Chương 39.2 Đứng ở nơi cách đó xa, đôi mắt vốn có màu hồng ngọc đặc thù của dòng máu Vũ Thần nay lại trở nên thẩm đen pha màu đỏ lạnh tuyệt tình, toàn thân người này còn ánh hào quang của bậc đế vương mà thay vào đó là ma khí. Phải! Y còn là con người là bậc minh quân Vũ Thành Huy của ngày nào nữa ,mà là ác quỷ ác ma tình cảm. Thần Huy chăm chú nhìn vào vị hoàng đệ của mình cùng Phiếm Phiếm cố gắng thoát ra khỏi vòng vây của cả hàng ngàn binh tinh nhuệ, đôi môi vẫn cái cười thay đổi lạnh lẽo cùng khắc nghiệt. Viễn cảnh vẫn cứ diễn ra như vậy, kẻ đánh người cười, mãi cho đến khi người binh lính cuối cùng ngã xuống dưới kiếm của Thần cũng là lúc y hoàn toàn cạn kiệt sức lực. Thần nhìn lại cảnh trước mặt mình mà cười chua chat, mới ngày nào y còn cùng những người đó vào sinh ra tử, tình cảm như thâm tình vậy mà hôm nay lại chính tay y kết thúc sinh mệnh của họ, ha…. là buồn cười thay…ha…Y lại nhìn về phía xa, nơi vẫn còn người đứng nhìn hai người họ, tâm vốn đau giờ lại thêm đau, cảm giác như chẳng còn cảm nhận gì nữa! - Hoàng huynh, có lẽ đây là lần cuối cùng đệ gọi huynh là hoàng huynh! - … - Vì sao? Cái gì đệ cũng nhường cho huynh, còn vì huynh nam chinh bắc chiến mở rộng lãnh thổ, phò trợ huynh lên ngôi cửu ngũ chí tôn, vậy mà đến cuối cùng huynh lại đối xử với đệ như thế này hay sao? - Ha ha… Ngươi thực biết hay là giả ngu? Ngươi đáng lý được nên sinh ra cõi đời này! - Trước đây huynh hề như vậy! Đôi mắt Thần Huy bỗng sắng hẳn lên màu đỏ huyết, giọng lạnh lẽo đến thấu xương: - Ta vốn dĩ là con người như vậy, chẳng qua ngươi quá ngu ngốc mà nhận ra mà thôi! - Vậy có thể cho đệ biết vì sao ?_ Thần bi thương - Ngươi nên biết rừng thể có hai hổ? Nhã Phù quốc có Vũ Thần huy ta sao lại còn có Vũ Thần . Ngươi có biết ? Người phụ hoàng truyền ngôi năm xưa là ngươi phải ta, di chiếu đó là giả! Nghe thấy vậy, Thần chỉ có thể cười mà tiếp: - Đệ biết, biết từ lâu rồi! Nhưng đệ quan tâm đến ngai vị, với đệ mà tình cảm huynh đệ luôn là hết! - Nếu ngươi vậy tại sao ngươi còn quay trở lại mang nàng ấy ! Thần Huy , giơ tay chỉ vào Phiếm Phiếm. - Là vì nàng ấy vốn thuộc về huynh, hề huynh! - Ta tin! - Huynh có cả thiên hạ tại sao còn muốn lấy luôn cả nàng ấy? Huynh lẽ biết đối với đệ nàng ấy quan trọng thế nào sao? Càng biết ép người mình là đau khổ bao nhiêu sao? Tự cổ chí kim, đối với nam nhân mà “giang sơn, mỹ nhân” chính là 2 điều lớn nhất, nhưng 2 cái đó vĩnh viễn thể liền với nhau được! Người chọn giang sơn phải chấp nhận hy sinh mỹ nhân, ngược lại nếu chọn mỹ nhân bao giờ được mơ tưởng đến giang sơn! - … - Người được giang sơn, đệ có mỹ nhân còn gì tranh cãi nữa! - Ngươi cho rằng bao nhiêu đó với ta là đủ? - Huynh nên biết điều! là làm sao cho người mình hạnh phúc! Chứ phải là chiếm hữu! Huynh thân là đế vương, cung phi cả ngàn người, có thể dám chắc suốt đời thương mỗi nàng, có dám chắc nơi cung vi thâm hiểm kia nàng có thể sống hạnh phúc, ai hãm hại nàng? - Ta…Hừ! Chớ buông lời dụ hoặc ta! Nếu đời này có Vũ Thần Huy ta tuyệt đối có Vũ Thần ngươi! Dù là giang sơn hay mỹ nhân, với ta muốn là phải được! - Huynh điên rồi! Thần Huy nhìn Thần nữa, ánh nhìn chuyển về phía Phiếm Phiếm nữa đe dọa nữa chờ đợi: - Nếu nàng đồng ý quay về với ta, ta hứa bỏ qua quá khứ bao giờ nhắc đến chuyện này nữa và cũng phải chết! - Người ta chỉ có 1 người và duy nhất người, và người đó chính là Vũ Thần ! - Tại sao đến cuối cùng nàng vẫn chịu cho ta cơn hội, thà cùng chết mà nhìn ta lấy lần! TẠI SAO???? - Trái tim con người chỉ có và chỉ có thể chứa duy nhất người mà thôi!_ Phiếm Phiếm đáp. - Ha ha ha… ra đó chính là lý do, lý do sao? Lý do là ta đến sau ngày và để thua trái tim…ha ha ha… Sau tiếng cười lớn đường sáng chói chợt lóe lên, kiếm trong tay Thần Huy như vũ bão hướng về phía Thần và Phiếm Phiếm và kết thúc là dòng máu đỏ rơi, 2 xác người ngã xuống gốc cây đào duy nhất còn sống ở nơi đây. gương mặt của họ vẫn còn vương lại nụ cười hạnh phúc hề vướng bận chút oán thù. - Nếu có kiếp sau, Phiếm nhi, huynh tìm lại muội dù là chân trời gốc bể Vũ Thần cũng tìm được muội, nhìn muội hạnh phúc! Thần Huy nhìn hai xác người lạnh mà cười như điên dại, tâm y lúc này vô cùng đau đớn. Cuối cùng cũng được cái gì cả, mà ngược lại cái giá phải trả vô cùng nhiều, nhiều đến mức bao giờ trả nổi.
CHAP 40.1 : LÀM LẠI TỪ ĐẦU Sau ngày hôm ấy, Thần Huy trở về kinh đô với trái tim vỡ nát cùng cắn rứt của lương tâm, chính vì vậy mà tinh thần y mỗi ngày xuống dốc thêm trầm trọng. lâu sau đó nước Nhã Phù quốc từ quốc gia hùng cường cõi bắt đầu bước vào điêu tàn nhanh chóng, cái suy thói nhanh gấp bội lúc lên thịnh vượn. năm sau đó, hoàng đế Vũ Thần Huy băng hà, nguyên nhân cái chết của y ai có tin đồn là vì y do tâm bệnh mà mất. Sau khi y chết, Nhã Phù quốc do người kế vị, lại có loạn tặc tạo phản tranh ngôi, cùng dòm ngó của các nước lân bang mà rơi vào cảnh chinh chiến liên miên, những người cuối cùng trong dòng tộc Vũ Thần vì để bảo vệ dòng tộc mà phải rời bỏ vương vị phiêu bạt xuống phía nam lẩn tránh truy sát của những kẻ tham vọng để rồi lại sinh ra truyền thuyết mới ở Lưỡng Kỳ. Người đời vẫn hay hoa càng đẹp càng chóng tàn, lên càng nhanh xuống càng nhanh, chẳng có gì là bền vững vĩnh cửu! Lòng người vốn ai biết trước càng thể đoán trước, chỉ thoáng chốc có thể thay đổi đến bất ngờ mà kết quả mà nó để lại vô cùng lớn. … Như Ngọc cảm thấy đầu óc vô cùng mơ hồ, giống như vừa trải qua cơn mộng, mà cơn mộng này nàng lại thể nào nhìn được càng tài nào nhớ được. Tay chân nặng trĩu, cựa mình chút cảm thấy đau vô cùng cứ như vừa bị ai đó đánh cả thân bầm dập. Dù rằng rất đau rất khó chịu nhưng lỗ tai vẫn còn rất linh hoạt nàng hoàn toàn có thể nghe thấy ràng tiếng ai đó gọi nàng tha thiết. Cố gắng chịu đau thêm chút nữa mà động mi mở mắt, những tia ánh sáng lâu ngày chạm vào mắt, khi này tạo cho nàng cái cảm giác vừa chói vừa nhức, nàng phải lấy tay che ánh sáng rất lâu cùng chớp mắt nhiều cho tan cái vị cay đó nàng mới có thể lấy lại được ánh sáng trong mắt được. Có lẽ nàng lâu ngày mở mắt hoặc được nhìn ra ánh sáng nên mới như vậy. Tuy rằng có thể nhì thấy nhưng vẫn còn rất mờ ảo, nàng nhìn thấy bóng dáng thân quen ngồi sát cạnh mình, lay lay nàng ngừng gọi - Khanh! Là Khanh!_ Như Ngọc vừa khẽ gọi vừa vươn tay ôm lấy người Thiên Hàn. Kỳ phương đứng gần đó nhìn thấy như vậy chợt nở nụ cười tê tái, y định gọi nàng nhưng lại thể nào mở miệng ra được, chỉ có thể im lặng mà nhìn 2 người kia như đôi vợ chồng trẻ nhau lâu ngày gặp lại hạnh phúc quấn quýt nhau. Thiên Hàn ôm Như Ngọc vỗ về, : - sao rồi, có chuyện gì nữa đâu, nàng hãy yên tâm , đừng có khóc nữa! Mặc cho Thiên Hàn Như Ngọc vẫn cứ thúc thích, phải khá lâu sau nàng mới chịu im. Lúc này Thiên Hàn mới đẩy Như Ngọc ra, lau những giọt nước mắt cho nàng cười chiều: - Nàng nha! Đừng có mít ướt như vậy! khéo để Kỳ Phương cười co đấy! Như Ngọc vừa nghe giật cả mình, nãy giờ do quá xúc động nên để ý, hóa ra bên cạnh gần sát bọn họ vẫn còn người mà người này phải ai xa lạ khác chính là Kỳ Phương. nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng, bao nhiêu cái xấu đều bị người ta thấy hết rồi, là quê quá mất! Nàng cúi đầu xuống, khuôn mặt hơi hồng lên vừa ngượng vừa ngại. Cả Kỳ Phương cũng vậy y tiếng nào, đôi mắt buồn lơ đễnh nhìn đâu đâu dám nhìn Như Ngọc cứ như sợ xảy ra chuyện gì nếu nhìn nàng. Nhìn cảnh này của hai người Thiên Hàn chỉ muốn cười ha hả! Nhưng nghĩ lại còn muốn cười nữa. - Đại hội võ lâm kết thúc rồi, ta phải viết thư báo cáo cho hoàng huynh thôi! Như Ngọc nàng nghỉ lát , ta quay lại ngay! Kỳ Phương phiền huynh chăm nom nàng ấy chút giùm ta! Mà nhắc đến đại hội võ lâm ít người tự hỏi, phải chăng là vì có nhúng tay quá nhiều của Thiên Hàn vào đó hay , mà người đoạt chức võ lâm minh chủ đó lại chính là nhị bối lạc Lãnh Du, tức cháu ruột của hoàng đế Thiết Hải và Thiên Hàn! xong, Thiên Hàn vội quay bước ra ngoài, khi bước đến bậc cửa y hơi dừng chân lại mà hơi quay đầu lại tuy nhiên biết suy nghĩ cái gì mà Thiên Hàn lại nhanh chóng bước tiếp hề quay đầu lại sau đó nữa. Như Ngọc nhìn Thiên Hàn ngơ ngác, nàng định hỏi y xảy ra những gì trước đó mà nàng bị hôn mê như vậy, nhưng mà chưa gì y mất tiêu, xem ra chỉ có thể khai thác từ Kỳ Phương mà thôi! Mà nhắc đến Kỳ Phương lòng nàng chợt nao núng, nhớ lại chuyện ngày hôm ấy nàng phụ tấm tình của y, cảm thấy có lỗi vô cùng dám lên tiếng. Vì vậy mà căn phòng vừa vắng bóng Thiên Hàn rơi vào trạng thái im lặng như tờ. - Ngọc nhi! …Huynh xin lỗi muội! Kỳ Phương lên tiếng, câu đứt quãng tràn đầy đau thương, Như Ngọc nghe thấy ngạc nhiên mà ngẩng đầu nhìn Kỳ Phương, đôi mắt nhìn vào mắt y, nàng cảm nhận hối hận ngập tràn trong y. Lòng đầy thắc mắc, người có lỗi là nàng kia mà, người phải xin lỗi phải là nàng mới đúng chứ? Ttại sao y lại như vậy, cứ như y làm chuyện gì đó lầm lỗi với nàng, hành động đáng được nàng tha thứ. - Vì sao lại lời xin lỗi? - Huynh xin lỗi muội vì những gì huynh làm trong quá khứ với muội. Huynh biết , với những gì huynh làm là đáng được tha thứ, nhưng huynh vẫn muốn lời xin lỗi, huynh chỉ mong điều là muội có thể có được cuộc sống hạnh phúc. Chỉ cần được như vậy là huynh mãn nguyện, dù có phải trả bất kì cái giá nào! Như Ngọc càng nghe càng khó hiểu, định sờ trán y thử xem y có bị sốt hay mà năng như vậy. Nhưng tay chưa kịp chạm vào trán y bị y túm lấy ôm gọn vào lòng. Như Ngọc vì bất ngờ theo bản năng định đẩy Kỳ Phương ra hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt tràn đầy bi thương kia lại dừng lại hành động. Ở trong lòng Kỳ Phương, Như Ngọc cảm nhận được y run, rất đau. Vì sao lại thế? Chẳng lẽ vì nàng tỏ ra hờ hững với tình cảm của y sao? - Kỳ Phương!_ Như Ngọc yếu ớt gọi Kỳ Phương nhìn xuống Như Ngọc, đôi mắt chờ đợi hỏi: - Muội có hận huynh ? - Vì sao muội phải hận huynh? Huynh có làm gì đâu?_ Như Ngọc khó hiểu hỏi - Vì những việc huynh làm với muội. Như Ngọc chợt cười : - Xưa nay muội chưa từng hận huynh bao giờ cả? Nghe thấy câu này của Như Ngọc, Kỳ Phương liền nở nụ cười tươi, đôi mắt ảm đạm thoáng chốc trở nên lấp lánh, y cúi sâu hơn, từng đợt hơi thở nóng hổi phả vào mặt nàng. Như Ngọc cảm thấy nguy hiểm cận kề vội vùng vẫy, nhưng rất tiếc nàng thân liễu đào yếu ớt cự nổi mà ngược lại còn bị y ôm chặt hơn. Bất chợt có đôi môi mềm mại phủ xuống, từ tốn đến mãnh liệt cuốn lấy nàng. Vì quá bất ngờ mà toàn thân Như Ngọc cứng đơ, mặc cho Kỳ Phương làm gì làm. - Ngọt ngọt, thơm thơm, rất tuyệt! Buông Như Ngọc ra, Kỳ Phương xoa xoa lấy cái miệng, Như Ngọc nhìn thấy mà tức muốn xì khói, muốn đánh chết tên khốn kiếp kia. Nhìn vẻ mặt hung dữ của Như Ngọc, Kỳ Phương muốn cười cũng cười được sợ rằng chết còn quá trẻ mà hỏng ai đưa tang! - Là huynh có lỗi, huynh sai rồi tha lỗi cho huynh nha! Muội hạ hỏa , nữ nhi mà nổi giận mọc nhiều mụn xấu lắm! Đến lúc đó ế đừng đổ thừa huynh! Kỳ Phương tiếp tục châm dầu vào lửa. Như Ngọc nghe xong tức ách, định xoăn tay áo lên cho y trận. Nhìn bộ dáng cực kỳ hăng của Như Ngọc Kỳ pPhương nhịn được nữa mà phá lên cười. nghĩ Ngọc nhi của chỉ khác người mà còn rất hung hăng. Nghe tiếng cười của Kỳ Phương Như Ngọc càng tức điên hơn. Tuy nhiên tiếng cười của y trụ được lâu, sau đó y lại im bặt , đôi mắt cũng thoáng nét buồn thảm. - Kỳ Phương, huynh sao vậy?_ nhìn thấy thái độ thay đổi đột ngột của y Như Ngọc quên cả tức giận mà lo lắng hỏi - có chuyện gì! Chỉ là khi nghĩ đến sau này gặp được muội nữa cảm thấy rất buồn! Như Ngọc chớp mắt ngây thơ cùng ngạc nhiên hỏi: - Huynh định đâu hả? Ừ, mà , càng xa càng tốt, đừng để ta thấy mặt huynh luôn!_ đoạn Như Ngọc lIền khoát tay ra ý đuổi người, vẻ mặt vô cùng vui sướng. - Muội a! Sao lại tuyệt tình với huynh như vậy?_ vẻ mặt Kỳ Phương như muốn khóc . Như Ngọc quay sang lườm Kỳ Phương cái: - Sao lại ? - Ách! Thôi được rồi, huynh , huynh ! Nhìn Kỳ Phương quay đầu thiệt, dáng người đơn của y làm nàng có cảm tưởng là y giật mình mà chạy đến chặn trước đường của Kỳ Phương: - Huynh hả? Đùa thôi mà! Kỳ Phương nhìn Như Ngọc lòng cảm thấy có chút ấm áp nhưng … vẫn là thể nào thay đổi được: - Huynh đùa, bây giờ huynh phải và sau này có lẽ vĩnh viễn thể gặp lại muội được nữa, Ngọc nhi! - A! Sao lại thế, có phải vì muội làm huynh buồn nên huynh mới vậy ? Kỳ Phương lắc đầu, đôi mắt bình tĩnh nhìn Như Ngọc: - phải, phải vì lý do đó, Ngọc nhi huynh rất muốn được ở cạnh muội suốt đời, nhưng điều đó là thể vì hoàn cảnh vì số phận và vì hạnh phúc của muội. Như Ngọc vẫn nắm lấy tay áo của Kỳ Phương giật giật, gương mặt buồn rười rượi. - Ta hiểu! Hoàn cảnh gì? Số phận gì liên quan gì đến hạnh phúc của Như Ngọc chứ? Dù rằng muội thể đáp lại tình cảm của huynh, nhưng thể làm đôi tình nhân cũng có thể là bằng hữu kia mà! Bằng hữu vẫn có thể gặp nhau kia mà! Kỳ Phương thở dài hơi, sau đó đặt tay lên vai Như Ngọc đôi mắt nghiêm chỉnh nhìn nàng chút đùa giỡn: - Ngọc nhi! Muội vẫn còn chưa biết huynh là ai đâu, huynh là hoàng tử của Kim Vân quốc là người kế thừa tương lai của Kim Vân quốc. Còn muội là tam vương phi của Lãnh Thiên Hàn của Minh Phiên quốc. So về thân phận, chúng ta có khoảng cách rồi, huống hồ chi hai quốc gia của 2 chúng ta cách xa nhau. Muội rồi cũng phải trở về kinh đô còn huynh phải trở về nước, sau này còn biết có dịp quay lại đây hay nữa làm sao có thể gặp lại được, đây chính là số phận!
Chap 40.2 Nghe xong lời giải thích này Như Ngọc chợt vỡ lẽ, như người bình yên đột nhiên nhận lấy hung tin dữ, hai tay Như Ngọc ôm lấy môi mà ngỡ ngàng. Nàng có tưởng cũng tưởng nổi Kỳ Phương lại có thân phận đặc biệt như vậy, nghĩ bản thân lại có thể kết bạn với vị thái tử cao cao tại thượng đây vốn dĩ là bức tường ngăn cách vô hình giữa hai người, thân phận khác xa nhau chính là bức tường vô hình lớn nhất. Đó là còn chưa đến nàng nhưng nàng , điều làm người khác tổn thương thế này cũng thể nào cho phép hhai người thân thiết được. Huống hồ chi nàng có chồng dù là danh nghĩa nhưng trong mắt người đời nàng vẫn là nữ nhân có chồng và người nữ nhân có phu quân mà gặp nam nhân khác bị xem là vi phạm vào điều tối kỵ nhất của thời đại này…vv…vv… còn còn rất nhiều điều khác ngăn cản nàng và y gặp nhau, đúng hơn nàng có những suy nghĩ quá trẻ con, còn nhiều hậu quả chưa nghĩ đến được, cho nên nếu có làm việc gì đó lường trước được hậu quả! Kỳ phương sau hồi nhìn Như Ngọc rồi cũng buông nàng ra, vẻ mặt cố gắng gượng cười cho Như Ngọc an lòng nhưng nhìn thế nào vẫn rất méo mó vui nổi, rồi y lời tạm biệt với Như Ngọc. Sau đó Kỳ Phương lại hướng ánh nhìn ra phía ngoài cửa gian phía cuối chân trời, nơi rộng lớn nhưng có bến bờ. Nơi đó là chân trời mới đợi y, còn sau lưng y là những gì của quá khứ đau buồn, tất cả rồi cùng năm tháng tan mất những vết thương trong lòng người rồi có ngày phải nhạt dần và rồi nơi con đường phiá trước bắt đầu những buồn, vui, hận, uất mới những vết thương mới, và rồi ngày mai cũng là quá khứ chìm vào ký ức. Cứ thế và cứ thế diễn ra như vòng tuần hoàn sẵn có, chỉ khác ở chỗ cách nhìn nhận và hoàn cảnh là khác nhau mà thôi. Như ngọc dõi mắt nhìn theo bóng Kỳ Phương nàng thấy được đơn trong y, cảm nhận được y thay đổi trầm tịch hơn độc hơn, chân trời mới chờ đợi y phía trước. - Quá khứ là hư , tại là quá khứ và tương lai chính là những điều biết được, nhưng rồi nó cũng đến thôi! Kỳ Phương, muội chưa bao giờ hận hay trách huynh dù là kiếp trước hay kiếp này, dù là quá khứ hay tương lai chăng nữa. Bước ra khỏi quán trọ, Kỳ Phương bước nhanh về 1 gốc cây cổ thụ gần đó nơi có bóng dáng Thiên Hàn đợi chờ y. Cảm nhận được có người tới gần, Thiên Hàn chầm chậm mở mắt ra nhìn - chuyện xong rồi à? Kỳ Phương đáp chỉ gật đầu - Ta bây giờ nên gọi ngươi là Thần hoàng đệ hay là Lãnh Thiên Hàn vương gia? - Chúng ta bây giờ còn là người của 500 năm về trước nữa, cho nên hãy sống bằng những gì của tại. Ta gọi ngươi là Kỳ Phương, hoàng tử Kim Vân quốc, và ngươi cũng nên gọi ta như thế! Kỳ Phương khẽ thở dài gọi Thiên Hàn: - Lạnh Thiên Hàn. Sau cái gọi đó cả hai cùng im lặng nhìn về hai hướng đối nghịch nhau chìm vào trầm tư của riêng mình. Giữa phố xá đông người qua lại có rất nhiều người vì hiếu kỳ mà ghé lại nơi đây để nhìn, nhưng cứ nhìn mà thấy hai người này gì, cũng vội chán mà quay lưng tiếp. Cứ thế ,từng người lướt qua như những mảnh đời khác nhau va chạm lần rồi lướt qua nhau mà … - Vì sao lúc đó lại xuống tay?_ Thiên Hàn bất chợt lên tiếng hỏi - Vì sao ư? Kỳ Phương thấp giọng xuống, dường như muốn đủ cho bản thân y nghe mà thôi, y nhìn xa xăm nhớ lại ngày hôm đó, khi y vung lưỡi kiếm Bạch Ngân xuống hai người đó lúc đó trong tâm khảm của y chỉ có từ “giết chết hết tất cả” nhưng hiểu sao khi nhìn hai người họ buông kiếm, rồi dùng ánh mắt đó nhìn mọi căm hờn trong lòng chợt tan biến. Phải chăng vì họ dùng cái nhìn đơn hậu nhìn chút oán hờn hay căm phẫn, chỉ có hạnh phúc cùng chấp nhận. Ánh nhìn đó của họ dù 500 năm qua hề thay đổi, nhưng lòng khác thay đổi. phẫn bị thay bằng hối hận cùng đau xót, thanh kiếm trong tay y bỗng nhiên nặng vô cùng và run lên cầm cập, y còn đủ can đảm để chém xuống, mà ngược lại còn buông rơi cả kiếm mà quỳ bên cạnh hai người họ. - Ngươi có biết ? 500năm qua ta sống rất đau khổ. Khi lưỡi kiếm của 500 năm trước chém xuống ta lúc đó mới biết đến hối hận cùng ray rứt, so với chết còn khó chịu hơn gấp bội. Dù nhiều lần tái sinh nhưng vẫn thể nào tự thoát ra được ray rứt ái náy đó, cuộc sống có lấy niềm vui. Ta lúc ấy chợt nghĩ đến nếu như ta thực chém xuống như 500 năm trước như thế nào nữa. Đau, hối hận, áy náy ray rứt, lận tự trách! - … - Ta biết ta sai rồi, ta sai ngay từ khi bắt đầu cho đến khi kết thúc, cứ mãi trượt dài những tham vọng và ích kỷ của bản thân để rồi chính bản thân mình chuốc lấy đau khổ! Ta muốn buông tay lần để xem sao, biết đâu được từ bỏ thứ lại giúp ta có được tất cả. 500 năm phải là quá dài nhưng cũng quá ngắn đủ để cho ta hiểu điều “ phải là chiếm hữu mà phải làm sao cho người mình hạnh phúc!” - Ta hiểu! Thiên Hàn vươn tay vỗ vai Kỳ Phương cổ vũ, ra qua 500 năm bản thân Thiên Hàn cũng còn nhớ gì cả, nếu phải vô tình bị đưa đến nơi này có lẽ mọi chuyện bị khơi dậy và kết cục là thế này. Nhưng dù sao cũng tốt, những vướng mắt cần được giải tỏa cho cuộc sống của kiếp này nên vì kiếp trước mà bị vướng bận!
CHAP 41: CÙNG SÁNH ĐÔI Đêm khuya, những màn sương mỏng manh từ từ buông xuống, ánh trăng khuyết bị che ngang bởi những đám mây. Lúc này, trong khách điếm mọi người ngủ say, duy có căn phòng vẫn còn sáng đèn. Thiên Hàn lúc này chỉ biết cười khổ, hai tay buông xuống cách vô lực, nơi cổ áo trước ngực bị đôi bàn tay túm lấy. Đôi mắt Thiên Hàn hết sức mệt mỏi nhìn người đối diện vẫn có ý định buông tha y. - ! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cái tên Vũ Thuần gì gì đó là sao? Kỳ Phương sao lại là thái tử của Kim Vân quốc, còn Nhã Phiếm Phiếm, Vũ Thần , Vũ Thần Huy là ai?_ Như Ngọc miệng ngớt, tay ngừng giật giật cổ áo Thiên Hàn, tưởng chừng sắp bị nàng giật cho rách tươm. Thiên Hàn cười khổ rồi lại cười khổ, suốt buổi chiều hôm nay Như Ngọc hỏi y câu này dưới 20 lần! Lần nào y cũng giải thích tỉ mỉ cẵn kẽ mà nàng vẫn tin. - Ta rồi, tên vũ Thuần kia là tên điên, là phản tặc muốn dấy binh tạo phản, Ngày hôm đó huynh và Kỳ Phương hợp sức tiêu diệt rồi. Dĩ nhiên là chết rồi, người chết phải đem chôn chứ chẳng lẽ đem trưng bày à? Còn vì sao Kỳ Phương lại là hoàng tử cái này nàng đừng có hỏi ta, nàng thân với hơn ta mà, nàng còn biết làm sao ta biết được. Còn mấy cái tên Nhã Phiếm Phiếm, Vũ Thần , Vũ Thần Huy gì đó ta cũng đâu có biết đâu, chỉ có tên Vũ Thuần đó biết thôi. Cái gì mà 500 năm trước, chẳng qua chỉ là chuyện bịa đặt ra. Nàng nghĩ xem, nếu quả nhìn thấy được cái gì chăng phải có tài tinh thông kim cổ sao? Nếu vậy phải sớm đoán được tai kiếp này của mình rồi chứ? Theo ta nghĩ, có lẽ chỉ bịa chuyện để làm chúng ta rối trí dễ dàng ra tay hơn thôi, nàng xem có đúng ? Nghe Thiên Hàn vậy Như Ngọc cũng thấy có vẻ đung đúng nên hơi xìu xuống, dù sao suốt buổi chiều tra hỏi nàng cũng cảm thấy mệt rồi. Với lại hỏi mấy lần Thiên Hàn cũng chỉ trả lời như vậy, có hỏi thêm cũng thế thôi cho nên tạm dừng ở đây là vừa. Thừa hiểu Như Ngọc nàng nghĩ gì, Thiên Hàn nhân cơ hội đánh thêm mấy lời tâm lý vào đầu Như Ngọc để nàng thêm tin tưởng đó là . - Nàng nghĩ xem, 500 năm đâu phải là ngắn cho dù có mấy người đó cũng đầu thai mấy kiếp rồi, ân oán trả hết rồi còn gì tới bây giờ mà tới đòi. Hơn nữa, nàng đừng quên chúng ta đều là người đại xuyên qua nếu như tên Vũ Thuần đó đúng sao, người gây oán nợ kiếp trước là hai chủ nhân thực của hai thể xác mà chúng ta xài tạm này, đâu liên quan gì đến chúng ta đâu chứ? Còn về Kỳ Phương, nếu nàng nhớ để ta viết hưu thư cho, sau đó sai người đưa nàng đến Kim Vân quốc để nàng gặp , rồi kế đó hai người muốn làm gì sau đó cũng được! Thiên Hàn vừa được vài câu bị Như Ngọc liếc xéo, những từ còn lại định phun ra đành phải nuốt trở vào im ngay lập tức.Y chẳng qua muốn đùa tý thôi, ai nỡ lòng nào hai tay dâng nàng cho tên đó mà phải nhìn đến đổ mồ hôi luôn! - Huynh… ui da! Thiên Hàn ôm bụng mếu máo nhìn Như ngọc hai tay chống nạnh, gian manh nhìn châm biếm y. - Tính lợi dụng ta hả? Còn xem đại tỷ ta đây là ai à? xong, Như Ngọc bước tới cái giường nắm lấy cái chăn mới thay xé toạt ra làm đôi, ném nữa mảnh về phía Thiên Hàn và chỉ xuống nên nhà : - Ngươi! Nơi tối nay ngươi ngủ là ở dưới đó! Nhìn Như Ngọc 1 phút ngẫm nghĩ, sau đó Thiên Hàn lê thân đến bên giường thương lượng: - Như Ngọc à, nên vô tình như vậy chứ! Từ khi tới Kỳ Sơn này toàn là ta nằm dưới đất, cho dù là trâu bò cũng thể chịu được huống chi là ta! Dù sao ngày mai cũng lên đường về kinh đô rồi, thôi nàng nể tình ta từng mạo hiểm xông vào rừng mà cứu nàng, nàng hãy rộng lượng mà nhường lại cái giường này cho ta lần nha! - Ngươi có phải nam nhân ? - Hi! Thiên Hàn đảo mắt, sau đó híp mắt thêm: - Nếu nàng hỏi ta có phải là XYkhông ta nhanh chóng trả lời là phải, còn nếu muội hỏi huynh có phải là nam nhân chân chính ta đây xin thưa rằng “còn tùy trường hợp”. Sẵn đây ta luôn nếu nàng muốn biết ta có phải là quân tử hay ta xin tuyên bố: Nguyễn Gia Khanh ta…tuyệt đối là…phi…quân …tử… Nghe câu trả lời, Như Ngọc như bị sốc mà trợn tròn cả mắt “ Có phải có vấn đề rồi ? Hay lúc nãy nàng đá mạnh vào chỗ hiểm của cho nên bị chạm thần kinh?” Nhìn cái vẻ mặt ngơ ngác của Như Ngọc Thiên Hàn cười đắc chí, cái cần chính là biểu trạng này, ngạc nhiên đến hết biết gì nhân cơ hội nàng sơ suất mà luật ngược ván cờ. Y ba chân bốn cẳng phóng lên giường nằm ngay ngắn ở phía trong giường, hai tay ghì lấy thành gường chặc rồi giơ bộ mặt đắc ý ra trêu Như Ngọc. Lúc bấy giờ Như Ngọc mới biết mình bị lừa quá muộn, vì vậy mà sống chết kéo Thiên Hàn xuống. - Xuống! Giường này là của ta! - ! Là ta bỏ tiền thuê, ta có quyền nằm ở đây! - Hứ! Ngươi ngủ ở đây, ta ngủ ở đâu hả? - Hì! Nàng có hai lựa chọn, là xuống đất nằm, mà ta trước dưới đó lạnh lắm! Hai là nàng có thể nằm ở nữa cái giường còn lại! - THỂ ĐƯỢC! - với chả được gì! Ta mệt rùi ngủ trước đây! “Cái gì? cái gì? Hừ! Mới phút trước còn ngọt ngào thương lượng phút sau đổi giọng, quả là trơ tráo mà!” - Dậy! được ngủ, đây là giường của ta mau xuống! Xuống! Xuống! Xuống! Mặc cho Như Ngọc đạp đá thế nào Thiên Hàn vẫn cứ như tảng đá biết đau, nằm lỳ ra đó. Sau hồi đánh mệt, nhận thấy đối phương có ý định nhường cho mình cho nên Như Ngọc cũng đành bó tay mà chấp nhận. “ Haiz! Dù sao cũng đâu phải lần đầu ngủ chung cái giường với đâu, nam nữ ngủ chung giường cũng đâu có sao, miễn sao đừng có làm gì động tay động chân là được. Cùng lắm tìm cái gối che ngang giữa làm ranh giới là được rồi, nước sông phạm nước giếng là ok! Ừa! Vậy , nghĩ chi nhiều mắc công tốn noron. Dù sao tên Gia Khanh này đầu óc vẫn còn , chắc hỏng có chứa ba cái tăm tối kia đâu mà sợ! Nhường chút, chịu thiệt nữa cái giường cũng có sứt mẻ gì!” … Ngọn nến phòng chập chờn trong chốc lát rồi cũng nhanh tàn. Tia sáng cuối cùng phát ra từ ngọn nến tàn tắt hẳn, nhường chỗ cho bóng đêm vây phủ. Như Ngọc cũng dần chìm vào giấc ngủ say, hơi thở đều đều. Thiên Hàn nằm bên cạnh đoán chắc nàng ngủ say mới trở mình xoay lại đối diện với khuôn mặt nàng. Nhìn Như Ngọc ngủ ngoan như đứa trẻ, y cảm thấy buồn cười vô cùng, cứ chốc chốc nàng lại tự dụi mặt mình cách vô thức vào gối, lại còn nhưng loạn tóc mai phủ xuống che che nữa khuôn mặt ngủ ngáy hệt trẻ con, đúng là buồn cười chết được! Y nhàng kéo tấm chăn chắn ngang giữa hai người phủ lên người Như Ngọc, sau đó vén làn tóc mai phủ xuống kia qua bên mép tai cho nàng. Nàng đẹp như tiên nữ hạ phàm, biết lời dịu dàng như những tiểu thư khuê các, biết yểu điệu như thục nữ, nhưng nàng có được thứ mà phải người nào cũng có đó là trái tim lương thiện, hồn nhiên vô ưu. Mỗi khi nàng cười tuy thể sánh với các mỹ nhân khuynh thành nhưng lại tựa như đóa hoa sen nở trước ánh sớm, mang đến cho những người xung quanh ấm áp của ban mai! Y nàng vì điều đó! Thiên Hàn cúi xuống, hôn lên trán nàng, tay khẽ nâng đầu lên chút luồn cánh tay còn lại xuống đưới rồi đặt đầu nàng lên đó. Y ôm nàng vào lòng truyền hơi ấm áp trong những ngày cuối cùng của đêm đông lạnh giá, mùi hương hoa cỏ tươi mát thoang thoảng đưa y vào giấc ngủ êm… - Nếu có kiếp sau nữa huynh vẫn hy vọng được gặp lại muội, được nhìn muội hạnh phúc! Lại đêm hôm ấy, Như Ngọc mơ thấy giấc mơ, trong giấc mơ đó nàng nhìn thấy bản thân mình chứ phải vị ngươi xinh đẹp mà nàng vẫn hay mơ thấy. Nàng đứng giữa khu vườn hoa đào đầy nắng, tay nàng nắm mảnh ngọc bội hình rồng điêu khắc tinh xảo, bên tai truyền đến thanh tha thiết gọi: - Phiếm Phiếm! Nàng ngẫng mặt lên nhìn,trong mờ ảo thấy dáng người quen thuộc, là người trong bức tranh mà nàng nhìn thấy ở khu rừng u hôm đó, người mà Vũ Thuần gọi là Vũ Thần phải! Nhưng sao nàng lại nhìn thấy người trong bức tranh đó chẳng phải Thiên Hàn bảo chỉ là lời xạo thôi sao, nhưng công nhận người này so với bức tranh kia đẹp hơn rất nhiều! Khi người kia ôm nàng vào lòng, cảm giác ấm áp khiến nàng an tâm vô cùng muốn đẩy ra, mà ngược lại nàng còn có ước muốn được ôm như thế này mãi mãi. - Ta làm được Phiếm Phiếm! Ta tìm được nàng ở kiếp sau! Như Ngọc khó hiểu, nàng hiểu người này gì, làm được nhưng là làm được cái gì? Kiếp sau cái gì? - Ta nhất định làm nàng hạnh phúc, tin ta ! Hứa với ta chỉ mỗi ta, chỉ nhìn mỗi ta thôi! - Ta…ta hứa! hiểu tại sao nàng lại ra những lời này, nàng hề tự chủ mà ra cứ như đây là điều hiển nhiên, như cách vô thức, cứ như ai đó thay nàng vậy. Là bên trong nàng, con người trong nàng . Đột nhiên mảnh ngọc bội trong tay nàng bị buông rơi xuống đất vỡ toan, những mảnh vỡ kia đột nhiên sáng lên, sau đó chúng lại tụ hợp thành chỗ rồi đột ngột ghép lại thành viên ngọc tròn trĩa. Nhưng kỳ lạ là viên ngọc bị khuyết chỗ. Khó hiểu nhưng mặc kệ, nàng muốn nghĩ nhiều về điều đó. Bàn tay Thần nắm lấy tay nàng cùng vươn lên nắm lấy viên ngọc đó, rồi lại cùng nhìn nhau nở nụ cười hạnh phúc…. … Lưỡng Sơn lúc này trở lại với ánh sáng, suốt 500 năm ngập tràn trong đêm tối làm ít cây cối nơi đây chết , giờ phút này chỉ còn trơ lại mỗi đồi núi trọc và những mần non bắt đầu khởi sắc. nương bạch y che mặt bằng màn vải lụa màu tuyết trắng, cứ đứng mãi nơi đỉnh núi nhìn về phía Kỳ Sơn, nàng đứng ở đây suốt mấy ngày qua, cốt là để làm gì chỉ có mỗi mình nàng biết mà thôi: - Ngọc muội, tỷ chỉ giúp được cho muội bấy nhiêu thôi, đừng để quá khứ quấy nhiễu tương lai của muội, tỷ biết kiếp trước muội là ai nhưng tỷ biết có lẽ chúng ta có cùng chung kiếp hồng nhan bạc phận! … … 3 ngày sau đó, Tuy rằng đại hội võ lâm kết thúc và người được chọn làm minh chủ võ lâm được tìm ra, nhưng theo thông lệ 3 ngày sau khi đại hội võ lâm kết thúc kết quả mới được công nhận và ngày đó tổ chức buổi tiệc chiêu đãi các giang hồ nghĩa sĩ và toàn bộ dân chúng trong thành này, để chính thức bổ nhiệm người thắng cuộc làm võ lâm minh chủ. Chính vì lẽ đó mà hầu hết các gia đình trong thành đều cần phải nấu cơm, hầu hết các quán ăn, nhà trọ đều nghỉ bán và tất cả đều cùng rủ nhau đến dự bữa tiệc. Buổi tiệc vốn dĩ diễn ra tốt đẹp nếu như có xuất của hai kẻ biết điều. Vừa xuất , hai người đó cãi nhau ầm ĩ, nhức óc đau tai đến mức rạp cũng bị sập! Thấy chưa đủ hai người đó còn động thủ với nhau, mà họ đánh nhau đánh mắc mớ gì bắt những người vô tội nơi đây gánh hậu quả do hai người đó gây ra chớ! Rạp che sập chịu nắng sao, tai nhức nhói gì, hà cớ gì bữa ăn họ trông đợi nhất cũng vì cuộc ẩu đả của hai người đó mà bay thẳng xuống đất! Hic! nấu cơm, có quán ăn chẳng lẽ ngày hôm nay bọn họ phải nhịn đói sao? Nhưng mà nhìn qua, nhìn lại hai kẻ phá đám đó đâu mất tiêu rồi? Thủ phạm lớn nhất mất tiêu vậy bọn họ biết đòi ai đây!!! về Thiên Hàn và Như Ngọc nhà ta sau khi biết mình gây họa lớn 5 chân 10 cẳng cao bay xa chạy… ~Hoàn quyển 1. ~
CHAP 41 : TÂM CỦA HOÀNG ĐẾ 5 ngày sau, đoàn người của Thiên Hàn về đến kinh đô, tất nhiên chuyến của hai người vẫn nằm trong vòng bí mật. Cho nên, chuyện hai người xuất hay nhập thành đều có ai hay biết ngoài hoàng đế Thiết Hải. về Như Ngọc, sau chuyến Kỳ Sơn trở về do dung túng quá mức của Thiên Hàn mà trở nên quậy phá hết mức. Những người trong vương phủ ai sợ nàng. Ngoại trừ Thiên Hàn ra, hễ ai gặp phải nàng đều như gặp phải ma mà co giò bỏ chạy, thậm chí cả hoàng cung thái giám cung nữ chỉ cần nghe thấy tiếng Như Ngọc tới là vội tìm chỗ trốn, các vị chiêu nghi nhìn thấy nàng xuất đều quỳ lại phật tổ như lai cứu mạng. Haiz! Trời cao có mắt. Còn về phần Thiết Hải, sau chiến của hoàng đệ mình y luôn cảm thấy hoàng đệ mình có cái gì đó thay đổi nhưng biết là thay đổi ở chỗ nào. Nhiều lần tra hỏi hoàng đệ của mình nhưng kết quả mà y nhận được chỉ có câu duy nhất: “Hoàng huynh, người chính nhiều quá nhiều nên có thời gian tịnh tâm rồi đó. Nên dành nhiều thời gian nghĩ ngơi , đừng lo quá nhiều chuyện” trắng ra là ý hoàng đệ bảo y đừng có nhiều chuyện soi mói đời tư của người khác, thay vì vậy hãy lo dành thời gian nghỉ ngơi ! vậy, hằng ngày Thiết Hải còn phải sống trong cái cảnh nhìn mèo với chuột đấu nhau. Phải là, hoàng cung của y vốn bình yên sóng lặng đến hồi chấm dứt, thay vào đó là phá hoại ngừng mà thể đòi được nợ của kẻ phá hoại đó. Lý do chỉ vì câu: Thái hậu: “ là đệ đệ ngươi, chẳng lẽ có bao nhiêu đó tiền ngươi cũng tính sao?” Hoàng hậu: “Thánh thượng à! Phu thê nào mà chẳng thế, chúng ta cũng vậy mà, người bỏ qua cho họ !” Thiên Hàn: “Hoàng huynh! Cùng lắm người trừ vào lương bổng của đệ, hoặc là đệ làm thêm nhiều việc chút!” Như Ngọc: “ Hoàng thượng là bậc quân tử chính nhân, sao lại so đo với nữ nhi chân yếu tay mềm như Như Ngọc được chứ?” Thiết Hải: Hết được gì nữa!!! …Ai hiểu được cho người làm hoàng đế như y, tiền là trong quốc khố là của dân nào phải của y! Đâu thể phung phí là phung phí được, hơn nữa hoàng đệ của y và thê tử của hoàng đệ đâu phải chỉ bông đùa chút ít mà gây thiệt hại nho ! Phải biết, gần 1/20 tiền trong quốc khố nay cánh mà bay là do hai phu thê họ mà ra. tin là như vậy ư? Để y liệt kê thử trong những lần hai người đó phá hoại hoàng cung cho mọi người xem thử là biết : ” lần, Như Ngọc cùng Thiên Hàn cãi nhau biết lý do gì mà toàn bộ cá trong hồ ngự uyển của hoàng đế hầu như còn. Số chết, số còn lại cũng ngáp ngáp vài ngày rồi cũng tiêu. Lần này Thiết Hải nổi giận vô cùng, con mắt nhìn về phía hồ thương tiếc những con cá xinh đẹp của y, phải tốn biết bao nhiêu tiền của y mới nuôi được những con cá đó mập mạp như vậy! Còn con mắt còn lại của y liếc qua hai tên thủ phạm gây ra kết cục bi thảm này! - Hai người có gì để giải thích ? Thiên Hàn nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Thiết Hải cũng thừa biết hoàng huynh nổi giận đùng đùng! Tất nhiên Thiên Hàn rất chột dạ vì bản thân y là người có lỗi, đúng hơn là có tật giật mình : - Hoàng huynh, cái này thể trách đệ được, có trách trách số của những con cá đó tốt! Thiên Hàn xong đổ mồ hôi hột. Y quá trớn rồi. Tới giờ phút này còn giỡn, khéo hoàng huynh nổi giận lôi ra chém là xong! - tốt? Hừ! Hoàng đệ cho hoàng huynh nghe xem tốt ở chổ nào?_ vừa Thiết Hải vừa nghiến răng, hệt như mài dao chực chờ làm thịt kẻ biết điều. - … Chờ đợi mãi mà có ai lên tiếng , cơn giận trong lòng Thiết Hải càng bùng lên dữ dội, trong lúc kiềm nén y hét lên giữa ngự uyển: - RỐT CUỘC XÃY RA CHUYỆN GÌ? Cả Thiên Hàn lẫn Như Ngọc đều ai tiếng nào, chỉ cúi đầu ngó lơ làm Thiết Hải càng tức hơn nữa. Lần đầu tiên có người xem thường y đến vậy, có phải y hiền quá nên hoàng đệ mới làm càng như vậy? Vị thái giám cạnh Thiết Hải nhìn thấy tình hình theo chiều hướng xấu đoán chắc có chuyện hay xảy đến, vội liếc mắt qua vị thái giám khác ngụ ý. Vị thái giám kia hiểu ý liền tiến lên bước run run : - Bẩm hoàng thượng, lúc nãy tam vương gia cùng tam vương phi vừa tản bộ ở ngự hoa viên vừa bàn luận chuyện xảy ra bất đồng ý kiến_ vị thái giám ngưng lại 1 chút lau mồ hôi lén nhìn nét mặt của Thiết Hải rồi mới tiếp_ Dẫn đến tranh cãi, vì phân định được thắng thua cho nên… cho nên… - Cho nên thế nào? - Cho nên vương gia và vương phi mới nghĩ ra cách để giải quyết đó là… - LÀ THẾ NÀO? Nghe Thiết Hải thét, vị thái giám giật mình quỳ xuống đất vội mà run lẩy bẩy: - Hoàng thượng tha mạng, tha mạng… - Cứ !_ nhìn tên thái giám vô tội Thiết Hải có nóng giận mấy cũng phải kiềm nén xuống để cho hết rồi xử sau. - Dạ, chính là nếu ai…nếu ai ném trúng được nhiều cá ở dưới hồ ngự uyển này nhất người đó thắng, và ý kiến của người đó là đúng! RẦM! Thiết Hải tay ôm trán, 1 tay nương theo sức đỡ của thái giám từ từ đứng dậy. Y té lần này là té , cú sốc ngoài sức tưởng tượng của bản thân y, hoàng đệ cùng đệ muội của y còn lời nào để diễn tả nữa rồi… Sau ngày hôm đó, Thiên Hàn và Như Ngọc vẫn bình an vô xảy ra chuyện gì, ngược lại còn vô tư quậy phá hơn. Chỉ tội cho mỗi Thiết Hải hoàng đế 3 ngày liên tục phải ốm nặng vì chỉ ăn toàn là cá!?!” … Ngự thư phòng, chiếc ghế bằng vàng đúc được chạm trổ hình rồng, Thiết Hải vẫn cứ đăm đăm làm công việc của mình là phê tấu chương. Tư thế ngay ngắn, hoàng bào lấm lánh ánh kim, đôi mắt thâm thúy nhìn vào quyển tấu chương tay đăm chiu suy nghĩ, quyển rồi lại thêm quyển, chỉ trong chốc lát chồng tấu chương cao ngất ngưỡng được giải quyết xong. Nhưng, có vẻ như con người đó vẫn còn cảm thấy hăng hái với công việc nên lại chuyển người lấy thêm vài bản tấu chương cũ khác để phê duyệt lại. Cũng trong căn phòng đó, con người khác lại nhàn nhã uống trà, hết ly trà này lại đến ly trà khác, đôi mắt lâu lâu lại lim dim rũ xuống như kẻ ngủ gật. - Tam đệ, đệ có mệt ?_ Thiết Hải đột nhiên ngẩng đầu hỏi hoàng đệ mình, còn mang theo nụ cười hết sức ngây thơ. “Ách! Hoàng huynh y hỏi y có mệt kìa? Hoàng huynh y hỏi rất hay nha! Y vừa mới từ Trung Bắc trở về còn chưa được uống giọt nước, ăn hột cơm nào bị lôi vô đây nhìn hoàng huynh y phê tấu chương rồi, vậy thử hỏi y có mệt ? Mà người ta rất đúng “Tiền của người khác rất khó lấy, tiền của hoàng đế càng khó cầm hơn”, y chỉ mới từ Kỳ Sơn trở về chưa đầy tháng bị hoàng huynh quay như chong chóng. Hết điều lên bắc xuống nam, qua phía đông rồi lại chạy qua tây. lên núi đánh thổ phỉ cũng xuống đồng bằng chống lũ lụt. Hết rồi lại phải làm tuần phủ xử kiện, xong đến tuần biên cương vừa mới trở về đến cổng thành còn chưa xuống ngựa bị triệu vào đây!” Haiz! Ai bảo Y ở nhà còn mấy chục miệng phải nuôi, còn thê tử quậy phá làm chi. Bây giờ chỉ còn cách nai lưng ra mà làm việc cho hoàng đế để hưởng lộc hưởng lương! So với đại, Y bây giờ chẳng khác nhân viên quèn bị người ta sai việc! Chậc! Y thực khâm phục tên Lãnh Thiên Hàn thực kia, 22 năm làm hoàng đệ của Thiết Hải làm bán sống bán chết cũng thấy kêu ca lời!! - Hoàng huynh nghĩ xem Thiên Hàn có mệt ?_ Thiên Hàn mệt mỏi đáp - Hoàng đệ là trách hoàng huynh sao?_ Thiết Hải giải vờ vô tội - Thiên Hàn nào dám! - Ha ha… Nghe trong tiếng cười của Thiết Hải, Thiên Hàn cảm thấy dường như hoàng huynh của mình có mưu tốt, theo bản thân y nên đánh nhanh rút gọn rồi về nghỉ ngơi là hơn, tránh ngồi lâu thành ác mộng - Hoàng huynh chớ trêu đệ, có chuyện gì người mau , đệ tại rất mệt mỏi chỉ muốn nghỉ ngơi! - Khụ khụ! Thiết Hải giả vờ ho mấy tiếng lấy lại phong độ sau đó với tay lấy cuốn tấu sớ nằm trong đống tấu chương cao ngất ngưỡng mở ra và bắt đầu : - Kim Vân quốc năm nay lại tiếp tục cử sứ giả đến thăm chúng ta! - hằng năm họ vẫn cử sứ giả đến viếng thăm chúng ta đấy thôi! Haiz! - Nếu chỉ có vậy hoàng huynh làm gì. Điều mà hoàng huynh muốn đây là: sứ giả của Kim Vân quốc được cử tới viếng thăm chúng ta năm nay chính là đương kim thái tử Lạc Minh và công chúa Bảo An. - Có phải hoàng huynh muốn đệ giải quyết chuyện này đúng ? Thiết Hải đáp chỉ mỉm cười . Tuy chỉ là nụ cười phớt lờ nhưng Thiên Hàn hiểu rất chứa trong nụ cười đó là biết bao nhiêu suy tính lớn. Hoàng huynh y tuy bề ngoài hiền từ tính cách như trẻ con, nhưng thực chất bên trong lại thâm sâu vô lường!