1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Oan Trái (Cấm Luyến) - Thanh Vân Bạch Thiên

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      Chương 51

       Edit: QUẢNG HẰNG
      Nhưng nếu đến đó, người ta lợi dụng để bắt cóc sao?



      Nghĩ nghĩ, rồi lại quyết định, mình đổi địa điểm đông người, thêm nữa mang theo nhiều bảo vệ, tin rằng mình đủ khả năng chạy thoát nếu bên kia có ý đồ gì xấu.



      Thầm quyết định, lấy theo chai thuốc hơi cay bỏ vào túi xách để phòng thân, mang theo con dao gọt trái cây , dám làm tổn thương ai, nhưng nếu người muốn bắt để uy hiếp hai , cần thiết phải khách khí.



      (Lời của tác giả: Mừng quá, Huyền Ngọc lớn rồi, biết phòng thân rồi.)



      đến nơi ước hẹn.



      Ngồi chờ ông lão râu tóc trắng xóa, mặc u phục màu nhạt sang trọng, quay lưng về phía , nghiêng người bước vào, vừa định lên tiếng chaò hỏi ông ta ngẩng đầu lên, kinh ngạc há hốc mồm:



      “Là ông?”



      Là ông lão gặp trong tung tâm mua sắm kia, chẳng lẽ ông ta lại là.......



      Gương mặt già nua những vẫn vô cùng tuấn của ông ngẩng đầu nhìn , khẽ gật đầu, ông vươn tay làm tư thế mời :



      “Cháu ngồi .”



      khép nép ngồi xuống, nhưng mắt vẫn canh chừng ông từng chút .”



      Sau vài câu hỏi xã giao, những câu chuyện trò thân mật, làm giảm bợt đề phòng trong , ông lên tiếng hỏi:



      “Con có muốn nghe chuyện xưa ?”



      Huyền Ngọc đưa mắt nhìn ông, hiểu sao ông lại muốn kể chuyện với mình, gật đầu , ông bắt đầu lên tiếng :



      “Ngày xưa, ông cố của gia tộc Sơn Bản trong lần đánh trận bị thương, té xuống núi, được vị vu sư (phù thủy) cứu giúp, trong quá trình dưỡng thương, ông quên hết chuyện trước kia ở nhà, ở nơi đó yên tâm dưỡng bệnh và sinh sống cách vui vẻ. Dần dần, ông và nữ vu sư đó nhau, dù người trong tộc phản đối người trong tộc kết hôn với người ngoại tộc, nhưng vị vu sư đó vượt qua những lời chỉ trích phản đối để đến với ông, hai người kết hôn và mang thai, bị người trong tộc đuổi ra khỏi tộc vì vi phạm tộc quy. vẫn vui vẻ theo người thanh niên Nhật đó đến vùng đất bên ngoài sinh sông, cuộc sống hạnh phúc đơn sơ.



      Đến ngày, ta vì săn bắt con thú mà té ngã xuống sơn động đầu ta chấn thương nặng, ngất xỉu hôn mê. Khi tỉnh lại ta lại nhớ hết những chuyện trước kia, rằng mình là tướng quân của Nhật Bản có vợ đẹp, có con ngoan chờ ở nhà, ta kể hết với mong hiểu và tha thứ. Tình của người dân tộc rất cố chấp mù quáng cương quyết chịu chấp nhận cảnh chung chồng, khóc hết nước mắt van xin ở lại với , nhưng thể bỏ trách nhiệm, thể bỏ cuộc sống văn minh sống nơi núi rừng hoang dã. Nên bỏ về với gia đình.



      Nếu chuyện chỉ dừng ở đó, chắc cũng xảy ra chuyện gì, đáng tiếc lòng tham con người vô đáy, ông ta thể quên người phụ nữ dị tộc kia, thường quay lại kiếm bà, nhưng bà chết sống chịu theo, đến ngày ông cố chấp bắt cóc con trai của bà, ý muốn bà theo khuôn phép, vì thương con quay về với mình. Nhưng ông ngờ bà những , bà hết mực khóc lóc năn nỉ ông trả con lại cho bà. Nhưng ông quyết tâm dấu đứa bé , đến ngày đứng giữa trời mưa gió bão bùng bà bật khóc mắng thẳng vào người bạc tình vô nghĩa, còn nghiến răng nguyền rủa người đàn ông mà mình hết mực thương , mình vì người đó bị đuổi ra khỏi tộc, nay lại chẳng còn gì kể cả đứa con, bà nguyền rủa cả dòng họ Sơn Bản đời đời em lấy nhau, loạn luân đến khi huyết thống thể sinh sôi ra người Sơn Bản nữa lời nguyền mới chấm dứt.



      Bà vừa nguyền rủa xong, cũng tự nhảy xuống vực quyên sinh, để hoàn thành lời nguyền đó.



      vậy từ đó về sau, mỗi thế hệ của gia tộc Sơn Bản đều có em yếu thương nhau, nhưng thể đến được với nhau vì danh dự, vì luân thường đạo lí, đến đời ông, hai chị em thương nhau, nhưng ông là con , trách nhiệm của ông nặng nề nên ông nhẫn tâm đưa người chị mà mình nhất gả ra ngoài, tự ông cũng cưới vợ, nhưng người vợ ông , chờ mòn mỏi héo mòn đến chết trong bệnh viện mà ông vẫn chưa để mắt đến chỉ lao theo nhưng cuộc kinh doanh, làm ăn, đàm phán để quên nổi đau lòng. Điều đó dẫn đến bi kịch của hai đứa con ông, nhau, phạm vào luân thường đạo lí, ông tàn nhẫn chia cắt, và bây giờ, ông chỉ còn lại mình. Những người thân của ông đồng loạt bỏ ông ra , chỉ bởi vì cá tính độc đoán của ông.”



      Huyền Ngọc nghe ông kể xong có chút ngẩn người, biết ông là kể về số phận của gia tọc ông, về cha và mẹ , sau đó lại nghe ông tiếp:



      “Đó là câu chuyện kể về gia tộc ta, và của cha mẹ con. Nay trai con muốn con quay về Nhật Bản, ông cũng mong như thế, nhưng chướng ngại vật trước mắt, với cá tính của con, nó từ bất cứ thủ đoạn nào để loại trừ đâu. Số phận của hai em Huyền Thiên và Huyền Tú kia nằm trong tay con, ông đồng ý hai đứa nó có chết cũng muốn bảo vệ con, nhưng có đáng ? Con chỉ theo ông về Nhật Bản để nhận tổ quy tông, chứ ông đâu cấm đoán các con. Chỉ thời gian thôi, rồi con vẫn có thể về bên cạnh họ mà, cố chấp với nhau làm gì để đau khổ cả đôi bên.”



      Ông , giọng ông trầm trấm ấm áp, đôi mắt đầy từ ái nhìn .



      Có lẽ, khát khao gia đình quá lâu, nên trong phút chốc như bị hoa mắt, gần như muốn gật đầu, nhưng giây chợt tỉnh, thể tin người lạ, với ông cũng vẫn chỉ là người lạ, tâm tính đề phòng từ thuở còn thơ theo đến tận giờ khiến thể sinh lòng nghi ngờ trước lòng tốt của ông.



      Nhưng tình cảm kêu gào , bởi vì quá mong mỏi nhìn xem nơi mẹ sinh ra và lớn lên, cũng muốn cất tiếng gọi người ở trước mặt tiếng ông, nhưng thể nào tin tưởng ông được.



      Cón cáo già trong chốn thương trường như ông làm sao nhìn thấy dao động trong lòng bé ngây thơ này, ông khẽ lắc đầu thở dài:



      “Tin ông, cháu cũng đâu bị thiệt thòi gì, nhưng ít ra cứu được hai em đó. Vả lại, cháu là người lớn, với thế lực của hai em họ, chẳng lẽ ta có thể giam giữ cháu được sao? Chỉ cần theo ông về Nhật Bản thời gian, khi em họ đến rước, ông cho con theo họ về, nhưng theo cách danh chính ngôn thuận chứ lập lờ như nay, cháu của Sơn Bản Vũ ta sao có thể ủy khuất như thế này được.”



      Có lẽ là bị bệnh, hoặc có lẽ là mong mỏi tình thâm đến mờ cả mắt, mong mỏi có người nhà hiểu được ủy khuất của , nỗi đau khỗ nhẫn mà phải chịu đựng vuốt ve tóc , rằng, sao, có ông, mọi chuyện ổn thôi.



      Hai đối với rất tốt, tốt lắm , tốt đến mức có gì để hình dung, nhưng phân biệt ràng rằng, hai là người , chứ phải người thân thuộc, con bé mồ côi, suốt ngày đối diện với 4 bức tường, mẹ phải bôn ba khổ cực đến tận khuya mới về vì cuộc sống của hai mẹ con. Khi mẹ chết , được vào nhà Hắc Huyền, lo ăn lo mặc, những những ánh mắt xì xầm bàn tán, những trò trêu đùa ác ý nhắm thẳng vào con bé rụt rè như .



      Đau đó, nhưng đâu dám khóc, uất ức đó, nhưng sao dám lên tiếng than thở với ai. Nay có người hiểu hết uất ức của , làm chỗ dựa cho sau này. mái nhà, mái gia đình, biết được nơi mà cha mẹ sinh ra và lớn lên. .....



      Rất nhiều, rất nhiều ý tưởng bay đến trong đầu , có lẽ bệnh nặng lắm, hay phát điên, bởi vì nhận thấy mình gật đầu, và miệng mình vô thức :



      “Con đồng ý.”



      Ông gật đầu hài lòng,



      “Vậy con theo ông , ông đảm bảo chỉ trong hai ngày nữa, mọi chuyện êm đẹp như cũ, con để lại tin tức bảo con đến Nhật Bản, bọ họ cứ đến tìm con, ông chờ tiếp đón bọn họ.”



      atulaasari thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      Chương 52


      Hai ngày sau, thực giới chứng khoán có biến động lớn, tập đoàn Greet lớn nhất ở Mỹ mấy ngày trước đây chìm trong u ám, gần như có tin đồn phá sản, đột ngột khởi tử hồi sinh, ngừng nhảy vọt bảng điểm của phố Wall, công ty Lôi Vũ cũng theo đó, mà điểm cao vượt mức, nhận được tin tức, Huyền Ngọc mừng muốn rơi nước mắt, lúc này hoàn toàn tin tưởng ông, rằng ông dối . lúc này đến sân bay, theo ông và tên Sơn Bản đáng ghét đó về nước Nhật. Đất nước xa xôi đó, nơi mà ba mẹ từng sinh ra và lớn lên, nay đặt chân đến đó, cũng coi như bước đến gần hơn với cha mẹ của mình.



      Phi cơ bay lên xa xa, từng làn mây trắng lướt qua cửa sổ, nhìn những áng mây lập lờ đó, bất chợt Huyền Ngọc cảm thấy mệt mỏi vô cùng nhắm mắt lại ngủ. Trong cơn mơ màng, nhận thấy có vòng tay ấm áp choàng qua vai , kéo vào lòng, hôn lên trán .



      Ai thế? Huyền Ngọc mơ mơ màng màng suy nghĩ, nhưng có cách nào mở mắt lên, ai hôn ? Mùi hương này, lạ, giống như mùi hương của hai , đây là mùi của hỗn hợp nhựa thông và gió núi, mang theo hơi thở thơm mát lạ thường, vòng tay ấy, ấm áp và ôn nhu. Lại có tiếng thầm khe khẽ bên tai .



      “Bảo bối ngoan, hãy ngủ , bao giờ để em rời xa nữa.”



      Lúc này, Huyền Tú vẫn chưa hay biết gì về việc Huyền Ngọc theo Sơn Bản Triệt Nhất về Nhật Bản.



      đấu tranh giành giật ngừng từng thời cơ để chờ cơ hội cải tử hồi sinh cho cổ phiếu ngày càng xuống.



      Cơ hội vừa đến, chụp ngay, đầu tiên phong tỏa thị trường tiền tệ của cổ phiếu tập đoàn Greet, ngay sau đó khi giá sụt đến mức thấp nhất thu hết vào toàn bộ. Thị trường còn cổ phiếu nữa, đánh cú quyết định, và thành công.



      Lúc này tập đoàn Greet còn thuộc về cổ phần nữa mà nắm trong tay hơn 70% cổ phiếu qua cú lội ngược dòng vừa rồi.



      dám ngủ quên trong chiến thắng, dùng hết tuần lễ để củng cố lại nội bộ và thị trường của tập đoàn, sau đó sắp xếp lại hết công việc mới gọi điện về nhà.



      Huyền Tú cũng phờ phạc cả người, nhận điện thoại như có sức sống, nhưng khi nghe Huyền Thiên hỏi về Huyền Ngọc bật người dậy, định tìm .....



      “Em cái gì?”



      Giọng Huyền Thiên phát ra từ trong máy gần như chấn động đầu óc mờ mịt vì thiếu ngủ của Huyền Tú, còn cách đại dương xa xôi mà như ở cạnh bên người vậy.



      Huyền Thiên tức đến muốn bốc khói rồi, bảo Huyền Tú canh chừng bé con, những ngày gần đây giữ ở công ty đừng cho đến trường thế mà nay lại biết bé ở đâu.



      gọi điện về nhà, dì quản gia cũng ấp úng biết Huyền Ngọc, vì cứ ngở Huyền Ngọc ở công ty với cậu chủ Huyền Tú, lúc này cơn giận của Huyền Thiên lên đến đỉnh điểm cộng thêm với việc thiếu ngủ hơn mười ngày nay gần như làm phát điên.



      vội vã lên phi cơ bay về nước.



      Hơn mười giờ đồng hồ bay từ Mỹ về Đài Loan, gần như chợp mắt nổi.



      Xuống phi trường Huyền Tú đợi sẵn, gương mặt nghiêm trong khác thường, xẵng giọng:



      “Bảo bối đâu?”



      Huyền Tú lắc đầu :



      “Nghe báo lại Huyền Ngọc qua mặt năm bảo vệ lên xe với Sơn Bản Triệt Nhất, và bay sang Nhật rồi.”



      Huyền Thiên lúc này kiềm nổi nữa, vung cú đấm mạnh vào mặt Huyền Tú, gầm thét:



      “Đây là lần thứ hai em làm mất bảo bối, rất chán ghét mình khi quá tin tưởng giao bảo bối cho em. Đáng ra nên biết con người em là đáng tin như thế.”



      xong, phất tay thẳng, bỏ lại Huyền Tú đứng ngơ ngác nơi đó.



      Đây là lần đầu tiên hai em đánh nhau, hai mươi bốn năm qua, các chưa bao giờ cãi nhau vì bất cứ chuyện gì, lần đầu tiên thấy Huyền Thiên nổi giận với mình. Và cũng lần đầu tiên thống hận bản thân quá sơ suất đánh mất bảo bối lần nữa.



      cú đấm của Huyền Thiên thấm vào đâu, đáng ra nên để bản thân đâm đầu chết cho rồi......



      Vừa nghĩ, vừa chạy theo ông trai có gương mặt giống mình như đúc.



      Hai em về nhà, sắp xếp lại công ty, vì mới qua cơn giông tố nên thể bỏ ngang mà .



      Lần này Huyền Tú cũng thể nào ngồi yên ở tại chỗ được nữa, cùng Huyền Thiên đáp máy bay sang Nhật.



      Lúc này Huyền Ngọc vẫn biết gì về hai em gần như lục tung cả nước Nhật để tìm tung tích của , khi tìm được nhà của dòng họ Sơn Bản bị đám bảo vệ đeo kính đem, mặc u phục đen ngăn cản tử ngoài cửa.



      Chỉ có thể yên lặng về, nghĩ cách khác.



      Lúc này Huyền Ngọc vẫn còn say ngủ vì chuyến bay dài, khi thức dậy thấy bên cạnh mình có hai hầu đứng chờ sẵn, Huyền Ngọc vừa thức, hầu đầu tiên bưng nước rửa tay lên cho , vốn quen với phục vụ như thế này, Huyền Ngọc hơi lúng túng:



      “Các chị cứ để đó, tự em làm...”



      Hai hầu nghiêng người cũng kính, :



      “Tiểu thư, thiếu gia bảo hầu tiểu thư chuẩn bị xong, đến phòng khách gặp thiếu gia ạ.”



      Gặp tên biến thái đó ư, Huyền Ngọc chán nản vùi đầu vào trong chăn định ngủ tiếp, nghe từ bên kia có giọng nam đứng đắn vang lên:



      tỉnh là muốn ngủ cùng à?”



      Huyền Ngọc bực mình ném phắt cái gối vào mặt ta, vừa hét:



      “Cái đồ biết xấu hổ nhà , ai cho vào phòng con chứ?”



      Cái gối bay đường thẳng vào mặt Triệt Nhất cười tươi, né cũng đưa tay bắt lấy, chiếc gối lượn vòng ụp thẳng vào mặt rồi theo quán tính rơi thẳng xuống đất.



      ta vẫn đứng đó cười như chưa có chuyện gì xảy ra, Huyền Ngọc tức tối quá, đứng bật dậy đưa tay vào chậu nước định băng thau nước lên hất vào mặt ta phát ra đó phải là nước ấm, các chưa pha sẵn vì sợ chưa thức, Huyền Ngọc kêu thất thanh, nhảy vọt ra sau ôm đôi bàn tay đỏ ửng.



      May mà bên đây trời lạnh, có lẽ các đứng đợi cũng hơi lâu, nên nước cũng nóng lắm, chỉ vừa đủ để làm đỏ đôi tay mịn màng của thôi.



      Triệt Nhất chạy vụt tới, tốc độ nhanh hơn cả tên, cầm bàn tay Huyền Ngọc, hất văng chậu nước, suýt xoa, ta hét ầm lên, trong đôi mắt là cả giận dữ kinh hoàng:



      “Còn đứng đó làm gì? Sao gọi bác sĩ Trần?”



      Hai cuống quýt, chạy tán loạn, Triệt Nhất vừa ôm tay vừa suýt xoa, thổi phù phù lên cho đỡ nóng, Huyền Ngọc muốn rút tay về, ta dám nắm mạnh chỉ đưa đôi mắt dịu dàng nhìn :



      “Huyền Ngọc, em đừng làm rộn, yên nào, yên nào, hết đau ngay thôi.”



      Giọng ta dỗ dành nhè như dỗ trẻ con, làm Huyền Ngọc bất chợt nhớ Huyền Tú quá, biết giờ này có nhớ ?



      Sau đó vị bác sĩ bước vội đến, xem xét tay của Huyền Ngọc sau đó đưa thuốc và băng bó lại, dặn dò được đụng nước.



      Ông chớp chớp mắt nhìn Triệt Nhất cười cười:



      “Cậu đừng lo quá, chỉ ửng đỏ ngoài da thôi, ảnh hưởng gì đâu, còn thua xa những trò biến thái của cậu.”



      Gương mặt Triệt Nhất trầm xuống dọa người, vị bác sĩ kia thuộc dạng dám sờ đuôi cọp chứ dám giẫm đuôi, nên biết điều vội vã rời .







      atulaasari thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 52
      Edit: Quảng Hằng

      Gương mặt Triệt Nhất trầm xuống dọa người, vị bác sĩ kia thuộc dạng dám sờ đuôi cọp chứ dám giẫm đuôi, nên biết điều vội vã rời .
      Khi ông ra ngoài, Triệt Nhất gọi người hầu đem thức ăn vào, tự tay bón cho Huyền Ngọc từng thìa cháo, Huyền Ngọc rắt mắc cở, chấp nhận, nhưng nh ta dùng đủ mọi cách từ dụ dỗ, đến uy hiếp, đến nài nỉ, ngay cả đến việc làm trò hề cho cười để ăn.
      Phải là tài dụ dỗ của ta hay tuyệt, làm Huyền Ngọc suýt bật cười mấy lần, làm cũng giật cả mình về bạo dạn của mình trước ta.
      Trước đây, hai em Thiên và tú phải mất đoạn thời gian khá lâu mới đến gần và chuyện với .
      Tuy có thể Triệt Nhất phải mới quen ngày ngày hai, nhưng cũng thân đến nổi vừa cười vừa như thế này, nhưng với da mặt dày và giọng lưỡi deo dai của ta, Huyền Ngọc biết làm gì khác hơn là ăn từng muỗng mà ta dỗ dành. Phải , công phu dỗ ngọt và da mặt dày của ta quả là vô địch thiên hạ.
      Ăn xong, cố bắt nằm trở lại giường để nghỉ ngơi thêm, cứ như là vừa nãy bị căn bệnh gì nặng lắm vậy, lại ta, Huyền Ngọc đành phải nằm xuống giường giả vờ ngủ.
      Khi ta nhàng đóng cửa phòng bước ra ngoài Huyền Ngọc ngồi bật dậy, đùa sao, cũng ngủ hơn mười ba giờ đồng hồ rồi, nằm nữa chắc xương sống của mục nát hết mất.
      Nghĩ thế thay bộ quần áo mà hầu ban sáng cẩn thận đặt đầu giương, vừa bước ra cửa có hai gã hộ vệ người nhật mặt u phục đen kính cẩn chào .
      cũng rụt rè đáp lại, sau đó dọc theo hành lang dài tới, khi đến gần gian phòng nọ, nghe có tiếng khóc và tiếng lạnh lùng của người đàn ông:
      “Chặt hai tay ta.”
      Và sau đó từ gian phòng trước mặt, nhìn thấy hai gã đàn ông lôi mặc y phục người hầu gần như ngất xỉu ra khỏi phòng, nhìn lại đó là trong hai người hầu lúc sáng.
      Lập tức Huyền Ngọc hiểu xảy ra chuyện gì, lập tức chạy vội đến chặn hai người đàn ông kia lại.
      Hai gã đàn ông mặc u phục đen vừa thấy lập tức nghiêng người:
      “Tiểu thư.”
      run run hỏi:
      “Hai định dẫn ấy đâu?”
      “Theo lệnh thiếu gia, dẫn ấy đến nhà chấp pháp.”
      tái mét cả mặt:
      “Chỉ sơ suất mà chặt cả đôi tay người ta?”
      “Chúng tôi chỉ làm theo lệnh.”
      “Ông của tôi đâu?”
      “Thưa tiểu thư, lão thái gia sang Hawaii nghỉ mát rồi ạ.”
      Nghỉ mát? Huyền Ngọc gần như thể tin nổi tại là mùa đông mà có người lại đến nước Mỹ nghỉ mát, nhưng bây giờ chuyện trước mắt quan trong hơn:
      “Vậy... Thiếu gia đâu.”
      Theo tay hai người kia chỉ, bước vội vào căn phòng trước mặt, trong phòng là khí trang nghiêm kính cẩn, dàn nam nhân áo đen ngồi tề chỉnh dường như họp, thấy bước vào đồng loạt nghiêng người chào:
      “Tiểu thư.”
      lúng túng gật đầu đáp lễ, sau đó định xoay người thối lui, Triệt Nhất ngồi ở vị trí chủ tọa gọi lại.
      “Cát Ưu, em tìm có việc gì?”
      Giọng ta đầy mừng rỡ, đây là lần đầu tiên từ khi quen biết đến giờ mới chủ động tìm đến , lắp bắp:
      bận...”
      Triệt Nhất vội khoát tay ra hiệu cho những người kia ra ngoài hết.
      Cả đám người vội vã cúi người chào rồi bước vội ra, ai dám ngồi đó hóng chuyện dù trong bụng vô cùng tò mò, tại sau vị Thiếu gia nổi tiếng nham hiểm ác độc này khi gặp em của mình lại thay đổi trăm tám mươi độ, bày ra vẻ lấy lòng trước nay chưa từng có thế này?
      Đợi mọi người ra ngoài hết, ta theo thói quen bước đến gần , vươn tay ôm vào lòng, vội nghiêng người né tránh, ta vồ hụt vào khoảng , nhưng vẫn ra vẻ sao cả nhìn cười cười:
      “Sao lại thức dậy, em mệt nên ngủ thêm lát.”
      Nhắc đến từ ngủ, mới nhớ chực ra việc mà mình đến đây. vội :
      ban sang.... Đâu phải lỗi do ta, là do tôi vô ý thôi mà, sao lại đòi chặt tay người ta chứ.”
      Giọng ta vẫn giữ vẻ nịnh nọt, “ ta làm sai ta phải chịu trừng phạt, hơn nữa đó là xử rồi.”
      Nhưng trong lòng thầm tức tối hai tên thuộc hạ đáng chết kia, khi về phải xử phạt nó nặng.
      Như đoán được ta nghĩ gì, :
      “Hai người kia còn ở bên ngoài, bảo tha ấy , làm người đừng quá ác độc như vậy.”
      ta ho khan hai tiếng, mắt đảo vòng đầy mưu mô.
      “E hèm, đây là quy luật của gia tộc chúng ta bao đời nay, em....”
      nóng nảy:
      “Nhưng ta dù có lỗi vẫn cũng chỉ có lỗi với tôi, đâu liên quan đến .”
      ta cố che giấu nụ cười, giọng bình thản:
      “Vậy, em là tiểu thư của nhà này, em sao nghe vậy, nhưng dù sao đây cũng là việc chấp pháp, nếu muốn thay thế cũng phải có gì để đổi, theo ý em nên đổi thế nào.”
      dò xét nhìn ta:
      tôi là tiểu thư của nhà này, vậy tôi muốn tha cho người. Chẳng lẽ cũng được hay sao?”
      ta cười cười, đáp:
      “Đương nhiên là được, nhưng đây là về vi phạm nội quy, người hầu làm tròn bổn phận đả thương chủ nhân, nên bị trừng phạt nặng hơn vết thương của chủ nhân.”
      “Nhưng người bị thương là tôi.... Tôi muốn truy cứu.”
      “Đây là vẫn đề quy tắc, chứ phải là ai bị thương.” Dám làm bảo bối của bị thương, dù chết cũng chưa hết tội, chặt tay là may rồi. Trong lòng ta còn bỏ thêm câu.
      Nhưng đồng thời cũng đưa ánh mắt thú vị nhìn về phía Huyền Ngọc, Cát Ưu hôm nay lớn, đủ tự tin rồi, dám đứng trước mặt đấu khẩu, lý luận.
      Những tin tức truyền về trước đây làm có đôi lúc gần như thể giữ được bình tĩnh, rằng, là người nhút nhát, đến mức hề dám ngẩng mặt nhìn thẳng người lạ, luôn bị bạn học và các chị em ở Hắc Huyền gia bức hiếp.
      Tuy cuộc sống đầy đủ, lo ăn mặc, nhưng là đứa cháu ít được quan tâm nhìn ngó đến nhất.
      Nhưng đáng tiếc, lúc áy sức lực của còn yếu kém, dám mơ đến việc mang trở lại bên người, thậm chí ngay cả việc hỏi thăm tin tức của , cũng chỉ dám nhớ người bạn thân thiết của mình dò hỏi, từng tin tức của , nhìn những bức ảnh của để thêm tự tin gầy dựng thế lực của mình.
      Nay đủ vững vàng để đứng lên chống lại ông, đòi hỏi và tìm hạnh phúc cho riêng mình, bỗng dưng ông lại câu ‘Ông ủng hộ’
      Điều đó giống như bạn chuẩn bị hết tâm tư để chiến đấu với người khổng lồ mà mình sợ nhất giữ bảo vật quý giá. Chuẩn bị tinh thần, sức lực và tài lực xong xuôi, bỗng dưng người khổng lồ đó ‘Ta chịu thua’ bỗng dưng cảm giác hụt hẫng, chới với, và mừng rỡ đột ngột ào đến
      Nhất thời Triệt Nhất biết mình nên có cảm xúc gì, oán hận ông sao lại câu đó sớm hơn, hay nên mừng vì ông chấp nhận cho mình?
      Nhưng dù sao, ông cũng giúp mang Huyền Ngọc về, mà nếu chỉ riêng , thể nào tự tin mình có thể mang Huyền Ngọc về được.
      Bây giờ ông sang Hawaii, nhường lại gian này cho hai người từ từ bồi đắp tình cảm, những chuyện sau này ông bảo phải nhờ vào tài năng của mình, có giữ được Huyền Ngọc hay , đó phải do chính .
      Huyền Ngọc hươ hươ tay trước mắt , thấy ta tự dưng đứng đó cười ngây ngô như kẻ ngốc, đẩy vai ta. Triệt Nhất nhất thời giật cả mình, thoát khỏi dòng suy tư.
      ta hắng giọng :
      “Em, muốn tha cho ta cũng được, nhưng em phải hứa với hai điều kiện.”
      Huyền Ngọc đề phòng hỏi:
      “Điều kiện gì?”
      “Tuần này dạo hội chùa với , còn chuyện khác là.... Hôn .”
      giật mình, mặt đỏ ửng tức giận quát lớn:
      “Biến thái, nằm mơ .”
      ta giả vờ ủ rủ:
      “Thôi được, chỉ dạo hội chùa thôi, còn nụ hôn kia, xem như cho em nợ.”
      đợi Huyền Ngọc kịp phản ứng ta phất tay ra hiệu cho người nam nhân đứng hầu ở cửa, ta hiểu ý vội bước ra ngoài, thông báo mệnh lệnh của ta.
      atulaasari thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      font-size: xx-large;']font-family: Times New Roman;']Chương 53

