CHAP 57: NHÂN DUYÊN Thùy Phong có lẽ vì bận suy nghĩ nhiều chuyện nên chú ý xung quanh, khi y đặt chân đến nấc thềm thứ nhất của đình viện mới thôi suy nghĩ . Y ngẩng đầu nhìn lên, lên trong mắt y trước nhất là 1 bóng hình diễm lệ, nàng mải mê thưởng cảnh đẹp đến mức phát ra rằng có kẻ vô ý xâm nhập vào gian yên bình của mình. Thùy Phong nhất thời rung động cả tâm tư, y như kẻ bị người khác điểm huyệt cứ mãi ngây người nhìn nàng. Y thể ngờ người mà y luôn cố gắng gặp vẫn thể gặp được, nhưng chỉ tình cờ lại có thể hội ngộ. Là kẻ đứng ngoài cuộc Thiên Hàn hoàn toàn nhìn thấu cả tâm tư của hai ngươi kia, kẻ lo lắng quá hóa ngốc chỉ biết làm pho tượng cười nhúc nhích, kẻ sợ mình mơ ảo nên cũng dám động sợ người ngọc hóa hư . Chuyện cứ như thế này e là có kéo dài đén ngày mai cũng được việc, ông mai giấu mặt như y xem ra có đất dụng võ rồi! Lượm lấy cục đá gần đó Thiên Hàn ngắm thẳng vào người Bảo An mà ném, buộc nàng ta tỉnh mộng để diễn tiếp. Cái đau nhói lên bất ngờ làm Bảo An nàng giật mình mọi sợ hãi bỗng chốc bị viên đá đánh tan, ban đầu nàngcó hơi cuống những ngay sau đó kịp điều hòa nhịp tim. Dù muốn hay nàng phóng lao phải theo lao, người đến màn kịch bắt đầu nàng buộc lòng phải diễn thôi: - Ơ kìa! Người có phải là Thùy Phong vương tử?_ Bảo An giả vờ tỏ thái độ bất ngờ, nhưng thực chất trong lòng nàng dậy sóng, đôi chân cứ mãi yên muốn được bỏ chạy ngay tức khắc, may là nàng vẫn giữ chúng lại được. - thất lễ! Thần là Lãnh Thùy Phong thế tử của Lòng Bình vương, xin cuối đầu hành lễ với Bảo An công chúa! - Ấy ấy! Vương tử xin đừng đa lễ như vậy! Nơi đây phải hoàng cung hãy bỏ qua các lễ tiết rườm rà đó ! là tình cờ khi nơi vắng vẻ như thế này lại có thể gặp được vương tử! Mời người ngồi xuống đây!_ Bảo An dịu dàng . Thùy Phong tạ lễ xong đứng dậy, y có ý định ngồi chung bàn với Bảo An vì sợ bị người khác trông thấy. Mặt khác, y lại đảo mắt xung quanh tìm kiếm bóng dáng dáng của Tam vương gia Thiên Hàn nhưng thấy khiến lòng y sinh nghi: - Thưa công chúa, Thùy Phong chỉ tản bộ ở bìa rừng nhưng vì bận lo suy nghĩ nhiều chuyện nên mới lạc vào tận đây phá vỡ khí thưởng cảnh của công chúa. Mong công chúa thứ tội! - Vương tử có tội gì chứ! Cảnh đẹp là của chung ai muốn ngắm ngắm sao lại là phá hư được. Nếu Vương tử vô tình đến đây coi như chúng ta có duyên. Hay người hãy ở lại cùng Bảo An đôi lời tâm ! - Thùy Phong dám! Thùy Phong còn bận chuyện tư xin được phép cáo lui trước! - ĐỨNG LẠI! Bảo An đột ngột đổi thái độ tựa như ra lệnh. Lúc Thùy Phong xoay người lại còn nhìn thấy thục nữ dịu dàng mà là người tạo cho y cái cảm giác sợ hãi. - Chẳng lẽ chuyện với Bảo An đáng sợ như vậy hay sao mà chưa gì vương tử đòi bỏ ? Hay trong mắt người Bảo An vốn xứng đáng để cùng trò chuyện. Nghe vậy, Thùy Phong bối rối giải thích - có, Thùy Phong có ý đó! Công chúa là cành vàng lá ngọc Thùy Phong mới là người xứng cùng người chuyện. Xin công chúa đừng làm khó Thùy Phong, xin cho Thùy Phong được phép cáo lui. Thùy Phong quả nhiên là làm, y quay bước vội vã hệt như muốn chạy trốn. Bảo An dù tức giận nhưng cũng thể làm gì chỉ biết giậm chân tại chỗ tức tối. Bỗng có cái bóng đen lướt nhanh qua nàng nhắc: “Đuổi theo mau!” “Nhưng…” “Nên nhớ, nếu lần này là mãi mãi qua đầu lại với ngươi nữa đâu! Đuổi theo mau!” Bảo An bậm môi do dự, nhưng tình thế quá bức bách cho nàng suy nghĩ quá lâu vì vậy nàng làm theo chính trái tim mình bảo vội vã đuổi theo Thùy Phong. Nhưng nàng lại quên chuyện quan trọng là nàng đuổi theo để làm gì? Lúc nãy chưa hỏi ý Thiên Hàn là: y kêu nàng đuổi theo Thùy Phong để làm gì và làm gì sau đó nữa! - ngờ tình thế lại như dự tính của mình, coi bộ phải tung chiêu cuối rồi! Thùy Phong a! Là vị biểu ca này tốt ép bức đệ, nhưng hãy hiểu cho biểu ca biểu ca là vì Nhã Phù quốc vì yên bình của hai nước mà thôi! Bảo An cứ chạy đuổi theo Thùy Phong còn Thùy Phong cứ như co giò chạy dám ngoái đầu lại phía sau mặc dù biết phía sao có người cố chạy theo y, mà Bảo An cũng dám lên tiếng gọi. Khi Bảo An đuổi theo sau cách Thùy Phong chừng 3 mét thừ phía sau lưng nàng lục rất mạnh xô tới làm nàng té thẳng xuống hồ kịp trở tay. Nghe tiếng động lớn vang lên từ hồ cùng nước tung cao Thùy Phong giật mình, nhanh như chớp y đưa tay vào lớp áo trong nắm lấy thanh nhuyễn kiếm đồng thời xoay người lại. như y tưởng là toán thích khách xuất mà là Bảo An công chúa ngụp lặn dưới hồ nước thể kêu cứu. nghĩ nhiều, Thùy Phong nhanh chóng nhảy xuống nước giữ lấy Bảo An. Thiên Hàn lúc này mới ló mặt bước ra nhưng Thùy Phong bận lo cứu lấy Bảo An nên biết đến. Y cười xán lạn, hay tay chấp ở phía sau rồi thong thả cước bộ về thành, miệng vẫn còn lẩm bẩm vài câu: - Bảo An ngươi sau này được quên ơn của Thiên Hàn này đâu đấy nhé! Ông mai trẻ này làm xong nhiệm vụ. Chúc hai ngươi hạnh phúc vĩnh niên! … Núi Hoắc Liễn là khu rừng nằm ở phía đông biên giới Minh Phiên quốc nổi tiếng là ngọn núi đầy hiểm trở, nhiều thác suối ghập ghềnh cùng với những vách đá cao dựng đứng. Tuy nhiên, bù lại đây chỉ là ngọn núi thấp nghiêng bên theo kiểu tam giác vuông, cho nên bên kia đối diện là đường đá bằng phẳng kéo dài lên đỉnh núi nhờ vậy mà đường lên núi cũng rất dễ nếu biết ý. Hoắc Liễn tuy nằm gần Kỳ Sơn nhưng nhiều năm qua nơi đây hề bị tăm tối của Kỳ Sơn lây nhiễm, thậm chí còn đối ngược hoàn toàn với Kỳ Sơn. Nhưng tháng đổ lại đây mọi thứ đổi khác, nhìn lên bầu trời Hoắc Liễn là mây đen quần vũ, gian trong rừng phủ đầy chướng khí ngay cả những cây cổ thụ già cũng chịu nổi mà rũ màu xuống cách thê lương, nước suối trở nên đen và nồng nặc mùi khó ngửi, muôn thú biết vì lý do gì mà lại chết đột ngột nhiều làm cho Hoắc Liễn bỗng chốc trở thành vùng đầy xác thú. nơi đáng sợ như thế ấy vậy mà lại xuất ra sơn trại ngạc nhiên hơn là chỉ trong vòng 1 tháng sơn trại ấy lại phát triển cực thịnh từ hơn 30 lên thành 3000 sơn tặc và trở thành mối lo ngại của triều đình. Thứ nhất là tính tàn ác của bọn sơn tặc thứ hai là mưu tạo phản dần hình thành trong ý thức của chúng. Nếu như Minh Phiên quốc rơi vào thời kỳ suy thói hay thiên tai chẳng hạn điều nghe có vẻ rất hợp lý nhưng đây là thời bình, dân chúng cơm no áo ấm việc gì phải trở thành sơn tặc việc gì phải bạo động như thế? Câu hỏi đó ai giải đáp được, chỉ có thể tự đến sơn trại ấy để mà tìm hiểu. tùy binh chạy từ trong núi Hắc Liễn ra bìa rừng, vừa giáp mặt với đoàn quân quỳ xuống hành lễ: - Bẩm vương gia, theo đội tiên phong dò la đường phía trước phát gì khả nghi cả! - phát gì? Lạ ! Trước khi dẫn binh đến đây dẹp sơn tặc y tìm hiểu rất kỹ về bọn sơn tặc này. Bọn chúng vốn chỉ là nhúm sơn tặc cách đây tháng nhưng kể từ khi vị tân thủ lĩnh mới lên thay đổi hoàn toàn. đội binh tinh nhuệ phải mất mấy năm để huấn luyện, vậy với tháng những kẻ xuất thân từ nông dân ngày ngày chỉ biết cầm cuốc làm sao có thể vung đao múa kiếm bày trận chẳng khác gì đội tinh binh được huấn luyện tinh nhuệ . Nhưng điều y chú tâm nhất lúc này là thủ lĩnh của bọn chúng, kẻ này hẳn tài năng rất cao mới gầy dựng được sơn trại như thế. Thông tin về người này mà Thiên Hàn kiếm được nhiều chỉ biết cũng từng là võ sĩ nhưng chưa từng tham gia thi tuyển võ trạng nguyên. Vũ khí y dùng là Hoắc Long thương, đầu là lưỡi thương sắc bén đầu còn lại là cán thương ở đỉnh cán thương được đính viên Hắc ngọc lớn, nghe các tướng từng thảo phạt đám sơn tặt này kể lại: Khi giao đấu với người này đột nhiên viên ngọc phát ra tia màu đỏ và rồi ngay sau đó họ bị mất hết sức lực mà gục ngã. Đúng là chuyện dị thường! Chính vì hoàng huynh ba lần cử binh thu phục nhưng đều bại trận vì vậy mà y lúc này lại có việc để làm. Nhắm mắt định thần chút, Thiên Hàn bắt đầu hồi tưởng lại những gì học về binh pháp do ông nội truyền dạy kết hợp với ký ức trọn vẹn của Vũ Thần y hoàn toàn tự tin mình có thể đánh thắng trong trận càn quyét sơn tặc lần này dù rằng đây là lần đầu y xuất trận mình. Thiên Hàn ngẩng cao đầu nhìn lên hít lấy hơi khí tươi mát giúp cho tinh thần trở nên sảng khoái hơn. Cưỡi con Thiên mã, Thiên Hàn tỏ ra khí chất uy phong của vị tướng tài. Với đôi mắt sáng tựa minh châu và nụ cười vững vàng môi làm cho cả ngàn binh tướng tin tưởng vô cùng. chần chờ thêm giây phút nào nữa, Thiên Hàn lập tức ra lệnh: - Tả Y dẫn 300 bộ binh mon theo vách núi dựng đứng đánh úp vào doanh trại của sơn tặc, và phải nhớ chỉ khi nào bọn sơn tặc xuất trận mới đánh vào tránh bứt dây động rừng. Nhớ , đừng lạm sát vô can với những ai có ý buông gươm đầu hàng chỉ cần bắt sống về là được! - Tuân lệnh! Thiên Hàn lại quay sang Vĩnh Quy: - Theo hỗ trợ cho họ! - Tuân lệnh! - Hào tướng quân chỉ huy 300 cung binh ở phía sau đội quân, khi giao chiến tìm cách vòng ra sau lưng bọn sơn tặc chặn được lui của chúng. - Tuân lệnh! - TIẾN QUÂN!_ Thiên Hàn hô lớn tiếng rồi thúc ngựa cùng đoàn binh tiến vào bên trong núi Hoắc Liễn
CHAP 58: GIAO CHIẾN Cả đoàn binh gồm hơn 3000 người ồ ạt tiến sâu vào Hoắc Liễn khí thế như vũ bão hướng thẳng doanh trại kẻ địch mà . Nhưng chỉ mới vừa lên lưng chừng núi cả đoàn quân phải dừng lại vì người lạ mặt chặn lại. Người này, đôi mắt màu nâu kết hợp với mái tóc bạch kim dài đến tận chừng lưng, mày tướng đậm tô điểm khuôn mặt cương nghị cùng với nụ cười đầy ý tứ. “ người ngựa ngang nhiên chận ngay trước mũi tiến của đoàn quân triều đình ắt hẳn bản lĩnh ” nhiều binh lính có kinh nghiệm đảo mắt dò xét người này nhận xét như thế rồi hướng về chủ tướng mình chờ ý. - Vị cưỡi hắc mã dẫn trước đoàn binh có phải là tam vương gia của hoàng triều Lãnh Thiên Hàn!_Người lạ mặt lên tiếng, giọng cao vút vang dội khắp nơi tỏ ra uy thế lấn át. Thiên Hàn cẩn trọng đánh giá người trước mặt, dù nhìn từ góc độ nào y cũng tin con người trước mặt này có thể là người xấu được, nếu muốn là giống như vị tướng quân bị thất lạc binh sĩ. Lại nhìn đến vũ khí, Thiên Hàn nhận ra ngay đó là Hoắc Long thương với đặc trưng là viên Hắc ngọc sáng chói mà người người vẫn : - Còn ngươi hẳn là Phù Thương, thủ lĩnh sơn tặc núi Hoắc Liễn. - Vương gia tinh ý!_ Phù Thương mà lại cười như đùa_ Phù Thương chỉ là sơn tặc tầm thường ở núi Hoắc Liễn này chứ nào phải đâu nhân vật vang danh bốn bể, mà phải khiến triều đình lo sợ tới mức điều động cả vương gia oai hùng cùng đoàn binh tinh nhuệ như thế này tới đây để dẹp loạn? - Ha ha! Phù Thương thủ lĩnh thiếu rồi ngươi đúng là sơn tặc nhưng là sơn tặc danh tiếng lẫy lừng ai sợ. Thậm chí cả thần núi Hoắc Liễn này cũng vì sợ ngươi quá độ đến mức héo hon từng ngày nữa kìa!_Thiên Hàn đối lại câu hài hước. - Băng sơn vương gia của Minh Phiên quốc mà cũng biết lời bông đùa là khó tin! Đúng là lời thiên hạ đồn đáng tin chút nào! Haiz! Phù Thương lại cười, nhưng cái cười lần này khác hẳn nụ cười mà Thiên Hàn nhìn thấy trước đó. sơn gió lạnh tản vào người Thiên Hàn như báo hiệu điều tốt, y cứ cảm thấy con người trước mặt thay đổi. Là đôi mắt, đôi mắt của Phù Thương chuyển dần sang màu sẫm, màu đỏ huyết! - Phù Thương!_ Thiên Hàn lại gọi lần nữa, gấp rút. - Thiên Hàn, ngươi hôm nay kéo binh đến đây là muốn san bằng sơn trại của ta chứ gì! Hừ! Để ta xem tài cán của ngươi thế nào mà người người luôn tôn sùng ngươi như thế! Người đâu tiến lên tàn sát hết bọn chúng chừa ai! Lời Phù Thương vừa dứt những bụi rậm ở đằng sau lưng hàng lọat sơn tặc xông ra, vừa xông lên vừa hò hét dữ dội hướng thẳng vào quân triều đình đợi chờ thêm bất cứ hiệu lệnh nào. Thiên Hàn nao núng thúc ngựa lùi về sau rồi ra lệnh cho tóp quân tiên phong tiến lên đánh đợt đầu. Bản thân y đứng ngoài trận giao chiến thâm đánh giá rồi lên kế sách đánh chính. Càng nhìn Thiên Hàn càng thấy lạ chỉ Phù Thương lạ mà những tên sơn tặc đó cũng lạ. Bọn chúng dường như có cảm giác chỉ biết đánh và tiến về phía trước dù người bị chém đến mức còn nhận ra vết thương nào nữa. - Thiên Hàn ngươi sợ rồi à? Sao dám đánh mà chỉ biết lùi lại phía sau run rẩy sợ hãi như tên hèn nhát thế kia! Vào đây nào! Ta với ngươi đấu với nhau trận sống chết cho đáng mặt hùng nào! Lời Phù Thương vang lên chế nhạo Thiên Hàn, nhưng Thiên Hàn tuyệt đối để cho những lời kích đó làm mình mất bình tĩnh. Trong đánh trận quan trọng nhất là “tĩnh” tĩnh của tỉnh táo và tĩnh trong cách biến tấu hành động từ “tĩnh sang động”. Muốn thắng phải dùng mưu mà muốn mưu kế thành công phải biết được tình hình và hiểu thực lực của bản thân lẫn đối phương. Chính vì vậy mà giờ phút này với y vô cùng quan trọng, y phải tìm cho ra chổ hiểm yếu của kẻ địch càng nhanh càng tốt để mà khi ra tay nắm chắc phần được thắng và giảm thiểu được tổn thất đến mức thấp nhất có thể. “Tại sao chúng biết đau đớn? Ngay cả biểu lộ cảm xúc nhất cũng có! Chẳng lẽ bọn chúng phải là con người mà chỉ là những cái xác vô tri biết lê thân chém loạn xạ! Càng nhìn chúng càng giống như những con rối, mà là con rối hẳn phải có người điều khiển giật dây. Nếu vậy, chỉ cần tập trung đánh kẻ giật dây đó những con rối sẽtự động tan rã. Suy diễn như vậy có đúng ?” binh sĩ ngã xuống rồi lại thêm ngã xuống, số lượng binh lính triều đình ngã xuống càng lúc nhiều trong khi bọn sơn tặc vẫn còn nguyên đó thiếu . Chúng ngã xuống rồi lại đứng lên hung hãn hơn trước chẳng mấy chốc đội quân tiên phong chỉ còn lại chưa được nữa, chẳng những thế, sĩ khí của binh lính mất hoàn toàn thay vào là nét sợ hãi lộ biến họ thành những người bất động run tay kiếm dám đánh tiếp vào bọn sơn tặc mà chỉ biết né và trốn. Những binh sĩ phía sau chưa tham chiến cũng thấy sợ hãi vô cùng, khí thế não nùng hoang mang bao trùm đoàn quân, tất cả đều hướng ánh mắt về phía chủa tướng như cầu mong điều gì đó. Thiên Hàn nhìn đội quân tiên phong rất đau lòng và cũng y hiểu những ánh mắt kia của những người còn lại nghĩa gì, nhưng tại y lực bất tòng tâm thể lùi và cũng thể tiến. Nhưng càng nhìn cảnh trước mắt càng nghe thấy những tiếng la thét đau đớn của đội binh tiên phong y cầm lòng được, ngay lập tức truyền lệnh thu binh trong tiếng cười nghạo nghễ của Phù Thương: - Ta cứ trưởng vương gia vương triều oai phong lẫm liệt thế nào ấy thế mà khi xuất trận cũng chỉ là tên sợ chết! Thiên Hàn siết chặt dây cương căm phẫn nhìn bọn sơn tặc. Y thể lui binh vì bây giờ có muốn lui cũng lui kịp bọn sơn tặc đó nhất định tàn sát đến cùng. chỉ còn đường duy nhất là chiến tử kẻ địch. Chợt, Thiên Hàn nhận ra điểm rất lạ, Phù Thương lúc nào cũng đứng ở giữa đám sơn tặc mà đánh dù là lúc đánh và sau khi đánh thắng quân tiên phong của y. Có khi nào… Thiên Hàn lập tức quay ngang với các tướng sĩ ra lệnh: - Vĩnh Tắc dẫn 500 binh đánh phía bên phải sơn tặc, Diệp Lang dẫn 500 quân đánh về bên trái của chúng. Số còn lại lùi về sau chờ lệnh của ta, khi có lệnh tấn công cùng tiến vào trung tâm của bọn chúng chia cắt đội hình. Tuyệt đối được đánh vào Phù Thương mà ngược lại phải né ra càng xa càng tốt! Toàn quân ! - !_ thanh vang lên yếu ớt trong 2500 binh sĩ triều đình, điều này làm Thiên Hàn thoáng thất vọng, y hiểu binh sĩ mang tâm lý hãi làm sao còn có đủ tinh thần để chiến đấu, nhưng chiến đấu tất cả phải chết! - …Ta biết mọi người rất sợ. ra Thiên Hàn cũng như mọi người cũng cảm thấy sợ nhưng ta thoáng nghĩ chẳng lẽ chỉ vì chút sợ hãy mà buông gươm chịu chết, chẳng lẽ vì chút nản lòng mà để muôn dân chịu khổ. Là binh gia sống phải hùng chết phải chết cho oai phong! Thiên Hàn ngừng lại vài giây để cho các binh sĩ ngẫm nghĩ và khôi phục lại khí thế sau đó mới ra lệnh tiến công. Ai đánh trận phải cần có tiếng trống cổ vũ mới khí thế, đơn giản chỉ cần lời cũng có thể khơi dậy toàn sức chiến đấu trong lòng người. Nhìn các binh sĩ hồ hỡi tiến công lòng Thiên Hàn trở nên nhàng hơn. Hai mũi tiến như đôi kiềm kẹp đánh ở hai bên hông sơn tặc, vừa đánh vừa lui ra xa về hai bên kéo theo những tên sơn tặc ma quỷ. Còn Phù Thương do mãi mê chém giết mà để ý đến khác thường của trận chiến, đến lúc phát còn làm chủ được tình thế y hết xoay qua bên trái ra lệnh thu thuộc hạ về sát mình rồi lại qua bên trái thu quân. Nhưng con rối dây càng dài càng khó điều khiển, mệnh lệnh của y như gió thoảng qua tai của những cái xác vô tri kia và chúng mặc nhiên nghe theo cứ mãi miết đuổi theo quân triều đình như đuổi theo con mồi về hai phía. Đúng như Thiên Hàn nghi ngờ, bọn sơn tặc ma quỷ đó khi càng xa thủ lĩnh của mình càng yếu dần đến mức có kẻ cần bị đánh trúng cũng té ngã mà chết ! Phù Thương điên cuồng chạy sang bên trái bên phải để cứu vãn nhưng muộn. Lúc này Thiên Hàn ra lệnh thứ hai cho số binh còn lại tấn công thẳng vào Phù Thương ngăn cho y chạy về hai phía. Để tránh thương vong Thiên Hàn ra lệnh cho đội cung binh liên tục bắn vào Phù Thương và số sơn tặc còn lại. Cục diện chẳng mấy chốc thay đổi, bọn sơn tặc ma quỷ bị tiêu diệt hết chỉ còn lại số, Phù Thương vô cùng căm phẫn đôi mắt y đỏ cáu lên càng tỏ ra khí lạnh tuyệt. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng chính là thế này đây! Thu binh lại, Thiên Hàn bân giờ mới thúc ngựa lên trước đối diện cùng Phù Thương, trong cuộc đấu này Thiên Hàn y thắng 70%. - 3000 quân đấu với 3000 sơn tặc chắc phải ta ỷ đông hiếp yếu các ngươi chứ Phù Thương? - Grừ! Bọn triều đình khốn kiếp các ngươi chỉ biết dùng kế hèn hạ! - Được, để cho ngươi tâm phục khẩu phục mà đầu hàng, ta cùng ngươi đấu phân thắng bại để ngươi thấy Lãnh Thiên Hàn ta có phải là tên tiểu nhân ham sống sợ chết chỉ biết run rẩy núp bóng hay ! - Vương gia đừng!_ tất cả binh sĩ vội lên tiếng ngăn cản Thiên Hàn. Nhưng Thiên Hàn chỉ mỉm cười với họ, thái độ tự tin đó của y đủ làm cho 2000 binh sĩ an lòng tin tưởng. - Vương gia cẩn thận!_ Vĩnh Tắc. - Tắc, ngươi hãy yên tâm và tin tưởng ở ta.Vương gia của ngươi phải là thứ vô dụng. Thiên Hàn xuống ngựa, Tịch Hàn kiếm trong tay y phát ra tia ánh sáng nhạt giữa núi rừng u. Phù Thương cũng xuống ngựa mang theo Hắc Long thương ngênh chiến. Thiên Hàn thầm đánh giá lại con người trước mặt mình,nhìn Phù Thương từ xuống dưới đều tỏa ra khí chất của tướng quân bản lĩnh hề có nét cuồng ngông của sơn tặc, càng có cái hiếu chiến của những kẻ hiếu sát. Rất điềm tĩnh rất tự tin. Con người này nếu có thể thuyết phục y quy thuận triều đình trở thành trụ cột lớn của Minh Phiên quốc. Phù Thương hét lên tiếng vang cả núi rừng rồi cầm thương đánh thẳng vào Thiên Hàn, Thiên Hàn cũng chậm trễ né mũi thương rồi phản đồn. Cả hai đánh nhau quyết liệt, từ cuộc đấu của họ tạo nên những cuồng phong cuốn bay những chiếc lá khô tung lên trung cùng bụi mù che mờ ảo trận đấu. Các binh lính bên ngoài vì bụi mà phải lui về sau mà tiếp tục quan sát, bọn họ ai cũng trong tư thế sẵn sàng giao chiến để bất kể khi nào vương gia của họ cần hỗ trợ cũng có thể ra tay ngay tức khắc. Cả hai đấu hơn 30 chiêu người đều trúng thương, tuy vậy ý chí chiến đấu của họ hề giảm ngược lại càng say hơn cả lúc trước bắt đầu. Thiên Hàn chưởng Phù Thương cũng chưởng cùng đánh vào đối phương làm cả hai cùng bật ra xa, hàng chục chiêu thức võ đại lẫn cổ đại xen lẫn nhau trong đầu Thiên Hàn, lúc nãy nếu nhờ y nhanh nhạy kết hợp cả hai loại võ với nhau chưa chắc cầm cự được lâu với Phù thương, tất cả là do bản thân y vẫn chưa thành thục được tất cả võ công của Thiên Hàn cộng thêm y biết được những chiêu tuyệt kỹ của Thiên Hàn nên mới yếu đến vậy! Võ đại chỉ chú trọng đến đòn quyền ra và nhanh nhạy của tay chân, trong khi võ cổ đại lại thiên về nội lực và chuyển hóa thủ pháp. Tất nhiên thể so kè hai loại võ này cái nào hơn cái nào nhưng nguyên căn là hai loại võ đối ứng nên bên yếu hơn là bên chịu thiệt. Thân xác của Thiên Hàn chỉ chuyên luyện võ với nội lục và uyển chuyển của bài quyền chuyên , trong khi linh hồn lại là của Gia Khanh y chuyên về luyện võ dụng nhiều chân tay và quyền cước theo bài bản vốn khó hòa hợp nay gặp phải cao thủ như Phù Thương bao nhiêu điểm yếu bao nhiêu mâu thuẫn giữa hai loại võ bắt đầu bộc lộ. Xem chừng nếu y nhanh hạ gục Phù Thương chính y là người ngã xuống. Phù Thương qua lại mấy bước dò xét biểu trạng của thiên Hàn rồi đột nhiên từ Hắc ngọc đính Hắc Long thương của y sáng lên, nhưng phải ánh sáng hào quang mà là huyết quang tỏa sáng mang theo cả khí lạnh quái lạ. Lúc đầu Thiên Hàn bị choáng chút nhưng cũng trẩn tỉnh lại được nhưng phía sau y….tiếng la thất thanh vang lên làm Thiên Hàn giật mình quay lại, y kinh ngạc nhìn hơn 2000 binh sĩ trong tình trạng điên loạn kẻ ôm đầu la hét người lăn lộn mặt đất tỏ đau đớn mà khó hiểu. Các tướng khá hơn bọn họ chút lăn đất hay ôm đầu kêu đau chỉ đứng yên bất động như vận công chống lại điều gì đó phát sinh từ bên trong họ. Còn Vĩnh Tắc lại lăn đùng ra bất tỉnh từ khi nào!
CHAP 59: KHUẤT PHỤC Cùng lúc đó, Vĩnh Quy cùng Tả Y dẫn binh leo lên được đỉnh núi nơi doanh trại của sơn tặc cư ngụ. Núp sau bụi rậm hồi để quan sát, cả hai nhận định tình hình: “Có lẽ bọn sơn tặc xuống núi giao chiến nên người canh gác mới ít ỏi như thế này.” Vì thế, họ ngay lập tức đánh úp vào doanh trại, nhờ thực lực nhiều hơn nên quân triều đình khó khăn gì mà chiếm được sơn trại, số sơn tặc còn sống biết mình thắng nổi nên buông đao chịu trói. Theo lời căn dặn trước đó, bọn họ sau khi kiểm soát được sơn trại lập tức bắn hỏa tiễn làm tín hiệu và đốt sơn trại. Trở lại trận đấu ở sườn núi, Thiên Hàn nhận ra được thứ ánh sáng đỏ phát ra đó đó chính là ma khí. Chính nó làm nhiễu loạn tinh thần của mọi người. Những ai võ công cao còn kháng cự được chút ít rồi cũng bị bất động như các tướng hoặc bị bất tỉnh như Vĩnh Tắc tốt hơn nữa bị choáng như y vừa rồi. Cũng may nhờ chút tiên khí của Vũ Thần kiếp trước sót lại người y nên y mới sao chỉ choáng chút mà thôi! Xem ra, y muốn thắng Phù Thương còn cách nào khác là phải triệt hạ ! Nhưng, đấu với người thường dễ chứ đấu với ma quỷ người trần mắt thịt như y liệu được chăng? - Ta rất quý trọng tài năng của ngươi nhưng tiếc thay ngươi còn là con người nữa, vì vậy thể trừ được! - lại cũng là muốn giết ta thôi chứ gì việc gì phải giả giọng nhân từ lời nhân nghĩa như mèo vờ khóc chuột như thế! Phù Thương dứt lời liền dồn hết khí lực vào trong cây thương, nhận được sức mạnh Hắc Long thương biến thành con Hắc long màu đen kình. Nó ngay tức khắc quấn lấy cả người Phù Thương, và toàn thân phát ra sức nóng như lửa đốt. Thiên Hàn kinh ngạc nhìn thứ võ công mang tên Hỏa long , y chỉ mới nghe người trong võ lâm đồn về võ công này chứ chưa từng được thấy. Hỏa long là dạng võ có chiêu thức đánh ra tựa như hình con rồng đen, vành đai lửa phun ra từ miệng rồng tạo thành 2 lớp hỏa tường thành che chắn cho người tạo ra nó, với hai bức tường kiên cố ấy ai có thể xâm nhập qua được, và ngưới dung thứ võ công đó có thể tùy ý hiếu sát bất kỳ ai mà sợ bị ai phản đòn được trừ phi họ có thể xuyên qua cả hai lớp hỏa tường thành nóng bức ấy! Tay kiếm của Thiên Hàn bất chợt run , với hai lớp bảo hộ như thế Thiên Hàn y làm sao đánh nổi đó còn chưa kể hắn_ Phù Thương_ đứng ở đâu phía sau hai bức tường đó! Lại ngoái đầu nhìn các binh sĩ lần nữa y chợt thấy lòng thắt lại nhiều hơn, họ theo y nghe theo mệnh lệnh của y hết lòng hết sức cùng y chiến đấu, trong bất kỳ giây phút nào họ cũng sẵn sàng hy sinh mạng sống của họ để bảo vệ y vậy mà đến khi họ gặp chuyện y lại có cách nào cứu được! Y cảm thấy mình sao quá vô dụng! “ Gia Khanh, mày phải bình tĩnh nghĩ cách, được dao động! Nghĩ cách, đúng, mau nghĩ cách!” Thiên Hàn ngẩng mặt lên nhìn bầu trời, chỉ có những tán cây cao che lấp và vài tia sáng nho lọt qua để rọi sáng nơi này. Y cũng giơ Tịch Hàn kiếm trong tay lên nhìn vào nó, nhớ lại cái ngày thứ hai xuyên đến đây, lúc ấy Thiên Hàn đem nó ra lau và mỉm cười tự : “Tịch là độc, Hàn chính là băng Tịch Hàn kiếm ngươi chính là thanh kiếm băng độc. Nhưng mà, cũng giống như ta thôi luôn độc mình!” Lại hít hơi sâu, hai tay Thiên Hàn nắm vào Tịch Hàn kiếm: - Tịch Hàn kiếm ta biết ngươi nhận ra ta phải chủ nhân của ngươi rồi! Và ta cũng dám mong bản than ta có thể trở thành chủ nhân của ngươi thay thế Thiên Hàn trong ngươi, ta chỉ xin ngươi hãy giúp ta lần này thôi giúp ta tiêu diệt Phù Thương cứu mọi người! Con Hắc long kia từ từ di chuyển tới gần Thiên Hàn, nhưng Thiên Hàn vẫn lùi bước cứ nhắm mắt chờ đợi. gian quanh y nóng dần lên, mổ hôi bị ép ra càng nhiều nhưng lại vội bốc hơi hết. Hắc long gầm lên tiếng rồi lao thẳng vào Thiên Hàn trói chặt, xung quanh nó là lửa cháy bùng dữ dội, nhưng Thiên Hàn vẫn bất động cho nó quấn lấy. Ngay lập tức Tịch Hàn kiếm tỏa ra hàn khí vừa đủ để bảo vệ cho Thiên Hàn khiến con Hắc long tức giận mà gầm thêm mấy tiếng siết chặt Thiên Hàn hơn. Đến khi nó cảm thấy y thể nào nhích nhích được nữa bay vút lên cao kéo theo cả Thiên Hàn lên trung, ở bên dưới Phù Thương xuất bất chợt rồi vội dùng Hắc Long thương hướng thẳng vào người Thiên Hàn mà đâm. Lại tiếng gầm lên dữ dội, và tiếp là thanh rạn nứt của cái gì đó. tiếng bốc đánh thức tất cả tỉnh dậy. Binh lính triều đình lẫn đám thổ phỉ cùng gương đôi mắt ngơ ngác nhìn mọi chuyện. Từ đầu đến cuối họ hiểu được chuyện gì bây giờ nhìn cục diện càng thêm hiểu, có người đau lòng buông gươm cũng có người tức giận cắm phập thanh kiếm xuống đất cúi mặt. Thiên Hàn nữa quỳ nữa ngồi mặt đất, huyết lệ tuôn tràn từ môi y thắm đỏ hẳn là y rất đau nên gương mặt mới nhợt nhạt đến thế. tay y chống kiếm tay đặt lên vai Phù Thương lúc này vô lực nằm dài mặt đất nhưng đôi mắt trở lại bình thường với màu nâu trước đó: - Ta tin ngươi có ý tạo phản, và cũng tin ngươi muốn làm ác ma! - Người phải Thiên Hàn vương gia!_ Phù Thương trong kinh ngạc. Thiên Hàn chỉ cười mà gì, đôi mắt màu hồng ngọc đẹp đến vô bờ khác xa hoàn toàn đôi mắt đỏ huyết lúc nãy của Phù Thương. Đôi mắt ấy lại ngẩng lên nhìn bầu trời, những đám mây đen dần tan trả lại ấm áp lâu ngày bị mất của núi Hoắc Liễn. - Phù thương, ta cho ngươi cơ hội cải tà quy chính đem sức tài ra phục vụ quốc gia! - Vương…vương gia, đa tạ người cho Phù Thương cơ hội! … Sơn trại, - Bẩm vương gia chúng thuộc hạ tìm kỹ nhưng tìm thấy cái gì đáng nghi cả!_ Vĩnh Quy vừa thấy Thiên Hàn cùng đoàn binh lên đến vội chạy đến bẩm cáo, chợt quay đầu quay nhìn_ Vương gia, … cái tên này… - là Phù Thương! - Phù Thương!_ Vĩnh Quy ngạc nhiên nhưng tay vội chạm đến cán kiếm toan rút kiếm ra bị Thiên Hàn ngăn lại. - Đừng làm bừa Quy, giờ là thuộc hạ mới của ta, xem như là người nhà rồi! - Nhưng là thủ lĩnh sơn tặc! - làm sao, Thạch Bằng cũng là tướng cướp, Minh Thư là đệ nhất trộm còn hai huynh đệ Quy Tắc các ngươi là… - Thôi! Vương gia quyết định sau nghe vậy !_ Vịnh Quy to gan cắt lời Thiên Hàn rồi quay phắt , cái gì cũng có thể được nhưng nhắc đến chuyện quá khứ của y là được vì y muốn ai biết đến chuyện y vá sư đệ y từng là đệ nhất sát thủ! Mắc công kẻ thù năm xưa tìm đến gõ cửa mệt! Thiên Hàn vô cùng hài lòng với thái độ này của Vĩnh Quy sau đó quay sang Phù Thương hỏi: - Cái ngươi năm ở đâu? - Dưới chân gường của Phù Thương! rồi Phù Thương liền dẫn tất cả đến nơi cất giấu vật mà y . Vừa đào xuống mặt đất vài phân tìm thấy được chiếc hộp gỗ. Hộp gỗ này được điêu khắc tinh xảo với hình ảnh những đó hoa mai nở rộ, đó còn đính vài viên đá pha lê lấp lánh. Thiên Hàn nhìn ngắm chút về chiếc hợp rồi sau đó mới mở ra xem. Bên trong là cuốn sách cũ nhưng rất dày. Thiên Hàn rất ngạc nghiên về cuốn sách bởi lẽ y thể tin được cái thời 500 năm trước nghành giấy lại phát triển hơn cả thời y sống ! Bìa sách là loại bìa cứng được in nổi dòng chữ cùng hình ảnh có màu rất nét, cộng thêm giấy bên trong cuốn sách đó vừa trắng tinh tươm lại khá dày. Đúng là thể xem thường người xưa được, càng cổ chừng nào càng đáng ngạc nhiên chừng ấy! Thiên Hàn đặt cuốn sách bàn và mở ra đọc. Tất cả mọi người đều bị cuốn hút nên cùng nhau chụm lại để đọc thử nhưng khổ thay chữ viết dùng để ghi trong cuốn sách ấy lại là chữ cổ, những đường nét ngoằn nghèo như chữ tượng hình ai có thể dịch được. Thiên Hàn cứ lật hết tờ này sang tờ khác hy vọng tìm thấy cái gì có thể coi được, cuối cùng uổng công y hy vọng những trang phía sau đó lại được viết bằng chữ Minh Phiên Quốc. “ Năm đầu tiên, cuộc chiến tranh đẫm máu đầy oán hận diễn ra giữa con người và ma quỷ kéo dài suốt 500 năm nhưng thu được kết quả gì. Năm đó, vị thủ lĩnh của ma quỷ nhận thấy được rằng đây là cuộc chiến tranh vô ít chỉ gây nên tốn kém và hy sinh nhiều thần dân ma tộc cho nên đưa ra quyết định đó là cuộc thương lượng giữa người và ma. Trong cuộc thương lượng này, mục đích chính là tìm ra ranh giới làm phân ranh giữa thế giới con người cùng ma và nơi được chọn chính là Kỳ Sơn. Để đảm bảo hiệp ước này được thực đúng những người trong cuộc thương lượng ấy đề bạt ra người đáng tin tưởng để giao phó trọng trách cất giữ hiệp ước và canh giữ ranh giới Kỳ Sơn, người được chọn chính là Tiên Mai vị tiên gia sống quy chốn trần gian. Cách đây 5000 năm loài người vì tham vọng hùng bá bốn phương nên xăm lăng vùng đất ranh giới đó, cũng nhờ vị Tiên Mai ấy ra tay ngăn chặn nên mới bảo vệ được ranh giới hiệp ước được giữ vững. Nhưng cuộc chiến năm đó quá ác liệt để lại số hậu quả về sau, ranh giới bị phá thủng nhiều chỗ tạo nên những lỗ hỏng dẫn dường đến ranh giới của ma. Vốn là loài tộc có tâm địa xảo trá, bọn ma quỷ lần vào những lỗ hỏng ấy để tìm đường xâm phạm ranh giới của con người, nhưng vì theo hiệp ước trước đó hề quy định đến điều này cho nên bọn chúng bị cho là vi phạm ngang nhiên len lõi vào con người mà các vị Tiên Mai thể làm gì được. Tuy gây hấn hay làm điều gì gây đổ máu nhưng với xâm nhập địa tâm xấu của ma quỷ con người ngày càng trở nên xấu xa thậm chí đến mức thể nào kiểm soát được Và đỉnh điểm chính là cuộc chiến cách đây 500 năm, vì ma quá lộng hành vượt quá kiềm hãm của các vị Tiên Mai buộc con người tiến đến cuộc chiến với ma quỷ để giành lấy yên bình cho mình. Vào ngày nhập thực của năm ấy, vị hùng mang tên Vũ Thần , người mang dòng máu tiên gia, đứng ra chỉ huy trận chiến. Cuộc chiến kéo dài suốt 49 ngày đêm và tiến đến kết cục với phần thắng nghiêng về tay loài người, trong giây phút quyết định khi Vũ Thần phong ấn bọn ma quỷ đẩy chúng về phía bên kia thế giới của chúng xảy ra biến cố. Chính biến cố đó cướp mất của loài người tài và lật ngược thế trận giúp bọn ma quỷ chiến thắng, và Kỳ Sơn trở thành lãnh địa mới của bọn chúng. Tuy nhiên, với sức mạnh giải phóng từ trước của vị hùng kia tạo ra rào cản ngăn chặn ma có thể tiến sâu hơn vào lãnh thổ của loài người. Và bây giờ, khi ngày nhập thực sắp đến gần, mặt trời 1 lần nữa nhuốm màu của bóng tối, sức mạnh năm xưa hoàn toàn bị bóng đêm hấp thụ hết, bức tường thành ngăn cản bị phá vỡ bọn ma 1 lần nữa hoành hành, thế gian ai đủ sức ngăn cản được chúng. Bóng tối cứ lan tràn gieo rắc đau khổ và chết chốc. Tuy vậy, vẫn còn cách để vãn hồi đó chính là…” - Tại sao chỉ có tới đây? Phần sau đâu?_Vĩnh Tắc đọc giữa chừng bị hết, y bức xúc , lại tiếp tục lật lật những trang giấy sau để tìm kiếm nhưng cho đến tờ giấy cuối cùng vẫn là màu trắng tinh.
CHAP 60: QUAY VỀ KINH ĐÔ Thiên Hàn nhìn thuộc hạ của mình chỉ biết lắc đầu rồi cốc cho y cái, mắng : - Đương nhiên là có rồi, vì mọi chuyện vẫn còn chưa xảy ra kia mà! - À! Đúng ha!_ Vĩnh Quy gật đầu tán đồng. - Vậy theo ý của vương gia chúng ta nên tính thế nào bây giờ?_ Phù Thương - Chúng ta cứ về triều trước rồi tính tiếp …! - …Dạ! Trước khi cùng đoàn binh trở về kinh thành, Thiên Hàn đứng lặng rất lâu ở dưới chân núi nhìn len ngọn núi Hoắc Liễn. Có thể ai nhìn thấy nhưng y nhìn thấy rất , ở nơi đó ma quỷ tụ tập rất nhiều và chướng khí cũng rất nặng nề. Thảo nào mà bọn sơn tặc lại đáng sợ đến thế, ngay cả Phù Thương lúc ấy cũng vậy! Xem ra mọi chuyện càng lúc càng trầm trọng rồi! … Minh cung các, - Hoàng đệ, tên Phù Thương đó có đáng tin ? Đệ đừng quên từng là sơn tặc! ngoài dự đoán, những gì hoàng huynh y đều đúng với những gì y đoán trước, vốn chuẩn bị lời từ trước Thiên Hàn chậm rãi tuôn từng chữ: - Hoàng huynh yên tâm! Phù Thương vốn là người quê nước thương dân lại là người có tài chẳng qua y bị ma quỷ lợi dụng sai khiến nên mới vậy! Nhưng nếu biết trọng dụng đúng tài năng của y nhất định tương lai sau này y là trụ cột vững chắc cho quốc gia. Sau này nếu lỡ như đệ còn nữa chính y là người mà huynh có thể nhờ cậy để bảo vệ giang sơn này! Thiết Hải chợt , thoáng qua y là chút ngưng trọng cùng hoài nghi: - Lỡ như! Hàn đệ, có phải xảy ra chuyện gì nghiêm trọng nên đệ mới như vậy? Thiên Hàn nghe Thiết Hải vội cười, thái độ vô cùng bình thường : - Có chuyện gì xảy ra đâu hoàng huynh, đệ chỉ phòng khi vậy thôi! Ý của đệ là tên Phù Thương đó thực đáng tin dùng, huynh nên vì thành kiến trước đây mà bỏ qua tài năng của y! Thiết Hải lại nhăn mày nhiều hơn đôi ngươi co lại sâu đáy. Tuy cùng mẫu hậu sinh ra nhưng cũng là huynh đệ ruột thịt do phụ hoàng sinh, lớn lên bên nhau hơn 20 năm lý nào y hiểu hoàng đệ của mình. Chuyện gì mà đệ ấy càng tỏ ra bình thường càng nghiêm trọng, đặc biệt những chuyện liên quan đến an nguy quốc gia đệ ấy càng để y quá lo lắng nhiều mà tự mình thầm làm thậm chí mạng sống cũng màng. Y biết hoàng đệ thương y, sợ y vì quá lao lực trong chính mà hại đến sức khỏe như phụ hoàng năm xưa mang bệnh trầm kha rồi mất sớm, vì vậy mà nhiều chuyện lớn đệ ấy luôn cứ giấu giếm tự bản thân giải quyết. Nhưng đệ có biết ? Hoàng huynh cũng rất thương đệ muốn đệ xảy ra chuyện gì. Bao nhiêu nguy hiểm, bao nhiêu khó khăn thà rằng mình huynh gánh chịu chứ muốn đệ, mậu hậu và các hoàng muội bận tâm dù là nhất! Bước khỏi chiếc ghế vàng, Thiết Hải lột bỏ cái gọi là uy nghiêm của vị vua cao quý, tiến dần đến hoàng đệ mình vỗ lên vai Thiên Hàn giống như hành động của người huynh bình thường đối với đệ đệ, : - Thiên Hàn, phụ hoàng năm xưa chỉ có 5 người con trong đó 2 công chúa và ba hoàng tử. Người vì bệnh nặng qua khỏi mà mất sớm để lại trọng trách bảo vệ giang sơn này cho cả 3 huynh đệ chúng ta. Nhị hoàng muội và ngũ hoàng muội sớm thành gia lập thất ở phương xa, tứ hoàng đệ từ vì sức khỏe yếu ớt mà may mất cách đây 2 năm. Chỉ còn huynh và đệ cùng nhau gánh vác cả Minh Phiên quốc này…Thân làm đại huynh lo tốt được cho các đệ các muội còn để mọi người vì huynh vì giang sơn dòng tôc này mà hy sinh ngược lại. Huynh cảm thấy rất xấu hổ! - Hoàng huynh, huynh.. Thiết Hải lại giơ tay ý bảo Thiên Hàn dừng lại câu để y tiếp tục : - Ta cần biết người đời nghĩ gì, cũng quan tâm tổ tiên nhìn ta thế nào khi ta xuống cửu tuyền . Ta chỉ biết đệ là đệ đệ của ta là người thân duy nhất ngoài Thái hậu là ở bên cạnh ta. Vì vậy, Hàn đệ hứa với ta đệ tuyệt đối được có chuyện gì. Nếu thực cần người h sinh người đại huynh này nguyện ý thay thế mọi người làm người hi sinh!… Quyền lực dù có tột đỉnh đến đâu, giàu sang sung sướng đến thế nào cũng thể đánh đổi được tình thâm gia đình. - Đệ hiểu! Hoàng huynh hãy yên tâm , đệ luôn bảo toàn tốt cho chính mình mà! Những lời Thiết Hải làm cho Thiên Hàn xúc động vô cùng, Người ta hoàng tộc có tình thâm, Hoàng cung có tình người. Y mặc kệ, y chỉ tin vào những gì y thấy và những gì y nghe được, có thể người đời đúng nhưng phải đúng hết cho tất cả. Và nơi này đây, hoàng cung này hoàng tộc này chính là trong những nơi minh chứng cho điều giống người đời từng ! Qua mấy ngày ngựa mệt mỏi khiến cho toàn thân Thiên Hàn như rụng rời, y lê chân bước ra khỏi Minh cung các với chút lực tàn cuối cùng, những gì y muốn lúc này chính là về vương phủ và ngủ giấc dài quên tất cả những chuyện xảy ra từ mấy ngày hôm trước đến giờ. - Thiên Hàn!_ từ xa thanh vọng tới kế đó là xuất của Lạc Minh chặn đường Thiên Hàn. - Lạc Minh hoàng tử! Đêm khuya rồi sao người còn chưa nghỉ ngơi? Người tìm Thiên Hàn có chuyện gì sao? À mà có chuyện gì cũng cảm phiền hoàng tử hãy chờ đến sáng mai, vì tại Thiên Hàn rất mệt đủ sức để cùng người bàn chuyện! - Lạc Minh hiểu chuyện này! Vốn định làm phiền vương gia lúc này nhưng do lòng ta rất lo nên mới tới đây chặn đường vương gia. Ta chỉ muốn hỏi vài câu mà thôi làm mất nhiều thời gian của vương gia đâu. - Haiz! Thôi được, hoàng tử hãy ! - Cũng có gì là nghiêm trọng cả, Lạc Minh chỉ muốn hỏi 7 ngày trước vương gia dẫn hoàng muội Bảo An của ta đâu, và xảy ra những chuyện gì mà suốt mấy ngày qua muội ấy cứ như người mất hồn ngồi thơ thẩn mình, đôi khi lại cười mình cách khó hiểu! - Thế à? Cách đây 7 ngày Thiên Hàn đúng là có dẫn công chuá ra ngoài thưởng cảnh đẹp của Minh Phiên quốc nhưng sau đó có lệnh của hoàng huynh triệu về cung gấp và vì công chúa bảo chưa muốn về mà muốn tự ngắm cảnh thêm rồi về sau nên ta dám ép người chỉ để lại vài thuộc hạ thân tín cùng nhiều thị vệ khác của người hộ tống công chúa. Vì Thiên Hàn bận công vụ ở xa vừa về đến nên vẫn chưa có hỏi qua thuộc hạ ràng chỉ được báo sơ rằng công chúa được hộ tống về bình an từ tối ngày hôm đó rồi. Cho nên những chuyện mà hoàng tử muốn biết có lẽ Thiên Hàn chưa thể giải đáp được rồi! Lạc Minh cúi đầu nghẫm nghĩ cái gì đó , nhưng ngay sau đó lại ngẩng mặt lên tỏ vẻ có gì: - Nếu là vậy Lạc Minh cũng dám phiền nhiều đến vương gia nữa, vậy khi nào người hỏi lại thuộc hạ của người rồi hãy cho Lạc Minh biết. Lạc Minh chỉ có duy nhất hoàng muội này thôi cho nên nhìn muội ấy như vậy ta rất lo. - Được! Lạc Minh hoàng tử cứ yên lòng Thiên Hàn nghĩ công chúa sao đâu, chẳng phải người công chúa chỉ cười vô cớ thôi sao, Thiên Hàn cho rằng có lẽ công chúa gặp được chuyện vui nên mới như thế đó! Để Thiên Hàn gặn hỏi chúng thuộc hạ rồi lại cho người sau!_ “Ừ! Để Thiên Hàn ta về hỏi ý kiến hoàng muội ngươi nên gạt ngươi thế nào rồi lại cho ngươi thế ấy mà!” Thiên Hàn nghĩ thầm._ Nếu còn gì Thiên Hàn xin được trước! - Khoan vương gia, Lạc Minh còn chuyện muốn hỏi. - Còn nữa hả? …Thôi được người hỏi . - À… chuyện Lạc Minh muốn hỏi là chuyện về Vân Lan! Haiz! Nhức đầu quá, y kiếp trước chắc nợ nần gì với huynh muội họ Lạc này nhiều lắm nên bây giờ mới nhức óc như vậy! Hết chuyện tình của muội lại đến chuyện tình của huynh. Bộ y là ông mai sao mà lúc nào cũng phải lo giúp cho duyên tình của bọn họ thế? - phải Thiên Hàn có ý giúp hoàng tử nhưng người hiểu cho: Thiên Hàn chỉ là người ngoài cuộc cách nhìn chỉ là phiến diện, vì vậy, Thiên Hàn dám gì cùng người cả. Nếu người muốn biết chuyện gì tối nay mời người hãy giá đến vương phủ chuyến và ở lại đêm. Sáng mai người hãy tự đến gặp nàng ấy trực tiếp để chuyện ràng khi đó người có câu trả lời chính xác nhất! Vừa Thiên Hàn vừa khoát tay qua vai Lạc Minh, thứ nhất y vì cảm thấy quá mệt mỏi định rằng đủ sức để nữa nên muốn tìm gì cái gì đó để tựa vào mà , thứ hai cố ý cho Lạc Minh thấy rằng y quá mệt mỏi dám hỏi y bất cứ chuyện gì nữa để tránh thất lễ! Vậy là công đôi chuyện. Về đến vương phủ, sau khi dặn dò quản gia dọn phòng sạch cho Lạc Minh y liền ném Lạc Minh vào trong đó tự sinh tự diệt còn bản thân nhanh chân chuồn về phòng… - Uyển nhi! Vương phi đâu? - Hồi vương gia, vương phi ngồi ở ngoài cửa phòng chờ người về đấy ạ! “Chờ y về? Có phải hôm nay trời bão nhỉ?” Nhìn nét mặt của Thiên Hàn Uyển nhi như hiểu người nghĩ gì liền thêm: - Mấy hôm trước, khi nhận được tin hoàng thượng ra lệnh cho vương gia dẫn binh lên núi Hoắc Liễn thu phục sơn tặc vương phi tỏ ra rất lo lắng, người thức suốt mấy đêm liền để nghe ngóng tin tức về người. Đến giờ người vẫn chưa ngủ được vẫn còn chờ người về đấy ạ! A! Để Uyển nhi vào báo vương phi tiếng rằng vương gia bình an trở về để cho người an tâm mà nghỉ ngơi. - cần, để ta tự đến gặp vương phi luôn! - Thưa vâng! Uyển nhi lui xuống, nét mặt còn biểu ý cười nhưng do Thiên Hàn quay nên nhìn thấy.
CHAP 61: HẢO PHU THÊ Thiên Hàn vừa bước đến phòng Như Ngọc thấy nàng đứng tựa cửa trông, y vội lên tiếng bông đùa: - Nàng chờ ai mà phượng rũ mày chau như thế? - A! Thiên Hàn! Ngươi về rồi vậy mà ta cứ tưởng ngươi luôn về!_ Như Ngọc tỏ vẻ vui mừng khôn xiết chạy đến bên Thiên Hàn giúp y cởi chiếc áo khoát ra. Điều này làm Thiên Hàn khá bất ngờ! Từ ngày y xuyên qua tới giờ, à từ lúc biết Như Ngọc nàng đến giờ chưa bao giờ nàng ấy đối với y tốt như thế, trông hai người rất là thân mật hệt như đôi phu thê mặn nồng. Nở nụ cười vui Thiên Hàn lại đùa tiếp: - Nàng vậy là mong ta về à? Hay là muốn đuổi ta luôn thế hả? - … có! Ta chỉ thuận miệng vậy thôi!_ Như Ngọc lúng túng , cái điệu như gà mắc tóc của nàng làm Thiên Hàn muốn cười lớn nhưng lại dám. Y thẳng tiến bước vào phòng của Như Ngọc rồi tự mình leo lên giường nằm thẳng thừ ra đó, ngáp dài ngáp ngắn mấy cái tỏ vẻ mệt mỏi. Thấy thế, Như Ngọc lại bước đến giường giúp y tháo giày ra rồi sau đó cũng leo lên giường tiện tay giúp y xoa bóp: - Ngươi mệt lắm à? - Ừ! Rất mệt! Miệng ậm ừ nhưng thực chất Thiên Hàn nổi hết cả da gà lên, càng lúc y càng có cảm giác Như Ngọc ngồi gần y đây phải là Như Ngọc mà y từng quen. Ân cần chăm sóc, lo lắng thương còn hỏi han y có mệt ? Mới có vài ngày mà biến đổi thế này sao? là kỳ lạ! - Ôi! Chợt Thiên Hàn kêu khẽ lên làm Như Ngọc giật mình, nàng nhíu mày nhìn rồi hỏi: - Sao vậy? Có phải ta mạnh tay quá? - phải đâu!_ Thiên Hàn vội lắc đầu rồi lách mình qua chút để Như Ngọc chạm vào nữa, sợ nàng phát ra y bị thương mà thêm lo. Như Ngọc càng nhìn càng nhíu sâu mi hơn, đôi mắt bỗng đổi sang thái độ dò xét: - có gì mà kêu đau! Hay là.. - có gì mà! Nè! “Nam nữ thọ thọ bất tương thân” nàng nên thân mật như vậy nha! Như Ngọc! Thiên Hàn vừa vừa vội rút sâu vào trong giường nhưng vẫn né khỏi. Chiếc lam bào bên ngoài bị Như Ngọc kéo lệch ra ra đôi chút để lộ chiếc áo lót bên trong trắng tinh nhưng nhuộm lấy khoản đỏ máu tươi. Như Ngọc nhìn thấy rụt tay lại bịt miệng lắp bắp, nét mặt trước là kinh hoảng sau là xót thương tràn theo những giọt lệ chực trào. Thiên Hàn thở dài trong thất vọng, y cố tỏ ra bình thường kể cả lúc Như Ngọc giúp y cởi áo khoát, vậy mà .. cái y sợ nhất trước khi bước vào vương phủ chính là sợ nàng biết chuyện y bị thương lo lắng, nhưng càng che dấu lại càng dễ lộ. Đến cùng Thiên Hàn cũng chỉ biết im lặng nằm im cho Như Ngọc thoa thuốc vào vết thương hộ mình, dù trước đó y được các thái y băng bó kỹ càng nhưng nàng mực tin vào khả năng của họ cứ muốn tự mình băng bó cho y mới an lòng. Thế nên y đành chiều nàng cho nàng thỏa dạ. Mỗi lần băng tháo là lần đau đớn nhưng biết vì sao cái đau đó lúc này lại trở nên nhàng mang vô cùng có cả ấm áp và ngọt ngào, khiến y cứ thích mãi muốn nàng dừng tay băng vết thương. Ngay tại giây phút này y mới hiểu được câu đầy trừu tượng mà người đời vẫn hay hát vu vơ “ước gì giây phút này ngừng lại đây mãi mãi để ta luôn cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất!..”. Mọi thứ lại trở nên im lặng dị thường, chỉ có tiếng thoa thuốc và tiếng băng loạt xoạt. mềm mại, êm ắng đó như khúc nhạc nhàng vỗ về y từ từ đưa y vào giấc ngủ. Hôm ấy, y biết mình thiếp từ lúc nào và cũng biết Như Ngọc ngủ ở đâu khi mà chiếc giường bị y chiếm mất chỉ biết y y có đêm tròn giấc trong niềm hạnh phúc tràn đầy. Sáng hôm sau, Lạc Minh ngồi bên chiếc bàn đá nhâm nhi chút trà nóng, từng đợt khói tỏa vào gian se se lạnh của những tháng xuân vẫn còn vương chút tàn đông. Vừa nhìn thấy Thiên Hàn từ xa bước đến Lạc Minh nhanh miệng lên tiếng chào hỏi: - Kính chào tam vương gia, đêm qua ngài ngủ ngon chứ? - Hảo ngon! Lạc Minh hoàng tử cũng vậy chứ? - Giường ngủ của vương phủ rất êm lại ấm, đêm qua Lạc Minh có đêm rất tròn giấc! - Mới sáng sớm hoàng tử có nhã hứng ngắm cảnh là tao nhã!_ Thiên Hàn tự mình ngồi xuống ghế rót chén trò ô long uống cho ấm bụng. Tuy chỉ là câu bình thường nhưng Lạc Minh vẫn ngửi thấy mùi ý trong đó, vì thế y chỉ cười trừ đôi mắt phóng về phía xa của tây phủ. biết là vô tình hay hữu ý, nơi đó chính là phòng của Vân Lan. - Thiên Hàn! Hóa ra ngươi ở đây!_ Như Ngọc từ xa tới, vẻ mặt nổi giận đùng đùng còn xoắn cả tay áo lên như sắp đánh nhau. Nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng Thiên Hàn chỉ lắc đầu cười khổ, ai bảo đêm qua y giành giường của nàng làm cái gì, giận mới là lạ. - Ơ vị này là…? - Đây chính là hoàng tử Lạc Minh của Kim Tuyền quốc, nàng còn nhớ Như Ngọc! Hôm tiệc mừng sứ giả nàng gặp qua lần!_ Thiên Hàn tiếp lời cho nàng. Nghe Thiên Hàn Như Ngọc lúng túng kéo tay áo xoăn xuống đổi thái độ thành thục nữ điệu đà hành lễ còn có vài câu xin lỗi về thái độ thất thố vừa rồi của mình. Nhìn Như Ngọc thay đổi thái độ nhanh như đổi áo Lạc Minh tự chủ nuốt vài ngụm nuốc miếng sợ hãi cười cho qua, kế y ghé sát qua tai Thiên Hàn : - “ Hoàng muội ta thua trong tay vương phi của vương gia đây quả thực rất xứng!” - “Hoàng tử mới biết sao!” - Mời hoàng tử ,vương gia, vương phi cùng dùng điểm tâm ạ! thanh mềm mỏng vang lên, theo đó là thân mảnh khảnh với y phục màu kem nhạt làm bật lên làn da trắng hồng hào của chủ nhân giọng ấy. Như đóa phù dung nở sớm mai vừa e lệ vừa kép nép trước những cơn gió lớn làm người khác nhìn vào vừa vừa trân trọng, người này dịu dàng khụy người dâng khây điêm tâm lên trước mặt cả ba. Thiên Hàn hết sức ngạc nhiên khi thấy người lạ xuất trong vương phủ, y khó chịu lên tiếng: - Ngươi là ai? Dường như cũng cảm nhận được hàn khí tỏa ra từ Thiên Hàn Lạc Minh cũng nhíu mày khó chịu theo. Như Ngọc cũng nhìn ra điều đó vội lên tiếng thay cho người kia: - Nàng ấy là Diễm Thu, là nô tỳ thiếp vừa mới tuyển vào. - Vương phủ ta thiếu người việc gì nàng phải tuyển thêm người! Lúc này, Thiên Hàn giọng xuống nhưng lòng càng thêm sinh nghi bởi người trước mặt quá đáng nghi, càng đáng nghi hơn vì nàng ta quá đẹp quá dịu dàng. Y cần Như Ngọc cũng tự hiểu: hẳn là nàng ấy lại trốn ra ngoài rồi như mấy bộ phim kiếm hiệp xưa nhìn thấy những nương gặp hoàn cảnh may nên ra tay cứu giúp. “HỪ! Như Ngọc nàng từng là người đại rồi kia mà, sao nàng biết được chuyện những kẻ gian tà luôn đội lớp người tội nghiệp để thực mưu đồ bất chính cơ chứ! Y quá sơ suất quá vô tâm trong việc quản nàng nên mới để nàng làm bừa nhiều chuyện như thế!” - A! Cái này là do Như Ngọc ở ngoài đường thấy nàng ấy tội nghiệp nên mới thu nhận vào làm nô tỳ trong phủ!_ Như Ngọc gãi gãi đầu . BỘP! Thiên Hàn dằn mạnh ly trà trong tay xuống bàn, đôi mắt lạnh lẽo lướt qua nhân ảnh của Diễm Thu phẫn nộ : - Nàng vừa cái gì? Ai cho phép nàng ra ngoài! - Ta… là thiếp tự ý ra ngoài!_Như Ngọc với bộ dạng cún con, đôi mắt ngân ngấn lệ như muốn khóc.