CHAP 67: NGÀY ĐÓ CUỐI CÙNG CŨNG PHẢI ĐẾN Sau khi Thiên Hàn bất tỉnh, mọi người gấp rút hợp bàn kế sách và tiến hành đề phòng cao độ với Diễm Thu đề phòng bị nàng đánh úp, đồng thời mở cuộc điều tra quy mô về xào huyệt của bọn chúng. Nhưng tiếc là đến giờ vẫn tìm được gì. Lại về Vân Lan, mọi người lo sợ nàng là mục tiêu tiếp theo của bọn Mỵ Nguyệt giáo vì thứ bọn chúng muốn lấy kế tiếp chính là Hắc liên sa người nàng vì vậy nàng được chuyển tới hoàng cung dưới bảo vệ nhiều lớp hộ vệ của Lạc Minh, đại nội thị vệ lẫn các đệ nhất mật thám thậm chí ngay cả Lạc Minh cũng đích thân canh gác cho nàng. Cứ tưởng họ có kế sách đối phó hoàn hảo với Diễm Thu nhưng tất cả đều lầm, bọn họ có đoán thế nào cũng thể đoán được nước cờ của Diễm Thu. Ma nữ kia quả đến cướp người nhưng người mà ả cướp lại phải Vân Lan mà là Lạc Minh! nước cờ ai có thể trở tay kịp. Hai ngày sau, Thiên Hàn tỉnh lại. Nhưng lần tỉnh lại này của y biến y thành con người khác hoàn oàn, thái độ trầm tĩnh khó đoán, lời nghiêm nghị thậm chí nhiều người còn bị khí thế của y lấn át mà răm rắp nghe lệnh chút sai lệch. Vừa tỉnh lại y có thể đánh hơi được kẻ thù và đoán chính xác được căn cứ của bọn chúng điều mà biết bao nhiêu cao thủ, mật thám, binh lính của triều đình suốt hai ngày thể tìm ra. Vì thời gian còn nhiều cho nên họ thể kịp lên kế hoạch hoàn mỹ mà chỉ có thể vừa dẫn binh lên cứ điểm của kẻ thù vừa bàn kế. Lần xuất binh lần nàyquy mô hơn trước đó rất nhiều với tham gia của hơn vạn binh của ba nước Minh Phiên, Kim Tuyền và Kim Vân quốc, và người dẫn đầu chính là Thiên Hàn và Kỳ Phương. Cũng trong lần này Vân Lan cũng được theo, vốn dĩ ai tán thành việc cho nàng cùng nhưng do nàng quá lo cho Lạc Minh và vì Hắc Liên sa ngày nở ra còn cách nào kiềm hãm phát triển đó nên đành phải mang nàng theo, là nhờ có Thiên Hàn bên cạnh ngăn cản phát triểu của Hắc Liên sa và vì hai là chỉ có mình nàng mới biết cách vào được nơi căn cứ của Mỵ Nguyệt giáo vì nơi này cài rất nhiều thế trận cổ ai tường tận như nàng. về núi Kỳ Sơn, ánh sáng vừa lấy lại tháng trước nay còn bóng tối giăng phủ với khí lạnh của chết chốc ngày đêm bành trướng khắp các phía của Kỳ Sơn. Tốc độ lan truyền của bóng tối nhanh đến tưởng, chỉ trong hai ngày Thiên Hàn hôn mê bóng tối nuốt chửng đến 8 huyện cùng 3 quận của 3 quốc gia, . Nếu cứ theo đà này có lẽ lâu nữa cả ba quốc gia bị bóng tối xóa sổ và tiếp đến là những quốc gia lân cận và cuối cùng cả thế giới bị chìm ngập trong bóng tối. Thiên Hàn vận trường bào màu lam được thêu hình con rồng bạc kêu hùng gầm lên giữa trung, bên hong y là mảng ngọc bội lớn hình thanh long ngậm ngọc phủy thúy làm tôn lên nét cao quý của y lúc này. Trong bóng tối lạnh lẽo làm con người ta tê tái đến dại người thế này xuất của Thiên Hàn với đôi mắt màu hồng ngọc ấm áp giúp cho mọi người cảm thấy ấm áp hơn, cùng khí chất ôn hòa mà y mang làm như tan hòa vào khí biến gian ngột ngạt trong hơn và dễ chịu hơn. Thiên Hàn giờ phút này rất giản dị, rất gần gũi, cao sang tôn quý nhưng ở y lại toát lên nét thoát tục của tiên gia chỉ có thể ngắm cảm nhận nhưng lại dám chạm vào. Có nhiều người trước đó nghi ngờ về y liệu đó có phải là vương gia Lãnh Thiên Hàn của họ hay ? Bên cạnh là Kỳ Phương vận bộ hoàng kim lấp lánh được đính hình rồng vàng kim tuyến. Mái tóc búi cao để lộ ra gương mặt góc cạnh cứng rắn hợp cùng đôi mắt kiếm sắc lạnh, bao quanh y là luồng khí lạnh băng toàn thân phát lên khí chất của bậc vương giả. Vân Lan ở bên trái cùng Thiên Hàn, nàng mặc bộ y phục màu hồng phấn dáng người yếu ớt cố gắng gượng lắm mới có thể trụ vững con bạch mã, nét mặt xanh xao cùng đôi mắt hơi híp vì khóc quá nhiều đến sưng chứng tỏ nàng cạn rất nhiều sức. Nhưng trong giây phút này nhìn nàng vô cùng bình tĩnh bình tĩnh quá mức của người bình thường lại khiến nàng trông như người tựa hồ chỉ là cái xác vô tri chẳng hạn. Đến tận bây giờ y mới nhớ hôm nay là ngày sinh thần của y_Nguyễn Gia Khanh ở thời đại và Vũ Thần 500 năm trước. Tại sao tới lúc này y mới nhớ đến chuyện quan trọng như vậy chứ? 3 kiếp cùng là linh hồn cùng định mệnh lý nào lại có sai lệnh ngày sinh thần. Nếu mẫu hậu chắc là y còn đinh ninh rằng nữa tháng sau mới là ngày nhật thực là ngày sinh của y. Thiên Hàn nhìn lên cao lần nữa, những tia nắng yếu ớt cố lọt qua tầng lớp ma khí để tìm đến với đất mẹ, chợt trong ánh mắt y thoáng lên tia thâm sâu vô lường. Nhếch môi cười sau đó y buông cương nhảy xuống bước về phía trước đoàn binh nhìn sâu vào trong rừng Kỳ Sơn đen tối, với các tướng: - Tất cả dừng binh ở đây và chờ đợi! Nếu sau 3 canh giờ nữa khi nhật thực đến và qua nhưng vẫn chưa thấy ta quay trở qua mới tiến quân vào! chưa! - ! Kế đó, y cùng Kỳ Phương, Vân Lan tiến thẳng vào trong rừng. Chỉ mấy bước của họ tách biệt họ cùng với đoàn binh, bóng tối nhanh chóng vây lấy rồi nuốt chửng cả ba hoàn toàn trong sửng sốt của cả đoàn binh. Nhưng quân lệnh như núi ai dám cãi chỉ có thể chôn chân tại chỗ thầm theo dõi bầu trời. … Cùng lúc đó tại tam vương phủ, Vĩnh Quy Vĩnh Tắc và Thạch Bằng cùng nhau quay quần quanh cuốn sách cổ để nghiên cứu. suốt đêm dài mà họ vẫn chưa thể hiểu ra được dòng chữ cổ kia gì dù là chữ. Trong lúc chán nản họ vô tình tuột tay làm rơi cuốn sách cổ bất ngờ có luồng sức mạnh kéo cuốn sách bay ra ngoài rồi bay lên trung biến mất. Cả ba hốt hoảng đuổi theo nhưng kịp giữ lấy cuốn sách chỉ cố thể trân trối nhìn cuốn sách bến mất ngay trước mặt mình, có phải là ma quỷ phương nào trêu chọc họ? Vì sao cuốn sách có thể đột nhiên biến mất cách kỳ lạ như thế được? - Chẳng lẻ đúng như sư phụ thường đâu đó trong thế giới này luôn có những cao nhân thuật!_ Thạch Bằng bỏ qua kinh ngạc lên tiếng, lời của sư phụ y vang vọng trong đầu y. - … Vĩnh Quy, Vĩnh Tắc hoàn toàn hiểu được lời Thạch Bằng , người mà Thạch Bằng gọi là sư phụ cũng chính là sư phụ của chủ nhân bọn họ Đồng Nhân lão tiên. Bước chân ra từ môn phái bán tiên gia đương nhiên hai người họ cũng biết chút ít về những chuyện bí đời này, chi khó hiểu chuyện cuốn sách cổ bay lên trung biến mất vừa rồi đó chính là biểu thị cho trở về cội nguồn mỗi khi chúng làm xong nhiệm vụ được giao. - Số mệnh định như thế chúng ta thể cưỡng lại được đâu!_ Thạch Bằng chậm rãi rồi chầm chậm quay chân bước vào trong phòng. Trước khi xuất sơn cùng sư huynh_cũng chính là tam vương gia Thiên Hàn_ sư phụ căn dặn y rất nhiều lần rằng: “Đồ nhi! Ta chỉ có duy nhất hai đồ đệ chân truyền nhưng mệnh số của sư huynh ngươi định là đoản thọ ta cách nào thay đổi được vì vậy…hy vọng con để ta thất vọng, hảo hảo bảo vệ tốt chính mình đừng để mọi cố gắng vun đắp của ta đem đổ sông đổ bể hết!”, chỉ vì như vậy mà y tuyệt đối phải sống dù rằng bản thân lúc này cảm thấy rất bứt rứt cảm thấy bản thân như kẻ ham sống sợ chết dám lộ diện còn liên lụy cả Quy, Tắc thể theo Thiên Hàn bảo vệ mà chỉ có thể ở đây khư khư trông coi y. Trong trung lúc này lại có ba cái bóng vô hình cùng nhìn xuống vương phủ. Người nữ nhân trung niên xinh đẹp ôm chặt lấy cuốn sách cổ vừa lấy được vào lòng rồi quay đầu lại đối diện với hai người phía sau, : - Thiên Hàn, Như Ngọc sao các người còn chưa đầu thai? Đôi uyên ương mang danh Thiên Hàn, Như Ngọc kia đáp lời chỉ mỉm cười với người nữ nhân trung niên. Hai con người ấy dịu dàng nắm lấy tay đối phương rồi dần dần biến mất chỉ để lại trong gian câu của thào của gió: - Tú Lệ sư tỷ hãy cùng Như ngọc và Thiên Hàn đến đó trợ giúp mọi người ! - Tới ủng hộ hay tới giành thể xác! Haiz a! Lũ trẻ bây giờ toàn suy nghĩ kỳ cục khác hẳn với những bà lão già như ta. Gia Khanh, Bích Ngọc chúc các ngươi thắng lợi, nhiệm vụ sư phụ giao cho ta ta làm xong, phần còn lại dựa vào sức của hai người đó! … Càng tiến vào sâu trong rừng gian càng u ngột ngạt hơn gấp bội. Nếu phải trong tay ba người đều có đuốc lửa thể biết đường để lần mò vào bên trong. trong lúc hoang mang biết nên hướng nào họ phát phía trước mặt có đớm sáng màu vàng đỏ, càng lại gần càng lớn hơn đoán chắc đó chính là xào nguyệt của Mỵ Nguyệt giáo nên cả ba cùng nhau dụi tắt đuốc dùng kinh công bay đến đó. Cảnh sắc đầu tiên vào mắt họ chính là hai thánh giá treo Như Ngọc và Lạc Minh lơ lửng. Cả hai vẫn còn trong tình trạng bất tỉnh nhưng tay và chân của cả hai lại bị cột chặt vào thánh giá bằng những sợi xích bằng sắt lớn, vô cùng chắc. Thấy thế Thiên Hàn liền gọi lớn tên Như Ngọc nhưng nàng vẫn tỉnh lại. Cả ba vội bay lên định dùng kiếm chém dứt sợi xích cứu cả hai nhưng khi họ vừa cách chỗ hai thánh giá ấy chừng hai mét kết giới vô hình chặn họ lại còn thổi bay họ ngược về phía sau…Thiên Hàn và Kỳ Phương vì võ công cao nên chuyện gì chỉ có Vân Lan do yếu hơn nên phải nhờ đến Thiên Hàn kéo lại bằng rơi xuống đất thổ huyết.
CHAP 68: NƯỚC CỜ MÀU ĐEN Chợt trong gian vang lên tiếng cười ghê rợn. thân ảnh màu đỏ thẫm kiều diễm từ cao bay xuống tựa như tiên nữ hạ phàm nhưng tiếc thay lương tâm của kẻ đó lại là của ma quỷ. Diễm Thu gương đôi mắt đẹp cười châm biếm cả ba rồi đánh ánh nhìn qua Như Ngọc và Lạc Minh hôn mê. - Cuối cùng các người cũng tới, mặc dù phải để ta chờ hơi lâu! giọng vốn dĩ rất ngọt ngào dễ làm cho người ta say mê nhưng khi rơi giữa khu rừng ma quái này giọng ấy chẳng khác nào lời kêu gọi của quỷ khiến người nghe phải rùng mình khiếp sợ. - Diễm Thu, ngươi muốn thế nào mới chịu thả người?_ Thiên Hàn. - Dễ thôi mà!_ Diễm Thu lại nổi lên ý cười. Thế rồi nàng ta lại đánh mắt qua Vân Lan nhìn chăm chăm vào ngực Vân Lan. Đôi mắt sáng lên đột ngột rồi lại trở lại bình thường, tia giận dữ lên mặt nàng ta, rồi quát lớn: - Chỉ mới nở hai cánh thôi sao, LÀ CHẬM CHẠP! So với câu dịu dàng trước đó, lời cọc cằn thô bỉ này càng khiến người sợ hãi hơn. Nhất là Vân Lan, nàng thụt lùi mấy bước vì sợ hãi con người trước mặt, vì đó còn là cung chủ của nàng và cũng phải Diễm Thu. - Muốn ta thả hai người đó cũng được, chỉ cần đóa hoa Hắc Liên sa đó nở và đem nó giao cho ta để đổi người! - Ngươi cho rằng bọn ta bị ngươi lừa sao? _ Kỳ Phương tiến lên phía trước che lại cho Vân Lan như thầm ý bảo vệ nàng, đồng thời hét lớn với Diễm Thu. - Hi hi! Lừa các người để làm gì? Sớm muộn gì ta cũng có được đóa hoa Hắc Liên sa đó mà thôi! đoạn Diễm Thu rút thanh kiếm ngắn trong tay áo ra, lướt ngón tay trỏ lên lưỡi kiếm cười quỷ quyệt. Kỳ Phương và Vân Lan đoán biết được ý của ả là gì cả hai hốt hoảng định lao lên cứu Như Ngọc và Lạc Minh lần nữa nhưng vẫn thể vượt qua được kết giới kia, lần nữa bị hất văng ra xa. - Diễm Thu ! Ngươi muốn làm gì?_ Vân Lan chật vật gượng dậy mặt đất hét. - Muốn làm gì? Hi, nhìn rồi biết! Ngay sau đó, Diễm Thu vung thanh kiếm lên hướng về phía Lạc Minh định chém vào y nhát nhưng bị thanh kiếm khác chặn lại . Tiếp đó, thanh kiếm kia xoay vòng rồi đảo mũi đoản kiếm của ả về phía ả mà đâm, may mắn nàng ta né kịp nhưng vẫn bị thương chút ở mu bàn tay bật ra tia máu . Diểm Thu trợn mắt khó tin nhìn Thiên Hàn: - Sao có thể? Ngươi sao có thể vào được kết giới này!_ Đúng thế, trước đó hai ngày nàng còn đâm nhát bên tay trái, cộng thêm hai chưởng lực của nàng ít nhất cũng làm bị thương nặng. Chưa kể, kết giới này được tạo ra từ trăm oán hồn mạnh gấp bội lần kết giới lần trước sao có thể vào được. ràng lúc nãy cũng thể vào được kia mà. - Hừ! Là do ngươi xem thường ta quá rồi đó! Thiên Hàn lạnh lùng đáp sau đó chém đứt hai sợi xích đỡ lấy Như Ngọc cùng Lạc Minh tiếp đất an toàn. - Ha ha ha…quả thực là do ta đánh giá thấp ngươi! Diễm Thư lại cười, rồi liếm lấy những giọt máu rỉ xuống từ mu bàn tay mình. Bất chợt đôi mắt chuyển sang đỏ ngầu. Nhanh như chớp nàng ta phóng ra khỏi vòng kết giới. Thiên Hàn cảm thấy hành động đó của Diễm Thu vô cùng kỳ hoặc, với tính cảnh giác cao y cũng nhanh ném Lạc Minh và Như Ngọc về phía Kỳ Phương và Vân Lan để họ tiếp lấy, còn bản thân đuổi theo Diễm Thu. Nhưng y ngờ kết giới đột nhiên chuyển động thu lại ngăn cho y ra khỏi, càng ngờ hơn kết giới bị biến đổi giống như tấm lưới sắt kiên cố có điện vừa chạm vào làm y tê dại. Nhưng kết giới đó ép sát chỉ thu lại vừa đủ để nhốt y vào trong rồi dừng lại. Cảm nhận mọi luồng sức mạnh của lưới kết giới đều tập trung đầu mình, Thiên Hàn vội ngẩng lên nhìn thử phát nguồn gốc cung cấp sức mạnh cho kết giới đó là do viên ngọc màu lam phát ra. Nhìn viên ngọc với ánh hào quang bên ngoài lấp lánh nhưng bên trong lại có khói đen vừa khiến y thắc mắc vừa thấy nao núng trong lòng. Cảm giác thân quen cồn cào lên trong lòng y, vô thức y phát ra câu “Có phải là ngọc lưu linh của ta?” - Cuối cùng cũng nhận ra rồi sao? Chỉ tiếc nó còn là ngọc lưu linh mà là hắc lưu linh của ma giới, và chủ nhân bây giờ của Hắc lưu linh chính là Diễm Thu ta còn là Vũ Thần nhà ngươi nữa! - Sao lại như thế?_ Thiên Hàn kinh hoảng khi nghe câu ấy của Diễm Thu Đôi mắt Thiên Hàn lay động, từng mảng ký ức trong lòng y dao động khiến y trụ vững. Y vươn tay mong chạm vào ngọc lưu linh nhưng lại bị chính ngọc lưu linh chối bỏ, nó phát ra tia điện đánh vào cánh tay Thiên Hàn làm y đau đớn nhăn cả mi, theo đó vòng kết giới lại tiếp tục thu hẹp lần này so với trước đó nhanh hơn và siết chặt hơn. Thiên Hàn chống chọi nổi quỳ phục mặt đất nhờ Tịch Hàn kiếm trong tay y chống xuống đất trụ lại với sức đè của lưới kết giới mới giúp y bị kết giới kia bóp chết. Nhưng sức lực trong Thiên Hàn vốn bị mất phân nữa lại chịu thương tổn khi xuyên qua kết giới lúc nãy làm y gần như kiệt sức. Những nét mệt mỏi mặt y, mồ hôi từng hạt thi nhau rơi xuống đất. - Thiên Hàn!_ Lạc Minh cùng Vân Lan ở bên ngoài lo lắng . - Ta sao! Hai người mau đưa họ rời khỏi đây !_ Thiên Hàn nhưng gần như là hét với cả hai. - !_ Kỳ Phương - Mau lên, nếu chần chừ tất cả chúng ta chết hết đó! - Nhưng… - Kỳ Phương ngươi cần khó xử, để ta quyết định giúp các ngươi nhé! Tất cả cùng nhau lượt, nhưng phải ra khỏi đây mà là cùng nhau xuống phủ!_ Diễm Thu nói_ Hắc lưu linh cần lấy mạng ngay bây giờ, cứ tạm giữ đến phút cuối cho xem hết tuồng hay rồi hãy xuống tay. Quay lại, Diễm Thu đáp xuống ngay trước mặt Kỳ Phương và Vân Lan thèm bận tâm đến Thiên Hàn chật vật ra sao với Hắc lưu linh. Thấy thế, Kỳ Phương vội giao lại cho Vân Lan Như Ngọc còn bản thân nắm chặt lấy Bạch Ngân kiếm hiên ngang bước lên phía trước đối diện Diễm Thu, quên với Vân Lan “ nhân lúc ả để ý hãy đưa cả hai ra khỏi đây !” Nhìn Diễm Thu đánh giá lượt, Kỳ Phương thấy lòng có chút sợ, hình ảnh Diễm Thu trước mắt y lúc này giống như hình ảnh cả Vũ Thuần trước đó khi bị y đâm trúng vào tim, toàn thân toát ra ma khí cùng luồng khói đen bao phủ lấy ả: - Ngươi là ai?_ Kỳ Phương. - Là người thống trị cả thế giới này! Ha ha!_ thanh nữa nam nữa nữ vang lên. - Điên rồ! Diễm Thu ngươi bị điên rồi!_ mặc dù là mắng như thế nhưng Kỳ Phương hiểu nếu con người trước mắt mà còn là Diễm Thu thể lợi hại như thế được. Bạch Ngân kiếm trong tay lóe lên, Kỳ Phương vung đường kiếm về phía Diễm Thu nhưng ả ta hề sợ cứ ưỡng cao người nhìn đường kiếm của Kỳ Phương bay đến, chỉ cái hơi nghiêng người nàng ta thoát được. lần Kỳ Phương chém xuống là lần nàng ta thoát được, nhưng ràng đường kiếm chém rất chuẩn nhưng khi vừa chạm vào y phục của Diễm Thu lại có sức mạnh vô hình nào đó đỡ thay đẩy trược đường kiếm qua bên. Còn Diễm Thu chỉ né và chạy trốn lần phản công cũng có, điều này làm Kỳ Phương khó hiểu, thể đoán được ả nghĩ gì. - Kỳ Phương huynh lùi lại mau, có tà thuật!_ Thiên Hàn bất ngờ hét lên. Nhưng quá muộn, Kỳ Phương vừa nghe thấy lời Thiên Hàn cũng là lúc y vừa chạm chân xuống mặt đất, cùng lúc đó chân y thể nhúc nhích được cứ như bị dính chặt vào đất trở thành khối gắn liền với nền đất. Y mở to đôi mắt nhìn Diễm Thu, bây giờ y mới hiểu vì sao ả nữ đó phản công mà chỉ chạy chính là vì muốn tách xa y với chỗ Vân Lan và Thiên Hàn ra để ả tiện làm việc từng người! - tên ngốc!_ Diễm Thu ném cho Kỳ Phương câu chế giễu rồi thản nhiên bước đến chỗ Vân Lan trong tức giận của cả Kỳ Phương lẫn Thiên Hàn. - Ưm…m…_ cùng lúc đó Như Ngọc và Lạc Minh tỉnh lại, cả hai còn ngơ ngác hiểu chuyện gì mà nhìn dáo giác toàn cảnh trong lúc mơ màng, Như Ngọc nhìn thấy Diễm Thu mở to cả mắt như người gặp phải chuyện gì đó kinh hãi, miệng lắp bắp : - Ngươi, ngươi là… - Phiếm Phiếm lâu ngày gặp, ngươi thay đổi nhiều quá! Nhưng cái tính dễ tin người của ngươi vẫn như xưa!
CHAP 69: NHẬT THỰC Đôi mắt Như Ngọc nhìn Diễm Thu trở lại dáng vẻ bình thường nhưng pha nét căm phẫn. Nàng đánh mắt nhìn xung quanh thấy Thiên Hàn bị cái gì nhốt lấy hoảng hốt toan chạy đến chỗ y bị Diễm Thu túm lại ném ngược lại chỗ vân Lan. Kế, nàng ta biến ra quả cầu đen đánh về phía hai người, vừa đến gần cả hai quả cầu đen kia liền biến thành quả hắc cầu bọc lại cả hai như muốn nhốt trọn cả hai vào trong. Như biết được ý định đó của Diễm Thu, Vân Lan và Như Ngọc vội tách ra hai phía để né tránh nhưng nhanh bằng quả hắc cầu vì vậy mà cả hai lại bị nhốt vào trong thể thoát được. - Ác ma ngươi muốn gì?_ Như ngọc cố bình tâm tỏ vẻ bình thản với Diễm Thu hỏi. - Muốn gì? Ngươi biết hay là giả vờ biết? - Ngươi… - Ngươi thân là truyền nhân của Tiên Mai mà lại làm tròn trách nhiệm, vì ái tình nhoi mà phá vỡ lời thề trốn bỏ khỏi nơi canh gác để rồi gây ra tai họa cho thế giới, bản thân ngươi còn thấy xấu hổ hay sao? - Hừ! Còn ngươi sao? Thân là ma thượng của ma tộc những biết cai trị ma giới cho tốt còn bày điều khấy động cư dân ma tộc gây chuyện, vi phạm hiệp ước người – , xâm lấn ranh giới của con người. Ngươi thấy có lỗi với tổ tiên ngươi thấy có lỗi với ma tộc ngươi à? - Hô…hô…hô, ngươi chưa nghe câu “thắng làm vua thua làm gặc sao”, cái hiệp ước đó chẳng qua chỉ là mảnh giấy củ rích, chỉ cần ta có sức mạnh chiếm được cả thế giới là được phải sợ gì cả. Còn ngươi, đừng quên ngươi chỉ là phần tái sinh của Phiếm Phiếm chẳng có phép thuật gì cả, ở tại nơi lãnh địa này của ta chỉ là kẻ vô dụng. Thôi đôi co nhiều với ngươi nữa, thời gian còn ta nên làm việc ta nên làm thôi!. đoạn Diễm Thu quay , để mặc Như Ngọc căm phẫn nhìn mình, Vân Lan ở sau lưng nàng ngỡ ngàng nàng dám tin người muội muội mà nàng vẫn luôn muốn che chở giờ phút này lại đổi khác đến thế. Đứng trước ác ma khiến cho nhiều người run sợ mà lại có thể tỏ ra bình thản còn có thể đối mặt chất vấn trách tội nhau. ràng là người trước mặt nàng rất mạnh mẽ lại rất dũng cảm! - Thả Lạc Minh ra! được làm y tổn thương!_ Như Ngọc đột nhiên hét lên. Nghe đến tên Lạc Minh, Vân Lan rung rinh. Nàng vượt lên trước nhưng bị kết giới cản lại, còn bị luồng điện làm tê người, cũng may Như Ngọc ở phía sau đỡ lấy nàng. - Minh huynh sao vậy sao đánh trả ả?_Vân Lan khổ sở ra, nhìn Lạc Minh như con rối phản ứng khi bị Diễm thu bắt lấy, những móng tay nhọn hoắc của ả cắm phặp vào da thịt y tuôn huyết. - Y bị trúng tà rồi!_ Như Ngọc , đôi mắt nàng đảo qua Kỳ Phương rồi dừng lại ở Thiên Hàn, những giọt nước mắt cứ muốn chực trào khi nhìn y từng hồi đau đớn với kết giới ma quái đó. Nàng ước gì nàng sớm biết mình là Phiếm Phiếm của 500 năm trước hoặc chỉ cần lúc này đây nhớ lại trọn vẹn cả ký ức và phép thuật có thể cứu mọi người rồi! Tất cả chỉ vì nàng quá tin người và cũng vì đây là quả báo của nàng. Nhưng tại sao quả báo lại chỉ trút lên mình nàng mà còn liên lụy đến những người bên cạnh của nàng, những người mà nàng thương. - Các ngươi có biết vì sao ta trực tiếp bắt Vân Lan mà phải bắt tên này ?….đó là vì Thiên Hàn, Kỳ Phương và Như Ngọc ngươi đều là hóa thân của những kẻ có dính dáng đến chuyện phong ấn ta của 500 năm trước cho nên đối với Hắc Liên sa chỉ có tác dụng kiềm hãm chứ thể làm nó phát triển. Còn cái tên này_ Diễm Thu dùng tay còn lại sờ vào mặt Lạc Minh cười mị_ Tình nhân của Liên sa cung chủ mà, tất nhiên là lựa chọn tốt để ép buộc ả ta tự động đến đây và tự động dâng hoa cho ta! Ha ha ha… - Khốn kiếp!_ Kỳ Phương._ Vân Lan đừng tin ả, ả ta chỉ giỏi lừa người và đe dọa thôi. - Lừa! Cứ chờ rồi biết ta có lừa hay ? Dứt lời, Diễm Thu lại rút đoản kiếm vừa nãy ra miết sát vào cổ Lạc Minh, đường máu chảy xuống. Lạc Minh trong mơ hồ như cảm nhận được cái đau nhăn mi lại còn bật lên tiếng rên . - Dừng tay! Vân Lan hét lên, những giọt nước mắt kiềm nén cuối cùng cũng giữ nổi rơi xuống, nàng khóc với những tiếng nấc khó khăn trong lòng. Như Ngọc bên cạnh cũng đau lòng ôm Vân Lan vào lòng như an ủi, hóc mắt nàng cũng hơi hoen đỏ nhìn Diễm Thu cười thõa mạn với cái dục vọng đáng kinh miệt. Chợt, nàng cảm thấy Vân Lan trong vòng tay mình run rẩy, vội vàng cúi xuống thấy Vân Lan ôm ngực nét mặt đau đớn vô cùng. Vội vàng kéo lệch vai áo Vân Lan xuống, Như Ngọc hoảng hốt khi nhìn thấy Hắc Liên sa từ từ nở ra những cánh hoa còn lại, 3 rồi lại 4 rồi đến 5… - Lan tỷ bình tĩnh ! Ráng kiềm nén cảm xúc đừng để bông hoa oan nghiệt này nở ra! Diễm Thu ngươi cũng tỉnh lại , ngươi càng làm thế chỉ càng giúp cho ma gây đau thương cho đồng loại, và đến cả ngươi cũng chẳng nhận được gì đâu! - Hừ! Ta vốn dĩ đâu có hạnh phúc cũng chỉ có đau khổ triền miên vì thế các ngươi cũng phải vậy! Ném mạnh Lạc Minh xuống đất, nàng ta từng bước tiến lại gần Như Ngọc và Vân Lan. Sợ hãi, Như Ngọc ôm chặt Vân Lan lùi về sau nhưng được vì sau lưng các nàng là kết giới ngăn cản, dù nàng dùng hết sức bình sinh để phá kết giới nhưng vẫn được, niềm hy vọng cuối cùng cho họ cũng hề có khi mà Thiên Hàn và Kỳ Phương đều bị tà chú cầm giữ còn Lạc Minh vẫn chưa tỉnh lại được. Hết! Hết rồi. “Tỷ đau quá! Rất đau” “Tỷ tỷ cố lên, cố gắng bình tâm lại đau nữa đâu! Cố lên Lan tỷ” Cả hai người cùng trong tiếng nấc, mặc dù Như Ngọc biết đó chỉ là lời an ủi Vân Lan. Vì khi đóa hoa Hắc Liên sa đó nở thể dừng lại nhưng kéo dài được bao lâu hay bấy nhiêu biết đâu kỳ tích xuất . đầu họ bỗng nhiên sáng hẳn lên, những tán cây cao che chắn ánh nắng giờ đây như bị cái gì đó xé toạt , những tia nắng chói chang tràn ngập khắp mọi nơi nhưng cũng chỉ được vài phút ngắn ngủi rồi dần dần yếu và tối lại thậm chí tối hơn cả trước đó! Nhìn thấy thế, Diễm Thu rỏ ra vui mừng khôn siết, nàng ta hét lên những tiếng hân hoan quỷ dị của loài tà ma: - Ha ha! Nhật thực xuất rồi, mọi thứ sẵng sàng nào mau giao cho ta Hắc Liên sa! - !_ Như Ngọc sống chết ôm chặt lấy Vân Lan, trong đôi mắt nàng hận thù tăng lên đỉnh điểm. Mặc kệ cái nhìn oán hận của Như Ngọc, Diễm Thu vẫn cười khoái trá bước đến sát cạnh họ rồi thu kết giới lại. tay ả nắm lấy Như Ngọc tay kia tách Vân Lan qua bên. Dù Như Ngọc có ra sức giãy giũa đánh vào Diễm Thu thế nào ả vẫn như cáy mái mốc làm bằng sắt thép bị đau cũng bị thương tích. Rồi bất ngờ, Diễm Thu ném Như Ngọc sang bên rồi dùng đến kết giới nhốt Như Ngọc vào trong đó lần nữa. - Ngọc muội! A….A.._ Vân Lan nhìn thấy Diễm Thu làm thế vội vàng nắm Như Ngọc lại nhưng quá muộn màng nàng khẩn thiết gọi tên Như Ngọc lần nữa rồi lăn ra bất tỉnh có lẽ vì quá xúc động và cũng vì Hắc Liên sa hút hết sức lực cuối cùng của nàng. Bên cạnh họ, Thiên Hàn và Kỳ Phương cũng vô cùng tức giận muốn xông lên cứu hai người nhưng vô ít, dù họ vận hết cả sức lực nhưng kết giới và chú cấm đó thể nào bị phá được, cuối cùng họ cũng chỉ biết bất lực nhìn mọi chuyện diễn ra theo hướng ngày càng tồi tệ. Lại nhìn về phía Vân Lan, sau khi nàng bất tỉnh từ ngực trái của nàng cái gì đó đen đen tỏa ra kế đó cả người Vân Lan như vị cái gì đó hút dần nhựa sống và máu, da, thịt trở nên khô lại ôm lấy những khung xương . Chẳng mấy chốc Vân Lan biến thành bộ thi hài khô héo chỉ còn da khô và xương. Qúa khinh hoàng trước khung cảnh trước mắt Như Ngọc chết lặng cả người, những giọt nước mắt tuôn rơi vô thức. Kết giới bao quanh nàng từ khi nào biến mất hay thậm chí Diễm Thu đứng bên cạnh nàng lúc nào nàng cũng biết: - Ngươi là nữ man rợ! _ Như Ngọc ngước mắt nhìn Diễm Thu mắng. Nhưng đổi lại chỉ là cái nụ cười ma quỷ vô cảm của Diễm Thu, nàng ta lạnh lùng nắm lấy bàn tay bé của Như ngọc kéo lại gần cái thể xác của Vân Lan rồi thản nhiên kéo y phục bên vai trái của Vân Lan ra, đóa hoa Hắc Liên bay lên tách khỏi thân và rễ của nó cắm chặt rễ vào người Vân Lan. Nhìn đóa hoa tám cánh khoe sắc Như Ngọc hận thể dẫm nát nó để báo thù cho Vân Lan, chỉ tiếc nàng ngay cả chút sức cũng còn và bị ả nữ kia giữ chặt. - Chưa hết cảnh hay đâu! Vẫn còn đoạn hay kém nữa đấy!
CHAP 69: NHẬT THỰC Đôi mắt Như Ngọc nhìn Diễm Thu trở lại dáng vẻ bình thường nhưng pha nét căm phẫn. Nàng đánh mắt nhìn xung quanh thấy Thiên Hàn bị cái gì nhốt lấy hoảng hốt toan chạy đến chỗ y bị Diễm Thu túm lại ném ngược lại chỗ vân Lan. Kế, nàng ta biến ra quả cầu đen đánh về phía hai người, vừa đến gần cả hai quả cầu đen kia liền biến thành quả hắc cầu bọc lại cả hai như muốn nhốt trọn cả hai vào trong. Như biết được ý định đó của Diễm Thu, Vân Lan và Như Ngọc vội tách ra hai phía để né tránh nhưng nhanh bằng quả hắc cầu vì vậy mà cả hai lại bị nhốt vào trong thể thoát được. - Ác ma ngươi muốn gì?_ Như ngọc cố bình tâm tỏ vẻ bình thản với Diễm Thu hỏi. - Muốn gì? Ngươi biết hay là giả vờ biết? - Ngươi… - Ngươi thân là truyền nhân của Tiên Mai mà lại làm tròn trách nhiệm, vì ái tình nhoi mà phá vỡ lời thề trốn bỏ khỏi nơi canh gác để rồi gây ra tai họa cho thế giới, bản thân ngươi còn thấy xấu hổ hay sao? - Hừ! Còn ngươi sao? Thân là ma thượng của ma tộc những biết cai trị ma giới cho tốt còn bày điều khấy động cư dân ma tộc gây chuyện, vi phạm hiệp ước người – , xâm lấn ranh giới của con người. Ngươi thấy có lỗi với tổ tiên ngươi thấy có lỗi với ma tộc ngươi à? - Hô…hô…hô, ngươi chưa nghe câu “thắng làm vua thua làm gặc sao”, cái hiệp ước đó chẳng qua chỉ là mảnh giấy củ rích, chỉ cần ta có sức mạnh chiếm được cả thế giới là được phải sợ gì cả. Còn ngươi, đừng quên ngươi chỉ là phần tái sinh của Phiếm Phiếm chẳng có phép thuật gì cả, ở tại nơi lãnh địa này của ta chỉ là kẻ vô dụng. Thôi đôi co nhiều với ngươi nữa, thời gian còn ta nên làm việc ta nên làm thôi!. đoạn Diễm Thu quay , để mặc Như Ngọc căm phẫn nhìn mình, Vân Lan ở sau lưng nàng ngỡ ngàng nàng dám tin người muội muội mà nàng vẫn luôn muốn che chở giờ phút này lại đổi khác đến thế. Đứng trước ác ma khiến cho nhiều người run sợ mà lại có thể tỏ ra bình thản còn có thể đối mặt chất vấn trách tội nhau. ràng là người trước mặt nàng rất mạnh mẽ lại rất dũng cảm! - Thả Lạc Minh ra! được làm y tổn thương!_ Như Ngọc đột nhiên hét lên. Nghe đến tên Lạc Minh, Vân Lan rung rinh. Nàng vượt lên trước nhưng bị kết giới cản lại, còn bị luồng điện làm tê người, cũng may Như Ngọc ở phía sau đỡ lấy nàng. - Minh huynh sao vậy sao đánh trả ả?_Vân Lan khổ sở ra, nhìn Lạc Minh như con rối phản ứng khi bị Diễm thu bắt lấy, những móng tay nhọn hoắc của ả cắm phặp vào da thịt y tuôn huyết. - Y bị trúng tà rồi!_ Như Ngọc , đôi mắt nàng đảo qua Kỳ Phương rồi dừng lại ở Thiên Hàn, những giọt nước mắt cứ muốn chực trào khi nhìn y từng hồi đau đớn với kết giới ma quái đó. Nàng ước gì nàng sớm biết mình là Phiếm Phiếm của 500 năm trước hoặc chỉ cần lúc này đây nhớ lại trọn vẹn cả ký ức và phép thuật có thể cứu mọi người rồi! Tất cả chỉ vì nàng quá tin người và cũng vì đây là quả báo của nàng. Nhưng tại sao quả báo lại chỉ trút lên mình nàng mà còn liên lụy đến những người bên cạnh của nàng, những người mà nàng thương. - Các ngươi có biết vì sao ta trực tiếp bắt Vân Lan mà phải bắt tên này ?….đó là vì Thiên Hàn, Kỳ Phương và Như Ngọc ngươi đều là hóa thân của những kẻ có dính dáng đến chuyện phong ấn ta của 500 năm trước cho nên đối với Hắc Liên sa chỉ có tác dụng kiềm hãm chứ thể làm nó phát triển. Còn cái tên này_ Diễm Thu dùng tay còn lại sờ vào mặt Lạc Minh cười mị_ Tình nhân của Liên sa cung chủ mà, tất nhiên là lựa chọn tốt để ép buộc ả ta tự động đến đây và tự động dâng hoa cho ta! Ha ha ha… - Khốn kiếp!_ Kỳ Phương._ Vân Lan đừng tin ả, ả ta chỉ giỏi lừa người và đe dọa thôi. - Lừa! Cứ chờ rồi biết ta có lừa hay ? Dứt lời, Diễm Thu lại rút đoản kiếm vừa nãy ra miết sát vào cổ Lạc Minh, đường máu chảy xuống. Lạc Minh trong mơ hồ như cảm nhận được cái đau nhăn mi lại còn bật lên tiếng rên . - Dừng tay! Vân Lan hét lên, những giọt nước mắt kiềm nén cuối cùng cũng giữ nổi rơi xuống, nàng khóc với những tiếng nấc khó khăn trong lòng. Như Ngọc bên cạnh cũng đau lòng ôm Vân Lan vào lòng như an ủi, hóc mắt nàng cũng hơi hoen đỏ nhìn Diễm Thu cười thõa mạn với cái dục vọng đáng kinh miệt. Chợt, nàng cảm thấy Vân Lan trong vòng tay mình run rẩy, vội vàng cúi xuống thấy Vân Lan ôm ngực nét mặt đau đớn vô cùng. Vội vàng kéo lệch vai áo Vân Lan xuống, Như Ngọc hoảng hốt khi nhìn thấy Hắc Liên sa từ từ nở ra những cánh hoa còn lại, 3 rồi lại 4 rồi đến 5… - Lan tỷ bình tĩnh ! Ráng kiềm nén cảm xúc đừng để bông hoa oan nghiệt này nở ra! Diễm Thu ngươi cũng tỉnh lại , ngươi càng làm thế chỉ càng giúp cho ma gây đau thương cho đồng loại, và đến cả ngươi cũng chẳng nhận được gì đâu! - Hừ! Ta vốn dĩ đâu có hạnh phúc cũng chỉ có đau khổ triền miên vì thế các ngươi cũng phải vậy! Ném mạnh Lạc Minh xuống đất, nàng ta từng bước tiến lại gần Như Ngọc và Vân Lan. Sợ hãi, Như Ngọc ôm chặt Vân Lan lùi về sau nhưng được vì sau lưng các nàng là kết giới ngăn cản, dù nàng dùng hết sức bình sinh để phá kết giới nhưng vẫn được, niềm hy vọng cuối cùng cho họ cũng hề có khi mà Thiên Hàn và Kỳ Phương đều bị tà chú cầm giữ còn Lạc Minh vẫn chưa tỉnh lại được. Hết! Hết rồi. “Tỷ đau quá! Rất đau” “Tỷ tỷ cố lên, cố gắng bình tâm lại đau nữa đâu! Cố lên Lan tỷ” Cả hai người cùng trong tiếng nấc, mặc dù Như Ngọc biết đó chỉ là lời an ủi Vân Lan. Vì khi đóa hoa Hắc Liên sa đó nở thể dừng lại nhưng kéo dài được bao lâu hay bấy nhiêu biết đâu kỳ tích xuất . đầu họ bỗng nhiên sáng hẳn lên, những tán cây cao che chắn ánh nắng giờ đây như bị cái gì đó xé toạt , những tia nắng chói chang tràn ngập khắp mọi nơi nhưng cũng chỉ được vài phút ngắn ngủi rồi dần dần yếu và tối lại thậm chí tối hơn cả trước đó! Nhìn thấy thế, Diễm Thu rỏ ra vui mừng khôn siết, nàng ta hét lên những tiếng hân hoan quỷ dị của loài tà ma: - Ha ha! Nhật thực xuất rồi, mọi thứ sẵng sàng nào mau giao cho ta Hắc Liên sa! - !_ Như Ngọc sống chết ôm chặt lấy Vân Lan, trong đôi mắt nàng hận thù tăng lên đỉnh điểm. Mặc kệ cái nhìn oán hận của Như Ngọc, Diễm Thu vẫn cười khoái trá bước đến sát cạnh họ rồi thu kết giới lại. tay ả nắm lấy Như Ngọc tay kia tách Vân Lan qua bên. Dù Như Ngọc có ra sức giãy giũa đánh vào Diễm Thu thế nào ả vẫn như cáy mái mốc làm bằng sắt thép bị đau cũng bị thương tích. Rồi bất ngờ, Diễm Thu ném Như Ngọc sang bên rồi dùng đến kết giới nhốt Như Ngọc vào trong đó lần nữa. - Ngọc muội! A….A.._ Vân Lan nhìn thấy Diễm Thu làm thế vội vàng nắm Như Ngọc lại nhưng quá muộn màng nàng khẩn thiết gọi tên Như Ngọc lần nữa rồi lăn ra bất tỉnh có lẽ vì quá xúc động và cũng vì Hắc Liên sa hút hết sức lực cuối cùng của nàng. Bên cạnh họ, Thiên Hàn và Kỳ Phương cũng vô cùng tức giận muốn xông lên cứu hai người nhưng vô ít, dù họ vận hết cả sức lực nhưng kết giới và chú cấm đó thể nào bị phá được, cuối cùng họ cũng chỉ biết bất lực nhìn mọi chuyện diễn ra theo hướng ngày càng tồi tệ. Lại nhìn về phía Vân Lan, sau khi nàng bất tỉnh từ ngực trái của nàng cái gì đó đen đen tỏa ra kế đó cả người Vân Lan như vị cái gì đó hút dần nhựa sống và máu, da, thịt trở nên khô lại ôm lấy những khung xương . Chẳng mấy chốc Vân Lan biến thành bộ thi hài khô héo chỉ còn da khô và xương. Qúa khinh hoàng trước khung cảnh trước mắt Như Ngọc chết lặng cả người, những giọt nước mắt tuôn rơi vô thức. Kết giới bao quanh nàng từ khi nào biến mất hay thậm chí Diễm Thu đứng bên cạnh nàng lúc nào nàng cũng biết: - Ngươi là nữ man rợ! _ Như Ngọc ngước mắt nhìn Diễm Thu mắng. Nhưng đổi lại chỉ là cái nụ cười ma quỷ vô cảm của Diễm Thu, nàng ta lạnh lùng nắm lấy bàn tay bé của Như ngọc kéo lại gần cái thể xác của Vân Lan rồi thản nhiên kéo y phục bên vai trái của Vân Lan ra, đóa hoa Hắc Liên bay lên tách khỏi thân và rễ của nó cắm chặt rễ vào người Vân Lan. Nhìn đóa hoa tám cánh khoe sắc Như Ngọc hận thể dẫm nát nó để báo thù cho Vân Lan, chỉ tiếc nàng ngay cả chút sức cũng còn và bị ả nữ kia giữ chặt. - Chưa hết cảnh hay đâu! Vẫn còn đoạn hay kém nữa đấy!
CHAP 70: ƯU MÊ BẤT NGỘ Như Ngọc đánh mắt nhìn ả nữ, đôi mắt thù hận gằn lên những tia đỏ máu: - NGƯƠI… NỮ, NGƯƠI LÀM GÌ? NGƯƠI… _ Như Ngọc hốt hoảng giãy giụa yếu ớt khi thấy nữ Diễm Thu dùng cây trâm đâm vào ngón tay trỏ của mình. - IM LẶNG!_ Diễm Thu quát lên, đôi mày thanh nhíu lại hung dữ khi Như Ngọc giãy giụa làm gián đoạn công việc của ả. Những giọt máu đỏ tươi rơi ra từ ngón tay Như Ngọc đẹp đẽ vô cùng khi nó được Hắc Liên sa hứng lấy và tỏa ra ánh sáng màu đỏ lung linh. Như Ngọc bắt đầu cảm thấy tâm trí mơ hồ, đầu óc nặng trĩu và đôi mí mắt trở nên nặng nề hơn. Diễm Thu buông Như Ngọc ra, cả người nàng liền rơi xuống đất theo quán tính cái bịch, những gì Như Ngọc cố gắng được chính là giữ cho mi mắt sụp xuống để nhìn mọi chuyện, còn cơ thể của nàng trở nên quá nặng thể điều khiển được. Sau khi hứng lấy những giọt máu tươi của Như Ngọc, Hắc Liên sa tỏa ra màu ánh sáng đỏ tuyệt đẹp làm bừng sáng cả vùng khi gian trở nên tăm tối chút ánh sáng. Hai hỏa đuốc lớn được đặt tại nơi đây cũng bỗng dưng cháy bùng lên. Diễm Thu nhìn thành quả mà mình mong muốn phấn khởi vô cùng, trong đôi mắt ấy giây phút này tràn ngập dục vọng nàng ta mải mê nhìn Hắc Liên sa bay lên cao rồi hút lấy những khí hắc ám của khu rừng này. Những đám mây đen quần tụ ngày nhiều rồi chúng quấn lấy nhau tạo thành quả địa cầu hắc ám. Diễm Thu lúc này thể đợi chờ thêm được nữa, như bị ai đó thúc dục hối hả điểm mũi chân bay về phía quả Hắc cầu định ôm quả địa cầu ấy vào lòng đường sáng chói mắt buộc ả phải lắc người né tránh. Diệm Thu đáp xuống mặt đất trong tư thế chao đảo, tay ôm lấy bả vai bị thương túa máu ngừng, đôi mày nhíu lại sâu nhìn kẻ phá đám chuyện tốt của nàng. bất ngờ khi mà có đến hai kẻ phá chuyện: - Ta ngờ ngươi có thể lần nữa thoát ra được khỏi kết giới đó, Thiên Hàn! Còn ngươi, Lạc Minh, cũng tỉnh lại đúng lúc!_ Diễm Thu nghiến răng - , ngươi sai rồi ta tỉnh lại quá trễ mới đúng! Lạc Minh đánh mắt nhìn qua thể xác của Vân Lan tay kiếm y run lên, nghĩ ngợi nhiều y ném thanh kiếm trong tay chạy đến bên cạnh thể xác Vân Lan ôm chầm lấy nàng thương tiếc: - Lan nhi, là do huynh cố chấp bám theo muội nên mới hại muội ra nông nỗi như thế này! Huynh đáng chết! - Hừ! tên vô dụng!_ Diễm Thu buông lời kinh miệt rồi quay sang nhìn Thiên Hàn đôi mắt nàng ta xoáy vào ngọc lưu linh trong tay y. - Ngươi tin ta có thể thoát ra được đúng ? Diễm Thu ngươi hình như quên điều quan trọng rằng: ta và ngọc lưu linh trước kia từng là phần thân thuộc với nhau, dù là tái kiếp vẫn còn chút quan hệ._ đoạn Thiên Hàn cũng quay người bước vội đến nâng Như Ngọc dậy giúp nàng lau những giọt nước mắt - Hừ quan hệ! Chẳng qua chỉ là chút nhận thức nhoi sắp lụi tàn trong viên ngọc bé đó mà thôi! đoạn nàng ta quay phắt thái độ lại tỏ ra là con sói lương thiện mà ra tay hóa giải chú cầm giam cầm Kỳ Phương. - Thiên Hàn! Ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý định chống lại ma giới vì khắp Kỳ Sơn này tràn ngập ma khí, với chút sức nhoi của ngươi và ánh sáng tàn đó của Ngọc Lưu linh thể làm được gì đâu!_ Diễm Thu lại . - nữ…ta giết ngươi_ Kỳ Phương phẫn nộ toan dùng Bạch Ngân kiếm chém về phía Diễm Thu. - Kỳ Phương Huynh dừng lại…chưa đến lúc đâu!_ Thiên Hàn vội dùng lời ngăn cản hành động của Kỳ Phương lại_ Diễm Thu, đừng tưởng ta biết ngươi muốn làm gì, ngươi định dùng quả tim ma quỷ Hắc liên sa này kết hợp với ma khí để tạo ra sức mạnh tà ma vĩ đại đúng ? Diêm Thu kinh ngạc nhìn Thiên Hàn,: - Ngươi biết! - Hừ!_ Thiên Hàn liễm đôi mắt kiếm nhìn Diễm Thu cách thâm sâu khó đoán, tựa như y có thể hiểu hết được những suy nghĩ của ả ta trong lúc này. - Thiên Hàn, mau cứu Lan tỷ , cứu tỷ ấy !_ Như Ngọc sau hồi dưỡng sức được Thiên Hàn truyền chút chân khí cảm thấy khỏe lên đôi chút liền lên tiếng năn nỉ Thiên Hàn. - Toàn bộ dương khí của nàng ấy bị Hắc Liên sa hút hết cho nên huynh cũng bó ta. Trừ phi…trừ phi có luồng dương khí khác truyền vào.._ Thiên Hàn hạ mi xuống , y cố che giấu nỗi bất lực của mình - Dương khí! Thiên Hàn hãy lấy của Lạc Minh , dùng dương khí của ta để cứu nàng ấy!_ Lạc Minh. - ! Lấy của huynh này, Lạc Minh ngươi còn có Vân Lan nếu ngươi chết nàng ấy cũng chẳng muốn sống nữa! Còn ta ít ra đến giờ vẫn còn là kẻ đơn nếu ta chết ai vì ta mà khóc! - ! Cả huynh và Lạc Minh ai được chết, hai người còn gánh nặng giang sang phải mang nếu chết ai thay hai người gánh lấy! Nếu có chết phải là Như Ngọc này! Thiên Hàn dùng dương khí của muội cứu tỷ ấy , huynh nghe muội gì Thiên Hàn cứu tỷ ấy mau !_ Như Ngọc vừa vừa giật giật cổ áo Thiên Hàn. Diễm Thu ở ngoài nhìn mọi chuyện đột nhiên cười lớn: - Ha ha ha! lũ ngu ngốc như nhau…sắp chết tới nơi rồi mà còn ở đó tỏ ra cao thượng! chút nữa thôi ta cho các ngươi thấy sức mạnh tối thượng là gì! Diễm Thu , tay nàng ta giơ lên cao, quả cầu đen tự động bay về phía ả chỉ thế ngọc lưu linh trong tay Thiên Hàn cũng bị sức mạnh vô hình giật lấy, đưa viên ngọc đó lại cho Diễm Thu. - Diễm Thu mau dừng lại, nếu ngươi cứ ưu mê bất chấp như thế chính bản thân ngươi cũng sẻ bị bọn ma quỷ giết chết đó!_ Như Ngọc hét lên cố nhoài về phía trước nhưng bị Thiên Hàn kéo giữ lại. - Vậy sao?_ Diễm Thu liếc nữa mắt nhìn Như Ngọc hừ lạnh rồi quay trở lại tiếp tục công việc của mình. Quả hắc cầu cùng ngọc lưu linh được đặt cạnh nhau, khối ám khí đen trong ngọc lưu linh được quả cầu hút ra hết. Sau đó, nàng ta nuốt chửng cả quả cầu đen kia vào bụng đôi mắt nàng ta đảo vòng rồi nhếch môi cười khó hiểu. Nàng ta thử vận chân khí chút để điều hòa rồi thử trỏ ngón tay vào thân cây gần đó để thử nghiệm, quả thực từ ngón tay ấy phát ra tia hắc ám thiêu rụi cả thân cây to làm mọi người phải rùng mình nể sợ. Thiên Hàn khẽ thở dài: - Diễm Thu! Oán thù, dục vọng và quyền lực làm ngươi mê muội! Ngươi cứ tưởng mình thông minh nhưng thực chất chỉ là quân cờ cho kẻ khác mà thôi! Sức mạnh mà ngươi có chẳng qua là sức mạnh của kẻ khác khi ngươi còn gía trị để lợi dụng nữa chính ngươi bị thứ sức mạnh ảo ảnh đó hủy diệt! - Câm mồm! Diễm Thu quát, tiện tay ném ngọc lưu linh về chỗ Thiên Hàn. Thiên Hàn lặng lẽ cuối xuống nhặt ngọc lưu linh còn nguyên vẹn. Đôi mắt y buồn bã nhìn ngọc lưu linh giờ trở thành viên ngọc vô dụng chợt làm y nhớ đến 500 năm trước. Lúc đó, y là người độc chỉ vì y khác biệt hẳn với người khác nên ai muốn đến gần y, chỉ có mỗi ngọc lưu linh là ở cạnh y, bầu bạn với y, cùng y chia nỗi buồn. Vô thức, giọt nước mắt từ y rơi xuống chạm vào viên ngọc lưu linh, ánh sáng yếu ớt lóe lên từ trong viên ngọc nhưng chỉ là nhất thời. Thiên Hàn siết chặt ngọc lưu linh trong tay rồi quỳ hẳn xuống đất cúi đầu. Như Ngọc dường như cũng cảm nhận được đau buồn trong lòng y, nàng ôm lấy y cùng khóc. - Huynh sao đâu!_ Thiên Hàn cũng quay lại ôm nàng vào lòng, lời nghẹn ngào biết chừng nào. - cảm động! Tình cảm của con người dành cho viên ngọc và tình cảm con người dành cho con người khiến cho ta mủi lòng! Thôi , để ta giúp các ngươi tròn vẹn mong ước phát đưa các ngươi về gặp tổ tiên lượt! Diễm Thu dứt lời, toàn thân phát ra luồng hàn khí cực mạnh rồi vung tay lên cao định phát ra tia lửa thiêu rụi tất cả. Nhưng hiểu sao khi nàng ta vừa vung tay lên ngực lại đau càng lúc càng đau thể tả. - Đau! Sao lại… - biết tự lượng sức! kẻ dốt nát như ngươi mà cũng muốn điều khiển sức mạnh của ta à?_ gian u xung quanh vốn im lặng đột nhiên vang lên tiếng quỷ dị. Và kế đó là tiếng thét thất thanh của Diễm Thu, thân thể nàng ta bỗng phát sáng, hàng ngàn lỗ xuất người nàng ta tựa như bị cái gì đó chọc thủng. Còn trái tim nàng ta bị sức mạnh vô hình nào đó móc ra ném lên trung. Trước khi chết, đầu óc Diễm Thu vẫn còn vài giây để suy nghĩ, và câu cuối cùng nàng ta có thể bật ra khỏi miệng chính là: - Ngươi…là…ai? - Ta chính là ma thượng của ma giới kẻ 500 năm trước thống lĩnh ma giới xăm lấn con người!_ câu kia vừa dứt cả thân thể của Diễm Thu nổ tung cùng với trái tim của nàng ta cũng bị nghiền nát đến mức biết được đâu là da thịt đâu là xiêm y. Cùng lúc ấy, giữa trung khối đen hình dạng xuất , ở trung tâm của đám mây đen đó là cặp mắt đỏ liếc nhìn về phía mọi người. - Vũ Thần , Vũ Thần Huy, Nhã Phiếm Phiếm lâu gặp, mới đó mà 500 năm rồi!_ khối đen phát ra tiếng rồi lại thở dài.