      darkEdit: Quảng Hằng





      hội chùa

      Được các hầu mang vào bên trong phòng thay bộ kimono màu tím than, tăng lên làn da trắng nõn quyến rũ của , nhìn như búp bê công chúa trong bộ búp bê hoàng gia được trưng bày ở phòng khách. Loại búp bê này là truyền thống, thông thường chỉ dành cho mẹ tặng cho con . Ở Nhật Bản có hẳn ngày lễ hội búp bê, vào ngày này các thường hay trưng bày những bộ búp bê truyền thống của gia đình mình lên kệ, mời bạn bè đến nhà ăn uống và nhìn ngắm bàn luận những chú búp bê, kể từng chuyện liên quan đến chúng.

      Huyền Ngọc cũng biết về truyện này, thường hay đọc truyện tranh Nhật Bản nên hầu như cũng khá quen với các loại tập tục và ngày lễ ở đất nước hoa đào này. Nhưng ràng trong ngôi nhà này có bóng dáng của người phụ nữ, tại sao lại trưng bày loại búp bê xinh xắn như thế này?

      đem thắc mắc hỏi hầu , ấy cung kính đáp:

      “Thưa tiểu thư, khi chúng tôi vừa bước vào đây làm nghe quản gia dặn dò phải gìn giữ và bảo quản gian này, cùng với gian phòng tiểu thư ở. Ngoài ra chúng tôi biết gì khác.”

      Quản gia đứng ở phía sau bước lên :

      “Tiểu thư, đây là thiếu gia đặc biệt mua khi cậu ấy chỉ mới lên tám tuổi, cậu ấy bảo tiểu thư rất thích búp bê, rất muốn được nhìn thấy cả triều đại búp bê như thế này, nên cậu ấy giữ gìn cản thận bao nhiêu năm nay.”

      Người quản gia này làm cho gia đình này rất lâu, nghe từ thuở cha mẹ vẫn còn trẻ là bà đến.

      chỉ nhìn, nhưng hoàn toàn có chút ấn tượng nào rằng mình thích loại này. Cũng thể trách được năm đó còn quá , đâu thể nhớ hết mọi chuyện xảy ra, nhưng với cậu bé tám chín tuổi lại khác, nhớ những việc xảy ra bên cạnh mình cho đến cuối đời.

      Lúc ấy, khi còn ở Malaysia, có lần cùng ba sang thăm , kể rất nhiều về lễ hội búp bê của các Nhật Bản, háo hức nghe, và đòi lần sau khi đến nhớ mang đến cho bộ. vuốt tóc cười :

      “Đương nhiên, Cát Ưu của dù muốn sao trời cũng hái xuống cho em.”

      Nhưng từ đó trở về sau, đến nữa, còn người mà gọi là ba, sau này mới biết là ba của , chút ấn tượng nào, thậm chí dáng vóc của ông cũng nhớ.

      nghe kể lại, khi ba về lần đó, cãi nhau với ông trận, vì nghe đâu ông dự định làm ra áp lực để cho gia đình mẹ con biến mất, ông ấy muốn con trai mình sa đọa trong mối tình tội lỗi ấy nữa.

      Và lúc ấy, quả biết vì sao, và gia đình chuyển sang Hong Kông. Trong lần bay xuôi ngược tìm kiếm mẹ con , ông bị tai nạn máy bay tử nạn.

      Co bước ra khỏi phòng Triệt Nhất mặc Âu phục đứng bên ngoài đợi sẵn, thể , chứ ta mặc bộ Âu phục màu be nhạt làm nổi bật lên mái tóc dài màu nâu trông rất lãng tử, đôi mắt với tia sắc bén lạnh lùng nhưng khi nhìn tràn đầy vẻ ấm áp, những đường nét tuấn tú mặt , nếu so với hai trai của , chỉ có hơn chứ kém. Nghĩ đến hai , Huyền Ngọc lại thở hơi dài.

      biết giờ này Huyền Thiên và Huyền Tú ra sao rồi, biết khi biết ra , hai giận dữ đến mức độ nào, có giận đến mức thèm tìm luôn hay . tuần lễ trôi qua rồi. Nhưng biết hay khong thể nào bỏ mặc mình, chẳng lẽ công ty của hai xảy ra vấn đề gì nữa hay sao?

      từng nghe ai đó , nghiệp đối với đàn ông rất quan trọng, nhưng cũng từng nghe hai , hai có thể mất tất cả những thể mất .

      Tiền, nếu mất, hai có thể dễ dàng kiếm lại được, nhưng là bảo bối của jai , nếu mất , cuộc sống của hai còn ý nghĩa gì nữa.

      Hai sống trong độc của mình quá lâu, sống quá lâu trong giả dối lọc lừa của cuộc đời. Gặp được , lương thiện nhút nhát của , như tưới liều thuốc hồi sinh vào cuộc sống vô cị của hai , hai mới biết thế gian này vẫn còn thứ trong sáng thiện lương đến nhường ấy.

      Cho nên tuyệt đối hai thể mất được.

      Nhưng ông cũng hứa, khi hai đến cho quay về, nhưng đến đây cũng tuần rồi, hai thấy tăm hơi, mà ngay cả ông cũng thấy bóng dáng.

      bắt đầu cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó là lạ, mà tạm thời vì tin tưởng ông, tin tưởng máu mủ thâm tình mà dám nghĩ ngợi xa hơn.

      Nhận thấy Huyền Ngọc ngẩn ngơ, bước đến, đưa tay lắc lắc trước mặt :

      “Này, bé con hoàn hồn , mơ mộng gì thế hả?”

      Nghe tiếng của bất chợt giật mình, sau đó ngượng ngùng sóng vai bước ra ngoài.

      Nhìn trong lòng mình xinh tươi như đóa bách hợp tím nở rộ dưới ánh sao đêm, bất chợt có tham vọng muốn đem kéo vào lòng, đưa lên giường, ân ái mây mưa với suốt cả đêm, tuyệt đối muốn cho cùng bất luận kẻ nào chia sẻ vẻ đẹp của .

      Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ thôi, dám ép , phải vì sợ lời hù dọa hay lời hứa của với ông, nhưng biết, tính tình Huyền Ngọc nhát gan như chú rùa con, nếu vội vàng quá làm sợ hãi, khi rút vào vỏ bọc của chính mình rồi tuyệt đối quay trở ra nữa. Nên đành phải nhịn! Dù tại muốn, rất muốn rất muốn! Vật nam tính của khi thấy trong bộ lễ phục ấy trở nên ngoan, nó bật dậy kêu gào, làm đè nén mình lắm, mới có thể sánh vai theo ra ngoài.

      Mùa hè ban đêm ở Nhật Bản, cực kỳ náo nhiệt, gió đêm mát mẻ đưa tới trận trận mùi thơm thức ăn, các loại quán nhỏ ven đường của những người bán hàng rong, tiếng rao hàng cùng tiếng tiếng cười của du khách xen lẫn vào nhau. Sau khi xuống xe, Triệt Nhất đem Huyền Ngọc ôm chặt bên mình mặc cho tiếng la hét phản đối của , giống như biểu thị công khai quyền sở hữu của mình trước bọn sắc lang chảy nước miếng khi nhìn bé của .

      Bây giờ mới chân chính hối hận khi mang ra đây. Nét thanh thoát, dịu dàng của như thu hút tất cả mọi ánh nhìn. Làm hận thể đem gói vào lòng mình, hay giống như ở các nước còn lạc hậu bảo mang theo chiếc mạng che lại khuôn mặt thanh tú xinh tươi đó.

      “Tôi có thể đến đó chơi được ?”

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      magenta; Mừng sinh nhật nàng Quảng Hằng thân iu,chúc nàng ngày sinh nhật thât vui vẻ và hạnh phúc!!!
      magenta; Bonne anniversaire!!!!







      Oan Trái (Cấm Luyến) – Chương 53

      dark Edit: Quảng Hằng



      Huyền Ngọc hưng phấn chỉ vào gian hàng cách đó xa,

      "Ừ!" Triệt Nhất gật đầu ngầm cho phép, đồng thời hướng bọn cận vệ phía sau nháy mắt, để cho bọn họ theo sát bé con của , ngăn trở tất cả những tầm mắt quấy rầy bé con.

      bước đến đó, ra đây là trò chơi dùng vợt giấy vớt cá, nghịch ngợm đưa tay vớt thử, nhưng rất nhiều lần rồi, lần nào vợt cũng rách, mà những chú cá kia cứ bơi lội thong dong như cười vào mặt . tức tối muốn chơi tiếp nữa.

      Bất chợt quay sang, nhìn thấy vẻ cố nín cười của Triệt Nhất dứng ở bên canh, tức tối, túm lấy tay :

      cười gì chứ, có giói vớt cho tôi xem.”

      lắc đầu, rồi lại lắc đầu, những trò chơi này, hoàn toàn có hứng thú, ngay từ khi ba ba mất , cắt đứt luôn liên lạc với bé con, bị ông nội gắt gao theo sát từng giây từng phút, bắt phải học đủ mọi chuyện để trở thành người quản lí của gia nghiệp Sơn Bản. Nên hầu như có thời gian rảnh để chơi những trò này.

      Huyền Ngọc bĩu môi:

      “Sợ thôi.”

      xăn tay áo tay lên:

      “Ai sợ chứ?”

      Nhưng gian trá bỏ thêm câu, “Nếu vớt được con phải thay bằng nụ hôn nhé.”

      đỏ mặt cho qua, định về phía trước, bất chợt nghe giọng đầy nhạo báng của ở phía sau:

      “Chậc chậc, ra Cát Ưu lại là bé nhát gan đến như vậy.”

      tức tối quay phắt lại:

      “Cá cá ai sợ ai chứ.”

      Thực ra cá tính của Huyền Ngọc rất mực ôn hòa, nhưng từ khi gặp phải Sơn Bản Triệt Nhất, hầu như cá tính của bị trêu chọc đến mức còn xót lại chút bình tĩnh nào.

      Quả nhiên để cho đoán đúng, xăn táy áo lên, vớt mãi, vớt mãi đến mức đổ cả mồ hôi nhưng vẫn thể vớt được con cá nào.

      Huyền Ngọc vỗ tay cười to:

      ngốc !”

      cười to khi nhìn thấy vụng về cứ làm rách mãi những cái vợt bằng giấy, nét nhã nhặn thường ngày bay biến, hét lên với ông chủ đem chồng túi lưới đặt sẵn ở đó.

      Cả đám bảo tiêu đứng đó nhìn trợn mắt há hốc mồm. quen với trầm nham hiểm, mặt cười nhưng giết người chớp mắt, cương quyết của thiếu gia rồi, hôm nay lại thấy chơi trò chơi trẻ con đến lặt đỏ tai hồng, còn tiểu thư ở cạnh bên vỗ tay cười khúc khích trêu ghẹo. E hèm, lần đầu tiên bọn họ mới thấy có phụ nữ dám đứng bên cạnh thiếu gia cười và như thế. Đa số bọn họ khi gặp , khúm núm lấy lòng cũng e sợ thôi.

      Khi Huyền Ngọc buồn cười nhìn lấy Triệt Nhất chân tay vụng về làm rách lần thứ n cái vợt bằng giấy. Ha ha, nghĩ tới a, ra là thiếu chủ của tập đoàn Kình Thiên và người đứng đầu trong bang phái lớn nhất của Nhật Bản lại cũng có lúc ngây thơ quẫn bách như thế a!

      "Cát Ưu!" Triệt Nhất nặng nề cắn răng, cúi đầu kêu ngừng cười. Tuy rằng đối với loại trò chơi ngây thơ này có hứng thú, nhưng bị người con mình thương cười nhạo, loại cảm giác này làm cho có chút thoải mái.

      le lưỡi với ta, nhưng hoàn toàn thẻ ngờ rằng, thái độ trêu cợt đó làm con sói háo sắc nào đó muốn bùng nổ dưới hạ thân, đầu lưỡi hồng hồng tinh nghịch lấp ló ngoài cánh môi hồng, rất làm cho người ta tưởng tượng ra những cảnh cấm trẻ em dưới mười tám tuổi.

      Thở hắt ra hơi, quyết định đặt cước ván, đưa tay chỉ vào con cá lớn nhất bơi lội đằng kia, :

      “Nếu bắt được con cá đó, sao?”

      lúc lắc đầu trêu cợt:

      “Hừ, cá hơn còn chưa bắt được, gì đến con cá đó.”

      nheo mắt rất tinh quái:

      “Nếu bắt đươc sao nhỉ, em có dám cược ?”

      Huyền Ngọc hùng hổ đáp:

      “Cược cược chứ, ai sợ ai, thua được phái đám vệ sĩ theo sát tôi mãi thế.”

      “Còn em thua sao?” Mắt Triệt Nhất nheo lại cách gian tà. “Hay nụ hôn nhé.”

      Huyền Ngọc đỏ cả mặt, con sói háo sắc này luôn luôn tìm đủ mọi cách ăn đậu hũ của , hề xem hoàn cảnh thời gian, địa điểm hay có mặt những ai, chỉ duy là ta chưa dám làm ra những chuyện quá đáng mà thôi.

      Nhưng nhìn đống vợt giấy rách chất thành đống trước mặt, và nghĩ đến viễn cảnh ngày mai khi dạo ở trung tâm mua sắm có bất cứ ai theo sát, nhân cơ hội đó gọi cú điện thoại xuyên quốc gia về nhà cho các .

      ra mấy hôm nay nhớ hai đến thắt cả ruột gan, nhưng với cái kiểu cưng chìu thương như giam lỏng này và thái độ mập mờ của ta làm tức đến mức muốn phun máu.

      Từ ngày đầu khi đặt chân đến đất nước Nhật Bản, tham quan ngôi biệt thự to đùng cổ kính, nơi mà cha và mẹ được sinh ra và lớn lên, cùng với câu chuyện tình đầy tội lỗi của bọn họ.

      Nhưng với , nơi đây chẳng có chút ấm áp nào của ngôi nhà, có chăng chỉ là những người hầu với thái độ cung kính nhưng vô cùng xa cách kia. Cũng may, có tên Nhật Bản đáng ghét này, ngày hai buổi chẳng có chuyện gì làm cứ ló đầu đến làm phiền mãi, nhưng ít ra có vô lại của ta, thái độ trêu cợt làm tức điên cả người làm cũng với trống vắng. Chỉ những lúc đêm khuya thanh tỉnh, nhớ hai đến thắt cả ruột gan, trong lòng thầm nghĩ biết việc mình làm đó là đúng hay sai....

      (Ông nội: Khụ khụ, Triệt Nhất thấy chưa? Người ta thường đẹp trai bằng chai mặt, con cứ phát huy tinh thần vô sĩ con

      Tác giả: “Ông vẫn chưa ‘nghỉ mát giữa mùa đông’ à?”

      Ông nội: “ rồi, nhưng vẫn hóng chuyện của tụi ....” )

      Thấy đứng thất thần, Triệt Nhất lại chắc chắc lưỡi đưa bé của mình thoát khỏi dòng suy tư, trong lòng thầm than ‘Sao lại thích ngơ ngẩn thế’

      “Sao, chẵng lẽ việc cá cược nắm phần thắng trước mắt mà em vẫn có can đảm ấy à?”

      Huyền Ngọc do dự:

      “Hôn má nhé.”

      lắc lắc đầu:

      , hôn môi.”

      Huyền Ngọc sửng cồ định cãi lại nhưng nhìn thấy ánh mắt khinh thường cùng giễu cợt của ta, tức tối muốn mình thua cuộc, nên gật đầu kiên quyết:

      “Cược cược chứ.”

      ta lặp lại lần nữa:

      “Hôn môi, ngay tại đây.”

      Lần này Huyền Ngọc thực e dè đưa mắt nhìn đám đông nhộn nhịp chung quanh, bối rối lúc lâu sau đó viễn cảnh ngày mai được trốn lúc gọi điện thoại cho hai , nhất là Huyền Thiên, hiểu nhất, biết lần này khi về nước như thế nào, kiên quyết hơn.

      atulaasari thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :