Oan gia! Mình ta xuyên không đủ rồi, sao ngươi cũng bon chen nữa hả? - Bạch Yến (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 27: CẮM SỪNG



      [​IMG]




      Nhờ sức trẻ, cộng thêm là người có võ Kỳ Phương mới có thể cắt đuôi được những người phía sau. Tuy nhiên, chịu ít thương tích, do lúc chạy phải vượt và né nhiều chướng ngại vật, trông Kỳ Phương lúc này thê thảm cực kỳ, quần áo dính đầy đất cát lẫn nước màu, vậy người còn vươn lại vài cọng rau và trứng gà……..Haiz!


      Quẹo thêm vài con hẻm mòn, Kỳ Phương ngừng lau mồ hôi, miệng lẩm bẩm:


      - Biết trước thế này, lúc nãy trốn luôn cho rồi, đưa đầu ra làm chi để bây giờ thảm hại thế này, ngờ bản thân mình lại có ngày bị mấy người dân thường đó rượt đuổi đến bán sống bán chết như vầy. Mà …từ khi nào lại như thế này, lúc trước vốn rất oai phong kia mà, hô tiếng có cả trăm ngàn người quỳ gối cúi đầu phục tùng, còn bây giờ … thua gì tên lưu manh !


      - Nè! Thân thủ của huynh cũng nhanh lắm, bị rượt đuổi như vậy mà vẫn còn sức ở đây mà rên rỉ?


      Như Ngọc ở cây vọng xuống, tay còn nắm chặt con thỏ vừa nãy quơ quơ. Kỳ Phương nhìn lên thấy Như Ngọc ngồi tán cây cao, rồi nhìn con thỏ mà tức đến đỏ cả mắt, phải chạy đến chết sống lại, mà nàng ta lại ở đây nhởn nhơ coi trò vui, vậy còn buông lời chọc tức .Được! Để cho nàng biết thế nào là tức giận của Hoàng Kỳ Phương, để nàng sau này biết mà sợ!


      Lại gần thân cây, thử vòng xem xét rồi ngẩng đầu lên nhìn Như Ngọc :


      - Muội cố tình chơi huynh đúng ? biết huynh còn tiền mà vẫn còn ôm thỏ bỏ chạy.


      - Tiền là trong túi huynh muội làm sao biết. Mà muôi cũng đâu biết là huynh nghèo đến mức mua có vài món lặt vặt này cũng đâu nổi đâu?


      “Lặt vặt của nàng tương đương với 200 lạng bạc của ? Như vậy mà ít ỏi được sao?”


      - Xuống đây!


      - xuống!


      - Là muội đó!


      - Đương nhiên, chính là muội…A!


      Như Ngọc mảy may nhìn xuống mà cứ mở miệng , trong khi đó Kỳ Phương điểm mạnh vào mũi chân, linh hoạt đạp lên các tán cây thăn thoát nhẩy lên chỗ tới Như Ngọc chỉ chưa đầy 30s, tến lại gần nàng. Tới lúc nhìn lại thấy Kỳ Phương xuất ngay cạnh, Như Ngọc giật mình hoảng sợ mà tuột tay làm rớt con thỏ xuống đất.


      - Con thỏ bạch của muội! Hic hic!!! Huynh mau đền cho muội!


      - …


      Kỳ phương gì cũng nhìn Như Ngọc đôi mắt nhìn theo bóng đen vừa lướt mất, chân mày nhíu lại sâu.


      - Nè huynh có nghe muội ?


      Như ngọc ngừng giật giật Kỳ Phương khi thấy y quan tâm đến mình. Kỳ Phương quay đầu lại nhìn nàng, cũng gì vẻ mặt đăm chiêu rồi vòng tay qua ôm lấy Như Ngọc nhảy xuống đất:


      - Ở đây chờ ta! Ta tìm con thỏ cho muội!


      - Đùa chút thôi, có cần tỏ ra đáng sợ vậy ?_ Như Ngọc chu mỏ theo cái bóng Kỳ Phương


      - Như vậy mà nàng còn chưa sợ, có gì mà đáng sợ!


      Nghe thấy, Như Ngọc thêm lần nữa giật mình mà quay đầu lại :


      - Sao… sao… huynh lại ở đây?


      Thiên Hàn , vẻ mặt chỉ trông rất khó coi, cứ như có ai vừa cắm sừng đầu y vậy, đôi mắt lạnh liếc Như Ngọc cái rồi nắm lấy tay nàng lôi , mặc kệ là Như Ngọc ngừng giãy dụa, mặt nhăn nhó vì đau. Những người đường mà hai người qua, ngừng ngó nghiêng nhìn cả hai.


      - Thiên Hàn, rốt cuộc là ngươi bị sao vậy, có biết đau ? Buông ra!


      - Như Ngọc nàng hay , hai muốn đến đây để xem đại hội võ lâm cho bằng được, ngờ mục đích chính của nàng là đến đây tìm “dzai”!_ Thiên Hàn nể tình vừa kéo vừa .


      - Ai ta tìm “dzai”, mà ta tìm ai có liên quan gì đến ngươi, lấy quyền gì mà bắt lỗi ta chứ?_ đúng, cùng lắm là đồng hương, cao hơn tý là bạn thân, cao hơn nữa là phu quân danh nghĩa, lấy tư cách gì?


      - Vậy khi ở kinh thành nàng hứa những gì với ta?_ Thiên Hàn dừng lại chút, xoay mặt lại nhìn thẳng vào Như Ngọc.


      - Ta…


      Thấy thái độ của Thiên Hàn tốt, với lại biết con người y từ trước, lúc y nóng giận rất nóng tính, nếu xử xự đúng cách chỉ có tự mình chuốc họa, vì vậy mỗi lần Thiên Hàn tức giận nàng đều im lặng cúi đầu, và lần này cũng ngoại lệ.


      Thấy Như Ngọc im lặng, Thiên Hàn cũng nhiều lời, tiếp tục kéo nàng về quán trọ, sau đó nhốt nàng vào trong phòng khóa cửa lại cắt người canh giữ, bản thân đâu .


      Như Ngọc cứ tưởng Thiên Hàn giận chút rồi thôi, nào ngờ y lại khóa trái cửa còn cắt cử người canh nàng bỏ trốn, tức điên lên được mà. Vì vậy để hả giận, nàng tiếc đem đồ đạc trong phòng ra đập bể hết, đến cuối cùng mọi thứ trong phòng từ nàng và cái giường là còn nguyên, tất cả còn lại đều trở thành mảnh vụn.





      Thiên Hàn tức giận bỏ ra ngoài dạo phố lát, mặc dù cảm thấy bản thân mình cư xử hơi quá lố, nhưng cứ nghĩ đến cảnh Như Ngọc vì tên nam nhân khác mà bỏ mặt lại tức chịu nổi. vậy còn cười cợt nhã với kẻ đó, trong khi đối với Như Ngọc chưa bao giờ cười vui như vậy, nếu muốn cắn nhau đến sức đầu mẻ trán! A..a….a….. là đau đầu quá , nàng ta làm gì, với ai liên quan gì với chứ, cùng lắm và nàng chỉ mới là thanh mai túc mã có tư cách gì?


      Mà mỗi lần nhắc đến mới nhớ mỗi khi tìm nàng luôn có cảm giác bị ai đó theo dõi, là người của Mặc Huyết giáo ư? Ưm, có thể lắm, vì dù sao bọn họ rất đa nghi chừng phát thân phận của từ sớm, sau này phải cẩn thận chút mới được, cả Như Ngọc nữa phải cắt cử người canh giữ chặt chẽ!


      Còn cái tên cùng Như Ngọc là ai nhỉ? Lần đầu gặp qua nhưng sao cảm giác rất lạ, rất quen, phải rất rất quen, chỉ vậy, cảm giác nhìn thấy tên đó thấy lòng yên ổn, tim đập rất mạnh và rất sợ, sợ mang Như Ngọc mãi mãi!


      - Chủ nhân!_ Quy, Tắc đột ngột xuất , cúi người với Thiên Hàn.


      Thiên Hàn quay lại, cho nên 2 người kia thấy gì, chứ nếu bọn họ phải giật cả mình.


      - Ừm! Điều tra tới đâu rồi!_ hai tên này có thực là con người vậy? nghi lắm, luôn mặc cặp y phục đen trắng, mà lúc nào cũng đột ngột xuất , 8 phần giống quỷ hơn là người!


      - Tên hắc y đó đúng là người của Mặc Huyết giáo, chúng thuộc hạ giao đấu với , vốn dĩ thắng nhưng ngờ lại có người lạ xuất cứu . Còn người cùng vương phi ban sáng


      - sao?


      - Bọn thuộc hạ điều tra được lai lịch của , chỉ biết võ công rất cao và chắc người của Minh Phiên quốc chúng ta!


      Siết lại nắm tay, Thiên Hàn hơi lớn tiếng :


      - giao chiến với ?


      - Vâng!


      - Kết quả?


      - … để thoát!_ Vĩnh Quy giọng .


      Thiên hàn đột nhiên quay lại ném mạnh mảnh ngọc bội_thứ mà y cừa mua ở chợ về phía Vĩnh Quy:


      - là ăn hai, ta giao chỉ có bao nhiêu đó cũng làm xong! Đệ nhất mật thám cái gì? Đúng là làm trò cười mà!


      Nhìn thấy Thiên Hàn tức giận, tuy vì sao, nhưng trước tiên bọn họ phải bảo toàn tính mạng, cả hai liền quỳ xuống nhận lỗi.


      Hừ…


      - Tiếp tục điều tra về và giám sát vương phi gắt gao, được để cho nàng ấy gặp lại tên đó! Nếu …các ngươi biết kết quả thế nào rồi!


      Phất tay áo cho hai người kia lui xuống, sau đó xoa xoa lấy vầng thái dương của mình, haiz… giận quá mất khôn mà, vì tức Như Ngọc mà chuyển sang chém bọn thuộc hạ, bọn họ mà sinh nghi mệt!





      Lại quay về với Như Ngọc, sau khi ném hết mọi thứ còn gì để ném nữa nàng chuyển sang xé tấm màn, vừa xé vừa mắng:


      - Thiên Hàn khốn kiếp, Gia Khanh khó ưa, ta ghét, ta ghét…ta trù dập ngươi đường vấp cục đá té u đầu, ngựa bị ngựa hất, cua bị đá…bla..bla…


      mắng nhẩm nhẩm, đột nhiên Như Ngọc đứng phắt dậy hét lên, ném luôn chiếc giày còn lại của mình vào cánh cửa sổ.


      - Thiên Hàn khốn kiếp ta trù dập ngươi….a…..a…a…Bốp!


      - A! Ngọc nhi sao muội lại chọi huynh!_ Kỳ Phương vừa đúc đầu vào cửa sổ chui vào, ngờ lãnh đủ.


      - Ec!_ Như Ngọc biết gì, chỉ biết đơ như khúc gỗ


      Tiến lại gần Như Ngọc, Kỳ Phương chìa con thỏ bạch ra trước mặt nàng cười sán lạn:


      - Cho muội này!


      - Woa! Đáng quá!_ Như Ngọc ôm lấy con thỏ nũng nịu, hoàn toàn quên mất chuyện mình tức giận và cả có mặt của Kỳ Phương tại đây.


      Khẽ lắc đầu, ngao ngán, Kỳ Phương nhìn Như Ngọc sủng nịnh, rồi lại nhìn toàn căn phòng, mi có hơi nhướng cao lên, tâm nổi lên trận phong ba.


      “Thiên Hàn! Ngươi quá lắm rồi, dám hành hạ Như Ngọc!”


      - lại ức hiếp muội!


      - Hở_ Như Ngọc lúc này mới để tâm đến Kỳ Phương_Huynh về cái gì?


      - Thiên Hàn ức hiếp muội phải ?


      Kỳ Phương vừa vừa chỉ vào đống đổ nát dưới sàn, Như Ngọc nhìn hiểu ra nên cười gượng:


      - Cái này là tự muội đập phá, đâu có làm gì đâu? Thách cũng dám!


      - Đến giờ này muội còn bênh ?


      - Ai bênh làm chi, chuyện muội làm muội phải nhận, đâu thể đổ lỗi Thiên Hàn được!


      Nhếch nhếch môi mấy cái, Kỳ Phương vặn lại


      - Vậy tại sao nhốt muội ở đây, phải là tính cầm tù sao?


      - Còn hỏi? Là lại huynh!_ Như Ngọc rồi chỉ thẳng mặt Kỳ Phương


      Kỳ Phương ngạc nhiên, hỏi lại:


      - Sao lại tại huynh!


      - Thiên Hàn bảo ta hồng hạnh xuất tường lăng nhăng bên ngoài, cắm sừng đầu nên phải nhốt lại!_ Thiên Hàn a, phải ta muốn xấu ngươi nhưng ta “thân bất do kỷ” nha!


      Kỳ Phương lại càng ngạc nhiên hơn, Ngọc nhi của lăng nhăng với kẻ khác sao! vậy, bị bắt đổ lỗi lên đầu của là sao? Ai ăn ốc bắt đổ vỏ???


      - Như vậy, liên quan gì huynh?


      - người Thiên Hàn chính là…huynh!


      - Ta…? Nhưng huynh đâu có…


      - Khỏi nhiều, khỏi phân giải gì hết, huynh biến mất giùm muội ngay bây giờ !_Như Ngọc vừa vừa đẩy đẩy Kỳ Phương về phía cửa sổ?


      - Nhưng ràng huynh bị oan, sao lại đối xử huynh như vậy, muội đừng lạnh nhạt với huynh quá được ?


      Khựng lại 1 chút, Như Ngọc nhìn Kỳ Phương sau đó trợn mắt lên:


      - Oan cái nổi gì, hại muội với phu quân bất hòa mà còn bảo muội đối xử huynh tốt, dẹp ! Cút!


      Như Ngọc thương tiếc đẩy Kỳ Phương ra ngoài cửa sổ, rồi đóng cửa lại cái rầm. Mà quên bén rằng bên ngoài cửa sổ là gian trống …tức là người vừa bị đẩy ra lúc nãy chắc chắn là té từ lầu 2 xuống đất, nhất cũng phải gãi tay hoặc là chân! (Ôi! Ác quá, tg ủng hộ nổi nữ chính rồi, các nàng có ai dám ủng hộ nàng nữa hông?)

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 28: BÍ TRONG MÀN ĐÊM







      Màn đêm tịch bao lấy Kỳ Sơn, những ánh lửa đỏ bay chập chờn trong khu rừng, chốc chốc lại vang lên thanh rùng rợn ghê người. Dưới những tia sáng yếu ớt của ánh trăng, thân người to lớn nữa phơi lộ nữa che kín ra, máy tóc khẽ bay bay quấn lấy nữa bên khuôn mặt người này, tạo cho người nhìn vào giác bí , đôi mắt hồng ngọc sáng lên trong đêm tối nhìn quét qua khắp nơi.


      - Minh! điều tra được gì chưa?_ vị nam tử đó lên tiếng, thanh mị hoặc chúng sinh, nhưng cũng lạnh lẽo đến tận xương người.


      Người tên Minh quỳ dưới đất, nghe gọi đến tên mình hơi run rẩy trả lời, đối với thuộc hạ thân cận như , được chủ nhân nhớ đến tên là niềm vinh hạnh nhưng đó là với người khác, còn với lại khác. Chủ nhân vốn dĩ có hai con người, người bình thường hiền hậu và con người ma quái!


      - Bẩm thái tử, điều tra được đôi chút thông tin, Mặc Huyết giáo xuất thân từ nhóm tộc ở vùng Lưỡng Kỳ, đây là nơi vô cùng bí hiểm, nghe đồn nơi đây là nơi sinh sống của hậu nhân vương triều đời trước, vì bị vong quốc còn chỗ nào để , cho nên bọn họ đành phải tạm ở khu rừng đó, nơi mà xưa nay vẫn được xem là huyền bí nhất, chưa từng có quốc gia nào có thể khai phá được nó. phần, là vì tính chất nước độc rừng thiêng và phần khác là vì đó là ranh giới của ma quỷ, tất cả những ai bước vào nơi đó đều thể trở ra.


      - Ý ngươi là bọn Mặc huyết giáo là dư đảng của tiền triều muốn phục quốc, hoặc giả là bọn người của ma quỷ. Nhưng nếu là người của tiền triều, đó là quốc gia nào? Bọn chúng muốn phục quốc ở Minh Phiên quốc hay Kim Vân quốc hay là Dĩ Tuyền quốc, hay là nước lân bang?


      - Thuộc hạ , mặc dù cử rất nhiều người , nhưng vẫn được gì. Nhưng người yên tâm, hai vị mật thám giỏi nhất của chúng ta vào cuộc, có lẽ nhanh điều tra được tin tức mới._ người kia lại cuối đầu


      Phẩy phẩy tay,


      - Được rồi, ngươi lui xuống ! À khoan! …giúp ta theo sát người.


      - Chủ nha cứ căn dặn!


      - Tam vương gia Minh Phiên quốc Lãnh Thiên Hàn!


      Màn đêm lại khép lại nơi đây, để rồi lại mở ra ở nơi khác, nơi chứa đựng muôn vàn bí mật của Lưỡng Kỳ!


      người ngồi ghế cao cao tại thượng, vẫn là cái ánh nhìn sáng quắc, lạnh lẽo lướt qua tất cả những người quỳ phía dưới , phủ lên người huyết y đỏ máu, tay cầm lấy thanh kiếm quỷ dị, nơi cán thanh kiếm là hình của cái sọ người. Toàn thân y chỉ tỏa ra cái gì đó rất đáng sợ, cái ánh sáng đỏ máu khiến người khác phải rợn người. Dù rằng nhìn y rất đẹp, nhưng lại là cái đẹp của ma quỷ.


      Bất chợt cuồng phong kéo đến sau đó hướng đến đám người quỳ mà hất lên trung, thanh rạn nứt đồng loạt vang lên cho thấy những người này còn cách cứu chữa. Kế đó, vài tên bộ hạ khác chạy đến, nhanh chóng mang những cái xác này , chẳng mấy chốc nơi đây lại trở về gian trước đó. thân ảnh màu trắng bước ra, hướng người ghế cung kính :


      - Giáo chủ xin bớt giận, chuyện lần này là do chúng thuộc hạ bất cẩn, tuyệt đối có lần sau!


      Hơi nhếch mi nhìn về người mặc bạch y, đôi mắt hồng ngọc lại hơi sáng lên:


      - Còn có lần sau!


      - Giáo chủ…


      - Câm mồn! Ta khó khăn lắm mới có thể gầy dựng được Mặc Huyết giáo lớn mạnh như ngày nay, vậy mà 1 tên bất tài vô dụng như lại có thể leo lên chức Thập đại môn chủ, làm việc thất bại đành, còn xém chút bị bọn giang hồ bắt lấy, nếu phải nhị hộ pháp đến kịp chuyện của ta bị lộ!


      - Giáo chủ! Chuyện này quả thực là sơ sót của thuộc hạ, nhưng bọn giang hồ đó quả võ rất cao…


      - Câm! Vô dụng tức là vô dụng, đừng có đem mấy lời giải thích lảm nhảm đó ra mà để che lấp cho thất bại của mình! Nhớ! Nếu chuyện này xảy ra thêm lần nữa người kế tiếp là ngươi! Lui xuống!


      - Dạ!


      - Lục môn chủ?


      - Dạ!_ bạch y nhân khác bước ra.


      - Việc nạp thêm môn đồ mới diễn ra thế nào?


      - Hồi giáo chủ, 3 ngày qua các sơn trại giao cho ta được 1000 đứa bé, trông mặt mũi cũng rất sáng!


      - Tốt! Vậy hãy đào tạo cho kỹ lưỡng vào, nếu cần thiết cho mấy đứa bé đó uống nhiều thuốc, cái ta cần là kẻ biết bán mạng và liều lĩnh, đừng để giống như chuyện của thất môn chủ!


      - Thuộc hạ !


      - Lui xuống hết!


      Lần lượt từng thân ảnh trắng vụt bay vào đêm tối, còn lại nơi đây là tiếng cười quỷ dị của vị giáo chủ kia.


      - Minh Phiên quốc, Kim Vân quốc, Dĩ Tuyền quốc thời đại của các ngươi sắp lụi tàn rồi, Nhã Phù quốc của bọn ta mới là vương triều duy nhất mạnh nhất đời này! Ha ha! Chân mệnh thiên tử mới chính là Chương Tử ta, giang sơn này chính ta mới là chủ!


      Ngày kế tiếp cũng là ngày thứ 3 của đại hội võ lâm, Như Ngọc được Thiên Hàn thả ra, nhưng vẫn bị y cho người theo dõi gắt gao, nàng tới đâu Thiên Hàn bám theo tới đó, với lý do cực kỳ đơn giản “để tránh ngươi gây nhiều phiền toái cho người khác và tránh tìm mấy kẻ tốt”. Điều này khiến Như Ngọc càng thêm bực bội cộng thêm những mối thù tích lũy thời gian qua mà Như Ngọc đâm ra căm ghét Thiên Hàn vô cùng,nếu muốn muốn thấy mặt y.


      - Ngươi chẳng lẽ còn viêc gì để làm nữa hay sao mà cứ bám theo ta như đỉa đói thế kia!_ Như Ngọc chỉ vào mặt Thiên Hàn ra vẻ khó chịu , nhưng khổ nỗi Thiên Hàn chẳng hề để tâm đến vẫn cứ thản nhiên nhấm nháp ly trà thơm.


      Như Ngọc càng thêm tức điên lên, từ sáng đến giờ nàng như kẻ điên tự biên tự diễn mình, chuyện với Thiên Hàn mà như chuyện với khí.


      - Thiên Hàn , rốt cuộc ngươi có cái gì bất mãn với ta cứ , chứ đừng có cái kiểu bám đuôi im lặng như xác chết chỉ làm ta thêm gớm!


      Thiên Hàn vẫn tiếp tục uống trà tựa như thấy nghe gì. Như Ngọc vì vậy mà tức sôi máu, nắm lấy ấm trà ném về phía góc phòng. Tuy chỉ là hành động cho hả giận nhất thời, nhưng may mắn cứu nàng mạng. Tên thích khách từ phía góc nhà trọ định thầm ném phi tiêu ám sát nàng nhưng lại may bị ấm trà nóng của Như Ngọc ném trúng vào toàn thân, lãnh đủ.


      Nhanh như chớp Thiên Hàn rút kiếm bên hông ra đỡ lấy đường gươm khác hướng tới Như Ngọc và y, ngay sau đó đẩy Như Ngọc vào góc an toàn của quán trọ, mình chống lại đám hắc y ngày đông.


      Như ngọc đứng bên nhìn trận chiến ác liệt, lòng vô cùng lo lắng cho Thiên Hàn, muốn giúp đỡ nhưng nàng lại có khả năng nào, e chỉ gây thêm gánh nặng cho y nếu như bọn thích khách đó đột ngột hướng sang nàng mà đánh… thoáng nhớ đến điều gì Như Ngọc chạy vội ra khỏi quán trọ, và nhanh chân tìm kiếm Quy Tắc đến trợ giúp cho Thiên Hàn. Vừa gặp hai người bọn họ phố, liền cho bọn họ biết tình hình của Thiên Hàn, 2 người đó vừa nghe xong nhanh chân ứng cứu mà bỏ quên nàng phía sau. Nàng vốn cũng định chạy về xem Thiên Hàn thế nào nhưng dư của hôm qua và hôm nay lại ùn ùn kéo đến chối bỏ ý nghĩ đó của nàng, do đó nàng hề luyến tiếc nhân cơ hội này trốn . Nếu Thiên Hàn lòng lo lắng cho nàng tìm còn coi như


      Hòa mình vào phố đông người, Như Ngọc tìm kiếm cái gì đó chơi cho khuây khỏa tinh thần. Nhưng hiểu sao nàng lại cảm thấy có gì vui, trong lòng nàng có cái gì đó thấp thỏm lo âu.


      Thời gian cứ trôi cứ trôi , mặt trời từ hướng đông ngã bóng dần và sắp chìm về phía chân trời tây. Như Ngọc thở dài rồi lại thở dài, tay nắm từng viên đá ném về mặt hồ, đôi mắt nhìn xa xăm nghĩ gì!


      “Tại sao đến giờ chưa tìm nàng, nàng cả ngày rồi, mặt trời sắp lặn vì sao vẫn chưa thấy ai tìm kiếm tới. Nàng suốt hôm nay đâu hề ra khỏi thành, chỉ vòng vòng phố xá rồi lại lẩn quẩn ở hồ tây này, cớ vì sao lại thấy Thiên Hàn tìm nàng, hay y vốn tìm nàng vốn hề quan tâm lo lắng nàng ở đâu?”


      Bỗng chốc trái tim nàng đau nhói, cố gắng trấn an mình


      “Hay là vì có chuyện hay xảy ra… đâu! Thiên Hàn nhất định xảy ra chuyện gì, chắc là y giận mình vì sao vô tình bỏ y lại mình chiến đấu với mấy tên hắc y đó thôi, phải y quan tâm nàng cũng phải y xảy ra chuyện gì? Chắc chắc là vậy, nàng đừng nghĩ nhiều, lát nữa có người đến tìm nàng, khi nào y hết giận tìm nàng thôi! Phải, như vậy như vậy!”


      Nơi đầu môi bắt đầu cảm nhận được tư vị mặn đắng lan dần xuống, lấy tay quẹt rồi lại quẹt ,nhưng hiểu vì sao tư vị đó hề mất mà ngày nhiều hơn ngày khó chịu hơn. Như Ngọc nhất viên đá lớn ném xuống hồ rồi hét lớn:


      - TRẦN GIA KHANH TA HẬN NGƯƠI!!


      Rồi Như Ngọc lại ngồi thụp xuống ôm mặt khóc nức nỡ, nàng sợ rất ấm ức nàng ràng đâu sai, vì sao tin nàng, vì sao đến tìm nàng…


      - Muội đau lòng!_ thanh bất ngờ vang lên.


      Đôi mắt lờ đờ nhìn người trước mặt tuy rằng rất quen nhưng lại dám nhận, bởi người này cho nàng cảm giác rất xa lạ. Y có phải là Kỳ Phương người nàng quen biết hay ?


      Kỳ Phương ngồi xuống gần ngay cạnh nàng, đôi mắt thoáng nét đau thương, y đưa tay lau lấy những giọt nước mắt cho nàng:


      - Muội khóc vì sao?


      Như ngọc cảm thấy nơi lòng ngực khó thở vô cùng, nàng sợ hãi lùi lại phía sau lắc đầu tự mình lau nước mắt.


      - phải!


      - Vì sao…?_ Kỳ Phương hỏi mang theo cái gì đó rất đau xót, nghe đến tê lòng


      - …


      Đưa bàn tay ra chạm vào vai Như Ngọc, Kỳ Phương nhàng :


      - Huynh đưa muội về!


      Cái cảm giác lạnh lẽo từ tay Kỳ Phương truyền sang làm nàng run rẩy, con người này xa lạ vô cùng, nhưng cũng quen thuộc vô cùng, nàng sợ, nàng sợ…


      - cần!_ Như Ngọc tựa như hét, sau đó bỏ chạy như gặp phải ma quỷ, bởi vì nàng rất sợ, sợ con người kỳ lạ này của Kỳ Phương, chưa bao giờ nàng sợ y như vậy nàng còn nhận ra Kỳ Phương quen thuộc ngày nào, con người này hoàn toàn rất xa lạ rất đáng sợ. Trong giây phút này đây nàng chỉ muốn người đó ở ngay bên cạnh nàng che chở cho nàng trước kẻ xa lạ này, nhưng con người đó giờ này ở đâu? Ở đâu?


      Phía sau Kỳ Phương cũng đuổi theo gọi tên nàng, nhưng Như Ngọc vẫn quay đầu lại nhìn cho đến khi chạy đến ngã ba… Bước chân dồn dập đột ngột dừng lại, Như Ngọc mở đôi mắt hết cỡ nhìn cảnh trước mặt.


      Nàng phải hoa mắt hay là mơ đấy chứ? Hay vì nàng quá sợ nên mới thế này!


      Dụi mắt mấy lần, nhưng hình ảnh đó vẫn xóa nhòa . Đây ràng phải là mơ mà là ! Đột nhiên tâm nàng đau nhói lên, lững thững lui về sau mấy bước nếu như có Kỳ Phương ở phía sau đỡ lấy nàng té rồi!
      Kỳ Phương vừa đỡ Như Ngọc vừa nhìn theo ánh nhìn của nàng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt ngay cả y cũng phải bất ngờ chứ đừng chi Như Ngọc nàng. đôi nam nữ ôm ấp, dìu nhau phố, trong đôi mắt của người nam kia là ý tứ triều mến nhìn nương trong vòng tay của mình, còn nương kia vừa vừa thẹn thùng vừa dịu dàng nương theo cái ôm của vị nam tử đó bước .


      - Ngọc nhi, chẳng phải là Thiên Hàn sao?_ Kỳ Phương tự chủ , đến khi câu ra khỏi miệng mới biết mình sai.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 29: PHŨ PHÀNG.


      [​IMG]


      Như thêm bị lần nữa kích, Như Ngọc càng đau, nàng bất giác khóc thành tiếng nấc nghẹn ngào, điều nàng lo sợ ra là có , Thiên Hàn vì sao lại vô tình nhốt nàng mà chút thương tiếc, đó là vì y đối với nàng đâu có cảm giác, người con kia mới là người trong lòng y! Nàng đau rất đau.


      Thiên hàn dìu vị nương tới bất chợt dừng lại ngẩng mặt lên nhìn, 4 đôi mắt chạm vào nhau, Thiên Hàn nhìn Như Ngọc khuôn mặt nàng vô cùng nhợt nhạt. Rồi lại nhìn Kỳ Phương, rồi lại nhìn đến cái vòng tay kia của Kỳ Phương ôm lấy Như Ngọc vào lòng, cảm thấy khó chịu vô cùng, bàn tay nắm lấy tay của Minh Thư bỗng siết chặt lại khiến Minh Thư phải nhíu mày nhắc nhở y


      “Đừng giận cá chém thớt ta!”


      Nhếch môi cười kinh bạc, Thiên Hàn lãnh đạm :


      - Hóa ra nàng trốn ra đây là vì tìm , hẹn hò với tình nhân, hay ?


      - Ngươi cũng đâu tốt gì, chẳng phải cũng hẹn hò với mỹ nhân?_ Như Ngọc cũng cười bạc lại đáp.


      - Nàng …vừa… … cái …gì? Chính mình lăng nhăng lại người khác mèo mở thấy… nhục.. nhã vì hành động của mình sao?_ Thiên Hàn nghiến từng chữ


      đôi mắt mở to tròn như đứa trẻ gặp phải chuyện sốc, Như Ngọc tưởng mình nghe lầm hỏi lại Thiên Hàn lần nữa:


      - Ngươi vừa ta cái gì?


      - Ta Như Ngọc nàng…chính là dâm phụ!_ Trong cơn nóng giận Thiên Hàn buông lời suy nghĩ.


      CHÁT!


      gian trong tích tắt ngưng tụ lại, tất cả hoạt động gần như ngừng vận động, chỉ có 8 con mắt trân trối nhìn nhau, và cánh tay Như Ngọc vẫn còn lơ lững giữa trung sau khi đánh mạnh vào má Thiên Hàn cái. Tâm trí nàng từng cơn chấn động dồn đến, lòng run rẩy như kẻ vừa làm chuyện tội lỗi, nàng đau..đau quá, còn cảm giác gì nữa.


      Thiên Hàn cũng tỏ thái độ giận dữ, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức người ngoài nhìn vào cứ cảm tưởng y vốn hề có cảm xúc. Nắm lấy cổ tay Như Ngọc chặt sau đó quay người kéo nàng . Như Ngọc cũng phản kháng vô thức bước theo Thiên Hàn. Kỳ Phương vừa bừng tỉnh nhìn thấy Thiên Hàn kéo Như Ngọc , vội đuổi theo ra tay xuất chiêu đánh về phía Thiên Hàn để giành lại Như Ngọc, nhưng 2 hộ vệ của Thiên Hàn đột ngột xuất ra tay cản trở Kỳ Phương.


      Tuy võ công cao nhưng gặp phải 2 cao thủ như Quy, Tắc Kỳ Phương phải rất khó khăn để đánh bại họ, đến khi đánh lui được hai người đó Thiên Hàn và Như Ngọc mất hút.


      Còn Minh Thư, người ngoài cuộc, từ nãy giờ chỉ im lặng đứng nhìn, lúc sau khi Thiên Hàn cùng Như Ngọc mất, nàng ta lại nhìn đến 3 người giao đấu đôi mắt giảo hoạt liếc sơ chút rồi lại nhếch môi quay .


      - Hết phim coi rồi, chán, mai đến xem phim tiếp vậy!


      Quán trọ Hồng Ân,


      - Như Ngọc, nàng , đây rốt cuộc là chuyện gì?


      Thiên hàn vừa kéo Như Ngọc vào phòng liền gài chặt cửa lại, lên tiếng tra hỏi nàngọc.


      - Ta chẳng có gì để !_ Như Ngọc đôi mắt buồn bã đáp


      - có gì để ?_ Thiên Hàn nhếch môi cười_ Hay muốn ! ! rốt cuộc là ai? Là cái gì của nàng, quan trọng thế nào trong lòng nàng?


      - Những điều đó có quan trọng với người như vậy sao?


      - Ta hỏi nàng là sai, là cái gì của nàng?_ Thiên Hàn gằn giọng


      - Hừ! Là cái gì? Thôi được, là tình nhân của ta như vậy hợp ý của ngươi chứ?


      Giống như con thú bị thương đôi mắt Thiên Hàn chợt nét đau thương, y cười lớn, cười vô cùng thê lương.


      - Là ? ra đó là ! Ha ha!.._hai tay chụp lấy bả vai Như Ngọc siết lấy, Thiên Hàn lạnh lùng nói_ Vì sao sớm, nếu sớm chút ta thành toàn cho hai người rồi, cần gì phải gây nhiều đau khổ như vậy? Tại sao đến bây giờ nàng mới ?


      Như Ngọc nhìn Thiên Hàn ngỡ ngàng mọi lẽ, tay bịt chặt lấy môi, run rẩy


      “Bây giờ nàng tin, hiểu rồi, chỉ có mình nàng là hy vọng ảo tưởng, hóa ra là nàng tự đa tình. Cũng phải thôi, Thiên Hàn cũng có cảm xúc riêng của mình, cũng có tình riêng của y, nàng làm sao có thể bắt suốt đời chỉ lo cho mình nàng mà được tơ tưởng đến ai chứ. Ba mẹ còn có lúc phài xa lìa con cái khi chúng trưởng thành, bạn bè rồi cũng phải xa nhau để có niềm hạnh phúc cá nhân riêng, nàng phải biết ngay từ đầu rồi chứ, lấy quyền gì trách ! Thiên Hàn đối với nàng như vậy là quá tốt rồi, nàng thể đòi hỏi nhiều hơn nữa. Nhưng…tại sao nàng lại đau khi nghe vậy, khi biết có người trong lòng, khi người đó phải nàng!!!”


      Đột nhiên Như Ngọc ngẩng đầu lên cười mỉa mai:


      - Đơn giản là vì ta thích?


      Phải! Nàng thích, nàng thích như vậy, nàng đau cũng phải đau. Nàng vui cũng được quyền vui, chẳng phải trước đây thường như vậy sao? “Tôi vui để cho vui, tôi buồn cũng phải buồn theo”


      “Vô lý, ngươi ta, 2 con người khác nhau sao có thể đánh đồng như vậy”


      “Tôi thích đó được ?”


      …Những kí ức của ngày xưa chợt ùa về, lúc đó khi họ còn thường như vậy, nàng buồn buồn, nàng vui vui…


      - Nàng thích? Chỉ vì thích mà có thể đem tình cảm ta ra đùa giỡn sao?


      Như Ngọc lại mím chặt môi gì, trách nàng sao?


      - Nàng thay đổi rồi, Bích Ngọc của ngày xưa thay đổi rồi!


      “Ngươi cũng vậy, còn là Gia Khanh của ngày xưa”


      - Xoảng….khốn kiếp!


      Như Ngọc giật mình nhìn Thiên Hàn trút giận lên đồ vật, nàng lại thấy sợ, sợ hơn bao giờ hết, giận sao? Giận cái gì? Giận nàng hại thể cùng người mình sớm đến bên nhay, hay giận vì nàng đùa giỡn ?


      Đột nhiên Thiên Hàn quay đầu nhìn nàng, đôi mắt lửa giận như muốn thiêu cháy nàng.


      - Khốn kiếp!_ Thiên Hàn hét lên tiếng, ngay sau đó đánh chưởng mạnh về phía Như Ngọc .


      Như Ngọc hoảng hồn đến điếng người trợn mắt nhìn y, ngay sau đó là tiếng rơi mạnh xuống sàn phía sau lưng nàng, giật mình quay lại nhìn thấy con thỏ bạch của nàng máu me bê bếch nằm im nhúc nhích. Đến lúc này nàng mới nhận ra ra chưởng vừa nãy là đánh vào con thỏ phải nàng, nhưng vì sao lại đánh nó, nó chỉ là con vật nỏ đáng thương có tội gì đâu chứ? hay y… muốn hâm dọa nàng?


      - Thiên hàn …ngươi… …tàn nhẫn!_đôi mắt Như Ngọc chợt đen ngấm lại giọt lệ lại tuôn trào, còn Thiên Hàn lại sững người khi nghe nàng vậy.


      BỐP!


      Ngay lúc đó, cánh cửa phòng bị đá tung ra, Kỳ Phương vội vàng chạy vào, chạy đến bên cạnh Như Ngọc, nhìn Như Ngọc nhìn con thỏ đáng thương chết, càng thêm căm phẫn, y nhìn qua Thiên Hàn rồi hừ mạnh tiếng.


      - Nàng nhìn bộ mặt của rồi chứ? Loại người nàng đáng cho nàng đau lòng.


      -…_Như Ngọc gì chỉ cúi đầu nhìn con thỏ bạch, nước mắt lại rơi_Ta hại chết con thỏ thương này rồi, là ta!


      Kỳ Phương vươn tay ôm lấy Như Ngọc thầm cái gì đó vào tai nàng rồi mang nàng rời . Thiên Hàn vội đuổi theo bị Kỳ Phương tung liên hoàn chưởng, do phải né nên đến lúc nhìn lại 2 người kia mất bóng.


      - Chủ nhân_ tên hắc y tay ôm con thỏ bạch dính đầy máu bước đến bên cạnh người mặc huyết y.


      - Hừ! Ta đánh giá Thiên Hàn quá thấp, ngay trong lúc mất tinh thần mà vẫn có thể nhận ra được ! _ Liếc nhìn con thỏ hấp hối_ Đem nó quảng cho bầy sói , là vô dụng mà.


      Hắc y nhìn con thỏ kia thở dài, chủ nhân là vậy, lợi dụng xong là quẳng , nhớ lại chuyện hôm qua, chủ nhân bảo thập môn chủ bắt con thỏ này rồi yểm bùa nó để ám sát Thiên Hàn vậy mà lại thất bại. Haiz!


      - Tĩnh Khang!_ huyết y nhân lại gọi hắc y_ Thông báo với các môn đồ chuẩn bị vụ khí sẵn sàng tập kích bọn họ, nhớ bắt cho được Nhã Như Ngọc, nhưng được làm nàng ta bị thương!


      xong người kia điểm mũi chân bay .

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 30: XIN HÃY QUAY VỀ.


      [​IMG]


      Lệ tương tư sầu vô hạn


      Nhạt rượu này tỏ với ai


      Xin ai kia chớ vội quên


      Lời chưa dù tình thấm!




      ….


      Kỳ Phương ôm chặt Như Ngọc trong tay, cưỡi nhanh con hắc mã hướng về phía biên giới. Từng đợt gió ào ào qua tai Như Ngọc mang theo hơi lạnh của màn đêm tĩnh mịch, khiến nàng cũng cảm thấy lạnh lẽo cả tâm tư, đôi mắt nàng vô hồn nhìn về phía trước ngay cả lay động cũng có, hệt như khúc gỗ vô tri vô giác mặc cho Kỳ Phương ôm chặt vào lòng.


      Cảm thấy người nữ nhi trong lòng có phản ứng gì, ngay cả khóc cũng có Kỳ Phương càng lo lắng hoang mang hơn, vôi vàng nhìn xuống, chỉ thấy nàng vô hồn nhìn xa xăm, liền siết chặt Như Ngọc vào lòng hơn, điên cuồng thúc ngựa chạy về phía trước. Nếu sớm biết tên Thiên Hàn đó đối xử với Như Ngọc như vậy, hôm đó ở kinh thành cho dù có bị Như Ngọc căm ghét thế nào, cũng bắt nàng theo , mang nàng xa tên đó vĩnh viễn…


      Đột nhiên từ phía đầu 2 người xuất cái bóng màu lam bay xuống chận đường bọn họ, Kỳ Phương theo quán tính gươm ngựa dừng lại, nhíu mày nhìn bóng người đứng xoay lưng lại với mình, cần nhìn mặt Kỳ Phương cũng đoán biết đó là ai, tuy nhiên, lần này như những lần trước tuyệt đối giao Như Ngọc lại.


      - Mau tránh ra!_ Kỳ Phương vẫn ngồi ngựa ôm chặt Như Ngọc hướng người về phía trước lạnh lùng .


      Người kia đáp, từ từ xoay người lại, ánh sáng mờ mờ của những tia hoàng hôn cuối cùng còn sót lại chiếu rọi người Thiên Hàn, bộ dáng y vừa đơn vừa tiều tụy, khuôn mặt có chút tái nhợt vì chưởng lực lúc nãy của Kỳ Phương, đôi mắt y buồn ảm đạm, nở nụ cười gượng gạo đến thê lương, tất cả đều tạo cho người nhìn vào 1 cảm giác y đơn tuyệt vọng đến cùng cực. Bất giác Thiên Hàn vươn tay về phía Như Ngọc, giọng mang theo vài phần đau xót cùng van nài:


      - Ngọc nhi! Về với ta !


      Kỳ Phương bất giác cảm thấy sợ hãy trước bộ dáng kia của Thiên Hàn, liền siết chặt Hhư Hgọc hơn, y có cảm giác rằng nàng vì câu đó của Thiên Hàn mà rời khỏi , rất sợ… sợ hãi


      - Ngọc nhi!…_ Thiên Hàn vẫn tiếp tục kiên trì gọi tên Như Ngọc thiết tha


      - Đủ rồi Thiên Hàn! Nàng bao giờ trở về bên ngươi nữa đâu, vì ngươi còn đủ tư cách để nàng tha thứ!_ Kỳ Phương nghiến răng lạnh lùng , sau đó vung roi đánh vào con hắc mã chạy , nhưng hiểu sao con ngựa những chạy còn hất ngược y xuống đất cách điên cuồng.


      Kỳ Phương có chút kinh hoảng, lập tức buông cương, ôm Như Ngọc đáp an toàn xuống đất mà nhìn con hắc mã bỏ chạy mất dạng, y quay đầy lại nhìn Thiên Hàn đôi mắt tràn đầy giận dữ mà rống lên:


      - Khốn kiếp! Ai dám cản ta đều phải chết!


      Mặc cho Kỳ Phương gì, Thiên Hàn vẫn như cũ hướng về Như Ngọc thiết tha gọi, đôi mắt dần chuyển sang kỳ vọng mà chờ đợi: “Ngọc nhi! Về bên ta, quay trở về bên ta !”


      Cảm thấy Thiên Hàn có ý định từ bỏ, Kỳ Phương càng thêm tức giận muốn xông lên đánh chết Thiên Hàn nhưng y thể làm như vậy, bởi nếu ngay lúc này giết chết Thiên Hàn Như Ngọc nhất định rất đau lòng cùng căm hận , mặc dù tên kia có từng làm nàng tổn thương sâu sắc chăng nữa! Tốt nhất bây giờ chính là mang nàng xa, vĩnh viễn cho nàng gặp lại Thiên Hàn, vĩnh viễn buộc nàng ở bên cạnh ! Còn tên Thiên Hàn kia đợi khi nào có cơ hội thủ tiêu sau…


      Kỳ Phương hừ lạnh cái, xoay người mang theo Như Ngọc vô tri , nhưng vừa mới xoay người y liền phát người trong lòng khẽ run, cảm giác bất an truyền đến, theo quán tính gắt gao ôm chặt Như Ngọc hơn, bước vội vã cố gắng giữ bình tĩnh nghe lấy bất cứ lời nào nữa, nhưng những lời kia của Như Ngọc vẫn ngừng cắm phập từng nhát dao sắt bén vào trái tim y, khó chịu cùng phẫn hận…


      “Thiên Hàn,….Thiên Hàn…”


      ! thể nào, ta làm nàng tổn thương, vì sao, vì sao nàng vẫn gọi tên dù trong vô thức! Ngọc nhi nàng quên rồi sao? phản bội nàng, có nữ nhân khác, hề thương nàng,….nàng quên rồi sao? Ngọc nhi, quên có được ? Kỳ Phương ca ở bên cạnh muội thương muội bù đắp cho muội, có được ?”_ kỳ phương có phần hoảng loạn, run rẩy sát bên tai Như Ngọc mòng lấn những tiếng gọi khẽ của nàng, nhưng vô ích.


      Đôi mắt Như Ngọc vẫn vô hồn nhìn Kỳ Phương, nàng ngớt gọi tên Thiên Hàn, đôi bàn tay bé tưởng chừng có chút sức lực nào nhưng lại có thể từ từ đẩy vòng tay Kỳ Phương ra khỏi người, tách bạch Kỳ Phương và nàng ra làm 2. Kỳ phương vừa ngỡ nàng vừa đau đớn nhìn biểu của Như Ngọc, đôi cánh tay hề thu lại cứ như vậy ôm lấy khí, y chợt cười, nụ cười chua xót lẫn đau thương, ra đến cuối cùng vẫn thua, người nàng chọn vẫn phải mà là kẻ làm nàng đau hết lần này đến lần khác, trong tim nàng vốn tồn tại vị trí nào cho dù là nhất…


      Như Ngọc tiếp tục nhìn Kỳ Phương nữa, đôi mắt nhìn về phía Thiên Hàn gọi nàng, nơi con ngươi có chút lay động, đôi chân tự chủ hướng về phía đó lao đến, sà vào lòng y, đôi má mền mại cọ cọ vào ngực Thiên Hàn, từng đợt mùi thơm của thảo dược bay vào mũi nàng dễ chịu! Trong lòng trở nên ấm áp, so với cái lạnh bên ngoài da thịt hoàn toàn lấn áp ,đôi mắt trở nên mơ màng hơn, cái nàng còn có thể cảm nhận được chính là cái siết chặt vòng tay của Thiên Hàn cùng nụ cười ấm áp môi y.


      - Ngươi là thơm a!_ Như Ngọc tiếp tục vùi đâu cọ vài lồng ngực Thiên Hàn khẽ


      Còn thiên hàn cười tươi trong hạnh phúc, vừa nghe xong câu kia lập tức đóng băng nụ cười, tất cả hành động cùng ý thức đều đình chỉ tại chỗ. Y cùng Như Ngọc quen biết nhau từ thuở còn trong bụng mẹ, lý do nào lại biết sở thích lớn nhất của Như Ngọc là gì? Chính là mùi thơm!!! Nghe có vẻ hơi phi lý khó hiểu, nhưng lại rất đơn giản, từ Như Ngọc thích mùi thơm dù là ở đâu làm gì, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm nào mà thấy thích, nàng liền đuổi tới đó tìm kiếm vật hay thứ gì phát ra mùi hương đó để mang về nhà chiêm ngưỡng bằng mọi giá, có thể nước hoa cũng chính là thứ nàng thích nhất, số lượng nước hoa mà nàng tích tụ trong 18 năm ở đại nhiều đến mức có thể xếp thành hòn núi giả bằng lọ nước hoa!


      vì thế mà nàng còn có biệt danh khác được bạn bè đặt chính là “nữ hoàng mùi thơm”. Thiên Hàn từ mỉm cười hạnh phúc chuyển sau cười khổ, lý do Như Ngọc trở về với phải là vì lưu luyến cũng phải vì thương hại mà là vì thơm, người tỏa ra mùi nàng thích, trong tâm thức của nàng hóa ra chỉ là lọ nước hoa mà thôi!


      Mà dù sao cũng tốt, chỉ cần nàng trở về là được, còn lý do là cái gì cũng sao? Bất quá mỗi ngày đều xức dầu thơm là được!(hết )


      Sau hồi ngẩng người suy nghĩ, Thiên Hàn chợi nhớ đến bỏ quên người, liền phóng tầm mắt nhìn Kỳ Phương. trân sát khí nổi lên từ Kỳ Phương khiến Thiên Hàn có chút lạnh người, Thiên Hàn nhìn Kỳ Phương vì sao bóng dáng đó của y lại quen thuộc như vậy hệt như gặp ở đâu đó, vừa xa xăm lại vừa gần sát.


      Phải! Cảnh tượng lúc này khi Thiên Hàn ôm chặt Như Ngọc hơn càng vô cùng giống, đôi nam nữ ôm chặt nhau nhìn về phía nam nhân căm phẫn nhìn lại bọn họ, cái sắc đỏ của bầu trời giống như màu máu vươn vãi khắp nơi mặt đất, gió lạnh, thanh tĩnh mịch tất cả chỉ có oán hận, đau thương, cùng lo sợ.


      Trong lòng Thiên Hàn bất giác có nhiều cảm xúc, y cảm thấy Kỳ Phương trở nên khác lạ hơn con người trước đó mà y gặp, cảm giác người quen thân thương và cũng có chút cay đắng đâu đó trong lòng


      là ai? Tại sao lại có cảm giác quen thuộc này?”


      chỉ Thiên Hàn, ngay cả Kỳ Phương cũng cảm thấy có gì khác lạ, ràng cảm giác trong lòng của chỉ là đau đớn vì Ngọc nhi từ chối thôi, tại sao khi nhìn đôi nam nữ kia ôm nhau hạnh phúc như vậy lại căm hận đến mức như muốn giết chết cả hai người đó, đây ràng phải cảm xúc của mà là cái cảm xúc dư nào đó xa xăm trỗi dậy trong người . Ngay cả cảnh tượng lúc này cũng vô cùng quen thuộc, tựa như cuốn phim cũ được người ta đem ra quay lại có phần mơ hồ cùng ràng…


      Chỉ có mỗi 1 người đến bây giờ vân ngây ngô cảm nhận được gì, nàng say mê gục đầu vào Thiên Hàn từ từ tiến vào mộng đẹp, mặc cho từ phía sau lưng mình trận khí lạnh lẽo tăng lên liên hồi có thể phủ lấy nàng bất cứ lúc nào.


      - !_Kỳ Phương hét lên, tay trái giữ chặt tay phải cầm kiếm vô thức muốn chém về phía Thiên Hàn cùng Như Ngọc, Kỳ Phương khó nhọc kiềm nén cái gì đó bọc phát trong lòng, lập tức xoay người biến mất trong trung


      Như Ngọc bị tiếng hét vừa rồi làm cho tỉnh lại, mọi cảm xúc đều được khôi phục, nàng xoay lại nhìn phía sau nhưng thấy gì chỉ có màu đen của đêm tối từ từ phủ xuống, cùng những chiếc lá khô bị gió cuốn rời rạc, nàng khó hiểu biết nguyên nhân của tiếng hét kia là phát ra từ đâu. Sau đó liền ngước cao lên chỉ thấy khuôn mặt Thiên Hàn có gì đó nhợt nhạt cùng kinh hoảng, đôi mắt y đen thâm thẩm nhưng lại lấp lánh cái màu gì đó hơi đỏ đỏ. Kế đó là màu đen bao tùm lấy nàng, tất cả ý thức đột nhiên mất hết.


      chiếc giường, Như Ngọc vẫn còn hôn mê, đôi mắt nàng khép chặt lại, hơi thở từ từ đều đặn hơn. Thiên Hàn ngồi bên cạnh, tay y vẫn nắm chặt tay nàng buông, đôi mắt hề dời khỏi Như Ngọc, chốc chốc lại lau những giọt nước mắt mặt nàng.


      Thiên hàn lúc này tĩnh tâm hơn, y nhớ lại từng lời từng cử chỉ của Như Ngọc khi nãy khỏi tự cười mỉa chính mình. Bản thân là ngốc mà, nàng ghen mà cũng nhận ra, vì ghen cho nên Như Ngọc mới như vậy, vậy mà tin nàng cứ cho nàng người khác mà nóng giận với chính nàng. Haiz! Hy vọng khi ngày mai nàng tỉnh dậy tha lỗi cho !


      Cốc! cốc!


      Bên ngoài cửa sổ vang lên thanh đánh động đến Thiên Hàn. Nhưng Thiên Hàn chẳng buồn ngó đến, y im lặng lâu sau đó mới chịu buông tay Như Ngọc ra bước đến cạnh cửa sổ, hé mở ra chút vừa đủ cho khí lọt vào. Nhưng đôi mắt Thiên Hàn vẫn hề dời khỏi nhân ảnh của Như Ngọc.


      - Có chuyện gì? lẹ rồi các ngươi về ngủ sớm!


      Vĩnh Quy, Vĩnh Tắc nghe xong sững người ra vì bất ngờ, xém chút quên bản thân ở đâu mà buông tay té xuống đất. Bọn họ nghĩ vương gia của mình mà lại tốt đến vậy, quan tâm cho thuộc hạ bọn họ cơ đấy!

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 31.1: ĐỒNG HƯƠNG.

      [​IMG]

      Vũ khúc tình hoa hoa lạc lac


      Thấy có ai lên tiếng, Thiên Hàn nhíu mày nhìn qua cửa sổ:

      - Hình như các ngươi có ý định ngủ sớm phải? Hay muốn bị phạt đến sáng?

      - Ách! phải, bọn thuộc hạ có chuyện gấp cần báo!

      - Vậy còn mau lẹ! Vĩnh Quy ngươi .

      - Dạ! Chủ nhân! Bọn Mặc Huyết giáo chính là con cháu của tiền triều Nhã Phù quốc, căn cứ chính là ở vùng rừng Lưỡng Kỳ.

      - Tiền triều? Ngươi muốn

      - Là Nhã Phù Quốc!_ Vĩnh Tắc tiếp lời.

      “Nhã Phù Quốc” Thiên Hàn bất giác run lên trận, cảm thấy cái tên này vô cùng quen thuộc cứ như là phần trong y vậy, tâm ngừng động! Cố nén thay đổi trong chất giọng của mình Thiên Hàn tiếp:

      - Còn gì nữa ?

      - Bẩm! Người bám theo vương phi…_ Vĩnh Quy ngừng lại đôi chút , sau khi xem xét nét mặt của chủ nhân rồi tiếp_ Có lẽ có dính dáng đến Kim Vân quốc. Võ công mà người đó sử dụng là thuộc môn phái danh tiếng của Kim Vân quốc!

      - Phải chăng ngươi muốn ám chỉ, là mật thám của Kim Vân quốc?

      - Cái này… Vương gia cho thuộc hạ thêm thời gian, vì ngoài Kim Vân quốc còn có rất nhiều người thuộc các nước khác cũng sử dụng.

      Thiên hàn vươn tay xoa xoa vầng thái dương, mặt thoáng nét mệt mỏi

      “ Chyện càng lúc càng rắc rối rồi!”

      - Thôi được! Nếu còn gì nữa các ngươi có thể về nghĩ ngơi. Ngày mai cho các ngươi nghỉ phép ngày.

      Thiên Hàn xong đóng sập cửa sổ lại, bỏ lại hai người hắc bạch ngơ ngác nhìn nhau khó hiểu.

      - Sư huynh, có phải vương gia thay đổi rồi?_ Vĩnh Tắc xoay đầu hỏi Vĩnh Quy.

      - Đệ cũng cảm thấy vậy sao?

      - Đúng vậy, là thay đổi từ sau cái ngày mừng sin thần của tể tướng trở về, sư huynh sao lại có thay đổi như vậy?

      - Ta cũng biết, có khi nào người ăn nhầm cái gì?

      - Đệ nghe người ta , có 1 thứ có thể làm người ta thay đổi bản tính mà cần bất kỳ thứ thuốc nào đó chính là “”!

      Vĩnh Quy gật gù đáp

      - Ta cũng biết nữa, từ trước đến giờ huynh có ai lần nào đâu mà biết!

      - Ờ! Đệ cũng vậy, cho nên cũng dám chắc!_ Vĩnh Tắc đẩy tay Vĩnh Quy cái_ Hay là …chúng ta mua vài cuốn ngôn tình coi , mấy cuốn đó nghe hay lắm, rất được ưa chuộng nay đấy!

      Vĩnh Quy lại gật gật đầu :

      - Cũng hay, dù sao ngày mai cũng được nghỉ, có làm gì, với lại tiền lương cũng khá nhiều biết chi sài sao cho hết, mua đại vài chục cuốn chắc là có thể sài hết chỗ tiền dư đó!

      (Cái này huynh có thể cho ai nghe cũng được, nhưng tuyệt đối đừng để cho Gia Khanh và hoàng đế biết nha nếu chết chắc, hai huynh đệ bọn họ tuy ngoại hình giống nhau nhưng lại có chung bản tính keo kiệt như nhau)

      Những tia nắng sớm khẽ lọt qua cửa sổ, tiếng chim hót ríu rít đoán chào bình minh đánh động đến Như Ngọc. Nàng khẽ cựa mình mở mắt chớp chớp vài cái nhìn cho gian xung quanh. Toàn thân có chút cứng đơ đau nhức, có lẽ vì nàng ngủ quá nhiều. Nàng nhìn khắp căn phòng lượt cuối cùng dừng mắt lại thành giường, nơi Thiên Hàn tựa đầu vào ngủ bên cạnh nàng. Đưa tay xoa xoa má Thiên Hàn thử, cái cảm giác mềm mại nơi ngón tay làm nàng thích thú vô cùng, càng xoa càng muốn xoa nhiều hơn. Giật mình nhận ra cái gì liền vội rụt tay lại, tự trách mình hám trai quá!

      Như Ngọc bắt đầu sắp xếp lại ý thức, cố gắng nhớ lại mọi chuyện xảy ra trước đó. Nhưng hiểu sao, càng suy nghĩ càng thể nhớ được gì, mà ngược lại đầu càng thêm đau nhức. Sau hồi nghĩ ngợi được gì, nàng quyết định nghĩ nữa. Mà nhìn lại Thiên Hàn đôi mắt bỗng ra tia nham hiểm, nàng nhàng lấy bút mực sau đó bắt đầu thực mưu.

      Cảm giác có cái gì đó ngứa ngứa mặt, Thiên Hàn đưa tay chà chà lên mặt, nhưng vẫn mở mắt ra.

      Như ngọc thấy Thiên Hàn động đậy, tưởng y tỉnh lại hết hồn mà vứt cây bút , nhưng mà Thiên Hàn chỉ là ngáy ngủ. Nhưng mà hành động của Thiên Hàn làm cho nàng buồn cười, mặc dù cố nén nhưng vẫn tránh khỏi thốt lên vài tiếng khúc khích.

      “Cái này được trách ta nha! Ta chỉ vẽ lên mặt ngươi duy nhất đường thôi đó! Phần còn lại là ngươi tự tri trét lên phải ta….ha ha!”

      Nghe thấy vài tiếng cười khe khẽ, Thiên Hàn chợt bừng tỉnh, đôi mắt mở to nhìn Như Ngọc ôm bụng cười khó hiểu. Linh cảm có vấn đề, Thiên Hàn liến ép sát Như Ngọc tra khảo. Mặt đối mặt, khoảng cách giữa hai người mỗi chút rút ngắn lại, hơi thở nam tính phả từng đợt vào mặt Như Ngọc, khiến nàng hơi ngượng ngùng mà cúi mặt:

      - Đúng là quen!_ đột nhiên Thiên Hàn thốt lên, dù nhìn gương mặt mới này của Như Ngọc hơn 1 tháng nhưng vẫn quen được, khuôn mặt cũ kia của nàng vẫn dễ thương hơn.

      - Cái gì quen!

      Như ngọc ngạc nhiên hỏi lại, Thiên Hàn lúc này mới phát mình ngớ, cho nên vội chuyển đề tài

      - ! Rốt cuộc nàng giở trò gì?

      Thiên hàn giữ chặt Như Ngọc lại buộc nàng phải đối mặt với mình,

      - Ta…ta đâu có giở trò gì?_ Như Ngọc vội chối bay.

      Thiên Hàn tin, ép sát mặt hơn, khoảng cách giữa hai người chưa đến 3cm.

      - ! đừng khách sáo!

      Biết thể qua mặt được Thiên Hàn, nhưng lại muốn . Như Ngọc liền nghĩ cách, khuôn mặt bỗng chút hóa ủng , lý do là vì đây là lần đầu hai người gần nhauu như vậy, tại sao giống như trước kia nàng đánh bạt tay hoặc là cắn , còn bây giờ lại im lìm quá cứ như sợ vậy!

      - có! Chỉ là nhớ đến chút chuyện ở đại nên thấy buồn cười thôi!

      - ?

      - !_ bề ngoài Như Ngọc chắt như đinh đóng cột chứ trong lòng thăng hoa từ đời nào@_@

      Thiên Hàn khẽ thở dài nhõ, hơi buông lõng người mà nằm ngã xuống giường. có lẽ đa nghi quá rồi, Như Ngọc đến nỗi như vậy đâu, nên tin nàng (ừa, đâu đến nỗi vậy, có hơn thôi hà).

      chú ý mà đến khi phát quá muộn. Khuôn mặt Thiên Hàn giờ phút này úp vào ngực Như Ngọc, đè cả người lên người nàng. Nhất thời vì sửng sốt mà bị đơ người, ngay ca động cũng có. Phải mất đến mấy phút tự trấn an tinh thần, Thiên Hàn mới lấy hết can đảm mà ngốc đầu lên nhìn Như Ngọc, chỉ thấy nàng gương mặt nhuôm đỏ, ngay sau đó vội vã, quay lưng bỏ chạy ra cửa quên quẳng lại câu “xin lỗi”. Mùi hương dạ lý vẫn còn thoang thoảng đâu đó nơi chóp mũi của y, khiến Thiên Hàn khỏi suy tư.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :