Oan gia! Mình ta xuyên không đủ rồi, sao ngươi cũng bon chen nữa hả? - Bạch Yến (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 17: Mỹ nhân tỷ tỷ và kế hoạch phá sản của Như Ngọc





      Như Ngọc bước theo Kỳ Phương vào bên trong căn nhà lớn, cả hai cùng len lỏi qua mấy dãy nhà hệt như những tên ăn trộm, khiến Như Ngọc phía sau phải chột dạ sợ bị người ta chụp được nguy… mà hỏi cái tên kia “vì sao phải lén lút như vậy?” lại bảo “xâm nhập vào nhà người ta phải lén lút mới vui” ………………HẾT !!!

      Đột nhiên Kỳ Phương dừng lại trước căn phòng cuối dãy hành lang. Nhìn bên ngoài, căn phòng này có vẻ xa hoa nhất trong mấy căn phòng mà nàng nhìn thấy được ở nơi này. Cánh cửa gỗ được chạm khắc hình những đóa hoa nở rộ xinh đẹp, thêm vào đó là mấy loại màu sơn khác nhau được phối hợp 1 cách tỉ mỉ làm cho mặt trước căn phòng có sức sống tựa như có trăm ngàn cây hoa được gắn vào. Như Ngọc nhìn Kỳ Phương đăm chiêu nhìn cánh cửa thắc mắc:

      - Gì vậy? Tại sao lại đứng đây nhìn trân trối?

      - Đơn giản! Ta chưa muốn chết sớm!_ Kỳ Phương nhún nhún vai đáp

      - Hả? Chết? Là sao?_ Như Ngọc khó hiểu gãi đầu nhìn Kỳ Phương, trong lòng là trăm ngàn câu hỏi.

      Kỳ Phương đáp, rút chiếc phiến ra phe phẩy, bộ dáng cực kì phong lưu thu hút người, Như Ngọc nhìn y cũng thấy chóa mắt chỉ có điều “cái tên này ăn được đâu!”, vì vậy ngoan ngoãn im lặng nhìn tên mỹ nam trước mặt cười hết sức đê tiện!

      RẦM!

      Cánh cửa phòng được chạm trỗ xinh đẹp bị Kỳ Phương đá đá văng xuống đất, nhìn cánh cửa mà Như Ngọc tiếc tiền thay cho chủ nhân nó, định mắng cho tên Kỳ Phương thô lỗ kia trận ai dè bị cướp giai thoại trước:

      - Lan nhi! Lâu quá gặp nàng, ta nhớ nàng qua!_ Kỳ Phương vừa bước vào phòng liền buông lời treo ghẹo

      Như Ngọcvội chạy theo sau Kỳ Phương, vừa sải bước nghe thấy lời y xém chút choáng, cũng may lúc nãy nàng biết kiềm lòng chứ nếu bị người ta đánh ghen rồi!

      - Xì! Ngươi nhớ ta, trời mọc hướng tây!_ người nữ nhân mặc hồng y ngồi trước gương trang điểm quay mặt lại đáp lời Kỳ Phương.

      - Hic hic! Sao nàng lại vô tình như vậy chứ? Ta lòng nhớ nàng mà!_ kèm theo là bộ dáng vô cùng tội nghiệp của “bồ đá”, kế đó Kỳ Phương chạy vội tới bên người nữ nhân kia.

      Còn Như Ngọc ở đây như nhận ra được cái gì đó liền chép chép miệng “mặt dày đúng là mặt dày”

      Nữ tử kia lúc đầu động đậy, nhưng đợi đến khi Kỳ Phương gần sát né vội qua bên, để Kỳ Phương mình lao vào cái bàn trang điểm, biết là trùng hợp hay là có người cố tình mà bàn có sẵn rất nhiều hộp phấn trang điểm chưa đậy nắp! Do đó….

      Lúc nữ tử hồng y né sang bên vừa vặn nhìn thấy Như Ngọc, 1 phút sững người nhìn Như Ngọc, nữ nhân đó thoáng tia nhìn kỳ lạ, đôi mắt lay động . Rồi nàng ta phi như bay lại chỗ Như Ngọc, ôm chầm lấy nàng như con sam!

      - nương này là ai vậy? Trông đáng quá !

      Như Ngọc vì bất ngờ quá cho nên nhất thời đơ người giây lát mặc cho nữ nhân kia ôm chặt, mùi hương thơm của hoa lan dịu đúng loại Như Ngọc thích nhất lan tỏa xung quanh làm nàng vô cùng thích thú. Vì vậy nàng những đẩy nữ nhân kia ra mà ngược lại còn ôm lấy người ta để … ngửi lấy mùi thơm! Đừng có nàng biến thái chẳng qua nàng sinh ra vậy, rất thích mùi thơm cho dù chết cũng bám theo mùi thơm!

      hồi lâu, Kỳ Phương sau khi gọt hết mấy lớp phấn mặt xuống nhìn lại 2 người kia bắt gặp cảnh 2 nữ nhân ôm nhau thắm thiết vô cùng sợ. Vì sao? Y từng nghe qua nam nhân cùng nam nhân rồi, nhưng nữ nhân với nữ nhân đây là lần đầy gặp nghen! Nổi hết cả da gà luôn!

      - E hèm!_ Kỳ Phương lên tiếng_Nàng ấy là Nhã tiểu thư tên tự là Như Ngọc, người huynh mới quen đó!

      Lúc này, vị hồng y kia mới buông lỏng Như Ngọc ra, chớp chớp mắt mà nhìn Như Ngọc.

      Còn Như Ngọc lúc người ta buông ra vô cùng tiếc vì thể tiếp tục được ngửi mùi thơm nữa! Nàng nhìn lại hồng y kia cũng sửng sốt, trước mặt nàng là vị đại đại mỹ nhân, xinh đẹp hơn cả mấy phi tử của hoàng đế, so với mỹ nhân trong tranh là hơn kém. Từ mái tóc đến làn da, ánh mắt, đôi môi đều vô cùng mê người, đừng nam nhân ngay cả nữ nhân như nàng cũng phải đổ ngã mà mê mệt!!!

      - Muội là Như Ngọc?_ hồng y cất lời, thanh trong trẻo mềm đến thể mềm hơn khác hẳn giọng lạnh lẽo vừa rồi._Tỷ là Vân Lan, là đệ nhất hoa khôi ở kinh thành này, mọi người luôn gọi tỷ là Lan tỷ!

      - A! Muội…muội rất vui được gặp tỷ!_ Như Ngọc thức tỉnh, ấp úng trả lời, hiểu sao nàng lại sinh hảo cảm với người này, tự dưng lại muốn được thân thiết.

      - Ta cũng vậy! Rất vui vì được quen muội!_ Vân Lan cũng cười lại đẹp.

      Và kế đó là…bla bla bla… đủ chuyện trời dưới đất được đem ra , Như Ngọc cùng Vân Lan cứ như 2 con sam bám chặt nhau kẽ hở mà chuyện. Họ cứ như đôi bạn thân lâu ngày gặp lại suốt cả buổi mà dứt chuyện. Hai người càng càng hợp nhau, càng vui vẻ vui đến mức mà ai kia từ khi bước vào tới giờ chỉ mới được 3 câu biến thành khí, dựa cột chống càm để nhìn 2 kẻ cho mình ra rìa, y ngừng thở dài hết sức tội nghiệp…

      Mặt trời lên cao đứng bóng, ánh nắng gắt như thiêu đốt làn da người. ra cũng nóng đến như vậy, mà là vì nơi đây thời tiết có đủ 4 mùa trong đó khí 3 mùa vốn là ấm áp và mát mẻ, vì vậy mà khi đến mùa thu nhiệt độ chỉ mới tăng lên chút ít có cảm giác vô cùng khô nóng. Và cũng là vì gần đến mùa đông cho nên khí càng khô hanh hơn mà tạo ra cảm giác nóng bức!

      Nhìn lên trời đến giờ hẹn với Trần quản gia, Như Ngọc buồn bã chia tay Vân Lan trở về phủ nhờ hộ tống của Kỳ Phương. Tuy rằng buồn, nhưng Như Ngọc cũng rất vui vì nàng quen được 2 vị bằng hữu tốt ở nơi này, chỉ vậy mà còn là 2 đại mỹ!

      Lúc đến hồ, Như Ngọc chân thành lời cảm ơn với Kỳ Phương trước khi chia tay, nhưng mà tên kia như vậy, xuất ra thái độ “né tránh được nàng chính là phúc lớn nhất của ta” làm nàng vô cùng khó chịu, nhìn cái bản mặt của cứ như là kẻ vừa được thoát nợ vậy đó, còn buông lời trêu nàng khiến nàng tức muốn trào máu lên đỉnh đầu, nếu phải nàng là mang ơn nàng đạp cho rớt xuống hồ cho cá rỉa từ đời nào rồi!!!





      Trở về vương phủ trễ hẹn bị Trần quản gia cùng 2 nha hoàn kia giáo huấn trận, Như Ngọc nhà ta nổi giận đùng đùng bỏ về phòng đóng cửa ở lì trong phòng ra ngoài. Mọi người trong vương phủ cứ tưởng nàng vì hối lỗi mà đóng cửa tu tâm…chứ thực chất bên trong Như Ngọc nhà ta lên kế hoạch cực kì hoành tráng đó là: làm sao để đối phó với Lãnh Thiên Hàn.

      về tam vương gia Lãnh Thiên Hàn, sau ngày hôm đó y bao giờ đặt chân đến tiểu viện của Như Ngọc, cho dù vô tình gặp nàng ở đâu cũng thèm liếc nhìn lấy cái hay lấy lời, thái độ vô cùng thờ ơ lạnh nhạt. Chính vì vậy mà bọn gia nhân đối với nàng vô cùng xem thường lên mặt, địa vị của Như Ngọc trong vương phủ từ đó so với hạ nhân chỉ có thấp hơn…

      Sau 3 ngày đóng cửa bế môn, Như Ngọc cuối cùng cũng vạch ra được kế hoạch mà nàng cho là chu toàn nhất và hay nhất. Dựa theo trí nhớ xem phim và nghe mấy cuộc tám của mấy bà nghiền truyện tiểu thuyết, cách tốt nhất để câu dẫn nam nhân chính là…

      Theo như Như Ngọc biết nam nhân chia làm 2 loại: 1 loại thích nữ nhân mềm yếu đáng thương, còn loại thứ 2 thích nữ nhân có tính cách mạnh mẽ cùng tính cách quái lạ. Cho nên nàng quyết định tổng hợp 2 loại tính cách này áp dụng vào kế hoạch của nàng, để đảm bảo cá cắn câu kế hoạch của nàng gồm hai giai đoạn chính:

      + Giai đoạn 1: Như Ngọc nàng hóa thân làm thục nữ hiền lương, ôn nhu mềm yếu để thu tâm Thiên Hàn.

      Nếu thành công ở giai đoạn nàng chuyển sang đoạn 2

      + Giai đoạn 2: nàng thay đổi 180 độ làm người mang tính cách mạnh mẽ, đặc biệt và đầy tự tin để gây chú ý.

      chung mục đích cuối cùng của kế hoạch chính là khiến Thiên Hàn nàng và kế đó là nàng hành hạ lại !

      Mỗi lần nghĩ đến cảnh mình là người chiến thắng, nghĩ đến Thiên Hàn là kẻ thua cuộc phải hạ mình xin nàng tha thứ, đau khổ khi bị nàng hành lại, khỏi cười hả hê trong lòng.

      Nhưng người tính bằng trời tính, Như Ngọc có lẽ còn quá non nớt mà chưa nhìn thấu hết được hồng trần, nghĩ tới rằng các bộ phim,các tiểu thuyết chỉ là ảo tưởng chứ thực tế hề như vậy, lòng người vốn thể dễ dàng thay đổi! Và càng nghĩ tới tên Thiên Hàn kia lại là tảng đá vô tình chính hiệu, thù dai hơn nữ nhân, vì sao…vì…

      + Lần thứ nhất: mỗi lần Như Ngọc nàng quét sân (quét cho “người ta” coi thôi, chứ Như Ngọc nàng đâu có rảnh làm chuyện tầm phào này!), ra dáng là thê tử hiền lương thục đức, biết chăm lo cho nhà cửa. Vậy mà hắn_ tên băng tản kia_ chẳng thèm đối hoài tới nàng, chỉ toàn nhếch môi cười nhạo nàng mỗi khi ngang chỗ nàng quét. Còn chưa hết, biết là vô tình hay cố ý mà cứ mỗi lần lướt qua chỗ nàng thường hay quét tay cái, kế đó là cơn lốc xoáy vô cùng lớn thình lình xuất , thổi tung hết đống rác Như Ngọc cất công quét suốt buổi sáng. Lá cây bay tán loạn khắp nơi, biến nơi đó trở lại nguyên dạng cũ ban đầu như chưa từng có ai quét dọn, chưa đủ mấy đống rác đó biết có phải bị ai đó dùng ma thuật hay , mà cứ mỗi lần như vậy những chiếc lá đó bay đâu bay mà chỉ nhắm thẳng vào người Như Ngọc nhà ta mà ập vào, biến nàng thành thùng rác di động, hết sức buồn cười, phải gọt rửa cả ngày mới có thể sạch lại được!

      + Lần thứ 2: Như Ngọc quyết tâm làm người vợ đảm , nàng xuống bếp vì làm điểm tâm. Từ trước đến nay Như Ngọc rất hiếm khi xuống bếp vì đơn giản là những thức ăn nàng nấu chỉ để dành cho heo ăn mà thôi, hề nấu cho người ăn (ý chỉ Thiên Hàn chính là con heo!). Để đảm bảo thành công cho kế hoạch, Như Ngọc hơi tiểu nhân chút đó chính là cố tình làm cho mình bị phỏng mấy đường hy vọng làm động lòng trắc ! Haiz! Vẫn là nàng nghĩ cũng nghĩ tới cái tên Thiên Hàn đó chỉ là tảng đá vô tình mà còn là tên biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, báo hạ Như Ngọc nàng thê thảm vô cùng. ăn thôi, nhìn cũng sao, sao có thể nhẫn tâm đem công sức cả buổi trời của nàng chà đạp. Ngay trước mặt nàng, Thiên Hàn hất thẳng những điểm tâm kia xuống đất thương tiếc, mặc cho Như Ngọc đau lòng nhìn những miếng bánh tâm huyết kia muốn khóc. Kế đó là ly trà sâm nàng đích thân pha cho , chẳng buồn đụng tới phất tay áo hất cả ly nước sâm , thậm chí là hất thẳng vào người nàng những giọt nước nóng khiến nàng xém chút bị bỏng !

      - Tiện nhân vẫn là tiện nhân! Dùng mấy trò đê tiện này để dụ dỗ ta sao? Ngu ngốc!

      Nàng phẫn, nàng hận, nàng muốn giết nhưng vẫn phải nhịn, nàng còn muốn sống, nàng muốn thắng , cho nên nàng phải tiếp tục kế hoạch để trả thù.

      Quét nhà thành công chứ gì, làm điểm tâm khiến động tâm phải ? Vẫn còn cách khác, nàng có thể may vá, vẽ tranh, đúng thục nữ phải giỏi về mấy thứ này mới được nam nhân nhìn tới. Nghĩ vậy, Như Ngọc nàng liền đóng cửa phòng, liên tục nhiều ngày ở trong phòng may áo khoát cho . Vậy mà đến khi làm xong, áo còn chưa được thử bị Thiên Hàn đem ném vào đống lửa thiêu rụi!

      Kế hoạch bị phá sản!

      Quét được, nấu ăn xong, may vá cũng chẳng thành, vậy cũng chưa sao nàng vẫn có thể dùng mỹ nhân kế! Xưa nay hùng khó qua ải mỹ nhân, nàng tin với tài năng trời phú của mình thể mê hoặc được . Nhưng khổ nỗi, mặc cho nàng múa đẹp thế nào, hát hay thế nào, ăn mặc xinh đẹp lỗng lẫy ra sao Thiên Hàn vẫn như cũ chẳng thèm ngó tới, ngược lại còn đem nàng tống vào lãnh cung của vương phủ vì cái tội quấy phá yên tĩnh của và vương phủ!

      Haiz! Kế hoạch hoàn toàn phá sản!

      P/s tác giả: lý do chính Thiên Hàn tống Như Ngọc vào “lãnh cung” vì nàng múa quá ghê, hát quá tệ khiến cho mấy con ngựa trong vương phủ nghe nàng hát xong xổng chuồng, sợ quá nên tống nàng vào chỗ đó cho nàng bớt phá phách phủ của nữa!

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 18: ĐAU


      Tình hình cứ như vậy trôi qua suốt tháng trời, nàng ở trong vương phủ những thực thành công kế hoạch của mình mà ngược lại còn bị Thiên Hàn chơi xỏ đến thê thảm. Cao trào nhất chính là lần nàng vô tình làm bể cái bình cổ quý của bị phán là tội lớn lôi ra đánh 30 trượng, báo hại cho mông nàng nở hoa phen phải nằm liệt giường cả nữa tháng dậy nổi! Nào có vậy, đến thăm thôi cũng chả thèm cho đại phu đến khám cho nàng, nếu phải nhờ Trần quản gia tốt bụng, lén lút sai Hân nhi mang thuốc đến giúp nàng nàng

      Nằm giường nhìn ra nhành hoa mai bên ngoài cửa sổ trơ cành, ngân nga vài khúc hát quen thuộc như hồi tưởng quá khứ, chốc chốc lại lấy tay xoa xoa cái mông tội nghiệp của chính mình. Tuy rằng còn hơi chút tê tê, nhưng sau nữa tháng nằm tĩnh dưỡng cũng khá hơn rất nhiều!

      - Phi Phi! Ngươi có nghe tin gì ?_ từ phía ngoài cửa thân hình nhắn của Hân nhi chạy vào

      Như Ngọc nghe thấy bất giác thở dài “Phi Phi” là cái tên thương lượng của bọn nha hoàn dành cho nàng. Bởi, Thiên Hàn trước đó vốn ra lệnh cấm bất cứ ai gọi nàng là vương phi, nhưng Trần quản gia lại cho phép bất kì người nào trong phủ gọi thẳng tên nàng, mà phải xưng hô cho đúng phép tắc nếu là phạm tội khi quân. Cái này được cái kia cũng được cuối cùng bọn gia nhân quyết định gọi nàng bằng “Phi Phi” với từ “phi” của vương phi và đồng thời cũng gọi thẳng tên hay vương phi gì hết đắc tội cả vương gia lẫn Trần quản gia!

      - biết! Bộ có tin kinh thiên động địa gì hay sao?_ Như Ngọc hờ hững đáp, sau đó chuyển mình, mặt nàng lên vài cái nhăn vì bị động vết thương

      Hân nhi nâng chén trà xoay xoay cho vui, tay còn lại chống cằm nhìn Như Ngọc nàng khổ sở vì đau, thích thú :

      - À! Ta quên, nữa tháng nay Phi Phi luôn ở trong phòng nào có được ra ngoài mà hay biết chuyện gì đâu chứ? Mà cũng có gì là khinh thiên động địa cả, chỉ là chuyện kì lạ khó hiểu thôi!

      - Haiz! Cái gì kỳ lạ? Heo biết bay hay người chết sống dậy?

      - phải mà là…Hai ngày nữa là ngày sinh thần của tể tướng đại nhân, tức phụ thân của ngươi và cũng là nhạc phụ của vương gia! Vương gia đến chúc phúc cho người!”

      Chớp chớp đôi mắt ngây thơ, Như Ngọc hỏi:

      - Vậy có gì là lạ!

      - Lạ ở chỗ là vương gia bảo… “ cùng ngươi!”_ Hân nhi vừa vừa dùng ngón tay chỉ vào mặt Như Ngọc.

      Giống như nghe thấy tiếng súng mà lùng bùng lỗ tai, phải mất mấy phút sau sắp xếp lại câu của Hân nhi Như Ngọc mới hiểu được ý tứ của Hân nhi:

      - Cái…NGƯƠI CÁI GÌ!_Như Ngọc gần như là nhẩy dựng lên.

      - Ta : vương gia cùng phi phi ngươi chúc phúc tể tướng đại nhân sau 2 ngày nữa!. Ngươi đó! Mau mau bình phục lại để dự sinh thần của phụ thân ngươi. 2 ngày nữa ta đến giúp ngươi trang điểm!

      vừa xong, Hân nhi buông chén trà xuống bước ra khỏi căn phòng, bỏ lại mình Như Ngọc nằm ngay đơ như khúc gỗ ở giường. Nguyên nhân là Như Ngọc nàng hiểu vì sao cái tên khốn kiếp đó lại muốn dẫn nàng , đột nhiên tốt như vậy đúng là rất có vấn đề?

      + 1/ Hoặc giả là có thể hồi tâm chuyển ý, xiu lòng trước nàng nên bắt đầu đối tốt với nàng => lý giải này hợp lý lắm loại bỏ.

      + 2/Có thể là mưu, còn là mưu gì có lễ nàng chịu thôi!

      + 3/ Cũng có khả năng vì sĩ diện, lý nào mà sinh thần nhạc phụ lại đến, mà cho dù có đến mà dẫn nàng theo chẳng phải là vạch áo cho người ta xem sao?=> giả thuyết này nghe có vẻ hợp lý lắm ấy nhỉ?=> ngay cả mạng còn chả cần cần gì sĩ diện mà giả vờ với nàng chứ!

      Haiz khó nghĩ mà!

      Sau hồi ngẫm nghĩ Như Ngọc nàng vẫn thấy là giả thuyết 2 là đúng nhất vì vậy bất giác mà nàng cảm thấy sống lạnh lưng, lòng vô cùng bất an…



      Mọi thứ giống như bánh xe bạc số phận vô tình lăn mãi lăn mãi cho đến khi…khi mọi thứ đến quá xa …xa đến mức thể quay lại được nữa…





      Từng giọt mưa nặng hạt thi nhau rớt xuống nền đất hanh khô mang theo nồng đậm mùi đất bốc lên vô cùng khó chịu. Vốn dĩ, mùa này mưa chỉ là lất phất nhưng hiểu vì sao ngày hôm nay lại mưa lớn thế này, có lẽ là vì ông trời rơi lệ vì hai con người…

      Người người chen chân nhau chạy vội về nhà để tránh mưa, chăng mấy chốc đường phố vốn đông đúc ngay lúc này chẳng thấy bóng dáng ai ngoại trừ những giọt mưa ngày càng nặng hạt và…và có cả tiếng chạy vội của ai đó, rất nhanh rất nặng nề…

      Xoạt! Bộp!

      Ngã nhàu ra đường vắng đầy ấp nước mưa, Như Ngọc cố gắng gượng dậy, nhưng nàng càng cố gượng càng được, 1 lần, 2 lần, 3 lần…n lần. Cuối cùng nàng chỉ còn biết buông xuôi nằm đường, ôm lấy chính mình ngày càng lạnh dần, khóc nấc thành những tiếng vụn vỡ như chính bên trong nàng vụn vỡ như ngàn mảnh. Nàng hề nghĩ, càng thể tưởng tượng nổi ngày hôm nay lại xảy ra những chuyện làm nàng tổn thương đến vậy, nàng sớm đoán được ý đồ của nhưng lại… vẫn là nàng sai, nàng quá chủ quan, nàng hiểu hết được lòng người để rồi tự mình làm cho mình thêm đau khổ.

      Bất chợt những hình ảnh thân quen ùa về, xuất trong đầu nàng, rồi lại chợt biến mất, như cái gì đó mới vừa nằm trong tay nàng vội bay mất rời xa nàng. Mặc cho nàng với đến thế nào cũng thể nào với tới được, càng thể nhìn thấy nó lại lần nữa, vĩnh viễn thể nào.

      - Bố, mẹ, chú, …mọi người…Bích Ngọc rất nhớ, rất nhớ mọi người. Bích Ngọc muốn được trở về, muốn được mọi người thương. Bích Ngọc căm ghét nơi này, căm ghét hết tất cả bọn họ, bọn họ phải là người, phải là con người mà là loài rắn độc…hu hu…

      - Huhu….

      Như ngọc biết mình khóc đến bao lâu cũng biết trời mưa kia lớn thế nào, da thịt nàng cũng đông vì lạnh từ khi nào. Chỉ biết, đến khi nàng cảm thấy có chút ấm áp bên cạnh, ngẩng đầu lên thấy chiếc khăn tay trước mặt nàng, và người cầm nó cũng ngồi trước mặt nàng che dù cho nàng trước những hạt mưa lạnh lẽo kia. Nàng cười, vô thức cười vô thức giơ lên bàn tay tê dại của mình chạm vào gương mặt của người đó, cảm giác rất ấm rất mềm mại nhưng cũng rất cứng cáp:

      - Gia Khanh, cậu… cuối cùng cũng đến rồi! Cũng đến với tớ, tớ…rất nhớ …cậu!

      Buông rơi cánh tay vì nàng hết sức lực, nhưng ai đó nhanh nhẹn chụp lấy tay nàng. Nàng cười, đôi mắt mờ mịt vì khóc quá nhiều mệt mỏi mà nhắm nghiền lại, toàn thân nàng dựa vào hẳn con người ấm áp kia mà ngất , từ từ tiến vào vô thức, phó mặc mọi thứ cho số phận định đoạt!



      Từng chiếc lá khô lác đác rơi xuống đất, ngọn gió đầu đông vẫn cứ thổi, tất cả tạo nên những thanh xào xạc mang theo nồng đậm hơi rượu. Bên hai ngôi mộ trong cánh rừng hoa đào, Thiên Hàn ngồi dựa vào nấm mồ ngừng uống rượu. mặt đất, những tĩnh rượu nằm lăn lốc, đọng lại chỉ là những giọt tí tách rơi.

      Thiên Hàn nữa tỉnh nữa say, vừa uống rượu vừa tự cười nhạt chính mình, khinh!

      Buông tĩnh rượu uống dở xuống đất, y vươn tay chạm vào những nét chữ khắc in bia mộ tựa vào, đôi mắt bi thương:

      - Ngọc nhi! cho huynh biết người đó phải muội, chỉ là trùng hợp, người đó chỉ trùng hợp giống muội, trùng tên với muội thôi! Đúng ?

      Đáp lại lời của y chỉ là những tiếng gió xào xạc, và cả tiếng cười mỉa mai của chính y.

      Y vốn biết cũng thể hiểu được cảm giác của chính bản thân lúc này là như thế nào nữa! Ngọc nhi của y cùng Nhã bá mẫu 3 năm trước chẳng phải chết rồi sao? Bia mộ vẫn còn sừng sững nơi đây, 3 năm qua, lúc nào y vui vẻ hay đau buồn đều đến nơi đây để tịnh tâm, lý nào lại có thể xuất Như Ngọc giống hệt Ngọc nhi của y.

      Y thừa nhận Thanh nhi kia chỉ là thế thân của Ngọc nhi, vì nàng có đôi mắt giống hệt Ngọc nhi, y chấp nhận Thanh nhi cũng như chấp nhận người thế thân!

      Còn Nhã Như Ngọc tại, y vì sao lại thể chấp nhận được? Có phải vì nàng ta quá giống Ngọc nhi, giống đến mức y thể nào chấp nhận được! Tên, tuổi, dung mạo trùng khớp đến khó tin. Chính vì vậy thế mà y càng muốn tin, càng muốn người đó là Ngọc nhi cho dù là kẻ thế thân. Vì thế, y tìm mọi cách lăng nhục, hành hạ nàng ta, lánh xa nàng ta, thậm chí muốn nhìn thấy nàng ta thế gian này…nhưng vì sao mỗi khi y nhìn người đó những cảm xúc xa xưa đối với Ngọc nhi lại tràn về người đó. Như đêm hôm ấy, khi nhìn thấy nàng ta đau đớn giãy giụa khỏi bàn tay y lòng y bỗng nhói đau vô cùng, những khi nàng ta đó tự hành hạ mình: quét sân, làm điểm tâm, pha trà, may áo y lại cảm thấy vui nhưng lại xót lòng những vết thương lên bàn tay xinh đẹp! Y hận chính mình vì sao lại như vậy? phải y căm ghét nàng ta sao, lý do Thanh nhi chết cũng phần vì nàng ta kia mà! Còn có, phụ thân của nàng ta là kẻ gian tâm đầy nguy hiểm cho triều đình, cho hoàng huynh và cho cả y nữa! Y càng phải thêm căm ghét nàng ta nhiều hơn thế mới đúng, nhưng vì sao những giọt nước mắt của nàng ta lại làm y lùi bước? Hay lẽ nào y ….

      - ! thể nào! thể như thế được!

      “Đúng! thể nào như vậy được! Y chỉ duy nhất mỗi Ngọc nhi, người chết cách đây 3 năm, dù là quá khứ, tại hay tương lai, người y chỉ có và tuyệt đối phải Nhã Như Ngọc!”

      - Ha ha… Lão thiên, có phải người đùa giỡn với ta ?

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 19.1: QUÁ KHỨ SAI



      “Ngươi cho rằng ngươi xứng ngồi lên vị trí vương phi đó!”

      “Ta xem 2 chữ “tiện nhân chưa đủ với ngươi””

      Nàng đủ tư cách sao? cũng có tư cách nàng như vậy! Bởi vì vốn có tư cách! Vốn đủ…

      ….

      KỶ HƯƠNG VIỆN,

      Trước cửa phòng, Kỳ Phương ngừng qua lại.

      Két! Cửa phòng được mở ra, Vân Lan bước ra với tấm áo thấm đượm mồ hôi . Nhìn thấy nàng, Kỳ Phương nhanh chóng phóng tới hỏi vồn vã:

      - Muội ấy có sao ?

      - sao? Chỉ là cảm chút! Uống thuốc, nghỉ ngơi là khỏe lại!_Vân Lan đáp

      Nghe vậy Kỳ Phương càng thêm lo lắng hỏi:

      - Vẫn chưa tỉnh sao? Huynh có thể vào thăm muội ấy ?

      - Buông tay!

      Miệng , tay đẩy Kỳ Phương xa ra khỏi cánh cửa:

      - được! Muội ấy giờ cần yên tĩnh để tịnh dưỡng, huynh vào chỉ làm muội ấy kinh động. Chờ khi nào muội trở lại, cảm thấy được huynh mới có thể vào!

      xong Vân Lan quay gót bước nhanh về cuối hành lang của dãy nhà, trước khi mất dạng nàng còn vọng lại câu:

      - Huynh được tự ý xông vào phòng, nếu , muội đánh gãy chân huynh!

      Sau khi Vân Lan khuất, Kỳ Phương vì yên lòng mà lập tức xô cửa bước vào trong. Y bước đến bên cạnh gường nơi Như Ngọc bất tỉnh hôn mê, rồi nhìn nàng. Những giọt nước mắt vô thức rơi lăn dài má Như Ngọc, y kiềm nén nổi vội đưa tay lau cho nàng. Cảm tưởng như tâm y bị ai đó dùng con dao nhọn cắm phập vào đau đớn. Y vô cùng hối hận lẫn tự trách chính bản thân mình. Tại sao ngay lúc đó y bước ra bảo vệ cho nàng, nếu giờ đây Ngọc nhi đau như vậy! Y là tên hèn nhát, đáng khinh, thể bảo vệ người y quan tâm! Người đáng bị hình phạt của cao xanh phải là y phải Ngọc Nhi!

      - Ngọc nhi! Huynh xin lỗi, do huynh ích kỷ chỉ biết nghĩ cho chỉ biết nhìn bọn họ ức hiếp muội. Nhưng muội yên tâm, từ nay về sau huynh yếu hèn như vậy nữa ! luôn ở bên cạnh, sẵn sàng bảo vệ muội bất cứ lúc nào, để cho ai ức hiệp muội! Hãy tin huynh Ngọc nhi!

      - Vì..v..ì..sao..?_Như Ngọc khóc nấc thành từng tiếng trong hôn mê.

      Kỳ Phương càng thêm siết chặt lấy tay Như Ngọc:

      - Ngọc nhi, muội đừng khóc! đáng cho muội đau lòng như vậy! Quên ! Chỉ cần muội muốn huynh đưa muội rời xa nơi này, cho muội cuộc sống hạnh phúc mà muội mong muốn, được Ngọc nhi!

      Chà bàn tay lạnh lẽo của Như Ngọc vào mặt mình, Kỳ Phương càng thêm đau lòng, y chỉ hận bản thân mình lúc này quá vô dụng thể thay nàng gánh chịu đau đớn .

      - Lãnh Thiên Hàn, ngươi hại Ngọc nhi ra nông nỗi này, nhất định ngày ta bắt ngươi phải đền tội!

      Bất ngờ có lực mạnh từ phía sau kéo Kỳ Phương ra, khiến y mất thăng bằng xém chút là ngã nhào ra đất. Cũng may là người có võ nên Kỳ Phương mới kịp gượng dậy.

      Vân Lan vô cùng giận dữ nhìn Kỳ Phương, đôi mắt đen xinh đẹp gằn lên những tia huyết đỏ. Chống 2 tay lên hông, để ý đến hình tượng thục nữ gì nữa, Vân Lan với Kỳ Phương gần như quát:

      - Huynh dám khinh lờn lời của Vân Lan ta?

      - Huynh…huynh…_ Kỳ Phương hơi lung túng khi trả lời, phần là vì y biết mình làm sai quy tắc của Vân Lan, phần khác là vì trông Vân Lan lúc này vô cùng đáng sợ. Quen biết bao lâu nay lần đầu tiên y thấy nàng như thế. _ Chỉ là..huynh quá lo cho muội ấy nên muốn vào xem thử.

      - Vậy ra là huynh xem thường y thuật của ta? Nếu vậy, sao còn đem muội ấy đến đây làm gì?

      - phải…huynh… ra…

      Kỳ Phương cố gắng kiếm lời giải thích, nhưng Vân Lan những nhìn đến y mà còn thẳng cánh đuổi y ra:

      Vân Lan ngước mắt trừng lại Kỳ Phương lần nữa, khiến y định lên tiếng phải nuốt hết trở vào trong lòng, ngoan ngoãn mà tự thân bước ra ngoài, đóng chặt cửa lại.

      - Nhớ! Nếu còn tự ý xông vào lần nữa, đừng trách Vân Lan nể tình bằng hữu mà đem Kỳ Phương chặt hết tay chân!_ trước khi Kỳ Phương cửa hoàn toàn đóng chặt Vân Lan bồi thêm câu hăm dọa.

      Vân Lan quay lại giường của Như Ngọc nằm thở dài thành tiếng, từ trong tay áo rút ra cuộn lụa màu hồng, bên trong ghim đầy những kim châm dài ngắn khác nhau. Thoắt vài cái, những cây kim châm đó cắm đầy vào những huyệt đạo người của Như Ngọc. Sau đó, Vân Lan vận ít chân khí truyền cho nàng. Những làn khói đen bốc cao đầu của Như Ngọc, chẳng mấy chốc sau gương mặt của Như Ngọc từ trắng bệch chuyển sang màu hồng của huyết sắc.

      Đặt lại Như Ngọc xuống giường nằm, rút những cây kim châm kia ra. Sau đó, Vân Lan lấy ra hai viên thuốc nhét vào miệng của Như Ngọc. Kế cẩn thận giúp Như Ngọc lau những giọt mồ hôi trán.

      Khi nãy, lúc nàng giúp Như Ngọc bắt mạch phát muội ấy ngoài bị cảm ra trong người muội ấy còn trúng loại độc dược mãn tính, tuy rằng loại này gây nguy hiểm cho người bị trúng phải, nhưng khi cơ thể của những người đó bị suy yếu độc chất đó trở thành loại độc nguy hiểm hơn bất kì loại độc nào. Lạ ở chỗ là muội ấy trúng phải độc này từ lâu lắm rồi, cứ như có ai cố tình hạ độc lâu dài để giết muội ấy nhưng giữa chừng có chuyển biến bất ngờ nên phải dừng lại việc hạ độc. Cũng may nàng là người biết y thuật, lại phát kịp thời mới giữ được mạng cho muội ấy. Tuy nhiên nàng cũng chỉ thể giúp muội ấy trị bệnh, giải độc, nhưng tâm bệnh trong lòng muội ấy chỉ muội ấy có thể giải. Vì thế, nàng cũng chỉ có thể giúp tới đây, phần còn lại chỉ có thể trông chờ vào chính bản thân muội ấy thôi!”

      Mấy canh giờ trôi qua, bên ngoài bầu trời trở lại trong xanh. Nước mưa đọng lại cũng nhanh rút , khung cảnh trở lại dáng vẻ như trước khi cơn mưa chưa bắt đầu, khô hanh pha chút ẩm ướt. Những đóa hoa bị dập vùi trong cơn mưa khi nãy giờ đây cũng vươn lên khoe sắc, ong bướm chim chốc cũng rời tổ mà hoạt động.

      về phần Kỳ Phương, y ngừng qua lại trước phòng suốt mấy canh giờ ngơi nghỉ. Lòng y vô cùng lo lắng, lúc nào cũng chầm chầm nhìn vào cánh cửa chờ đợi. nhiều lần y định gõ cửa nhưng lại sợ quấy rầy quá trình chữa trị của Vân Lan mà ảnh hưởng đến Như Ngọc nên lại thôi, nhưng thời trôi qua quá lâu mà có chút tin tức gì. Bảo y cứ đợi như vầy hoài e là chẳng mấy chốc nữa y điên lên mất!

      Két! Cánh cửa được đẩy ra, Vân Lan bước ra với khuôn mặt nhợt nhạt:

      - Muội ấy tỉnh rồi! Huynh có thể vào!

      Vừa nghe thấy lời này của Vân Lan, Kỳ Phương chậm trễ phóng nhanh vào phòng bước đến bên cạnh giường Như Ngọc nắm lấy tay nàng, lo lắng hỏi:

      - Ngọc nhi! Muội thấy sao rồi!

      Như Ngọc nhìn Kỳ Phương rồi lại nhìn Vân Lan, sau đó giáo giác tìm kiếm cả căn phòng nhưng lại thấy ai khác nữa. Gương mặt bỗng chùng xuống đôi chút, điều này hoàn toàn nằm vào tầm mắt của Kỳ Phương khiến y có chút nhói lòng:

      - Ngọc nhi!

      - Muội sao!_ Như Ngọc yếu ớt trả lời.

      - Muội đừng lo nghĩ về chuyện đó nữa, từ nay về sau hãy ở lại đây với tỷ, cần phải về vương phủ đó! Chuyện của tam vương gia tỷ giúp muội giải quyết!_ Vân Lan đứng bên cạnh đột ngột mở lời, đôi mắt âu yếm nhìn Như Ngọc thể như nàng hiểu được những gì Như Ngọc nghĩ trong lòng.

      - Mọi người…Phương huynh, Lan tỷ 2 người…2 người biết hết rồi sao?_ Như Ngọc kinh ngạc.

      - Xin lỗi muội! ra huynh biết chuyện của muội từ lâu, suốt tháng nay huynh luôn theo dõi muội nên mới biết được, chỉ là huynh… giúp được gì cho muội_ Kỳ Phương siết chặt tay Như Ngọc, cuối thấp đầu xuống, máy tóc che ngang qua nữa khuôn mặt nên y có biểu lộ thế nào.

      Như Ngọc nhíu mày nhìn biểu Kỳ Phương rồi lại nhìn Vân Lan triều mếm nhìn nàng, cảm thấy bức rứt vì lừa 2 người:

      - ! Người phải xin lỗi là muội mới đúng, là bằng hữu nhưng lại giấu diếm mọi ! Chỉ vì muội sợ mọi người bị muội liên lụy! _ Như Ngọc vừa đôi mắt vừa ngấn lệ tựu như sắp khóc.

      Vân Lan thấy Ngọc Như như vậy sợ nàng vì xúc động mả xảy ra chuyện, vội kiếm lời an ủi, mặt khác kéo Kỳ Phương thối lui để Như Ngọc nghỉ ngơi.

      - Việc đó muội phải sợ! Tên Thiên Hàn đó làm gì được tỷ và Phương huynh đâu! Thôi muội cũng mệt lắm rồi, nên nghỉ ngơi ! Còn chuyện kia tỷ giúp muội sắp xếp! Phương huynh chúng ta cũng nên ra ngoài .

      - Đúng vậy Ngọc nhi! Muội cứ yên tâm ở lại tịnh dưỡng đến khi khỏe lại, còn sau này muội cần phải về nơi đó nữa, và tên Thiên Hàn đó cũng có cơ hội quấy rầy muội nữa!

      Nghe vậy, Như Ngọc hốt hoàng túm lấy tay áo Kỳ Phương:

      - ! Muội…muội muốn về vương phủ…muội vẫn về đó! Hai người tuyệt đối đừng làm chuyện có hại với…

      Kỳ Phương như bị chấn động túm cả hai vai Như Ngọc buộc nàng đối diện với y:

      - Muội điên sao? Muội về đó chết đó!

      Như Ngọc lắc đầu,

      - Chẳng lẽ ngày hôm nay chưa đủ chứng minh cho muội thấy?

      - Muội…

      - Muội phải ?

      - , phải vậy! Muội…

      Như Ngọc vội chối nhưng lại biết phải thế nào cho đúng. Đương nhiên nàng rất ghét, rất hận tên Thiên Hàn đó, nếu có cơ hội nàng chần chừ mà giết chết tên đó cho hả lòng. Nhưng sâu thẩm đâu đó trong tâm thức nàng có cái gì đó ngừng thôi thúc nàng hãy ở lại vương phủ chờ đợi, nhưng là chờ đợi cái gì nàng cũng biết tất cả rất mông lung dám chắc! Thế đó, cả nàng còn biết nàng nghĩ gì muốn gì làm sao cho mọi người hiểu được. Cho nên, nàng chỉ biết cúi đầu dám nhìn vào Kỳ Phương, vì sợ bị y làm nao lòng.

      Kỳ Phương thấy Như Ngọc im lặng biết nàng bối rối nhân cơ hội này thêm lời kích động mong nàng hồi ý.

      - Ngọc nhi! Muội tỉnh lại , muội đâu, hà tất muội lại tìm đường khổ cho mình!

      Vân Lan từ nãy giơ đứng bên cạnh nhìn 2 người gì, chỉ im lặng suy nghĩ và đánh giá biểu của Như Ngọc. Đến khi thấy Kỳ Phương hơi quá mới bước đến ngăn cản, kéo Kỳ Phương qua bên:

      - Phương huynh đừng làm vậy! Muội ấy đau đó!_một mặt quay qua Như Ngọc_ Ngọc muội, phải tỷ tôn trọng quyết định của muội, nhưng tình cảnh của muội lúc này rất tốt, hơn nữa tên đó nhất định để cho muội yên ổn sống, muội quay về đó chẳng khác tự tìm đường chết!

      Như Ngọc cười với Vân Lan cái như muốn an lòng ai đó rồi :

      - Muội tin, giết muội!

      Nhìn sâu vào mắt Như Ngọc hồi, đôi mắt kiên định ấy cho nàng biết muội ấy thể bị lay chuyển. Vân Lan chỉ còn biết thở dài:

      - Muội… Thôi tùy muội!

      Kỳ Phương vốn tưởng rằng Vân Lan khuyên Như Ngọc, nào ngờ vừa mới câu Vân Lan bị Như Ngọc làm cho hồ đồ mà khuất phục, nên vội lên tiếng phản đối:

      - ! Vân Lan, sao muội lại dễ dãi với muội ấy như vậy! Muội ấy trở về là cầm chắc cái chết! Huynh nhất định cho muội ấy trở về!

      Nắm lấy tay áo của KỳPhương kéo nụng nịu, Như Ngọc cười mỉm với y:

      - Muội biết huynh rất lo lắng cho muội, muội rất vui vì điều này. Nhưng huynh đừng lo muội vốn là kẻ ham sống sợ chết nên rất biết quý trọng mạng sống của mình, dễ dàng để mình chết đâu, hơn nữa cũng đâu có chuyện gì gọi là nghiêm trọng xảy ra. Với lại Thiên Hàn đâu có ý định giết muội, chẳng qua ghét muội chút thôi, cùng lắm là mắng nhiếc vài câu như buổi sáng hôm nay là cùng.Vì vậy đừng cản muội nữa! Đừng quên, muội dù gì cũng có tiên hoàng chống lưng, có hoàng đế phía sau nâng đỡ, có danh “thiên kim tể tướng” để dựa dẫm, muốn giết nàng đâu thể muốn là được!

      - được, khi muội bước vào vương phủ là đồng nghĩa muội đơn độc bước vào hang cọp có thể bị hại bất cứ lúc nào mà ai hay biết. Nếu có ý muốn giết muội chỉ cần tung tin đồn nhảm rằng muội bệnh nặng qua khỏi muốn làm gì chả được. Muội đừng quên, luôn cho rằng muội hại chết người thương nhất, vì chữ tình bất cứ chuyện gì con người ta cũng có thể làm! Huynh an lòng để muội bước vào nơi nguy hiểm đó dù chỉ là nữa bước!

      Như Ngọc lắc đầu

      - Muội tin, Thiên Hàn dù gì cũng là chân chính nam nhân, có thể vì người chết mà chung tình như vậy, tuyệt phải là người lạm sát vô can phân thị phi! Nếu huynh vẫn an lòng có thể tiếp tục theo dõi muội như lúc trước, nếu có bất ổn gì xảy đến muội nghe lời huynh!

      Như Ngọc bề ngoài vậy để cho Kỳ Phương yên lòng, nhưng bên trong lòng nàng ràng hơn ai hết tên Thiên Hàn đó tuyệt tha nàng, đêm hôn lễ chính là minh chứng. Nhưng nàng còn lựa chọn nào khác, nếu nàng ở lại chẳng phải liên lụy Lan tỷ và Phương huynh, dù gì Thiên Hàn cũng là vương gia nắm trong tay quyền hành lớn biết chừng nào, liệu 2 người bé có thể chống chọi nổi!

      - Đến lúc đó quá muộn!_ Kỳ Phương vẫn tiếp tục khuyên nhủ Như Ngọc.

      - Haiz! _ Biết thể tiếp tục nài nỉ y, Như Ngọc cuối cùng cũng chỉ có thể chọn cách vô tình_ Muội quyết như vậy, huynh đừng khuyên muội nữa vô ích thôi muội nghe đâu!

      Sau đó,Như Ngọc nhắm mắt lại bỏ mặc ngoài tai những lời của Kỳ Phương mặc dù nàng biết những lời khuyên đó là xuất phát từ tấm chân tình của y, là vì muốn tốt cho nàng. Nàng rất biết ơn về điều đó nhưng con người nàng xưa nay vốn cố chấp như vậy, khi quyết định làm gì cho dù hậu quả có thế nào nàng cũng thay đổi!

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 19.2 Quá Khứ Sai


      Chiều hôm ấy, Vân Lan cho người đưa Như Ngọc trở về vương phủ, còn Kỳ Phương vì giận nàng cho nên bỏ ngay sau đó. Mặc dù cảm thấy có lỗi với y nhưng Như Ngọc vẫn thay đổi ý định lòng trở về vương phủ. Chuyện nàng mang ơn y nhất định ngày nào đó nàng trả. Cònây giờ, nàng chỉ muốn được trở về nơi đó tìm kiếm cái gì đó ràng.

      - Vương phi!_ Trần quản gia vừa thấy Như Ngọc trở về vội ra đón chào, nhưng vẻ mặt có gì là vui vẻ. mà ngược lại còn chất đầy lo lắng.

      - Ừm…_ Như Ngọc mệt mỏi đáp.

      Trần quản gia thấy vậy càng lo lắng hơn:

      - Vương phi người sao đấy chứ! Bọn tiểu Hân người rời khỏi phủ tướng gia từ sớm nhưng lại thấy người hồi phủ, thuộc hạ rất lo nên phái gia nô rất tìm kiếm người mà thấy! Người đâu vậy?

      - À…Ta chỉ lòng vòng kinh thành thôi! Nhưng vì gặp phải cơn mưa lớn nên đến tận bây giờ mới về! Bây giờ cảm thấy rất mệt, ta chỉ muốn về phòng nghỉ sớm!

      Như ngọc hờ hững đáp, vừa lững thững về hướng biệt viện:

      - Vương phi! Trông người khỏe lắm để nô tài gọi thái y! Người đâu đưa vương phi vào phòng!_ Trần quản gia mặt phân phó gia nô, mặt ra hiệu cho Uyển nhi lại giúp Như ngọc.

      Nhưng Hân nhi lại lựng khựng chịu khiến Trần quản gia nhìn mà phát bực định quát nàng nhưng Như Ngọc nhanh hơn lên tiếng:

      - cần! Ta sao, nghỉ ngơi chút khỏi! Ta tự về phòng của mình! À! Vương gia đâu?

      - Thưa vương phi, vương gia lúc sáng có trở về nhưng tâm tình của người có vẻ tốt sau đó ra ngòai rồi! tại vẫn chưa về, để nô tài sai người tìm vương gia về!_ Trần quản gia đáp

      - Ừ…

      Đáp có lệ, ngay sau đó Như Ngọc vội vã trở về phòng. Uyển nhi, Hân nhi lẽo đẽo theo sát sau lưng nàng nhưng có dìu nàng mặc kệ nàng bước choạng vạng thế nào.

      “Vương gia có phải vì chuyện hồi sáng mà tức giận về nhà nhỉ?”_ Hân nhi ké sát vào lỗ tai của Uyển nhi .

      “Có thể lắm! Nhưng biết xảy ra những chuyện gì mà 2 người họ lại như vậy!”

      “Haiz, túm lại là chuyện khinh thiên động địa, bọn nha hoàn ở phủ Nhã tướng gia kéo nhau bàn tán um xùm ấy!”

      biết vương phủ này đến khi nào mới bình yên sóng lặng nữa!”

      “Muốn biết hỏi họ !”_ Uyển nhi vừa vừa ra ám hiệu chỉ chỉ

      Rầm!

      Như Ngọc vừa vào phòng liền đóng sập của lại, những gì Uyển nhi Hân nhi lúc nãy nàng nghe rất , lòng bất giác cảm thấy khó chịu khi nhớ về những gì xảy ra sáng nay: người là phụ thân ruột thịt nhìn mặt nhi nữ của mình, kẻ là tỷ tỷ ruột thịt lại luôn tìm cách hạ nhục muội muội mình trước mọi người, và có cả 1 phu quân cũng cùng tiếp tay với họ hại thê tử của mình. Tất cả, tất cả đều rất kinh tỏm. Nàng chẳng qua cũng chỉ là thế thân, kẻ xa lạ vô can lại phải gánh chịu từng ấy đau từng ấy nhục nhã, vậy còn Như Ngọc suốt bao năm qua nàng ấy sống thế nào trong nơi đó, có phải rất đơn rất tủi nhục ?

      Bất giác nàng khóc, những giọt nước mắt dâng trào cảm thương cho số phận người nhi nữ mang cuộc đời bất hạnh, đôi vai bé này liệu có thể gánh gồng nổi hay bị số phận đó vùi dập mãi mãi!

      Ôm lấy bờ vai khẽ run từng hồi theo tiếng nấc, cố gắng cắn chặt môi để bản thân khóc thành tiếng. Nàng thể để cho những người ngoài kia nghe thấy, càng thể để cho họ biết nàng yếu đuối, thể để họ khinh thường nàng, nàng phải kiên cường vì nàng còn phải có ngày mai tươi sáng.

      - Bố mẹ, hai xin hãy cho Bích Ngọc thêm sức mạnh, để vượt qua số phận!

      Nàng cứ thế ngồi giường ôm lấy 2 chân, gối đầu lên đầu gối suy nghĩ mông lung. Bốn bề xung quanh chỉ có 4 bức tường lạnh nhạt giống nhau, tiếng động chút ấm áp chỉ có lạnh lẽo và đơn. Bất giác Như Ngọc cảm thấy có cái gì đó ấm áp quen thuộc đến gần, nàng vội ngẩn đầu lên tìm kiếm:

      - Gia Khanh là cậu phải ? Gia Khanh ?

      Đáp lại nàng chỉ là lặng lẽ của 4 bức tườngvà bóng dáng, điều này càng làm nàng thêm thất vọng, nàng tự cười chính bản thân mình ảo tưởng. Cũng như sáng nay, trong cái mờ ảo của cơn mưa nàng cũng tưởng tượng mà nhận sai người, nàng cứ tưởng rằng Gia Khanh ở bên cạnh nàng, nhưng người đó phải Gia Khanh mà là Kỳ Phương. Do nàng quá trong mong điều mà thôi.

      - …

      Người ta vẫn thường linh hồn cái gì cũng biết, đặc biệt là những gì mà họ quan tâm càng biết nhiều hơn. Phải chăng điều đó đúng và y chính là điển hình và là ví dụ chân thực nhất. Y phải thế nào cho đúng, nên rằng Như Ngọc đáng thương hay là Thiên Hàn tội nghiệp hay…cả 4 người họ đều đáng thương giống nhau, nguyên nhân rốt cuộc là từ đâu, oan nghiệt như thế nào bắt đầu,phải chăng tất cả xuất phát từ 3 chữ “quá khứ sai”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 20: XIN LỖI! NHƯNG TIẾC RẰNG QUÁ MUỘN!

      RẦM!
      Như Ngọc giật mình nhìn về phía cánh cửa, đôi mắt vừa sợ vừa kinh thường nhìn con người trước mặt.
      Thiên Hàn loạng choạng bước phòng vào với gương mặt đỏ bừng vì rượu, đôi mắt y đượm màu máu trông vô cùng đáng sợ. Từ y tỏa ra mùi rượu nồng nặc lan tỏa khắp nơi bay đến tận chỗ Như Ngọc khiến nàng vừa ngửi vào liền cảm thấy đầu óc quay cuồng.
      - Tên khốn kiếp nhà người đến đây làm gì?_ Như Ngọc vẫn ngồi im như cũ cố trấn tỉnh đầu óc nghiến răng . Nhìn thấy Thiên Hàn lúc này chỉ càng làm nàng thêm khó chịu, chuyện ban sáng và chuyện của Như Ngọc trở thành cơn tức thể nguôi ở lòng nàng.
      XOẢNG!
      Thiên Hàn ném bình rượu xuống đất, những mảnh vỡ từ bình rượu văng ra khắp nơi khiến Như Ngọc lần nữa giật mình. Bất giác nàng rùng mình lo sợ trước cơn giận của Thiên Hàn, lời vừa rồi bảy phần cho tinh thần tỉnh 3 phần vì cơn giận chi phối nên mới nhận ra con người khi say có thể làm bất cứ điều gì kể cả nuốt chửng nàng.
      - Ngươi cái gì?_ Thiên Hàn trừng mắt lớn nhìn Như Ngọc
      - Vương gia! Phi phi!_ nghe thấy tiếng động lớn, Uyển nhi Hân nhi vội vã chạy vào, vừa vào tới thấy cảnh tượng vương gia nổi trận lôi đình, còn vương phi co ro như chú mèo con tội nghiệp ở cuối giường, còn có xung quanh là những mảnh vỡ vụn nằm ngổn ngang nếu dưới sàn nhà.
      - Cút!_Thiên Hàn
      - Vương gia!_ Uyển nhi, Hân nhi lần nữa đồng thanh gọi.
      - CÚT HẾT CHO TA!_ Thiên Hàn gầm lên như con thú điên bị chọc tức, đôi mắt như khát máu liếc qua nhìn hai nha hoàn phía của làm cả hai cũng sợ hãi mà lui ra ngoài.
      Nhìn Uyển nhi, Hân nhi biến mất sau cánh của gỗ lòng nàng cũng bị khép lại theo nó. Nỗi sợ dâng trào vây lấy nàng, nàng sợ lắm nhưng thể kêu cứu ai được. Đôi mắt đẫm lệ lại thể rơi thêm giọt nước mắt nào nữa ngược lại nó vô cùng điềm tĩnh, điềm tĩnh đến mức có bất kỳ thứ gì có thể lọt được vào mắt nàng kể cả con người đáng sợ. Thời gian trôi thêm nàng dần dần thích ứng được với hương rượu nồng nặc nhờ thế mà tin thần dần được tỉnh táo. Nàng nhìn lại Thiên Hàn kẻ nàng từng nghĩ là ác thần cách đây phút trước lúc này cũng như bao con người khác: kẻ say rượu càng.
      - Nếu ngươi muốn la, muốn hét phiền ra ngoài và tránh xa phòng này của ta mà la hét. Còn nếu ngươi muốntìmm người trút giận tới thanh lâu mà tìm người để trút, đừng có đến quấy rầy nơi yên tĩnh của ta
      - Câm mồm! Ngươi là ai mà dám lên tiếng đuổi ta!
      - Ta đuổi ngươi, chỉ nhắc khéo cho ngươi nhớ, ngươi từng những gì?
      “Ta bao giờ bước đến nơi bẩn thiểu này của ngươi, dù chỉ là bước”
      Đúng nàng quên, bao giờ quên câu đó của chưa bao giờ!
      - Đây là vương phủ của ta, ta muốn đến đâu đến muốn làm gì làm. Ngươi chẳng là gì cả! Chẳng là thứ gì cả!
      - Vương gia đúng! Vương phủ này đúng là của người và người có quyền tới đâu người muốn._ Như Ngọc nhắm mắt cười chế giễu Thiên Hàn_Nhưng, nơi này nằm trong số nơi người muốn đến là đến bởi vì đây là cấm địa của thất sủng vương phi ta! Nếu muốn đến hãy đến thanh lâu mà tìm Thanh nhi của ngươi kìa!
      Thiên Hàn nghe lời Như Ngọc hoàn toànhiểu rỏ ý tứ của nàng, khuôn mặt đỏ bừng bỗng chốc hóa đen, y gầm lên:
      - Ta cho phép ngươi Thanh nhi như vậy!
      - Ta cứ làm sao? Ả ta là kỹ nữ lẳng lơ chuyên phá hoại hạnh phúc của người khác!_ Đúng! Kỹ nữ thời này so với những người làm nghề bán hoa ở thời đại là giống nhau, bọn họ luôn là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
      - CÂM ….MỒM…Bốp!
      giọt máu xuất nơi khóe môi Như Ngọc, má nàng hằn lên hình 5 ngón tay, Như Ngọc tin nổi ngỡ ngàng nhìn Thiên Hàn. Nàng thể tin rằng Thiên Hàn nổi tiếng là nam tử hán đại trượng phu cho dù có căm ghét Như Ngọc thế nào, hận Như Ngọc thế nào cũng thể ra tay đánh nữ nhân, nhưng trước mắt vô cùng ràng nữ nhân mà phụ Như Ngọc, mà đánh nàng.
      - Ta…ta…
      Thiên Hàn nhìn lại Như Ngọc, ngay cả bản thân y cũng giật mình. Trong lòng y cảm giác vừa đau xót vừa hối hận dâng lên mỗi lúc cao, y run run bàn tay vươn đến Như Ngọc như muốn xoa dịu lấy vết bàn tay in má Như Ngọc. Nhưng nàng lại tránh , nhìn lại y là đôi mắt tràn ngập căm thù.
      - Người mang tên Thanh nhi đó đáng để cho ngươi đối xử với ta như vậy sao, với Như Ngọc NHƯ VẬY SAO?
      - Ta…ta…_Thiên Hàn bất giác hỗn loạn, biết thế nào, y chỉ nhất thời nóng giận, chỉ vì rượu quá chén mà đủ tỉnh táo kiềm nén bản thân mình, chứ thực y có ý định đánh nàng, nhưng…
      - Rốt cuộc ta có gì bằng ả?
      - Ta…nàng ấy…nàng ấy…
      Như Ngọc đột nhiên cười lớn, quẹt giọt máu môi, xoay người lại với Thiên Hàn hướng vào bên trong nhìn y, trong đầu đột nhiên nhớ đến cuộc hội ngộ giữa nàng và Như Ngọc tháng trước đây:
      “ – Phía dưới gối có thanh đoản kiếm!
      - Thanh đoản kiếm đó dùng để làm gì?_ Bích ngọc ngu ngơ hỏi
      - Nó dùng khi…cần dùng đến!_ Như Ngọc đột nhiên cúi đầu, giọng trùng xuống như chất chứa gì đó ưu tư
      “Rốt cuộc Như Ngọc như vậy là có ý gì?”
      - Như Ngọc!
      Thiên Hàn đột nhiên gọi thẳng tên nàng, khiến nàng phải giật mình. Vì lần đầu tiên gọi tên nàng, mà còn là dùng điệu tha thiết như gọi tình nhân. , nàng siêu lòng được nàng phải nhớ nỗi đau của nàng do ai gây ra.
      - Ngươi muốn gì?_ Như Ngọc vẫn như cũ quay lưng lại, lạnh nhạt trả lời.
      - …
      Chờ hơi lâu sau đó cũng nghe Thiên Hàn lên tiếng, Như Ngọc thắc mắc quay đầu lại nhìn thấy y từ khi nào đứng sau lưng mình. Hoảng hốt nàng thối lui lại phía sau, nhưng càng lùi càng tiến, vẻ mặt y có gì đó rất lạ khiến nàng phải sợ hãi. Bàn tay nàng nhanh nhảu rút lấy thanh đoản kiếm dưới giường chực chờ sẵn sau lưng. Nhưng Thiên Hàn có vẻ như thấy đến điều đó mà vẫn cứ nhìn nàng chầm chầm mà tiến lại gần hơn.
      - Ngươi… ngươi được lại gần ta… tránh xa ta ra nếu …nếu .._ Như Ngọc dùng thanh đoạn kiếm trong tay đưa ra trước mặt quơ quơ về phía y, như muốn ngăn cản Thiên Hàn. Nhưng y vẫn để tâm vẫn tiếp tục bước tới.
      - Ngươi còn bước thêm bước nữa ta giết ngươi đó! Ta đùa là đó!_ Như Ngọc lại rơi vào tình cảnh sợ hãi mà bừa, theo bản năng tay nắm chặt chuôi kiếm phòng ngự phía trướcdù biết rằng điều đó là vô hiệu.
      Ép sát Như Ngọc vào bức tường, khiến nàng sợ đến hoảng, nhưng Thiên Hàn vẫn chưa có ý định buôn tha cứ nhìn vào nàng châm châm. Đặc biệt, đôi mắt y rất lạ hỗn loạn và kích động, Nhưng lúc này Như Ngọc muốn để ý đến vì sao lại thế điều mà nàng quan tâm chỉ là sợ, sợ làm gì nàng, sợ rằng có chuyện tốt lành giống như chuyện cưỡng bức vũ nhục chẳng hạn.
      - Ta …ta lần nữa…nếu ngươi ta đâm ngươi!
      - Cái này…
      Thiên Hàn đột nhiên vươn tay về phía nàng, Như Ngọc nhất thời hoảng hốt nhắm mắt đâm bừa về phía Thiên Hàn hy vọng y dừng lại mà tránh xa nhưng…
      PHẬP!
      Như Ngọc tròn mắt ngơ ngác nhìn Thiên Hàn vẻ mặt nhăm nhúm vì đau, nơi ngực trái của y cắm chặt mũi kiếm của nàng, từng giọt máu đua nhau tràn ra thấm ướt y phục Thiên Hàn, và lan theo cả lưỡi kiếm rơi xuống đất từng giọt tí tách.
      thể nào”_ Như Ngọc sợ đến mức biết gì buông cả kiếm nép chặt vào tường nhìn lại Thiên Hàn. Đáng lý ra nàng thể nào làm Thiên Hàn bị thương dù là vết thương được. Và đáng lý phải tránh né mũi kiếm đó, phải phẩn nộ, phải gầm lên muốn giết nàng, nhưng vì sao lại im lìm nhìn nàng thế kia, chút ghét chút hận trong mắt cũng có mà ngược lại giống như bi thương, nhìn cái gì, nắm cái gì?
      Như Ngọc nhìn hơn cái vật trong tay Thiên Hàn, cái mà y vừa cướp từ cổ nàng, cái …sợi dây chuyền của Như Ngọc!
      - Ngọc nhi!_ Thiên Hàn giọng run run gọi 2 từ này khi nhìn sợi dây chuyền, y đột nhiên ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt Như Ngọc, hỏi: _ Từ đâu nàng có cái này?
      - Cái này..ta..ta_ nhất thời bị hỏi làm Như Ngọc quýnh lên biết thế nào.
      - CÓ PHẢI NGƯƠI CƯỚP CỦA NGỌC NHI!_ Thiên Hàn bỗng dưng gầm lên như con sư tử bị thương.
      - PHẢI! CÁI ĐÓ LÀ CỦA TA!_ Như Ngọc bị Thiên Hàn làm cho hoảng nàng cũng hét theo, sau mới cảm thấy hối hận vì lớn tiếng với y chỉ sợ…
      Bóp chặt mảnh ngọc bội trong tay, với giọng đanh thép Thiên Hàn kết tội Như Ngọc:
      - dối, cái này là của Ngọc nhi ngươi làm sao có đối trừ phi là cướp!
      - Ta… Ngươi mới bậy, cái đó ràng là của ta của Như Ngọc ta!_ Như Ngọc đồng thời nhào đến muốn cướp lại mảnh ngọc bội nhưng cướp mãi vẫn được, ngược lại còn bị Thiên Hàn túm lấy vai kéo mạnh về phía y.
      - Ta hỏi ngươi lần nữa! Ngươi lấy mảnh ngọc bội này ở đâu?
      Như Ngọc nhăn mặt vì đau, cố gắng vùng vẫy nhưng được, cho nên chỉ có thể đối diện với Thiên Hàn ngước cao mặt nhìn thẳng vào mắt y chút sợ sệt khẳng định:
      - Mảnh ngọc bội này là của ta, là ý trung nhân của ta 7 năm trước tặng ta làm vật đính ước!
      Thiên Hàn nghe xong liền chấn động buông Như Ngọc ra, y bước lui về phía sau vài bước. Đoản kiếm vì y cử động mà rơi xuống sàn loảng xoảng, Như Ngọc nhìn Thiên Hàn như vậy ngạc nhiên, mất 1 phút suy nghĩ nàng mới hiểu ra rằng y vì lời của mình mà kích động, vì vậy nàng lại tiếp tục :
      - Người đó 7 năm trước cùng ta nguyện ước, người đó hứa 5 năm sau về tìm ta đưa ta về gia đường ra mắt song thân y, nhưng người đó mãi quay lại, ta chờ đợi mỏi mòn trong tuyệt vọng, cho đến ngày.._Như Ngọc đột nhiên dừng lại quan sát biểu của Thiên Hàn sau đó tiếp nhưng với chất giọng đanh thép như kết tội người khác_ Khi ta gặp lại người đó người đó thay đổi, người con khác, còn vì người đó phụ bạc ta hờ hững ta, còn vì người đó mà tệ bạc với ta, còn đánh ta.
      đến đây Như Ngọc sờ vào má nơi cái tát vẫn còn in đậm rồi lại :
      - Người đó tên gọi là Hàn ca!
      - Ngọc nhi! Sao có thể ?_ phải, sao có thể người nữ nhi thương nhất chẳng phải chết rồi sao, chết từ lâu, sao bây giờ lại có thể…nhưng ràng mảnh ngọc bội này đúng là vật năm đó tặng lại cho Ngọc nhi làm tín vật, và những gì nàng ấy quả sai kia mà! Rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ những lời tiểu Ngư năm đó là phải là sao?
      “ – Ngọc nhi, Hoàn bá mấu, hai người ở đâu vậy?_ thiếu niên chừng 17-18 tuổi ngừng chạy khắp nơi tìm kiếm
      - Hàn ca ca!_ từ đâu xuất tiểu nương chừng 14 tuổi chạy đến chỗ vị thiếu niên kia.
      - Tiểu Ngư! Hoàn bá mẫu và Ngọc nhi đâu?_ thiếu niên kia vội túm lấy tiểu nương kia vồn vã hỏi
      - Hàn ca ca, huynh phải bình tĩnh nghe muội , họ 2 người
      - thế nào?
      - Chết hết rồi!”
      - Ngươi ngờ chứ gì? Người mà ngươi quên từ lâu lại đột nghiên xuất trước mắt ngươi!_ Như Ngọc vừa cười mỉa, vừa vén tay áo lên để lộ vết bớp hình hoa đào nhạt: dấu hiệu đặc biệt duy nhất chỉ có mình Như Ngọc, mẫu thân của Như Ngọc, nàng và người thiếu niên Thiên Hàn năm đó biết.
      Thiên Hàn nhìn thấy càng thêm chấn động, vì y nhận ra được vết bớp độc nhất vô nhị ấy, dù là xăm cũng thể nào giống được.
      - phải vậy! Ta…_ lẽ đây là , Ngọc nhi còn sống sao? Lẽ nào…lẽ nào…
      - Hay ngươi mong ta sớm chết ! À! Mà cũng phải, ta là nguyên nhân hại chết người nữ nhi ngươi thương nhất kia mà, ngươi căm ghét còn kịp kia mà!
      - phải như vậy! Ngọc nhi, Hàn ca…
      Như Ngọc thối lui tránh xa Thiên Hàn :
      - Tránh xa ta ra, đừng làm ta ghê tỏm ngươi! Cút , đến chỗ Thanh nhi của ngươi , kẻ bạc tình!
      - Ngọc nhi phải vậy! phải như nàng nghĩ ta phải kẻ bạc tình phụ rẫy nàng! Ta hề phản bội nàng, chưa từng!_ Thiên Hàn cố gắng giải thích, cố gắng đến gần Như Ngọc nhưng nàng luôn né tránh.
      - Chưa từng phản bội? Nhưng lại khác? Chưa từng phụ rẫy nhưng lại thực lời hứa trở về Hoa thôn tìm ta sao? Nực cười!
      - Ngọc nhi, phải! Ta Thanh nhi, ta vẫn nàng, ta …ta năm đó thực lời hứa đến đón nàng nhưng…
      - Ngươi cho ta là con nít sao? Thiên hạ đồn gì ta biết sao? Ngươi có đến đón ta sao tại sao ta thấy?
      - Ngọc nhi hãy nghe ta năm đó ta có đến nhưng tìm thấy nàng, là tiểu Ngư…đúng tiểu Ngư năm đó với ta rằng nàng chết cùng bá mẫu, nếu nàng tin ta có thể dẫn nàng xem mộ của mẫu thân nàng cùng cái mộ giả mang tên Như Ngọc kia nữa, còn có những dân chúng ở Hoa thôn kia nữa, họ có thể làm chứng điều đó!
      Thiên Hàn vừa vừa kéo tay Như Ngọc , nhưng lại bị Như Ngọc giựt lại khước từ:
      - Cứ cho là đúng như ngươi ! Ngươi sau đó thay lòng đổi dạ người khác? Nếu ngươi có thể rũ bỏ quá khứ mà Thanh nhi vậy tại sao, sau khi nàng ta chết ngươi lại thể lần nữa chấp nhận ta? Có là ngươi hận Như Ngọc gián tiếp chết Thanh nhi hay ngươi vốn hề Ngọc nhi, người ngươi chỉ có mỗi nàng ta, nếu là vậy tại sao năm xưa còn hứa với ta khiến Ngọc nhi ôm hy vọng chờ ngươi suốt 5 năm, để rồi tổn thương!
      - Huynh…Cái đó! Tin Hàn ca, Hàn ca hề lừa gạt Ngọc nhi, người Hàn ca chỉ có mỗi Ngọc nhi, ra Thanh nhi đó là vì rất giống muội nên ta mới đối với nàng ấy như vậy, thực chất ta chỉ xem nàng ấy là muội muội còn nàng…
      Thiên Hàn hơi ngừng lại, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt Như Ngọc mang theo niềm hy vọng nàng tin y:
      - Sở dĩ ta đối với nàng như vậy là vì ta sợ bản thân mình nao lòng vì nàng rất giống Ngọc nhi khuất, nhưng ta đâu ngờ nàng là Ngọc nhi, nếu ta sớm biết nàng đúng là Như Ngọc đối với nàng như vậy! Ngọc nhi tha lỗi cho Hàn ca có được ?
      Đẩy Thiên Hàn ra xa, Như Ngọc cười cay nghiệt:
      - Ngươi cho là ta tin? Ha ha! Chỉ có ma mới tin ngươi thôi!
      - Ngọc nhi!
      - Đủ rồi! ra ta cũng có quyền trách cứ ngươi!_ Như Ngọc ngưng cười, nghiêm giọng .
      Thiên Hàn nghe thấy liền vui mừng:
      - Ngọc nhi! Nàng tha lỗi cho ta rồi phải ?
      Như Ngọc nhìn Thiên Hàn chút, sau đó trầm ngâm suy nghĩ cuối cùng cũng quyết định lên tiếng:
      - Ta có đủ quyền trả lời câu hỏi này của ngươi?
      - Nàng như vậy là sao? Ngọc nhi!
      - ra …ta phải là Ngọc nhi!
      - Sao?_ Thiên Hàn ngơ ngác nhìn Như Ngọc khó hiểu.
      - Như Ngọc chết chết rồi! Nàng ấy là chết ngay trong đêm hôn lễ, là tự sát mà chết, nguyên do là vì ngươi phụ bạc nàng ấy mà khiến nàng ấy thương tâm quá độ mà tự vẫn!_ Như Ngọc thở dài ra .
      - Nàng, nàng đùa giỡn với ta đúng ? _Thiên Hàn vừa cười gượng, đôi mắt vừa mong chờ_ Nhất định là nàng giận ta vì đối xử tệ bạc với nàng thời gian qua nên mới như vậy! Chứ phải vậy!
      “Đúng! ràng là nàng, chứng thực là nàng sai, nhưng vì sao nàng lại như vậy, người giống người là chuyện có thể, nhưng trùng tới mức cả kí ức lẫn vết bớp kia là thể nào.”
      Như Ngọc lắc đầu, đôi mắt kiên định nhìn vào mắt Thiên Hàn lâu, từng lời buông ra đều vô tình lạnh lẽo như những ngọn dao sắc bén cứa thẳng vào tim Thiên Hàn:
      - Ngươi có từng nghe qua “Tá thi hoàn hồn chưa?” cái này là vật duy nhất nàng ấy cho ta, trước khi nhập vào xác của Như Ngọc, ta gặp qua nàng nên mới biết hết mọi tình!_ Như Ngọc chỉ vào bản thân mình_ Chẳng lẽ ngươi quen Như Ngọc từng ấy năm, lại gặp Như Ngọc qua mấy lần gần đây mà nhận ra được khác lạ hay sao?
      Thiên Hàn như tin nổi đôi mắt ngập tràn hoảng loạn nhìn Như Ngọc, từng loạt kí ức trôi nhanh qua, từng lời cử chỉ của Ngọc nhi năm đó vẫn còn rất ràng lên trong đầu y, đột nhiên Thiên Hàn cười, nụ cười thê lương chua xót mang theo nhiều đau đớn.
      Phụt!
      ngụm máu từ miệng y phun ra, Thiên Hàn ngã khụy xuống đất, tay ôm lấy vết thương ngực, y phục y thấm đẫm màu đỏ máu, nhưng y vẫn cười cười thê lương, đến nỗi Như Ngọc nhìn thấy cũng cảm thấy y tội nghiệp!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :