1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. marionet0401

      marionet0401 Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      785
      Chương 12: Hiệu suất
      Lỗ Lỗ ôm cánh tay Lâm viên ngoại, bên theo chậm rãi vào trong, bên tò mò quan sát cái chỗ này.

      Nơi này lớn a, lão tộc trưởng ở đâu nàng ở đó, sau này, nàng cũng phải ở nơi này sao?

      Kỳ thực Lỗ Lỗ muốn trở về chốn núi, nhưng lão tộc trưởng hình như muốn trở về phải, nàng vẫn là nên ở bên lão tộc trưởng , trong núi lớn như vậy, nàng mình vừa mệt vừa sợ hãi. Giờ có lão tộc trưởng, nàng cái gì cũng cần nghĩ, lão tộc trưởng nhất định chiếu cố tốt nàng.

      "Meo..." Nàng cọ cọ lên cánh tay của Lâm viên ngoại, hướng cười lấy lòng.

      Tiếng bước chân hỗn loạn đột nhiên khựng lại, Lâm Khang, Lâm Toàn cùng với bốn gia đinh theo, tất cả khiếp sợ nhìn về phía Lỗ Lỗ, trong đầu suy nghĩ gì cũng có.

      Đây là chẳng phải là cách nữ nhân làm nũng nam nhân sao?

      Nữ nhân này ban ngày ban mặt muốn câu dẫn nam nhân, có quy củ!

      Lão gia diễm phúc cạn a, lại gặp được vưu vật như thế...

      Lâm viên ngoại đương nhiên nhận thấy được ánh mắt khác thường của mọi người, nhưng ông giải thích cho bọn họ gì cả. Ông thương vỗ đầu Lỗ Lỗ, có chút bất đắc dĩ, đứa là tri kỷ. Sống hơn nửa đời người, hồi bé có huynh đệ tỷ muội, già rồi có con hầu hạ dưới gối, chỉ có nhi tử chỉ biết trốn né, ông ít khi cảm nhận ấm áp thân tình từ , thế cho nên khi Lâm Khang ôm lấy mình khóc rống ở trước cửa, ông lại cảm thấy toàn thân được tự nhiên. Vậy mà lúc này, được tiểu nương này toàn tâm toàn ý ỷ lại mình, Lâm viên ngoại cảm thấy bỗng dưng mình có thêm nữ nhi thích làm nũng, nhắn khờ khạo, thiên chân vô tà, làm cho người ta hết sức muốn chiếu cố nàng, nuông chiều nàng mà.

      Chờ ông giải quyết chuyện trong phủ, lại mời người hảo hảo giáo dục nàng , nhất định phải giúp nàng khôi phục bình thường.

      Mọi người ôm đủ loại tâm tư, bất tri bất giác liền tới nơi.

      Bạch quản gia tại Lâm phủ, có địa vị cơ hồ gần bằng Lâm viên ngoại, được phân riêng cho tiểu viện. Bây giờ gặp chuyện may, mẹ sớm quỳ cửa dập đầu bồi tội. Nàng vốn là nhị đẳng nha hoàn bên người phu nhân, dịu ngoan thành , Lâm viên ngoại vốn nghi ngờ, làm cho người ta đem nàng đến bên cạnh đợi, tự mình giám sát bọn sai vặt lục soát này viện. Mấy ngày nay Bùi Sách vẫn thay quan sát hướng của hạ nhân trong phủ, trừ Bạch quản gia ra cửa mấy lần, hành động của những người khác vẫn bình thường có quá biến hóa lớn. Năm ngàn lượng ngân phiếu kia, tìm được người Bạch quản gia, chắc chắn là bị giấu .

      Sau nửa canh giờ, gia đinh từ sau viện dưới gốc cây đào ra cái hộp gỗ, bên trong xếp xấp ngân phiếu chỉnh tề, còn có biên lai còn mới tinh của hiệu cầm đồ.

      Lâm viên ngoại niệm tình Bạch phụ, làm khó Bạch mẫu, cho người theo sát nàng thu thập đồ đạc, lập tức ra khỏi phủ. Về phần nàng về thông trông cậy con út hay vẫn là có tính toán khác, liên quan đến ông.

      Bận rộn cả buổi, cũng nên ăn cơm trưa.

      Lâm viên ngoại vốn đều là cùng Lâm Khang và Lâm Toàn cùng nhau ăn cơm, nhưng hôm nay Lỗ Lỗ nửa bước rời ông, vừa lúc người thoải mái, liền phân phó hạ nhân dọn tiệc ở phòng khách và nấu chút cháo thanh đạm cho mình. Lâm Toàn ngại với Lỗ Lỗ, biết điều thành dùng cơm ở phòng ngoài, Lâm Khang ỷ vào còn trẻ liền bám theo.

      "Cha, ngươi ngồi bên này, ta uy ngươi ăn cơm." Lâm Khang ân cần hầu hạ .

      " cần, ta ngồi được." Lâm viên ngoại ngồi xếp bằng, nhìn Lâm Khang liếc mắt cái, bảo ăn trước, sau đó quay đầu nhìn về phía Lỗ Lỗ bên cạnh, thấy nàng biết cầm thìa múc cháo, mặt lộ vẻ kinh ngạc, lập tức bừng tỉnh, chắc là Bùi phủ bà tử giáo nàng . lại như thế nào cũng nghĩ tới rằng, kỳ thực từ tối hôm qua Lỗ Lỗ ở Bùi phủ ngủ giấc đến trưa, tỉnh lại liền tìm , trừ bị bà tử giữ lại thay đổi thân y phục, căn bản có cơ hội học cái khác, có thể cầm bát đũa ăn cơm, là do người ở Túy Nguyệt lâu dạy.

      "Đừng chỉ biết được ăn cháo, ăn thêm miếng thịt ." Lâm viên ngoại đổi đũa, gắp thịt để trong bát nàng.

      Lỗ Lỗ vui vẻ cười, "Meo..."

      Lâm Khang há hốc miệng, thể tin nổi nhìn nàng.

      Lâm viên ngoại tập mãi thành thói quen, chỉ vào thịt hỏi nàng: "Biết đây là cái gì sao?"

      Lỗ Lỗ chớp chớp mắt, "Meo!"

      Lâm viên ngoại bị bộ đáng bộ của nàng chọc cười, nhất thời cũng có tâm tư ăn cháo, liền kiên nhẫn dạy nàng thịt và cháo, học xong, dạy động tác bưng ba ăn uống. Trước có Cố Tam, Lỗ Lỗ học rất được, khoảng chừng chung trà sau, tròn mấy câu.

      "Ta bưng bát ăn cháo."

      "Ta dùng chiếc đũa gắp thức ăn, kẹp thịt."

      "Đây là bàn, đây là giường..."

      Lớn có tâm tư dạy, học đến hưng phấn, lâu sau, Lỗ Lỗ biết gọi tên đồ vật xung quanh mình, nhận hết, nàng xem nhìn Lâm Khang hồi rồi hỏi đính đầu là cái gì, vải siết bên hông , còn có kia khối đá bên hông rất đẹp mắt gì. Lâm Khang tiếp tục ngồi yên, Lâm viên ngoại chuyên tâm dạy nàng nàng, thuận tiện đem đầu mũi cánh tay thắt lưng chân cái gì cũng đều dạy.

      Lâm Khang định khuyên Lâm viên ngoại ăn cơm, Lâm viên ngoại bảo tự ăn trước.

      Dạy hồi, bụng Lâm viên ngoại đột nhiên kêu chút, Lỗ Lỗ lập tức cúi đầu, chỉ vào : "Bụng!"

      Lâm viên ngoại cười ha ha, phiền muộn trong lòng tiêu mất hơn phân nửa, "Đến, chúng ta ăn cơm trước, đừng để đói bụng, đúng lắm bụng."

      "Ăn cơm, bụng, meo..." Lỗ Lỗ nghi ngờ theo, lần này nàng có nghe hiểu.

      Chính là đứa mới học a!

      Lâm viên ngoại sờ sờ nàng đầu, thương : " vội, sau này từ từ dạy ngươi, ăn cơm, ăn cơm!" Cầm chén đưa cho nàng, may mà ngày hè trời nóng, cháo để lâu vẫn còn ấm, uống được.

      Lâm Khang cuối cùng cũng có dịp xem vào xen vào, kỳ quái nhìn Lỗ Lỗ, giọng hỏi: "Cha, sao ngươi lại đem cái đồ ngốc mang về?" Mặc dù rất đẹp mắt.

      Lâm viên ngoại tươi cười cứng đờ, để đũa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn , "Biểu cữu ngươi chết, thế nào cũng thấy ngươi khổ sở?"

      Lâm Khang mặt trắng nhợt, lập tức : "Cha, biểu... Bạch quản gia đối với ngươi làm ra kia chuyện ác thất tín bội nghĩa, chết chưa hết tội, nhi tử có gì phải khổ sở, chỉ hối hận trước đây có nhìn ra lòng muông dạ thú của , vì ơn huệ xa lánh cha, nghĩ lầm cha thích ta mới nghiêm khắc la mắng. Cha, nhi tử biết sai rồi, sau này nhất định hảo hảo nghe người dạy, làm tính tình tiểu hài tử đùa giỡn nữa ."

      Hiểu chuyện như vậy, Lâm viên ngoại lại chút cũng cao hứng nổi. Mười mấy năm qua có hiểu chuyện thế này, ăn năn này hình như hơi quá?

      tinh tế quan sát ngũ quan của Lâm Khang, lòng càng lúc càng nặng.

      Lâm Khang từ giống Bạch Bình, đặc biệt là khuôn mặt, nhưng khuôn mẫu mà ra. Khi thằng bé đầy tháng, Chu di nương Lâm Khang trông giống dượng , cũng chính là Bạch phụ, cho nên khi đường nét nảy nở, mặt có nét như Bạch Bình, Lâm viên ngoại suy nghĩ nhiều, cháu ngoại trai giống cậu, ông từng thấy qua, chủ yếu là, Chu di nương an phận thủ thường, Bạch Bình trung thành và tận tâm, ông chưa từng nghĩ tới phương diện kia. Thế nhưng, khoảnh khắc trước khi chết tối hôm qua kia, ông đột nhiên toát ra ý niệm trong đầu, Lâm Khang, rốt cuộc là nhi tử của ai?

      "A Khang, ngươi rốt cuộc hiểu chuyện, cha rất cao hứng. Được rồi, cha ở đây cần ngươi bồi, di nương khẳng định dễ chịu, ngươi hậu viện bồi bồi nàng ." Hoài nghi chỉ là hoài nghi, trước có chứng cứ, thể bằng vào hoài nghi nhận này duy nhất cốt nhục.

      "Cha..." Lâm Khang làm nũng.

      " , ta có Lỗ Lỗ chiếu cố rồi." Lâm viên ngoại bưng lên bát, hề nhìn .

      Lâm Khang đành phải rồi.

      Rèm cửa vừa rơi xuống, Lâm viên ngoại liền buông bát, nhìn mặt đất ngẩn ngơ.

      "Ăn cháo!" Lỗ Lỗ nhìn chằm chằm vào ông, thấy ông có chút mất hứng, lập tức thúc giục. Bụng lão tộc trưởng kêu, phải ăn nhiều cơm, khỏe lại a.

      Lâm viên ngoại quay đầu lại, đối lại đôi mắt lo lắng của Lỗ Lỗ, hướng nàng cười cười, miễn cưỡng uống chén.

      Sau khi ăn xong, nha hoàn đưa thuốc tiến vào.

      Lâm viên ngoại uống dược, rồi bảo nha hoàn đem bàn ăn dọn dẹp.

      Hai tiểu nha hoàn ngoan ngoãn khéo khéo làm việc, Lỗ Lỗ chốc lại nhìn nhìn các nàng, hồi lại nhìn Lâm viên ngoại dựa lên gối đầu lớn, trong lòng kính phục vô cùng. Nàng cảm thấy lão tộc trưởng càng lúc càng lợi hại, miêu tộc tộc nhân đều nghe lời , đến địa phương kỳ quái này, vẫn làm người đứng đầu. Mặc dù lão tộc trưởng phải là miêu ngữ, nhưng nàng nhìn ra được những người đó đều rất sợ lão tộc trưởng, lão tộc trưởng cái gì, bọn họ liền lập tức làm cái đó.

      "Meo..." Nàng quỳ đến bên người lão tộc trưởng, lấy lòng xoa bả vai cho . Nàng thực là quá hạnh phúc, có lão tộc trưởng che chở, dù cho trở về miêu tộc được, cũng cần lo lắng bị người khi dễ.

      Lâm viên ngoại tình cười, nha đầu kia, cũng biết coi là thành ai, như thế theo như vậy.

      Nhưng mà, bị khuê nữ thân thiết hầu hạ, ỷ lại, thỉnh thoảng lại làm nũng, cảm giác này rất tốt.

      nhắm mắt lại nghỉ ngơi hồi, cất giọng cho người ta gọi Thường Ngộ đến. Tiểu tử kia mười hai tuổi khởi liền bên cạnh làm việc, cơ linh khôn khéo, lại lịch lãm được mấy năm, cũng đủ tư cách đảm đương quản gia, giờ, vẫn là để Ngô Nhị quản gia lên trước .

      "Lão gia." Thường Ngộ rất ra, quét lên giường liếc mắt cái, chống lại ánh mắt hiếu kỳ của Lỗ Lỗ, lập tức cúi đầu, quy quy củ củ.

      "Thường Ngộ, ngươi tra xem, ngày mười bốn buổi sáng hôm đó bà tử giữ cửa các nơi đâu làm gì, bắt được ai bỏ rơi nhiệm vụ ràng, cần báo lại cho ta, trực tiếp ấn trong viện các đánh mười hèo, để cho các hạ nhân khác xem, đánh xong bán cho người môi giới ."

      "Lão gia, ngày đó Bạch quản gia ngài ra làm việc, trong lòng ta có nghi, liền lặng lẽ hỏi thăm qua việc này, muốn biết ngài là lúc nào ra cửa, sau đó biết được, buổi tối ngày mười ba, các bà tử trông coi ở ba cửa hậu viện tụ lại cùng nhau bài bạc, vì say rượu, ngày hôm sau căn bản có làm việc, bị di nương phát , gọi lên quỳ hai canh giờ mới phóng trở về."

      "... Ta biết, ngươi ." Lâm viên ngoại nắm chặt nắm tay, lượng bình tĩnh , ngực lại khí huyết cuồn cuộn.

      Thường Ngộ , đầu cuối thấp, "Lão gia, có chuyện, biết có nên hay ..."

      "!" Lâm viên ngoại cảm thấy, dù cho Thường Ngộ biết Bạch quản gia cùng Chu di nương gặp riêng nhau, cũng cảm thấy ngoài ý muốn .

      "Lão gia, tam nhi ngày đó cho ta biết, nhìn thấy Lâm Toàn thiếu gia cùng tiểu Đào, có điều dính dáng."

      Lâm viên ngoại nhíu mày, "Tiểu Đào là ai?"

      "Nha hoàn quét rác trong viện của di nương."
      Chôm chôm, Thảo Sally, Happyanh24 others thích bài này.

    2. lia phạm

      lia phạm New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      22
      Truyện hay lắm bạn ạ. Hóng~ chuong moi nhieu.
      marionet0401***ancient_red_phoenix*** thích bài này.

    3. marionet0401

      marionet0401 Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      785
      Chương 13: Xử trí
      Thường Ngộ chắp tay sau lưng nhìn hướng ngoài sân viện ngập tràn ánh nắng, hơi híp mắt, nhìn xa xăm, hình như cười như . Ngay cả giọng nặng, hiền hòa từ tốn vang lên.

      "Lão gia bị Bạch Bình thầm mang , toàn vì ba người này làm đúng phận của họ. Lão gia thiện tâm, muốn truy cứu sâu hơn về việc có phải hay bọn họ có cấu kết cùng Bạch Bình, hôm nay ấn theo quy củ trong phủ đánh mỗi người mười hèo, rồi bán , nhưng các ngươi đều nhớ cho kỹ, lần sau nếu có ai biết mà còn cố phạm sai lầm, cũng có vận khí tốt như vậy đâu."

      Mọi người làm, ngươi xem ta chút, ta nhìn ngươi tẹo, đều cúi thấp đầu xuống.

      Thường Ngộ nhìn quét vòng, hướng sáu chấp bản gia đinh gật gật đầu, "Đánh , cần lưu tình."

      Bọn sai vặt liền nâng gậy, dùng lực đánh xuống, trong sân tiếng đánh trầm đục đều đặn, lâu sau liền dừng. Miệng ba bà tử già bị nhét khăn, căn bản kêu ra tiếng, nhưng nhìn vết máu y phục các nàng, ai cũng có thể cảm giác là đau vô cùng,

      Mọi người nhất thời đều tay chân phát run, trong lòng nghĩ mà sợ. Lão gia thiện tâm, mấy năm này ai mà chưa từng nhận được thứ tốt từ Bạch quản gia? Bây giờ có chuyện lớn, xem ra lão gia chính là nhẫn tâm muốn chỉnh đốn gia quy!

      "Được rồi, tất cả giải tán , sau này giữ khuôn phép làm việc, tự nhiên cần lo lắng như họ hôm nay."

      Thường Ngộ khoát khoát tay, liền có người đem ba bà tử nâng lên, sau đó thu gom y phục của họ, cùng giao cho người môi giới. Rồi Thường Ngộ lấy ba khế bán thân thành bạc vụn, đơn độc y quán ở đầu trấn tây, kia dạo vòng, đem bạc đều tiêu hết, lúc này mới hồi phủ. Vừa tới cửa, đúng lúc đụng đầu Tiểu Đào..

      Trán của nha đầu đụng đau, biết là chuyện nàng cùng Lâm Toàn tư thông lỗ, vẫn là đến mật báo sau đó thề thấy là .

      khẽ cười cái, nương ngốc, bị Lâm Toàn lợi dụng cũng biết, làm lộ chuyện tư mật của chủ tử chủ tử, thân tín như cũng dám hé nửa miệng, nàng đến mật báo, trông chờ lão gia thưởng nàng sao? Có nam nhân nào nguyện ý để người ngoài biết mình đầu đội nón xanh? Giết người diệt khẩu quá nghiêm trọng, nhưng thế nào cũng phải cho đem người , tốt nhất là bao giờ xuất nữa.

      tới cửa, Thường Ngộ vừa muốn xin chỉ thị, bên trong bỗng nhiên truyền đến tiếng mèo kêu.

      Trong mắt của thoáng qua tia nghi hoặc, theo lão gia mười năm, bàn về tính cách nhìn cách hai người ở chung cũng đoán ra được là lão gia cùng nương kia khẳng định có ái muội, nàng cuối cùng là từ đâu đến? Lão gia vì sao quan tâm nàng như vậy?

      lắc lắc đầu, tiếng gọi "Lão gia" .

      Lâm viên ngoại xoa ngực, ý bảo Lỗ Lỗ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, lúc này mới cất tiếng gọi Thường Ngộ tiến vào.

      “Lão gia, ngài ho ra máu? Ta đây thỉnh Hoa lang trung!" Vừa nhìn thấy khóe miệng Lâm viên ngoại có vết máu chưa kịp lau, Thường Ngộ vội rồi xoay người muốn ra.

      " cần!" Lâm viên ngoại kêu lại, ho hai tiếng rồi hỏi: " tới tìm Lý lang trung rồi sao?"

      Thường Ngộ chỉ phải dừng lại, cúi đầu báo: "Lão gia, y quán của Lý lang trung còn, tiểu nhị mười ba năm trước chuyển lên trấn , về sau lại nghe chẩn trị phong hàn phong hàn cho đích tử của gia đình, bị phát lấy tiền người khác mà hạ dược mưu hại đối phương, sau khi vào đại lao ba tháng, sau đó còn tin tức nữa."

      có “y đức” nha? Năm đó Bạch quản gia bỏ gần tìm xa chạy trấn tây thỉnh lang trung, chuyên thay Chu di nương hộ thai, chẳng lẽ là sớm tính toán tốt?

      Lâm Khang ra đời sớm, còn có, Lý lang trung năm sau liền tin tức, vì sao?

      Nghĩ đến Lâm Khang kia quá giống Bạch Bình, Lâm viên ngoại trong cơn giận dữ, đứng phắt dậy, ông muốn chất vấn Chu di nương nhưng thể. Chuyện Bạch Bình và mấy bà tử trông cửa, có thể xem như là trùng hợp , Tiểu Đào cáo trạng di nương và Bạch Bình đương vụng trộm, ông cũng có thể xem như là Lâm Toàn rắp tâm bất lương gây xích mích quan hệ cha con bọn họ, thế nhưng chuyện của Lý lang trung có phần quá mức trùng hợp!

      Lão gia khỏe, Thường Ngộ nào dám để ông xuống giường: "Lão gia, ngài nằm xuống , thân thể quan trọng!"

      "Meo!" Lỗ Lỗ cũng bên trong chăm chú kéo Lâm viên ngoại cánh tay, lão tộc trưởng ho ra máu, thể chạy loạn, phải nằm nghỉ ngơi cho tốt.

      Lâm viên ngoại sao ngồi yên được, ông vốn là rất mệt, nhưng lửa giận trái lại để sức lực của ông trở về, phải tìm người phát tiết chút, hỏi ràng, thu thập Chu di nương, ông sợ chính mình bị tức chết tươi! Ông đẩy Lỗ Lỗ ra, đè lại nàng như bảo cho nàng ở lại nơi này chờ, Thường Ngộ thấy lão gia nhất quyết như vậy, vội vàng ngồi xổm xuống thay ông mang giày rồi đỡ người đến viện Chu di nương.

      Bọn nha hoàn trong coi cửa viện, nhìn thấy Lâm viên ngoại qua đây, đại nha hoàn bên người Chu di nương toan mở miệng muốn thông báo, lại bị ánh mắt hung tàn của Lâm viên ngoại dọa sững, lão gia luôn thân thiện, chưa từng nhìn người như vậy?

      Lâm viên ngoại phóng cước bộ vào, Thường Ngộ lưu trong sân, phất tay ý bảo mấy nha hoàn thối lui đến ngoài cửa viện, nha hoàn dám nhúc nhích ngón tay, ánh mắt của liền lập tức rơi xuống người ả ta. Đến lúc này còn muốn thay Chu di nương báo tin, muốn sống sao?

      trong nội thất, Chu di nương nghe Lâm viên ngoại tự mình dạy dã nữ nhân kia chuyện, còn làm Lâm Khang chạy ra, chỉ nghĩ họ làm ra chuyện đứng đắn, nơi nào nghĩ đến Lâm viên ngoại lại đột nhiên đến đây, còn dọa sững cả đám nha hoàn? Lúc này nằng nắm tay Lâm Khang, thấp giọng lặng lẽ :

      "A Khang, vừa rồi ngươi làm tệ, sau này cũng muốn như vậy, biết ?"

      Lâm Khang phiết bĩu môi, giọng căm hận : "Nương, ta đối với hảo có ích lợi gì? vốn coi ta là nhi tử, ngay trước mặt ta cùng nữ nhân ngu ngốt kia mắt mày lại! Hừ, nếu phải là sợ lão hồ đồ để gia sản cho Lâm Toàn, ta mới bất lấy mặt nóng đối với !"

      "Xuỵt, chút!" Chu di nương bất đắc dĩ ấn trán , "Vừa mới khen ngươi hiểu chuyện ngươi liền lại xúc động! Cha ngươi nhiêu đó tuổi, đừng có thể hay sinh nhi tử, dù cho sinh ra, đứa bé kia sao có thể tranh với ngươi? Cha ngươi còn có thể sống qua mấy năm? Chờ rồi, ngươi là trưởng tử, trong phủ do ngươi định đoạt, sợ mấy tiểu hài tử cái gì. A Khang, vì tương lai, mặc kệ trong lòng quen, ngươi cũng phải tiếp tục chịu đựng, nhớ chưa?"

      Lâm Khang rốt cuộc tuổi , sốt ruột : "Nương, nếu là sinh nhi tử, tương lai ta chẳng phải là phải đem tài sản phân ra chia ra nửa?"

      Chu di nương bị nhi tử ngây thơ chọc cười, nghĩ nghĩ, hàm súc nhắc nhở : "Hài tử ngốc, tiểu hài tử dễ sinh bệnh, ngươi liền biết, đệ đệ ngươi thể bị đau đầu nhức óc?”

      "Nương, ngươi là ..." Lâm Khang khiếp sợ mở to hai mắt nhìn.

      "Xuỵt..." Chu di nương sờ sờ đầu , " , đợi lúc lại xem cha ngươi, di nương mệt mỏi, trước nằm chút."

      Lâm viên ngoại ánh mắt lóe ra, lặng yên tiếng động lui đến ngoài cửa, lập hơi nghiêng dưới mái hiên, hướng trở về Thường Ngộ khoa tay múa chân thủ thế.

      Thường Ngộ hiểu ý, qua bên, chờ sau khi Lâm Khang ra, liền từ phía sau đánh ngất , sau đó ôm lấy người tây phòng.

      Lâm viên ngoại ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời trong vắt rồi vào.

      Chu di nương đối với động tĩnh bên ngoài hoàn toàn biết gì cả, nàng cởi giày rồi lên giường, rút ra gối đầu đệm, và nằm xuống. Nằm hồi, nước mắt liền dâng lên.

      Hai đêm trước nàng còn cùng biểu ca này triền miên giường này, mà bây giờ dương cách biệt.

      Nàng che mặt nức nở, khóc khóc, trong đầu đột nhiên thoáng qua suy nghĩ, kéo vạt áo nhìn vào, phát ngực mình nhìn vết hôn đậm nhạt. Nàng lập tức hoảng loạn lên, bởi vì vững tin lão đầu tử phải chết thể nghi ngờ, nàng và biểu ca nhịn nhiều năm như vậy, hai ngày đó phóng túng vô cùng, nhưng nghĩ để lại ngần này chứng cứ.

      Chu di nương bật ngồi dậy, nàng nhớ trong tủ có bình cao tiêu ứ, hi vọng xoa lên chút còn kịp.

      Nhưng nàng vừa ngẩng đầu, liền chống lại ánh mắt như muốn ăn thịt người của Lâm viên ngoại.

      "Lão gia, sao ngươi lại tới đây?" Nàng hồn phi phách tán, hoảng loạn nắm chặt vạt áo.

      Lâm viên ngoại mặt lạnh lùng tiến lên, kéo tay Chu di nương ra, vạch y phục nàng ra, chỉ thấy bắp tay, bả vai, còn có kia nơi đầy đà được yếm đỏ che lấp phần nào, đều chi chít vết đỏ, như máu rơi tuyết chói mắt vô cùng.

      thực bày trước mắt, Lâm viên ngoại trái lại bình tĩnh dần, bỏ qua Chu di nương, xoay người ra ngoài.

      "Lão gia!" Chu di nương hài cũng mang liền đuổi theo, quỳ xuống đất ôm lấy chân Lâm viên ngoại chịu để cho , mặt treo đầy trong suốt giọt nước mắt: "Lão gia, ta sai rồi, ta sai rồi! Ta bị biểu ca hấp dẫn làm ra chuyện có lỗi với ngài! Lão gia, ngài đánh ta mắng ta, muốn ta chết đều được, nhưng ngài ngàn vạn nên hiểu lầm, a Khang là con trai của ngài, thực là nhi tử của ngài a!"

      "Con ta?" Lâm viên ngoại cười lạnh, cúi đầu nhìn Chu di nương mặt đầy nước mắt: "Con ta? Vậy ngươi cho ta biết, vì sao trông giống Bạch Bình? Vì sao lại luôn xa cách ta và thân thiết Bạch Bình? Vì sao các ngươi sợ ta đem gia sản cho người ngoài? Còn có, vì sao Bạch Bình năm đó mời Lý lang trung thay ngươi xem mạch, sau đó lại cho bạc để rời khỏi Mai trấn?"

      "Lý lang trung..." Chu di nương sửng sốt chút, lập tức khóc lớn, "Lão gia, ta biết, ta biết, a Khang ..."

      Lâm viên ngoại tâm lạnh, đúng là vẫn nhịn được cơn tức giận, nhấc chân hung hăng đạp người Chu di nương ra, chờ người giãy giụa bò dậy, lại quăng bạt tai vang dội, lực đạo to lớn, so với khi Chu di nương tát Lâm Khang như lông vũ, má phải mềm mại của Chu di nương lập tức sưng cao lên, khóe miệng cũng tràn ra máu.

      "Ngươi biết?" Lâm viên ngoại ngực kịch liệt phập phồng, biết là tức giận đến vẫn là mệt được, "Lý lang trung ở trong phủ, có muốn hay ta gọi qua đây cùng ngươi đối chất? Ngươi cùng Bạch Bình hỗn tạp, châu thai ám kết, lại đến tính kế chiếm gia sản ta, thực là tính toán tốt mà!"

      Chu di nương thân hình nhoáng lên, " có khả năng, Lý lang trung ràng chết, ... A, nhưng, lão gia ngươi nghe ta giải thích! Ta..."

      Lâm viên ngoại còn có cái gì nghe hiểu, đáy lòng cảm thấy có chút may mắn, chút lòng tốt đều triệt để còn. Lý lang trung chết, Chu di nương cửa lớn ra cổng trong bước tới, nàng làm sao biết? Nhất định là Bạch Bình cho nàng, Bạch Bình kia nếu như phải trong lòng có quỷ, cần gì phải luôn nắm bắt tình hình của Lý lang trung?

      "Thường Ngộ!" ngã ngồi đầu giường đặt gần lò sưởi, dùng hết khí lực hô.

      Thường Ngộ vội tiến tới, nhìn nữ nhân tóc tai bù xù quỳ dưới đất, tay nâng Lâm viên ngoại dậy, "Lão gia đừng nóng vội, ta thỉnh Hoa lang trung tới!"

      Lâm viên ngoại thở hổn hển mấy hơi, đẩy ra, chỉ vào Chu di nương : ", đem nàng, và tiện chủng của nàng ta, đều chặn miệng và trói lại, nhốt trong phòng, có ta cho phép, ai cũng cho lại bước vào viện này!"

      Chu di nương kinh hãi, quỳ bò qua, "Lão gia, a Khang... Ngô..." Nhưng là bị Thường Ngộ nắm áo gối nhét vào miệng.

    4. marionet0401

      marionet0401 Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      785
      Chương 14: Thân phận

      Lâm viên ngoại vừa tức lại mắng lại đánh ở bên chỗ của Chu di nương, vốn là khỏe thân già cũng trụ tiếp được, vừa được Thường Ngộ đỡ vào phòng ngồi liền ho phun cả máu rồi ngất .

      Thường Ngộ hoảng hốt, nhanh chóng phân phó gia đinh bên ngoài Bùi phủ kêu người.

      "Meo!"

      Lỗ Lỗ vừa chợp mắt chốc, nghe tiếng bước chân ra vào bên ngoài, lúc này mới uể oải vuốt mắt ngồi dậy. Nhìn thấy lão tộc trưởng, nàng hướng ông lộ ra tươi cười, quỳ ngồi chờ lão tộc trưởng ngồi xuống, nghĩ tới chưa kịp ngồi lão tộc trưởng liền hộc máu! Lỗ Lỗ sợ hãi, ngốc lăng tại chỗ biết phải làm sao. Trong trí nhớ của nàng, tộc nhân nằm nhúc nhích, trừ ngủ là chết, lão tộc trưởng lại là thổ huyết lại ngã gục, thế nào nhìn cũng giống như là ngủ.

      Nhưng lão tộc trưởng thể chết!

      Nước mắt phút chốc lã chã rơi, Lỗ Lỗ bò đến cạnh giường, nâng vai và cổ của Lâm viên ngoại, rồi để Thường Ngộ đem người nâng lên giường.

      Tay nàng lại cẩn thận đụng phải tay của Thường Ngộ, rung rẩy, đầu ngón tay vuốt qua lòng bàn tay của .

      Thường Ngộ liếc nhìn nữ nhân giường cái. Nàng quỳ, đứng, hai người cùng nhau đỡ Lâm viên ngoại, đặc biệt gần, thậm chí có thể ngửi thấy được hương thơm nhàn nhạt. Thường Ngộ nhanh tĩnh tâm, đem Lâm viên ngoại nâng lên giường ngồi, ánh mắt lại nhất thời cách nào rời khỏi khuông mặt của Lỗ Lỗ. Mày nhíu chặt, giọt nước mắt trong suốt theo hàng mi rơi xuống, rơi dọc theo đôi má trắng noãn như sứ, đến khóe môi rồi theo cằm tinh tế mà xuống.

      Thất thần lúc, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn kêu "Thường Ngộ!"

      Thường Ngộ tim đập, đứng hình lúc. chưa bao giờ biết, có người kêu bằng thanh này, mang theo phần do dự bất định, ba phần lo lắng, sáu phần cầu xin. ngốc lăng nghe kia tiếng khóc nức nở lẫn tiếng ngọt ngào, ánh mắt chuyển từ khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt sang cặp mắt trong suốt tràn đầy sợ hãi, bỗng nhiên có chút khẩn trương, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

      Lỗ Lỗ kéo tay , khóc chỉ vào Lâm viên ngoại hôn mê bất tỉnh, "Thường Ngộ, , meo!"

      Lão tộc trưởng kêu người này mấy lần, gọi Thường Ngộ Thường Ngộ, Lỗ Lỗ đoán đó là tên , nàng cảm thấy lão tộc trưởng rất coi trọng người này, vừa rồi người buồn chán tự luyện tập chuyện rồi thử kêu tên . Thấy lên tiếng trả lời, Lỗ Lỗ biết tự mình đoán đúng, vội vàng cầu mau xem lão tộc trưởng, lão tộc trưởng rốt cuộc làm sao vậy a?

      Từng tiếng mèo kêu kéo lại thần trí của Thường Ngộ, cấp tốc rút về tay mình về, cúi đầu : " nương yên tâm, lão gia chỉ là khí huyết công tâm ngất , Hoa lang trung lập tức tới ngay... nương, ngươi hay là trước xuống đây ?"

      "Meo..." Lỗ Lỗ nghe hiểu , đưa tay nâng cằm lên, muốn từ mắt nhìn ra ý gì.

      Tim Thường Ngộ như lỡ nhịp, nghiêng đầu tránh, lại ngẩng đầu, chống lại gương mặt mờ mịt của nàng, biết nàng nghe hiểu, cũng cố kỵ, thân thủ liền bế người để lên ghế quý phi, khom lưng mang giày cho nàng. Mặc kệ nương này cùng lão gia là quan hệ như thế nào, láy nữa có ngoại nam tiến vào, nàng nhiều cũng chỉ có thể phía dưới nhìn, sao có thể đĩnh đạc ngồi ở giường chính? Ngay cả thân khuê nữ, cũng có như vậy.

      Động tác rất nhanh, chờ Lỗ Lỗ kịp phản ứng lúc, chân được đặt xuống đất.

      "Meo..." Nàng kỳ quái nhìn nhìn Thường Ngộ, thấy lại cúi đầu, nghĩ cũng có cách nào, nước mắt vừa ngưng lại bắt đầu ngưng tụ rơi xuống, nhào tới bên giường, ôm lấy tay của Lâm viên ngoại vừa khóc vừa kêu meo.

      Thường Ngộ mang ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn bóng lưng nữ nhân kia. từ là khất cái nhìn sắc mặt của những khất cái lớn tuổi hơn để sống qua ngày, lớn hơn liền tự chính mình kiếm tiền, hoặc là làm người chạy truyền lại tin tức, hoặc làm ra dẫn đường, thỉnh thoảng còn có thể làm sai vặt cho mấy tửu lâu lớn bận rộn thiếu người, về sau cần làm khất cái nữa. Rồi quê mất mùa, theo dòng người chạy nạn khắp nơi, may phát bệnh tưởng mất mạng, may mắn bị lão gia cứu, từ đó liên ở bên cạnh ông làm việc. Nhiều năm như vậy, tự nhận có thể nhìn thấu phần lớn tâm tư người khác, mà nữ nhân kỳ quái trước mặt này, tuyệt đối là tình lo lắng cho lão gia, nàng kia và lão gia rốt cuộc là quan hệ như thế nào?

      suy đoán bên ngoài có người nhanh chóng đến.

      Thường Ngộ châm chọc giơ giơ lên khóe môi, hướng bên người Lỗ Lỗ tới, ở phía sau nàng hai bước, thu liễm ánh mắt, thập phần cung kính bộ dáng.

      "Thúc phụ!" Rèm cửa gây tiếng sột soạt, Lâm Toàn sải bước lớn tiến vào.

      Thấy Lâm viên ngoại mê man ở giường, cúi người thử hô mấy tiếng, xác định Lâm viên ngoại thực bất tỉnh, len lén liếc ánh mắt Lỗ Lỗ bên cạnh, lúc này mới đứng dậy nhìn Thường Ngộ yên lặng đứng bên cạnh, trách cứ: "Chuyện gì xảy ra? Lão gia trước còn tốt, thế nào đảo mắt liền lại bị bệnh? Ngươi là chiếu cố lão gia thế nào đấy? Còn đứng ở đây làm cái gì, thỉnh lang trung a, lão gia nếu là có cái hay xảy ra, ta hỏi tội ngươi!"

      Thanh trầm thấp, lại trung khí mười phần.

      Đây là biết lão gia mới từ Chu di nương trong viện trở về, đoán được mẹ con bọn ngã ngựa, cho là nắm chắc danh hiệu con thừa tự, liền tự cho mình chủ nhân tương lại của Lâm phủ à?

      Thường Ngộ để ý uy phong lẫm lẫm trách cứ, ánh mắt híp híp "Lâm thiếu gia cần phải gấp gáp, Hoa lang trung lập tức tới ngay thôi." Chỉ bằng thái độ của Lâm Toàn, Thường Ngộ cũng để cho thuận lợi lên làm tự tử đâu, hơn nữa thái độ của lão gia còn chưa có ràng đâu đấy!

      Lâm Toàn quen nhìn bộ dáng cười như cười này của Thường Ngộ, vừa muốn phát hỏa, chợt nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc kia quay đầu nhìn , liền thay đổi sắc mặt trầm ổn, mềm giọng trấn an : " nương cần lo lắng, Hoa lang trung ở Bùi phủ y thuật cao siêu, có , thúc phụ ta nhất định có việc gì."

      "Meo!" Lỗ Lỗ liếc mắt cái trừng người này, vừa lớn tiếng ồn ào như vậy, theo bản năng thích , nàng hay sinh à nha.

      Nàng nhíu mày trừng người như vậy, lại vô ý lên thần thái phong tình rất khác, Lâm Toàn nhìn ngốc mắt, tự chủ được hướng Lỗ Lỗ đến gần bước, " nương, ngươi..."

      muốn hướng nàng sao, bên ngoài có người thông báo Bùi thiếu gia và Hoa lang trung tới, biến sắc, vội vã ra đón.

      Bùi Sách khách khí đáp lễ, thẳng: "Lâm thiếu gia cần khách khí, vẫn là mau để cho Hoa thúc xem bệnh cho Lâm bá phụ thôi."

      "Đúng vậy, thỉnh." Lâm Toàn thân thủ đưa ra, thần thái hiển nhiên như chủ nhà..

      Trong mắt Bùi Sách thoáng qua tia nghi hoặc, nhưng cũng có suy nghĩ nhiều, cùng Hoa lang trung trước sau tiến vào, mới tới cửa, thân ảnh quen thuộc chợt đánh tới, bản năng giơ tay lên đón, người nọ lại thuận thế túm lấy tay , kéo tới đầu giường đặt gần lò sưởi, "Meo, meo..."

      Hai mắt đẫm lệ chọc người thương tiếc, tiếng mèo kêu đáng thương, phải nàng là còn là ai?

      "Lỗ Lỗ nương đừng nóng vội, đẻ Hoa thúc xem Lâm bá phụ trước ." bình tĩnh , rút tay lại, bên nhường đường cho Hoa lang trung bên hướng những người khác giải thích: "Vị này chính là Lỗ Lỗ nương, Lâm bá phụ bị Bạch quản gia trói ở trong sơn động, chính là Lỗ Lỗ nương cứu ra, đáng tiếc nàng từ bị trong núi mèo hoang thu dưỡng, hiểu ngôn ngữ của loài người, hành vi khó tránh được vô ý, mong các vị thông cảm."

      Ánh mắt Lâm Toàn sáng lên, ngay sau đó cúi người hướng Lỗ Lỗ gập người, " ra là nương cứu thúc phụ, xin nhận cái cúi đầu của Lâm mỗ!"

      Lỗ Lỗ mờ mịt kêu tiếng, nhìn về phía Bùi Sách xin giúp đỡ, những người ở đây, trừ lão tộc trưởng, nàng có tin tưởng và ỷ lại chỉ còn nam nhân ôn nhu này thôi.

      Bùi Sách dùng ánh mắt ý bảo nàng quan tâm Lâm viên ngoại bên kia là được, sau đó mới thấp giọng với Lâm Toàn: "Lâm thiếu gia cần như vậy, Lỗ Lỗ nương vốn hiểu. Chúng ta vẫn là yên tĩnh chút , nên quấy rầy Hoa thúc." xong, cũng chuyên chú nhìn về phía Lâm viên ngoại, hơn nữa vô tình hay cố ý nghiêng người hướng Lỗ Lỗ đứng, chặn lại tầm mắt của Lâm Toàn.

      Lâm Toàn có chút ngượng ngùng, Thường Ngộ từ đầu đến cuối cúi đầu .

      Có lẽ là gian phòng an tĩnh, Hoa lang trung rất thu hồi tay, xoay người hướng Thường Ngộ : "Lâm lão gia tạm thời có trở ngại lớn, chờ tỉnh lại, chiếu theo phương thuốc này mà uống là được, nhưng mấy ngày nay nhất định thể lại phí sức hao tổn tinh thần và nổi giận, cần phải tĩnh dưỡng, tâm bình khí hòa mới mau khôi phục."

      "Đa tạ Hoa lang trung, ta nhất định cẩn thận chiếu cố chúng ta lão gia." Thường Ngộ khom người cám ơn.

      Hoa lang trung gật gật đầu, nhìn về phía Bùi Sách.

      Bùi Sách xoay người ra ngoài, cùng mấy nam nhân đều tới gian ngoài, với Hoa lang: "Hoa thúc, Lâm bá phụ như vậy, ta có chút yên lòng. Nếu ngươi về trước , ta trước bên này chờ xem, chờ tỉnh lại ta . Lâm thiếu gia, ngươi xem có được hay ?" Bùi Sách trưng cầu nhìn về phía Lâm Toàn.

      Lâm Toàn trong lòng cười lạnh, Bùi Sách như vậy, đâu có nửa điểm coi trọng ý tứ?

      Nhưng đúng là thể đắc tội Bùi Sách, bận cảm kích đạo: "Bùi thiếu gia như vậy quan tâm thúc phụ, Lâm Toàn trước thay thúc phụ tạ ơn ." Sau đó phân phó Thường Ngộ tống Hoa lang trung.

      Thường Ngộ cười cười, thân thủ tiến Hoa lang trung ra, quay đầu lại hô hai nha hoàn, làm cho các nàng đến nội thất hầu hạ, tự mình ở lại gian ngoài tiếp khách. Sau lúc lâu, thấy Lâm Toàn cứ liên tiếp hướng nội thất nhìn xung quanh, lại ngại Bùi Sách, dám tự ý vào, trong lòng khẽ động, có ý niệm xông ra, khỏi nhìn về ôn nhuận nam tử ngồi ghế thái sư nhắm mắt dưỡng thần kia.

      lưu lại, rốt cuộc là bởi vì lo lắng Lâm viên ngoại, hay là...

      Nội thất, Lỗ Lỗ ngồi đệm gấm, nắm tay Lâm viên ngoại, ngơ ngác nhìn gương mặt già nua của ông.

      Nàng rất sợ hãi, nàng nghe hiểu những người đó cái gì, cũng biết lão tộc trưởng bệnh có nặng hay , vạn nhất, vạn nhất lão tộc trưởng mất, nàng lại có mình, biết miêu tộc ở đâu, biết nàng rốt cuộc có thể trở lại đó nữa.

      Lão tộc trưởng, người ngàn vạn thể chết, người chết, ở đây cũng chỉ còn lại có ta .

      Nàng dựa lên tay thô ráp lão nhân, yên lặng rơi lệ. Nàng khóc thương tâm, căn bản phát Lâm viên ngoại hơi mở mắt. Hai nha hoàn cách khá xa, lại cúi đầu, nên nhìn thấy được.

      Lâm viên ngoại cũng ràng mình rốt cuộc là lúc nào tỉnh, ông hình như nghe thấy tiếng của Hoa lang trung, nhưng ý thức lại lộn xộn, mờ mịt mở mắt ra được. Chờ ông miễn cưỡng ổn định mạch suy nghĩ hỗn loạn, liền cảm thấy mảnh ấm áp ẩm ướt da thịt dán vào lòng bàn tay, liền mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy Lỗ Lỗ khóc đáng thương vô cùng.

      Đứa này, khóc an tĩnh như vậy, nếu như có nhìn thấy hoặc chạm phải nước mắt của nàng, người ngoài sợ rằng cũng biết là nàng khóc đâu.

      Hài tử ngốc a, nàng nếu như khóc thành tiếng, người ngoài nghe xong, mới khen nàng hiếu thuận a!

      Lâm viên ngoại trong lòng thở dài, vô lực nhắm mắt lại. Sống hơn nửa đời người, ông thấy rất mệt mỏi, người bên cạnh đều tính kế , Bạch Bình, Chu di nương, Lâm Khang, đến cháu trai vào ở được tháng thông đồng cùng nha hoàn trong viện của di nương cũng vậy, bọn họ đều nhớ đến gia sản của ! Nếu như có tiền, còn gặp phải phiền não này sao?

      Trước mắt, lên gương mặt của thê tử quá cố, lòng như bị dao đâm.

      Nàng cho ông sinh đôi nhi long phượng thai a! Bây giờ suy nghĩ chút, nếu như lúc đó ông xa nhà, đem nàng giao cho Bạch Bình trông nom, nàng hẳn "ngoài ý muốn" sinh non...

      Lão nhân gia siết nắm tay. Ông vốn dĩ có đôi nam nữ, nhi tử kế thừa gia sản, nữ nhi giống như Lỗ Lỗ, ôm cánh tay ông làm nũng, lúc ông sinh bệnh, ở bên cạnh thương tâm, len lén khóc... Tình trạng giờ của ông, ông có gì cả, sản nghiệp ba đời của Lâm gia tích góp, hoặc là cho tiện chủng kia, hoặc là cho cháu trai bà con xa tham lam, hoặc là, giao cho quan phủ!

      Nhưng, ông cam lòng, tại sao phải cho những thứ ấy cho người ngoài? thà rằng giao cho nương tâm với ông hơn!

      Như tia sét đánh xuống phá vỡ trời đêm, tâm Lâm viên ngoại vốn trĩu nặng rốt cuộc lại lần nữa nhảy lên. Đúng rồi, ông vẫn thể tuyệt vọng, tiểu nương cứu mạng ông, coi ông là thành thân nhân tín nhiệm ỷ lại, ông còn chưa có báo ân, còn chưa có giúp nàng khôi phục bình thường, tại sao có thể bởi vì những thứ ác nhân mà sinh ý niệm bi quan chán đời?

      nhìn Lỗ Lỗ hồi lâu, rồi ho hai tiếng, giãy giụa ngồi dậy.

      "Meo!" Lỗ Lỗ kinh hỉ nhảy dựng lên, bò hẳn lên giường nhắm trong lòng Lâm viên ngoại chui vào. Lão tộc trưởng có chết, nàng phải mình!

      Lâm viên ngoại dựa vào tường, giơ tay lên nhàng vỗ vai Lỗ Lỗ, thấy Bùi Sách ba người đến, ông hướng Bùi Sách gật gật đầu, sau đó phân phó : "Thường Ngộ, ngươi lĩnh vài người đem hậu viện sương phòng phía tây thu thập lại, sau này đại tiểu thư ở bên đó."

      Đại tiểu thư?

      Thường Ngộ kinh ngạc, nhất thời quên đáp lời, Lâm Toàn lại cướp hỏi: "Thúc phụ, ngươi đây là muốn nhận Lỗ Lỗ nương làm nữ nhi sao?" Nếu như lão gia tử thu nàng làm nghĩa nữ, sau này thể đánh chủ ý lên nàng rồi.

      Lâm viên ngoại thân thiết nhìn , lắc đầu cười : " phải nhận, Lỗ Lỗ vốn chính là nữ nhi của ta. Năm đó mợ ngươi sinh non, sinh hạ đôi long phượng liền mất. Trẻ con vốn yếu đuối, ta thể quan tâm hết, đẻ Bạch quản gia chọn vú em hảo hảo trông nom, về sau Bạch quản gia đột nhiên ôm đứa qua đây chết, ta vừa sợ vừa đau, hơn nữa có Lý lang trung bên cạnh làm chứng, ta liền mơ hồ tin, bởi vì sợ vừa thấy đứa càng thương tâm, ta liền để Bạch quản gia dẫn người an táng bọn họ. suy nghĩ chút, khi đó đứa nhất định còn sống, Bạch quản gia đem đứa ném núi liền quan tâm... Hôm qua gặp Lỗ Lỗ trê núi, nàng biết sao lại thân thiết với ta, ta cũng cảm thấy quen mặt, ngờ, ta trong lúc vô ý phát sau tai nàng có vết bớt, vị trí giống như đúc của mợ ngươi, lúc này ta mới ý thức được, nàng chính là ta nữ nhi a! Ta..."

      Lời còn chưa dứt, lão lệ tung hoành, nghẹn ngào nên lời đến.

      "Meo!" Lỗ Lỗ thấy lão tộc trưởng khóc, cho là khó chịu, đau lòng thay lau nước mắt.

      "Đứa đáng thương a, may mà con còn sống, đệ đệ con, đệ đệ con, khụ khụ..."

      Bùi Sách tiến lên bước đỡ lấy lão nhân, thành thạo thay vuốt ngực, khuyên: "Bá phụ, đại tiểu thư có thể trở về được, đây là hỉ , ngài ngàn vạn nên lại đau buồn. Đại tiểu thư còn sống, đại thiếu gia nhất định cũng gặp may, ngày sau tất có cơ hội gặp lại, trước mắt quan trọng là ngài dưỡng hảo thân thể, rồi sau này tìm về đại thiếu gia, sớm ngày nhà đoàn tụ."

      Lâm viên ngoại cảm kích cầm tay , liên tục : "Phải, hiền chất phải, lão đầu tử vì mình, cũng phải vì tỷ đệ bọn họ. Chỉ là, ngày sau sợ rằng còn phải làm phiền hiền chất nhiều thay ta lưu ý chút đứa bé kia, nay có vết bớt nhạt như chiếc lá, ..."

      "Bá phụ!" Bùi Sách cười cắt ngang , "Bá phụ, việc này vội, chờ ngài dưỡng được rồi thân thể chúng ta lại , ngài xem có đúng hay ?"

      Lâm viên ngoại ha ha cười, khụ hai tiếng, : "Xem ta này, lại nóng ruột. Được rồi, Thường Ngộ, ngươi trước dẫn người về phía sau viện thu thập , trước cơm chiều gọi tất cả hạ nhân trong phủ triệu tập đến trong viện, để cho bọn họ chính thức bái kiến đại tiểu thư."

      "Là, lão gia hãy nghỉ ngơi tốt, ta cũng nên ." Thường Ngộ vui rạo rực .

      híp mắt cười, Bùi Sách ôn hòa mỉm cười, Lâm viên ngoại hiền lành cười, Lỗ Lỗ hài lòng cười, chỉ có Lâm Toàn, nụ cười kia muốn khó coi bao nhiêu nhìn khó coi bấy nhiêu. muốn chất vấn về thân phận Lỗ Lỗ, tuổi tác, nghi vẫn về quyết định của Lâm lão gia, nhưng dám sao? có gì để nghi vấn sao? mười mấy năm, nhân chứng duy nhất là Bạch quản gia chết, còn lại cũng chỉ còn lão gia tử định đoạt thôi.
      Last edited: 27/6/16

    5. marionet0401

      marionet0401 Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      785
      :032::032::032::032::032::039::039::039::039::039::023::023::023::023: văn tả cảnh quá đáng sợ rồi :stress::stress::stress::stress::stress:
      ringring thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :