edmonds - ồ, mình nghĩ mình phải lòng ấy khủng khiếp, nhưng mình chẳng biết tình là gì. ấy quá đẹp trai, và ấy làm mình cảm thấy xấu hổ và hào hứng, nhưng mình chưa bao giờ mong ước được hôn ấy. Mình chưa bao giờ nhìn ấy và bị cuốn về phía đó, phải bởi vì mình muốn như vậy, mà là bởi vì ... bởi vì ...."

      Bởi vì cái gì? Lucy muốn hét lên. Nhưng thậm chí khi có xu hướng đó, cũng đủ năng lượng.

      "Bởi gì đó là nơi mình thuộc về." Hermione kết thúc nhàng, và ấy trông sửng sốt, như thể ấy nhận ra cho đến thời khắc vừa rồi.

      Lucy đột nhiên cảm thấy khó chịu. Các cơ của giật giật, và ý nghĩ điên rồ muốn nắm chắt tay lại. ấy có ý gì? Tại sao ấy điều này? Mọi người tốn rất nhiều thời gian để với rằng tình là điều gì đó huyền diệu, là cái gì đó hoang dã và thể kiểm soát đến bất ngờ như là cơn sấm vậy.

      Và bây giờ còn gì nữa đây? Nó chỉ đơn giản là thoải mái? Là cái gì đó yên bình? Là cái gì đó nghe như là tốt đẹp? "Vậy điều gì xảy ra với việc nghe nhạc?" nghe thấy mình cầu. "Về việc nhìn thấy phía sau đầu ấy và biết?"

      Hermione cho cái nhún vai vô hại. "Mình biết. Nhưng mình tin vào nó, nếu mình là cậu."

      Lucy nhắm mắt lại trong đau đớn. cần đến lưu ý của Hermione. bao giờ nên tin vào loại cảm xúc này. phải là loại người học thuộc lòng những bài thơ tình, và chưa bao giờ làm điều đó. Nhưng mặt khác – điều gì đó với nụ cười, thoải mái, cảm giác tốt đẹp – điều mà tin vào với nhịp đập trái tim.

      Và lạy Chúa, đó là những gì mà cảm thấy với Mr. Bridgerton.

      Tât cả và nhạc cũng vậy.
      Lucy cảm thấy máu rút hết khỏi mặt mình. nghe thấy nhạc khi hôn . Đó phải là bản giao hưởng, với cung bật bay vút lên và dội mạnh và thậm chí nhịp điệu của nó còn yếu ớt để người bao giờ chú ý cho đến khi nó mạnh lên và vượt qua nhịp đập của trái tim người.

      Lucy cảm thấy hoang mang. bị kích động. cảm thấy tất cả những điều Hermione vừa rằng cảm thấy với Mr. Edmonds – và cũng như tất cả những điều ấy rằng ấy cảm thấy với Richard.

      Tất cả với cùng người.

      phải lòng . phải lòng Gregory Bridgerton rồi. nhận thức này thể làm cho mọi thứ trở nên ràng hơn, hoặc tệ hơn.

      "Lucy?" Hermione gọi cách do dự. Và lặp lại ... "Luce?"

      "Đám cưới diễn ra khi nào?" Lucy hỏi đột ngột. Bời vì thay đổi chủ đề là điều duy nhất có thể làm. quay lại, nhìn trực tiếp vào Hermione và lần đầu tiên giữ cho chú ý của vào cuộc đối thoại. "Cậu bắt đầu lên kế hoạch chưa? Nó diễn ra ở Fenchley chứ?"

      Chi tiết. Chỉ những chi tiết mới giúp được lúc này. Chúng luôn luôn là vậy.

      Biểu của Hermione trở nên bối rối, sau đó tập trung, và , "Mình ... , mình tin rằng nó diễn ra ở Abbey. Ở đó rộng lớn hơn. Và ... cậu chắc là cậu ổn chứ?"

      "Khá ổn", Lucy mạnh mẽ, nghe như đúng là , và có lẽ là điều đó cũng có nghĩ là cũng bắt đầu cảm thấy như vậy. "Nhưng cậu chưa là khi nào cả."

      "Ồ. Sớm thôi. Mình với tất cả mọi người đứng gần vườn cam tối qua. Mình chắc chắn là mình có nghe thấy – hoặc được lặp lại – nhưng những lời thầm bắt đầu, vì vậy tụi mình muốn nó phải được giải quyết cấp tốc." Hermione mỉm cười ngọt ngào. "Mình chẳng quan tâm. Và mình nghĩ là Richards cũng vậy."

      Lucy tự hỏi là ai torng số họ tiến đến bàn thờ trước. hy vọng người đó là Hermione.

      tiếng gõ vào cánh cửa. Đó là người hầu , theo sau bởi hai người phu, họ khiêng những chiếc rương của Lucy .

      "Richard muốn bắt đầu sớm". Lucy giải thích, thậm chí còn gặp trai mình kể từ sau những kiện tối qua. Hermione có lẽ còn biết nhiều hơn về kế hoạch của họ.

      "Nghĩ về điều đó nhé, Lucy," Hermione , với ra đến cửa. "Chúng ta đều trở thành nữ bá tước. Mình là nữ bá tước của Fennsworth, còn cậu là nữ bá tước của Davenport. Chúng ta có những bước ngoặt khá lớn, cả hai chúng ta."

      Lucy biết rằng ấy cố làm cho tinh thần phấn chấn hơn, vì vậy, sử dùng toàn bộ năng lượng để làm cho nụ cười của ánh lên trong mắt khi "Điều đó là niềm vui quá lớn, phải vậy ?"

      Hermione nắm lấy tay và siết chặt. "Ồ, nó như vậy, Lucy. Cậu thấy. Chúng ta ở bình minh của ngày mới, và nó tươi sáng hơn, thực ."

      Lucy ôm chặt bạn. Đó là cách duy nhất có thể nghĩ để dấu gương mặt của mình khỏi cái nhìn. Bởi vì có cách nào để có thể giả bộ cười lúc này.

      Gregory tìm thấy đúng lúc. đứng trước cửa xe, đáng ngạc nhiên là lại đứng mình, kìm chế khó chịu của đám người hầu chạy nhốn nháo. có thể thấy nét mặt , cằm hếch lên khi nhìn những chiếc rương của mình được đưa lên xe. trông ... kìm chế. Kìm giữ cách cẩn thận.

      "Lady Lucinda", gọi.

      im lặng hồi trước khi quay lại. Và khi làm vậy, mắt trông có vẻ đau đớn.

      "Tôi rất vui khi bắt kịp ," , mặc dù còn chắc chắc là nghĩ vậy. có vẻ hạnh phúc khi nhìn thấy . mong đợi điều đó.

      "Mr. Bridgerton," . Môi thắt lại ở khóe miệng, như thể nghĩ rằng cười.

      Có hàng trăm thứ có thể , vì vậy dĩ nhiên chọn thứ ít có ý nghĩ nhất và hiển nhiên nhất. " rời **."

      "Vân," , sau khoảng dừng lâu. "Richard muốn cuộc khởi hành sớm."

      Gregory nhìn quanh. " ấy ở đây **?"

      "Chưa. Tôi nghĩ ấy chào tạm biệt Hermione."

      "Ah. Vâng." làm thông cổ họng. "Dĩ nhiên rồi."

      nhìn , và nhìn , và họ im lặng.

      Ngượng nghịu.

      "Tôi muốn tôi xin lỗi." .

      .. cười. thể chắc chắc rằng biểu của là cười, nhưng nó phải. "Dĩ nhiên rồi." .

      Dĩ nhiên? Dĩ nhiên?

      "Tôi chấp nhận." trông yếu ớt qua vai .

      "Làm ơn, đừng nghĩ về nó nữa nhé."

      Đó là những gì Lucy phải , chắc chắc vậy, nhưng nó vẫn làm Gregory nổi cáu. hôn , và nó là điều tuyệt diệu, và nếu muốn nhớ về nó, chắc làm vậy.

      "Tôi gặp lại ở London chứ?" hỏi.

      nhìn lên , cuối cùng mắt cũng gắp ánh mắt . tìm kiếm cái gì đó. tìm kiếm điều gì đó ở , và nghĩ là tìm thấy nó.

      trông quá ũ rũ, quá mệt mỏi.

      giống chút nào.

      "Tôi mong là ," đáp lại. " Nhưng nó giống nhau. Tôi đính hôn, thấy đấy."

      "Về nguyên tắc đính hôn," nhắc , mỉm cười.

      "", lắc đầu, chậm rãi và cam chịu. " giờ tôi thực đính hôn. Đó là lý do tại sao Richard đưa tôi về nhà. Chú tôi hoàn tất bản cam kết. Tôi tin rằng tin đó được đăng sớm thôi. Nó được hoàn thành."

      Môi há ra ngạc nhiên. "Tôi hiểu," , và tâm trí chạy đua. Chạy đua và chạy đua, và đến được thời điểm tại. "Tôi mong muốn những gì tốt nhất cho ," , bởi còn gì có thể nữa đây?

      gật đầu, sau đó hướng về phía bải cỏ xanh rộng lớn ở phía trước căn nhà. "Tôi tin rằng tôi muốn dạo vòng trong vườn. Tôi chuyến dài trước mắt."

      "Dĩ nhiên," , lịch đua khuỷu tay cho . ao ước đồng hành của . thể bắt bản thân mình làm ràng hơn nữa nếu như ra bằng lời.

      " tốt khi quen biết ," . Mắt gặp mắt , và lần đầu tiên của cuộc chuyện, nhìn , nhìn ràng mọi thứ trong , mệt mỏi và tổn thương. Và thấy lời tạm biệt.

      "Tôi xin lỗi..." dừng lại, nhìn ra mé vườn. Nơi có bức tường đá. "Tôi xin lỗi là mọi thứ diễn ra như mong đợi."

      Tôi mong, nghĩ, và nhận ra đó là thực. tưởng tượng nhanh về cuộc đời nếu cưới Hermione Watson, và trở nên ...

      Buồn chán.

      Lạy Chúa, tại sao đến giờ mới nhận ra nhỉ? và Miss Watson phù hợp với nhau, và là, mới vừa rẽ sang lối hẹp.

      đời nào tin vào hành xử của mình trong lần tới nếu nó là cái gì đó liên quan đến trái tim, nhưng điều đó dường như thích hợp hơn với cuộc hôn nhân ngu ngốc. ngờ rằng Lady Lucinda cảm ơn vì điều đó, mặc dù chắc chắn là tại sao. ngăn cản cưới Miss Watson, thực tế là, khuyến khích nó hơn hết.

      Nhưng bằng cách nào đó phải chịu trách nhiệm cho tình cảnh này của . Nếu có bất cứ điều gì trở nên thực hơn hết vào sáng hôm đó, đó chính là điều này.

      Lucy quay trở lại với bãi cỏ. "Tôi làm cuộc dạo", .

      gật đầu chào và nhìn khi khuất. Tóc được quấn gọn thành búi , lọn tóc bắt lấy ánh nắng mặt trời ánh lên màu như mật ong và bơ.

      đợi thêm chút nữa, phải là vì trông đợi quay lại, hoặc thậm chí là bởi vì hy vọng quay lại.

      Nó chỉ là phòng khi như vậy thôi.

      Bởi vì có thể. có thể quay lại, và có thể có gì đó để với , và sau đó đáp lại, và có thể ....

      Nhưng . tiếp tục bước . quay lại, nhìn lại phía sau, và vì vậy, trải qua những phút cuối nhìn theo phía sau cổ . Và tất cả những gì có thể nghĩ là ...

      Thứ gì đó đúng lắm.

      Nhưng bằng tất cả cuộc sống của , biết là cái gì.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 13
      Trong chương này, nhân vật chính của chúng ta thoáng nhìn vào tương lai của nữ nhân vật chính.

      tháng sau.

      Thức ăn ngon tuyệt, bàn ăn được trang trí tuyệt diệu, khung cảnh sang trọng, lộng lẫy.

      Tuy nhiên, Lucy lại cảm thấy cực kỳ khốn khổ.

      Lord Haselby và cha , Bá tước của Davenport, tới tòa nhà Fennsworth tại London để ăn tối. Đó hẳn phải là ý kiến của Lucy, thực tế mà giờ đây cảm thấy mỉa mai đau đớn. Đám cưới của diễn ra trong khoảng tuần nữa, và cho đến tối nay vẫn chưa được gặp chồng tương lai của mình. gặp kể từ khi cái đám cưới được chuyển từ thể có khả năng có thể sang chắc chắn.

      và chú đến London sớm hơn hai tuần lễ, và mười ngày trôi qua mà thấy bóng dáng của chồng chưa cưới, đến chỗ chú mình và hỏi xem liệu họ có thể sắp xếp được cuộc gặp mặt nào . Ông trông như thể phát cáu lên, mặc dù Lucy chắc chắc là phải, bởi ông nghĩ rằng cầu đó hơi ngu ngốc. , diện bé của là tất cả những gì đem lại phản ứng đó. đứng trước mặt ông, và ông buộc phải ngước lên. Chú Robert hề thích bị cắt ngang.

      Nhưng ông ràng thấy được rằng thực là khôn ngoan khi cho phép cặp đôi hứa hôn có thể chia đôi lời trước khi gặp nhau ở nhà thờ, vì vậy ông cộc lốc với rằng ông sắp xếp cuộc gặp mặt.

      Phấn chấn vì chiến thắng nhoi của mình, Lucy luôn tiện hỏi luôn rằng có thể tham gia vài kiện xã hội nếu nó được tổ chức gần nhà hay . Mùa lễ hội ở London bắt đầu, và mỗi đêm Lucy đều đứng ngay cửa sổ, nhìn những xe thanh lịch lướt qua. lần, có buổi tiệc diễn ra đối diện nhà Fennsworth ngay phía bên kia quảng trường St. James. Dòng xe bị mắc kẹt lại xung quanh quảng trường, và Lucy thổi tắt ngọn nến trong phòng mình để có thể đứng sát vào cửa sổ mà theo dõi kiện đó. số lượng những người tham dự trở nên mất kiên nhẫn cho việc chờ đợi, và bởi vì thời tiết cũng tương đối tốt, họ tản bộ phần quảng trường hướng bên nhà bộ nốt phần còn lại của quãng đường.

      Lucy tự với chính mình rằng chỉ muốn nhìn thấy những chiếc áo dài, nhưng trong tận sâu thẳm tim mình biết .

      tìm kiếm Mr. Bridgerton.

      biết làm gì nếu như thực nhìn thấy . Cúi nhanh xuống để tránh ánh nhìn, nghĩ vậy. hẳn phải biết rằng đây là nhà , và chắc chắn là đủ tò mò để liếc nhìn về phía tòa nhà, thậm chí nếu có mặc của tại London được phổ biến rộng rãi.

      Nhưng dự bữa tiệc đó, hoặc nếu có, xe ngựa của hẳn để lại ngay phía trước bật thềm.

      Hoặc là có thể ở London. Lucy chẳng có cách nào để biết. bị nhốt trong căn nhà này với chú và bà già hơi điếc Harriet, người được đem đến đây vì lợi ích của đúng mực. Lucy rời nhà khi đến nhà người thợ may và tải bộ trong công viên, nhưng ngoài ra, chỉ hoàn toàn có mình, với người chú chẳng bao giờ gì cả, và với bà người chẳng thể nghe.

      Vì vây hoàn toàn được riêng tư trong những cuộc trò chuyện. Về Gregory Bridgerton hay về bất cứ ai khác, đó là vấn đề. Và thậm chí trong những dịp rỗi rãi khi gặp ai đó mà quen biết, cũng cảm thấy nên hỏi thăm về . Người ta nghĩ có hứng thú, điều mà dĩ nhiên là , nhưng ai, tuyệt đối có ai, có thể biết được điều đó.

      sắp cưới người khác. Trong tuần lễ nữa. Và thậm chí nếu , Gregory Bridgerton cũng có dấu hiệu gì rằng có hứng thú chuyện về Hasely.

      hôn , điều đó là , và dường nhưng quan tâm đến lợi ích của , nhưng nếu có niềm tin rằng nụ hôn tất yếu phải dẫn đến lời đề nghị hôn nhân, cũng tỏ dấu hiệu gì cả. hẳn biết rằng việc đính hôn của và Haselby xong – khi hôn , và cũng khi họ đứng ngượng nghịu cạnh lối vào sáng hôm sau. có thể chỉ tin rằng hôn chưa bị ràng buộc. người chẳng làm điều như thế trừ phi người đó sẳn sàng và sẳn lòng bước đến bệ thờ.

      Nhưng phải với Gregory. Khi cuối cùng cũng với , chẳng có vẻ gì là bị tác động mạnh cả. thậm chí còn trông có vể buồn nữa. Đó chẳng phải là lời biện hộ đề cân nhắc lại, hoặc cố gắng tìm ra cái gì đó về nó. Tất cả những gì nhìn thấy mặt – và nhìn, ồ, nhìn – là chẳng có gì cả.

      Gương mặt , mắt – chúng hầu như trống rỗng. Có thể có chút ngạc nhiên, nhưng đau buồn hay khuây khỏa. Chẳng có gì cho thấy việc đính hôn của có ý nghĩ gì với cả, cho dù cách này hay cách kia.

      Ồ, nghĩ tên vô lại, và khác chắc rằng cưới , nếu cần thiết. Nhưng ai nhìn thấy họ, và vì vậy, cũng giống như phần còn lại của thế giới, điều đó chẳng bao giờ xảy ra.

      Chẳng có hậu quả nào cả. Chẳng cái nào cả.

      Nhưng có thể nào tốt đẹp hơn nếu dường như chỉ hơi buồn chút? hôn , và trời đất rung chuyển – chắc chắc cảm thấy điều đó. nên muốn thêm nữa sao? nên mong muốn, nếu phải là cưới , ít nhất cũng là khả năng làm điều đó sao?

      Thay vào đó lại , "Tôi chúc những gì tốt nhất," và đứng nhìn đống rương của được đưa lên xe, cảm thấy trái tim mình vỡ vụn. Cảm thấy nó, ngay trong lồng ngực . Nó gây đau đớn. Và khi bước , nó chỉ càng tệ thêm, ép chặt và nén lại cho đến khi nghĩ rằng nó cướp mất hơi thở của . bắt đầu nhanh hơn – nhanh hết mức có thể mà vẫn duy trì được tướng bình thường, và cuối cùng khi quẹo vào khúc quanh và sụp đổ chiếc ghế, vùi mặt mình cách vô vọng vào hai bàn tay.

      Và cầu nguyện rằng đừng ai nhìn thấy .

      muốn nhìn lại sau lưng. muốn liếc nhìn lần cuối và ghi nhớ tư thế của – cái cách đặc biệt giữ vững người khi đứng, hai tay chắp sau lưng, chân hơi tách rời. Lucy biết rằng có hàng trăm người đàn ông có cùng kiểu đứng như thế, nhưng ở nó trở nên khác biệt. có thể quay mặt với nhiều hướng, xa hàng mét, và biết rằng đó là .

      cũng bằng cách khác biệt, hơi thả lỏng, như thể phần trong trái tim vẫn còn là đứa trẻ bảy tuổi. Có thể có gì đó ở vai , hông – phần nào đó mà hầu như ai để ý, nhưng Lucy luôn luôn chú ý vào những chi tiết.

      Nhưng nhìn lại. Điều đó chỉ làm cho mọi việc tệ hơn. có thể nhìn , nhưng nếu ở đó .. và nhìn quay ...

      Điều đó phá hủy . biết tại sao, như nó như vậy. muốn nhìn thấy mặt . cố gắng tự chủ trong suốt cuộc chuyện của họ, nhưng khi vừa rẽ khuất, cảm thấy thay đổi. Môi tách ra, và hít hơi thở dài, và nó như thể là trở nên trống rỗng.

      Điều đó khủng khiếp. Và muốn nhìn thấy nó.

      Bên cạnh đó, đâu có quan tâm. cố để xin lỗi vì nụ hôn. biết rằng đó là những gì phải làm: xã hội cầu làm điều đó (hoặc nếu phải, bước ngắn đến bàn thờ). Nhưng nó cũng làm đau đớn như nhau. muốn nghĩ rằng ít nhất cũng cảm thấy phần của những gì cảm thấy. có gì có thể dẫn đến điều đó, nhưng nó làm cảm thấy khá hơn.

      Hay có lẽ tệ hơn.

      Và cuối cùng , nó cũng chẳng thành vấn đề. quan trọng chuyện trái tim biết hay biết, bởi vì chẳng lẽ làm gì với nó. quan trọng chuyện cảm giác thấy gì nếu người thể khiến nó đến cái kết có ? phải thực tế. là như vậy. chỉ có thể kiên định trong thế giới thay đổi quá nhanh so với an nhàn của .

      Nhưng vẫn vậy – tại đây ở London – muốn nhìn thấy . là khờ dại và ngu ngốc và nó hầu như chắc chắn là nên chút nào, nhưng vẫn muốn mọi thứ như cũ. thậm chí chuyện với . Thực tế có lẽ nên chuyện với . Nhưng cái nhìn thoáng qua ...

      cái nhìn thoáng qua gây hại cho ai.

      Nhưng khi hỏi chú Robert liệu có thể tham gia bữa tiệc, chú từ chối, rằng điều đó chỉ lãng phí thời gian hoặc tiền bạc cho mùa lễ hội khi mà rằng là sỡ hữu kết quả đáng ao ước – lời đề nghị kết hôn.

      Hơn nữa, ông thông báo với rằng, Lord Davenport muốn Lucy được giới thiệu với xã hội trong vai trò là Lady Haselby, phải Lady Lucinda Abernathy. Lucy chắc tại sao điều này quan trọng, đặc biệt là khi số thành viên xã hội biết như là Lady Luchinda Abernathy, kể cả ở trường và việc đánh bóng tên tuổi mà và Hermione trải qua mà xuân vừa qua. Nhưng chú Robert chỉ ra rằng (bằng phong thái thể bắt chước đáng chú ý, điều mà có thể, cần bằng lời) cuộc gặp gỡ xong rồi, và ông quay chú ý của mình trở lại với đống giấy tờ bàn.

      Trong lúc, Lucy vẫn đứng lại chỗ cũ. Nếu gọi tên ông, ông có thể ngẩng mặt lên. Hoặc ông có thể . Nhưng nếu ông có, kiên nhẫn của ông rất mong manh, và cảm thấy như kẻ quấy rầy, và nhận được bất kỳ câu trả lời nào cho những câu hỏi của .

      Vì vậy chỉ gật đầu và rời phòng. Mặc dầu Chúa cao biết tại sao tự làm phiền mình để gật đầu chào chú Robert khi ông chẳng bao giờ ngẩng lên lại khi ông lờ .

      Và bây giờ ở đây, tại bữa ăn tối mà cầu, và ao ước – cách nhiệt tình – rằng chưa bao giờ mở miệng. Haselby cũng tốt, thậm chí là vui vẻ hoàn toàn. Nhưng cha ...

      Lucy cầu nguyện rằng sống ở dinh thự Davenport. Làm ơn làm ơn để cho Haselby có ngôi nhà riêng.

      Ở Wales. Hoặc thậm chí là ở Pháp.

      Lord Davenport, sau khi cằn nhằn về thời tiết, đến Hạ Viện , và nhà hát opera (điều mà ông khám phá, lần lượt là, có mưa, đầy những thằng ngốc vô giáo dục, và lạy Chúa thậm chí còn phải là tiếng ), sau đó quay cái nhìn chỉ trích sang .

      Lucy phải vận dụng tất cả chịu đựng của mình để nổi giận khi ông tấn công . Ông nhìn như con cá thừa cân vậy, với đôi mắt lồi ra và mập mạp, cặp môi béo ú. Thực , Lucy hề ngạc nhiên nếu ông ta xé toạt áo mình ra để lộ những cái mang và vảy cá.

      Và sau đó .. eeeuhh ... chỉ rùng mình ghi nhớ nó. Ông ta bước lại gần, quá gần đến nỗi hơi thở nóng, hôi hám của ông ta phụt ra xung quanh mặt .

      cứng nhắc đứng dậy, với tư thế hoàn hảo in sâu vào trong kể từ khi sinh ra.

      Ông ta cầu cho ông ta xem răng.

      Điều này là nhục nhã.

      Lord Davenport kiểm tra như con ngựa cái giống, thậm chí còn kỹ hơn khi hai tay ông ta đặt tay hông để đo lường khả năng sinh sản tiềm tàng! Lucy thở hổn hển và liếc nhìn điên cuồng về phía chú để tìm kiếm giúp đỡ, nhưng ông ngồi như hóa đá và liếc nhìn kiên quyết về điểm nào đó mà phải là gương mặt .

      Và giờ họ ngồi đây để ăn ... Chúa ơi! Lord Davenport thẩm vấn . Ông ta hỏi tất cả những câu hỏi có thể nghĩ ra được về sức khỏe của , bao gồm cả những lĩnh vực mà khá chắc chắn là hể thích hợp cho khách khứa, và sau đó, chỉ khi nghĩ rằng mọi tồi tệ nhất qua ....

      " có thể dùng bảng cửu chương chứ?"

      "Lucy chớp mắt. "Xin lỗi?"

      "Bảng cửu chương," ông ta cách thiếu kiên nhẫn. "Sáu, bảy gì đó."

      Trong lúc Lucy thể gì. Ông ta muốn làm toán sao?

      "Sao?" ông ta cầu.

      "Dĩ nhiên," cà lăm. nhìn lại chú mình, nhưng ông ta vẫn duy trì biểu muốn can thiệp cách ràng.

      "Cho ta xem nào." Miệng Davenport làm thành đường thẳng kiên quyết trong lời của ông ta. "Làm bảng cửu chương bảy ."

      "Tôi .. ** ..." Hoàn toàn liều lĩnh, thậm chí cố gắng bắt gặp ánh mắt của Harriet, nhưng ấy hoàn toàn mù tịt biết gì về cuộc trò chuyện này và thực tế là hoàn toàn từ kể từ khi buổi tối bắt đầu.

      "Cha," Haselby cắt ngang, "cha có chắc chắn ...?"

      "Tất cả là về nòi giống," Lord Davenport cộc lốc. "Tương lai của cả gia đình phụ thuộc vào tử cung của ta. Chúng ta có quyền biết chúng ta gặt hái được cái gì."

      Môi Lucy há ra trong cơn sốc. Sau đó nhận ra đưa bàn tay lên bụng mình. vội vàng cho nó xuống. Mắt quay trở lại chiếu thẳng vào khoảng giữa hai cha con họ, chắc chắn là nên chuyện với ai.

      "Điều cuối cùng ta muốn là người phụ nữ suy nghĩ quá nhiều," Lord Davenport , "nhưng ta cũng phải có khả năng làm điều gì đó đơn giản như là phép nhân. Lạy Chúa, con trai, hãy nghĩ về phân nhánh ."

      Lucy nhìn vào Haselby. nhìn lại. Biểu lộ hối tiếc.

      nuốt xuống và nhắm mắt lại để củng cố thêm cho khoảnh khắc. Khi mở mắt ra, Lord Davenport nhìn thẳng vào , và môi ông ta há ra, và nhận ra là ông ta sắp sửa trở lại, điều mà có thể chịu đựng nổi, và ...

      "Bảy, mười bốn, hai mươi mốt," thốt ra, cắt ngang ông ta cách tốt nhất có thể. "Hai mươi tám, ba mươi lăm, bốn mươi hai ..."

      tự hỏi ông ta làm gì nếu làm được. Có thể nào ông ta hủy bỏ đám cưới ?

      "... bốn mươi chín, năm mươi sáu ..."

      Điều này thực kích thích. Rất kích thích.

      "...sáu mươi ba, bảy mươi, bảy mươi bảy..."

      nhìn chú mình. Ông ăn. Ông thậm chí nhìn .

      "...tám mươi hai, tám mươi chín..."

      "Ồ, đủ rồi," Lord Davenport thông báo, khi đọc đúng đến tám mươi hai.

      Cảm giác choáng váng trong ngực nhanh chóng cạn kiệt. nổi loạn – có thể là lần đầu tiên trong cuộc đời – và ai chú ý thấy điều đó. đợi quá lâu.

      tự hỏi còn điều gì nữa mà nên làm .

      "Làm tốt lắm," Haselby , với nụ cười khuyến khích.

      Lucy cố nở nụ cười đáp trả. thực nghĩ lựa chọn tốt. Tóc Haselby có lẽ hơi mỏng, và thực cũng hơi gầy, nhưng chẳng có điều gì thực nên phàn nàn về nó cả. Đặc biệt như tính cách của – chắc chắc là thứ quan trọng bậc nhất như của tất cả những người đàn ông khác – là hoàn toàn dễ chịu. Họ cố gắng có cuộc trò chuyện ngay trước bữa tối trong khi cha và chú thảo luận về chính trị, và tỏ ra là khá duyên dáng. thậm chí câu đùa vô tình bên lề về cha mình, kèm với chớp mắt khiến Lucy phải cười thầm.

      Thực là, nên phàn nàn gì hết.

      . . chỉ ước về điều gì đó khác hơn thôi.

      "Ta tin rằng hoàn thành bổn phận của mình cách tốt đẹp tại trường Miss Moss's chứ?" Lord Davenport hỏi, mắt ông ta thu hẹp lại chỉ đủ đề làm cho câu chất vấn trở nên chính xác hơn là thân thiện.

      "Vâng, tất nhiên rồi," Lucy trả lời, chớp mắt trong ngạc nhiên. nghĩ rằng cuộc đối thoại được hướng ra xa khỏi rồi.

      "Đó là ngôi trường tuyệt vời," Davenport , nhai miếng thịt cừu nướng. "Họ biết những gì nên và nên biết. Chị của Winslow cũng tới đó. Chị của Fordham cũng vậy."

      "Vâng," Lucy lẩm bẩm, bởi vì câu trả lời dường như được mong đợi. "Họ là những rất ngọt ngào," dối. Sybilla Winslow là kẻ bạo chúa xấu xa người nghĩ rằng vui thích khi nhéo lên cách tay của các học sinh trẻ.

      Nhưng lần đâu tiên trong buổi tối đó, Lord Davenport xem ra hài lòng với . " biết chúng nhiều chứ?" Ông ta hỏi.

      "Eh, mặt nào đó," Lucy thoái thoát. "Lady Joanna lớn hơn chút, nhưng đó phải là ngôi trường lớn. người thể thực biết đến những học sinh khác."

      "Tốt." Lord Davenport gật đầu hài lòng. Hàm ông ta rung lên vì chuyển động. Lucy cố nhìn vào đó.

      "Họ là những người mà cần phải biết," ông ta tiếp tục. "Những liên hệ mà phải quan tâm đến."

      Lucy gật đầu cách nghiêm túc, trong đầu làm danh sách tất cả những nơi cần phải có mặt. Paris, Venice, Greece (Hy Lạp), mặc dù ở đó có chiến tranh? thành vấn đề. vẫn nên ở Greece.

      ".... có trách nhiệm với tên tuổi ... chắc chắc của chuẩn mực hành xử..."

      Thời tiết có quá nóng ở phương Đông nhỉ? luôn luôn ao ước những chiếc bình Trung Hoa.

      " ... tha thứ cho bất kỳ sai phạm nào từ ..."

      Tên của cái khu phố kinh khủng đó là gì nhỉ? St. Giles chăng? Đúng rồi, thích ở đó thôi.

      "... những trách nhiệm. Những trách nhiệm!"

      Những lời cuối kèm với cái nắm tay lên chiếc bàn, làm những đồ vật bằng bạc kêu lách cách và Lucy giật mình ghế ngồi. Thậm chí Harriet cũng ngẩng lên khỏi đống đồ ăn.

      Lucy vội vàng chú ý, và bởi vì tất cả mọi cặp mắt đều hướng vào , , "Gì ạh?"

      Lord Davenport rướn người tới, hầu như với vẻ đe dọa. " ngày nào đó trở thành Lady Davenport. có những trách nhiệm. Rất nhiều trách nhiệm."

      Lucy cố gắng mở rộng môi mình ra chỉ vừa đủ để được tính như là câu trả lời. Chúa nhân từ, khi nào cái buổi tối này mới kết thúc đây?

      Lord Davenport rướn người lên, và thậm chí là cái bàn tuy rộng và được chất đầy đồ ăn, Lucy theo bản năng cũng lùi người lại. " thể xem những bổn phận của mình," ông ta tiếp tục, giọng ông ta trở nên to hơn cách đáng sợ. " có hiểu những gì ta , ?"

      Lucy tự hỏi điều gì xảy ra nếu dung hai tay ôm chặt đầu mình và hét to lên. Chúa ở cao, chấm dứt màn tra tấn này!!!

      Vâng, nghĩ, hầu như tự phân tích, điều đó hoãn ông ta lại. Có lẽ ông ta sẻ phán xử về khuyết điểm của đầu óc và .....

      "Dĩ nhiên rồi, thưa ngài Lord Daveport," nghe tự mình .

      người hèn nhát. người hèn nhát khốn khổ.

      Và sau đó, như thể ông ta là thứ đồ chơi có chủ tâm mà ai đó là điều khiển, Lord Davenport ngồi trở lại lên ghế, hoàn toàn kiềm chế. "Ta rất rui mừng khi nghe điều đó," ông ta nhè nơi khóe miệng với cái khăn ăn. " Ta đoan chắc thấy rằng họ vẫn còn dạy về kỷ luật và tôn trọng ở trường Miss Moss's. Ta hối tiếc về lựa chọn của mình khi gửi đến đó."

      Cái nĩa của Lucy dừng lại nửa đoạn đường đến miệng . "Tôi nhận ra rằng ông sắp xếp việc đó."

      "Ta phải làm điều gì đó," ông ta càu nhàu, nhìn như thể người kém cỏi. " người mẹ để đảm bảo rằng được giáo dục phù hợp cho vai trò của trong cuộc sống. Đó là những thứ mà cần phải biết khi trở thành nữ bá tước. Những kỹ năng mà phải có được."

      "Dĩ nhiên rồi,' cách kính cẩn, quyết định rằng cuộc trình diễn hoàn toàn nhu mì và phục tùng có thể là cách nhanh nhất để chấm dứt tra tấn này. "Eh, và cảm ơn ông."

      "Vì cái gì?" Haselby hỏi.

      Lucy quay sang vị hôn phu. hoàn toàn có vẻ tò mò chân .

      "Tại sao **, vì gửi em đến trường Miss Moss's," giải thích, cẩn thận hướng câu trả lời của mình đến Haselby. Có thể nếu nhìn vào Lord Davenport, ông ta quên rằng ở đó.

      "Em thích nó chứ?" Hasalby hỏi.

      "Vâng, rất thích," trả lời, về mặt nào đó hơi ngạc nhiên vì cảm thấy rất tốt khi có được câu hỏi lịch . "Nó rất đáng . Em rất hạnh phúc khi ở đó."

      Haselby mở miệng định trả lời, nhưng với nỗi khiếp sợ của Lucy, giọng vang lên ràng là của cha ấy.

      "Đó phải là việc cái gì làm người hạnh phúc!" Giọng gầm dữ dội đến từ Lord Davenport.

      Lucy thể rời mắt khỏi cái miệng vẫn còn mở rộng của Haselby. Thực , nghĩ, trong khoảnh khắc tuyệt đối bình tĩnh lạ kỳ, rằng nó đáng sợ.

      Haselby ngậm miệng lại và quay sang cha mình với nụ cười. "Vậy đó là về việc gì?" hỏi thăm, và Lucy thể giúp gì được khi nghe thấy biểu chắc chắc là thiếu thân thiện trong giọng của .

      "Đó là về việc người học được cái gì," cha trả trời, đấm cú đấm xuống cái bàn theo cách bất lịch . "Và ai là người được giúp đỡ nhỉ."

      "Ồ, tôi làm bảng cửu chương," Lucy nhàng, bởi tất cả mọi người lắng nghe .

      " ta nữ bá tước," Davenport gầm lên. " nữ bá tước."

      Haselby nhìn cha mình cách điềm đạm. " ấy chỉ trở thành nữ bá tước sau khi cha mất thôi," lẩm bẩm. Miệng Lucy há ra.

      Vì vậy, Haselby tiếp tục, ngẫu nhiên cắn miếng cả trong miệng gây ra tiếng bốp , "đó chẳng trở thành vấn đề của cha, phải ạ?"

      Lucy quay sang Lord Davenport, mắt ông ta mở to hết cỡ.

      Da vị bá tước trở nên kích động. Đó là màu sắc khủng khiếp – giận dữ, mờ tối, thâm sâu, càng tệ hơn bởi những nhịp đập phập phồng của những đường gân bên thái dương trái. Ông ta liếc nhìn Haselby, mắt ông ta thu hẹp lại với cơn thịnh nộ. ác ý nào ở đó cả, cả ước muốn làm điều gì tội lỗi hay làm đau đớn, nhưng mặc dù nó hoàn toàn phải là ý thức, trong lúc đó Lucy thề rằng Davenport ghét con trai mình.

      Và Haselby chỉ đon giản , "Chúng ta tận hưởng thời tiết tốt nhỉ." Và mỉm cười.

      Mỉm cười!.

      Lucy nhìn chằm chằm vào . Trời nóng như sôi lên nhiều ngày rồi. nhưng còn hơn cả điều đó, nhận ra rằng cha cha vừa mới vượt qua cơn tức giận kinh khủng cho hỗn xược của sao? Lord Davenport trông sẵn sàng phun phì phì, và Lucy thậm chí còn khá chắc chắn rằng có thể nghe thấy tiếng nghiến răng của ông ta từ bên kia cái bàn.

      Và sau đó, bởi vì căn phòng thực tế là bị rung động với cơn giận dữ, chú Robert bước đến cái ghế dài. "Tôi rất vui vì chúng ta quyết định tổ chức lễ cưới ở London," ông , giọng ông điềm đạm và mượt mà và có vẻ là cứu cánh, nếu như có thể vậy – Chúng ta làm xong điều đó rồi. "Như mọi người biết," ông tiếp tục, trong khi những người khác cố làm ông bình tĩnh lại, "Fennsworth vừa mới đám cưới ở Abbey chỉ hai tuần trước, và trong khi nó đặt thêm điểm nữa vào lịch sử gia đình – tôi tin rằng bảy vị bá tước cuối cùng tổ chức lễ cưới của họ ở điền trang – thực vậy, khó ai có thể tham dự được."

      Lucy ngờ rằng có quá nhiều thứ để làm với kiện gấp rút tự nhiên như là địa điểm tổ chức của nó, nhưng dường như đây phải thời điểm để làm nặng nề thêm cho chủ đề. Và Lucy thích cái đám cưới bởi vẻ giản đơn của nó. Richard và Hermione rất hạnh phúc, và tất cả mọi người tham dự đều ra về với tình thương và tình bạn. Đó thực kiện rất đáng vui mừng.

      Cho đến khi họ rời nhà vào ngày hôm sau để hưởng tuần trăng mật với Bridgerton. Lucy chưa bao giờ cảm thấy khốn khổ và đơn như khi đứng bên đường và vẫy tay chào tạm biệt khi họ khỏi.

      Họ trở về sớm thôi, tự nhắc nhở mình. Trước khi đám cưới của diễn ra. Hermione chỉ tham dự, và Richard cho điều đó.

      Và trong khoảng thời gian này, Harriet làm người bầu bạn. Và Lord Davenport nữa. Và Haselby, người mà hoặc hoàn toàn sáng chói hoặc hoàn toàn mất trí.

      tiếng cười – châm biếm, ngu ngốc, và cực kỳ thích hợp – thoát ra khỏi cổ họng , giải thoát tiếng khịt mũi trang nhã từ mũi .

      "Gì vậy?" Lord Davenport càu nhàu.

      "Chẳng có gì cả," do dự , cố gắng hết sức để ho. " ít thức ăn ạ. Có lẽ là xương cá".

      Điều đó hầu như là buồn cười. Nó trở nên buồn cười, thậm chí nếu đọc nó ở trong cuốn sách. Nó câu chuyện trào phúng, quyết định, bởi vì nó chắc chắn phải là câu chuyện lãng mạn.

      thể chịu đựng được khi nghĩ rằng nó có thể trở thành tấn bi kịch.

      nhìn ba người đàn ông ngồi quanh bàn, những người tại sắp đặt cuộc sống của . sắp phải cố gắng hết sức vì nó. Chẳng còn gì nữa để làm. Chẳng còn chút xíu nào khốn khổ nữa, thành vấn đề nếu có khó khăn thế nào khi nhìn nó từ phía tươi đẹp cả. Và thực vậy, nó có thể trở nên tồi tệ hơn.

      Vì vậy làm những gì có thể làm tốt nhất và cố gắng nhìn vào nó từ quan điểm thực tế, ghi vào trong tâm trí rằng tất cả nó trở nên tồi tệ hơn.

      Nhưng thay vào đó, gương mặt của Gregory Bridgerton ra trong tâm trí - và tất cả điều đó lại trở nên tốt hơn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :