CHAP 36: BIẾN ĐỔI KHÔN LƯỜNG. Còn Vũ Thuần ôm viết thương đứng dậy, đôi môi nở nụ cười kỳ quái, nhìn y lúc này nữa giống người nữa giống ma - Vũ Thần lâu gặp! 500 năm rồi, kể từ ngày ngươi phong ấn ta ở đây. - Ngươi là ai? Tại sao ngươi…_ Thiên Hàn tin nổi vào mắt mình, Vũ Thuần toàn thân là máu đen, khí đen bao phủ lấy y mỗi lúc dày đặc - Haiz! Lại kẻ quên, 500 năm trước ngươi từng dẫn binh đến đây để giết ra, nhưng việc chưa hoàn thành ngươi bị chính hoàng huynh của mình ra tay hạ thủ, ngươi còn nhớ chứ?_ đoạn Vũ Thuần hướng ánh nhìn về phía Kỳ Phương Thiên Hàn cũng nhìn về Kỳ Phương, đôi mắt của Kỳ Phương lúc này bỗng nhiên trở nên đỏ lạ kỳ, chỉ vậy sát khí mặt y ngày tăng lên. - Hoàng Kỳ Phương chính là hoàng huynh của ngươi kiếp trước Vũ Thần Huy! - Hoàng huynh của ta?_ thiên hàn kinh ngạc lập lại, đôi mắt mở to nhìn Kỳ Phương_ Là sao? Trong tiềm thức của Thiên Hàn chợt có cái gì đó trỗi dậy, cho dù Thiên Hàn muốn tin lời Vũ Thuần lúc này đây tâm y lại chấn động cứ như đó là , môt đau lòng. - sai, chính là y đó! Người ra lệnh cho ngươi đến đây để giết ta, và cũng chính là người ra tay chia cắt ngươi và nàng ấy!_ Vũ Thuần đoạn chỉ về phía Như Ngọc bất tỉnh_ Ha! nực cười khi nơi mà chính ngươi phong ấn ta lại là nơi kết thúc của hai người các ngươi, mà người kết thúc sinh mệnh của các ngươi lại là hoàng huynh tôn kính của ngươi! - Hừ! Ngươi cho rằng ta tin sao? - Ngươi có quyền tin hoặc tin, nhưng mà vẫn là …500 năm trước chính xuống tay, và năm trăm năm sau cũng chính xuống tay với các ngươi tại nơi này, tất cả cũng chỉ là vì người nữ nhi này! xong Vũ Thuần cười lớn sau đó luồng khí đen thoát ra từ y rồi bay thẳng lên cao. Thân xác của Vũ Thuần ngã xuống đất như vật phế thải bị người khác dùng xong quăng . Bổng chốc biến thành tro bụi để gió thổi . Thiên Hàn ngẩng người nhìn lúc xoay người lại nhìn Kỳ Phương, tâm vẫn còn kích động ngừng, theo trực giác của Vũ Thuần chết từ lâu rồi, cái khói đen kia có lẽ chính là ác ma truyền thuyết, cũng rồi,bây giờ, y nên tịnh tâm lại mà nghĩ cách đưa hai người này ra khỏi đây an toàn. Nhưng chân y cứ như chịu nghe lời vẫn chôn chặt tại chỗ di chuyển được. - Chuyện gì thế này? - Chuyện ta và ngươi còn chưa giải quyết xong mà muốn rồi sao? Thiên Hàn giật mình khi nghe thấy thanh quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn thấy Kỳ Phương ngay cạnh mình, chỉ là Kỳ Phương rất lạ giống người cùng y bước vào Lưỡng Sơn này. …quen quá! - Là hoàng huynh sao?_ Thiên Hàn chợt tuột miệng , sau đó ngừng trách mình sao lại tin lời của tên ác ma kia. - Rốt cuộc ngươi cũng nhớ lại ta! Lời của Kỳ Phương vừa ra khiến Thiên Hàn giật mình lần nữa. “Đây là ý gì? Kỳ Phương vừa cái gì? Nhận ra cái gì? Phải chăng bị điên rồi?” - Kỳ Phương ngươi bị điên sao? bảo nên tin lời của Vũ Thuần, lừa chúng ta đấy! Nhếch môi cười vô tình, Kỳ Phương chuyển động mắt, thu lại kiếm, rồi : - Hoàng đệ, ốt cuộc ta cũng gặp được lại đệ sau 500 năm xa cách . Ta tìm đệ lâu lắm rồi và cũng rất cực khổ lắm đấy! Cảm thấy có điều hay xảy đến, Thiên Hàn vội thối lui vài bước đề phòng, Kỳ Phương nhìn thấy cười nhiều hơn. - Sợ hoàng huynh sao? - Kỳ Phương ngươi bị gì vậy? Phải chăng là ngươi điên rồi! Ngươi là thái tử Kim Vân quốc còn ta là vương gia của Minh Phiên quốc, quan hệ thân thuộc gì cả, chớ có xàm ngôn nữa! - Vẫn là đệ nhớ rồi, ngày xưa chúng ta rất thương nhau kia mà, tại sao hôm nay lại ra nông nỗi này cơ chứ!_ Kỳ Phương thoáng nét đau buồn, đôi mắt liếc nhìn qua thân ảnh Như Ngọc, Thiên Hàn thấy vậy vội phi tới chỗ Như Ngọc, ôm nàng dè chừng. Thấy vậy, Kỳ Phương hét lớn: - Bỏ nàng ấy ra! Cảm giác khó thở lúc mạnh hơn, biết tại sao lại như vậy, nhưng trong tiềm thức y với y rằng người trước mặt phải là Kỳ Phương, mà là kẻ nguy hiểm cần đề phòng: - Kỳ Phương! Tta lại lần nữa, ngươi mau tỉnh lại, ta phải hoàng đệ ngươi! - 500 năm qua , vẫn như vậy, ta đến sau ngươi chỉ ngày mà thôi, vậy mà nàng vẫn cho ta được phần nào đó trong trái tim, đối với ta từ đầu đến cuối chỉ có lạnh nhạt cùng thờ ơ! Ta tự hỏi ta thua ngươi ở điểm nào, vì sao nàng chọn ngươi chọn ta! Kỳ Phương lần nữa quay lưng lại với Thiên Hàn. Nhìn bóng dáng Kỳ Phương, Thiên Hàn như nhớ lại cái gì đó xa xăm, hình như có nơi nào đó cũng giống như thế này, u đầy chết chốc. Và cũng ôm người nữ nhi trong lòng, nhìn bóng người thân thuộc mà lòng đau nhói. “Thiên Hàn bình tâm lại được dao động, được!” Kỳ Phương lại hét lên. Tiếng hét của y làm cho mọi thứ trong khu rừng chao đảo. - Kết cục cuối cùng cũng là như vậy! Ha ha! Cũng là như vậy! Thiên Hàn nhìn bóng lưng của Kỳ Phương tâm bỗng nhiên đau, Tịch Hàn kiếm trong tay y từ từ buông lỏng ra, y… buông xuôi sao…nhưng là buông xuôi cái gì? vì sau đau lòng? Cái đau của tình thâm bị tan vỡ, cái đau của phản bội và cái đau của phũ phàng ư! Thiên Hàn ôm chặt Như Ngọc, đôi mắt hạ dầng xuống như buông xuôi mọi thứ, cái thứ cảm xúc như cõi ti vọng về kia chính là của Thiên Hàn , thất vọng điều gì đó qua. - Ta hận các ngươi!_ Kỳ Phương chợt hét lên lần nữa, bạch ngân kiếm trong tay y lóe sáng lên, rồi vung mạnh lên cao hướng Thiên Hàn cùng Như Ngọc bổ xuống. Thiên Hàn nhìn Kỳ Phương đôi mắt cũng thay đổi, màu hồng ngọc đẹp nhưng vô cùng buồn nhìn Kỳ Phương, trong y lúc này là tuyệt vọng và chấp nhận, y buông thanh tịch hàn kiếm xuống đất, ôm trọn lấy Như Ngọc, môi cất lên lời : - Xuống tay hoàng huynh, đệ hận huynh!
CHAP 37: QUÁ KHỨ BỊ BỎ QUÊN. Mọi vật trở nên mờ ảo? Khung cảnh dần thay đổi, bóng đen bao trùm bị thứ ánh sáng chói lòa đâm toạc, xé rời từng mảng và cuối cùng chỉ còn lại những tia sáng dịu của ánh bình minh. cánh đồng thảo nguyên xanh bao la, những đoá hoa vươn mình trong nắng sớm khoe sắc thắm. Có hai bóng người cưỡi 2 con tuấn mã rượt đuổi nhau, tiếng cười tiếng gọi vang lên hòa vào vùng trời rộng lớn. - Hoàng đệ, Đệ lại nhường cho ta rồi! - Hoàng huynh! Hôm nay huynh gặp được chuyện gì vui hay sao, mà trông huynh hí hửng như vậy? vị nam tử cưỡi con hắc mã ghim ngựa nhảy xuống với vị nam tử phía trước, y mặc bộ lam bào màu xanh bích thêu hình con rồng bạc, toàn thân toát lên khí chất cao quý cùng ưu nhã, toàn thân y phát ra ánh sáng lấp lánh đủ sức để lấn áp ma khí của ma. Y ai khác chính là Vũ Thần , người được những người đương thời đánh giá là bậc tiên nhân hóa kiếp. Theo tương truyền khi y sinh ra trong miệng ngậm theo viên ngọc quý, toàn thân phát sáng như viên ngọc linh châu, ở lòng tay khắc hai chữ Thần ! Người nam tử cưỡi ngựa phía trước xoay người lại nở nụ cười với Thần , y vận bộ hoàng kim lấp lánh kim tuyến thêu hình rồng vàng, toàn thân phát ra khí chất cửu ngũ chí tôn mà : - Phải! Chẳng lẽ đệ nhớ hôm qua là ngày gì? Nếu như Vũ Thần là ngọc thụ lâm phong tiên nhân giáng thế người này _Vũ Thần Huy lại là người mang phong thái uy phong thần vũ khí chất phi phàm, đúng hơn là đôi bên cân xứng, kẻ tám lạng người nữa cân. - Là ngày sinh thần của phụ hoàng!_ Thần đáp. - Đúng vậy! Chỉ có điều… sức khỏe phụ hoàng dạo này … Thần Huy vừa ,vẻ mặt từ từ trầm xuống, có thể nhìn ra y có chuyện buồn. Nhìn thấy hoàng huynh mình như vậy Thần liền hiểu, vội lên tiếng an ủi: - Huynh đừng quá lo, phụ hoàng mau chóng bình phục thôi! Còn chuyện… tam hoàng huynh tạo phản… Thần Huy nghe thấy lập tức kéo Thần qua bên đôi mắt nhìn chung quanh dò xét, : - Tứ đệ! Chuyện này phải chuyện thường nên bậy. Tuy nhiên Thần vẫn bình thản đẩy Thần Huy ra, đôi mắt trở nên sắc hơn, cả nét mặt cũng trở nên nghiêm lại. Đây mới thực là bản chất thực của y, bề ngoài nho nhã nhưng bên trong lại vô cùng quyết đoán, cùng sắc bén. - Chuyện đến nước này huynh còn gì phải e ngại nữa! Tam hoàng huynh cũng dấy binh kéo về thành, mọi chuyện phơi bày ra trước mắt rồi còn gì nữa phải che dấu! Haiz!, nếu phải vì nể tình huynh đệ, vì phụ hoàng đệ sớm tính sổ với rồi! - Thần ta hiểu đệ nghĩ gì, cũng giống như đệ ta cũng rất căm phẫn trước những hành động của tam đệ chỉ có điều Nhã Phù Quốc nay tuy mạnh, nhưng nếu xảy ra nội chiến chỉ e lại là cơ hội tốt cho những nước dòm ngó từ lâu. - Đệ hiểu điều đó hoàng huynh!_ Thần xoay người đặt tay lên vai Thần Huy nói_ Trong bốn huynh đệ chúng ta chỉ có mội mình huynh là xứng đáng lên ngôi cửu ngũ chí tôn mà thôi! Nhị hoàng huynh nhu nhược ít tài, tam hoàng huynh tàn bạo vô tình, duy chỉ có huynh là văn võ song toàn tính cách lại lương thiện dân như con mới đủ tư cách! - Thần đệ cũng là… - Hoàng huynh! Dù xảy ra chuyện gì, Thần vẫn luôn kính trọng huynh, mãi mãi là bề tôi trung thành của huynh! Vừa xong, Thần lập tức quỳ xuống trước mặt Thần Huy tay đặt ngang trước ngực tỏ vẻ tôn kính, thuần phục. Nhã Phù quốc đời thứ 15, năm vua Vũ Thần 17, trị vì được 16 năm, năm thứ 17 vì bệnh trầm luân liên miên mà thể điều hành chính . Người có 4 người con trai: trưởng tôn là Vũ Thần Huy, kế đó là Vũ Thần Dược, kế thứ 3 là Vũ Thần Minh và cuối cùng là Vũ Thần . Năm trị vì thứ 17 vì cảm thấy bản thân thể gắng gượng nổi. Cho nên vua Vũ Thần xuống chiếu nhường ngôi cho Vũ Thần Huy tuy nhiên vị tam hoàng tử Vũ Thần Minh vì ngai vàng mà ngần ngại ra tai hạ sát huynh đệ ruột thịt của mình là vũ Thần Dược, cùng mậu hậu ruột của y tức thái hậu đương triều, vậy còn kéo quân vây đánh kinh thành buộc vua cha thay đổi di chiếu. Trước những hành động tán tận lương tâm này của y mà tứ hoàng tử cùng đại hoàng tử liên minh với quần thần đối phó với Vũ Thần Minh. Sau khi hoàng đế băng hà, cuộc nội chiến chính thức bắt đầu, cuộc chiến nổ ra cực kỳ quyết liệt tuy nhiên lại nhanh chóng đến hồi kết thúc. Tất cả chính là nhờ Vũ Thần thông minh tài trí cùng mưu lượt phò trợ cho Thần Huy. Sau khi lên ngôi, thần Huy càng trở nên thân thiết với Thần hơn, có thể gì có thể chia cắt được tình cảm huynh đệ họ. Mãi cho đến ngày… nơi thuộc vùng lãnh thổ của Nhã Phù quốc, nơi tận cùng phía nam đất nước nơi tăm tối nhất, u nhất, nơi được xem là ranh giới của người và ma, quanh năm suốt tháng chỉ có 1 màn đêm bao phủ. Nhưng hề có ai hay biết được chính nơi đó lại là nơi cất giấu bí mật lớn của thế giới. Tại nơi đó có vùng gọi là miền đất “định mệnh”, nơi quanh năm luôn luôn có ánh sáng và những đóa hoa đào nở rộ. Năm thứ 3 khi Thần Huy lên ngôi, vì muốn mở rộng lãnh thổ xuống vùng phía nam nên phái hoàng đệ thân tín của mình là Thần xuống vùng Lưỡng Sơn này để khai hóa. Nhắc đến Lưỡng Sơn ai nấy đều run người sợ hãy, ngay cả bước vào chân cũng dám, chi đến khai hóa. Duy, Thần lại khác, y là người mang cốt cách của tiên gia, có thần khí bảo vệ cho nên Thần Huy tin chắc rằng y có thể làm được việc này. Cuộc khai hóa bắt đầu từ đây, Thần nhiều lần xông vào vùng rừng núi hắc ám này để tìm hiểu, và nhưng sau đó lại bị thất lạc cùng với đoàn quân và lạc vào tận sâu bên trong núi. Chính vô tình này dẫn y vào vùng đất “định mệnh” và cũng chính vô tình này tạo nên oan nghiệt. … - Phiếm Phiếm! Con phải nhớ, dù có bất cứ chuyện gì con cũng được phép rời khỏi nơi này, nếu con gặp báo ứng! Báo ứng! “Sư phụ!”_ Phiếm Phiếm mơ màng nhớ về lời của sư phụ quá cố, những ngón tay ngọc ngà trôi chảy lướt cây cầm cổ, khúc nhạc mền mại thanh toát. Giọng hát trong veo cất cao hòa theo những cánh hoa đào bay theo làn gió, lúc trầm lúc bay bổng lúc hạnh phúc lúc bi ai. Crack! Crack! thanh vang lên phá vỡ yên bình của Phiếm Phiếm, nàng giật mình quay lại nhìn, đô mắt to long lanh mở hết cở nhìn, vô tình chạm phải đôi mắt người kia. Giống như vực thẩm sâu đáy vô tình bị thứ ánh sáng mền mại chạm đến, Thần cảm thấy tâm mình bị lay động, cứ ngây người nhìn người nữ nhi trước mặt kiều xinh đẹp lại thanh cao thoát tục. mãi ngẩng người nhìn chợt thấy người nữ nhi kia bỏ chạy, y nhanh chân vận kinh công bay đến chặn ngay trước đường của nàng. Phiếm Phiếm lúc này cũng nhanh chân dừng lại, đáng lý nàng phải sợ hãy vì có người lạ xuất nơi này nhưng hiểu sao cảm giác với người nam nhân trước mặt mình có chút gì là phải sợ mà ngược lại tâm có chút dao động…nhìn y giống như những người phàm nhân bình thường khác, có cái gì đó tỏa sáng, có dũng mãnh trong đôi mắt tinh và có nụ cười hiền gương mặt tú tất cả như bức họa chân dung của những vị tiên nhân vừa cao cao lại vừa thân cận! Như vô thức, Thần vươn tay muốn chạm vào người nữ nhi trước mặt, nhưng khi tay y sắp chạm vào người nàng đột nhiên sắc diện nàng thay đổi, trong đôi mắt có chút dè chừng mà lùi lại tránh xa y, đôi mắt xinh đẹp thoáng nét ngập ngừng. Giữa vườn hoa đào nở rộ sắc hồng, từng cánh hoa rơi rơi bay theo làn gió trông vô cùng lãng mạn, hình ảnh nàng và nổi bật lên như bức họa tranh kim đồng ngọc nữ phối hợp giữa cái sắc và cái thần hồn. Tưởng chừng thế gian còn có đôi giai nhân nào có thể đẹp hơn họ. Thần cứ đứng bất động như thế, bàn tay lơ lửng trong khí hề động dậy, y sợ, sợ rằng nếu chạm vào nàng nàng hòa mình vào làn khói mà biến mất, sợ rằng tất cả chỉ là ảo giác. Nếu thực là vậy thà rằng cứ để ảo giác cuốn lấy y hơn là chạm vào lần để rồi biến mất mãi mãi. Thần vẫn ngây ngô nhìn nàng, đôi mắt vừa si mê vừa ngưỡng mộ, làn tóc ấy, mùi hương ấy cứ như loại bùa mê quấn chặt lấy y rời….
CHAP 38.1 : MƯU Cũng ngày hôm ấy hoàng đế Thần Huy nhận được tin hoàng đệ mình mất tích, lập tức phi ngựa xông vào Lưỡng Sơn để tìm kiếm hoàng đệ của mình. Phải mất đến ngày đêm y mới tìm ra được hoàng đệ của mình. Tuy, người đầu tiên mà y tìm được phải là hoàng đệ mà là người khác. Giữa màn đêm đen tối có luồng ánh sáng tỏa ra, Thần Huy lần mò hướng về phía nguồn ánh sáng mà . Y thể nào tin được nơi tăm tối như Lưỡng Sơn này lại có được nơi đẹp đến thế này. Thần Huy xuống ngựa, bước từng bước nhàng vào sâu trong vườn hoa đào, mùi hương thơm dạ lý tỏa ra khắp nơi khiến tâm y trở nên thanh thản hơn, chợt nhớ đến những lời người xưa , y thầm nghĩ biết nơi y đứng liệu có phải là chốn tiên bồng hay ? mải mê nhìn cảnh vật mà quên mất lý do mình đến đây, chợt y dừng lại, đôi mắt dán chặt vào hình ảnh nhắn, y nghe tim mình đập nhanh. Khi nàng quay lại, nụ cười ấy đôi mắt ấy cướp mất tâm trí y, cho y biết được cái gì gọi là cuồng si, y như cảm thấy tim mình thăng hoa những miền hạnh phúc trải đầy hoa của tình . Nhưng cảm giác đó nhanh chóng tắt khi y nhìn thấy nữa mảnh ngọc bội mà nàng đeo người cùng với tiếng khẽ gọi của nàng “Thần ”. Thần Huy cảm thấy mọi thứ như sụp đổ, ánh sáng nơi đây đủ để chiếu sáng cho y, mà bây giờ bóng tối hoàn toàn phủ kín lấy y. có cái gì đó cứa vào tim y. Phải! rất đau, lần đầu tiên trong đời cảm thấy tâm mình đau như vậy. chỉ đến sau hoàng đệ của mình chỉ có ngày, nhưng lại thua trái tim của nàng… … - Thần đệ phải cận thận đó, Phiếm Phiếm luôn trông đợi đệ, sau khi khai hóa được Lưỡng Sơn hãy mau trở về sum hợp cùng Phiếm Phiếm! Thần Huy nhìn vào hoàng đệ mình, đôi mắt sâu thẩm đến vô đáy. - Hoàng huynh, nhờ huynh chăm sóc tốt cho Phiếm Phiếm, đệ nhất định thắng trận mà quay về! đoạn Thần quay sang Phiếm Phiếm, ôm chặt nàng vào lòng dặn dò. Sắc mặt Thần Huy thoáng nét lạnh lùng, hai tay chấp sau lưng nắm chặt thành quyền mà nhìn hai người trước mặt quyến luyến nhau . Hôm ấy, mây đen quần vũ ánh mặt trời dần dần bị che khuất bởi mặt trăng, những trận sấm chớp liên hồi khiến cho ai nấy đều sợ hãi. Phiếm Phiếm ngước đôi mắt nhìn nhật thực tâm ngừng dao động, nàng lo lắng, vô cùng lo lắng cho Thần bởi nàng biết giây phút này đây y phải giao chiến cùng với bọn ma và bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Hơn thế nữa, còn có mưu khác chực chờ hãm hại y. Mà mưu đó phải của ai khác mà của chính hoàng huynh y Vũ Thần Huy, nàng sớm biết Thần Huy có tâm ma, nàng cũng biết Thần Huy nàng chính vì điều này mà y lên mưu ám toán chính hoàng đệ thân thuộc của mình. Và lúc này đây khi nhật thực hoàn toàn, cũng là lúc Thần dùng đến ngọc lưu linh của mình để phong ấn bọn ma quỷ, khi đó thần khí hộ thể của y cũng mất , đến lúc đó bất kỳ ai bất kỳ tấn công nào cũng có thể lấy mạng y. Nàng sớm biết được điều này vì nàng là truyền nhân của Thiên Thánh, nhưng nàng vẫn ngăn cản y là vì đây chính là số phận an bài của thượng đế và cũng là hình phạt dành cho nàng vì vi phạm lời thề rời khỏi Lưỡng Sơn. Còn lý do khác nữa đó là vì nàng vẫn còn chút tin tưởng Thần Huy, tin y còn chút tình người chút tình cảm huynh đệ mà vì người nữ nhi như nàng mà đánh mất lương tâm, giết hại huynh đệ của mình. Nhưng rất tiếc, điều gì nàng cũng có thể đoán trúng duy chỉ có lòng người là nàng thể nào đoán được. Nàng lầm khi tin rằng con người luôn có thiện tâm, tình vốn là mù quáng, nó chỉ là liều thuốc cứu người mà còn là loại độc biến con người thành ác quỷ… - Phiếm Phiếm!_ Thần Huy khẽ gọi tên nàng, đôi mắt sâu thẩm chứa đầy bi thương. Nàng quay đầu lại nhìn y, chỉ thấy y toàn thân rực rỡ trong ánh sáng vàng, nhưng lại rất đơn. Tại Lưỡng Sơn, khi trận chiến giữa người và ma tới đoạn cao trào, khí xung quanh vô cùng quỷ dị, mặt trời hoàn toàn bị che khuất, khắp nơi đều là mùi tanh nồng nặc và những ám khí đen, tất cả chì có màu tăm tối. Chỉ có mình Thần vẫn còn tỏa sáng trong bóng tối dày đạc này. Ánh hào quang tỏa ra từ y mạnh đến mức bọn ma quỷ dám tiến lại gần, chỉ biết ở đằng xa mà sợ hãi kêu gào. Nắm chặt ngọc lưu linh trong tay giơ lên cao, hợp với mặt trời bị nhập thực thành đường thẳng, từ viên ngọc này tỏa ra nguồn ánh sáng cực mạnh biến khu rừng tăm tối trở nên sáng bửng lên. gương mặt Thần lên những nét mệt mỏi, có lẽ y kiệt sức do cuộc chiến vừa rồi mà tổn hao khí lực. Phải rằng toàn bộ sức lực cũng như trí lực của y cạn đến cực điểm, còn lại trong y chỉ là chút ý chí và sức mạnh của ngọc lưu ly trong tay y truyền đến.
Chương 38.2 Ánh sáng phát ra chiếu rọi khắp nơi, những luồng khói đen ngay lập tức biến mất còn, hàng ngàn binh mã của Nhã Phù Quốc bị bóng đêm nuốt chững giờ đây lại được ra chiếu rọi, còn những dòng máu đỏ quỷ quái kia từ từ đạc lại rồi biến mất vào lòng đất. Nhưng vẫn còn đám mây đen bay lờ đờ trước mặt Thần , ở trung tâm đám mây đó có hai ánh sáng đỏ như máu đó là đôi mắt quỷ, đám mây đó ngừng giãy giụa trong cái lưới vô hình, cũng từ đám mây đó phát ra những tiếng kêu gào rên rỉ inh tai càng lúc càng nhiều khiến con người ta phải nhức óc. Ngay trong lúc đó, Thần nắm chặt lấy ngọc lưu ly lần nữa, nhắm nghiền đôi mắt lại mà tập trung tinh thần vào viên ngọc. Viên ngọc lúc này vẫn tỏa ra ánh sáng, sau đó bay lên cao khỏi tay Thần hướng về phía đám mây đen, giống như có lực hút vô hình kéo đám mây đó bay về phía viên ngọc và bị hút hết vào trong đó. Xung quanh Thần 1 vòng tròn sáng xuất dưới chân y, y chống mạnh thanh kiếm xuống mặt đất nữa quỳ nữa ngồi thở dốc tìm khí, từng giọt mồ hôi hòa vào những giọt máu tuông chảy từ vết thương người y rơi xuống đất mỗi lúc nhiều hơn. Thần cảm thấy hộ khí bảo vệ mình bị xâu xé dữ dội và nó mỗi lúc yếu dần cuối cùng là biến mất hoàn toàn. Ánh sáng của ngọc lưu linh cũng theo đó từ từ mà yếu dần, thay vào đó là những tia sáng đầu tiên của mặt trời chiếu rọi xuống khu rừng làm khu rừng trở nên sáng sủa hơn. Nhìn thấy được cảnh này Thần nở nụ cười hạnh phúc, y đưa tay về phía ngọc lưu linh như vẫy gọi người bạn thân thiết. Như cảm nhận được tiếng gọi của Thần ngọc lưu linh ngay lập tức trở về bên cạnh chủ nhân của mình. Nhưng khi ngọc lưu linh sắp chạm vào tay y hàng loạt những mũi tên từ phía xa hướng y bay đến, Thần vì kiệt sức nên thể cử động được nữa, mà cho dù có thể cử động chăng nữa có lẽ y cũng thể động bởi lẽ chính những chủ nhân của các mũi tên kia làm y ngờ đến mà kinh hoàng sững người. Người đó ai khác chính là binh lính Nhã Phù quốc, những người theo y vào sinh ra tử ở chốn này. Thần lúc này chỉ biết bất động mà gương mắt nhìn những mũi tên kia sắp cắm phập vào người y. … Mảnh ngọc bội tay Phiếm Phiếm bỗng trượt rơi xuống đất vỡ vụn, nàng cảm thấy tim mình như có cái gì đó bóp lấy đến ngẹn , ôm chặt lấy lồng ngực của mình từng giọt nước mắt lăn tròn đôi má, nàng quay mặt lại nhìn Thần Huy lần nữa đôi, mắt nữa đau đớn nữa oán hận. - Thần Huy ngươi còn là con người nữa! Ngay sau câu đó, Phiếm Phiếm chạy vội vào phòng đóng chặt cửa lại, tựa vào thành cửa mà khóc. Thần Huy đứng ở ngoài cửa nghe thấy từng tiếng nấc của nàng tâm như bị ai đó cào xé đau đớn, y biết bản thân mình làm điều tội lỗi nhất thế gian này, sai lầm thể nào được tha thứ được. vì ánh mắt giai nhân mà phản bội lại tình huynh đệ, chia đôi uyên ương, đúng phải người mà là cầm thú đội lớp người! Chỉ khi nhận được tin hoàng đệ mình bị thân binh của mình giết chết mới biết đau đớn là thế nào, biết cài gì là hối hận muộn màng, nhưng mọi việc quá trễ để cho quay đầu lại sửa chữa, điều duy nhất có thể bù đắp cho tội lỗi của mình là chăm sóc tốt cho Phiếm Phiếm thay hoàng đệ của mình! … Nàng biết mình khóc bao lâu, ngồi tại đây bao lâu, chỉ biết khi nàng ngẩng đầu dậy thấy vầng trăng vằng vặc tỏa ra những luồng sáng dịu , ngọn gió nhàng lướt qua nàng thổi tung y phục bay phấp phới. Phiếm Phiếm cầm lên bộ y phục hỷ màu đỏ thẩm, bộ giá y thêu hình phụng. Cái này chính là bộ hỷ phục mà Thần Huy mang đến, y bảo rằng “ Nếu nàng dám kháng chỉ những người xung quanh nàng, vườn đào kia và mộ của sư phụ nàng cũng còn!” Lại thở dài hơi khó, đôi mắt nàng lúc này còn long lanh như trước kia nữa, thay vào đó là ảm đạm và tự trách. Nàng có thể trách ai được khi chính nàng là nguyên nhân của mọi chuyện. Nếu ngày đó nàng vì chút động tâm mà để cho Thần lọt vào thánh địa, cũng vì vậy mà y rồi phá bỏ lời nguyền, để rồi hại gia đình người khác huynh đệ tương tàng. Và nếu như nàng cho Thần biết trước điều mà nàng sớm biết, có lẽ mọi chuyện như thế này đâu! Tất cả là lỗi của nàng, của nàng! nực cười khi nữ nhân luôn là cái họa, hồng nhan luôn bạc phước, vậy tại sao còn sinh hồng nhan làm gì? Là do thiên ý trêu người sao? Hay vì con người tâm vốn bất chính, nếu thể cân bằng rơi vào ma tâm vĩnh viễn thoát ra được! - Phiếm Phiếm!_ thanh vừa dịu dàng vừa quen thuộc cất lên sau lưng nàng. Phiếm Phiếm bất giác run rẩy, nàng nghĩ bản thân còn nghe thấy được giọng này, nàng miếm chặt môi lại, cố gắng bình tâm để thoát khỏi ảo giác: - Phiếm Phiếm!_ thanh kia lại lần nữa vang lên, lần này nghe hơn. Hít hơi dài, nàng lấy hết dũng khí ra rồi quay mặt lại phía sau để xác nhận. Khi vừa quay đầu lại Phiếm Phiếm phải mở to mắt hết cỡ để nhìn, nàng muốn nhìn cho kỹ đây là ảo hay thực. Nàng cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ sau lưng mình, cái mùi hương quen thuộc mà nàng tưởng chừng bao giờ có thể ngửi lại được nữa. Ánh nhìn triều mến chỉ dành duy nhất cho nàng có thể xuất lần nữa, từ trong thâm sâu dưới đáy lòng nàng chợt dâng lên niềm hạnh phúc: - Thần ! - Phải là huynh đây, Phiếm Phiếm! Thần ngay sau đó cũng nhanh chân chạy đến ôm nàng vào lòng, cái siết tay chặt tưởng chừng còn khe hở , cứ như sợ nếu buông lỏng tay chút người trong vòng tay y biến mất.
CHAP 39.1 : KẾT THÚC ĐAU BUỒN - Chàng vẫn còn sống, vẫn còn sống!_ Phiếm Phiếm trong niềm hạnh phúc. - Xin lỗi nàng, ta về quá muộn! Khiến nàng chịu nhiều đau khổ! Hơi ngẩng mặt lên nhìn y, Phiếm Phiếm cảm thấy lòng khó chịu, người có lỗi là nàng mới đúng phải y, bởi vì mọi kết cục của ngày hôm nay đều bắt đầu 1 nguyên nhân là nàng! Nàng gì cả, chỉ im lặng nhìn y, đôi bàn tay bé khẽ vươn ra vuốt lấy khuôn mặt y như củng cố ý chí trong y… bỗng dưng chợt nhớ ra điều gì đó, nàng vội đẩy y ra sau đó dùng đôi mắt dò xét cả người y lượt - phải chàng…_ Phiếm Phiếm bỏ lửng nữa câu còn lại Như hiểu được ý của nàng hỏi gì Thần cúi mi xuống, làn tóc đen che ánh nhìn của đôi mắt y, đằng sau đó là vực thẩm sâu thấy đáy, cho thấy y buồn đến mức nào. - Trong số những người hoàng huynh phái ám sát huynh có số người từng mang ơn huynh, vì vậy nhận lệnh của hoàng huynh mà ngược lại còn cứu huynh mạng. Thể xác hôm ấy mà binh lính mang về chỉ là xác người thế thân mà thôi! Nhưng vì sau cuộc chiến lần đó huynh bị thương rất nặng phải đến tận bây giờ mới có thể hồi phục được, vì vậy huynh bây giờ mới tìm đến muội được. xong, Thần lại ôm Phiếm Phiếm vào lòng, giống như cái ôm trước đó, nàng cảm nhận được cái gì đó rất mãnh liệt trong y, cảm giác đau đớn cả tâm hồn trong y, phải chăng y đau vì… - Hoàng huynh ta còn là huynh ấy nữa rồi, còn là hoàng huynh của ta nữa. Huynh bây giờ chỉ còn người thân duy nhất là mình mà thân, cho nên nàng đừng rời bỏ ta, nếu ngay cả muội cũng rời xa huynh, huynh thiết sống nữa! Dùng lấy bàn tay của mình che ngang lấy miệng y ngăn lại những lời kia, Phiếm Phiếm cũng xúc động ngừng, nàng hiểu cảm giác lúc này của y cái cảm giác bị người mình tin tưởng nhất phản bội, cảm giác cái tình thân ruột thịt bị người ta chối bỏ là đau thế nào. Nhưng nàng biết phải khuyên y thế nào ,cũng biết nên làm gì chỉ có thể ôm y mà hứa: - bao giờ muội rời xa huynh, vĩnh viễn ở bên cạnh huynh! Trong đêm tối mịt mù, chỉ có ánh sáng yếu ớt của vầng trăng. Thần tay ôm chặt Phiếm Phiếm tay còn lại giữ lấy cương ngựa phi nhanh về phía Lưỡng Sơn. Sau khi hai người bỏ trốn, Thần Huy vô cùng tức giận điều động toàn bộ binh lính Nhã Phù quốc tìm kiếm hai người. Cuộc càng quét diễn ra toàn đất nước và các quốc gia lân cận nhưng vẫn có kết quả. Nhưng tháng sau đó, Thần Huy cũng lần ra được dấu vết của hai người, nơi mà hai người trú ngụ phải là nơi xa lạ nào cả mà chính là vùng đất định mệnh! Vùng đất định mệnh là nơi nằm ở giữa khu rừng Lưỡng sơn, nơi này có bất kỳ ai biết đến được, bởi vì nó được bao phủ bằng khu rừng ma quỷ nơi được xem là ranh giới giữa người và . trong những điều khoản trong hiệp ước mà tổ tiên của người và ma xưa kia từng ký với nhau có nhắc đến điều, đó là người canh giữ hiệp ước. Theo đó, để bảo vệ ranh giới tránh bị xâm hại người canh giữ phải luôn túc trực ở vùng đất thánh và kiểm soát mọi thứ, cùng với cầu vô cùng khắc khe chính là những đời nối tiếp người canh giữ hiệp ước này tuyệt đối được bước chân ra khỏi vùng đất hứa này, nếu có hậu quả vô cùng khủng kiếp ập xuống. Hàng trăm ngàn năm qua, nơi vùng đất định mệnh này vốn rất thanh bình, nhưng khi người đó đến mọi thứ thay đổi, tất cả đều do trời cao sắp đặt! … Thần tay vẫn ôm chặt Phiếm Phiếm. Từng đường kiếm vung lên là hàng loạt nhân ảnh ngã xuống, máu chảy nhiều đến mức có thể tạo thành dòng sông đỏ huyết. Những gốc đào đua nhau khoa sắc hồng xinh đẹp vừa bị máu vấy phải trở nên héo khô , vùng đất định mệnh vốn tràn đầy sinh khí bây giờ lại trở nên hoang tàn đầy ưu chết chốc, tia ánh sáng cuối cùng cũng bị những oan hồn nơi đây che khuất, nơi này lúc này đây chẳng khác gì Lưỡng Sơn 2 cách đây gần tháng, chỉ có những tiếng rên rỉ kêu gào của những hồn người vô tội. Thần vẫn ngừng chém xuống, người y vết thương mỗi lúc mỗi nhiều hơn, máu tuôn rơi thấm ướt cả lam y, đôi mắt màu hồng ngọc vốn dĩ rất minh mẫn giờ đây lại tối sấm lại sâu đáy có thể nhìn thấy cái buồn đau đến vô bờ. Từng động tác của Thần càng lúc càng chậm lại, sức sát thương của y cũng giảm nhanh xuống có lẽ y dần kiệt sức. Phiếm Phiếm được y bảo vệ, tuy hề bị bất kì vết thương nào nhưng y phục nàng vốn trắng tinh khiết giờ đây lại nhuộm đầy màu huyết đỏ. Có lẽ máu đó là của những người gục xuống kia hoặc cũng có thể là của Thần , người bảo vệ nàng khỏi cái đao của tử thần. Đôi mắt nàng vẫn rất bình thản chút hoảng sợ, ngay cả chút căm ghét hay thù hận cũng có, đơn giản là vì nàng vốn hề hận , và cũng chẳng còn cảm giác gì cả, cái mà nàng còn cảm nhận được lúc này chính là cái đau trong lòng người ôm nàng, cái giá lạnh cùng thất vọng đến tột đỉnh…