CHAP 52: MƯU Hương thơm từ những bông hoa bay dào dạt khắp ngự hoa viên của hoàng cung , nơi này mùa đông cũng như mùa xuân quanh năm suốt tháng đều có hoa nở. Trong cái se lạnh của mùa đông chút ánh nắng hiếm hoi này làm người ta trở nên ấm áp lạ thường. Quay mặt nhìn về phía hồ sen lớn chỉ còn vương lại ít chiếc lá sen hơi ngả màu, những dòng xoáy nước được tạo ra từ những viên đá tạo nên những gọn sóng mặt hồ và cả trong tâm người nhìn. - như vậy có nghĩa là sắp có nhiều điều thú vị để xem rồi! Thiên Hàn nghe xong câu ngay lập tức chỉ muốn đá chết cái tên hoàng huynh vô lương tâm này. nghĩ thế nào mà khi nghe tin con dân của mình bị chết thê lương như vậy mà biết xót ngược lại còn xem như trò vui, rốt cuộc có tâm hay vây? - Hoàng huynh có phải vì chính quá nhiều mà tâm bị loạn rồi hay ? Chuyện kinh thiên động địa ảnh hưởng đến vận an của đất nước như vậy mà huynh lại xem như trò vui sao? - Ây da! Dù chuyện có kinh thiên đến thế nào ta cũng sợ đâu vì có hoàng đệ tài giỏi như đệ đây đứng ra làm trụ cột cho giang sơn, giúp ta giải quyết mọi chuyện ta đâu cần làm gì chỉ việc ngồi xem là đủ rồi! Thiên Hàn lườm Thiết Hải : - Đệ nghĩ cũng đến lúc mình nên về hưu rồi. Nghĩ hưu sớm chút để an dưỡng sức khỏe, dù sao hoàng huynh cũng rảnh rổi nhiều hay là lần này tự mình đứng ra giải quyết quốc cho đáng mặt quân vương với thiên hạ ! - Ây ấy! Hoàng đệ có gì từ từ thương lượng! Coi như là hoàng huynh đúng , ta như vậy nữa, đấy! “Tin được đây? Lời của bậc đế vương xưa nay mấy ai tin được?” Thấy Thiên Hàn im lặng cho là y bỏ qua Thiết Hải liền thở phào nhõm, thay đổi phong độ đùa giỡn sang nghiêm túc bàn vào câu chuyện: - Theo hoàng huynh: chúng ta dùng vài vạn binh đến đó san bằng Mỵ Nguyệt giáo và núi kỳ Sơn ! Vừa dẹp loạn tặc vừa an lòng dân. - Tuyệt đối được hoàng huynh. Thứ nhất, làm như thế kinh động thần dân mà chuyện này nên để dân chúng hay biết. Thứ hai, có rất nhiều địch quốc có dã tâm nhăm nhe Minh Phiên quốc của chúng ta, nếu chúng biết nội quốc có chuyện bọn chúng nhân cơ hội khấy động lòng dân hòng đục nước béo cò. Như thế chỉ có hại thêm tuyệt có lợi! Thiết Hải thở dài: - Vậy chúng ta phải làm sao? Kỳ sơn ngày càng mở rộng sâu vào lãnh thổ chúng ta, chuyện sớm giải quyết e có ngày còn Minh Phiên quốc nữa. - Người ta biết mình biết ta trăm trận trăm thắng “ nên vì quá hấp tấp vội vàng mà hỏng mọi việc, phải tìm hiểu kỹ ngọn nguồn rồi ra tay vẫn chưa muộn mà hoàng huynh. Theo đệ, cần làm số chuyện rồi tùy trường hợp ứng biến sau. Nhưng điều quan trọng là được để cho dân chúng biết chuyện! Ngẫm nghĩ hồi Thiết Hải cũng gật đầu đồng ý: - Ừ! Cứ như đệ . vị thái giám từ xa hớt hải chạy đến, vừa tới liền hành lễ sau đó rỉ vào tai Thiết Hải chuyện gì đó. Thiên Hàn nhấp nháp ly trà nhìn vẻ mặt của hoàng huynh biến sắc phỏng đoán chuyện. - Lui xuống !_ Thiết Hải khoát tay với tên thái giám. Thiết Hải lại thở mạnh cái rồi đứng dậy vỗ vai Thiên Hàn giọng điệu lâm ly : - Hoàng đệ, nghĩ tình huynh đệ nên huynh mới khuyên đệ điều này, nữ nhân luôn là rắc rối tránh xa được nữ nhân chừng nào tránh xa chừng ấy. Tốt nhất là chỉ nên lấy thê tử thôi nếu sau này hối hận! Thiên Hàn cười nhạt: - Hoàng huynh à, trước giờ đệ luôn học hỏi theo phụ hoàng chung thủy với 1 thê tử thôi! như huynh tay ôm cả giỏ cá để bây giờ bị vây cá đâm! Bị Thiên Hàn xiên xỏ Thiết Hải trưng ra bộ mặt khó chịu nhưng rồi cũng đành ngao ngán thở dài mà bước - Ai bảo ta là hoàng đế, muốn giữ được cân bằng triều đình chỉ có thể làm như vậy mà thôi! Nỗi lòng của người ngồi tại vị chí tôn mấy ai hiểu được. - Bởi vậy năm xưa đệ mới màng đến ngai vị, làm vương gia an nhàn phải sướng hơn sao? Đệ hoàn toàn thông cảm với hoàng huynh vì vậy luôn cổ vũ cho huynh, huynh hãy cố lên ! Huynh hãy ngẩng cao đầu mà giải quyết những chuyện thâm cung bí sửu của huynh ! Thiên Hàn quay mặt ra phía hồ nhìn hoàng huynh của mình nữa, y thả hồn vào gian yên tĩnh cùng mùi hoa dịu . Lâu lắm rồi ymới có cái cảm giác bình yên như thế này, tuy nhiên, so với cái cảm giác ở bên cạnh Ngọc nhi vẫn bằng. biết giờ nàng ấy làm gì nhỉ? Tiếp tục nặn đất sết hay là cùng với Vân Lan trốn bọn lính canh ra ngoài chơi? Bảo An từ phía xa đến nhìn thấy Thiên Hàn ngồi mình hết sức hớn hở, sau khi phân phó cho thuộc hạ lui xuống nàng tiến lại gần chỗ Thiên Hàn với bộ dáng thập thò như tên ăn trộm. Vừa đến được sát sau lưng y định giơ tay hù họa chưa gì bị Thiên Hàn phát , chưa hết còn bị y trêu vố đau. - Thái độ của ngươi như vậy là ý gì hả?_ Bảo An tức giận quát thẳng vào mặt Thiên Hàn, nàng dù gì cũng là công chúa cao sang thứ gì mà có thứ gì mà chưa từng ăn, chẳng lẽ lại thèm mấy cái bánh xấu xí đó đến mức muốn giật hay sao? Thiên Hàn nhếch môi cười, dĩa bánh tay mất cái bánh khi được y cho vào cái miệng: - Ai bảo công chúa lén la lén lúc như tên ăn trộm thế kia làm vương gia ta hiểu lầm là kẻ nào có ý đồ bất chính muốn cướp bánh của ta thôi! - Hứ…à phải đó! Là ta có ý đồ bất chính với vương gia đó!_ vừa Bảo An vừa nhào đến định chụp lấy Thiên Hàn_ Ai biểu người ta lâu ngày gặp huynh ! Thiên Hàn bị Bảo An vồ lấy như hổ báo vồ mồi vô cùng ghê tỏm, tay hất thẳng nàng ta ra thương tiếc : - Dẹp cái giọng nhão nhẹt của ngươi ! Mấy cái trò cũ rích đó có tác dụng với ta đâu! - Ây da ! Ngươi là thô bạo mà, thú vị gì hết! - Thú vị ? Ha ha ! Nhắc đến mới nhớ. Công chúa này, hôm qua Thiên Hàn có nhìn thấy cảnh tượng hết sức thú vị đó công chúa có muốn biết là gì ? Bảo An chán ghét liếc mắt nhìn Thiên Hàn hỏi: - Chuyện gì mà hết sức thú vị? - biết công chúa có biết chứ hôm qua tại Thiên Thập đình Thiên Hàn thấy… thấy.._ Thiên Hàn cố ý kéo dài câu , đồng thời liếc nhìn thái độ của Bảo An_ vị nương trẻ tuổi lấp ló sau gốc đa già nhìn chầm chầm vị nam tử luyện kiếm dưới mái đình. Bộp ! Chiếc bánh Bảo An vừa chợp được đột nhiên rơi xuống đất, nàng sững người nhìn Thiên Hàn mà được lời nào. Nhìn biểu của Bảo An, Thiên Hàn vô cùng thích thú cười: - Bảo An công chúa có biết họ là ai ? - Ngươi…ngươi thấy hết ? - Đúng ! Những gì nên thấy Thiên Hàn đều thấy hết! Nếu phải hoàng huynh y suốt ngày cứ bám riết y mà : “Hoàng đệ này ! Ta thấy Bảo An công chúa cũng tốt. Đối với đệ lại có tình ý nữa ! Hay là đệ cùng nàng ấy kết lương duyên , như vậy, tình cảm hai nước càng thêm thắt chặt.” “Hoàng huynh ! Đệ có thê tử rồi !” “Nam nhân năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường mà ! Đệ bằng lòng ta đứng ra se duyên cho hai người cho!” Se cái gì mà se, muốn đem y bán buôn lời có. Y mà lo xong cái chuyện tìm người thích hợp để làm phò mã Kim Tuyền quốc chính y bị hoàng huynh ép cầu thân! Cũng may ông trời còn thương người tốt, trong lúc y nhức óc tìm người đủ tài hoa để làm phò mã Kim Tuyền quốc nhận được tin : Lãnh Thùy Phong vương tử của nhị thúc y cho người mua tin về công chúa Bảo An này. Vậy là y ngày đêm theo dõi rốt Thùy Phong cuộc cũng theo dõi được cảnh tượng ngày hôm qua. Kẻ có tình người có ý vậy tại sao y đứng ra giúp họ chút để lương duyên này được trọn vẹn. - Thiên Hàn này, nếu người biết vậy giúp Bảo An có được ?_ Bảo An khều khều giọng điệu thay đổi hoàn toàn vừa lại vừa như cầu khẩn. - Vì sao chứ ? Có lợi gì cho ta đâu mà ta phải giúp ! Cũng vì nàng ta thích trêu đùa người khác mà hại y xém tý chết nghẹn vì cái bánh khét, lần này có cơ hội trả đũa được mà ! Đừng y mọn mà hãy trách là do nàng ta quá đáng trước thôi! - Người giúp Bảo An việc Bảo A giúp lại cho người việc như vậy là công bằng rồi, được chứ ? - Ta cần gì ngươi giúp đỡ ! Huynh muội các người đúng là cá mè lứa giống nhau như đúc, mặt dày vô đối mà lá gan lại như chuột nhắt, cứ thẳng với người ta hà cớ gì lén lén lút lút nhờ vả người khác ! - cứ coi như người tội nghiệp cho Bảo An phận nữ nhi thể vượt qua vòng lễ giáo và cũng vì tình hữu nghị giữa hai nước . Nếu cuộc hôn nhân này thành chẳng phải là tốt đẹp cho cả hai nước luôn sao, việc đôi công lưỡng tiện đôi đàng như vậy vương gia sao lại còn từ chối ! - Ghê tỏm! Buông ra! Ngươi đúng là mê trai hết thuốc chữa rồi! Thế nhưng, dù Thiên Hàn có muốn né tránh bám đuổi của Bảo An nhưng nàng vẫn tha mà bám lấy Thiên Hàn như sam nũng nịu làm y dị ứng đến khó chịu. Cuối cùng đành chấp nhận là kẻ thua cuộc. - Thôi đủ rồi! Nể tình hoàng huynh của ngươi ta giúp ngươi lần vậy! Nhưng có qua phải có lại ngươi phải giúp ta chuyện. - thành vấn đề ! Thiên Hàn quắc quắc Bảo An lại gần , đôi mắt lanh lợi của nàng giảo hoạt nhìn tứ phía tựa như đề phòng tai vách. - Vương gia yên tâm ! Bảo An ta xưa nay làm việc chỉ có thành công tuyệt có thất bại Thiên Hàn vừa uống xong ngụm trà đặt xuống bàn phán lại: - Còn ta thấy, Lạc Bảo An nhà ngươi chỉ có bại chứ có thành!
CHAP 53: ĐÁNH GHEN Tam vương phủ, - Ngọc muội, Ngọc muội lại may sai nữa rồi phải như vầy mới đúng nè! - Chán ngắt! Ta may nữa! Như Ngọc buồn bực ném chiếc áo choàng may dang dở qua bên. Vân Lan nhìn thấy nhưng tỏ ra khó chịu mà ngược lại còn cười hì hì: - Bình tĩnh Ngọc muội, cái gì cũng cần có kiên nhẫn mới thành công được! - Hừ! Muội muội có đủ kiên nhẫn như tỷ để may xong cái áo rườm rà đó nữa đâu! Uyển nhi từ xa đến vừa đến liền cung kính với Như Ngọc: - Thưa vương phi, có công chúa Bảo An đến ạ! Công chúa muốn thăm hỏi người. - Cái gì? Ả ta đến đây làm gì?_ Như Ngọc giật mình nhổm dậy, nhưng ngay sau đó lại trở về dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã ngồi xuống uống trà _ mời vương gia ra tiếp bồ nhí của , ủa lộn tiếp công chúa ! Nhìn bộ dáng điềm tỉnh đến khó hiểu của Như Ngọc, Uyển nhi ngạc nhiên vô cùng: - Vương gia rời khỏi vương phủ từ sớm rồi kia mà vương phi! - Vậy cứ lại với ả như vậy rồi đuổi khéo ả về ! - Nhưng công chúa là đến thăm hỏi vương phi!_ Uyển nhi vẫn ý tiếp tục hỏi. - Từ khi nào ngươi dài dòng như vậy hả?_ muốn nóng giận cũng được mà, Uyển nhi nàng ta hôm nay tại sao lại nhiều như thế, mà còn là nhiều cho người khác. Thấy Như Ngọc cái lên Uyển nhi tỏ vẻ sợ, nàng hơi cúi đầu liếc khẽ qua Vân Lan nhưng chỉ thấy nàng ấy tỏ thái độ ngạc nhiên thua mình. Rốt cuộc nàng có gì sai đâu, thế nào nàng đúng thế ấy thôi mà sao lại vô cớ nổi giận với nha hoàn như nàng. Thời thế đổi thay rồi thất sủng vương phi ngày nào quyền uy tột bật! - Ai da! ra vương phi ở đây à! Lúc nãy Bảo An có vào ngự thư phòng của vương gia xem sao nhưng trong đó lại bề bộn vô cùng, cứ tưởng người có trong phủ chứ, ai ngờ hóa ra người…hi hi_ Vừa xuất thình lình Bảo An buông lời chế giễu khéo Như Ngọc - Chuyện nhà ta ai nhờ ngươi quản hả!_nén xuống nén xuống, dù gì nàng ta cũng là công chúa của nước lân bang nên để mất hòa khí tốt_ Công chúa Bảo An nên biết dù công chúa có là đại thượng khách của Minh Phiên quốc cũng nên làm bừa xông vào nhà người khác như thế! Tại Minh Phiên quốc hành vi đó của công chúa được xem là rất vô lễ! - Ta đâu có quản đâu! A, cái này là cái gì vậy sao giống cái nùi giẻ vậy ?_ Bảo An lượm chiếc áo khoát mà Như Ngọc ném vừa nãy lên nhìn đánh giá rồi buông câu chê. Gương mặt Như Ngọc dần đỏ lên, dù nàng muốn hòa bình cũng thể được vì Bảo An nàng ta ràng cố ý muốn trêu chọc nàng tha mà. - Công chúa thấy mình làm quá đáng à ?_ Như Ngọc tay giật lại chiếc áo choàng căm ghét nhìn Bảo An. - Có gì mà quá đáng !_ Bảo An ngoảnh mặt với ánh nhìn của Như Ngọc, vẻ mặt cao ngạo nhìn xung quanh. Chợt mắt nàng nhìn thấy bàn có dĩa bánh ngồ ngọ định bóc lên xem nào ngờ bị Như Ngọc giật lại tức tối_ Hứ! Ai thèm ăn mấy cái bánh khét nhẹt đó! Nhìn vào cũng muốn ói rồi, mà Thiên Hàn chắc cũng thèm nuốt mấy thứ đó đâu! cho vương phi biết, hôm nay ta hạ cố đến đây là do Thiên Hàn mời ta đến. Trước là để biết vương phủ sau là làm quen với vương phi nhằm tránh sau này nhìn thuận mắt. “Thiên Hàn, Thiên Hàn gọi nghe sao mà thân mật quá!”_ dù trong làng nàng vô cùng tức giận nhưng vẫn ráng nhịn xuống. Vì nếu như đúng là Thiên Hàn mời ả đến hẳn phải có dụng ý nàng nên nóng nảy mà làm hỏng chuyện của y, tốt hơn hết nàng nên tiếp tục giải vờ ngây thơ hiểu ý câu vừa rồi : - Ý công chúa muốn là gì ? - Ý gì ? Trắng trợn vậy mà còn chưa hiểu hả ?_ Bảo An chỉ thẳng vào mặt Như Ngọc tiếp_ Là bảo ngươi bị thất sủng, tương lai sau này bị ta thay thế và cũng là chủ nhân tương lai của nơi này ! - Ngươi…Ngươi cái gì lại lần nữa ta xem! Thấy vẻ mặt bùng bùng hỏa khí của Như Ngọc Bảo An tỏ vẻ thích thú, nàng ta vênh mặt lên với Như Ngọc : - Ta ngươi bị thất sủng, còn ta và Thiên Hàn tình cảm vượt hơn mức bình thường tương lai sau này ta là thê tử của y ! - Ngươi…khốn kiếp! Đừng tưởng ta im lặng là ta sợ ngươi, hôm nay ta cho loại nhóc con hỉ mũi chưa sạch nhà ngươi bài học nhớ đời! Nhìn thấy mọi chuyện ổn Uyển nhi vội vã chen vào giữ lấy Như Ngọc ngăn cho nàng đánh người. Còn Vân Lan cũng vội chen ngang chính giữa chắn giữa Như Ngọc và Bảo An nhằm ngăn cản cuộc chiến đẫm máu có thể xảy ra. - Ta thách ngươi đó, có ngon nhào vô! Ta võ công đầy mình sợ gì ngươi!_ Bảo An tự tin vỗ ngực - Được lắm! Tất cả tránh ra hết cho ta ! - Vương phi xin đừng ! - Đúng đó Ngọc muội mặc kệ nàng ấy ! - Ta tranh ra là tránh ra hết ! Ngay lập tức tránh ra hết cho ta! - Muội muội nghe tỷ tỷ , chuyện đâu còn có đó mà, người khôn ngoan động khẩu động thủ mà ! Như Ngọc đột nhiên ngừng hành động lại chút, hít sâu vào và : - Tất cả tránh ra, ai tránh lập tức lôi ra đánh 100 roi vì tội kháng lệnh! Tất cả gia nô, nô tỳ có mặt nơi đó nghe nàng xong lập tức né qua bên, ai dám nhúc nhích chỉ sợ mình bị vạ lây. Mà kết cục của kẻ bị vạ lây bao giờ tốt cả, Vân Lan và Uyển nhi dù muốn cũng dám cãi lời Như Ngọc lúc nóng giận nếu cố ý làm trái ý nàng ấy chỉ làm mọi chuyện thêm tồi tệ hơn, tạm thời cứ xem Như Ngọc làm gì rồi tùy cơ mà ứng biến vẫn hơn. Đứng đối diện với Bảo An lúc này chính là Như Ngọc với bộ dáng thâm hiểm khó lường, bao quanh bên ngoài hai người là các gia nô, nô tỳ, Vân Lanvà Uyển nhi. Tất cả rất hồi hợp chờ đợi chuyện gì xảy ra tiếp theo. Thế nhưng đáp lại đợi chờ của tất cả lại là hành động phủi phủi y phục ngay ngắn của Như Ngọc. Tất cả thấy thế liền thở vào nhỏm vì cho rằng vương phi bỏ qua mọi chuyện lấy lại được bình tĩnh, nào ngờ chưa đầy 3s sau đó : - Người đâu! Thả chó! - Hả ?_ cả rừng người có mặt nơi đó cùng thốt lên kinh hoàng. - Hả cái gì mà hả ? Ta là thả chó bộ điếc hết rồi hay sao mà thi hành! - Nhưng thưa vương phi…_ nha hoàn mạo gan bước lên - nhưng với nhị gì nữa hết! Ai còn đứng ra can nữa ta phạt trọng cấm kẻ đó, dù có xảy ra chuyện gì cứ để mình ta gánh chịu! THẢ CHÓ ! - Như Ngọc ngươi muốn làm gì ?_ Bảo An với chất giọng hơi run run - Chẳng phải ngươi ngươi võ công đầy mình sao? Để ta xem ngươi giỏi võ thế nào! - ??? Mấy phút sau, Như Ngọc thản nhiên ngồi ghế đá tay ngừng chuốt cái gì đó. Gần chỗ nàng vài mét, cành cao của thân cây to Bảo An ngồi vắt vẻo chân chống càm nhìn Như Ngọc, phía dưới gốc cây đó là ba con chó vô cùng hung dữ sủa ầm ĩ chỉ thế chúng còn nhe ra những hàm răng nhọn hoắc hướng lên Bảo An chực chờ. Xung quanh đó ngoại trừ Vân Lan và Uyển nhi lo lắng nhìn công chúa Bảo An tất cả nhưng người còn lại trong vương phủ lánh biệt nơi khác, lý do là vì họ sợ thế lực của công chúa Bảo An và lưng chống của vương phi bọn họ. Bảo An nhìn từng người từng người gia nô của vương phủ thầm rời mà kêu khổ trong lòng, lại mườn tượt ra trạng của bản thân sao giống cảnh chính thê đánh ghen thê thiếp của chồng quá! biết kết cục của nàng ra sao nữa có thảm hại như những cuộc đánh ghen mà nàng từng nghe hay nhỉ. A, mà sao, giờ này nàng được an toàn vì nàng ở cây mà còn Như Ngọc nàng ta làm gì biết võ công mà leo lên đây đánh ghen nàng được chứ. Cho nên, nàng cứ việc yên tâm mà ngồi đây nhàn nhã nhìn mấy con chó hung dữ đó thách thức chờ Thiên Hàn về là được.. Nghĩ vậy, Bảo An khỏi khoái chí mà cưới ha hả châm chọc Như Ngọc. - Ngươi sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn cười được nữa sao? - Ngưới cái gì? Ai sắp chết?_ Bảo An nghe Như Ngọc hết sức khó hiểu hỏi lại. Như Ngọc đáp chỉ cười nham hiểm với Bảo An, nụ cười của nàng khiến cho người khác phải rùng mình khiếp sợ. Trong tay Như Ngọc nàng là chiếc ná tự chế làm xong, kế đó nàng cuối xuống nhặt ít viên đá rồi cười lần thức hai với Bảo An: - Muốn biết ai chết nhìn rồi biết! Như Ngọc xong gương ná bắn thẳng những viên đá vừa nhặt về phía Bảo An. Vẫn chưa biết thảm họa đến với mình, Bảo An cứ ngơ ngác nhìn Như Ngọc làm điều khó hiểu mãi cho đến khi những viên đá đó đập vào da thịt nàng khiến nàng đau đớn mà nhẩy cẩng lên lúc đó mới biết sợ là cái gì. Mọi chuyện cứ như thế diễn tiến, kẻ bắn kẻ nhảy tưng tưng cành cây, phía dưới là ba con chó hung hãn háo hức chờ đợi miếng mồi rơi xuống. Uyển nhi, Vân Lan lo hoảng khi nhìn cảnh tượng diễn ra nhưng biết làm gì lúc này. phải họ muốn cản hành động của Như Ngọc mà là họ cản được nếu cản được họ cản từ lúc trước khi thả chó nữa kìa! - Như Ngọc! Ngươi làm gì vậy? Muốn giết người hả?_ Bảo An vừa né vừa gào lên giữa trung. - Ta đâu có giết người! Họa chăng là do ngươi bất tài mới bị rơi xuống đây và vô tình gặp phải mấy con chó hung dữ đó, và bị nó cạp cho vài cái mà thôi! Ngươi xem, ta hề dùng đao kiếm chém ngươi cũng chẳng gương cung bắn ngươi thậm chí là có chạm trực tiếp vào ngươi ngươi nữa kìa! Vậy ngươi lấy cớ gì buộc tội ta muốn giết ngươi? Nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của Như Ngọc Bảo An rất rất là căm phẫn nhưng nàng ở trong tình thế nguy hiểm cận kề có đường nào khác nên đành phải xuống nước năn nỉ Như Ngọc: - Á! Dừng tay ! Ta thua rồi! Tha cho ta có được ? T a dành Thiên Hàn với ngươi nữa! Tha cho ta . - Thiên Hàn vốn là của ta, ngươi lấy tư cách gì mà tiếng dành hả? Ta cho ngươi biết, sau này còn dám béng mạng đến đây nữa đừng có trách ta. - Ta biết rồi! Thiên Hàn là của ngươi, ta sai rồi sau này ta dám dành với ngươi nữa, tha cho ta ! Tha cho ta !_ Bảo An tiếp tục mếu máo khóc nài nỉ là hài chết được, cứ tưởng có trận máu đổ hay cuộc tranh giành sống chết ai ngờ lại là… Ngọc muội tỷ phục muội rồi đó!_ Vân Lan thể nhịn cười được nữa mà phát ra thanh khanh khách. Còn Uyển nhi cũng khá hơn Vân Lan là mấy nàng quay cả vào bức tường mà ôm bụng cười. nốc nhà gần đấy có hai bóng đen trắng, kẻ hí hửng cười đưa tay cầm tiền của kẻ buồn xụ mặt: - Sư huynh, huynh thua rồi nha! Rốt cuộc vương phi vẫn giỏi hơn!
CHAP 54: CÓ PHẢI Phòng khách của tam vương phủ, Ngồi chiếc ghế thượng Thiên Hàn tỏ ra thái độ lạnh đạm uống trà. Bảo An ngồi ghế dưới cách y chút với nước mắt ngắn nước mắt dài, vẻ mặt tội nghiệp cùng bộ quần áo te tua hướng Thiên Hàn xỉa xói: - Thiên Hàn nhà ngươi là đồ có lương tâm! Biết thê tử của mình hung dữ vậy còn bảo ta đến nộp mạng! Thiên Hàn đặt tách trà nóng xuống bàn rồi nở nụ cười tươi như hoa với Bảo An, : - Ta đâu nghĩ ngươi bất tài đến thế! Mới cãi nhau có mấy hiệp bị Như Ngọc làm cho đo ván thảm thương như thế! Nếu ta mà sớm biết ngươi bất tài như vậy nhờ vả để bây giờ mang tiếng! Nghe Thiên Hàn vậy Bảo An tức thêm sôi máu đập bàn đứng dậy: - Ngươi vậy là ý gì hả? Ta vì giúp ngươi mà xém chút bị thê tử nhà ngươi sát hại, vậy mà ngươi còn biết ơn nghĩa còn ở đó bênh vực thê tử của mình móc khóe ta nữa hả? Phu thê các ngươi là độc ác, kẻ thâm hiểm người nhẫn tâm rất xứng đôi đó! - Đa tạ! Đa tạ khen!_ Thiên Hàn cười đến hiếp cả mắt. - Ngươi!_ thay vì định đánh Thiên Hàn trận Bảo An lại quay ngang đá cái bàn gần đó. Nếu phảiv ì nàng có chuyện phải nhờ nàng sớm lôi phu thê bọn họ ra chém cho bỏ tức! Sau hồi uống nước hạ hỏa, Bảo An mới quay sang chuyện chính với Thiên Hàn: - Chuyện của ngươi ta làm xong, bây giờ tới chuyện của ta ngươi làm đến đâu rồi? - Chuyện của ngươi ta làm xong? Công chúa làm được gì mà xong chứ? Chỉ phá hư thêm có! - Ngươi…_ xém tý nàng mất mạng vì chuyện của mà còn nàng phá hư? Có phải có lương tâm hay ? - Chuyện của công chúa đây ta làm xong hết cả rồi! Đừng có mà cau mày với ta nữa!_ Thiên Hàn móc trong tay áo ra tờ giấy ném cho Bảo An_ Mọi thứ cần làm ta ghi trong đó rồi, công chúa chỉ cần làm đúng theo chỉ dẫn ghi trong đó là được! Nhìn vào mấy chữ ghi trong tờ giấy mà mặt Bảo An méo mó : - Chắc chắc thành công ? - Ta như ngươi chỉ biết phá hư chuyện! Chỉ cần ngươi làm đúng y như những gì trong đó ghi là chắc chắn thành công! - ? Nếu đúng được như vương gia quá tốt! Cám ơn người nhé Thiên Hàn! - Nhớ! Ngày mai phải đến đó đúng giờ Thiên Hàn ở đó hỗ trợ cho công chúa! - Ừ! Bảo An đến đúng giờ! … Tối hôm đó, trong phòng ngủ của Như Ngọc. Với bộ dáng vô cùng tức giận, Thiên Hàn ngừng uống trà để hạ hỏa nhưng mắt vẫn thôi nhìn Như Ngọc. Còn Như Ngọc khoanh chân ôm gối vào lòng cuối mặt xuống đất. - Nàng có biết mình làm ra chuyện tày trời hay ?_ Thiên Hàn với chất giọng phẫn nộ - Như Ngọc biết! Nhưng đó phải lỗi mình Như Ngọc, là cái ả Bảo An đó cố tình mỉa mai Như Ngọc trước!_ giọng càng lúc càng , lại pha thêm sợ hãi biến Như Ngọc thành con cún con tội nghiệp run rẩy trước miệng sói. - Mở miệng ra là ả này ả nọ, nàng có biết người ta là ai ? Là đương kim công chúa đó! Nàng gọi như vậy có phải muốn rước án tử cho chính mình? Như Ngọc vội vã lắc đầu, - phải! Như Ngọc chỉ đơn thuần tức giận nên mới như vậy thôi! Đột nhiên Thiên Hàn dằn mạnh tách trà xuống lớn tiếng : - Đơn thuần tức giận mà muốn lấy mạng người sao? Có phải vì ta dung túng cho nàng quá nên sinh hư hay ? Nàng có biết nếu công chúa xảy ra chuyện gì, dù nàng cố ý gây ra cũng mang tội phạm thượng hay ? Đừng mình nàng mà cả toàn vương phủ này cũng phải chịu tội! Như Ngọc lên tiếng chỉ biết cúi mặt nàng cắn mạnh vào môi dưới ngăn cho bản thân phát ra tiếng khóc, phải là vì nàng sợ hay hay hối hận việc làm mà là vì nàng đau lòng, lần đầu tiên Gia Khanh lớn tiếng với nàng như thế. Trước đây, dù nàng có làm sai chuyện gì y cũng bao giờ lớn tiếng la nàng cả, mà chỉ nhàng phân tích cho nàng thấy nàng sai ở đâu hoặc cùng lắm là giáo huấn mấy câu mà thôi. Nhưng lần này, vì nữ nhân khác y lại lớn tiếng với nàng. Phải chăng trong lòng y nàng còn quan trọng, hay vốn dĩ nàng vốn quan trọng với y mà chỉ đơn giản là người bạn bình thường của y mà thôi! Mặc dù cố gắng kiềm nén nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi, nơi cổ họng ánh lên cái tư vị mặn đắng. Nghe thấy tiếng nấc nho vang lên, Thiên Hàn bỗng giật mình. Y chỉ đơn giản muốn giáo huấn nàng chút để nàng bớt cái tính ngang tàn của mình mà thôi, chứ thực hề có ý làm nàng khóc. Nhưng bây giờ nàng khóc khóc vì y. Y làm hơi quá rồi sao? Thiên Hàn bước đến bên giường, dùng tay nâng gương mặt của Như Ngọc lên chút. Nhìn thấy những giọt lệ rơi khiến lòng y khó chịu vô cùng, vội vàng giúp nàng lau những giọt nước mắt rồi giọng : - Xin lỗi! Ta cố ý lớn tiếng với nàng! Như Ngọc quay né tránh bàn tay của y giúp mình lau nước mắt, nàng trong tiếng nấc: - , vương gia nào có lỗi! Người có lỗi là Như Ngọc, là Như Ngọc quá ngông cuồng quá tự đại! Thiên Hàn khẽ run lên, y nhận ra oán trách trong lời vừa rồi, nàng lạnh nhạt với y nên mới gọi y là vương gia như thế. Có phải y sai thực rồi ? Thiên Hàn dùng hai tay nắm chặt bã vai Như Ngọc kéo nàng quay mặt nhìn đối diện vào y. - Như Ngọc, nàng nhìn vào mắt ta ! Trong mắt ta nàng hề ngông cuồng cũng tự đại! Nàng lúc nào cũng đáng nhất cũng xinh đẹp nhất! - ?_ Như Ngọc nhìn vào mắt Thiên Hàn, chỉ thấy hình nàng in trong đôi mắt y, đôi mắt đỏ hoe vì cái gì đó. - Là ! Người ta quan tâm nhất thương nhất chính là nàng! Dù nàng có làm gì có như thế nào đối với ta nàng luôn là người đáng nhất, hiền lành nhất! Trong lòng ta người quan trọng nhất chỉ có mỗi mình nàng! - Ta tin!_ Như Ngọc đột nhiên hét lên rồi bịt chặt hai tai lại_ Nếu ta thực là người quan trọng nhất của ngươi, người ngươi thương nhất tại sao ngươi còn có tình ý với Bảo An, còn mời mọc nàng ta đến vương phủ. Còn vì nàng ta lớn tiếng với ta? Ta tin… tin lời ngươi nữa…ngươi gạt ta. GẠT TA! Thiên Hàn như chấn đông vội ôm chặt Như Ngọc vào lòng, y siết chặt nàng hơn như muốn trấn an nàng. - Ta hề có tình ý với Bảo An! Đúng là ta có mời nàng ấy đến đây nhưng là vì có việc quan trọng phải bàn. Ta vốn dĩ chỉ xem nàng ấy như muội muội mà thôi! Xin lỗi nàng, ta biết chuyện nàng ấy trêu đùa nàng và thay nàng đòi công đạo rồi, sỡ dĩ lúc nãy ta lớn tiếng với nàng chỉ muốn giáo huấn nàng để nàng sau này làm bừa như hôm nay nữa thôi! Nàng có biết nếu chuyện hôm nay đến tai các sứ giả Kim Tuyền quốc họ để yên cho nàng hay ? - Ta tin. tin lời ngươi …nam nhân các người đều giống nhau, đều là kẻ dối… Mặc cho Như Ngọc đánh, Thiên Hàn vẫn cứ ôm chặt nàng phản kháng để cho nàng đánh cho hả giận. Y rất hối hận, đáng lý y nên nhờ Bảo An giúp càng nên bày ra chuyện này để dạy dỗ Như Ngọc. Tất cả đều là y sai. Y chỉ vì muốn biết tình cảm Như Ngọc dành cho mình và muốn cho nàng nhận ra tình cảm của mình mà nhờ Bảo An làm kẻ thứ 3. Y cứ tưởng Bảo An là người hiểu ý biết cách xử nào ngờ 16 tuổi vẫn là 16 tuổi suy nghĩ vẫn chưa chính chắn. Nhìn Như Ngọc điên cuồng khóc như thế này làm tâm Thiên Hàn thêm đau hơn. Thà rằng nàng cứ đánh y như lúc nãy tốt hơn là cứ gào khóc ngừng, y sợ nếu tình trạng này cứ kéo dài Như Ngọc gục vì kệt sức. Cách duy nhất để cho nàng ấy bình tâm lại chỉ còn có thể là… trong lúc tinh thần bất định, đột ngột bị Thiên Hàn cưỡng hôn làm Như Ngọc giật mình thức tỉnh, nhưng mọi việc diễn ra nhanh quá làm nàng thể nào cùng lúc bình tâm lại, do đó theo quán tính sợ hãi nàng ngậm miệng nhanh thậm chí nghĩ đến việc chính hành động đó của nàng cắn phải môi Thiên Hàn làm y bật máu. Vị máu tươi vừa mặn vừa tanh tràn ngập trong miệng nàng làm nàng sực tỉnh hoàn toàn, nàng mở to đôi mắt nhìn gương mặt ở rất sát nàng, gương mặt ấy nhăn lại vì đau nhưng vẫn hề trách cứ nàng lời. - Nàng tịnh tâm lại chưa? Nhìn vết thương môi Thiên Hàn vẫn còn chảy máu nàng nghĩ hẳn là y đau lắm, thế nhưng câu đầu tiên y lại là lo lắng cho nàng làm nàng thấy hối hận vô cùng. Nước mắt lại bất giác trào ra. Nàng đưa tay giúp y lau những giọt máu nên rơi kia mắng: - Sao ngươi lại ngốc như vậy? Máu chảy nhiều thế kia sao tự lau ! Nở nụ cười làm an lòng Như Ngọc, Thiên Hàn bắt lấy bàn tay của nàng áp hẳn vào má mình : - Người ngốc phải ta! ràng là ghen mà chịu thừa nhận! - Ơ! Huynh cái gì vậy? Ai ghen hồi nào! - ? Có là ghen ? Thiên Hàn vừa vừa ôm Như Ngọc vào lòng, như cái ôm siết chặt trước đó lần này y ôm nàng rất nhàng, kém theo là những cái vuốt an ủi. - Xin lỗi nàng! Ta nên bày ra trò này để rồi khiến nàng chịu ấm ức như vậy! - … - Giận rồi à? Sao gì? Thiên Hàn hỏi, y cuối mặt xuống xem thử người nữ nhi trong lòng mình im lặng là vì lý do gì? Có phải ngủ gật rồi ?
CHAP 55: NGƯỜI ĐỒNG HƯƠNG gương mặt nhuốm màu đỏ e ngại ngượng ngùng cúi mặt xuống dám nhìn lên y. Chợt thấy buồn cười, y thầm nghĩ “ lẽ Như Ngọc sợ y nên dám đối diện với y sao?”, Thiên Hàn chậm rãi nâng gương mặt Như Ngọc lên nhìn để nàng nhìn thẳng vào mắt mình. hiểu sao tâm thấy xốn xang kỳ lạ, gương mặt thân quen ấy e lệ nhìn y là đẹp! - Ngọc nhi…_ Thiên Hàn khẽ gọi với điệu tràn đầy tình cảm, gương mặt y từ từ cúi gần sát xuống Như Ngọc, rất chậm rãi. - Khanh…cậu… Ừm! Lâu lắm rồi y mới nghe thấy lại cái tên quen thuộc và cách gọi quen thuộc này. Nó càng làm y nhớ đến cái ngày hôm đó ở đồi khi cả y sắp rơi xuống vách núi. Lần đó y cứ tưởng mất nàng vĩnh viễn, là do ông trời thương sót cho hai người trùng phùng ở nơi này! - Ngoan, việc gì nữa rồi! - Khanh…cậu…_ Như Ngọc đến mức giống như nàng hề vậy. Nàng càng lùi lại Thiên Hàn càng thêm ép sát dù rằng đôi tay bé cố ngăn cách cả hai nhưng có vẻ như hiệu quả. Hơi thở nóng bỏng của Thiên Hàn làm Như Ngọc ngột ngạt, gương mặt càng thêm phím hồng. Nếu phía sau lưng nàng mà là vô tận có lẽ nàng nhích mãi ngừng nhưng bức tường lạnh phía sau cho nàng cơ hội lùi nữa, trước mặt nàng gương mặt tuấn kia rất cận kề ngay cả cái xoay đầu cũng thể thực được! Nàng đột nhiên thấy sợ, Gia Khanh sao dừng lại cứ như bị ai đó mê hoặc mà nhìn nàng ướt át như thế? - Khanh dừng lại..dừng lại … Hình như thanh gọi của nàng quá đủ để cho Thiên Hàn nghe thấy. Bí quá, Như Ngọc định đánh y cái cho y tỉnh lại nhưng cả người nàng bị y ôm rất chặt thể cử động, điều này càng làm nàng thêm hoảng. Bất ngờ, chiếc cửa sổ đột nhiên bật tung ra va đập mạnh vào hai bên bức tường. Cả Như Ngọc lẫn Thiên Hàn đều giật mình ngoài đầu nhìn xem chuyện gì xảy ra. Chớp lấy cơ hội Thiên Hàn lơ là nàng nhanh chóng vùng ra khỏi vòng tay của y, rồi chạy ra phía sau lưng y núp. Khi Thiên Hàn quay lại chỉ còn nhìn thấy nữa vẻ mặt thỏ con run rẩy phía sau tấm chăn dày, y lúng tùng khi nhớ lại chuyện vừa rồi biết cư xử ra sao cho phải lúc này.Thế nên chỉ biết buông câu rồi nhanh bỏ chạy: - Để huynh xem có chuyện gì! Đôi mắt cún con của Như Ngọc vẫn còn cho tới khi cánh của chính đóng chặt lại. Bước ra khỏi phòng, Thiên Hàn vội chỉnh lại y phục bị nhàu rồi nhìn cánh cửa phòng lần nữa và tự cốc vào đầu mình mắng “ Ngươi là đồ ngốc mà”. Kế đó y nhanh gọn nhảy lên nốc nhà phía tây, nơi có tên mặc y phục màu lam ngồi ngắm sao trời, miệng lẩm bẩm “Thiên Hàn khốn kiếp kia! Ta thấy đầu óc ngươi đâu có tồi lắm đâu sao chúng thuộc hạ mà ngươi chọn phải có vấn đề thần kinh cũng là tên phá đám hết vậy?” Bước đến chỗ người kia, Thiên Hàn cần ai mời tự động ngồi xuống bên cạnh người đó rồi nhìn lên trời ngắm sao cùng kẻ đó. - Ngươi sao vậy? Có gì buồn sao Thạch Bằng? Thạch Bằng trả lời Thiên Hàn, chỉ thở dài rồi ngã người ra sau nằm xuống, hai tay gối lên đầu. Thiên Hàn nhìn biểu của Thạch Bằng đoán chắc có tâm buồn. - Ngươi bị thất tình đúng Thạch Bằng? - Ngươi phải vương gia đúng ?_ đột nhiên Thạch Bằng lên tiếng hỏi lại Thiên Hàn Điều này làm Thiên Hàn hết sức ngạc nhiên, y cố gắng lục lọi trí nhớ xem những ngày gần đây y có làm ra hành động bất thường gì khiến người khác nghi ngờ hay ? Nhưng nghĩ nghĩ lại vẫn có, tất cả đều rất kín đáo kia mà! Vậy làm sao tên Thạch Bằng này đoán ra được? - Vương gia bao giờ chuyện như thế cả!_ Thạch Bằng bình thản đưa ra phân tích của mình_ Càng bao giờ để lộ ra tình cảm của mình với chúng thuộc hạ hết! Thiên Hàn nhíu mày nhìn Thạch Bằng, trong đầu y bắt đầu tính toán nghĩ cách xử lý tên Thạch Bằng này, vì nếu để sống chuyện y là vương gia giả bị bại lộ! - Có phải ngươi muốn ám toán Thạch Bằng này đúng ? - Ngươi xem!_ Thiên Hàn nhếch môi cười, thầm khen tên này rất thông minh có thể đoán trúng tất cả. - Với năng lực của ngươi mà muốn giết chết Thạch Bằng này có hơi tự tin quá ? Ta dù sao cũng đến trước ngươi 10 năm, so về võ công và mưu mẹo hơn hẳn ngươi! - Ta đoán sai, ngươi đúng là đồng hương của ta! Có điều, trước khi xuyên qua đây ta cũng từng có vài năm làm đại ca xã hội đen lại là con nhà võ chính thống từng đoạt chức quán quân võ thuật cổ truyền! Ta tin làm gì được ngươi! Thạch Bằng lại thở dài rồi ngồi bật dậy, y lấy ra cây sáo trúc làm bằng ngọc thạch nhìn ngắm rồi hỏi: - Nàng ấy cũng là người xuyên qua nữa sao? Thiên Hàn giật mình hỏi: - Ngươi muốn ai? - Vương phi của ngươi đó! - Ngươi cũng biết nàng ấy nữa sao?_ Thiên Hàn nghi hoặc - Hừ! Biết từ trước khi nàng ấy về vương phủ này làm phi nữa kìa! Đáng lý lần này ta về đây là tìm vương gia để đòi công đạo cho nàng ấy. Nhưng nhìn thấy cục diện trở nên như thế này biết nên cười hay nên khóc nữa! - Nên cười hay nên khóc? Thạch Bằng ngươi muốn gì? Thạch Bằng chợt rũ mi mắt xuống như nhớ lại quá khứ, ngọc tiêu trong tay y vẫn được y xoay đều đặn. Thái độ này của Thạch Bằng làm Thiên Hàn khó hiểu, Thiên Hàn tin Thạch Bằng tìm y đơn giản là để vạch trần thân thế của y, vì điều đó có lợi cho đừng quên cũng là người xuyên . Nếu y bị vạch trần y cũng vạch trần cả 2 cùng nhau chết chung. - Ta biết Như Ngọc từ hơn năm về trước, ta cũng biết chuyện giữa hai người đó khi còn trẻ. Đó là lý do năm qua ta rời kinh thành. - Hóa ra ngươi cũng Ngọc tiểu thư!_ Thiên Hàn kinh ngạc thốt lên - Đừng cắt ngang lời ta! _ Thạch Bằng khó chịu khi bị Thiên Hàn chen lời_ Nhưng ta hề nghĩ rằng vương gia quên chuyện xưa, đến khi biết được mới vội vã trở về đây để khuyên can người, mọi chuyện cho người biết. may, giữa đường ta bị kẻ thù mai phục đánh trọng thương, phải tận 2 tháng sau đó mới về tới được kinh thành. Vừa về đến đây, nghe tin vương gia và vương phi làm lành làm ta vừa mừng vừa buồn, chỉ định đến gặp nàng ấy chúc phúc câu muộn màng vậy mà…vậy mà tới lúc ta gặp lại lại phát ra chuyện kinh thiên này! - Ta hiểu! Bọn ta cố ý cướp Như Ngọc của ngươi! Xin lỗi! Xẹt! tia sáng lóe lên ngay sau câu của Thiên Hàn. thanh đoản kiếm ngắn kề sát vào cổ Thiên Hàn, nhưng trông Thiên Hàn vẫn thản nhiên có chuyện gì: - Nếu các ngươi mà cố ý bị thanh kiếm này lấy mạng từ lâu rồi!_ Thạch Bằng đằng đằng sát khí . - Nhưng ngươi làm vậy đúng ?_ Thiên Hàn vừa vừa cười, đẩy đẩy thanh đoản kiếm ra khỏi cổ mình Thu lại thanh kiếm, Thạch Bằng cũng thay đổi thái độ sang bình thường vui cũng nổi giận: - Giết các người vương gia và Như Ngọc cũng sống lại được, vậy còn cộng thêm tội giết hoàng tộc bị truy sát cả đời, ta ngu như vậy đâu! - Ai biết được lỡ ngươi quá hóa khùng rồi sao! Ui! Bị Thạch Bằng bất ngờ cho cú đấm vào bụng, Thiên Hàn ôm đau oán hận nhìn Thạch Bằng, nghĩ tên này là kẻ khó chơi như vậy. Như trả được hận, Thạch Bằng hết sức hài lòng với cú đấm vừa rồi vung vai đứng dậy hít hơi khí dài, rồi tiếp: - Nếu ngươi phải là vương gia hẳn có những thứ biết! Nể tình là đồng hương ta cho ngươi biết số chuyện! - Là chuyện gì? - Sư phụ của Thiên Hàn là Đồng Nhân lão tiên, trước khi vương gia xuống núi có dặn với y rằng: Vào lúc người tròn 22 tuổi có đại họa ập đến, tất cả chính là 1 lời sấm truyền “ Khi đó hoa Hắc liên sa nở, giọt máu Tú Lệ rơi và ngọc Lưu Linh tụ lại đúng vào ngày nhật thực ma quỷ xuất , và tất cả chìm vào trong bống tối vĩnh viễn chỉ có tội ác, máu và nước mắt”. - Có chuyện đó nữa sao? - Chuyện gì mà có! Đừng quên chuyện chúng ta xuyên cũng là điều khó tin nhưng có đấy! Thiên Hàn gật đầu tỏ ý hiểu: - Sao có nhiều chuyện rắc rối như thế! Ngọc Lưu Linh ta biết còn hai thứ kia là cái gì ở đâu, là mệt mà! - … Hai thứ đó ta biết đó! Hắc Liên sa nghe là ở Mỵ Nguyệt giáo, còn Máu Tú Lệ chính là giọt nước mắt của dòng họ Tú Lệ, nhưng dòng họ này 20 năm trước bị duyệt vong chỉ còn sót lại người nhưng bật vô tính! - … “Mỵ Nguyệt giáo? Vân Lan hình như có liên quan đến những người này phải, hơn nữa những lời nàng ta hôm đó chứa nhiều ý khó hiểu. Chắc chắc nàng ta cũng biết về chuyện này! Để khi nào rảnh thử hỏi nàng ta xem nàng ta có biết về Hắc liên sa hay ? À khoan , lúc nãy Thạch Bằng năm Thiên Hàn 22 tuổi xảy ra nạn kiếp này mà tại thể xác này 21 tuổi lẻ 11 tháng rồi, nếu vậy chỉ vỏn vẹn 1 tháng nữa đại nạn ập đến! được phải gấp rút tìm ra chân tướng chuyện này mới được!” - Thiên Hàn! Thiên Hàn…hả? - Ngươi nghĩ gì đó? - À! Chỉ nghĩ về số chuyện xảy ra gần đây thôi! - Ừm! Vậy ngươi cứ tiếp tục suy nghĩ ! Ta Kỷ Hương viện uống rượu đây! - Ê! Ê! Tên Thạch Bằng kia! Ngươi lãnh lương của ta lo giúp ta làm việc mà uống rượu hoa hả? vận kinh công bay , Thạch Bằng ngoái đầu lại vọng với Thiên Hàn: - Ta chỉ thư giản tý mà thôi lẽ cũng cho! Dù bốc lột sức lao động của người khác thế nào cũng phải cho người khác thời gian nghỉ ngơi giải trí nữa chứ! - Thư giãn cái đầu nhà ngươi! Tai họa lớn sắp ập lên đầu rồi mà còn uống rượu hoa! Còn mau quay về đây phụ ta điều tra chuyện này! - Haiz! Chờ ta uống rượu tán xong về giúp ngươi! Bây giờ kiếu! Haiz! Thiên Hàn mình giữa nốc nhà thở dài mấy bận, y ngã người nằm xuống nhìn lên bầu trời đêm, thầm nghĩ về mọi thứ.
CHAP 56: CHẠM TÂM “Trong bóng tối luôn có ánh sáng, trong ánh sáng luôn tồn tại bóng tối. Liệu có cách nào tách hai thứ đó ra riêng biệt hay ? Hay chỉ có thể chấp nhận dung hòa chúng lại! Vũ Thần , năm ấy ngươi nghĩ gì khi dùng ngọc Lưu Linh nhốt tà ma vào trong đó, có phải ngươi muốn dung hòa chúng lại hay vì muốn tiêu diệt chúng? … Cũng gần đó xa, ngồi nốc nhà Vĩnh Tắc chống càm bằng hai tay chán nản nhìn hậu viên vẫn còn sáng đèn lồng. Nơi đó có 2 bóng người, người nhàn nhã ôm đàn gải nên khúc tương tư sầu, với ngón tay lướt điệu nghệ từng dây đàn phát ra những giai điệu mam mác buồn chạm đến tận đáy lòng của người nghe. Người còn lại là nam nhân tuấn y tựa mình vào vào dột lim dim lắng nghe tiếng nhạc, nét buồn vương gương mặt hùng khí ấy. - Sư huynh! Huynh cố chấp quá!_ Vĩnh Tắc thở dài nhưng vẫn tiếp tục chờ xem mọi chuyện diện ra thế nào. Tiếng đàn mỗi lúc ngày bi thương hơn đẩy mọi cảm xúc nâng đến đỉnh điểm rồi bỗng dưng im bặt, khiến cho người nghe giật mình như tỉnh cơn mộng tựa như chim non bị lạc mẹ ngơ ngác giữa nơi rừng hoang vu lạ lẫm. Vân Lan trước sau vẫn nhìn Vĩnh Quy, nàng ôm lấy cây cầm cổ của mình rồi xoay bước về phòng. Vốn quá quen với thái độ thờ ơ này của nàng nhưng Vĩnh Quy vẫn cảm thấy lòng chùn xuống với bao xót xa, như mọi lần y đứng im tại đó nhìn bóng nàng biến mất đôi chân y nghe theo lời y tự giác theo sau nàng. Nhưng cũng chỉ được khoảng ngắn dừng lại vì phía trước phòng riêng của nàng xuất , y dám thất thố xông mà chỉ biết lẳng lặng nhìn, cánh tay nâng lên về phía nàng nhưng cuối cùng lại bỏ xuống cách bất lực: - Có thể cho huynh biết vì sao muội bao giờ ngẩng mặt lên nhìn huynh dù là giây ngắn ngủi? Chợt! Vân Lan dừng chân nhưng quay đầu lại, đáp : - Bởi vì… Vân Lân muốn người ôm hy vọng để rồi thất vọng. Trước khi mọi thứ chưa quá xa xin hãy dừng lại. Cái đau dứt khoát vẫn ít đau hơn cái đau của những sai lầm nối tiếp sai lầm! Lạnh! Y cảm thấy rất lạnh phải y lạnh vì cái lạnh của hơi sương đêm nay mà lạnh vì cái lạnh từ tim lan tràn ra bên ngoài thể xác y. Là 3 năm, 3 năm rồi kể từ ngày đầu tiên y gặp nàng lúc đó nàng chỉ mới là kỹ nữ vô danh bán nghệ ở Kỷ Hương lầu. Lúc ấy y cùng Thạch Bằng đến Kỷ Hương để tìm vương gia vô tình ra tay cứu giúp kỷ nữ vô danh bị khách làng chơi trêu cợt. Đôi mắt nàng lúc ấy ảm đạm nhìn y tựa như khói sương thể chạm đến làm y nao lòng, chỉ duy nhất lần ấy nàng nhìn y nhìn bằng đôi mắt chân thực nhất của nàng và cho đến tận bây giờ nàng bao giờ nhìn lấy y thêm lần nào nữa. Nàng vẫn gảy đàn cho y nghe, vẫn trả lời câu hỏi của y nhưng lại nhìn y? Vì sao? Vì sao lại thế? Suốt ba năm qua y luôn tìm kiếm câu trả lời nhưng vẫn tìm được là y tốt hay vì nàng người khác rồi! Tất cả đều phải, lý do thực chỉ có mỗi nàng biết mà nàng lại chẳng bao giờ ra cho y nghe! “Chẳng lẽ nàng cứ lạnh đạm với ta như thế mãi mãi sao Vân Lan?” - Có phải trong lòng muội chất chứa niềm uẩn khuất thể phải ? Cả thân thể Vân Lan đột nhiên run lên bần bật, lần thứ hai trong cuộc đời nàng đối mặt với Vĩnh Quy nhìn Vĩnh Quy, nhưng phải là đôi mắt ảm đạm ngày nào, cũng phải đôi mắt dịu dàng mà nàng dành cho Như Ngọc mà đó là ánh mắt của kẻ hoang mang: - Huynh…huynh, có phải huynh biết chuyện gì đúng ?_ Vân Lan ấp úng nàng như muốn căng tròn cả đôi đồng tử nhìn Vĩnh Quy. - Huynh biết, chỉ mơ hồ nhận thấy như thế! Huynh cảm thấy dường như muội che giấu chuyện quan trọng gì đó mà thể thành lời! Có phải đúng là như vậy, vì nó mà muội luôn lạnh lùng với huynh đúng ? Cảm nhận được ư? Ma ma, Kỳ Phương, Lạc Minh, Như Ngọc và ngay cả Thiên Hàn chưa từng có ai với nàng rằng họ cảm thấy điều gì đó từ nàng, chỉ có y Vĩnh Quy người mà nàng bao giờ muốn đối diện lại nghe ra tâm của nàng. Phải chăng thứ mà thiên hạ gọi là tri chính là đây, cùng nhau thấu hiểu đối phương cùng nhau nghe ra được lời đối phương thể . “Nếu là vậy, Vĩnh Quy chúng ta sinh ra vô duyên vô phận ngay cả làm đôi bạn tri cũng có. Số của Vân Lan đời này định như vậy rồi: suốt đời suốt kiếp có tình có tâm mãi mãi độc. Xin lỗi, vì Vân Lan phụ tấm chân tình của Vĩnh Quy!” - Vân muội chờ !_ nhìn thấy Vân Lan có ý định xoay bước Vĩnh Quy hốt hoảng_ Có phải huynh sai rồi ? - ! Huynh sai! Chỉ có Vân Lan là sai thôi! Chúng ta định sẵn là vô duyên vì thế xin huynh hãy dời bước quay về . - Huynh về khi chưa biết được lý do! Siết chặt cổ cầm vào ngực, từng hơi thở của nàng thêm nặng nhọc. Nàng vội vã quay mặt như muốn che dấu nét gì đó lên gương mặt xinh đẹp ấy. Nhìn thấy, Vĩnh Quy vô cùng lo lắng muốn chạy đến xem thử bị Vân Lan ngăn lại: - Đừng đến gần! Coi như Vân Lan cầu xin huynh hãy quay về ! Hoặc là Vân Lan tự vẫn nơi đây! Tự …vẫn! Nàng muốn đối diện với y đến thế sao? - Được! Vĩnh Quy quay về nhưng chỉ khi nào muội cho huynh biết được lý do thực ! Dù lý do đó có thể khiến huynh đau phế cả tâm can! - Được! Vân Lan cho huynh biết lý do! Đó là vì… tâm Vân Lan có người khác rồi và người đó có dung mạo tựa như huynh, mỗi khi nhìn huynh làm Vân Lan nhớ đến con người đó cho nên Vân Lan muốn đối diện với huynh! Rầm! Cách cửa gỗ đóng lại mạnh sau lời cuối cùng. Vĩnh Tắc từ trong bóng tối xuất bước đến gần vị sư huynh cố chấp của mình vỗ lên vai y an ủi: - Sư huynh… - Người đó là Lạc Minh hoàng tử cao quý đúng ? - … Vĩnh Tắc dám lên tiếng trả lời y chỉ có thể im lặng cùng màn đêm, bởi lẽ sư huynh y sai huynh ấy quả thực có khuôn mặt khá giống Lạc Minh hoàng tử, và đoán chắc có lẽ người mà Vân Lan đến hẳn chính là Lạc Minh hoàng tử! Là nghiệt duyên, chính là nghiệt duyên! …, Phong Vĩ, từng được mệnh danh là cánh rừng thưa của những cây phong lá đỏ, nó những đẹp về diện mạo mà còn là nơi diễn ra biết bao nhiêu thiên tình sử các cặp giai nhân Nhã Phù quốc. Nhắc đến Phong Vĩ điều trước tiên mà ai cũng nghĩ đến chính là hình ảnh của những chiếc lá phong đỏ rơi xuyên vào gian tạo nên khung cảnh lãng mạn. Nhưng đó là chuyện của từ rất lâu về trước, đợt chiến tranh qua cướp mất Phong Vĩ xinh đẹp ngày nào của Nhã Phù quốc, còn những khung cảnh nên thơ cho các cặp tình nhân và cũng còn hồ Vĩnh Liên với ngập tràn đóa hoa sen tinh khiết tất cả chỉ còn lại những cây phong già nua xơ xác và cái hồ độc quạnh hiu. Phong Vĩ giờ đây vô cùng im ắng vì còn ai ngó đến nữa bởi cái diện mạo bề ngoài của nó, người qua kẻ lại cũng chỉ liếc mắt nhìn rồi thờ ơ quay , những ai có tâm chút nán lại vài giây thương tiếc cho cảnh đẹp thời để rồi họ cất bước di chân. Nhưng tất cả họ hề có ai biết được rằng Phong Vĩ mà họ vô tình lướt qua mỗi ngày sống lại nhưng là chỉ với phần ở tận sâu bên trong lòng của nó, nơi đây, những chiếc lá khô rụng chưa kịp hòa tan vào đất mẹ vẫn còn lưu luyến với cây ngày đêm mệt mỏi tung mình theo gió để tìm dường về với cành, những dòng nước suối len lõi qua từng khe đá lọc sạch mình để tràn về với Vĩnh Liên hồ và tại đó những nụ liên hoa vẫn ngày đêm ấp ủ mơ ước ngày được trở thành thất liên hoa như những đóa thất liên hoa nở. Chỉ từ “đẹp” để lên tất cả, Phong Vĩ của ngày nào trở lại tại nơi này! - Vương gia này, Bảo An hề nghĩ ở tận sâu bên trong khu rừng hoang phế này lại có nơi tuyệt đẹp như vầy đó! Đúng là cảnh đẹp tại thế gian mà ai biết đến!_Bảo An tít cả mắt cười, nàng khen phải là để lấy lòng ai mà là ngưỡng mộ cảnh đẹp nơi đây. - … Thiên Hàn đáp lại lời Bảo An là nụ cười ngụ ý rồi lại phóng tầm mắt thưởng cảnh đẹp. Chính vì ai cũng như Bảo An cứ tưởng rằng khu rừng Phong Vĩ chỉ là rừng thưa hoang phế ai muốn đến nên những cuộc họp bí mật của quốc gia tại nơi này mới bị bại lộ. Vừa là nơi an toàn vì có ai thèm đặt chân đến vừa là nơi có cảnh đẹp như chốn tiên bồng để thưởng, quả là nơi tuyệt vời cho những cuộc hợp bàn chính đâu so kịp. Lúc đầu bản thân y cũng như Bảo An nhìn bề ngoài Phong Vĩ mà chê bai mãi cho tới khi hoàng huynh bí mật hẹn gặp bàn chính tại đây mới hay mình sai lầm trong nhìn nhận. - Công chúa học thuộc hết những gì ta dạy chưa? - Rồi! Nhưng Bảo An thấy nó hơi bị kỳ, có quá lộ liễu ? - Ta chưa thấy ai như ngươi hết! mang tiếng là “cua trai” còn ngại mặt dày nữa à? - À! Ừm!_ Bảo An cúi mặt ậm ừ cho qua dù rằng nàng hiểu mấy ngôn ngữ Thiên Hàn dùng nghĩa là gì, nhưng cũng đoán được y mắng mình ngu nên đành ậm ừ cho qua. Nhìn bộ dáng lo lo sợ sợ của Bảo An chỉ làm Thiên Hàn muốn cười nhưng nghĩ lại y cũng thông cảm cho nàng ta vì ai mà chả thế, đứng trước tình ai cũng là kẻ yếu đuối thậm chí cư xử như đứa trẻ con. Y cũng từng như thế khi đứng trước của phòng Như Ngọc mà, cứ đứng lấp ló mãi dám bước vào chỉ khi nghe có tiếng người đến gần sợ bị người khác nghi ngờ mới liều mạng xông vào đại, cuối cùng cũng chỉ được có hai câu trọn vẹn rồi bỏ trốn! Haiz! Đúng là nhắc lại quá khứ lại thấy buồn cười vì tính nhút nhát của y lúc đó quá! - Lấy hết can đảm ra mà đối diện với y ! Nếu chuyện hôm nay mà thể giúp cho công chúa ngươi thành công hai người các ngươi xem như là vô duyên rồi, ai có thể giúp được nữa đâu! Vì vậy, sau này cũng đừng có mà đeo bám ta này nỉ nữa đấy! Bảo An ngẩng mặt lên, đôi mắt lo lắng sớm muốn nản, nàng vội chụp tay áo Thiên Hàn năn nỉ: - Giúp Bảo An nha! Đừng bỏ Bảo An mình, Bảo An sợ lắm! - Yên tâm, ta ở phía sau bụi cây kia chỉ điểm cho cứ tỏ ra bình thường là được, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra tuyệt được lùi bước nghe !_ Thiên Hàn lựa lời an ủi_ Người đến rồi! Mau chỉnh chu lại bộ dáng , ta núp đây! Nhìn Lãnh Thùy Phong từ xa bước đến, Bảo An thầm nuốt ngụm nước bọt đè nén run sợ hoành hành trong lòng nàng. Tự rót cho mình chén trà nóng, rồi nặn ra nụ cười tự nhiên nhất, chỉnh lại cách ngồi sao cho giống như thục nữ và…nàng chờ!