Oan gia! Mình ta xuyên không đủ rồi, sao ngươi cũng bon chen nữa hả? - Bạch Yến (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 31.2

      Sau khi Thiên Hàn bước ra khỏi cửa, Như Ngọc liền bật dậy, hai tay ôm ngực thở hỗn hễnh, cú tưởng chính mình vừa nằm mộng. Đến khi nhìn đến lồng ngực của mình vẫn còn dính chút mực chưa khô mới tin đó là . Mà nhìn đến vết mực lại nhớ tới gương mặt của Thiên Hàn lúc này, khỏi cười đến đau bụng.

      Còn Thiên Hàn sau khi ra khỏi phòng, y lập tức chạy ra ngoài chỗ vắng vẻ,nhưng hiểu sao, đường y ai ai cũng trố mắt nhìn như thể là kẻ quái dị. Dù rằng rất khó hiểu, nhưng Thiên Hàn vẫn dừng bước mà còn bước nhanh chân hơn cho đến khi gặp 2 tên thị vệ:

      - Chủ nhân người…_ 2 tên thị vệ vừa thấy mặt Thiên Hàn lắp bắp mà chỉ vào mặt y, quên cả nghi lễ.

      - Ta thế nào?_ Thiên Hàn ngạc nhiên hỏi

      - …_ hai tên thị vệ đáp, chỉ quay mặt nhìn nhau, bộ mặt cứ như muốn cười mà lại thể.

      - Thế nào?_ Thiên Hàn gầm

      - Ách!…

      2 tên thị vệ hoảng sợ, liền cuống cuồng nhìn dáo dác xung quanh tìm kiếm cái gì đó, cuối cùng nhìn đến thau nước tay vội đưa đến trước mặt Thiên Hàn, mà quên rằng thau nước đó vừa được bọn họ sử dụng để rửa chân!!!

      - Chủ nhân, người tự xem .

      Thiên Hàn chú ý đến thái độ của hai tên thị vệ, mà cúi đầu xuống nhìn vào thau nước, khuôn mặt thay đổi nhân chóng (ý quên khuôn mặt lúc này có màu đâu mà thay đổi)

      1s, 2s, 3s, 4s, 5s… khóe môi Thiên Hàn giật giật liên hồi, và kế thúc là tiếng hét vang trời.

      - TRẦN BÍCH NGỌC, GIỎI LẮM, CHỜ ĐÓ !

      Phía hồ tây, bóng người to lớn tay cầm bình rượu, thoang thoảng trong khí là mùi rượu nồng nặc, bộ dáng y nữa thê lương nữa quỷ dị. biết y ngồi đây bao lâu, uống bao nhiêu rượu, chỉ biết y giờ đây giống như cái xác hồn vô thanh vô thức tu hết bình rượu này đến bình rượu khác. Đôi mắt thờ thẫn nhìn về phía xa, trong bóng tối đôi mắt y màu hồng ngọc, tỏa sáng như lửa đỏ đáng sợ. Tất cả những ai ngang qua đây nhìn thấy bộ dáng này của Kỳ Phương đều phải hoảng sợ mà bỏ chạy đến vắt giò lên cổ, hệt như găp phai ác ma phai người.

      Nữa tỉnh nữa mơ, giữa mùi rượu nồng nặc, Kỳ Phương nhìn về phía xa, bỗng chốc gian bao trum phủ màn đen đặc, mọi thứ trở nên mờ ảo nơi xa đó ngập tràn ánh sáng. Bên trong ánh sáng là 1 bóng người quen thuộc, thân ảnh nhắn kiều, đôi mắt to màu hạt dẻ long lanh, màu hồng cánh sen vẽ lên đường cong tuyệt mỹ, nụ cười đó giọng đó xa lạ mà quen thuộc cứ bao phủ lấy y rời. Phải, hình ảnh thân quen mà lần đầu tiên gặp gỡ khiến y si mê, bên gốc đào năm ấy nàng xuất trước mặt thình lình rồi lại biến mất thình lình. Kỳ Phương vươn tay về phía bóng người nữ nhi đó, đến khi sắp chạm được vào người nàng nụ cười môi nàng chợt tắt hẳn, đôi mắt long lanh kia trở nên xa lạ, phảng phất tia bi thương cùng phẫn hận nhìn y, khiến y như bị hàng ngàn mũi tên đâm sâu vào tận trái tim, hơi thở khó khăn nơi lồng ngực có cái gì đó nghẹn lời được. Rồi bàn tay to lớn khác nhanh hơn ôm trọn nàng đó vào lòng, cũng như nàng vị nam tử đó nhìn y nữa đau thương nữa phẫn hận!

      - Tại sao lúc nào ta cũng đến sau ngươi ngày!_ Kỳ Phương vọng theo hai nhân ảnh mờ kia.

      Phảng phất trong gian thanh vọng lại như cõi xa xăm nào đó:

      - Bởi vì người nàng chọn cuối cùng là ta!

      - Vì sao?.. VÌ SAO?… Kết cục của kẻ đến sau ngày luôn là như vậy, chẳng lẽ chỉ vì ngày mà tất cả tình cảm ta dành cho nàng đều vô nghĩa! Ta tin, ta tin đó là ! A … a.a.a.a.a.a.a.a.aa.a.a………….

      Kỳ Phương hét vào gian trống trãi, hai nhân ảnh sắp biến mất kia nở cười nụ cười hạnh phúc, nhàng hơn bất kỳ lúc nào. Kết thúc mọi thứ chính là đường kiếm sáng chói và máu, máu loang lổ khắp nơi bao quanh lấy hai thể xác vô tri vô giác nằm dưới gốc cây hoa đào….

      Kỳ Phương cười, tiếng cười càng lúc lớn tràn đầy quỷ dị, vang vào đêm tối lấn át tất cả thanh, trái tim y rạn nứt, y cảm nhân được cái đau từ trong trái tim, cái mùi vị máu tanh chảy ra từ trái tim mình là mặn hay là đắng! Yném mạnh bình rượu uống còn dở dang xuống hồ, đứng dậy bước từng bước xiêu vẹo, cảnh vật trước mắt y trở nên phức tạp và xoay vòng mọi hướng, cuối cùng đôi mí mắt thể gắng gượng nổi đành cụp xuống. Cả người Kỳ Phương chao đảo rồi ngã xuống đất.

      bóng người bước đến gần Kỳ Phương nhìn y chăm chú rồi khẽ lắc đầu, kế đó vác y lên vai rời . Trong đời đây là lần đầu tiên nhìn thấy chủ nhân của mình như vậy, mười năm theo chủ nhân , mười năm qua chưa từng nhìn thấy người điên loạn như vậy. Hỉ, nộ, , ái đều bộc lộ cả, có lẽ hiểu cũng cảm nhận được nhưng chí ít có thể thấy có thể nghe được, chủ nhân là vì tâm đau mà gục ngã!

      ….

      Trưa hôm ấy, Như Ngọc vốn dĩ định xem đại hội nhưng lại gặp Minh Thư, nàng ta đến thăm nàng. Qua cuộc trò chuyện, mà Như Ngọc nhớ lại được chuyện hôm qua. Đồng thời cũng biết được nàng hiểu lầm Thiên Hàn trầm trọng.

      ra lúc nàng bỏ , Thiên Hàn sau khi giải quyết xong đám thích khách liền quay qua tìm nàng, nhưng thấy đâu, sợ rằng nàng bị bọn người của Mặc Huyết giáo bắt y ngại nguy hiểm mà thúc ngựa đuổi theo dấu vết của bọn chúng. Tuy rằng Thiên Hàn võ công cao, nhưng người làm sao có thể đủ sức mà đấu hơn trăm người, đó là chưa kể bọn chúng đều có võ công tồi. May nhờ có Minh Thư ngang đó ra tay cứu giúp, chứ nếu bây giờ nàng thể nào gặp được Thiên Hàn rồi! Nhưng mà sau đó, Minh Thư nàng lại bị thương, ngựa bị mất, họ lại ở nơi hoang vắng, Thiên Hàn còn cách nào đành phải phải bế Minh Thư từ nơi rừng hoang vu chạy về đến thành. Nhưng sức người có hạn, Thiên Hàn dùng kinh công chạy suốt canh giờ cũng đuối sức vì vậy phải dìu nàng ta vào thành. Tuy rằng rất lo lắng về tin tức của Như Ngọc, nhưng Thiên hàn thể bỏ rơi Minh Thư cho nên phải nhẫn chút đưa nàng ta trở về nhà rồi mới tiếp tục tìm nàng, ngờ lúc đó lại bắt gặp Như Ngọc nàng. Duy, lại có điều hay chính là bắt gặp trong tình cảnh tốt, nhìn thấy nàng trong vòng tay Kỳ Phương ôm ấp mặn nồng, đương nhiên Thiên Hàn nổi trân lôi đình mới là chuyện lạ. Báo hại nàng và Thiên Hàn đều hiểu lầm nhau, xém chút chia xa. Tất cả cũng tại cái tự ái quá cao cùng suy nghĩ quá trẻ con của hai người mà ra, đâu thể trách ai.

      Haiz! Nhưng nghĩ nghĩ lại nàng vẫn cảm thấy bản thân rất có lỗi, ái náy nhất chính là Kỳ Phương, huynh ấy đối với nàng quá tốt dù bị nàng năm lần bảy lượt làm tổn thương. Nhưng…nàng dù biết Kỳ Phương đối với nàng có tình, nhưng nàng thể đáp lại tình cảm của y được. Vì sao? Nàng biết, chỉ biết trái tim nàng động tâm được với huynh ấy dù chỉ là phần .

      điều bất ngờ nữa, chính là nàng Minh Thư này lại là người đại. chuyện với nàng ta nàng cứ nghe thấy cái mùi của thế kỉ 21, phải gài mãi nàng ta mới lòi đuôi. Chậc, cứ tưởng có nàng và Gia Khanh xuyên qua đây độc chiếm thiên hạ nào ngờ lại có kẻ bon chen khác vào đây chia phần! Haiz, mà cũng phải lại, nàng ta cũng đâu giống xuyên như nàng, nàng ta vốn là người cổ đại mà cũng là người đại, ai rắc rối rồi, nàng ta sống cùng lúc 2 cái xác 2 gian 2 thời gian mà chỉ có mỗi cái hồn!!!

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 32: BẮT CÓC

      [​IMG]

      Tịnh lạc hoa bay…


      Những ngày sau đó của đại hội võ lâm, Như Ngọc vẫn xem bình thường bỏ lỡ ngày nào. biết nàng quá đa cảm hay là giác quan thứ 6 của nàng tốt mà nàng cứ có cảm giác sắp có chuyện bất thường sắp xảy ra. Số thị vệ theo bảo vệ nàng mỗi ngày đông lên 5, 10, 20 người, chậc, bảo vệ người mà cần đến 20 cao thủ như vậy có quá xa xỉ ? Nàng đâu bọn họ theo đó, cứ như lũ kiến bám lấy cục đường chịu buông tha. chỉ vậy số giờ nàng chạm mặt Thiên Hàn càng lúc càng ít, thậm chí suốt cả ngày thấy y đâu, cảm thấy kỳ lạ nàng nhiều lần chộp lấy y tra hỏi nhưng đổi lại chỉ có câu trả lời thay đổi đó là “để đảm bảo an toàn cho nàng, và đảm bảo công việc của ta tiến hành thuận lợi nên phải làm như vậy!”

      Cái gì an toàn, còn cái gì công việc là nhức đầu, mà thôi kệ nàng ở đây cũng chán rồi nhìn cảnh thấy ham, nhìn người thích ngó nữa, có chăng là cái đại hội tỷ thí là có chút hứng thú cho nên nàng mới lết ra khỏi quán trọ, bằng nằm lại ở quán trọ chờ ngày về lại kinh đô rồi.

      Cũng từ sau ngày ấy, hiểu vì sao cứ mỗi lần nàng nhắm mắt ngủ cơn ác mộng lại cứ xuất . Giấc mộng đó cứ lập lập lại mà đổi, trong cơn mơ nàng thấy 1 nơi xa lạ tràn đầy hoa đào nở rộ, bóng dáng thên quen đứng đợi ai đó dưới gốc đào già, người đó gọi tên nàng da diết làm tim nàng đập rỗn rã. Bỗng nhiên mây đen quần vũ, gian chợt chìm vào giá lạnh, người đó ôm chặt nàng vào lòng nhìn về phía bóng khác, trong lòng y nàng cảm nhận được giao động cùng đau thương. Có gì đó nóng hỏi ươn ướt rơi má nàng. Là nước mắt! Người đó khóc?

      Con người nơi nguồn ánh sáng kia lấp lánh trong bộ y phục hoàng kim rực , tay y cầm theo thanh kiếm đầy máu tanh bước về phía 2 người, nàng sợ hãi nép chặt vào người nam tử ôm mình. Kết thúc giấc mơ chính là đường lóe sáng lên của thanh kiếm và máu…vườn hoa đào cũng biết vì sao lại biết thành những cây chết khô, chút sinh khí…

      - Như Ngọc, Như Ngọc …nàng gặp ác mộng sao?

      Thiên Hàn ngồi bên mép giường lau những giọt mồ hôi cho nàng, đôi mắt âu lo nhìn nàng rời. Như Ngọc bừng tỉnh, đôi mắt tròn xoe nhìn y, cảm nhận được lo lắng trong đôi mắt Thiên Hàn:

      - có gì chỉ là cơn ác mộng mà thôi!_ Như Ngọc giả vờ lắc đầu như có chuyện gì.

      - …

      Thiên Hàn gì nữa chỉ lặng lẽ nhìn Như Ngọc, gương mặt phảng phất mệt mỏi. Thấy thế Như Ngọc sờ tay vào trán Thiên Hàn lo lắng:

      - Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Từ hôm qua đến giờ gặp huynh, có phải là vì bọn Mặc Huyết giáo?

      nhàng nắm lấy tay Như Ngọc, Thiên Hàn dịu dàng , mang theo nụ cười :

      - có gì cả, chỉ là chút chuyện rắc rối, vài ngày là có thể xử lý xong. Tới lúc đó ta cùng nàng xem đại hội, sắp đến trận chung kết rồi, nàng phải dưỡng sức để mà coi đấy, nếu phải đợi 5 năm nữa! Còn bây giờ, nàng nên ngủ sớm .

      Thiên Hàn xong đỡ Như Ngọc nằm xuống giường và rời , trước khi đóng cửa lại Thiên Hàn còn nhìn lại nàng cái rồi cười. Khiến Như Ngọc cảm thấy mù tịt hiểu gì cả, hành động của Thiên Hàn quá đỗi dịu dàng, phải chiều món đồ, mà món đồ đó chính là nàng. Trong khi trước đây chưa từng có chuyện này xảy ra, là vì chuyện hiểu lầm hôm đó hay là vì những chuyện diễn ra mà nàng hề biết?

      Như Ngọc vẫn cứ ngẫm nghĩ mãi, rốt cuộc nàng có nên cho Thiên Hàn biết về giấc mơ, Thiên Hàn thông minh hẳn hiểu được huyền cơ trong đó. Nhưng lại nhớ đến khuôn mặt phờ bạc của y đêm qua nàng lại dám , vì lo Thiên Hàn suy nghĩ nhiều…

      - Kẹo hồ lô đây, ai mua, ai mua ?

      1 người bán kẹo rao hàng qua mặt Như Ngọc, đôi mắt nàng chợt sáng lên, lâu lắm rồi nàng ăn đồ ngoài phố!

      - Vương phi thể được!_ tên thị vệ cạnh nàng cảm nhận thấy mùi vị nguy hiểm vội ngăn cản nàng.

      - Ách! Tại sao, ta chỉ muốn ăn cái gì đó mà thôi!

      - Vương phi hiểu cho, lệnh của vương gia…

      - Ta biết!_Như Ngọc cắt ngang lời tên thị vệ, câu này của nàng nghe đến phát chán rồi, nàng chẳng qua chỉ muốn nếm ít vị gì đó mà thôi có cần quản đến vậy?_Nhưng lệnh vương gia cấm ta được ăn kẹo!

      - Nhưng…

      - Nếu ngươi sợ tự mình mua cho ta là được!

      Bọn thị vệ nhìn nhau chút rồi cùng đồng loạt gật đầu. Tất nhiên ngay sau đó tên thị vệ bước đuổi theo người bán kẹo. Nhưng đợi mãi vẫn thấy tên đó quay về, lòng bỗng bồn chồn lo lắng nàng liền phân phó tên thị vệ khác tìm tên thị vệ kia và kết quả tên đó cũng quay về!

      Bọn thị vệ lần này cảm nhận được nguy hiểm cận kề, vội vã kéo nàng trở về quán trọ. Tuy nhiên, bọn nàng nhanh bằng những kẻ đó, những kẻ bịt mặt vừa xuất đánh vào những tên thị vệ cùng nàng. Từng người từng người gục ngã xuống, đến khi thị vệ cuối cùng ngã xuống nàng cũng bị bọn chúng chụp thuốc mê bất tỉnh,



      Kỳ Phương đứng bờ hồ, ném từng viên đá xuống mặt hồ tạo nên những cái khấy động, trong lòng y cũng ngừng khấy động như vậy, những cảm xúc mông lung khó hiểu. Kỳ Phương biết tại mình nghĩ gì chỉ biết phải chờ cái gì đó.

      - Kỳ Phương! Ngươi gọi ta ra đây là có chuyện gì?_ thanh vang lên phá vỡ gian yên tĩnh

      - Thiên Hàn!_Kỳ Phương xoay người lại nhìn, trong đêm tối y cảm thấy hình dáng kia quen thuộc nhường nào_ Ta tìm ngươi là vì chuyện của Như Ngọc!

      - Và cả ta nữa!_ Thiên Hàn tiếp lời của Kỳ Phương .

      gian lại lần nữa rơi vào tĩnh lặng, cả hai cứ đứng nhìn nhau hồi lâu, trong khoảnh khắc 4 con mắt chạm vào nhau họ như cảm nhận được cái tư vị quen thuộc, giống như bọn họ có mối liên hệ vô hình nào đó ràng buộc, cảm giác giống như “huynh đệ thân thuộc lâu ngày gặp lại”

      Thiên Hàn chợt bừng tỉnh, hắng giọng, :

      - Ta rảnh, có chuyện gì mau!

      Kỳ Phương đột nhiên cảm thấy tâm chùn xuống, đôi mắt thoáng tia bi thương

      - Ta nghĩ vương gia cũng đóan được ta muốn gì rồi!

      - Mặc Huyết giáo!_ Thiên Hàn gỏn lọn đáp

      - Phải! Vương gia cũng hiểu nguy hiểm của chúng đối với nước của ngài và với Kim Vân quốc của chúng tôi!

      Thiên Hàn chợt cười gật đầu, :

      - Ta hiểu! Thái tử Hoàng Kỳ Phương của Kim Vân quốc!

      Kỳ Phương đôi mắt thoáng bất ngờ:

      - ra… tam vương gia biết từ lâu, vậy chúng ta dễ chuyện rồi! _ Kỳ Phương ngừng lại chút rồi tiếp_ngài nghĩ sao nếu ta và ngài cùng gạt bỏ những ân oán trước đây để cung nhau hợp tác tiêu diệt Mặc Huyết giáo!

      - Tốt!

      cái bóng màu trắng chạy đến, vừa thấy Thiên Hàn liền quỳ mọp xuống đất

      - Chủ nhân!

      Thiên Hàn khẽ liếc qua Vĩnh Quy :

      - xảy ra chuyện gì?

      - Phu nhân người…_ Vĩnh Quy bỏ lửng câu , bức thư bồ câu tay ném vội cho Thiên Hàn_ chủ nhân là chúng thuộc hạ vô dụng!

      Thiên Hàn đọc lá thư vẻ mặt tái , y bóp nát lá thư trong tay giọng tràn đầy tức giận:

      - Xảy ra khi nào?

      - Là…là vừa mới xảy ra, tất cả bọn thị vệ theo bảo vệ phu nhân đều bị giết cả rồi, còn phu nhân bị bọn họ bắt tâm tích!

      Kỳ Phương từ nãy giờ im lặng nhìn, vừa nghe thấy Như Ngọc bị bắt vô cùng bàng hoàng tức giận xông đến túm lấy cổ áo Vĩnh Quy.

      - Ngươi vừa cái gì? Như ngọc thế nào?

      - Nàng ấy bị bọn Mặc huyết giáo bắt ! Bọn chúng trong thư rằng, nếu ta và ngươi đơn thân đến gặp bọn họ

      - SAO?

      - …Vĩnh viện thể gặp lại được nàng ấy.

      gian bỗng chốc trở nên im lặng lạ thường, Kỳ Phương chầm chậm buông Vĩnh Quy ra, 1 lời thốt ra cũng thể, có lẽ y cũng như Thiên Hàn lúc này, cố gắng nén cơn giận lại, bình tĩnh để nghĩ cách cứu Như Ngọc.

      Hồi lâu sau,

      - Bọn họ muốn ta cùng ngươi đơn thân lên đó?

      Thiên Hàn gật đầu.

      - Ngươi cho rằng chúng ta nên làm gì?

      Thiên Hàn suy nghĩ chút rồi ,

      - Tương kế tựu kế, vừa cứu người vừa công kích…nhưng có điều…thời gian đủ để ta điều động binh lực đến đây…._Thiên Hàn chợt thở dài

      - Chuyện binh lực cứ để ta lo, quan trọng bây giờ là kế hoạch thế nào?

      Thiên Hàn liếc nhìn Kỳ Phương ngạc nhiên, đây là đất của Minh Phiên quốc, nếu có tập hợp binh lực được nhiều phải là mới đúng. Kỳ Phương tuy rằng là thái tử của nước nhưng đây phải đất nước của y, làm sao có thể trong đêm huy động nhiều người được. Trong khi , vương gia của vương triều, lại đứng đất nước mình còn phải khó điều động biên nhanh như vậy nữa là. Nhưng nhìn y tự tin như vậy có lẽ là rồi! Chẳng lẽ trong Minh Phiên quốc của mình, cũng có lực lượng ngầm sao, nếu là có khi nào Kỳ Phương mưu với Minh Phiên quốc!

      - Dùng kế dương đông kích tây !_ Thiên Hàn mở lời

      Kỳ Phương xoa càm ngẫm nghĩ chút rồi gật đầu:

      - Ta hiểu rồi, cứ như vậy gặp lại sao!

      Thiên Hàn nhìn theo Kỳ Phương, trong lòng mơ hồ, ràng chỉ câu duy nhất nhưng Kỳ Phương bảo rằng hiểu , cứ như thể bọn họ tâm tương thông cần cũng hiểu được ý của nhau…

      - Rốt cuộc cái nào là cái nào là ảo, Kỳ Phương …giữa chúng ta ra có mối liên hệ gì?

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 33: NHỮNG ĐIỀU KHÓ HIỂU.

      [​IMG]

      Nhớ đêm trường cũ lại nhớ

      Dưới gốc bằng lăng hoa nở

      Đôi ban thân cùng nhau đuổi

      Tình vun đắp thuở ấu thơ đó!




      Vùng phía nam Kỳ Sơn là núi Lưỡng Kỳ, điạ hình hiểm trở khó , lại thêm cái truyền thuyết ma cho nên rất ít người dám qua lại nơi này, phải là chỉ ngang qua bìa rừng cũng ai dám . Người ta rằng bất kể ai vào trong đó đều là vào tử lộ, ma người vốn thuận nhau do đó ai vào trong chính là tự tìm đường chết. Nơi này từng có 1 vài truyền thuyết cổ xưa, 300 ngàn năm trước khi thời khai thiên lập địa, con người cùngvà ma quỷ cùng tồn tại với nhau và xảy ra cuộc hỗn chiến triền miên, kết quả vì bất phân thắng bại. Cho nên giữa người và ma định ra hiệp ước lấy vùng Lưỡng Sơn này làm ranh giới tách biệt của hai thế giới người và ma, bất kể lý do gì cũng được phép phá bỏ hiệp ước, vượt qua ranh giới này. Cách đây 500 năm quốc gia được xem là lớn mạnh nhất, phồn thịnh nhất và phát triển nhất từ trước đến nay Nhã Phù quốc, nhưng vì xâm phạm hiệp ước này mà dẫn đến diệt vong.

      Bên trong khu rừng Kỳ Sơn ngừng bốc lên hơi khí tà ma, từng đợt khói đen bay lên lan tỏa khắp nơi, mang theo những luồn khí độc lẫn hàn khí lạnh như băng đủ để con người khỏe mạnh vừa ngửi phải lập tức đông thành băng tảng. Nơi đây ngày cũng như đêm tất cả chỉ có màn đen bao phủ, họa chăng có ánh sáng cũng là những tia ánh sáng yếu ớt lọt qua những tán cây, và những ánh sáng chờn của hồn ma trơi bay trong khu rừng này. thanh nơi đây cũng hết sức quỷ dị, phải là tiếng của côn trùng hay dã thú mà là tiếng rạn nứt của đá thạch và những thanh rên rỉ của những hồn siêu thoát.

      Vùng trung tâm khu rừng, những ánh sáng màu xanh quỷ dị chập chờn phát ra từ ngọn đuốc cháy vô tận của Mặc Huyết giáo tạo cho gian nơi đây thêm phần ma đạo. Ngồi chiếc ghế thượng, người được tung hô là giáo chủ Vũ Thuần của Mặc Huyết giáo. Nhắc đến Vũ Thuần có gì để bàn cãi ngoài 4 từ “tà ma mị”, người cũng giống như danh gọi, đôi mắt màu hồng ngọc chỉ có ở loài ma, đôi môi lúc nào cũng vẽ lên nụ cười mị, tiếng cười quỷ dị vô thường nghe đến phải khiến người khác run rẩy, y lúc nào cũng vận bộ trường màu đen đinh những hạt pha lê đen lấp lánh toàn thân tỏa ra hàn khí đen của loài ma quỷ.

      Vũ Thần miệng mở nụ cười, đôi mắt màu hồng ngọc phát ra những tia sáng quỷ dị, y chăm chăm nhìn vào nữ nhân bất tỉnh bị cột trước mặt mình.

      - Đây chính là người được xem là thiên hạ đệ nhất kinh điển mỹ nhân sao?

      - Giáo chủ!_ 1 nữ nhân mặt trang phục màu trắng tuyết, mảnh lụa trắng che ngang nữa khuôn mặt để lộ đôi mắt đẹp, đáp xuống cung kính với Vũ Thuần.

      - Thế nào?_ Vũ Thuần di chuyển hướng nhìn mà .

      - Thiên Hàn và Kỳ Phương đến, đúng như chúng ta cầu bọn họ đơn thân đến đây.

      - Chắc chắn?_ y hỏi lại

      - kiểm tra kỹ lưỡng, cách khu rừng 30 dặm thấy bóng dáng của người nào cả ngoại trừ 2 người họ.

      Vũ Thuần chuyển tầm mắt sang người bạch y nữ kia, đôi mắt sác bén nhìn.

      - Ta muốn có bất kỳ sơ xuất nào, dù là nhất!

      - Thuộc hạ hiểu!

      Bạch nữ tử đáp gọn sau đó vận kinh công rời . Như Ngọc khẽ động mi, cựa mình cảm 3 thấy đau đớn từ hai cánh tay truyền tới. Đôi mắt nàng ngơ ngác nhìn quanh lượt rồi dừng lại ngay trước người ngồi ghế nhìn nàng. Đôi mắt màu hồng ngọc sáng quắc lênkia rất đẹp nhưng lại cho nàng cảm giác sợ hãi, trong tìm thức của nàng hình như nhìn thấy đôi mắt đó ở đâu rồi, đôi mắt màu hồng ngọc nhưng mà đôi mắt đó đẹp hơn, thuần hậu hơn!

      - Ngươi là ai?_ Như Ngọc mở miệng hỏi người kia.

      - Vũ Thuần_ y nhanh gọn đáp.

      Chớp chớp mắt vài cái để lấy thêm ánh sáng cho đôi mắt, nơi đây quá tối để cho nàng nhìn đối phương.

      - Ngươi muốn gì? Tại sao lại bắt ta đến đây?

      Vũ Thuần chợt cười lớn, tiếng cười của y so với tiếng khóc của loài ma còn muốn ghê rợn hơn.

      - sợ sao?_ Vũ Thuần hỏi

      - Tại sao phải sợ ngươi?_ Như Ngọc bình thảm đáp, nhưng trong lòng dâng lên mấy hồi e sợ.

      - Quả nhiên rất có cốt cách của tiên nhân!

      - Ngươi gì ta hiểu? Có gì cứ thẳng chớ vòng vo.

      - Nhã Phiếm Phiếm!_ Vũ Thuần khẽ gọi, thanh da diết từng đợt kéo đến khiến người khác nghe phải chùn lòng.

      “Nhã Phiếm Phiếm? ta gọi ai thế? Tại sao khi nghe đến cái tên đó lòng nàng lại đau nhói, vì sao vậy?”

      - Vẫn chưa nhớ?_ Vũ Thuần lại hỏi

      Đôi mắt Như Ngọc chợt tròn lại, con ngươi đen thẩm co lại nhìn Vũ Thuần

      - Nhớ cái gì? Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?

      - Nhớ cái gì sao?_ Vũ Thuần lại cười_ chuyện của 500 năm trước, chuyện của Nhã Phù Quốc, chuyện của ngươi, Vũ Thần Và Vũ Thần Huy.

      Tâm như chấn động, trước mắt nàng màn sương mỏng manh chợt phủ lấy.

      “Sao nàng lại khóc, sao tâm lại đau, những người đó là ai có can hệ gì nàng, tại sao khi nghe thấy tên những người đó nàng lại như vậy?”

      Vũ Thuần nhìn nàng chớp mắt, nơi khóe mắt lên cái gì đó sang sáng. Từ tay y bức họa bị ném vào lò lửa cháy, ngọn lửa xanh bỗng nhiên cháy phùng lên mạnh mẽ nuốt lấy bức họa. lúc sau từ màn lửa kia dần dần ra hình ảnh của nữ nhân vô cùng xinh đẹp cùng 2 vị nam tử, người mặt hoàng kim sáng chói khuôn mặt tú tỏa ra khí chất của đế vương, người còn lại vận y phục màu lam cẩn hình con rồng bạc ngũ quan nho nhã phong thái điềm đạm, đặc biệt từ người này tỏa ra tiên khí cao vời, vừa nhìn thuận mắt. Như Ngọc mở đôi mắt to hết cở ồ lên tiếng:

      - Đó …đó phải là những người trong giấc mơ của ta sao?

      - Đó là mơ mà là thực, những con người từng tồn tại và những chuyện từng xảy ra cách đây 500 năm.

      Vũ Thuần nhàng . Điều này khiến Như Ngọc phải giật mình, nàng mơ thấy chuyện từng xảy ra là chuyện của 500 nam về trước sao? buồn cười, con người mơ là giấc mơ tiên đoán hoặc là tương lai hoặc là chuyện kiếp trước làm gì có chuyện mơ thấy chuyện của 500 năm trước mà còn là chuyện của người khác chứ?

      - Ngươi cho là ta bị ngươi lừa?_ Như Ngọc nhìn thẳng vào Vũ Thuần

      - tin sao? Haiz!_ Vũ Thuần đứng dậy bước khỏi đài ghế bước đến bên cạnh chuậu cây, vì đôi mắt nhìn được cho nên nàng đoán được đó là cái gì.

      - Nàng tự xem !

      Vũ Thuần bước đến trước mặt Như Ngọc chìa ra nhành hoa đào. Như Ngọc khó hiểu nhìn Vũ Thuần. Ánh sáng của ngọn lửa chiếu rọi người y, Như Ngọc tuy rằng cảm thấy người này đáng sợ nhưng cũng phải công nhận là rất đẹp so với hai nam nhân trong hình ngọn lửa kia thua kém gì, hình như bọn họ có cái mối liên hệ nào đó phải.

      Là đôi mắt! Đôi mắt màu hồng ngọc!

      - Đừng nhìn ta nữa, sau này còn nhiều cơ hội để nhìn. Bây giờ cái nàng nên nhìn là nhành hoa này đây!

      Như Ngọc chuyển ánh nhìn sang nhành hoa, đó là cành hoa đào màu hồng phấn đẹp. ngạc nhiên khi nơi tăm tối tràn đầy khí chết chốc này lại có nhành hoa xinh đẹp này, chỉ vậy mà còn rất tươi như được trồng trong vung đất màu mỡ! Nhưng hình như cành hoa kia có cái gì đó phải, phải chăng đó là …~~~ MÁU~~~

      - Nàng cố nhớ lại , chuyện gì xảy ra 500 năm về trước!_ Vũ Thuần lại lên tiếng.

      Như Ngọc cảm thấy đầu đau nhức vô cùng, hệt như có cái gì đó bên trong đầu nàng trỗi dậy.

      - A…..a…a…a…

      - Nhã Phiếm Phiếm!

      - Câm!_ Như Ngọc quát lên.

      Nhưng Vũ Thuần muốn bỏ qua tiếp tục :

      - Vị nam tử mặc hoàng phục kia chính là vị hoàng đế cuối cùng của Nhã Phù quốc Vũ Thần Huy.

      - Im !

      - Còn người kia chính là tứ vương gia của Nhã Phù quốc Vũ Thần , người được xem là tiên nhân hoán kiếp và cũng là vị hoàng tộc xuất chúng nhất trong tất cả các hoàng tộc từ thuở khai chi lập quốc của tất cả triều đại cho đến nay.

      Từng lời của Vũ Thuần cứ bay vào tai Như Ngọc, khiến tâm nàng ngừng bị dao động. Nàng muốn nghe và cũng nên nghe , những lời đó làm sao biết hay giả mà nàng phải tin, trong khi những lời đó khiến nàng khó chịu càng nên nghe. Phải nên nghe, nên nghe…

      - Ta muốn nghe … MAU IM !

      - muốn nghe hay dám nghe! Ha!_Vũ Thuần chợt cười kinh mệt_ Sao ta lại quên chứ, nàng là Nhã Phiếm Phiếm là đệ nhất mỵ nhân là hồng nhan họa thủy, hại huynh đề người ta tương tàn, hại luôn cả đất nước phải tan nhà! Làm sao dám nhớ làm sao muốn nghe được chứ?

      Như Ngọc hiểu ý của Vũ Thuần là gì nhưng nàng lại nghe thấy tim khó chịu, đôi mắt ngơ ngác nhìn Vũ Thuần hòng tìm thấy sáng tỏ. Có cái gì đó mơ hồ tựa như nàng biết, mà cũng như biết gì cả trong người nàng:

      - Ngươi…ngươi cái gì?

      - Ta chuyện của 500 năm về trước!

      - 500 năm về trước!_ Như Ngọc bàng hoàng nhắc lại.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 34: KÍCH ĐỘNG.

      [​IMG]



      Mây rồi cũng bay theo gió

      Tình ta cũng thế thôi

      Chợt đến rồi chợt

      Chỉ mong có hận lòng.


      - Nàng nhớ?

      - Ngươi rốt cuộc muốn cái gì? _ Như Ngọc cố giữ tỉnh táo để những suy nghĩ mơ hồ kia làm lung lai ý chí, hỏi ngược lại về phía Vũ Thuần.

      - Ta muốn gì? Hừ…

      Vũ Thuần ngừng lại đôi mắt quan sát từng biểu mặt của Như Ngọc. Miệng nở nụ cười tà mỵ, đột nhiên y chỉ tay về phía ngọn lửa, đôi mắt liếc qua tia tàn nhẫn.

      - Ta muốn sức mạnh của hai người đó!

      - Ngọc nhi!_ Thiên Hàn cùng Kỳ Phương đột nhiên xuất gọi tên nàng.

      Như Ngọc nghe thấy tiếng Thiên Hàn lòng vô cùng vui mừng, quay đầu nhìn y:

      - Huynh đến rồi!

      Thiên Hàn nhìn Như Ngọc lo lắng, nhưng đôi mắt vẫn sáng tinh như cố trấn an nàng, miệng gượng cười :

      - Xin lỗi huynh đến muộn!

      - sao, chỉ cần huynh đến là được rồi! _ ^^

      Kỳ Phương đứng bên cạnh Thiên Hàn nhìn cảnh này lòng vô cùng tái tê, ràng đứng sừng sững to lớn như vậy mà Như Ngọc lại nhìn thấy chỉ nhìn thấy có mỗi Thiên Hàn. Đôi tay siết chặt Ngân Bạch kiếm, trong đôi mắt y là hụt hẫng đến nhường nào, ở đây nhưng lại giống như khí, trong mắt Như Ngọc vốn hề có hình ảnh của .

      Vũ Thuần ngồi ghế cao, đôi mắt thích thú nhìn cảnh trước mặt, đôi môi hơi nhếch lên cười thõa mãn.

      - Đến rất đúng lúc!

      Vũ Thuần vừa dứt lời lập tức đánh chưởng về phía Như Ngọc. Thiên Hàn nhìn thấy vội vàng dùng Tịch Hàn kiếm đỡ thay cho Như Ngọc chưởng kia, Kỳ Phương cũng nhanh chóng xuất chiêu đánh về phía Vũ Thuần, nhưng Vũ Thuần lại nhanh hơn né tránh, bay lên cao rồi lại đáp xuống đất cách nhàng ngay trước mặt 3 người, đôi môi vẫn như cũ nở nụ cười tà mị. Thiên Hàn nhanh cơ hội cắt dây cho Như Ngọc, nhưng có lẽ vì bị ảnh hưởng bởi lực chưởng hồi nãy và khí trong khu rừng này mà Như Ngọc cảm thấy ngực đau rát cùng sôi sục, ngụm máu phun trào, đôi mắt trở nên nặng trĩu, …trước khi nàng bất tỉnh , hai tay vẫn ôm chặt Thiên Hàn. Kỳ Phương vừa xoay đầu lại để xen sao nhìn thấy long càng thêm đau, cổ tức giận lại dâng trào, cảm giác của ngày hôm ấy chợt sống dậy, y vội vã quay mặt hướng khác nhìn, hiểu sao cảm giác hôm nay so với hôm đó mạnh liệt hơn nhiều!

      Vũ Thuần đứng kế bên chỉnh trang lại y phục rồi tiếp:

      - Cái gì cũng phải từ từ, chẳng lẽ các ngươi muốn biết lý do ta dụ ngươi tới đây?

      Thiên Hàn tay ôm Như Ngọc, tay cầm chặc Tịch Hàn kiếm, giận dữ quát:

      - mau, cần dong dài!

      - Ngươi rốt cuộc muốn thế nào hả?_ Kỳ Phương gầm .

      Vũ Thuần thản nhiên cười:

      - Ta nên gọi ngươi là gì tam vương gia của Minh Phiên quốc hay là… Vũ Thần của Nhã Phù quốc!

      - Cái gì?_ Thiên Hàn ngạc nhiên cùng bất ngờ.

      - Chớ dùng lời nhiễu hoặc, có gì cứ thẳng ra!_ Kỳ Phương đứng bên chen vào.

      - Còn ngươi…_ Vũ Thuần quay sang nhìn Kỳ Phương_ phải chăng ta nên gọi là tiên đế Vũ Thần Huy!

      - Ngươi…ngươi xàm ngôn gì đó

      Kỳ Phương khi nghe đến 3 từ “Vũ Thần Huy” tâm như bị kích động, tay kiếm run lên bần bậc. Nhìn thấy biểu của Kỳ Phương biết y nao lòng, Thiên Hàn vội hét lên:

      - Kỳ Phương chớ để đả kích, bình tâm lại mau! phân tán chúng ta đấy.

      - Ta xàm ngôn, cũng chẳng bừa. Các ngươi thân là con cháu của Vũ Thần gia mà lại biết vận dụng tài đức để phát huy giang sơn dòng họ Vũ Thần, ngược lại còn vì ả tiện nhân này mà hủy hoại cả giang sơn dòng tộc, biết xấu hổ!

      Thiên Hàn cố gắng tĩnh tâm lại, hít sâu sau đó nhìn thẳng vào kẻ thù mà chĩa kiếm về phía Vũ Thần mắng:

      - Ngươi điên rồ, cái gì Vũ Thần , Vũ Thần Huy ngươi tưởng bọn ta tin lời ngươi sao? Nực cười!

      Vũ Thần nhìn Thiên Hàn, mắt có hơi đảo vốn biết Thiên Hàn là người dễ kích hơn nữa y lại là người bình tĩnh có thể nhanh chóng bình tâm. Cho nên biểu này của y khiến cho bất ngờ mà ngược lại chuyển sang cách khác, phía sau lưng tay y bắt đầu dùng thần chú, tuy nhiên vẻ mặt Vũ Thuần vẫn điềm đạm

      - Ta hiểu vì sao ngươi hận Thiên Hàn, nếu ta là ngươi dù là kiếp này hay kiếp trước đều tha cho .

      Mặc kệ Vũ Thần gì, tâm Thiên Hàn vẫn rất tịnh đầu linh hoạt suy nghĩ để tìm ra điểm yếu của đối phương. suy nghĩ cảm thấy luồng lạnh khí chạy dọc bên người, tay chân y vốn nhanh nhẹn cần nhìn sang bên cạnh vội ôm Như Ngọc né nhanh, sau đó mới quay mặt lại nhìn người vừa xuất chiêu. Đôi mắt Thiên Hàn trừng to nhìn Kỳ Phương tin nổi người vừa đánh bọn họ lại chính là y! đường rồi lại đường bổ xuống, Thiên Hàn khó khăn ôm Như Ngọc né tránh.

      - Kỳ Phương ngươi điên rồi sao? Mau dừng tay!_ Thiên Hàn hét về phía Kỳ Phương. Nhưng biết tại sao Kỳ Phương cứ như người điên ra tay dừng, đôi mắt y trở nên đen thẩm hơn tỏa ra sát khí kinh hoàng.

      Thiên Hàn điểm mũi chân bay về phía xa, rồi quay đầu lại nhìn Kỳ Phương lần nữa chỉ thấy y đứng bất động. Vũ Thuần từng bước chậm rãi bước về phía Kỳ Phương đứng, đôi môi nở nụ cười khoái trá:

      - Ngươi…Kỳ Phương! Kẻ thù đứng cạnh ngươi đó mau giết !

      - Vô ích thôi, bây giờ còn là Hoàng Kỳ Phương nữa, mà là người của Mặc Huyết giáo.

      Thiên Hàn nhìn lại kỳ phương chợt hiểu mọi điều “Vũ Thuần là kẻ biết tà thuật có lẽ Kỳ Phương bị dùng tà thuật chế rồi”, đôi mắt y bình tĩnh suy tính.

      - Ngươi muốn gì?_ Thiên Hàn thừa biết với sức của mình y đủ để địch lại hai người họ cho nên phải tìm cách kéo dài thời gian.

      - Đơn giản! Ta muốn linh thần của ngươi!_ Vũ Thuần thản nhiên đáp

      - Linh thần?

      Vũ Thuần gật đầu giải thích:

      - Ngươi chính là hóa kiếp của Vũ Thần , người mang trong người sức mạnh của tiên nhân, cho nên người ngươi giờ vẫn còn sức mạnh đó. Và cái đó chính là linh thần. Ngươi yên tâm ta chỉ cần “linh thần” của ngươi để bổ trợ cho sức mạnh của ta. Tuyệt đối ảnh hưởng gì đến ngươi cả! Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao linh thần cho ta, ta làm hại ngươi, và nàng ta!

      - …

      Thiên hàn có hơi chấn động khi nghe Vũ Thần vậy, tuy nhiên bây giờ phải lúc suy nghĩ đúng hay sai mà là làm gì để cứu được Như Ngọc cùng Kỳ Phương. Nếu bây giờ tiếp tục đánh trả thể thắng nổi hai con người đó. Nhưng nếu buông gươm…ít ra…vẫn còn cơ may!

      Vũ Thần vẫn im lặng cho Thiên Hàn suy nghĩ, đôi mắt chăm chú nhìn Thiên Hàn biến đổi sắc diện. Chờ được lúc y lại lên tiếng:

      - Ngươi đồng ý? Nếu vậy ta thể nương tay rồi!

      Vũ Thuần xong tay vươn lênh về phía Kỳ Phương định ra hiệu. Thiên Hàn thấy vậy vội lên tiếng:

      - Được! Ta đồng ý! Chỉ cần ngươi giữ lời, làm họ bị thương và thả họ trở về an toàn.

      - Ha ha! Tất nhiên!

      Tay Vũ Thuần giơ lên cao tụ khói đen tích lại dần thành quả cầu, đôi mắt Vũ Thuần chợt biến đổi sang màu đỏ quắc pha đen quỷ dị, trận gió lạnh ào đến quấn lấy y như môt con lốc xoáy cuốn trôi những chiếc lá khô. Thiên Hàn nhìn lượt rồi sau đó tìm vị trí an toàn đặt Như Ngọc nằm xuống. Còn bản thân bước đến trước mặt Vũ Thuần chờ đợi.

      Tiếp đó, Vũ Thuần đánh quả cầu đen vào lòng ngực Thiên Hàn, vừa chạm vào người Thiên Hàn quả cầu hắc ám từ từ tan biến, thấm vào người y. Kế đó, trận đau đớn cuồn cuộn dâng lên, Thiên Hàn đau đớn ôm lấy ngực, cảm giác như có cái gì đó tách từng bộ phận người mình ra. Đôi mắt mệt mỏi cùng lờ đờ nhìn Vũ Thuần đọc niệm chú mà nghiến răng chịu đựng. Có caí gì đó di chuyển từ tim y sang bên phải rồi lại về phía giữa ngực, sau đó…

      - Ối! sao…sao có thể…_ Vũ Thuần niệm chú đột nhiên la lên.

      Thiên Hàn ôm ngực chơi vơi trung đột nhiên rơi xuống. Mặc dù rất đau nhưng y cũng rất nhanh xoay người tiếp đất an toàn, và chụp lấy thanh Tịch Hàn đâm về phía Vũ Thuần. người Vũ Thuần vốn thanh kiếm Bạch Ngân kiếm đâm xuyên từ phía sau, giờ lại thêm Tịch Hàn kiếm đâm từ trước ngực. Vũ Thuần như con thú bị đâm phải thể cựa quậy để thoát thân chỉ có bất ngờ tưởng.

      - Đơn giản là vì ngươi là kẻ ngốc!_ Kỳ Phương ở phía sau lưng Vũ Thần cầm Bạch Ngân kiếm lạnh lùng .

      - Hóa…hóa…ra các ngươi …có kế hoạch dụ ta vào bẫy từ trước…khụ khụ!_ Vũ Thuần khó nhọc từng lời.

      - Đúng vậy! _Thiên Hàn cũng lạnh lùng đáp.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 35: LỜI LÒNG.



      [​IMG]



      Trăm năm hoa duyên nở

      Chỉ hồng nợ gắn duyên

      Duyên với nợ cùng nhau

      Đôi ta mới sánh được


      Trước khi vào đây hai người bàn kế hoạch từ trước, Tương kế tụ kế đưa Vũ Thuần vào bẫy. Theo như họ được biết Vũ Thuần võ công vốn cao, nhưng lại có tà thuật cho nên rất khó đối phó. Đánh trực diện tất nhiên là thắng nổi vì vậy phải dùng kế. Kỳ Phương giả vờ trúng tà thuật của Vũ Thần, nhân cơ hội y mất cảnh giác mà ra tay!

      - Ha ha! Cho dù các ngươi có đánh bại ta nữa…khụ khụ.. các ngươi cũng chẳng thoát được… vì đây là xào huyệt của ta!

      - Ta nghĩ ngươi có ngờ cũng ngờ được đâu!_ Kỳ Phương lại nói_ Người của ngươi bị thuộc hạ của ta giết sạch cả rồi!

      Vũ Thuần có hơi kinh ngạc chút nhưng ngay sau đó trở lại vẻ bình tĩnh, y thoáng qua tia nham hiểm, rồi đánh chưởng về phía Thiên Hàn và nhanh chân bay lên trung, dùng roi Hắc Long đánh về phía Như Ngọc nằm. Qủa nhiên Thiên Hàn cùng Kỳ Phương vì kinh hoảng mà vội chạy lại chỗ Như Ngọc đỡ lấy đường roi kia. Nhân cơ hội Vụ Thuần lập tức hòa mình vào bóng tối trốn mất. Thiên Hàn, Kỳ Phương dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm y nhưng thấy ngoài màn đen bao phủ, vì vậy mà càng tăng thêm mức đề phòng. Ngọn lửa trong lò quái cũng chợt tắt . Mọi thứ đều chỉ màu đen trùm lấy, nếu phải nhờ chút ánh sáng léo lắt của tịch hàn kiếm tỏa ra có lẽ 3 người họ bị bóng đêm nuốt chửng… Thiên Hàn chống kiếm xuống đất hơi quay đầu nhìn Kỳ Phương:

      - Nếu như…nếu như, trong trận chiến này cần phải có người hy sinh, và người đó là ta …. Kỳ Phương, ta chỉ xin ngươi điều, đó là hãy bỏ qua hết những ân oán trong quá khứ giữa ta và ngươi mà hãy chăm óc Như Ngọc tốt!

      - Ngươi hàm hồ gì đó Thiên Hàn, cái gì mà chết mà hy sinh! Ta, ngươi, Như Ngọc ai được chết! Cuốc chiến chỉ mới bắt đầu mà ngươi lại xui như vậy sao! Nếu cần có người hy sinh người đó phải ngươi mà phải là ta. Nếu ngươi chết Như Ngọc thế nào, ngươi có hiểu cho cảm xúc của Như Ngọc, nàng ấy đau lắm có biết hả?

      - Ngươi hiểu đâu Kỳ Phương! Ta và Như Ngọc giống như những gì ngươi nghĩ, trong lòng nàng ta chẳng qua chỉ là người bạn đồng hương, bạn thanh mai và là phu quân hờ mà thôi!

      - Ta chính là hiểu! Thiên Hàn, chẳng lẽ ngày hôm đó chưa đủ để cho ngươi thấy sao, vị trí của ngươi trong lòng nàng cao đến mức nào?_ Kỳ Phương hơi gầm , bạch ngân kiếm khẽ run theo tâm y khi y nhớ lại ngày hôm ấy, khi Như Ngọc đẩy ra mà quay đầu lại với Thiên Hàn, lúc đó tâm chết!

      Thiên Hàn định lên tiếng giải thích lại biết thế nào, cho nên chỉ biết thở dài tiếng. Lại nghĩ đến những chuyện gần đây khi đối mặt với Kỳ Phương, những hình ảnh mơ hồ thoáng thoáng , cùng những cảm xúc kỳ lạ thể bằng lời. Lẽ nào giữa hai người họ có mối liên hệ nào đó mà biết, hay đúng như Vũ Thuần , bọn họ kiếp trước là huynh đệ ruột thịt…

      mải mê với suy nghĩ Kỳ Phương bất chợt lên tiếng:

      - Thiên Hàn ngươi có Như Ngọc ?

      Bất ngờ trước câu của Kỳ Phương, Thiên Hàn im lặng mấy giây suy nghĩ rồi lại im lặng biết gì?

      - Nam tử hán đại trượng phu, đỉnh thiên lập địa sao lại có thể dám đối mặt với chính bản thân mình! Thiên Hàn! Dũng khí nam nhi của ngươi ở đâu, mau đem ra đây! , việc gì mà lại căm lặng!_ Kỳ Phương chờ đợi lâu thấy ai trả lời kiềm chế bản thân giận dữ

      - Ta…

      - Sao?_Kỳ Phương hơi gằn giọng

      - …_ sao, …cũng nữa chỉ biết bản thân rất lạ, trước kia khi còn ở đại, cho dù Như Ngọc với bất kì con trai nào làm gì cũng cảm thấy bình thưởng. Nhưng từ khi cùng Như Ngọc trải qua lần ly biệt lại sợ, sợ mất nàng lần nữa, chỉ vậy khi nàng cạnh ai chuyện với người nam nhân nào cũng cảm thấy lòng khó chịu._ Có lẽ, ta nàng!

      Đôi mắt Kỳ Phương càng thêm u ám, ra y cũng đoán trước được những lời này, chỉ có điều bản thân y lại muốn chấp nhận mình là kẻ thua cuộc, thể nào chấp nhận được người nàng ấy phải . Nhưng chấp nhận cũng thể được bởi vì con tim của nàng do làm chủ. Đáng lý ra nên buông tay mới đúng, vì sao thể buông tay nàng được, phải chăng cái vòng quay oan nghiệt đó thể nào tránh khỏi, nó cứ lẩn quẩn quanh buông.

      - Thiên hàn ngươi có cảm thấy ta và ngươi có mối liên hệ thân thuộc nào hay ? Ví dụ như loại tình cảm huynh đệ ruột thịt chẳng hạn!_ Kỳ Phương chợt buông lời, đến khi xong mới phát bản thân kỳ lạ sao lại ra những lời này _ Ưm! Coi như ta chưa từng !

      Kỳ Phương nhanh chóng quay đầu lảng tránh. Thiên Hàn nhìn theo phía sau bóng dáng Kỳ Phương ngạc nhiên, cùng suy ngẫm.

      - Ngươi cũng cảm thấy như vậy sao?

      Kỳ Phương nghe thấy lời này vô cùng bất ngờ mà quay đầu lại nhìn, 4 con mắt cùng lúc chạm vao nhau, ảo ảnh chợt ra nhanh chóng và cũng vụt mất nhanh chóng.

      - Cẩn thận!

      Đôi mắt Thiên Hàn nhìn thấy tia sáng xẹt qua vội hét lớn, vung kiếm chém về phía sau lưng Kỳ Phương, đóm lửa nho vừa chạm vào thanh tịch hàn kiếm lập tức nổ tung. Kỳ Phương lúc này mới chợt tỉnh lại mà đề cao cảnh giác hơn. Hít hơi dài, nhìn tứ phía cẩn thận dò xét rồi :

      - Nếu cứ thế này e rằng viện binh chưa tới chúng ta ngã gục vì độc khí của nơi này rồi!

      Kế đó, Kỳ Phương móc trong túi ra đoạn gỗ rồi châm mồi lửa đốt cháy và ném lên trung, lập tức đoạn gỗ nổ tung, những tia sáng giống hệt như những tia pháo bông bắn ra tứ phía, làm tỏa sáng vùng rộng khắp. Ngay sau đó bóng đen nhanh chóng lướt qua cạnh bên trái bọn họ, những ánh sáng lấp lánh của pha lê hắc lại làm mắt người khác phải lóa . Thiên Hàn nhanh chóng phóng kiếm đuổi theo đánh bóng đen kia nhưng lại chậm chân để tẩu thoát. Bóng tối lần nữa bao trùm lấy 3 người.

      - nhanh !_ Kỳ Phương lại .

      Thiên Hàn chợt cười bí hiểm nhìn Kỳ Phương khiến Kỳ Phương khó hiểu nhíu mày:

      - Tuy nhiên, vẫn còn cách khác!

      Thiên Hàn vừa vừa lấy bên hông ra cái túi đen, vừa mở túi hàng loạt những đóm sáng bay tỏa ra tứ phía. Cái thứ ánh sáng yếu ớt chập chờn đó từ từ tản ra làm đêm tối sáng dần lên, mặc dù chỉ là hơi lờ mờ sáng nhìn được gì, nhưng lại vô cùng hữu ích trong lúc này.

      Trước khi vào đây, Thiên Hàn đoán biết như thế này, vì vậy y bắt sẵn ít đom đóm bỏ vào trong túi chờ cơ hội sử dụng đến. Thiên Hàn nháy mắt với Kỳ Phương cái rồi sau đó hòa mình vào bóng tối mất tăm. Còn Kỳ Phương vẫn đứng tại vị trí đó rời, tay cầm bạch ngân kiếm dồn hết nội lực vào thanh kiếm và chờ đợi đến khi đủ lực lập tức chém mạnh về phía phát ra những tia lấp lánh của pha lê. Và chính những ánh sáng mờ ảo của đom đóm kia giúp y nhận ra được nơi Vũ Thuần ở đâu!

      Vũ Thuần đứng núp ở dưới gốc cây to bỗng cảm thấy ổn vội rời khỏi chỗ đó, vừa rời ra khỏi bị Kỳ Phương từ phía sau đâm tới. Nhanh như chớp, Vũ Thuần dùng Hắc Long quất thẳng vào Kỳ Phương, nhưng vừa mới giơ roi lên bị thiên hàn từ phía sau chụp lấy roi tung sát chưởng thẳng vào ngục khiến y thối lui về sau mấy bước. Kỳ Phương cũng bỏ qua cơ hội dùng kiếm đâm về phía Vũ Thuần lần nữa, nhưng lần này chỉ là sượt qua tay trái làm Vũ Thuần bị thương ở cánh tay mà thôi!

      Biết bản thân thể chạy thoát khỏi hai người này, Vũ Thuần đành dùng cuối cùng chính là “chết chung”, tay y dồn nội lực vào Hắc Long tạo ra bão xoáy kẹp chặt cả Kỳ Phương và Thiên Hàn, sau đó dùng tay trái tung ám khí có độc về phía họ. Nếu như thành công thắng còn bằng cùng roi hắc long này tự hủy diệt và kéo luôn cả 2 kẻ kia về cõi chết!

      Vốn là người gian xảo, Vũ Thuần sau khi dùng hắc long trói hai người kia lại và tung ám khí cũng nhanh cởi chiếc áo bào ném về phía 2 người để che lại đường tẩu, vốn dĩ đó chỉ là mảnh bào y bình thường nhưng bên trong lại tẩm rất nhiểu loại kịch độc, chỉ cần vừa chạm vào đối phương chết ngay tại chỗ.

      Nhưng Vũ Thuần có ngờ cũng ngờ được Kỳ Phương cùng Thiên Hàn tâm vốn tương thông, cần cũng hiểu được ngưởi kia muốn gì. Cả hai cùng phối hợp kẻ vung kiếm chém đứt hắc long người dùng nội lực hất tung bào y của Vũ Thuần, cả hai cùng thoát ra khỏi cái trói của kẻ thù. Nhất thời vì bị bào y che khuất tầm nhìn cho nên Vũ Thuần nhìn được Kỳ Phương và Thiên Hàn như thế nào, đến khi kéo được bào y qua bên trước mắt là mũi kiếm nhọn hoắc đâm xuyên vào trái tim của y. Từng giọt máu tươi xuống chảy tuôn theo lưỡi kiếm, duy chỉ có điều là máu này phải màu đỏ mà là màu đen màu đen thẩm!

      - Ha ha!_ Vũ Thuần chợt cười lớn tiếng, tiếng cười nghe mới ghê rợn làm sao. Vẻ mặt Vũ Thuần cực kỳ thản nhiên môt chút đau đớn, cứ như mũi kiếm vừa rồi hề đâm vào người y!

      Thiên Hàn nhìn thấy cảnh tượng này vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt ngưng trọng vài giây mới được nên lời:

      - phải là con người.

      Kỳ Phương cũng vậy, đôi mắt nhìn Vũ Thuần kinh ngạc mà rút kiếm ra, vừa lúc nãy, khi y đâm vẫn còn là màu đỏ, nhưng tại sao bây giờ lại là màu đen cơ chứ. Chẳng lẽ

      - Ha ha…_ Vũ Thuần lại nở nụ cười ghê rợn, đôi mắt màu hồng ngọc càng trở nên đỏ huyết hơn.

      - Ngươi, ngươi phải con người…_ thiên hàn chấn động , vội nắm chặt tịch hàn kiếm lùi lại mấy bước phòng thủ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :