Oan gia! Mình ta xuyên không đủ rồi, sao ngươi cũng bon chen nữa hả? - Bạch Yến (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 71: THÂM TÌNH NGƯỜI – NGỌC
      Đáp lại chỉ là khoảng im lặng cùng cái nhìn trân trối của 4 cặp mắt.
      - Có cần xúc động thế ?_ Khối đen lại tiếp_Các ngươi có thấy vui vì sắp đặt thú vị này của ta ?
      - Sắp đặt?_ Như Ngọc.


      - Phải! Để ta nhắc cho ngươi nhớ nhé Phiếm Phiếm! 500 năm trước khi ngươi còn là truyền nhân của Tiên Mai sống tại Kỳ Sơn này, ta biết ngươi vì ta ở đây trước khi ngươi có mặt mà! Ta thấy ngươi quá đơn cho nên dẫn lối cho Vũ Thần đến đây gặp ngươi tác hợp cho hai ngươi, nhưng ta thấy chưa đủ vui nên dẫn thêm tài xuất chúng đến để cho ngươi lực chọn là Vũ Thần Huy. Thấy ta có đối tốt với ngươi ? Kha kha! Nhưng ngươi quá thiên vị , dám chia trái tim ra làm đôi cho hai ngươi chỉ khăng khăng trao trọn cho người mà dẫn đến tranh chấp giữa hai huynh đệ người ta, gây cảnh tương tàn rồi dẫn đến diệt vong của cả vương quốc…Haiz!
      Khối đen kia ngừng thao thao bất tuyệt còn Kỳ Phương, Thiên Hàn, Như Ngọc trợn tròn con mắt nhìn khối đen quái đản năng khó hiểu.
      - là hết sức tào lao!_ Thiên Hàn cuối cùng cũng buông ra được hai từ này rồi hờ hững quay .
      - Gì chứ! Ta mà tào lao à!_ Khối đen nghe vậy liền phản đối. Nhưng mà có ai quan tâm đen khối đen ấy tất cả đều quay mặt nhìn lại thể xác của Vân Lan
      - Nè nè! Thần ngươi tính làm gì với chút sức mạnh bé đó của ngọc lưu linh vậy? Đừng là muốn phong ấn ta lần nữa nghe! Hay là ngươi muốn tự mình kết liễu cho nhanh!_ bóng đen lại tiếp tục .
      - Nhiều chuyện!_ Thiên Hàn lại lạnh lùng quăng ra hai chữ, y hiểu cái bóng đen kia có phải bị phong ấn 500 năm qua được chuyện nên đâm ra nhiều đến vậy hay ?
      Như Ngọc bên cạnh Thiên Hàn nhìn y xoay xoay viên ngọc lưu linh thắc mắc hỏi:
      - Thiên Hàn, huynh định làm gì vậy?
      - Dùng sức mạnh còn lại của ngọc lưu linh để cứu Vân Lan!
      - Có thể sao?_ cả ba cùng đồng thanh hỏi.
      Thiên Hàn gật đầu rồi bảo Lạc Minh đặt Vân Lan xuống, bản thân giơ ngọc lưu linh ra giữa trán Vân Lan và bắt đầu niệm chú:
      - Thiên Hàn biết mình vốn đủ tư cách để ra lệnh cho ngọc lưu linh, mà ta chỉ xin ngươi điều thôi. Xin hãy thương tình mà cứu lấy Vân Lan, nàng ấy là người có tấm lòng cao cả đáng để được sống! Vì vậy, Thiên Hàn cầu xin ngươi ngọc lưu linh hãy cứu Vân Lan…
      Thiên Hàn xung quanh y mọi người cũng cầu nguyện theo.
      Khối đen cam chịu yên tỉnh trước mắt vì thế nó lại tiếp tục lên tiếng quấy phá:
      - Nè! Vũ Thần ngươi là lãng phí, hồi sinh cho nàng ta rồi lát nữa cũng phải chết, như vậy ngươi thấy lãng phí sức mạnh à? Theo ta, hay nhất là ngươi nên cho ta luôn luồng sức mạnh đó luôn , đổi lại lát nữa ta cho các ngươi cái chết thỏi mái.
      Mặc kệ khối đen bay qua bay lại ngừng kia, mọi người vẫn chú tâm vào cầu nguyện. Như kỳ tích, ngọc lưu linh vốn dĩ chỉ phát ra ánh sáng yếu ớt bỗng nhiên sáng rực lên chiếu thẳng lên người Vân Lan. Dưới ánh sáng ấm áp cả thân thể Vân Lan dần dần được khôi phục lại như xưa, tiếp đến ngực nàng bắt đầu phập phồng hơi thở, đôi mi khép chặt hơi động đậy.
      - Lan nhi…Lan nhi!_ Lạc Minh ôm lấy Vân Lan kêu gọi nàng, Như Ngọc Kỳ Phương cũng vui mừng xúm lại.
      Chỉ có Thiên Hàn vẫn đứng im tại chỗ, đôi tay đỡ lấy ngọc lưu linh. Trong đôi mắt y nét buồn vương lại, chợt cơn gió nhè thổi phớt qua cuốn theo ngọc lưu linh hóa thành tro bụi rơi xuống qua kẽ tay y về với đất mẹ. Thiên Hàn cười đau, cái nụ cười chua chát của hương vị như mất người thân thương. Phải người thân thương vừa nãy vẫn còn ấm trong tay y giờ lạnh tan biến còn chút gì lưu lại với y.
      - Chẹp…chẹp.. cảm động, hết sức cảm động! Thần ta ngờ ngươi rộng lượng quá, đem cả linh ngọc quý báu nhất mà ngươi trân quý nhất ra để đánh đổi sinh mạng của người xa lạ, ta hâm mộ ngươi, hic híc_ Bóng đen giả mèo khóc chuột.
      - Thiên Hàn.._ Vân Lan vừa tỉnh lại, nghe khối đen vậy hiểu chuyện, nàng nhìn Thiên Hán xúc động.
      - sao! Dù gì cũng chỉ là viên ngọc thôi! Có đáng gì so với 18 năm hy sinh qua của nàng vì người khác đâu! Từ nay về sau Vân Lan nàng có được cuộc sống bình thường như bao người khác coi như món quà Thiên Hàn thay mặt tất cả mọi người cám ơn nàng !_ Thiên Hàn rồi yếu ớt cười, nhưng nhìn thế nào nụ cười vẫn rất méo mó.
      Chợt từ đầu họ, vài tia nắng lọt xuống. Họ cùng nhau nhìn lên nhận ra nhật thực sắp tan , Thiên Hàn đưa tay ra hứng lấy những tia ánh sáng ấm áp đó định thần lại.
      - Chẹp chẹp… nhanh quá! Mặc dù ta cũng muốn cho các ngươi thêm vài phút đễ khóc lóc tâm tình với nhau nhưng thời gian cho phép! Bây giờ tới lúc ta phải ra tay
      Ngay sau đó, khối đen lại lướt sát đến gần họ lướt qua rồi lướt lại mấy cái. Nóng tính vốn có sẳn trong bản tính của Kỳ Phương vì vậy y là người đầu tiên chịu nổi liền lên tiếng:
      - Muốn giết cứ giết ! Còn ở đó nhìn ngó cái gì nữa hả?
      - Ta chỉ muốn xem coi trong số các ngươi ai xứng đáng làm vỏ hình nộm cho ta thôi!
      - Hình nộm!_ Trừ Thiên Hàn, bốn người còn lại cùng đồng thanh thốt lên ngạc nhiên.
      - Đúng! Để cai trị thế giới con người của các ngươi ta cần phải có thể xác để chui vào đó điều khiển, như vậy mới có thể ngồi lên ghế cao cửu ngũ chí tôn ra lệnh cai trị các ngươi chứ! Ta đúng ?
      - Điên rồ!_ Kỳ Phương.
      - Bệnh hoạn_Như Ngọc
      - Vọng tưởng_Vân Lan.
      Lời của cả ba khiến cho khối đen khó chịu, nó phát ra những thanh của kẻ dỗi hờn.
      - Vậy tóm lại ngươi chọn ai trong chúng ta?_ Thiên Hàn cười cười hỏi, y khoanh tay lại nhìn khối đen.
      Khối đen nghe câu hỏi của Thiên Hàn liền tỏ ra phấn khích, cuối cùng nó cũng tìm thấy kẻ bình thường trong số những người bình thường. Lượn qua vòng nữa, khối đen bắt đầu lên tiếng đánh giá từng ngươi.
      - Ngươi!_ Khối đen chỉ vào mặt Lạc Minh_ thân thể cường tráng, gương mặt tựa nữ nhân, lại có tính phong lưu đa tình làm hình nợm đẹp, loại!
      - Còn ngươi!_ lại chỉ đến Vân Lan_ Tuy là nữ nhân nhưng cũng khá xinh đẹp, nhưng tiếc quá yểu điệu , đứng ẻo dẹo mắc công ta mỏi mình! Loại!
      - Ngươi nữa!_ Lại chuyển qua Kỳ Phương_ cũng đẹp, thân hình cũng khá vạn vỡ trông rất mạnh mẽ và uy nghiêm, rất tốt nhưng khổ nỗi ngươi trời sinh hai kiếp đều là bậc đế vương khí chất quân vương quá cao, mắc công chui vào đó phải tốn chân khí điều hòa!
      - Còn Phiếm Phiếm ngươi!_ Khối đen chỉ qua Như Ngọc_ nếu là kiếp trước dám gì ngươi, nhưng kiếp này, nhìn ngươi từ xuống từ phải qua đều thuộc dạng tệ nhất trong đám, cần phải suy nghĩ nhiều loại ngươi là trước tiên.
      Kỳ Phương, Như Ngọc, Lạc Minh, Vân Lan nghe mấy lời đánh giá của ma thượng mà muốn trợn mắt đến rớt xuống đất, nếu phải trong tình cảnh cận kề cái chết còn cảm giác với bất kỳ điều gì có lẽ họ lăn ra cười cho đến chết. Nếu phải biết trước là ma thượng có lẽ ai ngờ rằng người có thể ra được những câu hài hước bậc nhất đó lại là ma quỷ mà còn là chúa của ma quỷ. Họ thực hiểu nổi kẻ sống hơn 500 năm qua thuộc dạng gì nữa rồi, chắc là cải lão hoàn đồng thành đứa trẻ cũng nên.
      - Còn lại ngươi, chẹp chẹp! Thiên Hàn ngươi tuy phải đẹp dzai như Lạc Minh cường trán được như Kỳ Phương nhưng khí chất tiên gia mà ngươi thoát ra khiến ta thèm khát. Nét uy nghiêm của ngươi vừa lạnh lùng vừa cao thượng ta rất thích! Đúng, ngươi chính là người thích hợp nhất để làm hình nộm cho ta.
      - !_ Nghe ma thượng thế Như Ngọc hoảng sợ nàng hét lên rồi chạy đến che trước Thiên Hàn._ Tránh xa Thiên Hàn ra!
      chỉ Như Ngọc mà cả ba người còn lại cũng thế, họ che chắn lại phía trước Thiên Hàn với tư thế đề phòng hết sức.
      - Xưa nay, việc ta muốn là phải được!_ Ma thượng , sau đó bay vút lên cao cười quỷ dị.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 72: TA MUỐN BUÔNG TAY
      Mọi người nhìn theo ngơ ngác hiểu khối đen đó muốn làm gì mà lại bay lên cao như thế. Ba mươi giây trôi qua vẫn thấy ma thượng bay xuống lòng bỗng dâng lên nỗi hoài nghi “Phải chăng bỏ !”
      Bất ngờ cây cối xung quanh bị cơn lốc thình lình xuất làm cho nghiêng ngã, lá bay tán loạn cùng những tán cây khô rụng bị gió cuốn thành lốc xoáy. thắc mắc hiểu chuyện phía cao cái gì đó đen tối lao xuống chỗ họ với tốc độ chóng mặt. cần nghĩ họ cũng biết được đó là ma thượng vì thế họ vẫn cố chấp bám chặt rời khỏi vị trí mặc cho các trận cuồng phong cố cuốn phăng họ qua hai bên. Như Ngọc lúc này vô cùng sợ, nàng gắt gao ôm chặt lấy Thiên Hàn và y cũng ôm chặt lấy nàng buông, nhưng trong đôi mắt y đôi mắt dường như vươn nỗi buồn gì đó.


      - Tránh xa Thiên Hàn ra!_ Kỳ Phương cùng Lạc Minh hô lớn, cả hai cùng lao vội về phía ma thượng chém nhưng chỉ là vô ích, cả hai cùng sượt qua ma thượng như thể họ chỉ vừa chém vào khí.
      Vân Lan cũng trụ được lâu trước cuồng phong, tích tắc sau đó bị nó cuốn qua bên. Lúc này đây chỉ còn lại Thiên Hàn và Như Ngọc, nàng vừa sợ hãi vừa kiên cường muốn giữ lấy Thiên Hàn vì thế vẫn buông. Thiên Hàn nhếch môi cười hờ vuốt vào lưng Như Ngọc rồi thầm với nàng câu :
      “Hứa với huynh hãy sống tốt nhé! nàng sư tử! Nguyễn Gia Khanh mãi mãi muội”
      Nghe câu của Thiên Hàn như lời chia ly, Như Ngọc sững sờ ngẩng mặt lên nhìn y đôi mắt đỏ hoe vẫn cứ vô thức rơi lệ, trong giây phút sinh tử này y như thế là ý gì? Phải chăng là lời ly biệt!
      - Giữ chặt lấy Như Ngọc đừng để nàng ấy qua đấy!_ cùng với câu như ra lệnh kia của Thiên Hàn chính là hành động của y tự kéo tách Như Ngọc ra khỏi người mình rồi đẩy nàng về phía Kỳ Phương.
      Qúa bàng hoàng với hành động khó hiểu của Thiên Hàn, mọi người cứ trân trối nhìn y sau khi tách được Như Ngọc ra khỏi dang tay ôm cả khối đen kia vào lòng, biểu đó như là đón nhận và muốn buông ra.
      - !_Như Ngọc lúc này nhận ra ý nghĩa của câu của Thiên Hàn, nàng giãy giụa muốn thoát ra khỏi vòng tay của Kỳ Phương để chạy về phía y nhưng vô dụng, cái siết tay của Kỳ Phương quá chặt nàng đủ sức thoát được.
      Lại về Thiên Hàn, sau khi bị ma thượng nhập vào người cảm thấy lồng ngực vừa đau vừa tức, y khụy cả xuống đất vẻ mặt nhăn lại vì đau. Từng đợt hơi thở khó nhọc làm y thêm kiệt sức! Nhưng thủy chung y vẫn dùng hai tay ôm chặt cả lồng ngực buông.
      - Cũng tồi, nhưng có điều hơi chật hẹp chút!_ ma thượng ở bên trong Thiên Hàn lúc này vẫn còn hứng lên tiếng đánh giá.
      - chật đâu! lâu nữa cả ta và ngươi dễ thở hơn!_ Thiên Hàn cố gắng nhịn đau xuống mà , lẫn trong tiếng ấy là cái cười thua gì quỷ dị của ma thượng lúc nãy.
      - Ngươi vậy là có ý gì hả Thiên Hàn?
      đáp cho câu hỏi của Ma thượng, Thiên Hàn ngẩng mặt lên nhìn Kỳ Phương, gương mặt tràn ngập mồ hôi rơi kia cố vẽ ra nụ cười của kẻ van xin với Kỳ Phương.
      - Giúp đệ hảo hảo chăm sóc tốt cho Ngọc nhi! Nữa cuộc đời sau của nàng giao phó lại cho huynh!
      - ! Muội cần ai chăm sóc hết! Như Ngọc chỉ cần Thiên Hàn thôi!_Như Ngọc lại gào lên lần nữa muốn xông đến bên cạnh Thiên Hàn.
      - AI ĐƯỢC QUA ĐÂY!_ Thiên Hàn lạnh lùng thét lên._Lạc Minh có chuyện muốn nhờ huynh!
      - Chuyện gì?
      - Cầm Tịch Hàn kiếm lên và đâm chết ta !
      Tất cả đều sửng sốt trước câu của Thiên Hàn, kể cả Ma thượng cũng tránh khỏi mà thốt lên câu ngớ ngẩng:
      - Ngươi chết rồi mà còn muốn chết nữa là sao Thiên Hàn?
      - Nhanh!_ Thiên Hàn lại thúc giục Lạc Minh.
      - Đừng, Minh ca!_ Vân Lan vội chạy đến giữ chặt lấy Lạc Minh cho y làm điều Thiên Hàn , nàng lắc đầu với Lạc Minh kịch liệt phản đối.
      Nhìn thấy Lạc Minh bất lực khụy xuống đất cúi mặt, Thiên Hàn lần nữa rơi vào thất vọng, y đánh mắt sang nhìn Kỳ Phương cầu xin. Nhưng ánh mắt đó bị Như Ngọc nhìn thấu nàng liền quay sang giữ lấy Kỳ Phương
      - Xin lỗi đệ ta thể!_ Kỳ Phương rơi lệ quay mặt giữa ánh nhìn van xin của Thiên Hàn.
      Cục diễn bỗng nhiên rơi vào hỗn lộn, ai biết được nó diễn ra như thế nào, và tình cảnh là gì nữa. Họ chỉ biết ngoảnh mặt để né ánh mắt của Thiên Hàn người mà họ rất muốn cứu lấy.
      - Khụ khụ… Mọi người còn chưa hiểu nữa sao? Nhật thực sắp qua, nếu giết được ma thượng tất cả chúng ta cùng chết chung với cả thế giới này!_ Thiên Hàn cố gượng .
      - vốn dĩ đâu giết được ta đâu!_ Ma thượng leo vào.
      - CÂM MỒN!_ Thên Hàn quát lên giận dữ.
      - Làm gì mà hung dữ thế hả? Có tin ta cho ngươi nổ tung hả Thiên Hàn!_ Ma thượng.
      - Ha ha!_ Thiên Hàn chợt cười lớn_ Nổ tung ta, cứ thử và rồi ngươi cũng thế đó ma thượng! Ngươi quên là ngươi ở trong cơ thể ta sao? Ta mà có mệnh hệ nào ngươi cũng xong đâu bởi vì ta và ngươi lúc này !
      - …_ ma thượng bỗng nhiên im bặt, nó còn ngạo mạn hay thích trêu như trước đó mà có lẽ nó sợ vì lời Thiên Hàn hề sai, nếu y có mệnh hệ nào nó cũng đồng chung số phận như thế.
      - Đệ vừa gì? Đệ và ma thượng là ư?_ Kỳ Phương hỏi, vẻ mặt khó tin vào điều vừa nghe.
      - Phải! Vì khi ma thượng vào trong bất kỳ cơ thể ai hòa hợp với kẻ đó cũng như Ngọc Lưu linh nếu có Hắc Liên sa giúp đỡ ma thượng thể nào thoát ra khỏi ngọc lưu linh được!_ Thiên Hàn giải thích_ Vì vậy, đệ xin huynh hãy nâng cao tay kiếm và giết chết ma thượng ! Hàng vạn mạng sống chờ ta cứu lấy họ. Nếu qua khỏi thời khắc nhật thực thể giết được đâu!
      - Ta…_ Kỳ Phương nghe Thiên Hàn bắt đầu dao động, bên là tình huynh đệ bên là nặng gánh thế giới y phải làm sao.
      - Đừng nha Kỳ Phương, ngươi mà giết chết ta là phải giết chết cả Thiên Hàn đấy, thậm chí sau khi chết hồn của bị tiêu tán nơi nương tựa, cũng chẳng thể đầu thai được nữa.
      - CÂM MỒN, tới lượt ngươi lên tiếng ở đây!_ Thiên Hàn lại quát với Ma thượng, siết chặt lực cánh tay ôm lấy ngực làm cho kẻ bên trong lòng y thêm khó thở mà phải phát ra những tiếng khè khè._ Kỳ Phương huynh làm nhanh lên nhật thực sắp qua rồi!
      - Ta…
      Buông Như Ngọc ra, Kỳ Phương bước đến cạnh tịch Hàn kiếm cách vô thức rồi nhặt nó lên. Y đờ đẫn nhìn thanh kiếm lạnh lẽo mà run run tay kiếm. Như Ngọc thấy thế lao đến giữ lấy tay kiếm của y lắc đầu, nước mắt giàn giụa. Khẽ lau nước mắt cho Như Ngọc mà chính y lại để rơi giọt ngưới mắt của mình, giây phút này với y sao quá nặng nề, tâm y dường như có cái gì đó dằn xé, chẳng lẽ y phải lần nữa tàn nhẫn xuống tay với đệ đệ của mình như 500 năm trước. Tuy kiếp này cả y và Thiên Hàn còn chung huyết thống nhưng những kỷ niệm của xa xưa hồi sinh lại trong y làm y cứ ngỡ như vừa mới xảy ra hôm qua, ký ức hạnh phúc vẹn nguyện!
      Keng!
      Kỳ Phương buông rơi kiếm bất lực nền đất lạnh. Y còn đủ sức để nắm lên thanh kiếm nữa rồi! Y đủ tuyệt tình để giết chết đệ của mình, y đủ cam đảm để làm điều đó!
      - Xin lỗi đệ, huynh là kẻ vô dụng!
      - Hoàng huynh!_ Thiên Hàn nghẹn ngào cất lên hai tiếng, mãi tưởng y bao giờ được gọi như thế nữa, vẫn tưởng hai tiếng đó chỉ dành cho ai khác nhưng giây phút này trước khi ra y vẫn thể gọi được. Ký ức của thời qua vẫn và sống trong y.
      - Hê hê! Nhật thực qua rồi!_ ma thượng lúc này lại lên tiếng, cái điệu cười làm người khác căm ghét vẫn cứ vang lên ong ong vào lỗ tai của mọi người nhưng lại ai nhìn đến nó như trước đó nhìn với ánh mắt nữa khinh nữa ghét.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 73: LY BIỆT
      tiếng gió xào xạc lai động những chiếc lá khô. giọng ngọt ngào như cõi ti vọng về ai oán như muốn nhắc nhở người từng quên lời dạy dỗ ân cần. Như Ngọc hết sức bình tĩnh nắm lấy Tịch Hàn kiếm, đôi mắt trong veo ướt lệ nhìn thanh kiếm băng, lần đầu tiên nàng cầm kiếm cái cảm giác vừa nặng vừa thô làm nàng bỡ ngỡ. Dường như từng có người với nàng rằng
      “Chỉ cần ta tin tưởng mình làm được và luôn cố gắng làm có ngày kỳ tích xuất . phải cố chấp cũng chẳng ngoan cố mà là tin tưởng và ngừng hy vọng!”.


      - Ngọc nhi muội làm gì vậy? Buông kiếm xuống!
      Kỳ Phương bên cạnh nàng nhìn thấy nàng cầm kiếm hoảng hốt vội giữ lấy tay kiếm giật lại. Nhưng Như Ngọc vẫn buông giằng lại thanh kiếm nhìn Kỳ Phương đau khổ :
      - ai được ra tay, hãy để muội làm!
      Đẩy bàn tay của Kỳ phương ra khỏi thanh kiếm, Như Ngọc hít hơi dài để củng cố sức mạnh bản thân. Nàng bước từng bước chậm rãi đến bên cạnh Thiên Hàn, mũi kiếm nặng nề miết vào đất tạo nên đường ngoằng ngòe vô hình dạng. Nhìn Như Ngọc bình tĩnh lạ thường như thế, Vân Lan dấu nổi đau lòng chỉ còn biết vùi đầu vào Lạc Minh khóc nức nở.
      - Phiếm Phiếm ngươi tính giết Thần à?_ Ma thượng lên tiếng hỏi, trong câu vừa rồi có thể nghe ra lo lắng cùng bất an.
      - Ngươi đúng nhưng chỉ đúng có nữa, đúng là ta muốn giết người nhưng người ta muốn giết là ma thượng ngươi chứ phải Thiên Hàn!
      - Ngọc nhi! Muội làm huynh thất vọng!
      Thiên Hàn nở nụ cười miễn cưỡng với Như Ngọc. Y cố gắng với chút sức cuối cùng mà đứng dậy dang rộng hai tay rồi khép mắt đợi chờ.
      - Huynh hận muội đâu, ra tay !
      - …Hẹn huynh…kiếp sau… tương phùng!
      giọt nước mắt rơi xuống đất, Như Ngọc mạnh mẽ vung tay kiếm lên hướng thẳng vào ngực trái của Thiên Hàn mà đâm. Nàng rất muốn nhắm mắt lại nhưng nàng làm được. Vì tâm đau và vì đôi mắt còn nghe theo lời của nàng nữa rồi.
      Những hạt bụi dưới đất đột nhiên phát sáng rồi ghép lại thành hình viên ngọc, viên ngọc ấy tỏa sáng rồi bay đến hòa thành vào Tịch Hàn kiếm cùng đâm vào trái tim của Thiên Hàn! Chấm dứt sống!
      tiếng thét kinh hoàng đầy quỷ dị cùng với tiếng nổ chói tay vang lên. Và sau đó là…
      Rơi xuống tí tách! Từng giọt, từng giọt máu rơi như hạt châu đỏ thắm rơi xuống đất!
      Lại rơi từng giọt, từng giọt rơi!
      Như Ngọc biết đó là lệ nàng rơi hay là hạt châu hay là máu nữa chỉ biết trước mắt nàng là gượng mặt nhòa vì nước mắt. Gương mặt ấy nhợt nhạt vô cùng nhưng vẫn cố gắng cười với nàng, bàn tay lạnh khẽ run giúp nàng lau nước mắt rồi lại vô lực rơi .
      - Xin lỗi muội, huynh thể …làm tròn được…lời hứa!
      Y chết rồi! ra rồi sao? !!!!
      - Ngọc nhi!
      Văng vẳng bên tai nàng là tiếng hét của mọi người, nhưng nàng mặc kệ tim nàng đau quá đau như bị ai đó càu xé nát vậy, nàng quá mệt mỏi và đau rồi muốn mở mắt ra nữa, cứ để cho mọi thứ ra sao ra ! Nàng muốn ngủ, ngủ giấc để sáng mai tỉnh dậy tất cả giấc mơ. Khi ấy nàng gặp lại ba mẹ gặp lại chú và chị, và gặp lại kẻ bao giờ nhường nhịn nàng, Nguyễn Gia Khanh!
      biết thời gian trôi qua bao lâu, và mọi người làm thế nào để đưa được nàng trở về, chỉ biết Như Ngọc nàng chưa bao giờ buông tay ra.
      - Hoàng thượng thứ tội, thần cố gắng hết sức nhưng vẫn thể cứu được vương gia…vì người chết rồi!_ vài vị thái y quỳ mọp dưới chân Thiết Hải van xin.
      - Câm! Người đâu mang hết mấy tên vô dụng này ra chém cho ta! Đừng để cho chúng xằng bậy ở đây nữa!_ Thiết Hải rống lên những câu tuyệt tình với đám thái y, sau đó lại quay sang đám thái giám bên cạnh run rẩy đợi lệnh_ gọi thái y khác đến đây cứu chữa cho Thiên Hàn, mau!
      - Hu hu..Thiên Hàn con mau tỉnh lại nhìn mẫu thân , đừng nằm bất động như thế nữa ta xin con đó tỉnh lại ! Mở mắt ra nhìn mẫu hậu ! Huhu.
      Hoàng thái hậu ngồi bên gường lại tiếp tục khóc nức nở làm Thiết Hải thêm rối loạn, người chết người bất thần giờ lại thêm người khóc bảo y điên được mà. Thiên Hải bước đến vỗ về thái hậu nhưng người những ngừng khóc mà còn trầm trọng thêm tới mức bất tỉnh làm y phen khủng hoảng, vội vã cho người dìu thái hậu về cung sau đó quay sang an ủi kẻ mất hồn bên cạnh xác hoàng đệ mình.
      - Đệ muội buông tay hoàng đệ ra ! Muội cứ nắm như thế thái y thể chữa được cho đệ ấy đâu.
      - …
      - Như Ngọc! Muội còn nghe lời hoàng huynh này nữa rồi sau? Buông tay !_ Thiết Hải bắt đầu mất kiên nhẫn mà bộc lộ tính nóng giận ra, chính rồi đến mẫu hậu rồi đến cái chết của hoàng đệ đủ làm y nổi điên giờ lại thêm đệ muội hóa thành kẻ nữa tỉnh nữa mê có phải muốn ép chết y hay ?_ Như Ngọc nghe lời hoàng huynh buông tay , để cho đệ ấy ra được nhắm mắt, muội cứ mãi như thế đệ ấy an lòng nhắm mắt đâu!
      Nơi con ngươi Như Ngọc hơi lay động nhưng nàng vẫn im lặng lên tiếng cũng nhúc nhích. Nàng cứ như khúc gỗ chỉ biết im và bất động.
      Thiết Hải đủ kiên nhẫn nữa thẳng tay kéo Như Ngọc ra khỏi dường tách cái nắm tay của nàng ra khỏi tay Thiên Hàn. Trước hành động sổ sàng này của Thiết Hải mọi người rất sợ nhưng ai dám xông vào ngăn cản vì họ hiểu Thiết Hải hề làm sai.
      Như Ngọc lúc này mới phản ứng, nàng những buông tay còn đẩy Thiết Hải ra xa, thét lên:
      - BUÔNG TAY, AI ĐƯỢC ĐỤNG VÀO TA HẾT!
      - ĐỆ MUỘI TỈNH LẠI , THIÊN HÀN ĐỆ ẤY CHẾT RỒI!_ Thiết Hải cũng hét lên.
      - THIÊN HÀN CHƯA CHẾT, HUYNH ẤY CÒN SỐNG AI ĐƯỢC CHIA TÁCH CHÚNG TÔI!_ Như Ngọc như hét nàng ôm chặt lấy thể xác lạnh của Thiên Hàn khóc òa lên.
      Nhìn cảnh tượng này ai đau lòng cả, Vân Lan quay hẳn người dám nhìn tiếp, nàng tận mắt chứng kiến Như Ngọc đau lòng như thế nào khi nâng thanh kiếm đó lên và cũng nhìn thấy cố chấp của muội ấy thế nào khi từ Kỳ Sơn về đến hoàng cung buông tay Thiên Hàn ra mặc dù mọi người cố hết sức tách bàn tay ấy ra.
      - NGƯờI ĐÂU! MAU ĐƯA VƯƠNG PHI RA NGOÀI!_ Thiết Hải lạnh lùng ra lệnh.
      Sau tiếng hét của Thiết Hải, mười mấy tên lính thị vệ cùng xông vào lôi Như Ngọc ra trong tình trạng vừa khóc vừa giãy dụa. Còn thiết Hải y cũng quay lưng với Như Ngọc đối mặt vào tường như che dấu điều gì đó ở y với mọi người. Bất chợt, Như Ngọc vùng ra khỏi đám thị vệ, nàng nhảy nhanh lên chỗ thể xác của Thiên Hàn rút ra đoạn kiếm tự kề vào cổ mình hăm dọa:
      - Ai còn bước đến gần đây ta tự sát cho kẻ đó xem!
      - NHƯ NGỌC!_ Thiết Hải tức giận rống lên.
      Nhưng Như Ngọc lại phớt lờ cơn nóng giận ấy của Thiết Hải mà :
      - ai được chia cắt chúng tôi hết! Thiên Hàn, muội buông tay huynh đâu nếu huynh muội cũng theo huynh.
      Như Ngọc dứt lời liền giơ thanh kiếm lên đâm vào chính mình. Hành động của nàng nhanh tới mức ai kịp phản ứng.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 73: LY BIỆT
      tiếng gió xào xạc lai động những chiếc lá khô. giọng ngọt ngào như cõi ti vọng về ai oán như muốn nhắc nhở người từng quên lời dạy dỗ ân cần. Như Ngọc hết sức bình tĩnh nắm lấy Tịch Hàn kiếm, đôi mắt trong veo ướt lệ nhìn thanh kiếm băng, lần đầu tiên nàng cầm kiếm cái cảm giác vừa nặng vừa thô làm nàng bỡ ngỡ. Dường như từng có người với nàng rằng
      “Chỉ cần ta tin tưởng mình làm được và luôn cố gắng làm có ngày kỳ tích xuất . phải cố chấp cũng chẳng ngoan cố mà là tin tưởng và ngừng hy vọng!”.


      - Ngọc nhi muội làm gì vậy? Buông kiếm xuống!
      Kỳ Phương bên cạnh nàng nhìn thấy nàng cầm kiếm hoảng hốt vội giữ lấy tay kiếm giật lại. Nhưng Như Ngọc vẫn buông giằng lại thanh kiếm nhìn Kỳ Phương đau khổ :
      - ai được ra tay, hãy để muội làm!
      Đẩy bàn tay của Kỳ phương ra khỏi thanh kiếm, Như Ngọc hít hơi dài để củng cố sức mạnh bản thân. Nàng bước từng bước chậm rãi đến bên cạnh Thiên Hàn, mũi kiếm nặng nề miết vào đất tạo nên đường ngoằng ngòe vô hình dạng. Nhìn Như Ngọc bình tĩnh lạ thường như thế, Vân Lan dấu nổi đau lòng chỉ còn biết vùi đầu vào Lạc Minh khóc nức nở.
      - Phiếm Phiếm ngươi tính giết Thần à?_ Ma thượng lên tiếng hỏi, trong câu vừa rồi có thể nghe ra lo lắng cùng bất an.
      - Ngươi đúng nhưng chỉ đúng có nữa, đúng là ta muốn giết người nhưng người ta muốn giết là ma thượng ngươi chứ phải Thiên Hàn!
      - Ngọc nhi! Muội làm huynh thất vọng!
      Thiên Hàn nở nụ cười miễn cưỡng với Như Ngọc. Y cố gắng với chút sức cuối cùng mà đứng dậy dang rộng hai tay rồi khép mắt đợi chờ.
      - Huynh hận muội đâu, ra tay !
      - …Hẹn huynh…kiếp sau… tương phùng!
      giọt nước mắt rơi xuống đất, Như Ngọc mạnh mẽ vung tay kiếm lên hướng thẳng vào ngực trái của Thiên Hàn mà đâm. Nàng rất muốn nhắm mắt lại nhưng nàng làm được. Vì tâm đau và vì đôi mắt còn nghe theo lời của nàng nữa rồi.
      Những hạt bụi dưới đất đột nhiên phát sáng rồi ghép lại thành hình viên ngọc, viên ngọc ấy tỏa sáng rồi bay đến hòa thành vào Tịch Hàn kiếm cùng đâm vào trái tim của Thiên Hàn! Chấm dứt sống!
      tiếng thét kinh hoàng đầy quỷ dị cùng với tiếng nổ chói tay vang lên. Và sau đó là…
      Rơi xuống tí tách! Từng giọt, từng giọt máu rơi như hạt châu đỏ thắm rơi xuống đất!
      Lại rơi từng giọt, từng giọt rơi!
      Như Ngọc biết đó là lệ nàng rơi hay là hạt châu hay là máu nữa chỉ biết trước mắt nàng là gượng mặt nhòa vì nước mắt. Gương mặt ấy nhợt nhạt vô cùng nhưng vẫn cố gắng cười với nàng, bàn tay lạnh khẽ run giúp nàng lau nước mắt rồi lại vô lực rơi .
      - Xin lỗi muội, huynh thể …làm tròn được…lời hứa!
      Y chết rồi! ra rồi sao? !!!!
      - Ngọc nhi!
      Văng vẳng bên tai nàng là tiếng hét của mọi người, nhưng nàng mặc kệ tim nàng đau quá đau như bị ai đó càu xé nát vậy, nàng quá mệt mỏi và đau rồi muốn mở mắt ra nữa, cứ để cho mọi thứ ra sao ra ! Nàng muốn ngủ, ngủ giấc để sáng mai tỉnh dậy tất cả giấc mơ. Khi ấy nàng gặp lại ba mẹ gặp lại chú và chị, và gặp lại kẻ bao giờ nhường nhịn nàng, Nguyễn Gia Khanh!
      biết thời gian trôi qua bao lâu, và mọi người làm thế nào để đưa được nàng trở về, chỉ biết Như Ngọc nàng chưa bao giờ buông tay ra.
      - Hoàng thượng thứ tội, thần cố gắng hết sức nhưng vẫn thể cứu được vương gia…vì người chết rồi!_ vài vị thái y quỳ mọp dưới chân Thiết Hải van xin.
      - Câm! Người đâu mang hết mấy tên vô dụng này ra chém cho ta! Đừng để cho chúng xằng bậy ở đây nữa!_ Thiết Hải rống lên những câu tuyệt tình với đám thái y, sau đó lại quay sang đám thái giám bên cạnh run rẩy đợi lệnh_ gọi thái y khác đến đây cứu chữa cho Thiên Hàn, mau!
      - Hu hu..Thiên Hàn con mau tỉnh lại nhìn mẫu thân , đừng nằm bất động như thế nữa ta xin con đó tỉnh lại ! Mở mắt ra nhìn mẫu hậu ! Huhu.
      Hoàng thái hậu ngồi bên gường lại tiếp tục khóc nức nở làm Thiết Hải thêm rối loạn, người chết người bất thần giờ lại thêm người khóc bảo y điên được mà. Thiên Hải bước đến vỗ về thái hậu nhưng người những ngừng khóc mà còn trầm trọng thêm tới mức bất tỉnh làm y phen khủng hoảng, vội vã cho người dìu thái hậu về cung sau đó quay sang an ủi kẻ mất hồn bên cạnh xác hoàng đệ mình.
      - Đệ muội buông tay hoàng đệ ra ! Muội cứ nắm như thế thái y thể chữa được cho đệ ấy đâu.
      - …
      - Như Ngọc! Muội còn nghe lời hoàng huynh này nữa rồi sau? Buông tay !_ Thiết Hải bắt đầu mất kiên nhẫn mà bộc lộ tính nóng giận ra, chính rồi đến mẫu hậu rồi đến cái chết của hoàng đệ đủ làm y nổi điên giờ lại thêm đệ muội hóa thành kẻ nữa tỉnh nữa mê có phải muốn ép chết y hay ?_ Như Ngọc nghe lời hoàng huynh buông tay , để cho đệ ấy ra được nhắm mắt, muội cứ mãi như thế đệ ấy an lòng nhắm mắt đâu!
      Nơi con ngươi Như Ngọc hơi lay động nhưng nàng vẫn im lặng lên tiếng cũng nhúc nhích. Nàng cứ như khúc gỗ chỉ biết im và bất động.
      Thiết Hải đủ kiên nhẫn nữa thẳng tay kéo Như Ngọc ra khỏi dường tách cái nắm tay của nàng ra khỏi tay Thiên Hàn. Trước hành động sổ sàng này của Thiết Hải mọi người rất sợ nhưng ai dám xông vào ngăn cản vì họ hiểu Thiết Hải hề làm sai.
      Như Ngọc lúc này mới phản ứng, nàng những buông tay còn đẩy Thiết Hải ra xa, thét lên:
      - BUÔNG TAY, AI ĐƯỢC ĐỤNG VÀO TA HẾT!
      - ĐỆ MUỘI TỈNH LẠI , THIÊN HÀN ĐỆ ẤY CHẾT RỒI!_ Thiết Hải cũng hét lên.
      - THIÊN HÀN CHƯA CHẾT, HUYNH ẤY CÒN SỐNG AI ĐƯỢC CHIA TÁCH CHÚNG TÔI!_ Như Ngọc như hét nàng ôm chặt lấy thể xác lạnh của Thiên Hàn khóc òa lên.
      Nhìn cảnh tượng này ai đau lòng cả, Vân Lan quay hẳn người dám nhìn tiếp, nàng tận mắt chứng kiến Như Ngọc đau lòng như thế nào khi nâng thanh kiếm đó lên và cũng nhìn thấy cố chấp của muội ấy thế nào khi từ Kỳ Sơn về đến hoàng cung buông tay Thiên Hàn ra mặc dù mọi người cố hết sức tách bàn tay ấy ra.
      - NGƯờI ĐÂU! MAU ĐƯA VƯƠNG PHI RA NGOÀI!_ Thiết Hải lạnh lùng ra lệnh.
      Sau tiếng hét của Thiết Hải, mười mấy tên lính thị vệ cùng xông vào lôi Như Ngọc ra trong tình trạng vừa khóc vừa giãy dụa. Còn thiết Hải y cũng quay lưng với Như Ngọc đối mặt vào tường như che dấu điều gì đó ở y với mọi người. Bất chợt, Như Ngọc vùng ra khỏi đám thị vệ, nàng nhảy nhanh lên chỗ thể xác của Thiên Hàn rút ra đoạn kiếm tự kề vào cổ mình hăm dọa:
      - Ai còn bước đến gần đây ta tự sát cho kẻ đó xem!
      - NHƯ NGỌC!_ Thiết Hải tức giận rống lên.
      Nhưng Như Ngọc lại phớt lờ cơn nóng giận ấy của Thiết Hải mà :
      - ai được chia cắt chúng tôi hết! Thiên Hàn, muội buông tay huynh đâu nếu huynh muội cũng theo huynh.
      Như Ngọc dứt lời liền giơ thanh kiếm lên đâm vào chính mình. Hành động của nàng nhanh tới mức ai kịp phản ứng.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 74: SƯ PHỤ
      Bốp!
      đau rát truyền từ bên má phải nàng đến trí óc. Như Ngọc bàng hoàng hiểu chuyện gì vừa xảy ra, kế đó cả thân thể nàng như bị nhất bổng lên trung rồi bay thẳng ra ngoài. Nơi ngoài cửa hiểu từ bao giờ Vĩnh Quy và Vĩnh Tắc đứng chực sẵn chờ đón nàng ở đó.
      Vừa chụp được Như Ngọc cả hai túm chặt lấy cho nàng dãy giụa rồi kéo thẳng nàng ra khoảng giữa sân. Trong khi còn chưa hiểu chuyện gì trước mắt nàng Thạch Bằng, Kỳ Phương, Lạc Minh thấy họ ở trước giữa sân cùng nhìn nàng. Quay đầu lại nhìn căn phòng thanh kiếm ngắn của nàng bị ai đó ném ra rơi lẻng kẻng dưới chân nàng.


      - Tất cả ra hết bên ngoài và đóng chặt của lại!
      Giọng như ra lệnh kia vang lên giữa hoàng cung chút kiêng nể, nàng nhận ra được đó phải là giọng của Thiết Hải càng phải của thái hậu, vậy đó là giọng của ai sao lại có thể khiến cho mọi người ngoan ngoãn nghe theo mà lần lượt ra khỏi phòng. Như Ngọc khó hiểu quay sang nhìn Kỳ Phương mong chờ câu giải thích.
      Kỳ Phương như hiểu nàng nghĩ gì, y bước đến bên cạnh Như Ngọc dùng tay xoa xoa vào má phải cho nàng bớt đau :
      - Đau lắm đúng Ngọc nhi! Tuy cái tát đó vô tình nhưng lại giúp cho muội bình tâm lại trách làm chuyện ngu ngốc.
      - Người đó, cái giọng đó …của ai…Thiên Hàn._ Như Ngọc lắm bắp , câu lộn xộn ai hiểu được.
      - Người đánh vương phi rồi là Đồng Nhân lão tiên, sư phụ của vương gia!_ Thạch Bằng lên tiếng.
      phút để nàng hiểu ra mọi chuyện, chợt nghĩ ra điều gì đó mà gương mặt nàng thoáng qua tia vui mừng vội hỏi:
      - Sư phụ của Thiên Hàn có phải người đến cứu y ?
      Thạch Bằng gật đầu, nhận được câu trả lời đó Như Ngọc hết sức vui mừng nàng chạy như bay lại căn phòng muốn vào đó nhìn người cứu Thiên Hàn. Nhưng khi vừa chạy đến bên trong phòng phát ra tiếng giận dữ:
      - bảo ai được vào, kẻ nào trái ý kéo chém hết cho ta!
      Như Ngọc sững cả người trước cánh cửa, nàng tròn mắt nhìn cánh của đóng kín nữa muốn bước vào nữa lại dám. Bây giờ nàng mới cảm nhận được khí thế của người phát ra câu này vô cùng bức người, ai có thể cưỡng lại được.
      - Vương phi xin dừng lại và chờ bên ngoài đây ! Đồng Nhân lão tiên xưa nay là làm, hơn nữa trong lúc người chữa trị cho người khác ai được phép quấy rầy nếu người bỏ mặc cứu nữa cho dù đó có là ai!
      - Kể cả Thiên Hàn sao?_ Như Ngọc hỏi vặn lại Thạch Bằng
      - Phải! Dù là vương gia, đệ tử chân truyền của người!_ Thạch Bằng gật đầu, cùng là đệ tử 6 năm của người lẽ nào y còn hiểu tính sư phụ của mình, lời ra là bất di bất dịch.
      Như Ngọc nghe Thạch Bằng thế buồn vô cùng, nàng ngồi xuống cạnh ngay cửa rồi kề sát tai vào cánh cửa nghe ngóng bên trong. cho nàng vào nàng nghe, vì mạng sống của Thiên Hàn chuyện gì nàng cũng nghe theo nhưng cứ mãi bắt nàng ngồi yên bên ngoài chờ đợi nàng chịu nổi. Thà cứ để nàng như thế này, dù nghe được cái gì cũng vẫn thấy lòng an tâm hơn. Mãi chú ý đến những thanh bên trong Như Ngọc hề đếm xỉa đến mọi người xung quanh gì cả mà cho dù nàng có muốn nghe với ngọn lửa trong lòng lo lắng này nàng cũng hiểu được họ gì. Nhưng mưa lâu cũng thấm đất, lời họ qua lại chí ít cũng lọt được vào não nàng vài câu và giúp cho nàng biết điều: ra suốt ngày hôm nay Kỳ Phương, Lạc Minh, Vĩnh Quy, Vĩnh Tắc, và Thạch Bằng băng rừng vượt suối để năn nỉ Đồng Nhân lão tiên cứu Thiên Hàn!
      Két…két… cánh cửa chậm rãi mở ra, người với bộ râu dài cùng mái tóc màu trắng bạc gương mặt ít nếp nhăn biểu lộ nên cái tuổi của con người này dưới 100. Cánh cửa vừa hé ra chạm phải Như Ngọc ngồi sát đó, nàng ngước lên nhìn với đôi mắt chờ đợi.
      Vừa nhìn thấy người như thế bước ra nàng túm lấy chòm râu trắng dài đến đai hông của người này khẩn thiết hỏi:
      - Đồng Nhân lão tiên gia gia ơi, Thiên Hàn thế nào rồi?_ nàng vừa hỏi vừa giật giật chòm râu khiến người kia muốn cũng phải gật đầu lia lịa theo.
      Giật phắt lại bộ râu, Đồng Nhân lão tiên nhăn lại mày những nếp nhăn cùng xếp lại với nhau trông khó coi vô cùng. Người vuốt vuốt lại bộ râu hơi rối của mình mặc cho sốt sắng của mọi người nơi đây.
      - Nhóc con nhà ngươi bộ biết cái gì gọi là kính lão đắt thọ sao?
      - Tiểu nữ…Tiểu nữ…_ Như Ngọc ấp úng, trong lòng nàng bị ngọn lửa thiêu ngớt làm sao có thể bình tĩnh mà cư xử cho đúng được chứ!
      - Khụ! Bây giờ nghe ta hỏi đây: ai trong số các người là thê tử của kẻ nằm trong kia.
      Đồng Nhân lão tiên hỏi, đôi mắt lướt vòng qua lượt mọi người có mặt nơi đây nhưng đoán, người chưa kịp nghe câu trả lời từ bất cứ ai bị Như Ngọc nắm tiếp bộ râu tự nhận danh xưng thê tử ấy. Lần này giật lại chòm râu của mình Đồng Nhân lão tiên những quát mắng hay tỏ ra khó chịu với Như Ngọc mà chỉ nhìn nàng, đôi mắt thâm sâu vô lường ý tứ.
      Nhìn vào đôi mắt ấy như soi rọi tận sâu vào bên trong con người của mình, bất giác Như Ngọc như thấy sờ sợ nàng muốn lùi về sau né tránh nhưng đôi chân tê dại vì ngồi quá lâu của nàng cho phép, nàng chỉ còn biết bất động nhìn và rồi vô dụng để Đồng Nhân lão tiên kéo tuột vào trong phòng.
      Cánh cửa bị lực đóng vô cùng mạnh mẽ phát ra tiếng Rầm giật mình cho mọi người. Tất cả hiểu chuyện gì diễn ra cả thảy chỉ còn biết túm tụm lại cánh cửa để nghe lén mọi chuyện bên trong. Nhìn từ xa vào hoàng cung lúc này ai thể nghi ngờ rằng hoàng cung là chốn của lũ chuyên nghe lén.
      Bị kéo vào phòng, Như Ngọc còn chưa kịp định hình nhìn thấy Thiên Hàn nằm im chiếc giường lót vải nệm, nàng vội chạy đến bên cạnh lay thử y nhưng vô ít, bàn tay y vẫn lạnh gương mặt ấy vẫn màu tái nhạt chút sắc khí. Như thế này là sao?
      Nàng quay phắt lại nhìn Đồng Nhân lão tiên muốn hỏi bị người cướp lời trước:
      - Bây giờ ! Ngươi là ai và là ai?
      Như Ngọc căng cứng đôi mắt lên nhìn, đôi môi mấp máy mãi vẫn thể thốt lên lời nào được.
      - Nếu ngươi vẫn chịu ra ta cũng có cách nào để cứu cả vì nào có phải đệ tử của ta!_ Đồng Nhân lão tiên vuốt chòm râu .
      - Người biết!_ Như Ngọc sửng sốt , tâm tư bắt đầu loạn . phải vì nàng sợ bị vạch trần thân phận mà là lo rằng vì điều người cứu Thiên Hàn. Nhưng là chuyện vĩnh viễn có ngày bị phát có giấu mãi cũng giấu đến cuối đời được vì thế nàng chọn con đường để mong tìm rộng lượng từ người khác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :