1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Oan Trái (Cấm Luyến) - Thanh Vân Bạch Thiên

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 54

       Edit: QUẢNG HẰNG
      gật đầu mạnh mẽ. Nhìn theo tay với tới lấy chiếc vợt bằng giấy, run run theo dõi tay của . đưa mắt ngắm trúng con cá mục tiêu bơi nhởn nhơ, biết mình chỉ có cơ hội lần này để dụ dõ nụ hôn đôi môi mà mong ngóng bao lâu nay, nhắm chuẩn mục tiêu, sau đó bất thình lình, mạnh mẽ đưa vợt vào trong nước, ra tay nhanh, chuẩn, chính xác múc ngay chú cá to nhất đưa vào chậu nước bên cạnh.



      Huyền Ngọc há hốc mồm nhìn tài nghệ của ta, sau đó líu cả lưỡi khi ta đưa mặt ngày càng đến gần, sao có thể quên chứ, người này chính là thiếu gia của tập đoàn hắc đạo, trong tay từng thống lĩnh biết bao nhiêu đàn em, có chuyện gì làm khó được ta cơ chứ, sao lại ngốc đến thế này hở trời???



      Vừa nghĩ vừa lui về phía sau, lắp bắp :



      “Hay.... Hay để hôm khác nhé, xem... Xem như tôi nợ vậy.”



      khinh thường hừ lạnh tiếng:



      “Hừ, rồi, dám chơi dám chịu, chẳng lẽ em là biết giữ lời hứa, vì chuyện như thế này mà tránh né hay sao.”



      Đỏ ửng cả mặt mày, nhưng lời của ta quá mức tàn ác. thầm nghĩ, chỉ nụ hôn thôi mà, ta cũng đâu thể nào ăn thịt được. Hay chỉ hôn qua loa rồi thôi? Nghĩ nghĩ, nhưng đâu có cái dũng khí đễ làm chứ. Bất chợt nảy ra sáng kiến.



      “Tôi hôn cũng được, nhưng ngày mai, phải cho tôi dạo siêu thị mình.”



      Thông minh như làm sao mà biết trong đầu óc bé của có suy nghĩ gì, nên giả vờ nghĩ nghĩ rồi laị gật đầu đồng ý. sao, chỉ còn người còn ở đây, tin hai tên kia có thể mang ra khỏi đây được. về địa bàn của , muốn đoạt người từ trong tay ra ngoài gần như là chuyện tưởng.



      Mấy ngày nay, biết hai tên đó, ngừng vận dụng hết tất cả các thế lực quen biết để tìm cách xâm nhập vào nhà . Đàm phán ngoài sáng có, lợi dụng bóng tối cũng có, nhưng khi bảo bối về tay đừng hòng buông tay. Trừ phi chết!



      Thấy dễ dàng gật đầu đồng ý, vừa vui vừa sợ, nhìn quanh quất chung quanh, sau đó e dè đề nghị.



      “Hay mình lại đằng kia, nơi đó ít người.”



      chỉ tay về phía góc hơi khuất cách đó xa.



      Đưa mắt nhìn gương mặt đỏ như có thể nướng chín cả con tôm, ngần ngừ do dự, rồi lại gật đầu, đúng vậy, nên ép buộc bé con quá mức, như thế phản tác dụng.



      Nghĩ thế :



      “Được.”



      Sau đó cả đám hộ vệ hộ tống hai người đến chỗ có vẻ hơi vắng vẻ, lúc này Huyền Ngọc run gần như thể kiềm chế, nhưng tự trấn an với mình. Ngày mai, ngày mai là có thể gọi điện thoại cho hai , báo với hai biết, rằng vẫn bình an. biết hai phản ứng ra sao, nhưng nhớ hai đến mức thể kiềm chế nổi. Có xa nhau, mới biết khoảng thời gian bên nhau hạnh phúc đến dường nào, ngọt ngào đến mức độ nào.



      Nhìn vẻ nhắm mắt đưa chân của ta, thái độ vô sĩ đó làm cho muốn bật cười. Dáng vẻ của ta lúc này như con sơn dương mặc cho xử trí, làm cảm thấy run nữa, bất đắc dĩ dạn dĩ hẳn lên. tự với mình “Huyền Ngọc sao mày ngu thế, chỉ nhắm mắt hôn nhanh qua thôi, đến giây mà, cố lên!



      Tự trấn an với bản thân xong, đưa môi đến, nhắm tịt cả mắt, nhắm hướng đôi môi hơi đưa ra của ta, đặt môi xuống.



      Môi ta lành lạnh, mềm mềm, phảng phất có mùi của gió núi và gỗ thông, ra mỹ nam trước mắt tuấn tú hơn cả các chàng trai được giới thiệu trong các câu truyện tiểu thuyết ngôn tình dẫy đầy mạng. Nếu ta phải , nếu chưa có hai người trai hết mực, cũng vội vàng gì mà nhấm nháp mỹ nam trước mắt.



      Nhưng tại thể, có quá nhiều chuyện để thể nhấm nháp đôi môi mát lạnh này. vội vã rút ra, nhưng phần trăm của giây trước khi kịp rút ra thấy đôi môi kia hé mở, mùi hương thơm mát từ miệng hé ra mang theo vẻ quyến rũ đặc biệt làm giật nảy cả mình, vội vã định thối lui.



      Nhưng còn kịp nữa rồi, ta hé môi, ngậm lấy môi , đầu lưỡi quấn lấy cánh môi dưỡi liếm mút, bàn tay ôm ngang hông , kéo vào lòng, xóa khoảng cách giữa hai người mà cố tình tạo ra. Tay còn lại ôm lấy gáy của , kéo vào nụ hôn sâu, làm có cách nào tránh né, khi đôi bàn tay của đặt trước ngực của , bị ép sát vào giữa hai người.



      Đôi chân thon dài của ta dang rộng ra ôm lấy cặp chân bên dưới chiếc Kimono của . Hơi nóng từ thân thể ta tỏa qua làm cảm thấy ấm áp.



      Lúc này chỉ còn cảm nhận được đôi môi và chiếc lưỡi ma quái kia, thám hiểm hết bên trong khoang miệng của , quấn quít lấy lưỡi , như mút hết mật ngọt trong miệng .



      Phải kĩ thuật hôn của ta rất cao siêu kèm theo nhiệt tình đói khát quá độ, nụ hôn nóng bỏng cuốn theo. Làm rơi vào vòng xoáy lối thoát, bàn tay ta e dè đưa xuống mông , vuốt ve cặp mông mềm mại của . Sau đó càng muốn lấn thêm xuống.



      Bất chợt giật mình khi bàn tay ma quái đó tiến vào khu mật riêng tư của con , dù cách lớp vải dày của bộ kimono, vẫn có thể cảm nhận được như có luồng điện chạy qua làm choàng tỉnh.

      atulaasari thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 54
      Edit: Quảng Hằng

      Bối rối đẩy ra, sau đó luống cuống sửa lại y phục của mình. Gương mặt đỏ đến mức thể đỏ hơn, và lần đầu tiên, cảm thây mình xấu xa, cảm thấy mình thực phản bội hai .
      Nụ hôn của ta hoàn toàn giống với tên bẩn thỉu xâm phạm trước đây, nồng nàn, quyến rũ mang theo tôn thờ, khao khát vô hạn. chút thô lỗ tục tằn đáng kinh tởm kia.
      Và lần đầu tiên kinh tởm bản thân mình! Dám có cảm giác với nụ hôn của người trai mình! cảm thấy mình ti tiện, đáng xấu hổ.
      Cúi gằm mặt xuống, :
      “Hay chúng ta về , tôi mệt rồi.”
      Đôi mắt tinh nhuệ của ta nhìn ra được áy náy cùng bất an, cùng với thay đổi trong nội tâm của . ta :
      được, em chưa được 1 phần của lễ hội chùa, nếu em mệt, sao, tìm nhà hàng nào đó, chúng ta ăn chút gì, sau đó ta dạo tiếp. Có lẽ em biết, đây là lần đầu tiên từ mẹ mất, mới được dạo hội chùa.”
      ta lòng, bởi vì khi mẹ còn sống mẹ thường hay dẫn ta khắp nơi để dự lễ. Khi mẹ mất, theo ba, nhưng chỉ là bàn chuyện làm ăn, hoặc bay sang quốc gia này đến quốc khác để tìm kiếm tung tích của hai người. Và khi ba ba mất , ta vì kế hoạch riêng của mình, tập trung vào học, làm, để mong có cơ hội như ngày hôm nay.
      vừa định lên tiếng phản đối nhìn vào đôi mắt với vẻ cầu xin chờ mong của ta, làm có cách nào cự tuyệt đành phải gật đầu đồng ý.
      Cả hai người hoàn toàn biết, nơi đàng xa kia, có đám người giữ chặt người thanh niên, ta gần như phát điên trước tình cảnh hai nam nữ vừa rồi hôn nhau. Cả đám vệ sĩ cùng với chàng trai có gương mặt giống hệt ta cố gắng giữ ta lại. Bởi vì tại họ xông ra, khó tránh khỏi nhân lúc hỗn loạn này, tên biến thái Nhật Bản đó có lợi dụng lúc này mà rút súng bắn chết hai luôn .
      Bởi vì trong buổi chiều hôm qua, do ta cứ khăng khăng giữ lấy ý định của mình cho các gặp Huyền Ngọc hai bên xảy ra cuộc đọ súng quyết liệt, may mà có ai tử vong, nhưng biết, thế lực của tên này ở nơi này tuyệt đối tầm thường. Và tin rằng nếu như có cơ hội tên kia ngại ngần gì mà nổ súng bắn chết hai để trừ hậu hoạn, có thể nhìn ra trong đôi mắt khát máu đó.
      Huyền Thiên vung tay ra, tránh thoát được đám vệ sĩ, quay sang chộp lấy cổ áo của Huyền Tú, rít gào:
      “Em còn muốn đợi đến bao giờ, tên kia dám chạm đến bảo bối, em giết nó để .”
      Huyền Tú lạnh lùng:
      “Liệu có chạm được vào ta ? Khi đám bảo vệ liều mạng của đông gấp năm lần của ta, điều đó chưa đến trong lúc đọ súng, rủi chẳng may đạn lạc làm bị thương bảo bói. Liệu có gánh nổi việc đó ?”
      Bài học hôm qua, cả hai người đều e dè xem lại cách hành động của mình, bởi vì đây là địa bàn của , trong khi đó thế lực của hầu như có mặt ở khắp các ngõ ngách Nhật Bản. Nếu thành công cứu thoát được Huyền Ngọc thoát khỏi tay , liệu có an toàn mang bé đến sân bay, an toàn cất cánh hay ?
      nay, đều cần nhất là trầm tĩnh tìm cách, chứ thể manh động, chẳng may vẫn còn chưa chạm được góc áo của bảo bối bỏ mạng rồi.
      Huyền Thiên lúc này mới trầm tĩnh lại, đúng vậy quá nóng vội rồi, tánh mạng mình có thể cần, nhưng thể liều lĩnh với an nguy của . Múc đích hai bỏ tất cả mọi chuyện để qua đất nước này là vì , nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, chắc còn muốn sống nữa.
      Đành quay về tìm cách khác vậy, nhưng hình ảnh hai người quấn quýt ôm hôn nhau phố, làm thể nào quên được. nhưng tin bé con của , biết là vì có lí do bất đắc dĩ nào đó, chứ tuyệt đối phản bội hai em . Đáng chết nhất là tên người Nhật kia mà thôi!
      co bàn tay mình lại thành hai nắm đấm chặt, những ngón tay siết lại đến trắng nhợt, cúi đầu bước .
      Nhìn Huyền Thiên lủi thủi bước , Huyền Tú đau lòng nhìn bóng dáng thất bại của người trai ra đời trước mình chỉ có vài giờ. Thực ra cũng đâu hơn gì Huyền Thiên, cũng rất muốn xông lên, tách đôi nam nữ đó ra, giáng thẳng tay vào mặt tên khốn kiếp người Nhật đó, nhưng lí trí hơn, phải vì ít hơn Huyền Thiên mà đau lòng. biết mình chưa kịp chạm vào góc áo của tên kia bị bắn chết, chưa kể dọa bé con của các sợ. giờ ta dám làm gì hai vì nể sợ thế lực của hai , nhưng chỉ cần cho ta cơ hội, ta từ bất cứ cơ hội nào để làm hai biến mất. Bây giờ chỉ còn trầm tĩnh tìm đối sách mới.
      *****************
      Dọc theo đường , những gian hàng và những trò chơi lạ mắt cũng làm khơi gợi nổi hứng thú của , buồn bã nghĩ bản thân mình nhơ nhớp, dám có những tư tưởng trong sáng với trai mình. Nhưng Triệt Nhất là ai chứ, làm gì để cho buồn bã, đông kéo tây xả, kéo quấn quýt hết vào trò chơi này đến trò chơi khác. Làm Huyền Ngọc tạm thời quên nổi buồn cất chứa trong lòng.
      Đến gian hàng bắn súng, ta muốn lấy lại thể diện ở chỗ hồ cá, ta kéo tay Huyền Ngọc chạy đến bên đó.
      ta hỏi :
      “Em có muốn chơi chút ?”
      nhìn cây súng nặng nề trước mặt lúc lắc đầu, tay chân vốn vụng về, khéo nhắm vào bia mà bắn nhầm vào chủ gian hàng may, nhớ có lần trong cuộc thi ném bóng ở trường, người ta đều nhắm ngay hồng tâm mà ném, vụng về cách nào ấy, cứ nhắm ngay hồng tâm mà lại bay sang thấy huấn luyện bên cạnh. Kết thúc buổi tạp với mũi thấy huấn luyện đầy máu chạy ra khỏi sân, từ đó về sau mỗi lần bảo thi ném cái gì mọi người đều tránh xa.
      ta cười nhìn , nhân dịp này phải lấy lại phong độ trong lòng của với mới được, mất mặt vụ những con cá vừa rồi thực làm cho ta xấu hổ, dù cuối cùng ta cũng gỡ gạc được chút ít, nhưng mất mặt vẫn là mất mặt.
      ta lấy súng, lên đạn, sau đó nhìn hỏi:
      “Cát Ưu thích gì, , lấy cho em.”
      Nhìn vào đôi mắt trông mong của ta, Huyền Ngọc lơ đãng chỉ vài món trước mắt mình.
      ta mỉm cười đưa súng lên, gần như thèm nhắm “Bang, bang, bang” Vài tiếng vang lên, đều trúng ngay mục tiêu hề sai trật. Ông chủ gian hàng nhặt hơn mười món đồ ở độ cao khó đều bị bắn rơi xuống, lòng thầm nghĩ hôm nay gặp phải cao thủ rồi.
      Sau đó Huyền Ngọc thờ ơ nhìn đám bảo vệ ôm những món quà tặng cồng kềnh ra khỏi gian hàng.
      Nhìn lên bầu trời đầy sao, thấy sắc trời khuya, miễn cưỡng ngáp cái. Nhìn thấy vẻ uể oải cùng với mệt mỏi của , quan tâm cởi áo khoác vai xuống choàng lên vai , thấy rụt người lại né tránh, cương quyết choàng lên, sau đó quy quy cũ cũ đứng cách xa .
      biết giờ trong nội tâm bối rối giằng xé, muốn làm đau buồn hay khó xử, chỉ mong thời gian trôi .... tiếp nhận được .
      nghĩ chờ đợi hơn mười năm rồi, bây giờ nếu có chờ đợi thêm khoảng thời gian nữa chắc có vấn đề gì.
      Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, mà dạo gần đây kiên nhẫn của càng ngày càng kém, ngoài việc lo đối phó với hai tên đáng ghét ngừng quấy phá đó, trong lòng nửa muốn nửa .
      thực rất muốn rút súng bắn chết hai tên đáng ghét kia, nhưng nghĩ lại Huyền Ngọc, được tự tin được sống thoải mái như ngày hôm nay cũng nhớ hai tên đó ban tặng.
      Bản di chúc kia là do lão già quá cố khốn kiếp kia để lại cho . tìm hiểu đủ mọi cách vẫn thể hiểu nổi ông ta nghĩ gì khi để lại tất cả tài sản cho Huyền Ngọc, mà là bất kì ai trong gia tộc của ông ta.
      Trừ Huyền Ngọc ra, ông ta còn có đến mười hai đứa cháu, nổi bật nhất là tên Hắc Huyền Lam, sau đó đến tên Hắc Huyền Tú và Hắc Huyền Thiên, những người còn lại dù là những tinh nổi trội, nhưng có được xuất sắc như thế này.
      Lúc ấy, nếu Huyền Thiên và Huyền Tú lên tiếng lấy gia tài đổi lấy tính mạng của , nghĩ với hiểm độc thâm sâu của gia tộc hào môn đó, liệu Huyền Ngọc có sống được đến bây giờ hay ?
      rùng mình. ! Chắc chắn là , bởi vì những thủ đoạn mà tên Hắc Huyền Lam đó đối phó với những đối thủ của ta đáng ghê tởm. lúc nào cũng nhanh, chuẩn, chính xác và vô cùng hiểm độc.
      Nước xa cứu được lửa gần, chẳng bao giờ cứu được bé của mình từ tay hai tên kia, đó cũng là lí do, tha cho hai tên kia mạng. Nên hai tên đó mới còn sống đến bây giờ.
      Nếu . Hừ! Hai tên đó ngày đầu tiên vừa đặt chân đến Nhật Bản chết mất xác rồi, đâu còn đến làm phiền nhức óc mấy ngày nay.
      phần là vì nhớ ơn. phần vì sợ bé con của ta thương tâm, nên ta mới nhẫn nhịn. Chỉ là đừng vượt quá giới hạn mà thôi.
      nhẫn nại của , cũng chỉ đủ dùng, khi mất kiên nhẫn chuyện gì xảy ra, thực dám tưởng tượng.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Chương 55

      darkEdit: Quảng Hằng





      Sáng sớm, Huyền Ngọc thức dậy thực sớm, hôm nay quyết định tận hưởng quyền lợi hôm qua của mình, đó là được dạo trung tâm siêu thị mình. Và nhân cơ hội đó gọi điện thoại về cho hai .

      Hôm nay phá lệ, ta đến phòng đánh thức nữa, có hôm khi vừa mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt phóng đại của ta sát bên mặt của mình làm giật nảy cả mình. ta nhìn cười nụ cười vô lại, làm ngồi bật dậy xem xét quần asoo của mình đồng thời nhìn thấy ta ăn mặc chỉnh tề cũng thoáng an tâm.

      Hầu như ngày nào là ta giở trò gian trá cả, chọc cho mỉm cười cũng chọc cho nổi điên, chung, từ ngay quen với ta, nhiều hơn, biết nhiều hơn và cũng cởi mở lòng mình nhiều hơn dù là làm bằng cách nào.

      Với ta, cảm thấy mình tự tin, cảm thấy mình thoải mái hơn, điều đó với hai hầu như được thoải mái như vậy. Có đôi khi thầm giật cả mình vì gan dạ thời của mình. ta , đó là bản tính thực của , chỉ là gặp quá nhiều áp lực, dấu nó quá sâu. Bây giờ ta muốn giấu bản tính hồn nhiên đó của mình, ta muốn thoải mái làm chính mình.

      Người hầu bước đến ta chờ dưới phòng ăn, thay đồ, rửa mặt, chải đầu, bước ra khỏi phòng

      Vừa vào phòng, thấy , đôi mắt ta sáng lên, nhưng vẫn giữ nét bình thản.

      ta đứng dậy, kéo ghế mời ngồi, sau đó người hầu dọn thức ăn lên. bàn là những món ăn truyền thống của Nhật Bản có cơm, rong biển còn có món trứng chiên, súp miso và cả món cá nướng nữa.

      Đầy đủ dinh dưỡng cho buổi sáng, ban đầu khi đến nơi đây, vẫn quen với những món thức ăn này, nhưng dần dần thấy cũng đến nổi khó nuốt lắm. và cảm thấy ngon miệng nữa.

      ta hôm nay khá lạ, ta ăn, ta chỉ nhìn ăn. Khi ăn xong, ta hỏi câu:

      “Hôm nay em quyết định à?”

      gật đầu, rồi ta hỏi thêm:

      “Nếu có Huyền Thiên và Huyền Tú, liệu em có chấp nhận hay ?”

      Nếu câu hỏi này ta hỏi cách đây tuần, do dự trả lời là , có chết cũng , nhưng tại niềm tin của hơi bị lung lay.

      bình thường, có tim có máu, biết đau, biết và biết cả cảm động. Những tình cảm dành cho , chìu chuộng của với , những việc làm như luyện tập cho tính tự tin, đâu mù mà thấy hết tất cả những chuyện đó.

      Nhưng thấy là chuyện, còn chấp nhận ta lại là chuyện khác bởi vì ngoài ràng buộc về mặt đạo đức là ta là , ngoài ra hai .

      Điểm nào của cũng tốt, hậu đậu, vụng về, nhát gan, kiên nhẫn. Nhưng biết mình muốn gì, biết bản thân mình ai, cần ai. phải loại con đợi đến khi đụng đầu vào tường mới biết đường lùi lại. Những quan tâm lo lắng của cho , cảm thấy thực rất cảm động, nhưng giữa và hai , nhất định mình chỉ cần hai mà thôi.

      Khe khẽ lắc đầu:

      thể về chuyện thể xảy ra như thế. nay, người tôi chỉ có bọn họ, tôi thể .”

      Triệt Nhất đỏ ửng cả mắt, nhìn , bất chợt :

      “Nếu bọn họ biến mất sao?”

      Trong giọng ta có chút gì đó là lạ, kèm theo cả mùi sát khí, Huyền Ngọc nhạy cảm nhận ra ngay, tái nhợt cả mặt nhìn thẳng vào mắt , gằn từng tiếng:

      “Nếu dám chạm đến sợi lông tơ của bọn họ, suốt đời này, đừng mong tôi tha thứ cho . có họ, tôi cũng muốn sống.”

      ta giơ hai tay lên cao, giọng lại cợt nhả như trước.

      “Em đừng đa tâm quá như thế, nghĩ đến chuyện đó đâu, nếu muốn giết bọn họ bọn họ chết lâu rồi.”

      Sau đó làm ra vẻ đáng thương đưa mặt đến gần sát :

      “Em chỉ nghĩ đến bọn họ, chứ hề nghĩ đến sao?”

      đẩy mặt ta ra, nhưng bàn tay chạm vào gương mặt trơn bóng đó, bất chợt ta nắm lấy bàn tay của , áp vào má mình. Dùng đôi mắt thâm tình như có lửa nhìn :

      “Cát Ưu, chỉ muốn cả đời này, được ở cạnh bên em. muốn bất cứ thứ gì khác. Em , phải làm sao em mới có thể chấp nhận ? Dù điều kiện đó thay bằng cả tính mạng của , cũng cam lòng.”

      xoay mặt mình qua nơi khác, né tránh ánh mắt quá mức nóng bỏng của ta, rụt tay về, nhưng ta cho phép, còn đưa từng ngón tay lên môi hôn. Ngậm từng ngón tay thon mềm, mút nhè .

      giật bắn mình, giật phắt tay lại, xoay người sang nơi khác. thể trả lời câu hỏi của ta, ai bảo quá mức mềm yếu, ai bảo quá mức thiếu thốn tình cảm gia đình, nên thể nào từ chối khi nhận được quan tâm của người khác, dù biết, quan tâm đó, mình nên nhận. Nhưng dù sao chăng nữa, cũng thể thay thế được hai trong trái tim .

      Hai là xương, là máu ăn sâu vào tâm khảm của , bảo phản bội lại hai , thà rằng chết, chứ thể nào phụ hai được. quay sang, nhìn thẳng vào mắt ta, nhấn mạnh từng chữ:

      “Chuyện tình cảm thể miễn cưỡng, tôi chỉ mong , Đừng,Chạm, Vào, Hai, ấy, nếu tôi bao giờ tha thứ cho .”

      ta nhìn lâu, giấu nổi vẻ đau xót trong mắt ta, ta phản bác lại lời . Bởi vì ta biết hiểu, hiểu ta như ta hiểu .

      Lạ lùng đấy, giữa hai người tuy chẳng quen biết bao lâu, chỉ thời gian có hơn nửa năm, nhưng từng cử chỉ hành động của , đều nắm trong lòng bàn tay. cái chớp mắt, nụ cười của ta, biết đằng sau đó nó chứa điều gì. biết, ta khi ra những lời đó, trong lòng ta có dự tính muốn giết hai .

      Bất chợt rùng mình, nếu ta giết hai , phải làm sao? Chắc chắn có can đảm sống tiếp rồi, thế giới này, hai mang đến cho mái nhà, hai mang đến cho biết thế nào là thương .

      Dù trong tình của hai vẫn chưa được hoàn hảo lắm, nhưng mấy ai lại có thiếu sót? Mấy ai có thể hoàn hảo hết trong mắt của người mình .

      con bé mồ côi vụng về, được hai , đó là diễm phúc lớn nhất cuộc đời này của , mong mỏi gì hơn. Còn Triệt Nhất, tình cảm của ta, chỉ mong kiếp sau đền đáp.

      phải sợ luân thường đạo lí, điều đó có lẽ ban đầu có, nhưng trải qua việc chấp nhận hai , dường như hiểu ra rằng, tình cảm con người mới là thứ đáng quý trọng hơn.

      Huống chi, giữa và Triệt Nhất, có thể là hai người hoàn toàn xa lạ, chỉ là em mặt pháp lý. Ngoài ra, cảm thấy như người trai, nhưng chấp nhận để phụ bạc hai em nhà kia. xin lỗi, làm được. Hai em họ là người quan trọng nhất trong cuộc sống của .

      Thấy Huyền Ngọc tần ngần. Nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ cương quyết, Triệt Nhất biết mình thất bại, cười khổ:

      “Chỉ tư cách ở bên cạnh em, em cũng đồng ý sao, Huyền Ngọc? biết thể so với hai em họ. Nhưng chỉ mong được đứng bên cạnh em mà thôi.”

      Huyền Ngọc hơi sựng lại, rồi bước thẳng. thể hứa điều mà thể chắc chắn, cá tính độc chiếm của Huyền Thiên và Huyền Tú, hiểu hơn bất kì ai hết, nếu muốn ta ở bên cạnh , trừ khi hai em họ chết, chứ đời nào họ đồng ý.

      Nhìn bóng dáng Huyền Ngọc bước , Triệt Nhất đau khổ cúi đầu. Có lẽ Huyền Ngọc bao giờ biết được, vào sáng sớm hôm nay, ra lệnh cho thuộc hạ phong tỏa hết khách sạn của Huyền Thiên và Huyền Tú, chỉ muốn bọn họ biến mất ở thế gian này.

      Nhưng chỉ ánh mắt, câu của Huyền Ngọc mà mới vừa rồi thu hồi mệnh lệnh. biết , có thể nhìn thấu si tình và cương quyết trong đôi mắt của .

      Dù đau lòng, nhưng muốn hận , muốn chán ghét , dù thế gian này, tất cả mọi người đều chán ghét , cũng chỉ mong mình nhìn bằng đôi mắt khinh bỉ. Và điều sợ hơn hết, là khi hai người bọn họ mất , chắc chắn cũng sống nổi.

      hạ mình, hèn mọn van xin ở bên , nhưng vẫn thể cho . Nhưng điều này thể làm khó được đâu, vẫn mãi bám theo , cho đến tận cùng trời cuối đất.

      Huyền Ngọc đến trung tâm mua sắm, quả ngoài chú tài xế chở , thấy bất cứ bóng dáng tên vệ sĩ nào lảng vảng gần . Nhưng biết bọn họ cũng ở gần đâu đó, biết cách làm của Triệt Nhất, ta bao giờ mạo hiểm bỏ mình. Nhưng chỉ cần như thế là quá đủ rồi, cần thoáng gian riêng tư để chuyện với hai .

      Bước vội vào gian điện thoại, vừa định nhấc máy bóng đen từ đâu xuất , bịt lấy miệng , lôi vào gian phòng trống gần đó.

      ú ớ vùng vẫy, đá đạp lung tung, nhưng ngửi thấy mùi hương người người đó, biết ngay là Huyền Thiên, chỉ có , chỉ có mùi hương độc hữu của ánh mặt trời, và của gió này. bỗng dưng cảm thấy an tâm , vùng vẫy nữa.

      Thậm chí xoay người, vùi mặt vào lồng ngực mà nhớ nhung mấy hôm nay. xa cũng gần tháng, tính từ hôm đám cưới đến giờ. vòng tay qua ôm lấy thắt lưng thon nhưng rắn chắc của , nước mắt tuôn rơi. thầm:

      “Thiên, Thiên....”

      Nghe tiếng gọi tha thiết này của , dẫn có giận như xé cả ruột gan bỗng chốc như bong bóng bị xì hết hơi, nổi giận dữ tan thành mây khói, chỉ có nổi nhớ nhung vô hạn dâng tràn lên người .

      vùi đầu vào hõm cổ của , tham lam ngửi lấy mùi hương quen thuộc ngọt ngào mà cả tháng nay ăn ngủ yên. ra có mất công ty hay các quan tâm, nhưng công ty Greet là công ty chủ của cả gia tộc, dù bây giờ nó rơi vào tay hai , nhưng nó cũng góp phần quyết định hết vận mệnh kinh doanh của gia tộc, qua cơn bão lớn vừa rồi, mới cháy nhà ra mặt được những con chuột núp trong bóng tối để hưởng lợi còn bán đứng công ty. thể làm ngơ bỏ liều được, nên thanh lí môn hộ xong xuôi. Xong mới phải mất thời gian chỉnh sửa cải tạo lại nội bộ, đến khi về báo Huyền Ngọc biến mất, cảm thấy đất trời như đảo lộn.

      Nay được ôm trong vòng tay của mình, mới cảm thấy mình như được sống lại, cảm thấy máu mình được chảy trong mạch đập, cảm thấy hơi thở mới quay lại với mình. Lúc nghe Huyền Ngọc mất tích, thể kiềm nổi đánh Huyền Tú hết đấm, dù biết em trai mình đau khổ cũng thua gì mình.

      Trong cơn hoảng loạn vừa rồi, nó cũng tốt hơn gì , lo thu mua, nó lo đánh giá bảng thị trường. xử lí nội bộ công ty bên Mỹ, nó cũng lo thanh lí môn hộ phía Đài Loan, còn gặp đối tác, nên sơ suất là lẽ tất nhiên, thể hoàn toàn trách nó được.

      Nhưng cơn tức và hoảng loạn làm mất lí trí ra tay với người em sinh đôi của mình. Điều mà từ trước đến nay chưa bao giờ có.

      Dụi đầu vào cổ , bất chợt thấy cổ mình ươn ướt, đến khi bật dậy thấy gương mặt của bảo bối ướt đẫm như mưa đóa hoa lê. Xinh đẹp và đau lòng đến mức gần như thể thở nổi.

      ôm vào lòng, dùng môi lưỡi lau hết những giọt nước mắt mặt , ngăn cản tiếng nức nở của bằng đôi môi của mình.

      Nụ hôn đến quấn quýt si mê, như có thời gian, như bọn họ chỉ vừa buông ra, tất cả biến mất, sụp đổ hết. Họ hôn nhau, môi lưỡi quấn quýt còn chưa đủ, răng của họ va vào nhau, bàn tay tham lam cuốn quýt chạm vào nhau. Như chỉ có thế mới có thể cảm nhận được tồn tại của đối phương.

      Lúc này lý trí biến mất, chỉ còn lại nhớ nhung và khao khát, họ cuống quýt cởi bỏ quần áo của nhau, trong căn phòng , Huyền Ngọc nức nở để Huyền Thiên cúi đầu hôn lần xuống cổ, vội vã kéo chiếc áo của xuống, kéo lớp áo lót bằng ren. Vùi đầu vào bầu ngực sữa thơm lừng trước mặt.

      Ngửi thấy mùi hương của , gần như phát điên, điên cuồng liếm mút, thậm chí dùng răng cắn nhè , có đôi khi quá hăng hái làm đau. Nhưng Huyền Ngọc quan tâm gì nữa cả, tham lam xoa nắn lưng qua lớp áo sơ mi, điên cuồng kéo áo sơ mi ra khỏi chiếc quần tây, muốn được chạm vào , cảm nhận .

      Nổi khao khát làm như muốn phát điên, cần chạm vào , cần chạm vào lớp da cứng rắn đầy sức mạnh đó.

      thể chờ đợi nổi nữa, Huyền Thiên vén váy lên; Tách chân ra, kéo quần lót xuống, nhấn mạnh vào.

      Trơn tru, dễ dàng thẳng vào nơi sâu thẳm nhất của . Huyền Ngọc bật lên tiếng nức nở, nhưng vội cắn vào bờ vai của đến kiềm lại.

      biết bọn vệ sĩ vẫn còn lảng vảng quanh đây, khi khuất khỏi tầm mắt của bọn họ, bọn họ giờ chắc chắn nháo nhào tìm kiếm .

      Nhưng bây giờ quan tâm, quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa. Điều làm quan tâm nay là vật nam tính của mãnh liệt ra ra vào vào bên trong , dùng hết sức nhấn mạn vào , như muốn đem hòa tan thành thể xác, bao giờ chia lìa nữa.

      Rất nhanh, lên đỉnh, co giật thỏa mãn khi cơn sóng triều ập đến làm gần như muốn thét lên. Nhưng ngay sau đó cắn lấy bờ vai đến rướm máu. cũng thể chịu đựng nổi cơn sướng khoái khi từ hoa huyệt của bởi vì lên đỉnh mà co rút mạnh mẽ, thêm cơn đau tê dại từ đầu vai làm thể thể kiềm chế phun ào ạt vào thân thể của .
      atulaasari thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      Chương 56.


      Cao trào qua , Huyền Thiên bế Huyền Ngọc mệt lả cả người nhưng nét mặt vô cùng thõa mãn vào lòng, nghe thầm hỏi:



      “Thiên, Huyền Tú đâu?”



      “Tú ở gần đây, Tú canh gác cho bọn bảo vệ xông vào. Theo về nước nhé, Huyền Ngọc”



      Theo về? Vâng, vâng, rất muốn theo về, có xa nhau mới biết thời gian bên cạnh các đáng quý biết bao nhiêu. biết sai lầm rồi, nên sang đây, muốn sang đây ngoài việc cứu công ty của hai , còn có tham vọng là muốn tìm lại mái ấm gia đình mà bấy lâu nay hằng mong ước.



      Nhưng khi đến đây rồi, mới phát gia đình của , phải ở đâu khác, mà chính là nơi vừa bỏ . Lúc ấy, có xung động quay về ngay lập tức. Nhưng thể, bởi vì Triệt Nhất canh chừng từng bước . Làm có cơ hội xoay mình.nay hai đến, có thể giao hết gánh nặng lên vai hai , hỏi:



      “Hai đưa em về, các có gặp nguy hiểm gì ?”



      Huyền Ngọc vô cùng lo lắng, tuy rành lắm về thế lực ở nơi đây. Nhưng những ngày qua sống gần gũi với Triệt Nhất, cũng hiểu ta phải là người cợt nhả, như vẻ bề ngoài của mình,



      Khi xử lí công việc ta trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, lần này hai muốn đưa phải là chuyện dễ dàng.



      Huyền Thiên lạnh giọng:



      “Dù đánh đổi bất cứ giá nào, cũng đưa em .”



      Lúc này bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa, giọng Huyền Tú sốt ruột vang lên:



      “Thiên, đưa ngọc nhi ra ngoài , xe đợi sẵn.”



      Nghe thấy là tiếng của Huyền Tú, Huyền Ngọc hầu như kịp suy nghĩ chạy ào đến mở bật cửa phòng ra, Huyền Tú đứng đó, vẫn dáng vẻ thư sinh hiền lành, như ng mặt xanh xao, có vẻ mỏi mệt hằn đầy lên đôi mắt.



      Nước mắt tuôn rơi, nhào vào lòng , dụi đầu vào lồng ngực của , khóc nức nở:



      “Tú, Tú...”



      Huyền Tú run tay vuốt ve mái tóc của . Bảo bối của , rốt cuộc trở về bên cạnh rồi. hôn lên tóc , mặt mũi , và... dám hôn lên môi , vì rất sợ mình dừng lại được.



      Xe chờ sẵn bên dưới, máy bay cũng chuẩn bị sẵn ở sân bay, phải nhanh chóng khởi hành để kịp. Nếu Triệt Nhất đến, cả bọn họ có mọc cánh cũng khó bay. Hôm nay vất vả lắm, mới xuyên qua được đám bảo vệ vào nơi này. Bọn chúng quỷ quyệt , mua sắm, chứ thực ra phong tỏa hết đường ra lối vào nơi đây, chỉ còn mỗi hầm ngầm, mà các may mắn biết được khi người công nhân có tham dự trong thiết kế căn nhà này báo cho biết.



      tin chắc con đường này ngay cả Triệt Nhất cũng hề biết.



      Cả ba người lặng lẽ xuống tầng hầm, dọc theo con đường tối đen đó, Huyền Ngọc sợ hãi bám chặt lấy hai . Huyền Tú thấy thế khom lưng xuống cõng , nằm tấm lưng vững chãi của , bỗng dưng thấy mình an tâm lạ.



      Hạnh phúc là ở đây, mà mình còn tìm ở chỗ xa xôi nào nữa chứ?



      Trước mắt dần sáng lên, cả ba ra khỏi căn đường hầm bên ngoài có mấy chiếc xe chờ sẵn, cả ba người vội vã lên xe. Huyền Tú ngồi phía sau ôm chặt lấy ngọc nhi, Huyền Thiên rút súng ra ngồi ghế trước. biết chẳng bao lâu nữa. Sơn Bản Triệt Nhất đuổi theo.



      Quả nhiên. Xe vừa chạy được đoạn đường, phía sau lưng xất ba chiếc xe lạ, những chiếc xe đó hề nổ súng bắn vào xe các , mà chỉ tăng tốc chặn hết đường của những chiếc xe bảo vệ chung quanh. Chiếc xe màu xám bạc chạy vượt lên phía trước đua với chiếc xe của .



      tài xế có vẻ hoang mang trước tấn công quá mức dữ dội của chiếc xe màu xám bạc, cùng những cú xoay tròn rất ngoạn mục,mà mục đích chỉ là bắt buộc chiếc xe dừng lại. Huyền Thiên vội vã vươn người qua điều khiển tay lái, người tài xế nhanh chóng bật ghế ngã ra phía sau, lộn vòng an toàn ngồi bên cạnh Huyền Tú và Huyền Ngọc, sau đó chuyển lên ghế phụ, còn Huyền Thiên chuyển người qua cầm tay lái, tăng tốc, cho chiếc xe màu xám bạc qua mặt xe , những chiếc xe ngược chiều chạy vun vút qua mặt bọn họ.



      Chiếc xe kia tuy cố gắng vượt lên những cũng làm gì quá mức nguy hiểm, Huyền Thiên biết người ngồi bên xe kia nhất định là Triệt Nhất. Bởi vì nên mới cố kị dám làm ra những động tác nguy hiểm sợ ảnh hưởng đến Huyền Ngọc trong xe. Nếu ngay khúc của vừa rồi, chỉ cần nổ súng bắn vào bánh xe, hoặc chạy lấn nhanh hơn chút các rơi thẳng xuống vực mất mạng rồi.



      Nhưng lúc này sắc mặt của Huyền Ngọc chẳng khác gì tờ giấy trắng nhợt nhạt. Run như cầy sấy ngã hẳn vào lòng Huyền Tú, Huyền Tú ngừng hôn lên môi , tóc , thầm trấn an .



      Bất chợt từ phía trước chiếc xe chạy ngược chiều suýt đâm vào bọn họ, Huyền Thiên thắng két lại, chiếc xe Audi A8 xoay vòng tròn đường cao tốc, rồi dừng hẳn, hai chiếc xe chạy ngược chiều cũng bị va ở phần đầu, hình như tài xế bị đập đầu vào tay lái sớm bất tỉnh. Chiếc còn lại cũng bốc khói ngun ngút.



      Nhưng lúc này chẳng ai quan tâm đến những chiếc xe đó ra sao, điều đáng quan tâm là chiếc xe màu bạc thuận lợi xông lên, kết hợp với chiếc xe kia chặn ngang đường của xe bọn họ.



      Lúc này, Triệt Nhất xuống khỏi xe, tay thanh súng lục chỉa thẳng vào đối phương, mà Huyền Thiên cũng cầm súng chỉa thẳng vào người ta.



      Huyền Ngọc xe được Huyền Tú ôm chặt, ngừng run rẩy. muốn phát nôn, nhìn tình cảnh thời làm thể kiềm chế nổi. nghe hai người bọn họ với nhau.



      Huyền Thiên: “Huyền Ngọc là của chúng tôi, dù có mang ấy về, ấy cũng tìm đến chúng tôi, đừng chơi trò trẻ con nữa.”



      Triệt Nhất cười ngạo mạn:



      “Trẻ con? Ha ha ha, các người ngu ngốc hay biết, chỉ cần các người biến mất Huyền Ngọc vĩnh viễn thuộc về tôi, tôi tin tôi làm ấy động lòng,” xong lên cò súng, nhìn thẳng vào mắt Huyền Thiên, sát khí lên đôi mắt đỏ đầy những tơ máu của ta.



      Lúc này nghe đến đây, Huyền Ngọc chẳng thể nào giữ nổi bình tĩnh nữa, vùng khỏi tay Huyền Tú, chạy nhanh đến chắn trước mặt Huyền Thiên, khóc ướt cả mặt nhìn ta:



      “Nếu thể buông tay, vậy hãy bắn cả em , hai.”



      kêu tiếng hai làm Triệt Nhất giật bắn cả người, từ trước đến nay chỉ gọi bằng những tôn xưng ‘ngài’ xa lạ, hoặc lúc giận dữ lôi cả tên lẫn họ của ra mà mắng.



      Nay tiếng hai này, làm chấn động cả tâm hồn , như thế có nghĩa là.... Huyền Ngọc chấp nhận ?



      vừa mừng vừa sợ trong đôi mắt đấy tơ máu thoáng lên chút nhu tình, lắp bắp :



      “Cát Ưu về với , tìm em rất cực khổ, bao nhiêu năm nay chỉ có thể lẳng lặng đưa mắt nhìn theo em, nhìn thấy em đau khổ mà thể giúp gì được em, đau còn hơn cả bản thân em khi thấy từng giọt nước mắt em rơi. hận mình lúc ấy quá mức yếu đuối thể bảo vệ cho em. Khi em hạnh phúc lại hận sao mình là người được mang hạnh phúc đến cho em. Cát Ưu về với , em muốn bất cứ thứ gì, dù là sao trời cũng mang xuống cho em, Cát Ưu....”



      Huyền Ngọc lắc lắc đầu, nước mắt rơi như mưa, :



      “Cuộc đời này của em có hai ấy là em đủ để mãn nguyện rồi, em dám mong gì hơn, người ta thường bảo con người tham lam quá bị trời trừng phạt. Với em, được như thế này đủ hạnh phúc lắm rồi, hãy để cho em cùng các ấy.”



      Huyền Thiên đau xót đưa mắt nhìn bé bảo bối của ,trong giọng của , nét mặt của , thậm chí nước mắt của . thoáng thấy có nao núng. Chỉ trong vòng nửa tháng qua phát sinh chuyện gì khiến cho bé của thay đổi như thế này? Tên kia làm gì với , để cho khóc đến thảm thương như thế? hận mình thể dùng súng bắn chết tên kia, bởi vì nếu làm như thế, biết chắc Huyền Ngọc hận suốt đời.

       Các nàng đừng quên click quảng cáo dưới phần comment ủng hộ web nha

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 56
      Edit: Quảng Hằng

      cho cùng, tên kia chỉ là trong hai người thân còn lại duy nhất đời này của . Và hiểu mong mỏi có người thân hơn ai hết, dù các có cố gắng đến đâu cũng thể lấp đầy khỏang trống thâm tình đó của .
      Nhưng điều cần hơn, lựa chọn các phải sao? Chỉ cần bao nhiều đó đủ rồi. Bởi vì nếu lựa chọn tên đó, hai cũng thể làm gì khác được.
      Triệt Nhất suy sụp buông súng xuống, ngay sau đó gần như nhắm thẳng vào trái tim của mình, mắt sáng quắc lên cách cương quyết:
      “Cát Ưu, nếu em nhất quyết theo bọn họ hôm nay, bản thân cũng muốn trở về căn nhà đó lần nữa, lạnh lẽo lắm. Bao nhiêu năm nay chịu lạnh lẽo đó đủ lắm rồi. thể nào sống ở nơi đó mà thiếu em phút giây nào nữa. Nếu em muốn , em cứ .”
      Huyền Ngọc thảng thốt mở to mắt, nước mắt khóc đến sắp cạn cả rồi, nhìn Triệt Nhất cho đạn lên nòng, dùng súng chỉa thẳng vào trái tim của mình. Mắt cương quyết nhìn thẳng vào chờ đợi đáp án của .
      biết, chỉ cần xoay người rời , khẩu súng đó, ngay lập tức lấy mạng của . nức nở:
      “Đáng sao? Em đáng sao? Em đáng để các hy sinh hết lòng vì em như vậy sao?”
      Huyền Thiên bước đến ôm vào lòng, khẽ thầm với :
      “Đáng, em đáng để bọn đánh đổi mọi thứ, bởi vì em đối với bọn là báu vật vô giá nhất đời này.”
      Huyền Tú đứng ở bên, nhìn chằm chằm vào tên kia, tập trung trước nay chưa từng có, súng lên đạn sẵn, chỉ cần tên kia hơi cử động, bắn gãy tay , để thể tự kết kiễu đời mình. muốn Huyền Ngọc nhà phải khổ, muốn nước mắt rơi từ đây đến cuối cuộc đời.
      Triệt Nhất ngoài là thân tình, còn có thứ gì đó giữa bọn họ mà biết thể nào cắt rời được.
      Huyền Ngọc nức nở, xoay người biết tính ra sao, nhưng cú xay người của làm cho Triệt Nhất hiểu lầm, ngỡ chọn lựa. m thầm cười chua xót, nhắm mắt lại, khẽ bóp cò.
      Huyền Tú chuẩn bị sẵn sàng, khi Triệt Nhất vừa hơi động ngón tay, lập tức nhanh hơn trong phần nghìn của giây, súng của nhanh chóng nhả đạn, ngón tay của Triệt Nhất chưa kịp kéo cò bị đánh bật ra ngoài, khẩu súng rơi mặt đất. Mát chảy ngừng.
      Đáng ra với tài bắn súng của , dư sức đánh bật khẩu súng kia ra khỏi tay của Triệt Nhất mà gây chút tổn thương nào. Nhưng dám dùng thứ đó để uy hiếp bảo bối của , cho ta giáo huấn là được mà.
      Tài bắn súng của và Huyền Thiên được tôi luyện từ , nên hầu như chuẩn đến mức bách phát bách trúng, nhất là khi Triệt Nhất hề để ý đến diện của , càng dễ dàng có cơ hội ra tay hơn.
      Bất chợt, tiếng súng nổ lên Huyền Ngọc sửng sốt kinh hoàng xoay người nhìn lại thấy Triệt Nhất quỳ gối bên vũng máu, khẩu súng của ta nằm lăn lóc bên cạnh. thét lên, định chạy đến bên cạnh ta. Nhưng ngay giờ phút hoảng loạn này trong hai chiếc xe xảy ra tai nạn kia bất ngờ chạy vọt đến, chiếc chắn ngang tầm nhìn của hai em, chiếc xông đến kéo Huyền Ngọc lên xe. Sau đó khi mọi người trở tay kịp phóng vọt , Huyền Thiên cùng Huyền Tú vội vã bỏ mặc Triệt Nhất quỵ ở đó phóng lên xe chạy đuổi theo, Triệt Nhất vừa qua cơn bối rối cũng lên xe đuổi theo.
      Tay phải bị thương, thể sử dụng được, ta cắn răng xé góc áo sơ mi, nghiến răng buộc chặt lại. Cùng may viên đạn chỉ xuyên qua lớp thịt chứ chạm vào xương tuy tai thể sử dụng được, nhưng chưa đến nổi ngất .
      ta vội vã khởi động xem đuổi theo chiếc xe chạy đằng trước mặt.
      Tay nghề của tay lái xe kia quả là siêu hạng, chỉ trong lòng qua vào khúc quanh co, biến mất khỏi tầm mắt của hai , vả lại thông thuộc địa hình bên này lắm, nên hai mất dấu tên bắt cóc đó.
      Lúc này xe của Triệt Nhất vừa chạy tới phát thấy bóng dáng, cả ba người điên cuồng xuống xe. Triệt Nhất gọi điện thoại cho tất cả người ở bang phái phong tỏa tòan bộ khu vực này, và truy tìm số xe mới vừa rồi.
      đầy nữa tiếng sau, đa có tin tức truyền về báo cáo, rằng trong hai chiếc xe đó đậu ở chỗ gần bãi biển. Cả ba người điên cuồng chạy đến chỉ thấy chiếc xe chơ vơ còn người biết đâu mất.
      Huyền Thiên, Huyền Tú và cả Triệt Nhất tận dụng hết tất cả các mối quan hệ tra xét chung quanh phạm vi 200 km gần đó, nhưng chỉ uổng công vô ích, Huyền Ngọc như bốc hơi khỏi mặt đất.
      atulaasari thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :