Oan gia! Mình ta xuyên không đủ rồi, sao ngươi cũng bon chen nữa hả? - Bạch Yến (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 62: TÂM TÂM .


      Nhìn vẻ mặt sắp khóc của Như Ngọc làm Thiên Hàn thể hạ hỏa được. y cũng thể nổi giận với nàng được, thân là nam nhân thể đem lại nụ cười cho người mình thất bại rồi, nếu còn để người ấy rơi nước mắt vì mình nữa sao đáng mặt nam nhi!



      - Thôi được rồi! Chuyện nàng ra ngoài ta truy cứu nữa, nhưng còn nàng ta



      - Vân Lan xin vấn an Vương gia, vương phi cùng hoàng tử Lạc Minh!




      dở Vân Lan đến hành lễ, Thiên Hàn phất tay bảo ý cho Vân Lan đứng lên, rồi định tiếp câu dở cửa mình được Vân Lan nhắc khéo:



      - “Vương gia! Diễm Thu vấn đế gì đâu Vân Lan kiểm tra kỹ rồi!”



      Thiên Hàn thoángngỡ ngàng trong đôi mắt nhưng rồi lại đăm chiêu. Bên cạnh y Lạc Minh cũng tỏ ra ngạc nhiên vì câu vừa rồi của Vân Lan là dùng nội lực để , những người có võ công hoặc võ công thấp nghe thấy. Và hiển nhiên ngược lại người có thể làm được điều này võ cũng phải rất cao mới có thể. Vân Lan nàng ấy biết võ sao?



      - Thôi được rồi! Diễm Thu cho ngươi lui xuống !



      Sau câu của Thiên Hàn Như Ngọc tỏ ra vui mừng hết sức. Nàng như con chim sáo kéo lấy Diễm Thu xuống nhà bếp, trước khi còn vài câu hài hước với mọi người rồi mới .



      Nhìn Như Ngọc ngây thơ như đứa trẻ chợt làm Thiên Hàn lo lắng vô cùng, y sợ nàng làm chuyện ngu ngốc chỉ sợ nàng vì quá tốt mà bị người ta hại rồi rước họa vào thân mà thôi. Đâu phải lúc nào y cũng ở bên cạnh nàng để lo lắng cho nàng được, thuộc hạ y phái theo bảo vệ nàng cũng đâu phải thần thánh gì để mà có thể ra tay cứu nàng kịp lúc nguy.



      “Như Ngọc nàng hãy hiểu cho ta, vì an nguy của nàng ta buộc phải nhốt nàng ở trong vương phủ này!”



      - Vân Lan!



      Sau khi Như Ngọc khỏi, Lạc Minh liền quay qua gọi Vân Lan nhưng tiếc thay Thiên Hàn nhanh hơn gọi nàng lấn át cả tiếng gọi của Lạc Minh.



      - Vân Lan!



      - Vương gia gọi Lạc Vân có phải có chuyện ạ?



      - Ừm! Vân Lan nàng hãy ngồi xuống đây . Ở đây chỉ có 3 người chúng ta cần phải giả vờ che giấu!



      cái nhíu cùng ánh nhìn hoài nghi pha lẫn khó hiểu vẫn làm Lạc Minh y trở nên thắc mắc với Thiên Hàn, mặc kệ Lạc Minh Thiên Hàn như phớt lờ mọi chuyện nhâm nhi ngụm trà nóng thơm.



      Theo lệnh của Thiên Hàn Vân Lan lựa chiếc ghế xa Lạc Minh nhất rồi ngồi xuống:



      - Vương gia !



      - Ta chỉ muốn hỏi chuyện về Ngọc nhi chút thôi. Hoàng tử, xin cảm phiền chút vì ta rất lo cho thê tử của ta, vì vậy những gì người sắp nghe hãy coi như có!



      - Vương gia yên tâm, Lạc Minh luôn hiểu chuyện mà!



      - ra, ngày hôm qua xảy ra chuyện gì? Tại sao Như Ngọc lại thay đổi đột ngột như vậy!_ Thiên Hàn ngừng lại chút nhớ lại những thái độ vừa ân cần vừa dịu dàng cách bất thường của Như Ngọc rồi mới tiếp_ Nàng ấy còn phách lối hay ngang bướng như trước khi ta Hoắc Liễn!



      Trong đôi mắt Vân Lan thoáng ý cười, nhưng là ý cười tươi. Nàng hạ mi nhìn vào ly trà của mình rồi lại rót thêm cho đến khi đầy đến tận miệng ly mới ngưng.



      - Cách đây mấy hôm, Vân Lan và Ngọc muội trốn ra ngoài dạo và, gặp gia đình tội nghiệp. Là nột quả phụ còn rất trẻ để tang chồng. Hỏi ra mới biết chồng của quả phụ ấy là lính biên, trong đợt nổi loạn của Niêm bang tháng trước hy sinh. Ngọc muội nghe xong trở nên trầm tư vô cùng, Vân Lan gặn hỏi mấy lần được muội ấy mới chịu ra suy nghĩ.



      - …



      - Haiz! Cuộc đời có được bao lâu đâu, ai biết được hôm nay trùng phùng rồi mai lại phải xa nhau! Tình cảm mà Như Ngọc dành cho vương gia là nhiều như thế này đây, vì quá đầy mà trở nên khó giữ. Muội ấy vì sợ điều đó và vì lo rằng vương gia thích muội ấy và nếu để người biết được tình cảm của muội ấy dành cho người người lánh xa muội ấy, vì vậy mà lúc nào cũng luôn tỏ ra ngang ngạnh để được người để ý đến!



      - Chuyện đó ta hiểu, nhưng ta nghĩ chỉ đơn giản vì chuyện của quả phụ đó mà có thể làm Ngọc nhi thay đổi choáng váng như thế được!



      - Vương gia sai! Chính là vì Vân Lan hỏi mội ấy câu.



      - Là câu gì?



      - “Nếu trong trận dẹp sơn tặc Hoắc Liễn kỳ này Vương gia may hy sinh muội cảm thấy thế nào? Có hối hận vì thái độ thờ ơ của mình đối với người thời gian qua ?”



      - …



      gian lại trở nên im lặng đáng sợ, câu hỏi lại làm đến hai con người phải ưu tư suy nghĩ, khiến người khác phải khâm phục chủ nhân của câu xâu xa ấy.



      - Có lẽ Như Ngọc nướng bánh ở dưới bếp để Vân Lan xuống đó phụ muội ấy tay sẵn tiện …



      Nữa phần câu còn lại Vân Lan cất lại trong lòng chỉ nháy mắt với Thiên Hàn cho y hiểu. Sau đó dứt khoát quay , Lạc Minh thấy thế định gọi nàng nhưng Thiên Hàn ngăn y lại.



      - Lạc Minh hoàng tử xin dừng bước, chuyện của người và Vân Lan xin tạm gác qua bên . Chúng ta còn chuyện rất quan trọng phải bàn ngay bây giờ!



      Lạc Minh nhìn Thiên Hàn thoáng buồn nhưng cũng theo lời Thiên Hàn quay về chỗ cũ, dù sao tối hôm qua y cùng Vân Lan rất nhiều rồi hôm nay cũng sao.



      Thấy Lạc Minh yên vị, Thiên Hàn lúc này mới lấy ra cuốn sách cổ mà y đem về từ Hoắc Liễn cho Lạc Minh xem.



      - Phần đầu cuốn sách được ghi bằng chữ cổ nên thể đọc được, chỉ có phần sau là ghi bằng chữ Minh Phiên._ Thiên Hàn vừa lật cuốn sách vừa với Lạc Minh, y lật lướt qua phần đầu của cuốn sách rồi chợt dừng lại_ Ta biết có phải phần đầu này có phải chứa đựng thiên cơ hay mà lại viết bằng chữ cổ như thế này?



      Nhìn vào những chữ ngoằn nghèo trong cuốn sách Lạc Minh cũng chỉ biết lắc đầu vì biết đó là loại chữ cổ gì, có lẽ bọn họ nên mời người giỏi về chữ cổ để thỉnh giáo chăng?



      - Có lẽ chúng ta nên tìm người giỏi về những chữ cổ như thế này để nhờ vả !



      - Hoàng tử đúng! Nhưng chuyện đó để sau , bây giờ mời người đọc phần sau này trước.



      Lạc Minh đọc qua lượt những gì được ghi chú trong cuốn sách cổ rồi trầm ngâm lúc mới lên tiếng:



      - Mọi chuyện càng lúc càng phức tạp và khó hiểu rồi. Hôm qua, ta có nhận được tin tức mới từ các mật thám báo rằng Ảnh Nguyệt cung chủ của Thủy Nguyệt giáo xuất sơn nhưng biết là xuất sơn đâu để làm gì. Mà có chuyện này biết tam vương gia biết hay chưa? Ảnh Nguyệt chính là phu nhân của Vũ Thuần môn phái Mặc Huyết giáo.



      Nghe lời Lạc Minh đôi mắt Thiên Hàn bỗng chuyển sang nghi ngờ lẫn chút hoang mang. Thấy lạ Lạc Minh liền hỏi:



      - Có vấn đề gì sao tam vương gia?



      - À! có gì, chỉ là Thiên Hàn bỗng nhiên nhớ lại chuyện cũ chút thôi!



      - Ừm! Chẳng phải tam vương gia điều tra về dòng máu tú Lệ sao? có tin tức gì chưa?



      Thiên Hàn lắc đầu,

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 63: CUỘC HẸN VỚI NGƯỜI QUEN
      [​IMG]

      Thạch Bằng vẫn chưa có hồi , việc điều tra sử sách ghi lại của triều đình cũng có kết quả, thậm chí là Thùy Phong minh chủ võ lâm cũng chưa thu được kết quả gì. Nếu phải chuyện này quan trọng can hệ đến triều đình buộc lòng phải điều tra thầm sớm tìm ra được chân tướng rồi. là tức mà!


      - Tam vương gia có chuyện này Lạc Minh biết có nên hay ?

      - Có chuyện gì hoàng tử cứ , à mà sau này người hãy gọi ta là Thiên Hàn cho thân thiết chứ gọi như thế nghe rất cách biệt.

      - …

      - Người đừng ngại ở Minh Phiên quá câu nệ hai chữ lễ tiết, hơn nữa Thiên Hàn càng thích quá cầu kỳ trong cách xưng hô, như vậy rất khó gần!

      - Vương gia vậy… cũng hãy gọi Lạc Minh như thế!

      Nhận được cái gật đầu từ Thiên Hàn, Lạc Minh thở hơi dài nặng trĩu ra giống như y vừa trút được gánh nặng. Phong thái y trở nên thoáng hơn mà :

      - Người thay đổi rồi!

      câu ngắn gọn của Lạc Minh thôi lại có sức công phá cả lý trí của Thiên Hàn khiến y bất an trong lòng, giống như bị ai đó phanh phui chuyện bí mật mà trở nên dè dặt hơn. Cố tỏ ra bình thản pha chút ngạc nhiên Thiên Hàn giả vờ hỏi:

      - Vì sao Lạc Minh lại Thiên Hàn như vậy?

      - Lạc Minh chỉ phỏng đoán!_ Lạc Minh vừa vừa cười.

      Thiên Hàn nhìn nụ cười của Lạc Minh suy diễn theo nhiều ý tứ, là uy hiếp hay muốn phanh phui đây?

      - Thiên Hàn vẫn chưa hiểu, người có thể hơn được hay ?

      - Nét mặt của vương gia vì sao lại căng thẳng như thế?

      - Hoàng tử đừng chơi trò dò thử lòng người khác như thế, nếu biết Thiên Hàn có tật giật mình cứ thẳng ra hết !

      - …

      - …

      Bất ngờ chỉ tay vào chính giữa trán của Thiên Hàn, Lạc Minh biểu lộ ra nét mặt nghiêm chỉnh :

      - Từ khi vương gia từ Hoắc liện trở về người thay đổi hẳn. Trưởng thành hơn, chính chắn hơn, thậm chí phong thái đỉnh đạt và uy nghiêm hơn rất nhiều. Giống như người vừa mới lột xác! Có phải ở Hoắc Liễn ngoài những chuyện người cho Lạc Minh biết còn có chuyện gì khác xảy ra khiến tam vương gia Thiên Hàn thay đổi nhanh đến thế?

      gian khác lạ bao trùm nơi đây, Thiên Hàn giương đôi mắt căng hết cỡ nhìn Lạc Minh trước là ngỡ ngàng sau là khó tin.

      - Bẩm vương gia, hoàng tử. Hoàng thượng cho người mời hai vị vào cung bàn quốc !

      Minh cung các,

      Cầm bản tấu sớ tay, Thiên Hàn liếc ngang qua Lạc Minh cùng có biểu như y. Y sớm biết chuyện này rồi đến tai hoàng huynh nhưng nghĩ nó đến nhanh như vậy, mà còn diễn theo chiều hướng vô cùng xấu. Minh Phiên quốc, Kim Tuyền quốc và cả Kim Vân quốc cùng những nước lân bang có biên giới gần với Kỳ Sơn đều có chung tượng như những ngày trước y gặp ở Kỳ Sơn. Số người chết tăng lên chóng mặt, thêm chuyện khủng khiếp vừa mới xảy ra nữa là những làng mạc nằm gần Kỳ Sơn đều biến mất cách kỳ lạ.

      - Hoàng đệ…

      - …

      - Hoàng đệ!

      - Hả? Hoàng huynh người gọi đệ chuyện gì?_ Thiên Hàn giật mình .

      - Đệ còn muốn giấu huynh đến bao giờ?

      Hơi hạ mi xuống, lòng Thiên Hàn sớm rối tung lên vì nhiều chuyện bây giờ nghe hoàng huynh y hỏi y càng biết trả lời thế nào, phải là y cố tình giấu nhẹm mọi chuyện nhưng vì chuyện này còn quá nhiều bí chưa được tìm ra có cho Thiết Hải biết cũng chỉ làm người thêm lo lắng. Nhưng Thiết Hải là hoàng đế bận trăm công ngàn còn đủ thời thơi để nghỉ ngơi, nếu thêm chuyện này Thiết Hải chỉ càng thêm bận tâm mà ảnh hưởng đến công việc mà hơn thôi.

      - Hoàng huynh, xin lỗi huynh vì Thiên Hàn lộng quyền quá mức. Chẳng qua đệ muốn huynh lao tâm quá độ rồi như phụ hoàng…Nhưng chuyện đến nước này đệ dám giấu huynh nữa.

      - Vậy, rốt cuộc đó là những chuyện gì? Đệ giấu huynh bao nhiêu chuyện rồi?

      - …

      Tại chiếc bàn cạnh cửa sổ của Kim Bảo Nhã Hưng lầu, có hai nam nhân tuấn ngời ngời uống trà nhàn nhã trò chuyện. Ai nhìn vào cũng tưởng rằng đó là đôi bằng hữu, cũng có người cho rằng họ là đôi quan lớn lâu ngày gặp nhau để tâm , mà ai nghĩ rằng họ hai con người với cương vị cao cả vạn người cùng nhau bàn chính !

      - Lạc Minh này, ban nãy ở vương phủ người có Thiên Hàn thay đổi nhưng vẫn chưa hết cho Thiên Hàn biết Thiên Hàn thay đổi cái gì phải!

      - Ừ! Định nhưng lại bị triệu vào cung gấp nên chưa kịp hết!

      - Vậy Lạc Minh thấy những điểm thay đổi gì ở Thiên Hàn vậy?

      Lạc Minh khép hờ đôi mắt lại như muốn nó dưỡng chút để có thể nhìn tỏ hơn rồi mới mở ra nhìn Thiên Hàn lần nữa. Đôi mắt nhìn Thiên Hàn dò xét tạo cảm giác khó chịu và ngột ngạt cho Thiên Hàn làm Thiên Hàn thể lên tiếng được.

      - Đừng dùng ánh mắt đó nhìn Thiên Hàn, người rốt cuộc là Thiên Hàn thay đổi cái gì?

      - quầng hào quang tỏa ra từ người vương gia. Khí khái của vị tiên nhân cao quý!

      Thiên Hàn nheo mắt nhìn Lạc Minh, nghiêm túc tràn ngập gương mặt Lạc Minh làm Thiên Hàn thể tin được. Chẳng lẽ là khí chất của Vũ Thần vẫn còn vương người y sau trận chiến với Phù Thương ở Hoắc Liễn. Mà cũng đúng là rất lạ, thậm chí đôi lúc y cũng cảm thấy đầu óc mình cứ mập mờ chuyện gì đó nhưng tài nào nhớ nổi. Nhắc đến Thần lại làm y nhớ đến ngọc lưu linh, theo lời của Lạc Minh nó trở thành trấn vật của Kim Tuyền quốc rồi đâu còn là của y nữa, sao lại làm y nhớ như thế? Haiz! Chả lẽ là tiếc của!

      Chỉ còn hơn nữa thắng nữa là đến ngày nhật thực cũng chính là ngày sinh thần hai mươi hai của y biết rồi chuyện gì xảy đến nữa.

      - Lạc Minh rất thắc mắc vì sao người lại dẫn Lạc Minh đến chỗ đông người thế này để bàn đại , sợ tai mắt sao?

      - Lạc Minh chưa nghe câu “ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất sao?”

      - Biết! Nhưng đó chắc phải là lý do chính chúng ta đến đây đúng ?

      - Hi! Đúng là hoàng tử có khác rất thông minh! Thiên Hàn đưa người đến đây chính là để chờ gặp người!

      - Người đó là ai?_ Lạc Minh tỏ vẻ muốn biết

      - Xem ra vương gia nhớ lại được phần nhiều ký ức rồi nhỉ!

      Từ trong đám đông người vào tửu quán này, Lam y bước ra khỏi đám đông ấy và về phía họ. Y vừa mới lên tiếng vội cười nhưng là cái cười lãnh khốc.

      - Hoàng huynh!_ Thiên Hàn quay đầu nhìn lam y gọi.

      Lạc Minh cả kinh, trợn mắt nhìn Thiên Hàn và nhìn người mà Thiên Hàn nhìn. Người này phải là Thiết Hải vì sao Thiên Hàn lại gọi y là hoàng huynh?

      - Thiên Hàn! Đầu óc ngươi có vấn đề sao? Sao lại gọi người lạ như thế là hoàng huynh của ngươi?

      Lam y kia bước đến chỗ Lạc Minh vỗ lên vai y cái, cái lạnh rét từ tay Lam y truyền đến làm Lạc Minh phải rùng mình. chỉ thế khí thế từ người này tỏa ra vô cùng bức người, ngay cả các bậc đế vương như phụ thân y hay Thiết Hải đều có được. Rốt cuộc người này là ai mà lại có được khí thế như thế? Hẳn phải là bậc đế vương đấy chứ?

      Lạc Minh quay lại nhìn Thiên Hàn mong tìm được câu trả lời cho câu hỏi kia nhưng chỉ khiến y thêm bàng hoàng hơn.

      - Thiên Hàn, mắt của ngươi…

      - Đây mới là đôi mắt thực của Thiên Hàn_ Thiên Hàn cười gượng trước vẻ mặt kinh hoàng của Lạc Minh, y đoán Lạc Minh phần nào bị sốc nặng. Đáng lý ra y nên đưa Lạc Minh cùng_ Có nhiều chuyện hoàng tử chưa biết và có lẽ tin nổi đâu!

      - Chẳng hạn?

      - Chẳng hạn như Thiên Hàn chính là Vũ Thần của 500 năm trước và Hoạt Kỳ Phương ta là quốc vương Vũ Thần Huy!_ Lam y lúc này cũng lên tiếng.

      Lạc Minh xém tý nhảy dựng lên vì bất ngờ, chuyện vô cùng hoang đường diễn ra trước mặt y. Vũ Thần người chết cách đây 500 năm lại có thể đội mồ sống dậy và trở thành vương gia của vương triều Minh Phiên. Còn người kia hình như là hoàng tử của Kim Vân Quốc_người mà y từng có dịp nhìn qua lần cách đây 3 năm tại đoàn sứ giả đến Kim Tuyền quốc_ người được người người ca thưởng rằng ôn nhu như thủy, luôn vui vẻ với mọi người lại trông lãnh khốc thế kia sao, vậy còn là tiên vương Vũ Thần Huy nữa! Loạn, y loạn lên rồi!

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 64: THÔNG TIN
      - Khụ khụ! huynh nên từ từ rồi mà! Nhìn xem Lạc Minh bị chúng làm cho quay cuồng rồi!_ Thiên Hàn.

      - Thiên Hàn cho ta biết: hai người chỉ đùa cho vui chút thôi đúng ? Làm gì có chuyện người chết 500 năm rồi mà có thể sống lại được!_ Lạc Minh vừa vừa cười méo mó.

      - Lạc Minh! Bọn ta đùa đó chính là đó!_ giọng Thiên Hàn hơi lạc nhưng vẫn rất nghiêm túc.

      - là người chết có thể đội mồ sống dậy à?_ Lạc Minh lớn như người phát hỏa.


      - Đội mồ sống dậy? Ha ha! Làm gì có chuyện ấy, là tái sinh thôi!_ Thiên Hàn nghe Lạc Minh vậy cười lớn, hóa ra Lạc Minh từ nãy giờ sợ hãi như vậy là vì nghĩ y và Kỳ Phương là thây ma đây mà.

      - Tái sinh?

      - Đúng là kiếp sau, tái sinh ở kiếp sau!_ Thiên Hàn gật đầu xác nhận_ tin người cứ thử chạm vào Thiên Hàn , nếu thấy ấm áp có nghĩa là người sống bằng là thây ma.

      Thiên Hàn liền đưa tay mình cho Lạc Minh xác nhân, còn kéo thếm cánh tay của Kỳ Phương cho Lạc Minh xem thử.

      - Phù! phải là thây ma là được rồi! Làm ta sợ hết hồn, cứ tưởng mình mấy ngày qua sống giữa rừng thây ma mà biết. À, mà vị này là hoàng tử Kỳ Phương của Kim Vân quốc kia mà vương gia và y có quen biết nhau à? Khoan, đừng với ta là người Hàn huynh chờ chính là y đấy!

      - Minh huynh sai, người Thiên Hàn chờ chính là y và cũng là người cùng chúng ta bàn đại chính!

      Lạc Minh quay sang nhìn Kỳ Phương đánh giá lần nữa. Nhìn phong thái Kỳ Phương lúc này quả thực rất giống với bức tranh của tiên vương Vũ Thần Huy uy vũ thời. Bản thân y là hoàng tử tương lai là hoàng đế mà nhìn thấy y lúc này còn phải e dè đủ biết lời Thiên Hàn sai. Y có lẽ đúng là tiên vương Vũ Thần Huy !

      - Đệ nhớ được bao nhiêu rồi?_ Kỳ Phương ngồi xuống ghế, cất chiếc phiến vào rồi nhìn Thiên Hàn quan tâm hỏi, thái độ rất giống vị đại huynh gọi đệ đệ của mình.

      - chút về thời đểm trước khi đệ xuất binh thảo phạt Kỳ Sơn. Chuyện sau đó chỉ mơ hồ nữa nhớ nữa , nhưng dù có nhớ rồi cũng quên ngay sau đó.

      - Haiz!_ Kỳ Phương thở dài_ Đệ nên nhớ tốt hơn.

      Nhận ra được nét ưu buồn trong đôi mắt Kỳ Phương Thiên Hàn dám hỏi y chuyện của quá khứ sau đó, cứ tạm thời biết như thế rồi từ từ bản thân y cũng tự nhớ ra mà thôi.

      - À, Hoàng tử Kỳ Phương này! biết Lạc Minh gọi người như thế lúc này có đúng ? Hay nên gọi là Vũ Thần Huy.

      - cần như thế đâu cứ gọi ta là Kỳ Phương , tránh mọi người dòm ngó vì dù sao tuổi thực của chúng ta ngang nhau mà!_ Kỳ Phương nở nụ cười ấm áp xua phần nào cái lạnh của y.

      Lạc Minh lúc này mới thấy dễ thở chút, mạnh dạng nhiều hơn:

      - Ban nãy mọi người bàn đại chính, bây giờ chúng ta bắt đầu bàn được chưa?

      - Ân!_ Thiên Hàn_ Huynh, phải huynh gửi mật thư cho đệ thứ muốn cho đệ xem sao?

      - Đây! Đệ xem !

      Kỳ Phương lấy trong tay áo ra tấm giấy bạc màu úa, các góc hầu như bị rách tươm hệt như vật được người ta cất giấu lâu ngày được tiếp xúc với ánh sáng.

      - Khi cuộc chiến giữa đệ và ma năm đó hồi quyết liệt đệ gửi cho ta bức mật thư khẩn này. đó rằng “ Ma tộc vốn thể bị tiêu diệt hay phong ấn vĩnh viễn, dù có là Thiên đế cũng thể nào thay đổi được điều đó cả. Bởi vậy mới xảy ra việc ký kết hiệp ước giữa người và ma tộc mấy ngàn năm trước”

      - Ý của Phương huynh là có cách nào tránh khỏi tai kiếp này, càng có cách tiêu diệt ma hay sao?_ Lạc Minh.

      - …

      gian xung quanh họ đột nhiên chùng xuống, khí nặng nề như muốn bóp chết những con tim chính nghĩa. Người người bước qua lại cách thờ ơ ai mảy mai rằng tai họa khủng khiếp sắp ập xuống đầu họ lâu hơn nữa.

      - Thiên Hàn tin chắc có cách! Chẳng phải chính luôn thắng tà sao? Hơn nữa cuốn sách cổ cũng từng ghi câu “Tuy vậy, vẫn còn cách để vãn hồi đó chính là…”, ý chẳng phải là còn cách để cứu cả thế giới sao mặc dù hề đó là cách gì!

      - Cuốn sách cổ?_ Kỳ Phương ngạc nhiên hỏi.

      - Là cuốn sách đệ tìm được trong trận tiêu diệt sơn tặc ở núi Hoắc Liễn, mà có điểm rất lạ núi Hoắc Liễn dường như cũng bị tà ma chiếm cứ, thủ lĩnh của sơn tặc là Phù Thương từng bị tà ma điều khiển._ Thiên Hàn tận tình giải thích lại mọi chuyện.

      - Đệ vậy, có lẽ chúng ta nên gặp tên Phù Thương ấy hỏi xem có biết chuyện gì hay !_ Kỳ Phương.

      - Đệ hỏi rồi, y nhớ bất cứ điều gì cả!

      - Tựa như Vũ Thuần phải ?

      Thiên Hàn gật đầu thay cho trả lời, y cầm chén trà lên nhấm nháp rồi lại vội hỏi:

      - Huynh cất công đến Minh Phiên hẳn phải chỉ vì muốn cho đệ xem lá thư cũ kỹ này ấy chứ?

      - Đúng vậy, huynh đến đây là muốn tìm người mang dòng máu Tú Lệ!

      - Kỳ Phương hoàng tử cũng biết về chuyện nhật thực sắp tới nữa sao?_ Lạc Minh.

      - Hì! Đúng vậy, do lần trùng hợp mà biết.

      Kỳ Phương mà tay lại xoa xoa lấy vầng thái dương của mình. Nhắc đến cái chuyện gọi là trùng hợp ấy làm y phải nhức đầu. biết phải sao cho đúng chỉ nhớ lúc săn vô tình bị lạc nhóm, trong lúc tìm đường ra khỏi rừng gặp chuyện kỳ cục. trời đột nhiên phát sáng và rơi ra nam hài tử chừng 2 tuổi. là 2 tuổi chứ thực chất y thấy nó còn đáng sợ hơn cả y. Hành động đầu tiên của nó với y chính là chỉ thẳng vào mặt y tuyên bố rằng “ta là kiếp sau của ngươi và là người thừa kế ngai vàng sau này của ngươi!”. Vậy là từ đó y lại có đứa nam hài tử bất đắc dĩ khi mà chưa có thê tử. Haiz! Chính là cái đứa từ trời rớt xuống cho y biết về chuyện nhật thực sắp tới. Vì vậy mà y sai người điều ra về Hắc Kim sa và dòng máu tú Lệ. Vừa nhận được tin y lập tức phi ngựa ngày đêm đến đây gặp Thiên Hàn.

      - Hoàng đệ, đệ có nhớ Phiếm Phiếm từng nàng ấy có người sư tỷ hay ?

      Thiên Hàn lắc đầu:

      - Đệ vẫn chưa nhớ đến điều ấy!

      - Vậy để huynh nhắc cho đệ nhớ lại. Phiếm Phiếm từng nàng ấy từng có vị sư tỷ, vì nam nhân xa lạ mà bị sư phụ trục xuất khỏi Kỳ Sơn. Sau khi rời Kỳ Sơn nàng ấy kết duyên với phàm nhân đó tuy rằng còn phép thuật nhưng dòng máu của nàng ấy vẫn là dòng máu tiên cao quý, người đó tên là Tú Lệ.

      - A!_ Lạc Minh à lên tiếng như ngộ ra chuyện gì nhưng lại bị Kỳ Phương bảo ý để y tiếp.

      - Dòng máu Tú Lệ chính là ý bảo những người con cháu sau này của Tú Lệ mang thuần chủng dòng máu cao quý này. . cuộc thảm sát cách đây 20 năm về trước do giáo chủ Thủy Nguyệt giáo chủ mưu vì sợ dòng máu Tú Lệ tồn tại khơi dậy sức sống của Hắc Liên sa. Từ đó cả dòng tộc này bị diệt vong.

      - vậy là còn ai trong dòng tộc ấy sống sót và dòng máu Tú Lệ còn tồn tại!_ Thiên Hàn_ Nếu vậy mọi chuyện chẳng quá đáng lo rồi!

      Chợt Kỳ Phương phá lên cười, :

      - Huynh thấy qua 500 năm đệ càng lúc càng lười vận động đầu óc rồi đó! dòng máu quan trọng với bọn ma quỷ như vậy sao lại có thể dễ dàng bị tiêu diệt chứ?

      - Ý của hoàng tử là đó chỉ là tin đồn._ Lạc Minh cả kinh

      - ! Chuyện đó có và gia tộc này bị tiêu diệt duy …vẫn còn người sống sót.

      - Là ai?_ Thiên Hàn và Lạc Minh cùng đồng thanh .

      - Tú Thiên Huệ!

      Xoảng!

      Tách trà bàn của Thiên hàn bị chính Thiên Hàn làm rơi xuống đất vỡ toang, còn y Thiên Hàn đột nhiên đứng bật dậy trân trối nhìn Kỳ Phương, lắp bắp:

      - Huynh có chắc ? Người đó là Tú Thiên Lệ?

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 65: GẶP LẠI NGƯỜI QUEN
      [​IMG]

      Rất ngạc nhiên trước thái độ kỳ lạ của Thiên Hàn, đoán được phần nào chuyện hay Kỳ Phương liền đáp:

      - Ta chắc chắn người đó tên là Tú Thiên Lệ. Huynh còn nhớ vị trưởng lão làng ấy khẳng định người đó tên là Tú Thiên Huệ, lúc mới đến làng nghèo của lão ấy trong tình trạng bị thương nặng, được nam nhân tuấn tú họ Nhã đưa đến. Về sau, khoảng hơn 13 năm sau đó toán người tà đạo đến bắt ép hai mẹ con nàng ấy , Tú Thiên Huệ chịu tự vẫn để phản kháng còn đứa nhi nữ của nàng ấy bị mất tích ngay sau đó ai . À mà có cái này ta cũng thấy thắc mắc lắm người nam nhân họ Nhã ấy hình như là tể tướng đương triều của đệ bây giờ phải! Thiên Hàn đệ đâu vậy!


      chỉ Kỳ Phương mà cả Lạc Minh cũng bất ngờ kém trước hành động kỳ lạ của Thiên Hàn. Họ quên để lại ít bạc rồi đuổi theo Thiên Hàn mất dạng, có vẻ như mọi chuyện vô cùng khẩn cấp mà ngay cả ngựa cũng bỏ lại nơi tửu quán.



      Vương phủ,

      Vừa nhìn thấy bóng dáng của Như Ngọc nô đùa ở hậu viên Thiên Hàn vội lớn tiếng gọi còn vồn vã chạy đến túm lấy nàng. Y nhìn nàng dò xét kỹ từ xuống đến khi đảm bảo nàng hề có vết thương nào mới cảm thấy an lòng mà thở nhõm.

      Như Ngọc thấy cái vẻ mặt căng thẳng tràn ngập lo lắng của Thiên Hàn lấy làm lạ hỏi:

      - Có chuyện gì sao?

      - có gì!_ Thiên Hàn trở lại dáng vẻ bình thường tươi cười với Như Ngọc, rồi ôm nàng vào lòng.

      Phía sau lưng y là Kỳ Phương và Lạc Minh vừa đuổi kịp, cả hai cùng thở hỗn hển khi tới nơi. Họ cứ tưởng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra nên mới gấp như vậy ai dè tên Thiên Hàn tự dưng nhớ thê tử nên chạy về nhà tìm! đúng là bị khùng rồi!

      - Ê! Hai phu thê nhà ngươi ban đêm ôm ấp nhau chưa đủ sao mà bây giờ còn đứng đó ôm nhau, hay cả hai tính trình diễn tình cảm vợ chồng cho người khác coi đây

      Kỳ Phương mà còn giật mình vì chính câu y vừa xong. Y cảm thấy mình quá lời mà sượng sùng cúi mặt xuống, vì y như thế quả thực đúng. Đây là hậu viên nhà người ta là nơi kín đáo nhất của nhà người ta người ta muốn làm gì là quyền của người ta chứ? Còn y người lạ dám ngang nhiên xông vào mới là khó coi hơn! Ấy! Gì thế này, từ khi nào y lại có lời và suy nghĩ như cái tiểu nam hài kỳ hoặc kia vậy, lẽ y bị nó ám ảnh tới tận Minh Phiên luôn rồi!

      Ngược lại với ý nghĩ của Kỳ Phương lúc này, Lạc Minh và Vân Lan đứng kế bên vỗ tay tán thưởng hành động gan dạ của Kỳ Phương, họ rất ngưỡng mộ câu vừa rồi của y nha! Dám hiên ngang phá hủy giây phút ngọt ngào của hai đại ác bá! Đúng là hùng thứ thiệt!

      Vô tình Vân Lan liếc nhìn qua bên trái đôi mắt nàng chạm phải ánh nhìn của Lạc Minh làm nàng ngại ngùng mà cúi mi xuống, hiểu sao tim nàng \ như đập hơi nhanh chút ,bên tai vang lên câu tối hôm qua y với nàng “Ta biết vì sao nàng lại muốn né tránh ta. Nhưng ta dám khẳng định điều, dù nàng có tránh ta cả đời này ta cũng theo nàng cả đời hối tiếc!”

      Lại về Thiên Hàn, y nghe xong câu của Kỳ Phương vô cùng tức giận chỉ muốn quay sang chém tên kỳ đà này đau cho bỏ ghét. vô phép xông thẳng vào hậu viện nhà người ta còn dám lên tiếng xỏ xiêng, bộ tưởng là hoàng huynh kiếp trước của y muốn làm gì làm sao?. Tuy vậy, Thiên Hàn vẫn có ý buông Như Ngọc ra.

      Cảm thấy con người ôm mình run lên từng hồi tức giận, Như Ngọc vô cùng hiếu kỳ với chủ nhân của câu vừa rồi, người này hẳn phải rất uy quyền nên Thiên Hàn mới ra tay trả đũa dù lòng đông nổi lửa ngừng. Nàng di chuyển tầm mắt nhìn về phía sau lưng Thiên Hàn, mất giây để lục lọi trí nhớ nàng mới nhận ra được khuôn mặt thân quen ấy. Thế là nàng vội đẩy mạnh Thiên Hàn ra chạy về phía Kỳ Phương.

      - Kỳ Phương ca! Sao huynh ở đây vậy? Muội nhớ huynh lắm!

      Kỳ Phương cũng vui mừng nở nụ cười tươi đến xán lạng, chạy về phía Như Ngọc định ôm chấm lấy nàng.

      - Ha ha! Muội nhớ huynh ? Chứ Phương ca vô cùng nhớ muội nên mới đến đây đó!

      Khi cả hai sắp chạm vào nhau cánh tay to lớn thình lình xuất chắn ngang ở giữa làm cả hai phải thắng gấp.

      - Các người dám!_ câu mang theo mười phần phẫn nộ của Thiên Hàn làm hai người phải cười khổ sở. Bây giờ mà có ai đem dao dí vào cổ họ bảo họ vượt qua cánh tay đó họ cũng dám làm.

      - Muội vẫn khỏe chứ?_ Kỳ Phương đột ngột đổi thái độ sang ân cần hỏi thăm.

      - Ân! Vẫn khỏe, còn huynh!_ Như Ngọc mà lòng cứ thấy bồn chồn thế nào.

      - Huynh vẫn rất tốt.

      Kỳ Phương tiếp tục cười cách gượng gạo. Nhìn cánh tay ngăn cản của Thiên Hàn y có cảm giác như bị ai đó canh chừng mọi hoạt động làm y có muốn gì tình cảm hay quan tâm chút cũng dám. Thiên Hàn, ta đâu có định cướp thê tử của ngươi đâu mà phải hành động như thế.

      - Hóa ra Kỳ Phương ca đến đây là vì chuyện đại à?_ Như Ngọc rốt cuộc cũng thông suốt sau hồi nghe mọi người trong bàn giải thích lý do họ cùng có mặt nơi đây._Vậy mọi người bắt đầu bàn !

      - …

      - Sao ai gì vậy?_ Như Ngọc thắc mắc trước im lặng vô cùng của 4 người kia, vì sao họ là bàn chuyện đại gì chỉ ngồi cúi đầu uống trà lẽ họ bàn bằng mật ngữ khác à?

      Thiên Hàn ghé vào tai Như Ngọc :

      - “Chuyện mọi người muốn bàn là chuyện mật của quốc gia.”

      - “ sao”

      - “Nàng ở đây sao mà mọi người bàn được!”

      - “Ý huynh là đuổi ta chứ gì?”

      - “ phải, chỉ là phiền muội xuống bếp làm chút bánh cho mọi người thôi”

      - “Hứ! Đuổi đại còn viện cớ này nọ! Được, ta rủ Lan tỷ cùng vậy!”

      - “ được!”

      - “Sao lại được!”

      - “À! Là vì bọn huynh có chuyện muốn hỏi Vân Lan chút”

      - “Huynh lạ nha! Vân Lan cũng như muội có gì để mà hỏi, hai là huynh tính thiên vị đây!”

      - “Đâu có, nàng đừng nghĩ xấu về ta như thế! Chẳng qua vì Vân Lan từng sống ở lầu xanh thời gian dài hẳn biết nhiều chuyện mật, muốn hỏi nàng ấy xem nàng ấy có biết gì giúp ít hay thôi”

      - “Chỉ đơn giản là vậy!”

      - “Đơn giản vậy thôi!”

      - “Được, vậy ta !”

      Nhìn theo bóng dáng xoay lưng của Như Ngọc Thiên Hàn thấy lòng cồn cào khó chịu, có phải y lo lắng quá mức , nhưng lo là lo cái gì mới được chứ?

      - Thiên Hàn!_ Kỳ Phương lên tiếng gọi.

      - Huynh gọi đệ chuyện gì?

      - Huynh muốn hỏi vì sao lúc nãy đệ lại nóng lòng chạy về vương phủ như thế?

      - À! Là vì đệ phát ra điều quan trọng!

      - Điều gì?

      - Ngọc nhi chính là người mang dòng máu Tú Lệ, người còn lại duy nhất!

      câu của Thiên Hàn làm cho cả ba người còn lại sửng sốt, rất nhiều nghi vấn đặt ra trong đầu họ làm họ biết nên hỏi hay thắc mắc điều gì trước tiên.

      - Sao vương gia khẳng định được Ngọc muội là người mang dòng Tú Lệ._ Vân Lan.

      Tần ngần chút Thiên Hàn cũng :

      - Vì…vì là mẫu thân của nàng chính là Tú Thiên Huệ!

      - Lan nhi, nàng cảm thấy khỏe sao? Sắc mặt của nàng tệ quá!_Lạc Minh vừa liếc qua nhìn Vân lan thấy điểm lạ mặt nàng ấy liền lo lắng hỏi.

      - , có gì cả! Muội sao cả!

      - Vân Lan nương, thú với nương chuyện nhật thực sắp tới mọi người đều biết cả rồi. Vì vậy hy vọng nương đừng che dấu nữa hãy hết cho mọi người biết !_ Thiên Hàn lúc này lật ngửa ván bài.

      Lạc Minh nghe Thiên Hàn vậy hết sức ngạc nhiên quay sang Vân Lan hỏi:

      - Chuyện này nàng cũng biết sao?

      - Huynh với muội từng là bằng hữu tốt hơn nữa năm trời mà cũng biết muội có bí mật lớn như vậy đó Lan nhi!_ Ngay cả Kỳ Phương cũng khỏi bàng hoàng.

      Vân Lan cười, cuối cùng nàng cũng bị người khác lật tẩy. Nhiều người biết cũng tốt, thêm người cùng chia cùng nghĩ cách vẫn tốt hơn mà! Nghĩ thế, nàng liền nhàng kéo lệch vai xiêm y bên trái xuống để lộ búp hoa màu đen, rồi :

      - Đây chính là nụ của Hắc Liên sa truyền thuyết!

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHAP 66: LỢI DỤNG

      [​IMG]


      Cả ba cả kinh nhìn nụ Hắc Liên sa, họ thể tưởng nổi có ngày xảy ra chuyện này. Những bí mật họ cố công tìm kiếm suốt thời gian qua vốn dĩ ở nơi đâu bí hiểm mà là ở rất gần họ. , phải là ở ngay sát cạnh họ ngày ngày họ luôn nhìn thấy ngày ngày luôn cùng chuyện.



      - Vậy nàng rốt cuộc là ai?_ Thiên Hàn nghiêm nghị hỏi.

      - Từng là Thánh nữ của Mỵ Nguyệt giáo!_ hít hơi dài rồi lại tiếp_ Hắc Liên sa truyền thuyết là có , và những điều lưu truyền đó cũng có . Nụ hoa Hắc Liên sa này muốn sinh trưởng phải hút cái ái tình của vật chủ mà nó đeo bám. Cho đến khi nào nó nở ra hoàn toàn lúc ấy tạo ra đại ma khí cung cấp cho bọn ma quỷ sức mạnh, giúp những ma từng bị phong ấn hồi sinh.

      - Đó là lý do vì sao nàng đến Kỷ Hương viện đúng ? Vì nàng muốn phát sinh ra tình cảm để nuôi dưỡng mần hoa gây họa kia!_ Thiên Hàn ngộ ra mọi chuyện.

      - Vương gia sai, Vân Lan vì sợ đóa hoa này nở nên mới trốn ở lầu xanh trốn tránh tình cảm phát sinh.

      - Hóa ra lý do muội luôn né tránh huynh là vì đó hoa này sao?_ Lạc Minh nắm chặt lấy tay Vân Lan kéo về phía mình gầm .

      Vân Lan nghe lời Lạc minh rũ mi xuống thoáng nét buồn. Lý do nàng thể cho mọi người biết ra chính là điều này.

      - Phải! Mỗi khi gần gũi với ai đó hoặc khi có ai đó tỏ ra quan tâm chân với Vân Lan nụ hoa này phát triển thêm chút làm tim Vân Lan đau nhói.

      - Nếu vậy, tại sao nàng lại đến vương phủ của ta?_Thiên Hàn tỏ ra thắc mắc

      - Vì người và Ngọc muội khác họ!_ Vân Lan ngẩng mặt lên nói_ biết giải thích thế nào cho đúng, Vân Lan chỉ biết mỗi lần gặp vương gia, Ngọc muội hay Phương huynh dù mọi người có đối tốt với Vân Lan ra sao hay Vân Lan cảm động vì 3 người chuyện gì cũng sao. Nụ hoa những phát triển được mà ngược lại còn bị kiềm hãm! Cho nên, khi Vân Lan còn chỗ nào để trốn tránh nữa mới nghĩ đến vương phủ của người và tin rằng ở vương phủ vừa có thể ngăn cản phát triển của Hắc Liên sa vừa có thể trốn tránh mọi người!

      Lại khoảng im lặng, mỗi người đuổi theo con đường suy nghĩ riêng. Tiếng gió, tiếng lá bay chiếm trọng cả gian. Chợt từ xa Thạch Bằng bay đến vẻ mặt nghiêm trọng.

      - Thiên Hàn có chuyện lớn rồi!_ Tiếng Thạch Bằng vang lên lanh lảnh.

      Nghe tiếng Thạch Bằng Thiên Hàn thấy hơi bực bội trong lòng, cái tên vô phép vô tắc này ỷ là đồng hương của y có thể chuyện trống như vậy trước mặt người ngoài hay sao? Có lẽ ngày đẹp trời nào đó y phải dạy lại mới được. Nhất định ngày đẹp trời nào đó chứ phải ngày hôm nay vì hôm nay có đại ~ ~

      - Chuyện gì mau !

      - A! Khụ…khụ…Hồi chủ nhân!_có vẻ như Thạch Bằng nhìn thấy có mặt của nhiều người lạ nên y vội chỉnh cách chuyện_ Thuộc hạ điều tra được người mang dòng máu Tú Lệ là ai rồi người ấy chính là vương phi của người!_Thạch Bằng nhanh đến mức thể nhanh được nữa, cứ như nếu y chậm 1s còn cơ hội cứu vãn.

      - Ân! Chuyện này ta sớm biết từ lâu!_Thiên Hàn chán nản đáp lời.

      Thái độ bình thản của Thiên Hàn làm cho Thạch Bằng vô cùng ngạc nhiên, thoáng vài nét khó hiểu gương mặt y nhưng cũng nhanh qua . Y lại nhanh tiếp:

      - Thuộc hạ vẫn còn chuyện thứ hai.

      - Chuyện thứ hai là gì?

      - Là giáo chủ Mỵ Nguyệt giáo đến kinh thành.

      XOẢNG!

      Lần này Thiên Hàn những còn bình thản nữa mà chớp mắt cái y biến mất khỏi hậu viên cứ như y chưa từng ở đây trước đó, thậm chí tách trà của y vừa rơi xuống đất vỡ toang còn dáng y tại đó. Bốn người còn lại ngơ ngác hiểu chuyện gì xảy ra mà Thiên Hàn lại vội vã đến thế, họ chỉ biết lúc này nên nhanh chân đuổi sau Thiên Hàn. Haiz! Lại phải đuổi!

      Thiên Hàn vừa đặt chân đến bên ngoài nhà bếp vương phủ từ cao thân ảnh màu đen bị ném mạnh xuống đất ngay dưới chân y, ngụm máu tươi tuôn ra đỏ thắm. Thiên Hàn cả kinh khi thấy người đó là Vĩnh Tắc. Y lập tức ngẩng đầu lên nốc nhà bếp nhìn xem thấy Như Ngọc trong tình trạng bất tỉnh và nằm trong tay ả Diểm Thu, xung quanh ả là cả chục bạch y nữ tử khác vung kiếm vây đánh Vĩnh Quy. Nhưng càng nhìn càng thấy tay kiếm của Vĩnh Quy dần chậm lại và mất sức dường như y bị thương !

      Thiên Hàn nghĩ nhiều lập tức tung chưởng về phía Diễm Thu, nhưng giữa trung bỗng nhiên xuất lớp vách chắn màu đen bao bọc lấy bọn nữ kia và hút lấy toàn bộ chưởng lực vừa rồi của Thiên Hàn. Chưa hết ngạc nhiên. Lạc Minh, Kỳ Phương, Thạch Bằng từ phía sau bay đến cũng xuất kiếm đánh Diễm Thu nhưng cũng bị lớp vách màu đen kia chặn lại còn bị đánh bật về phía sau. Cùng lúc ấy Vĩnh Quy vì thể cầm cự nổi mà bị bọn bạch y nữ đó đánh bại, đường kiếm sáng xuyên qua người Vĩnh Quy rồi ném ngược y xuống đất, may thay Thiên Hàn phản ứng nhanh nên mới đỡ kịp Vĩnh Quy.

      - Ngọc nhi!_ Tiếng gọi yếu ớt của Kỳ Phương vang lên nhưng do vết thương tại ngực cản trở mất khí trong phế quản của y làm y thể phát lời đừng chi là vận khí đánh thêm lần nữa.

      Trao Vĩnh Quy lại cho mọi người chăm sóc, Thiên Hàn nhanh chóng điểm mũi chân hướng về bọn nữ kia. Phía sau y mọi người vô cùng lo lắng toan ngăn y lại nhưng còn kịp chỉ có thể kinh hô lên hai tiếng “cẩn thận”. Những tưởng Thiên Hàn bị vách chắn đen cản lại nhưng Thiên Hàn hoàn toàn dễ dàng xuyên qua nó đối chọi trực tiếp với bọn bạch y nữ.

      - tồi, hổ danh là tái sinh của Vũ Thần !

      - Thả Như Ngọc ra!_ Thiên Hàn hét lên giữa trung.

      Nhưng đáp lại lời y là tiếng cười ngạo nghễ của Diễm Thu:

      - Thả? Phải xem ngươi có bản lĩnh đó ! Lên!

      Diễm Thu lùi lại sau mấy bước mang theo cả Như Ngọc để nhường chổ lại cho chúng thuộc hạ bày trận tấn công Thiên Hàn. Nhưng với Thiên Hàn bọn nữ bạch y đó vốn chẳng đáng bận tâm. Y vẫn đứng vững chân tại chỗ nhìn vòng tròn màu trắng bao lấy mình, những thanh kiếm sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời chói chang khiến con người ta chói mắt. Bọn nữ đồng loạt tấn công, tốc độ nhanh như sấm chớp, bọn chúng có vẻ được huấn luyện rất kỹ càng, và có phối hợp ăn ý giữa hai vòng tiến và thủ. Ngay khi làn mưa kiếm này rơi xuống người Thiên Hàn lập tức có làn mưa kiếm khác nối tiếp rơi xuống, chỉ cần đối phương chậm động tác chút hoặc lơ là ngay lập tức có thể thành thịt bầm.Thiên Hàn liễm mắt nhìn bọn nữ lượt rồi nhếch môi cười, Tịch Hàn kiếm trong tay y cũng xuất vỏ đỡ lấy tất cả những đường kiếm lượt. đời này có gì là hoàn hảo, tuyệt mỹ ở chỗ này tất đểm khuyết tương ứng, trận pháp vừa thủ vừa công hoàn hảo vốn có, nhất là ngay lúc này khi cả bọn cùng nhau công có ai có thể thủ cho chính mình. Khi bọn chúng dốn hết sức vào thanh kiếm để triệt hạ lực của Thiên Hàn y nhanh chóng quật ngược lại liên tiếp tung ra liên hoàn chưởng. Từng thân ảnh màu trắng thi nhau rớt xuống đất, chẳng mấy chốc nốc nhà bếp chỉ còn lại Thiên Hàn đứng đối diện cùng Diễm Thu.

      Nhìn Thiên hàn với đôi mắt hơi ngã màu hồng ngọc làm Diễm Thu hơi rùng mình, trong đôi mắt nàng thoáng tia rối loạn nhưng lại mau chấn chỉnh. Vì nàng rất , Thiên Hàn vẫn chỉ là Thiên Hàn vĩnh viễn phải là Vũ Thần có thể hạ gục được nàng:

      - Thiên Hàn, ngươi cho rằng ngươi có đủ bản lĩnh để cướp lại Như Ngọc sao?

      - nữ, uổng công Như Ngọc tin tưởng thu nhận ngươi vậy mà ngươi lại lợi dụng lòng tin tưởng của nàng mà ám hại nàng!

      - Hừ! là kẻ thù làm sao có cái gọi là tình cảm! Có trách trách nàng ta quá ngu và trách chính mình là con ngốc bị người ta lợi dụng mà hay!

      - Khốn kiếp!

      Thiên Hàn lại hét lên giận dữ, y vung Tịch Hàn kiếm về phía Diễm Thu. Nhưng nàng ta những sợ hãi còn cười ngoan độc, bàn tay đẹp chậm rãi tiến về phía cổ Như Ngọc chờ sẵn. Nhìn thấy, Thiên Hàn vội dừng ngay hành động căm phẫn nhìn Diễm Thu:

      - Bỉ ổi!_ Thiên Hàn cố nén giận nhưng vẫn thể nhịn mà phát ra hai chữ này.

      - Hừ! Chuyện tiếp theo càng bỉ ổi hơn!

      Diễm Thu vừa dứt lời bàn tay bấu chặt vào người Như Ngọc đem cả người nàng nhấc lên cao ném , kèm theo đó là chưởng cực mạnh. Thiên Hàn hốt hoảng ném cả thanh kiếm trong tay bay theo Như Ngọc giữ lấy nàng còn vì nàng mà đỡ thay chưởng lực vừa rồi. Tuy chưởng lực kia khá mạnh nhưng cũng đến nỗi làm Thiên Hàn ngã quỵ, y toan ôm Như Ngọc rời xa chỗ đó phát luồng khí lạnh lẽo ép sát sau lưng, chậm trễ y lách người qua phải chút cùng tách Như Ngọc ra hòng tránh cho nàng bị thương tổn. Nhưng vì vừa phải lo cho Như Ngọc vừa bị trọng thương và ở trong vòng kết giới của ma cho nên động tác của y có phần chậm trễ. Vừa mới xoay người né thành công y cảm thấy cơn đau từ cánh tay trái truyền tới, là Tịch Hàn kiếm vừa đâm xuyên qua tay của y. Chưa hết ngỡ ngàng Như Ngọc trong tay cũng bị Diễm Thu đoạt mất, còn bản thân bị ả nữ kia bồi thêm chưởng khác cùng bị ả đạp rơi xuống đất.

      Với năng lực của Thiên Hàn y thể vì bao nhiêu đó thương tích mà bị Diễm Thu đánh bại, mà là vì lúc y chạm vào kết giới ma quỷ kia bị nó hút mất nữa sức lực, phần còn lại khi bị tịch Hàn kiếm làm bị thương cũng phong bế sức mạnh còn lại của y nên y giờ đây chẳng khác gì vật hết năng lượng mà rũ rượi rơi xuống thể gắng gượng được.

      Mọi người ở ngoài cuộc lức này hốt hoảng chạy đến nâng Thiên Hàn dậy, rồi đánh mắt nhìn qua Diễm Thu cười ha hả trong chiến thắng và xoay người từ từ rời mang theo cả Như Ngọc. Nếu phải vì cái vách kết giới chết tiệt kia ngăn cản bọn họ xông lên băm vằm ả nữ đó cướp lại Như Ngọc rồi, chứ để cho ả kêu ngạo như thế.

      - Ả ta… còn là con người nữa rồi mà là ma quỷ, kẻ bán linh hồn cho ma!

      Đó là câu cuối cùng của Thiên Hàn trước khi y bất tỉnh.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :