CHƯƠNG 43: TIỂU NƯƠNG Thiết Hải phẩy phẩy tay ý bảo Thiên Hàn lui ra cho Thiên Hàn bất cứ lời từ chối nào. Nhìn cánh cửa đóng lại Thiên Hàn thấy lòng chán nản vô cùng, nhưng cũng biết làm sao bởi vì lệnh vua khó cãi thôi đành ráng sức mà thôi. Y ôm quyển tấu chương ra về ngầm định nghiên cứu nội dung bên trong, vừa vừa bận nghĩ số chuyện mà nhìn đường phía trước. RẦM!!!! Thiên Hàn chới với vì cú va chạm vừa rồi nhưng vốn là người học võ nên y ứng xử khá nhanh nhẹn nên giúp bản thân trụ vững lại được, đồng thời, nhanh tay chụp lấy người trước mặt vừa đụng y bị té. Nhìn đến người mà y vừa giúp đỡ đoán chừng chỉ là nương17, đôi mắt to tròn lanh lợi nhưng tràn đầy tinh nghịch. Theo con mắt thẩm mỹ của y, ngương này có gương mặt khả ái, vóc dáng như liễu tơ, làn tóc như thác suối bạc mềm mại buông dài đến ngang hông, nếu như tính cách của nương này cũng như người nàng đúng chất của đài các tiểu thơ khuê phòng. nương kia nhìn Thiên Hàn với thái độ giận dữ, hai con mắt trừng to chỉ thẳng tay vào mặt Thiên Hàn lớn tiếng: - Tên nam nhân này, bộ có mắt hay sao mà đâm sầm vào người ta hả??? Thiên Hàn nhìn biểu phách lối kia của vị nương trước mặt ngờ tới bản thân y lại đoán trúng như vậy, đúng là nhìn người này bên trong bên ngoài giống nhau, đúng hơn là tiểu hồ ly đội lớp mỹ nhân! Chiếu theo lý mà người có lỗi phải y, y đúng là nhìn đường nhưng phần lớn là do vị nương đó chạy nhanh né kịp cơ mà. Bây giờ lại đỗ hết lỗi cho y ngang ngược đến thế là cùng! Dù vậy, y vẫn rảnh chơi với con nhóc, càng có hứng cãi tay đôi với loại ngang ngược này! - Ngươi bị căm hay bị điếc hả??? Thiên Hàn vẫn đáp, hai tay ôm ngực ngước mắt nhìn vị nương kia. Thấy thế, tưởng là Thiên Hàn cố tình trêu mình cho nên nương kia càng tức thêm mặt chuyển sang phiếm hồng, mài nhướng cao : - Hừ! Nhìn ngươi mắt kiếm, mày tướng đậm, sống mũi cao, mặt cũng tuấn tú lại có dáng người to lớn khỏe mạnh ấy vậy mà lại là kẻ tàn phế! Chậc! là uổng phí mà…Ê Ê! Ta còn chưa xong ngươi đâu vậy hả??? Ê! Ê! Tên kia đứng lại cho ta! Vị nương đó vừa gọi vừa xách váy chạy theo Thiên Hàn, nghĩ trong lúc nàng thao thao bất tuyệt người kia lại ngoảnh mặt chỗ khác xem lời nàng như gió thoảng thổi qua. Nhưng nàng vừa mới đuổi theo mấy bước bị những thuộc hạ của mình túm lấy. - Công chúa, công chúa người xin giữ lễ tiết…đây là hoàng cung Minh Phiên quốc, đừng để gây hiểu lầm tốt cho hòa ước giữa hai nước đâu ạ!_ thuộc hạ của vị nương đó trông đứng tuổi đứng ra can ngăn. Nhưng vị nương đó có vẻ nghe, vẫn cứ cố gắng nhòai người chạy theo Thiên Hàn. - Công chúa! - Buông tay! - Xin người mà công chúa! - Buông! - .. Lãnh vương phủ, Thiên Hàn vừa về đến vương phủ chạy mạch đến hoa viên, nơi mà bọn gia nô thưa rằng Như Ngọc ở đó. Vừa nhìn thấy bóng Như Ngọc ngồi cúi đầu vào cái bàn đôi mắt mệt mỏi của Thiên Hàn chợt tỏa sáng, y cởi chiếc áo khoát giao cho thuộc hạ gần đó, sau lại quay sang phân phó Uyển nhi mang chút thức ăn lên, rồi chậm rãi bước đến cạnh Như Ngọc. Bước chân nhàng vô cùng hề phát tiếng động như muốn giữ lấy yên tĩnh nơi đây. Thiên Hàn trước đó ra lệnh cho ai thông báo tin y trở về với Như Ngọc và toàn bộ nhân ở ngự hoa viên đều phải lánh để tránh làm nàng giật mình, chính là để tạo cho nàng bất ngờ. - Về rồi sao tiếng nào? Tính ở đây giả ma dọa người à? - Haiz! Kế hoạch bị lộ, Thiên Hàn thở dài ngán ngẩm vì còn chuyện vui để coi, y ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện nàng chống càm nhìn: - Nàng làm cái gì vậy? - Đồ chơi! - Đồ chơi? Đồ chơi gì? Sao gia nhân ra ngoài mua cho mà ở đây cực nhọc làm gì? Mà cái này là cái quái gì thế? Chẳng ra hình gì! - Kệ ta! Như Ngọc sau đó cũng gì nữa, mà cũng nhìn Thiên Hàn lần nào chỉ lo cắm cúi làm món đồ chơi của mình. Còn Thiên Hàn vì có ai cùng y chuyện và cơn mệt kéo đến nên cứ như vậy thả người chiếc bàn đá lạnh lẽo rồi chìm vào giấc ngủ. Đến khi ytỉnh lại là quá trưa, nhìn lại hoa viên cũng chẳng còn ai chỉ còn lại mỗi bãi chiến trường của Như Ngọc bàn. Đôi mắt Thiên Hàn thoáng nét buồn “Ngọc nhi! Nàng vô tình, ta ngày đêm phi ngựa để trở về đây cốt là để gặp nàng, vậy mà nàng chỉ lo làm đồ chơi ngay cả nhìn nhìn ta lần cũng chẳng có. Trong mắt nàng món đồ chơi đó quý hơn ta vậy sao?” Lại nhìn đến mấy dĩa thức ăn bàn nguội lạnh từ lâu mà thấy chán nản, vì thế y quyết định trở về phòng mình để ngủ tiếp mặc kệ mọi việc. Thiên Hàn vươn vai cho rảng cốt chút chợt có chiếc áo choàng từ vai y rớt xuống. Y nhặt chiếc áo choàng lên ngắm nghía lúc rồi đánh giá: mũi kim rất thô, màu áo lại có phối hợp hài hòa lại cộng thêm họa tiết thêu đơn giản, mà cái mẫu này lại sao quá quen thuộc hình như là mẫu thêu học ở lớp nghề 11 cho các bạn nữ lớp y năm đó phải! Xem ra người này có kỹ thuật may vá thuộc hàng mới sơ nhập và rất vụng về, ngay cả hình thêu này cũng ra hình chuẩn gì cả. chiếc áo choàng chất lượng thấp như thế này làm sao có thể lọt vào tới vương phủ? Trừ phi là hàng của người trong phủ. Hơn nữ dám cả đem chiếc áo khoát chất lượng kém như thế này khoát lên người vương gia cao quý như y hẳn là kẻ có lá gan , trong vương phủ y nay có người to gan vậy sao? À! Có đấy, có người! “Xem ra ta trách lầm nàng rồi!” Thiên Hàn hé cười rồi cẩn thận xếp lại chiếc áo chòng ngay ngắn thong thả bước về phòng. Đến chiều, Thiên Hàn dùng cơm nhưng thấy bóng dáng Như Ngọc vội hỏi Trần quản gia hay nàng ở hoa viên tiếp tục làm đồ chơi. Y định sai người mang cơm đến cho nàng nhưng nghĩ lại lại muốn tự tay mang cho nàng sẵn tiện lời cám ơn về chiếc áo choàng. - Như Ngọc, rốt cuộc nàng muốn làm đồ chơi gì vậy? Sao cứ ở lỳ chỗ mà ôm cục đất sét như vậy?_ Thiên Hàn đặt khây thức ăn lên bàn hỏi. - Ta làm gì gì kệ ta, mắc mớ gì ngươi mà ngươi cứ hỏi hoài vậy? Do bực dọc vì chuyện chưa làm được món đồ chơi cho nên khi Thiên Hàn lên tiếng quấy rầy làm nàng thêm mất tập trung mà đâm ra bực dọc phát hỏa với Thiên Hàn. Nhưng mà, hỏa này của nàng , chu vi sát thương quá lớn đến mức người núp nốc vương phủ cũng bị vướng hỏa mà rớt xuống cái bịch! phát hỏa mà nghe tiếng động lớn ngay sát phía sau làm Như Ngọc giật mình hoảng hốt, nàng luống cuống chạy về phía Thiên Hàn, ôm chặt lấy vạt áo núp sau lưng y chỉ chừa duy nhất hai con mắt lò ra xem cái gì vừa rớt xuống. Còn Thiên Hàn khi nghe thấy tiếng động lớn theo bản năng che chắn phía trước cho Như Ngọc tỏ thái độ cảnh giác, tay chuẩn bị xuất chưởng cũng may kịp dừng lại. Thứ vừa rơi xuống là nương mặc y phục đen huyền, mái tóc dài buông thõa ngang hong, chiếc khăn đen bịt lại nữa mặt dưới…Như Ngọc khi nhìn thấy người trước mặt đôi mắt chợt sáng rực lên, nàng chạy đến ôm chầm lấy người này cười vui sướng: - Hóa ra là Lan tỷ làm muội hết hồn! Người kia cũng ôm lại Như Ngọc, với giọng vui mừng - Xin lỗi muội, tỷ cố ý làm vậy đâu! Tại vì tỷ nhớ muội quá nên mới vậy! Hai người ôm nhau tình tứ đến nỗi Thiên Hàn cũng phải ghen tỵ đột nhiên Như Ngọc đẩy mạnh người kia ra khỏi cái bàn, hai tay bưng lấy cục đất sét dẹp lép khóc mếu máu. - Huhu… đồ của ta, công sức 3 ngày của ta mất tiêu rồi! Vân Lan chật vật ngồi dậy, miệng ngừng ai oán ai vô tình đẩy nàng té, còn xem nàng thua cả cục đất sét!!! - CÓ THÍCH KHÁC, MAU BẮT LẤY THÍCH KHÁCH!_ Trần quản gia từ đâu chạy đến kinh hô, phía sau là đám lính tuần gác và gia nô. Vân Lan nhìn thấy thế hoảng hốt chạy lại núp sau lưng Như Ngọc cầu cứu: - Ngọc muội cứu tỷ tỷ!
CHAP 44: NGỌC LƯU LINH Nhìn cả đám lính mang gươm lấp lánh rồi lại nhìn vị nương kia run rẩy sau lưng Như Ngọc, Thiên Hàn nhíu mày rồi bước lên phía trước hỏi Trần quản gia: - xảy ra chuyện gì mà Trần quản gia phải kinh hô nhiều binh lính cùng gia nô như thế? - Thưa vương gia, vương phủ ta vừa xuất tên thích khác. Và kẻ đó chính là ả ta!_ Trần quản gia cung kính với Thiên Hàn sau lại chỉ thẳng vào mặt Vân Lan. Bị Trần quản gia như thế, Vân Lan phục liền lên tiếng phản bác: - Ta phải thích khách! - Đúng vậy! Tỷ ấy là hảo tỷ muội của ta phải là thích khách!_ Như Ngọc cũng lên tiếng giúp - Vương phi, người chớ tin lầm kẻ gian! Giữa ban ngày ban mặt có ai tự dưng mặc dạ y, rồi lẻn vào nhà người khác hệt như kẻ gian như vầy ? - Ai , ăn trộm cũng vậy mà!_ Như Ngọc cãi lại - Á! Ngọc muội, sao lại tỷ vậy chứ! Như Ngọc lúc này mới phát mình sai, cúi mặt hối lỗi: - Eo! Xin lỗi tỷ tỷ,do muội lỡ lời! Vân Lan chậc lưỡi tiếng, rồi quay mặt sang Trần quản gia cãi lý: - Theo quản gia, có tên thích khách nào đột nhập vào nhà người khác mà đeo khăn bịt mặt như Vân Lan ? (Đây cũng được xem là lý nữa à? ~^~) - Ai biết được, lỡ ngươi giữa đường làm rớt saoHoặc do ngươi bất cẩn quên mang khăn bịt mặt cũng chừng! Mà ta hỏi ngươi, nếu người là người ngay vì sao cửa chính thênh thang vào mà lại leo tường vượt mặt lính gác? Phải chăng ngươi chính là kẻ gian? “Eo, hết thích khách giờ đến kẻ gian?”Vân Lan đuối lý, biết mình lại vội giật giật tay áo Như Ngọc cầu cứu. Hiểu được lời cầu cứu của tỷ tỷ tốt của mình, Như Ngọc liền quay sang Thiên Hàn: - Thiên Hàn, tỷ ấy là tỷ muội tốt của Như Ngọc, phải là thích khách hay kẻ gian đâu! đấy! - Kìa, Vương phi… Trần quản gia vừa lên tiếng bị Thiên Hàn khoát tay bảo ý: - Ta tự biết tính toán, lui xuống hết ! - Nhưng… haiz! Nghoảnh mặt với câu sắp ra khỏi cửa miệng của Trần quản gia, Thiên Hàn biết chỉ cần y tỏ ra lãnh đạm vị quản gia đứng tuổi kia phải chịu thua mà quay . Qủa thực đúng như y đoán, Trần quản gia chỉ biết thở dài rồi bất lực quay cùng chúng gia nô và lính gác. Chờ đến khi Trần quản gia cùng mấy tên gia nô hết, Vân Lan lập tức trèo lên bàn dùng nhánh cây dài chọt chọt lên mái hiên mấy cái, từ đó bọc vải đồ lớn rơi xuống. Sau đó nàng ôm lấy bọc vảỉ ấy tới trước mặt Như Ngọc và Thiên Hàn nhìn nàng chớp mắt, cười nịnh nọt: - Vương gia, vương phi làm phiền hai người sau này chiếu cố Vân Lan! Hi hi! - C..Á..I…GÌ?_ Thiên Hàn, Như Ngọc hẹn cùng hét lên làm rung rinh toàn phủ vương gia. Sau buổi chiều hôm ấy, Vân Lan được bố trí ở phòng bên cạnh phòng Như Ngọc, căn phòng phía tây trong khuất cùng của vương phủ được cẩn vệ canh gác nghiêm ngoặc. Lý do sắp xếp như vậy là vì thứ nhất: muốn Như Ngọc có người bầu bạn. Thứ hai là vì lý do hết sức nhức đầu khác chính là Vân Lan cứ bám mãi đòi ở chung phòng với Như Ngọc, mà Trần quản gia lại kịch liệt phản đối điều này, làm người đứng giữa như y phải thấy nhức đầu nên chỉ còn cách này mà thôi. … - Giáo chủ!_ 3 nữ nhân vận y phục trắng, đeo mạng sa hướng đến nữ nhân khác ngồi ghế cao cung kính , điệu bộ có phần run rẩy. - Vẫn chưa tìm được? Nữ nhân kia lên tiếng hỏi, lời ôn nhu mềm hoặc tựa như ngọc thốt làm người nghe cảm thấy êm tai đến dễ chịu. - Hồi giáo chủ! Đáng lý chúng thuộc hạ tìm được Liên Sa cung chủ nhưng lại bị tên nam nhân lạ mặt phá đám! Sau đó đến giờ vẫn chưa tìm được_ 1 trong số 3 nữ nhân dưới điện lên tiếng - Hoang đường! Liên Sa bao giờ quen nam nhân, càng thể nào theo nam nhân cả! Và tuyệt đối, ai có thể bắt cóc nàng ta được, trừ phi nàng ta muốn bỏ trốn khỏi môn giáo._ người nữ nhân ngồi ghế cao quát lớn, chuyển từ người nhu mì sang nữ nhân lãnh tuyệt, đôi mắt sắc xinh đẹp giờ như con dao sắc bén phủ lên nhân ảnh của ba nữ nhân quỳ dưới kia. - Giáo chủ, xin người bớt giận! Chúng thuộc hạ giải quyết ổn thỏa, nhất định mang Liên Sa cung chủ về chịu tội với người! - Ta cho các người 10 ngày, 10 ngày sau còn chưa đưa được người về đây các người tự biết xử chính mình thế nào rồi đấy! - ! Ánh sáng chập chờn soi rọi lên dung nhan diễm kiều của người được xưng hô là giáo chủ, cùng với đôi mắt màu hồng ngọc tuyệt đẹp giữa đêm tối nàng như tiên nữ giáng trần mê hoặc chúng sinh. Trong tay nàng cầm viên ngọc phát ra ánh sáng dịu mát hoàn toàn trái ngược với gian ảm đạm của nơi này. Nàng nhìn viên ngọc say mê nâng niu nó, đôi môi nở lên nụ cười ma quỷ: - Ngọc lưu linh, ngươi là đẹp! Chỉ tiếc lại bị khuyết chỗ. Chỉ còn 10 ngày nữa là đến ngày nhật thực rồi, chỉ cần đóa hoa Hắc LiênSa đó nở và giọt máu của dòng họ “Tú Lệ” là có thể giải phóng sức mạnh vạn năng của ngươi… ha ha… đến lúc đó, ta là người thống trị thế giới, là người mạnh nhất … ha ha…Vũ Thuần ca hãy chờ muội, nhất định muội trả thù cho huynh, chỉ cần muội có sức mạnh tìm những kẻ đó lấy đầu bọn họ tế vong linh của huynh! bóng đen từ ngoài bay đến lập tức quỳ xuống dưới chân người ngồi ghế cao. - Giáo chủ, đệ tử tìm được người mang dòng máu “Tú Lệ” rồi! - Là ai? - Chính là Nhã Như ngọc vương phi của tam vương gia Lãnh Thiên Hàn. Mẫu thân nàng ta là người cuối cùng của dòng họ này còn sót lại sau cuộc truy sát 20 năm về trước. “Nhã Như Ngọc ư? ngờ người ta cần lại chính là kẻ thù của ta, người giết hại phu quân ta! À! Mà cũng tốt ta lợi dụng ả, lợi dụng xong trả thù sau công đôi chuyện!” - Ha ha ha ha…. … Kinh thành của Minh Phiên quốc là nơi phồn thịnh nhất của cả nước. đường phố ngày nào cũng có đông đúc thương nhân lại, đặc biệt những ngày lệ hội dù lớn hay đều có những hoa đăng treo rợp trời cùng những chậu hoa đắt giá được đem ra trung bày làm thù vui cho người đường xem. Còn có những cặp đôi giai nhân dìu dắt nhau dạo phố cười đùa vui vẻ. - Lan tỷ, nhìn xem đường phố kinh đô náo nhiệt vô cùng, đây là lần thứ 4 muội được ra khỏi vương phủ đấy! Như Ngọc bên ghé vào gian hàn thức ăn rồi lại ghé đến quầy trang sức, đôi mắt cứ sáng lên khi thấy những món đồ lạ mắt. - Ngọc muội! Nếu muội thích, sau này tỷ thường xuyên dẫn muội ra phố chơi! _ Vân Lan cười diễm lệ . - chứ tỷ tỷ? Ý mà hổng được! Sau này tỷ lấy chồng rồi đâu thể dẫn muội chơi được nữa! - Hi! Tỷ bao giờ lấy chồng! - Oh!_ Như Ngọc ngỡ ngàng nhìn Vân Lan_ Tỷ đùa phải ? Chứ nữ nhân lớn phải rồi phải lấy chồng chứ! Vân Lan nhìn Như Ngọc gương mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, từng câu của nàng ra chút gì giống đùa giỡn - Tỷ ! Suốt đời này tỷ bao giờ lấy chồng đâu! - Muội tin suốt đời này có nam nhân nào thể làm tỷ động lòng!_ Như Ngọc chu chu mỏ . Vân Lan gì nữa chỉ mỉm cười nhàng, ánh nhìn vươn về phía xa xăm nào đó. Bất chợt hình ảnh lại lên, nam nhân với khuôn mặt đỏ bừng vì say rượu, ngay tức ngực trái của nàng bỗng nhiên đau nhói nhắc nhở nàng “Phải rồi! Nàng thể ai cũng có ai nàng được, định số của nàng là như vậy!” - Tỷ tỷ có sao vậy?_ Như Ngọc nhìn thấy biểu lạ ở Vân Lan liền hỏi. Vân Lan khẽ lắc đầu, nhịn đau xuống để cho Như Ngọc nghi ngờ rồi giả vờ lơ sang chuyện khác: - Ngọc muội! Tỷ cho muội biết thế gian này có ai có thể làm cho tỷ động lòng, kể cả hoàng đế Thiết Hải cũng lọt được vào mắt tỷ nữa là! - Sao tỷ biết được tên của hoàng đế vậy?_ Như Ngọc ngạc nhiên hỏi. - Đương nhiên biết chứ! từng mấy lần đến Kỷ Hương viện mà! À! Mà muội nghe chuyện này nhưng hứa là được buồn đó nhé! Với đôi mắt háo hức của kẻ nhiều chuyện Như Ngọc ngay cần nghĩ nhiều: - Hứa! Nhưng là đó chuyện gì vậy Lan tỷ? - là, Thiên Hàn cũng từng Kỹ Hương viện mấy lần! Nghe xong, Như Ngọc những tức giận hay ngạc nhiên mà ngược lại còn tỏ vẻ tin tưởng : - Xì! Đời nào đến nơi kỷ viện! của bây giờ muội rồi, còn Thiên Hàn của trước kia chẳng phải y có người để đến cuồng si rồi hay sao? Rảnh rỗi gì mà đến kỷ viện tìm vui chứ! Đó là còn chưa kể làm gì có thời gian mà , như Thiên Hàn bây giờ lúc nào cũng làm đến tận khuya còn chưa làm được hết công vụ nữa, lấy thời giờ hay sức khỏe đâu mà ! Như Ngọc xong còn làm mặt cười trêu lại Vân Lan vì nàng cho rằng Vân Lan chọc ghẹo mình - Khà khà! Vậy là muội biết rồi!_ Vân Lan tỏ ra bí ẩn_ người tên Thanh nhi mà muội ám chỉ đó chính là đệ nhị hoa khôi của Kỷ Hương viện đấy! - A!_ Như Ngọc mở to đôi mắt, ngỡ ngàng ra mọi chuyện_ Vậy ra, Thiên Hàn cũng là kẻ phong lưu nữa à,! Vậy mà muội cứ tưởng là bậc quân tử chính nhân bao giờ bước vào chỗ đó. Oày! Đúng là nên nhìn mặt mà bắt hình dong rồi, so với hoàng huynh chẳng thua gì về tính ong bướm cả. Vân Lan nghe Như Ngọc vội phản bác: - Muội vậy là oan cho Thiên Hàn rồi đó, đúng là có từng đến Hương Kỷ viện mấy lần nhưng chỉ là nghe đàn bàn công vụ thôi, ngoài ra chả làm gì nữa hoàn toàn khác với hoàng huynh . - Muội cái đó, ý muội là trước đây từng hứa hẹn với người nữ nhi rồi vậy mà còn đến Kỷ Hương viện rồi cái Thanh nhi gì đó, phải là bắt cá hai tay sao? - Có chuyện đó nữa sao? Thảo nào… - Thảo nào cái gì Lan tỷ?_ Như Ngọc thắc mắc quay sang hỏi Vân Lan.
CHAP 45: VÉN MÀN - Có chuyện đó nữa sao? Thảo nào… - Thảo nào cái gì Lan tỷ?_ Như Ngọc thắc mắc quay sang hỏi Vân Lan. - chuyện giữa Thanh nhi và Thiên Hàn đó, theo tỷ biết Thiên Hàn đâu có Thanh nhi đâu! - Xì! mới lạ! Tỷ có biết xém chút nữa giết chết muội chỉ vì Thanh nhi đó ? Ngay trong đêm tân hôn chính tự thừa nhận với muội là “ Thanh nhi”, thử hỏi làm sao sai được! Đây là dấu vết lưu lại làm bằng chứng chứng thực vì ả Thanh nhi đó mà hành hạ muội, tỷ xem ! Như Ngọc vừa vừa vén tay áo lên để lộ ra đừng sẹo mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy được. Vân lan xem xong ngỡ ngàng, tuy nhiên nàng vẫn cảm thấy là lạ nên tiếp: - Nhưng mà… trước khi Thanh nhi chết, nàng ấy thường tâm với tỷ là: Thiên Hàn chỉ xem nàng ấy như muội muội thôi! Có lần nàng ấy còn : nàng ấy chỉ là cái bóng của người khác trong mắt Thiên Hàn nữa đấy! Nàng ấy bảo chính miệng nàng ấy nghe thấy Thiên Hàn như thế khi say rượu, y thương hay gọi tên nữ nhi khác. À! Mà người đó tên gì nhỉ? … Nhớ rồi cũng tên Ngọc nhi như muội đấy! Như Ngọc lơ đãng nhìn chung quanh nghe Vân Van hai từ “ Ngọc nhi” giật mình khựng lại, xém chút té vì ngờ, nàng cứ tưởng là Vân Lan tỷ cố tình trêu nàng hay phá nàng gì đó nên mới vậy: - Tỷ đừng đùa với muội, thể nào! - Tỷ lừa muội, là dó! Chính miệng Thanh nhi Thiên Hàn nàng ấy, sở dĩ thường xuyên chuyện quan tâm nàng ấy là vì nàng ấy có đôi mắt giống với người tên “Ngọc nhi kia”! Bởi vậy, khi nàng ấy nghe tin vương gia kết hôn với người nữ nhân cũng tên “Ngọc nhi” cho rằng vương gia tìm được người cũ, vì quá đau tâm mà uẩn khuất dẫn đến tự sát, còn để lại lá thư cho Thiên Hàn nữa đấy! Càng nghe Vân Van Như Ngọc càng khó tin nàng cố gắng nhìn mặt Vân Lan tìm xem có chút gì đó giống trêu nàng hay . Nhưng càng nhìn càng thấy Vân Lan nghiêm chỉnh giống như giỡn, đến lúc này nàng cảm mới thấy bản thân hoảng loạn. lẽ những lời Thiên Hàn hôm đó đều là ? Phải chăng nàng nghi oan cho , là nàng hiểu lầm quá sâu… - Là sao? Lá thư đó giờ ở chỗ nào, tỷ biết ? Vân Lan suy nghĩ chút rồi : - Sau khi Thanh nhi chết là thư đá được Thiên Hàn mang ! Nhưng mà, muội sao chứ có phải xảy ra chuyện gì ? Nhìn gương mặt muội nhợt nhạt quá! - Muội sao. sao đâu! Như Ngọc khoát khoát tay , Vân Lan nhìn vào nàng dường như biết được nàng nghĩ gì nên muốn nhắc lại chuyện đó nữa mà chuyển sang đề tài khác . Dù gì quá khứ cũng qua, cho dù xảy ra cái gì nữa cũng thể quay lại sửa đổi được, vì thế cứ tiếp tục hướng về phía trước mà sống nhưng là cái sống cho đàng hoàng. - Kim Tiền Gia Bảo! - Hả?_ Như Ngọc trong tâm tư lơ lửng treo ngược cành cây, nghe Vân Lan vậy giật mình hỏi lại_ Kiếm tiền cho bả hả? Vân Lan nghe Như Ngọc nhai lời lại của mình mà cười đến sặc sụa, nàng biết có phải vì mấy lời kia của mình làm cho Ngọc muội bấn loạn tinh thần hay mà lại nghe từ từ này sang từ khác. Cố gắng nén cười xuống, Vân Lan vỗ vai Như Ngọc rồi chỉ chỉ về phía quán ăn phía bên đường. - A! ra tỷ đọc câu đối của quán ăn đó à? Như Ngọc lúc này mới vỡ lẽ ra mọi điều , nàng vừa chớp chớp mắt giả vờ ngây thơ vừa gãi đầu gượng gượng biết làm thế nào để bớt nhục hơn, vì người đường túm tụm lại nhìn bọn nàng chỉ vì nghe thấy câu kỳ hoặc của Như Ngọc nàng vừa rồi! - Hihi! Kim Bảo Nhã Hưng quán! Cái tên vừa lạ vừa dài quá ha tỷ tỷ?_ Như Ngọc vờ đánh trống lảng. - Đây là tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành đó! Là nơi trang nhã lịch , chỉ có những người cao quý giàu sang mới bước vào nổi! - vậy cũng có nghĩa là trong đó chỉ có những con người lịch thiệp quý phái bước vào thôi? - Ừ! Nơi này nổi tiếng là chốn hội tụ của nam thanh tú nữ, với tài nghệ văn thơ họa cầm đều thuộc hàng có danh nhất nước! - Oh! Vậy…có dzai đẹp phải ?_ Như Ngọc lấp lánh đôi mắt nhìn Vân Lan. Nghe câu hỏi của Như Ngọc Vân Lan biết nên đối đáp thế nào, có lẽ cười khổ cho qua là hay nhất. - Muội vậy…chẳng lẽ sợ phu quân muội ghen tuông sao? - Hứ! chẳng qua chỉ là phu quân hờ của muội thôi, ghen tuông cái nổi gì? Mà cho dù có sao dám làm gì muội nào? Tỷ tỷ này, hay ta vào đó dạo chơi chút , biết dâu duyên trời se mối cho muội gặp được nam nhân như ý sao? “Rất chi là đúng ha! Dù sao ở cổ đại này nàng cũng làm được trò trống gì, ở đại mình còn biết kiếm tiền, chứ ở đây nữ nhân được phép ló đầu ra khỏi nhà nữa bước, suốt ngày chỉ biết lủi thủi trong phòng chán chết được! Tốt hơn hết là nên kiếm nam nhân nào đó được được chút để lấy, xong rồi giảng đạo lý đại cho nó nghe khai thông đầu óc về bình đẳng nam nữ cho nó, để sau này có thể dễ dàng thuyết phục nó cho mình ra ngoài vậy chẳng phải tốt hơn sao?” Vân Lan khều khều Như Ngọc trong tình trạng bay lên 9 tầng mây, : - Còn thiên hàn sao? - sao cái gì? Chỉ cần muội muốn viết tờ hưu phu là xong hết chứ gì!_ Như Ngọc vẫn còn lơ lửng trung , hề đếm xỉa đến Vân Lan trợn mắt nhìn nàng. Đúng như lời Vân Lan , Kim Bảo Nhã Hưng lầu rất sang trọng. Từ y phục mà người phục vụ mặc đến cơ sở vật chất nơi đây đều chê vào đâu được, tất cả đều thuộc hàng thượng đẳng rẻ gì. Còn những vị khách quan nơi này phải là công tử thiếu gia cao sang, cũng là tiểu thư đài các cao quý, ăn lịch thiệp cùng cách ăn mặc rất ư là chỉnh tề kín đáo khác xa những quán ăn bình thường khác. Tuy nhiên, xuất của Như Ngọc và Vân Lan choáng hết ánh sáng ở nơi đây, họ tựa như hai viên ngọc tỏa ánh hào quang cho cả tửu quán. Nếu Vân Lan là đại diện cho chữ mỹ, Như Ngọc nàng chính là chữ “thanh”. - Ngọc muội, muội tìm được đức lang quân như ý chưa? - Haiz!_Như Ngọc chống càm rầu rĩ đáp_ Vẫn chưa ! Vân Lan khẽ cười e lệ rồi quay sang căn dặn ít điểm tâm với tiểu nhị. Sau đó lại liếc mắt nhìn toàn diện quán, chỉ thấy lơ thơ vài vị khách ngồi nhâm nhi thức ăn cùng thưởng trà. quan sát, bỗng mắt nàng chợt khựng lại nơi có cái bàn gần sát cửa sổ, đó có vị nam tử trông rất tuấn tú, ăn mặc thuộc gia đình giàu sang. Người ấy cũng vừa vặn quay đầu nhìn qua phía hai người ngồi, Vân Lan nhận ra được người này, lập tức xoay đầu lại nét mặt thoáng nét khó chịu : - Sao thế Lan tỷ? - Muội nhìn xem cái tên kia…ủa, đâu mất rồi? - Hai vị tiểu thư có thể cho phép tại hạ ngồi chung bàn để cùng thưởng trà được ? _ vị công tử kia tự khi nào bước lại gần chỗ hai người mở lời, điệu vô cùng nho nhã._ Nếu nhị vị tiểu thư cảm thấy bất tiện tại hạ nơi khác! Vân Lan nhìn tên này từ giật mình đến ngạc nhiên, chỉ có mỗi Như Ngọc là biết gì cứ nở nụ cười toe tét mà : - Công tử cứ tự nhiên! có gì gọi là bất tiện cả! Lần này chỉ ngạc nhiên mà Vân Lan còn muốn nhẩy dựng lên, nàng quay sang trừng mắt với Như Ngọc nhưng mà Như Ngọc dường như có nhìn thấy. Mặc cho nàng đá chân thế nào Như Ngọc vẫn tỏ ra biết gì. Mãi lúc khi nàng bắt đầu tỏ ra khó chịu hơn Như Ngọc mới quay sang nàng lén nháy mắt, tuy hiểu nhưng nàng tin cái nháy mắt đó là có dụng ý của nó, vì thế nàng mới dừng lại hành động mà theo dõi ý của Ngọc muội là gì. … - Đường công tử hãy xem qua , vị nương nào là người mà người muốn lấy làm thê tử!_ Thiên Hàn Thái Bảo cúi đầu hữu lễ với Thiên Tàn rồi bước lại điểm mặt từng người . … - Trần quản gia, có phải vẫn còn thiếu người nào phải ?_Thiên Hàn quay lại Trần quản gia hỏi, khi Thái Bảo rằng tìm thấy người y tìm. - Thưa vương gia! Tất cả đều ở đây cả rồi, ngay cả những nữ tỳ đổ nước thải cũng có mặt! Thiên Hàn nghe Trần quản gia xong nhíu mày mà quay sang với Thái Bảo: - Đường công tử, tất cả nô tỳ trong vương phủ có mặt đầy đủ ở đây sót ai cả, hay là là công tử nhớ lần nơi nào khác chăng? - Kính thưa vương gia! Tiểu sinh có nhớ lầm, nàng ấy luôn miệng khẳng định với tiểu sinh rằng: nàng ấy là nô tỳ trong vương phủ của tam vương gia. Tiểu sinh vẫn còn lưu giữ ngọc bội định tình do chính tay nàng ấy trao cho tiểu sinh trước lúc quay . Tiểu sinh còn nhớ rất tên nàng ấy là Trần Bích Ngọc! XOẢNG! Từ phía ngoài cửa truyền đến thanh của đồ vật rơi bể, bên cạnh đó là Như Ngọc đứng cười đến cứng người nhìn vào trong. Nàng thể nào ngờ được cái tên Đường Thái Bảo đó ngu ngốc, vì mấy lời nhảm nhí của nàng cùng mảnh ngọc bội giả mà chạy tới đây tìm nàng! Lần này nàng tiêu rồi, đúng lúc có mặt Thiên Hàn ở đây! - Chính là nàng ấy!_ Thái Bào cũng nhìn ra cửa, vừa nhìn thấy Như Ngọc liền hét lên vẻ mặt vô cùng mừng rỡ._ Người cùng hẹn ước với tiểu sinh chính là nàng ấy, Trần Bích Ngọc!
CHAP 46.1: PHU THÊ ĐÓNG CỬA DẠY NHAU - Chính là nàng ấy!_ Thái Bảo cũng nhìn ra cửa, vừa nhìn thấy Như Ngọc liền hét lên vẻ mặt vô cùng mừng rỡ._ Người cùng hẹn ước với tiểu sinh chính là nàng ấy, Trần Bích Ngọc! Sắc mặt Thiên Hàn biến sắc nhanh chóng, khóe môi y ngừng nhếch lên liên tục, phải là nhếch càng lúc càng nhiều! RẦM! thân ảnh thư sinh bị ném mạnh ra ngoài phố thương tiếc. người Thái Bảo vết bầm xanh bầm tím chằn chịt, y chật vật cùng đau lòng tựa người vào mấy tên nô tài phía sau ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn của vương phủ, nơi mà thân ảnh Thiên Hàn tựa vào. Đôi mắt lay động nhìn nữa như tin nữa như bấn loạn. - Tiểu tử thối! Ngươi chán sống rồi sao mà dám đến đây trành giành vương phi với bổn vương? Còn mau cút! Dứt lời, Thiên Hàn phẩy mạnh tay áo bước vào vương phủ với cơn hỏa cao ngập trời, theo sau y những thị vệ oai phong cũng nghiệm mặt xoay người rồi đóng sập cánh cửa . Còn lại Thái Bảo và vài tên gia nô của y cùng đám người nhiều chuyện quay quanh y chỉ trỏ. Chao đảo, y mở bàn tay run của mình ra rồi nhìn vụn bột nát của mảnh ngọc bội mà cười lớn: - Ta sống 20 năm đời, là con nhà nòi về ngọc bội vậy mà cũng có lúc nhìn sai ngọc giả thành ngọc …ha …ha … quả báo! Đúng là quả báo. Ta nữa đời phong lưu trêu ghẹo người khác, chỉ có ta lừa tình người, nào có ai có thể phụ tình ta. Vậy mà lần này lại bị người ta lừa còn là lừa tình cả trái tim ha ha… báo ứng! … Trong vương phủ, tất cả nô tỳ nô tài lẫn quản gia đều cảm nhận được sát khí giết người lập tức ai bảo ai phải làm gì tất cả đều nhanh chân co giò tìm nơi lánh nạn, với họ mà tránh xa phòng của Như Ngọc lúc này ra được chừng nào tốt chừng nấy. Duy, chỉ có người biết sống chết là gì, vẫn bám lấy cái bình phong của căn phòng mà mình nghe lén. Mùi hương hoa dạ lý vốn tạo ra gian sảng khoái nhưng trong giây phút này cũng đỡ nổi ngột ngạt tỏa ra từ các vị chủ nhân của nó. Thiên Hàn cầm ly trà có lệ, đôi mắt thủy chung rời khỏi người Như Ngọc nữa tức giận nữa kiềm nén. Còn Như Ngọc ngồi thu lu giường ở gốc, hai tay đan vào nhau run run, khuôn mặt cúi xuống dám ngẩng lên. - Như Ngọc, nàng ! Đây là chuyện gì hả? Như Ngọc vốn run sợ bây giờ nghe tiếng băng lãnh kia càng thêm sợ, nàng cố gắng lắm mới ngẩng đầu lên được chút nhìn Thiên Hàn long lanh lệ : - Chỉ là hiểu lầm thôi, cái tên Đường Thái Bảo đó là tên phong lưu … Rack! - Ta cần biết là loại người như thế nào, ta chỉ cần biết có phải nàng muốn cắm sừng ta hay ? - , có!_ Như Ngọc xua tay vội phân trần _Như Ngọc chỉ muốn cho tên đó bài học nhớ đời chứ có ý cắm sừng ai hết! - Có phải như vậy ? Hừ! Ý nàng thế nào, chỉ có mỗi nàng nhất! - có mà! Như Ngọc với tên đó hề có tình ý gì hết…Hãy tin Như Ngọc ! Như Ngọc nước mắt bắt đầu tuôn rơi, vẻ mặt nàng mong chờ tin tưởng từ ai đó. Nhưng chỉ tiếc hỏa của Thiên Hàn quá lớn, những giọt nước mắt này đủ xoa dịu ngọn lửa trong y. Y buông tay thả bột vụn trong tay xuống đất rồi bước đến bên cạnh giường, thoắt cái nhấc bổng Như Ngọc lên đặt ngược đùi mình, sau đó… chuyện ai có thể tin nổi trong cái thời cổ đại này xảy ra, rằng “phu quân giáo huấn thê tử bằng những cái đánh mạnh vào mông như đứa trẻ”. Chát! - Nàng là hư, biết nghe lời! Muốn cắm sừng chồng mình à? - Oa oa! _ Như Ngọc bị đau liền khóc rống lên_ Ai cho quyền ngươi đánh ta, buông ra, ta lăng nhăng với ai là quyền của ta!!! Ngươi chẳng qua chỉ là chồngng hờ đừng có được nước mà lấn lướt! - Chát!_ Thiên Hàn lại đánh thêm cái nữa vào mông Như Ngọc_ Cuối cùng nàng cũng lộ bộ mặt ra rồi đó hả? Tưởng mấy giọt nước mắt đó mà muốn ta xiu lòng, mơ ! Đừng quên, ta là phu quân nàng ta có quyền làm gì cũng được! Bị đánh thêm cái nữa Như Ngọc càng khóc lớn hơn, giãy giụa: - Ta muốn hưu phu! - Chát! Ở đây làm gì có cái chuyện hưu phu! - Ai ! Theo pháp luật Việt Nam đại về bình đẳng giới, nữ giới có quyền đứng ra ly dị! - Chát! Hứ! Đây là cổ đại phải đại, luật đó còn áp dụng được! - A! Nhưng chúng ta là công dân Việt Nam phải tuân thủ pháp luật Việt nam. - Miễn bàn, thời đại nào sống theo luật thời đại đó, đừng có nhiều - Oa oa! Ta phản đối, ta phản đối, đòi quyền bình đẳng giới …
Chương 46.2: PHu thê đóng cửa bảo nhau Vân Lan ngồi sau bình phong nghe cuộc hội thoại của Thiên Hàn và Như Ngọc mà hiểu được cái gì. Cái gì hưu phu, cái gì ly hôn, cái gì quyền bình đẳng giới, lần đầu tiên nàng được nghe những từ này. Mà kệ , dù sao qua lần nghe lén này cũng giúp nàng biết được đều đó là: nàng có quyết định đắn là lấy phu quân, bởi lẽ, cái cảnh “phu thê đóng cửa dạy nhau” này sao giống con nít quá! Hơn nữa, nàng muốn suốt ngày gây chuyện rồi bị phu quân đánh vào mông như thế này, ngại chết! @@’ … - Hic hic! Đau quá! Vân Lan ngồi gần đó cắm cúi thêu đóa hoa dang dở, nghe lời than vãn của Như Ngọc những thương tiếc mà còn mắng thêm: - Tự làm tự chịu ! Như Ngọc nghe lời nhẫn tâm của Vân Lan chu chu mỏ phản đối: - Tỷ tỷ vô tình quá, nhìn muội bị người ta đánh thảm như vậy những chịu giúp còn vậy nữa, cứ như muội làm sai bằng! - Việc nội bộ của gia đình muội tỷ sao dám xen vào, hơn nữa, muội làm việc đúng. - Hứ! Tỷ sợ giúp đại chứ gì mà “chuyện nội bộ gia đình muội”! - Phốc!_ Vân Lan búng vào mũi Như Ngọc_Kêu ca gì, muội hành động như vậy là quá trớn rồi, có biết những hành động đó theo phong tục ở đây là đáng bị ngâm lồng heo ? Chỉ bị đánh mấy cái vào mông là quá rồi đó! Bị điểm như vậy, Như Ngọc thấy mình còn gì để cũng kiếm được đồng minh nào vội chuyển sang đề tài khác: - Cái tên Đường Thái Bảo đó đúng là ngu hết chỗ , là con nhà nòi về ngọc vậy mà ngọc giả cũng nhận ra, còn nữa, cài gì mà đệ nhất phong lưu chứ? Mới có vài câu ngon ngọt đạ bị mắc câu còn ngu tới mức đem cả sính lễ đến vương phủ nữa chứ! - Còn tỷ cho rằng cái tên đó là kẻ si tình quá mức ấy chứ! Hi! - Hừ! Tỷ gì thế? Muội tin loại người như mà cũng biết si tình, chắc là cá cũng biết bờ? - Hì, người ngoài luôn sáng suốt hơn cả, Ngọc muội à!_nói thế nào Vân Lan nàng cũng sống trong kỹ viện được 3 năm, ít nhiều gì cũng nhìn dưới ngàn nam nhân, ánh mắt của mỗi người nam nhân nhìn nữ nhân đều khác nhau và mỗi cái nhìn đều mang theo ý khác nhau vô cùng phức tạp. Nhưng, khi ta nhìn nhiều lần tự tạo ra cho mình kinh nghiệm nhìn người, dựa kinh nghiệm đó ta hoàn toàn có thể đoán biết được lòng của kẻ đó như thế nào!_ Thôi với muội nữa, tỷ đây! Vân Lan đứng dậy định bước ra ngoài bị Như Ngọc ngăn vội lại: - Lan tỷ tỷ định đâu thế? - ra ngoài phố chơi! - Muội cũng muốn ! - Thiên Hàn có lệnh cấm cho muội bước chân ra khỏi vương phủ nữa bước, ai dám để cho muội ra ngoài bị chặt chân. Tỷ đây còn rất cần đôi chân này để chạy nhảy nha, cho nên thể giúp cho muội được!_ xong chuồn lẹ. Chớp mắt thấy bóng người Như Ngọc ở lại trong phòng mình buồn chán biết làm gì, chợt nhớ lại chuyện bức thư của Thanh nhi. Nghĩ rằng, lá thư đó có thể còn ở trong thư phòng của Thiên Hàn nên vội đến thư phòng tìm kiếm để giám định thực hư. Như Ngọc đọc rồi lại đọc lại lá thư, cuối cùng gấp lá thư lại trong tiếng thở dài. Thiên Hàn nhìn thấy lo lắng hỏi: - Sao thế? Lá thư viết những gì trong đó mà muội lại thở dài? - Muội…muội trách lầm người rồi! Như Ngọc tự tạo nghiệt cho chính mình rồi!_ Như Ngọc đầu đuôi, gương mặt phảng phất buồn bã. Thiên Hàn nhìn càng lo hơn. Y thử sờ lên trán Như Ngọc nhưng chỉ cảm nhận được mát lạnh của da thịt, ngoài ra có dấu hiệu gì của bệnh tật cả! - Rốt cuộc là chuyện gì, nghiêm trọng đến thế nào mà muội lại buồn rầu như thế? cho huynh nghe ! Ngước mắt nhìn Thiên Hàn rồi lại cúi đầu, Như Ngọc thở dài lần nữa rồi mới : - Trước đây Như Ngọc luôn nghĩ rằng Lãn Thiên Hàn là người bạc tình, nhưng lầm rồi! Như Ngọc vốn chỉ là người ngoài hiểu chuyện!_ đoạn nàng lại nhìn vào đôi tay của mình đôi tay từng nhuốm máu của người chết oan khuất_ Muội giết người vô tội, người vô tội rồi! Bỗng, Như Ngọc bật khóc, hai tay ôm lấy mặt ngẹn ngào. Trước biểu bất ngờ của nàng, Thiên Hàn hơi hoảng ôm vội Như Ngọc vào lòng lời trấn an : - Bình tĩnh nào Ngọc nhi! Muội có giết người, muội lúc đó chỉ vì quá sợ nên mới vô tình đâm trúng y, muội vốn đâu muốn Lãnh Thiên Hàn chết đâu, đúng ? Với lại, là do Thiên Hàn phụ tình Ngọc tiểu thư, cái đó chính là cái giá mà phải trả trách nàng được! - đâu!_Như Ngọc ngừng lắc đầu_ Thiên Hàn có tội hay lỗi gì cả! - Nàng gì, huynh hiểu? - Như Ngọc muốn là Thiên Hàn có phụ tình Ngọc tiểu thư, người y đến cùng vẫn là Ngọc tiểu thư, chẳng qua là y hiểu lầm nàng ấy chết và cũng vì vậy mà đâm ra căm ghét những ai dám tranh vị trí mà chỉ mỗi người y được phép ngồi lên thôi! Là ông trời nghiệt ngã chia cách họ khiến họ nhận ra nhau mà dẫn đến thù hận lận nhau! Còn muội, kẻ ngoài cuộc biết gì cứ tưởng mình hay mà làm sai hết cái này đến cái khác cuối cùng còn dùng lời để biện hộ cho tội ác của chính mình! - Muội là…người Thiên Hàn là Ngọc tiểu thư, tất cả là hiểu lầm! - Phải! Và muội là người có tội! - phải! Muội có tội, muội chỉ làm đúng theo luân lý mà thôi! Nếu ông trời muốn cho họ bên nhau dù có muội hay kết cục cũng như vậy! Hơn nữa… - … - Hơn nữa, chừng nhờ muội mà Thiên Hàn và Như Ngọc sớm gặp lại nhau kia rồi, chắc chắn họ giải quyết xong những hiểu lầm và chuẩn bị đầu thai sang kiếp khác, sống cuộc sống hạnh phúc rồi nữa! Vì vậy, muội đừng bi thương nữa! Hãy quên lãng những điều hay đó để tiếp tục cuộc sống tương lai vướng bận quá khứ! - … Như Ngọc đáp chỉ thở dài thành hơi, nàngtựa đầu vào vai Thiên Hàn lắng nghe lời của trái tim yên. Nàng hiểu cảm xúc trong lòng lúc này là thế nào: buồn khổ hay vằng vặc. Chỉ biết nàng rất thích cảm giác được tựa vào Thiên Hàn như thế này, nó đem lại cho nàng cảm giác được che chở, được thương. Chính điều đó làm nàng yên lòng!