1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Oan Trái (Cấm Luyến) - Thanh Vân Bạch Thiên

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 57

      Đúng vậy, Huyền Ngọc thực bốc hơi khỏi mặt đất, đúng hơn là còn ở đất liền, mà lúc này, lênh đênh biển, trạng thái mơ hồ gật gù, cộng thêm tình trạng say sóng làm thể phân biệt được gì cả, biết tại là ngày, hay là đêm?
      bóng dáng nhí nhảnh mơ hồ ngang qua trước mặt , cười khúc khích :
      “Mẹ dẫn bạn đến cho con à?”
      Cũng ngay chính từ hình ảnh đó, giọng trầm trầm của người phụ nữ cũng kém vẻ xúc động:
      “Ừ, mẹ đem nó đến bầu bạn với con đây.”
      Huyền Ngọc cố mở to mắt ra, cố nhìn xem những người đó là ai, bởi vì giọng này hề có chút quen thuộc. Nếu trong những tháng ngày sinh sống tại Hắc Huyền gia được học hỏi những gì đó chính là sát ngôn quan sắc, ngoài sát ngôn quan sắc còn nghe thanh để đoán tính tình tại của người đó, đó cũng là do có thói quen luôn luôn cúi đầu trước mọi chuyện, dám nhìn thẳng vào mặt bất cứ ai hình thành nên thói quen này.
      Giọng trẻ trung kia, nghe như mơ hồ có thực, còn giọng của người đàn bà dường như tràn đầy thương đến điên cuồng, nhưng giấu được vẻ bênh hoạn.
      Hai người trao đổi với nhau, nhưng sao Huyền Ngọc lại có cảm giác như chỉ xuất phát từ người . cố nhướng đôi mắt lờ mờ của mình lên, ngoài những hình ảnh thực rất mờ nhạt, những tấm màn cửa sổ, bàn ghế, lắc lư, quay cuồng trước mắt rồi thấy gì nữa.
      **********
      Khi Huyền Ngọc tỉnh lại lần nữa thân thể của còn có vẻ chòng chành như trước, ngược lại dường như nằm chiếc giường êm ái, xung quanh có mùi gì đó là lạ, nhưng tạm thời do đầu óc của quá mức choáng váng thể đoán được mùi đó là mùi gì.
      Chớp chớp mắt mấy cái cho quen dần với ánh sáng, đưa mắt liếc nhìn chung quanh, gian phòng rộng rãi, dường như phòng của khá trẻ khoảng mười sáu tuổi, bởi vì cách bày trí trong phòng toàn màu hồng phấn rất đáng , những chú gấu bông, búp bê đặt đầy đầu giường, những lọ hoa tulip màu tím thanh nhã được đặt bàn, bàn là sách vỡ vẫn còn ngổn ngang chưa thu dọn y như bé vừa mới học bài xong vẫn chưa kịp dọn dẹp.
      Tủ quần áo dài thời trang, bàn trang điểm, ti vi, và cả laptop còn để mở với màn hình ở chế độ chờ.
      Có laptop? Có nghĩa là có thể liên lạc với bên ngoài?
      định đưa tay xoa xoa mắt, mới vừa đưa tay, mới phát tay của mình thể hành động như ý muốn. Bàn tay như bị cái gì ghì chặt lại, giật giật mới phát hai tay của mình bị cột vào đầu giường. Thử cử động chân, chân của cũng thế, lúc này tiếng cửa phòng mở ra, Huyền Ngọc vỗi vã nhắm mắt lại, biết đối phương là ai, cũng thể sơ xuất cho đối phương biết mình tỉnh.
      Người đó bước đến bên cạnh , sau đó lướt qua , rồi nghe thanh của chén dĩa đặt lên bàn, giọng người đàn bà đó :
      “Con , đến giờ ăn rồi, ăn cơm con.”
      Giọng nữ nũng nịu eo éo:
      “Con ngán cơm, ăn nhiều con biến thành bà mập.”
      Giọng nữ trung niên dỗ dành:
      “Con đâu có mập, mấy hôm gần đây con rất gầy, con ăn ...”
      nghe tiếng bé kia đáp trả, nhưng vẫn nghe vài thanh như tiếng ăn cơm vang lên bên cạnh mình. tò mò hơi hé mắt ra, chỉ thấy người đàn bà ăn mặc sang trọng ngồi ăn cơm, cạnh bên bà ta có ai.
      À , có chứ, chớp mắt nhìn kĩ lại, cạnh bên bà ta có tấm ảnh chân dung gần bằng người , gương mặt cười tinh khiết nhưng ánh lên vẻ sắc sảo.
      này...... Nhìn rất quen, tạm thời Huyền Ngọc nghĩ mãi ra được gặp này ở đâu.
      Bất chợt bóng đen lù lù xuất bên cạnh .
      giật nảy cả mình, khi bà ấy đưa gương mặt xinh đẹp của mình dán sát vào người của . Bà ta lên tiếng:
      “Thức rồi à? Có đói bụng ?”
      định lên tiếng có, nhưng vừa mới hé miệng ra bà ta đưa cả muỗng cơm vào miệng , làm nghẹn nhìn bà ta trân trồi. Mùi thức ăn trộn lẫn vào nhau làm Huyền Ngọc có cảm giác muốn nôn mửa, chưa kịp phun ra bà ta đút thêm muổng nữa, cứ thế cứ thế cho hết cả chén cơm, cần biết Huyền Ngọc nuốt được bao nhiêu người thứ ăn vương vãi rơi đầy người, bà ta đút xong thèm quan tâm đến , lẳng lặng đến bàn cơm, giọng thầm với tấm hình:
      “Ăn thêm miếng nữa con.”
      Giọng nữ eo éo vang lên:
      “Con ăn nữa, con no rồi.”
      kinh hoàng hơn khi nhìn về phía bà ta, bà ta tự chuyện với mình!!!!
      Lúc này mới phát ngoài gương mặt xinh xắn ra, đôi mắt của ta dại hẳn , gương mặt là màu xanh mét bệnh hoạn, và bộ váy dài chấm gót màu đen của bà ta, làm cho có cảm giác bà ta ma quái cách kì lạ. Bà ta cứ thầm to , rồi lại tự trả lời.
      Như bắt gặp ánh mắt kinh hoàng của , bà ta thèm quan tâm đến, vẫn say sưa với câu chuyện của chính mình.
      lát sau, cơn mệt mỏi do dư vị thuốc ngủ vẫn còn ở trong đầu , có cảm giác mùi xăng nồng nặc xông vào mũi.
      Bà ta đổ xăng ra sàn nhà!
      kinh hoàng nhìn hành động của bà ta, kinh hoàng lắp bắp hỏi:
      “Bà, bà làm gì thế?”
      Bà ta quay đầu lại nhìn , đôi mắt có chút thần khí nhìn hờ hững :
      “Đốt.”
      “Tại sao lại đốt?”
      kinh hoàng giãy dụa, nhưng sợi dây thít chặt vào cổ tay làm bằng loại chất liệu gì đó, càng giãy nó càng siết chặt vào tay gây đau đớn.
      Lúc này bà ta từ từ tiến lại gần Huyền Ngọc, cặp mắt bà ta long lên sòng sọc khi bà ta ôm bức chân dung đưa sát vào người , rít lên the the:
      “Mày còn nhớ bạn học của mày ?”
      căng mắt ra nhìn hình ảnh có nụ cười sắc sảo kia, hình ảnh càng lúc càng phóng đại, mờ nhạt vì bà ta đưa đến quá gần.
      lắc đầu.
      Thấy lắc đầu, bà ta cười điên cuồng rồi xông đến nắm tóc của giật ngược ra phía sau, đau đến mức co rúm cả mặt mày, nước mắt khống chế rơi xuống.
      Ba ta nghiến răng:
      “Đáng thương con của mẹ, Tố Như của mẹ, bạn mà con thích nhất giờ nó lại biết con, uổng công con thương nó như vậy.”
      Tố Như, qua làn nước mắt mờ mịt và cơn đau nhói truyền từ đầu xuống, cố gắng khơi mở đầu óc để nhớ ra cái tên Tố Như đó, nhưng có cách nào nhớ nổi.
      Bà ta gằn giọng hằn học:
      “Con của tao, chỉ vì làm rách chiếc áo của mày, mà bị hai thằng khốn nạn đó, nó đem con bé bán qua Phi Châu, chịu đủ mọi nhục nhã hành hạ, rồi nó chịu nổi tự tử chết, vậy nó còn giết chồng tao, làm tao khuynh gia bại sản, tao nhẫn chờ ngày này lâu lắm rồi, chờ đợi cơ hội mà mày rơi vào trong tay của tao, tao cắt tay chân mày, rồi cho mày xuống dưới đó, bầu bạn với con của tao.”
      Bà ta đến đây, Huyền Ngọc nhớ ra mọi chuyện, tên Tố Như đó, chính là đầu tiên gây chuyện với khi vừa chuyển trường đến, cũng là người con mà hại bị tên Trịnh Gia Thành bắt định cưỡng hiếp.
      Lúc đó, nghe các ra tay rất nặng, đó biến mất và cha của ta cũng vì tham ô mà bị tịch biên gia sản, phải tự vận. Chỉ duy có mẹ ta từ sau thảm họa đó, biết tung tích. Hôm nay bà ta xuất ở nơi này bắt để làm gì?
      Chẳng lẽ bà ta muốn đốt ? Để xuống đó bầu bạn với con của bà ta? Nhưng mà con bé kia lại ghét đến như vậy, bà ta có bị sao ?
      Như hiểu được hoang mang suy nghĩ của , bà ta cười điên cuồng :
      “Mày tưởng tao cho mày xuống đó làm bạn với con tao à, tao gắt gân tay chân mày, cho mày tàn phế, xuống đó cho con tao chơi đùa, nó thích nhất là vặt gãy tay chân của búp bê đó.”
      “Còn nữa, nơi đây là đảo hoang, mày đừng mong mấy thằng người tình của mày đến đây kịp để cứu mày, tao biết những người tình của mày đều rất tài ba, nhưng tao tin lần này nó cũng tài ba đến mức cứu được mày ra khỏi tay tao, năm phút nữa thôi, năm phút nữa là đến ngày giỗ của con tao, lúc nó chết, tao tiễn mày cùng tao xuống dưới đó với nó.”
      Vừa , bà ta vừa đưa lưỡi dao bén ngót lên, tiến từ từ vào gần sát mặt của Huyền Ngọc. Huyền Ngọc sợ hãi theo bản năng né tránh mũi dao kia, mũi dao nọ sướt đường, để lại dấu máu dài mặt của .
      Bà ta thầm như hát ru con:
      “Tố Như, con nó đẹp hơn con, nó xe xịn hơn con, mẹ rạch mặt nó, cho con đẹp hơn nó nhé.”
      Vừa bà ta vừa đưa dao lên cao.
      *******************
      Lúc này đất liền, gần như lật tung toàn bộ thành phố và toàn khu vực bờ biển lên, cả ba người có cách nào tìm được tung tích gì của Huyền Ngọc, Huyền Thiên gần như phát điên, nắm lấy cổ áo của Triệt Nhất gầm thét:
      “Đây có phải là địa bàn của ? Tại sao ngay cả tìm người cũng có.”
      Triệt Nhất, phủi tay ta ra:
      “Ngay cả bang hội, thế lực mà quen biết cũng điều kiếm được Cát Ưu, lấy quyền gì chỉ trích tôi?”
      Huyền Tú ôm lấy Huyền Thiên để khỏi xông vào đánh vào mặt gã Sơn Bản câng câng tự đắc kia, nhưng cũng nhìn ra được trong ánh mắt của ta, là lo lắng đến cuồng dại, người đàn ông này khi tuyệt đối thua kém gì hai em .
      Lúc này, bất chợt Huyền Thiên và Huyền Tú đồng loạt nhìn nhau: Nếu mặt đất tìm thấy, như vậy....
      Huyền Thiên vội vã chụp máy gọi cho bạn thân là người quản lí ngành hàng hải của Nhật Bản xem hôm nay có chuyến tàu nào ra khơi hay .
      Nghe giọng điệu của hai , Triệt Nhất cũng như chợt hiểu ra, cho các em tuần tra tìm kiếm xung quanh tin tức các con tàu từ tư nhân cho đến các tàu cá ra khơi từ sáng sớm hơm nay.
      Lập tức có tin tức truyền về báo rằng, hôm nay có con tàu tư nhân, hành động cách thần bí, mua rất ít nhiên liệu cũng lương thực, dường như chạy về phía hòn đảo hoang vắng, nhưng với số nhiên liệu đó, chỉ có thể , đủ trở về trừ khi thuyền còn nguồn dự trữ nhiên liệu nào khác.
      Nắm được tin tức này, cả ba người lập tức lên xe tiến về bến cảng.
      đường , giọng thuộc hạ báo cáo vẫn vang lên bên tai đều đều:
      “Người đàn bà đó tự mình lái tàu, lúc xuống có lôi vật gì đó khá nặng, nhưng nhờ ai giúp đỡ, bà ta trang điểm rất đẹp.....”
      Khi đến bến cảng, lúc này còn có thù hận hay tranh giành gì ở đây, ba người lập tức leo lên chiếc thuyền cao tốc, thẳng tiến về hòn đảo đó.
      atulaasari thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Bắt đầu từ hôm nay yun post  tiếp ba chap cuối của truyện “ oan trái " ,ba chap này được làm pic,các nàng đừng vào hỏi hay năn nỉ vụ pic nha,yun ko thể ko làm pic nên các nàng thông cảm,các nàng đọc bằng đt nếu ko đọc được chịu khó đợi ebook vậy!!!



      Chương 58


      Người đàn bà đó, chính là vợ của gã thị trưởng họ Lâm, có đứa con kênh kiệu xé áo Huyền Ngọc ngay từ ngày đầu tiên đến trường, hai chẳng làm gì ngoài việc đưa việc tham ô của ông ta ra ngoài ánh sáng. Con bé đó lại bị nhóm khác bắt cóc đưa đến Châu Phi, chỉ có người đàn bà kia ôm hết tiền bỏ trốn mất dạng. Ai ai cũng suy đoán là bà ta sợ tội nên bỏ trốn, ngờ bà ta điên cuồng tìm đủ mọi cách cứu con của mình, nhưng được, sau đó bà ta sang Nhật Bản tập hợp tất cả mọi thế lực quen biết để chờ ngày ra tay với Huyền Ngọc.



      Và ngày đó rốt cuộc cũng đến, có lẽ bà ta theo dõi Huyền Ngọc từ Đài Loan sang Nhật Bản nên mới hành trình của bọn họ như vậy.



      Cách đây 1 tháng, nghe bà ta mua lượng xăng rất lớn vận chuyển đến đây, đó cũng là sau ngày Huyền Ngọc đến Nhật Bản được vài ngày, bà ta sắp đặt kế hoạch sẵn chỉ chờ đợi thời cơ chín mùi là ra tay ngay.



      Hôm nay lại là thời cơ thuận lợi của bà ta, bởi vì mấy bang phái tranh đấu hỗn loạn với nhau, nên tạo cho bà ta cơ hội tốt đến mức thể tốt hơn được nữa.



      Nghĩ đến đây, Huyền Thiên tức tối vung tay đấm mạnh vào thành xe. Lúc ban đầu, nên nương tay với bọn họ. Quy tắc của các chính là diệt cỏ diệt tận gốc, nhưng từ ngày có Huyền Ngọc, các thầm nghĩ trời xanh ban cho các , món quà đó quá quý giá, nên gần như bào mòn hết máu hiếu sát trong người các . Để giờ đây hối hận thôi.



      **********



      Lúc này đảo, bà ta đưa dao đến gần sát mặt , rồi bỗng như chợt nhớ ra điều gì đó, bà ta chợt dừng dao lại,



      “Tố Như sợ nhất là người có diện mạo kinh tởm, được, chỉ gạch đường thôi. Hay là tao cắt gân tay chân mày nhé.”



      Mặt mày bà ta trắng nhợt, đôi mắt ong lên sòng sọc cách bệnh hoạn điên cuồng, bà ta đưa dao lên, cầm lấy cổ tay của Huyền Ngọc cắt xuống, cơn đau nhói truyền đến từ bàn tay của , khiến đau đến mức gần như muốn ngất xỉu.



      Sau đó bà ta xuống lầu, ngửi thấy mùi xăng càng lúc càng nồng nặc tràn đầy căn nhà, kinh hoàng vùng vẫy ngừng, nhưng càng vùng vẫy dây thừng càng siết chặt, cơn đau từ hai bàn tay của truyền đến làm cho gần như mất ý thức, biết bà ta muốn thiêu rụi cả căn biệt thự này, lúc này, ý nghĩ ham sống trỗi dậy trong đầu , muốn chết, vẫn còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong, nhưng dường như dự đoán trước sợi dây cột ở cổ tay và chân của vô cùng rắn chắc, cho dù có vùng vẫy như thế nào, cùng hề lay chuyển được dù chỉ mảy may.



      Thân thể của nhiễm đầy máu tươi, ngừng tràn ra khắp tấm ra trải giường màu trắng, hình ảnh trông đáng sợ



      Lúc này, bà ta trở lại, tay bà ta là chiếc bật lửa, bà ta cười, nụ cười điên dại,bà ta lầm bầm vuốt ve tấm ảnh chân dung gần giống người kia, thào:



      “Con đợi mẹ nhé, mẹ xuống với con ngay đây.”



      Vừa xong bà ta bật quẹt ném vào góc tường, lúc này ngọn lửa chợt bừng lên, nóng bức, ngọn lửa nhảy nhót lan nhanh,



      Huyền Ngọc tuyệt vọng, nắm chặt chăn ngừng vùng vẫy, nhìn người đàn bà điên cuồng kia cười ngừng. Bất chợt bà ta ngừng lại, lắng tai nghe, rồi bà ta móc khẩu súng ra, đưa mắt nhìn về phía cửa, bất chợt nổ súng.



      Lúc này, ngoài cửa xuất ba bóng người, ba bóng người đó nhanh nhẹn né tránh phát súng của bà ta, sau đó biết là ai trong hai em, móc súng bắn vào ngực bà ta, bà ta trợn trắng mắt ngã xuống.



      gương mặt bà ta vẫn còn giữ nét kinh hoàng.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 58.
      Edit: Quảng Hằng


      Lúc này ngọn lửa lan rất nhanh, lan ngừng, trần nhà như có dấu hiệu sắp đổ sập, Triệt Nhất loay hoay cởi trói cho , nhưng cởi mãi được, dùng con dao thụy sĩ giấu ở dưới bắp chân loay hoay cắt, bàn tay có chút run run khi thấy những giọt máu ngừng tuôn ra từ người của , thân thể của mềm oặt như con rối bằng vải rách nát, môi mấp máy, nhưng thể thốt thành tiếng, dám nhìn lâu vì sợ mình kiềm nổi mà ôm vào lòng, bây giờ quan trọng nhất là việc mang ra khỏi nơi này. sử dụng tay trái nên động tác hơi có phần lóng ngóng, còn Huyền Thiên và Huyền Tú cắt phần dây trói ở chân cho .



      Cuối cùng khi những sợi dây rốt cuộc cũng được cơi ra, Huyền Thiên ôm lấy Huyền Ngọc tay, Triệt Nhất cũng Huyền Tú xông ra ngoài trước để dọn đường.



      Lúc này trần nhà phát ra những tiếng vang răng rắc thậm chí còn có những tiếng nổ mạnh vang từ những nơi gần đó, mặt đất chấn động rồi lại chấn động, như báo hiệu trước dấu hiệu sắp sửa sụp đổ, tường và trần nhà thể khống chế được thế công của ngọn lửa hung tàn.



      Huyền Thiên chỉ chăm chú nhìn về phía trước, lúc này đây hề dám sơ sẩy mảy may, bởi biết, chỉ cần nhìn xuống gương mặt xanh mét đầy máu có chút sức sống của trở nên điên cuồng mất.



      Người con tha thiết, giờ đây xanh mét tái nhợt, vết máu loang lỗ, tay chân ngừng tuôn ra máu, hình ảnh đó khi vừa bước vào gian phòng khắc sâu vào tâm trí , có lẽ suốt cả đời này vẫn thể nào quên được.



      biết Huyền Ngọc còn sống, nhịp tim của dẫu yếu ơt, nhưng nó vẫn đập bên cạnh tim , thân thể của nóng lên cách bất thường chứng tỏ sống của , nhưng đồng thời cũng chứng tỏ sốt.



      dám nhìn nhưng thể khống chế suy nghĩ như điên cuồng ngừng trào dâng trong đầu.



      né trành mảng tường đổ ập xuống, chật vật bế Huyền Ngọc ra khỏi đó với giúp sức của Triệt Nhất, Huyền Tú, đưa tay đỡ lên, vươn tay đòi bế Huyền Ngọc từ tay của Huyền Thiên, nhưng Huyền Thiên cương quyết lắc đầu. Lúc này đây, có ai, có bất cứ ai có thể cướp được Huyền Ngọc từ tay , cho dẫu đó là người em sinh đôi với cũng vậy.



      Nếu có thể mang Huyền Ngọc xa, tránh xa hết tất cả mọi người, chỉ để Huyền Ngọc là của , chỉ riêng của mình , chia sẻ với bất cứ người nào nữa cả.



      Làm người ai lại ít kỉ, biết cá tính ích kỉ cùng chiếm hữu của hơn bất cứ ai, nhưng đó là em trai của , mà nếu có nó, biết chưa chắc với cá tính đáng sợ của mình, chưa chắc chiếm được vị trí nhoi trong trái tim của Huyền Ngọc, nhưng điều đó cũng ngăn được niềm khao khát được độc chiếm của .



      Cửa ra ở phía trước, ánh sáng cùng khí mát mẻ dù vô cùng nhoi như cũng mang sức sống đến cho cả ba người, ba người vừa định thở phào nhõm hơi lúc này, vách tường bên cạnh thể chịu nổi thế công của ngọn lửa hung tàn vang lên ầm ầm đổ xuống.



      Mệt mỏi cùng sức nặng tay khiến Huyền Thiên phản ứng hơi chậm chạp, Triệt Nhất phản ứng nhanh nhất, ta lao đến trước tiên, ôm lấy Huyền Ngọc lộn vòng tránh thoát khỏi bức tường, chân của ta cũng vì thế mà kẹt lại trong mảng tường nặng nề đó.



      Huyền Tú cũng kịp thời phản ứng, gần như đồng thời, gàn như phản ứng cùng lúc, khi Triệt Nhất vừa ôm lấy Huyền Ngọc Huyền Tú đẩy Huyền Thiên sang bên văng mạnh ra ngoài.



      Nhưng nhanh, làm chậm, Huyền Thiên may mắn văng mạnh ra xa, nhưng Triệt Nhất hất văng Huyền Ngọc , chân của ta nằm dưới đống gạch, đau đến mức gần như sắp ngất , trước khi cơn hôn mê chiếm lấy đầu óc ta, nh ta đưa mắt nhìn bảo bối của mình:



      “May quá, an toàn.”



      Đó là hình ảnh Huyền Ngọc nằm an toàn ở khoảng cách xa gôi nhà đoạn, khoảng cách đó đủ để an toàn cho đến khi người cứu viện đến mà bị những tảng đá hay bức tường làm nguy hiểm đến tánh mạng. Và cũng là hình ảnh cuối cùng mà Triệt Nhất còn nhìn thấy trước khi rơi vào cơn hôn mê sâu.



      Huyền Tú may mắn như thé, bị chôn vùi dưới đống gạch. Huyền Thiên gầm tiếng, lao vội đến bới đống gạch để lôi người em trai của mình ra.



      Trong lúc vô vọng từ đằng xaxa vang lên những thanh của những bước chân nhộn nhạo ngừng.



      Gần như lập tức đám áo đên hơn trăm người xuất khi nghe tiếng gào thét của Huyền Thiên, cả đám vội vã xông vào cứu hộ.



      phát súng vang lên, Huyền Thiên bất chợt thấy mình lại bị đánh văng ra lần nữa, lúc này cơn đau nhói dưới chân còn làm quan tâm, nhìn về phía xuất phát ra tiếng súng.



      Là bà ta, bà ta ôm vết thương ở ngực đầy máu bò xuống sau họ, nét mặt bà ta điên cuồng, như cố ý phải giết hết cả ba người bọn họ bà ta mới cam lòng, bà ta điên cuồng nổ súng, nhưng mỗi phát súng đều nhắm vào Huyền Ngọc nằm bất tỉnh đằng xa



      Những viên đạn ngừng bay về hướng , Huyền Thiên ngừng bò về hướng thét gọi ra lệnh cho những nhân viên lôi được Huyền Tú ra ngoài bảo vệ cho bảo bối của , nhưng quá muộn, nước xa cứu được lửa gần, những viên đạn ngừng bay, mắt thấy bắn nát thành mảnh vụn, bóng đen chợt lóe lên, máu văng tung tóe, đồng thời lúc này cũng vang lên tiếng hét thảm gần như bị chìm trong hàng loạt tiếng súng vang trời.



      Gần hơn trăm người đều đồng loạt nổ súng bắn về phía người đàn bà điên cuồng kia, tiếng súng vừa dứt, trong màn khói dày đặc là hình bong kinh hoàng với thân thể đầy vết đạn, mắt bà ta trợn ngược nhưng còn sinh khí.



      Cánh tay của bà ta vẫn còn giơ ở trung, nhưng đôi mắt đứng tròng có tiêu cự, chậm rãi, cánh tay cũng khẩu súng rơi nền đất, thành hòa nhịp với tiếng cắn nuốt của ngọn lửa còn nghe thấy gì nữa.



      Lúc này Huyền Thiên còn bận tâm đến việc bà ta chết hay sống nữa, mà ngừng bò về phía Huyền Ngọc, chân của bị trúng mấy phát đạn, thể được, nhưng muốn đến bên , muốn nhìn thấy , muốn ôm lấy , để cảm nhận được trong vòng tay của .



      Khi này mới phát Huyền Ngọc bị thân thể cao to nằm đè lên người, thân thể ta ngừng phun ra máu tươi.



      Lật người ta lại mới phát đó là Triệt Nhất, ra những phát đạn kia, hoàn toàn bị Triệt Nhất đỡ hết, bên dưới ta là gương mặt hôn mê của Huyền Ngọc, nhưng thân thể nhuộm đầy vết máu của Triệt Nhất, nhất là dòng máu ngừng tuôn xối xả từ thái dương của ta.



      Huyền Ngọc như bị chấn động làm cho tỉnh lại, chớp mắt thấy trước mắt mìh là màn đỏ thẩm, định nâng tay dụi mắt, nhưng tay thể cất lên nổi, đành vùi mặt vào cái thứ gì đó đen đen trước mắt để xóa bớt chất lỏng nhầy nhụa mắt mình.



      Khi ánh mắt có thể nhìn đầu tiên là phát Triệt Nhất nằm người , chất lỏng nhầy nhụa người là máu người , thét lên khóc thành tiếng:



      hai. hai...”



      Đám nhân viên bảo vệ vội vã tiến lên giúp tay, nhưng hề rời khỏi người của Triệt Nhất khắc nào cả, tay chân của cũng ôm , quấn chặt lấy làm những người đó vất vả lắm mới kéo cả bốn người họ ra khỏi khu biệt thự cháy phừng.







      Vừa ra hỏi gian nhà gian nhà nổ ầm ầm vài tiếng, căn nhà cháy bùng lên sáng rực cả màn đêm đen kịn, sáng rực rỡ cả vùng biển mênh mông.



      Huyền Ngọc ôm lấy Triệt Nhất ngừng khóc gọi tên :



      hai, hai tỉnh lại .......”



      ta thể tỉnh lại, vế thương trí mạng nơi thái dương của ta như rút hết sống trong con người ta, ta vẫn nằm đó, bất động. Máu ngừng tuôn ra, như g bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay , hề có dấu hiệu buông lỏng.



      Huyền Ngọc vùi vào thân thể của ta khóc thất thanh.



      Lúc này. Cả đám nhân viên bảo vệ điều phi cơ trực thăng đến, nhân viên cấp tốc đưa cả bốn người bọn họ lên phi cơ, nhưng Huyền Ngọc hề rời khỏi Triết Nhất, Huyền Tú được Huyền Thiên ôm lấy nằm ở bên.



      Huyền Thiên chua xót đưa mắt nhìn Huyền Ngọc ngừng vùi đầu vào ngực của Triệt Nhất khóc kể.



      hét gọi tên , bảo về , về với , chỉ mới mấy tháng trời sống gần gũi bên nhau, từng giọng tiếng cười, từng vẻ mặt xấu xa của ăn sâu vào tim óc của .



      Với hai , mất lâu mới có thể chấp nhận, còn với người trai này, biết có phải phần máu mủ thiêng liêng hay , mà vừa gặp , cảm giác thân thiết tràn đầy trái tim của .



      Huyền Thiên ôm lấy Huyền Tú đưa mắt nhìn đầy đau xót, thể bỏ người em trai của mình để an ủi , hận thể ôm vào lòng để chia sẻ nổi đau mất mát của . Giờ đây, khi ôm người đàn ông đó trong tay, trong lòng có hận, oán cũng có ghen tị, tình tuy là duy nhất là chiếm hữu, nhưng biết người con đó, thể chỉ thuộc riêng về mình .



      Tình của cùng Huyền Tú đối với , có lẽ..... có lẽ cũng chẳng bằng tình cảm mà người đó đối xử với Huyền Ngọc, các sẵn sàng hy sinh tính mạng cho Huyền Ngọc, nhưng mối tình khắc cốt ghi tâm từ thuở ấu thơ, kéo dài đến lúc trưởng thành, thậm chí thể tiếc hy sinh tất cả thế giới này chỉ vì muốn nụ cười của , các làm được, nhưng người kia, còn làm xuất sắc hơn cả các .



      Nếu thiếu các , biết sống nổi, nhưng nếu thiếu người đó, biết, cuộc sống của cũng chẳng còn có niềm vui, vì người con mình , cam chấp nhận mọi thứ.







      atulaasari thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 59

      Triệt Nhất cùng Huyền Tú đồng thời được đưa vào bệnh viện, chấn thương ở đầu của Huyền Tú làm hôn mê phải đưa vào viện cấp cứu đặc biệt.



      Mình huyền Thiên đầy vết thương, nhưng thèm quan tâm đến tình trạng nay của mình, chỉ quan tâm đến Huyền Ngọc, tay chân của đầy máu lại thể cất lên, lẽ người đàn bà đó, người đàn bà đó ....



      Rùng mình, dám nghĩ tiếp, lăn xe lăn đến phòng bệnh của Huyền Ngọc, lúc này các bác sĩ vẫn còn cấp cứu cho .



      Khi đèn phòng cấp cứu vụt tắt, gần như đứng bật dậy nhưng veesthuongw ỏ chân cho phép làm chỉ có thể yên bất an chiếc xe lăn.



      Bác sĩ bước đến từ tốn nhìn , đợi lên tiếng giải đáp thắc mắc của .



      ấy bị cắt đứt hai gân tay, nhưng may là vết cắt sâu, tạm thời chỉ cần may lại băng bó và tĩnh dưỡng thời gian khôi phục bình thường, ngoài ra những vết thương khác đáng ngại.”



      Đây là vị bác sĩ thiên tài nổi tiếng thế giới cũng là bạn thân của ba trước kia.Khi vừa xuống khỏi máy bay lập tức cấp tốc liên lạc đưa ông ta từ Pháp sang ngay Nhật Bản để chữa trị cho Huyền Ngọc và Huyền Tú.



      Huyền Tú bị chấn động quá mạnh đến giờ vẫn còn hôn mê.



      Nghe ông ta thế, Huyền Thiên như cất được tảng đá nặng ngàn cân, nhưng trong lòng khỏi xót xa cho bảo bối, ra hiệu cho nhân viên đẩy xe vào phòng.



      Huyền Tú và Huyền Ngọc đều cùng nằm trong phòng, hai chiếc giường khác nhau, đó chính là do cầu, bởi biết người em trai của mình, cho dù chết nó vẫn muốn ở bên cạnh của Huyền Ngọc, nay với tình trạng hôn mê của nó, để nó nằm cạnh Huyền Ngọc ít ra nó cũng yên tâm hơn.



      Còn về Triệt Nhất, do tình huống của ta qúa mức đặc biệt, và tình trạng của ta quá nặng, lão thái gia cũng từ Hawaii bay trở về, điều cho người bạn thân của ta là tiến sĩ thiên tài về mặt y thuật.



      Bệnh nhân khi vào tay ta dù chỉ còn hơi thở mong manh cũng được cứu sống, tài năng của ta thuộc hàng siêu đẳng nhưng nhân cách của ta cũng tương đối với tài năng. Có nghĩa là thuộc hàng siêu siêu tệ.



      Nhưng biết nhân cách của ta tệ đến đâu, dù gặp qua bộ mặt cợt nhả của ta vài lần nhưng lần này làm cho Huyền Thiên giật nảy cả mình vì biểu tình nghiêm túc chết người của ta.



      Trong những buổi tiệc của giới doanh nghiệp, ít lần chạm trán với ta, bởi vì ta chỉ là bác sĩ thiên tài như vẻ bề ngoài, mà còn là thiếu gia của tập đoàn lớn nhất nhì của khu vực châu âu.



      ta phong lưu bay bướm thành tánh, trêu hoa ghẹo nguyệt và nhân cách phải là thối đến mức thể nào thối hơn được nữa.



      Mỗi lần gặp mặt là với vẻ cợt nhả vô lại chết người đền mạng, thế nhưng lần này lại phá lệ nghiêm túc đến đáng sợ, chỉ sợ gặp được bộ mặt nghiêm túc như thế này của ta chắc chỉ có mỗi mình và chắc chỉ lần này.



      Nhưng huyền thiên biết được, bộ mặt nghiêm túc của bác sĩ thiên tài này trong cuộc đời của ta chỉ xuất hai lần.



      Đó chính là lần này, khi vẫn còn mơ màng trong vòng tay của nhuyễn ngọc ôn hương nhận được điện thoại báo rằng Triệt Nhất trong tình trạng nguy kịch.



      Trong lúc ta vội vã mặc quần áo, những hình ảnh và số liệu về tình trạng của Triệt Nhất ngừng được truyền về làm ta tái cả mặt.



      Trong tình trạng bình thường, cho dù Triệt Nhất có chết, ta cũng đời nào gọi điện thoại cho .



      Người bạn thân thiết nhất của mình trong tình trạng thập tử nhất sinh, dùng chuyên cơ đặc biệt nhất để bay đến đất nước sương mù kia.



      Chỉ riêng với Triệt Nhất còn lần thấy được bộ mặt nghiêm túc của đó là lúc Tuyết Cần xảy ra chuyện.



      Lần đó, tay của luôn run rẩy khi nhìn người mà mình thương nằm vũng máu, còn bám chặt lấy người trai mà bé hết mực thương .



      Lần đó, tiến sĩ y khoa thiên tài như lần đầu tiên nghi ngờ khả năng của mình, lần đầu tiên do dự biết mình có thể cứu được người mà mình thương hay .



      Lúc ấy, mắt ta cứ mở to, rồi lại mở to, hoàn toàn chỉ nhìn thấy dòng máu phun xối xả từ người mến. hề để ý đến Viễn Chinh Huân – trai phát cuồng rút súng chỉa vào đầu mình, và đạn lên nòng răng rắc.



      Lần này, người bạn thân của mình nằm đó, với tình trạng hề có chút hy vọng gì.Viên đạn xuyên qua lớp sọ, va chạm vào phần não bộ dẫn đến tình trạng xuất huyết hôn mê, cùng những vết thương lớn khác, có số gần như trí mạng.



      Lúc ta đến, hai hàng vệ sĩ đứng ở hai ben, lão thái gia tay chân run rẩy rút súng chỉ vào , giọng già nua ngừng run run:



      “Cứu nó! Nếu cậu cũng chôn cùng.”



      Vừa , ông ta vừa quay sang ôm lấy ta ngừng khóc:



      “Và cả nó cũng thế. Nếu Triệt Nhất chết, ta tiễn hết những người mà nó thương xuống đó bầu bạn với nó.”



      Hoàn toàn để ý đến lời lúc này gần như điên cuồng của ông ta, cũng quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác, ta hất hàm ra lệnh cho đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp đẩy Triệt Nhất vào phòng phẫu thuật.



      Sau khi vật lộn với ca giải phẫu hơn hai mươi giờ, ta cũng chỉ có thể đưa Triệt Nhất từ quỷ môn quan kéo trở về với trạng thái bán hôn mê.



      Và sức lực của ta chỉ có thể làm như thế, Triệt Nhất có thể cả đời nằm như thế thể tỉnh dậy để nhìn ánh mặt trời này thêm lần nào nữa, hoặc có thể do có tác động nào đó kích thích sống của ta và đương nhiên thể chất của ta đủ để ta tỉnh lại.



      Ca mỗ rất thành công, may mà viên đạn bay xéo, may mà ảnh hưởng đến đại não, may mà....... còn sống. Dù sống với đời sống người thực vật, hề tỉnh lại lần nào. Nhìn hình ảnh của với đủ loại dây truyền dịch ghim vào người ta, hơi thở của ta cũng phải được tiếp bằng ống, chỉ có máy đo nhịp tim ở bên nhảy ‘tic tic’ báo hiệu ta vẫn còn sống mà thôi.



      tháng nay, ngày nào vào bệnh viện chỉ để đứng bên cạnh , nhìn , nắm lấy bàn tay giá lạnh chút hơi sức của .



      Huyền Tú tỉnh lại sau tuần mê man, ảnh hưởng gì nhiều, hai em sau khi xuất viện trở lại Đài Loan tiếp tục công việc, bọn họ cũng từng muốn lên tiếng gọi về, nhưng thấy nước mắt lưng tròng nắm lấy tay của Triệt Nhất, hai nỡ gọi .



      Hai biết trong lòng của nay vẫn vô cùng ân hận với người trai này. ta biết có còn cơ hội để tỉnh lại , bởi vì xác xuất để tỉnh lại thực nhiều lắm có người, cứ nằm như thế mãi đến khi từ giã cõi đời, cũng có người tỉnh lại sau vài năm.



      Hai lưu luyến nhìn Huyền Ngọc ngồi ôm lấy cánh tay người trai, vui vẻ kể chuyện này kia cho ta nghe, giọng điệu vô cùng trẻ trung vui tươi, nhưng nước mắt lại ngừng rơi xuống.



      Trước khi , thể nhìn Huyền Ngọc cứ sống như mất hồn, cứ mỗi ngày mỗi ngồi thẩn thờ trước giường bệnh của ta, ngừng kể lại những sinh hoạt hằng ngày cho ta nghe.



      Hôm nay, người ta chỉ còn truyền dịch, những dây nhợ ghim thân thể của ta được tháo xuống hết. và Huyền Ngọc ngồi đó, vẫn như thường ngày lau mặt cho ta, vừa làm vừa kể những chuyện mà làm trong ngày hôm nay.



      Nhân lúc Huyền Ngọc để ý, Huyền Thiên khẽ cúi người đưa sát vào bên tai ta:



      “Tỉnh dậy , em của , vẫn còn chờ bảo vệ, chúng ta cùng bảo vệ ấy. Và tôi biết chuyện, nếu cứ nằm mãi thế, khi Huyền Ngọc biết, ấy buông tha cho đâu.”



      Vừa , Huyền Thiên vừa cười xấu xa, quay người .



      Mí mắt ta hơi giật giật, nhưng ai thấy điều đó!



      Ông của lúc này trở nên bình tĩnh hơn, bắt đầu trở về để thu gom tàn cục, ông thanh lí tất cả những phe đảng từng giúp đỡ bà ta bắt cóc Huyền Ngọc và hại Triệt Nhất phải nằm viện.



      Khi chứng kiến trả thù tàn bạo của ông, mới biết được vì sao Triệt Nhất lại vừa sợ vừa hận ông. Vì sao năm xưa ba hận mà thể phản kháng mẹ còn cách nào khác là phải ra .



      lạnh lùng tàn nhẫn của ông khi chỉ huy thuộc hạ dưới trướng thanh lí, những giọt nước mắt, những tiếng khóc than ngừng vang lên nhưng ông chịu ngừng tay, cho đến khi quét sạch hết mới thôi.



      Lúc này, đau xót của Huyền Ngọc dường như lặng , hằng ngày vẫn đến bệnh viện, cần biết là mưa hay gió, cứ đúng giờ lại đến thăm .



      bác sĩ đẹp trai bạn thân của Triệt Nhất là Đường Dĩ Thần là hoa hoa công tử chính hiệu, miệng mồm ta phải cùng ngọt ngào sắc sảo, nhìn thấy đến ta mở miệng trêu ghẹo, còn vẻ mặt dọa người như mấy hôm Triệt Nhất vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm:



      “Công chúa hôm nay đến thăm chàng hàng tử ngủ ngày đó nữa hay sao?”



      chỉ mỉm cười khẽ gật đầu, từ khi về đất nước này, à , nên là từ khi biết Triệt Nhất, cá tính rụt rè bẽn lẽn của biến mất hầu như còn.



      vẫn lặng lẽ ít như trước, nhưng còn sợ hãi thiếu tự tin như trước nữa. ta vẫn bỏ thỏi quen nhì nhằng bám riết lấy buông:



      “Người đẹp à, với tiếng , tặng cho em bí mật.”



      đưa mắt nhìn hỏi:



      Dĩ Thần, bí mật gì thế?”



      Khụ! ta cố làm ra vẻ trang nghiêm, hắng giọng:



      “Nếu em chịu chơi với cho em biết bí mật đó.”



      bật cười:



      “Các vì miệng lưỡi lợi hại của mà đứng sắp hàng dày đặc từ cổng lớn của bệnh viện kéo dài đến tận đây, đừng trêu em nữa.”



      “Miệng lợi hại như thế nào, em thử biết liền.”



      Vừa ta vừa nháy mắt cười xấu xa, sau đó thấy đỏ mặt ta chợt nghiêm túc lại:



      “Hôm nay Tuyết Cần đến đây.”



      “Tuyết Cần”



      Mắt Huyền Ngọc sáng rực, bạn thân của mấy tháng nay chưa hề gặp lại, Tuyết Cần vốn rất sợ ngồi máy bay nên ít khi ra khỏi đất nước, hôm nay hiểu sao trai lại mang đến nơi này, cũng nghe chàng Đường Dĩ Thần này dường như có gì đó với Tuyết Cần nhưng hề để mắt đến ta, cũng vì chuyện đó mà tình cảm của trai Tuyết Cần cũng Đường Dĩ Thần tan rã trong vui, Đường Dĩ Thần là bạn thân cũng là bác sĩ riêng của gia đình Tuyết Cần, nhưng ngoài ra, ta cũng là đại thiếu gia của thế lực hắc đạo .



      Gia đình ta chỉ có ta là con , nhưng ta cương quyết theo con đường của cha và mẹ ta mà cương quyết chọn nghề y, kĩ thuật y học của ta phải là thiên tài, nhưng đồng thời ta cũng vô cùng tà khí, với bất cứ ca mổ nào, chỉ cần ta thích bắt tay ngay, nhưng nếu ta muốn, dù có chết trước mặt ta, ta cũng thèm để tâm đến.



      Với tình trạng vết thương đó của Triệt Nhất, nếu phải là ta ra tay chắc chắn Triệt Nhất thể nào sống nổi.

       Các nàng đừng quên click quảng cáo dưới phần comment ủng hộ web nha
      atulaasari thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 60


      chuyện Tuyết Cần đẩy cửa bước vào, theo sau xinh đó là chàng trai vô cùng tuấn tú nhưng gương mặt đen kịn lại khi nhìn thấy của mình nhào vào tromng lòng người bạn thân thiết.



      ta là Viễn Chinh Huân, thiếu chủ của tập đoàn Viễn Thị, người được mệnh danh là người đàn ông có quyền lực nhất trong giới thương gia, nay mặt mũi lại tối sầm như có người thiếu ta mấy trăm vạn vậy



      ta đen mặt đưa tay ra kéo sắp bổ nhào vào trong lòng Huyền Ngọc, ta hừ mũi:



      “Em dám nhào vào lòng người khác lần nữa thử xem.”



      đó bất mãn khụt khịt mũi, thói quen bá đạo của trai càng ngày càng nặng, bây giờ ngay cả đến gần bạn cũng ko cho, hức hức, mất hết cả quyền tự do.



      Lúc này, chàng công tử phong lưu Đường Dĩ Thần như hề nhìn thấy gương mặt đen thui của ai kia, ta dang rộng vòng tay, tư thế vô cùng phóng khoáng:



      “Đến đây nào kẹo ngọt, đến cho ca ca ôm em cái nào.”



      Vừa ta vừa bước đến đối diện với ta là quả đấm sắt do thiếu chủ tập đoàn Viễn Thị tung ra, nhưng bản lãnh của người mặt dày vô sĩ nào đó cũng phải thuộc dạng tầm thường, ta chỉ lắc mình né cái thoát khỏi cú đấm kia, nhưng nhìn thấy gương mặt của bạn mình có thể so với mặt của bao công nên ta dám vuốt đuôi cọp nữa, có những chuyện chỉ nên sờ , nên giẫm lên đuôi của con cọp ngủ say, như thế chẳng ích lợi gì cho bạn.



      Mặc kệ hai gã đàn ông quái đản kia, hai ríu rít sang bên ngồi xuống tâm , con mà, xa nhau lâu như vậy đương nhiên có rất nhiều chuyện để rồi.



      Từ những câu chuyện trời dưới đất, sau đó lại bàn đến chuyện học hành. Bất chợt như nghĩ ra điều gì, Tuyết Cần :



      “Kết quả kì thi của đợt này, bên nhà trường có thông báo rằng cậu bận việc riêng nên cho cậu bảo lưu kết quả, đợi khi cậu về thi xong cho cậu tốt nghiệp. cậu định bao giờ mới về?”



      Huyền Ngọc thoáng đưa mắt nhìn vào phòng bệnh, Triệt Nhất vẫn nằm đó, gương mặt tuấn tú của ngoài có nét xanh xao gầy yếu ra, trông như ngủ, gương mặt của lúc này trông bình yên và có chút tính trẻ con, còn vẻ vô lại khi đối với , cũng có vẻ lạnh lùng nghiêm khắc đối với thuộc hạ khi vắng mặt .



      Gần như quên hết những biểu đó của , cũng bởi vì biểu yên tĩnh này của nằm lâu quá rồi. hơn ba tháng nay, ngày nào cũng vào đây, chỉ để nhìn , nắm tay của , kể lại những việc làm thường ngày.



      Huyền Thiên và Huyền Tú hầu như mỗi ncuoois tuần đều bay sang đây thăm , có những lúc Huyền Thiên bực mình đến mức muốn xông vào bóp cổ cái gã chết tiệt nằm ì mãi giường chịu tỉnh dậy kia, may nhờ có HuyềnTú ngăn cản.



      Lần này, cũng muốn quay về nước lần, ngoài việc kết thúc việc học nhận bằng tốt nghiệp ra, cũng muốn về thu xếp số thứ, đồng thời cũng dỗ ngọt hai ông trai giận dỗi của .



      Hai tuần nay họ bay sang đây, biết do giận dỗi hay bận việc, nhưng theoa cá tính của họ, nghĩ chắc chín phần là giận dỗi rồi.



      Haiii, nghĩ đôi khi làm con người cũng phức tạp , khi còn khỏe mạnh bên nhau lại biết quý trọng cứ giận dỗi, cãi nhau để rồi đến khi người nằm xuống, người còn ở lại tiếc hận khôn nguôi.



      Trải qua vụ việc lần này, bỗng dưng quý tiếc từng giây từng phút trong cuộc sống tại của mình. bồng nhiên quý từng thời khắc bên cạnh hai , nhưng….



      Bỏ Triệt Nhất mình nằm đó để tìm niềm vui và hạnh phúc riêng của mình, bỗng dưng thấy mình có tội với .



      biệt bản thân mình mâu thuẫn kì lạ, nhưng mâu thuẫn này cũng biết nên giải quyết ra sao.



      Thế cho nên, quyết định, phải trở về Đài Loan, sau đó rồi quay sang đây.



      Nghĩ như thế, chia tay với Tuyết Cần cùng ông trai chăm bẳm em của mình như vị bảo mẫu cùng với gã bác sĩ thiên tài nào đó ngừng trêu cợt chung quanh. biết có nhìn lầm hay , nhưng trong đôi mắt của ta là tràn đầy chua xót che dấu dưới cợt nhả của ta.



      bước vào phòng bệnh, đây là gian phòng cao cấp đặc biệt nhất, có phòng khách, nhà vệ sinh cùng với phòng ngủ.



      Thoáng mát và sạch tiện nghi y như ở nhà.



      chiếc giường trắng tinh, chàng trai nằm đó, cổ tay ta vẫn còn truyền dịch, trông ta bình yên như chìm trong giấc ngủ say.



      bước đến, đưa tay khẽ vướt lên gò má gầy của ta, thầm xót xa.



      cúi đầu thầm:



      “Em đến rồi đây.”



      Mỗi ngày đều như thế, câu đầu tiên mà với là như thế, báo cho biết diện của mình, sau đó ngồi bên , nắm lấy tay , kể lại công việc suốt những lúc .



      chẳng biết mình làm thế để làm gì, nhưng chàng trai này, hầu như cuộc sống của ta sống chỉ vì , sống cho sô.



      Những việc làm của ta, cho dù có mù cũng nhận ra được. Huyền Ngọc biết có tài đức gì mà được cả ba chàng trai hết mực thương như thế này.



      Hôm nay, vẫn như mọi hôm lại bắt đầu kể về ngày của mình, vẫn nằm đó, lẳng lặng và bình yên. cần biết có nghe hay , vẫn , và .



      Sau đó, khi thông báo cho biết việc hai em Tuyết Cần đến đây, và thái độ quấn quýt của bác sĩ Đường Dĩ Thần, rồi kết luận câu:



      “Em phải về Đài Loan.”



      Ngón tay ta giật giật, nhưng do mải mê nên nhận ra. tiếp:



      “Em về bên ấy để thi và nhận bằng tốt nghiệp, chắc khoảng hai tuần là em trở lại đây, đến lúc đó có quà cho .



      xong, thu dọn chung quanh , lưu luyến nắm lấy tay lần nữa, sau đó xoay người bước .



      Khi cánh cửa phòng bệnh vừa được đóng lại, người nào đó vốn vẫn nằm mê man giường ba tháng nay, đột nhiên mở mắt.



      ****************
      Sân bay Đài Loan.



      xuống sân bay, đưa mắt nhìn chung quanh.



      Quả nhiên, hai thanh niên tuấn với khuôn mắt giống nhau như đúc đồng thời sải bước đến bên cạnh . Dang đôi tay ra ôm chặt lấy , rồi sau đó cả ba cùng nhau lên xe, Huyền Ngọc ngồi ở giữa, hai trai ngồi hai bên, trước mặt là tấm kiếng ngăn lại giữa tài xế và khoang sau. Vừa vào xe, hai chàng trai như hổ đói vừa gặp được con mồi.



      Những nụ hôn như mưa rơi xuống cổ, mặt có gương mặt trắng như tuyết. Huyền Ngọc nằm ngã vào lòng của Huyền Thiên. Huyền Tú ngồi ở phía ngoài nâng chiếc chân bé của lên, hôn lên từng ngón chân xinh đó. Đây là của các , tình của các .



      Huyền Ngọc nằm trong vòng tay ấm áp của hai , ngửi lấy mùi hương quen thuộc mà lâu nay xa cách. Hòa mình trong nhịp điệu kích tình của ngọn lửa cháy bỏng mà các từng bước đốt lên cơ thể , khoang xe sau khá rộng rãi, ảnh hưởng đến màn nhiệt tình nóng bỏng thiêu đốt xe.



      Tài xế ở phía trước dường như được huấn luyện nghiệp vụ đặc biệt nên đối với những tiếng động khi xe ngừng vẫn hề có chút phản ứng gì bất thường.



      ta lặng lẽ xuống xe, kính cẩn cúi người chào rồi quay vào trong gian biệt thự sang trọng kia. Dặn dò những việc cần thiết với những gia nhân thạo việc.



      lúc lâu sau đó, hai thanh niên tuấn tú với gương mặt ngời ngời hạnh phúc như đường làm quan mở rộng từ cửa xe bước ra, mang theo say ngủ trong lòng.



      Huyền Thiên bế Huyền Ngọc mệt mỏi ngủ say lên lầu.



      Lần này trở về, đừng mong các cho rời khỏi lần nữa.



      Những người hầu trong nhà quá quen với hình ảnh như thế này, dù cách lâu, nhưng họ vẫn cúi mặt thầm làm việc của mình. Trong lòng thầm thở phào nhõm hơi, công chúa trở về, hai bạo quân trong nhà còn hỉ nộ bất thường, bọn họ còn sống trong cảnh phập phồng lo sợ nữa.



      Những ngày trở lại Đài Loan, lúc này hai trai của còn hơn cả gà mẹ nữa, trải qua bao sóng gió mới được như ngày hôm nay, hai thể nào yên tâm rời mắt khỏi bảo bối giây phút nào.



      Lúc bên Nhật Bản, biết với thế lực của gia tộc Sơn Bản, đối với an toàn của Huyền Ngọc còn là vấn đề, thế cho nên hai có gì lo lắng, chỉ tức cái tên chết tiệt nào đó cứ nằm lĩ ở mãi giường chịu tỉnh dậy làm cho bé con bảo bối của các đứng ngồi yên. Hôm nay về đây các mặc xác tên kia hôn mê hay giả, các nhất định để bé của các trở về bên ấy để chịu tội nữa đâu.



      Khi hoàn thành xong các bài thi, nhận bằng tốt nghiệp. bắt đầu suy nghĩ rằng nên với các như thế nào để được quay trở về Nhật Bản.



      Sáng sớm, khi thức dậy, bên cạnh lúc nào cũng có hai thanh niên mặt mũi giống nhau nhu tác nằm bên cạnh mình và đương nhiên là…. Trần trụi.



      Mãi thành thói quen, trước kia, mỗi khi gặp hai như thế này đều đỏ cả mặt thét chói tai, và đương nhiên bị ai đó với lí do là để cho quen với thân thể của mình còn ngại ngùng mắc cỡ nữa, nhân cơ hội dạy dỗ bài học. hậu quả sau đó là phải nhờ ai kia bế vào phòng tắm, rồi bế xuống nhà ăn ăn sáng.



      Có đôi khi nghiến răng nghiến lợi vì hai ông trai của mình sợ tinh tẫn nhân vong hay sao mà hăng say quá mức như thế. Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ, đánh chết cũng dám ra khỏi miệng vì bị dạy dỗ vô cùng thê thảm.



      Hai trai thấy thức còn ngơ ngẩn như suy nghĩ gì, Huyền Thiên khẽ nháy mắt với Huyền Tú, cả hai cùng nở nụ cười xấu xa, bắt đầu bài thể dục buổi sáng cho nào đó vô cùng lười thế lại còn hay mơ mộng lung tung.



      Đến khi Huyền Ngọc được bế xuống nhà ăn sáng, , phải là ăn trưa đúng hơn. Vì sau cuộc hoan ái kịch liệt, mệt mỏi đến mức phải ngủ lại thêm và hai con sói kia, đương nhiên cũng ôm cùng nhau mà ngủ. Khi mở mắt ra lần nữa mặt trời lên quá đỉnh đầu.



      Ngồi vào bàn, mới ăn xong được vài lát bánh mì, chuông cửa reo lên.



      Đích thân Huyền Tú bước ra mở cửa, vì thường ngày, sau khi làm xong mọi việc, những người làm được lưu lại trong nhà này, chỉ có ba người bọn họ ở, và cũng ít khi có khách đến nhà cho nên chuông cửa reo lên làm cả ba đồng thời cùng ngạc nhiên.



      Thấy Huyền Tú đứng tần ngần nhìn người nhấn chuông mà phát ra thanh gì, Huyền Ngọc cũng tì mò ló đầu ra nhìn.



      Bất chợt, sửng sốt đánh rơi cả miếng bánh mì cầm trong tay, lắp bắp:



      “Tri..ệt,.. Nh..ấ..t…?”



      Người thanh niên quay mặt về phía , nhìn mỉm cười trong đôi mắt có niềm hưng phấn lạ thường, nhưng thái độ của ta ngờ nghệch, ta đưa ra tấm ảnh của hỏi:



      “Tôi có quen em ? Sao tôi từ khi nhìn thấy hình em, lại có cảm giác, em là người vô cùng quan trọng đối với tôi? Em tên là gì? Chúng ta quen nhau sao?”

        Các nàng đừng quên click quảng cáo dưới phần comment ủng hộ web nha

      Hoàn chính văn
      atulaasari thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :