CHAP 24.1 ĐỐT HOÀNG CUNG CẢNH 1 Chuyện của 3 ngày trước khi rời kinh thành. … Trần quản gia vừa bước vào cửa thư phòng liền nghe thấy thanh cãi nhau và tiếng đồ đạc ném. - Bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra ngay!_ tiếng Như Ngọc thét lên lanh lảnh - ! Nàng còn bướng nữa đừng trách ta biết cái gì thương hoa tiếc ngọc!_ Thiên Hàn kém cạnh hét lại Chỉ mới nghe tiếng cãi nhau của 2 người kia, Trần quản gia mặt cũng đủ đỏ vì ái ngại cho nên có nhìn lên, nên biết cảnh tượng phía trước chỉ đoán mò ra bậy bạ, xém chút quên cả lý do mình hối hả chạy vào đây. Sau mấy phút lấy hết can đảm, Trần quản gia mặc kệ thấy những gì nên thấy, ngẩng vội mặt lên : - Hồi vương gia…Bốp! cái gối bông từ đâu bay đến, hướng thẳng mặt Trần quản gia mà đáp, khiến người sưng cục to tướng, chưa hết cái gối kia lại vừa vặn bung chỉ, toàn bộ bông cùng lông gà trắng buốt bay ra phủ khắp người quản gia. Theo lực hút cơ thể những thứ đó bám dính chặt vào người Trần quản gia, biến Trần quản gia thành 1 người tuyết à con gà trắng chính hiệu, miệng Trần quản gia cũng còn vương lại vài cọng lông gà…o^o - Hắt xì a! hắt xì a!aaaaaa_Trần quản gia ngừng hắt xì vì mấy cọng lông, thanh lớn nhưng đủ để 2 người kia nghe thấy. Thiên Hàn đứng ghế cầm gối, Như Ngọc cũng bộ dáng y chang y cầm gối đứng giường, nghe thấy có thanh lạ lập tức giật mình quay sang, nhìn thấy cảnh tượng của Trần quản gia liền méo mặt, biết nên giận hay nên cười, giận vì có kẻ phá đám trò vui của bọn họ hay là nên cười vì bộ dáng chật vật kia: - Uy! U! À! Quản gia có chuyện gì mà xông vào tận phòng bổn vương báo trước như vậy? Có phải vương phủ này còn phép tắc nữa ? (phép tắc gì được, nhìn 2 vị chủ nhân kia có ra hồn gì đâu mà đến gia nhân)_ Thiên Hàn cố gắng nén xuống tỏ ra uy nghiêm - Hồi! Vương..gia..khụ…phù..phù… phải…phù phù…nô tài tự ý xông….vào..khụ khụ…mà có…khụ khụ…báo… Trần quản gia tiếng được tiếng , nhưng lời cứ đứt quãng dài lòng thong khiến cho 2 kẻ đấu nhau kịch liệt kia đủ kiên nhẫn để nghe, cho nên cũng chẳng thèm chú ý gì đến quản gia nữa, tiếp tục trận chiến ném gối của mình. Trần quản gia cả hơi dài mà có ai thèm nghe, lại thêm bị mấy cọng lông gà bám riết, nên tăng thêm phần bực tức, quên mất phận bề tôi mà hét lên: - VƯƠNG GIA, VƯƠNG PHI THỈNH NGỪNG TAY, ĐỪNG PHÁ NỮA! BỊCH! - Á! THÔI RỒI! Vị thái giám phía sau lưng quản gia vừa vặn bước vào, mặt mày hí hửng ngờ lại bị tiếng hét bất ngờ của quản gia phăng thẳng vô lỗ tai, làm cho giật mình nhẩy dựng lên. Cái chiếu chỉ tay y rơi nhanh xuống sàn 1 cái “bịch! bịch!” lăn lốc ra sàn nhà. biết là vì xui hay rủi mà đạo chiếu chỉ kia lại lăn ngay vào đống mực đen bị đổ dưới sàn, vải gặp nước nhanh chóng thấm vào, thế là đạo thánh chỉ màu vàng sáng chói còn, thay vào đó là cuộn vải đen thui! Toàn bộ người nơi đây nhìn theo cuộn thánh chỉ mắt liền rưng rưng nước như sắp khóc, thánh chỉ còn chưa được đọc, vậy mà bị làm cho hư hại, liệu như vậy có phạm vào tội khi quân chém đầu 3 họ. Vị thái giám kia nhìn cảnh tượng run rẩy mà bò mặt đất tới gần thánh chỉ, vừa khóc như mưa tuông, y vươn tay định chạm vào thánh chỉ con gió mạnh tràn vào thổi tung con diều giấy_nguyên nhân gây nên trận chiến của Như Ngọc và Thiên Hàn _ bay lên trung. Như ngọc nhìn thấy con diều bị thổi bay theo quán tính lao theo chụp lại. BỊCH! - May quá chưa bị bay mất!_ Như Ngọc ôm con diều giấy vui mừng khôn xiết mà để ý tất cả mọi người nơi đây nhìn nàng với ánh mắt kinh ngạc. - TAM VƯƠNG PHI! NGƯỜI DẪM LÊN THÁNH CHỈ RỒI!!!!!!!!!!!! … Vài canh giờ sau, sau khi thỉnh an xong thái hậu nương nương, Như Ngọc cùng Thiên Hàn đến chịu tội với Thiết Hải về chuyện thánh chỉ. Sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, cùng với vật chứng và nhân chứng hẳn hoi, Thiết Hải ngồi ghế thượng ở ngự thư phòng nhìn 2 thân ảnh cúi đầu hối lỗi ở phía dưới mà khó xử trong lòng. Theo đúng lý phải vui phải mừng vì hoàng đệ cùng thê tử của hoàng đệ làm lành nhưng sao, có cảm giác so với lúc trước chỉ có tệ hơn có tốt hơn! hiểu lý do gì, y hôm nay cảm thấy hoàng đệ cùng vị thê tử của hoàng đệ có chút ghê ghê sao a! Có phải già rồi lú lẫn (mới có 23 mà già gì?), hay hôm qua ăn trúng gì cho nên hôm nay mới cảm thấy ớn lạnh như vậy? - Người ta “ biết có tội”, huống hồ chi chỉ là vô tình nên mới dẫm phải thánh chỉ càng thể bắt tội được! Thôi chuyện này coi như chưa từng xảy ra ! Thiết Hải dù muốn hay cũng phải tha tội bổng cho Như Ngọc, chứ nếu được yên. Vì sao? Nhìn xem, thái hậu vừa ghé chỗ hâm dọa được trừng phạt họ, còn nữa cứ nhìn hoàng đệ , chỉ cần phán “có tội” e rằng hôm nay thể ra khỏi đây, còn nữa đêm xuống tiên đế cũng đội mồ dậy mà tìm , haiz! Đời là bể khổ, làm quân vương vốn là khổ? - Tạ ân hoàng thượng_ Như Ngọc, Thiên Hàn cùng đồng thanh. Cục diện thế là được giải quyết xong. Như Ngọc sau đó vui vẻ rời khỏi thư phòng để Thiên Hàn cùng Thiết Hảo bàn đại , nàng đến ngự hoa viên bắt gặp Vương quý phi ngồi ở đình viện ngắm hoa, nhớ tới chuyện tháng trước nhờ nàng ta mà nàng bị bay đầu, liền mon mem lại gần nàng ấy để cảm ơn. Lại gần mới để ý ra nàng ấy mang thai, cái bụng cũng trồi lên hơi . - Vương quý phi thánh an! - Ồ! Ra là tam vương phi đây mà, mau bình an, mời ngồi!_ Vương quý phi tỏ ra mừng rỡ - Tạ quý phi! Như Ngọc dịu dàng ngồi xuống, nhìn lên bàn phát Vương quý phi may dở chiếc áo liền thấy thích thú: - Vương quý phi may áo cho hài tử của mình à! Đẹp ! Vương quý phi nghe Như Ngọc liền cười dịu dàng, xoa xoa bụng của mình: - Đúng vậy, nhưng bổn cung may vá rất tệ, làm trò cười cho tam vương phi rồi! - Vương quý phi đừng vậy, rất đẹp mà, Như Ngọc nhìn thấy rất thích. - Cảm ơn! Như ngọc nhìn Vương quý phi cảm thấy nàng ta so với tháng trước vô cùng khác xa, người trước mặt nàng rất dịu dàng năng rất hiền thục giống như hôm trước cao ngạo khó gần. Vì vậy, Như Ngọc liền sinh cảm tình tốt với Vương quý phi, hai người chuyện huyên thuyên về những đứa trẻ rất vui, nhưng chẳng được bao lâu có người khác đến, nhưng phải đến góp vui mà là đến tìm chết. - Vương quý phi thánh an! - Nhã quý nhân đừng đa lễ, ngồi . Người vừa đến là nữ nhân y phục hoa lệ, khuôn mặt trang điểm lộng lẫy, phục sức lấp lánh, dáng người cực kỳ đẹp, đôi mắt long lanh đa tình chỉ chớp cái cũng đủ người ta xiu lòng, phải người này so với Vương quý phi đẹp hơn gấp bội. Nhưng mà Như Ngọc nhìn qua nữa mắt cũng cho nàng vào, toàn bộ đều là khó ưa cùng chán ghét, đến mức nàng thèm hành lễ! - Tam vương phi hẳn cũng biết Nhã quý nhân, nàng ấy chính là tỷ tỷ của người vừa được sắc phong làm quý nhân hôm qua đó! - Ân! Như Ngọc biết!_Như Ngọc chán nản ngồi chóng càm nhìn ly trà trả lời lấy lệ - Là muội muội xuất giá rồi nên chuyện gia đình biết đến thôi!_ Nhã Thiên Mỹ vừa vừa liếc Như Ngọc ý. Như Ngọc chỉ cười cười , ra trong bụng nàng có bồ dao muốn phóng ra chỉ chờ cơ hội mà thôi! Nàng tất nhiên là quên chuyện 3 ngày trước tại Nhã tướng phủ ả ta nhục nhã nàng ra sao, lúc ấy nàng sức yếu thế thể phản kháng còn bây giờ hừ…để xem ai hơn ai! - Nếu vậy, hai tỷ muội chắc có nhiều chuyện tâm tình muốn lắm, bổn cung có lẽ nên để cho hai người có gian riêng! Vương quý phi lời cáo lui rồi rời , để lại Như Ngọc và Thiên Mỹ ngồi nhìn kênh nhau. - nghĩ tiện nhân ngươi vẫn còn sống lay lắt được đến giờ!_ Thiên Mỹ tỏ ra kênh kiệu , vẻ mặt vô cùng đanh đá. - Ha ha! Còn ta nghĩ tiện nhân người sắp đến ngày tàn rồi đấy, còn cuộc sống hạnh phúc của ta chỉ mới bắt đầu thôi!_ Như Ngọc thua gì mà lời cay cú phản công lại. Nheo mắt lại, Thiên Mỹ bĩu môi: - Hừ! Nhảm nhí! Như ngọc chỉ theo bóng dáng Vương quý phi, vẻ mặt đắc ý: - Thấy ? Nàng ấy mang long thai, còn ngươi, chờ vài ngày nữa thành cánh hoa tàn, nơi hoàng cung này có biết bao mưu độc chờ ngươi! Nhìn ta , Thiên Hàn chỉ có mỗi ta, sủng mỗi ta, đem ta ra so với ngươi, sau này ai là người đau khổ nhiều hơn! - Nực cười! Ta thân là quý nhân địa vị hơn hẳn tiện nhân như ngươi, tương lai còn có thể là mẫu nghi thiên hạ, long thai cũng có nhanh thôi, còn ngươi xem ra hôm đó chưa đủ để ngươi tỉnh táo mà còn làm ngươi thêm ngu ngốc! Mặc dù vậy, nhưng dưới gầm bàn, bàn tay của Thiên Mỹ nắm chặt thành quyền. Có lẽ nàng phần nào bị Như Ngọc trúng tim đen. Như ngọc những tức giận mà còn cười vui thích hơn: - Ha ha! Tỉnh mộng ư? Ai mới là người mộng, nhìn lại mình kỹ , suy nghĩ kỹ về tương lai của ngươi ! Thiên Hàn đối với ta thế nào chắc ngươi đoán cũng chẳng đoán được đâu, phải là nhờ hôm đó mà phu thê ta làm lành, thậm chí còn hết sức thương ta! - Ha! Đúng là buồn cười, ngươi chỉ mộng mà còn điên, Thiên Hàn mà ngó tới ngươi ta lập tức cắt đầu cho ngươi làm ghế ngồi! - Vậy xem ra Nhã quý nhân phải cắt đầu mình làm ghế rồi!
Chương 24.2 Thiên Hàn từ đâu xuất , vẻ mặt cười ngạo ngễ nhìn Thiên Mỹ sau đó bước lại gần ôm lấy Như Ngọc từ sau, hôn vào mái tóc nàng, điều này khiến Như Ngọc gật mình, nàng toan đẩy Thiên Hàn ra, nhưng Thiên Hàn nhanh hơn ghì Như Ngọc lại thầm “chúng ta phải đóng kịch, đừng để lộ chứ!”, Như Ngọc nghe xong dừng động tác lại phối hợp với y, vẻ mặt cười càng tươi hơn, nụ cười của nàng cùng với nụ cười của Thiên Hàn cực kỳ sáng biến 2 người trở thành đôi phu thê mặn mà sủng ái nhau! Còn Thiên Mỹ tin vào mắt mình, trơ mắt ra nhìn đến ngây người, sắc mặt từ từ chuyển sang màu khó coi. Sau đó dụi dụ mắt lại lần nữa nhìn cho , nhưng hình ảnh trước mặt vẫn hề biến mất. - Hàn ca ca! - Thỉnh quý nhân tự trọng, người bây giờ là hoàng tẩu của ta! - Ta… Như Ngọc nhìn Thiên Mỹ cười đắc ý, vẻ mặt khiêu khích, khiến Thiên Mỹ càng thêm tức giận sôi máu, nàng hiểu vì sao Thiên Hàn lại như vậy, ràng mấy ngày trước nàng còn cùng tam vương gia hợp sức để nhục mạ Như Ngọc kia mà. Vậy mà bây giờ y và tiện nhân kia lại thân thiết hệt như đôi phu thê nhau thắm thiết, chẳng lẽ đúng như tiện nhân đó , hai người bọn họ làm lành? THỂ NÀO! - Hàn ca ca, huynh có phải bị ả ta bỏ bùa mê rồi ? Chẳng phải huynh căm ghét ả tiện nhân này.. - CÂM MIỆNG! Thiên Mỹ bị Thiên Hàn quát hoảng hồn - Quý nhân thận trọng lời , Như Ngọc là tam vương phi, là người hoàng tộc, nhục mạ hoàng tộc là tội tru di, cho dù người có là quý nhân cũng tránh khỏi! - Nhưng ta hiểu? - như vậy mà còn hiểu!_ Như Ngọc đoạn quay sang ôm Thiên Hàn_ Thiên Hàn là phu quân Như Ngọc, chúng tôi thương nhau là chuyện thường tình có gì thắc mắc, có chăng là tỷ tỷ nên lo cho số phận sau này của mình , đến cuối cùng tỷ cũng chỉ là con cờ của phụ thân thôi! - IM …Đó phải là ! - Nhưng đó là , Nhã quý nhân sau này đừng ôm mộng tưởng làm gì nữa, người là quý nhân, là vợ vua, là hoàng tẩu của ta, sau này chỉ có biết duy nhất điều đó là “ lòng dạ hầu hạ quân vương, đến chết cũng được thay lòng”!_ Thiên Hàn Thiên Hàn câu, Như Ngọc câu cùng nhau chọc vào chỗ đau của Thiên Mỹ mà, khiến nàng ta vừa bị sốc lại vừa bi nên tránh khỏi thần trí bị loạn lên. - …. phải vậy! phải! ! Hét lên, sau đó Thiên Mỹ bỏ chạy, vừa chạy vừa khóc nức nỡ, có lẽ vì Như Ngọc quá đúng, nàng ta cứ tưởng phụ thân thương nàng, gả nàng cho tam vương gia hoặc cho vương tôn công tử nào đó để sống hạnh phúc đến cuối đời. Nhưng nào ngờ trong mắt phụ thân nàng, nàng so với Như Ngọc là giống nhau, đều là món hàng vụ lợi, nhưng Như Ngọc xem ra so với nàng may mắn hơn nhiều, được phu quân thương,và phải chịu cảnh chung chồng suốt ngày tranh giành ám hại nhau. Còn nàng, kể từ giờ phút này còn hạnh phúc, phải chôn tuổi xuân xanh nơi hoàng cung giả tạo này, đơn cùng lo sợ nơp nớp bất cứ lúc nào cái mạng của nàng cũng có thể bị người khác đoat ! Cung cấm là gì? Là nơi chôn vùi tuổi xuân của các thiếu nữ, là nơi tranh giành quyền lực và tình của các nữ nhân ghen tuông, càng xinh đẹp càng là mục tiêu của tử thần, càng yếu thế càng dễ chết, hậu cung phải là nơi tốt đẹp, khi vào có ngày trở ra, đó luôn là cơn ác mộng của nữ nhân. Phải biết “thà cầu hạnh phúc bình dị, hơn là quyền lực ảo ảnh!” có ai đó trong cấm cung này với nàng như vây, lẽ nào đây chính là nghiệt báo! Phận bạc luôn là hồng nhan! - biết nên là quả báo hay là nghiệt nữa! Như Ngọc thở dài , nàng đúng là ghét Thiên Mỹ lắm, nhưng dù sao nhìn thấy mỹ nhân như nàng ấy phải vào cung vi này sống, cũng thương tiếc. - Sao? Thương hại nàng ta sao? quên nàng ta đối xử nàng ra sao rồi à? - quên chỉ thấy uổng đời hoa, phụ thân Như Ngọc quả là kẻ có trái tim! Người ta hổ phụ ăn thịt hổ tử, nhưng xem ra ta thực thua loài cầm thú, đem cả con cái của mình ra làm ván bài lót đường cho mình! Haiz! - Haiz! Cả hai cùng thở dài, lúc sau Như Ngọc đột nhiên lên tiêng: - Ách! Mau buông ta ra! _ vừa xong Như Ngọc liền thục cho Thiên Hàn cái, nhưng y nhanh hơn né được. - Quá đáng, ta giúp mà đánh ta! - Grừ! Còn dám ! ràng là lợi dụng ta, đê tiện! - vậy nghe được sao? Ta giúp , cảm ơn còn ở đó cao giọng mắng mỏ ta! - gì? Ai nhờ ngươi, là tự ngươi nhào vô ai biểu, ta cần biết, ngươi phải xin lỗi và bồi thường danh dự cho ta! Như Ngọc vừa vừa đập bàn, Thiên Hàn cũng kém cạnh đập bàn đứng dậy cãi lại, kẻ lời qua người tiếng lại, cuối cùng chuyện biến thành to, từ đấu võ mồn chuyển sang đấu võ lực, bọn họ 2 người đem tất cả đồ trong tiểu đình ra làm vũ khí mà chọi nhau, vừa chửi vừa chọi. Mà hay biết rằng trong số vũ khí đó có cả nến còn cháy. - Khoan! Như Ngọc nàng có ngửi thấy gì ?_ đấu giữa chừng, Thiên Hàn ngửi thấy mùi lạ lập tức dừng đấu. - Hở?…mùi gì? Có! Hình như là mùi cháy khét! Cả hai cùng quay đầu lại nhìn, tá quả ra đám cháy lớn cận kề 2 người. Hoảng quá Thiên Hàn vội ôm Như Ngọc nhẩy xa ra, nghĩ nhẩy phát bay ra cả mười mét, Như Ngọc nhìn Thiên Hàn trợn to mắt hỏi: - Ngươi biết kinh công? - ! Ban nãy hoảng quá sợ nàng bị lửa làm bị thương, nên nhảy đại ai ngờ nhảy cao như vậy! - Ô! Vậy tốt quá! Thân thể này sài được! Như ngọc vừa vừa xoa xoa ngực Thiên Hàn, làm y nhột mà mắng nàng: - Nè nè! Bây giờ là ban ngày ban mặt, sao nàng có thể tùy tiện sờ soạn người khác, biết xấu hổ sao? Mặt dày! - gì? lại nghe coi!_ Lườm lại - Trời ơi! Vương gia, vương phi! Cháy tới nơi rồi mà hai người còn ở đó cãi nhau nữa sao! Uyển nhi biết từ đâu xuất , mặt mày méo mó , từ nãy giờ nàng đều nhìn thấy hết, là hai người này cãi nhau rồi đốt cung a! Chuyện này mà tới tai hoàng thượng có nước mà chầu diêm vương sớm! Vậy mà còn biết hối hận, còn ở đó cãi nhau ĩ tiếp! Ách!Thiên Hàn và Như Ngọc lúc bây giờ mới buông nhau ra, nhìn lại đám cháy có đông người cứu chữa mà chẹp miệng “tiêu rồi”. Lại là ngự thư phòng, Thiết Hải qua lại, mặt đen như nhọ nồi, lâu lâu nhìn liếc qua hai hung thủ đốt cung của , biết tháng này có phải vận đen của . Ăn đám cưới tốn cả đống tiền, vậy còn bị tân lang tân nương quay như quay dế, sau đó bây giờ , sáng vợ đạp thánh chỉ, chiều chồng đốt hoàng cung, biết mai mốt 2 người này có nhi tử liệu con bọn họ có cướp ngôi trời! Eo ơi! Sao số khổ vậy? Chém được, giáng chức cũng xong, phạt lại càng bây giờ phải xử sao? Chậc, có ai vào giúp giải quyết ? Phất tay áo, Thiết Hải ngồi xuống ghế cố gắng uống ngụm trà dằn cơn tức giận xuống sau đó phán câu: - Tam vương gia nghe chỉ! Tội danh đốt hoàng cung là tội lớn đáng bị xửa trảm, nhưng vì nể tình Thiên Hàn lập công ít cho vương triều, cho nên trẫm quyết định tha tội chết, nhưng thay vào đó cắt 3 tháng bổng lộc để làm gương, đồng thời phải xuất tiền ra bồi thường cho việc tu sửa ngự hoa viên, còn nữa chuyến Kỳ Sơn sắp tới tự lo! … Haiz! Vậy là Thiên Hàn tự dưng mất 1 khoản tiền cực lớn vì nguyên nhân đâu, trong khi vô tội!
CHAP 25.1: KỲ SƠN. Thành Kỳ Sơn, Sau khi vào thành tìm quán trọ tốt, đoàn người của Thiên Hàn bắt đầu hành động. hành động chứ thực chất chỉ có hai ngừơi Vĩnh Quy Vĩnh Tắc làm, còn 3 người còn lại phe phẩy nằm trong phòng nghỉ ngơi. về phòng ở Thiên Hàn thuê 3 phòng, phòng dành cho Vĩnh Quy Vĩnh Tắc, phòng khác dành cho Hân nhi còn lại là Thiên Hàn và Hhư Hgọc chia sẻ cùng 1 phòng. Haiz! thôi, mà đến phải biết điều “oan gia” ở chung nhà tan trời cũng sập. Nhưng còn cách nào khác, Vĩnh Quy Vĩnh Tắc là mật thám võ công miễn bàn, Hân nhi là nô tỳ thân cận sống ở vương phủ mười mấy năm chút võ công lẽ nào có, chỉ có mỗi Như Ngọc là cái gì cũng biết, lỡ như thân phận bị phát tiêu. Hơn nữa cũng thể để Như Ngọc ở chung với Hân nhi, bởi vì mình Hân nhi có thể tự vệ, nhưng thêm người có võ chỉ tổ làm cục nợ cho Hân nhi, vì lẽ đó để Thiên Hàn ở chung với phòng của Như Ngọc là nhất! Dù sao cũng mang danh phu thê, nên để người khác dòm ngó. - Cái này của ngươi! Chỗ đó của ngươi! Như ngọc vừa vừa xé cái chăn rẹt rẹt thành 2 mảnh ném cho Thiên Hàn mảnh, rồi chỉ tay xuống nên nhà. Thiên Hàn nhìn theo, chép miệng mấy cái rồi thở dài lặng lẽ mang đồ đến nằm xuống sàn nhà. Ai bảo, người phân phòng là , bụng làm dạ chịu biết trách hờn ai. Màn đêm buông xuống, tịch cùng yên ắng, cứ thế trôi dần, trôi dần… Sáng hôm sau khi bầu trời còn nhá tối, sương sớm vẫn còn dầy đặt phố phường, Như Ngọc vội dậy, có lẽ là vì lòng nàng nôn nao muốn đến xem đại hội võ lâm. Lý do cũng bởi vì thời tiết mấy ngày qua tốt, cho nên bọn họ đến trễ so với lịch trình mấy ngày, hôm qua, lễ khai mạc đại hội diễn ra rồi, nàng thể coi cho nên hôm nay nhất định phải bằng được. Hơ hơ! Ngáp vài cái, dụi dụi con mắt cho tỉnh táo chút rồi nhìn căn phòng lượt, nhưng nhìn đâu nhìn mà con mắt cứ nhìn xuống cái sàn nhà nơi có tên mê ngủ ôm chăn ngáy ngon lành (mê trai đại !). Nhìn cái bản mặt điển trai hết sức kia nàng chỉ muốn đá phát cho văng ra khỏi cửa ngay lập tức. Nhiều lần nàng gặp ác mộng thức giấc nữa đêm khuya, trong cơn mơ màng nhìn thấy cái bản mặt này cứ ngỡ là Thiên Hàn của trước kia, lòng còn ôm hận mà muốn đá , nhưng nghĩ lại nàng võ công có, tay chân mềm mụn, đá vào Thiên Hàn người chịu đau chỉ có nàng mà thôi (vì người luyện võ thân thể săn chắc như đồng). Bởi vậy, đến giờ mới còn nguyên như vầy nè! Rón rén bước qua khỏi người Thiên Hàn, Như Ngọc tìm chỗ làm vệ sinh cá nhân chút, sau đó xuống lầu ăn điểm tâm. Tuy rằng quán trọ này gần với nơi tổ chức đại hội võ lâm, nhưng từ mới sớm tinh thế này có rất nhiều người ghé đến để ăn uống, bàn luận. Nàng ít đọc truyện kiếm hiệp, sai, nhưng coi phim cổ trang cũng ít, đem trí nhớ về các môn phái trong đó ra so với những người nàng cho là nghĩa sĩ giang hồ ngồi trước mặt nàng, đúng là trời vực. Nhìn đến cả đỏ con mắt cũng thể nhận dạng được đâu là môn phái nào, thế mới biết phim chỉ là hư cấu, còn thực chênh nhau lớn. Nhưng mà, người giang hồ quả thực hổ danh, nàng nhìn đến cả canh giờ cũng được cả trăm người mà cũng chỉ nhìn ưng mắt được vài người có khuôn mặt dễ nhìn, mập như heo cũng ốm như tre sấy, râu ria lòm chỏm nhìn giống mấy gay..v..v..và..v..v… Haiz, kiểu này nàng mà có muốn kiếm tấm chồng có lẽ chừa người giang hồ ra thôi! Nhờ Vĩnh Quy Vĩnh Tắc giới thiệu cho nàng sơ về giang hồ, nàng mới tạm biết được chút đỉnh về các môn phái ở đây chứ nếu mù tịt, nhìn đâu cũng là dọa xoa đại ca hết. Giang hồ nay có 8 môn phái lớn, trong đó 5 chính và 3 tà: + Đứng đầu chính phái là: - Phái Thiên luân, vị chưởng môn của phái này chính là võ lâm minh chủ tiền nhiệm Lâm Tinh Nhật, võ công khỏi giới thiệu, ai cũng thừa hiểu. - Đồng hạn thứ hai là môn phái Hiển Long và Hắc Long, cả hai phái này đều có người nằm trong ban trưởng lão của võ lâm, đồng thời cũng là 2 môn phái làm việc cho triều đình nay. - Thứ 3 là phái Mộng Nguyệt giáo, nghe tên cũng biết là dành cho nữ nhân (tương đương phái nga mi trong truyện Kim Dung) - Thứ 4 là Thông tinh giáo..v.v..v chung là từ thứ 5 trở đáng nhắc đến nhiều + về tà phái phải kể đến: - Thiên kỳ môn Mặc Huyết giáo, nghe tên cũng có thể mườn tượn được như thế nào, trầm mặc như lưỡi hái thần chết, đến đâu máu đỏ chảy đến đó,đặc biệt bọn chúng lại biết sử dụng tà thuật, thứ cực kỳ nguy hiểm đối với cả võ lâm lẫn dân chúng nay. Nguồn gốc ai chỉ biết môn phái này xuất từ lâu. - Kế tiếp là Thủy Nguyệt giáo, cũng giống như Mộng Nguyệt giáo là môn phái do nữ nhân làm chủ, nghe đồn tàn ác thua gì Mặc Huyết giáo, cũng là môn biết ta thuật.. 3 năm trước đại hội võ lâm tổ chức lần, khi ấy minh chủ được chọn được đánh giá cực kỳ cao, là tinh trong tất cả tinh . Vậy mà hôm nay, chỉ mới vừa tròn 3 năm thời hạn mãn vụ còn chưa đến, mà trở thành phế nhân, nào có vậy võ lâm than oán, dân chúng sợ hãi mỗi khi nhắc đến cái tên Mặc Huyết giáo. Số người than căm thù 2 tà phái đó nhiều vô số kể, chuyện xấu xa ác đứt nào cũng làm, nếu kể ra biết bút mực nào cho đủ. Lý do vì sao, chính là vì Mặc Huyết giáo và Thủy Nguyệt giáo vừa xuất lâu làm ra chuyện như vậy. Do đó, trong đợt đại hội võ lâm lâm này phải chỉ tìm người hiền tài để quản lý võ lâm, mà còn tìm người thao lược để đấu với tà phái, bình ổn đại cục. “Chẹp! Vậy hóa ra là đại hội tỉ thí để tìm người chán sống à?”_ Như Ngọc thầm nghĩ - Xin hỏi, nương dùng chi? - Ừm! 2 phần điểm tâm, phần mang trước ra cho ta, phần còn lại chờ khi nào vị công tử cùng ta xuống hãy mang ra, nhớ phần đó phải cho nhiều ớt nhưng được để có mùi ớt nòng! - Bỏ ớt?_ tiểu nhị hơi ngạc hiên hỏi lại - Ừ! Đúng vậy! Vị công tử đó rất thích cay nhưng lại thích mùi ớt, phiền các đầu bếp của các vị làm khéo chút! - Dạ! Như Ngọc nở nụ cười ranh mãnh, chớp chớp đôi mắt mơ đến cảnh tượng Thiên Hàn ăn điểm tâm có biểu thế nào? Ha ha, y sợ nhất là cay, nếu ăn phải ớt biết có… “00” Tiếp tục công việc nghe lén của mình, nhưng nghe cả buổi trời cũng chỉ có mấy chuyện tầm phào hứng thú gì cả, vì vậy nàng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ đến híp mắt, nhưng lại thể ngủ vì sợ trễ đại hội nên phải chống càm, lâu lâu phải lấy tay kéo mí mắt lên.. - Sư huynh, huynh có nghe tin gì về Mặc Huyết giáo ?_ tên hớn hả từ ngoài chạy vào. - Sư đệ có gì cứ đừng có hỏi đánh đố người khác như vậy!_ nam tử mày rậm lên tiếng, vẻ bề ngoài khá uy nghiêm rất có dáng người lãnh đạo. - Dạ! Là.. là chuyện người của Mặc Huyết giáo tham gia đại hội võ lâm! - Hời! Tưởng gì, tin cũ rich, đúng là thông tin chậm!_ lời vị nam tử kia vừa ra trong toàn thể người trong quán trọ lập tức lên tiếng. - Ách! Ta chưa hết!_ người thiếu niên bị phản bác kia vội lên tiếng bào chữa_ Bọn họ còn , ghế minh chủ nắm chắc trong tay của họ, sau đại hội bọn họ tổ chức buổi tiệc tùng mời tất cả các môn phái, cao thủ kiếm khách đến dự, đồng thời cùng trao đổi về bí kíp thất truyền “ Tịnh Hàn vô ảnh pháp” Sao cơ? Cái gì cơ?_ cả quán trọ bắt đầu nhốn nháo lên - Ôi giời! Tịnh Hàn vô ảnh pháp là cái gì? Ta sống đời cả 80 mươi năm chưa từng lần nghe qua!_ người tác râu bạc phơ vuốt vuốt râu triết lý nói_ Ta cho ràng đây là kế muốn tóm gọn giang hồ vào chỗ để giết sạch đúng hơn! Nhưng lại có kẻ khác bàn vào: - Vậy chưa hẳn, võ lâm môn phái đâu phải ít, bọn Mặc Huyết giáo đó tuy ghê gớm nhưng muốn giết hết, thâu tóm cả võ lâm là chuyện thể. Ta cho rằng Tịnh Hàn vô ảnh pháp đó là có , có thể đó là loại võ công cổ, chính vì vậy mà bọn chúng muốn nhờ đến các môn phái giúp bọn chúng tìm hiểu mà thôi. Hơn nữa làm được minh chủ võ lâm, giang hồ đều nằm trong tay cần gì phải chém giết thâu tóm chi nữa! - Ai biết được, bọn Mặc Huyết giáo đó là ma đạo lúc này lúc kia, võ lâm minh chủ có thể chỉ là cái mục đích , thâu tóm giang hồ, bắt các môn phái phục tùng mới là mưu chính sao?_ lại người bàn ra. - Còn ta mong bí kíp Tịnh Hàn vô ảnh pháp đó có !_ lại kẻ nhiều chuyện. - Hứ! Thâu tóm võ lâm cái gì, bí kiếp cái gì? Còn phải xem bọn họ có giỏi đến mức đoạt được chức minh chủ hay cái đả hẵng nói_một tên miệng rộng đứng lên. …
Chương 25.2 Cứ thế, quán trọ ngày náo nhiệt hơn cả cái chợ, kẻ bàn vô người bàn ra, thậm chí có kẻ vỗ ngực tự kêu, đứng lên ầm ĩ. là mệt lỗ tai, Như Ngọc cho dù có muốn nghe, nhưng chẳng nghe ra được câu nào ra hồn, đành phải thua. Chán nản, Như Ngọc cũng chẳng thèm chú ý đến, bắt đầu chuyên tâm nhìn đến điểm tâm vừa mới mang lên . Nhưng vừa động đũa từ lầu vang lên thanh quá lớn cũng vội vã, đều đặn, nhàng từng tiếng bước chân. Ngước mắt vội lên nhìn. Ôi! Có phải nàng mộng chăng, thân lam phục, thư thái lướt khí về phía trước, mày rậm mắt phượng sắc điểm hơi động nhìn, gương mặt toát lên nét khí lạnh lùng cùng cao vời. Giữa rừng người thô tục này, Thiên Hàn xuất hệt như viên dạ minh châu trong đêm lấp lánh thu hút mọi ánh nhìn. biết là cố tình hay vô tình, từng bước đệm của Thiên Hàn vang lên giống như những thanh khắc chế chúng sinh, khiến những kẻ cãi nhau ĩ kia phải im bặt, ngước nhìn chớp mắt. T hậm chí, cả Như Ngọc cũng phải nín thở nhìn theo từng chuyển động của y, cứ mườn tượt ra rằng nàng trong cơn cao trào phải nín thở hồi hợp mà chờ đợi kết quả. Gì thế này? Grừ, nàng háo sắc sao? Khốn kiếp. Cúi đầu xuống nhìn Thiên Hàn lần nữa, nàng chuyên tâm lấy đũa của mình chọc chọc vào thức ăn, miệng lẩm bẩm rủa ai đó! Thiên Hàn nhìn toàn cục diện dưới lầu vô cùng hài lòng, chỉ mới bước ra khỏi phòng thấy cục diện cãi nhau chói tai gai mắt, nghĩ thế nào cũng nghĩ ra cách để bọn họ dừng lại, thế mà… quả nhiên người hoàng tộc có khác, dòng máu vương tôn luôn như vậy, bất kể là ai cũng phải cúi đầu! Thiên Hàn ngồi vào bàn, cười cũng gì, chỉ lạnh mặt nhìn bọn người kia, khiến bọn họ sờ sợ mà im lặng ngồi xuống bàn của mình tiếp tục dùng điểm tâm của . Chuyện cãi nhau vừa rồi coi như chưa từng xảy ra. Như Ngọc nhìn cục diện liền hiểu được phần nào “ ra mấy tên này cũng mê trai như nàng”, sau đó tức giận mà còn cực vui gọi tiểu nhị mang điểm tâm ra. - Khách quan mời dùng! - Ừm! Lui xuống đi_ Thiên Hàn khoát tay với tiểu nhị sau đó quay sang cười cười với Như Ngọc_ Như Ngọc thức ăn ở đây thế nào? - Rất ngon, cực kỳ ngon!_ Như Ngọc tâm tình cực kỳ tốt trả lời - Vậy tốt! Nàng ăn luôn phần này . Vừa , Thiên Hàn vừa đẩy thức ăn về phiá Như Ngọc. Như Ngọc liền trợn mắt nhìn, sau đó cười hề hề đẩy lại. - Ấy! Sao được, đây là phần của Thiên Hàn, như ngọc có phần và cũng ăn no rồi!_ vừa xong lập tức cuối đầu vào dĩa điểm tâm của mình ăn ngấu nghiến, vì nàng biết Thiên Hàn phát mưu của nàng - Đâu có sao? Trước nay nàng vẫn ăn rất nhiều đấy thôi, chẳng phải trước kia mỗi lần ta dẫn nàng ăn, nàng thường hay giành phần với ta hay sao? Sao bây giờ ta nhường phần cho nàng, nàng lại từ chối! Thiên Hàn tiếp tục tha ép Như Ngọc, còn Như Ngọc nghe xong liền ngẩng đầu trừng với Thiên Hàn “ nghĩ nàng là gì hả? Giành ăn, khuê nữ bất xuất, thiên kim tiểu thu lại giành ăn, phải là chuyện cười cho thiên hạ sao?” Nhìn qua mấy người gần bàn xung quanh, họ trố mắt nhìn nàng, là kinh hay là chê cười. Đáng ghét! Lỡ mang tiếng sợ gì nữa! - Trước khác giờ khác! Bây giờ ta ăn kiêng, phải giữ eo, huynh ăn !_ lại đẩy phần thức ăn về phía Thiên Hàn - Ta cần ăn, nàng ăn ! Đây đâu phải đồ béo, mập đâu mà sợ!_ lại đầy qua. - Muội là ăn mà, phần huynh huynh cứ ăn_ tiếp tục đẩy qua. Xoảng! Người đẩy qua, người đẩy lại kết cục, đĩa điểm tâm bị bọn họ đẩy bay xuống đất. Như Ngọc nhìn theo, cực kỳ tiếc vì kế hoạch bị phá sản, nàng tiếc danh dự để kế hoạch hoàn thành ngờ kết quả lại thế này. Grừ! tức muốn điên mà: - THIÊN HÀN NGƯƠI ĐỀN CHO TA…A…ƯM Như Ngọc trợn mắt cực cao lên nhìn, nghĩ Thiên Hàn ác tâm như vậy, canh lúc nàng hả miệng nhanh tay gấp miếng thức ăn trong dĩa thức ăn mà nàng “tận tâm” chuẩn bị cho , nhét vào miệng nàng! - Ta bồi thường cho nàng rồi đó!_ thiên hàn cười hết sức điểu .
CHAP 26: VÉT SẠCH TÚI TIỀN Như ngọc nước mắt sống trào ra, vị cay nồng xông đến tận khoan mũi cùng cuống họng, nóng khô vô cùng. Nhả được nuốt cũng xong, nàng thực chỉ muốn ói, ói hết tất cả? Lấy tay bịt chặt miệng Như Ngọc kể mọi vật cản lao nhanh ra ngoài tìm kiếm nơi để giải quyết! Còn Thiên Hàn vẫn thản nhiên ngồi tại bàn, tự rót cho mình ly trà thơm thưởng thức, môi còn lưu lại nụ cười đắc thắng. - GIA KHANH khốn kiếp, Thiên Hàn chết tiệt…khụ khụ…thù này trả ta…tuyệt đối làm…ng..uo..i! … Vì thân phận cao quý, và quen biết được nhiều lão thành giang hồ, cho nên Thiên Hàn cùng Như Ngọc được bố trí tại vị trí thượng khách, ngồi ở dãy đầu của hàng ghế. Nhiệm vụ chính của Thiên Hàn: là tìm vị thái tử Kim Vân quốc, hai là điều tra về Mặc Huyết giáo. Do đó, việc tham gia xem đại hội lần này chính là để nhìn xem người của Mặc Huyết giáo như thế nào, đồng thời điều tra thân thế của bọn này. - Nơi này là hoành tráng quá ! _Như Ngọc mắt cứ ngừng giáo dác nhìn xung quanh tay chân múa may, ngớt lời khen. Thiên Hàn cũng bàn vào câu: - Tất nhiên rồi, đại hội võ lâm mấy năm mới tổ chức lần, người tài trợ là cả danh sách dài thương nhân giàu có, làm sao có thể sơ sài được! - Ngươi sao biết được? Có phải vừa lẻn vào phòng sổ sách của người ta!_Như Ngọc tỏ vẻ khó chịu khi nghe thấy tiếng Thiên Hàn, ai biểu thù hằn giữa nàng vẫn còn đó chứ! Thiên Hàn giả vờ thở dài đáp: - Haiz! Trộm lẽ phải là cái nghề sao? - Nghề? Chỉ có mỗi mình ngươi là nghĩ vậy? Đầu óc khác người! Lại giáo dác nhìn, bất chợt hình ảnh quen thuộc lướt qua nhanh ở đằng xa xa. Có hơi vui mừng, Như Ngọc định gọi người đó nhưng hiểu sao nhìn đến khuôn mặt lạnh lẽo kia lại thấy ngẹn lời, có cái gì đó rất khó . Lần đầu tiên nàng thấy vẻ mặt này của Kỳ Phương, phải là y trông rất đáng sợ. Đứng dậy, rời ghế, Như Ngọc định chạy lại chỗ Pỳ phương kêu y, nhưng vì người quá đông mà nàng lại ngồi ở ghế thượng hạng nên rất khó chen chúc, cứ nhích được chút lại bị người khác lấn vào, thành ra nàng vẫn ở nguyên chỗ mà nhìn Kỳ Phương biến mất sau cánh cửa lớn! “Kì lạ, huynh ấy thấy mình sao? Gần như vậy mà! Hay huynh ấy còn vì chuyện lúc ở vương phủ nên muốn nhận mình?” Đột nhiên có cánh tay kéo mạnh nàng xuống ghế: - Nàng muốn làm gì vậy? - Buông, ta muốn ra ngoài! - Muốn ra ngoài phải đợi lát nữa! Bây giờ được! - Vì sao được?_ Như Ngọc quay sang gặn hỏi Thiên Hàn. Chỉ chỉ tay lên võ đài nơi người chủ trì đại hội đứng đó nhìn xuống chỗ nàng ngạc nhiên! - Đơn giản là vì, nếu nàng cứ đứng khơi khơi lên như vầy phải lên võ đài thi đấu! Nàng biết võ sao? Ngay lúc đó từ đài cũng có thanh vọng xuống: - Vị nương kia, có phải muốn lên tỷ thí với vị hùng này ? Vậy xin mời!_ người chủ trì vừa vừa đưa tay về phía tên lực lưỡng đứng võ đài, vẻ mặt tên đó rất “ngầu”, vũ khí tay là thanh đao rất to rất sắc. - Ách! có, có, ta phải muốn lên đấu! Vội ngồi xuống, khua khua tay, kéo kéo Thiên Hàn ra làm tấm bình phong che phía trước, bây giờ nàng mới biết ra là họ vừa tuyên bố bắt đầu trận đấu và mời ngừơi lên thi, ai đứng dậy chính là người xung phong lên đấu! Haiz! Xém chút toi rồi! Trận đấu bắt đầu khi có người xung phong lên! Tiếng reo hò đâu thấy, chỉ thấy đài hai người kia đánh võ mèo với nhau, có gì thú vị, lại thêm tâm trạng lo ra cho nên Như Ngọc càng muốn chuồn ra ngoài hơn. Nhìn kỹ xung quanh, rồi tính toán tìm đường dễ ra, rồi nhanh chân luồn lách, vì người, lại tính sẵn đường cho mình nên Như Ngọc rất nhanh có thể ra được đến cửa. Sau khi ra đến cửa nàng chạy thẳng mạch ra phố tìm người, mặc kệ trong kia Thiên Hàn đuổi theo. mình bước con phố đông người buôn bán, nhìn những vỉ chất đầy khoai nướng thơm phức, những gian hàng mực nướng thu hút người qua đường, chợt làm nàng nhớ lại cái ngày đầu tiên nàng gặp Kỳ Phương ở kinh đô. Lúc đó, còn có người mua cho nàng ăn, bây giờ hết rồi! - Haiz! Chán quá! Phải chi có Kỳ Phương huynh ở đây để đùa hay biết mấy! - Nàng nhớ ta sau?_ thanh bất thinh lình từ sau lưng Như Ngọc vang lên. Giật mình quay lại, Như Ngọc ôm lấy trái tim bé trách Kỳ Phương: - Tự dưng thình lình nhẩy ra. Muốn chết hù muội sao? - Ta đâu có hù, cũng đâu có thình lình xuất , chẳng qua muội từ nãy giờ để ý thôi, huynh bên cạnh muội từ đầu đường đến bây giờ mà hay. Muội cứ chăm chăm nhìn mấy gian hàng làm sao có rảnh mắt mà nhìn thấy huynh! Lườm Kỳ Phương, Như Ngọc tiếp: - theo muội, có sao? Mà…Này, huynh muốn gì mà bám theo muội!_ Như Ngọc lập tức né xa Kỳ Phương, như đề phòng Nhìn biểu của Như Ngọc, Kỳ Phương khỏi tự than: - Ai! Muội vậy là ý gì? Chẳng phải muội trốn ra đây là tìm huynh sao? Sao bây giờ thấy mặt huynh lại biểu như vậy chứ? - như vậy là lúc nãy huynh thấy muội?…Vậy tại sao lúc nãy đến gặp muội mà lạnh lùng quay mặt chứ? - Ha ha! Lúc nãy huynh có việc gấp phải ra ngoài ngay, nhưng chẳng phải bây giờ ở đây với muội sao? Liếc xéo Kỳ Phương cái, Như Ngọc tỏ vẻ của kẻ đòi nợ chống nạnh, : - Chẳng phải huynh đại hội võ lâm rất vui rất hay hay sao? Sao bây giờ coi chẳng hay chỗ nào, toàn mấy con mèo quào đánh bừa! ! Phải chăng là huynh lừa muội, rốt cuộc là huyn có ý đồ gì, hay muốn trả thù muội vì chuyện lần trước? Gãi gãi đầu: - Hihi! Huynh nào lừa muội đâu, mấy trận đầu là vậy đó, cốt là để làm cho sân khấu nóng lên tý rồi mới thực đánh, mấy hiệp sau thú vị gay cấn hơn! - Ma mới tin huynh!_ bĩu môi - Thôi thôi được, coi như huynh sai rồi, huynh nên quá lừa muội, để huynh chuộc lỗi vậy? Dù sao muội cũng ra đây rồi, vậy để huynh dẫn muội ngắm phong cảnh ha. Kỳ Sơn nổi tiếng non xanh nước biết, hoa nở bốn mùa, là đệ nhất ẩm thực của thành nam này, đến đây lần tham quan là rất uổng cuộc đời đấy. Như ngọc hơi lưỡng lự khi nghe Kỳ phương , nàng có nên ? Lời của y có liệu tin được? - Muội tin huynh sao? Bộ huynh trông gian như vậy ư? - phải gian mà là xảo! - Trong mắt muội huynh là người như vậy ư?_ Kỳ Phương ảo não hỏi - Tệ hơn nhiều! xong Như Ngọc ngheo ngẩy mông bước , còn Kỳ Phương chỉ biết than trách phận mình bạc nên mới gặp phải nàng. Giống như lần trước, lần này tệ hơn nhiều, kỳ phương tay xách vai đeo, ôm vào người đống to, gương mắt méo xéo chạy theo Như Ngọc như tên hầu theo đuôi chủ nhân. phía trước là kẻ có lương tâm, thong dong bước , tay cầm theo xâu thức ăn thôm lừng thưởng thức, mí mắt vì cười mà muốn híp kín lại. - Ngọc nhi, chẳng lẽ lúc nào ra ngoài đường muội cũng đồng xu dính túi?_(hỏi hay nè huynh) - Đúng vậy! Đừng là huynh biết đấy nhé! Đây đâu phải lần đầu chúng ta dạo phố cùng nhau? “Dạo phố? Giống sao? giống tên đầy tớ cho nàng sai vặt đúng hơn!” Như Ngọc bên , bên đút chuỗi thức ăn vào miệng - Hay là huynh thích chung với muội? - Ấy! Huynh có ý đó, huynh chỉ hỏi…chỉ hỏi cho biết mà thôi!_miệng vậy, chứ mắt Kỳ Phương liếc nhìn cái túi tiền rỗng bét của y._ Mà Ngọc nhi này.. Kỳ Phương chưa kịp hết câu lại thấy đôi mắt Như Ngọc sáng lên linh cảm có điều chẳng lành sắp xảy đến. Như Ngọc chạy vội đến quầy hàng thỏ bên đường, túm lấy con thỏ bạch cực đẹp rồi quay sang khoe với Kỳ Phương: - Huynh xem, con thỏ này dễ thương quá! Chúng ta mua con này !_ xong hư gọc ôm con thỏ bỏ chạy mất dạng. Kỳ Phương nhìn theo Như Ngọc biết nên khóc hay cười, nhìn lại ông bán thỏ mong chờ tiền của y chỉ biết cười cười gượng. - Ông chủ! Chúng ta thương lượng chút được ?_ Ngọc nhi, muội hại chết huynh rồi. Ông chủ khó hiểu ngơ ngác nhìn Kỳ Phương. - Ông xem trong những đồ này, cái nào ông thấy được lấy ! - Là sao? Gãi gãi đầu, - Là như vầy, tôi đủ tiền trả cho ông, ông có thể lấy bất kỳ thứ nào trong đống này để trừ nợ! Ông xem, mấy củ khoai lang nướng này còn rất thơm rất nóng rất ngon này, hay mấy xâu mực nướng này cũng có thể đổi lấy mấy đồng , còn cái này nữa.. Kỳ Phương giữa chừng bị ông chủ bán thỏ dùng cây rượt chạy: - có tiền đừng có mà ra đường mua đồ! Tính ăn quỵt của ông hả, nằm mơ! Lần này để tao bắt được là tù mọt gong!_ vừa rượt đuổi, ông chủ bán thỏ vừa la hét gây chú ý người đường, có nhiều người nghe thấy cũng xách cây đuổi theo giúp ông chủ bán thỏ tay, chẳng mấy chốc số người đuổi theo sau Kỳ Phương tới vài chục người.