Oan gia! Mình ta xuyên không đủ rồi, sao ngươi cũng bon chen nữa hả? - Bạch Yến (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 5 TÌM NGƯỜI CỨU MẠNG



      - có, ở đây cũng , , …haiz từ nãy đến giờ kiếm mười mấy phòng mà vẫn chưa thấy, có phải vô nhầm chỗ ?

      lúc ngao ngán chợt thấy phía đối diện bên kia có phòng còn sáng, Bích Ngọc nghĩ nhiều liền lập tức đến đó. Khi nàng tới gần cửa nghe thấy thanh bên trong phòng vang vọng ra, giọng nam giọng nữ đều có đủ. Nàng vội mở chỉ đứng bên ngoài cửa học hỏi mấy bộ phim võ trang, khoét cái lỗ đủ để đặt con mắt vào quan sát, mà mấy bộ phim đúng là gạt người, toàn bộ cửa đều được dán bằng giấy thấm rất dễ khoét lỗ!

      Nhìn vào bên trong,nàng nhìn thấy có 3 nữ nhân nũng nịu bên nam nhân trông tướng mạo cũng đường hoàng đẹp trai, tỏa ra khí chất đế vương, hình như có chút giống giống ai đó! Đúng rồi, là tên tân lang chết tiệt đó!

      “Vậy chắc là hoàng thượng sai! ra hoàng thượng còn trẻ như vậy, vậy mà cứ tưởng là lão già cầm gậy bằng 3 chân chứ!( ai đó hắt xì ngớt)_ Bích Ngọc ngừng lẩm bẩm

      - ra ngươi ở đây?_ 2 nương lúc nãy tìm tới nơi

      Bích Ngọc xoay lại nhìn 2 người đó, tuy có hơi bực vì bị bắt quá sớm, nhưng mà cũng tốt bọn họ tới rất đúng lúc nàng cần:

      - Các người làm như vậy là sao? Ta dù gì cũng là vương phi sao có thể đối xử với ta như vậy?_ nàng hét lên đủ để ai đó trong phòng nghe thấy.

      Hai nương kia bị nàng hét hiểu mô tê gì, trơ mắt ra nhìn nàng.

      - Lệnh của vương gia chúng ta chỉ biết làm theo!

      - THỂ NÀO!

      Nghe thấy có tiếng mở cửa Bích Ngọc lập tức bỏ chạy lại phía đó, cố gắng nặng ra vài giọt nước mắt, quên bồi thêm:

      - Cứu mạng a! Giết người, giết người!

      Nàng chạy đến bên vị nam tử vừa bước ra, liền núp sau lưng 2 tay nắm chặt cánh tay áo y nước mắt đầm đìa bộ dáng thập phần sợ hãi

      - Làm ơn, làm ơn cứu mạng!_ nàng với y

      - Bình tĩnh, bình tĩnh!_ người kia tuy hiểu chuyện gì nhưng cũng đưa tay vỗ về trấn an nàng.

      - Ta sợ! Rất sợ! Hic hic!_ Bích Ngọc được nước càng thêm khóc ròng

      Nàng vẫn cứ như vậy bấu víu , còn đem nước mắt nước mũi chảy ròng ròng kia mà tri trét hết lên áo y, cái này gọi là “giận cá ném thớt” ai biểu và tên vương gia gì đó là em làm chi!

      - Đừng sợ, có ta ở đây ai dám đụng tới nàng, yên tâm !

      mặt y tiếp tục an ủi nàng, mặt khác dùng hết sức kéo tay áo mình ra khỏi tay nàng. phải y ngại ngùng gì mà là nếu cứ như vậy thế nào bộ áo mới toanh giá ngàn lượng của bị nàng phá cho tiêu tan, đến lúc đó e là người khóc phải là nàng nữa mà !!!( tiếc tiền hả hoàng đế ca ca? có ai làm hoàng đế mà keo kiệt như huynh ?)

      2 người nô tỳ kia sau khi bị màn khóc lóc của nàng làm cho bất ngờ liền tỉnh mộng quỳ xuống hành lễ:

      - Hoàng thượng vạn tuế!

      - Đứng dậy hết !_ y quay mặt lại lạnh lùng phất tay áo

      - Người là hoàng thượng? _ nàng ngẩng mặt ngước đôi mắt to long lanh lúc này đong đầy nước mắt, giọng mang theo vài phần sợ hãi cùng ngạc nhiên.

      - Đúng vậy!_ y quay lại nhìn Bích Ngọc, hiểu vì sao khi nhìn vào đôi mắt e lệ kia lại khiến có chút động tâm

      - Nếu vậy… người có thể …có thể cứu ta được ? Bọn họ …bọn họ

      Nàng ấp úng , đôi mắt hơi hơi cuối xuống, làn tóc mai nhàng che khuất nữa khuôn mặt làm khuôn mặt thanh tú của nàng càng thêm quyến rũ. Tuy nhiên, ai biết phía sau làn tóc mai kia là đôi mắt lóe lên tia gian tà.

      - thế nào? Có ta ở đây ai dám đụng tới nàng? Hai người các ngươi rốt cuộc là có chuyện gì?_ y đoạn đánh mắt qua 2 nhân ảnh run rẩy quỳ, tia hàn khí toát ra khiến người đứng bên cạnh cũng vì thế mà lạnh cả sống lưng

      “Đế vương đúng là bậc đế vương! Khí thế vô cùng bức người, nàng dù là người đại mà vẫn thấy lạnh người”_ Bích Ngọc khỏi tán thưởng

      - Khải bẩm hoàng thượng! Chuyện này…chuyện này ra… ra…

      Hai người kia sợ hãi quỳ nền đất lạnh lắp bắp nên lời, bọn họ biết có nên ra hay ? Nếu sống nổi với vương gia, còn nếu dám lừa gạt hoàng thượng là tội khi quân! Dù là tội ganh nào bọn họ cũng gánh nổi.

      - ra cũng chẳng có gì hết!_ thanh lạnh lẽo vang lên

      Bích Ngọc ngước mặt lên nhìn về phía vừa phát ra tiếng , hai đồng tử từ từ co lại nhìn chầm chầm vào người này, cảm thấy y rất quen mặt nhưng vẫn là biết là gặp ở đâu đó!

      Thấy Bích Ngọc nhìn mình chăm chăm nhưng y cũng có biểu gì, chỉ hừ lạnh cái rồi đánh mắt qua vị hoàng đế đứng gần nàng.

      “Đáng ghét! Dám khinh thường ta!”

      - Hoàng huynh! Đây là chuyện gia đình của đệ, huynh tốt hơn hết đừng nhúng tay vào!

      “Hả?” Nghe thấy lời này nàng muốn đập đầu vô gối chết cho xong! chính là cái tên phu quân đáng chết ấy của nàng, vậy mà nàng nhận ra, vậy còn khen đẹp trai nữa chứ!?!

      - Nếu chỉ đơn thuần là nhặt của hai phu thê huynh nhúng tay vào, nhưng là, chuyện bây giờ còn là chuyện nữa, mà liên quan đến mạng người. Người làm hoàng đế như huynh đây thể đứng nhìn mà gì!

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 6 VỊ HOÀNG ĐẾ TỘI NGHIỆP


      “Có phải hay hôm nay là ngày tận cùng xui xẻo của ? Mới sáng sớm vừa bước ra khỏi Minh cung các dự dám cưới của tên hoàng đệ này, bị vấp cục đá té, may mắn bị ngã nhưng ngược lại bộ hoàng phục vừa mới may chuẩn bị mặc dự dám cưới bị rách toẹt lỗ to tướng vá nổi làm mất toi cả 2000 lượng vô lý. Kế đó, khi vừa bước vào phủ chưa kịp lời chúc mừng với hoàng đệ của mình lại bị vấp y phục , đem hết toàn bộ quà cưới mà tối qua cất công chuẩn bị hất thẳng xuống đất…chẹp chẹp…tiền của lại lần nữa cánh mà bay. Chưa hết, khi làm người chủ hôn lúc nhận trà hỷ của dâu , còn chưa kịp uống lại bị cái tên hoàng đệ chết tiệt này liếc cái, làm hoảng mà sặc cả ly nước trà nóng, khiến cái lưỡi của phen bị luộc chín! Vậy còn chưa đủ thảm, vừa mới bước vào phòng định nghỉ ngơi chút bị hai ma nữ bám theo nhõng nhẽo. nghĩ cách tống hai người đó bị vị tam vương phi thê tử của hoàng đệ quấy rối, còn đem hết chất dơ bôi lên đồ của y khiến bộ đồ này còn cách nào cứu vãn, còn bây giờ chắc khỏi vướng vô cái vụ vợ chồng son giận nhau đem ra làm tia bắn chết cũng què thôi!Đúng là chuyện tốt chưa đến mà tai vạ liền ùn ùn kéo nhau đến thăm hỏi mà!”_vị hoàng đế trẻ khỏi oan than cho số phận

      - Liên quan mạng người? Hoàng huynh người cho ! Mạng người ở chỗ nào?_ Thiên Hàn tăng thêm phần sát khí lấn áp vị hoàng huynh trước mặt

      Vị hoàng đế bị hoàng đệ mình bắn sát khí liền có chút chột dạ:

      - Đệ đệ, ta nghĩ xen vào chuyện đệ nhưng đệ nên biết cân nhắc thiệt hơn trước khi làm việc gì đó! Đừng để tình cảm riêng tư chi phối bản thân mình!

      - Đệ xưa nay luôn làm việc cân nhắc! cần hoàng huynh bận tâm! Hân nhi, Uyển nhi đưa vương phi về phòng!_ y ra lệnh cho 2 nha hoàng quỳ dưới đất, mắt khỏi rời khỏi nhân ảnh hoàng huynh

      - Á! Buông ra! Đừng đụng đến ta!_ nàng hết sức vùng vậy khỏi cái bắt của hai ả kia, tay cố gắng níu lấy vị hoàng đế kế bên, nàng nghĩ có cớ này xảy ra, xem ra nàng tìm nhầm người giúp đỡ rồi! Hic hic!

      - Nhã Như Ngọc ngươi thân là vương phi mà ngay cả sĩ diện cũng có nữa sao? Dám trong đêm đông phòng bò ra đây câu dẫn nam nhân! Người xem ta là cái gì? Tam vương gia là đồ bỏ sao?

      Bị Thiên Hàn quát,Bích Ngọc thất kinh mà ngẩng người quên cả vùng vẫy, do đó, tiện tay giúp cho 2 ả nha hoàn dễ dàng lôi .Vị hoàng đế thấy vậy lo lắng liền lên tiếng can ngăn:

      - Hoàng đệ

      - Hoàng huynh! Đây là vương phủ của đệ, kia dù gì cũng là thê tử của đệ là đệ muội (em dâu) của huynh, huynh tốt nhất nên ràng chuyện này!_ Thiên Hàn lập tức ngắt ngang Thiết Hải

      - Hoàng đệ! Đệ gì vậy, huynh đây làm gì có ý gì với vương phi của đệ!

      - Vậy sao? _ Thiên Hàn cười nhạt, những biểu vừa rồi của 2 người đó đều thấy ràng, chỉ là muốn xem đến tột cùng nữ hân kia có bao nhiêu trò gì muốn bày ra nên mới im lặng xem xem đến tận bây giờ

      Biết thể gì được, vị hoàng đế đành xuống nước:

      - Hoàng đệ! Dù thế nào nữa, ta cũng phải nhắc cho đệ nhớ Như Ngọc kia chính là ái nữ của thừa tướng đương triều, kẻ nắm giữ quyền cao chức trọng. Tuy rằng ta đối với ái nữ của mình chẳng xem ra gì, nhưng tuyệt đối đứng nhìn người khác bôi nọ danh dự . Còn có phụ hoàng, trước lúc lâm chung đối với Như Ngọc nàng tatốt đến thế nào! Nếu nàng ta xảy ra chuyện gì trong phủ của đệ ta tin chắc rằng sau này đệ xuống hoàng tuyền yên thân với phụ hoàng đâu! Còn nữa nàng ta dù gì cũng là vương phi danh chánh ngôn thuận của đệ, đệ nên đem nàng ta ra hành hạ kiểu đó được, nếu đệ căm hận nàng hơn hết là lạnh nhạt thay hành hạ!

      xong,Thiết Hải bước vào phòng đóng cửa lại, bỏ mình Thiên Hàn đứng đó dần chìm vào trong suy tư của bản thân y.





      Bích Ngọc bị hai nha hoàn kia lôi về phòng, tay của bọn họ cứ như sắt thép, ghì chặt hai cánh tay của nàng, khiến nàng đau đớn mặc cho giãy dụa cũng được gì, nên chỉ đành ngậm ngùi ngoan ngoãn cho bọn họ lôi .

      - Ngươi suy nghĩ gì vậy?_ nương mặc hồng y hỏi nàng

      - Hở?_ bọn họ là quan tâm nàng sao? Trời sập rồi!

      - Tốt hơn hết ngươi nên suy tính lát nữa làm sao để mà năn nỉ vương gia tha cho ngươi đường sống !_ nữ nhân kia thấy nàng im lặng liền bồi thêm

      - Bảo ta van xin ! có khả năng!

      - Gì? Ngươi! Chẳng lẽ ngươi chán sống rồi!

      Hia nha hoàn kia nghe nàng vậy ngạc nhiên hết sức, cùng quay đầu nhìn nàng cho .

      - Hừ! Đối với ta chả là cái gì hết!

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 7: NHÃ NHƯ NGỌC



      Vừa bước đến cửa phòng,Bích Ngọc bị 2 ả kia mở cửa ném thẳng vào phòng chút thương tiếc. Rồi sau đó khóa cửa bỏ , để lại mình nàng nằm dài nền nhà ai oán cho cái thân của tội nghiệp. Nàng lồm cồm bò dậy lê cái thân tàn lên chiếc giường nằm xuống, tay phải đặt ở trán, hai mắt nhắm nghiền hết sức vận đông bộ não xem lát nữa nên đối phó với tên khốn kiếp ấy ra sao!

      Bốp! Cánh của phòng bị lức đá mạnh đá cái, làm cho cánh cửa thiếu điều muốn rớt xuống! Bích Ngọc giật mình ngồi bật dậy, nhìn ra cửa chỉ thấy nhân ảnh, à khối băng mới đúng khối băng màu đỏ thẫm toát ra sát khí từ từ lại gần nàng, khiến nàng sợ hãi, cả người đông cứng tới mức còn động đậy được nữa. “Mất mặt, mất mặt quá !”

      - Ngươi! Tiện nhân đừng tưởng có hoàng thượng chống lưng ta dám làm gì ngươi!_ lạnh lùng quẳng từng từ vào mặt nàng

      - Ngươi mở miệng là bảo “tiện nhân này, tiện nhân nọ” vậy rốt cuộc ta làm ra cái dạng gì có lỗi với ngươi, làm ô nhục đến thanh danh vương phi này mà ngươi mắng nhiếc ta nặng lời như vậy hả?_ nàng chấp vấn mặc dù trong lòng sợ hãi thôi

      - Ngươi! _ y chỉ vào mặt nàng nữa ngày sau cũng thêm được lời nào

      - Sao hả? ! Câm rồi sao?

      - Tiện nhân!

      - Ngươi!

      Chát! Kèm theo lời cái tát vô cùng nhanh, đạo lực của cái tác này cũng vô cùng mạnh, 5 ngón tay hằn cả lên khuôn mặt tuấn dật kia, cơ hồ từ khóe môi y xuất mấy giọt máu đỏ. Nhìn thấy, Bích Ngọc lập tức bừng tỉnh, phát mình quá tức giận mà quá xa! Nàng cười trừ từng bước từng bước lùi về sau cùng của chiếc giường

      - Tiện nhân!

      Thiên Hàn giơ tay hướng tới cổ Bích Ngọc nắm lấy xiết chặt, toàn thân toát ra mùi sát khí nồng nặc, đôi mắt kia giờ đây chỉ toàn là lửa hận tựa hồ muốn thiêu chết nàng.“ Lãnh Thiên Hàn từ xưa tới nay, chỉ có đánh người khác, làm gì có chuyện người khác đánh , nhưng hôm nay lại bị người ta tát cái cực mạnh, mà còn là nữ nhân kẻ mà vô cùng căm thù nhất đánh nữa chứ! Thử hỏi làm sao bốc hỏa, nếu hôm nay thể giết được ả thể nào nguôi giận được!”

      Bích Ngọc càng vùng vẫy Thiên Hàn càng siết chặt lực ở bàn tay hơn, khiến nàng càng lúc càng khó thở, theo bản năng hai tay nàng ngừng cào vào cánh tay y, hy vọng có thể tự cứu lấy bản thân. Nhưng y lúc này cứ như tên ác ma biết đến cảm giác đau đớn, mặc cho cánh tay bị nàng cào đến máu chảy thành dòng vẫn ngừng gia tăng lực, đôi mắt đỏ rực lên như máu nhìn nữ nhân trước mặt.

      biết bọn họ cứ như vậy giằng co bao lâu, nàng chỉ biết rằng cơ thể mình từ từ trở nên lạnh , tâm trí cũng từ từ mà mất tri giác, cuối cùng nàng chỉ thấy bản thân giống như công lông vũ nhàng bay lên trung, mọi thứ xung quanh chỉ có màu đen ưu tối, nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi!

      “Chẳng lẽ mình chết!”

      “Gì chứ! Lão thiên gia, ông , đây là cái tình gì thể hả? Chết chập hai hả?”_ nàng gào lên trong cái gian đen như mực

      “Tui mới từ cái chết hồi sinh chưa được 3 canh giờ vậy mà nhanh chóng đem tui quăng về cái xó địa ngục rùi đó hả? Ông làm việc tất trách vừa thôi chứ! Nếu sớm biết nhập xác mà chỉ được sống thêm được 3 canh giờ, còn bị người ta hành hạ thê thảm như vậy. Chi bằng lúc đầu tui thẳng cẳng bay vào vô phủ trình diện cho rồi!”_ nàng vừa trách vừa thương cảm cho cái số mạc vận của mình, cũng quên tiếc nối “biết vậy hồi nãy trước lúc chết mình cào nát mặt cái tên vương gia khốn kiếp kia có phải hơn ?” (trời ơi ác quá!)

      trong lúc tức tối, Bích Ngọc liếc mắt nhìn tứ phía chợt thấy phía bên kia có cái gì đó lấp lánh, chỉ vậy nàng còn cảm thấy hình như có lực hút rất lớn kéo mình về phía đó! Càng tiến lại gần nàng càng nhìn thấy mọi thứ hơn, bên trong chỗ ánh sáng đó là có nhân ảnh ngồi ghế, hình như là nữ nhân rất xinh đẹp.

      RẦM!

      - Á!_ Bích Ngọc thét lên tiếng sau cái hất nguyên nhân từ phía sau_Gì chứ! Làm ma rồi mà cũng bị té được nữa sao? Đau chết được mà!_ Bích Ngọc tay xoa xoa mông tay chống lên cái bàn tựa người đứng dậy.

      - Hi hi_một tiếng cười hồn nhiên vang lên thu hút Bích Ngọc

      “Grừ! Tên khốn kiếp nào dám cười ta, có tin ta vặn họng mi!” Bích Ngọc trong lòng vừa mắng chửi vừa quay lại nơi phát ra tiếng cười …đôi đồng tử của nàng liền phóng to đến hết cở, cái miệng tự giác há to ra nhìn chầm chầm vào nương trước mặt: khuôn mặt nhắn thanh tú, cái mũi xinh xắn cùng với đôi lông mi cong vút kia khỏi khiến người ta ngơ ngẩng mà ngắm nhìn, nàng ai khác chính là Nhã Như Ngọc chủ nhân của thể xác mà Bích Ngọc nàng đam xài tạm

      - Bích Ngọc nương!_ thanh nhàng vang lên

      - Ách! Có chuyện gì?_ hỏi xong nàng liền lập tức mắng chửi bản thân mình trăm ngàn lần ngu dốt “Còn chuyện gì nữa? Tất nhiên là đến gặp ngươi đòi thân xác rồi!”

      - Ủy khuất cho nương rồi!_ nương đó vừa vừa cúi đầu hối lỗi

      - “Uỷ khuất”? _ Bích Ngọc khó hiểu nhìn lại người nữ nhi phía trước mặt

      - Bắt ngươi phải thay ta chịu đựng hành hạ! là ủy khuất cho nương, xin lỗi!_ Như Ngọc càng càng cúi thấp mặt xuống hơn

      - Nếu biết vậy sao mau về mà nhận lại xác xài , đưa cho ta làm cái gì?_ Bích Ngọc cảm thấy cỗ tức giận dâng trào lên, nhắc thôi nhắc đến liền muốn đem cái gì đó đập phá cho hả dạ mà!

      - thể được! Như Ngọc dương số tận thể về lại đó! Mà cho dù có thể về Như Ngọc cũng muốn về!

      “ Gì? Gì? Nàng nghe lầm chăng? Bản thân nàng ta tự gây nghiệt mà chịu đứng ra chịu, mà bắt nàng nhét vô đó chịu thay! Đạo lý gì đây?”

      - Ngươi muốn ở đó, bắt ta tới đó thay ngươi gánh nợ, còn ngươi tiêu dao chơi chốn tiên bồng hả?_ nàng gắt gao trừng mắt đem cái chân đạp lên ghế hai tay chống nạnh

      - phải vậy… nương đừng hiểu lầm ý ta..ý ta là…_Như Ngọc thấy biểu của nàng liền kinh hoảng lên, ngay cả câu cũng sao trọn vẹn được

      - Là thế nào? !

      - Ta … ra ta chỉ muốn giúp ngươi tìm được hạnh phúc! _ Như Ngọc ngước mắt lên nhìn ta cười cái

      - Là sao? hơn !

      Như Ngọc đáp chỉ khẽ lắc đầu:

      - Thiên cơ bất khả lộ!

      - Làm ma rồi mà cũng còn sợ chết nữa sao?

      - Rồi từ từ nương biết mà! Nhiệm vụ hôm nay của ta là đến đây cho nương nghe tất cả những gì thuộc về nơi nương ở, để tiện việc cho nương sau này mà xoay sở tình!_ Như Ngọc vừa vừa mang theo nụ cười dịu dàng

      - Tốt quá ha! Đem ta tới đây chịu tội đúng hơn! Chứ hạnh phúc nỗi gì?_ miệng vậy chứ nỗi tức giận sớm bị nụ cười thanh toát kia của Như Ngọc tha từ đời kiếp xác nào rồi!

      - Vạn khởi đầu nang mà! Trước tiên nương muốn biết cái gì?_ Như Ngọc nháy mắt với Bích Ngọc cái

      - Vì sao chết?_ nàng khách khí hỏi thẳng vấn đề.

      Khuôn mặt của Như Ngọc từ vui vẻ trở nên trầm luân, đôi mắt sáng kia bỗng ngập chìm trong lệ

      - Ta …tự tử!

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 8 QUÁ KHỨ, 7 NĂM TRƯỚC



      Mặc dù hơi bất ngờ, nhưng theo những gì Bích Ngọc nghe được trước đó mà suy luận, có lẽ người nữ nhi trước mặt nàng tự tử là do chấp nhận nổi cuộc sống đầy khổ cực trước đây, lại thêm được nam chính thương sợ rằng sau này chỉ có nhiều đau khổ cho nên chọn cách tự tử cho dứt hết nợ trần ai…

      - Vì sao? Chẳng lẽ là vì cái tên vương gia kia ép chết ngươi? Hay là vì ngươi , muốn lấy nên mới tự tử phản đối! Hay ngươi chán nản cuộc sống đầy đau khổ trước đây và cả sau này?

      - phải! Tất cả đều phải!_ Như Ngọc rưng rưng hàng lệ lắc đầu, bộ dáng vô cùng đáng thương khiến Bích Ngọc cũng thấy thương thay, trái tim bất giác cũng có chút đau nhói.

      - Vậy có thể cho ta biết được đầu đuôi tình?

      Bích Ngọc vỗ vai an ủi Như Ngọc, nhưng mà nàng ta những bớt mà càng thêm nước mắt dâng trào ra lăn dài gò má:

      - Ngôi vị vương phi đó là của ta, Hàn ca ca là của ta, nương tên Thanh nhi đó là

      kẻ thứ 3 cướp hạnh phúc của ta!_ Như Ngọc trong tiếng nấc

      - Gì?

      “Sao kì vậy? Tên vương gia đó bảo Như Ngọc nàng là kẻ thứ 3, còn Như Ngọc nàng lại bảo cái Thanh nhi kia là kẻ thứ 3, vậy rốt cuộc nên tin ai đây?”_ Bích Ngọc nghi hoặc nhíu mày, cảm thấy tình càng lúc càng rắc rối giống như lời đồn đại.

      - 10 năm trước, lúc ấy ta chỉ mới là tiểu nương ở làng Hà Nhị bé,chưa phải là thiên kim tể tướng. Năm ấy, có lần cùng mẫu thân hái thuốc phát vị vị thiếu niên chừng 12-13 tuổi bị thương nằm ở bìa rừng, khi ấy ta và mẫu thân đem y về cứu chữa, thời gian cứ như thế trôi qua năm, ta và vị thiếu niên ấy sống bên nhau cùng những kí ức vô cùng đẹp đẽ, hệt như đôi thanh mai trúc mã. Đến ngày nọ nơi triều đình có đoàn ngựa đến rước huynh ấy rời , trước lúc rời , huynh ấy nắm chặt lấy đôi bàn tay tamà rằng “Ngọc nhi hãy chờ Hàn ca, 5 năm nữa huynh về đón muội, lúc ấy muội trở thành thê tử của huynh, cùng huynh sống hạnh phúc đến răng long đầu bạc” y còn tận tay trao cho Như Ngọc sợi dây chuyền này làm tín vật._ như hiểu được những gì Bích Ngọc thắc mắc, Như Ngọc vừa giải thích thêm, đôi tay mân mê sợi dây chuyền cổ.

      Bích Ngọc nhìn thấy sợi dây chuyền nhận ra ngay, cái đó chính là sợi dây chuyền đeo cái thể xác kia.

      - Rồi sau đó y có quay lại ?_ Bích Ngọc có chút tò mò hỏi thêm.

      - Chưa từng quay lại lần!

      - HẢ! CÁI GÌ?

      Bích Ngọc nghe nghe Như Ngọc cảm thấy tức giận thay “đúng là nam nhân vong tình bội nghĩa mà, chắc chắn có mới nới cũ rồi!”. Nàng nghĩ cái tên nhìn đẹp trai như vậy mà lại là loại người bạc nghĩa, đúng là đời này nên nhìn người qua cái vẻ bề ngoài, những tưởng vì người mà căm thù nàng nàng còn xem trọng chút đỉnh. Bây giờ nghe thực hư, chút nể cũng còn!

      - Như Ngọc chờ y 4 năm liền đều thấy, 4 năm sau đó phụ thân ta tức thừa tướng đương triều tìm đến đó rước Như Ngọc hồi phủ. Nhưng mà từ đó đến nay y chưa từng lần trở lại đó đón ta. Mãi đến mùa xuân năm ngoái trong lần thưởng hoa mai, ta vô tình gặp lại huynh ấy mới nhận ra được y, nhưng mà y còn nhận ra tanữa! Sau đó ta có tìm hiểu mới biết được huynh ấy có ý trung nhân, người đó chính là Thanh nhi nương. Lúc ấy ta rất đau khổ, suốt tháng trời rời khỏi tướng phủ nữa bước. Là thái tổ hoàng, vì tình cờ hôm ở vườn mai nhìn thấy biểu lạ của ta khi nhìn y mà sinh nghi, cho người điều tra mới biết thực hư chuyện này. Do đó vì ta đòi công đạo, ban đạo thánh chỉ hôn phối cho ta và y nên lương duyên. Nhưng ngờ Hàn ca ca vì quá người nữ nhân đó mà bất chấp tội khi quân, nhất quyết phản đối hôn khiến cho Thái tổ hoàng đế tức giận mà lâm trọng bệnh quy tiên. Y vì muốn an ủi vong linh của phụ hoàng nên đành chấp nhận thú ta làm vương phi. Nhưng ngờ trước ngày hôn lễ Thanh nhi nương kia vì chấp nhận nổi đó mà tự sát, y liền đem mọi tội lỗi đổ hết lên đầu của ta, thường xuyên đe dọa ta phải tự từ hôn. Ta lúc đó mới biết được ra trong lòng y đến cuối cùng ta ở vị trí nào,ta lúc đó rất đau, tưởng chừng trái tim ta cũng từ đó mà chết rồi, nhưng trong sâu thẳm đâu đó trong tim ta vẫn còn Hàn ca ca năm ấy, cho dù huynh ấy thay lòng còn ta nữa. Ta biết, ta còn gì nữa, còn cơ hội nữa, nhưng ta vẫn mong được lần y thực lời hứa của 7 năm trước, có thể cho ta danh phận thê tử chân chính. Chỉ cần được như vậy dù bắt ta sau này có phải chịu bao nhiêu đau khổ nữa ta cũng cam lòng, cho dù đó chỉ là danh phận hữu danh vô thực! Ta cứ nghĩ mình cứng rắn chịu đựng được hết mọi đau khổ mà y đem lại, cam chịu mà trở thành vương phi hữu danh vô thực dù y sau này có lạnh nhạt tệ bạc đối đãi ta thế nào. Nhưng… đến cuối cùng ta vẫn chấp nhận nổi, muốn hình ảnh Hàn ca ca tốt đẹp mà ta kính ngưỡng 7 năm qua bị y của bây giờ chà đạp làm cho bôi xóa hết, cho nên trước ngày hôn lễ ta chuẩn bị sẵn độc dược cho mình, chỉ cần bái đường xong có thể danh chính ngôn thuận mang danh là thê tử của y, chỉ cần có thể cùng y bái đường, chỉ cần 1 lần cảm nhận được cái gì gọi hạnh phúc của tân nương ngày hôn lễ, cho dù chỉ trong giây ngắn ngủi nữa, cũng đủ cho ta an lòng mà ra !!!

      Bích Ngọc nghe xong toàn bộ việc, biết từ lúc nào nước mắt trào ra khỏi mi, nàng từng nghe rất nhiều về câu “viễn cổ cuồng tình…” nhưng hôm nay, lần đầu tiên nàng thực nhìn thấy cái gì gọi là đến chết vẫn còn . Vì kẻ vong tình phụ bạc mà chấp nhận đánh đổi sinh mệnh có đáng ?

      - nương có hạnh phúc ?_ Bích Ngọc lấy tay quẹt những giọt nước mắt gắng gượng hỏi.

      - Hạnh phúc! Tâm nguyện cuối cùng mà ta muốn đạt được chính là làm thê tử của y được hoàn thành, cho nên còn gì phải vướng bận hay hối tiếc !_ Như Ngọc cười trong đau đớn của con tim mình, nụ cười chua chát và thê lương nhất mà Bích Ngọc từng thấy.

      - Vậy còn phụ mậu nương, quan tâm họ, nghĩ họ vì cái chết của nương mà đau khổ sao?

      - Phụ mẫu của tôi còn đời này nữa!_ từng giọt từng giọt nước mắt thi nhau rớt xuống.

      - gì vậy? Thừa tướng đại nhân, phụ thân nương vẫn còn sống kia mà!

      - Người ấy phải phụ thân ta! Phụ thân ta chết từ khi ta còn trong bụng mẫu thân, người tại chỉ là kẻ máu lạnh tình thâm phụ tử, y chỉ xem ta là món hàng vụ lợi, y chưa từng lần đối xử với ta như người con…

      Bích Ngọc bất giác cảm thấy người nữ nhi trước mặt vô cùng đáng thương, đôi tay nàng vô thức đưa về phía Như Ngọc ôm nàng ấy vào lòng vỗ về an ui. Đời người có được bao lâu đâu chứ? Thử hỏi có được bao nhiêu người có được cái gọi là “hạnh phúc”





      Bích Ngọc chập chờn, cảm thấy có cỗ lực rất lớn nàng lôi , còn có những tiếng ồn àobên tai khiến nàng phải thức giấc. Đập vào mắt nàng đầu tiên chính là hai ả nha hoàncủa đêm qua chầm chầm nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống:

      - Nhìn cái gì? Muốn ăn thịt ta sao? Có giỏi lại đây đem ta mà làm thịt !_ nàng liền bậc dậy hung hăng , nhưng mà vừa khẽ lại cảm thấy đau đớn truyền từ nơi cổ, sực nhớ lại chuyện đêm qua, trong lòng khỏi nổi lên cơn tức giận.

      - cần lo, lát nữa bọn ta bôi thuốc cho ngươi trị vết bầm!_ Uyển nhi

      - Xì? Tốt như vậy sao?_ Bích Ngọc biễu môi

      - Lát nữa ngươi phải gặp hoàng thái hậu vấn án, bọn ta đến đây giúp ngươi chỉnh chu y phục và dạy ngươi số quy điều!_ Hân nhi cười cười , chút tức giận trước thái độ kia của Bích Ngọc.

      Xì! Cứ tưởng tốt lắm! ra là đến đây đe dọa nàng trước! Ta sợ bọn ngươi sao? Chờ để xem lát nữa ta chỉnh các ngươi ra sao?

      - cần! Ta tự biết thay đồ, tự biết chuyện mà với thái hậu cần tới mấy cái ả nha hoàn như các ngươi đây dạy bảo! Cút hết ra ngoài !_ Nàng thẳng tay đuổi bọn họ.

      Hân nhi đột ngột thay đổi biểu của cơ mặt sang nghiêm nghị :.

      - được! Lệnh vương gia, phải đem ngươi tắm rửa thay xiêm y!

      - Đó là lệnh của vương gia các ngươi với các ngươi, đâu có liên quan gì ta! Thôi tránh ra , để ta ngủ tiếp!_ nàng lập tức nằm xuống kéo chăn đắp

      - được ngủ! Mau theo bọn ta chuẩn bị!_ Hân nhi thúc dục nàng

      - Cho dù có chuẩn bị cũng phải lát nữa, bây giờ hãy còn sớm cần gì phải dậy chứ?_ Ngọc quay sang mắt hí mắt mở , trong lòng sớm thăng hoa từ đời nào.

      Đúng vậy, bây giờ chỉ mới 4giờ sáng, đâu mà sớm như vậy chứ trừ phi là ăn trộm! Huống hồ chi đêm qua nàng bị bọn họ hành ít nhất cũng là tới 1giờ sáng, vậy mà mới 4giờ đến lôi nàng dậy, phải là muốn đem nàng giết chết dần mòn sao? Có đánh chết nàng cũng !

      Bích Ngọc hay tay giữ chặt chăn cuộn tròn lại như con nhộng mà ngủ tiếp.

      - Làm sao bây giờ?_ Hân nhi quay qua nhìn Uyển nhi bất lực trước cứng đầu của vị cương phi hữu danh vô thực kia

      - Để ta!_ Uyển nhi ngắn gọn rồi sau đó nhàng bò lên giường Bích Ngọc, bò vào phía trong thành giường cười nham hiểm, nháy mắt với Hân nhi cái, rồi thẳng chân tung cước đá BíchNgọc từ giường đá văng xuống đất.

      Bộp!

      - Mẹ cha ơi! Đau quá a! Huhu đau quá! Ta nguyền rủa tám đời tổ tông cha mẹ, ông bà nội ngoại, ông cố bà cố, ông sơ bà sơ, ông sờ bà sờ…của cái tên khốn kiếp, chết tiệt, điên khùng, bệnh hoạn, nào vừa mới đá tao!_ Bích Ngọc ở dưới đất tung chăn ra ôm lấy cái lưng tội nghiệp của mình mà tuông màn chửi rủa( tỷ tỷ ơi còn cái gì chưa đem vô chửi ?^0^)

      Hân nhi và Uyển nhi vốn định cười nàng, nhưng mà nghe thấy mấy lời nàng chửi rủa vội vàng lấy tay bịt chặt lỗ tai lại, nếu bị nàng làm cho thủng con nhĩ luôn!

      - Là ngươi vừa đá ta đúng ?_ sau hồi xoa xoa mình mẩy Như Ngọc( từ nay về sau ta gọi Bích Ngọc tỷ là Như Ngọc cho thuận tiện luôn nghe!) đứng lên hùng hồn chỉ tay về phía Uyển nhi.

      - Ngươi tốt nhất là từ nay về sau nghe lời chút , chứ nếu còn khổ dài dài với bọn ta!

      Uyển nhi xong liền cùng Hân nhi song kiếm hợp tay lôi Như Ngọc , cho nàng có cơ hội trả đũa!!!


    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 9: SỬA SOẠN


      Sau hồi bị 2 ả nha hoàn kia đem làm manơcanh bị bọn họ ném lên bàn trang điểm cho bọn họ tô son trét phấn. Đến bây giờ, nàng mới hiểu vì sao bọn họ kéo nàng dậy sớm như vậy rồi! ra là bọn họ tính bù trừ khoảng thời gian đem nàng sửa soạn đó mà!

      Trước tiên là bọn họ đem nàng ngâm vào thùng nước dầu thơm gì đó cả nữa canh giờ, sau đó là đem nàng làm manơcanh cho bọn họ lựa chọn y phục cả canh giờ. Làm cho nàng hiếu điều muốn gãy cả tay chân, đến mức thể nhúc nhích nổi. Còn chưa hết,bọn họ cứtranh luận qua tranh luận lại, bắt nàng thay hết cái này rồi lại thay cái khác, xoay nàng như cái chong chóng muốn chóng mặt luôn! Cuối cùng nàng chịu nổi vùng lên, đạp cho mỗi ả đạp văng vô góc tường, còn bản thân thản nhiên từ trong đống y phục sặc sở moi ra bộ y phục đơn giản nhất màu thanh đạm nhất, mà mặc vào trước ngạc nhiên muốn rớt 4 cái tròng mắt của hai ả nha hoàn kia.

      - Ngươi thể ăn mặt đơn giản như vậy mà gặp hoàng thái hậu được!_ Hân nhi thiếu điều muốn nhẩy cẩn lên chạy đến kéo kéo định thoát y phục cho Bích Ngọc.

      - Dừng!_ sát khí nổi lên, Như Ngọc giật lại váy áo_Chuyện của ta, ta tự biết điều chỉnh! Mọi trách nhiệm ta tự biết mà gánh!_ xong lôi hai cái ả đó ra khỏi phòng thay đồ ném .

      Bây giờ là đúng 1 canh giờ trôi qua, hai cái ả Hân nhi và Uyển nhi kia vẫn cứ ngừng ở mặt nàng tri tri trét trét, rồi lại tẩy tẩy bôi bôi, rồi tiếp tục tri tri trét trét, rồi lại tẩy tẩy bôi bôi, khiến cho mặt nàng bị bọn họ làm sưng lên so với cái mặt heo là chỉ hơn chứ kém!

      - Khốn kiếp! Đây mà là trang điểm hay biến ta thành đầu heo hả?

      Như Ngọc rốt cuộc vẫn chịu nổi vừa vừa giật lấy hai hộp phấn tay bọn họ, ném về phía thùng chứa son phấn, quét con ngươi lạnh lùng qua bọn họ cái, khiến bọn họ lạnh mà tự rét nép sát vào bên, rồi lại nhìn chính mình trong gương khỏi cảm than “ vị mỹ nhân như vầy bị bọn họ làm thành con heo!”

      Sau đó, nàng thuận tay rút hết mấy cây trâm vàng đầu xuống, ném vô hộp trang sức,(eo ơi! Trang sức mà bị tỷ này ném thương tiếc! Giống như ném đá vậy ak!) cứ như vậy để cho mái tóc buông thõa xuống tự nhiên, làn tóc đen của nàng hệt như dòng suối nhàng tuông chảy, kết hợp với thân hình nhắn kiều, liền tạo nên nét mền mại duyên dáng của thục nữ đoan trang, cùng với bộ y phục màu trắng càng làm tôn thêm nét thanh cao tiên tử của nàng.

      Hân nhi và Uyển nhi bịnàng làm sốc chập hai, Như Ngọc nàng tadám ngang nhiên đem cái mẫu thiết kế tóc búi mới nhấtcủa bọn họ biến thành công cốc! Nhưng mà…quả , như vậy trông Như Ngọc nàng thanh toát, diễm lệ cuốn hút hơn nhiều! 2 người bất giác thấy hơi nhục nhục cuối đầu.

      Sau khi lấy khăn tẩy hết lớp mặt nạ phấn dầy cộm mặt xuống, Như Ngọc quơ đại miếng vải lụa màu trắng bàn, đem ra cột hờ ngay chính giữa mái tóc sau lưng, rồi lấy hai tay chẻ ở hai bên mép tai hai sợi tóc mai quấn quấn mấy cái tạo thành hai loạn tóc quăn đặt ngay phía trước vành tai, đặt bong hoa bách hợp màu hồng nhạt lên mái tóc càng thêm sinh động đáng hơn. Và cuối cùng là tự thoa lên môi ít son màu hồng mỏng để gương mặt nàng thêm phần sắc. Sau khi xong, nàng nhìn vào gương lần nữa, đánh giá tác phẩm của mình rồi tự kỉ:

      - Tốt lắm! Như vầy có phải đẹp hơn ?

      rồi nàng quẳng lại hai cái ả ngơ ngác hả họng nhìn nàng chết lặng từ nãy giờ, hùng hồn đẩy cửa bước ra ngoài, quên bồi câu:

      - Các ngươi làm phí thời gian quý báu của ta mà chẳng được tích gì!

      Trước cổng vương phủ, Như Ngọc đứng kế bên xe ngựa lấy tay vuốt vuốt con tuấn mã màu trắng, khuôn mặt nét thích thú. Trước đây nàng từng nhiều nơi ngắm ít chỗ, biết ít thứ, duy, chỉ có điều là chưa ngắm qua con ngựa lần nào, do đó hôm nay nhìn thấy con ngựa đẹp như vầy thuận mắt mà nhào đến xoa xoa vuốt vuốt, chẳng thèm đếm xỉa tới mấy người kia nhìn nàng trợn tròn con mắt, giống như nhìn con quái vật thời tiền sử vậy đó!

      “Bạch mã ơi bạch mã! Ngươi đẹp, hảo hảo đẹp nha! Ta thích ta thích ngươi!”_ ngừng vuốt vuốt, con ngựa hình như hiểu ý nàng liền quắc quắc cái đuôi nhe răng ra mà cười .

      Nhưng mà nàng có ngờ được rằng mấy lời mình vừa ra, ngay lập tức biến thành liều thuốc độc khiến cho nàng muốn hộc máu mà tức chết !

      - Ngươi! Mau tránh xa con Tuấn Mã của ta ra, đừng có mà ở đó vấy bẩn nó!_ cái tên Thiên Hàn kia biết từ đâu rơi ra vừa nhìn thấy nàng liền phun ra câu sỉ nhục nàng.

      - Cái gì? Cái con ngựa này chính là ngựa quý của ngươi? Hừ! Nếu biết trước dù có bị ngũ mã phanh thây ta cũng thèm tới gần, đúng là những đồ vật gần ngươi đều là kinh tỏm thấy cũng muốn nôn!

      - Ngươi ……cái… gì?

      Nếu phải nể mặt hoàng huynh và nể tình phụ hoàng, y sớm giết khuất nàng ta cho rồi! Còn ở trước mặt giờ phút nào chỉ làm cho thêm chướng mắt lúc đó:

      - có gì hết! Ngươi bị hoang tưởng đó thôi!_ chối bay chối bướng rồi xoay mặt bỏ chạy

      “Đừng trách Như Ngọc nàng nghĩa khí, mỗi con người chỉ có cái mạng nàng tất nhiên chưa muốn chết sớm như vậy!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :