CHAP 47: LẠI THÊM BÍ MẬT. Vô thức nàng đưa tay sờ vào mảnh ngọc bội sợi dây chuyền đeo cổ mình, tự dưng rụt tay lại vì có cảm giác kỳ lạ ở nơi đầu ngón tay: - Chuyện gì vậy?_ Thiên Hàn lấy làm lạ khi Như Ngọc rùn mình giật lại ngón tay. - Ngọc bội của Ngọc tiểu thư, nó… Thiên Hàn ngạc nhiên nên cũng thử chạm vào mảnh ngọc xem sao. luồng cảm xúc lạ lẫm truyền vào, cảm giác hệt như y chạm vào phần thân thể của chính mình. - Thế nào? - , đâu có gì lạ đâu!_ Thiên Hàn rụt tay lại nói_ Haịz, lại phiền rồi? - Hửm? Sao lại phiền?_ như ngọc tròn xoe mắt hiểu hỏi lại. - có gì cả, muội nghỉ ngơi ! Nhìn Thiên Hàn, tuy nàng biết có chuyện gì nhưng thái độ này của y phải lần đầu nàng nhìn thấy. Lúc ở đại, khi băng nhóm của y có chuyện gì cần y giải quyết lúc đó y có bộ dạng như vầy. Vậy nên, hẳn là có chuyện hay rồi! Nàng là người hiểu chuyện đương nhiên biết bản thân nên như thế nào, càng thể giúp ít được gì nên biết lui lại để tránh vướng bận y. - Vậy, ! - Ừ! Vậy huynh ra ngoài lát. - Ừ! Thiên Hàn bước vội qua phòng kế bên thấy Vĩnh Tắc chờ sẵn với vẻ mặt rất gấp gáp: - Chuyện gì? - Vương gia, ban nãy khi Vân nương ra ngoài sư huynh thầm theo bảo hộ, xảy ra chuyện gì lại dùng đến tín hiệu khẩn cấp cầu cứu viện, thuộc hạ nghi rằng… đợi Vĩnh Tắc trọn vẹn câu, Thiên Hàn vội ngắt lời mà bay nhanh ra ngoài vương phủ. Dưới ánh sáng mờ của vầng trăng khuyết, những dải lụa trắng phấp phới kết nối tạo thành vòng tròn giữa gian. Hơn hai mươi nữ nhân mặc bạch y nắm lấy vòng tròn ấy siết chặt vây lấy hai con người bạch y nam tử cùng nữ tử hồng y. - Tên kia mau tránh ra, đây là chuyện của bổn giáo ta chớ có xía mũi vào!_ trong số các nữ bạch y bước ra cao ngạo . - Hừ! Chỉ dựa vào các ngươi! Vĩnh Quy hừ lạnh, y vung đường kiếm về phía nữ tử đó, trận giao đấu diễn ra kịch liệt. Vòng vây nhanh bị Vĩnh Quy cắt đứt tạo ra con đường thoát hiểm, Vân Lan nhìn trận giao đấu hồi ác liệt mà xuất nhiều mâu thuẫn trong lòng, nhưng cuối cùng nàng vẫn chọn quay đầu bỏ chạy khỏi nơi đó xa. Bởi lẽ, người mà họ tìm chính là nàng nếu bây giờ nàng bỏ chạy họ tiếp tục đánh với Vĩnh Quy nữa mà đuổi theo nàng, lúc đó y sao. Được lúc bỏ chạy, cảm thấy bỏ đủ xa chỗ giao chiến và xung quanh có ai nên nàng ngần ngại che dấu thân phận nữa mà lập tức vận kinh công để bỏ chạy cho nhanh. So với nàng bọn nữ nhân sau lưng kia vẫn còn kém đến mấy bậc nên chưa gì bị nàng bỏ lại đằng xa. trong lúc chạy hoảng về phía trước Vân Lan vô tình đụng phải người. định lui ra sau quay đầu chạy tiếp biết cớ gì lại bị kéo sát lại người phía trước, ngẩng đầu lên nhìn nàng mới biết được lý do vì sao lại như vậy. nam nhân tuấn tú với nụ cười dịu dàng môi thoáng làm lòng nàng rộn lên niềm vui nhưng cảm giác đó nhanh tắt . - Lan nhi! Cuối cùng ta tìm được nàng rồi! - Tên đỉa đói này mau buông ra!_ Vân Lan vừa vừa giãy giụa ngừng. - !_ người kia đột ngột đổi thái độ, kiên định lên gương mặt y - Bỏ cung chủ của bọn ta ra, nếu đừng trách!_ những nữ bạch y bị Vân Lan bỏ rơi lúc nãy vừa tới nhìn thấy cảnh hai người liền lên tiếng hâm dọa. Vị nam tử nhìn người vừa hâm dọa mình mà khó chịu, lại thêm nhận thức thấy người nữ nhi trong lòng mình run càng khiến cái nhíu mày mặt y tăng thêm. Dù biết có phải vì mấy người này mà nàng sợ hay , chỉ cần biết thân là nam nhi đứng giữa trời đất tuyệt đối thể để người nhi nữ mình ở trong vòng tay mình run rẩy. Cho nên, những kẻ đó thể sống! Đôi mắt y từ dịu dàng chuyển sang cái nhìn tuyệt lạnh, trong ống tay áo thanh kiếm mỏng bay ra mang theo đường bay của nó là cái lạnh khôn cùng: - Tên điếc kia nghe bọn ta gì sao? Mau buông cung chủ bọn ta ra và giao nộp người qua đây, bằng chết toàn mạng! - Các ngươi kiếm cung chủ về cung của các ngươi mà kiếm, còn đây là nữ nhân của ta đừng hòng có ai đụng đến! - Chết tiệt, tên khốn nhà ngươi muốn chết đến vậy ta đây toại nguyện cho! Tỷ muội lên! Hoa tiêu như mưa tuôn hướng Vân Lan cùng vị nam tử kia ập đến. Lại là những mảnh lụa trắng vung ra bao phủ lấy cả hai với ý định cột chặt cả hai lại chỗ. Vị nam tử cũng chậm hơn ôm Vân Lan nhẩy lên cao, nhuyễn kiếm ngừng quay vòng chẳng mấy chốc cắt dứt các mảnh lụa trắng thành những vụn vải trong những hốt hoảng của đám bạch nữ y. Nhưng cuộc chiến dừng lại ở đó, đám nữ tử biết thể lập trận trói chặt kẻ thù vội rút kiếm cùng ám khí ra tiếp chiến. nữa ép sát hai người đánh, nữa còn lại tiếp tục phóng phi tiêu. Sợ Vân Lan bị thương vị nam tử kia liền đẩy nàng ra phía sau lưng còn bản thân ở phía trước đánh chặn những phi tiêu. Võ công của y hề tệ nhưng vì vướng bận che chắn cho người sau lưng nên lúc này hơi chật vật trong mưa vũ khí. Phía nốc nhà gần đó, Thiên Hàn ôm kiếm trước ngực chăm chú nhìn phim trước mặt. ra, lúc Vân Lan vừa bỏ chạy y đến, sau khi phân phó cho Vĩnh Tắc phụ giúp Vịnh Quy giải quyết mấy tên nữ kia y lập tức đuổi theo Vân Lan. ngờ khi nhìn thấy nàng ta sử dụng kinh công để tẩu thoát khỏi đám nữ, xem chừng võ công của nàng cũng xấp xỉ với cả y. Lúc nàng ta dừng lại và dằng co với tên nam nhân này y cũng tính lên giúp, nhưng mà khi nhận ra được tên nam nhân đó là ai y lại muốn thân xem thực hư mọi chuyện thế nào. Rốt cuộc vì sao kỹ nữ có tiếng như Vân Lan lại là cung chủ của bọn nữ bạch y và vì sao lại phải bỏ trốn khỏi thuộc hạ của mình, còn nữa tại sao hoàng tử Lạc Minh lại có mặt nơi này và nhận biết được Vân Lan còn vì nàng ta mà ra tay giết người. Luật pháp của Minh Phiên quốc rất nghiêm, giết người là phải đền tội dù đó là có ai: hoàng thân quốc thích hay là thượng khách của ngoại quốc đều xử như nhau. ràng hành động này của Lạc Minh có nguy cơ dẫn đến mất hòa khí giữa hai nước, ràng phải hiểu chuyện này hơn ai hết sao lại dám tự tiện ra tay động thủ chút suy nghĩ thế kia? Chưa quá 10 chiêu sau đó đám nữ tử bị đại bại, Lạc Minh nhìn những kẻ hạ bại dưới tay mình chút rồi thu kiếm mặc cho bọn người đó ngạc nhiên nhìn lại y. Y quay lại cười với Vân Lan, cẩn trọng dò xét người nàng.Còn Vân Lan sau khi nhìn cục diện định vẻ mặt chuyển biến, thái độ vô tình nàng quay lưng phủi áo bỏ nhưng lại bị Lạc Minh chặn đường: - Buông! Lạc công tử xin tự trọng, nam nữ thọ thọ bất tương thân! - Lan nhi vì sao nàng luôn cự tuyệt ta? Lạc Minh y hiểu, y nàng từ cái lần gặp đầu tiên! Y tin nàng hiểu điều đó và y cũng tin rằng nàng cũng có tình với y lại như thế, nhưng cớ vì sao mỗi lần y lại gần nàng nàng đều lánh xa y, nhất là khi y bày tỏ tâm tình với nàng nàng lại càng tránh mặt. Cảm giác như khi y càng cố lại gần nàng nàng cố gắng né xa, cứ như y là tên bệnh tật ghê tỏm dám lại gần. - Vân Lan khi nào chấp nhận công tử mà cự tuyệt công tử? Vân Lan và người vốn có bắt đầu và cũng có kết thúc, hy vọng công tử nhớ lấy điều này! - !_ Lạc Minh kéo Vân Lan vào sát người hơn, bắt nàng đối mặt nhìn thẳng vào mắt y_ cho huynh biết Lan nhi, cho huynh biết nguyên nhân vì sao muội luôn tránh né huynh? Phải chăng là vì mấy ả nữ vừa nãy? - Vân Lan phải thế nào công tử mới hiểu? Vân Lan vốn công tử! Cũng né tránh chỉ là nên có khoảng cách đúng!_ nàng cảm thấy tâm đau đớn như có cái gì đó cố gắng len sâu vào tim nàng, nó làm rất bỏng từ bên trong lòng, “xin ngươi hãy ngừng lại đừng phát triển, xin ngươi đó!” - Huynh tin! - NHƯNG ĐÓ LÀ ! Vân Lan chưa ..từng ……người!_ gạt hai cánh tay ghì lấy vai mình Vân Lan lần nữa quay mặt bước , đột nhiên phía sau có ai đó giáng vào sau gáy nàng cái, và nàng còn biết gì nữa. Lạc Minh đỡ lấy Vân Lan vuốt lấy khuôn mặt xinh đẹp kia mà cảm thấy tâm mình như ai đó cào xé, y ôm nàng vào lòng rồi cúi xuống hôn lên môi nàng cái hôn : - Lan nhi! Huynh xin lỗi, huynh muốn dùng kế tiểu nhân này với muội! Thiên Hàn nốc nhà nhìn cảnh này đoán biết ý định của người kia vội nhảy xuống đất chặn lại trước mặt Lạc Minh, cho Lạc Minh mang Vân Lan bước : - Hoàng tử xin dừng bước! - Tam vương gia sao người cũng có mặt nơi này?_ Lạc Minh lộ ra nét mặt kinh ngạc. - Đây là lãnh thổ của Minh Phiên quốc Thiên Hàn có mặt ở đây là điều hiển nhiên._Thiên Hàn cũng muốn nhiều mà thẳng vào đề_ Hoàng tử nếu muốn bước xin hãy để nàng ấy ở lại rồi hãy ! - Tam vương gia, Lạc Minh nhớ lầm là người có vương phi rồi! - Hoàng tử nghĩ đâu vậy? Thiên Hàn chỉ làm nhiệm vụ! Người nên cưỡng ép người khi họ muốn làm điều đó, nhất là khi họ trong tình trạng hôn mê! Lạc Minh hơi lùi lại phía sau chút trông có vẻ dè chừng: - Vương gia nếu có ý gì với nàng ấy xin hãy lui ra, Lạc Minh tự biết mình làm gì! - Lạc Minh!_ Thiên Hàn kiêng nể gì nữa gọi thẳng tên của người kia_Ngươi muốn cố chấp hiểu sao? Ngươi có từng nghĩ sau này nàng ấy nhìn người như thế nào ? Nàng ấy cự tuyệt người hẳn là có lý do riêng, nếu bây giờ người cưỡng ép nàng ấy sau này khó tránh khỏi để lại vết tỳ trong lòng nàng ấy! - … Nhìn Lạc Minh im lặng trầm tư Thiên Hàn tiếp tục: - Dù gì đây cũng là lãnh thổ của Minh Phiên quốc, đừng làm điều ảnh hưởng đến hòa khí hai nước! Quả nhiên, khi nghe xong câu của y Lạc Minh có vẻ nao lòng. Thiên Hàn cũng thấy tội cho Lạc Minh khi đứng giữa hai chọn lựa tình cảm và trọng trách với quốc gia. là lựa chọn oái ăm luôn làm người khác khó xử. Nhưng cảm thương là chuyện còn nhiệm vụ là chuyện khác, đó là còn chưa đến vấn đề tình người y cũng thể lãnh cảm nhìn người khác bị rơi vào bẫy mà cứu. Mặt khác, Vân Lan còn là tỷ muội tốt của Như Ngọc, nếu để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa cuộc đời sau này của y chắc chắn sống nổi. - Lạc Minh hoàng tử có tin cho ta ? - Sao vương gia lại hỏi như vậy? - Nếu tin Thiên Hàn hãy để Thiên Hàn giúp người! Vân Lan là tỷ muội tốt của thê tử Thiên Hàn, Thiên Hàn tuyệt đối để nàng ấy bị bất kỳ thương tổn nào! - … _Vẫn là im lặng! Sau lúc suy nghĩ thông suốt, cuối cùng Lạc Minh cũng giao Vân Lan lại cho Thiên Hàn, trước khi y quay còn dặn dò Thiên Hàn kỹ “Hãy chăm sóc nàng ấy tốt giúp ta, có ngày ta đến thăm vương phủ của người để cảm tạ!”
CHAP 48: VĨNH QUY Haiz! Chuyện này chưa kết thúc chuyện khác lại kéo đến hỏi thăm y đúng là phiền . Vân Lan à! ra nàng còn bao nhiêu bí mật lớn nữa mà chưa bộc lộ ra? - Trong lòng nàng ấy có người thể tiếp nhận ngươi được nữa! Ngươi là người tốt nhật định sau này ta giúp ngươi tìm nữ tữ tốt để phối duyên. Cho nên, buông tay !_ rồi Thiên Hàn mang theo Vân Lan vận kinh công về vương phủ. Vĩnh Quy đứng phía sau Thiên Hàn nên hoàn toàn nghe câu của người. Tuy nhiên chuyện tình cảm nếu buông là buông được đâu còn là tình ! Vĩnh Tắc nhìn sư huynh mình buồn bã nhưng biết làm sao hơn, chỉ có thể vỗ vai an ủi: - Sư huynh, vương gia đúng đấy! Nàng ấy huynh, huynh việc gì phải cưỡng cầu tự làm mình khổ? - A….a…a…a…. Vĩnh Quy đột nhiên hét lớn, nhát kiếm chém mạnh vào gốc cây bên đường khiến gốc cây bị chém sâu vào quá nữa hơi nghiêng về phía. gian lại trở về im ắng như ban đầu, và có người gục ngã bên gốc cây ấy khóc cũng cười… … - Tỷ ấy khi nào mới tỉnh lại?_ Như Ngọc lo lắng hỏi Thiên Hàn - Nhanh tỉnh lại thôi! Nàng ấy chỉ bị điểm huyệt ngủ nên mới thế, sao đâu đừng lo quá! Thiên Hàn lại nhìn ra cánh cửa sổ tối đen lòng bồn chồn. Y lo về bí mật của Vân Van mà cái y cực kỳ lo là chuyện của cái tên ngốc Vĩnh Quy kia, sợ rằng: vì nghĩ thông mà làm chuyện điên rồ! Chợt cái bóng lướt qua cửa sổ, Thiên Hàn vội vã tìm cớ ra ngoài. Vừa nhìn thấy Vĩnh Tắc vội hỏi: - Sư huynh của ngươi đâu? - Vương gia, Vĩnh Tắc khuyên được sư huynh, người hãy giúp Vĩnh Tắc khuyên sư huynh ! - ! - Dạ! Nhìn Vĩnh Quy từ đằng xa Thiên Hàn ngập ngừng bước biết nên khuyên thế nào. Y chưa bao giờ thất tình cũng chưa học qua khóa học tâm lý nào làm sao khuyên đây, lỡ như lúc y vô ý bậy câu là hậu quả khôn lường chữa nổi! Lại gần, Thiên Hàn lựa chọn vị trí gần sát Vĩnh Quy nhất ngồi xuống: - Quy! Ngươi nên biết: những gì phải là của mình vĩnh viễn thuộc về mình! - Vương gia! Vĩnh Quy vốn ăn học nhiều nên biết nhiều về đạo lý cho nên chỉ tin vào những điều thuộc hạ cho là đúng là đúng. - Vậy theo ngươi cái gì là đúng? - Những gì thuộc về mình là của mình, những thứ thuộc về mình dù có cướp cũng phải giành cho bằng được! Cốp! Sau tiếng đó, Vĩnh Quy ôm lấy đầu oán than nhìn Thiên Hàn nào ngờ bị Thiên Hàn quát thêm trận: - Ngươi là con heo ngu ngốc! Người ta mình có giành giật cách mấy cũng được đâu! Nếu tình mà có thể cướp được đó phải là tình mà là món hàng! món hàng ngươi hiểu hả? Vĩnh Quy nghe xong xụ mặt xuống đất. Nhìn biểu của Vĩnh Quy lúc này y biết lời mình vừa là hơi quá đáng nhưng tất cả cũng là vì y muốn tốt cho Vĩnh Quy mà thôi. Ngừơi ta chẳng dục tốc bất đạt đó sao? Cho nên cái gì cũng nên từ từ, mềm mỏng để người khác tiếp nhận dần dần. - Quy! Ngươi có biết tình là gì ? Lắc đầu! - chính là thứ chạm vào được. Tình là thứ rất cao thượng, vì nó mà người ta trở nên rộng lượng bao dung hơn biết chấp nhận buông tay để làm người mình hạnh phúc. Nó tuyệt đối phải là thứ có thể chiếm hữu, cũng thể cưỡng ép! Nếu , đó chỉ là thứ hám muốn ích kỷ về món đồ vật mà thôi! Vĩnh Quy đột nhiên ngẩng đầu cao lên nhìn đối diện với Thiên Hàn, hỏi ngược lại: - Vậy vương gia sao? Người cũng khư khư bắt giữ vương phi ở bên cạnh mình đấy thôi! Cốp! Lại thêm cái vào đầu Vĩnh Quy: - Đó phải bắt giữ mà là bảo vệ tình của mình vì nàng ấy cũng ta và ta thể để mất nàng ấy. Còn ngươi và Vân Lan khác, nàng ấy ngươi, người nàng ấy là người khác! - Thuộc hạ hiểu và cũng muốn hiểu!_ Vĩnh Quy lắc lắc đầu, hai tay giơ lên bịt kín lấy đôi tai muốn nghe. Hành động của y như chối bỏ điều gì đó rất khó chấp nhận. Thiên Hàn chậc lưỡi đành bó tay chịu thua, cái tên này đầu óc chỉ toàn tàu hũu khó có thể cải tạo nổi, thôi thuận theo ý trời ! - Thôi được tùy ngươi vậy! Muốn khổ chiều, sau này đừng có mà tìm ta than vãn! xong Thiên Hàn phủi mông đứng dậy bước , được quãng vài mét phía sau vọng đến tiếng gọi của Vĩnh Quy. - Chuyện gì? - Làm sao để người mình? Thiên Hàn xoa xoa càm nghĩ ngợi ra vẻ trầm tư cực độ sau đó đáp: - Người ta đẹp trai bằng chai mặt! Vậy , chỉ cần ngươi mặt đủ dày là được! Bóng tối mịt mùng vây phủ, ánh trăng khuyến hụp lặn phía sau tán cây lớn tạo nên nhiều điều bí . Vây quanh gian là tiếng côn trùng kêu rỉ rả, lúc này còn lại mình trong đêm tịch Vĩnh Quy dùng tay sờ sờ mặt chính mình tự hỏi: - Dày bao nhiêu là đủ? Quả nhiên, trong tình ai cũng trở nên ngốc ngốc tuyệt phải ! Ngày hôm sau, Vân Lan tỉnh lại. Như Ngọc vốn định hỏi Vân Lan chuyện tối hôm qua thực hư là thế nào nhưng dù cho nàng dò thế nào củng tra được gì, chỉ nhận được mấy cái cười toe toét của và mấy lời đánh trống lảng của Vân Lan làm nàng tức chết. Hỏi Thiên Hàn chẳng tốt hơn bao nhiêu, miệng y kín như bưng khui được chữ nào cả. Xem ra nàng từ bỏ cũng được rồi! Lại chuyển đề tài sang chuyện khác, biết là do uy danh của Thiên Hàn trong lòng dân chúng quá mạnh hay là vì miệng đời quá mức lợi hại mà chuyện về Đường Thái Bảo đến vương phủ cầu hôn bị đổi trắng thay đen nhào thành cả trăm kịch bản khác nhau. chỉ thế, tốc độ lan truyền còn hơn bệnh dịch chỉ trong ngày đêm mà cả Minh Phiên quốc dù trẻ hay già ai hay, ai biết đến chuyện! Thậm chí, ngay cả Kim Tuyền quốc, Kim Vân quốc cũng biết đến chuyện này. “Đường Thái Bảo đệ nhất phong lưu của kinh thành, con trai độc tôn nhà họ Đường chuyên về ngọc bảo lớn nhất nước. Mỗi lần y ra tay nữ nhân nào có thể lọt lưới, sai lệch là trăm trận trêu hoa ghẹo nguyệt đều chưa lần thất bại. Ấy thế mà khi gặp phải nha hoàn phủ tam vương phủ đại bại thê lương. Cũng bởi vì danh tiếng của Đường công tử quá lẫy lừng mà chọc giận đến tamvương gia, tam vương gia vì những nữ nhân bị y đùa cợt mà ra tay trừ thay kẻ ác đem y làm bia tập võ đánh tới mức thân tàn ma dại, còn tuyên bố vĩnh viễn cho y lấy bất kỳ nô tỳ nào trong vương phủ. Đường Thái Bảo vì quá nhục nhã mà xuống tóc tu lòng thành tâm hướng về phật pháp.” … Hôm nay là ngày tiệc chính thức đón mừng sứ giả Kim Tuyền quốc sang thăm. Khắp nơi trong thành đều treo lồng đèn đỏ tỏ ý hoan hỷ, còn hoàng cung chỉ có lồng đèn và hoa lụa đỏ mà còn có thảm đỏ trải dài từ cửa hoàng cung đến sảnh điện, hai bên lối vào cung cũng được trang trí thêm những khóm hoa xinh đẹp. Toàn hoàng cung rực sáng lên như ngày hội tráng lệ đầy màu sắc rực rỡ. Nhạc công, nhạc vũ phục vụ trong bữa tiệc hôm nay đều là những đoàn danh tiếng bậc nhất của nước cho thấy buổi tiệc được đầu tư rất kỹ lưỡng và mang tính quy mô rất lớn. Bởi, những người được mời đến dự chỉ có hoàng thân quốc thích, quan bậc nhị phẩm trở lên mà hầu như tất cả quan lại cùng các danh thế gia ở Minh Phiên cũng được mời tới. Có lẽ, Minh Phiên quốc muốn thông qua buổi tiệc này phô trương thanh thế hơn là muốn thể tình cảm kính mếmvới Kim Tuyền quốc. - Muội lo cho Vân Lan hả? - Ừm! Tỷ ấy vừa mới tỉnh lại ban sáng cần có người chăm sóc, vậy mà muội lại thể ở cạnh chăm lo cho tỷ ấy chỉ vì cái tiệc quái quỷ này!_ Như Ngọc buồn bực cắn miếng to quả táo. - Ráng tý nữa ! Khi nào đón tiếp sứ giả xong là nàng có thể về. Bỗng khắp nơi vang lên tiếng tung hô dữ đội khi màn biểu diễn múa quạt kết thúc. vị tiểu thư của Kim Tuyền quốc đứng lên. Với khuôn mặt xinh đẹp khả ái của lứa tuổi 16 nàng bước ra trong bộ y phục màu hống phấn mềm mại càng thêm quyến rũ mọi ánh mắt. Điệu đầu gối xuống, hai tay đặt chéo trước ngực nàng cúi đầu hành lễ với Thiết Hải: - Màn biểu diễn vừa rồi của các vũ công Minh Phiên rất đẹp, rất ấn tượng khiến cho Bảo An rất ngưỡng mộ. Trong khí vui tươi phấn khởi như thế này càng làm cho Bảo An cao hứng ngừng, vì vậy Bảo An cũng rất muốn được góp chút tài mọn để giúp bữa tiệc hôm nay thêm vui hơn! Đây cũng coi như là món quà mà Kim Tuyền quốc gửi đến Minh Phiên quốc với lời chúc chân thành cho tình cảm giao bang giữa hai nước. Rất mong hoàng thượng cùng các chư vị nơi đây vì Bảo An tuổi mà chê bai tài nghệ của Bảo An. xong Bảo An đánh mắt về phía Thiên Hàn nháy mấy cái tình tứ, môi khẽ cười duyên mê lòng người. Sau đó nàng nhàng bước ra giữa sân trong tiếng hô hô ngớt của bao người chung quanh. Tiếng nhạc du dương từ từ ngân lên. Nàng thả hồn theo từng điệu nhạc sống động, đôi chân nhắn linh hoạt chuyển động theo kết hợp cùng cánh tay mềm dẻo tạo nên vũ điệu đẹp mắt.
CHƯƠNG 49: ĐIỆU MÚA Thiên Hàn bắt đầu toát mồ hôi lạnh, y ngờ tiểu nương mà y gặp ở hoàng cung hôm đó lại là Bảo An công chúa của Kim Tuyền quốc. Nhìn nàng ta giờ so với người hôm đó y gặp khác xa nhau rất nhiều, từ tiểu nương ngang ngược trở nên hiền thục uyển điệu là tin nổi. Lại còn nhìn y liếc mắt đưa tình hệt như có tình ý sâu đậm với y lắm vậy, chắc phải là có ý với y rồi chứ! Cho xin nha con cọp hung dữ đủ phiền rồi y muốn rước thêm con cộp phiền phức nữa! Như Ngọc ngồi kế bên quan sát thiếu chi tiết nào. Nhìn hết Bảo An công chúa rồi lại nhìn đến Thiên Hàn ngây người nhìn nàng ta, là tức chịu nổi! Nàng dậm chân mạnh vào chân Thiên Hàn cái cho bỏ tức. - Huynh biết nàng ta à? - có…À mà có, có đụng mặt nhau lần trong cung! - Hừ! _ Như Ngọc tỏ vẻ khó chịu rồi quay mặt chỗ khác mặc cho Thiên Hàn giải thích thế nào. “ Khốn kiếp mà! Dám để ý Gia Khanh của ta, coi như ngươi muốn sống nữa, chờ đó !” Bảo An nắm trong tay mảnh lụa màu hồng phấn khẽ tung lên trung, thân hình tuyệt mỹ uyển chuyển xoay, từng động tác mềm mại nối tiếp nhau kết hợp với chiếc vấy hồng bồng bềnh tung bay đẹp. Tất cả cặp mắt nơi đây đều hướng về phía nàng nhìn say mê. Vũ điệu của nàng hệt như vũ khúc tiên nữ vừa làm lòng người chìm đắm trong khoái lạc vừa len lõi vào tâm người xem những hình ảnh đẹp đảo điên. Nụ cười ánh mắt nhạc khúc như đưa người xem vào chốn tiên cảnh, thả hồn theo từng nốt nhạc du dương lúc trầm khi bổng tựa như họ còn là con người ở chốn trần gian này nữa mà thăng hoa tận mây cao! Qủa nhiên lời thiên hạ đồn đại sai ly Bảo An công chúa của Kim Tuyền quốc là đệ nhất tài nữ của cả 3 hùng quốc, là viên minh châu quý nhất của Kim Tuyền quốc! Ai ai cũng tán thưởng, ai ai cũng chăm chú thưởng vũ khúc duy chỉ có hai con người là biết đến cái gì là thưởng thức nghệ thuật. Như Ngọc vì tâm vui mà xem chỉ lòng dạ gấp thức ăn cho đầy chén. CònThiên Hàn hơn là mấy, thấy Như Ngọc ghen cũng thấy vui vui nhưng nỗi buồn lại nhiều hơn, vì Như Ngọc hiểu lầm y nên y đâm ra buồn chán mình đốc cạn hết ly rượu này đến ly rượu khác! Màn biểu diễn kết thúc trong tiếng vỗ tay hò hét inh tai lôi cả Thiên Hàn và Như Ngọc trở về với buổi tiệc. Thiên Hàn vừa mới đảo mắt qua nhìn bất ngờ vô cùng khi thấy Bảo An đứng trước mặt mình từ khi nào, tay nàng là ly rượu: - Tam vương gia! Chúng ta lại được gặp nhau đúng là có duyên! Bảo An trước giờ vẫn rất ngưỡng mộ uy danh của người, mơ ước lớn nhất của Bảo An là được gặp người lần hôm nay ước mơ đó thành thực Bảo An rất hạnh phúc. Vì vậy, biết Tam vương gia hôm nay có thể nể mặt Bảo An lần mà uống cạn ly rượu nhạt do chính tay Bảo An rót cho người được ?_ kèm theo giọng ngọt ngào là nụ cười hút hồn khuyến mãi. Thiên Hàn đáp vội , trước tiên là quay qua nhìn Như Ngọc xin ý kiến nhưng nàng thèm nhìn y mà ngó lơ chỗ khác nên y đành phải tự quyết thôi. Quay đầu nhìn lại công chúa Bảo An nhận được trong tận sâu khóe mắt đó là mưu mô. Thiên Hàn giả vờ cười như biết gì, tay đón lấy ly rượu của Bảo An: - Thiên Hàn cũng nghe danh đệ nhất tài nữ Bảo An công chúa từ lâu! Hôm nay được gặp mặt đúng là diễm phúc của Thiên Hàn, ly rượu này Thiên Hàn nỡ sao từ chối! Vì vậy xin được tiếp nhận! Bào An lại cười, nơi con ngươi xẹt qua tia giảo hoạt: - Vương gia quá lời rồi! Bảo An nào dám nhân cái danh hiệu đệ nhất tài nữ quý giá kia! Ở Kim Tuyền quốc người người đều rằng vương phi của người mới là tài nữ đệ nhất của cả Thiên Nam này. Dù là cầm, kỳ, thi, họa đều hơn hẳn cả ngàn người. Nhân dịp vui ngày hôm nay Bảo An mạo muội xin mời Vương phi biểu diễn tài nghệ cho mọi người cùng chiêm ngưỡng cũng như cho Bảo An cơ hội học hỏi được thưa tam vương phi? _Bảo An lúc này lại đánh mắt qua Như Ngọc thách thức. Như Ngọc nghe nhắc đến tên mình chột dạ, nàng làm gì biết cái gì mà trổ tài chỉ e làm trò cười cho người khác! Định kiếm lời thoái thoác Thiên Hàn nhanh hơn thay nàng đỡ lời! - Có lẽ công chúa nghe lầm! Vương phi của bổn vương tuy là tiểu thư đài các nhưng từ người nàng hay đau ốm nên với việc học cầm kỳ thi họa rất hạn chế, tài nghệ chỉ thuộc loại tầm thường mà thôi! Danh xưng đó nàng ấy nhận nổi đâu! - Vương gia khiêm nhường rồi!_ Bảo An vẫn bỏ cuộc tiếp tục ép ngưới_ Danh tiếng của tam vương phi lừng danh khắp nơi ngay cả đứa trẻ lên 3 cũng biết sao lại có thể tầm thường được. Hay là vương gia sợ vương phi của mình xuất đầu lộ diện bị nhiều người nhìn ngắm mà muốn cho nàng trổ tài! Xung quanh bắt đầu có tiếng bàn tán xì xào, có tốt có xấu cho phía Thiên Hàn và Như Ngọc. “Grừ! Khích tướng ta hả? Ta mà sợ ngươi? Trổ tài trổ tài ai sợ ai, bất quá đem mấy cái trống ra đánh tùng tùng thôi chứ gì?” Như Ngọc hùng hổ đứng dậy định trổ tài nghệ bị Thiên Hàn ngăn lại. - Công chúa người nên như vậy! Tuy rằng Thiên Hàn rất thương vương phi của mình nhưng phải là loại người ít kỷ! Chỉ là vì vương phi của bổn vương thân thể yếu ớt chịu nổi gió mạnh lỡ như gặp chuyện gì… Công chúa chắc người cũng hiểu cho tâm của bổn vương! Thiên Hàn chỉ suông, còn giả vờ đưa tay thoa thoa ngực tỏ vẻ đau lòng. Nhìn vào, người khác thể tin rằng tam vương gia rất lắng cho vương phi của mình. - Hiến khúc vũ cũng được sao?_ Bảo An vẫn sống chết tha. - Cái gì cũng được!_ Ngay tức khắc Thiên Hàn lạnh lùng , thái độ kiên quyết tới mức gì có thể thay đổi được y. Bảo An cảm thấy thể ép được nữa với lại tiếng xì xầm ngày lớn có lợi cho nàng vì nàng dù sao cũng là đại diện cho nước. Hơn nữa, thái độ kia của Thiên Hàn rất dứt khoát, đưa ra nanh vuốt mực bảo vệ thê tử quý của mình nếu làm căng chọc nổi giận mà có chuyện! Thôi chuyện này tạm gác lại đây chờ dịp khác thừa cơ hội mà chơi xỏ ! Bảo An trở lại vị trí cũ của nàng, buổi tiệc lại được tiếp tục với các màn trình diễn hấp dẫn khác. Bảo An, Lạc Minh, Thiết Hải từ lúc ấy đến cuối buổi tiệc còn chú tâm vào các màn trình diễn mà mỗi người đuổi theo những ý nghĩ khác nhau! - Tại sao cho ta ra biểu diễn hả? - Cho nàng ra để dọa bọn họ bỏ chạy à? - cái gì? Ai dọa ai hả?_ Như ngọc dậm chân lên chân Thiên Hàn. - A…Nàng còn . Nếu phải nàng cái gì cũng biết, cái gì cũng dở ta đâu có mặt dày dối. - Gì hả? Ai cái gì biết, cái gì cũng dở? Để ta ra biểu diễn cho ngươi xem biết! - Dạ! Tài nghệ của đại tỷ thế nào Gia Khanh biết quá rồi, cho nàng ra đánh trống tập trận được chứ ra đó gảy đàn hát hò chỉ có thể dành cho mấy con bò nó nghe mà thôi! - Cái gì hả???? … Buổi tiệc được thiết đãi đến trưa, sau đó các sứ giả và quan viên được dùng thiện buổi chiều ở ngoài sân chầu, chỉ có các hoàng thân quốc thích cùng hoàng tử và công chúa Kim Tuyền quốc mới có thể dùng thiện trong cung hoàng đế. tiếng hoàng thân chứ thực ra chỉ có hoàng đế Thiết Hải, tam vương gia, tam vương phi và hoàng tử, công chúa Kim Tuyền quốc dùng cơm với nhau số còn lại xin lui vào trong. Cuối bữa cơm, cả năm người nán lại chút để trò chuyện và uống rượu. biết có phải vì uống quá nhiều hay hay tại tửu lượng của Bảo An quá thấp mà nàng càng uống càng say trong khi những người còn lại vẫn tỉnh táo như ruồi. Trong lúc say rượu, Bảo An giữ được tỉnh táo nên ăn rất khiếm nhã, đặc biệt có những cử chỉ hơi quá đà với Thiên Hàn, ánh mắt đưa tình mây gió, lời lúc trêu đùa lúc cợt nhã khiến nhiều người thấy khó chịu. “Bảo An rất ngưỡng mộ vương gia, nếu có thể cùng người 1 đôi oanh yến bay lượn khắp trời tốt quá!” “Vương gia người nghĩ sao nếu có thê tử giống như Bảo An? Người có cảm thấy Bảo An là thê tử tốt ?” Người vô thức nhưng lời là hữu ý tất nhiên tránh khỏi những suy nghĩ tốt về cả Bảo An lẫn Thiên Hàn. Như Ngọc: “nếu giết người mà phải đến mạng người đầu thiên nàng giết là Bảo An nhà ngươi!” Thiên Hàn: “Sao nhìn nàng ta gian quá vậy? biết có phải là say thiệt hay nữa?” Thiết Hải: “Thiên Hàn a Thiên Hàn, lần này đệ chết chắc rồi” Lạc Minh: “Muội muội, đừng đùa giỡn nữa, nếu kết cục rất khó thu dọn, hoàng huynh mệt mỏi lắm đó! Thương tình hoàng huynh chưa có thê tử chưa có con nối dõi !” Sau khi Bảo An quá say Lạc Minh vội vã sai người đưa nàng về cư xá nghĩ ngơi. Tuy mọi chuyện được ổn định lại nhưng người ta mũi dại láy chịu đòn, Bảo An ăn như thế Lạc Minh thể đứng ra thay mặt nàng xin lỗi tất cả mọi người được: - Tam vương phi! Là do người làm hoàng huynh như Lạc Minh biết quản muội muội của mình nên mới để muội ấy làm càng như vậy, những lời vừa rồi là do Bảo An quá chén mà say ăn đúng đụng chạm đến người và vương gia, Lạc Minh thay mặt muội muội mình xin lỗi vương phi và vương gia mong hai người rộng lượng bỏ qua cho! Phụt! Như Ngọc vừa nghe xong ngụm trà vừa uống vào lập tức phun ra hết, tuy nhiên biết do cố tình hay vô ý mà chỗ nàng phun lại là người của Lạc Minh hoàng tử. Kết quả cả người vị hoàng tử tội nghiệp ướt nhẹp vì trà.. Tuy vậy, Như Ngọc lại có lấy lời xin lỗi mà còn điền nhiên gấp thức ăn vào miệng nhai rồi nhàn nhã : - Lạc Minh hoàng tử xin đừng như vậy! Như Ngọc thân phận hèn mọn sao dám nhận lời xin lỗi này của người kẻo chết kịp ngáp. Nhưng mà người cũng rất đúng Bảo An công chúa do say quá nên kiểm soát nổi lời hơn nữa tuổi còn dại chưa biết được lời của mình sai hay đúng cho nên Như Ngọc cũng trách nàng ấy làm gì. Lạc Minh lấy chiếc khăn tay ra lau nước trà người, cười gượng gạo : - Đa tạ tam vương phi hiểu cho nỗi lòng người làm hoàng huynh này. “Tên này nổi giận à? Xem ra biết điều hơn muội muội !” - Lạc Minh hoàng xin đừng như thế Như Ngọc dám nhận! Xem như mọi chuyện giải quyết xong Lạc Minh y cần phải lo nữa nên y vui vẻ ngồi xuống xoay qua Thiên Hàn cười hì hì, rồi kéo Thiên Hàn qua bên : “Nàng ấy sao rồi?” “Ban sáng vừa tỉnh lại, nhưng cái gì cũng nhớ!” “Ừ, chỉ cần sao là được rồi!”_ Lạc Minh thở phào nhõm.
CHAP 50: ĂN BÁNH. Tam vương phủ, Như Ngọc nhìn Vân Lan nhợt nhạt mà lo lắng hỏi thăm nhưng Vân Lan trả lời trả lời lại cũng chỉ có câu sao, việc gì càng làm Như Ngọc lo thêm. - Muội muội à, Lan tỷ đói rồi muốn ăn bánh muội làm cho tỷ an nghen!_ Vân Lan như đứa trẻ nũng nịu đòi quà. - Được! Để muội sai người làm cho tỷ! - , tỷ muốn ăn bánh do chính tay muội làm cơ! Vừa Vân Lan vừa kéo kéo cánh tay Như Ngọc, điều này khiến Như Ngọc nàng ngạc nhiên: - Chẳng phải tỷ bánh đó ăn ngon à, sao tự dưng bây giờ lại muốn ăn? - Hì! Chắc tại vừa mới bệnh dậy nên thay đổi khẩu vị thôi! Muội làm cho tỷ ăn nghe, được ? - … - mà Ngọc muội, làm cho tỷ ăn mà! - Được được! Để muội làm cho tỷ ăn, đừng có kéo tay áo muội nữa rách đó! - Hi hi! Muội muội tốt với tỷ quá! Thương muội nhất! Nhoa! Nhìn theo bóng Như Ngọc đến khi nàng hoàn toàn khuất hẳn Vân Lan mới quay sang nhìn Thiên Hàn với vẻ mặt ngưng trọng: - Vương gia có gì để hỏi Vân Lan sao? - Nếu nàng muốn tự động ! muốn có hỏi bao nhiêu cũng vô ích thôi! Vân Lan cúi đầu chút rồi cất tiếng điệu như van xin: - Vương gia, xin người hãy hiểu cho Vân Lan! tình Vân Lan có uẩn tình thể . Nhưng có điều chắc chắc là Vân Lan đến đây hề có ý xấu xa chỉ muốn tìm chốn yên bình để né tránh. - Là trốn những nữ nhân đó hay là trốn tên nam nhân đó! Khép lại đôi mắt như lấy lại bình tĩnh, Vân Lan đáp: - Trốn tất cả những người quan tâm đến Vân Lan! Lời Vân Lan đến mức như chỉ muốn cho bản thân nàng nghe. Tuy vậy, Thiên Hàn vẫn nghe thấy câu này điều đó khiến y rất đỗi ngạc nhiên: - Tránh người quan tâm đến nương? Vậy Như Ngọc phải là người quan tâm đến nương à? Vân Lan vội lắc đầu : - Ngọc muội nằm trong số những người đó! Vương gia xin người hiểu cho, Vân Lan rất khó ! - Khó hay muốn ? - Là thể ! Thiên Hàn xoay xoay ly trà trong tay gì nữa, gian cứ thế bị cho vào trầm lặng thanh. Mỗi người đuổi theo suy nghĩ của riêng mình ai xâm phạm vào suy nghĩ của ai. - Ta có thể hỏi nương việc được ? - Vương gia cứ hỏi! - nương có … tên nam nhân đó ? Nghe câu hỏi của Thiên Hàn Vân Lan giật mình. Những hình ảnh đó lướt nhanh qua đầu nàng như cuộn phim cũ được chiếu lại, nàng cũng biết mình có Lạc Minh hay nữa chỉ biết mỗi lần gặp y nàng thấy tim mình đập loạn nhịp và cả người nóng ran khó chịu. Ôi! Cơ thể nàng lại nóng nữa rồi nhưng phải cái nóng đó mà là cái nóng từ đóa hoa ngực nàng, nóbáo hiệu cho nàng biết nàng phải chấm dứt ngay việc nghĩ về con người đó, càng nhanh càng tốt. Nếu nàng bị đóa hoa đó thêu chết mất. - Thiên Hàn!_ Vân Lan run rẩy gọi, nàng muốn chuyện với y như người bằng hữu chân chính chứ còn là hai con người với hai thân phận cao thấp_ Nếu ngày nào đó cả thế giới rơi vào thảm họa, và chỉ có cách duy nhất để cứu tất cả chính là đánh đổi sinh mạng của người liệu người có chấp nhận hay ? Và cái chết đó chỉ là hy sinh thầm ai biết đến! “Hy sinh vì tất cả ư? Nhưng phải chết trong im lặng, cái chết vô danh ai biết đến à?” - Ta chấp nhận!_ Thiên Hàn nghiêm túc , nhìn y có lấy do dự hay hối hận Vân Lan ngỡ ngàng: - Vì sao? Thiên Hàn ngước lên cao nhìn những đám mây trôi, đáp: - Vì sao ư? Vì nếu ta chết chỉ có mỗi mình ta hết nhìn thấy trời cao này nữa, nhưng nếu cả thế giới đều chết vĩnh viễn còn có ai thấy trời cao này cả! còn có những nụ cười, còn bất cứ thứ gì ngoài căm lặng vĩnh viễn và tất nhiên còn có kiếp sau! - Phải! Có lẽ người đúng! Thế giới phải tiếp tục sống nếu có kiếp sau được! hy sinh thầm lặng nhưng cao cả đáng quý!_ Vân Lan cũng ngước lên cao nhìn. Nàng nở nụ cười, nụ cười của người được khai phá tri thức. - Bánh đến rồi đây! Như Ngọc cầm tay dĩa bánh xếp vừa làm xong háo hức chạy đến chỗ Thiên Hàn và Vân Lan, vẻ mặt hớn hở như đứa trẻ được quà. Còn Vân Lan nhìn những chiếc bánh khét đầy ngao ngán, nếu nàng có thể mọc cánh bay được nhất định bay khỏi chỗ này ngay lập tức do dự. Nhưng vì lúc nãy là do nàng nàng nặc đòi Như Ngọc làm cho nên bây giờ thể nào từ chối được cả. Thiên Hàn ngồi kế bên nhìn cái nụ cười đầy gượng gạo của Vân Lan mà cảm thương thay cho nàng ta. Nếu là ai có thể biết nhưng y thể nào hiểu được cảm giác của Vân Lan lúc này được, bánh của Như Ngọc làm ra tuyệt đối phải là thứ dành cho người ăn, mà đó chỉ là thức ăn dành để bổ béo mấy con heo mà thôi. đáng mừng là Thiên Hàn trước kia ăn, nếu ta phải chết tức tửi vì bội thực! Như Ngọc nhìn ra cái vẻ mặt như sắp khóc của Vân Lan và cái nụ cười ý sâu xa của Thiên Hàn nàng tất nhiên hiểu, lại nhớ đến cái nàng công chúa Bảo An lúc sáng lòng chợt nổi phong ba. Ngay lập tức nàng cầm lấy cái bánh xếp xấu nhất nhét thẳng vào miệng cười của Thiên Hàn làm y bị ngẹn cứng họng cho bỏ ghét. Thiên Hàn định lấy cái bánh ra nhưng thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của Như Ngọc y dám động tay, biết có cách nào tự cứu bản thân được nên chỉ biết ngậm đắng nuốt cái bánh xuống cách khó khăn…cái hương vị vừa cay vừa mặn lại pha đắng do bị khét làm cổ họng y trở nên khô nóng khó chịu, chỉ muốn nôn. Điều mà y muốn ngay lúc này nhất chính là “Vân Lan nương Thiên Hàn rất khâm phục nương khi có thể nuốt được hết chỗ bánh đó!” - Ưm..a…ta…ta có …công … việc ta ..ra ngoài …trước ..a! xong Thiên Hàn ba chân chạy nhanh khỏi chỗ đó phía sau lưng y là tiếng cười khanh khách của Như Ngọc. Rừng tre phía sau tam vương phủ, Thiên Hàn dựa hẳn người vào cây tre cao nôn tháo nôn thốc. Xa xa gần chỗ đó cũng có hai kẻ bám chặt vào hai cây tre to như hai con thằng lằng cười đến mức răng muốn rụng, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy chủ nhân của mình phải khổ sở như vậy lý do chỉ vì cái bánh khét! Là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, đao kiếm sờn lòng nhưng có thể vì cái bánh mà sợ hãi! Đạo lý này đầu tiên mới biết! - Các ngươi cười đủ chưa? Bịch! Bịch! Nhảy lẹ xuống đất, Quy Tắc vội quỳ xuống đất cung kính với Thiên Hàn: - Chủ nhân! - Hừ!_ Thiên Hàn liếc lạnh cả hai_ Hai ngươi nhận được tin tức gì từ các mật thám khác chưa? - Dạ! Thuộc hạ vừa nhận được mật thư từ các mật thám phía nam. Theo thư báo bọn nữ nhân bạch y lúc trước chính là môn đồ của Thủy Nguyệt giáo! _Vịnh Tắc lên tiếng. Nghe thế, Thiên Hàn liền đặt nghi vấn: - Thủy Nguyệt giáo xưa nay phải rất tuân thủ luật pháp triều đình sao? Sao bây giờ lại muốn gây hấn với triều đình? Vĩnh Tắc quay qua nhìn Vĩnh Quy, Vĩnh Quy hiểu ý lên tiếng thay: - Vương gia có điều biết, Thủy Nguyệt giáo đúng là từng thề bao giờ làm bất cứ chuyện gì dính liếu đến triều đình nhưng đó là lời hứa của 10 năm về trước. Nghe sau khi vị tân giáo chủ mới Ảnh Nguyệt lên mọi đổi khác, từ nguyên tắc bị thay đổi đến hành tung của giáo phái này càng lúc càng mờ ám tới mức họ từ đại tam chính phái biến thành đại nhị tà phái! - Từ môn đại tam chính phái biến thành đại nhị tà phái? vị giáo chủ gây hại cho môn phái như vậy sao vẫn còn trụ vững được?_ Thiên Hàn Quy Tắc khẽ lắc đầu tỏ ý biết, chợt bóng đen lướt qua khiến cho lá trúc xôn xao rơi nhiều cách đột ngột. Đoán biết có kẻ lạ, Thiên Hàn liền vận khí vào tay phải định tung chưởng đánh kẻ lạ mặt ấy nhưng may là y kịp ngừng lại hành động khi nghe tiếng Vĩnh Quy: - Thạch Bằng! Đừng đùa nữa mau xuống đây diện kiến chủ nhân ! “Thạch Bằng? Có người này nữa sao?”_ Mày kiếm Thiên Hàn nhíu lại, y vội tra trí nhớ của mình. Y nhớ rất trong danh sách tên của các mật thám dưới quyền Thiên Hàn vốnkhông hề có cái tên này kia mà? Như thế này nghĩa là sao? Bóng đen vẫn như cũ lướt qua lướt lại vài cái vài ngọn tre rồi mới đáp xuống. Người này nhanh chậm chạm chân vào mặt đất, đôi mí mắt khép từ từ mở ra nhìn Thiên Hàn cười ý, hai tay ôm bảo kiếm sát vào bờ ngực lộ do hai lớp áo thả hờ, những đường nét săn chắc chứng tỏ con người này có lịch sử luyện võ thua kém ai. Trước tiên y nở nụ cười pha trò gương mặt góc cạnh đầy cương nghị của mình khó coi rồi mới mở miệng: - Vương gia! Xin chào! Ngài dạo này khỏe ? Xém tý là Thiên Hàn té ngã may nhờ trước đó y dựa vào thân cây tre nếu cũng phải chật vật lắm mới đứng dậy lại được. “Đây là thuộc hạ loại gì thế? Thiên Hàn ơi Thiên Hàn rốt cuộc nhà ngươi nuôi bao nhiêu thuộc hạ hả? Lôi hết ra đây lượt luôn , đừng có nay lòi ra tên này mai lòi ra tên khác hù dọa y nữa! y chết vì bệnh mà chết vì đau tim mất!” Nhìn Thiên Hàn đứng như khúc khổ Quy, Tắc chỉ biết ôm đầu lắc lắc cách ngán ngẩm. Mỗi lần cái tên này xuất là mỗi lần chủ nhân bị làm cho sốc! Bọn họ nghi ngờ cái đầu tên này có vấn đề hoặc là có mưu tại phản muốn hù dọa chủ nhân chết sớm nên mới kỳ quái như thế! Vĩnh Quy bước lại chỗ Thạch Bằng đương ý cười mà nhéo vào mặt y cái: - Tên Thạch Bằng nhà ngươi có gì muốn báo cáo nhanh cho chủ nhân rồi cút lẹ ! - Đau! Buông tay, ngươi có biết mặt của ta đáng giá lắm hả? Lỡ có chuyện gì ngươi chuẩn bị tinh thần làm cá viên chiên ! - Hứ! - Đủ rồi! Cuối cùng Thiên Hàn cũng hồi tỉnh lấy lại phong thái lên tiếng. Chính nhờ ba từ “vá viên chiên” của Thạch Bằng giúp y thông suốt. Vĩnh Quy và Vĩnh Tắc là thuộc hạ trung thành nhất của y lời của họ cực kỳ đáng tin cậy. Họ bảo tên đó là thuộc hạ y chính là như vậy. Chỉ có điều cái cách hành xử quái đảng đó của có thể giải thích được tên Thạch Bằng đó phải người cổ đại nên mới thế. - A! Vương gia, xém tý quên ha! lời Thạch Bằng thể cho người biết được người tốt hơn hết là nên tự di! - Hở?…
CHAP 51: XÁC CHẾT Rừng núi Kỳ Sơn sau tháng yên bình lại trở về bộ dáng tăm tối, khí so với tháng trước càng ảm đạm hơn mấy phần. chút ánh sáng loe lói cũng có ngay cả hồn ma trơi lơ lửng cũng chẳng thấy tất cả chỉ có im lặng và bóng tối. Thiên Hàn sau khi kiểm tra mấy cái xác khô khỏi nghi vấn. - Chuyện này xảy ra khi nào? - Hồi vương gia, chuyện chỉ mới xảy ra hôm qua thôi. Trưa hôm qua khi thuộc hạ tuần tra qua đây hề phát bất thường gì, nhưng đến chiều thuộc hạ vô tình ngang qua lại phát ra mấy cái xác khô này. Thuộc hạ kiểm tra kỹ lưỡng tất cả và phát điểm lạ chính là: người bọn họ hề có bất kỳ vết thương nào nhưng máu của họ lại bị rút hết đến mức chỉ còn có lớp da khô khóc bám vào khung xương như thế này!_ Thạch Bằng lên tiếng giải thích - Nghe giống mấy chuyện kinh dị quá nhỉ?_ Thiên Hàn buộc miệng hớ. - Nào đâu chỉ có vậy?_ thanh trầm bổng vang lên, Thiên Hàn giật mình quay lại nhìn thấy Lạc Minh từ xa cưỡi ngựa tới cùng với mấy thuộc hạ của mình. - Lạc hoàng tử sao cũng có mặt ở đây? - Ta nghe thuộc hạ nên mới đến đây. sai, tất cả đều giống nhau! - Giống nhau? Lạc hoàng tử vậy là ý gì?_ Thiên Hàn tỏ vẻ hoài nghi. - Bọn họ… đều bị hút hết cả dương khí. Lạc Minh câu ngắn gọn nhưng giải thích hết mọi thắc mắc. Thiên Hàn lại giật mình, y cứ tưởng mấy chuyện này chỉ có trong phim kinh dị hay phim ma mà thôi nào ngờ nó lại có thể xuất ở ngoài thực này. Kim Bảo Nhã Hưng quán, người ta vẫn nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nơi có nhiều người qua lại như Kim Bảo Nhã Hưng tưởng chừng có nhiều tai vách nhất nhưng lại là nơi kín đáo ít ai nghĩ tới là nơi có thể bàn đại quốc gia nhất. Ngồi ở cạnh cửa sổ lầu 2, Thiên Hàn nâng niu ly trà trong tay mắt dõi nhìn về phía xa phố xá nghĩ ngợi. - tóm lại là, Kim Tuyền quốc bị người ta trộm bảo vật trấn quốc, bảo vật đó tên là ngọc lưu linh của vương gia Vũ Thần của Nhã Phù quốc tuyệt vong 500 năm trước. Sau khi bảo vật bị đánh cắp, tại Kim Tuyền quốc liên tiếp xảy ra nhiều vụ án mạng tương tự như những cái xác mà hôm nay Thiên Hàn nhìn thấy. Tuy nhiên, lại điều tra ra được mấu chốt gì, sau đó, người nghe tin kẻ trộm trấn bảo của quý quốc lẩn trốn ở Minh Phiên quốc nên đến đây. Và tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ vừa tròn tháng, đúng ? Thiên Hàn tóm gọn lại những gì Lạc Minh kể cho y nghe. - Đúng vậy! “Tròn tháng? Liệu có liên quan gì đến chuyện Vũ Y Thần ?” - Vậy thời gia qua Lạc hoàng tử điều tra được những gì có thể cho Thiên Hàn biết được hay ? Lạc Minh chợt thở dài, : - Vẫn chưa điều tra được ghì nhiều nhưng Lạc Minh nghĩ: chính viên ngọc lưu linh hút dương khí của những nạn nhân đó! Thiên Hàn trợn mắt ngạc nhiên: - Sao người lại nghĩ như vậy? - Ta biết, chỉ mường cảm như vậy thôi! Ta mong đó phải là nếu vô cùng nguy hiểm… Ngọc lưu linh chứa đựng sức mạnh khủng khiếp, nếu đúng như Lạc Minh nghĩ ngọc lưu linh có thể bị tà ma lợi dụng, tà ma vốn mạnh nay lại thêm sức mạnh của ngọc lưu linh mạnh thêm có gì có thể cản nổi nữa. … Cốc! cốc! - Như Ngọc nàng ngủ chưa? - Ngủ rồi! - Ngủ rồi mà vẫn có người trả lời à? Ngộ nha! - Bốp! Cút !_ Như Ngọc ném cái gối vào cửa cái hét_ Ta muốn ngủ! - …haiz! Két két! Thiên Hàn vận dụng tài năng của mình mở khóa trái bước vào phòng. chiếc gối hướng thẳng y bay đến, y nhanh chân né được và chụp lấy cái gối rồi cúi xuống nhặt cái gối kia sau đó về phía giường đặt chúng xuống đầu giường : - Ta thấy hơi chán biết làm gì nên mới qua đây chuyện nhảm với nàng chút thôi, có cần trung ra cái bộ mặt giết người đó ? - Dẹp ngươi ! Như Ngọc tung chân đá vào chổ hiểm của Thiên Hàn, y nhanh chân né nhưng lại bị Như Ngọc nhanh tấn công tiếp. Do y muốn kháng cự lại nên bị nàng làm té ngã xuống giường. Như Ngọc đắc ý leo lên người Thiên Hàn ngồi cười nham hiểm: - Có gì để mà hả, đêm hôm ngủ chạy qua đây phá giấc ngủ của bản nương có tin ta bóp chết ngươi!_ là làm Ngư Ngọc liền dùng hai tay bóp lấy cổ Thiên Hàn. Thấy thế Thiên Hàn liền nhếch môi cười, hai tay gối lên đầu : - Nàng dám ? cho nàng biết: trước khi giết ai đó nên lường trước hậu quả chớ đừng vì lúc hồ đồ mà rước họa vào thân tốt! - Ngươi…_ tức , sao cái gì cũng có thể nắm ở cái cán được vậy? Tức tối hồi Như Ngọc cũng phải leo xuống khỏi người Thiên Hàn mà ngồi khoanh chân xụ mặt . - Có gì lẹ rồi cút! Ta buồn ngủ lắm rồi! - Còn giận ta à?_ Thiên Hàn xoay qua khuề khều khều Như Ngọc. - Mắc mớ gì giận ngươi! - Có phải nàng còn để tâm chuyện công chúa Bảo An? - Chuyện nàng ta liên quan gì Như Ngọc ta mà ta phải để tâm? Họa chăng người cần nhớ là ngươi đúng hơn. Thiên Hàn chợt cười lớn: - Nàng ghen sao? Khụ khụ! Thiên Hàn bị Như Ngọc đấm thẳng vào ngực! - Dựa vào ngươi mà muốn làm ta ghen sao? Còn lâu! Xuống khỏi giường của ta ngay!_ Như Ngọc vừa vừa lôi y - xuống, cái giường này ấm ta muốn đâu nữa! - Cái gì hả? Cái giường này là của ta, muốn ấm cút về phòng ngươi mà lót nệm! Chớ có ở đây cướp giường!_ Như Ngọc kém theo hành động đạp thương tiếc. Thiên Hàn tất nhiên là chịu thua, chụp lấy Như Ngọc kéo vào lòng sau đó giở chiêu chọt lét ra! - Nhột…nhột quá! Mau buông ra, Nhột mà! - Bây giờ có muốn đạp nữa hả? - … đạp nữa đâu… đạp nữa! Hic hic. Cuối cùng Như Ngọc cũng chịu thua mà chấp nhận nhường lại nữa cái giường cho Thiên Hàn, kế, nàng lấy ra cái chăn đặt ở giữa giường làm ranh giới: - Ai vượt qua ranh giới này là vi phạm phải chịu phạt 100 roi và bị ném ra ngoài đường. xong nàng mở ngăn tủ lấy ra thêm cái chăn và ném cho Thiên Hànrồi giật lại cái chăn mới: - Cái nào cũng được cần chi giật?_ Thiên Hàn nhíu mày khó chịu - Cái cũ ngươi đắp cái mới đương nhiên ta phải giành lại, còn nữa cút ra ngoài! Thiên Hàn xem như hiểu ý gật đầu. Vẫn như mọi lần cây nến cháy tàn rồi tự tắt, gian lại chìm vào đêm tối như quy luật tự nhiên hết sáng đến tối. Hơi thở đều đặn gây nên những thanh khe khẽ, Thiên Hàn chầm chậm trở người nhìn Như Ngọc ngon giấc bất giác cười chính mình trẻ con hết sức, chỉ vì muốn nhìn thấy gương mặt Như Ngọc khi ngủ mà phải chạy đến đây chườn mặt ra cho nàng mắng. Ừ , trước ánh sáng y là quân tử, trong bóng tối quân tử cũng có thể là tiểu nhân mà. “Lạ nhỉ? Sợi dây chuyền này lại có thể phát ra ánh sáng? lẽ ngọc thạch cũng có thể tự phát sáng trong đêm sao?” Thiên Hàn mâm mê mảnh ngọc bội mà Như Ngộc đeo cổ, như ma lực nào đó thu hút lấy y khiến y nhìn hoài biết chán ngược lại còn thân quen vô cùng! Chợt Như Ngọc động làm Thiên Hàn giật mình vội nằm xuống giả vờ nhắm mắt ngủ. Chiếc chăn y đắp bị ai đó giật lấy lòng thắc mắc vô cùng vì sao nàng có chăn còn giật của y làm gì hay là nàng bị mớ, lúc sau nhìn lại mới thấy hóa ra chiếc chăn kia bị nàng đạp xuống giường tự khi nào. Haiz, xem ra đêm nay y phải chịu lạnh hôm rồi. Đinh ninh là như vậy, lát sau nữa bỗng có cổ nóng ôm chầm lấy y, là Như Ngọc nàng ngủ say nên mớ ôm lấy y như ôm con gấu bông chịu buông. Va chạm xác thịt với y đâu phải là lần đầu tiên nhưng trong trường hợp này đầu óc của y dù muốn bình tĩnh cũng thể bình tĩnh nỗi, tất cả đều ám muội đến nghẹn cả thở. Nhưng dù có thế nào y cũng phải cố nén cảm xúc xuống để những ý nghĩ xấu xa chiếm ngụ trong cư xử của mình được, y càng thể làm ra những hành động đê tiện đó được. Vì y trân trọng nàng!