CHAP 21.1: AI NAM NHÂN THÙ DAI. Như Ngọc lúc này mới để ý đến vết thương của Thiên Hàn, đôi mắt nàng mở to kinh hoảng nhìn khuôn mặt Thiên Hàn nhợt nhạt . Nhiều năm sống ở đại nàng ít nhất cũng học qua môn sinh mấy năm, lẽ biết cảnh tượng trước mặt mình là thế nào. Đó chính là công tâm, bị chấn động mà thổ huyết tổn thương tâm mạch! Dù là thích Thiên Hàn căm ghét y tới dâu, dù rằng nàng từng mong chết nhưng khi nhìn thấy tình cảnh này nàng lại sợ, lại thấy y tội nghiệp, lại muốn thương hại . Vội chạy đến bên y đỡ lấy, Như Ngọc lo lắng hỏi: - Ngươi thế nào rồi? Có cần gọi đại phu ? (hỏi thừa quá! Bị thương vậy tìm đại phu lẽ chờ chết à! ><) - … cần…_Thiên Hàn khó nhọc đáp, nắm chặt lấy tay Như Ngọc kéo lại_ Nghe ta…khụ khụ… hãy cho ta biết , rốt cuộc đâu là , nàng có phải Ngọc nhi? - Ta…ta…_Như Ngọc ấp úng biết phải gì, nếu nàng có vì bị kích động quá mức mà thăng thiên luôn hay , còn nếu …người ta người sắp chết luôn cần biết ! Nếu đây là ý nguyện cuối cùng của , nàng có lẽ nên cho biết. Quyết định như vậy, Như Ngọc đánh liều mà nhắm mắt lại, đem toàn bộ câu chuyện nàng chết như thế nào ở tại, nhập hồn ra sao, những gì khi gặp gỡ Như Ngọc, tất cả đều ra hết. Nhưng nàng đâu biết rằng từng lời , từng biểu của nàng đều là những nhát dao sắc cắm chặt vào y, đau nối tiếp đau để rồi cuối cùng là rơi vào vực thẩm vô đáy… - Cám ơn … cho ta biết mọi và…xin lỗi nàng vì thời gian qua làm nàng khổ quá nhiều…xin lỗi! Xin lỗi! Giọng Thiên Hàn mỗi lúc yếu dần , những gì Như Ngọc nghe thấy cuối cùng chỉ có hai từ “xin lỗi” còn lại đều là khoảng trắng im lặng, và cái lạnh lẽo từ từ chiếm ngự khắp nơi. Như Ngọc cảm thấy thân thể người kia mỗi lúc nặng nề hơn, lạnh lẽo hơn, nàng dám tin đây là cố lay lay gọi người kia, hy vọng người kia mở mắt ra nhìn nàng, dù là động mi cái cũng được. Nhưng cho dù nàng lay nhiều thế nào người kia cũng cử động gì. Càng lúc càng sợ hãi hơn, hít lấy hơi dài nàng lấy hết dũng khí cố cúi đầu kề sát vào ngực Thiên Hàn để khẳng định , đôi vai bé run rẩy liên hồi, trong lòng ngừng cầu mong rằng là nhầm lẫn. “Thiên Hàn ngươi tuyệt đối đừng chết, đừng chết nha! Hichic” ~Im lặng ~ Như Ngọc cứ lùi, lùi xa ra đến sát chiếc giường gỗ, nàng như kẻ mất hồn ngồi phịch xuống giường và khóc…cứ khóc… ngày mai này khi bình minh ló dạng dưới vương phủ đều biết rằng vương phi Nhã Như Ngọc vì oán hận phu quân mình tệ bạc với mình mà ra tay ám toán phu quân mình, và mai này có thêm con người vô tội bước lên đoạn đầu đài trở thành oan hồn lang bạc khắp nơi…thế là hết, kết cục nàng thể nào có được ngày mai, chút hạnh phúc nhoi tại nơi xa lạ này đến được với nàng! bao giờ đến được…với nàng! Chấm dứt tại đây rồi! Tách! Tách! Từng giọt nước mắt nàng rơi xuống… Ánh nến chập chờn từng tia sáng lan tỏa căn phòng, Gia Khanh từ nãy giờ bị sợi dây vô hình nào đó cột chặt ở gốc tường đau lòng rưng lệ mà nhìn Như Ngọc khóc, người ta “nam nhi vô lệ (là nam nhi tuyệt rơi lệ)” . Nhưng là con người nào phải cỏ cây biết đau, biết thương cảm, y cũng là người cũng có trái tim làm sao lại biết đau lòng, nhất là khi nhìn người con mình quan tâm nhất khóc y lại càng đau hơn, nhưng y có thể làm gì khác được cho nàng khi mà y chỉ là hồn ma vô hình! “Bích Ngọc! Đừng khóc nữa, dũng cảm lên mà đối mặt đừng yếu đuối như vậy, nếu ngay cả em cũng bị chính những điều đó đau tâm đến chết đó” Phía dưới sàn nhà, thân xác Thiên Hàn vẫn còn chưa lạnh hẳn, từ đó cái linh hồn thoảng như làn khói từ từ bay lên. Thiên Hàn nhìn đến Như Ngọc lần cuối, y nhìn nàng kỹ chăm chú, phải lúc sau Thiên Hàn mới có thể thấy được rằng thể xác tuy là của Ngọc nhi nhưng mà linh hồn lại là của ai khác xa lạ, có lẽ người đó đúng, Ngọc nhi chết ! Và chính là người gián tiếp giết chết nàng. Thiên Hàn thở dài “oan nghiệt”, lướt sàn nhà (ma mà!–) lại gần chỗ Gia Khanh: - Thiên Hàn! _Gia Khanh thốt lên khi Thiên Hàn bất chợt tới gần y. - Huynh là…_ Thiên Hàn nhăn mi nhìn Gia Khanh thắc mắc. Đánh mắt qua Như Ngọc, Gia Khanh cười : - Là đồng hương cũng là bạn của nàng ấy! Thiên Hàn gật gù tỏ ra hiểu ý: - Ta hiểu rồi! Số mệnh, tất cả chính là số mệnh! Thiên Hàn xong kéo lấy Gia Khanh tách ra khỏi góc tường kéo về phía thân xác nằm dưới sàn nhà, hành động này khiến Gia Khanh ngạc nhiên mà há hốc cứng đờ như khúc gỗ mặc cho Thiên Hàn làm gì. Thiên Hàn: - Ta nợ nàng ấy quá nhiều rồi! Thay ta chăm sóc nàng ấy, bù đắp lại cho nàng ấy! Những gì ta có thể làm được cho 2 người chỉ có bao nhiêu đây thôi! - Khoan…khoan …Thiên Hàn ngươi muốn làm gì, có phải ngươi biết trước chuyện này hay ! Mặc dù bị Thiên Hàn ấn xuống thể xác kia, nhưng Gia Khanh vẫn cố vùng lên, cố gắng hỏi lấy Thiên Hàn, nhưng đổi lại chỉ có nụ cười ý của y và câu cụt ngũn khó hiểu. - Là sư phụ ta Đồng Nhân lão tiên! Kế đó, là lực hút cực mạnh kéo Gia Khanh xuống, còn trước mắt linh hồn củaThiên Hàn từ từ tan biến cuối cùng là biến mất hoàn toàn. Sau hồi lâu, Gia Khanh mới cảm nhận lại được sức lực của bản thân tồn tại, Gia Khanh thử cử động tay chân nhưng cảm giác quen, có lẽ y quá quen với cảm giác bổng khi là linh hồn, cho nên khi nhập vào thân xác này, trọng lượng của xác thịt làm y hơi lạ lẫm. - U..m.m._cơn đau bỗng triền đến từ ngực, nên Gia Khanh hơi phát ra tiếng. thanh tuy nhưng trong nơi im lặng đến đáng sợ này lại là thanh vô cùng lớn, đá động đến Như Ngọc. Nàng vội ngẩng đầu trợn mắt nhìn con người vừa chết nhúc nhích ngón tay, rồi đến cánh tay, đến chân, rồi ngồi dậy và rồi mở to mắt nhìn nàng. Như Ngọc hoảng sợ tới mức ngay cả la cũng thể chỉ có thể ôm chặt lấy hai chân run cầm cập. Dù rằng nàng từng ghé cửa quan, từng là ma nhưng cũng phải sợ chứ, người chết đột nhiên đứng dậy phải ma cũng là cương thi. - Ngươi…ngươi sao còn chưa chết!_ Như Ngọc lắp bắp Nhìn thấy bộ mặt hoảng sợ của Như Ngọc, Gia Khanh vô cùng buồn cười nhưng lại dám cười mà ngược lại xẹt nhanh qua đầu y là tia nham hiểm: - Nàng là thê tử ta, vi phu chết thê cũng phải theo, lý nào nàng còn sống mà ta lại phải chết! - Ngươi…ngươi…ngươi_Như Ngọc nghe xong càng sợ thêm, đầu óc cũng vì vậy mà rối mù nhận thấy được rằng có cái gì đó đúng ở đây. - Thế nào, ta thế nào?_ Gia Khanh vẫn giữ lấy nụ cười tà ác, từ từ bước tới, y nào biết đâu toàn thân y là màu máu đỏ tươi phủ lấy, nơi khóe miệng cũng là những đường máu chưa khô, tóc tai rối bù thập phần giống ma hơn giống người Lùi sát phía sau giường, Như Ngọc hoảng loạn: - Ngươi muốn làm gì? - Làm gì? xem!_ Gia Khanh xoa càm ra vẻ nghĩ ngợi. - …rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?_ Như Ngọc lẩm bẩm , khuôn mặt nhợt chút máu, toàn thân run lên vì sợ. Thiên Hàn nhanh như chớp đổi sắc diện, vẻ mặt như bắt tội người khác : - Muốn gì? Đương nhiên là đòi lý! Bích Ngọc ngươi hay mình xuyên qua đây vui chơi thèm rủ ta ! - Hả? Như Ngọc nghe xong miệng muốn rớt hết xuống giường, là nàng nghe lầm hay là hoang tưởng. - gì vậy? gì vậy?_ Như Ngọc lẩm bẩm như hỏi lại chính mình - Ta Trần Bích Ngọc nhà ngươi mê chơi bỏ quên bạn thanh mai trúc mã này rồi! haiz! - Nguyễn Gia Khanh!_ Như Ngọc chợt nhớ đến cái gì đó liền hoán lên - Đích thị là ta! _ Gia Khanh khẳng định lại. - …
Chương 21.2 Như Ngọc tin nổi nhìn gia khanh chầm chầm hồi lâu mới mở miệng: - Lừa đảo! Gia Khanh nghe xong muốn té xỉu, đứng ngay sờ sờ đây mà lại “lừa đảo” bộ dạng giống mấy kẻ lang băm lắm sao? Được rồi có cách! Gia Khanh nhe răng cười cái, giơ chân múa tay vài đường quen thuộc mà hơn cả tháng nay chưa lần có cơ hội thực lại. Như Ngọc mắt to mắt nhìn những động tác quen đến mức thể quen hơn, nàng mấy lần dụi dụi, rồi lại tự nhéo mặt mình chắc chắn rằng nàng phải mơ. Đột nhiên nàng đập giường đứng dậy chỉ vào mặt Gia Khanh, làm y giật mình mém té. - Oan gia! Nguyễn Gia Khanh, đúng là ngươi rồi? Sao ngươi cũng xuyên nữa hả? Bon chen! Ngưng trọng mấy phút để bình tâm vì cú đập giường vừa rồi, Gia Khanh mới bắt đầu nhe lại răng nanh của mình mà trợn mắt với Như Ngọc: - thừa! Bích Ngọc nhà ngươi xuyên được sao ta xuyên được! - Sao được! Chẳng phải ta bảo ngươi ở đó sống giùm ta hay sao, còn có bác, có bố mẹ ta…còn có..còn có…hức hức… Như Ngọc càng càng thấp giọng khi nhớ về những người thân thương ở đại, bất giác lệ trào mi - Sao ngươi có thể nhẫn tâm bỏ lại mọi người mà tìm đường chết như vậy chứ? …hức hức…! Gia Khanh thấy vậy bèn mon mem đến cạnh Như Ngọc vỗ vai nàng, an ủi, - Đừng khóc, ngoan đừng khóc, ta biết ta sai có giận có oán cứ trút lên ta đừng khóc hại thân, mau già xấu lắm! - Ngươi chết !_ Như Ngọc thụt cho Gia Khanh cái vào ngực hả dạ. - Ui da đau chết được! Ngươi ác quá ._ Gia Khanh ôm bụng kêu lên. - Đáng! Hứ!_ ngoảnh mặt làm ngơ, đột nhiên quay mặt lại hỏi _ Mà này, ngươi là Gia Khanh? Gia khanh nghe xong biết nên khóc hay nên cười vì cái ngốc đến còn gì ngốc hơn của Như Ngọc, y nhoẻn miệng cười: - sao? sao? - cũng tốt, cũng tốt, tóm lại đều tốt! (khó hỉu quá! ~~) Gia khanh khoát tay lên vai Như Ngọc lần nữa, cười gian hơn: - Nương tử này, nàng biết điều nha! Vẻ mặt tức giận, Như Ngọc xô y ra, chỉ có điều Gia Khanh như con sam bám chặt buông: - Buông ra! Tên đáng ghét dám lợi dụng ta hả? Có tin ta đâm chết lần nữa! - Nương tử, nàng ngoan! - Còn dám nữa ta đâm ngươi !_ Như Ngọc cầm lấy đoản kiếm khi nãy hâm dọa. Gia Khanh giả vờ sợ hãi, nhưng lại cười châm chọc: - Vậy sao? - Dám thách ta hả? ta..A… Như Ngọc khó nhọc hít thở, cả toàn thân bị đè nặng xuống sàn nhà khiến nàng vừa đau vừa khó thở, loay hoay mãi cũng thoát được sức nặng đè lên, Như Ngọc bực dọc quát: - GIA KHANH XUỐNG MAU, ĐỒ NẶNG NHƯ HEO! - … Chờ đợi hồi lâu ai lên tiếng cũng chẳng thấy người phía nhúc nhích cảm thấy lạ, Như Ngọc vội vàng tìm cách thoát ra. Đến khi chui ra khỏi sức đè của Gia Khanh Như Ngọc vội kéo Gia Khanh nằm sắp lên kiểm tra mới phát …y bất tỉnh từ khi nào, vỗ vỗ vào má Gia Khanh: - Gia Khanh, Gia Khanh tỉnh lại, tỉnh lại! - … thấy động tĩnh gì, thoáng qua tia sợ hãi, Như Ngọc vội cúi đầu xuống ngực y lắng nghe nhịp tim “thình thịch, thình thịch” Thờ phào nhõm, nhìn lại gương mặt tú nhợt nhạt kia nàng có chút xót lòng, có lẽ vì mất máu quá nhiều nên y mới bất tỉnh, nàng nên nhanh chóng băng bó cho y muộn mất. … “Có là Gia Khanh ? Chẳng lẽ ngoài nàng ra vẫn còn có rất nhiều người khác xuyên về quá khứ hay sao? Nếu là sau này Gia Khanh là …” … - Ư…ư…ư… Hơi thở Gia Khanh bắt đầu đều đặn lại sắc hồng cũng từ từ hơn, người Gia Khanh lúc này là cục vải lụa trắng băng bó ra hồn, nhưng cũng may là còn có được chút công dụng che chắn cho vết thương và cầm máu, cho thấy tay nghề băng bó của người kia là “lợi hại” thế nào! - Ngươi thế nào rồi?_ Như Ngọc chống càm giường chớp chớp mắt hỏi khi thấy Gia Khanh tỉnh lại. - Ta … sao? Gia Khanh nhìn Như Ngọc dò Xét kiểm tra hồi, chắc rằng nàng sao mới dời mi sang chỗ khác. Khắp nơi trong phòng đều còn giống trước đó, ngổn nang mảnh vỡ và máu bê bết, tất cả đều sạch ! Gia Khanh thở dài cái. - Ta hạ mình băng bó cho ngươi, còn dọn dẹp nhà cửa như vậy là quá tốt rồi, còn dám chê khen nữa hả?_ nghe tiếng thở dài của Gia Khanh, Như Ngọc tỏ ra hờn giỗi. Nhưng khổ nỗi ai kia là kẻ vô tình biết sống chết, gật đầu cái rụp, khiến Như Ngọc tức sôi máu lên, thụt cho y thêm phát nữa: - Chết ! Còn biết sống chết nữa ta ném ngươi ra ngoài kia cho muỗi thiêu! - Được, ta im!_chớp mắt gian tà cái_ Trước tiên Gia Khanh ta phải đa tạ hảo ý Bích Ngọc nàng quẳng ta ra ngoài kia, còn tốt lòng chiếu cố cho ta cái giường này, vậy ta khách sáo nhá! xong Gia Khanh liền nằm ngay xuống cái giường giang rộng hết cả tay chân choáng cả giường, Như Ngọc nhìn thấy chướng mắt khó chịu: - Đáng ghét! Ai cho ngươi cái giường, mau xuống chỗ này là của ta! Như Ngọc ra sức kéo Gia Khanh xuống, nhưng y đâu phải kẻ tay vừa 1 mực bám víu cái giường: “quái! có thực là bị thương nặng đây? Làm gì có tên nào bị thương như vậy mà khỏe như trâu vậy nè! Hic!” - Nếu ta ? - Ta đánh chết ngươi! - Tốt! Ta mà chết cũng có kẻ chết theo hầu! - ai đó! Chớp chớp mắt ngây thơ, Gia Khanh hất mặt về phía Như Ngọc ám chỉ: - Grư, grư…_ Như Ngọc tức muốn bốc hỏa nhưng biết làm sao vì Gia Khanh quá đúng. - Ta mặc kệ! Đây là giường của ta, chỗ ngươi là ở dưới sàn kia! Gia Khanh nhíu mày nhìn cái sàn nhà lạnh lẽo: - Ta Bích Ngọc ngươi quá đáng, dù gì ta cũng là bệnh nhân cũng phải ưu tiên chứ, hơn nữa nàng đừng quên ai làm ta bị thương! Phanh! Sét đánh ngang tai, Như Ngọc biết đường nào mà đỡ, chỉ có thể ngậm ngùi nhìn Gia Khanh chiếm trọn cái giường, nhìn cái sàn lạnh buốt kia thở dài, “hic! Khổ!” Gia khanh nhìn vẻ mặt sắp khóc của Như Ngọc mà thấy tội tội, nép mình qua nữa cái giường, để trống nữa cái giường kia, rồi lại chỉ chỉ vào chỗ trống đó: - Vậy ngươi ngủ nữa cái giường này ! Như Ngọc trợn mắt nhìn theo chỉ tay của Gia Khanh, hận thể bóp chết y ngay lập tức, biết suốt tháng qua y có phải bị chấn thương ở đầu lần nào mà có thể có suy nghĩ quá ư là “tốt” như vậy? - Thế nào? Sợ “nam nữ thọ thọ bất thân” sao? Từ khi nào nàng lại bị mấy câu lạc hậu đó ăn sâu vào não thế, đâu phải lần đầu tiên chúng ta ngủ chung? Gia khanh xong câu này liền khơi lại kí ức trước đây của nàng và , mỗi khi nàng cãi nhau xong mệt mỏi đều ngã người ra nằm dài nền bên cạnh nhau ngủ ngon ơ kia mà, có cái gì đâu, sao bây giờ nàng lại cảm thấy điều này lại khó chấp nhận được chứ, lẽ nàng bị cổ đại ăn sâu vào não hay sao? Lắc lắc đầu! Phi lý, nàng là người đại lý nào lại bị ba cái cũ rích đó làm hoang mang được, ngủ sát nhau thôi chứ có gì đâu, miễn đừng làm gì bậy bạ là ok, với lại đây là trường hợp bất đắc dĩ mà! “Ừ! Vậy !”_ Như Ngọc bào chữa cho mình. - Nhưng ta có điều kiện!_ Như Ngọc …. … Như Ngọc nằm mép vào trong giường, mỗi người nữa chiếc giường cùng nữa chiếc chăn. Nếu phải cái tên Gia Khanh kia bị thương nặng, muốn cho người trong phủ biết chuyện này nên mới nhẫn nhịn cho ngủ chung phòng, ngủ chung giường như vầy! Bằng nàng sớm dùng cước đá y văng xuống sàn từ lâu rồi! Như Ngọc cuộn mình lại trong nữa tấm chăn nằm nép vào bên trong giường, cứ lâu lâu nàng lại kéo tấm chăn về phía mình chẳng mấy chốc tấm chăn bị nàng thâu tóm hết, khiến cho ai kia nữa đêm nữa hôm lạnh mà biết làm sao! Ngoài trời bắt đầu có những đóm trắng bay bay, là bông tuyết lất phất rơi báo hiệu cho mùa đông sắp đến. Bên trong phòng, Như Ngọc mơ hồ cảm thấy lành lạnh liền tự động tìm đến nơi nào đó ấm áp mà chui vào, từ từ xích lại gần cổ ấm áp đó, nàng vùi đầu vào trong lòng ngực của ai đó, chốc chốc lại cọ cọ mấy cái vào ai đó, khiến đối phương cảm thấy bản thân khó chịu, cơ thể từ từ nóng lên cách bất thường, nhưng lại nỡ dùng tay đẩy nàng ra, nên chỉ đành nằm yên chịu khổ cho nàng bám vào. Gia Khanh nhìn vào Như Ngọc chui rúc trong lòng mình, đôi mi nhắm nghiền lại, cái miệng xinh xắn căng mọng ngư quả đào, đôi má phúng phính pha chút sắc hồng khỏi khiến người khác xiu lòng, mái tóc dài bóng mượt tựa như làn suối, khiến y vuốt mãi mà biết chán, đôi môi y bất giác vẽ lên cái đường cong tuyệt mỹ. “Ax! Gì thế này! Mình nghĩ bậy gì đó! được, được! Bình tâm lại, bình tâm lại! được nhìn nữa, nhắm mắt ngủ, kệ ta !” Đêm hôm ấy, Như Ngọc ngủ cách yên lành, yên lành nhất từ khi nàng đến đây! Trong cơn mê nàng mơ thấy giấc mơ kì lạ. gian xung quanh có rất nhiều màu đỏ máu vương vãi khắp nơi, vòng tay rắn chắc ôm chặt lấy nàng, cái ôm rất ấm áp khiến nàng hề có chút cảm giác sợ hãi. tiếng cười quỷ dị vang lên, nàng nhìn về phía nơi phát ra thanh ấy chỉ thấy cái bóng mờ ảo khuôn mặt: - Hoàng huynh! Có lẽ lần này là lần cuối cùng đệ gọi người bằng hai tiếng này! Trước nay đệ luôn tôn sung huynh, ngưỡng mộ huynh hết sức phò trợ huynh ngờ có ngày huynh lại đối với đệ như vậy?_ vị nam tử ôm nàng - Ngươi nên biết rừng thể có hai hổ?_ tên nam nhân kia chĩa thẳng mũi kiếm dính đầy máu về phía 2 người . Nam nhân ôm nàng đột nhiên cười lớn, càng siết chặt nàng hơn vào lòng: - Có ? Hừ? Có trong lòng huynh nghĩ vậy, hay là vì thứ khác! - … - Người rốt cuộc còn muốn thế nào nữa? Người được giang sơn, ta có mỹ nhân còn gì tranh cãi nữa! - Ngươi cho rằng bao nhiêu đó với ta là đủ? - Người nên biết điều! là làm sao cho người mình hạnh phúc! Chứ phải là chiếm hữu! Người thân là đế vương, cung phi cả ngàn người, người có thể dám chắc suốt đời thương mỗi nàng, có dám chắc nơi cung vi thâm hiểm kia nàng có thể sống hạnh phúc, ai hãm hại nàng? - Ta… - Người biết hay là giả vờ muốn biết! Tự cổ chí kim đối với nam nhân mà “giang sơn, mỹ nhân” chính là 2 điều lớn nhất, nhưng 2 cái đó vĩnh viễn thể liền với nhau được! Người chọn giang sơn phải chấp nhận hy sinh mỹ nhân, ngược lại nếu chọn mỹ nhân bao giờ được mơ tưởng đến giang sơn! - … Gió vẫn cứ thổi, mùi máu tanh lan tỏa khắp nơi, Như Ngọc cảm thấy mình như chiếc lông vũ nhàng, im ắng bay …
CHAP 22: LÀ NAM NHÂN CÓ THÙ TẤT ĐÒI NGAY. Sáng hôm sau, Như Ngọc thức dậy trước, theo thông lệ của nàng là mỗi sáng khi thức dậy đều quơ thẳng tay chân cho rảng cốt, do đó nàng cần suy nghĩ nhiều theo thói quen vung tay chân sang tứ phía, theo đó có ai đó bị cước đá vừa rồi đá thẳng xuống đất cái bịch thương tiếc! - Á …a…..a…. Gia Khanh mở to hai mắt trừng về cái tên thủ phạm “vừa ăn cướp vừa la làng” kia!. Trời đất thiên địa ơi! Có nhầm lẫn hay , người bị đá là , bị đạp xuống giường là , người bị đau là , lý nào còn chưa la lên tiếng còn nàng có bị cái gì đâu mà lại la lên ầm ĩ, hệt như nàng mới là người bị hại. Theo tiếng la thất thanh của Như Ngọc, Uyển nhi và Hân nhi lập tức xông của chạy vào, chỉ thấy vương gia mặc chiếc áo phong mỏng manh, giường vương phi lấy chăn quấn chặt lấy thân, khuôn mặt điểm chút hồng. Chậc chậc! cũng biết, đêm qua bọn họ xảy ra cái chuyện gì rồi! - Cút ra ngoài!_ Gia Khanh nhìn thấy người đến, vừa mới bị đá xong hình tượng mất hết, bể mặt nên vô cùng tức giận mà đuổi người. Thấy 2 người kia nhúc nhích, Gia Khanh càng thêm tức quát lên: - CÚT HẾT RA NGOÀI! Uyển nhi cùng Hân nhi 2 người bọn họ sợ run người lập tức chạy ra ngoài khép chặt cửa lại và cắm đầu chạy luôn mạch. Vương gia xưa nay rất ôn hòa với gia nhân chưa bao giờ quát mắng gia nhân, nhưng thái độ nóng giận hôm nay của người hứa hẹn thần chết xuất báo trước với bọn họ, nếu còn nhanh chân cái đầu bị dời chỗ khác lúc nào cũng hay biết! Như Ngọc nhìn theo cánh của bị đóng lại nuốt ngụm khí lạnh cười cái giả nai : - Cái đó! Cái đó là do ngươi dám nhân cơ hội ta ngủ mê ăn vụng đậu hủ của ta,ức hiếp ta nên ta mới làm vậy chứ bộ!_ xạo chớp mắt. - Đại tiểu thư của tôi! nhìn cho kĩ , bản thân chiếm hơn ¾ cái giường rồi còn muốn gì nữa? Rốt cuộc theo lý mà ai ức hiếp ai! Ai ăn đậu hủ của ai hả? còn cả cái mềm kia nữa cũng chiếm luôn thử hỏi ai đúng ai sai?_ y tức đến mức muốn đem cái con người giường kia cho voi dẫm chết cho nhân gian đỡ khổ - Ờ ! Ờ ! Tớ là nữ theo lý cái gì cậu cũng phải nhường cho tớ chứ! Có bao nhiêu đó cũng moi ra ! Keo kiệt bủn xỉn! _ chu chu cái mỏ chửi Gia Khanh trợn ngược mắt lên nhìn cho Như Ngọc. - Là ai mới sáng sớm đá người ta xuống giường, là ai sáng sớm đem hết tội lỗi có đổ lên đầu của người ta! Bây giờ còn tìm cách móc xéo nữa sao? - Ta…ta… - Tốt nhất nàng ngồi ở đó ngoan ngoãn mà làm cái vương phi biết điều! Bằng đừng trách ta chút nể tình! RẦM! dứt câu Gia Khanh liền bước ra ngoài, cánh cửa bị y đánh mạnh cái xém chút nữa biến thành mảnh vụn. Như Ngọc ngồi giường bị thái độ nóng giận kia làm cho giật mình, sau khi cái cửa đóng lại nàng lập tức lấy cả nguyên cái mềm trùm chặt toàn thân run run, nằm giường ngừng mắng chính mình vô dụng “Mất mặt quá ! Sao mình có thể tỏ ra sợ hãi như vậy chứ a! Xưa nay mình có bao giờ chịu thua chứ, sao hôm nay chỉ biết ngồi đó mà bậy bạ lung tung vầy nè! Còn nữa đêm hôm qua cái giường rộng thênh thang như vầy sao chỗ nào nằm, lại ngang nhiên chui vòng lòng tự mình dâng hiến cho chứ? hix hix! Mất mặt quá !” Bên ngoài phòng, Gia Khanh bước nhanh như bị ma đuổi, tinh thần có chút loạn lên: “ Sao vầy nè! Sao tự dưng bỏ chạy như vầy chứ! Mất mặt mất mặt! giống trước kia! Lúc trước chỉ cần nàng ta cắn cái, liền cắn lại cái, còn bây giờ bị nàng ta đá cái đau vậy mà ngay cả cái trả đủa nho còn chưa làm mà bỏ chạy mất dạng! Khí phách nam nhân bỏ đâu mất rồi chứ!” đường Gia Khanh bước qua có vài gia nhân gặp liền hành lễ, nhưng mà y có nhìn thấy chỉ mạch lo bỏ chạy về thư phòng. Thái độ đó khiến bọn người kia khỏi thắc mắc. Sau canh giờ sau, Như Ngọc bước vào đại sảnh nhưng lại thấy Gia Khanh, nên có chút bồn chồn lo lắng. Thứ nhất nàng lo cho bị thương, hồi sáng do quá tức nên nhớ đến, nên bây giờ phải tìm xem tình hình thế nào, thứ hai chỉ là người mới xuyên qua được mấy canh giờ, đối với nơi này còn xa lạ lắm, lỡ bị nhận ra khổ. - A! Trần quản gia! Vương gia đâu rồi?_ nàng gương đôi mắt về phía người đứng bên ngoài cửa đại sảnh. Trần quản gia thấy nàng vội cúi đầu chào rồi đáp: - Hồi cương phi, sáng sớm vừa thức dậy người ra rừng trúc luyện võ công rồi ạ! - Ừ! Ta biết rồi! Ta cũng ra ngoài ấy xem người thế nào!_ quay gót chạy lẹ Nhìn Như Ngọc mất dạng, Trần quản gia mới quay sang nhìn Uyển nhi vẻ mặt như con mèo bị mắng hỏi: - Uyển nhi! Có đúng là suốt đêm qua vương gia ở phòng của vương phi!_ Trần quản gia - Vâng! Thái độ của người sáng nay cũng rất lạ! Rất giận dữ phải?_ Uyển nhi đáp - Xem ra thời thế thay đổi rồi!_ người vuốt vuốt râu mấy cái, cười điểm . - Trần quản gia! Người vậy ý là gì? - Sau này ngươi phải chú ý nhiều hơn nữa Uyển nhi! Vương phi chính là vương phi! - Hả?_ Uyển nhi khó hiểu nhìn người trước mắt cười cách hài lòng. đường đến rừng trúc, Như Ngọc ngừng lầm bầm chửi rủa cái gì đó . Đến khi tai nghe thấy thanh chém gió của kiếm truyền đến liền dừng bước ngước đầu nhìn. thân lam y phấp phới theo từng chiêu thức, gương mặt tú, đôi mày kiếm nhíu hờ lại, còn có vài giọt mồ hôi điểm lên trán khiến cho y càng thêm thu hút, thân hình uyển chuyển nhàng như cánh bướm, thắc qua thoắt lại khiến nàng nhìn chớp mắt, cảm thấy vị nam tử trước mắt mình vô thường mỹ, trái tim có chút loạn nhịp. Nhưng nàng nhanh chóng bừng tỉnh, nàng là ai a! Người đẹp trai cỡ nào mà nàng chưa nhìn thấy! Bao nhiêu đây chưa đủ đô với nàng đâu. Miệng vậy chứ khuôn mặt nàng sớm điểm hồng từ lâu rồi! Y dừng kiếm lại giữa trung, đôi mắt nhìn chiếc lá rơi trước mặt từ từ rơi xuống kiếm của y, chạm vào kiếm, rồi bị kiếm sắc chẻ ra làm đôi. Thu kiếm tra vào chuôi, rồi nhìn về phía Như Ngọc cười cái mê hồn. Như Ngọc nhìn thấy có chút ngẩng người, tim đập loạn xạ - Đến tìm ta có chuyện gì sao?_ y bước đến cạnh nàng hỏi Nghe Gia Khanh hỏi liền giật mình, tự thầm rủa bản thân mê trai quá sức! Chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi: - Cái võ công kia ai dạy ngươi vậy? Ta nhớ ngươi từng học qua karate, jindo… cái võ công đại nào ngươi cũng học, nhưng mà cái loại võ công cổ đại này ngươi khi nào biết vậy? Trước đây tuy là quán quân võ thủ, nhưng mà chỉ biết võ đại, làm sao biết võ công loại này, những vậy đánh rất vô cùng thuần thục nữa chứ? lẽ phải là Gia Khanh mà là tên Thiên Hàn, còn sống. Nếu thực là vậy nguy tới nơi rồi! Nước ngập chân rồi chứ phải mới tới chân a! - Là ta tới đây được mấy bữa nên có xem luyện qua, dựa theo tài năng thiên tài của ta, cùng cái thân thể giỏi giang này mấy chuyện nhặt này làm khó được ta sao? Gia Khanh bước tới trước mặt Như Ngọc rồi xoay lưng lại với nàng, vừa ngừng khen mình vừa lấy kiếm chặt lấy chặt để vào cái cây tre to tướng trước mặt y. - Ngươi tới đây mấy bữa? Nghĩa là sao?_ đứng phía sau lưng Gia Khanh, Như Ngọc ngừng gãi đầu thắc mắc hỏi. Vụt! Hả? đâu mất tiêu rồi, Như Ngọc nhìn qua nhìn lại tìm kiếm Gia Khanh nhưng thấy chỉ nghe rắc rắc vài cái, vừa nhìn lại phía trước mắt thấy cái cây tre vô cùng to bổ nhào vào mình. Do kịp phản ứng nên bị cái cây tre đó đè bẹp dưới dất tội nghiệp. Trước mắt Như Ngọc xuất mấy con đom đóm nổ bưng bưng, cả người nằm ngất ngây dưới đất. Còn đứng bên cạnh là Gia Khanh cười thõa mãn, vừa rồi chính y chặt cái cây đó để trả thù nàng hồi sáng đạp cái xuống giường. - Nguyễn Gia Khanh! Ta đánh chết ngươi!_ Như Ngọc vừa tỉnh lại hiểu ra mọi chuyện hướng Gia Khanh mắng mỏ mọc tất cả móng vuốt mèo ra, tay nắm lấy cây tre lúc nãy rượt theo y. 2 người, kẻ chạy người đuổi khắp khu rừng trúc, Gia Khanh chốc chốc còn quay đầu lại làm mặt quỷ với Như Ngọc khiến nàng tức giận thêm khói cao ngất ngưỡng. Nhưng vì giận quá mất khôn, nên nàng để tâm đến việc đó là cái cây trong tay nàng quá dài, mà khu rừng này có quá nhiều cây, do đó may trong lúc chạy bị vướng lại bất ngờ, lại thêm chạy quá nhanh nên thuận theo nguyên lý vật lý học cả người nàng bổ nhào về phía trước, toàn thân bay lên trung cao rồi rơi xuống đất. Trong khi đó Gia Khanh của chúng ta vì nghe thấy tiếng bước chân phía sau liền lập tức dừng lại xem thử, nhưng chẳng thấy ai, nhìn lên trung cái chỉ thấy bóng người đổ ập vào y và…Rầm! … Vừa nhìn thấy Thiên Hàn (sau này ta gọi Gia Khanh là Thiên Hàn cho thuận luôn nhé) cùng Như Ngọc trở về, Trần quản gia tức tốc chạy đến nghênh đón: - Hồi vương gia, vương phi, điểm tâm chuẩn bị xong, nên dọn ở đâu ạ! - TA… …ĂN! Như Ngọc mặt mày đen thui gằn từng tiếng, sau đó xách váy bỏ về phòng, trong khi y phục của nàng vô cùng lấm len bùn đất với tả tơi nổi. Trần quản gia hiểu gì liền quay mặt sang nhìn Thiên Hàn, chỉ thấy y cười trừ. Nhìn kỹ Thiên Hàn lại lần nữa Trần quản gia mới phát chỉ vương phi mà ngay cả vương gia của lão cũng như vạy, quần áo lấm len bùn, khỏi tránh thắc mắc: - Vương … - Đem điểm tâm đến thư phòng cho ta, và đem phần đến cho vương phi!_ Thiên Hàn ngắt lời Trần quản gia, sau đó phất tay áo quay về phòng. - Vương gia người…_Uyển nhi nhìn thấy biểu của Thiên Hàn kỳ lạ nên quay sang hỏi Trần quản gia. Trần quản gia vuốt vuốt râu nghĩ ngợi sau đó trả lời: - Còn hiểu? Thế ai đoán trước được, chuẩn bị sắp có thêm tiểu phiền phức rồi! Haiz!_ dứt lời Trần quản gia cũng quay mặt . Bỏ lại Uyển nhi cùng Hân nhi mặt mày ngơ ngác chả hiểu gì? - Tiểu phiền phức???…Quản gia ai vậy? Vừa bước vào thư phòng, Thiên Hàn vội đóng sầm cửa lại chạy nhanh ra phía sau bình phong thay nhanh bộ y phục mới. Nhìn lại y phục cũ rách tươm hết chỗ khỏi chậc chậc mấy tiếng “Bích Ngọc a Bích Ngọc, quay về quá khứ lâu như vậy mà vẫn thể hiền thục lại chút nào hay sao? Nhìn thấy cứ như gặp cừu hận tha vậy!” Bước ra khỏi bình phong, định rót ly trà uống giải khát nào ngờ vừa mới đưa lên miệng uống ngụm, nóc nhà có hai bóng đen trắng từ từ bay xuống. Chậc! Nếu phải tim tốt, tâm vững vàng chắc là chết vì hai tên “hắc bạch vô thường” này mất thôi! Sau giây định thần, nhớ lại nữa tháng qua tìm hiểu về nơi này, có gặp qua hai tên giống người này mấy lần, biết được đây là thuộc hạ thân tín của Thiên Hàn nên cũng bắt chước bộ dáng Thiên Hàn mà ứng xử. gì, cũng thèm ngó mặt đến 2 người quỳ mặt đất sắp rụng hết chân, tiếp tục nhâm nhi ly trà cho đến hết. - !_ sau khi nhâm nhi xong ly trà Thiên Hàn mới lên tiếng. - Hồi vương gia, theo bọn thuộc hạ điều tra_bạch y - Có 2 tin mật vô cùng quan trọng_hắc y - hồi báo của mật thám Kim Vân quốc_bạch y - Thái tử của Kim Vân quốc rời khỏi nước này và_hắc y Nghe 2 tên này Thiên Hàn muốt đem nguyên ly trà tay nuốt hết vào họng, chọc tức điên lên đây mà, nếu bây giờ mà có đao chần chừ chém cho tên đao cho chừa. Nghe bọn họ mỗi người câu có mà đến mai cũng chưa xong câu chuyện, tới lúc đó chuyện mật cũng thành chuyện thường cả thiên hạ đều biết mà chỉ có là chưa biết - STOP!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! - Hở?_2 người quỳ ngơ ngác nhìn lên Thiên Hàn Bị nhìn, Thiên Hàn mới ngớ ra là mình lỡ lời vội kiếm lời đánh trống lảng - À! Ý ta là Quy, Tắc hai người các ngươi, người là được rồi! Ta mệt tiện nghe hai người cùng lúc được, Quy ngươi . “Tên vương gia này đầu óc là, ngay cả tên thuộc hạ cũng phải đặt là “quy tắc”cho ách nữa”_ Thiên Hàn nghĩ trộm Sau hồi tiêu hóa câu của vương gia, Vĩnh Quy Vĩnh Tắc cảm thấy gì đó ngồ ngộ nhưng lại nghĩ ra nên cũng thôi nghĩ nữa. - Hồi gia, hơn nữa năm trước thái tử Kim Vân quốc đột nhiên ngã bệnh, triều đình loan tin rằng thái tử đổ bệnh hôn mê bất tỉnh dậy nỗi, nhưng cách đây vài ngày mật thám của chúng ta đột nhập vào hoàng cung Kim Vân quốc, lại phát thái tử nước này vốn hề ở đó, mà người ở đó lại là kẻ giả mạo! - Vậy ở đâu?_ Thiên Hàn hiếu kỳ hỏi lại. Vĩnh Quy: - Tin mới nhận là thái tử Kim Vân quốc ở Kỳ Sơn. - Kỳ Sơn ư?_ Thiên Hàn hỏi cho có, chứ ra y cũng chả biết đó là nơi đâu. “ Ủa mà tên thái tử đó ở đâu liên quan gì đến , nghĩ chi nhiều cho mệt não, đổi đề tài khác cho nhanh, cho bọn họ về cho rồi!” Nghĩ vậy Thiên Hàn liền lên tiếng đổi chuyện, điệu như cũ lạnh lùng: - Được rồi! Chuyện đó ta tìm hiểu sau, còn chuyện gì báo cáo luôn ! - Hồi vương gia, ngày rằm tháng sau là đến đại hội võ lâm, được tổ chức ở Kỳ sơn!_ Vĩnh Tắc tiếp tục hồi báo - Lại là Kỳ Sơn nữa sao?_ xem ra để tâm cũng được rồi. Vĩnh Quy, Vĩnh Tắc cùng gật đâu: - Thuôc hạ nghe thiên hạ đồn rằng, vùng Lưỡng Kỳ giáp với Kỳ Sơn vừa xuất tà phái, võ công bọn họ rất quái lạ lại biết tà thuật, vừa mới thành lập lâu khấy động dân chúng chống lại triều đình, triều đình nhiều lần cử người dẹp loạn nhưng có vẻ được, , môn phái này có ý định tham dự đại hội võ lâm, thuộc hạ cho rằng. - Bọn họ muốn dùng võ lâm làm thành lũy đe dọa triều đình!_Thiên Hàn đột nhiên ngắt lời thay Vĩnh Quy_ Môn tà phái đó tên gọi là gì? - Thiết kỳ môn Mặc Huyết giáo! Nhíu mày, nghĩ ra được chuyện gì đó Thiên Hàn liền khoát tay với Quy, Tắc. - Thông báo với các thuộc hạ khác, 5 ngày nữa ta đích thân đến Kỳ Sơn tham dự đại hội võ lâm! … Trở lại với Như Ngọc nhà ta, Sau khi về phòng nàng lập tức tìm hồ tắm. Theo như nàng biết trong vương phủ có 1 cái hồ tắm trong phòng chất lượng rất tốt, nhưng chỉ có vương gia người có quyền cao nhất vương phủ này được sử dụng, còn nàng chỉ là vương phi danh nghĩa được sử dụng. Mặc kệ, nàng thích cứ việc làm dù sao Thiên Hàn cũng là Gia Khanh, nàng là đồng hương có hai của y tại nơi này, cho nên việc gì mà phải sợ cơ chứ, nếu dám cho, nàng lập tức đem bí mật của ra, cùng lắm 2 đứa chết chung thôi! “kha kha! Cái này gọi là mưu kế “đánh người phải đánh vào điểm yếu của người đó”, nàng quá rồi còn gì, điểm yếu gì của mà nàng biết còn mau tận dụng mà hưởng thụ sao, dù gì nàng cũng đâu phải là nam nhân sợ gì tai tiếng! Hòa mình vào làn nước nóng do gia nhân mang tới, Như Ngọc cảm thấy thư thái vô cùng, mặc dù có hơi chướng mắt mấy tên gia nhân nhìn nàng khó chịu. Haiz! Cũng phải thôi, đời mà ai có thể ngờ trước kết cục, mới hôm qua tam vương gia còn hận Như Ngọc nàng thấu xương, hôm nay đùng cái trở thành đồng hương mà còn là đồng hương vô cùng thân thiết nữa chứ! ghen tức mới là lạ! Để tránh chướng tay gai mắt, sau khi pha xong nước ấm nàng lập tức đuổi hết bọn họ ra ngoài, mình tận hường gian yên tĩnh. lim dim mắt nghĩ ngợi … Bum! Cái gì đó vừa rớt xuống chỗ nàng, nước văng tung tóe, vội với tay lấy khăn lau mặt để nhìn cho việc. nam nhân mặt như họa, đôi mắt phượng híp dài nhìn nàng châm chú cùng si ngốc, hai tay chống càm ngồi bệt dưới nền nhà gần hồ tắm nhìn nàng chút ngượng mặt, thậm chí môi còn vẽ lên tia cười gian. Nhất thời nghĩ đến mình vội nhìn xuống bản thân, ở dưới nước y phục duy nhất có chiếc khăn tấm che lấy, cùng những cách hoa trôi mặt nước xung quanh nàng giúp nàng che lại bớt, mặt vội đỏ lên mà hét lớn: - Á! Người… người đâu..ưm…u…u…u - Ngọc nhi là huynh! Là Kỳ Phương huynh đây mà! Như Ngọc tay cố siết chặt khăn che lấy người, tay còn lại cố tháo bàn tay bịt chặt miệng nàng ra, trong đầu ngừng mắng kẻ kia “Ai biết là người quen, nhưng nam nữ thọ thọ bất thân dám nhìn trộm nàng tắm đành, còn cho nàng la! Quá đáng!”
CHAP 23.1: MỸ NHÂN KẾ Đáng ghét, bọn gia nhân đâu hết rồi? Vương phủ đây sao, sao có thể để người như vầy ngang nhiên ra vào vô tư thế này, mà phát được chứ? Bọn thị vệ là vô dụng quá ! Xem ra nàng phải tự lực thôi! Gật gật đầu! Như Ngọc gật đầu tỏ ý hiểu, hy vọng Kỳ Phương bỏ tay ra nhưng ngờ y vẫn chịu buông tay, còn cách nàng khác nàng đành cắn phập y phát! - Á! Sao muội cắn huynh!_Kỳ Phương ôm lấy bàn tay xuýt xoa. - Như vậy là quá nương tay rồi! Huynh còn mau nhìn chỗ khác, muội móc luôn mắt huynh ra! Như Ngọc vừa vừa trừng mắt nhìn Kỳ Phương, thấy chột dạ, Kỳ Phương liền quay mặt hướng khác, vì dù sao cũng là sai! Nhân cơ hội, Như Ngọc ba chân bốn cẳng leo lên bờ ôm đồ mặc nhanh vào, nhanh đến mức chớp mắt cái xong! Vừa mặc Như Ngọc ngừng mắng mỏ ai kia! “Khoan! Chẳng phải hôm qua huynh ấy tức giận bỏ sao? Sao hôm nay lại xuất ở đây! Huynh ấy đến đây khi nào, được bao lâu rồi, liệu huynh ấy biết được những gì, có biết được chuyện Thiên Hàn giờ là Gia Khanh rồi ? Nếu huynh ấy biết được mọi chuyện bị bại lộ, lúc ấy liệu có…” Thắc mắc, Như Ngọc vội quay đầu định hỏi thử Kỳ Phương, nhìn thấy y vẫn còn xoay lưng lại với mình, đôi mắt lướt qua bình phong có khúc gỗ (cây đỡ giá), tia ý nghĩ đen tối lướt qua, nhanh như chớp Như Ngọc lao qua chụp lấy khúc gỗ rồi rón rén bước lại gần Kỳ Phương. Đừng nàng là kẻ lấy oán báo ân nhé! Chẳng qua nàng là người ân oán phân minh, cái nào ra cái đó có nợ trả nợ có oán phải đòi, tất nhiên nàng nợ Kỳ Phương mạng sau này trả, còn bây giờ nàng phải đòi nợ vì dám hang nghiêng xông vào phòng nhìn lén nàng! Chí ít cũng phải trừng phạt ! (vầy mà trừng phạt gì?) Nắm chặt khúc gỗ trong tay, giơ lên cao định bổ xuống, ai dè chưa động thủ bị phát . Kỳ Phương đột ngột xoay người lại nhìn nàng, rồi sau đó nhìn lên khúc gỗ trong tay nàng, đôi mi giật giật: - Muội định làm gì? Như Ngọc cảm thấy chột dạ liền thu lại khúc gỗ cười hề hề gãi đầu: - Hắc hắc! Đâu có gì đâu, tại muội thấy khúc gỗ này mục quá rồi nên định đem vứt thôi!_ đoạn, Như Ngọc vội xoa xoa khúc gỗ hướng ra cửa chạy. “Ây da! Làm chuyện xấu bị bắt quả tang rồi, sao lại giỏi như vậy chứ, phát được cả nàng định ám toán ” - Đứng lại! Bị gọi, Như Ngọc liền đứng lại, trưng bộ mặt thỏ bạch vớiKỳ Phương: - Có chuyện gì sao Phương huynh? - … Thấy dáng vẻ Kỳ Phương kỳ lạ, lại thêm y im lặng quá mức, Như Ngọc cảm thấy hơi lo, quăng khúc gỗ qua bên chạy lại gần Kỳ Phương xem xét: - Huynh sao đấy chứ?_ vừa Như Ngọc vừa vươn tay định sờ thử trán y nhưng lại bị Kỳ Phương nhanh tay chụp lấy. - Theo huynh rời ! Như Ngọc trợn mắt nhìn Kỳ Phương, sau đó hạ mi ngưng trọng. “Lại là chuyện này nữa sao? Chẳng lẽ huynh ấy đến đây chỉ vì muốn mình theo huynh ấy?” - ! - Ngọc nhi! Kỳ Phương tỏ ra vẻ nữa cầu xin nữa khuyên giải: - Ngọc nhi, muội tin huynh , muội có ở lại cũng chỉ tự chuốc họa thêm thôi, muội biết Thiên Hàn thế nào đâu, khi ra lời nào đến chết cũng làm sai lời đó! tha muội sống yên, nhất định nghĩ ra nhiều cách khác hành hạ muội! - Đủ rồi Phương huynh!_Như Ngọc đột nhiên ngắt lời y, giương đôi mắt kiên định nhìn Kỳ Phương_Hắn thế nào muội hơn ai hết, huynh đừng gì thêm nữa cả? xong Như Ngọc quay lưng ra phía cửa. - Lòng người sao đoán trước được, Ngọc nhi, muội sao lại mê muội như vậy, vì kẻ xứng đáng? Như Ngọc vẫn đáp, thẳng bước tiếp, phải nàng nghe hiểu, cũng phải cảm động chân tình của Kỳ Phương, nhưng là Thiên Hàn bây giờ còn là Lãnh Thiên Hàn lãnh đạm vô tình mà là Gia Khanh rồi, là người bạn thân thiết của nàng, vì sao phải , ở cạnh người bạn thanh mai chẳng phải vẫn tốt hơn ở gần người nàng chỉ gặp mấy lần lòng dạ ra sao hay sao? - Ngọc nhi, tỉnh lại đừng u mê vọng tưởng nữa, Thiên Hàn quay đầu lại với muội! Dừng chân lại, Như Ngọc quay mặt nhìn kỳ phương: - Muội u mê, cũng vọng tưởng Thiên Hàn quay đầu lại với muội, huynh tin cứ chờ, bằng chứng chính là tại muội những khỏe mạnh mà còn vô cùng khỏe, chỉ vậy còn có thể nhàn nhã ở chỗ này hưởng thụ hồ tắm! - Hiaz! Muội cố chấp quá! - Muội cố chấp, Kỳ Phương huynh, nếu tâm xem muội là bằng hữu huynh phải chúc phúc ủng hộ muội giành lấy hạnh phúc, chứ phải khuyên muội từ bỏ hạnh phúc của mình, huynh hiểu ? - … “Thành tâm chúc phúc sao, chúc phúc người nhi nữ mình thương vào chỗ tuyệt vọng sao?” - Ngọc nhi, muội… - Phương huynhn nếu hôm nay huynh đến đây chỉ để mấy lời này với muội, khuyên huynh từ bỏ , muội nghe đâu! Muội quyết tâm rồi cho dù là lão thiên gia cản cũng bằng thừa! - … haiz! Thôi được, nếu muội nghe huynh cũng biết làm sao, vì dù sao cũng thể bắt ép muội theo được, vì cho dù vậy muội cũng trốn về đây, thôi huynh vẫn như cũ thâm theo dõi bảo vệ muội như lúc trước, nếu lúc nào đó muội gặp nguy hiểm hay đổi ý chỉ cần thổi khúc sáo này lên, bất cứ lúc nào huynh cũng có mặt! Nhận lấy khúc sáo, Như Ngọc cúi đầu lời cám ơn, nhưng trong trong thâm tâm nàng lại cảm thấy nặng nề vì ân tình của Kỳ Phương quá lớn, mà nàng lại đáp lại được, có lỗi! Cả hai cùng im lặng hồi lâu, chợt nhớ lại chuyện lúc nãy, trong lòng Như Ngọc lại dấy lên chút đề phòng vội né Kỳ Phương ra xa vài mét. Nhìn thấy vậy Kỳ Phương thắc mắc: - Ngọc muội, biểu như vậy là sao? - có gì, nam quả nữ ở chung đề phòng vẫn hơn! Kỳ Phương cười khổ: - Huynh trông giống sài lang hổ báo vậy sao? - sai, chỉ là huynh hơn bọn chúng rất nhiều!_Như Ngọc thản nhiên trả lời Còn kỳ phương đông cứng tại chỗ, môi mở miệng cười cũng quên đóng lại, đúng hơn là mọi hoạt động điều đình chỉ, chỉ có đôi mắt là trân trân nhìn Như Ngọc trước mặt. thấy Kỳ Phương đối lời, nàng cũng muốn kéo thêm nhiều phiền phức kẻo bọn gia nhân đột nhiên xông vào chắc có nước nàng bị ngâm lồng heo chung với Kỳ Phương, vì vậy nàng vội đuổi y: - Nếu còn chuyện gì huynh có thể về! - Muội đuổi huynh?_ Kỳ Phương tỏ vẻ sững sốt, ngờ đến Như Ngọc tuyệt tình là tuyệt tình như vậy, xem là sài lang . Như Ngọc chỉ nhanh gật đầu cái rụp, tưởng chừng cái cổ cũng bị gật gãi luôn, vậy nàng còn xuất ra bộ dạng tiễn khách khiến Kỳ Phương khóc ra nước mắt: - Muội tuyệt tình như vậy sao? Uổng công huynh suốt đêm qua lo cho muội sốt vó, phi ngựa chạy về đây tìm muội! - Cái đó là huynh cam tâm tình nguyện, muội đâu có ép! À! vậy huynh chỉ vừa mới lén vào phủ sáng nay thôi sao? - Đúng vậy, có vấn đề gì sao? - có gì, muội chỉ cảm thấy rất buồn ngủ và muốn ngủ thôi, phiền huynh quay gót về cho! “Tốt, mới đến hồi sáng vậy chuyện đêm qua bị lộ!” Như Ngọc là làm ngay, quay đầu hướng về phòng ngủ, còn vươn vai mấy cái ngáp thô tục. - vậy muội có ý định xem võ lâm à?_ khuyên được phải lừa thôi, Kỳ Phương tin người ham chơi như Như Ngọc có hứng thú với đại hội võ lâm. Nghe đến 4 từ “đại hội võ lâm” Như Ngọc đôi mắt sáng rực lên chạy lại Kỳ Phương kéo áo nũng nịu hỏi: - Đại hội khi nào tổ chức vậy? Tổ chức ở đâu? Biết Như Ngọc sập bẫy, Kỳ Phương cười gian thu lại bộ dáng thư sinh, ghé sát tai Như Ngọc cách quyến rũ: - 10 ngày nữa tại Kỳ Sơn, nếu muội muốn huynh dẫn muội ! - Dẹp cái giọng rởn da gà của huynh ! Muội thèm!_ Như Ngọc vừa vừa chưởng cho Kỳ Phương cái, rồi chạy cách ly Kỳ phương nhăn mặt, xoa xoa ngực : - Muội muốn sao, ở đó có nhiều trò vui và món ăn ngon lắm, rất uổng đó! - Tất nhiên là , nhưng tuyệt đối với huynh! - Vì sao? - Vì sao? Hắc hắc… Như Ngọc cười gian, sau đó chỉ chỉ ra phía sao lưng Kỳ Phương, ngờ y quả rất dại nhìn ra cái cười gian của Như Ngọc mà quay mặt ra sau lưng nhìn , nhưng chẳng thấy cái gì. Còn Như Ngọc nhà ta nhân cơ hội Kỳ Phương quay mặt , nhanh chóng cúi xuống nắm lấy tấm thảm dưới nền giật cái phặc! Haiz! Tất nhiên sau đó ai cũng biết rồi, có kẻ mất thang bằng mà ngã xuống ôm đất mẹ, có kẻ thừa nước đục thả câu lấy tấm thảm chạy đến cuốn Kỳ Phương lại thành cái kén chỉ chừa mỗi cái đầu ra, sau đó còn nhẫn tâm ngồi lên ngúng ngẩy, miệng ngừng khen “ mềm!” - Ngọc nhi muội nặng quá, xuống , tha cho huynh! …khụ khụ “ nhìn lầm rồi, Ngọc nhi quá gian xảo, quá tà ác. Uổng công ngày đêm thương nhớ nàng, vì nàng mà 5 lần 7 lượt xông vào vương phủ, đến cuối cùng lại bị nàng đối xử như vầy đây, đáng thương mà! Hichic” Ngoài trách phận ra, Kỳ Phương cũng chẳng biết phải làm sao nữa chỉ còn biết chống cằm mặc cho Như Ngọc chọc ghẹo… …
Chương 23.2 Tại thư phòng, Thiên Hàn ngồi ngay ngắn chiếc ghế, phía trước mặt y là chiếc bàn gỗ được chạm khắc tinh xảo, đường nét uốn lượn cách mềm mại, màu gỗ đen bóng bẩy. chạm tay vào mặt gỗ có cảm giác vừa mát vừa mềm mại, mặt gổ trơn tru đến mức đường xướt cũng có, cho thấy đây phải là chiếc bàn loại thường mà là loại hàng mĩ nghệ thượng hạng khó kiếm, e là ngay cả hoàng thượng bây giờ cũng có được loại này. Tất nhiên là vậy, cái bàn này chính là quà mừng sinh nhật Thiên Hàn lúc y 17 tuổi, và cũng là quà mừng cho lần đâu tiên y dẫn binh đánh trận, đánh thắng được giặc gây nên danh uy lớn mà người tặng này ai khác chính là tiên đế_phụ hoàng y. Những cuốn binh thư, thư án chất cao như 2 ngọn núi chiếc bàn, khiến Thiên Hàn nhìn mà muốn hoa mắt lên, thở dài mệt mỏi. “Thiên Hàn a Thiên Hàn! Ta khâm phục ngươi, ngày có thể xử lý hết bao nhiêu công vụ này,ngươi đúng là phải người mà!” Chậc chậc mấy tiếng, sau đó Thiên Hàn cũng miễn cưỡng với tay lấy cuốn đọc thử, tuy rằng phải là Thiên Hàn , tài năng xử lý công vụ giỏi bằng y nhưng ít ra 10 năm làm lớp trưởng, 7 năm làm bí thư đoàn trường, cộng thêm 3 năm kinh nghiệm làm đại ca giang hồ và 7 năm chăm nom võ đường, coi như cũng giúp ít được cho y chút đỉnh, loáng mấy canh giờ cũng giải quyết sắp xong công vụ, chỉ còn duy nhất cuốn tay vẫn còn phải lưu tâm! Từ ngoài cửa Như Ngọc bước vào, vừa thấy Thiên Hàn đôi môi vẽ lên đường cong quyến rũ, tay là khây trà sâm thượng hạn vừa pha xong, khói còn bốc cao nghi nghút. - Vương gia dùng trà!_ Như Ngọc dịu dàng , giọng điệu vô cùng mềm mại ngay cả ruồi nghe xong cũng chết vì mật ngọt. - … Thấy Thiên Hàn nhúc nhích, Như Ngọc liền đổi chiến thuật quay sang đấm bóp cho y. - Dễ chịu ?_ lần này chỉ là dịu dàng mà có thêm mấy phần nũng nịu. Buông cuốn thư án trong tay, Thiên Hàn hơi rùng mình đổ mồ hôi vì hành động hết sức quái đản của Như Ngọc. - ! Có chuyện gì muốn xin xỏ? - Ây! Đâu có gì, chỉ thấy phu quân cực khổ nên mới tiện tay nấu ly trà cho phu quân thôi mà!_ xong Như Ngọc muốn ói vì lời mình vừa xuất, phải nàng có chuyện muốn xin, đời nào nàng chịu hạ mình như vậy. - Tốt vậy sao? Thôi đủ rồi, ngồi xuống , còn ở đó xoa xoa nữa chỉ da gà ngay cả da khỉ cũng bị làm cho nổi hết luôn! Như Ngọc ngồi xuống ghế, trưng ra bộ mặt cún con chỉ chỉ vào ly trà: - Uống đừng phí công sức suốt buổi sáng tôi nấu! Nhìn nhìn Như Ngọc, kế đó bưng ly trà lên nhìn ngắm mấy dạo, sau đó Thiên Hàn quay sang hỏi Như Ngọc câu: - Có uống được đây?_ nghi lắm nha, Như Ngọc trước nay hiếm khi xuống bếp, mà khi xuống bếp có chuyện gì hay, túm lại là đồ của nàng ta nấu đều là đồ độc hại. - Nghi đừng có uống, à mà đâu phải lần đầu ngươi ăn đồ của ta nấu! Hắc hắc.. “Chính vì phải lần đầu nên mới biết đây phải là đồ dành người ăn đó!” Đặt ly trà lên môi húp ngụm nước trà. Đem hết sức chịu đựng của ra mà , lòng chỉ muốn phun ra thôi, nhưng nhìn lại Như Ngọc nhìn hăm dọa, nhìn qua Uyển nhi Hân nhi mong chờ biểu của . thể nào để mất mặt được ráng mà nuốt xuống ngụm trà, sau đó phất tay đuổi 2 nha hoàn kia . Chờ hai người kia khỏi Thiên Hàn vội quay sang hỏi Như Ngọc: - Muốn gì rồi lẹ ra, đừng cản trở ta làm việc! “ Grừ! Chưa gì đuổi người, thôi nhịn , nàng nhờ nên phải nhịn thôi!” Cười hề hề sau đó Như Ngọc ra ý nguyện của mình: - Ta muốn đại hội võ lâm! - …ĐƯỢC!_ Nghe xong Thiên Hàn liền hét lên - Trà ngươi cũng uống rời, đấm bóp ta cũng đấm rồi, ngươi có quyền từ chối!_ Như Ngọc đổi mặt gian xảo . Nhếch nhếch môi phát mình bị lừa, nghĩ Như Ngọc học được cách gian xảo như vậy đẩy vào bẫy: - Cùng lắm ta trả lại cho ngươi! - Trả sao? Ói ra hả, ghê tỏm chết được! - Ta cần biết, quỵt nợ cũng được mang tiếng cũng được, nhưng tuyệt đối cho !_ Thiên Hàn chắc như đinh đóng cột. Chớp chớp mắt nhìn: - Tại sao được ! - Vì được là được! (huề vốn) “ cũng như , được rồi ta có cách” - Ph…u ..q…uâ…n …a! _ luồng tay qua cổ Thiên Hàn, Như Ngọc nũng nịu , chỉ vậy còn kéo dài từng tiếng nghe cực kỳ ghê_ Ngọc nhi… m..u..ố…n… …, muốn … a! cho Ngọc nhi… … … mà! … Thiên Hàn lần này nổi hết da gà, luống cuống đẩy Như Ngọc ra, như là hét lên: - Tránh ra! Ghê tỏm quá ! Như Ngọc, học đâu ra mấy cái õng ẹo nổi da gà vậy hả? - Ta muốn , muốn !_ Như Ngọc tiếp tục bám lấy Thiên Hàn như con sam nhõng nhẽo, thèm đếm xỉa tới vẻ mặt sợ chết người của y. “Ha ha! Nàng giỏi nha! Tới cổ đại này cả tháng nay cái gì cũng chưa học được nhưng lại học được chiêu có mức công phá cực cao. phải là Vân Lan tỷ giỏi mới đúng, dạy được cho nàng chiêu mỹ nhân kế quá ư hoàn hảo!” Sau hồi bị bám dai dẳng, Thiên Hàn lông tơ dựng dứng lên hết, còn cách nào khác đành nhượng bộ: - Được rồi! Được rồi, ta đồng ý, đồng ý! Còn bây giờ làm ơn tránh ra cho ta nhờ! Nghe thấy Như Ngọc mừng đến phát điên, ngừng nhẩy múa mừng thành quả, chỉ tội cho ai phải xoa lấy xoa để tay chân cho hoàn hồn. - 5 ngày nữa khởi hành, theo ta đến Kỳ Sơn, với điều kiện phải nhất nhất nghe lời ta! Như Ngọc nghe xong câu này liền đơ người ra “đúng là chạy trời khỏi nắng mà!” Mọi chuyện cứ như vậy tiếp diễn, Vì để tránh nhòm ngó của nhiều người Thiên Hàn và Như Ngọc phải cải trang thành thường dân để xuất kinh trong vòng bí mật, cùng với 2 thuộc hạ thân tín là Quy, Tắc và Uyển nhi. Trong suốt thời gian lên đường Như Ngọc ngừng tỏ ra hứng thú với cảnh vật đường , đến nỗi Thiên Hàn trong mắt nàng biến thành khí hồi nào cũng hay. Ngược lại với Như Ngọc, Thiên Hàn trong mấy ngày khởi hành chỉ toàn ngủ và ngủ. Nguyên nhân là để tránh phiền phức, bởi lẽ, hễ mỗi cùng Như Ngọc chuyện là gây ra chuyện hay, chỉ hại người xung quanh mà còn hại luôn bản thân! Haiz! Minh chứng tốt nhất cho lý lẽ chính là cao trào bị cắt 3 tháng lương. Vì sao bị như vậy? Muốn biết phải quay lại chuyện của 3 ngày trước khi rời kinh thành.