Oh, Boy! - Marie Aude Murail [Kinh điển]

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Barthélemy nhường lời cho em trai. Chỉ trong vài câu, Siméon tóm tắt tình hình và kết luận:

      - Bart muốn thú nhận rằng ấy là người giám hộ chúng tôi. Nhưng sao, ấy chưa bao giờ làm thế và cũng bao giờ làm thế...

      - Nhưng tại sao lại ? - Léo hỏi.

      - Bởi vì ấy đồng tính. thẩm phán đồng ý.

      - Thế là phân biệt đối xử! - Léo hét lên - Họ tước bỏ quyền lợi của Bart.

      Tình huống đột nhiên xoay chuyển hoàn toàn. Léo những phản đối mà còn đòi quyền được làm giám hộ của Bart.

      - Chúng ta làm kiến thư báo Giải phóng - Léo hào hứng.

      - Và chúng ta xin chữ ký của cha Pierre vào kiến thư đó nữa - Bart tiếp lời - Có muốn nghỉ chút ?

      Léo thừa nhận là tuần mệt mỏi và muốn ngủ trưa lát. Khi trở lại phòng khách, Bart quay sang em trai .

      - Ổn rồi. ta ngủ cả buổi chiều. Chúng ta có thể xem phim.

      - Nhưng phải làm gì đó giúp Aimée chứ - Siméon - Gọi cảnh sát tới .

      - , , được - Aimée từ chối với vẻ khiếp đảm.

      Barthélemy túm lấy cổ áo cậu em trai.

      - lo chuyện của Aimée.

      Siméon định mở miệng nhưng, cách đầy nam tính, Bart chặn ngang;

      - là người lớn ở đây, hiểu chưa nhóc con?

      ra hiệu cho Aimée, vẫn lẩm bẩm:

      - được, gọi cảnh sát được...

      đẩy hàng xóm ra phía hành lang rồi dẫn vào nhà tắm. mở tủ thuốc lấy lọ Temesta còn mới nguyên. đưa cho Aimée và giơ hai ngón tay hình chữ V ra hiệu.

      - Hai viên.

      Sau đó tả chi tiết công thức món mới này:

      - Trộn đều thuốc với rau. Đổ nước dùng vào. Cho thêm thìa kem. Nêm gia vị, hạt tiêu.

      Khi dàn xếp xong việc với Aimée, Barthélemy quay lại gặp hai em trong phòng khách. Siméon thích xem phim. Em muốn đọc nốt cuốn sách.

      - đúng là thần đồng! - Bart thở dài, hoàn toàn nhận ra là cậu em từ chối do cảm thấy quá mệt để có thể trở ra đường lúc trời lạnh thế này.

      Chẳng có việc gì làm, Bart ngồi phịch xuống ghế cạnh hai đứa em và tìm cách đọc cuốn sách từ phía sau qua vai Siméon. Đột nhiên, có vết gì đó nơi cổ tay của cậu em làm chú ý. nhàng, vén tay áo lên.

      - Oh, boy! - lẩm bẩm kinh hãi.

      vết đỏ loang rộng. Hàng chục mạch máu vỡ ra. Siméon đẩy trai ra và kéo lại ống tay áo. Hai em im lặng vờ đọc tiếp. Nhưng Bart nhìn thấy vệt đỏ khác cổ của Siméon, khuất dưới cổ áo.

      - Vết gì thế? - hỏi để làm Morgane chú ý, mải mê đọc sách.

      - Em biết - Siméon trả lời, thở gấp.

      - Có còn ở đâu khác ?

      - Còn. Ngày càng nhiều.

      khám. Phải khám bác sĩ. Bart nhẩm câu đó trong đầu mà ra được. ra nghĩa là nhận lấy trách nhiệm đó; nghĩa là nắm lấy tay Siméon và cư xử như người . Mà thể thế được. Bart vẫn bất cần mọi chuyện, chẳng cần biết đến ai.

      - Siméon này?

      - Vâng?

      được, vẫn ra được. Lại im ắng trở lại.

      - Phải, em biết, em phải khám bác sĩ - cuối cùng Siméon .

      Nhưng cậu làm thế. Tại sao ư? Vì cậu mới có mười bốn tuổi, và vì đột nhiên cậu thấy đủ dũng cảm. Bart đứng dậy.

      - đâu thế?

      - gọi cho bác sĩ quen. Em thể giữ mãi những vết bẩn đó được.

      Bác sĩ của Bart, ông Chalons theo dõi Bart từ . Thế nên thư ký chuyển máy cho Bart chuyện trực tiếp với ông qua điện thoại.

      - Tôi biết là cậu có người em trai cùng cha khác mẹ - ông nhận xét - Cậu ấy bị sao thế? Cậu biết đấy, thứ Bảy tôi đến phòng khám. Nếu cậu ấy chỉ bị viêm họng…

      - Tôi nghĩ là phải thế - Bart , rồi với giọng có phần ghê sợ, miêu tả các vết đỏ kỳ lạ xuất ngày càng nhiều người Siméon.

      - Cậu ấy có bị sốt ?

      - Hình như - Bart chắc chắn.

      - Có mệt ?

      - Lúc nào cũng mệt!

      Trong chớp mắt, Bart nhớ lại lúc Siméon vịn vào lan can cầu thang, ngồi tựa lưng vào tường, tì người vào bồn rửa bát...

      - Dẫn cậu ấy đến chỗ tôi - bác sĩ Chalons .

      - Thứ Hai tới?

      - Ngay bây giờ.

      Chương 6




      “Khi sóng gió nổi lên càng phải cố sống sót”






      Josiane dần phát ra phần còn giấu trong con người Venise. Đó mới là phần Morlevent. Đích thị là con của Georges Morlevent, người qua cuộc đời mẹ con , gieo bao giông bão rồi biến mất và để lại Barthélemy cho họ.

      - Em có con Ken rồi! - Venise rộn rã tưng bừng thông báo khi vừa mới đến nhà Josiane hôm thứ Bảy.

      - Con Ken gì? - Josiane hỏi lại hiểu. quen tiếp chuyện với mấy bà già cáu kỉnh khó tính hơn là với năm tuổi.

      Venise lấy từ ba lô ra con búp bê người mẫu nam.

      - Bart cho em đấy. Vì em chàng Ken để ngủ với mấy nàng Barbie.

      Josiane rùng mình như vừa bị ong châm.

      - Chị cũng ngủ với François đúng ? - Venise hỏi giọng trong sáng.

      - Ờ... có - Josiane bối rối thừa nhận.

      Liệu quá muộn chưa đây? bé này còn có thể giáo dục lại đúng cách ? Nếu Josiane chưa bị ám ảnh vì hành vi sai lệch của cậu em Barthélemy hẳn có thể thấy vui vì tò mò này của Venise. Đó chỉ là đứa-bé--còn-bố-mẹ tò mò hỏi xem bé có mặt đời này bằng cách nào. Nhưng Josiane suy nghĩ trầm trọng đến mức điểm trong số bạn bè xem có ai là bác sĩ tâm lý để đưa bé đến khám.

      - Lạ quá, Ken có chim, tại sao nhỉ? - Venise vừa cởi bỏ quần áo của búp bê vừa hỏi - Con trai là phải có chim, đúng chị? Bart cũng có, cái to, em nhìn thấy trong phòng ấy rồi. Của François như thế nào? Chị nhìn thấy rồi chứ?

      “Chapiro, Dorothée Chapiro!” Josiane thở phào nhõm vì nhớ ra tên người đồng nghiệp là bác sĩ tâm lý.

      - Lại đây chơi ván cá ngựa , bé - Josiane đề nghị cách hào hứng mấy ăn nhập.

      Venise đặt con búp bê xuống và với nó:

      - Xin lỗi Ken nhé, tôi phải để cậu lại trần truồng thế này.

      rồi bé phủ lên Ken búp bê Barbie và cười đầy dịu dàng với tất cả vẻ ân cần mà bé vốn vẫn dành cho phái mạnh.

      - Như thế Ken cảm thấy ấm áp - bé giải thích với Josiane.

      Người phụ nữ trẻ cười gượng gạo và bắt đầu tung xúc xắc.

      - May quá, chị được mặt lục này!

      Venise thích thú với trò chơi vì được đếm số điểm mỗi mặt súc sắc. Bé bắt đầu đếm đầu ngón tay từng người họ Morlevent mà bé biết.

      - Bart, chị, Siméon, Morgane và em. Tất cả là năm. Chị nhìn này.

      - Đúng rồi, năm người - Josiane hưởng ứng vui mừng vì nhận thấy bé tính đến người bố.

      Có thể bé út còn giữ kỷ niệm nào về bố nữa. Josiane khác. Hình ảnh ông bố ra như mỗi khi nhắm mắt lại và nghĩ về ông: cao lớn, mạnh mẽ, ồn ào và đẹp. Nhất là rất đẹp. Bart và Venise giống ông về điểm này. Nhưng ông là Đàn ông. Ông chơi piano trong quán bar, hút xì gà, thức trắng đêm và thường say lăn ra vào buổi sáng. Josiane vì thế đâm ra sợ những người đàn ông như vậy. Nhất là ông còn thường xuyên tiệc tùng thâu đêm như vậy ở nhà khiến tim đau nhói. Thế rồi ông đột ngột bỏ như con thuyền đứt neo. Biến mất hoàn toàn và đột ngột để lại và người vợ mang thai. Josiane nhận ra là Venise vừa gì đó với mình.

      - Em gì cơ, em ?

      - Sao chị lại thích hoa tai?


      Trong khi Josiane vật lộn với Venise, Bart sốt ruột ngong ngóng trong phòng đợi của bác sĩ Chalons. Hay đúng hơn, bực dọc lật lật cuốn tạp chí rồi đặt xuống, gõ gõ lên tay ghế, hết đứng lên lại ngồi xuống. Như thể bị dồn đuổi. Siméon thấy hoàn toàn bình thản. Cảm thấy nhõm. Vì cuối cùng cũng có thể chia sẻ với ai đó điều mà cậu phải giấu giếm từ nhiều tuần nay. Cửa mở và ông bác sĩ ló đầu vào gọi. Bart chực đứng lên nhưng lại thôi, để cho cậu em tự mình. Mười lăm phút sau cửa lại mở.

      - Bart này - bác sĩ gọi giọng nghiêm trọng.

      Khi Bart vào, ông ấn tay lên vai :

      - Cậu ngồi xuống đây.

      Siméon mặc lại quần áo. Bình thản.

      - Thế là hai em mới biết nhau thôi phải ?

      Bart nhìn tấm lưng trần của Siméon. Vẫn những vết đỏ như cánh tay và thêm cả mấy vết máu tụ thâm tím. chợt nghĩ đến hình ảnh hàng xóm. Hay Siméon cũng bị đánh? Mà ai đánh nhỉ? mắt dò hỏi của bắt gặp cái nhìn của ông bác sĩ. Bác sĩ Chalons thoáng cười gượng.

      - Thế này. Tôi khám cho Siméon. Cần phải khám thêm nữa, đầu tiên là phải xét nghiệm máu.

      - Tôi với nhân viên bảo trợ xã hội - Bart như thể muốn sớm được giải thoát khỏi gánh nặng này.

      - Cần phải làm xét nghiệm ngay thứ Hai tới.

      Siméon mặc xong quần áo.

      - Cháu sang chờ ở phòng bên nhé - bác sĩ Chalons , cố làm giọng thản nhiên - Bác có vài điều trao đổi riêng với cháu.

      Siméon nín cười. Lại người nữa chưa biết khả năng của cậu. Ngay khi cửa vừa khép lại, bác sĩ hắng giọng và viết mấy từ lên giấy.

      - Đây là địa chỉ liên hệ của người bạn của tôi ở bệnh viện Saint-Antoine. Phải cho Siméon nhập viện càng sớm càng tốt.

      - Chỉ để xét nghiệm máu sao?

      - Để chọc sinh thiết. Tôi muốn làm thằng bé hốt hoảng. Cậu từ từ lựa cách . Nhưng cậu khác, tôi thể cũng giấu cậu ; rất có thể là bệnh bạch cầu.

      - phải.

      Bart lắc đầu. chịu chấp nhận.

      - Tôi chưa khẳng định hoàn toàn - bác sĩ tiếp - Đương nhiên, có thể là tôi nhầm nhưng cần phải làm xét nghiệm ngay.

      Bart cúi đầu. . Đó phải mạng sống của ; cũng phải việc liên quan đến . bảo trợ xã hội phải lo việc này.

      - Vậy tôi cho cậu địa chỉ liên lạc của đồng nghiệp làm ở bệnh viện Saint-Antoine. tay cừ khôi đó. Giáo sư Mauvoisin. Hãy gọi cho ông ấy và là tôi giới thiệu đến. Bề ngoài ông ấy có vẻ lạnh lùng nhưng rất thiện tâm và thực chiến đấu vì người bệnh đấy. Ông ấy chỉ nhận những trường hợp bị bạch cầu ở trẻ em hoặc thiếu niên.

      Bart tưởng rằng những lời đó rồi trôi . Nhưng chúng lại ngấm vào , ăn sâu vào tâm trí . Saint-Antoine. Mauvoisin. Bệnh bạch cầu. Còn cả “can đảm”, “thiện tâm” và “may mắn” nữa. Siméon đợi ở phòng bên và mỉm cười với . chỉ muốn hét lên với cậu em: “Mày bị máu trắng rồi! Thế là tiêu rồi!”

      Thân ai người ấy lo. Cớ gì Bart phải lo lắng vì chuyện này chứ? Bởi vì Siméon bị nhiễm loại máu xấu, tự tìm câu trả lời. cười mỉm và châm chọc với Siméon:

      - Lên xe nào, Simone!

      Siméon thản nhiên nhún vai và hỏi :

      - Thế bác sĩ gì với ?

      - Em mới là người giải thích với chứ - Barthélemy chống chế.

      - Hình như là chứng thiếu máu phải. Thế bác sĩ gì với ?

      Siméon thừa biết rằng bác sĩ cầu cậu ra ngoài là để cho cả.

      - Bác sĩ gì về em cả - Bart trả lời - Ông ấy chỉ bảo phải cẩn thận bị sida. Thế thôi.

      Cũng có thể đúng. Vả lại Siméon cũng có ý định muốn biết thêm nữa nên hài lòng với câu trả lời đó.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ở nhà, Léo ngủ trưa dậy còn Morgane cũng đọc xong cuốn sách của em. Léo mặt mụ mị và cáu bẳn. Tinh thần chiến đấu bảo vệ quyền lợi và lẽ phải lúc trước cũng tan biến sạch bách. ta kéo Bart ra chỗ.

      - Này, lẽ chúng ta phải chịu đựng bọn trẻ đến hết cuối tuần à? Sao chuyển chúng trở lại trại trẻ bây giờ ?

      ta như thể đó là những bưu kiện vậy. Barthélemy giận dữ nhìn Léo.

      - . được. Tôi hứa rồi.

      Léo cười khẩy. Cứ như thể Barthélemy chưa từng biết khó nghĩ vì lời hứa vậy.

      - Thôi được. Nhưng tuần sau đừng nhận trông chúng nhé - Léo kỳ kèo.

      - Tôi chỉ gặp chúng trong tuần tại trại trẻ thôi, thế được chưa? - Bart trả lời.

      Bart dự kiến thỉnh thoảng tạt qua trại trẻ để biết tình hình của Siméon; cũng mua cho Venise mỗi tháng con búp bê Barbie mới. “Rồi, thế là ổn”, hình dung. Tuy nhiên trong suốt buổi tối, cứ bị ám ảnh bởi bản án bác sĩ đưa ra. Từ “bệnh bạch cầu” len lỏi vào đủ các ngóc ngách. Khi thấy Léo nằm ườn xem ti vi, nghĩ “lại bật bệnh bạch cầu lên rồi”. Khi chuẩn bị món xa lát trong bếp và tìm chai dấm trộn, tự hỏi “Mình để bệnh bạch cầu ở đâu rồi nhỉ?”

      Bên bàn ăn, Léo tỏ ra ghê sợ hai đứa em nhà Morlevent.

      - Chúng ta phải vỗ béo chúng chứ? Nhất là thằng bé này, gầy gò quá thể. Mới tí tuổi đầu mà ngốn cứ như thuồng luồng ấy.

      Barthélemy cố kiềm chế. Nhưng hai tay vặn vẹo vì giận dữ. Léo quay sang trực tiếp với Siméon:

      - Xấu như mày làm sao lại là em của Bart được chứ!

      Barthélemy nhảy khỏi ghế.

      - Để cho thằng bé yên! Nó bị bạch cầu đấy! Có hiểu ? Bạch cầu. Ung thư đó. Nó còn bố mẹ gì cả và bây giờ còn bị ung thư nữa. Mới mười bốn tuổi đầu. Nó làm gì sai chứ hả? Nó làm gì nào? Nó là đứa trẻ rất cừ thế mà tại sao lại rơi vào trúng nó chứ?

      Bart gào lên với Léo nhưng lại như hỏi Chúa trời. Đáp lại chỉ có im lặng, im lặng nặng nề như nghiền nát cả bàn ăn. Siméon nhìn trân trân vào khoảng trống trước mặt. ra đó là nguyên nhân của những vệt đỏ ngày càng lan rộng. Vậy là cậu bị bệnh bạch cầu. dòng nước mắt chảy dài má. Cậu cứ nghĩ mình dũng cảm hơn thế này cơ. Cậu sụt sịt. Bart hiểu ra mình vừa làm gì. đặt tay lên tay cậu em và lại những từ mà bác sĩ : “can đảm” và “quyết tâm”.

      - Em hoàn toàn có thể khỏi bệnh mà - tiếp - Giáo sư Mauvoisin là tay rất cừ. Ông ta chữa khỏi đến tám mươi phần trăm bệnh nhân bị bạch cầu của mình đấy. Nghe , tám mươi phần trăm cơ đấy!

      Chưa bao giờ việc dối lại trở nên nhàng như vậy với .

      - đưa em thử máu, ở lại cùng. Rồi xem, em khỏi.

      Sao thế nhỉ, những câu , cử chỉ này ở đâu ra thế nhỉ? lay vai của cậu em suy sụp; lau nước mắt cho cậu bằng mu bàn tay. thậm chí còn nhìn sang phía Morgane xem em tiếp nhận thông tin này ra sao. bé nhìn chớp mắt, ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa thán phục. Trong cuộc sống như đại dương đau khổ của mình, em như nhìn thấy cánh buồm căng gió phía chân trời. Em có người cả tuyệt vời và cứu tất cả các em.


      Niềm thương cảm của Léo kéo dài được bao lâu. Tối đó trong phòng ngủ, ta bắt đầu khủng bố tinh thần Barthélemy.

      - định tự chuốc lấy gánh nặng này đúng ?

      Bệnh bạch cầu nghĩa là phải làm hóa trị, rồi sau đó là những bãi nôn mửa, tóc rụng. Thằng nhóc vốn còm nhom thế, chỉ còn da bọc xương, như thể mới từ trại tập trung ra vậy.

      - Nó khỏi được đâu - Léo cảnh báo - Nhưng mới mười bốn tuổi, tim nó còn khỏe, nó dằng dai chán rồi mới chết. năm, hai năm. Hình dung ra ? Hai năm kề cận tử thần! Rồi còn thử máu, truyền huyết thanh, moóc phin nữa chứ!

      ta hét lên, hoảng loạn. Cửa phòng bật mở. Siméon ra.

      - có thể hơn ? Tôi biết thế nào là bệnh bạch cầu rồi. Cảm ơn.

      Léo quay sang Bart.

      - Nó được quyền ra lệnh ở ngay trong nhà tôi thế hả?

      - Mày lấy đâu ra cái suy nghĩ đó thế? - Bart trả lời - Mày ở nhà tao và mày làm tao bực mình quá, mày biến .

      , giọng vẫn the thé nhưng hoàn toàn quả quyết.



      Trưa Chủ nhật, trong khi Léo đóng gói đồ đạc của mình, Bart dẫn hai em ăn tiệm. Cả đêm phải chịu nghe Léo đe dọa và kêu gào nên bây giờ Bart bước di dò dẫm.

      - Em rất tiếc - Siméon lúng búng và vì lẽ gì.

      - Vấn đề phải là Léo - Bart sẵng giọng đáp - mà là việc làm của .

      bị mất việc.

      - Ở cửa hàng của ta, hầu như chả phải làm gì mà lại được trả rất khá. Việc như thế chả phải đâu cũng có.

      ”, Siméon nghĩ, “và công việc ấy mang cái tên cũng chẳng vẻ vang gì”. Cậu chợt lẩm nhẩm hát: I’m juste a gigolo[12]...

      - đủ khả năng để nuôi mấy đứa - Bart càu nhàu như để trả lời.

      - Nếu nhận là người giám hộ và trông giữ bọn em, được nhận trợ cấp xã hội để nuôi bọn em. Thêm nữa mẹ cũng để lại ít tiền.

      Siméon nghĩ đến điều này.

      - tốt - Bart trả lời - nhưng thẩm phán hẳn muốn thế đâu.

      - Bởi vì là đồng à? - Morgane hỏi vì tưởng đó là cách chuẩn mực.

      Bart làm điệu bộ như thể người đạo đức bị xúc phạm.

      - Oh, boy! Các cậu biết gì nào? là mệt mỏi vì các cậu quá thôi!

      Nhưng để kết thúc, cười to vui vẻ. cũng suy nghĩ. Siméon đúng. Nếu nhận nuôi bọn trẻ, được hỗ trợ về mặt tài chính. Nhưng muốn nhận được vai này phải tỏ ra là gã bình thường như bao người khác. Bằng cách tán tỉnh thẩm phán xinh xắn? Tại sao lại nhỉ? ấy cũng dễ thương đó chứ. Nhưng hơi mạo hiểm. khéo mà được ăn cả, ngã về như chơi. Giả vờ là mình có bạn được nhỉ? Đúng rồi, được quá chứ lị! nhờ Aimée đóng vai này, quá đơn giản! ấy suốt ngày chả chạy xuống trốn ở nhà mình là gì.

      Và Bart ăn trưa cách ngon lành. Vậy là mọi việc ổn thỏa. tỏ ra là người bình thường, trở thành người giám hộ bọn trẻ và tìm công việc nhàng để phụ thêm đại loại như nhận đưa chó dạo cho mấy bà già chẳng hạn. Chỉ còn việc ổn, đó là bệnh bạch cầu của Siméon. Bart quen hơn với từ này do bị ám ảnh và nhắc nhắc lại quá nhiều lần. Bệnh bạch cầu. Bệnh bạch cầu. “Bệnh quái quỷ này vẫn chữa được mà, chữa ngon mà”, tự nhủ. Hôm qua ngày chẳng ra gì rồi. Hôm nay là Chủ nhật, chơi Lara Croft và bắn tung hết bọn khủng long.



      Tối Chủ nhật, bọn trẻ nhà Morlevent trở lại trại trẻ Folie-Méricourt, gặp nhau trong căn phòng của hai bé . Venise mang về đầy đồ chơi, con thú bông, khẩu súng phun nước, cái vòng kẹo viên.

      - Và đôi hoa tai - bé hớn hở hất mớ tóc lên khoe đôi hoa tai.

      Rồi bé nằm sấp xuống sàn và vẽ dãy hình người cầm tay nhau nhảy múa.

      - Đây là nhà Morlevent - bé giải thích cho Morgane và Siméon.

      Bé điểm danh: Bart, Josiane, Morgane, Siméon và Venise. Vẫn còn hình người thứ sáu, cao hơn những người khác.

      - Thế ai kia? - cả hai chị lớn đồng thanh hỏi.

      - Bố đấy.

      Cả ba đứa trẻ im lặng nắm lấy tay nhau như những hình người trong bức vẽ. Siméon nhắm mắt và thầm nghĩ cách rắn rỏi: “Can đảm và quyết tâm”.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7




      Laurence kề cận hoảng loạn và Bart bên bờ vực thẳm





      Chồng Aimée làm đại diện cho hãng đồ lót. ta từ sớm và về muộn; đôi khi vắng nhà trong nhiều ngày. Những lúc như vậy, ta luôn về bất chợt và Aimée cứ liệu mà túc trực ở nhà.

      Sáng thứ Hai đó, từ cửa sổ, Bart rình chờ ta ra khỏi khu nhà. Khi xe của ta khuất sau góc phố, Bart đứng dậy soi gương. chải lại tóc, rồi hài lòng lại vò rối lên. mở rộng vừa phải cổ áo sơ mi, để tóc lộn xộn, làm vẻ mặt hơi mệt mỏi, rồi tự ngắm nghía mình trong gương hồi lâu.

      - Quả là bom tấn! - bình luận.

      lên tầng và bấm chuông. hàng xóm giọng hốt hoảng mở cửa.

      - quên gì... Ô, Bart đấy à!

      - Thế nào, thuốc Temesta hiệu nghiệm ?

      Barthélemy hỏi, dựa đầu vào khung cửa tạo dáng.

      - Khẽ thôi, ta vừa mới khỏi.

      - Tôi biết. Này, Aimée, tôi có việc nhờ giúp.

      - Ôi được - người phụ nữ rên lên - Rồi lại xôi hỏng bỏng mất thôi.

      Bart bắt đầu chỉnh lại cổ áo sơ mi của Aimée. Đó là trong những cách hay dùng để thôi miên người đối diện.

      - Rất đơn giản thôi, Aimée. đóng giả bạn của tôi.

      - Ai mà tin được chứ - trả lời quả quyết.

      - làm tôi chạnh lòng đấy. Chỉ để qua mặt thẩm phán thôi mà. Họ giao quyền trông giữ bọn trẻ cho tội nếu tôi có vẻ là gã bình thường. Như chồng ấy. ta bình thường. Còn tôi .

      Bart hơi nghiến răng.

      - Xin lỗi , Bart. Tôi phải ngồi xuống lát - Aimée chợt - Buổi sáng tôi thấy khó chịu trong người.

      - Oh, boy! phải là bị bệnh máu trắng đấy chứ? - Bart rên lên và nghĩ rằng các thảm kịch của cuộc sống bắt đầu lan tràn khắp nơi.

      - , , tôi chỉ...

      hạ giọng thầm.

      - Tôi có mang. ta biết. ta nổi điên lên nếu biết tôi có mang.

      - Tuyệt cú, hoàn hảo - Bart bình luận - Bạn tôi có mang, vậy ràng tôi là người hoàn toàn bình thường rồi. Nhưng phải đệm thêm cái gối vào bụng chứ thế này nhìn .

      Tóm lại, như thường lệ, Bart lại có cái mình muốn. Chiều nay thẩm phán có hẹn đến. Aimée ra mở cửa và xử như là chủ nhà.

      - Chúng ta phải xưng hô thân mật chứ - Bart trước khi ra về - Chị thử xem nào.

      - Mình đừng lo, em thân mật với mình - Aimée , hai gò má vốn tái xanh giờ ửng đỏ vì ngại ngùng.

      - Có lẽ nên gọi tôi là “ ” chứ nhỉ? - Bart vẻ suy nghĩ - thử xem nào.

      - cần đâu - Aimée phản đối - Hai người sống với nhau đâu cần gọi nhau như thế.

      - Mà họ thường chơi trò quăng vung nồi vào mặt nhau phải ? thể tin tưởng vào kinh nghiệm của được. Tôi nghĩ là những cặp sống cùng nhau cách bình thường họ gọi nhau là “ , em ” đấy.

      - nhất thiết đâu.

      - Có chứ, tôi chắc đấy.

      Hai người còn ngoan cố như vậy đến khi cả hai gần nổi cáu.

      - Thôi, bình tĩnh lại nào - Bart thỏa hiệp - Tôi thấy khó gọi kiểu thân mật, còn lại muốn gọi tôi là “ ”. Đúng thế còn gì, tôi chả biết thừa rồi. Vậy , tôi gọi là “” và “cưng ”; còn xưng “em” với tôi và gọi tôi là “ông Morlevent” nhỉ? Cốt yếu là phải đóng giả như cặp sống hài hòa cân bằng là được.

      Aimée cười vang. đời này chỉ có Bart là làm cười vui được như vậy.


      Màn kịch đó liên quan gì đến Siméon nên Bart quyết định kể với em trai.

      - Phiền quá, sáng nay em có bài kiểm tra môn Triết ở trường, em lại bị lỡ rồi - cậu thiếu niên than phiền khi Bart lái xe đưa cậu đến phòng khám.

      - Lo gì, em mới mười bốn tuổi. thi đỗ tốt nghiệp cấp ba năm hai mươi tuổi mà. Em còn nhiều thời gian.

      - có thể làm phật ý, Bart ạ, nhưng phải là mẫu người cho em hướng theo trong cuộc sống này.

      Cứ mỗi lần như vậy xong Siméon lại thấy day dứt vì tính hợm hĩnh của mình trước Barthélemy. Cậu hoàn toàn định như vậy. Sáng nay, dù biết về nỗi bất hạnh mới ập xuống đầu mình nhưng cậu vẫn thấy hài lòng. Ngồi băng ghế ô tô cạnh trai, cậu thấy hài lòng. Chỉ có bất hạnh mới bất ngờ đưa họ lại gần nhau thế. Phải chăng có định mệnh, thiên ý, Chúa trời, cái gì đó hay ai đó kết nối đời họ lại với nhau? Khi vịn vào tay y tá trong phòng khám, Siméon, vừa khám phá môn Triết học được ít lâu nay, tự đặt ra cho mình câu hỏi này. Đột nhiên tiếng kêu thất thanh vang lên đáp lại cậu. Sau đó là tiếng ống nghiệm thủy tinh vỡ tan sàn gạch. Bart bị ngất khi nhìn thấy máu trong xi lanh.

      - Ngày mai chúng ta có kết quả xét nghiệm - thư ký phòng khám - thấy ổn chứ?

      Câu hỏi đầy quan tâm này là dành cho Bart, tất nhiên rồi. Siméon nhận thấy với niềm vui dửng dưng là Bart có ma lực thu hút mọi chú ý, dù trong bất kỳ tình huống nào. đường về, Bart bật radio trong xe theo thói quen. điệu boogie tràn ngập khoang lái. Bart gõ gõ ngón tay vô lăng theo nhịp nhạc.

      - Bố thường chơi điệu giông giống thế này - Siméon giọng trầm trầm.

      - Bố nào? - Bart cao giọng hỏi - Em muốn ...

      - Bố . Bố em. biết ông ấy là nhạc sĩ à?

      Vậy là Bart suy nghĩ, việc vốn phải quen thuộc với , hẳn là Siméon biết bố của họ và có khi còn có cả những kỷ niệm cụ thể với ông ta nữa. Điều này làm khó chịu như thể Siméon biết được bí mật có liên quan đến vậy.

      - Ông ấy bỏ khi còn bé lắm phải ? - Siméon hỏi.

      - Lúc đó, mới được tính bằng centimét, chưa tính bằng năm.

      - Thế là chưa sinh ra à?

      Bart thấy cần phải xác nhận điều đó. Georges Morlevent bỏ rơi phụ nữ mang thai. Thảm kịch đổ lên vai bà mẹ nhưng những lời nguyền rủa lại đổ lên đứa con, Barthélemy. Người đàn ông đó muốn có đời này, căm ghét ông ta.

      - trông giống ông ấy - Siméon .

      nền nhạc piano, những câu , hình ảnh trong quá khứ như trở lại với cậu. Những buổi tối bố cậu đọc cuốn Tuyên ngôn Đảng cộng sản của Karl Marx cho cậu nghe trước khi ngủ, bố cậu dùng thìa cho con nhím bé xíu ăn, bố chơi đàn piano vào giữa đêm, bố thăng bằng tay vịn ban công. Cứ y như nghệ sĩ xiếc. Ngông cuồng. Siméon bắt đầu kể. Cậu kể lại khi bố cậu về nhà và mẹ khóc. Còn khi bố về mẹ hét lên.

      - có mắt giống bố - Siméon - Nhưng khác là ông ấy mang kính cận, giống em.

      Cậu và nhìn con đường phía trước mặt. Cậu thấy thoải mái khi có thể kể về người đàn ông bí hiểm đó nền nhạc jazz thế này. Nếu nhìn sang bên, cậu hẳn thấy Bart ghì chặt vô lăng xe và hai hàm răng nghiến lại.

      - Đừng có nữa! - cuối cùng kêu lên.

      - Nhưng...

      - Im nếu tôi giết chết hết đấy! Tôi giết cái bóng ma đó, những kỷ niệm của cậu với ông ta bằng súng hơi của Lara Croft như thế này này - Bart hét lên và buông vô lăng, làm điệu bộ tì súng vào vai.

      - đừng bậy! - Siméon rú lên.

      Lốp xe nghiến ken két mặt đường. Suýt chút nữa đâm phải cái thùng.

      - “Hai em nhà Morlevent chết trong tai nạn giao thông” - Bart đùa, vờ như đọc nhan đề trang nhất tờ báo - Em có nghĩ là ông Morlevertt bố kia đến dự đám tang chúng ta ?

      - Vậy tin là ông ấy vẫn còn sống à?

      - Chừng nào mà chính chưa tiêu diệt ông ta - Bart rin rít qua hàm răng.



      Sáng thứ Hai đó, lại có việc của bọn trẻ nhà Morlevent khiến thẩm phán đau đầu dù chưa được biết là Siméon phải nhập viện vào thứ Tư tới. Đó là cú điện thoại của Josiane Morlevent. Theo bác sĩ nhãn khoa, bé Venise bị sốc vì Barthélemy.

      - Bị sốc? - Laurence hỏi lại.

      - Có thể là Bart có thói quen mang quần áo khi ở nhà. Tôi muốn nghĩ đến lý do khác.

      Josiane tự nghĩ ra từ “bị sốc” trong khi bé Venise chỉ kể là nhìn thấy “chim” của Bart với giọng tinh nghịch. Quan trọng là thẩm phán phải quyết định làm gì đó để cấm Bart được đón bọn trẻ tới nhà ta.

      - Vừa hay lát nữa tôi cũng phải gặp ông Morlevent. Chúng tôi về chuyện này - Laurence trả lời.

      Josiane hài lòng nhận thấy Barthélemy lại trở thành “ông Morlevent” trong cách của thẩm phán. Như thế mới phải phép chứ.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tới nhà Bart, ngạc nhiên thấy phụ nữ ra đón.

      - Chị đến gặp Bart về việc bọn trẻ phải ? - Aimée giọng như thể biết việc - Mời chị vào. Bart ở trong phòng khách.

      Barthélemy vội tắt trò chơi điện tử, vớ vội tờ Figaro[13] và xem mục tìm việc. thậm chí còn cảm thấy cứ như bình thường thực trở lại vậy.

      - Tôi tìm việc làm - và đứng dậy - Chào . Chắc biết Aimée rồi phải ? Chưa à?

      làm bộ ngạc nhiên.

      - Em , , em pha cà phê cho nhé?

      Suýt nữa buột miệng thêm “ cho Temesta nhé” nhưng may kìm lại được. Laurence như từ trời rơi xuống. ta làm gì ở đây chứ nhỉ? ta có vẻ nhiều tuổi hơn Barthélemy và lại còn hơi tàn tạ. Nhìn gần hơn, Laurence thấy có vết rách gần thành sẹo nơi gò má còn môi dưới của ta hơi bị sưng.

      - Tôi bị ngã trong cầu thang - Aimée giải thích và lén đưa tay che mặt.

      “Phụ nữ nào bị bạo hành cũng như vậy”, thẩm phán nghĩ và thấy ngày càng sửng sốt.

      - Tôi cần chuyện riêng với , Morlevent - giọng nghiêm trang.

      Barthélemy quay sang Aimée.

      - Xin lỗi nhé, em . Em để bọn chuyện riêng lát nhé, ờ... được em ?

      Aimée gật đầu thở dài. Bart tỏ ra còn bất bình thường hơn khi cứ cố gắng giả làm người bình thường thế này. Khi chỉ còn lại hai người, Barthélemy lại gần thẩm phán. Chán quá, hôm nay lại mang áo sơ mi có cổ. Nhưng chiếc áo thun cổ chữ V khoét sâu như vẽ lên cả thung lũng và vực thẳm vậy.

      - Morlevent, tôi phải hỏi câu hơi…

      Hẳn nhiên, Laurence thấy bối rối khó .

      - Là thế này... bé Venise kết tội ...

      Chỉ mới nghe là bé út đáng lại có thể kết tội , cho dù vì bất cứ điều gì, Bart trố mắt hoảng hốt.

      - Là ... ... theo cách của bé, đúng nhỉ - Laurence lúng túng tìm từ - cho bé thấy... Có lẽ là người theo chủ nghĩa tự nhiên chăng?

      - hiểu - Bart lẩm bẩm.

      - Venise với Josiane Morlevent là bé nhìn thấy chim của . Thế đấy.

      Laurence thở hắt ra hơi dài. Bart hơi nhún vai.

      - Đúng thế - Bart giọng thản nhiên như thể việc gì mà phải tìm cách quanh về chuyện đơn giản đến vậy.

      - Đúng thế? thừa nhận rằng...

      Bart nhíu mày. chợt hiểu ra điều người ta muốn kết tội .

      - Oh, boy! - kêu lên - Chỉ là con bé vào phòng tôi! Lúc đó tôi chuẩn bị tắm, mà tôi khóa phòng!

      cố gắng giải thích, gần như phát hoảng.

      - Rốt cuộc... có tin tôi ? Đó chỉ là vô tình! có thể hỏi Siméon, nó cũng có ở đó.

      - Thế hả? Cậu ta cũng có mặt ở đó sao? - thẩm phán hỏi lại.

      - Cả Morgane nữa! Cả ba đều vào phòng tôi lúc đó! Oh, boy! Vì lúc đó tôi chuẩn bị tắm mà.

      thậm chí phát khóc.

      - Phải rồi, tôi là người có đủ các tật xấu, phải vậy ? muốn giao bọn trẻ cho tôi. Tôi thừa biết mưu này của , đừng có hòng.

      - Tôi mưu gì - Laurence phản đối - Đó là họ với tôi…

      - Ai ? Venise hay Josiane?

      Laurence thấy đầu óc quay cuồng. Triệu chứng hạ đường huyết vào cuối ngày đây. cần phải ăn miếng sô la.

      - Đợi chút, tôi nghĩ tôi phải ngồi xuống nghỉ chút - thầm.

      - Sao chứ - Bart càu nhàu - bị bạch cầu hay có mang vậy?

      - gì thế? - thẩm phán nóng lòng muốn biết.

      - , có gì - Bart - Là vì Aimée có mang còn Siméon bị bệnh bạch cầu.

      - Sao cơ!? Siméon...

      - À, thế là chưa biết à? - Bart vẻ hờ hững - Tôi mới biết hôm thứ Bảy.

      - thể thế được - Laurence phẫn nộ - đúng là toàn huyên thuyên!

      - cứ hỏi bác sĩ của tôi . Bác sĩ Chalons. Chắc chắn như việc tôi muốn tắm vậy. Đúng thế đấy. Tôi chỉ .

      Cảm thấy ăn năn, Bart sửa lại:

      - Trừ việc với Aimée. ấy có mang, nhưng phải với tôi.

      - Xin lỗi - Laurence .

      mở túi xách, lấy ra thanh sô la và lần đầu tiên trong đời, đành để lộ tật này của mình. Barthélemy nhìn cách thích thú.

      - Tôi cũng vậy, tôi chỉ thích sô la đen - , khá thèm thuồng.

      - ăn miếng nhé?

      bẻ hai vuông sô la và đưa .

      - Loại ngon đấy nhỉ - Bart chỉ vỏ bọc tán thưởng.

      - Chúng ta tiếp tục nào - Laurence sau khi trấn tĩnh lại - Vậy là Venise ...

      - ... vào phòng tôi mà gõ cửa.

      - Aimée là...

      - ... vợ của ông hàng xóm tầng .

      - Thế tại sao lại gọi ta là “em ”? - Laurence cảnh giác hỏi.

      - Để cho mọi việc có vẻ bình thường.

      Laurence nhìn phần còn lại của thanh sô la và quyết định hỏi câu kết.

      - Còn Siméon ?

      - ... bị bệnh bạch cầu.

      - Ôi lạy chúa!

      là khó xử vì phải viện đến Chúa trời khi miệng ngậm đầy sô la như vậy.

      - Cho đến giờ, phương thuốc này của tôi tỏ ra có hiệu quả - Bart tìm cách trấn an - cứ nhắc lại từ đó nhiều lần vào. Bệnh bạch cầu. Bệnh bạch cầu. Bệnh bạch cầu. Rồi quen.

      Laurence thấy là đầu óc quay cuồng. Để trấn an , Bart đưa đầu ngón tay vuốt dọc thung lũng và vực thẳm.

      - Là như thế đấy - giọng nhàng - Đời là vậy mà, em .

      nhận cái đập vào bàn tay. Chứng tỏ làm người bình thường bằng cách này xem chừng cũng ăn thua gì rồi.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8




      Cầu viện đến bác sĩ






      Venise hỏi ngay Dorothée Chapiro.

      - Sao cháu lại ở đây?

      - Để chuyện nếu cháu muốn - bác sĩ tâm lý trả lời - Nhưng nếu cháu thích có thể vẽ, chơi đất nặn hoặc chơi búp bê.

      - Cháu thích vẽ.

      bác sĩ đẩy về phía Venise tập giấy trắng và bút dạ màu.

      - Cháu vẽ gì bây giờ? - Venise hỏi vì hơi lẫn lộn nơi này với trường học.

      - Bất cứ thứ gì cháu muốn.

      - Cháu vẽ quỷ hay lắm - bé đề nghị.

      - Quỷ à?

      Dorothée Chapiro thường tránh bình luận những gì các bệnh nhân nhí của . hài lòng với việc nhắc lại câu cuối của chúng đồng thời lên giọng ở cuối câu để chuyển thành câu hỏi.

      - Cháu thường vẽ cho Siméon con quỷ mỗi khi ấy phá bĩnh cháu - Venise vừa kể vừa bắt đầu vẽ hình người có sừng kỳ cục - Có những lúc, cháu còn viết “Siméon ngu ngốc!”.

      - Siméon ngu ngốc à?

      Venise cười tinh nghịch như bao bé khác khi biết là mình vừa được câu đùa ra trò như người lớn. Bé kết thúc hình vẽ và ghi phía dưới: “Siméon PD”.

      - Siméon... pê... đê? - Dorothée đọc.

      - Cũng giống như ngu ngốc ấy mà.

      - Thế à?

      Cứ như thể bằng trực giác của bé lên năm, Venise thẳng vào vấn đề mà Dorothée quan tâm. Trước đó, Josiane Morlevent gặp riêng bác sĩ tâm lý và có rất lâu về người cùng cha khác mẹ mà cho là bị đồng tính và có thể được chấp nhận, làm người giám hộ của Venise.

      - Thế với Barthélemy, cháu cũng vẽ quỷ cho ấy à? - Dorothée giả bộ vô tình hỏi.

      - Khôôông ạ - Venise gào lên - toàn trái tim là trái tim thôi!

      - Trái tim à?

      - Ba trái tim. Bởi vì cháu quý vô cùng. Zorro cũng được cháu vẽ cho ba trái tim.

      - Với Zorro cũng vậy à?

      - Đúng vậy. Khi nào lớn, cháu cưới Zorro hoặc Bart.

      - Cháu lấy Bart ư?

      Venise làm bộ nản.

      - Cháu biết. Bình thường được lấy trai mình hoặc gì gì đó đại loại thế. Nhưng Bart đẹp trai QUÁ cơ!

      - Quá đẹp trai à? - Dorothée ra vẻ ngạc nhiên.

      - muốn cháu vẽ ấy cho xem ?

      - Cháu thích vẽ gì cũng được - bác sĩ tâm lý nhắc lại câu quen thuộc.

      - Nhưng cháu vẽ ấy có mặc quần áo hay là mặc?

      Dorothée giấu được nụ cười. Như thể bé hiểu tại sao Josiane Morlevent lại phát hoảng lên như thế và vì sao bé lại được đưa đến phòng khám tâm lý này.

      - Cứ vẽ như cháu muốn - Dorothée lại nhắc lại.

      Bé hơi lưỡng lự. Sau đó bé bĩu môi như thể từ chối.

      - Cháu vẽ ấy mặc quần áo nữa vì hôm đó cháu nhìn lắm. ấy cứ suỵt suỵt với cháu.

      - Suỵt suỵt à?

      - Để bảo cháu ra khỏi phòng. ấy cáu vì cháu vào mà gõ cửa.

      - Ra là thế - Dorothée kết luận, kinh ngạc trước những hiểu biết vô thức của bé.

      Bé Venise loại bỏ hoàn toàn tính thảm kịch của tình huống. Bart phải là người mắc chứng phô dâm. Nhưng Venise đúng là năm tuổi tò mò. bé vẽ hình Barthélemy rất đẹp với vương miện đầu.

      - Là hoàng tử bạch mã cứu công chúa ngủ trong rừng đúng ? - bác sĩ tâm lý buột miệng hỏi.

      Venise lắc đầu.

      - Là vua Mage, người mang tới món quà.

      - Quà gì?

      Bé đưa mắt nhìn bác sĩ, cười lém lỉnh đầy bí hiểm:

      - Những đôi hoa tai.

      Để kết thúc buổi khám, Venise điểm danh lại những người họ Morlevent bằng bức vẽ. Lần này bé tìm thấy bảy người. Bart, Josiane, Siméon, Morgane, Venise, bố và mẹ ở trời cuối cùng cũng xuống cùng cả nhà.

      “Bé phát triển sớm”, bác sĩ ghi lại, “ chịu tang mẹ theo cách của mình. Tò mò giới tính bình thường ở lứa tuổi này”.

      Josiane hỏi tới tấp Dorothée về buổi khám. muốn có bản tường trình, và nếu có thể (dù thừa nhận) những lời buộc tội cụ thể chống lại Barthélemy. bác sĩ tâm lý tìm cách thoái thác. phản bội những bệnh nhân tuổi của mình.

      - Bé Venise hoàn toàn có thể tiếp tục gặp người cả cách bình thường - giản dị - có vấn đề gì cả.

      - Thế còn quyền giám hộ sao? - Josiane la lên - Thẩm phán thể giao cho Barthélemy quyền đó! Cho tên đồng tính!

      bác sĩ tâm lý đoán chừng nếu quả là có vấn đề trong gia đình nhà Morlevent này chỉ là giữa Josiane và Barthélemy. Họ tranh giành nhau lũ trẻ. muốn công khai chống lại Josiane. cho cùng, cũng chẳng biết Barthélemy là ai.

      - Có thể Venise phải theo khóa điều trị tâm lý bởi vì, chỉ bởi vì bé mới phải chịu chấn động lớn. Nhưng cũng phải tính đến đợt điều trị cho gia đình vì dù sao cũng phải làm sáng tỏ tình hình giữa em trai chị, chị và mọi người.

      - Điều trị cho cả gia đình ấy à! - Josiane nhắc lại như thể đó là việc ngu ngốc nhất đời này - Tôi vẫn là người hoàn toàn bình thường. Cảm ơn chị.

      Tối đó, chồng Josiane phải nghe thôi hồi những lời đả kích từ miệng . Nào là, thể chấp nhận nổi mấy vị bác sĩ tâm lý! Nào là, họ chỉ giỏi can thiệp vào những việc đâu đâu trong khi được chỉ cho thấy gã đồng bóng đeo khuyên tai, dáng õng ẹo lả lướt, tặng búp bê nam cho các bé mặc gì mà khắp nhà họ lại cho là bình thường!



      Bart hay gì về việc mình trở thành đối tượng cho cuộc chẩn đoán hành vi ứng xử thú vị đó. Nhưng sáng thứ Tư này, khi bước qua cổng bệnh viện Saint-Antoine, biết mình sắp phải trải qua thời điểm khó khăn.

      - Chúng ta hỏi lễ tân xem khu... khu gì gì đó...

      luôn thấy khó từ “bệnh bạch cầu” khi có mặt Siméon.

      - cần đâu - cậu em trai trả lời và chỉ tấm biển: “Khu vực làm việc của giáo sư Mauvoisin” - Ở kia kìa.

      Bart bồn chồn nhìn đồng hồ.

      - Chúng ta đến hơi sớm. Hay là ra ngoài vườn dạo loanh quanh chút .

      - Chúng ta vào phòng đợi - Siméon trả lời giọng mệt mỏi.

      Barth đưa cậu kẹo cao su.

      - bình tĩnh - Siméon và đẩy vỉ kẹo từ chối.

      Khi họ đến trước khu nhà xây bằng gạch đỏ, Barthélemy nhai kẹo kèn kẹt còn Siméon toát mồ hôi do căng thẳng hoặc do mệt, bước cách khó nhọc. y tá trẻ đón hai em ở đầu hành lang.

      - Siméon Morlevent phải ? Mời ngồi. Giáo sư tới ngay bây giờ.

      Đó hẳn là phòng đợi. Chỉ có mấy cái ghế tựa xếp thành vòng cung và ba cuốn tạp chí của năm ngoái cài cái giá báo.

      - kinh quá! Sao mùi ghê thế chứ - Bart rên lên như người hấp hối.

      Đó là mùi bệnh viện. Mùi ê te, chất tẩy trùng xộc lên đủ làm cho ta choáng váng cả ngày.

      - bình tĩnh - Siméon lại nhắc.

      Giáo sư đến đúng giờ hẹn, chệch phút. Nicolas Mauvoisin khoảng ngoài bốn mươi tuổi. Khi nghỉ ngơi ông có vẻ trẻ ra mười tuổi. Lúc ở số phòng bệnh ra lại như già mười tuổi. Ông tự nhận lấy công việc mà thành công vốn hiếm hoi còn thất bại lại vô cùng khốc liệt. Bệnh nhân của ông đều còn tuổi.

      - Siméon phải ? - ông khi đứng trước mặt cậu.

      Ông nắm rất hồ sơ của cậu Morlevent. Qua bác sĩ Chalons, ông biết Siméon mồ côi và học lớp cuối cấp ba khi mới mười bốn tuổi. Hai em đứng lên. Mauvoisin liếc sang người lớn và thoáng gật đầu với cậu.

      - Tôi là Nicolas Mauvoisin - bác sĩ bắt tay Siméon và - Tôi gặp cậu sau mười phút nữa vì phải gọi điện bây giờ. Cậu cho phép chứ?

      - Vâng, thưa bác, à, ơ thưa bác sĩ...

      Siméon vốn bị kẹt từ thế này khi chuyện. Nhưng lúc đó cậu bị ấn tượng mạnh quá.

      - Bệnh nhân vẫn gọi tôi là Nicolas - bác sĩ ý cho phép cậu gọi thân mật như vậy.

      Siméon hiểu ý của bác sĩ trong câu vừa rồi. Cậu bệnh nhân của ông ở khoa này. Cậu mỉm cười cam chịu. Đúng mười phút sau, y tá quay lại tìm hai em.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :