CHAP 10: VÀO HOÀNG CUNG Chiếc xe ngựa chở Như Ngọc băng băng qua cácdãy phố phường, tiến thẳng hoàng cung mà . Bên ngoài, Thiên Hàn cưỡi con tuấn mã Bạch Phong dẫn đầu đoàn xe ngựa, bên trong xe, Như Ngọc cùng Uyển nhi và Hân nhi ngồi ngừng bị xốc mông do xe ngựa chạy quá nhanh và con đường quá gồ ghề. “Hichic! Ê mông quá! ngờ xe ngựa cổ đại khổ sợ như vậy! Cũng may lúc nãy nàng đem mấy câm trâm nặng như chì đó quăng lại, chứ nếu cái cổ tội nghiệp của nàng sớm bị xe xốc gãi mất rồi!” Đột nhiên chiếc xe ngừng phắc lại, Như Ngọc do chuẩn bị kịp theo quán tính bật người về phía trước lao ra khỏi xe, cũng may Uyển nhi và Hân nhi ngồi 2 bên nàng nhanh tay kéo nàng lại chứ nếu …ách! Có phim cho ai coi rồi! Nhưng mà, tuy bị văng ra khỏi xe nhưng cái đầu của nàng cũng bị đưa ra khỏi màn che xe ngựa, lúc này nàng ngẩng đầu lên mới thấy tên Thiên Hàn kia nhìn nàng châm châm, cười mỉa mai chán ghét. Nhìn cười màNhư Ngọc tức giận bản thân mình bất tài cho người ta khinh, chỉ biết nhe răng ra cười trừ với cho đỡ nhục… Thiên Hàn gì hừ lạnh, rồi nhảy xuống ngựa hướng cổng hoàng cung mà , Uyển nhi và Hân nhi vì có chút võ nên có thể tự nhảy xuống khỏi xe ngựa, chỉ còn mình Như Ngọc ngồi xe ngựa nhìn xuống đất, nhìn bậc xe ngựa cao hơn 1.5m. biết lúc nãy làm sao mà nàng có thể leo lên được, còn bây giờ biết làm sao mà xuống! Nuốt nước miếng mấy cái, nhìn lại chính mình: quần áo rườm rà, thân thể yếu ớt, lại mang giày cao gót nữa chứ!( giày cao gót theo kiểu cổ đại làm bằng gỗ) bây giờ mà nhảy xuống té dập mặt, cũng gãy mấy cái răng! được phải tìm ai giúp đỡ a! Theo như những gì nghe Trúc kể về tiểu thuyết …*chớp chớp mắt* Như Ngọc nhanh phóng tầm mắt qua nam chính (chỉ Thiên Hàn đó!)cầu cứu, nhưng khổ nổi y thà nhìn tấm biển tường thành thèm nhìn nàng! “Đáng ghét! cần ngươi giúp!” Quay qua bên phải tìm 2 ả nha hoàn kia, hai ả kia vừa thấy nàng nhìn mình lập tức giả bộ làm ngơ kiếm gì đó ngắm! “Chậc! Khốn khổ rồi! sao còn người, gã đánh xe!” Như Ngọc lập tức phóng ánh mắt tìm kiếm, nhưng mà ngoài Thiên Hàn, Uyển nhi và Hân nhi và mấy tên lính canh hoàng cung còn ai hết! “Xong rồi! Ngay cả hy vọng cuối cùng cũng …biến mất luôn rồi!” Như Ngọc cúi đầu có chút tủi thân, sau đó ngẩng cao đầu, 2 mắt lấp lánh dũng khí: “Thân là đại tỷ thời đại sao có thể vì chút khó khăn này mà nản lòng! Đúng, Bích Ngọc cố lên! Nhảy đại , cùng lắm được lết vô cung ra mắt mẹ chồng, biết đâu thấy nàng bị thương mẹ chồng xót thương mà thương nhiều hơn, thậm chí bênh vực nàng mà mắng tên Thiên Hàn kia sao? Kha kha! Đúng a!” Nghĩ vậy, Như Ngọc cười gian cái, nhổ 1 ngụm nước miếng vào đôi bàn tay, xoa cho nóng lên, sau đó đứng thẳng người dậy xoay hông mấy cái, kéo váy lên nhắm mắt nhảy xuống (tỷ này liều quá! Nhắm mắt nhảy có ngày thành ăn mày luôn!) Bộp! Như Ngọc áp dụng đúng kĩ thuật tiếp đất mà nàng học được trong môn thể dục ở trường, cho nên nàng có thể an toàn tiếp đất vững vàng sao! Thấy mình tiếp đất an toàn, liền đắt ý cười chảnh với 2 ả nha hoàn trố mắt nhìn hành động thất thố vừa rồi của nàng. Sau đó chống nạnh bước lại chỗ bọn họ, nhưng mà vừa giơ chân bước được bước ….crack…crack… Như Ngọc chao đảo xém chút té ập người, may thay nàng nhanh chóng giữ được cân bằng trọng lượng nên té, nhanh chóng thu lại được bộ dáng đứng vững, chỉ có điều khuôn mặt nàng lập tức chuyển sang trắng bệt đôi mắt có chút rưng rưng vì…vì…tiếng crack vừa rồi, thêm cái hụt chân khi nãy báo hiệu cho nàng biết đôi giày cao gót của nàng bị gãy mất 1 cái gót bên trái… “Xong rồi! Xong rồi! Lần này nàng tiêu chắc rồi! Hic hic! Sao số nàng khổ quá vậy suốt ngày gặp toàn xui xẻo, đừng là bước ngay cả lết cũng thành công nữa rồi! Làm sao bây giờ lẽ để như vầy mà ???” Uyển nhi nhìn biểu của Như Ngọc nàng biến đổi mà khó hiểu, vì vậy tiến lại gần xem sao. Còn Thiên Hàn có vẻ hơi bực bội vì chờ quá lâu, liền liếc xéo nàng, lạnh lùng : - Còn mau ! Bổn vương dư thời gian chờ ngươi!_ đoạn y xoay lưng bức vào hoàng cung. - cái đầu ngươi! Bảo ta thế nào? Bước cao bước thấp như tên què cho mọi người coi hả?_ Như Ngọc tự mình lẩm bẩm nghiến răng mà nhìn theo bóng Thiên Hàn tức giận. Uyển nhi lại gần hỏi: - Vì sao còn chưa ? Như Ngọc chỉ chỉ tay xuống chân trái, mặt mày méo mó : - Gãy rồi! Uyển nhi khó hiểu nhìn chân Như Ngọc ràng vẫn còn nguyên như thế nào lại gãy? Chợt nhớ lại cảnh tượng khi nãy Như Ngọc đáp xuống đất, vừa bước lập tức bị chao đảo, mặt mày méo mó, bây giờ lại bảo “gãy rồi” có khi nào ???? - Ha ha…_ Uyển nhi ôm bụng cười lớn, lộ ra cả hàm răng trắng bốc khiến cho mọi người nhìn vào ngoại trừ Như Ngọc mặt mày xám xịt, đều tưởng nàng bị chạm dây thần kinh. - Ngươi còn dám cười ta! phải tại các người ta đâu có như vậy!_ Như Ngọc nhịn nổi tức giận mà . - Liên quan gì bọn ta chứ! Này nha! Bọn ta còn chưa động vào người của ngươi, tại ngươi tự làm tự chịu trách ai! Như Ngọc định cùng Uyển nhi cãi khẩu đòi mấy câu công đạo, nhưng nhớ đến bản thân cần giúp đỡ nên đành thôi, chuyển sang mềm mỏng mà dụ dỗ Uyển nhi - Được được! Là ta tự làm tự chịu, nhưng mà dù sao ngươi cũng thể để ta như vầy hoài được! Hôm nay là ta phải vấn an thái hậu, chẳng lẽ bảo ta bước thấp bước cao gặp người sao? Hơn nữa để người ngoài nhìn vào càng hay, danh dự của ta đáng gì, nhưng danh dự của vương gia khác nha!_ha ha! ra danh hiệu “tam vương phi hữu danh vô thực “cũng có lợi ấy chứ! Uyển nhi nghe xong sắc mặt nhanh chuyển xấu, phải nàng sợ gì Như Ngọc mà là sợ danh dự của vương gia nàng vì nữ nhân này mà bị người khác bôi nhọa mất! Sau hồi cân nhắc, Uyển nhi giúp đỡ Như Ngọc vào xe để “sữa giày” lát sau, Như Ngọc lại có thể thoải mái tung tăng đôi giày mới, mặc dù là giày xẹp nhưng hoạt động cực kì dễ dàng và thoải mái làm nàng vô cùng thích thú. Chỉ tội cho ai kia phải bước thấp bước cao khập khễnh mà , chịu dòm ngói quái lạ của mọi người từ Hân nhi đến cung nữ, thái giám và cả thị vệ nữa chứ “Hichic! Nàng còn chưa xuất giá nha! Hình tượng lần này của nàng bị nhiều người nhìn thấy như vậy, liệu có bị đồn thổi ra ngoài hay ? Hức hức! Tuyệt đối đừng nha! Nếu nàng ế dài dài!” - Uyển nhi tỷ tỷ? Tại sao tỷ lại như vậy? khỏe sao?_ Hân nhi kề bên Uyển nhi lo lắng hỏi. - Tỷ tỷ sao! Chỉ là do hồi nãy bị vấp cục đá trặc chân thôi, lát khỏi!_ quên liếc xéo nguyên nhân, chỉ tiếc người gây án chỉ mê ngắm cảnh cười ngây thơ. Bước vào trong hoàng cung, Như Ngọc khỏi khen thầm nơi này quá đẹp, so với mấy bộ phim, cùng với những di tích còn xót lại ở kinh đô Huế giờ là đẹp hơn gấp mấy lần. Những đường nét ngói được chạm trổ hình lân rồng cực kì tinh tế, hoa văn cũng khá bắt mắt, màu sắc được phối hợp hài hòa, cộng thêm những vườn hoa được tạo thành những hình kiểu cọ quanh năm đều nở rộ, hương thơm dào dạt nhưng nồng nặc đủ làm tinh thần sảng khoái. Bên cạnh đó, còn có những hòn sơn giả, những dòng suối nhân tạo ghập ghềnh đá, tạo cảm giác như nơi này là thiên thiên , người nhìn vào giống như đứng giữa chốn bồng lai tiên cảnh. Như Ngọc nhìn cảnh đẹp bất giác vẽ lên nụ cười xinh đẹp, nàng hết nhìn mấy con bướm rồi lại nhìn sang mấy con cá mập mạp bơi lội dưới con suối, khỏi liếm môi chép chép miệng thèm thuồng. Chợt nhớ đến cuộc dã ngoại 2 năm trước cùng với lớp, lớp nàng thi đua nhau bắt cá dưới suối đem lên nướng ăn, mùi thơm đó cực kỳ hấp dẫn mê người, mãi cho đến bây giờ nàng còn nhớ hương vị đó! Nếu bây giờ có thể, nàng lập tức nhảy ùm xuống đó bắt lấy mấy con lên mà nướng! RẦM! Như Ngọc trong mơ màng bỗng va vào tảng đá cao to phía trước, mặt mũi choáng váng thối lui về sau mấy bước, cũng may phía sau có ai chứ nếu là té cả lũ! Bên tai truyền đến tiếng hành lễ khiến nàng giật mình: - Hoàng thượng vạn tuế! Lập tức mở mắt ngẩng đầu nhìn về phía trước, mới phát bản thân mình, Thiên Hàn, Uyển nhi, Hân nhi cùng hoàng đế đứng đối diện nhau chiếc cầu bắt sang dòng suối. Ngoại trừ nàng, và cái bóng người cao to của Thiên Hàn và hòang đế là còn đứng tất cả còn lại đều quỳ hành lễ, nàng lúc này bối rối biết cư xử ra sao? Nàng đâu có biết lễ nghi ra sao? lẽ là quỳ, nhưng thân phận nàng là vương phi của vương gia nếu quỳ chẳng khác nào ngang hàng với đám nô tài, hơn nữa nàng là người đại! Theo vai vế cho dù phải quỳ cũng là “ quỳ thiên địa, dưới quỳ cha mẹ”, còn chỉ là chồng nàng, làm sao nàng có thể quỳ trước được, nhưng mà còn nếu hành lễ là phạm tội khi quân! Nàng phải làm sao? Thiết Hải nhìn thấy Như Ngọc ở phía sau lưng hoàng đệ mình, lấp ló có chút hoảng sợ lấy làm khó hiểu “nàng ta sợ ai chứ? Chẳng lẽ là ? Nhưng làm chuyện gì mà nàng phải sợ? nhớ lầm tối qua còn giúp nàng kia mà, nàng ta cũng bám chặt buông, cũng đâu có biểu lộ gì sợ hãi chứ?” - Hoàng huynh, đệ vấn an mẫu hậu trước!_ Thiên Hàn có xoay lưng lại nhìn Như Ngọc lấy cái, bản thân trước sau vẫn lạnh lùng với Thiết Hải câu, rồi bước về phía trước bỏ mặc Như Ngọc ở lại phía sau tự sinh tự diệt. Như Ngọc nhìn Thiên Hàn bỏ như muốn khóc, lúc nãy còn có bóng Thiên Hàn che lại, bây giờ hay rồi nàng cùng hoàng đế mặt đối mặt, mồ hôi bắt đầu vã ra còn hơn mưa ướt, vậy còn phải ngước cao cái cổ lên mà nhìn nữa chứ!(tại lùn hơn ấy mà) “Kiểu này, chết vì bị chém đầu do tội khi quân cũng chết vì mỏi cổ! Đó là còn chưa tính đêm qua nàng đem đồ dơ phá hư quần áo của , phá hỏng đêm vui vẻ của với các mỹ nhân, bây giờ còn chịu hành lễ với , chẳng khắc nào là xem thường , nợ cũ thù mới đòi lần chắc e nàng đầu lìa khỏi cổ quá! Hic hic” Uyển nhi, Hân nhi hồi lâu thấy Như Ngọc hành lễcảm thấy kỳ lạ, vì vậy mà quên lễ nghi ngẩng đầu lên nhìn, nắm lấy vấy của nàng giật giật nhắc nhở. Nhưng mà bọn họ nào hay biết đâu Như Ngọc hồn sớm bay lên chín tầng mây vì sợ, tinh thần chuẩn bị gặp diêm vương đại nhân! Thiết Hải nhíu mày càng đậm hơn, tay chấp sau lưng nắm lấy thành quền, mặc dù khuôn mặt có gì chuyển biến khác nhưng trong lòng bắt đầu nổi giận vì nhớ đến chuyện hôm qua và nhìn thấy cái bản mặt như sắp khóc kia của Như Ngọc, cảm tưởng giống như là nàng gặp phải ôn thần hay ác quỷ gì đó (ý Ngọc tỷ nhìn như nhìn thấy ma quỷ)khiến nghĩ đến mà tức…có lẽ chịu sắp hết nổi, Thiết Hải định mở miệng hỏi nàng lý do vì sao lại nhìn sợ hãi như vậy, chẳng lẽ trong mắt nàng đáng sợ như vậy sao?( ra ông nghĩ gà bà nghĩ vịt! Làm cho mọi chuyện căng thẳng lên haiz!) Thiết Hải vừa mở miệng chưa kịp gì vừa vặn có đoàn người đến: - Hoàng thượng thánh an!_nữ tử đầu vận bộ y phục màu hồng phấn cầu kì, khuôn mặt vốn diễm lệ nhưng trét quá nhiều son phấn làm mất nét tự nhiên, điệu đà khụy xuống hành lễ. Như Ngọc nhìn thấy bộ dáng hành lễ của người kia, rồi nhìn vào trang phục và phục sức của nàng ta đoán chắc nàng ta có lẽ là quý phi trở lên…nhưng chuyện đó với nàng quan trọng, quan trọng là nàng ấy đến đúng lúc cứu mạng nàng. Ngay sau đó Như Ngọc cũng bắt chước nữ tử kia khụy gối hành lễ với Thiết Hải, đôi mắt quên liếc sang cảm tạ nữ tử kia. - Hoàng thượng thánh an! Quý phi thánh an! Hành động này của Như Ngọc khiến cho Thiết Hải giật mình, tuy nhiên y vẫn lộ ra nét gì mặt, chỉ có đôi đồng tử hơi co co, cùng hai tay chấp phía sau hơi buông lỏng: - Tất cả bình thân!_ Thiết Hải phất tay áo với mọi người, nhìn liếc qua Vương quý phi _ Trời còn sớm thế này sao Vương quý phi ở trong phòng dưỡng bệnh, mà lại chạy ra ngoài này làm gì! - Bẩm thánh thượng, hôm nay thần thiếp thấy trong người khỏe nên muốn đến vấn an thái hậu!_ Vương quý phi yểu điệu - Vậy à! Cũng tốt! Vậy nàng mau !_ Thiết Hải giả vờ đuổi khéo Vương quý phi, ra muốn nhìn thấy nữ nhân này thêm phút nào nữa, trong lòng quá ràng nữ nhân này muốn gì, chẳng qua ả ta nhiều chuyện muốn đến xem vị tam vương phi của tam đệ là như thế nào mà thôi. Chứ chẳng hề có ý định đến thỉnh an mẫu hậu , đối với loại nữ nhân luôn trét son phấn lên mặt, chuyện ỏng ẹo như vậy chỉ khiến buồn nôn chứ tốt lành gì? Vương quý phi lại yểu điệu tạ lễ với Thiết Hải rồi rời , thái độ cũng chẳng có gì là ngạc nhiên hay khó chịu trước thái độ thờ ơ này của y, bởi đối với nàng thái độ đó quá quen thuộc rồi, nhưng trước khi nàng ta có liếc nhìn qua Như Ngọc 1 cái ý tứ. Như Ngọc nhìn theo chỉ biết ngán ngẩm thở dài, có lẽ nàng phần nào đoán được ý cứ của cái nhìn kia: - Tam vương phi tối qua hẳn mất ngủ nên đôi mắt mới sưng híp như vậy!_ Thiết Hải bất chợt lên tiếng, điệu mỉa mai nhiều hơn là quan tâm, kéo Như Ngọc trở về thực tại. - Đa tạ hoàng thượng quan tâm! Có lẽ hôm qua quá mệt nên thần thiếp mới ngủ được! “Cái tên giả nhân giả nghĩa này! Biết rồi còn hỏi! Tính móc khóe ta hả?” - À! Hóa ra là như vậy! Tam vương phi nên biết chăm sóc tốt cho chính mình, dưỡng sức để còn đối chọi cho những chuyện sau này nữa!_ y buông 1 câu khó hiểu rồi bước . Ở đây,Như Ngọc khó hiểu gãi đầu “Rốt cuộc là muốn cái gì? Chuyện sau này là chuyện gì?” Ngẫm nghĩ lát cũng nghĩ ra cái gì cho nên nàng cũng thèm nghĩ nữa,sau đó thẳng bước cùng 2 Hân nhi và Uyển nhi tiếp. được hồi nàng mới phát bản thân biết đường đến cung thái hậu, ngược lại còn bị lạc luôn! Chậc đúng là phiền ! - 2 người có biết đường đến cung thái hậu ?_ Như Ngọc quay sang hỏi Uyển nhi và Hân nhi
CHAP 11: LẠC ĐƯỜNG Hai người kia ngơ ngác 1 hồi rồi lắc đầu, bọn họ là lần đầu vào cung, những lần trước vương gia đều mình đâu có dẫn họ theo đâu mà biết: - Ngươi biết sao? Chẳng phải trước kia tiên đế từng triệu người vào cung mấy lần hay sao?_ Uyển nhi nghi hoặc hỏi Như Ngọc. Như Ngọc cười khổ, nếu là Như Ngọc của trước kia phải, nhưng Như Ngọc của bây giờ ngay cả kinh thành ra sao còn chưa nhìn thấy lấy lần, huống hồ là hoàng cung, hàng giả chính là hàng già mà! Nhưng thể để người khác nghi ngờ, nàng vội trấn tỉnh bản thân ra vẻ kho xử ấp úng : - Ta …ta …quên đường rồi! - CÁI GÌ!_ Hân nhi vùng Uyển nhi hét lên, xém chút hét bay luôn cả Như Ngọc nàng. Như ngọc hơi cuối đầu dám nhìn thái độ giận dữ của 2 người này, người ta chẳng phải thường “trước kẻ nóng giận im lặng chính là thông minh nhất” hay sao? - Mấy ả nô tỳ kia! Định trốn việc sao mà còn đứng đó vui chơi hả?_ từ đâu giọng ẻo lả bán nam bán nữ vang lên cực kì khó nghe. Như Ngọc vội ngẩng đầu nhìn nơi phát ra thanh, tuy rằng nàng ưa giọng điệu cùng ý tứ câu đó, nhưng nàng cũng cảm thấy mừng thầm vì…có người để nàng cầu cứu! - May quá! Vị thái giám này, cho ta hỏi: đường đến cung thái hậu thế nào?_ Như Ngọc bước lại gần tên thái giám kia, nở nụ cười hỏi. - Láo xược! Trước mặt bổn công công mà dám ăn vô phép như vậy? Ngươi là nô tỳ cung nào? có người dạy dỗ phép tắc sao? Có biết ta là ai hả?_ tên thái giám kia kinh hách với Như Ngọc, tay còn quên chỉ vào mặt của Như Ngọc. Bình sinh Như Ngọc nàng ghét nhất ai chỉ vào mặt nàng, nhất là những người chảnh chụa luôn coi mình là nhất (chắc tỷ hiền thục nhỉ?), Như Ngọc nhìn tên thái giám từ xuống, từ dưới lên đánh giá lượt rồi buông câu chán ghét: - Ngươi cùng lắm cũng chỉ là tổng quản thái giám thôi! Đến cùng cũng là cong cong!_ Như Ngọc cố tình nhấn mạnh 2 từ cuối cùng, mà mang theo dấu mũ nhằm ám chỉ. - Ngươi!…_thấy thái độ xem thường ra mặt của Như Ngọc, tên thái giám kia lập tức nóng mặt_ Ta chính là tổng quản thái giám cung Vương quý phi! Bất kể là cung nữ cung nào gặp ta đều phải hành lễ cuối đầu, các ngươi những hành lễ còn dám đấu khẩu mỉa mai ta, có phải muốn chết? Nghe câu kia của tên thái giám, cơn tức của Như Ngọc bỗng nhiên bùng phát lên, nàng chống nạnh hai tay lên hông hất mặt với tên thái giám, so với dân giang hồ chỉ có hơn kém: - Hừ! Chỉ là tổng quản thái giám nhoi mà cũng lớn tiếng hống hách như vậy! Biết ta là ai hả?_ Bảo nàng hành lễ? Muốn chết! Ngay cả đương kim thánh thượng ta còn có hành lễ nữa là huống chi ngươi!( Phải ? biết hồi nãy ai mồ hôi đầy người vậy ta? – tác giả, uy! Đừng la lớn, cho ta chút thể diện mà!-õng ẹo) Uyển nhi và Hân nhi có chút nhìn cảnh tượng trước mắt mà tin nổi vào mắt mình, phải lấy tay dụi dụi mắt mấy lần để nhìn cho bộ dạng “giang hồ” của Như Ngọc nàng. Đường đường là thiên kim tiểu thư lý nào lại xuất ra bộ dáng cùng lời như vậy, có phải tại Uyển nhi nàng hôm nay đá Như Ngọc 1 cái, cho nên nàng ta bị động não thay đổi nhanh chóng như vậy? Nếu như vậy …Ách! Nguy to rồi! - Là ai?_ vẫn cái giọng the thé đó, nhưng với điệu khinh nhờn nhiều hơn. Như Ngọc bước lên thêm bước gần sát tên thái giám kia, tự tin vỗ ngực : - cho nhà ngươi biết! Ta…Thiên kim tể tướng đương triều Nhã Như Ngọc, kiêm tam vương phi của tam vương gia Lãnh Thiên Hàn! - Ha ha! Đúng là chuyện khôi hài hiếm thấy! Ngươi mà là tam vương phi của tam vương gia heo nái đúng là biết leo cây a! biết tự về lấy gương soi lại bộ dáng của mình , bạch y thô thiển, ngay cả phục sức cũng có, cả phấn trang điểm cũng , mái tóc rối nhằng, chân lại dép lê nha hoàn, đánh giá đánh giá lại, ngươi ngay cả nô tỳ hạ cấp nhất cũng bằng!_ tên thái giám vừa cười ha hả vừa xỉa xói vào người Như Ngọc. - Gì?_ Như Ngọc trợn mắt nhìn y đánh giá mình, con mắt nhìn theo ngón tay y chỉ chỏ mà muốn rớt ra, nếu nàng cắn người có thể chạy nọc chết người đầu tiên nàng cắn là ! Ngay sau đó, Như Ngọc lập tức thu lại bộ dáng, ngó đông ngó tây dáo giác nhìn như tìm kiếm cái gì đó. - Nè! Nè! Ta chuyện với ngươi đó! Ngươi nhìn đâu vậy hả?_ tên thái giam kia nhìn thấy nàng ngó lơ , lập tức hét lên. - ngươi heo nái biết leo cây cho nên ta nhìn thử! - Đồ ngu! Heo làm gì biết leo cây, ngươi tưởng ngươi là tam vương phi sao? Đúng là ả điên! “Dám chửi nàng điên! Được rồi! Coi ta như thế nào đối phó ngươi!” Như Ngọc quay sang Uyển nhi thầm vào tai nàng “ Uyển nhi! Ngươi xem cái tên thái giám chết tiệt đó dám nhục mạ danh dự của tam vương phi, ảnh hưởng trực tiếp đến danh dự của vương gia, nên xử thế nào?” Quả nhiên như Như Ngọc đoán, Uyển nhi gì nhưng khuôn mặt sớm đen, theo đó là 7 phần sát khí, nàng tiết lễ nghi kéo vấy tung 1 cước mạnh vào mặt tên thái giám kia, khiến té lộn mèo mấy cái, còn Như Ngọc đứng 1 bên cười mỉm chi đắc ý. Tên thái giám bị đá sau hồi vật vã lòm còm bò dậy, mặt mày đỏ tía tức giận toan định dạy cho các nàng bài học, ai dè vừa mới đứng dậy bỗng nhiên có cỗ lực mạnh từ phía sau đánh tới, nhận đầu y xuống đất cái bốp, mạnh tới mức phát ra cả thanh rạn nức của xương. - Tam vương phi!_ người vừa ra tay lập tức cũng quỳ gối xuống hướng Như Ngọc hành lễ Như Ngọc nhìn người này liền nhận ra được y chính là thái giám bên cạnh hoàng đế lúc nãy. Còn tên thái giám ôm đầu đau đớn, nghe thấy 3 chữ “Tam vương phi” mặt từ màu đỏ lập tức chuyển sang trắng bệt, ngừng dập đầu xuống đất: - Tam vương phi tha mạng! Là nô tài đáng chết có mắt như mù, nhìn ra được người! Mong người khai ân niệm tình nô tài biết, mới tái phạm lần đầu mà tha cho cái mạng chó này của nô tài! - Hứ! Như Ngọc chán ghét nhìn , tuy rằng có hơi bực tức nhưng nhìn bị đá lại thêm cú đánh bể đầu cũng có chút mát dạ, huống hồ chi nàng cũng muốn so đo với hạng người này. Chỉ là, nàng phải loại người dễ tha thứ, trắng ra là kẻ thù dai hơn đỉa! - Vị thái giám này, chẳng phải ngươi theo hầu hoàng thượng sao? Vì sao lại có mặt ở nơi này? - Hồi tam vương phi! Là hoàng thượng sợ tam vương phi nhớ đường đến cung thái hậu, nên phái nô tài đến đây dẫn đường cho người. - Ồ! Như Ngọc hơi tròn mắt, trong lòng có trăm ngàn câu hỏi “vì sao tên hoàng đế đó lại biết nàng biết đường? Chẳng lẽ biết nàng là giả…chậc chậc thể nào? Nàng nhớ cư xử rất đúng mực… lẽ vì cái việc nàng hành lễ muộn với y mà…” Như Ngọc lắc lắc đầu, xua tan mấy ý nghĩ vừa rồi “Mặc kệ là lộ hay lộ, phóng lao phải theo lao thôi, dù sao thân thể này cũng là , đâu ai kiểm chứng được, làm sao bị lộ được!” - Vậy phiền công công dẫn đường! Như Ngọc đoạn rồi quay sang ngoắc ngoắc tay với tên thái giám ngừng dập đầu kia. Tên thái giám nhìn nàng mà run rẩy đổ mồ hôi, nhưng cũng dám trái ý nàng,do đó ngoan ngoãn lê thân lại gần chỗ nàng. biết Như Ngọc nhỏđiều gì vào tai tên thái giám chỉ thấy sau đó nàng cười hí hửng, đôi mắt ánh lên tia gian sảo rồi quay lưng bước . Phía sau nàng là 3 người có chung 1 ý nghĩ “vị vương phi này rốt cuộc những gì? Tại sao tên thái giám đó lại mồ hôi đầm đìa, mặt mày nhăn nhúm, sắc diện thay đổi nhanh như con tắc kè hoa” được 1 đoạn khá xa mà Như Ngọc vẫn hết cười khiến Uyển nhi nhịn nổi mà kéo nàng sang bên hỏi : - Rốt cuộc là ngươi gì với tên thái giám đó vậy? - … “Ta xưa nay chưa từng thấy heo leo cây, nhưng mà lúc nãy ngươi vừa có, vậy làm cho ta xem !” _ Như Ngọc thản nhiên lại câu khi nãy cho Uyển nhi nghe. - ??? - hiểu? Lát nữa quay lại hiểu!_ tất nhiên là hiểu rồi, bởi vì nàng còn giữ lại nữa câu cho Uyển nhi nàng nghe kia mà! Lại thêm qua mấy con đường quanh co, mấy dãy nhà cao lớn, Như Ngọc vừa vừa nhìn cảnh vật khỏi chép miệng khen “hoàng cung đúng là hoàng cung, những cảnh vật đẹp mà ngay cả con người cũng đẹp, chỉ là nô tỳ quét sân thôi mà cười cái cũng đẹp hơn cả hoa nở, 1 tên lính gác tầm thường thôi mà cũng đủ đánh bại trai đẹp hạng 2 của đại rồi! Quả là mở rộng tầm mắt!”
CHAP 12: MẸ CHỒNG VÂN CUNG CÁC, - Tam vương phi, đến cung thái hậu rồi ạ!_ vị thái giám kia lên tiếng đánh thức Như Ngọc trong tâm trạng ngắm cảnh. - Ân! biết! Như Ngọc ngó tấm biển sau đó quay qua nhìn Uyển nhi và Hân nhi thở dài, trong lòng bắt đầu dấy lên lo lắng bất an. thế nào nàng cũng là con dâu lần đầu tiên ra mắt mẹ chồng, có phu quân bên cạnh thôi ! Mà lúc này nàng còn là hàng giả nữa, lại thêm quy tắc lễ tiết gặp mặt mẹ chồng nàng đâu có biết tẹo nào đâu! Lỡnhư… cẩn thận bại lộ… đầu bay nơi mình rơi nẻo khốn! Haiz! Hít hơi sâu, Như Ngọc hùng hồn bước vào đại sảnh nơi thái hậu và mọi người chờ sẵn, nàng cố gắng tỏ ra hiền thục, từng bước uyển chuyện mềm mại, vẻ mặt vẫn bình thản như có chuyện gì. Tuy nhiên, nơi hai bàn tay nàng nắm chặt vào nhau mồ hôi bắt đầu toát ra,trái tim càng lúc càng đập mạnh hơn, hơi thở có chút gấp gáp cùng bất an cho thấy dấu hiệu hồi hợp trong lòng nàng phản bội lý trí dũng cảm của nàng. Đập vào mắt nàng đầu tiên chính là 1căn phòng rộng lớn, nếu đem so với lớp học chắc là khoảng 2-3 phòng cỡ lớn hợp lại, nơi đây được thiết kế theo kiểu tích hợp ánh sáng, do đó mặc dù mới là tờ mờ sáng nhưng trong phòng sáng sủa nhờ cách đón những tia sáng trực tiếp vào, cách trang trí cũng rất tuyệt, màng che màu xanh lá, các tản ngói màu đỏ sơn quá đậm cũng quá nhạt, những cây cột nhà to lớn được điêu khắc kỉ xảo hình phụng liễn, nhìn sơ qua cũng biết là loại gỗ thượng hạng, theo đánh giá của nàng mùi thơm thoang thoảng trong phòng này là từ những cột gỗ này phát ra, nếu nàng đoán lầm đây chính là loại gỗ cẩm lai* Ngẩng mặt lên nhìn chiếc ghế thượng, trụ tại vị trí đó là nữ nhân trạc tuổi tứ tuần, trang phục cầu kì nhưng sặc sỡ, kiểu cách có lẽ là của bậc thái hậu uy quyền (hơi giống trang phục của thái hậu Việt Nam cổ đại, thái hậu Ỷ Lan). khuôn mặt người này thoáng nét phúc hậu, có chút nghiêm trang nhưng vẫn rất ôn hòa mà nhìn ngược lại nàng, khiến Như Ngọc có chút e dè, lo lắng liền trở nên dễ thở hơn, nhưng vẫn tránh khỏi hồi hợp, vì vậy mà hơi cúi đầu xuống dám nhìn thẳng vào người, theo suy đoán của nàng có lẽ người đó chính là đương kim thái hậu, mẹ chồng của nàng. “Chậc! Thái hậu là đẹp, mặc dù tuổi ngoài 40 vậy mà vẫn có chút nếp nhăn, da mặt cứ như ở tuổi 30 ấy nhỉ? Xem ra người trong cung đình rất là biết cách chăm sóc da mặt! Trăm nghe bằng thấy, mấy cuốn sách lịch sử đó đúng là có gạt người a!”_ Như Ngọc tự lẩm bẩm 1 mình - Như Ngọc tham kiến thái hậu! Chúc người phúc an khang!_ Như Ngọc quỳ gối hành lễ cung kính . Nàng tuy là người đại, lễ nghi cung đình biết gì nhưng vẫn biết cái gì là “ quỳ thiên địa, dưới quỳ phụ mậu, thái hậu chính là mẹ chồng của nàng tức cũng là mẫu thân của nàng, dù thế nào nàng quỳ trước thái hậu là phải đạo làm con. Còn cái tên hoàng đế kia nàng quỳ là vì chỉ là chồng của nàng thôi, có đánh chết nàng cũng thèm quỳ”(chứ phải tỷ dốt lễ nghi hả?) Đợi hồi lâu có thấy thanh gì, khiến Như Ngọc có phần chột dạ, hơi ngẩng đầu lên xem chút, quay qua bên phải rồi quay qua bên trái chỉ thấy hai hàng ghế ngồi kín bít người, chừng khoảng 15 người đoán sơ có lẽ là các hoàng tẩu của nàng!Người nào người nấy mặt thoa cả lớp phấn dày cộm, quần áo loè loẹt như con két, phục sức đeo đặc người tưởng chừng cũng nổi luôn! Chỉ có điều tất cả bọn họ nhìn nàng cười hết sức miệt, đây là ý tứ gì “chế giễu hay miệt thị nàng”. Đoạn, Như Ngọc quay sang nhìn lén sắc mặt của tên phu quân chết tiệt kia, chỉ thấy y thong dong uống trà, ngay cả liếc mắt nhìn nàng cái cũng có, bộ mặt đính luôn 2 chữ “tuyệt tình” nét. Khiến nàng chỉ muốn bay lên đấm cho cái cho bỏ ghét! thèm nhìn mặt tên Thiên Hàn đó nữa, nàng quay sang nhìn biểu của thái hậu thế nào. Ngay sau đó là trận lạnh chạy dọc sống lưng nàng, mồ hôi thi nhau rơi xuống, trong lòng nàng bắt đầu hoảng hơn khi nhìn thấy mảnh lụa trắng như tuyết tay thái hậu, nàng từng nghe qua người lớn rằng “ngày xưa mỗi lần có đám cưới, các bậc trưởng bối thường đặt giường tân hôn mảnh vải trắng để thử trinh tiết của người nữ nhi, nhưng tạp tục đó bị bỏ qua từ lâu đến bây giờ hầu như có mấy ai biết đến tạp tục đó!” Hic hic! Thảo nào sáng nay mình nhìn thấy tấm vải trắng ở giường cứ thắc mắc là cái gì? Bây giờ tiêu rồi, có khi nào thái hậu nổi trận lôi đình cho là nàng thất tiết mà đem nàng ngâm lồng heo ? Tuyệt đối đừng nga, nàng chưa muốn chết!(đâu phải mới lần đầu tiên tỷ chết đâu mà sợ dữ vậy?) Như Ngọc siết chặt tay thầm quan sát từng nét mặt cử chỉ của thái hậu, trong lòng cầu xin lão thiên gia và 8 đời tổ tông nhà nàng phù hộ cho nàng tai qua nạn khỏi “ Lão thiên! Tốt xấu gì cũng là lão đưa ta tới đây, dù có đối bạc với ta thế nào cũng được nhưng tuyệt được đem ta giết lần thứ hai! Nếu , có chết làm ma ta cũng bám theo lão!” Trong đầu nàng bắt đầu bịa ra hàng ngàn lý do để giải thích, chốc chốc lại liếc sang tên kia mong cầu cứu, nhưng khổ nổi tên kia còn mong nàng chết sớm hơn cho nên chỉ nhìn nàng đắc ý cười lạnh lùng, rồi lại hướng sang thái hậu tỏ vẻ vô can biết! “Khốn kiếp, Lãnh Thiên Hàn, chờ bản nương sống sót qua ngày hôm nay, ta quậy cho ngươi sống bằng chết ta còn là Trần Bích Ngọc nữa!”_ mặc dù trong lòng lo lắng nhưng vẫn thôi nghiến răng lầm bầm chửi rủa ai kia. Còn thái hậu thủy chung từ đầu đến đuôi lấy lời, khuôn mặt trước sau vẫn lãnh đạm có chút hỉ nộ, nhìn thân ảnh nhắn run rẩy sợ hãi của Như Ngọc rồi lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nhi tử mình, bấc giác thở dài, người làm mẫu thân như nàng lẽ còn hiểu nhi tử mình nghĩ gì nữa sao? Chỉ là, nàng tội nghiệp cho con dâu Như Ngọc kia, vừa mới gả vào cửa bị phu quân lạnh nhạt, có lẽ những ngày tháng sau này còn nhiều đau khổ hơn! Haiz! Thái hậu hướng tới Như Ngọc cố nặng ra nụ cười vô hại với nàng, sau đó từ tốn : - Bình an! Lời thái hậu vừa phát ra khiến cho cả phòng khỏi sửng sốt giật mình, ngoại trừ kẻ luôn mang mặt nạ băng Thiên Hàn có biểu gì. Như Ngọc lúc đầu có hơi bàng hoàng khó hiểu phải ngơ ngác lúc sau mới hoàn hồn được, tuy vì sao thái hậu nổi giận và vì sao lại cười vô hại với nàng như vậy, tất mớ bong bong ngừng bay bay trong đầu nàng làm nàng mơ hồ khó hiểu, nhưng người ta chẳng phải hai “đại nạn chết tức là phúc sao?” chuyện này cũng được xem là như vậy nàng phải vui vì bản thân vẫn bình an chứ? Việc gì phải sợ nữa! Khắp nơi trong phòng bắt đầu có tiếng râm ran bàn tán của những kẻ nhiều chuyện về chuyện tấm lụa trắng, nhưng mà Như Ngọc có quan tâm, cái nàng quan tâm đó là chuyện tiếp theo thế nào và…ghế của nàng đâu? Toàn bộ ghế ở đây đều có người ngồi đầy đủ, vậy lẽ nàng phải đứng hầu sao? Như Ngọc gương đôi mắt tội nghiệp nhìn thái hậu mong chút tình thương, như hiểu ý nàng thái hậu liền sai người mang ghế ra. Ngay sau đó có 2 tên thái giám mang ghế ra, định đặt cạnh chỗ Thiên Hàn nhưng bị y liếc xéo, lập tức chột dạ mà nhanh mang ghế xa chút, biết bọn họ nghĩ thế nào đến khi bọn họ cảm thấy đủ tầm xa để đặt ghế xuống nhìn lại ghế bị đem ra nằm giữa cửa cái.Như Ngọc nhíu mày nhìn, còn thái hậu có vẻ đồng ý ho khan mấy cái làm 2 tên thái giám hoảng hồn mang cái ghế chạy vô đặt gần sát bên cạnh thái hậu, vừa đặt xuống 2 tên thái giám thở phào nhõm nhưng vừa liếc khẽ qua Thiên Hàn nhìn thấy hai hỏa tiễn của y, liền sợ hãi mang ghế chạy ra nữa…cứ như vậy bọn họ mang ghế chạy ra rồi chạy vào cả chục lần do áp lực của cả Thiên Hàn lẫn thái hậu. Như Ngọc đứng nhìn cảnh tượng biết là nên cười vì hài hay nên khóc vì bị mấy bà tám xỉa xói về vấn đề này nữa. Cuối cùng, để giải quyết mọi chuyện êm xuôi, Như Ngọc nàng tự thân vận động đến cuối dãy ghế ngồi bên trái sát cửa chính nhất đứng, rồi chỉ xuống chỗ mình đứng với 2 tên thái giám, ý bảo “đặt ở đây !” Hai tên thái giám như gặp được cứu tính, lập tức chạy lại chỗ nàng đặt ghế xuống, rồi vắt giò lên cổ chạy ra ngoài, nhưng mà vừa chạy ra khỏi cửa liền té xỉu vì mệt, tuy nhiên cảnh tượng đó chỉ có mỗi mình nàng thấy vì nàng ngồi sát cửa nhất mà!^o^ Như Ngọc ngồi xuống ghế trong tiếng xì xầm của nhiều người, nàng cố gắng bỏ ngoài tai hết những lời đó, tâm cũng như khuôn mặt của nàng vẫn bình thản như có chuyện gì, mấy lời khó nghe đó đối với nàng chẳng qua là gió thoảng mây bay, có lẽ do hồi xưa nàng gay tai họa quá nhiều cho nên bị mắng cũng ít, thành ra bị chay lì rồi! Haiz, đôi khi quậy phá cũng có lợi ấy chứ ^^”. Như Ngọc cứ như vậy im lặng gì, đôi mắt có chút lim dim vì buồn ngủ, chỉ những khi thái hậu hỏi đến nàng mấy câu, nàng mới bừng tỉnh mà trả lời qua loa, còn lại là nàng ngừng ngủ gật. Còn Uyển nhi và Hân nhi từ lúc bước vào cho đến lúc tàn tiệc vẫn im lặng lời nào, đơn giản là vì hồi sáng bọn họ nhiều rồi, bây giờ cũng nên nhừơng cho người khác chứ! kẻo người ta bảo bọn nàng ham ăn ham ! Những thanh bàn tán xung quanh cũng bắt đầu giảm bớt, thay vào đó là ánh nhìn khinh miệt cùng ghen tức nhìn Như Ngọc, chắc tại vì Như Ngọc được thái hậu ưu ái quá, nên bọn họ mới sinh ghen. Với lại hôm nay bọn họ đến đây là để xem kịch hay nào ngờ kịch hay có mà chỉ có 2 kẻ: tảng băng, con gà ngủ gật! Haiz! Phí cả buổi sáng chuẩn bị của bọn họ! Còn thái hậu vẫn cười bình thường với Thiên Hàn, chỉ lâu lâu là ghé nhìn và hỏi Như Ngọc vài câu cho có lệ, ngoài ra có gì khác. Được nén nhang sau đó, lại có thêm kẻ đến góp vui: - Hoàng thượng giá đáo! Ngay sau tiếng của vị thái giám, là thân hoàng bào chói lòa được thêu hình rồng kim, bộ dáng hiên ngang bước vào, khuôn mặt tuấn mang nét nghiêm trang, với đôi mắt kiếm lạnh lùng khiến người khác nhìn vào phải có chút e dè, khí thế tỏa ra từ y vừa cao ngạo lại mang vài phần ấm áp cùng thân thiện. Như Ngọc nhìn Thiết Hải chớp mắt, do hồi sáng nàng đứng ngược phía mặt trời nên nhìn y, bây giờ nhìn thấy y ràng với bộ dáng như vậy thể bị thu hút được ! Nàng tự nhéo mình cái đau để trấn tỉnh bản thân, dù sao y cũng là chồng nàng, hơn nữa y có mười mấy bà vợ, nàng muốn nhào vô cuộc tranh giành nam nhân này đâu! Nếu …chắc ai cũng hiểu! Thiết Hải vừa bước vào cửa, điều đầu tiên chính là tìm kiếm thân ảnh của Như Ngọc, đôi mắt lạnh lùng xẹt qua toàn bộ người trong phòng, đến khi nhìn thấy Như Ngọc mới giảm bớt khí lạnh xuống còn ôn hòa. Chỉ có điều nhìn thấy nàng ngồi ở vị trí thấp nhất bộ dạng bị chìm nghỉm giữa đống người mặt hoa kia(thê tử của mình mà là người mặt hoa hả? Đúng là đệ nào huynh nấy!) có chút hơi khó chịu nhưng y cũng gì, ngay sau đó tiêu soái bước đến thỉnh an thái hậu. Hôm nay biết bị làm sao nữa, từ sáng đến giờ luôn lo lắng cho nàng gặp chuyện cho nên vừa mới thiết triều chưa được 3 câu, là lập tức bãi triều cho ai thêm gì, 3 chân 8 cẳng chạy tới đây xem sao? ràng nàng đâu phải vợ đâu, cũng đâu phải mỹ nhân xinh đẹp, hay cái gì đặc biệt khiến phải bận tâm… chậc! Chắc có lẽ cũng giống như mấy cái bà vợ nhiều chuyện của mình, muốn chạy sớm đến đây xem kịch!(cái này gọi là vụng chèo khéo chống nè!) - Nhi thần tham kiến mẫu hậu! Chúc người an hảo! - Bình thân! Hoàng thượng hãy an tọa !_ thái hậu cười hiền lành nhìn nhi tử của mình. Và mọi chuyện cứ như thế tiếp diễn, 3 người: thái hậu, hoàng đế, tam vương gia cùng nhau chuyện vui vẻ, những người xung quanh bắt đầu tám với nhau về mọi thứ kể cả cách làm đẹp. Còn Như Ngọc tiếp tục làm con gà gục im lặng mà ngủ ngồi, Hân nhi cùng Uyển nhi học hỏi Như Ngọc cũng làm con gà gục gù…
CHAP 13: HEO CŨNG BIẾT LEO CÂY Chiếc xe ngựa lần nữa chở Như Ngọc trở về vương phủ, bên ngoài xe tiếng tiếng cười huyên náo của phố phường, bên trong xeNhư Ngọc và 2 nha hoàn kia cùng nhau ôm bụng cười đến lăn lê bò lết, khi nhớ lại cảnh tượng lúc từ chỗ cung thái hậu trở về qua chỗ tên thái giám ban sáng. Lúc đó, ba người nhìn thấy đám đông bu lại, bọn nàng cũng chen vào nhìn xem là cái gì thấy “heo leo cây”, à…à… mà là “heo hoạn hoan leo cây” mới đúng, tránh khỏi tức cười cho đến tận bây giờ. Như Ngọc ngờ vì câu của nàng, mà tên thái giám nhát gan kia quả thực làm vậy! “Xưa nay ta chưa từng thấy heo nái leo cây bao giờ, ngươi làm cho ta xem ! Ta xem thân ngươi so với heo khác là bao, à mà heo có mặc đồ nhỉ?” ra nàng đâu có ác đến vậy, muốn bắt trần như nhộng leo lên cây biểu diễn cho mọi người xem đâu? Chỉ cần năn nỉ chủ nhân vài tiếng, mà thay ra mặt với nàng câu là được, cần gì phải tự mình rước cái việc xấu hổ này làm chi? Kha kha! Dù sao cũng phải lỗi của nàng là do quá ngu thôi! mãi mê với suy nghĩ “ngày mai tin tức heo biết leo cây được lan truyền khắp nơi, trở thành tin cực hót!” khỏi cười đắc chí “liệu từ chuyện ấy danh tính của nàng có được làm cho nổi tiếng hay nhỉ?”(nếu thời này mà có tạp chí chắc kiếm được nhiều tiền lắm ha!”) Hí…hí… Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, may thay Như Ngọc nhà ta lần này có kinh nghiệm nhanh tay chụp lấy thành xe. “phù!” Như Ngọc nhíu mày , biết xảy ra chuyện gì mà lại ngừng xe, theo trí nhớ của nàng chưa tới vương phủ sao lại ngừng sớm như vậy! Định vươn tay vén màn xe nhưng nghĩ “lỡ như có đánh nhau hay giết người chẳng hạn…” sợ bị liên lụy nên thôi, chỉ ghé mắt nhìn qua khe của màn xe, mà nhìn việc bên ngoài. - Các ngươi về trước, ta có việc phải làm về sau!_ Thiên Hàn dứt lời liền phi nước đại( phi ngựa nhanh) rời Còn Như Ngọc ở bên trong xe ngựa gì, im lặng mà nhìn, ra nàng cũng muốn đưa cái đầu ra ngoài hít thở chút khí lắm chứ! Chỉ tại nàng muốn đối mặt với tên Thiên Hàn băng đá ngàn năm kia, lỡ như khéo nàng bị làm cho đóng thành băng đá chết rùi sao? Tới lúc đó ai cứu nàng? “Hừ! Việc quan trọng? Xì! Tưởng ta biết, ngươi chắc chắn là đến thăm mộ của cái ả Thanh nhi gì đó chứ gì? Haiz! Mà cũng tốt, tốt nhất là tới đó khóc lóc trận xong rồi thương tâm quá độ mà đập đầu vào bia mộ chết luôn càng tốt! Hắc hắc!” (tỷ chỉ được nước ảo tưởng là hay thôi! Mà dù sao tỷ cũng đúng được nữa là Thiên Hàn đúng là thăm mộ, nhưng phải mộ của Thanh nhi nương!) Nghĩ như vậy, môi Như Ngọc liền vẽ lên nụ cười gian xảo cùng lộ ra cả hàm răng đều. Hân nhi, Uyển nhi ngồi chống tay nhìn con khỉ trước mặt khó hiểu! … - Hân nhi! Vương gia đâu?_ thanh khan khàn vang lên khi xe ngựa vừa dừng lại trước cổng vương phủ. Như Ngọc bước xuống xe (lần này có người giúp), nhìn về phía vừa lên tiếng là người trạc chừng 50 tuổi, quần áo chỉnh tề có chút sang trọng, gương mặt hiền lành giống như chủ nhân của y, bất giác Như Ngọc cảm thấy có chút tình cảm với người này. - Trần quản gia, vương gia có chút chuyện cần làm về sau!_ Hân nhi bước xuống xe sau Như Ngọc - Ừm_ Trần quản gia gật với Hân nhi, sau đó quay sang Như Ngọc cung kính hỏi_Vương phi đường có lẽ mệt! Mời người vào trong tịnh dưỡng! Như Ngọc tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên khi nghe lời này, chẳng phải người trong vương phủ ai cũng khinh thường nàng sao? Ngay cả đến Hân nhi, Uyển nhi còn dám gọi thẳng tên nàng, thậm chí là “ngươi” , cho thấy bọn họ đối với nàng là xem thường bao nhiêu! Nhưng tại sao vị quản gia này đối với nàng như vậy, ngược lại kính trọng nàng như bậc tôi tớ với chủ nhân, khiến nàng lấy làm khó hiểu… Hồi lâu thấy Như Ngọc gì, Trần quản gia lại hỏi: - Vương phi, người cảm thấy khỏe sao? - Ờ! À! Ta sao! - Vậy mời người vào phủ!_ Trần quản gia đưa tay mời Như Ngọc vào phủ. - Ờ!_ miệng vừa xong,Như Ngọc lập tức xoay người ra phố bước . Vừa bước được mấy bước bị Uyển nhi nhanh chóng bước lên chận đường, nhìn nàng châm châm nguy hiểm: - Vương phi người sai đường rồi! Đây mới là đường vào vương phủ!_ Trần quản gia phía sau lưng Như Ngọc cất lời, tuy nhiên điệu vẫn như cũtôn kính. - À! Trần quản gia ta có việc này muốn nhờ ngài!_ Như Ngọc xoay người lại nhìn Trần quản gia chớp chớp mắt mấy cái, cười gian manh, hai tay chà chà vào nhau điệu có chút nhõng nhẽo. … Bước đường phố là ba vị nữ tư xinh đẹp, trông vô cùng thu hút, thu hết ánh nhìn tứ phía. Như Ngọc chạy qua, chạy lại hết gian hàng bánh này lại đến gian hàng đồ chơi kia, khiến cho Hân nhi cùng Uyển nhi theo quản nàng khỏi chóng mặt, mỏi cẳng. Nguyên nhân là vài phút trước…Như Ngọc nàng lôi ra hết tất cả các chiêu thức nhõng nhẽo mà nàng học được, ra sử dụng với Trần quản gia, mà năn nỉ ỉ ôi: “Người thương tình ta là kẻ sắp bị hành hạ sắp chết, mà thành toàn cho ta tâm nguyện được ra ngoài để ngửi chút khí trong lành !” “Trần quản gia người cũng biết vương gia đối với ta thế nào, ta bây giờ so với cá nằm thớt chuẩn bị làm thịt là như nhau, chẳng lẽ tâm nguyện nhặt này người cũng cho ta…” …v.v…và…v.v Cuối cùng Trần quản gia cũng động lòng trắc mà thành toàn cho Như Ngọc nàng, nhưng với điều kiện nàng phải trở về trước giờ ngọ và chịu giám sát của Hân nhi và Uyển nhi. Hắc hắc! Nhưng Trần quản gia này cũng được chút tình nghĩa, cho nàng vài lạng bạc để mua đồ!(tỷ sao giống ăn xin quá ^O^) - Ê! Bên kia sao có nhiều người quá vậy?_ Như Ngọc chỉ tay về phía hồ có nhiều người tụ lại. - biết! Cũng rảnh để biết!_ Hân nhi nghoảnh mặt làm ngơ Như Ngọc thấy biểu của Hân nhi hết sức bực bội ràng nàng ta xem thường nàng ra mặt rồi còn gì? Nàngchống tay lên hong thè lưỡi với 2 nàng, sau đó co giò chạy về phía đám đông kia, chung quy nàng vẫn là người nhiều chuyện chính thống! Tạm thời chúng ta chia tay với Như Ngọc ở đây cùng quay sang gặp gỡ nam chính thôi! Sau khi Như Ngọc hòa mình vào làn khói dưới núi biến mất, Khanh giống như con búp bê chút cảm xúc, bản thân từng chút từng chút nhích người lại gần sát vách núi hơn, đôi mắt vô hồn lấp lánh chút gì đó lệ quang, Gia Khanh đột nhiên đứng thẳng người dậy ngay sát vách núi, vài cục đất theo đó rơi xuống vách núi sâu, thân thể cũng theo đó bắt đầu chao đảo hướng về vực thẩm… Gia Khanh chút ý thức cuối cùng cũng còn, cứ như thế thả toàn thân theo quán tính…phía vực thẩm sâu thấy đáy kia như mở rộng hơn vươn cao lên nuốt lấy thân ảnh Gia Khanh, nhưng trong giây phút nguy cấp nhất bỗng có 2 cánh tay quen thuộc chụp lấy 2 bên bả vai y, giữ lấy kéo về phía sau, giống như vừa kéo Gia Khanh từ khỏi tay thần chết trở về với thực tại. - ******* Những thanh gấp rút lo lắng cùng đau thương vang lên bên tai Gia Khanh, nhưng y lúc này lại hề nghe thấy được, trong đầu y lúc này chỉ còn vang lên lên mỗi câu Bích Ngọc trước khi buông tay: “Hãy sống tốt”, “Hãy sống tốt…. Hãy sống tốt…. Hãy sống tốt” 2 ngày sau tai nạn kinh hoàng đó, lực lượng cứu hộ tìm thấy xác của Bích Ngọc dưới đáy vực thẩm, chỉ có điều đặc biệt là xác của mặc dù rơi từ độ cao cả ngàn mét xuống như vậy, mà ngay cả vết thương cũng có, chỉ có quần áo mà mặc bị rách bươm do va chạm với nhiều chướng ngại vật khi rơi từ đỉnh núi xuống. Các đội khám nghiệm tử thi nhiều lần chụp X-quang và thực các cuộc khám nghiệm tử thi khác, nhưng vẫn tìm được nguyên nhân chết của , dù là vết thương hay cái bệnh vặt nào đó! Cái chết của Bích Ngọc từ đó được xem là trong những cái chết bí của thế giới (ta quá thôi đừng tin, và cũng đừng lục tìm google nhé!) 16 ngày sau, - Linh, mày có biết tình trạng của Gia Khanh thế nào ? Từ ngày Bích Ngọc chết nó hề đến lớp ngày. Đám con trai, con của lớp Gia Khanh tụ tập lại bàn chuyện: - Hôm qua tao cùng Mai có thăm Gia Khanh , nhưng mà… - Thế nào?_ cả đám nhốn nháo - Còn hỏi? Tệ lắm! Trông Gia Khanh vô cùng tiều tụy hốc hác, tóc tai bù xù, mắt thăm đen như gấu trúc, gầy guộc thấy mà thương, so với y của ngày nào hoàn toàn xa lạ! _ Linh thở dài - Haiz! Tội Gia Khanh quá! Tận mắt chứng kiến người bạn thơ ấu của mình chết ngay trước mặt mình, lại thể cứu được… đúng là đời ai biết được chữ ngờ mà!_ cậu con trai tặc lưỡi - Còn chuyện này bất ngờ hơn nữa nè!_ Lâm vừa bước vào liền quẳng câu đầu đuôi cho cả nhóm Cả đám hiểu liền nhao nháo hỏi: - Chuyện gì? Chuyện gì? Lâm nhắm mắt nén lòng chút, gương mặt thoáng nét tức giận đến khi bình tâm, y mới mở mắt mà : - Tòa án vừa tuyên bố: gia đình của Ngọc rút đơn kiện 3 tên lưu manh hại chết Bích Ngọc, ngay cả Gia Khanh cũng ra mặt làm chứng là bọn họ vô tội, cái chết của Bích Ngọc chỉ là cố, 3 tên đó vừa được phóng thích sáng nay. - CÁI GÌ! Sao lại có chuyện đó! Sao Gia Khanh lại làm như vậy, câu ta điên chắc? Hay vì đau thương tột độ rồi năng lung tung!_ người trong nhóm dõng dạc Minh bên kém gì cũng nóng giận : - Đúng vậy, tên Gia Khanh đó điên rồi! ràng tớ và Trâm nhìn thấy bọn họ dùng cây đánh lén sau lưng Gia Khanh, Bích Ngọc vì cứu cậu ấy mà …_nhưng Minh vừa được nữa câu bị Trâm chặn lại. - Thôi được rồi! Chuyện gì xảy ra cũng xảy ra rồi! Tất cả là dĩ vãng hy vọng mọi người hãy cho nó trôi qua trong im lặng ! Đừng vì những điều đó mà khơi lại đau lòng cho những người còn sống nữa! Trâm đứng bên cửa vọng vào, đôi mắt rưng rưng dòng lệ, gương mặt thanh tú ngày nào giờ đây chỉ còn đọng lại mệt mỏi lẫn đau buồn, ra cũng cảm thấy tức giận về chuyện đó, nhưng cho cùng cái gì cũng có nguyên nhân của nó. Hơn nữa tin Gia Khanh hẳn là vì chuyện gì đó mà phải làm như vậy, bằng y làm như vậy…ai cũng có thể hiểu, nhưng hiểu Gia Khanh nhất Khanh đối với Ngọc quan tâm như thế nào, tuyệt đối để Ngọc oan khuất! ai bảo ai, mỗi người hướng tan ra, đơn giản là vì bọn họ hiểu điều “ngay cả người thân của Bích Ngọc cũng bỏ qua cho hung thủ, Gia Khanh cũng cho lời khai như vậy rồi! Bây giờ, cho dù bọn họ có gì bất mãn cũng chỉ có thể nghĩ thầm mà thôi, vì dù sao chuyện này cũng đâu tới lượt bọn họ lên tiếng, ngược lại còn khéo vướng vào vi phạm pháp luật như chơi ấy chứ!” Ngồi chiếc xe Forza màu đỏ đen, thanh niên đeo mắt kính râm, mặc chiếc áo thun màu đen in hình cái đầu lâu xương chéo, khoát bên ngoài là chiếc áo da đen khác, chiếc quần jean cắt xen nhiều chỗ, những đường chỉ bị cắt rũ xuốngtheo đúng kiểu giang hồ thứ thiệt. Bộ dáng chiếc Forza chẳng khác gì đại ca xã hội đen vừa cao ngạo vừa lạnh lùng. Từ tỏa ra cảm giác ghê sợ, khuôn mặt trầm ngâm, đôi môi bạc thâm màu, phía dưới cằm lỏm chỏm râu mọc, so với người điển trai lịch thiệp của nữa tháng trước là hai trái cực ngược nhau… - Đại ca! Muốn xử bọn đó thế nào?_ Tai Gấu hướng người này hỏi - Thế nào? Hừ!_ người được gọi là đại ca nhếch miệng mỉa mai_ Sống bằng chết! Ban ngày thể ra đường, ban đêm thể ngủ! - Đại ca! Bọn em hiểu, làm ngay!_ Tai Gấu kéo theo vài tên mặt ngầu khác rời . Đợi cho vài tên kia khuất dạng, người nọ từ từ gỡ mắt kính ra, để lộ dưới ánh mặt trời là khuôn mặt quen thuộc “ Nguyễn Gia Khanh” Phải! Nguyễn Gia Khanh là cái tên ở học đường còn “đại ca Huyết lãnh tử” là biệt danh mà bọn xã hội đen đặt cho . Thân thế của phải ai cũng có thể biết, ngay cả người nhà cũng chưa chắc biết hết! Chỉ có papa , hai người chú khác, và Bích Ngọc là biết, tất cả những người còn lại đều ai hay, đừng chi đến diện mạo của “ đại ca Huyết lãnh tử” cũng chẳng có bao người nhìn thấy qua…Vì được sinh ra trong gia tộc “ võ thuật”, 5 đời mở võ quán chưa kể từng có nhiều đời làm quan võ của triều đình thời phong kiến. Là người thừa kế chân chính của dòng tộc, từ Gia Khanh được học rất nhiều loại võ đại lẫn cổ truyền nào là karate, jindo, quyền , thái cực quyền, ….ngay cả võ thiếu lâm cũng biết chút đỉnh. Với tố chất của người học võ, cộng thêm thông minh của mình, 13 tuổi Gia Khanh trở thành cao thủ võ thuật hàng đầu trong giới võ thuật châu Á, 15 tuổi y bắt đầu gia nhập vào tầng lớp xã hội đen(nhờ công người chú của là trùm xã hội đen. Cho nên chưa đầy 3 năm Gia Khanh cũng lập được cái bang xã hội đen nho , nhưng vị thế lại chút nào trong giới xã hội đen. Nghe qua cái biệt danh “ đại ca Huyết lãnh tử” cũng đủ biết Gia Khanh trong thế giới xã hội đen là thế nào, ra tay thôi, còn khi ra tay chỉ có duy nhất con đường “vĩnh viễn căm lặng”… Gia Khanh bước xuống xe, cởi chiếc áo khoát bên ngoài khoát lên vai để lộ 2 cơ bắp tay rắn chắc hơi sẫm nắng, khuôn mặt điển trai nét phờ bạc, nở nụ cười hờ hững, Khanh từng bước từng bước bước vỉa hè. Từ trong túi Gia Khanh móc ra chiếc chìa khóa ném về phía Minh Nhật đứng gần đó nghe điện thoại, quay đầu lại : - Đem xe về nhà! … … Bây giờ là giữa trưa cho nên con đường trở nên vắng vẻ, Gia Khanh mình bước dưới cái nắng gắt như thiêu đốt, nhưng chút cảm giác của cái nóng kiacũng có, đối với anhtất cả cảm giác mất từ lâu kể từ ngày Như Ngọc ra … Đôi mắt buồn bã nhìn lên, vươn tay bứt lấy chùm hoa bằng lăng tím đường, Gia Khanh chợt hồi tưởng lại những kí ức khi Như Ngọc còn sống cùng vui đùa hạnh phúc: - Cái gì cũng phải có cái giá thích đáng của nó! Như Ngọc, em yên tâm, để em chết oan khuất đâu! Phải, sở dĩ đứng ra làm nhân chứng cho ba tên lưu manh kia vô tội, là vì hiểu điều: nếu là đầy đủ nhân chứng vật chứng sao? Cùng lắm tòa án cũng chỉ tuyên bố mười mấy năm tù cho bọn chúng mà thôi! Đương nhiên cam tâm nhìn bọn chúng sau bao năm tù lại được thản nhiên bước ra ngoài đời!Hại chết mạng người mà chỉ đổi lại có mấy năm tù vẫn chưa phải là cái giá thích đáng cho bọn chúng! Cho nên, có tính toán khác, mặt khuyên nhủ gia đình của Như Ngọc rút đơn kiện, mặt khác ra làm nhân chứng, và cuối cùng là chính trả thù cho Như Ngọc! Hừ! Cách trả thù của đương nhiên phải là việc làm vi phạm pháp luật, nhưng đủ để bọn họ nhận lấy đúng cái giá phải nhận được!Hơn nữa, ở bên ngoài dễ hành động hơn có ai ngăn cản được “đại ca Huyết lãnh tử” ra tay! Nhành hoa bằng lăng trong tay Gia Khanh bỗng chốc bị y bóp lấy giập nát, đôi mắt thoáng nét đau thương cùng phẫn hận, chân chạm phải cục đá đường, trong lúc buồn bực mà tung cước đá vào viên đá như muốn trút nổi lòng. - Á! _ thanh xa lạ vang lên kéo lấy chú ý của Khanh. Gia Khanh tuy rằng biết là chuyện gì xảy ra, cũng có ý định đến xem, vội xoay bước chỗ khác, nhưng nghĩ nghĩ lại vẫn cảm thấy bản thân nên lại xem thử là chuyện gì! Bước hơn chục bước nhìn đằng trước vẫn thấy ai, cũng như cái gì ngoài con đường vắng hoe, cùng những tán cây xao động theo cơn gió, Khanh lấy làm khó hiểu. định cho rằng mình hoang tưởng mà quay bước trở về tiếng xa lại vọng đến: - Gây họa rồi muốn bỏ chạy! Gia khanh giật mình, nhíu đậm mày hơn quan sát phía trước, nhưng phía trước vẫn như cũ có ai!
Chap 14.1 : Người phụ nữ bí Đắn đo lúc rồi mới bước tiếp, đến vài cái ngõ quẹo mới thấy được 1 người, 1 người phụ nữ trạc tuổi 30 ngồi xoa xoa cái chân của mình,bên cạnh là cục đá . Gia Khanh lại gần ngồi xuống hỏi: - Dì có sao vậy? Người phụ nữ kia ngẩng đầu lên nhìn Gia Khanh đáp, 1 tay nắm lấy cả chồng sách bên cạnh đập vào đầu Gia Khanh cái bốp! Khiến Gia Khanh đau đớn mà khụy xuống vỉa hè, ôm lấy đầu: - Ngươi còn hỏi! phải tại ngươi đá cục đá này trúng tao tao làm sao phải ngồi ở đây ôm chân mà rên hả? - Hả? Sao lại đổ thừa cháu!_Gia Khanh vừa đau vừa ngạc nhiên hỏi, đôi mắt mở to ngơ ngác vô cùng ngâyngộ. Bốp!Lại cái đánh nữa. Lần này Gia Khanh chỉ ôm đầu, mà còn né xa ra vài trăm mét đề phòng, nếu lát nữa có người nhập viện! Người phụ nữ kia thấy vậy, mặt đanh lại đưa tay quắc quắc Gia Khanh lại gần. - Dì muốn gì?_ Gia Khanh cực kì đề phòng chậm chạm bước lại gần, mặc dù trong lòng muốn. - Bồi thường!_buông 2 từ cụt ngũn, người phụ nữ kia xòe tay ra chờ đợi. - Chỉ bị trúng cái thôi mà! Cùng lắm là bầm tím thôi, chứ đâu có thương tích hay chảy máu gì đến nỗi nguy hiểm đâu mà phải bồi thường?_đúng a! càng nghĩ càng hiểu, theo đúng lý viên đá chỉ bay theo đường thẳng thôi làm sao có thể vòng qua mấy ngõ đường gấp khúc để mà trúng được, cái này vô cùng có vấn đề!?! - Bầm tím cũng là bị thương chứ! Ít nhất cũng phải có dầu gió để thoa! nhiều đưa đây! Hơi bị cười khổ chút, nhưng nghĩ nghĩ lại lời của người này quả là phải có lý. Nếu người này là bị viên đá mà đá ban nãy đá trúng vào người sao? Ai biết được ngoài vết bầm tím này còn có thểcó vết thương nào khác hay di chứng nào đó tìm chưa lộ ra sao, đương nhiên cũng nên có chút trách nhiệm chứ? Nghĩ vậy Gia Khanh ngần ngại mà móc trong túi ra chai dầu hiệu cao cấp (“từ đâu có sẵn vậy ?” Tg, “nghề mà, lăn lộn giang hồ phải có đồ phòng thân khi bị người ta đánh chứ!” gk), sẵn tiện lấy ra mảnh giấy ghi lại địa chỉ đưa cho người phụ nữ. - Đây là địa chỉ của cháu, nếu sau khi về nhà mà chỗ bầm này có bị nặng lên hay biến chứng gì dì có thể theo địa chỉ này tìm cháu, lúc đó cháu lo cho dì, còn bây giờ cháu có việc phải trước! dứt lời, Gia Khanh vội co giò bỏ chạy như trốn tránh, vì sợ ở thêm bị thưởng thêm mấy cái đánh đầu! Nhưng mà,chưa kịp chạy bị phía sau kéo lại, hệt như con mèo bị chủ túm lấyGia Khanh tiu nghỉu xoay mặt lại, trưng ra bộ mặt tội nghiệp: - Còn gì nữa sao dì? - Ngươi…có muốn bói quẻ? - Hở.._ngơ ngác_ Bói làm gì? Cháu xưa nay tin vào bói toán! - Miễn phí lấy tiền! Ngươi bói thử quẻ nghe thử cũng được mà, đâu có ai bắt ngươi phải tin!_ người phụ nữ kia bắt đầu giọng xuống dụ dỗ, so với 1 phút trước là hoàn toàn khác hẳn. Miễn phí? Thử? Gia Khanh nhìn người phụ nữ trước mặt đánh giá lượt, chỉ 4 từ “khí chất thoát tục”, đặc biệt khi nhìn đến mái tóc kia,Gia Khanh vô cùng sửng sốt. Đó phải là mái tóc bình thường, mái tóc màu bạch kim lấp lánh, giống như những mái tóc bạc của người già, mái tóc bạch kim kia như tỏa sáng dưới ánh mặt trời, làm cho người khác nhìn vào phải chói lòa. Nếu nhớ lầm lúc nãy mái tóc đó vẫn còn là màu đen! Đôi mắt người này vừa sâu như vô đáy lại vừa ấm áp như xoa dịu nỗi đau của người khác, cái sắc nâu nét của người Việt chính thống càng làm tăng thêm nét thân thiện của người này, ánh nhìn nhàng tỏa ra thứ cảm giác mát mát làm Gia Khanh cảm thấy vô cùng thanh thản… Người phụ nữ kia cười , nét cười vô cùng thanh thoát cùng diễm lệ, rồi buông lời: - Có những chuyện có ra cũng thể nào hiểu được! Rút lá bài , những chuyện cậu muốn biết được giải bài! Gia Khanh cúi đầu nghẫm nghĩ câu đó, rồi vô thức đưa tay rút lấy lá bài trong sấp bài của người phụ nữ kia đưa…Nhận được lá bài, người phụ nữ gì mà úp lái bài xuống tiếp: - Rút thêm cây xăm ! - Rút xăm? - Đúng! Hơi khó hiểu gãi gãi đầu, Gia Khanh muốn hỏi vì sao giải lá bài kia mà lại kêu rút thêm xăm làm gì? Nhưng mà nghĩ lại có khi nào là người này vẫn chưa đủ dữ liệu để giải lá bài, cho nên rút thêm xăm cho đủ! Nhưng mà, nhìn mấy cây xăm Gia Khanh lạithấy kỳ lạ vô cùng, đây là lần đầu tiên nhìn thấy loại xăm này, cây xăm có màu đỏ thẳm dài khoảng 2-3 tấc, đó còn khắc hình rồng và phụng kết hợp chặt vào nhau cách tinh tế, còn có mấy nốt màu đen cùng những nốt to màu vàng nhạt xen lẫn vào nhau… chung càng nhìn Gia Khanh càng thấy có gì đó là lạ và có chút thu hút. - Đây là xăm gì vậy dì? - Muốn biết rút ! … … - Ngươi viết thêm chữ !_ cười tươi như hoa đưa mảnh giấy trắng tinh cùng cây viết bi ra trước mắt Khanh, mặc dù tay cầm cây xăm mà Khanh vừa rút. Gia Khanh nhìn người phụ nữ chăm chăm, đầu óc bắt đầu xuất suy nghĩ “người này cố tình chơi đây mà!” gì, phủi phủi cái mông đứng dậy, định bước : - Chàng trai! Quyết tâm của ngươi chỉ có bao nhiêu đó thôi sao? Gia Khanh khựng chân, quay đầu lại nhìn “câu kia là có ý tứ gì?” Khí toát ra từ người phụ nữ kia vừa rồi vô cùng bức người! Khiến bất giác run. - Dì biết chuyện gì của cháu sao? Người phụ nữ phẩy phẩy tờ giấy trắng, đôi mắt có chút chờ đợi, khuôn mặt kiên nghị khiến người khác tin tưởng cũng được, chỉ là lời hé môi cũng có. Hồi lâu, cảm thấy người trước mắt có ý định trả lời mình, nhưng lại giống như người kia , đúng là muốn bỏ lỡ mọi chuyện giữa chừng, nhất là những chuyện quan trọng! Nếu làm cũng nên làm hết việc cho dù đó chỉ là việc dư thừa. Gia Khanh nhận lấy giấy bút, đặt bút xuống viết, nhưng cứ vừa chạm mũi viết vào giấy lại biết phải viết gì nữa kết cục lại nâng viết lên. Cứ như thế lập lại mấy lần, tờ giấy trắng vẫn như lúc đầu màu trắng tuyết! - nhất thiết là phải viết chữ, bất cứ cái gì ngươi thích cũng có thể ghi hoặc vẽ ra! Tiếp nhận lời của người phụ nữ kia, Gia Khanh cuối cùng cũng hạ được bút xuống, gạch gạch ra mấy đường nét, cuối cùng nâng bút, nhìn vào tác phẩm của mình chỉ thấy đống hỗn lộn đường nét chữ ra chữ hình ra hình. Sau đó, đẩy về phía người phụ nữ, gương mắt chờ: - ngờ cậu cũng biết viết chữ cổ!_ người phụ nữ thản nhiên buông lời - Chữ cỗ?_ Gia Khanh ngạc nhiên hỏi lại. - Là loại chữ cổ của mấy trăm năm trước, phải ai cũng biết, mà người biết thân phận tầm thường!_ người phụ nữ từ từ giải thích,rồi đưa thêm hai mảnh tráp cho Gia Khanh, ý bảo “xin quẻ ” Gia Khanh lần này gì, cũng như phản ứng gì mà lẳng lặng nhận lấy rồi tung quẻ, vì có lẽ quen với cái cách “ngươi cứ làm rồi ta giải thích sau ” của người kia! Tiếng lốp cốp rơi mặt đất, bỗng nhiên có cánh hoa bằng lăng theo cơn gió bay đến, đáp vào chính giữa hai quẻ tráp xấp 1 ngửa kia! cảm giác dâng lên trong lòng Gia Khanh vừa lạnh lại vừa có chút ấm áp, vừa xa lạ lại vừa quen quen, bất giác đưa tay sờ lấy cánh hoa ấy: - Cái gì cũng làm rồi! Dì có thể bắt đầu giải quẻ được chưa? Người kia vội đáp chỉ hơi ngiêng nghiêng đầu nhìn Gia Khanh, đôi mắt đẹp nhíu lại sâu, đôi môi kia khẽ nhếch nhếch tạo cho người khác cảm giác bất an…