1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Oan Trái (Cấm Luyến) - Thanh Vân Bạch Thiên

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Chương 18: Trừng phạt


      <img class="alignnone size-full wp-image-15858" title="1294463974937375202_574_574" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/06/1294463974937375202_574_574.jpg" alt="" width="590" height="380" />




      Xuất sau lưng nàng là soái ca cao lớn đẹp trai, mở to đôi mắt cười thân thiện với hai .

      Tuyết Cần hừ lạnh tiếng: Chỗ con chuyện, nam sinh đừng đến gần.”

      còn lạ gì tên bay bướm trăng hoa này, trước đây chính là bạn trai của Lâm tiểu thư, khi Lâm tiểu thư mất tích đến đây tìm hai đương nhiên là tốt lành gì rồi.

      Huyền Ngọc vẫn ngẩng đầu lên,đối với người bên ngoài lúc nào cũng làm chú đà điểu rút đầu rất sợ giao tiếp, tuy gần đây, Thất ca và Bát ca thường hay đưa nàng đến những nơi nhộn nhịp, mua sắm ăn uống và vui chơi, nhưng vẫn chưa bỏ được bản tính nhút nhát rụt rè của . Đó là chưa kể đến tính cách bảo vệ giống như gà mẹ bảo vệ gà con của hai .

      Nhưng ánh mắt người kia luôn nhìn chằm chằm vào , làm khỏi ngẩng cao đầu lên, rụt rè đáp lại: “Chào .”

      Sau đó lại cúi thấp đầu nắm lấy tay của Tuyết Cần vào lớp học, bỏ lại sau lưng ánh mắt đầy toan tính của người thanh niên lạ mặt.

      Vào đến lớp, Tuyết Cần nghiêm túc với , “Tớ , dù là ai trong hai em Thiên và Tú cũng tốt hơn tên kia gấp trăm ngàn lần, cậu đừng bao giờ đến gần tên đó.”

      “Tớ biết rồi.”

      Huyền Ngọc cười cho bạn mình yên tâm, thực ra cũng có ý định xa vời gì với bất kì ai, chỉ muốn đó là cuộc sống bình thản tự do, có công việc có ngôi nhà để che mưa che nắng. Với thế là hạnh phúc lắm rồi.

      Nhưng mọi chuyện đâu dễ dàng gì như vẫn nghĩ, bắt đầu từ ngày hôm đó, tên Trịnh Gia Thành kia cứ quấn quýt lấy như hình với bóng, lúc nào cũng tìm dịp đến gần trò chuyện mời mọc, tặng quà để hẹn hò cùng .

      Ban đầu, vốn nhút nhát nên e ngại chối từ. Dần dần, bị làm phiền đến sinh ra bực mình, thẳng thắn từ chối tấm lòng của ta. ta chẳng những giận mà còn trơ mặt ra, đưa đến tận cổng trường, làm Bát ca nheo mắt nghi ngờ. hốt hoảng, nhưng tên mặt dày kia vẫn cứ làm tới, đưa ra tận xe còn nhiệt tình giới thiệu bản thân.

      Thất ca hừ lạnh tiếng, gì, đóng cửa xe, lôi Huyền Ngọc vào lòng, cho xe chạy .

      Trong xe, bầu khí ngột ngạt hẳn lên, Huyền Thiên hừ lạnh: “Em lại muốn trèo tường để hẹn hò sao?”

      Nghe chất vấn của , Huyền Ngọc có chút run rẩy, ấp úng: “ có.”

      “Nếu phát em hẹn hò, em coi chừng đóng cửa nhốt em lại cho em ra ngoài.”

      Mấy hôm nay do bị tên kia làm phiền, thêm tâm tình yên bất an, cứ có cảm giác vô cùng có lỗi mãi làm Huyền Ngọc cũng bất giác nổi giận: “Cho dù em có hẹn hò cũng liên quan gì đến các , các chỉ là trai của em.”

      xong, Huyền Ngọc bịt miệng lại, kịp rồi. Ánh mắt Thất ca như lửa đỏ, nhìn thẳng vào gằn giọng: “Em có gan nhắc lại lần nữa xem?”

      bịt miệng lắc đầu nguầy nguậy, dám lên tiếng, biết sai lầm rồi, phạm vào điều cấm kị lớn nhất rồi. xong! Chắc chắn Thất ca nổi giận, đưa mắt cầu cứu Bát ca, Bát ca nhìn chỉ lẳng lặng lái xe, nhưng thái độ lạnh lùng của cũng cho biết là cũng rất giận.

      Về đến nhà, Thất ca hai lời, lôi Huyền Ngọc thẳng lên lầu, thô bạo đóng cửa lại, giọng hầm hừ:”Em dám để cho em biết. Em, ,Là, Em , của bọn .”

      “Có lẽ nuông chìu em riết hư rồi, đêm nay phải phạt”

      xong, tức giận đóng cửa lại bỏ mặc Huyền Ngọc đứng ở nơi đó, nước mắt tuôn như mưa. cố ý, nhưng đó là .

      Đêm đó Huyền Thiên và Huyền Tú ai vào phòng ngủ với , cũng ai, gọi xuống nhà ăn tối, ngồi trong bóng tối, Huyền Ngọc ủ rủ ôm hai chân co lại buồn bã.

      Lần đầu tiên được tự do mình, đơn và lạnh lẽo.

      Cảm giác lạnh ngắt dâng trào trong lòng làm sợ hãi.

      Khuya, Huyền Tú gõ cửa phòng, sau đó bưng mâm thức ăn mang đến cho , đưa tay mở đèn lên. Phát ngồi thu lu ở góc tường, lòng đau xót chạy vội đến, ôm lấy vào lòng: vuốt ve bờ vai của : “Đến ăn chút gì .”

      Huyền Ngọc lắc đầu, muốn ăn, ở đây có chút cảm giác nào của tự do, tệ hơn cả lúc gia gia còn sống, đâu cũng có đoàn vệ sĩ theo canh chừng cẩn mật.

      Làm có cảm giác thở nổi, ở trường, bị tên Trịnh Gia Thành kia đưa đón làm muốn phát bệnh, chỉ là người bình thường, thích yên lặng, thế mà bị tên ấy làm cho rầm rộ hẳn lên.

      mệt mỏi muốn phát cáu, thêm Thất ca truy vấn mãi chịu nổi. Có lẽ phải thôi, xa, tránh xa nơi này, làm cho mệt mỏi thôi như thế này.

      Huyền Tú dỗ dành mãi rốt cuộc cũng đưa được đến bàn ăn, ăn miếng cháo, sau đó nghiêm giọng : “Em đừng chọc tức Thất ca, Thiên khi nổi giận, ai ngăn cản nổi điều ấy muốn làm đâu. Trước giờ chưa bao giờ thấy Thiên mất bình tĩnh, nhưng câu ban chiều của em……..”

      Huyền Tú lắc đầu thở ra, “Em đừng bao giờ có ý nghĩ đó, bọn cho em tự do kết bạn, nhưng có nghĩa bạn xấu em cũng được phép kết giao mà cho tụi can thiệp.”

      lặng lẽ cúi đầu, ăn hết phần của mình.

      Huyền Tú cũng thêm, lặng lẽ thu dọn, rồi cũng lui về phòng của mình.

      Đêm nay, chỉ mình ngủ riêng phòng. Hơn hai tháng nay, rất ít khi ngủ mình, trừ trường hợp Thất ca hoặc Bát ca công tác mới ngủ cùng người.

      Hai của lúc nào cũng có thói quen ôm vào giấc ngủ, nhưng đêm nay, có hơi ấm của bọn họ, trằn trọc yên.

      Sáng sớm, vẫn như thường ngày, mở mắt ra, bộ đồng phục và cặp sách được chuẩn bị sẵn để giường, nhưng chung quanh im ắng, hoàn toàn bóng ngừoi.

      thay đồ lặng lẽ xuống lầu, tài xế đứng chớ trước cửa nở nụ cười hiền hậu nhìn : “Tiểu thư, tôi đưa tiếu thư học, hai thiếu gia bận họp nên trưa nay tôi rước tiểu thư.”

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 19. Tỏ tình


      <img class="alignnone size-full wp-image-15667" title="4" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/06/41.jpg" alt="" width="590" height="380" />




      Nước mắt Huyền Ngọc sắp rơi xuống, nhưng cố gắng nuốt ngược trở vào trong lòng. Lần đầu tiên sau bốn năm lại có cảm giác bị bỏ rơi, trước đây vốn độc mình.

      Ba mất, chỉ còn mẹ, nhưng cuộc sống đói nghèo làm cho mẹ cũng hay thường ở cạnh bên , nên căn nhà luôn chỉ có mình .

      Sau đó mẹ bị tai nạn lao động. Bệnh hoạn ốm yếu mãi , đến ngày mẹ chịu nỗi nên đến tìm ba của hai em Huyền Thiên và Huyền Tú để mượn tiền.

      Ba của Huyền Thiên rất thương người trai xấu số của mình, nên hết lòng lo lắng cho mẹ .

      Nhưng mẹ cũng biết mình thể sống lâu, nên kí thác nhờ chú của đem trở về Hắc Huyền gia.

      Duy chỉ điều thể hiểu nổi đó là tại sao phải thuộc dòng máu của Hắc Huyền gia, có lẽ mẹ là người ràng hơn ai hết, tại sao lại đem về nơi đó?

      Đó là câu hỏi mà bốn năm nay vẫn chưa hề có câu trả lời, nhưng đôi khi lại cảm thấy may mắn. Nếu phải mẹ đưa đến nhà Hắc Huyền, có lẽ giờ này lang thang đến tận nơi đâu cũng biết nữa. Hoặc có lẽ vào viện nhi.

      Ngẫm lại, nếu vào viện nhi, có lẽ cũng tốt hơn bây giờ nhiều.

      Buồn bã, ủ rũ, lặng lẽ bước lên xe, hay đâu đó cánh cửa sổ ở tầng hai, chiếc màn được vén lên. Hai đôi mắt buồn bã đưa mắt dõi theo .

      biết, hay cố tình biết. Trong thâm tâm của họ luôn sợ nhất là câu chối từ của .

      Huyền Tú hiền lành, dịu dàng luôn chìu chuộng , nhưng Huyền Thiên cá tính nóng nảy, lại luôn lo được lo mất, nên chính là người sợ mất hơn bất cứ ai hết.

      Huyền Thiên buồn bã ủ rũ.

      Huyền Tú vỗ vỗ vai của : “Như thế tốt Thiên? Bỏ bé con mình liệu có ổn ?”

      Huyền Thiên đáp, bởi vì ngay cả bản thân cũng biết chuyện này liệu có tốt hay , nhưng chỉ biết buồn, và cùng Huyền Tú còn buồn hơn cả .

      Đến trường, trong trạng thái ngơ ngác mất hồn, đến chuông reo đến giờ nghỉ trưa cũng hay biết. Tuyết Cần ôm lấy vai hỏi: “Cãi nhau với bạn trai à?”

      Huyền Ngọc lắc lắc đầu, cũng biết phải sao, hai người thong thả bước ra gốc cây quen thuộc. Huyền Ngọc rất muốn khóc, nhưng biết mình khóc vì cái gì. Tủi thân vì các giận ư? Đây phải là điều muốn sao? Tự do, bị các ràng buộc, làm những chuyện trái với luân thường đạo lí, nhưng sao cảm thấy chút vui vẻ nào?

      chậm rãi : “Thất ca giận tớ.”

      “Giận vì tên ba hoa chích chòe kia ư? Ai mắt sáng cũng biết cậu hề để ý đến tên kia cơ mà.”

      “Tớ biết, nhưng ngặt nổi tớ làm ấy giận.”

      thuật lại những gì hôm qua cho Tuyết Cần nghe. Tuyết Cần nghe xong cốc cái, “Ngốc , cậu biết ấy ghen sao? Tại sao lại châm dầu vào lửa thế?”

      “Tớ biết nhưng quan hệ như thế này tớ chịu nổi.”

      “Cậu lại bị những thứ bề ngoài đạo đức giả làm mờ mắt nữa rồi, tớ cho cậu biết, giữa nam và nữ nếu có tình tồn tại. Thế giới này chẳng có gì tốt đẹp để đáng sống cả.”

      “Nhưng tớ…..”

      nhưng gì cả, cậu về năn nỉ Bát ca và Thất ca . Có lẽ bản tính của bọn họ hơi chiếm hữu chút, nhưng họ cậu, họ nguyện đem tất cả mọi thứ đặt dưới chân của cậu, nếu qua thôn này còn phòng trọ đâu. Cậu hiểu ý tớ ?”

      Hiểu chứ, Huyền Ngọc hiểu rất , nhưng vẫn thế chấp nhận được như thế này.

      Hai lâm vào khúc mắc gì gỡ được. Bất chợt từ giữa sân trường truyền đến tiếng động ầm ĩ.

      Hai vội vã vén váy chạy ra xem. Thấy chính giữa sân trường là giàn hồng đỏ thẳm, được xếp thành hình ngay ngắn: I LOVE YOU

      Và có người quỳ giữa đám hồng đỏ rực đó. Huyền Ngọc chớp mắt nhìn kĩ, đó là Trịnh Gia Thành.

      tái mặt theo phản xạ định rút lui, nhưng Trịnh Gia Thành tinh mắt nhìn thấy vội vã gọi lớn:

      “Huyền Ngọc! em! Xin em hãy chấp nhận !”

      Ánh mắt toàn trường đều tập trung theo ánh mắt của Trịnh Gia Thành đổ dồn về phía .

      tái mặt, run rẩy. Tên này như hồn tiêu tán, cứ mãi bám víu lấy buông.

      Bây giờ lại trở thành tiêu điểm của toàn trường, hận thể đào cái đại động lớn để chui xuống đó vĩnh viễn bao giờ lên nữa.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      font-family:verdana;Chương 20


      <img class="alignnone size-full wp-image-15858" title="1294463974937375202_574_574" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/06/1294463974937375202_574_574.jpg" alt="" width="590" height="380" />

      font-family:verdana;Huyền Ngọc vừa bực mình vừa bối rối, tên điên này gây bao rắc rối cho còn chưa đủ sao, nay lại còn làm trò hề này trước bàn dân thiên hạ nữa. Thực biết nên làm như thế nào đây.

      font-family:verdana;Tuyết Cần hừ tiếng, lôi tay của Huyền Ngọc .

      font-family:verdana;Trịnh Gia Thành lớn tiếng : “Huyền Ngọc, em, rất em, nguyện dâng cả cuộc đời này, và tất cả những gì có đặt bên dưới chân em, chỉ cần em cho cơ hôi.”

      font-family:verdana;Cơn ác mộng này biết đến bao giờ mới chấm dứt đây. Thực là bực mình, Huyền Ngọc thu hết dũng khí quay lại : “Nhưng xin lỗi, tôi chẳng hề .”

      font-family:verdana; xong quay người bước , bỏ lại sau lưng ánh mắt oán giận khôn cùng và bao ánh mắt kính nể của bạn bè trong đó có cả Tuyết Cần.

      font-family:verdana;Giống như giọt nước làm tràn ly, Huyền Ngọc quyết định rồi, phải ra , đến vùng quê hẻo lánh bình yên nào đó, để sống cuộc sống bình dị tranh chấp. Tránh xa xa cái xã hội thượng lưu đầy rắc rối và mệt mỏi này.

      font-family:verdana;Huyền Ngọc lấy tấm thẻ bạch kim bát ca đưa cho từ ngày đầu tiên đến nhà các , dù thực hề cần xài những thứ này, nhưng vẫn kiên quyết đưa nó cho .

      font-family:verdana; muốn được thoải mái sung sướng hơn bất kì ai khác thế giới này, , cứ chi tiêu thoái mái đừng ngại ngần, nhưng đâu có gì để cần tiêu vì mọi thứ hầu như các mua đầy đủ sẵn hết.

      font-family:verdana;Huyền Ngọc đến ngân hang tư nhân rút ra ít tiền mặt, vì nghĩ nếu cầm tấm thẻ này , chắc chắn các tìm ra , nhưng biết đâu cũng có người thèm tìm luôn sao?

      font-family:verdana;Chua xót, cố nén nước mắt buồn tủi xuống, ba ngày rồi.Bọn họ về nhà, cũng thấy mặt của hai em song sinh, dường như quên lãng , hay ngán ngẩm món đồ chơi ngoan ngoãn này rồi.

      font-family:verdana;Ba ngày đơn vắng lặng trong ngôi nhà rộng thênh thang, lạnh lẽo. Làm cho có cảm giác sợ hãi, buồn tủi…… Có lẽ ra là biện pháp tốt nhất.

      font-family:verdana;***************************

      font-family:verdana;Ở chỗ khác, tại tập đoàn Lôi Vũ.

      font-family:verdana;Huyền Tú lật lật mấy tờ tạp chí nhàm chán trong tay, hiểu sao, dạo này công việc luôn luôn có thể xử trí nhanh chóng như thế, nên thời gian rảnh rỗi đến phát nhàm.

      font-family:verdana; đưa mắt nhìn ông sinh đôi ngồi nhăn nhó trước máy tính đằng kia, thở dài: “Thiên, dạo này ăn thuốc súng sao mà hét ra lửa thế? Làm người trong công ty ai cũng kinh hoàng hoảng vía, định hù chết người à?”

      font-family:verdana;Mấy hôm nay trong công ty nồng nặc mùi thuốc súng, nhân viên mỗi khi có việc cần lên gặp tổng tài len lén sợ như phải vào hang cọp vậy.

      font-family:verdana;Vị Tổng tài trẻ mấy hôm nay biết uống nhầm thuốc gì mà trở nên cau có bực dọc, làm nhân viên ngồi đứng yên.

      font-family:verdana;Từ hôm cãi nhau với Ngọc nhi đến nay, hai em luôn về trái hẳn giờ giấc ngày thường, tuy biết Thất ca giận Ngọc nhi, cũng giận, giận vì nhút nhát, vô tâm của .

      font-family:verdana;Những gì các làm từ trước đến nay cứ như muối bỏ biển trôi vào hư , hề đáp lại.

      font-family:verdana;Nhưng nếu tránh né nhau như thế này cũng phải là cách đâu, thở dài lần nữa, ngẩng đầu lên, nhìn ông trai ra đời trước mình chỉ 2 giờ kia: “Thiên à, cái này là trừng phạt Ngọc nhi hay trừng phạt hai chúng ta vậy? thực em cũng nhớ Ngọc Nhi đến chịu hết nổi rồi. Ba đêm nay em ngủ được.”

      font-family:verdana;Huyền Thiên vẫn cúi gằm mặt cau có, gì. Nhưng trong lòng cồn cào.

      font-family:verdana; nhớ Huyền Ngọc, đừng ba đêm ngủ, ngay cả ăn cũng vô, nhớ bé đến mức muốn đường bay về ngôi nhà kia. Ôm chặt vào lòng, hòa tan cùng với làm thành nhất thể, để cho mãi mãi chẳng xa rời .

      font-family:verdana;Nhưng cái tự ái chết tiệt lại muốn xuống nước trước.

      font-family:verdana;Vì cái gì? Vì cái gì lại hoàn toàn giống như những người con khác, uyển chuyển hàm xúc biết nuông chìu dù chỉ 1 lần.

      font-family:verdana;Huyền Tú thấy trai của mình lên tiếng, tiếp “Thiên à, còn thiếu gì cách để phạt bé, sao lại dùng cách này hại người hại mình, bé con rất sợ đơn. Tối nay là sinh nhật bé, hay chúng ta quay về .”

      font-family:verdana;Huyền Thiên sáng mắt lên,tảng đá nặng ngàn cân treo trước ngực dần dần được thả lỏng. Tối nay, tối nay về, làm lành với bé của , dùng những lời lẽ ngọt ngào nhất để dỗ dành đừng giận . Rồi ôm vào lòng để ngủ.

      font-family:verdana;Từ lúc ôm thân thể mềm mại ngát hương đó vào giấc ngủ cho đến nay, mỗi khi , hầu như và Tú đều thức trắng ngủ.

      font-family:verdana;Mỗi đêm chỉ len lén đợi cho ngủ say sau đó hai em vào phòng nhìn ngắm dung nhan cho đỡ nhớ, nhưng dám chạm vào vì sợ bất chợt thức giấc.

      font-family:verdana; ngủ ngon giấc, biết, vì rất hay trở mình thỉnh thoảng nấc khẽ nho như ấm ức trong giấc mơ. Làm cũng nao nao, biết mình làm thế là đúng, hay sai.

      font-family:verdana;Thế mới biết, sâu vào tâm trí của hai em họ như thế nào rồi.
      atulaasari, Nga NhiPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 21.

      Edit:Ngọc lưu ly

      <div align=" beta: yunafr
      <div align="
      Huyền Ngọc dám lấy nhiều hành lí, chỉ mang theo chút ít, vật dụng toàn bộ sách vở đều để lại phòng, sau đó, giả vờ như dạo, mang theo túi xách gọn ra đến đường lộ, vẫy chiếc tắc xi đến gần, leo lên, địa chỉ ga xe lửa gần nhất đến Quảng Nam.



      nghĩ, chỉ có nơi hẻo lánh như thế, Bát ca và Thất ca nghĩ đến. Sau đó, thuê căn nhà và đăng kí trường học.



      Tiếp theo ra ngoài tìm kiếm ít công viêc gì đó để làm thêm.



      Thuận lợi ngồi xe lửa chạy , trong lòng trống rỗng và sợ hãi, sợ hãi cho tương lai, biết rồi đây mình ra sao.



      Nhưng sống cuộc sống đầy mệt mỏi áp lực như thế này quả thực chịu nổi.



      Hai hang cây bên vệ đường lướt qua vùn vụt, như trôi ngược trở lại về phía sau. Huyền Ngọc mệt mỏi, tựa lưng vào ghế, nhắm đôi mắt lại.



      Tiếng điện thoại trong túi xách reo vang lanh lảnh, làm Huyền Ngọc bất chợt rùng mình, quên bỏ di động lại nhà mất rồi.



      Nhìn chằm chằm vào cái tên hiển thị màn hình, Huyền Ngọc khẽ rung mình lần nữa.Là Bát ca, Bát ca gọi cho .



      ba hôm nay, hai em họ gọi, cũng về nhà. Chỉ có mình , ở trong căn nhà rộng lớn đơn độc đó.



      Thiếm Trương nấu bếp mỗi khi làm xong công việc đều lặng lẽ về nhà.



      Mỗi buổi sang đồng phục và cặp sách đều nằm ngay ngắn bàn học, chú tài xế với gương mặt phúc hậu lẳng lặng ở dưới sân chờ xuống. Sau đó đưa đến trường.



      Ba ngày qua, ba ngày của tự do bị gò bó, nhưng chút cũng cảm thấy vui vẻ. Có lẽ đó là thói quen. thói quen đáng sợ!



      Ngẩn người nhìn di động trong tay, chợt nhớ Tuyết Cần từng , chỉ cần sóng di động ở nơi nào liền có cách để tìm ra.



      nay phạm vào cấm kị lớn nhất của hai , nếu hai bắt được , chắc chắn chết rất khó coi.



      được, tuyệt đối thể các bắt lại được. rất sợ thất ca. Dù biết, ngoài cứng nhưng bên trong mềm nhũn, nhưng vẫn rất sợ, đây là tội lớn nhất. Hai người họ thường hay thủ thỉ bên tai mỗi tối.



      muốn bất cứ thứ gì cũng được, miễn được, trốn , được bỏ rơi bọn họ ở lại mình.



      Nếu tự gánh lấy hậu quả!



      Huyền Ngọc nhìn điện thoại trong tay, chút do dự ném thẳng chiếc điện thoại ra ngoài cửa sổ.



      Chiếc xe lửa chạy với vận tốc cao, thoáng chốc mất hút.



      Lúc này, ở nhà. Huyền Thiên ngồi sô pha ở phòng khách, sắc mặt xanh mét.



      Huyền Tú bất an liên tục nhấn gọi, lát sau tín hiệu truyền đến là liên lạc được.



      đưa mắt nghìn ông trai nóng tính của mình.



      Buổi chiều hôm nay, vốn dĩ hai em muốn về nhà, mang Ngọc Nhi mua sắm và đặt tiệc ở nhà hang lớn với đầy đủ các loại bánh ngọt mà Huyền Ngọc thích ăn.



      Đến nhà, Huyền Thiên nôn nóng chạy vội lên lầu hai tìm Huyền Ngọc nhưng bên trong phòng trống rỗng.



      Sách vở và quần áo còn khá đầy đủ, nhưng cái thẻ bạch kim mà đưa cho Ngọc nhi nằm trơ trọi bàn làm có linh cảm xấu. Mấy hôm nay chỉ đợi khi ngủ say, mới dám len lén vào phòng nhìn , thấy Huyền Tú đúng, hiểu trừng phạt hay trừng phạt cả hai người bọn họ.



      Mỗi tối, và Tú gần như thức trắng thể ngủ được vì thiếu thân thể mềm mại ấm áp của .



      Thế mà bây giờ……



      mất tích!



      Chuyện này giống như đòn giáng thẳng vào lồng ngực của , gần như thể thở nổi.



      Hốt hoảng, tưởng tượng lo sợ đủ thứ mọi chuyện xảy ra.



      Gần như lảo đảo, Huyền Tú thấy mặt mày xanh mét vội vã, chạy đến: “Thiên, xảy ra chuyện gì? Tiểu Ngọc nhi đâu?”



      Huyền Thiên giọng hơi run rẩy, “ biết, thấy.”



      Huyền Tú trầm ngâm chạy lên lầu hai, dạo vòng, lướt sơ qua tình cảnh trong phòng, sau đó vội vàng chạy xuống triệu tập những người trong nhà, gồm thiếm Trương, tài xế và ba vệ sĩ.



      Nhưng bọn họ chỉ thấy tiểu thư dạo lát, cho bọn họ theo.



      Ba hôm nay, ba vệ sĩ canh Huyền Ngọc cũng hơi lơi lỏng vì đa phần Huyền Ngọc chỉ ở lầu xuống nhà dưới.



      Hôm nay mặc bộ đồ đơn sơ, vòng vườn hoa dạo. Bọn họ cũng đề phòng.



      Len lén liếc mắt nhìn Thất thiếu gia, ba người thấy sắc mặt trầm của đồng loạt đổ mồ hôi lạnh.



      Huyền Thiên gì, chỉ suy nghĩ đến điều xấu nhất



      ( Sorry, cho ta cười chút, trí tưởng tượng quá cao siêu, lúc nào cũng nghĩ đến tình huống xấu nhất, quá hóa mù à. *Thiên* Trừng mắt* : Hừ…. *co giò chạy*)

       

      Huyền Tú gọi loạt cuộc điện thoại, sau đó nhìn Thiên : “Thiên à, em nghĩ Ngọc nhi bỏ trốn.”



      Huyền Thiên sửng sốt, đáp án này là đáp án mà bao giờ ngờ tới nhất.

        Các nàng đừng quên click quảng cáo ủng hộ web nha
      atulaasari, HangVO9, Nga Nhi2 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 22

      magenta;Edit:Ngọc lưu ly

      <div align=" teal;beta: yunafr
      <div align="
      <img class="alignnone size-full wp-image-16124" title="23" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/06/23.gif" alt="" width="200" height="35" />




      Trốn? chạy trốn?

      bao giờ nghĩ đến bởi vì trong mắt Ngọc nhi là bé nhút nhát rụt rè, mà ngoài bí mật và Huyền Tú cố che giấu ra, đâu còn người thân nào.

      Vậy đâu? sống ra sao?

      Trái tim của gần như nổ tung khi nghe tin này, chụp điện thoại, gọi hết những quản lí thuộc ngành đường sắt, đường thủy và đường hàng . Phong tỏa hết các tin tức các chuyến bay gần nhất.

      Bất cứ người nào có tên và dung mạo gần giống Ngọc nhi điều giữ lại toàn bộ.

      Sau đó gọi đến tất cả các hảng taxi chạy trong ngay hôm nay. Điều tra xem lên chuyến xe về đâu.

      Chỉ trong vòng mười lăm phút, hình ảnh của Ngọc nhi gần như được truyền khắp thành phố Đài Loan với truy tìm mạnh mẽ, gần như xáo tung toàn bộ thành phố Đài Loan.

      Huyền Thiên làm cuộc dò tìm song điện thoại đời mới nhất của .

      Tín hiệu yếu ớt phát ra từ con đường vắng, theo điều tra đó gần tuyến đường sắt thành phố Quảng Nam.

      Và các nhân viên của cho biết tìm được chiếc xe chở Huyền Ngọc đến nhà ga.

      Huyền Thiên và Huyền Tú lập tức xuất phát.

      Huyền Ngọc vừa xuống sân ga, ngơ ngác vì quá đông người, định đón taxi tìm nhà trọ để ngủ lại sau đó tìm trường học để tiếp tục việc học.

      Nhưng bất chợt cánh tay của bị người nào đó cứng rắn lôi lại, hốt hoảng xoay người lại.

      Đó là gương mặt xa lạ, rắn rỏi trong sắc phục của cảnh sát.

      “Tiểu thư gọi là Mai Huyền Ngọc?” (Thất ca đổi tên của )

      ngơ ngác gật gật đầu. Người cảnh viên giơ thẻ bài chứng minh thân phận lên : “Tiểu thư, Hắc Huyền tiên sinh gần như lật tung toàn bộ đất nước này lên để tìm . Mời theo chúng tôi về để gặp Hắc Huyền tiên sinh.”

      Huyền Ngọc bàng hoàng, chạy trốn chưa được ngày bị bắt lại rồi sao? vùng vẫy, có chết cũng theo hét to:

      “Tôi phạm tội, các có quyền gì bắt tối.”

      Người cảnh viên nghiêm giọng : “Mai tiểu thư, Hắc Huyền tiên sinh tại là người giám hộ của , là trẻ vị thành niên phải chịu quản lí của người giám hộ. Mong đừng làm khó chúng tôi.”

      Giám hộ? cảm thấy buồn cười, giám hộ gì đây? Họ rốt cuộc muốn đeo đẳng lấy đến bao giờ, tại sao thả cho con đường để vậy? Tại sao?

      Huyền Ngọc thực muốn hét to lên cho thỏa cơn uất ức, nhưng nàng thể, thể.

      Lúc Huyền Thiên và Huyền Tú đến Huyền Ngọc ngồi co ro trong góc khuất phòng, đôi mắt to tròn ngấn nước đầy vẻ sợ hãi.

      Gương mặt của Huyền Thiên sạm đen lại, Huyền Tú lắc đầu, lần này Ngọc nhi thực thảm rồi. chọc cho đại mãnh sư nổi giận.

      xe, cả ba ai với ai lời , khí quỷ dị đến mức làm cho Huyền Ngọc cơ hồ thể thở nổi, đưa mắt len lén nhìn Thất ca.

      Lúc này gương mặt nhìn nghiêng của như được đúc ra từ khối băng lạnh lẽo. Hơi thở lạnh lùng của như muốn đông cứng .

      ngọ nguậy bất an, cứ nhúc nhích yên ghế ngồi. Huyền Tú nhìn qua kính chiếu hậu thấy tất cả, lắc đầu thầm thở dài hơi.

      Lần này Tiểu Ngọc nhi thảm . lâu lắm chưa thấy người em sinh đôi của mình giận như thế này. Chưa bao giờ có chuyện gì mà Huyền Thiên làm được, và cũng chưa bao giờ làm cho Huyền Thiên mất bình tĩnh.

      Nhưng mọi chuyện khi liên quan đến Ngọc nhi, là Huyền Thiên hầu như thể sử dụng đầu óc được.

      Đến nhà, đèn đuốc sang choang, Huyền Thiên câu gì lôi thẳng Huyền Ngọc lên phòng.

      thô bạo đóng cửa lại, nhìn chằm chăm vào Huyền Ngọc gằn giọng: “, tại sao trốn?”

      Huyền Ngọc cúi đầu im thin thít, chút nào có ý dám kháng cự.

      sai rồi, sai rồi. Có lẽ nên biết mãi mãi chỉ là đứa bé trước hai ông này. hoàn toàn có khả năng thoát khỏi lòng bàn tay của họ, nhưng lẽ cứ cam chịu nhận mệnh như thế? Làm món đồ chơi để hai em xoay vần sao?

      Thấy im lặng đáp, lửa giận của Huyền Thiên càng bốc cao hơn. từng bước đến gần, giọng lạnh lẽo như sứ giả đến từ địa ngục tu la.
      atulaasari, HangVO9, Nga Nhi2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :