1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. marionet0401

      marionet0401 Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      785
      Chương 15: Khuê tú
      Vào tháng sáu, khí trời càng ngày càng nóng.

      Bên đường bóng cây trải phủ, tiếng ve kêu râm ran như chúng biết mệt. Trong khí ngọn gió, lão bản của tửu quán vẫn cố giữ gương mặt vui vẻ niềm nở mặt cho cái nóng của mùa hè. Tiểu nhị vai vắt khăn tử ra ngoài hắt chậu nước liền cũng như chạy trốn tiến vào với tốc độ nhanh, hai vị khách nhân ngồi bên cạnh cửa trái lại tiện nghi chuyện phiếm với nhau.

      , trung niên nam tử mặc hồ lam hạ sam chợt chỉ ra ngoài : "Ngươi xem ngày hôm đó cũng nóng thế này, mới kia sao chút công phu, liền kiền!"

      bạn bè xoay người hướng ra ngoài nhìn lại, bất đắc dĩ cười cười, muốn quay đầu lại, thoáng thấy ở đối diện chạy qua đây chiếc xe ngựa, đến gần cửa nha môn phụ cận từ từ chậm ngừng lại. khỏi nhìn theo hồi, thấy xe ngựa xuống hai người nam tử già trẻ, nhìn là biết đây là những người có tiền, liền tò mò hỏi: "Ngươi xem, họ là ai?"

      Nơi như Mai trấn này, bắt gà trộm chó cũng thiếu nhưng mà có rất ít người chủ động nha môn. Trung niên nam tử nghe xong lập tức nhìn sang đến khi người ở bên kia tiến vào, mới rất là ngưỡng mộ : "Đó chính là Lâm viên ngoại và Bùi thiếu gia, họ rất có danh tiếng ở trấn chúng ta. Lâm viên ngoại nhà có thiên mẫu ruộng tốt bạc triệu gia tài, Bùi thiếu gia lại là nhà giàu nhất trần tam thiếu gia Bùi gia, đại bá của là thượng thư đại nhân ở kinh thành!"

      "Như vậy a, trời nóng đến đau đầu thế này bọn họ nha môn làm chi? thăm hỏi quan phủ sao?"

      "Kia cũng phải, ta đoán a, tám phần là Lâm viên ngoại muốn đem nữ nhi thất lạc nhiều năm của vào ký hộ tịch, rồi thỉnh Bùi thiếu gia giúp chứng minh, còn nữa, Bùi thiếu gia năm nay trúng tú tài."

      Vị kia cảm thấy có hứng thú, sáp vào hỏi , "Chuyện gì xảy ra, hình như là có cố gì đó, cho ta nghe chút !"

      Ánh mắt trung niên nam tử phức tạp thở dài, "Ai, chuyện gì chứ, nhưng mà Lâm viên ngoại thực là đáng thương, chuyện xấu xảy ra liên tiếp, ta cũng thay khó chịu."

      "Ngươi còn cùng ta úp mở, !"

      "Này, chuyện này ra rất phức tạp... Ta đơn giản cho ngươi , nhà Lâm viên ngoại độc đinh ba đời, tới hiểu sao việc con nối dõi là gian nan, phu nhân cưới nhiều năm có được đứa con, còn cách nào mới nạp biểu muội cảu quản gia làm thiếp. Nhắc tới cũng khéo, vị thiếp này mới vừa vào cửa, nàng và chính thất liền đều có hỉ mạch, nghĩ cũng biết, ai sinh nhi tử, Lâm gia gia sản sau này đều là của . Vì điều này, tiểu thiếp kia và quản gia hợp mưu, thừa dịp Lâm viên ngoại ra ngoài động tay chân, hại phu nhân sinh non bỏ mình, lại cùng lang trung hợp mưu gạt đứa chết yểu, Lâm viên ngoại thương tâm muốn chết, sao có thể nghĩ đến người cạnh mình làm chuyện có lương tâm đến như vậy? căn bản dám nhìn đứa , trực tiếp giao quản gia đem đứa táng, quản gia đại khái còn chưa ác đọc đến mức có thể nhẫn tâm chôn sống đứa , nên đem đứa ném tới trong núi liền ."

      "Lại thêm tiểu thiếp sinh nhi tử, nghĩ con mình hưởng hết, nghĩ tới Lâm viên ngoại còn có cháu trai bà con xa, hồi tháng tư đến cậy nhờ. Lâm viên ngoại thiện tâm a, định để cho cháu trai phần ruộng đồng, nhưng quản gia và tiểu thiếp lại muốn, nên thiết kế trói Lâm viên ngoại rồi hô hoán là ông bị bắt cóc đòi tiền chuộc, họ còn muốn nhân cơ hội giết ông diệt khẩu. May mà Lâm viên ngoại mạng lớn, được đại miêu hoang dã nương cứu. Quản gia sau bị bắt, biết tội chết khó thoát, khai nhận tội, sau ngờ lại chết. Lúc đó Lâm viên ngoại còn chưa có hoài nghi đến tiểu thiếp của mình, về sau phát nương kia chỉ trông giống vợ , sau tai còn có cái bớt giống như đúc của phu nhân mình ngày xưa liền nhận ra đây là nữ nhi ruột thịt của , rồi bắt đầu nghi ngờ chuyện năm xưa. Tiểu thiếp kia cũng bởi vì quản gia chết mà lo sợ, kinh hãi, nổi nữa liền thắt cổ tự sát, lưu lại phong thư nhận tội, cầu Lâm viên ngoại đừng giận chó đánh mèo lên đứa ."

      "Kia Lâm viên ngoại như thế nào?"

      "Còn có thể như thế nào? Đích tử sinh tử biết tung tích , trước mắt chỉ có đứa con trai, dù cho bởi vì tiểu thiếp mà giận chó đánh mèo với , Lâm viên ngoại cũng nhẫn tâm phạt , nên cho người ta đưa đến ở thôn trang ở nông thôn ở."

      "Cũng là, rốt cuộc là cốt nhục của mình, phạt qua, rồi cũng trở về. Hảo lão nhân gia phúc lớn mệnh lớn, mặc dù gặp phải tiểu nhân, nhưng cuối cùng có gặp chuyện may, tử nữ ruột thịt cũng trở về, coi như là trong cái rủi có cái may ."

      "May cái gì a, Lâm viên ngoại rất thảm, chỉ là đem nhi tử đưa đến thôn trang để khiển trách, nhưng đứa bé kia tính tình lớn a, nửa đêm leo tường muốn chạy trốn! Được, lần này lại xảy ra chuyện, đêm tối như mực, chân vững trượt chân từ tường cao xuống, đến khi người phát máu chảy đầy đất, lang trung chưa đến chết."

      "A! Này, Lâm viên ngoại chẳng phải là hối hận muốn chết?"

      "Dĩ nhiên rồi, nghe lão nhân gia hộc máu, nằm giường ba ngày mới ngồi dậy được. Ai, ngươi đừng nghĩ việc này cho xong, còn có xui xẻo nữa a! Lúc trước phải cháu đến cậy nhờ tới rồi sao? Người nọ cũng là loại lòng dạ hiểm độc, thừa dịp thúc phụ bệnh tình nguy kịch mà đùa giỡn cưỡng bức nha hoàn quý phủ quét rác, nếu phải là bị người khác bắt gặp, thiếu chút nữa là tai nạn chết người. Lâm viên ngoại sau khi nghe đến, có thể giận sao, giận đỏ mắt công khai chuyện này ra, tuyên bố bao giờ nữa nhận loại cháu trai này nữa. Cháu bị vạch trần, còn mặt mũi mà ở lại Mai trấn sao, xám xịt rồi."

      "Ai, cháu cũng ngu xuẩn. Lâm viên ngoại có nhi tử, có người kế thừa, chỉ cần thành chờ mấy năm, tương lai Lâm phủ từ xuống dưới còn là của sao? Giờ hay rồi, náo ra loại chuyện này, người vác cái thanh danh bất hiếu bất kính, như thế nào cũng thể trở thành con thừa tự của Lâm gia. Đáng tiếc Lâm viên ngoại, giờ thực tuyệt hậu, sau này hẳn là kén rể cho nữ nhi của mình rồi?"

      "Ta cũng đoán vậy, cũng thể để nữ nhi mang theo gia nghiệp to như vậy lập gia đình? Ai, đúng rồi, ta nghe các ngươi kia có gia..."

      Đề tài chậm rãi liền thay đổi.

      Ước chừng sau hai khắc chung, bên ngoài lại lần nữa vang lên tiếng vó ngựa, hai người hướng nhìn ra ngoài, liền thấy kia cỗ xe ngựa chậm rãi hướng trấn đông . Họ nhìn chăm chú nhìn chốc, nghĩ đến chuyện Lâm viên ngoại gặp phải. đáng tiếc.

      Mà Lâm viên ngoại ngồi trong xe ngựa, thoạt nhìn cũng đáng thương giống như bọn họ tưởng tượng.

      Ông sống hơn nửa đời người, kinh nghiệm ít, suy nghĩ cũng rộng hơn, đâm đầu suy nghĩ vào chuyện rồi chờ chết. Nằm giường nghỉ ngơi ba ngày kia, bên là ông điều dưỡng thân thể, bên là hưởng thụ Lỗ Lỗ ngốc nghếch nhưng tri kỷ chiếu cố, thuận tiện phân phó Thường Ngộ đem Chu di nương giải quyết. Chu di nương là tự sát, điều kiện là tha Lâm Khang, nhưng đổi thành Bạch Khang, đời bình an. Bạch Khang cũng là chính ngã chết, Lâm viên ngoại sau khi biết, mất ngủ buổi tối, ngày hôm sau cũng buông xuống.

      Thiện hữu thiện báo, chuyện xấu rơi xuống người ông, sau ác nhân bị quả báo.

      Làm người, luôn luôn nên nhìn về phía trước. Đuổi Lâm Toàn, đặt tên cho Lỗ Lỗ đồng thời cũng điền vào Lâm gia tộc phổ và hộ tịch, từ nay về sau, chỉ cần hảo hảo giáo dục nữ nhi, tương lai lại thay nàng chiêu tốt con rể là được.

      Tâm tình của chậm rãi nâng lên.

      "Hiền chất, vất vả ngươi bồi ta chuyến này, nếu có tú tài ngươi giúp, chuyện của Huệ nương còn biết thế nào mới xong." Huệ nương, đó là nhũ danh của Lỗ Lỗ mà ông đặt cho, đại danh Lâm Huệ. Lỗ Lỗ tên này thực bất nhã, gọi ra bị hạ nhân khi dễ.

      Bùi Sách cười : "Chỉ là cái nhấc tay thôi ạ, bá phụ luôn mãi cảm ơn, đây là xem con là người ngoài sao?"

      Lâm viên ngoại nhìn , cất tiếng cười to, "Hảo, hảo, chúng ta là người ngoài, ta cảm tạ, bất quá lại , ngươi trúng tú tài, ta còn chưa có thay ngươi ăn mừng đâu. Như vậy , hẹn ngày bằng hôm nay, đêm nay ta liền phân phó người chuẩn bị bàn thức ăn ngon, ngươi nhất định phải qua a!"

      "Bá phụ , ta nhất định qua sớm." Bùi Sách rất lưu loát đáp, kính trọng Lâm viên ngoại, cũng chính là bởi vì như vậy, mới thay ông dối. cho cùng, Lâm gia gia sản, xử trí như thế nào đều liên quan đến , thay vì giao cho tiểu nhân, tâm ý của lão nhân gia thà rằng đưa cho ân nhân cứu mạng của mình.

      chuyện, xe ngựa Lâm phủ trước cửa dừng lại.

      Lâm viên ngoại được Thường Ngộ đỡ xuống xe ngựa, sau khi cùng Bùi Sách cáo biệt, trực tiếp đến hoa viên.

      Vòng qua núi giả, thấy hai nha hoàn mặc y phục hồng phấn đứng gác ở đình lý nhưng thấy thân ánh của Lỗ Lỗ.

      nhíu mày, sáng sớm phân phó các nàng tiếp tục dạy tiểu thư nhận thức đồ vật trong vườn hoa, thế nào giờ người lại thấy? Còn họ lại trốn trong đình lười biếng?

      nổi giận đùng đùng tới, Thường Ngộ theo sát phía sau.

      Nhưng khi tới gần, hai người đều ngốc, thân hình nương nằm ghế dài bị lưng ghế dựa che đậy kia phải Lỗ Lỗ, là ai?

      Thường Ngộ rất quy củ lập đình phía dưới bậc thềm bên cạnh, mắt nhìn phía nước hồ trong suốt, như thưởng thức cảnh hồ, kì thực đem trong đình chữ sai nghe thấy trong tai.

      "Meo!" Lỗ Lỗ vương vai duỗi rồi trở mình hướng vào lưng ghế dựa tiếp tục ngủ.

      Lâm viên ngoại bất đắc dĩ ngồi bên cạnh, hỏi nha hoàn: "Đại tiểu thư ở đây nằm bao lâu?"

      "Hồi lão gia, đại tiểu thư chỉ mới ngủ, bất quá lão gia yên tâm, đại tiểu thư vừa học xong đồ và cảnh vật quanh đây, tất cả đều đúng, chính là, chính là thỉnh thoảng khi sốt ruột, còn có thể kêu lên hai tiếng."

      Điềm Hạnh lập tức giọng đáp lời, nàng vóc dáng cao, mặt tròn tròn còn mang điểm trẻ con, tướng mạo nhìn vui vẻ. Người bên cạnh mặt mày thanh tú gọi là Đào. Lâm viên ngoại cố ý cấp Lỗ Lỗ chuẩn bị hai thiếp thân nha hoàn, người trầm ổn kín đáo, người hoạt bát cơ linh, vì Lỗ Lỗ tên lúc đầu của các nàng nghe tốt, tự mình đổi thành Điềm Hạnh và Đào, đều là món nàng thích ăn.

      Lâm viên ngoại gật gật đầu, nhìn sang hồ cảnh đối diện, dằn lòng lại, vẫn là đem người đánh thức.

      "Cha, ta muốn ngủ!" Lỗ Lỗ lười lười dựa vào bả vai Lâm viên ngoại, bên dụi mắt bên làm nũng. Nàng thực là quá mệt mỏi, mỗi ngày đều phải dậy sớm, vừa tập dùng đồ vật vừa học gọi cái này cái kia từ trời đến dưới đất, đến tối còn phải trả bài với lão tộc trưởng mới có thể ngủ. Nga, lão tộc trưởng cũng rất kỳ quái, ngài bảo cho nàng gọi ngài cha, Lỗ Lỗ từ Cố Tam nên hiểu “cha” nghĩa là gì, chẳng lẽ nàng thực là đứa của lão tộc trưởng? Cũng biết là thế nào nhận ra, nàng và nhìn chút cũng giống a, có lẽ, nàng trông giống nương chưa từng gặp mặt kia? Kia là đáng tiếc, sớm biết như vậy, hồi còn ở trong tộc, nàng thế nào cũng muốn cẩn thận lưu ý giống cái bên người của lão tộc trưởng.

      Lâm viên ngoại cũng biết suy nghĩ cong quẹo trong lòng nàng, ánh mắt nhìn quét vòng, chỉ vào lá sen bên hồ hỏi: "Đây là cái gì?"

      Lại nữa!

      Lỗ Lỗ dỗi chu miệng lên, "Hoa sen! xanh lục là lá sen, hồng là nụ hoa, bay là chuồn chuồn, bơi trong nước là cá!"

      Lâm viên ngoại ngoài ý muốn lại cao hứng, từ đáy lòng khen: " tệ tệ, Huệ nương chúng ta thông minh, như thế liền có thể . Chờ ngày mai cha liền cho người tìm hai tiên sinh tốt nhé."

      "Tiên sinh là gì?" Lỗ Lỗ cảnh giác ngồi thẳng .

      "Tiên sinh thôi, cùng Điềm Hạnh và Đào sai biệt lắm, đều là dạy con nhiều thứ. Ngoan, cha cho thỉnh nam tiên sinh sáng sớm dạy ngươi đọc sách biết chữ, và nữ tiên sinh buổi chiều dạy con nữ hồng quy củ, chăm sóc cho con thành tiểu thư khuê các!"

      "Meo!"

      Lỗ Lỗ nóng nảy, vì sao phải làm tiểu thư khuê các? Nàng mới muốn làm, nàng đủ mệt mỏi!

    2. marionet0401

      marionet0401 Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      785
      Chương 16: Tay bị thương...
      "Meo..." Lỗ Lỗ dán mặt lên cánh tay Lâm viên ngoại cọ cọ, "Cha, cần tiên sinh, ta có thể , cần học được ?"

      Nàng hiểu ý lão tộc trưởng đọc sách nữ hồng là có ý gì, nhưng vừa nghe muốn tốn cả ngày, nàng lập tức sợ. Nàng lười chỉ là muốn ngủ thôi a, sáng giờ học được ngủ, học đâu, còn mệt chết nàng a!

      "Cha, ta học, ta muốn ngủ meo!"

      Điềm Hạnh và Đào cũng nhịn được cúi đầu, mím môi cười trộm, đại tiểu thư biết làm nũng mà.

      Thường Ngộ lập bên ngoài, nghe kia từng tiếng kia, nhịn được ghé mắt nhìn lén vào bên trong đình. Xuyên qua bụi cây thưa thớt, chỉ thấy đại tiểu thư ngồi bên người lão gia, nhắm hai mắt, bĩu môi, như con mèo ngừng cọ tới cọ lui, cộc lốc ngây ngốc. Cũng biết là do vừa mới tỉnh ngủ hay cọ mệt, gương mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, nhìn từ xa ngũ quan biếng nhác lại quyến rũ, làm cho tâm tình người ta dập dờn, thân thể phát nhiệt, hận thể ngồi chỗ ở chỗ lão gia.

      Thường Ngộ cảm thấy khô nóng, vội vàng dời tầm mắt, chỉ là cũng lâu lắm, ánh mắt bị khống chế lại chuyển trở lại.

      Hôm nay nàng mặc áo có vạt dài màu xanh nhạt, váy lụa trắng, thanh lương động lòng người. Có lẽ là vừa ngồi dậy, đôi chân trời xinh giẫm đè đôi giày thêu hoa trắng hồng, mu bàn chân bóng loáng như ngọc, ngón tay thon nhuận đáng , mê hoặc mắt , nhìn đến nhập thần, biết nên nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến người nàng, dời được.

      Đến khi lão gia mở miệng, Thường Ngộ mới nhìn hướng nơi khác, thầm trách cứ hai nha hoàn chiếu cố chu toàn, nên để đại tiểu thư cởi vớ.

      " thể, con là con của ta, biết chữ, bị người chê cười." Lâm viên ngoại nghiêm túc bảo Lỗ Lỗ, cố ý lùi ra xa, giữ chút khoảng cách, nếu nàng làm nũng tùy ý tiếp như vậy, ông sợ mình mềm lòng đồng ý với nàng a.

      "Cha!" Lỗ Lỗ tức giận đến thẳng giậm chân, đầu ngón chân móc vào giày, giận dỗi dùng lực, liền đem giầy thêu đá bay ra ngoài.

      "A!" Giày thêu bay ngang qua bên người Đào, theo bản năng liền đưa tay đón, do đột ngột nên phản ứng chậm, lúc xoay người, giầy kia bay ra bên ngoài đình. Đào vội vàng bước xuống nhặt lên, khi chạy tới còn đứng chưa vững trước mặt chợt thấy bàn tay nam nhân đưa ra, đó chính là giày của tiểu thư.

      Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, bất ngờ chống lại đôi mắt dài, Thường quản gia...

      Thường Ngộ chậm tãi đem giầy đưa cho Đào, thấp giọng : “Nghe lời của tiểu thư, nhưng có vài việc nhất định phải khuyên nàng.", xong liền lui ra.

      Đây là răn dạy các nàng nên để tiểu thư tùy ý cởi giày sao?

      Đào da mặt nóng lên, sửng sốt chớp mắt, nhanh về, quỳ trước người Lỗ Lỗ khuyên nhủ: "Đại tiểu thư, ta trước giúp ngài mang giày nhé?" Bên cạnh Điềm Hạnh cũng vồi cầm giày quỳ xuống.

      " mang đâu, nóng!" Lỗ Lỗ nhấc chân để ghế, tay chống thân thể, tay đem váy kéo lên, muốn đem chân lộ ra.

      Thường Ngộ xa xa nhìn thấy động tác nàng, nhanh chóng phóng tránh xa chút, đồng thời cũng tránh được tầm mắt của Lâm viên ngoại hướng bên này nhìn lại.

      "Huệ nương, mang giày ngồi thẳng! Trước đây dạy con thế nào?" Lâm viên ngoại nhíu mày, nhấn mạnh, con bé như thế này, mời tiên sinh sao được?

      Lỗ Lỗ bĩu môi, cũng dám tiếp tục chơi xấu, lão tộc trưởng khi tức giận là dọa người a.

      Nhìn bộ dáng nàng chu mỏ cúi đầu ủy khuất, Lâm viên ngoại lòng mềm nhũn, vỗ vỗ đầu nàng : "Huệ nương ngoan, cha cũng là vì muốn tốt cho con thôi."

      Lâm viên ngoại thực nghĩ rất cẩn thận về việc giáo dục Lỗ Lỗ thế nào.

      Ông biết đứa này thực bao nhiêu tuổi, hộ tịch báo cáo là mười ba tuổi, nhưng nhìn bộ dáng của nàng, hẳn là mười lăm mười sáu tuổi. nương lớn như vậy, theo lý có thể gả , nhưng nếu muốn dạy cẩn thận nàng trở thành con dâu hợp cách, những thứ nữ hồng quy củ, đạo lí đối nhân xử thế, cách ứng biến ở nhà chồng, phải tốn hơn vài năm đâu. tới khi đó, Lỗ Lỗ quá tuổi, bị người ta xem thường. Huống hồ Lỗ Lỗ từ trong núi lớn lên, đơn thuần như giấy trắng, coi như là bốn năm năm sau, cũng chưa chắc hiểu được quản gia phức tạp. khi ông qua đời, Lỗ Lỗ liền còn có dựa, tính tình nàng đơn giản như vậy, đồ cưới trong tay lại nắm có nhiều như vậy, còn bị người ta ăn tươi nuốt sống?

      Lòng người tham lam, ai hiểu hơn ông đâu.

      Cho nên, Lâm viên ngoại quyết định kén rể cho Lỗ Lỗ. Ông phải nhân lúc mình còn sống, chọn người có nhân phẩm thành hiền hậu, dù cho kinh doanh vườn mai tốt, của cải để lại nhiều như vậy đâu, vợ chồng son cũng có thể áo cơm lo, sống an ổn qua ngày.

      Nếu là kén rể, thời gian gấp rút cà cách giáo dục cũng nên thay đổi.

      Nữ hồng cần quá tinh, làm bộ ra dáng là được. Quy củ cần quá nghiêm ngặt, có thể bảo đảm làm ra dáng vẻ, ra cửa dự tiệc biết tiến thoái, bị người chê cười là được. Về phần tạp vụ, ông an bài quản bên ở ngoài thôn trang và nội viện và nô bộc trung thành giúp nàng, Lỗ Lỗ cần quan tâm quá nhiều, thậm chí có thể đem vụ giao cho con rể xử lý. Tuy nhiên, làm nữ chủ nhân trong phủ, Lỗ Lỗ phải biết đọc sách nhận nhận học để xem được sổ sách, miễn cho ngày sau bị người khác lừa gạt. Đương nhiên nếu Lỗ Lỗ trong quá trình học có thể lộ ra thiên phú trong việc quản lý nhà cửa, vậy tốt bất quá.

      "Nhưng ta muốn học, ta chi cảm thấy muốn ngủ nhiều thôi!" Lỗ Lỗ nhận thấy ngữ khí biến hóa của lão tộc trưởng, lại bắt đầu làm nũng.

      Lâm viên ngoại lấy lại tinh thần, vừa bực mình vừa buồn cười, bất đắc dĩ lui bước: "Như vậy , Huệ nương học năm ngày, rồi nghỉ ngơi hai ngày, thế nào?"

      Lỗ Lỗ nháy nháy mắt, cúi đầu đưa ngón tay tính toán chút, hưng phấn chỉ vào tay phải hai ngón tay: "Hai ngày này ta có thể vẫn ngủ, cũng cần học ?"

      "Ân!" Lâm viên ngoại tán thưởng nhìn nhìn hai nha hoàn, chủ động dạy Lỗ Lỗ tập đếm, liền cảm thấy các nàng hầu hạ rất dụng tâm.

      "Meo, cha tốt!" Lỗ Lỗ cao hứng nhào tới trong lòng Lâm viên ngoại, trong lòng vui vẻ. Cứ như vậy, sau này chỉ cần mệt năm ngày, có hai ngày có thể nằm bò ở giường dậy, giống bây giờ mỗi ngày đều mệt!

      "Được rồi, Huệ nương ở trong vườn hoa chơi , cha còn có việc bận." Lâm viên ngoại nhìn hai nha hoàn giúp Lỗ Lỗ mang giày, đứng lên rồi căn dặn các nàng: "Buổi tối Bùi thiếu gia qua dùng cơm, các ngươi nhớ thay đổi xiêm y cho đại tiểu thư." Bùi Sách là ân nhân cứu mạng của cha và con , tương lai khi rồi, còn cần phải xin nhờ Bùi Sách chiếu cố Lỗ Lỗ nhiều hơn, để Lỗ Lỗ là nữ hộ, tránh được phải ra mặt xử lý vụ, việc nam nữ chi phòng liền cần quá hà khắc, giờ cùng thấy ngoại nam, sớm học hỏi cũng tốt.

      "Vâng, lão gia yên tâm ."

      Lâm viên ngoại gật gật đầu, dẫn Thường Ngộ ra tiền viện. Các chưởng quản điền trang đem sổ sách thu hoạch tiểu mạch và điền tô năm nay tới, cần phải xem.

      Lỗ Lỗ biết lão tộc trưởng có rất nhiều việc cần làm, nên có theo sau, ngồi ghế lại hồi, lại tiếp tục mơ màng.

      Về phòng, lại ngủ giấc, khi tỉnh lại, trời tối sầm.

      Điềm Hạnh múc nước hầu hạ nàng rửa mặt, chải đầu cài trâm. Lỗ Lỗ vẫn hiếu kỳ nhìn tay của Điềm Hạnh, mỗi lần đều nhìn chuyển mắt, nhìn chăm chú ở trong gương, hôm nay lại cảm thấy Điềm Hạnh có chút khác hôm qua, nàng quay đầu nghĩ nghĩ, chợt xoay người, ngẩng đầu hỏi: "Tai ngươi treo vật gì? Lấp la lấp lánh, coi được a."

      Điềm Hạnh nghi ngờ sờ tai, tay nâng đến phân nửa hiểu, cười : "Đại tiểu thư, đó là khuyên tai."

      "Khuyên tai..." Lỗ Lỗ thào lặp lại hai lần, mắt chớp chớp nhìn Điềm Hạnh: "Ta có khuyên tai sao? Ta cũng muốn mang!"

      Điềm Hạnh do dự chút, xoay người theo hòm xiểng lý nhảy ra tráp, mở cấp Lỗ Lỗ nhìn: "Đại tiểu thư, lão gia cho ngài tuyển rất nhiều trang sức, này tràn đầy tráp đều là khuyên tai, ngài xem, so với ta cái này đẹp hơn nhiều. Chỉ là, ngài có lỗ tai, chưa thể dùng tới." xong, săn sóc ngồi xổm xuống, tháo xuống tai trái khuyên tai, nắm bắt dái tai ý bảo đạo: "Ngài xem, đây là lỗ tai, phải sinh ra có, phải dùng ngân châm đâm xuyên mới được. Xuyên xong đem khuyên tai đầu này mang vào ." Lại thành thạo mang lên tai.

      "Meo..."

      Nhìn kia hoa tai được Điềm Hạnh mang lên dái tai xinh xắn, Lỗ Lỗ có chút háo hức nhưng vẫn là sợ. Mấy ngày hôm trước Điềm Hạnh cho nàng thêu khăn tay, nàng cảm thấy chơi khá, đoạt lấy đến chính mình chơi, kết quả cẩn thận đâm kim lên tay, lần đầu bị đau như vậy, cảm giác đó nàng kiếp này đều quên được.

      "Quên , ta bất đeo." Sau đó Lỗ Lỗ buồn bực, nàng sợ đau, thà rằng mang.

      Điềm Hạnh ôn nhu cười, cất tráp , sau đó thay Lỗ Lỗ chải đầu, suy nghĩ có nên xin phép lão gia, có nên cho tiểu thư xỏ lỗ tai đây? Tiểu thư xinh đẹp, mang khuyên tai nhất định đẹp vô cùng. Mặc dù xỏ lỗ tai đau hai lần, nhưng có nữ tử nào mà muốn mình xinh đẹp đâu?

      Thu thập xong, Điềm Hạnh ở lại trông phòng, Đào bồi Lỗ Lỗ bên hồ đình dự tiệc.

      Bùi Sách đến.

      mặc trang phục đơn giản, mực phát bó quan, phong thái tuấn lãng, hơi nghiêng người cùng Lâm viên ngoại giọng trò chuyện. Khi Lỗ Lỗ từ hướng hàng cây ra, thứ đầu tiên nàng thấy, đó là nụ cười nghiêng mặt của . Nàng dừng chút cước bộ, xa xa nhìn Bùi Sách, trong lòng dâng lên loại cảm giác kì lạ, chỉ cảm thấy, cười rộ lên rất đẹp mắt, nàng xem rất thích.

      "Lão gia, đại tiểu thư tới." Lỗ Lỗ theo phía tây tới, Thường Ngộ ở phía đông ngoài trạm đình, thấy nàng nhìn bên trong phát ngốc, khỏi theo nàng ánh mắt nhìn lại, sau đó chút nghĩ ngợi liền lên tiếng nhắc nhở.

      "Đứa này, chắc là lại ngủ quên, còn qua đây, đứng chỗ đấy làm cái gì." Lâm viên ngoại hướng Lỗ Lỗ vẫy tay.

      Bùi Sách thu lại nụ cười, chờ Lỗ Lỗ bước lên bậc thềm, khách khí hành lễ : "Lâm nương."

      Lỗ Lỗ vốn muốn ngồi bên cạnh Bùi Sách, nhưng nàng đột nhiên lại cảm thấy mặt thay đổi, có như vậy thoải mái , liền ngoan ngoãn tới bên cạnh Lâm viên ngoại. Vừa ngồi xuống, lực chú ý lập tức bị bốn món rau trộn bàn hấp dẫn, ôm Lâm viên ngoại cánh tay hỏi, thường thường meo meo gọi hai tiếng, nghiễm nhiên quên bàn còn có người.

      Bùi Sách nhìn thẳng, nhưng mỗi khi nghe thấy Lỗ Lỗ khi chuyện thỉnh thoảng phát ra dường như phát ra tiếng mèo thấp tinh tế, tay tự chủ rung lên, tim đập cũng mạnh hơn. Cùng lúc càng nhịn được liếc nhìn hai mắt của Lỗ Lỗ.

      biết nàng đẹp, hơn cả ca kỷ mà khi theo phụ thân dự tiệc lúc thấy qua, và khuê các tiểu thư "Vô tình gặp phải" tuy đều đẹp, nhưng là đẹp đến mức làm nhớ mãi quên. Thế nhưng, vì sao, nàng tuy chỉ là lơ đãng nhưng lại làm sinh ra loại quen thuộc cảm?

      "Hiền chất, dùng bữa a? Thế nào, còn muốn cùng bá phụ khách khí nữa sao?" Lâm viên ngoại bất đắc dĩ dạy cho Lỗ Lỗ vài động thái, hướng Thường Ngộ khoa tay múa chân, để phòng bếp truyền lệnh, quay đầu lại thấy Bùi Sách cúi đầu sững sờ, cười trêu ghẹo

      "Bá phụ đùa, ta nhưng cho tới bây giờ muốn khách khí với ngài mà." Bùi Sách vội hoàn hồn, cười lên rồi nâng đũa.

      Lâm viên ngoại vừa nhìn liền nghi hoặc hỏi: "Hiền chất, mu bàn tay ngươi thế nào có bị vết thương?"

      "Nga, này a, lúc cẩn thận bị cành cây quẹt phải." Bùi Sách nhìn nhìn vết xước dài tay, thuận miệng giải thích.

      Lâm viên ngoại tin, dặn sau này bước cẩn thận hơn. Lỗ Lỗ chú tâm ăn, căn bản có nghe thấy.

      Chỉ có Thanh Mặc đứng ở bên ngoài vẻ mặt cười khổ, thiếu gia ngài biết dối a, đó ràng là bị mèo trắng nhà ngài quấy nhiễu có được ?
      Thảo Sally, Happyanh, Chôm chôm23 others thích bài này.

    3. Mi mũm mĩm

      Mi mũm mĩm Active Member

      Bài viết:
      183
      Được thích:
      196
      laij chờ chương mới nữa nà
      Lâu tới khúc chị dương quá nhỉ :ex10::ex10:

    4. marionet0401

      marionet0401 Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      785
      Chương 17: Đêm
      Lâm viên ngoại gia tư phóng khoáng, trong các bữa hàng ngày cũng thịt cá phô trương lãng phí, trừ ngày lễ ngày tết mở tiệc chiêu đãi khách khứa các món ăn trong nhà cũng thịnh soạn hơn so với nhà người bình thường khác chút thôi. Loại gạo thường dùng là gạo thượng hạng, trắng nõn nà, món ăn mặn lấy thịt gà, thịt heo thông thường là đa số.

      Thời gian trước vì chuyện xấu kia và thêm việc Lâm viên ngoại dưỡng bệnh sau đó nên trù phòng chuẩn bị cơm nước vô cùng thanh đạm. Hôm nay, khi bọn nha hoàn trải khăn bàn màu xanh lam lên bàn tròn bằng đá và bày lên từng món thức ăn tinh xảo, mắt to của Lỗ Lỗ trừng lớn vừa ngắm vừa hít hà mùi hương thức ăn mê người, lâu mới nhìn thấy món ưa thích của mình, vội vàng kéo tay áo Lâm viên ngoại : "Cha! Cha! Con muốn ăn cá!"

      Lâm viên ngoại làm bộ sinh khí, trừng nàng. Lỗ Lỗ lập tức buông tay ra, lập tức ngồi thẳng lưng, nhìn cá mà nuốt nước miếng.

      Thấy vậy, Lâm viên ngoại có chút lúng túng đối Bùi Sách xin lỗi: "Đứa này, gặp được thích ăn liền quên quy củ, hiền chất chớ trách."

      Bùi Sách vội để đũa xuống, cười : "Bá phụ cần như vậy khách khí. Lâm nương trong vòng nữa tháng có thể như vậy là rất tốt rồi, chứng tỏ bá phụ tìm đúng cách dạy và Lâm nương cũng thông tuệ phi thường. Tin là lâu sau, Lâm nương nhất định hiểu chuyện, và ứng xử như mọi người thôi."

      "Chỉ hy vọng như thế ." Lâm viên ngoại vuốt vuốt râu, thấy Lỗ Lỗ nhìn chằm chằm bày món cá bày giữa bàn cách nóng bỏng, đột nhiên liền cười, "Hiền chất, ngươi biết Huệ nương có bao nhiêu tham cá ăn. Ngày đó ta mang nàng bên hồ tản bộ, dạy nàng học . hồi có cá nhảy ra mặt nước hồ, nha đầu kia lập tức chạy đến bên hồ meo meo mà gọi. Ta xem nàng nhìn chằm chằm con cá nửa ngày đều nháy mắt, cho rằng nàng muốn biết đây là cái gì, nên ta dạy nàng cá, ngờ khi nàng học xong, lập tức liền la hét muốn ăn cá, bộ dạng như mèo con tham ăn!"

      Bùi Sách giật mình, lập tức phụ họa cười, Lâm viên ngoại giờ như “hiếu nữ”, thích cùng người ngoài khoe về con mình. Khi nãy lúc Lỗ Lỗ chưa đến, cứ ba câu lại nhắc tới nàng, gì cũng liên quan đến con của mình. Cười đủ rồi, Bùi Sách có chút cảm thấy hứng thú nhìn Lỗ Lỗ nên liếc mắt cái, tưởng tượng về tình cảnh đó, cảm khái : "Lâm nương bị mèo hoang nuôi lớn, thích ăn cá cũng là bình thường."

      Nụ cười của Lâm viên ngoại dần dần phai nhạt, sờ sờ Lỗ Lỗ đầu, tự mình gắp cho nàng miếng cá lớn. Các món ăn hôm nay là ông cố ý dặn dò chuẩn bị thêm nhiều thịt và cá chút cho con bé.

      "Meo... Cha tốt!" Lỗ Lỗ nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu cọ cọ vai Lâm viên ngoại, bắt đầu ăn cá. Nàng dùng đũa thành thạo, phải từ từ nâng lên, còn phải cúi đầu xuống sát, vất vả cầm đũa gắp lên rồi run run đưa miếng cá tới miệng ăn. Lỗ Lỗ nhắm mắt hưởng thụ, tinh tế nhai, đầu còn hơi nghiêng về hướng của Lâm viên ngoại.

      "Ngươi xem, dạy nàng rất nhiều lần, tướng ăn vẫn còn giống..." Lâm viên ngoại bất đắc dĩ .

      Bùi Sách thu hồi ánh mắt nhìn Lỗ Lỗ, trấn an lão nhân gia, "Việc này thể lần là xong, bá phụ chớ vội."

      "Ta sao có thể vội a?" Lâm viên ngoại nhíu mày lắc đầu, "Ngươi biết, ngày đó Huệ nương cư nhiên lại hỏi ta là mèo tai và đuôi bị ai cắt rớt, vì sao Thường Ngộ bọn họ cũng có tai và đuôi, còn hỏi ta nơi này là chỗ nào, ta đến đây khi nào, có muốn về lại miêu tộc . Ta lúc đó hiểu ý nàng lắm, xuy nghĩ lại, Huệ nương, đại khái vẫn còn xem bản thân là mèo đó! Ai... Cho nên a, ta tính toán ngày mai bái phỏng Tống tú tài, thỉnh dạy Huệ nương đọc sách tập viết, sau đó thỉnh nữ tiên sinh dạy nàng cử chỉ lễ nghi, chỉ tiếc bá mẫu ngươi sớm, lão già như ta, chưa từng nghe qua nữ tiên sinh nào hay, nên chẳng biết tìm ở đâu cả."

      Bùi Sách nghiêm túc hẳn lên, trầm ngâm rồi : "Tống Ngôn, là thượng giới viện thử án thủ, học vấn có vấn đề. Về phần nhân phẩm, ta cùng với từng tiếp xúc qua, người này tính cách đạm bạc ham danh lợi, xác thực thích hợp để dạy cho Lâm nương. Còn nữ tiên sinh, nếu như bá phụ vội, ta có thể phái người thị trấn hỏi thăm chút, Lâm nương tình huống có chút đặc biệt, ta cảm thấy vẫn là thỉnh nữ tiên sinh nghiêm khắc chút để dạy nàng thích hợp hơn, bá phụ ý như thế nào?"

      Lâm viên ngoại mừng vô cùng, vuốt cằm : "Hiền chất rất đúng, Huệ nương tính tình như vây (“bại hoại”: “bản convert ghi thế nhưng từ nặng quá à...), phải thỉnh người xem kỹ nàng, mới có thể sớm chút sửa sai. Nếu như thế, vậy ta liền mặt dày lại làm phiền hiền chất lần !" Lần này thỉnh Bùi Sách qua đây, mặt là vì chức mừng, mặt khác liền là muốn mời giúp, là công tử từ gia đình lớn, về phương diện giao tiếp và mối quan hệ rộng hơn cả ông, hơn hẳn ông chỉ ở mỗi vùng này.

      Bùi Sách hiền hòa cười, nâng chén cùng Lâm viên ngoại đối ẩm.

      Bên cạnh Lỗ Lỗ ăn đến cảm thấy mỹ mãn, căn bản biết hai người thảo luận chuyện thỉnh tiên sinh dạy cho mình.

      Đến tận khuya, tiệc rượu mới tàn, Lâm viên ngoại tự mình tiễn Bùi Sách ra cửa. Lỗ Lỗ ăn no liền muốn ngủ, rời bàn từ sớm.

      Bùi Sách trở lại phủ của mình, sau khi rửa mặt, bảo Thanh Mặc lui xuống, tự mình tiến nội thất.

      "Meo..."

      con mèo trắng từ bàn nhảy xuống tới, đứng chút, dựng thẳng đuôi như thử thăm dò rồi hướng đến gần mấy bước. Bùi Sách cười, khúc chân ngồi xổm xuống, đưa tay gọi nó. Bạch mèo cảnh giác lui về phía sau, cái đầu tròn nghiêng bên trái rồi bên phải, sau đó rất nể tình tới trước người của chủ nhân, lấy lòng cọ cọ tay chủ nhân.

      Bùi Sách rất thích cảm giác bị mèo cọ, cười rất ôn nhu đem mèo bế lên.

      Đáng tiếc, mèo trắng hiển nhiên thích cái tư thế này, nó giãy giụa trong lòng chủ nhân, hung hăng đạp Bùi Sách chút, rồi chạy trốn.

      Bùi Sách lăng tại chỗ, nhìn nó chui vào dưới ghế tựa cuộn mình thành đoàn, nhìn nhìn lại vết thương mu bàn tay, ánh mắt ảm đạm.

      Đây là con mèo thứ năm mà Thanh Mặc mua về, con mèo đực, vô cùng nghe lới, chỉ cần kêu, nó liền ngoan ngoãn chạy tới, ngoan ngoã vô cùng. Nhưng vẫn có bất mãn và thất vọng. thích tiểu miêu mà nhặt được ở Bùi gia hơn, nó ngoan ngoãn để tắm cho, dùng chân chơi đùa cùng đưa móng vuốt ra, thích nắm đầu gối ngủ, thích chiếm gối đầu và cọ cọ vai cũng đắp chăn ngủ.

      Mà con mèo trước mắt , chịu để cho ôm, chịu ngoan ngoãn ngủ giường, cần phải chen đến bên cạnh làm nũng.

      Bùi Sách đứng tại chỗ, nhìn mèo trắng dưới ghế tựa, phát ngốc.

      Màu mắt nó là màu vàng, phải màu nâu. Bộ lông phải rất trắng, như tuyết trắng thuần khiết. Đuôi nó thô cứng, như mềm mại thoải mái.

      Nó cũng rất xấu tính, hay giơ cao cái đuôi, lộ ra đặc thù của giống đực, như tiểu miêu kia rất biết xấu hổ và rụt rè.

      Khiến bất mãn nhất là con mèo này rất ngu. Nó biết dùng đôi ngập nước mắt cầu , vươn phấn nộn cái lưỡi liếm, lấy lòng , cũng phát ra tiếng kêu tinh tế khiến nghe xong liền nhịn được mà muốn cười muốn trêu đùa nó.

      Mèo ngốc...

      Bùi Sách bực bội mở cửa, đem mèo trắng đuổi ra.

      Thoát y, tắt đèn, nắm giường trằn trọc.

      Quên , ngày mai còn phải căn dặn Thanh Mặc, bảo cẩn thận chọn lựa , đừng thấy mèo trắng liền ôm về.

      Bùi Sách thầm nghĩ, vuốt vuốt gối đầu, nhắm mắt ngủ.

      nằm mơ….

      câu cá bên hồ, mèo trắng mập mạp đột nhiên thò đầu ra từ trong bụi cỏ, cái đầu tròn tròn đặc biệt đáng . vờ có phát nó, chỉ len lén liếc xem nó, xem nó ngoắt ngoắt cái đuôi chậm chạp bước tới, ngồi xổm ngồi bên cạnh , nhúc nhích nhìn chằm chằm mặt hồ. Tâm Bùi Sách mềm nhũng, có mèo bồi câu cá, loại cảm giác này tốt.

      Cần câu động, mèo con đột nhiên nhào tới giữa hai chân , hướng trong nước meo meo gọi.

      Bùi Sách bật cười, lưu loát thu cần, câu được con cá to mập. Mèo trắng kêu đến vui vẻ, ngừng xung quanh . đem bong bóng cá ném cho nó, nó lại trực tiếp nằm xuống, đầu gác chân, dùng ánh mắt mười phần ghét bỏ mà nhìn . Nhưng đợi đến đem cá nướng gần xong, nó lại mặt dày mày dạn lớn mật nhảy đến trong ngực . Bùi Sách nhấc cổ cố ý hù dọa nó, nó liền dùng chân trước ôm lấy cổ tay , meo meo mà xin xỏ, đôi mắt nâu long lanh, rất đáng thương.

      Bùi Sách cực kỳ dáng vẻ của mèo tự mình xé thịt cá cho nó ăn..

      Mèo ta ăn rất vui vẻ, đuôi lông xù thỉnh thoảng đưa qua đưa lại, vuốt đùi .

      Ăn xong rồi, nằm cỏ. Mèo con ngồi đối diện dùng cái lưỡi hồng xíu của nó liếm liếm móng vuốt lau mặt, đáng cực kỳ.

      vỗ vỗ lên vai, ý bảo nó đến nơi đây ngủ.

      Nó rất nghe lời, ngoan ngoãn tới, dùng cái đầu tròn tròn cọ .

      Bùi Sách hưởng thụ vô cùng, dịu dàng vuốt lông rồi hấp dẫn bảo nó, "Lỗ Lỗ, kêu tiếng."

      "Meo..."

      Bạch mèo làm nũng tựa gọi, Bùi Sách rất hài lòng, cúi đầu vuốt tiếp, như là khen thưởng. Được lúc sau , mèo trắng trước mắt đột nhiên biến thành người, biến thành nương xinh đẹp quyến rũ.

      Bùi Sách sửng sốt, nương kia lại meo meo kêu, vươn cái lưỡi liếm chút, sau đó còn ôm lấy .

      Bùi Sách nhíu mày, ý thức được là mình nằm mơ, muốn từ giấc mơ hoan đường này tỉnh lại, nhưng thân thể mềm mại đó quá xinh đẹp, đôi mắt ngập nước vô cùng hấp dẫn, từng tiếng từng tiếng mèo kêu khiến tình loạn ý mê. Lý trí rất nhanh bị khát vọng chân thực nóng bỏng đó đè xuống, để chìm trong loại cảm xúc tên, chậm rãi mà tỉnh lại.

      Bùi Sách thất thần bật dậy, trời gần sáng rồi.

      Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng thở của bản thân. Bùi Sách nhắm mắt lại, giơ tay lên đỡ trán, trong đầu lại ra khuôn mặt phiếm ửng hồng diêm dúa lẳng lơ, đôi môi đỏ mọng hé mở, như nức nở cầu xin, meo ~~~~~.

      Bùi Sách bỗng nhiên có chút đau đầu, thế nào mơ tới nàng?

    5. vo tam

      vo tam Active Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      125
      Bao h ms được ăn thịt hả nàng........

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :