Oh, Boy! - Marie Aude Murail [Kinh điển]

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Văn phòng của giáo sư Mauvoisin như lạc lõng giữa thế giới bệnh viện. Nó xa xỉ. Bart và Siméon ngồi vào hai chiếc ghế bành bọc da màu đen. Ông bác sĩ đưa tay gạt sang bên bình hoa mùa đông rực rỡ để nhìn cùng lúc cả hai em. Nhưng ngay sau đó, ông tập trung vào Siméon.

      - Tôi nhận được kết quả thử máu. Nó khẳng định chẩn đoán của bác sĩ Chalons. Bệnh bạch cầu.

      - Vậy là cháu như bị kết án rồi? - Siméon hỏi, cố giữ vẻ bình thản.

      Bác sĩ lại dịch chuyển bình hoa như muốn gạt câu hỏi đó.

      - Tôi cũng vậy - ông trả lời - Chúng ta đều thế cả. Nhưng ngay lúc này, cậu vẫn còn sống.

      Ông dứt khoát như để chặn đứng con đường dẫn tới nỗi tuyệt vọng.

      - Siméon, trong máu của cậu có những tiểu cầu bạch huyết non chiếm chỗ của các nguyên tố bình thường khác trong thành phần máu và chúng lan nhanh như lửa cháy rừng. Chúng tôi có các biện pháp để chống lại chúng. Nhưng cậu phải giúp chúng tôi.

      Ông nhìn cậu như có ý hỏi. Siméon chậm rãi cúi nhìn tỏ vẻ đồng ý.

      - Tôi và cậu cùng đặt ra mục tiêu và chúng ta đạt được nó.

      Mauvoisin luôn làm theo cách này. Bệnh nhân trẻ tuổi của ông đưa ra mục tiêu, như đón Noel cùng gia đình chẳng hạn. Nếu ông thấy mục tiêu vừa tầm cả khoa của ông cam kết cùng bệnh nhân đạt được nó.

      - Cậu mong muốn có được điều gì hết thảy? - giáo sư Mauvoisin đổi giọng hỏi.

      - Cháu muốn thi đỗ tú tài - Siméon trả lời ngay lập tức.

      - Tốt. Bây giờ là tháng Hai. Kỳ thi vào cuối tháng Sáu đúng ? Được lắm. Vậy là chúng ta có... gần năm tháng.

      Bác sĩ mím môi. Ông đoán định tình hình. Ông chưa có đủ các yếu tố để có thể biết chính xác cơ may thực tế của Siméon. Ông quyết định nhìn sang chàng trẻ tuổi làm phiền ông quá thể vì cứ nhai kẹo cao su liên hồi. Cái nhìn này làm Bart đông cứng tại chỗ, vội vã kín đáo dính bã kẹo lên vòm miệng .

      - trai cùng cha khác mẹ với Siméon?

      - Ummm - Bart lúng búng vì lưỡi dính bã kẹo.

      - có thể giúp cậu ấy ? Như mang bài tập ở trường đến bệnh viện, kèm cậu ấy học.

      Barthélemy trợn tròn mắt.

      - Nó mới là thần đồng - cuối cùng cũng được câu đó và chỉ vào Siméon.

      Giáo sư Mauvoisin thả mình sâu vào trong ghế bành, vẻ hài lòng. Ông với lấy cặp kính để bàn, đeo vào và bắt đầu nhìn tận mặt Bart. Cậu thanh niên đỏ ửng cả mặt và vị bác sĩ gỡ cặp kính ra. Cuộc kiểm tra chỉ diễn ra trong hai hoặc ba giây. Bart thấy mình bị hắt hủi khác gì cặp kính kia.

      - Được - Mauvoisin và chỉ còn quan tâm đến Siméon - Chúng tôi cho cậu nhập viện bây giờ và lấy sinh thiết tủy ở đốt sống tầm ngang ngực. Ngày mai chúng ta bắt đầu điều trị. Lúc đó tôi cho cậu biết các dạng thức cụ thể. Rồi chúng tôi họp nhanh trong phòng của cậu và xem xem việc thi tú tài vào tháng Sáu có thể thực được hay .

      Siméon mỉm cười vẻ hoàn toàn bị thuyết phục. Giáo sư Mauvoisin cũng tổ chức họp pow-wow cả ở bệnh viện.

      - Thế ra phải cháu chết ngay à? - cậu đùa.

      - Cậu muốn sống ? - Mauvoisin hỏi lại.

      - Có ạ.

      - Đến bao nhiêu tuổi?

      - Tám mươi chín tuổi.

      - Thế thôi ư? Thế mà tôi cứ tưởng cậu tham vọng hơn cơ đấy.

      Và cả hai cùng cười.

      Khi y tá quay lại để đưa Siméon lên tầng hai, phòng 117 của cậu, cậu gần như hoàn toàn bình tâm. Cậu thay quần áo và nằm xuống giường đợi người đến lấy sinh thiết tủy.

      - thấy bác sĩ thế nào? - cậu hỏi trai.

      - Quả là bom tấn! - Bart càu nhàu.

      - đúng là chỉ linh tinh - Siméon và nhắm mắt lại.

      Nhưng cậu mở mắt ngay.

      - Ngày mai mang sách đến cho em nhé. Trong va li của em ở trại trẻ. Cả vở nữa, cả hộp bút nữa. Cả tập bài kiểm tra nữa nhé. nhớ báo cho nhà trường. Phải đến gặp ông hiệu trưởng, ông Philippe í. OK?

      - Vâng, thưa đại ca - Bart như thấy mệt mỏi về việc đó.

      Khi bác sĩ đến đưa Siméon kiểm tra, Barthélemy tự hỏi chọc sinh thiết tủy nghĩa là gì. Nhưng rồi cảm thấy mình sắp bất tỉnh nhân nên hỏi vội. Siméon cũng rảnh để giải thích việc này. Nhưng đội ngũ bác sĩ trẻ của giáo sư Mauvoisin đôi khi có những lo lắng mô phạm thái quá. bác sĩ trẻ, gã hơi hói, hào hứng giải thích cho Siméon rằng họ lấy chút tủy của cậu bằng cách đâm mũi nhọn vào (“như kiểu dùi chọc”, ta còn tả chi tiết), sau đó hút tủy ra qua cái xi lanh.

      - Họ có gây mê cho tôi ? - Siméon hỏi.

      - hề - bác sĩ trẻ trả lời như thể đó là tin vui vậy - Chúng ta bôi chút kem vào chỗ cần chọc, nó giúp giảm đau phần nào. Nếu vẫn còn đau, cậu có thể hít hỗn hợp khí ôxít nitơ và oxy qua mặt nạ thở. Cái này rất hiệu quả đấy.

      Thực tế là kem bôi và hỗn hợp khí quỷ quái đó đều chẳng có chút hiệu nghiệm nào. Nhưng các bác sĩ cần phải vậy để tự trấn an mình về số phận của bệnh nhân.

      - Ôi mẹ ơi! - Siméon rú lên khi dùi chích hình chữ T xuyên qua xương.

      Cậu cắn vào tay mình khi bác sĩ lắp mũi xi lanh vào đầu còn lại của dùi chích và bắt đầu hút tủy.

      - Thế nào? - Bart hỏi khi y tá giúp Siméon nằm xuống giường.

      - Đúng là bom tấn! - cậu trả lời - Em nghĩ là em ngủ chút đây, Bart.

      Barthélemy khuỵu gối để cúi gần cậu em trai.

      - Vậy hẹn ngày mai nhé - thầm vào tai cậu - Mai mang sách tới cho.

      - cẩn thận gây nhiễm khuẩn đấy - y tá nhắc.

      - Sao? Nó lây cho tôi à?

      Bart lùi hẳn ra xa. Siméon cười khó nhọc.

      - phải em, đồ quỷ. Là đó!

      Khả năng miễn dịch của Siméon giảm sút rệt do bệnh bạch cầu.

      - Oh, boy! - Bart rên lên nhõm.


      Hội pow-wow diễn ra vào sáng hôm sau trong phòng 117. Giáo sư Mauvoisin, y tá, bác sĩ và hộ lý là những người theo sát việc điều trị cho Siméon. Họ chuyện lúc với cậu.

      - Nào - giáo sư vừa bắt đầu vừa kín đáo liếc nhanh đồng hồ - chúng ta cùng điểm lại tình hình của cậu. Cậu bị nguyên bào bạch huyết cấp. Cậu đừng sợ. Đó là dạng bạch cầu mà chúng tôi điều trị thường xuyên nhất ở đây và tỷ lệ phục hồi cũng rất cao. Tuy nhiên, có trở ngại ban đầu là thể trạng của cậu.

      - Giáo sư muốn đến việc cháu gầy quá phải ạ? Đó là do ảnh hưởng của bệnh bạch cầu hay vốn cháu như vậy ạ? - Siméon hỏi lại cách ràng đến mức gây ngạc nhiên cho cả ê kíp bác sĩ, hộ lý ở đó.

      - Cậu gầy là do thể trạng vốn như vậy. Nhưng cậu cũng đừng nản. Có rất nhiều người gầy nhưng lại có sức chống đỡ rất tốt.

      - Đúng đấy - hộ lý tốt bụng - như bé Vincent của tôi đó, gầy nhom mà có bao giờ ốm đau gì đâu. Hắt hơi, sổ mũi cũng .

      - Cảm ơn Maria - Mauvoisin với nụ cười hơi rúm ró - Chúng tôi về tất cả những điều này với Joffrey...

      bác sĩ trẻ đầu hơi hói lấy sinh thiết tủy khẽ gật đầu với Siméon.

      - ... và chúng tôi thực nghĩ rằng cậu có thể tham gia được kỳ thi tốt nghiệp vào tháng Sáu. Dù thế nào, Joffrey, Évelyne, Maria và tôi cũng làm hết sức để cậu có thể bình phục vào khoảng giữa tháng Sáu.

      Siméon mắt ngấn nước. Tuy thế, cậu vẫn đoán được rằng bài diễn văn lạc quan này dự kiến việc chữa khỏi hoàn toàn. Giáo sư Mauvoisin tránh dùng từ “chữa khỏi bệnh”.

      - Lát nữa Bart mang sách vở vào đây cho cháu - Siméon - Cháu có thể làm bài tập ở đây ?

      Mauvoisin và Joffrey nhìn nhau dò hỏi? Liệu đây có phải là lúc họ cần cho cậu biết về các phản ứng phụ khi điều trị?

      - Tất nhiên là giữa hai trận nôn mửa - Siméon mỉm cười thêm.

      Bác sĩ gật đầu ra hiệu đồng ý.

      - đáng tiếc nếu cậu sống đến tám mươi chín tuổi.

      đến đó, Mauvoisin đưa tay cho cậu.

      - Tôi phải khám tiếp đây.

      Ông quay sang Joffrey.

      - Tôi sang gặp bố mẹ của Philippe bên phòng tôi nhé.

      - À, là cậu bé mới tái phát phải ? - Maria xen vào cuộc chuyện với vẻ thông thạo - Tôi mang cà phê cho họ nhé?

      Giáo sư đưa tay che hai mắt và nghĩ là tính đoàn thể đôi khi cũng hại cho thần kinh.

      - cần đâu, Maria. Cảm ơn . Joffrey, giải thích cho Siméon chi tiết việc điều trị nhé?

      - Tất nhiên rồi - Joffrey , giọng vẫn hào hứng.

      Điều trị tấn công khởi đầu kéo dài trong sáu tuần, Joffrey luôn thích thú với tên các loại thuốc khác nhau mà theo đều rất tuyệt vời. Loại Vinca rosea được chiết xuất từ cây dừa cạn hẳn là loại ưa thích nhất.

      - Đó là loại dịch truyền phải ? - Siméon hỏi.

      - Đúng vậy. truyền cả ngày và đêm. Hai giờ chiều nay bắt đầu truyền và dừng khi em khỏi bệnh.

      Cậu mỉm cười. Phát từ đó. Cậu còn trẻ. Cậu tin.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Hai giờ chiều, giáo sư Mauvoisin đích thân đến đặt kim truyền dịch. Bình thường ông vẫn giao việc này cho y tá. Siméon nhìn ông cắm kim vào mạch máu nơi mặt trong khuỷu tay, rồi cố định bằng miếng băng dính. Kim truyền được nối với ống dài. Ống này được nối với túi nhựa trong suốt chứa đầy dịch lỏng, treo cao phía cái giá có gắn bánh xe mà lúc đầu Siméon cứ tưởng là giá treo áo khoác cách điệu.

      - Cậu vẫn có thể lại khi truyền dịch. Chỉ cần đẩy cái giá về phía trước - Mauvoisin chỉ dẫn - Cậu vẫn hoàn toàn chủ động.

      Siméon nhìn với vẻ thân tình túi thuốc chứa dung dịch có thể tiêu diệt bọn bạch cầu quỷ quyệt.

      - Các bác sĩ truyền cho cháu dịch Vinca rosea phải ạ? - cậu hỏi.

      - Cây dừa cạn bé của chúng ta hả? Đúng nó đấy, cậu biết hả? - Nicolas vừa trả lời vừa nhìn túi dịch truyền màu xanh trong vắt.

      - Mắt em cháu cũng xanh như vậy.

      - Mắt trai cậu cũng thế - giáo sư Mauvoisin nhận xét - Chẳng phải cậu ấy phải mang sách vở đến cho cậu hôm nay sao?

      - Có chứ. ấy sắp tới ngay thôi.

      Nhưng Bart tới ngay, thậm chí còn tới rất muộn. Mãi tới năm giờ chiều, vẫn còn chưa đến. Siméon nghĩ và thấy chuyện này còn mệt hơn cả cơn đau nửa đầu nện thình thịch nơi thái dương. Nếu mới ngày đầu mà Bart lề mề thế này sau này khi thực vào cuộc chiến còn đến thế nào? Sáu giờ chiều, chàng Bart trẻ tuổi mới đẩy cửa căn phòng 117.

      - có nhìn giờ đấy? - Siméon hỏi đầy oán trách.

      - Thế còn em có nhìn thấy đống hàng ngựa thồ này ? - Bart rên lên và thả xuống hai bọc sách to tướng.

      qua gặp ông hiệu trưởng trường Sainte-Clotilde, ông Philippe. Ông này như tát nước đủ loại cầu và lời khuyên.

      - Ông ta mặc xác cái bệnh bạch cầu của em. Điều ông ta quan tâm là em phải tốt nghiệp loại xuất sắc.

      - Ông ấy có lý đấy - Siméon bình thản - Thế hai em của em thế nào? có tin tức gì ?

      - À có đấy! - Bart kêu lên, mệt nhoài - Tin cực tốt. Morgane ở mình trong cái ổ chuột của nó ở trại trẻ. Nó muốn ăn uống gì. gọi điện cho bảo trợ xã hội. ta khiến có bộ dạng này đây!

      Bénédicte trách quên bé Morgane.

      - Còn Venise đúng như dự đoán - Barthélemy tiếp - Josiane bắt cóc nó và muốn trả lại nữa. gọi cho thẩm phán. ta , theo những gì Josiane kể Venise bị chấn động và cần phải điều trị tâm lý. Nhất định là do lỗi của . Tất cả đều là lỗi do . Đó là nguyên tắc cơ bản mà.

      Bart như sắp nổ tung. cảm thấy như mình bị công kích, bị hiểu lầm, bị lợi dụng.

      - Bảo phải chăm sóc cậu và hai đứa kia, tốt thôi. Nhưng có được trả đồng tiền công nào đâu. mất việc rồi. Làm gì bây giờ? Đứng đường chắc?

      - Đừng hét lên nữa, Bart - Siméon vừa năn nỉ vừa nhắm mắt vì đau.

      - OK, biến vậy.

      - Em có thế đâu - cậu em trai thào tuyệt vọng.

      Bart đứng đó, sững lại và bối rối. đưa mắt nhìn cái giá.

      - Mớ lỉnh kỉnh này là gì thế?

      - Để treo dịch truyền.

      Siméon gạt tấm chăn và cho Bart xem phía trong cánh tay. Bart nhìn miếng băng dính cánh tay và ống nhựa chạy từ đó ra, mặt tái mét.

      - Đậy lại . Kinh quá!

      thả phịch người xuống ghế.

      - là khổ ải, khổ ải! - rên lên.

      Cúi xuống trong hai bọc sách, lấy ra cuốn tạp chí vừa mới mua cho mình.

      - vẫn còn đọc tờ Spirou à? - Siméon ngạc nhiên vì lựa chọn của ông cả.

      - Họ còn Fripounet nữa - Bart trả lời - Nhưng đúng mà, là đồ ngu ngốc! Cậu chẳng ra cũng nghe thấy.

      bắt đầu vừa đọc cuốn tạp chí tranh của mình vừa nhai kẹo cao su, vẻ đầy tập trung như đọc Descartes[14] vậy.

      - lấy cho em cuốn Phương pháp luận[15] được ? - Siméon thào.

      Bart thở ra phẫn nộ như thể bị cắt ngang lúc làm việc thú vị nhất đời này. bới tìm trong túi sách, lộn lung tung cả vở bài tập và tập bài kiểm tra. Siméon nằm nghiêng nhìn cách tuyệt vọng.

      - Phương pháp... đây rồi. Này. Có vẻ mỏng nhỉ? - Bart nhận xét - về gì thế?

      - Về văn luận và phương pháp - Siméon vừa đùa vừa tìm cách nằm thẳng lại.

      Giá treo dịch truyền đung đưa và cậu chỉ sợ làm nó lật nhào.

      - Bart, ... giúp em nằm thẳng lại được ?

      - chịu nổi! - Bart rên lên - Thế này bao giờ mới đọc hết Spirou của tôi chứ.

      lại gần giường, tỳ đầu gối vào đệm, vụng về xốc nách cậu em, rồi kéo. Siméon rướn thẳng người rồi để đầu trượt vào gối, kiệt sức vì cố gắng đơn giản đó. Và Bart đối diện với điều mà vẫn né tránh. cậu bé mười bốn tuổi cố bám lấy cuộc sống bằng tất cả sức lực còn lại của mình. ngồi xuống mép giường, đặt trán mình lên trán cậu em.

      - tồi tệ - - bị suy sụp, suy sụp quá nên đến muộn. Em giận quá chứ?

      Siméon thể cất giọng trả lời. Có quá nhiều cảm xúc choán lấy cậu. lát sau, cả hai đọc sách của mình trong khí tĩnh lặng của buổi chiều muộn ở bệnh viện. Maria mang khay đồ ăn đến lúc sáu giờ rưỡi chiều. Bữa ăn có canh rau, thịt gà, bánh flan vị caramel. Siméon cố gắng ăn nhưng sau đó thấy nôn nao nên buông bát.

      - ngon à? - Bart dò hỏi.

      Siméon cười méo mó.

      - Bart này.

      - Ừ?

      - Em thấy đau bụng.

      Người đứng sững phản ứng. Siméon trở nên tái mét.

      - Đau quá - cậu rên lên.

      Bart nhảy thoắt ra hành lang. có ai cả.

      - Có ai đó ? - gọi

      có ai. Các cánh cửa đều đóng. Phòng 115, cả 116 cũng thế. Bart gào lên.

      - Cấp cứu!

      cánh cửa mở ra. Đó là giáo sư Mauvoisin.

      - Gì thế... À, là đấy à?

      - , là Siméon - Bart lắp bấp - Nó chết mất.

      thế, để phòng xa. Bác sĩ vội sang phòng 117. Siméon nôn. Khi xong, Mauvoisin ra hiệu cho Barthélemy.

      - vừa khiến tôi làm việc của hộ lý đấy, Morlevent - bác sĩ và cố kiềm chế cử chỉ bực bội - Khi Siméon có điều gì ổn, phải ấn cái nút hình quả lê phía đầu giường. Trong khi chờ hộ lý đến, có thể hứng cái khay này cho em trai mình và đỡ cậu ấy khi cậu ấy bị nôn.

      Bart bất đắc dĩ từ chối cầu này:

      - , việc đó tôi làm được đâu.

      Hai cánh mũi Nicolas rúm lại vì giận.

      - thể làm được hả? - ông giọng lạnh băng nhưng vẫn còn bình tĩnh.

      - , tôi thể. Nào, cứ chửi bới tôi - tuyệt vọng, Bart .

      Chương 9




      có thích món tapenade ?






      có Siméon bên cạnh, Morgane chỉ còn là cái bóng. bé thậm chí còn bị điểm vào sáng hôm đó. Về đến trại trẻ, chỉ có mình trong phòng và lấy sách vở ra khỏi cặp, em lại thấy bài bị điểm với cầu của giáo: “Về lấy chữ ký của mẹ”. giáo biết rằng mẹ em mất. Em bảo trợ xã hội cũng quên báo với nhà trường. Dù sao nữa, mọi người vẫn luôn quên mất có mặt của em.

      - , vậy là có chuyện gì nào? - giáo bực bội mắng, ra, ưa gì lắm học trò đứng đầu lớp nhưng xấu xí này - Em học bài phải ? Lexane còn được mười điểm đây này!

      Thế là bây giờ phải ký nhận cho điểm đó. Nhưng ai ký bây giờ? Morgane biết số điện thoại của Bénédicte. Em biết Josiane, người đưa em em , sống ở đâu. Siméon ở bệnh viện Saint-Antoine, nhưng chỗ đó là ở đâu chứ? Còn Barthélemy nữa? Mà những ngọn gió thoảng có nơi ở nhỉ?

      Vì vậy, Morgane quyết định tự ký bằng cách bắt chước chữ ký của mẹ. Thế là phạm tội rồi nhưng em nào có cách gì khác? Em có mẫu chữ ký nào của mẹ nhỉ? Em bắt đầu lục trong cặp sách và tìm thấy thư xin phép mẹ viết cho giáo rồi được trả lại sau khi đọc. Bức thư viết:

      “Xin phép cho cháu Morgane Morlevent được nghỉ giờ học bơi vào thứ Ba ngày mười chín tháng Mười. Cháu bị viêm mũi và ho rất nhiều. Xin cảm ơn ”.

      Cuối thư có ký tên: Catherine Dufour. Khi đọc bức thư xin phép hoàn toàn có chút gì đặc biệt đó, chỉ là mẩu thư xin phép nghỉ học cho con của bà mẹ mà tim em thắt lại. Như vừa mới hôm qua. Những chữ viết như vẫn còn sống động. Morgane nhìn quanh như mới thoát ra từ cơn mơ. Ánh mắt em dừng lại ở bài tập bị điểm . điểm. “Về lấy chữ ký của mẹ”. Thế là, nửa tỉnh nửa mơ, Morgane cầm bút, tập trung và hầu như run rẩy gì ký nhại chữ ký của mẹ vào bài tập đó.

      - Cúc cu!

      Bart đến. Cuống quýt, Morgane lật vội tờ giấy như để che nỗi xấu hổ và tội ác của mình. Em đứng dậy, hai tay đan vào nhau như van xin điều gì.

      - Ơ, làm sao thế hả? - Bart hỏi bằng giọng độc đoán mà chính cũng biết.

      - Em làm điều xấu - bé thú nhận.

      Và em òa lên khóc thổn thức.

      - Thế em làm gì? Nhưng đừng có mà khóc lóc nữa !

      Morgane nấc lên: “Em... em ...”, rồi em thể hết câu. Bart chực cầm cặp táng cho cái để em nốt.

      - Em bị điểm kh... kh... !

      - Thế toi rồi! - Bart làm vẻ như bị sốc lắm - Em xấu thế rồi, bây giờ lại còn ngu ngốc nữa là...

      Rồi ngồi xuống mép giường.

      - Thôi nào - dịu giọng - Điểm có đầy ra ý chứ! Nhưng em thấy , chuyện đó ngăn cản trở thành chàng cao lớn đẹp trai hoàn toàn rỗng tuếch.

      - Còn nữa. Tệ... tệ hơn nữa là... - Morgane lại nấc lên.

      - Gì nữa nào? Em hoạn bạn trai của mình vì cậu ta dám tán tỉnh bạn thân nhất của em hả?

      Morgane lắc đầu. , chính xác là thế. Bart chợt nắm lấy cánh tay em khá thô bạo và kéo về phía mình.

      - Nào, lên đây nào bọ muỗm.

      đặt bé ngồi đầu gối mình.

      - Bây giờ nào. thích mấy trò tinh quái đó lắm.

      - Em ký.

      - Ký à?

      - Bài bị điểm .

      Bart hiểu ngay nhưng sau đó mặt sáng lên.

      - Oh, boy! cũng toàn làm thế mà. tự ký tất: bài điểm , bản kiểm điểm, phiếu điểm, giấy xin phép. giấu nhà trường, dối giáo và làm cho những đứa khác phải chịu phạt thay .

      Morgane thôi khóc. Lý lịch tội phạm của em quả là chẳng ăn thua gì so với Bart.

      - Nhưng mình cho Siméon biết về việc chữ ký nhé? - em xin xỏ.

      - Đương nhiên là điên đến thế. Thế ngoài việc đó ra, dạo này em thế nào?

      - thấy đấy - Morgane và chỉ vào bốn bức tường phòng giam của mình - Có những lúc em chỉ muốn chết cùng mẹ cho xong.

      Bart biết rằng bảo trợ xã hội tìm người nhận Morgane. Josiane có thể cũng đón con bé. Như thế, hẳn chị ta có nhiều cơ hội được làm giám hộ rồi.

      - Thôi nào, với - Bart quyết định và đặt Morgane xuống đất.

      - đâu?

      - Về nhà .

      - ?

      Morgane tin được. Vậy là em mơ. Cánh buồm lấp lánh phía chân trời, người lớn tuyệt vời, tất cả đều là thực sao?

      - Bình tĩnh, đừng có hớn hở thế - Bart cảnh báo - ghê gớm lắm đó. Hơn nữa, biết hôm qua nổi cơn gì mà làm món tapenade cả núi luôn, đủ ăn trong mười lăm ngày liền đó. Em thích ô liu chứ hả?

      gom đồ của Morgane lại thành đống hỗn độn, lùa cả vào hai túi xách rồi dẫn Morgane cùng mà hoàn toàn ý thức được đó như là hành vi bắt cóc trẻ em.



      Khoảng bảy rưỡi tối, thẩm phán vẫn làm thêm giờ ở văn phòng. bảo trợ xã hội gọi đến báo tin tày đình.

      - Bé Morgane bỏ trốn rồi?

      - Thế đấy - thẩm phán kêu lên giận dữ với chính mình - Chúng ta quên bẵng con bé!

      - việc xảy ra nhanh quá - Bénédicte thanh minh - Tôi báo cho Josiane rồi nhưng còn Barthélemy sao liên lạc được.

      Tìm sao được họ chứ vì Bart với Morgane lúc đó quán cà phê và cùng ăn bánh chuối rán.

      - Tôi qua nhà ta - thẩm phán quyết định - Nếu bé tìm chỗ nấp qua đêm, đó là địa chỉ duy nhất nó biết.

      Thậm chí Morgane biết điều này đến mức chính em ra mở cửa cho Laurence.

      - Thế cháu ở đây à? - thẩm phán kêu lên.

      - Cháu chơi điện tử với Bart - bé hớn hở khoe - ấy chơi Lara Croft cừ lắm.

      thẩm phán bắt đầu nghi ngờ ý định ngông cuồng mới của chàng trẻ tuổi này.

      - Ồ, ồ, Laurence đó à - Bart chào đón nhưng vẫn rời bộ điều khiển trò chơi - nhìn xem tôi lặn siêu chưa này.

      Laurence ngồi xuống văng.

      - LẠI làm gì nữa thế? - kiên nhẫn hỏi - Sao gọi báo cho trại trẻ là Morgane trốn đến nhà chứ?

      - Ô hay, nó có trốn đâu - Bart trấn an - Là tôi dẫn nó đấy. Cái chỗ đó bẩn thỉu, xấu xí.

      Laurence nhìn , rụng rời.

      - có biết là ông giám đốc gọi cảnh sát rồi ?

      - Để làm gì? - Bart , chịu rời mắt khỏi trò chơi.

      - Này Barthélemy, khi biến mất, mọi người đều hoảng lên, bất cứ ai trong hoàn cảnh đó cũng đều phải báo cảnh sát!

      thẩm phán lúc đầu còn cố bình tĩnh, nhưng càng lại càng hăng hơn.

      - A, ra thế cơ đấy! - Bart nổi quạu - Tôi LẠI bị chửi rủa. Tôi bị rủa vì quan tâm đến Morgane, rồi cũng lại vì tôi quan tâm đến nó.

      - đúng là tài nào cho hiểu được! - thẩm phán bực tức.

      - Có đấy. Tôi hiểu quá chứ. chỉ muốn giao quyền giám hộ cho Josiane thôi.

      - đúng là đóng sống suy nghĩ của mình cho người khác! Tất nhiên là tôi giao cho Josiane rồi! vô trách nhiệm.

      - hệt như Josiane! Đúng là mưu của bọn đàn bà! - Bart hét lên.

      Morgane bỗng khóc rống lên như còi báo động.

      - Cháu... cháu... muốn ở lại với Bart!

      thẩm phán vội tới trấn an em.

      - Tất nhiên rồi cháu , đừng khóc nữa. Chúng ta tìm ra giải pháp tốt nhất cho cháu và Venise.

      - Cháu chỉ thích Baaaaart thôi!

      - Rồi, OK. Em quý nhất nhất - Bart vừa vừa cầm hai cánh tay em mà lay - Nhưng nếu em tắt ngay cái còi báo động quăng ra cửa sổ đấy!

      Morgane vẫn còn nấc lên hoặc hai cái nữa.

      - thấy ? Tôi tìm ra cách làm nó dừng lại đấy - Bart giọng tự đắc - Phải lay nó như thế.

      - Thế còn , phải làm gì để dừng lại? - thẩm phán hỏi.

      Bart có vẻ thấy thú vị với câu hỏi đó. Laurence tranh thủ gọi điện thoại cho Bénédicte.

      - Tôi ở nhà Barthélemy. Morgane trốn đến nhà ta...

      dối để bảo vệ Bart. Cậu chàng được thể tiến lại gần nhàng như con sói trong khi chuyện với bảo trợ xã hội. ghé tai thầm lời cảm ơn và hôn lên cổ . Nhưng phải trả giá ngay lập tức cho hành động đó. Ngay hôm sau, Bénédicte đến đón Morgane để gửi sang nhà Josiane Morlevent. bác sĩ nhãn khoa chấp nhận cho hai bé sống cùng ở nhà mình. biết điều đó giúp có cơ hội được nhận quyền giám hộ.

      Bart buồn bã lâu về việc Morgane rời . Bây giờ rảnh rang để tìm bạn. Từ ngày Léo , vẫn mình. đặt ra số tiêu chí chọn lựa mà tiêu chí đầu tiên là: “ có thích món tapenade ?”.

      - Có lẽ tốt hơn là nên dành thời gian tìm việc làm. thấy thế à? - Aimée gợi ý khi xuống chơi nhà Bart hôm người đại diện hãng đồ lót bán hàng.

      - Nhưng vấn đề là nếu tìm có nguy cơ thấy việc - Barthélemy nhận xét.

      - thực muốn làm gì mãi sao? - hàng xóm lo ngại hỏi.

      - phải là làm gì - Bart nhượng bộ - Chỉ là làm gì to tát thôi, như làm người thử nghiệm trò chơi điện tử chẳng hạn.

      nghĩ rồi thận trọng thêm:

      - Và làm bán thời gian thôi.

      Aimée có vẻ rầu rĩ. lo lắng cho Barthélemy.

      - Rồi xoay xở thế nào chứ Bart!

      chàng nở nụ cười châm chọc. búng vào bụng Aimée.

      - Thế còn , xoay thành cái chum rồi kìa. Thế đại diện hãng đồ lót đồng ý chưa?

      - ta vẫn chưa biết.

      Aimée thoáng rùng mình và co người lại.

      - Đứa này tôi muốn giữ lại cho được.

      Bart làm bộ phản đối và sợ sệt trận đòn như ra trước mắt.

      - vẫn cho chồng ăn món xúp đó chứ?

      - Suỵt...

      Có chuông điện thoại. Bart giải thích:

      - Chắc là gọi điện cho buổi hẹn hò tối nay của tôi đấy.

      Nhưng đó là Josiane gọi đến.

      - Oh, boy! - Barthélemy hốt hoảng - Bọn trẻ bị thủy đậu và chị muốn quẳng chúng nó cho tôi hả?

      - Chúng khỏe cả. Chúng hỏi tôi xem có đến thăm cậu được . Tôi tôi gọi.

      - Thăm tôi à?

      - Đúng, thăm cậu - Josiane căng thẳng nhắc lại - Có vẻ như cậu rất giỏi cái gì đó như là Sarah hay Clara Soft gì gì đó...

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Bart bật cười:

      - Lara Croft!

      Josiane là Morgane khóc như còi báo động còn Venise vẽ cho cả bầy quỷ báo thù để cuối cùng phải nhượng bộ.

      - Tôi đưa chúng qua lúc sáu giờ tối và đón chúng về sau bữa tối - Josiane với giọng hách dịch tự nhiên vốn có của bà chị - Hẹn cậu lát nữa!

      - Nhưng... nhưng...

      Điện thoại cúp cái rụp, còn Bart vẫn thỏa thê hét mình vào ống :

      - Nhưng tối nay tôi có hẹn hò rồi! Bà này đúng là điên rồi!

      - phải hủy cuộc hẹn thôi - Aimée khuyên nhủ.

      - Đó là tình của đời tôi - Bart trả lời tuyệt vọng - gã cao to, tóc vàng. Người Thụy Điển. Hay người Mỹ phải. Kể ra, tôi vẫn chưa biết gặp ta ở đâu. ta gì đó mà tôi chả hiểu gì sất.

      Đúng sáu giờ tối sai phút, chính xác như quân lệnh, Josiane đổ bộ với hai đứa trẻ. Venise chạy ào về phía Bart kêu to “ Bart, thơm kêu nào!” trong lúc đó em Morgane đứng khoanh tay nhìn đầy thán phục trong im lặng. Hơn bao giờ hết Josiane lại thấy là bất công cho mình.

      - Chào Aimée! - hai bé kêu to khi nhìn thấy hàng xóm trong phòng khách.

      Josiane muốn tìm hiểu là ai và lặng lẽ biến mất nhanh nhất có thể được.

      - Chúng ta cùng chơi ! Chơi ! - Venise đòi.

      Morgane kéo tay áo Bart:

      - Hôm nay có gặp Siméon ?

      - Có chứ. Nó khỏe lắm! - Bart bắt chước cách đầy hứng khởi của bác sĩ Joffrey - Bữa nào ăn cũng nôn ra hết, nhưng đó là tín hiệu tốt. Thế nghĩa là thuốc có tác dụng. Khi nào chết nó mới thoát khỏi chứng đó.

      - Bart - Aimée thào nhắc.

      Hai bé lặng nhìn , sững sờ vì đau đớn.

      - Nhưng bác sĩ Joffrey dặn ra hiệu thuốc mua loại si rô cho Siméon - Barthélemy chợt tỉnh và cố cứu chữa - uống vào làm ta trở nên siêu khỏe. Loại mà các vận động viên vẫn lén uống trước khi thi đấu, như trong cuộc đua xe đạp vòng quanh nước Pháp ấy.

      Venise hình dung nổi hình ảnh Siméon của mình leo đỉnh Ventoux nhưng em cũng mỉm cười yên lòng. Morgane vẫn cúi gằm đầu xuống.

      - Em là nửa của Siméon - em và ngẩng đầu lên.

      Em xòe bàn tay trái của mình ra khi tuyên bố cách kỳ khôi như vậy.

      - Em muốn gặp Siméon - em thêm.

      Mọi người cho em gặp mẹ khi mẹ mất. Em muốn gặp Siméon của mình khi còn sống.

      - Em được gặp - Bart hứa - hỏi bác sĩ Joffrey.

      Joffrey có vẻ dễ tính hơn giáo sư Mauvoisin. Nhưng thế có nghĩa là đồng ý. Trẻ em bị cấm vào khu vực điều trị bệnh bạch cầu để đề phòng nguy cơ lây nhiễm.

      Đúng bảy giờ tối cũng chuẩn xác như quân lệnh, bạn hẹn hò mới của Bart có mặt trước cửa. Đó là người cao lớn, tóc vàng, dáng người cứng đờ và mặt vẫn còn những vết sẹo của thời bị trứng cá hẳn rất ác liệt.

      - Hello, Jack! - Barthélemy chào ta - Các em, đây là Jack, người bạn.

      - God bless you! - cậu chàng mặt thoáng cười - My name is Mike.

      - Tên ấy là Mike chứ - Morgane sửa lại nhờ biết chút tiếng .

      - Yes, Mike - cậu chàng tán đồng - Tiếng Pháp tôi nhiều.

      - Cái đó - Bart .

      thanh niên có túi đeo bằng da nhàu nhĩ. ta lấy ra những tờ rơi màu sắc sặc sỡ và :

      - Chúa thương mọi mỗi người.

      - Cái đó có gì khó - Bart và nghĩ về bản thân mình. Nhưng ta làm quái gì thế nhỉ?

      Mike phát tờ rơi cho từng người. Aimée đọc lướt.

      - ta theo giáo phái Mormon, Bart. ta đến để cải đạo cho mọi người.

      - Oh, boy! với ta là việc đó xong từ lâu rồi.

      rồi đập đập vào nơi trái tim và vẻ sùng kính:

      - I am mormon, bạn thân mến. cần phải nhọc công đâu.

      - Mọi mỗi người đều là em - Mike lại bằng tiếng Pháp và nhìn hai bé - Chúa thương mọi mỗi người.

      - Được rồi - Bart - Thế còn , có thích món tapenade ?

      - Do you like the tapenade? - Morgane dịch.

      Chương 10




      Ý nghĩa của từ dâng hiến






      Ở trường, Siméon vốn được quý trong khối mười hai. Ở đâu cũng vậy, trí tuệ phát triển trước tuổi gây rắc rối cho cậu. Nhưng từ khi cậu phải nhập viện, bạn bè trong lớp đồng lòng giúp đỡ cậu theo được bài học từ bệnh viện. Thế là Bart làm con thoi lại giữa trường trung học Sainte-Clotilde và bệnh viện Saint-Antoine với ý thức ràng về công việc từ thiện hẳn đáng được Chúa trời hậu thưởng này. mang đến nộp cho giáo viên bài tập mà Siméon làm trong bệnh viện rồi lại mang bài phô tô và vở ghi của các bạn về bệnh viện cho Siméon. Hôm đó, đích thân ông hiệu trưởng Philippe mang bài tập chữa đến cho .

      cũng trở nên quen mặt trong các hành lang của bệnh viện Saint-Antoine. Khi đến khoa của giáo sư Mauvoisin, y tá và hộ lý chào thân mật: “Khỏe Bart?” cách vui vẻ. Ban đầu mọi người thầm cười nhạo dáng uốn éo và cách ứng xử đồng bóng của . Nhưng khi Bart thừa nhận bản thân mình như vậy mọi người đều cười vui với .

      Trong phòng 117, Siméon đợi cả. Cậu ngóng đợi ban đêm khi chỉ có ánh đèn ngủ lờ mờ chia sẻ cơn đau với cậu. Cậu ngóng đợi mỗi sáng khi những trận nôn làm cậu kiệt sức. Cậu ngóng đợi buổi trưa khi khay thức ăn khiến cậu thấy buồn nôn. Bart đến lúc hai giờ chiều. Và cả buổi chiều, Siméon có đủ dũng cảm để đọc và làm bài tập trong khi Bart lướt các kênh ti vi.

      - mang bài tập của em đến đây - Bart vừa bước vào vừa - Tin xấu. Em được có mười bảy điểm bài triết. Toán và vật lý khá khẩm hơn chút, được hai mươi điểm.

      tự hào về cậu em mình lắm. trải hết chỗ bài tập đó lên bàn phòng bệnh để cho tất cả y tá, hộ lý ghé qua có thể chiêm ngưỡng.

      - Biết gì ? - Bart vừa ngồi xuống vừa bắt đầu - vừa tìm được bạn trai người Mỹ. ta theo phái Mormon. nghĩ là bọn cưới nhau và sinh ra bầy Mormon xinh xắn. Đó chả phải là mục đích của họ đời này sao: sinh sôi, nảy nở. Lại chuyện sinh sôi, hàng xóm tầng cũng thế đấy.

      Bart là người duy nhất thế gian này hoàn toàn bị bi lụy bởi tình hình của Siméon. cứ kể cho cậu tràng giang đại hải những chuyện ngu ngốc hàng giờ liền. Như thế kể cũng điên điên nhưng lại có tác dụng phục hồi rất tích cực.

      - Kể em nghe về hai đứa - Siméon cầu.

      - À phải rồi, về việc đó có vấn đề đây - Bart thừa nhận - hứa đưa chúng đến thăm em.

      - Tuyệt đối cấm đấy - Siméon đầy luyến tiếc.

      Bart hơi bĩu môi. Chuyện cấm đoán, biết thừa.

      - bàn với Joffrey.

      Ngay khi có cơ hội, Bart túm lấy cổ áo choàng trắng của Joffrey. bác sĩ trẻ dù gắng coi Bart là kẻ kỳ cục khác người nhưng vẫn thấy bực mình.

      - được, được - ta phản đối - Nếu bọn trẻ mới năm tuổi và tám tuổi thể được.

      - Thôi nào, hãy tỏ ra đáng chút - Bart vuốt thẳng cổ áo khoác của bác sĩ - Chỉ năm phút thôi mà. Bọn muốn nhìn Siméon, chỉ NHÌN thôi. gì khác. Chúng ta cho Mauvoisin biết. Maria nhận canh gác ngoài hành lang. Nếu Mauvoisin xuất , ấy huýt sáo bài “Jacques bé ngủ nào”. ấy dạy tôi rồi. ấy huýt sáo tuyệt cú. Nhưng dù sao tôi cũng thích bài “Bố tìm cho tôi tấm chồng” hơn, nhưng chán là chị chàng lại biết bài đó.

      Joffrey đẩy Bart ra và kêu lên: “, ”. ta hoàn toàn bị rối ngợp.

      - Năm phút thôi. Chỉ năm phút thôi mà, chắc là được chứ? Tốt nhất là vào sáu giờ tối, lúc đó hết giờ giáo sư thăm bệnh nhân. Cảm ơn Joffrey.

      - , nhưng tôi...

      - Tôi nhớ ơn . Và nhất là nếu thích món tapenade cứ với tôi. Ở nhà tôi còn đầy trong tủ lạnh.

      Trước khi rời bệnh viện, Bart ló đầu qua cửa phòng 117.

      - Ổn thỏa rồi - thông báo với cậu em trai.



      Đến bệnh viện Saint-Antoine, hai bé rất hào hứng. Cứ như thể hai em được mời đến bữa tiệc sinh nhật vậy. Venise mặc bộ váy màu hồng kiểu búp bê Barbie. Bé còn vẽ bức tranh với ba trái tim cho Siméon. Morgane mua dâu Tagada, loại mà trai em rất thích. Bart giải thích với hai bé rằng trong bệnh viện có ông bác sĩ là giáo sư Mauvoisin rất dị ứng với các bé . Thấy ông ta là phải trốn ngay. Thế nên cứ được vài bước, khi thoáng thấy bóng áo trắng, hai bé lại thào trong lúc cười rúc rích:

      - Phải ông ấy ? Phải ?

      Thực ra Bart cũng quá vì sợ giáo sư Mauvoisin . có cảm giác kỳ lạ là số phận nhà Morlevent như nằm trong tay ông bác sĩ này. Cũng có thể do ông là người trực tiếp điều trị chính cho Siméon.

      hộ lý Maria và y tá Évelyne đợi hai bé trong hành lang.

      - Ồ, bé xinh xắn quá! - Maria trầm trồ khi đón Venise - giống như hệt đó, Bart.

      - Vâng, xinh xắn - Bart hào hứng trả lời - Được rồi, Maria, chị canh ở đây. Évelyne ở đầu kia hành lang nhé. Évelyne, chị biết huýt sáo bài “Bố tìm cho tôi tấm chồng” ? à? Thôi sao. thôi, hai !

      đẩy hai bé về phía phòng 117 rồi hơi hồi hộp, vội vã vào theo. Venise và Morgane muốn ôm choàng lấy trai thứ hai nhưng phải do lời dặn của Bart mà do nhìn thấy tình cảnh Siméon, hai em thể làm thế.

      - Sao lại bị trói thế này? - Venise kêu lên hốt hoảng.

      Siméon nhìn Bart.

      - ... giải thích trước cho chúng à?

      - Giải thích gì?

      Bart lường trước là hình ảnh trai nhợt nhạt và bị truyền dịch làm hai bé thất kinh. Siméon nhanh chóng kiểm soát tình hình:

      - Đó là ống dẫn thuốc. Nó giúp truyền thuốc vào máu của vì máu của bị ốm.

      - Cái đó dọn sạch bệnh trong máu phải ? - Morgane muốn giải thích cụ thể lời của trai.

      - Đúng rồi - Siméon mỉm cười - Và việc dọn dẹp bao giờ cũng gây mệt mỏi.

      - Thế nên phải nằm im thế này - Venise kết luận.

      Dù sao hai bé cũng vẫn còn bị kích động. Mùi phòng bệnh, tình trạng gầy gò của trai, nỗi buồn xâm chiếm hai em... Bart canh chừng ở sau cánh cửa mở hé.

      - ngồi xuống hả Bart? - cậu em thứ hai hỏi vì tưởng lớn muốn dẫn bọn trẻ về.

      - , . phải nghe xem Maria có huýt sáo bài “Jacques bé ngủ nào” .

      Siméon nhìn Bart chằm chằm. Cậu cố hiểu.

      - Đó là mật khẩu báo hiệu khi có người ở phòng bên cạnh vốn dị ứng với các bé đến - Venise giải thích - Maria biết bài “Bố tìm cho tôi tấm chồng”. Nhưng em em biết đấy. Em dạy cho chị ấy nhé, Bart?

      - Để lúc khác.

      Siméon rành rẽ mọi mánh khóe của trai mình.

      - dối phải ? xin phép đưa bọn vào đúng ?

      - hẳn. Nhưng dù sao chúng cũng ở đây rồi, Siméon. Chúng ta chỉ có vài phút thôi. Nào các , có gì quan trọng cần với Siméon ?

      - Em nhiều, nhiều, nhiều! - Venise reo lên.

      Rồi bé chìa cho bức vẽ Zorro với ba hình trái tim. Siméon nhắm mắt. Được cũng có thể gây đau đớn.

      - Siméon - giọng đầy bất hạnh khẽ cất lên - Em bị điểm .

      - Ôi , Morgane - Bart phản đối - chúng ta lại chuyện đó nữa!

      - Có chứ, có chứ - Morgane ương ngạnh tiếp - Em bị điểm .

      - Môn gì? - Siméon hỏi.

      - Lịch sử các pháo đài - Morgane trả lời.

      - Đó là môn khó chết được - Barthélemy an ủi - toàn bị điểm bài về các pháo đài thôi.

      Nhưng bé vẫn chờ lời tuyên án của Siméon.

      - Em phải luôn luôn là người đứng đầu - Siméon gợi nhắc.

      - Vâng - Morgane , ánh mắt như hút dính vào mắt trai.

      - bao giờ bị dưới điểm chín. Hiểu ?

      - Em hiểu rồi.

      bé cảm thấy như trút được gánh nặng khủng khiếp. Bart vậy, lúc nào cũng như nghe thoảng bên tai tiếng huýt sáo những câu đầu của bài “Jacques bé ngủ nào”. Mỗi lúc nỗi sợ hãi lớn dần.

      - Thôi nào, các , thôi!

      - Nhanh thế! - cả hai em kêu lên.

      Với bản tính dễ xúc động thường phải kìm nén, Morgane quỳ xuống và hôn lên bàn tay phải của Siméon. Nửa còn lại của em. Nhưng lần này Bart nghe rệt tiếng huýt sáo mấy câu đầu của bài “Jacques bé ngủ nào”. Giáo sư Mauvoisin thỉnh thoảng lại thăm các phòng bệnh lần cuối trước khi đêm xuống. Khổ nỗi, Bart phân biệt được tiếng huýt sáo là từ đầu phía bên phải hay bên trái hành lang. Biết trốn ra theo hướng nào bây giờ? hé cửa. Oh, boy! Giáo sư Mauvoisin vừa tới nơi. Ông có vẻ mệt mỏi và bực bội. Ông đặt tay lên nắm cửa phòng đối diện như thể ông vào phòng 118. Rồi ông đổi ý, băng qua hành lang và vào phòng 117. Bart bước lùi lại, hai bé trốn dính sau lưng . Venise thậm chí còn giấu mặt vào áo khoác của trai hệt như chú đà điểu tránh bão vậy.

      - Thế này là sao? - giáo sư hỏi, hơi ngạc nhiên.

      - Đó là hai em cháu - Siméon trả lời, sẵn sàng nhận mọi trách nhiệm.

      - Thế là hơi vô lý đấy - Nicolas phản đối.

      Ông lo lắng đến mức quên cả nổi cáu. Ông nhìn bâng quơ sang Morgane. Khuôn mặt có gì nổi bật nhưng bừng sáng hai ánh mắt đen láy thông minh làm ông mỉm cười. Ông kéo bé út vẫn trốn sau lưng lớn và nhìn bé. Ông cố nén tiếng thở dài thương cảm. Tội nghiệp bé xinh xắn đáng .

      - Thôi nào, mọi người ra ngoài - ông nhàng.

      Bart đợi phải để thêm. Mauvoisin ngày càng tỏ ra có uy lực đối với . Ông cứ như người cha hà khắc, đầy uy quyền mà phải cố gắng làm hài lòng và nhất là phải mực nghe theo. Khi tới cuối hành lang, Bart nghe tiếng gọi trầm với theo:

      - Barthélemy!

      Mauvoisin khép cửa phòng 117 và về phía Bart.

      - Tôi phải chuyện với . Với riêng . Gửi bọn cho Maria rồi đến văn phòng gặp tôi.

      Miễn bàn cãi. Bart phục tùng răm rắp. lần nữa lại có mặt trong văn phòng sang trọng của giáo sư. Hoa được thay mới nhưng Mauvoisin vẫn giữ nguyên cách gạt bình hoa như trước.

      - Tôi rất lo về tình hình của Siméon - ông vào thẳng vấn đề - điều trị được ba tuần rồi nhưng có tiến triển. Joffrey và tôi quyết định thay đổi phương pháp điều trị.

      - Thế sao? - Bart mà tim thót lại vì lo lắng.

      - Đúng vậy. Nhưng vấn đề là Siméon bị giảm tiểu cầu cách trầm trọng và có nguy cơ xuất huyết cao - Mauvoisin tiếp tục giải thích bằng những biệt ngữ vốn khái quát hóa nỗi đau đớn của người bệnh - Trong điều kiện đó, chúng tôi thể thực phương pháp điều trị mới được.

      - à?

      - .

      Mauvoisin lại tháo phăng cặp kính như lần trước, ông có vẻ đoán định điều gì đó ở Bart. Ông lộ vẻ lúng túng.

      - chắc thường thay đổi người phải ?

      - Thay người à? - Bart hỏi lại mà hiểu có phải mình .

      - hiểu câu hỏi của tôi à?

      - Có, có. Mà , . Có, tôi hiểu. Tôi thường thay đổi... thường...

      Bart tìm kiếm thấu hiểu từ phía Mauvoisin nhưng giáo sư chỉ cười nhếch mép hề chủ tâm, đúng ra là để lộ vẻ bực tức.

      - Đôi hoa tai này, đeo nó bao lâu rồi? Chắc là chưa đến sáu tháng đúng ?

      - Ồ, là thứ đồ trẻ con í mà. Tôi mang nó từ năm mười sáu tuổi cơ.

      - Tôi cầu tự bào chữa - Mauvoisin trả lời và bắt đầu thấy thú vị - có từng bị bệnh lây nhiễm qua đường tình dục ? bị viêm gan đấy chứ? có thường xuyên làm xét nghiệm HIV ? Có dùng ma túy ?

      Bart phát hoảng, hết lắc lại gật theo từng câu hỏi. Mauvoisin thầm đánh dấu những ô trong bản câu hỏi điều tra của mình.

      - Có vết xăm nào mới ? à? du lịch vùng nhiệt đới ? à? có vấn đề về tim ?

      - Ôi, nhiều lắm! - Bart kêu lên.

      - , tôi muốn đến bệnh tim mạch...

      - Thế . Tôi hiểu ý ông - Barthélemy chữa lại.

      - biết tại sao tôi lại hỏi như thế này ?

      - Vì có điều gì đó cần phải biết đúng ?

      - Tôi hỏi những điều đó là vì Siméon cần được truyền thêm tiểu cầu. Vì vậy chúng tôi tìm người hiến tiểu cầu cho cậu ấy. người có nguồn máu mang bệnh gì.

      - Thế à?

      - Đúng thế.

      Ngay khi cuộc chuyện chuyển sang mức quá nghiêm túc, đầu óc Bart cứ xoắn xuýt hết cả. Hơi có vẻ như nó quyết định hiểu gì hết. nghi ngờ gì, về đặc tính này của cậu thanh niên, giáo sư Mauvoisin quyết định giải thích cách mô phạm.

      - Để tránh vài tạo miễn dịch, chúng tôi phải chọn người hiến máu phù hợp với bệnh nhân. Nếu tôi gọi đến viện dự trữ máu quốc gia, tôi chỉ có phần sáu mươi nghìn cơ hội tìm được người cho máu phù hợp, và nếu tìm được cũng chưa chắc có ngay. Cơ hội tìm được người hiến máu tương thích tăng lên nếu tìm kiếm ở những người trong gia đình. hiểu vì sao tôi hỏi tới trước rồi chứ?

      - Vâng, vâng - Bart lắp bắp, hoàn toàn mất phương hướng.

      - Nếu có nhóm máu phù hợp với Siméon, tôi nghĩ chắc đồng ý làm người hiến máu phải ?

      Barthélemy ra dấu như muốn : “ thành vấn đề”.

      - Tốt lắm. Cảm ơn - Mauvoisin kết luận và đứng dậy - Tôi gửi qua phòng của Évelyne để lấy mẫu máu.

      - Lấy gì?

      Nhưng Nicolas ra khỏi văn phòng tìm y tá.



      Những xét nghiệm trong vòng hai mươi tư tiếng cho thấy máu của Bart chưa bao giờ bị nhiễm khuẩn ngứa hay viêm gan hay sida. Hơn nữa, cứ như dấu hiệu của định mệnh, máu của hoàn toàn phù hợp với máu của Siméon. Hai tay đút trong túi áo blouse trắng cài cúc, giáo sư Mauvoisin vội gặp Joffrey.

      - Chúng ta lại có thể hy vọng hồi phục cho Siméon rồi! - ông hào hứng thông báo.

      - Vẫn có chút vấn đề - Joffrey như kìm niềm hào hứng của ông lại dù bản chất vốn luôn lạc quan - Cái chàng Bart này bị ngất khi lấy máu. Có vẻ như ta chịu nổi khi nhìn thấy máu.

      Joffrey giấu được vẻ khinh bỉ khi về Barthélemy.

      Mauvoisin sầm mặt.

      - ngu ngốc quá - ông lẩm bẩm - Cậu ta đến lúc hai giờ chiều phải ?

      - Gã đồng tính? Đúng vậy.

      Nicolas suýt buột điều gì nhưng lại kìm lại và hít hơi sâu.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Lúc hai giờ chiều, Bart lẻn nhanh vào phòng 117 do sợ gặp phải Mauvoisin. Mọi ngày, Siméon vẫn cố ngồi dựa vào đống gối chờ vào giờ đó. Nhưng hôm nay cậu nằm thượt ra và ngủ, đôi mắt nhắm hờ. Khuôn mặt hốc hác như thể mang mặt nạ tang tóc. Bart chợt nhìn ra cửa, hoảng hốt.

      - À, đây rồi!

      Mauvoisin vừa bước vào phòng ngay sau .

      - Tôi đưa đến phòng truyền máu, ở ngay cạnh đây thôi.

      Bart bắt đầu lắp bắp: “, , tôi thể”. Nhưng giáo sư túm lấy và đẩy về phía cuối giường bệnh.

      - Hãy nhìn em trai - ông .

      Ông xô Bart và buông ra.

      - Thế nào? thể hả?

      Mauvoisin biết là mình hơi thúc ép quá. Nhưng trong tờ bướm của Văn phòng dự trữ máu quốc gia cũng rồi: “Chỉ những người hiến máu có động lực đặc biệt mới tham gia cho tiểu cầu”.

      Barthélemy để Mauvoisin dẫn . vốn là người vẫn thây kệ việc người khác nghĩ gì về mình nay lại chịu để Mauvoisin cho mình là tên hung thần máu lạnh.

      - Nhưng tôi lại bị ngất đấy - cảnh báo - Cái đó tôi chịu làm thế nào được.

      - Tôi làm tỉnh lại - Mauvoisin đáp với giọng lạnh nhạt.

      Họ vào căn phòng có hai người hiến máu ngồi trong ghế bành, tay buông thõng tay vịn. Bart hơi lùi lại nhưng lại va ngay vào Mauvoisin.

      - Chú ý, có tôi ở ngay đây mà - Nicolas nhàng .

      Ông khẽ đặt tay lên vai và dẫn ngồi vào trong những chiếc ghế có giá để chân phía dưới.

      - Tôi để cậu ấy ngồi đây - ông với y tá mỉm cười về phía Bart.

      Bart thấy tai ù . lớp màn mỏng bắt đầu phủ mờ hai mắt. Thế nào cũng lại ngất trước lúc chích kim. Nửa tỉnh nửa mê, nằm dài ghế, đầu và ngực dựng thẳng. Mauvoisin giúp bỏ áo khoác. Ông vén cao hai tay áo lên phía khuỷu tay mà là cả hai cánh tay bị chích kim truyền.

      - ổn chứ? - ông ấn mũi kim to tướng đầu tiên.

      tiếng rên như đáp lời. Ngay lập tức, máu màu đỏ sậm chảy ra trong ống dẫn. Nicolas ngước nhìn, lên, nhìn cậu thanh niên mà cả khoa ông cười vui và thân mật gọi là “Bart” mỗi khi đến. Nhưng bản thân ta lúc này thể cười được chút nào. nét hà khắc chủ tâm chợt xâm chiếm ông bác sĩ và ông ấn mũi kim thứ hai rồi vui vẻ thông báo:

      - Vậy là được rồi. Hai tiếng nữa là xong!

      cơn rung mạnh chạy khắp người Bart như thể bị điện giật.

      - đừng lo - Nicolas ân hận giải thích - Chúng tôi lấy hết máu của trong suốt thời gian đó. Nhờ vào phương pháp phân tách tế bào, chúng tôi chỉ lấy ra tiểu cầu thôi và hoàn lại cho các thành phần khác trong máu. thấy , máu ra bằng lối này rồi trở lại ở ống bên này và đường chúng tôi tách bọn tiểu cầu ra để dùng cho Siméon.

      - kinh quá - Bart rên lên.

      - Tôi tháo dây buộc ga rô ra đây. Bây giờ tự chảy thế này thôi. muốn nghe nhạc ? Tôi cho mượn Walkman của tôi này. Tôi đắp chăn cho nhé?

      Hai cánh tay bất động, như bị nuốt chửng trong tiếng ro ro của máy quay ly tâm, Bart cảm thấy nỗi sợ hãi dâng lên trong mình. Thu nốt chút sức lực còn lại, muốn vùng thoát khỏi cái ghế.

      - Nào, nào, đừng động đậy thế - Nicolas ra lệnh và ấn vai xuống.

      Bart nhìn ông van vỉ.

      - Mọi việc tốt thôi mà - Mauvoisin trấn an - Việc lấy tiểu cầu này đỡ mệt hơn cho máu trọn vẹn rất nhiều. cầm lấy quả bóng này bên tay phải. Thế, đúng rồi. Nếu cái máy này reo chuông, bóp vào quả bóng, OK? Để tăng áp lực ấy mà...

      - ấy xanh quá - y tá đứng phía sau lưng Nicolas nhận xét.

      - Do xúc động - Mauvoisin bình luận và vỗ vào hai má chàng thanh niên - Cậu ấy ổn thôi. Cậu ấy làm điều này vì em trai mình mà.

      - Ra là vậy, tốt quá - y tá vẻ khâm phục.

      Và vì Mauvoisin vốn vẫn trấn áp cả về vóc dáng và uy quyền nên Bart bất đắc dĩ phải đóng vai người trai hùng.


      CHƯƠNG 11

      Tìm kiếm giải pháp

      - Đó chỉ là do cách điều trị chưa phù hợp thôi - Mauvoisin , giọng gãy gọn.

      Ông cùng Joffrey điểm lại tình hình của Siméon trong văn phòng mình. Lúc đầu họ thống nhất chọn cách tấn công bệnh quá mạnh tay. phần do tình hình sức khỏe chung của Siméon, mặt khác do những chẩn đoán về bạch cầu cũng chưa đến mức quá tồi tệ. Vì vậy nên Mauvoisin và Joffrey tin tưởng là có thể có dấu hiệu hồi phục sau vài tuần mà cần phải lấy quá nhiều sức lực của Siméon; rồi sau đó họ củng cố thêm bằng điều trị duy dưỡng. Nhưng mọi việc diễn ra như dự kiến. Tế bào bạch cầu kháng lại liệu pháp hóa trị. Thêm nữa, tiểu cầu cũng bị phá hủy nhiều. Vậy là thất bại.

      - Cậu ấy có vẻ khá lên từ hai hôm nay - Joffrey nhận xét.

      Việc truyền tiểu cầu có tác dụng tích cực và việc Bart chính là người cho máu tiếp thêm nghị lực cho cậu em. Mauvoisin nhận thấy tình cảm gắn bó sâu sắc mà cậu em dành cho người lớn nhà Morlevent. Ông hy vọng cử chỉ dù gượng ép của Bart cũng là nguồn động viên tinh thần cho cậu em. Hai bác sĩ điểm lại những thiếu sót trong quá trình điều trị, Joffrey nhận xét:

      - Kể ra cũng mạo hiểm khi gọi đến người đồng tính.

      Tất nhiên là họ kiểm tra mẫu máu của Barthélemy. Nhưng người mới bị nhiễm HIV hoặc viêm gan có thể phải thời gian sau mới xét nghiệm ra bệnh được nên họ thể chắc chắn hoàn toàn vào kết quả xét nghiệm.

      - Nhưng chúng ta gấp lắm rồi - Mauvoisin phản ứng.

      Thực tế là ông bất bình. Bất bình hay đúng hơn là bất hạnh.

      - Và “đồng tính” có nghĩa là “vô ý thức”! - ông lại thêm vẻ bực bội.

      Joffrey nhíu mày, ngạc nhiên trước phản ứng bất thường này của giáo sư.

      - Đúng thế, đương nhiên rồi - ấp úng.

      Sau đó trình bày phác đồ điều trị mới của mình cho trường hợp của Siméon. Theo cách của lần này thực dùng đến súng phun lửa. Toàn bộ vấn đề là biết ai phải quy hàng đầu tiên, Siméon hay bọn bạch cầu. Trình bày xong, Joffrey chờ đợi phán quyết từ ông chủ của mình.

      Chưa bao giờ Mauvoisin lại bị xáo trộn nhiều như lần này. Ông biết rằng việc ông có tình cảm gắn bó hơn với bệnh nhân có thể làm mất phần nào sáng suốt trong công việc. Ông sợ phải nhìn thấy họ đau đớn quá. Cho đến thời điểm này, Siméon vẫn còn trụ được. Cậu vẫn còn có thể lo chuyện bài vở và giữ vững mục tiêu chữa bệnh. Chuyển sang mức điều trị cao hơn có thể khiến cậu Siméon quá đỗi thông minh xán lạn này nằm liệt giường vì đau đớn. Mauvoisin rùng mình:

      - Tiến hành thôi - ông chấp nhận.

      Khi Joffrey khỏi, Nicolas thả người trong ghế bành. Ông muốn nghĩ về gia đình Morlevent, về tình đoàn kết em đặc biệt trong hoàn cảnh cũng đặc biệt kém. Siméon. Cậu ta phải qua được kỳ thi tú tài. Đối với Mauvoisin điều đó trở nên quan trọng. Phải dẫn được cậu ta đến chiến thắng ấy. Còn sau đó sao? Sau đó... Nicolas từng biết tới những chiến thắng rất ngắn ngủi. Rồi ông lại hình dung đến hình ảnh hai em núp sau lưng Barthélemy và thấy trào dâng cảm giác muốn bảo vệ hai bé. Morgane, tám tuổi, học lớp bốn. Siméon về em này, người luôn muốn noi gương trai mình. Bé Venise, năm tuổi, mắt xanh phớt hồng. Người đường hẳn phải thường xuyên ngoái lại để ngắm nhìn bé. Với Barthélemy hẳn cũng vậy... Nghĩ đến Bart, Mauvoisin đưa tay gạt lọ hoa sang bên và chuyển sang việc khác.

      Bart vẫn khỏe. cần đến bốn mươi tám tiếng để hồi phục sau khi cho máu. Nhưng vẫn còn ác mộng về nó. Tuy thế, căm tức Mauvoisin. Nếu điều đó giúp được Siméon, thậm chí còn vui vì bị ép buộc như vậy. Hôm nay còn vui hơn nữa vì buổi tối gặp người bạn mới.

      - thôi chàng Mormon rồi à? - Aimée hỏi vì ngày càng tò mò về cuộc sống tình cảm của Bart.

      - Tôi cải đạo ta được - Bart trả lời - Nhưng thế lại hay. Tôi hẹn hò với chàng người Nhật, người phát minh ra trò chơi gà ảo Tamagoshi đấy!

      - chắc ? - Aimée cảnh giác hỏi - biết tiếng Nhật à?

      - , nhưng tôi rành tiếng Tamagoshi. Thế nào chả có ích. Aimée này - Bart vẻ suy ngẫm, vì kể ra nên chuyện này với phụ nữ có chồng.

      nhìn hàng xóm cách dịu dàng.

      - làm gì với đứa bé rồi? - hỏi, giọng trầm xuống.

      - ... tôi vẫn giữ nó mà! À, tôi hiểu rồi, trông bụng lắm phải ? Tôi phải cố gắng ăn ít đấy.

      - định nhịn ăn trong bảy tháng liền à?

      Người phụ nữ trẻ nhìn xuống. Nếu thú nhận, ta đánh . Nếu giấu, ta giết . Nếu bỏ trốn, ta tìm ra.

      - Tôi biết làm thế nào bây giờ.

      - Hay là cho bốn viên? - Bart đề nghị.

      - Suỵt.

      Hai ngày sau đó, Bart lại cảm thấy tồi tệ. phải lỗi tại chàng phát minh ra Tamagoshi. Là vì Siméon. Họ bắt đầu cách điều trị mới. đường rời khỏi bệnh viện, Bart vẫn còn nghe văng vẳng bên tai tiếng van vỉ của Siméon. Bart, em chịu được nữa đâu. Em thể. Đau lắm. làm ơn, với họ dừng lại . Em muốn chết. Họ đốt em hay sao thế. Lửa đốt khắp nơi thế này. Bart, họ hủy diệt em. Nhìn tóc em này, cứ rụng lả tả. Giờ em chả khác gì con quỷ. Làm ơn mà, Bart, hãy với họ . Bart trở về nhà, đổ vật xuống giường, hai tay bịt chặt tai. như vẫn còn nghe thấy lời van xin đó. Làm ơn mà, Bart...

      - Làm ơn mà! , đừng!

      Bart ngồi bật dậy. Đó là tiếng Aimée. Từ tầng . Lại cơn điên ngày thứ Tư hàng tuần. ta hẳn biết về đứa trẻ. Thế nào cũng đánh vào bụng ấy. Bart chắc chắn thế. vùng dậy khỏi giường, ra khỏi phòng ngủ. Phía đầu , tiếng chạy đuổi nhau huỳnh huỵch. ấy chạy trốn quanh bàn, trong phòng ăn. Tiếng đồ kim loại va vào nhau rồi đồ thủy tinh rơi vỡ. Hẳn là quẳng vào đầu bất cứ thứ gì vớ được bàn ăn dọn sẵn.

      - thể chịu đựng được nữa - Bart lẩm bẩm.

      thể núp sau hài hước vô liêm sỉ và ích kỷ nữa rồi. Cứ như thể ném vào chính vậy. Nỗi bất hạnh của những người xung quanh ùa vào tim qua lối mà bọn Morlevent tạo ra. tóm được ấy, xô ngã xuống đất và giết đứa bé mất.

      - Làm ơn! Cứu với!

      Chưa bao giờ ấy hét to như vậy. thường cố nhịn vì xấu hổ.

      - Bart! Bart!

      Có phải là mơ ? , Aimée gọi . mở hộp đồ nghề, cái hộp mới tinh chưa dùng bao giờ. vớ lấy cái tuốc nơ vít to tướng và lao lên tầng . Đầu tiên, bấm chuông. Cố kiên nhẫn bấm tiếp. ăn thua gì. Vì vậy, vừa đá vừa lấy hết sức xô người vào cánh cửa. Bart chỉ nữ tính trong cử chỉ chứ thực ra khá lực lưỡng và khỏe mạnh. tỳ vào tay vịn cầu thang và co hai chân đạp mạnh vào cửa. định dùng tuốc nơ vít để nạy khóa ra có tiếng vặn khóa từ bên trong. ra mở cửa. Bart chưa bao giờ nhìn thấy gần như vậy. Đó là gã tầm bốn mươi tuổi, bụng hơi chảy phệ. Chỉ riêng hai con mắt lồi ra điên dại khiến trông khác thường. Da mặt vốn đỏ mọng từng mảng nay tím tía lên vì nộ khí.

      - Cẩn thận đấy, Bart! - có tiếng kêu lên từ cuối phòng - ta có vũ khí đấy.

      Người đàn ông quay sang Aimée.

      - Là người tình của đây hả? Ra thế, phải ? - ta gào lên.

      ta tiến bước về phía Aimée và lúc ấy Bart nhìn thấy vật gì đó trong tay . con dao làm bếp to tướng, là đồ nghề của hàng thịt cũng nên? Bart vào hẳn nhà, tranh thủ lúc lưỡng lự chọn lựa giữa hai con mồi. Nhưng quay ngoắt lại và gí dao đe dọa Bart.

      - Xử mày trước - - Còn nó, tao rạch bụng nó ra sau.

      ta chắc mẩm mình bị cắm sừng. càng trở nên cuồng dại. Bart túm lấy cái ghế và giơ ra phía trước như cái khiên. vung dao về phía Barthélemy. lần. Hai lần. Bart tránh được nhưng ở trong tư thế phòng vệ mà chưa thấy được lối thoát. Aimée bị thương tựa sát vào tường, tay ôm bụng, tê liệt. Người đàn ông vơ cái ghế khác và ném vào chiếc khiên tạm bợ trước mặt Bart. Bị bất ngờ, Bart buông rơi chiếc ghế dùng để phòng vệ. Người đàn ông cười nấc lên cách hoang dại. Bart chỉ còn mỗi vật mà chưa biết dùng vào việc đánh nhau như thế nào: cái tuốc nơ vít. thu hết sức bình sinh quẳng nó vào mặt đối phương. lảo đảo. Bart tận dụng giây đó. Với nhanh trí hiếm có chộp lấy âu xúp bàn và quăng thẳng vào đầu tên độc ác như cách vẫn thường hành xử với Aimée. Đột nhiên buông lơi chú ý cách khó hiểu và đưa hai tay ôm ngực. Mắt lồi ra hơn bao giờ hết. như bị tắc thở. u xúp bay thẳng vào mặt ngã gục xuống.

      - Oh, boy! - Bart thất thần kêu lên, vịn vào chiếc ghế cuối cùng còn nguyên vẹn trong nhà.

      nằm bất động giữa đống ngổn ngang của trận chiến. Máu từ trán chảy loang ra hòa vào xúp vẫn còn nóng. Loạng choạng, Bart lại gần , lấy chân gạt con dao vừa buông rơi ra phía xa. Ghê tởm, quỳ xuống xem xét. nằm bất động, mắt và miệng mở thao láo.

      - Chắc bị ngất rồi - Bart ấp úng như cố tự thuyết phục mình.

      Nhón đầu ngón tay, nâng cổ tay lên rồi thả xuống. Nó rơi xuống mềm nhũn.

      - Gọi cấp cứu ngay - với Aimée.

      Người phụ nữ trẻ vẫn còn đứng tựa sát vào tường kinh hãi, hai tay ôm bụng. tránh nhìn người chồng nằm sóng soài sàn, vịn theo đồ đạc trong nhà lần đến chỗ đặt điện thoại. Bart cố ý lùi xa . Bản thân cũng hồn lìa khỏi xác rồi. cầm hai đĩa xúp để bàn, Aimée cho Temesta vào hay chưa, tống tất cả vào bồn rửa và xả nước.

      Khi cấp cứu đến, bác sĩ chỉ có thể xác nhận chết.

      - Tôi ném cả âu xúp đầy vào mặt - Bart vội vàng thú tội.

      Tuy nhiên biết rằng tim ngừng đập trước khi nhận cú đó. Ông bác sĩ cấp cứu đành lẩm nhẩm:

      - Điều đó đúng là hay gì.

      Sau đó ông ta khám cho Aimée. Bart đặt nằm co chân lại từ lúc trước.

      - ấy có mang - Bart phải chia động từ ở thời tại hay quá khứ.

      Ông bác sĩ gật đầu, có vẻ gì là khích lệ.

      - Cần cho ấy nhập viện.

      Hai y tá tới giúp Aimée đứng dậy và dìu xuống tận xe cấp cứu. Trước khi rời khỏi đó, ông bác sĩ nhìn lại bãi chiến trường và cậu thanh niên hẳn đóng vai người hùng Rambo.

      - Phải báo cho cảnh sát - ông ta và chỉ xác người chồng.

      - vấn đề gì - Bart vẻ thản nhiên hợp lắm với tình huống này.

      Barthélemy bị thẩm vấn. Lời kể hoàn toàn khớp với những gì Aimée thuật lại từ giường bệnh. Ông bác sĩ ký nhận cho phép an táng và người đại diện hãng đồ lót rời khỏi thế gian này trong khi để lại nhiều đồ lót hơn là những niềm tiếc thương.

      Bart trở lại căn hộ của hàng xóm để dọn dẹp qua. vứt bỏ mấy cái ghế gãy, thu dọn những mảnh thủy tinh và âu xúp vỡ văng dưới gầm đồ đạc. thậm chí còn đen đủi bị đứt tay vì trong những mảnh vỡ đó.

      - Ôi chao, kinh quá - nổi cáu khi thấy máu ra.

      vào phòng tắm, mở tủ thuốc để lấy băng gạc. chợt nhìn thấy hộp thuốc rơi trong bồn rửa. Đó là hộp thuốc Temesta đưa cho Aimée. cơn rùng mình chạy dọc sống lưng . cầm hộp thuốc lên mở ra, phác cử chỉ ngạc nhiên khi nhìn thấy ba vỉ thuốc vẫn còn nguyên vẹn, thiếu viên.

      - Aimée, Aimée - thầm nhõm.

      Cuộc sống nới mở hai gọng kìm vốn luôn siết chặt. Nhưng mở nhiều lắm. Chỉ chút thôi. Ở bệnh viện, Siméon khỏe hơn. Chiều hôm đó cậu có thể ngồi dậy, dựa lưng vào đống gối và uống hết nửa chai dinh dưỡng đặc có bổ sung vitamin. Ánh mặt trời tháng Ba chiếu qua cửa sổ phòng bệnh. Bart mang hoa đến, cả tập tranh mà Venise vẽ cho Siméon và sổ điểm của Morgane. Chỉ toàn điểm mười và điểm chín. giáo của em, sau khi được Bart thông báo về cái chết của người mẹ, xí xóa cho em điểm bài lịch sử các pháo đài hôm trước.

      - Đấy, thế là em em luôn đứng nhất lớp đó nhé, trước cả Lexane nữa - Bart - Thế nào nhỉ? là niềm tự hào của gia đình!

      Bart lại bắt đầu kể chuyện. Kể về Aimée giữ lại được đứa con của mình như thế nào; về bạn trai người Nhật thực tế lại là người Việt Nam và làm việc trong xưởng may như mười bảy người em họ khác của ta ra sao. Siméon ngồi nghe, vẻ hau háu và có phần ngây ngất. Thỉnh thoảng cậu lại thả lỏng toàn thân, khẽ buông tiếng rên dài, gần như dễ chịu.

      - Họ tìm được phương pháp điều trị phù hợp rồi phải ? - Bart dò dẫm hỏi.

      Gần đây hầu như về bệnh tình của Siméon nữa. sợ giấu được thái độ tuyệt vọng. thậm chí còn dám nhìn Siméon thường xuyên. nhớ lại điều Léo cảnh báo: trại tập trung. Đúng thế . Cái sọ trọc hếu này, cái cổ ngẳng như cổ gà kia, nước da vàng ủng bọc sát xương, hai vai hóp lại như ông cụ. Và giữa hoang mạc khô cằn đó là hai con mắt ngày càng to ra nơi cháy lên trí thông minh chịu lụi tắt.

      - Em phải học đuổi bài mới được - Siméon - Bắt đầu từ ngày mai.

      Ngày mai, chứ phải hôm nay. Ngày hôm nay bấp bênh khi người ta hầu như khỏe khoắn. Dọc hành lang khu bệnh nhân, đôi chỗ lại có cửa sổ trổ ra sân. Hai em ngồi chống khuỷu tay vào bậu cửa sổ, tận hưởng khoảnh khắc đó và ngắm nhìn trời đất.

      - Cốc, cốc, xin lỗi, xin lỗi, tôi làm phiền hai em rồi! - y tá tiến tới .

      Thái độ vui vẻ chuyên nghiệp của làm hai em nhăn nhó.

      - Tôi tới tìm cậu để lấy sinh thiết, Siméon.

      - Ôi - cậu chán nản .

      - Nhưng chúng ta định trước rồi mà, lúc ba giờ chiều. Chỉ là lấy sinh thiết định kỳ thôi mà.

      - Các là thích cái lũ kim tiêm chích hút đó! - Barthélemy kêu lên.

      - Đừng cáu kỉnh thế Bart - Siméon thào, đột nhiên mất hết cả sinh lực.

      ý nghĩ ập đến với người cả:

      - ở lại cùng em.

      - Tôi rất tiếc - Évelyne - được đâu.

      - Được chứ. Tôi hỏi Joffrey. Em đồng ý , Siméon?

      Trước mặt Bart, với ánh mắt đeo dính còn là cậu thiếu niên mười bốn tuổi nữa mà chỉ là đứa trẻ thể chịu đựng nổi những cơn đau. Siméon cần phải trả lời. Bart ra tìm Joffrey. chặn bác sĩ lại trong hành lang.

      - Joffrey, xin hãy tỏ ra dễ thương...

      lại nắm lấy cổ áo blouse trắng của bác sĩ.

      - Lại gì nữa đây? - bác sĩ trẻ khó chịu hỏi.

      - Tôi muốn ở cùng với Siméon trong lúc lấy sinh thiết. Nó chán quá rồi, đằng ấy hiểu ? Nếu tôi ở đó nó thấy đỡ hơn.

      Joffrey lắc đầu phản đối và gạt mạnh tay Bart ra. có cảm giác gã này chả đếm xỉa gì đến .

      - Thôi nào, đừng lạnh lùng thế - Bart van vỉ, giọng có phần thất vọng.

      - Có chuyện gì thế? - giọng vang lên từ phía khúc quanh của hành lang.

      Giáo sư Mauvoisin tiến lại phía hai thanh niên.

      - , , có gì đâu - Barthélemy hoảng hốt.

      Nicolas nhìn cấp dưới vẻ dò hỏi.

      - ta muốn ở cùng em trai lúc lấy sinh thiết - Joffrey và hất đầu ra hiệu về phía Bart.

      - sao chứ? Có vấn đề gì à? - Mauvoisin hỏi. Joffrey hiểu rằng ta nên chỗ khác hơn. Bart chiếm được cả cái khoa này rồi.

      - Được thôi, OK - ta vẻ bất bình - Đến nước này rồi cả Bart cũng có thể lấy sinh thiết!

      Thế là Barthélemy ở lại với cậu em trai. pha trò trong khi y tá chuẩn bị dụng cụ rồi đặt tay lên cái đầu trọc lốc của cậu em trai trong lúc người ta chích kim vào tận xương cậu. Siméon thét lên. Bart cũng ngất . Như thể đó là chiến thắng của cả hai em vậy.

      Ngày hôm sau, Bart đến bệnh viện Saint-Antonie với tâm trạng lâng lâng hơn. Trước đó ghé qua trường lấy bài vở, các bài giảng cuối cùng của năm học. với ông hiệu trưởng: “Vâng, nó khá hơn rồi”. Bây giờ vội vã về phía phòng 117. Siméon nôn, có Maria đỡ. Bình thường ra ngoài hành lang chờ. Nhưng bây giờ muốn cho cậu em thấy là mình có thể làm tốt thế nào.

      - Đồ ăn của bệnh viện là chả ra gì nhưng chắc cũng đến thế này chứ hả? - cố đùa với Siméon.

      ăn thua. Thân hình gầy gò của Siméon cứ giật lên từng hồi. Cậu nôn ra cả mật xanh. Bart quay mặt muốn.

      - ổn thôi, qua thôi mà - Maria lặp lặp lại.

      - Đau quá, đau quá - đứa trẻ rên lên.

      Bart thể chịu đựng hơn được nữa. sụp đổ. Chạy khỏi phòng, đóng cửa lại, gục đầu vào tường. bật khóc.

      - nặng nề, tôi biết - giọng cất lên ngay gần .

      - Tôi thể chịu hơn được nữa - Bart khóc nức lên như Morgane từng khóc trước đây.

      - Phải giữ vững niềm tin - Mauvoisin lại tiếp tục - Những xét nghiệm gần đây rất khả quan. Chính vì thế mà Joffrey và tôi quyết định làm mạnh hơn. Giờ là lúc phải chiến thắng.

      Bart vẫn lắc đầu. tin vào điều đó. Nhưng cũng vừa mới nhận thấy Nicolas để tay lên vai trái còn tay kia lên vai phải. Và vừa với , ông vừa bóp bóp khoảng giữa hai bả vai .

      - vẫn còn rất khủng khiếp trong vài ngày nữa. Siméon thực nằm bẹp. Nhưng chúng ta lại truyền tiểu cầu cho cậu ấy. , lần này chúng tôi để bọn tiểu cầu của được yên.

      Ông bật cười trầm đục. Bart cảm thấy yên tâm hơn.

      - Siméon suy sụp. Bây giờ phải lấy lại niềm tin cho cậu ấy. Phải tin tưởng vào thành công. Phải tin. Đó là giải pháp DUY NHẤT.

      Ông còn vỗ vỗ vào lưng Bart để trấn an .

      - Thế nhé - ông như với bệnh nhân mà ông vừa chăm sóc - hãy dạo vòng trong vườn và trở lại đây khi khá hơn.

      Ông lưỡng lự muốn gọi Bart như cách mà tất cả mọi người ở khoa này thân mật gọi .

      - Dũng cảm lên... Bart.

      Chàng thanh niên tỏ ý tán đồng bằng tiếng rên rồi khỏi. Tới đầu hành lang, dừng lại, suy nghĩ mơ màng trong hai giây và quay lại nhìn. Mauvoisin còn ở đó nữa.


      CHƯƠNG 12

      Bart muốn chuyện này dừng lại

      - Theo còn cách nào khác sao? - Laurence hỏi.

      Bénédicte, nhân viên bảo trợ xã hội ở trong phòng thẩm phán. Cả hai lại lần nữa đau đáu vào hồ sơ bọn trẻ nhà Morlevent.

      - Tôi cho đó là giải pháp tốt nhất - Bénédicte - Cũng vì Josiane đón hai bé về ở cùng.

      Josiane xin quyền giám hộ và trông giữ hai bé . Cả chị ta và bảo trợ xã hội đều có vẻ như tính đến Siméon, như thể cậu thể có kết cục nào khác ngoài cái chết.

      - Như thế được công bằng lắm - Laurence nhận xét.

      - Sao cơ?

      - Barthélemy cũng cầu được nhận quyền giám hộ bọn trẻ Morlevent. ta có quyền lớn hơn chị mình trong việc này. Và thái độ của ta với cậu em trai, theo như lời giáo sư Mauvoisin, rất đáng được nêu gương.

      Đúng là khá kỳ lạ, nhưng đúng là như vậy đó.

      - Vâââng, đương nhiên rồi - Bénédicte tin tưởng lắm - Nhưng vấn đề ở chỗ đây là hai bé và hoàn cảnh của Barthélemy ...

      Laurence hiểu lầm hoặc làm bộ như vậy:

      - Hoàn cảnh ổn định. Nhưng ta mới tìm được việc ở quán cà phê... Làm bán thời gian.

      - Tôi có ý về chuyện đó - Bénédicte .

      Hai phụ nữ trẻ chưa ai dám đề cập đến vấn đề của Barthélemy. phải do thẹn mà do thận trọng, vì hai bên chưa ai biết quan điểm của người kia thế nào.

      - Chắc cũng nhận thấy Morlevent là, e hèm, là người đồng tính? - Bénédicte bắt dầu.

      - Có lẽ, đúng vậy...

      Hai người cùng cười vẻ tinh nghịch.

      - Tất nhiên, với cam kết PACS[16] - Bénédicte như muốn cho thấy suy nghĩ cởi mở đại của mình - ngày nào đó cặp đồng tính có mọi quyền lợi như cặp bình thường... Nhưng Bart, à, Morlevent có vẻ hay thay đổi. Hai hôm theo phái Mormon, hôm khác là người Trung Quốc...

      - Đương nhiên, quả đó phải môi trường....

      Laurence tiếp. muốn đưa ra xét đoán. Nhưng cũng phải tính đến quyền lợi của bọn trẻ. Josiane và chồng là những người có thể cho bọn trẻ cuộc sống gia đình.

      - Thôi được - - Tôi tìm gặp Barthélemy và thuyết phục ta nhường quyền giám hộ và nuôi giữ hai bé cho Josiane. Với Siméon chúng ta xem xét sau.

      Nhưng hai đương chính cũng có ý muốn của mình. Morgane và Venise còn có hai người và mỗi ngày hai bé cứ năm lần bảy lượt đòi thăm hai . Để bọn trẻ yên tâm, Josiane hứa dẫn bọn trẻ đến nhà Bart chơi vào thứ Tư tới. đưa bọn trẻ đến chân cầu thang vào tám giờ sáng, trước khi làm và về đón chúng vào bảy giờ tối, cũng ở chân cầu thang; như thế tránh gặp mặt Bart. Cho đến thứ Ba tuần đó, Josiane vẫn hy vọng bọn trẻ quên chuyện này hoặc đổi ý. Nhưng tối thứ Ba, Morgane hỏi Josiane:

      - Thế nào, chị báo với Bart rồi chứ?

      - Chị làm bây giờ đây - người phụ nữ trẻ trả lời vẻ khó chịu - Nhưng ngày mai hai đứa có thể chơi vườn thú chẳng hạn, đúng ? Chứ đến nhà Bart làm gì? Cứ quanh quanh trong nhà rồi mụ mị đầu óc vào mấy trò chơi điện tử đó à?

      Morgane, mặt lạnh te, gì.

      - Với lại Bart biết trông trẻ con đâu - Josiane nhấn giọng.

      Venise lúc đó vẽ tranh, ngẩng lên và thản nhiên trả lời:

      - vấn đề gì. Bọn em chơi trò vuốt ve nhau.

      Cái đó đúng là phải sở trường của Josiane. Tuy nhiên cũng gọi cho em trai và áp đặt thẳng thừng chương trình của ngày hôm sau bằng giọng cương quyết.

      - Sao chứ? Nhưng chiều mai tôi giữ bọn trẻ được đâu!

      - Còn tôi được chắc? Tôi qua đón chúng vào bảy giờ tối. Nên nhớ là tôi còn phải làm đấy!

      Bart hiểu câu của bà chị ám chỉ thâm thúy đến việc ăn ngồi rồi của . Josiane ngang nhiên cúp máy. Bart với cái điện thoại:

      - hay , cái bà này.

      Hằng ngày vẫn đến bệnh viện vào buổi chiều và biết bệnh viện chấp nhận cho dẫn bọn trẻ vào đó lần nữa. Chỉ còn cách:

      - Cúc cu, Aimée ơi?

      - Ồ, Bart đấy à.

      ôm hôn hai má Bart. Mặt vẫn còn mấy vết thâm tím. Những dấu vết cuối cùng của chồng trái đất này.

      - Em bé khỏe ? - Bart và đặt tay lên bụng hàng xóm.

      - Mọi việc ổn cả. Nhìn máy siêu nó xinh lắm. Giá mà nhìn thấy nó lúc đó.

      - Tôi đợi nó gửi giấy mời cho mình đây - Bart đưa tay lên cổ áo sơ mi của Aimée. cười đoán:

      - có việc gì muốn tôi giúp phải ...

      Hai nhà Morlevent được thả xuống đúng tám giờ sáng ở chân cầu thang. Hai bé trèo lên cầu thang với bí mật của cả đàn voi con, thay nhau nhảy lên bấm chuông cửa với vẻ duyên dáng của hai chú chuột túi và đu lên cổ Bart tíu tít như hai chú cún.

      - Chào bầy thú bé ! - Barthélemy đón hai bé.

      Buổi sáng trôi qua trong yên bình và đúng như Josiane dự đoán. Hai bé ních đầy kẹo trong lúc chơi trò chơi điện tử. Sau đó Bart trải truyện tranh của mình ra thảm cho Morgane trong lúc Venise lấy từ ba lô ra cả kho báu của bé.

      - Xem em mang đến những đồ khủng khiếp gì nào? - Barthélemy hỏi.

      - Barbie, Barbie và lại Barbie - Venise đếm lần lượt bọn búp bê của mình - Cả Ken nữa. muốn chơi ?

      Bart ngồi thẳng lưng bên cạnh em út.

      - Bố cũng hay chơi với em đấy - .

      Bart lầm bầm ừ hữ.

      - Bố của em cũng là bố của phải ?

      - Ờ - Bart trả lời chút hào hứng.

      - Chính vì thế nên chúng ta mới giống nhau.

      Bart cho rằng Venise muốn đến màu mắt xanh của hai em, di sản thể chối cãi của Georges Morlevent. Nhưng lúc đó Venise hất mái tóc vàng của mình lên :

      - thấy , thế nên em cũng đồng tính giống .

      Bart nhảy dựng lên.

      - Sao cơ?

      - thấy à? Em cũng có hoa tai này, giống còn gì.

      - Oh, boy!

      sợ hết hồn. phá lên cười và luôn miệng kêu to: “Hết sảy! Hết sảy!”. Đoán ra là trai chọc mình, Venise cũng bắt chước hét lên: “Hết sảy! Hết sảy!” và lấy bọn búp bê đập tới tấp vào tay . Bart giả vờ lăn ra ngất. Venise nhào lên và cù khắp nơi. Morgane cũng lăn vào tiếp sức.

      - Để chị giữ tay! - em kêu - Em cù ! Cù nữa !

      - Cứu với! Ai cứu tôi với! Aimée ơi! - Bart kêu, cười ngằn ngặt.

      túm chân Morgane và xô bé ngã vào Venise. Cả ba em đều lăn kềnh xuống sàn, rung lên vì cười.

      - Có Siméon ở đây nữa thích quá - Venise .

      Morgane nhìn lớn vẻ lo lắng lẫn dò hỏi.

      - Để lần khác - Bart giọng trầm xuống.

      - Chúng ta thề nhé? - Venise đề nghị.

      - Là sao? - Barthélemy lo lắng hỏi.

      - Bọn em chỉ cho - Morgane - để nắm tay thế này .

      Bart nắm tay lại. Morgane đặt nắm tay của mình lên , sau đó là Venise đặt cùng rồi cả hai cùng :

      - Tất cả em nhà Morlevent cùng với nhau hoặc là chết.

      Rồi bé buông tay.

      - thấy hay ?

      - là bom tấn! Nhưng thế nghĩa là sao?

      - Là họ thể chia rẽ chúng ta - Morgane giải thích.

      Bart tự hỏi hiểu thẩm phán có cảm nhận được lời thề này rồi tự kết luận theo hướng bi quan. Dù sao em nhà Morlevent cũng bị chia rẽ rồi và là như thế. Morgane quay lại đọc sách còn Venise cởi bỏ trang phục của Ken.

      - mà tặng em món quà thích quá - bé với Bart.

      - Này! Sao lại phải tặng em?

      - Bởi vì quý em - bé với nụ cười ngọt ngào và mạnh bạo của mình.

      - Đúng là lý lẽ của phụ nữ - Bart đáp lại vẻ coi thường - Thế em thích quà gì?

      - búp bê Ken.

      - Ơ, nhưng tặng em chàng Ken rồi mà.

      - Vâng, nhưng chàng buồn khổ lắm - Venise than vãn - ta có chồng.

      Bart sửng sốt đến thể thốt lên câu cảm thán ưa thích của mình.

      - biết em thích chàng Ken nào ? - Venise tiếp vẻ hào hứng - Là hoàng tử bạch mã đấy.

      Bart chăm chú nhìn em và thừa nhận:

      - ra đó cũng là điều muốn.

      - Nhưng ta phải quý trẻ con nhé - Morgane khuyên vì bé vẫn còn giữ trong đầu hình ảnh chàng Léo tai hại.

      - Thế để đăng thông tin tìm bạn thế này nhé: “Tìm hoàng tử đẹp trai biết quý các bé lắm chuyện” - Bart .

      “Và dán nó ở văn phòng của giáo sư Mauvoisin”. Bart nghĩ tiếp nhưng ra.

      Thế nhưng từ mấy hôm nay Nicolas Mauvoisin có vẻ giữ khoảng cách với . Ông chỉ giơ tay chào từ xa và thay vì về phía ông lại lánh sang phía khác. Bart thắc mắc. Nhưng lý do đơn giản: Nicolas muốn về tình hình Siméon với người trai. Ông biết phương pháp điều trị áp dụng chẳng khác gì đánh bạc. Vì cậu thiếu niên bị đau quá nên ông cùng với Joffrey thống nhất tăng lượng moóc phin. Moóc phin bây giờ được truyền vào liên tục. Phần lớn thời gian Siméon ngủ lơ mơ và thỉnh thoảng bị thiếp mê man. Cậu thể ăn nổi bất cứ thứ gì nữa. Phải cho cậu ăn qua ống truyền. Khi bước vào sau cánh cửa phòng 117 và khép lại, khí tĩnh lặng khiến Bart thấy mình như ở trong nấm mồ. Chiều thứ Tư đó, vẫn còn dư vị của buổi sáng đùa vui với hai em , Bart đến bệnh viện với hy vọng Siméon đôi lúc tỉnh táo để diễn lại cho cậu xem hai em nghịch thế nào. Nhưng cả buổi chiều qua ngột ngạt như trong thùng cát, mà mỗi hạt cát cứ rơi xuống đều đặn gì lay chuyển nổi. Siméon hề động đậy mí mắt. Évelyne vào phòng, thay thuốc, và mỗi giọt thuốc lại đều đặn, đều đặn.

      - Tất cả những thứ này chả để làm gì cả - Bart gắt lên với y tá.

      siết vai trả lời. Bóng tối trùm lên khuôn viên bệnh viện. hết giờ đến thăm. Bart biết cũng còn đủ thời gian để an ủi mình bằng cách gặp lại hai em . Aimée hẳn đưa bọn trẻ xuống chân cầu thang cho Josiane rồi. Bart ngồi lại và hy vọng thêm phút, chỉ xin phút ân huệ thôi. Đờ đẫn, vùng dậy khỏi chiếc ghế tựa duy nhất trong phòng, đến ngồi bên mép giường. Siméon thở đều đặn, các nét mặt hơi dãn ra. Bart cầm lấy tay cậu. Bàn tay lạnh toát. Hơi lạnh như xâm chiếm khắp người Bart. “Nó chết dần rồi”.

      - Em trai của - thầm.

      trớ trêu, món quà cuộc sống tặng cho , tình em vừa được đặt lên khay bưng đến cho nay lại tuột khỏi tay . Từ trước lúc được sinh ra đời, mất tất cả.

      - Thế là hết - và đặt tay em trai xuống.

      đứng dậy, kiệt sức vì nỗi niềm nuối tiếc. cứ thế ra khỏi bệnh viện, thẳng, vật vờ trong thành phố, uống, nhảy, tán tỉnh. Buổi sáng hôm sau, tống ra khỏi cửa chàng dẫn về đêm qua rồi ăn vận nghiêm trang hơn thường lệ. muốn đến trường Sainte-Clotilde và với ông hiệu trưởng rằng Siméon bao giờ còn cần đến bài vở gì nữa.

      Ông Philippe rất xúc động khi nghe tin. Chính ông là người nhận ra khả năng đặc biệt của cậu học trò này và mạnh dạn cho cậu được nhảy cóc mấy lớp. Lần đầu tiên Barthélemy đến gặp ông để báo việc em trai nhập viện, ông thấy chàng thanh niên này hơi bất thường. Nhưng sau ông quen dần và thậm chí còn thấy thân thiện.

      - có chắc ? - ông hỏi lại - còn chút hy vọng nào sao?

      - Nó thậm chí còn nổi nữa - Bart ấp úng, khó khăn lắm mới kìm được nước mắt.

      - Các bạn cùng lớp sắp xếp lại các bài lịch sử để cậu ấy tiện ôn tập. Chúng làm tốt lắm - ông thở dài .

      Hiếm khi ông được chứng kiến tinh thần đoàn kết bền bỉ như vậy. Ông thấy tiếc cho Bart, cho Siméon, cho tất cả bọn trẻ này. Bart ngẩng đầu, ý nghĩ chợt đến với .

      - Tôi muốn cảm ơn bọn trẻ.

      Người chỉ luôn quen sử dụng người khác rồi vứt bỏ họ , giống như chàng ban sáng, nay muốn lời cảm ơn. Ông hiệu trưởng nhìn vẻ e ngại nhưng rồi ngay lập tức thấy hối tiếc về thái độ lưỡng lự của mình.

      - nào - ông - Chúng học giờ Triết.

      Việc chàng quá xinh trai xuất ở lớp gây ấn tượng mạnh cho cả lớp cuối cấp. Ngay khi Bart cất giọng, vài cậu trong lớp cười mỉa mai. Nhưng sau đó hết ngay.

      - Tôi là trai của Siméon - Bart - Tôi xin thay mặt em trai mình cảm ơn các bạn về giúp đỡ nhiệt tình mà các bạn mang đến cho chúng tôi.

      Bart quen thứ ngôn ngữ diễn văn này. Thế nên kết luận sơ lược:

      - Nhưng mọi việc được suôn sẻ nữa... Rốt cuộc, ý tôi là Siméon thể tiếp tục... học được nữa. Thế nên, chuyện thi tốt nghiệp chắc là…

      Giọng như vỡ ra.

      - Tôi chúc các bạn thi đậu. Thế đấy... Lúc đó chắc các bạn nghĩ đến cậu ấy chứ, phải ?

      Nỗi xúc động làm tê cứng từng học sinh trung lớp.

      - Chúng tôi cũng nghĩ đến cả nữa - thầy giáo dạy Triết với Bart.

      Chàng thanh niên như chạy khỏi trường trung học và chạy thẳng về nhà. Nằm thượt ra giường rồi ngủ thiếp . tỉnh dậy lúc quá ba giờ chiều. Mọi khi giờ này ở trong phòng 117 của bệnh viện rồi. Nhưng hôm nay còn đến đó làm gì nữa nếu Siméon chết dần như vậy. cố uống tách cà phê, thay áo sơ mi sạch và lê bước đến bệnh viện. Trong hành lang, thấy cặp vợ chồng khóc nức nở, đó là bố mẹ của bé Philippe. Họ nhìn nhau. Hỏi thăm tin tức cũng chẳng để làm gì, Bart đẩy cửa phòng 117.

      - Sao đến muộn thế hả?

      Bart bất ngờ đến nỗi suýt chút nữa hét lên. Siméon hồi sinh.

      - Em chưa chết à? - lắp bắp cách ngớ ngẩn.

      - chỉ mong thế hả? - Siméon đáp lại chan chát.

      Hai mắt cậu sáng long lanh vì sốt. Ánh thông minh lại ngời lên trong đôi mắt đó.

      - Họ giảm liều moóc phin - Siméon giải thích - Và em nghĩ là họ kết thúc đợt điều trị này.

      Đêm trước, sau khi Barthélemy ra về, Joffrey và Mauvoisin quyết định dừng thực hóa trị. Chỉ tiếp tục truyền đạm và thuốc giảm đau.

      - mang bài tập mấy hôm nay đến cho em ? - Siméon hỏi.

      Bart lắc đầu, vẫn còn chưa tĩnh trí lại.

      - A , chôn cậu rồi.

      thậm chí chưa thể cảm nhận niềm vui này. phải lội ngược dòng những suy nghĩ dẫn quá xa, xa đến ngoài tầm kiểm soát của . Có tiếng mở cửa sau lưng . Đó là Maria, hộ lý.

      - Ai muốn dùng tách trà ngon nào? - hồ hởi - Tôi còn có cả hai chiếc bánh nữa đây.

      tách trà thảo mộc và hai chiếc bánh quy . Bart nhìn khay trà đặt đầu gối Siméon như thể đó là điều vĩ đại nhất mà chưa từng nhìn thấy bao giờ.

      - Nó ăn hết cả chỗ này sao? - hoảng hốt.

      Khi Siméon đưa miếng bánh đầu tiên lên miệng, kêu lên:

      - Từ từ! Nửa cái thôi...

      Nhưng Siméon ăn hết cả cái, rồi cả cái thứ hai, mắt cậu ánh lên niềm vui. Lúc đó Bart mới ngồi xuống, bình tâm lại.

      - Em ngủ chút đây - Siméon và yếu ớt gạt khay để đồ ăn sang bên.

      Từ lúc đó, Bart tính từng phút, rồi mỗi mười lăm phút. hình dung Siméon lại rên lên, gọi , nôn mửa và khóc đến kiệt sức. Nhưng , cậu vẫn ngủ. Như tối hôm trước, Bart đến ngồi ở mép giường và cầm lấy tay em. Bàn tay nóng, quá nóng. Siméon bị sốt. Cửa lại mở, lần này là Joffrey.

      - Nó bị sốt rồi - Bart vừa đứng dậy vừa thông báo.

      Joffrey thoáng nhăn mặt và đặt tay lên trán Siméon.

      - Sốt cao quá - ta vẻ thờ ơ.

      ta ra khỏi phòng mà giải thích gì. Đứng bất động, lưng dựa vào tường, Barthélemy chứng kiến cảnh y tá, bác sĩ, hộ lý lại. Đo nhiệt độ. 39,5 độ. Lấy máu xét nghiệm. Xét nghiệm nước tiểu. Thay túi thuốc truyền. Tiêm kháng sinh. Người ta quên khuấy Bart trong màn đêm lại buông xuống trong khuôn viên bệnh viện. Tin tưởng. tin tưởng. Lại tin tưởng. tin nữa. Quỷ tha ma bắt cái trò thao diễn này! Bart đột nhiên nổi khùng. Dừng lại hết! Dừng hết lại ngay! Họ có quyền gì mà hành hạ Siméon như vậy chứ?

      - Xin vui lòng ra về - Évelyne nghiêm giọng cầu .

      Trong hành lang, Bart thấy bố mẹ cậu bé Philippe ôm nhau khóc ròng. Nỗi bấn loạn lại nổi lên trong Bart. Cầu cho trái bom nổ tung hết chỗ này ! Thà kết thúc luôn lần cho xong! Phía cầu thang người đàn ông bước lên, hai tay trong túi áo blouse trắng cài cúc. Mauvoisin. Bart muốn nguyền rủa ông ta. Nicolas mỉm cười khi nhận ra .

      - Thế nào, tình hình tốt hơn rồi phải ?

      - Ông gì? - Bart như thể vừa bị thụi cú vào bụng.

      - Siméon ấy... nhận ra à? - Nicolas ngạc nhiên hỏi - phải dùng hóa trị nữa. Cậu ấy phản ứng rất tốt với cách điều trị mới. Những xét nghiệm mới đây cho kết quả rất khả quan.

      - Nhưng nó sốt 39 độ kia kìa! - Bart hét tướng lên - Hết cái này lại đến cái khác. Cái ngành y chết tiệt của các ông!

      - Joffrey vừa báo cho tôi biết rồi - Mauvoisin xẵng giọng - Khả năng là bị viêm tiết niệu. Chúng ta thoát hiểm rồi, thấy đấy.

      Họ chiến đấu cùng Siméon. Mauvoisin phải nhiều đêm mất ngủ. Thế mà còn bị cái chàng ngây độn này mắng vào mặt. Ông thọc tay sâu hơn vào trong túi áo choàng và khỏi, chưa bao giờ bất bình đến thế.


      CHƯƠNG 13

      Chương trắng để tránh con số rủi ro này có thể mang bất hạnh tới cho nhà Morlevent

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 14

      Vẫn dò dẫm từng bước nhưng còn bi quan nữa

      Chân trời hửng sáng dần.

      - Lần này chúng ta chọn đúng cách - Joffrey hồ hởi.

      Hai bác sĩ điểm lại quá trình điều trị. Mauvoisin gì. Ông nhớ lại chuỗi ngày đêm vừa qua. đúng là điên rồ. Ông thể cứ hủy hoại cuộc sống của mình mỗi khi có bệnh nhân lâm vào tình trạng nguy kịch như vậy.

      - Hết sốt hẳn chưa? - ông hỏi.

      - 37,1 độ vào sáng nay. Tình hình được kiểm soát.

      - Việc truyền dịch thế nào?

      - cần nữa. Số lượng bạch cầu bình thường. Chỉ còn chứng thiếu máu. Nhưng cậu ta bắt đầu ăn được rồi.

      Siméon còn bị nôn hay buồn nôn nữa. Thực ra phải bệnh bạch cầu gây ra chứng đó mà là do việc hóa trị gây rối loạn tiêu hóa. Bart kinh ngạc khi nhìn cậu em đẩy giá treo túi dịch truyền lại trong hành lang. đến sớm hơn để nhìn cậu ăn trưa; ở lại muộn hơn giờ thăm bệnh để nhìn cậu ăn tối. nhìn cậu em mình ăn uống bao giờ biết chán.

      Ba ngày sau khi dừng hóa trị, Mauvoisin bước vào phòng 117. Bart bật dậy khỏi ghế tựa như thể bị chích vào mông. gặp lại Nicolas từ hôm có thái độ khó chịu với ông trong hành lang.

      - Tôi... tôi rất tiếc về việc hôm đó - ấp úng mặt ửng đỏ.

      Mauvoisin lắc đầu ra hiệu quên rồi. Ông lại gần cái giá treo túi dịch lỏng trong suốt. Ông lắc túi dịch gần như cạn hết rồi cúi xuống Siméon. nhàng, ông tháo miếng băng dính giữ ống truyền, và nhàng hơn nữa, ông tháo mũi kim nơi tay Siméon.

      - Xong rồi.

      Người bệnh và bác sĩ nhìn sâu vào mắt nhau.

      - Cậu thấy thứ Hai tới về có được ? - Nicolas hỏi.

      - Rời khỏi... bệnh viện? - Siméon thầm vẻ hoài nghi.

      - Thế cậu định chiếm dụng chỗ của chúng tôi lâu hơn nữa chắc? - Mauvoisin giả vờ mắng lại.

      Bart tiến lại gần, hai tay khoanh trước ngực, nhíu mày. Giáo sư nhìn sang .

      - Cậu ấy về đâu? - ông hỏi về Siméon.

      - Về cái ổ chuột của nó ở trại trẻ Folie gì đấy - Ngay lập tức Bart cười to cho biết là mình đùa.

      - Về nhà tôi - thêm cách ngắn gọn.

      Mauvoisin gật đầu tán thưởng. Évelyne vào làm vài việc chăm sóc cần thiết nên Nicolas và Bart cùng nhau ra ngoài.

      - Tôi muốn hỏi điều này...

      Bart túm lấy tay áo blouse của bác sĩ. Nicolas nhìn xuống tay Bart. rụt phắt tay lại như bị bỏng.

      - Siméon thế là khỏi rồi phải ?

      - bình phục hoàn toàn.

      chú ý, Bart lại đặt tay lên cánh tay Mauvoisin. sợ ông lại mất.

      - Ông đừng dùng thuật ngữ chuyên ngành như thế. “Bình phục” nghĩa là sao?

      lại nhíu mày. cũng như muốn giữ mình đừng trốn tránh . muốn nghe, nghe để hiểu cho .

      - Có tình trạng “bình phục” và “bình phục hoàn toàn” như tôi vừa khi mà xét nghiệm máu và tủy cho thấy dấu hiệu dị thường nào. Siméon và giờ hoàn toàn giống nhau.

      Bart nhăn mặt.

      - Tất nhiên tóc cậu ấy mọc lại - Nicolas trấn an - Cậu ấy ăn uống ngon miệng trở lại và lại tăng cân.

      Còn điều gì đó vẫn làm Bart thoải mái.

      - Thế tại sao ông “khỏi bệnh” mà lại “bình phục”?

      - Bởi vì chúng tôi biết khỏi hẳn chưa - Nicolas thú nhận - Theo xét nghiệm tất cả tế bào gây bệnh bị tiêu diệt.

      Trong chớp mắt, Bart nhớ lại hình ảnh bố mẹ bé Philippe vật vờ trong hành lang.

      - Có nguy cơ bệnh tái phát đúng ?

      - Thế đấy - Mauvoisin thừa nhận - Đến nay điều đó vẫn chưa được giải thích. Người ta cho rằng số tế bào gây ung thư có thể biến đổi và trú ngụ tại nơi nào đó trong cơ thể. Chúng như ngủ. Nhưng chúng có thể bị đánh thức do điều gì đó. Chính vì thế chúng tôi thực điều trị duy dưỡng cho Siméon. Đầu tiên là hàng tháng, rồi hai tháng lần và sau đó là ba tháng lần.

      Ông cười và vỗ vào tay Bart kết luận:

      - Chúng ta tạm đình chiến từ nay cho đến trước kỳ thi tốt nghiệp cấp ba. Cậu ấy muốn thi đỗ và chúng ta cũng đều mong cậu ấy được như vậy. Tôi phải bây giờ, xin lỗi .

      Mauvoisin sải từng bước dài khỏi. Ông như cảm thấy ánh nhìn của Barthélemy sau lưng mình.

      Thứ Hai đó là ngày trọng đại. Ngoài Joffrey, Évelyne và Maria, cả khoa của giáo sư Mauvoisin đều gắn bó với hai em và câu chuyện của họ. Ở nơi mà hàng ngày diễn ra cuộc chiến đấu khốc liệt chống lại bệnh tật này, hôm đó giống như buổi ngơi nghỉ của mọi người. Siméon bắt đến mười bàn tay trong khi chờ xe cứu thương tới. Joffrey chuyển lời xin lỗi của giáo sư Mauvoisin, ông đến được vì bận với bố mẹ của bé Philippe, bé mới mất đêm hôm qua. Bart làm động tác tỏ vẻ bực mình nhưng ngay lập tức thấy xấu hổ.

      - Tội nghiệp họ - chân thành.

      Nhưng Joffrey vẫn còn phải làm việc mà ta mấy hứng thú. ta lấy từ túi áo blouse ra phong bì dán kín.

      - Đây là của giáo sư chuyển cho - ta đưa cho Bart - vài lời khuyên, tôi nghĩ vậy...

      Ít khả năng thế lắm.

      - Vâng, đúng vậy - Bart như thể có thỏa thuận trước với Mauvoisin.

      lơ đễnh gập nó lại và bỏ vào túi quần hộp của mình. Rồi nhìn cậu em trai bị tàn úa vì bệnh tật. Có nhúm tóc tơ mọc ra nơi đỉnh đầu cậu.

      - Chúng ta chứ, gà con?

      Xe cứu thương đỗ dưới mấy bậc cầu thang. Dựa vai y tá, Siméon thấy thích vai của trai mình hơn và đưa cậu rời xa khỏi những cơn ác mộng.

      Chỉ có phòng ngủ trong nhà Bart. nhường nó cho cậu em nhưng Siméon từ chối. văng trong phòng khách và góc để sách vở cho cậu là đủ. Còn quần áo cậu vẫn để trong va li.

      - Khỏi cần lấy ra làm gì - Siméon - Ba tuần nữa em lại vào viện rồi.

      Bart ngồi xuống ghế và hai em nhìn nhau. Họ cùng cười dịu dàng, pha chút châm chọc.

      - Cảm ơn về tất cả - Siméon .

      - Cảm ơn em về những điều còn lại.

      Cảm ơn vì bất ngờ bước vào cuộc sống của . Cảm ơn vì thay đổi nó và thay đổi con người . Nhưng ai lại như vậy giữa em với nhau nên Bart thêm gì nữa. Siméon chộp lấy cuốn sách.

      - đây - Bart vì có cuộc hẹn.

      Khi mình trong phòng, lấy ra bì thư dán kín. cầm và khẽ phẩy phẩy lá thư. muốn đoán xem trong đó viết gì. cuộc hẹn hò? lời tỏ tình? mở nó ra.

      Morlevent thân mến,

      Tôi lấy làm tiếc đến tiễn Siméon được. Cho phép tôi viết thế này để với điều tôi muốn . Khi gặp lần đầu tiên trong văn phòng, tôi thậm chí dám cá cược đến xu cho tình cảm em nơi . Tôi hy vọng giận tôi vì bây giờ mới thú nhận điều đó với . Những hành động trong thời gian qua của cho thấy nhận định lúc đó của tôi sai lầm. Tôi gặp lại Siméon sau ba tuần nữa và vui được gặp lại lúc đó.

      Xin hãy nhận lấy từ tôi, Morlevent, những tình cảm chân thành nhất.

      Nicolas Mauvoisin

      - Quả là bom tấn! - Bart thích chí và nằm dài ra giường.

      Nhưng nên nghi ngờ việc người có vị trí như Mauvoisin sao có thể bị đốn ngã dễ dàng như vậy vì chàng như . Nicolas cảnh giác và ông phải có lý. Vì Bart vốn tính hay thay đổi. Bay bướm. Ngay tối hôm đó, mời đến ăn tối và khiến Siméon phải chịu đựng cả buổi tối chàng người Việt Nam, đó thậm chí phải chàng Tamagoshi bữa trước mà là trong số mười bảy người em họ của ta.

      Trong mười lăm ngày kế tiếp, hai em đều cố gắng để xảy ra va chạm. Khi đọc Nietzsche[17], Siméon thấy mình đọc lại tờ Spirou, cậu chỉ cho phép mình hỏi cách nhàng:

      - Đọc lần vẫn chưa hiểu à?

      Bart trả lời cũng nhàng kém:

      - làm phiền em rồi.

      Nhưng cũng nhận ra là các “cuộc chinh phục” của mình làm Siméon thích thú gì nên tránh dẫn bạn về nhà, ít ra là vào ban ngày. Cuộc sống hàng ngày của hai em vì vậy khá dễ chịu, nhất là Bart tìm thấy việc bán thời gian tạm thời ở quán cà phê. Và nhất là có ngày thứ Tư tuyệt vời, ngày thứ Tư mà Josiane luyến tiếc thả hai em ở chân cầu thang nhà Bart.

      - Nhìn này Bart, em mang cho hoàng tử bạch mã đây!

      Venise giơ ra con búp bê Ken gớm ghiếc có mang vương miện mà Josiane mua cho bé.

      - Thế nào, thấy đáng ? Ôm hôn chàng ta ! Hôn !

      - Ôi, ấy ngượng đỏ mặt kìa! - Morgane kêu toáng lên, khoái chí hệt như em - ấy kìa!

      Siméon cười úp mở, tuy trong bụng thấy ngại ngùng hơn hai em .

      - Đúng là bọn ngốc, lũ nhóc Morlevent này! - Bart cũng cười vang.

      Ngày thứ Tư đó như ngừng trôi trong bốn bức tường phòng khách, ngày thứ Tư chóng vánh nhưng cũng như vô tận, buổi mà cả bốn em Morlevent tận hưởng niềm vui được ở cùng nhau.

      - Hai , hai chị - Venise xòe ngón tay đếm.

      Đó là ngày thứ Tư có hội thề pow-wow. Với Morgane và Siméon, những trò đùa tuổi thơ lùi xa. Các em lớn nhanh kinh khủng. Nhưng vì các em vẫn cần ôn lại ký ức, nên thích ngồi tựa vào nhau văng thế này lâu để nhìn Venise và Barthélemy chơi đùa.

      Đó là ngày thứ Tư duy nhất vì Josiane làm tất cả để ngăn chặn những buổi sum họp khác.

      Ba ngày trước khi Siméon nhập viện trở lại, Bart đưa cậu em thử máu. Mọi người trong khoa nhận ngay ra họ, cười chào đón và đưa ghế mời... Barthélemy ngồi. Kết quả xét nghiệm lần này nhằm hai mục đích, mặt khẳng định lại tình trạng bình phục và mặt khác cho biết xem tình trạng của Siméon, nhất là số lượng bạch cầu trong máu, có cho phép thực đợt điều trị tuần nữa . đường về, Siméon có biểu mệt mỏi và khó thở. Cậu thậm chí còn bị loạng choạng. Cậu dừng lại giữa lối .

      - Đợi em chút - cậu với Bart.

      Người lớn có thể đưa tay cho cậu vịn. Nhưng ngay giữa phố thế này, Siméon hẳn từ chối và Bart hoàn toàn hiểu tại sao. Vì vậy đợi cho cậu em khỏe lại rồi bước cùng nhịp với cậu.

      Trước hôm nhập viện, hai em xoay ra chuẩn bị những việc vụn vặt, cuốn sách biến đâu thấy, cái áo sơ mi quên chưa giặt. Họ cứ loanh quanh hệt như chó tìm ổ đẻ. Bart kêu thét lên khi có tiếng chuông điện thoại.

      - Xin chào. Giáo sư Mauvoisin đây. Là... Bart đấy phải ?

      - Vâng, tôi... đúng rồi.

      - Tôi đợi hai em vào sáng mai, lúc chín giờ. Kết quả xét nghiệm máu tốt. Chúng ta có thể tiến hành đợt điều trị duy dưỡng.

      - A ha! Vậy là bình phục...

      - Bình phục hoàn toàn - Nicolas với giọng của người dẫn đầu tốp săn.

      Nhưng theo như cách của Joffrey còn phải dùng đến “pháo hạng nặng”. Quân thù bị đẩy lùi nhưng chưa bị quét sạch. Nếu bệnh bạch cầu phản công, loại thuốc đắc dụng lần vừa rồi bị vô hiệu hóa. Đợt điều trị duy dưỡng, đúng như tên gọi của nó, có mấy tác dụng. Siméon được truyền thuốc lúc mười giờ và ngay từ bữa trưa hôm đó, cậu bị nôn. Bart chỉ muốn giật bỏ cái túi thuốc truyền cướp sạch mọi cố gắng cho Siméon ăn uống của . Nhưng nén lại và vờ như phải về chợ.

      Ngày hôm sau xảy đến chuyện khá là lạ. Ngay trước bữa trưa, ông hiệu trưởng Philippe đích thân đến thăm cậu học sinh non tuổi của mình. Ông ở lại trong suốt bữa ăn. Cậu học trò hơi cảm thấy khó ở nhưng bị nôn. Ngay sau bữa ăn trưa, thầy giáo dạy môn Triết bước vào phòng 117. Ông mang tới cho Siméon cuốn tuyệt hay của Comte-Sponville[18]: “Đúng là cả kho trích dẫn cho bài thi tốt nghiệp!”. Chiều hôm đó, thẩm phán và ban đại diện lớp của cậu cũng tới thăm. Ngày hôm sau, Aimée tới cho cậu xem cái bụng căng tròn của chị.

      - Em bé là con - chị thông báo với Siméon - trai cậu thích lắm. ấy với tôi: “Miễn sao nó vừa ngu ngốc vừa xinh đẹp để thực may mắn là được!”

      Siméon bật cười. Đúng là Bart! Ngay khi Aimée vừa khỏi Bénédicte tới, dắt theo Morgane và Venise. Joffrey phải đồng ý cho họ vào vì Bart làm mưa làm gió trong cả khoa.

      - tuyệt, có bao nhiêu là người vào thăm em - tối đó Siméon với Bart - thấy thế sao Bart?

      - Có, có. Em là người cuốn hút còn gì.

      Nhưng Bart là người tổ chức tất cả những điều đó nên thấy ngạc nhiên là mấy. Nhờ thế, tuần đó trôi qua nhanh chóng với Siméon, như thầy giáo dạy Triết là tinh thần chiến thắng vật chất. Còn như Bart là Siméon thậm chí chẳng có thời gian mà nghĩ đến chuyện nôn mửa nữa.


      CHƯƠNG 15

      Siméon kiên định đến cùng

      - Em muốn gặp bác sĩ tâm lý - buổi sáng Morgane với Josiane khi chị chuẩn bị cho bọn tới trường. Chị thoáng giật mình ngạc nhiên.

      - Bác sĩ tâm lý à? bác sĩ của Venise phải ? Nhưng để làm gì? Em có vấn đề gì ở trường à? Bị các bạn bắt nạt phải ? Hay em nghĩ đến mẹ?

      Morgane nhìn Josiane mặt kín bưng. Chị chưa bao giờ hiểu được nét mặt đó.

      Nản đến buồn hỏi thêm, chị cho rằng Morgane hẳn ghen tị với em vì bé được đến đó thứ Bảy hàng tuần.

      - Chị xem bác sĩ Chapiro có gặp em được - Josiane hứa.

      - Cảm ơn chị - Morgane cách nghiêm cẩn.

      đau khổ. Bé út với em rằng bác sĩ tâm lý chăm sóc những người mắc những chuyện khổ sở. Thế nên, em muốn được chăm sóc.

      Dorothée Chapiro đồng ý gặp em vào buổi chiều thứ Tư. bảo em có thể , vẽ, chơi đất nặn hoặc chơi búp bê. Em hơi ngạc nhiên.

      - Cháu đến để chuyện. giữ kín mọi bí mật chứ?

      - bao giờ hé lộ!

      - Vậy cháu kể bí mật của mình.

      Morgane rất , đầu cúi thấp.

      - Khi mẹ mất, bọn cháu cùng thề, giữa cháu, Venise và Siméon.

      - lời thề à? - bác sĩ tâm lý nhắc lại.

      - Vâng. Rằng ai có thể chia rẽ bọn cháu.

      Rồi Morgane ngẩng lên và tả chi tiết:

      - Lời thề, đó là: “Tất cả em nhà Morlevent cùng với nhau hoặc là chết”.

      - Tất cả em nhà Morlevent cùng với nhau hoặc là chết à? - bác sĩ nhắc lại như tiếng vọng.

      - Vâng. Và bây giờ bọn cháu bị chia rẽ.

      - Các cháu bị chia rẽ à?

      - Cháu và Venise ở chỗ Josiane. Siméon ở chỗ Bart hoặc ở bệnh viện. Chúng cháu phản bội lời thề.

      - Các cháu phản bội lời thề?

      - Vâng, đúng thế.

      ra vì điều này mà bé kỳ lạ này muốn gặp . Em có cảm giác phản bội ai? Mẹ em, bản thân em hay tình em? Mỗi thứ chút. Có vẻ như em muốn gì nữa nên bác sĩ buộc phải khơi tiếp chuyện.

      - Cháu muốn ở với ai?

      - Với Siméon và Venise.

      - Chỉ ba người với nhau thôi à?

      Morgane mỉm cười.

      - . Với cả Bart nữa.

      Em lưỡng lự chút rồi thêm:

      - Và chị Josiane nữa.

      Em loại bỏ François Tanpié, chồng Josiane. bác sĩ mường tượng rằng Morgane cố xây dựng lại hình ảnh gia đình lý tưởng gồm bố, mẹ, ba đứa con. Và nhất là gia đình đó đều là Morlevent.

      - Cháu biết đấy, Morgane, cuộc sống vốn phức tạp. Trẻ em thể giải quyết tất cả được vì, ra, người lớn mới có quyền quyết định.

      bác sĩ lường trước được chuyện diễn ra ngay sau đó. bé có vẻ chín chắn và ôn tồn đó bỗng khóc rống lên.

      - Nhưng cháu ... cháu ... thề... thề rôôôồi!

      Dorothée phản bội bí mật này của Morgane, nhưng cầu được chuyện với Josiane.

      - Tôi biết là chị đồng ý - - Nhưng tôi tin là cần có buổi tư vấn cả gia đình... ra là buổi mọi người cùng gặp nhau để về việc nuôi giữ và những việc khác nữa... Mỗi người cần ra suy nghĩ của mình vì, ra, bọn trẻ cũng có quyền ra ngay cả khi, ra, người lớn mới có quyền quyết định...

      Josiane cảnh giác. Morgane đòi Siméon, Venise và Barthélemy. Nhưng mặt khác, thẩm phán lại có vẻ cứ chần chừ quyết định ràng. Hôm nay đồng ý, mai lại . Nếu bác sĩ tâm lý nhìn thấy Bart và nếu ta là người hoàn toàn ủng hộ giới đồng tính thấy ngay rằng chàng thanh niên Bart thể đảm nhận vai trò dạy đỗ ba đứa trẻ. Cuộc họp này có thể chuyển hướng có lợi cho Josiane.

      thẩm phán cũng tán thành. Có bác sĩ tâm lý làm trung gian có thể góp phần kết thúc cuộc tranh cãi giữa Bart và Josiane. Đích thân Laurence thông báo với Bart qua điện thoại. làm bộ như hiểu trong khi chẳng hiểu gì. tưởng là người ta muốn mình làm kiểm tra tâm lý để xác minh tình trạng sức khỏe tâm thần của .

      - phải thế - Siméon trấn an bằng giọng cục cằn - Ai mà chả biết là điên sẵn rồi. Họ muốn có buổi họp gia đình với bác sĩ tâm lý để tháo cái đống nút rối tinh giữa Josiane và .

      Nhưng Bart chịu từ bỏ ý kiến:

      - “Họ” muốn chữa bệnh cho .

      - đúng là cuồng ám, ông thân mến - Siméon vẻ mặc kệ.

      Bart nghe.

      - Tôi đồng tính đấy. Nhưng sinh ra thế. Thế phiền gì đến ai chứ?

      - Phiền em đấy. có để cho em ôn bài nào?

      Dù là thần đồng sau hai phần ba năm học vắng mặt ở trường, cậu cũng phải cố gắng nhiều mới theo kịp được. Siméon ở ngay trước môn thi đầu tiên, môn Triết.

      Buổi họp gia đình mà ai muốn gọi cho đúng là “buổi trị bệnh” diễn ra vào chiều thứ Tư. Bart miễn cưỡng tới đó, cảm thấy bấp bênh, phức tạp, cảm thấy bị kết tội từ trước. nhìn chị mình với vẻ ủ ê, thậm chí chào tiếng. ôm hôn hai em và dò xét bác sĩ với thái độ thù nghịch của người cho rằng mình ở đó là để bị mổ thùy não, Venise đếm số ghế mà Dorothée xếp thành vòng tròn.

      - Sáu chiếc - bé kêu lên - Bart, ngồi cạnh em chứ?

      Bé hơi nhầm tưởng với trò chơi ngồi hát theo vòng và có vẻ hào hứng chờ đợi. Mọi người ngồi xuống ghế. Dorothée nhìn vòng và nhận thấy: Morgane bên cạnh Siméon. Siméon bảo vệ Bart. Venise ngồi bên còn lại của Bart. Josiane ngồi giữa Venise và , bác sĩ tâm lý. Quay lại Morgane, người đưa đến ý tưởng cho buổi họp này.

      - Có được vẽ ạ? - Venise hỏi ngay do vốn quen với những buổi khám ở đây.

      - Chị giỏi vẽ quỷ đâu - Josiane thử tếu - Chúng ta đến đây để chuyện phải ?

      nhìn về phía bác sĩ tâm lý.

      - Chị muốn ư? - Dorothée vặn lại.

      Josiane tìm cách thoái lui.

      - hẳn!

      Siméon để ba giây trôi qua trước khi kiểm soát tình hình.

      - Tôi nghĩ rằng chúng ta có mặt ở đây hôm nay là để về người giám hộ - cậu - Vấn đề nằm ở chỗ Josiane và Barthélemy cạnh tranh nhau. Cho đến thời điểm này thẩm phán mới chỉ luôn nghe ý kiến của người lớn. Tôi tin rằng hôm nay mọi người có thể nghe cả ý kiến của những người tuổi hơn.

      - Đúng là hổ danh người khôn trước tuổi - Josiane phỉnh nịnh - Nhưng tôi muốn lưu ý cậu điều. Tôi cảm thấy mình ở thế “cạnh tranh” với Barthélemy.

      - à? - Bart kêu lên - Chị luôn muốn nghiền nát tôi từ khi tôi sinh ra, thế mà bảo cạnh tranh à?

      Siméon nhắm mắt, thấy mệt mỏi về buổi họp. Bắt đầu hay hớm quá, cái buổi trị bệnh này.

      - Từ khi sinh ra mày đóng vai nạn nhân rồi - Josiane vặc lại - Là mày tự chọn cho mình như thế chứ chả ai bắt cả.

      - Tôi làm sao hả? - Barthélemy hét lên.

      - Cháu thích vẽ tranh hơn - Venise chực khóc.

      Im lặng trở lại.

      - Thứ nhất, tôi ĐÓNG VAI nạn nhân - Bart hờn dỗi - Tôi LÀ nạn nhân.

      - là nạn nhân à? - bác sĩ tâm lý nhắc lại và nghĩ tìm được mạch của vấn đề.

      - Tôi bị bố mình bỏ rơi.

      - Lại bắt đầu đấy! - Josiane rên lên - Ở đây tất cả chúng ta đều bị bố bỏ rơi còn gì!

      - Với tôi tệ hơn - Bart cứng đầu tiếp - Ông ta thậm chí còn muốn nhìn mặt tôi.

      - Đương nhiên rồi - Josiane phản bác - Ông ta bỏ biết là mẹ có mang.

      - Sao cơ?

      - Mẹ có mang nhưng bà biết - Josiane giải thích - Bố biến mất ngày ba mốt tháng Mười hai. Tôi vẫn nhớ là vì chúng tôi chờ ông ta cả đêm giao thừa. Cậu sinh ngày hai mươi ba tháng Chín. Thế là mẹ có mang vào đúng trước lúc chồng bà ấy bỏ .

      - Vậy ra là - Bart kêu lên the thé - ông ta thậm chí còn biết có tôi đời này!

      - Có người may mắn - Siméon đùa.

      Tin này làm thay đổi cách nhìn của Bart đến nỗi quên bốp chát lại. Từ trước tới giờ luôn tin, và mẹ vẫn để tin như vậy, rằng Georges Morlevent chủ tâm bỏ rơi người vợ mang thai đứa con của mình. Và theo cách ích kỷ kiểu trẻ con, từ kết luận rằng bố mình bỏ muốn có mình.

      - Ông ta thậm chí còn biết có tôi đời này - Bart nhắc lại với chính mình.

      - Dù sao nữa cũng sang trang rồi - Josiane - Đó đúng là người đểu giả đẹp mã.

      - Bố tôi á? - Siméon thầm.

      - Tôi lấy làm tiếc khi thế. Nhưng đó là người đàn ông bỏ rơi tôi sau khi nhận nuôi tôi, bỏ rơi mẹ tôi, bỏ rơi cả các em...

      - Cuối cùng tôi trách gì ông ta cả - Bart cười khẩy.

      - Tôi cũng vậy - Siméon quá lên - Thứ nhất là vì tôi biết việc gì xảy đến với ông ấy. Hơn nữa, như Goethe vẫn : “Chúng ta trưởng thành khi chúng ta hiểu được bố mẹ mình và tha thứ cho họ”.

      - Đúng là kỳ thi tốt nghiệp đòi hỏi nhiều trích dẫn nhỉ - Josiane nhận xét.

      Với Siméon, lưỡng lự giữa cách đối xử phỉnh nịnh và cười nhạo.

      - Em, em muốn ...

      Morgane tranh thủ giây phút im lặng để lên tiếng. Em là bé thường hay bị mọi người lãng quên, chìm khuất giữa cậu thần đồng và em quá xinh đẹp đáng .

      - Em chỉ muốn rằng em muốn bị tách ra khỏi Siméon vì Siméon là nửa của em. Nếu nửa này bị tách ra khỏi nửa kia...

      Morgane nhìn qua nhìn lại hai bàn tay mở ra trước mặt em. Em lắc lắc bàn tay trái.

      - nửa còn lại buồn lắm và chỉ còn sống có nửa thôi.

      Câu tuyên bố đó thống thiết đến nỗi bác sĩ tâm lý thể tiếp tục gợi chuyện bằng câu hỏi muôn thuở của mình.

      - Em thấy đấy, từ khi cho Siméon máu - Bart - cũng là nửa nọ nửa kia với nó.

      - Morgane, em cũng là nửa của - Siméon với Morgane.

      - Em, em là nửa của tất cả mọi người - Venise kêu lên vì muốn là người thừa lại sau cuộc phân chia.

      Josiane và Barthélemy thoáng nhìn nhau ý.

      - Và tôi... - Bart .

      “Chuyện này nuốt trôi”, nghĩ trong lúc đằng hắng.

      - Tôi, ờ, Josiane, là nửa của tôi.

      Im lặng, im lặng như chờ đợi. Josiane cười hơi giễu cợt và nhìn Barthélemy chăm chú.

      - Tôi hiểu trò này lắm. Tôi phải cậu là nửa của tôi hay tôi là nửa của cậu đây?

      - Cứ điều gì chị muốn - Bart càu nhàu.

      bác sĩ nín thở. Trong những buổi trị bệnh gia đình thế này có những giây phút kỳ diệu mà mỗi thành viên lựa chọn con đường riêng của mình.

      - Tôi là chị cùng mẹ khác cha với Bart - Josiane - Và từ hôm nay, ngày mười ba tháng Sáu...

      nhìn đồng hồ.

      - ... lúc mười lăm giờ ba mươi hai phút, tôi chấp nhận điều đó.

      Siméon quay sang nhìn người chị của cậu.

      - Hoan hô!

      may, Morgane thể cố gắng kìm nén và em khóc toáng lên:

      - Em, em muốn... muốn rằng... rằng mọi người...

      - Lay nó - Bart khuyên - Phải lay nó mới được.

      - Rằng mọi người đều thương nhaaau!

      Bart nhảy khỏi ghế và lay em mạnh.

      - Kinh khủng quá! - Josiane kêu lên.

      bác sĩ hoảng hốt tìm cách can thiệp những tiếng nấc của Morgane thưa dần. Rất hài lòng, Bart với chị lớn.

      - Thấy chưa, phải lay nó mới dừng.

      - Quả là bom tấn! - bé út của nhà Morlevent tán thưởng nồng nhiệt.

      Mười ngày sau, Bart dẫn cậu em đến buổi thi đầu tiên của kỳ thi tốt nghiệp. Môn Triết. Bốn tiếng liền bò ra làm bài. Siméon người vẫn còn xanh tái, tóc mới nhú ra chút, hơi thở vẫn gấp.

      - ổn thôi phải ? - Bart hỏi giọng phập phồng lo âu như bà mẹ trong gia đình.

      Siméon mỉm cười. Nếu cậu ngất do cố gắng và hồi hộp thế nào cậu cũng làm được. Bốn tiếng sau, Bart đến đón em ở lối ra khu phòng thi.

      - Thế nào?

      - “Chúng ta có thể có với quyền khác biệt ở mỗi người?” - Siméon trả lời.

      Đó là chủ đề cậu chọn phân tích trong bài thi.

      - Bọn đồng tính có quyền sống bình thường hay nên đeo cho chúng hình tam giác màu hồng[19]? - Bart vừa phát triển chủ đề vừa cố ý uốn éo vỉa hè.

      Nhận ra là trai thu hút chú ý của bọn con trai trong trường, Siméon đâm vào vai .

      - Có dừng lại , nếu em lại tiếc vì trả lời “có” đấy.

      Tối hôm đó, Siméon gần như ngủ gật trong bữa ăn. Cậu trải qua các môn thi còn lại trong cảm giác mù mờ mệt mỏi, thể kể lại bài thi hỏi gì và cậu có hài lòng về bài làm của mình .

      - Bây giờ còn những thử thách khác nữa, thứ Sáu tuần sau - Siméon .

      Cậu phải trở lại bệnh viện. tin xấu chờ họ trong văn phòng của giáo sư Mauvoisin.

      - Tôi chưa thể thực việc điều trị duy dưỡng ngay được do có sụt giảm lượng hồng cầu. Chúng ta xử lý tình trạng thiếu máu trước bằng cách truyền máu cho cậu, Siméon. Sau đó, hãy về nghỉ ngơi mười lăm ngày ở nhà... Bart.

      Giáo sư mỉm cười khi dùng cách gọi thân mật đó. Barthélemy nghi ngờ gì về thông tin này. Nhưng khi ở trong phòng 117, Siméon với cách hiểu riêng của cậu về tuyên bố vừa rồi của Mauvoisin:

      - Chứng thiếu máu, nhớ từ này à? Đó là từ mà bác sĩ của , ông Chalons dùng để về bệnh bạch cầu của em lúc đầu. Em bị tái phát rồi.

      Bart vô cùng khâm phục trí tuệ của cậu em trai. biết lại thế nào. Sau khi truyền máu, Siméon về nhà và sống trong tâm trạng bất ổn với lớn của mình. Mọi biểu đều khiến cậu lo lắng, những cơn đau bụng, đau sườn, vết bầm. Cậu trách Bart nhận thấy những biểu ràng của đợt tái phát đó. Cậu cũng trách vì tìm lý lẽ gì phản biện nỗi nghi ngờ của cậu. Ngày đến thử máu, hai em hầu như còn chuyện với nhau nữa. Bốn mươi tám tiếng sau, Nicolas gọi điện đến.

      - Bart phải ? Ổn cả rồi. Nhắn với em cậu là chúng ta có thể bắt đầu tiến hành.

      Barthélemy hài lòng hai điều về cuộc gọi: bệnh tái phát và Nicolas xưng hô thân mật với .

      Ở bệnh viện, Joffrey báo trước với Bart là họ truyền moóc phin giảm đau cho Siméon để có thể “cho cậu ta ăn đủ” trước kỳ nghỉ hè!

      - phải lo như lần trước đâu. Em trai lại trong tình trạng ngủ mơ màng nhưng thế có nghĩa là cậu ấy sợ hãi lùi bước.

      Bart nhún vai. bắt đầu quen với môi trường này, với ngôn ngữ của bác sĩ này, với nhịp độ của ta nữa. dày dạn kinh nghiệm hơn. Khi Siméon bắt đầu nôn, chính là người đỡ cậu. Quen rồi. Đúng, chỉ là việc thường ngày.

      Kết quả kỳ thi được niêm yết vào tuần Siméon ở trong viện. Barthélemy cảm thấy run chân. quyết định mặc lễ phục. Thành công hay thất bại cũng cần phải đối mặt. Ông hiệu trưởng với rằng, theo thông lệ trường Sainte-Clotilde, kết quả được dán cánh cổng chính của trường. Khoảng mười giờ, ông Philippe chờ đón phụ huynh và học sinh trong đại sảnh của trường để chúc mừng hoặc an ủi họ như thường lệ.

      Từ xa, Bart thấy đám đông tụ tập phố trước cánh cổng chính định mệnh đó. nhận ra ông hiệu trưởng và thầy giáo dạy Triết. thoáng gật đầu chào họ. Đột nhiên, nghe có tiếng người sau lưng:

      - Đó là Bart, trai của Siméon.

      Tiếng thầm theo khi về phía cánh cổng. Tất cả lớp Siméon ở đó. Khi nhìn thấy nụ cười của các bạn học, Bart hiểu rằng Siméon đỗ. Khi đến gần cổng, mọi người cùng dãn ra như tạo hàng rào danh dự cho . đọc trọn vẹn dòng chữ:

      MORLEVENT SIMÉON ĐỖ LOẠI GIỎI.

      - Oh, boy! - Bart thầm, sửng sốt.

      đứng lặng lúc như bị đánh đòn chí mạng. Rồi quay lại, vung nắm đấm lên trung và hét lên:

      - Nó đỗ rồi!

      tràng pháo tay xen lẫn tiếng cười vang lên. Ông Philippe tiến về phía Bart, mặt rạng rỡ.

      - là tuyệt vời phải ?

      khách sáo, ông ôm choàng lấy . Bart ra về, lòng đầy hãnh diện và đến đầu phố, quay lại nhìn tất cả mọi người nhìn theo , vung hết tay này đến tay kia lên trung. Cả con phố như nổ bùng vì hạnh phúc.

      Đến bệnh viện, Bart mở tung cánh cửa phòng 117 và hét lên:

      - Chúa trời đúng là có tồn tại, con xin cải đạo làm tín đồ Mormon!

      Siméon giật nảy mình và nhìn sững sờ. Cậu thậm chí còn biết là ngày hay đêm nữa. Bart quỳ xuống bên cậu.

      - Em đỗ rồi, gà con. Loại giỏi. Tấm bằng ấy! Hiểu hả?

      Siméon nháy mắt và mỉm cười.

      - Thần đồng mà - cậu ấp úng như giải thích.

      Cậu ngủ thiếp . Bart là người nhận tất cả lời chúc mừng trong khoa. Tất cả mọi người đến chúc mừng và cười với . Joffrey và Mauvoisin khi được tin báo vội vã cùng nhau chạy lên phòng 117. Bart lại túm lấy cổ áo blouse của Joffrey.

      - Tôi biết mình làm phát ốm - trước khi ôm lấy Joffrey.

      Mauvoisin nhìn họ như vậy, hai tay vẫn nguyên trong túi áo choàng trắng. Ông rút tay giơ về phía Bart.

      - Tất cả chúng tôi đều rất vui - ông điềm đạm.

      Sau đó ông nhốt mình trong văn phòng. Niềm vui tràn ngập trong ông, mắt ông ngấn nước, ủy mị quá. Nhưng đáng lắm chứ! Chiến thắng này cũng là chiến thắng của ông. Chiến thắng tử thần. Có thể đó chỉ là chiến thắng của ngày hôm nay. Nhưng hôm nay, hôm nay... Hoàn toàn buông xuôi theo cảm xúc, Nicolas nhắm mắt và thầm:

      - Oh, boy...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :