1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. marionet0401

      marionet0401 Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      785
      Chương 8: Giao phó
      Đèn lồng càng ngày càng gần, lòng Lâm viên ngoại dâng ngày càng cao. Ông cầm chặt tay Lỗ Lỗ, che miệng lại, ý bảo nàng ngàn vạn nên phát ra thanh.

      Lỗ Lỗ nháy nháy mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc mơ hồ như thấy được lão tộc trưởng giải quyết vấn đề khó khăn của miêu tộc, bộ dáng đặc biệt trịnh trọng vô cùng, làm lòng người an tâm. Thế là nàng gật gật đầu, ngoan ngoãn nấp sau bụi cỏ, chỉ hiếu kỳ nhìn qua cỏ về phía ánh sáng đằng xa.

      Tiểu nương chăm chú tựa sát mình, Lâm viên ngoại trấn an xoa đỉnh đầu nàng, lại ngẩng đầu lúc, mặt ngày càng ngưng trọng.

      Người tới nhanh chậm , rốt cuộc, tới trước mặt bọn họ.

      Người nọ thân hắc y, tầm ba mươi tuổi, gương mặt ngoan lãnh lệ, khóe môi căng thẳng, hoàn toàn giống Bạch quản gia bình thường trước mặt biết vâng lời, hơn nữa, coi như là khi tức giận với hạ nhân, Bạch quản gia cũng chưa từng lộ ra biểu tình hung ác đến vậy!

      Trong lồng ngực mảnh cuồn cuộn, Lâm viên ngoại nhanh che miệng lại, mới ho ra tiếng.

      dám phát ra chút động tĩnh, nuốt xuống tanh ngọt trong cổ họng kia, đến sau khi Bạch quản gia xa, mới vội vàng kéo Lỗ Lỗ hướng dưới chân núi mà chạy. tạm thời thắc mắc vì sao bạch quản gia muốn hại mình, nhưng chỉ nhìn biểu tình đơn giản như sát nhân mặt , và trước khi bất tỉnh chỉ có Bạch quản gia bên người vào ngày ấy, Lâm viên ngoại thể tin, đây người do Bạch lão đầu mà tin tưởng, trước khi qua đời đề bạt Bạch quản gia đến, ngờ lại muốn giết a!

      "Khụ..." đường núi gồ ghề, lại quá nhanh nên Lâm viên ngoại loạng choạng, tuy được Lỗ Lỗ đúng lúc đỡ lấy, dù bị té, vẫn là bị chấn động mà hộc máu.

      "Meo!" Lỗ Lỗ ngửi được mùi máu, cũng nhìn thấy mặt đất máu chói mắt, nàng vô cùng lo sợ, lão tộc trưởng đây là chết?

      Lo lắng tới trước người , Lỗ Lỗ mếu máo vỗ vai , khúc chân ngồi xổm xuống, kéo cánh tay lão tộc trưởng để vai mình. Lão tộc trưởng lão bị bệnh rồi, nổi, nàng muốn chiếu cố , nàng cõng xuống.

      Lâm viên ngoại vốn thân thể coi như là cường tráng, nhưng liên tục ba ngày ăn uống, còn ở trong sơn động lãnh lẽo u hơn ba ngày, thân thể sớm chịu được, có thể đường núi xa thế này là dùng hơi mà chống. Bây giờ lại phát là chính thân tín hại mình, cũng thể nhịn được, cho dù muốn dựa vào Lỗ Lỗ để tự , cũng đủ khí lực, chỉ có thể nhịn áy náy trong lòng đối với tiểu nương bên cạnh.

      Thân thể trầm xuống, Lỗ Lỗ lảo đảo mấy bước, thiếu chút nữa té ngã. Nàng được nuông chiều từ bé, chưa từng trải qua việc nặng thế này? Nhưng bây giờ, lão tộc trưởng mà nàng kính trọng cần mình, muốn vội vã xuống núi, Lỗ Lỗ dù cho vì sao phải xuống núi, nàng cũng nguyện ý nghe theo lão tộc trưởng. Trong lòng có chấp niệm, khí lực như dâng lên, nàng cố nén đau đớn chân, lảo đảo xuống chân núi.

      tới lui, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.

      Lâm viên ngoại khẩn trương, nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Bạch quản gia cầm đèn lồng đuổi theo, cách bọn họ xa.

      Xung quanh phút chốc sáng ngời, Lâm viên ngoại ngẩng đầu, liền thấy vòng trăng sáng xuyên phá tầng mây, chiếu sáng này phiến núi rừng.

      thở dài tiếng, vỗ vỗ Lỗ Lỗ vai, vừa muốn làm cho nàng buông mình ra, ngờ tiểu nương đột nhiên lảo đảo cái, sau đó, hai người cùng nhau ngã nhào lên bụi cây.

      Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng cấp, Lâm viên ngoại tâm lạnh hẳn, là chạy thoát, nhưng thể liên lụy tiểu nương được. Thấy nàng ôm chính mình chịu , Lâm viên ngoại dằn lòng, sử ra toàn thân khí lực đánh nàng: ", !"

      Lỗ Lỗ đau quá, nhưng nàng cảm thấy ủy khuất, lão tộc trưởng đánh và Cố Tam khác nhau. Lão tộc trưởng hạ thủ tuy nặng, trong mắt lại đầy nóng ruột lo lắng. Nàng ngốc, nàng nhìn ra, lão tộc trưởng là sợ quái nhân kia tới! Lỗ Lỗ rất đau lòng và rất tức giận, trước đây lão tộc trưởng cái gì cũng sợ, lại sợ thành như vậy, có phải hay , tai và đuôi , đều là bị người kia xấu cắt?

      Nàng meo ô kêu, quỳ trước lão tộc trưởng, cái gì cũng chịu .

      Bạch quản gia vốn xa, phía sau lại nguyên lai loáng thoáng mèo kêu, tiếng tiếng, thực quái dị. dừng lại, nghiêng tai lắng nghe chỉ chốc lát, chính muốn tiếp tục gấp rút tiếp, nghe thấy tiếng ho quen thuộc, là lão đầu tử!

      Đầu liền ầm tiếng, suy nghĩ đuổi theo. Lão đầu tử nhất định thấy , nếu để cho lão đầu tử sống trở lại, dù cho chết, cũng tránh được vận mệnh bị bán , sinh ra ở Lâm gia, khế bán thân là ở trong tay lão! Vạn nhất lại khi lão đầu tử tra ra cùng với Chu di nương thông dâm, chỉ sợ nhà ba người bọn họ cũng mất mạng!

      "Lão gia, ta rốt cuộc tìm được ngươi , ngươi sao chứ?" Trăng lộ ra, lập tức bỏ đèn lồng, nhanh đến hai người trước mặt, lặng lẽ nắm chuôi đao giấu trong tay áo, vẻ mặt lo lắng , ánh mắt nhìn về phía Lỗ Lỗ dẫn theo ba phần phòng bị. Nữ nhân ở đâu ra, mà đêm tối lên núi cứu lão đầu tử, chẳng lẽ người nàng có công phu?

      Lâm viên ngoại giãy giụa chắn Lỗ Lỗ ở sau lưng, cũng né tránh, cố định thân mình, ánh mắt trầm trọng nhìn gương mặt quen thuộc đối diện: "Bạch Bình, ngươi vì sao phải hại ta?"

      "Lão gia sao lại như vậy? Người bị đạo tặc bắt vào núi, ta là tới giao ngân phiếu. Lão gia, người là thế nào trốn được, là vị nương này cứu ngươi sao?" Bạch quản gia về phía trước hai bước, làm bộ muốn nâng dậy Lâm viên ngoại.

      "Meo!"

      Lỗ Lỗ cấp tốc chặn trước người Lâm viên ngoại, cảnh giác nhìn chằm chằm Bạch quản gia, đáng tiếc bàn chân nàng bị thương quá nghiêm trọng, thân thể căn bản đứng vững.

      Lâm viên ngoại thở dài, cố chống đứng lên, vỗ vai Lỗ Lỗ, bất đắc dĩ khuyên: "Bạch Bình, nàng chỉ là bé mồ côi trong núi, bị mèo hoang mang , căn bản tiếng người, vừa rồi chẳng biết tại sao ra tay cứu ta. Ngươi muốn giết ta, ta có cách nào, chỉ mong ngươi buông tha nàng mạng, nên thương tổn vô tội."

      Dã nữ nhân sao?

      Bạch quản gia cẩn thận nhìn hai mắt Lỗ Lỗ, ánh mắt lộ ra kinh diễm, thấy nàng chân giày bị thương, đứng vững, yên lòng, cũng làm bộ làm tịch nữa, nhanh Lâm viên ngoại đẩy tới mặt đất, sau đó đè lại Lỗ Lỗ giẫy giụa ngớt, dùng đai lưng nàng trói người lại, ngăn chặn miệng, lúc này mới tới gần Lâm viên ngoại, nhấc chân hung hăng đạp hai cái, giơ lên chủy thủ liền muốn giết người.

      "Chờ chút!" Lâm viên ngoại cam lòng, hai mắt giận mở: "Bạch Bình, ta tự nhận có bạc đãi quá ngươi, ngươi rốt cuộc vì sao hận ta đến loại tình trạng này!"

      Bạch quản gia cười ha ha, "Muốn biết sao? cần phải gấp gáp, chờ ngươi làm quỷ, nhìn tận mắt !" , giơ lên cao chủy thủ trong tay, hạ xuống.

      Lỗ Lỗ thanh sắc nhọn kêu to, đáng tiếc nàng bị bịt miệng, chỉ có kêu ô ô.

      Lâm viên ngoại nhìn chằm chằm gương mặt dữ tợn của Bạch quản gia, trước mắt đột nhiên lên ánh mắt oán hận của nhi tử. nhớ, lần đó nhi tử cùng muốn bạc để mua đại đao, đáp ứng, nhi tử liền trừng , liếc mắt cái, ánh mắt kia vậy mà cùng Bạch quản gia giống nhau như đúc!

      Chẳng lẽ?

      Đáng tiếc cũng có cơ hội nữa kiểm chứng .

      Lâm viên ngoại tuyệt vọng nhắm mắt lại.

      "Dừng tay!" Trong rừng núi u tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng uy nghiêm.

      Bạch quản gia động tác cứng đờ, hoảng loạn quay đầu nhìn lại, liền thấy xa phía sau rừng cây xuất thân ảnh cao gầy. Đối phương chậm rãi mà đến, gương mặt tuấn tú ôn hòa dường như nhiễm ánh trăng quạnh quẽ, hiểu sao toàn thân phát lạnh. Xong rồi, Bùi Sách thế nào tới? Bị biết việc này, mình coi như giết lão đầu tử, cũng tránh được tai ương lao tù!

      Nhưng, thể bó tay chịu trói, còn có thể chạy thoát thân!

      Bạch quản gia trong lòng lại lần nữa dấy lên hi vọng, khom lưng vừa muốn đem Lâm viên ngoại kéo đến, biết làm sao vừa động, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng xé gió, ngẩng đầu, chưa kiệp thấy gì, mặt trúng quyền nặng, ngay sau đó, liền bị người giẫm mặt đất, lưng đau vô cùng, chịu nổi, phun mạnh ra búng máu, trước mắt liền đen.

      "Thiếu gia, bất tỉnh ."

      "Ân, ngươi trước dẫn về, trông cho kỹ, nhớ, kinh động bất luận kẻ nào. Sắp xếp xong xuôi, lại gọi Hoa thúc chuẩn bị cho tốt, lát nữa thay Lâm viên ngoại chẩn trị." Bùi Sách nhìn đến Bạch quản gia, chỉ bên nâng Lâm viên ngoại lên, bên phân phó hộ viện đạo.

      "Là." Thân hình cao lớn hộ viện trầm giọng đáp. từ túi trong tay áo lấy ra khăn tay, cúi người chặn miệng Bạch quản gia, rồi vác như bao gạo, đem Bạch quản gia ném đến bả vai liền , bước như bay.

      "Bá phụ yên tâm, chúng ta lập tức xuống núi, có Hoa thúc, ngươi nhất định có việc gì." Bùi Sách thay Lâm viên ngoại lau khóe miệng vết máu, đỡ lên vai của hộ vệ khác, yên lặng trấn an lão nhân.

      Lâm viên ngoại toàn thân vô lực, nương theo vai của hộ vệ, vô lực chỉ hướng xa xa Thanh Mặc giúp Lỗ Lỗ bị trói, thanh khàn khàn: "Nàng, nàng là ân nhân của ta, Bùi Sách a, phiền phức ngươi, ngươi thay ta mang nàng trở lại, ta, ta chỉ tin ngươi... Khụ khụ..." , lại phun ra búng máu.

      Bùi Sách chân mày cau lại, vội vã đồng ý: "Bá phụ yên tâm, ta nhất định an trí hảo vị nương kia." Sau đó lập tức phân phó hộ viện: " đường cẩn thận, ngàn vạn đừng ngã. Thanh Mặc, ngươi thay bọn họ thắp đèn lồng."

      Thanh Mặc vừa mới run rẩy thoát hết đai lưng quấn người Lỗ Lỗ, nghe , cũng bất chấp cấp mỹ nhân bịt mồm khăn tay, chạy tới, "Thiếu gia, vậy còn ngươi, nơi hoang sơ thế này, ta cũng thể để ngài mình được."

      Bùi Sách nhíu mày, ngữ khí cho cự tuyệt: ", thân thể bá phụ chờ được!"

      "Nga, kia thiếu gia ngươi nhất định phải chậm chút, hồi ta trở lại tiếp ngươi!" Thanh Mặc dám cãi kháng, cầm đèn lồng trước rọi đường, mặc dù có trăng, nhưng trong núi cây nhiều, vẫn có chỗ tối như mực, Lâm viên ngoại lớn tuổi, đúng là thể lại té. Sớm biết như vậy, nên nhiều kêu hai người theo, nhưng thiếu gia lo lắng nhiều người dễ bị Bạch quản gia phát , ai...

      "Meo!" Lỗ Lỗ chính mình bò dậy, lảo đảo đuổi theo hướng Lâm viên ngoại. Này quái nhân đó muốn dẫn lão tộc trưởng đâu a?

      Thanh Mặc căn bản dám quay đầu lại nhìn, nương kia vừa rồi nằm mặt đất lúc là quần áo xốc xếch, khi nãy đem đai lưng cột nàng buông lỏng ra, sợ rằng...

      Với dung mạo nương kia, thảo nào Lâm viên ngoại chỉ yên tâm nhờ thiếu gia giúp trông nom.

      Thanh Mặc cơ hồ là chạy chậm rời , thẳng đến muốn quẹo cua, mới len lén quay đầu lại liếc mắt cái, này vừa nhìn, người liền ngốc .

      Thiếu gia nên nhất thời xúc động nghĩ bậy chứ? Bằng sao đem nương người ta ấn mặt đất làm gì a?

      may là Lâm viên ngoại ngất , nhìn thấy màn này...
      Thảo Sally, Happyanh, Chôm chôm28 others thích bài này.

    2. marionet0401

      marionet0401 Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      785
      Chương 9: Khó coi
      Bùi Sách có nghi ngờ với Bạch quản gia, Bạch quản gia vừa ra khỏi cửa, liền dẫn người theo dõi, vì để tránh cho bị Bạch quản gia phát , bọn họ cố giữ khoảng cách, càng vào sâu trong núi, khoảng cách này lại kéo dài chút. Cho nên đến lúc bọn họ lên, vừa lúc nghe thấy Lâm viên ngoại cầu Bạch quản gia buông tha Lỗ Lỗ, biết được thân phận nàng.

      Bùi Sách lại nghĩ quá nhiều về việc ban đêm nam quả nữ ở cùng chỗ thế nào. Thứ nhất là được phó thác, thứ hai, đối phương là được dạy dỗ, có thái độ ngượng ngùng của khuê các nữ tử cần có.

      Nhưng cũng ngờ tới, nương này mặc quần áo xốc xếch theo hướng ba người Thanh Mặc.

      vội vàng đuổi theo, từ phía sau lưng ôm lấy người, thuận thế đem áo bào rộng lớn theo gió lay động kia khép lại, che lại thân thể nữ nhân mềm mại." nương, ta trước giúp ngươi thắt đai lưng lại, ngươi yên tâm, ta lập tức dẫn ngươi tìm Lâm viên ngoại." dám buông tay, đưa tắt nhanh vòng tới sợi thắt lưng.

      Lỗ Lỗ sao có thể ngoan ngoãn nghe lời!

      Nàng dùng sức giãy giụa, lại quên đôi chân sớm bị thương, giãy giụa lại giẫm viên đá nhọn đất, nàng đau thấu trời liền nghiêng ngã xuống, tay còn nắm chặt Bùi Sách. Bùi Sách bất ngờ, theo ngã sấp xuống, vừa vặn ngã người Lỗ Lỗ. Đúng lúc này, Thanh Mặc quay đầu lại, bắt gặp màn " chịu nổi" này.

      Bùi Sách dĩ nhiên biết suy nghĩ hoang đường của thằng nhóc thiếp thân. Khi cảm nhận được thân thể linh lung dười người, lập tức dựng lên, thấy Lỗ Lỗ ngại, chạy mấy bước nhặt lại đai lưng, sau đó từ phía Lỗ Lỗ ngồi xổm xuống, nhắm mắt thay nàng mặc sam tử.

      Sau khi Lỗ Lỗ ngồi dậy, mắt mở trừng trừng nhìn lão tộc trưởng bị người đưa , trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu lên được. Nàng ngây người, tùy ý người ngoài thay nàng mặc quần áo, dến khi đói phương đến trước người của nàng, nàng mới hai mắt đẫm lệ mông lung phát , giống đực này, nàng biết. tắm cho nàng, thuận lông, uy nàng ăn cơm, còn ôn nhu sờ đầu nàng nữa.

      Vậy nhất định phải người xấu nên Lỗ Lỗ chớp chớp mắt, yên tâm khóc lên.

      Bùi Sách có chút biết phải làm sao, muốn khuyên người, đối phương lại nghe hiểu , chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh, nhìn cánh rừng trầm tư.

      Việc bắt cóc, cũng phải là chủ ý của mình Bạch quản gia, bởi vì là gia nô Lâm gia, nếu giết Lâm viên ngoại rồi mang ngân phiếu lẩn trốn, phải đeo lưng hai danh giết người và trốn nô, có thể làm được quản gia, tuyệt đối là người thông minh, chọn đường chết này. Nhưng nếu giết người rồi ở lại, có thể mò được chỗ tốt gì? Lâm gia còn thiếu gia, Chu di nương ngốc, coi như là thân biểu ca, nàng cũng duyên cớ đem sản nghiệp nên có của nhi tử phân cho người ngoài, trừ phi Bạch quản gia và Chu di nương là đồng lõa, bọn họ hợp mưu...

      chung, Lâm gia chắc chắn yên ổn, Lâm viên ngoại lớn tuổi như vậy, biết có thể thừa nhận nổi ?

      Lỗ Lỗ khóc đủ rồi, nàng sờ chân mình, ngón tay đụng tới đôi chân bị thương, đau vô cùng, căn bản thể nữa.

      Nàng giật tay áo Bùi Sách, trúc trắc : "Ta kêu, Lỗ Lỗ, ngươi gọi?" Những người này hình như có quy củ vừa gặp mặt liền hỏi tên.

      Bên tai đột nhiên vang lên giọng nữ êm tai ngọt mà ngấy, Bùi Sách lấy lại tinh thần, hơi kinh ngạc, chớp mắt : "Tại hạ gọi Bùi Sách, vị nương này, sắc trời tối, ta đưa ngươi xuống núi tìm Lâm bá phụ?"

      "Meo..." Lỗ Lỗ liền nghe hiểu hai chữ.

      Nghe thấy tiếng mèo kêu này, Bùi Sách rốt cuộc ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía đối phương.

      Trước mặt nương, rất đẹp. Mày dài cau lại, đôi mắt long lanh hơi xếch, khuôn mặt trắng muốt đẫm lệ, có vẻ mảnh mai đáng thương. Môi đỏ mọng nở nang căng mọng vì hoang mang mờ mịt mà khẽ mở, trong lúc lơ đãng toát ra vẻ mời gọi mị hoặc vô cùng. Bùi Sách cấp tốc rũ mắt xuống , ánh mắt xẹt qua cổ áo rộng lớn che lấp được cái cổ xinh đẹp, mái tóc dài rơi xõa, sợi tóc theo gió lung lay, mái tóc dài cơ hồ muốn chạm được mặt đất .

      "Meo..." Lỗ Lỗ chú ý tới biến hóa của Bùi Sách, nàng cầm tay , thừa dịp ngây người, dùng công phu ánh mắt lấy lòng nhìn , tay chỉ theo hướng Lâm viên ngoại biến mất, cầu mang nàng tìm lão tộc trưởng.

      Bùi Sách hiểu ý của nàng, gật đầu, trở tay nắm nàng, muốn đỡ nàng lên đến. Tình thế bức bách, phải xuống núi sớm quan trọng hơn, lễ giáo có thể lượt bớt chút.

      Lỗ Lỗ chịu đứng dậy, nàng chuyển thân thể, hai tay chống mặt đất, nhấc chân đưa đến Bùi Sách trước mặt.

      Nàng nhấc chân, ống quần rộng lập tức trượt xuống, lộ ra hai đoạn thon cân xứng chân , như trơn mịn như trân châu. Bùi Sách bản năng dời tầm mắt, nhưng Lỗ Lỗ meo ô kêu, bộ cố nài xem. có chút khó hiểu, đành phải lui về phía sau chút, ngồi xuống, đặt chân nàng lên đầu gối mình, sau đó nâng lên cái, cẩn thận nhìn

      Dạ thịt tay nhẵn nhịu mìn màng, Bùi Sách lại có tâm tư tâm viên ý mã, nhìn kia hết vết thương dọa người kia, lại so sánh da thịt hoàn hảo xung quanh, chân mày liền nhăn lại. Buông chân, kéo qua tay nàng xem, trong lòng khiếp sợ. nương này thân thể mảnh mai như thế, phải trong núi lớn lên, ngược lại như tiểu thư của đại gia đình được nuông chiều từ bé. Nhưng nhà ai lại đem nương dưỡng thành như vậy? Đần độn và điên tuy là bệnh, nhưng học theo mèo thế này, phông phải mất hai ba ngày là có thể dưỡng thành.

      "Meo..." Lỗ Lỗ thấy giống đực lại ngẩn người, vội vàng lên tiếng nhắc nhở. Lão tộc trưởng bị thương, nàng muốn bồi .

      Bùi Sách thu lại suy nghĩ, hướng Lỗ Lỗ cười , xoay người trước người của nàng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai mình.

      Lỗ Lỗ hài lòng kêu tiếng, gót chân chỉ xuống đất, nhào tới.

      Nàng động tác quá nhanh, Bùi Sách suýt ngã, may mắn sau khắc liền đứng vững vàng. nâng chân nàng cong lên, vui vẻ, vững vàng hướng xuống chân núi.

      Lỗ Lỗ ôm cổ Bùi Sách, đầu dựa lên bả vai rộng của , ngẩng đầu nhìn , hồi sờ sờ lông mày xếch của , hồi sờ gương mặt, cảm nhận cảm xúc mềm dưới ngón tay, tay bé chậm rãi trượt xuống, đụng tới trái cổ. Nàng cúi đầu, tò mò nhìn chằm chằm chổ nhô lên ở cố , trong cổ họng phát ra thanh nghi hoặc ùng ục.

      Bùi Sách bắt đầu còn có chút tự nhiên, nhưng nghĩ đến đối phương ngây ngô, rất nhanh khôi phục bình tĩnh trấn định. Đáng tiếc, mặc dù có suy nghĩ nhiều, nhưng lần đầu bị người khác phái cùng tuổi chạm lên thân thể nên cũng có chút phản ứng. nghiêng đầu né tránh, ánh mắt lành lạnh lơ đãng đảo qua Lỗ Lỗ, thấy con ngươi đen bóng mảnh trong suốt, môi mím chặt cũng rốt cuộc buông lỏng. Xem ra, nàng phải cố ý.

      Đường núi gồ ghề, Lỗ Lỗ ở Bùi Sách lưng, theo dưới lắc lư, chơi , chút khốn ý tập lên, mí mắt càng lúc càng trầm.

      "Meo..." Nàng cọ cọ bên mắt , an tâm ngủ. Hai lần ở chung, nàng cảm thấy nam nhân này rất ôn nhu, là người tốt.

      mặt bị tóc mềm ma sát, có chút ngứa, Bùi Sách muốn tránh, chợt nghe nữ nhân phát ra tiếng mèo kêu tinh tế yếu yếu phảng tựa làm nũng, cước bộ hơi dừng, trong đầu đột nhiên ra con mèo màu trắng nằm dưới tàng cây meo ô gọi.

      Đôi mắt liền ảm đạm.

      Con mèo hôm qua buổi trưa liền thấy tăm hơi, biết có về . mới nuôi nó chưa được ngày, nó có thể hay quay về? Nó linh động đáng như vậy, nếu ai nhặt được, chắc chắn cũng muốn giữ nó lại?
      Thảo Sally, Happyanh, Chôm chôm26 others thích bài này.

    3. marionet0401

      marionet0401 Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      785
      Chương 10: Hồi phủ
      Bùi Sách đường cõng Lỗ Lỗ xuống núi, nghe tiếng vó ngựa, đoán được là Thanh Mặc đánh xe tới đón, liền dừng bước lại, đánh thức Lỗ Lỗ, muốn thả nàng xuống. Nàng là ân nhân của Lâm viên ngoại, lấy thiện tâm của ông, nhất định nỡ để mồ côi tự sinh tự diệt. Cho nên, dù đối phương là dã nương, cũng nên để ý đến tương lai của nương người ta, cho nàng tôn trọng, thể để cho hạ nhân nhìn thấy nàng bị mình cõng như vậy.

      Lỗ Lỗ mơ màng, đêm khuya thanh vắng, nàng cảm thấy có chút lạnh, nên chẳng những chịu xuống, trái lại ôm ngày càng chặt, đầu nhắm cổ áo Bùi Sách chui vào.

      Bùi Sách bất đắc dĩ, khom lưng, mạnh mẽ thả tay, buông nàng xuống.

      Hai chân chợt mất chỗ dựa vào, Lỗ Lỗ suýt nữa ngã xuống, nhưng nàng là ai a, có tài gì nhưng leo trèo là rất lợi hại, hai cái tay ôm chặt cổ Bùi Sách buông, chân là dùng lực kẹp lấy thắt lưng , sau lát liền nhúc nhích, vô luận Bùi Sách lôi kéo thế nào, nàng cũng buông.

      “... Thiếu gia, trễ thế này, ngươi hay là trước lên xe !" Thanh Mặc ghìm ngựa xuống xe, khom người cúi đầu . dám ngẩng đầu a, nương kia như khỉ tựa quấn lên người thiếu gia, thực là buồn cười rồi, sợ chính mình nhịn cười được, thiếu gia giận mất.

      cách nào tránh khỏi, Bùi Sách cũng do dự, tới trước xe ngựa, tấm tựa xe bản, dùng sức đẩy ra Lỗ Lỗ tay, xoay người ôm lấy vật nặng nhào vào lòng lên xe. Thanh Mặc nhìn thẳng, đến khi hai người vào, buông màn xe, nhảy lên xe ngựa, vội vã .

      Trong xe, Bùi Sách bên giữ làm đệm thịt, bên hỏi thăm tình huống Lâm viên ngoại.

      "Thiếu gia, Hoa lang trung xem qua, là tạm có gì đáng ngại, nhiều hơn nghỉ ngơi là được." Thanh Mặc nhất nhất trả lời.

      "Mèo con kia, trở về chưa?" Bùi Sách thuận miệng hỏi.

      "... Còn chưa có." Thanh Mặc cười khổ, thiếu gia còn nhớ mèo hoang kia.

      Bùi Sách dừng chút, tay vô ý thức sờ sờ tóc dài rơi đùi, lại hỏi: "Động tĩnh ở Lâm phủ thế nào?"

      Thanh Mặc biến sắc, " có ạ."

      Nghĩ đến người kia còn biết Bạch quản gia bị bắt, nếu biết, còn có thể trấn định sao, Chu di nương kia coi như cũng có vài phần bản lĩnh . Bùi Sách nhìn nữ nhân ngủ yên trong lòng, quyết định quản nhiều việc này, dù sao việc của hậu viện Lâm gia, Lâm viên ngoại dù rộng rãi, cũng muốn để lộ chuyện xấu trong nhà.

      Trong xe ngoài xe dần im lặng, chỉ nghe bánh xe lộc cộc.

      Xe ngựa đến Mai trấn rất nhanh, Bùi Sách phân phó Thanh Mặc trực tiếp tiến vào nội viện, sau đó cởi ngoại sam bao lại Lỗ Lỗ ngủ say, ôm nàng thiên phòng.

      "Ngươi chọn bà tử thận trọng chiếu cố nàng, lại Hoa thúc tìm thuốc trị thương chân, dặn bà tử bôi lên cho nàng. “Ta xem Lâm bá phụ, nếu là nàng tỉnh, nhớ tìm ta, ngàn vạn đừng dọa đến nàng." Bùi Sách buông màn, tiến ra cửa.

      "Nhớ kỹ, có gì tìm ta ngay ."

      Bùi Sách ở cửa đợi chút, chờ Thanh Mặc dẫn bà tử chừng năm mươi tuổi và hai tiểu nha hoàn tới, hỏi qua bà tử biết cách chăm sóc vết thương , lúc này mới yên tâm . Thanh Mặc phía sau thầm chậc lưỡi, trước giờ bên cạnh thiếu gia có sủng vật cũng có nữ nhân, bây giờ mới biết, thiếu gia nhà mình rất săn sóc và thận trọng thế này, chậc chậc, biết tương lai tiểu thư nhà nào hưởng được phúc khí này đây.

      Khi Bùi Sách thăm Lâm viên ngoại, lão nhân gia uống thuốc, ngủ khá sâu. căn dặn hạ nhân trông nom hầu hạ cẩn thận, rồi tắm nghỉ ngơi.

      Sáng sớm hôm sau, chưa kịp nghe tin của Lỗ Lỗ, tin Bạch quản gia mực muốn gặp Lâm viên ngoại truyền tới.

      "Bá phụ tỉnh chưa?"

      "Vẫn chưa có."

      Bùi Sách chắp tay sau lưng suy nghĩ rồi dặn: "Chờ tỉnh, ngươi hỏi xem ý tứ của lão nhân gia, đến lúc đó nghe phân phó thôi.".

      Qua nửa canh giờ, hạ nhân hồi bẩm, về quá khứ của Bạch quản gia.

      Bùi Sách ngồi trước bàn đọc sách, ừ tiếng.

      Trong khách phòng, Lâm viên ngoại lưng dựa lên đầu giường bên cạnh có đặt lò sưởi, mặt tràn đầy tang thương. nhìn chăm chăm Bạch quản gia cúi đầu quỳ xuống đất, thở dài : "Bạch Bình, ngươi còn muốn gặp ta làm cái gì? Ngươi muốn mưu hại với ta, nhân chứng vật chứng đều có, còn muốn biện hộ, hãy tới gặp tri huyện đại nhân thôi!"

      "Lão gia, Bạch Bình là xin hướng lão gia từ biệt. Bạch Bình ngày ấy nhất thời bị quỷ ám, nổi lòng tham với gia sản của ngài, hành vi hơn cả súc vật, biết tội chết khó thoát, dám lại ngụy biện, chỉ thỉnh ngài hãy vì cha ta trung tâm hầu hạ Lâm gia nửa đời người mà bỏ qua cho mẹ ta lần, thả nàng hồi hương dưỡng lão , nàng tuổi tác lớn, nên bởi vì đứa con ra gì này mà chịu khổ."

      Bạch quản gia nước mắt tung hoành, liên tục dập đầu, vì hai tay bị trói, mấy lần đều ngã sấp xuống đất.

      Lâm viên ngoại nhìn , lúc lâu tiếng nào. Quản gia Bùi gia cho biết về chuyện "Bọn cướp vơ vét tài sản", Bùi Sách lo ngại, cũng thế đoán được.

      "Bạch Bình, ngươi khi ấy hề hồ đồ. Ngươi chính là mượn danh nghĩa bọn cướp giết ta, ngươi vẫn là Lâm gia gia nô, dù cho ngươi lấy được tiền chuộc, cũng dám xài. Làm như vậy, đối với ngươi có chỗ tốt gì? Hay là ngươi còn có tính toán khác? Bạch Bình, đừng trách ta tâm ngoan, ngươi nếu như giải thích , mẹ ngươi, cũng bị ngươi liên lụy theo."

      Bạch quản gia cứng người, lúc ngẩng mặt mặt xám như tro tàn, run : "Lão gia, cầu ngươi buông tha mẹ ta , ta cái gì đều !"

      Lâm viên ngoại nhìn về phía ngoài cửa sổ.

      Bạch quản gia cúi đầu, che lại hối hận và cam lòng trong mắt, quỳ sấp : "Lão gia, ta còn có kế hoạch khác. Ngài cũng biết, Chu di nương mềm lòng tính thiện, tiểu thiếu gia trẻ người non dạ, nếu như ngài còn, bọn họ nhất định mọi chuyện ỷ lại với ta, ta nếu là đòi muốn khế bán thân, bọn họ cũng đồng ý, đến lúc đó ta lại khuyến khích bọn họ bán điền sản Lâm gia lại rồi theo ta trở ở phía nam, ngàn dặm xa xôi, Bạch Bình lại ra thủ đoạn, liền có thể hại... Lão gia, Bạch Bình thực là bị quỷ mê hoặc! Bạch Bình biết sai rồi, cầu ngài buông tha mẹ ta !"

      bang bang dùng sức dập đầu, có nửa điểm lưu tình. là chết chắc, nhưng còn có nhi tử, thể để cho lão già kia nhìn ra khác thường, muốn thay mẹ con Chu di nương rửa sạch hiềm nghi. Sau này khi lão đầu tử rồi, Chu di nương nhất định cho con biết chân tướng, đến lúc đó, thù coi như báo. Cùng so sánh với lão đầu tử, là người thắng, chết, con của đem kế thừa Lâm gia sản nghiệp, sớm muộn cũng sửa thành họ Bạch, nhưng lão đầu tử chết , trừ bụng khí, biết bị đội nón xanh, có gì cả, cả đứa con nối dõi tông đường cũng .

      Cho nên, sợ chết.

      "Lão gia, ta , cầu ngài xem ta tình ăn năn hối hận, buông tha mẹ ta !" Bạch quản gia dập đầu vang, mắt nhắm lại, bỗng nhiên hướng cột nhà mà chạy tới, chỉ nghe "Thình thịch" ràng, người vừa nãy còn khóc rống kêu rên, đảo mắt liền tiếng động, chậm rãi ngã xuống.

      Tâm Lâm viên ngoại theo tiếng trầm đục đó hung hăng run lên cái. Ông và cha của Bạch Bình coi như là cùng nhau lớn lên, tình cảm thậm chí vượt qua huynh đệ, Bạch Bình hồi bé, ông cũng từng ôm bồng quá, khi đó ông nghĩ, tương lai để Bạch Bình làm thư đồng của con mình, nhưng may thê tử chậm chạp hoài thai. Sau khi phu nhân mình qua đời, ông tính trả lại tự do cho Bạch gia, nhưng thế nào Bạch Bình cũng chịu , là muốn thay phụ thân chiếu cố mình. Trong lòng ông đương nhiên cảm động liền thưởng Bạch Bình số tiền trở về nhà đặt mua ruộng đồng, sau đó đối với Bạch Bình rất tốt, về sau ông nạp Chu di nương làm thiếp, hai nhà là thân càng thêm thân. Lời nếu là , sau lại có hôm nay?

      Ông họ khan, đối với người tiến vào : "Làm phiền ngươi Lâm phủ chuyến, đem việc này báo cho biết Ngô nhị quản gia, dẫn người đem thi thể Bạch Bình đưa đến quan phủ báo án."

      "Là."

      Sau đó, có bà tử tiến vào dọn dẹp, mời Lâm viên ngoại đổi qua phòng ở khác. Lâm viên ngoại có ý ở Bùi phủ ở lâu, cương ngạnh mặc lại y phục định rời . Hạ nhân khuyên đến lúc Bùi Sách nghe tin tới.

      "Bá phụ, ngươi làm gì vậy?" Bùi Sách lo lắng , "Hoa thúc ngươi cần tĩnh dưỡng, vẫn là ở lại bên chỗ ta tịnh dưỡng hai ngày ."

      " cần cần, phiền phức ngươi nhiều lắm. Bùi Sách a, ngươi lần này là cứu mạng ta, bá phụ biết phải tạ ơn ngươi như thế nào, ngày khác lại mời ngươi đến trong phủ dùng bữa tạ ơn, trước mắt ta phải hồi phủ nhìn thử. Ngươi yên tâm, hai nhà chúng ta thân thiết, ta cũng muốn là thoải mái, nhưng vẫn là làm phiền Hoa lang trung chuyến. Đúng rồi, Lỗ Lỗ, cái tiểu nương kia đâu?" Lâm viên ngoại thu thập xong, do Bùi Sách đỡ ra ngoài.

      Bùi Sách biết yên lòng trong nhà, ở lại cũng tốt liền : "Bá phụ cần phải khách khí, bảo trọng thân thể quan trọng, sau khi trở về..."

      " nương, ngài chờ chút, tóc ngài còn chưa có chải đâu a!"

      , xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng bà tử lo lắng la lên, mọi người khỏi dừng bước lại, đồng thời hướng cửa thêu hoa nhìn lại, liền thấy nữ tử mặc bạch sam quần đỏ chạy tới. Nhìn thấy bên này, nàng mặt vui vẻ, cao hứng meo meo gọi, sau đó cầm váy khập khiễng hướng bên này chạy, chân chỉ mang vớ dày khi ngủ

      Nhưng ai có thể chú ý tới chân nàng chứ? Đến ngay cả Bùi Sách, đều nhìn khuôn mặt của nhân gia người ta đến thất thần ngây ngất, lúc lâu mới chớp mắt.

      "Meo!" Lỗ Lỗ chạy đến trước người Lâm viên ngoại, trực tiếp nhào tới trong lòng lão nhân gia, đem Bùi Sách đẩy ra bên. Nàng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tiều tụy già nua Lâm viên ngoại, trong mắt chậm rãi dâng lên nước mắt trong suốt. May mắn may mắn, lão tộc trưởng còn, có bỏ quên nàng, cũng có chết.

      Chống lại đôi mắt đầy nước mắt trong suốt lại chứa quan tâm, lo lắng và vô cùng muốn xa rời như vậy, Lâm viên ngoại trong lòng khỏi mạnh mẽ nỗi lên cảm giác thân tình. Ông vô cùng thân thiết tự nhiên vỗ vỗ Lỗ Lỗ vai, có chút lúng túng hướng Bùi Sách : "Đứa này hiểu quy củ..."

      Bùi Sách nhìn nhìn nửa mặt kiều mị chôn trong lòng lão nhân, lắc đầu cười : "Bá phụ quá lời, Lỗ Lỗ nương tính tình hồn nhiên, bởi vì lo lắng bá phụ, đếm xỉa vết thương ở chân liền vội vã tới gặp ngươi ."

      "Nàng bị thương chân sao?" Lâm viên ngoại thất kinh, cúi đầu nhìn, lại chỉ thấy đôi giày thêu màu hồng.

      Bùi Sách vội vã giải thích: "Bá phụ đừng lo lắng, chỉ là trầy xước mà thôi, hẳn là có trở ngại lớn." xong, giống như tùy ý nhắc nhở câu: "Chắc do Lỗ Lỗ nương ít núi, cho nên mới dễ bị thương như vậy."

      Lâm viên ngoại lại nhớ tới tình cảnh tối hôm qua Lỗ Lỗ bồi , hài tử ngốc này, lúc đó nhất định đau biết thế nào đâu!

      "Được rồi, vậy chúng ta cáo từ trước, ngày khác lại mời ngươi quá môn chuyến, ngươi trúng tú tài, bá phụ còn chưa có tiếng chúc mừng với ngươi đâu."

      Bùi Sách khiêm tốn cười, đợi bà tử mang Lỗ Lỗ chỉnh chu lại, tự mình đem hai người ra cửa, đồng thời ngày khác lại thăm viếng bái phỏng.

      Lỗ Lỗ ôm cánh tay Lâm viên ngoại theo về phía trước, tới lui, đột nhiên nhớ ra cái gì, quay đầu lại hướng Bùi Sách kêu tiếng. Này giống đực tệ, biết sau này còn có thể hay gặp lại .

      Bùi Sách ngơ ngẩn, lập tức cười lại, xoay người tiến vào.
      Last edited: 6/6/16
      Thảo Sally, Happyanh, Chôm chôm25 others thích bài này.

    4. marionet0401

      marionet0401 Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      785
      Tại sao ? Tại sao chứ ? ràng sửa chữ viết hoa đầu dòng, up lên, sửa lại, rồi up lên:017::017::017::017::017: vẫn trờ thành chữ thường chứ?
      myuyenringring thích bài này.

    5. marionet0401

      marionet0401 Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      785
      Chương 11: Mơ ước

      Theo Bùi phủ hạ nhân truyền lời, Ngô nhị quản gia lĩnh người nhặt xác, Bạch quản gia bắt cóc Lâm viên ngoại giết người thành tự sát tạ tội chuyện rất liền trong phủ truyền ra.

      Chu di nương nghe được tin tức, thất tha thất thểu vào phòng, hé ra mặt cười so với thoa phấn còn muốn trắng hơn.

      Cho nha hoàn lui xuống, nàng ngã ngồi lên tràng kỷ thêu gấm, nhìn chăm chăm lên giường đệm thêu hoa đỏ.

      Biểu ca chết rồi, tối hôm trước còn cùng nàng trong phòng này triền miên, sáng sớm hôm qua mới rời , còn vô cùng tự tin bảo nàng chờ trở về, ai biết giải quyết xong lão đầu tử, bán Lâm gia, liền mang mẹ con bọn Giang Nam định cư. nghe tốt như vậy, thế nào liền nhẫn tâm bỏ lại bọn họ nhi quả phụ, đâu?

      Rốt cuộc xảy ra chuyện may gì?

      Trước khi chết, có cái gì , có thể hay ... , , a Khang là cốt nhục , nhất định thay nhi tử tính toán.

      Ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Chu di nương lau nước mắt, đứng dậy, vừa mới xốc rèm cửa bên trong phòng lên, Lâm Khang mười ba tuổi xông vào, "Nương, cậu, cậu ..."

      Chu di nương nhanh che miệng , mắt lệ nghẹn ngào quay lại khiển trách: " bao nhiêu lần, phải gọi ta di nương!"

      Nàng mười bảy tuổi đến Lâm phủ làm thiếp, chân trước vào cửa, phu nhân liền hoài thai, Lâm viên ngoại vô cùng coi trọng, hận thể ngày ngày bên cạnh, hình như quên di nương là nàng cũng đồng dạng lớn bụng, cho đến lúc nàng sắp sinh, khi đó Lâm viên ngoại hiếm khi xa nhà, nàng và biểu ca thừa cơ thầm động tay động chân. Phu nhân "Ngoài ý muốn" sinh non, nàng vì chấn kinh quá độ, đồng dạng "Sinh non", chỉ khác phu nhân xác hai mạng, còn nàng cấp Lâm gia thêm đứa con trai. Lâm viên ngoại hỉ bi đột ngột, hoài nghi gì nàng, nhưng lại nhẫn tâm đem đứa trở thành con của phu nhân danh nghĩa!

      Dựa vào cái gì chứ!

      Nàng là hoàng hoa khuê nữ, trẻ tuổi xinh đẹp lại có công sinh con trai. Còn ba ta là nguyên phối qua đời, làm chính thất gần bốn mươi tuổi có nổi ngụm con cho , nhưng Lâm viên ngoại này làm vậy, phải là tuyệt hi vọng từ thiếp thành thê của nàng sao? dùng hành động ràng cho nàng, chỉ cần đích tử, lại lại cần chính thất phu nhân khác!

      Cho nên sau đó nàng cùng biểu ca hợp mưu hại , nàng có chút áy náy gì hết.

      "Nương, lúc nào rồi, người còn tính toán gì chứ!" Lâm Khang kiên nhẫn vung tay áo, nhìn thẳng mắt Chu di nương: "Nương, bọn họ đều biểu cửu bắt cóc cha, điều này sao có thể! Biểu cữu luôn luôn kính trọng cha ta, với ta thươn có thừa, sao có thể làm loại chuyện đó, có phải hay cha ta lại hồ đồ, ..."

      "Im miệng!" Chu di nương dùng sức đè lại đôi vai bé của Lâm Khang, mặt là nghiêm túc trịnh trọng chưa bao giờ có: "A Khang, con nhớ kỹ, Bạch quản gia là xử lý đúng tội, sinh khí và phẫn nộ của con bây giờ, phải là bởi vì phụ thân con giết Bạch quản gia, mà là bởi vì ngài bị khổ. Kế đó khi thấy phụ thân, nương muốn con quan tâm phụ thân ngươi như lúc con quan tâm nương khi bệnh, nên trước mặt chủ động nhắc tới Bạch quản gia, thể lại gọi Bạch quản gia là biểu cữu, nhớ kỹ chưa?"

      Lâm Khang phục, đỏ hồng mắt chất vấn: "Vì sao?"

      Từ biểu cữu với rất tốt, lão đầu tử chỉ biết buộc đọc sách, còn đặc biệt keo kiệt vô cùng, xin có mấy lượng bạc mà cũng cho, phạm chút ít lỗi liền đánh , đối nương cũng tốt, thực khiến người chán ghét đến phiền! Ngày hôm trước nương lão đầu tử bị bắt cóc, có chút cao hứng trong lòng, cái nhà này, rốt cuộc đến phiên làm chủ, còn có người có thể khoa tay múa chân với ! Bây giờ phát sinh chuyện này, bất hiếu , thà rằng người trở về là biếu cữu hơn!

      Vì sao?

      Chu di nương khỏi nắm chặt nắm tay, "Bởi vì là phụ thân ngươi, chúng ta ăn mặc, cả gia sản này, đều là của , ngươi muốn nó, phải bợ đỡ . A Khang, Bạch quản gia phạm lỗi, chúng ta cùng là thân thích, phụ thân ngươi nhất định giận chó đánh mèo với chúng ta, thậm chí cảm thấy chúng ta ba người hợp mưu hại . A Khang, ta biết ngươi bởi vì nương chịu ủy khuất mà oán hận phụ thân, nhưng con phải nhớ kỹ, muốn an toàn, ngươi phải hiếu thuận , cho bắt được nửa điểm sai lầm của chúng ta. Chỉ có chờ già rồi, nổi ra, khi đó ngươi có thể quang minh chính đại tiếp quản sản nghiệp này, ngươi mới có thể bừa bãi sống, có biết ?"

      Nàng bấu móng tay dài vai Lâm Khang. Lâm Khang đau đến nhíu mày, lại còn có chút nghi hoặc: "Nương, nhìn ngươi , ta là duy nhất nhi tử của , dù cho lại thích ta, cũng thể đem đồ vật chia cho người ngoài ?"

      Chu di nương cười khổ tiếng, thu tay, thở dài : "A Khang, ngươi biết vì sao thích ngươi sao? Cũng bởi vì ta và biểu cữu từng có tình cũ, năm đó vì ham mỹ sắc mà cưỡng bức ta, nhưng trước sau với ta vẫn hoài nghi, thậm chí hoài nghi ngươi phải thân sinh của . Nếu có chuyện hôm nay, hoài nghi chỉ là mơ hồ, nhưng , sợ rằng có bảy phần." Nhi tử từ nuông chiều từ bé, tính tình xúc động, nàng thể tiết lộ chân tướng, trước nhất bây giờ cho biết được lợi hại được mất, phải để cam tâm lấy lòng lão đầu tử, lại miễn cho chột dạ lộ ra sơ hở.

      Lâm Khang sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, mười ba tuổi, bắt đầu hiểu được rất nhiều chuyện, hoang mang vội vã nắm lấy Chu di nương tay, "Nương, vậy ta rốt cuộc là nhi tử của ai?"

      "Ba!"

      Chu di nương phất tay cho cái bạt tai, trợn mắt quát khẽ: "Ngươi coi ta là thành người nào? Ngươi đương nhiên là nhi tử của cha ngươi, ngươi họ Lâm! A Khang, ngươi nhớ kỹ cho ta, ta với ngươichuyện này, phải cho ngươi hoài nghi ta, ta là lo là nếu ngươi đưa sắc mặt khó coi với cha người, chính là dâng lên hoài nghi của ! Nương bị hoài nghi sao, nhưng ngươi là vô tội, nương thể liên lụy ngươi. A Khang, nương biết, ngươi luyến tiếc Bạch quản gia, nhưng ngươi phải nhịn lại khó chịu, bởi vì chuyện này liên hệ đến việc ngươi có thể kế thừa sản nghiệp! Ngươi đừng quên, phải chỉ có mình ngươi để chọn, Lâm Toàn kia, nhưng cũng lòng muốn chia chén canh đấy, nếu để cho trước mặt cha ngươi xúi giục, mẹ con chúng ta, chỉ sợ cũng còn có ngày lành qua!"

      Lâm Khang nghe vậy, hối hận sợ hãi liền bị phẫn nộ thay thế: " chỉ là cháu trai bà con xa, cha ta sao đem tất cả gia sản cho ?" là con ruột duy nhất của lão đầu tử, Lâm Toàn kia tháng trước mới chạy tới, thục khinh thục trọng, tin lão đầu hồ đồ nông nổi đến mức đó!

      Chu di nương cười lạnh tiếng, bên nhàng xoa gương mặt đỏ của bên thấp giọng : "Cha ngươi đương nhiên muốn, nhưng nếu người tốt, ở tuổi , cũng chỉ có thể nhận Lâm Toàn làm con thừa tự. Lâm Toàn tốt xấu cùng có chút quan hệ huyết thống, tính tiện nghi người ngoài, bằng có con thừa tự, sau khi chết, sản nghiệp Lâm gia ba đời tích góp phải giao cho quan phủ, nếu sau này ai nhớ Lâm gia?"

      phen ra làm cho môi Lâm Khang cũng bị mất huyết sắc.

      Chu di nương cũng nhịn được nước mắt nữa, bỗng nhiên đem nhi tử ôm vào trong lòng, nghẹn ngào tiếng: "A Khang, biểu cữu ngươi rồi, bây giờ chỉ có chúng ta nương cùng sống nương tựa lẫn nhau, vì nương, vì chính ngươi, trước mặt lão đầu tử ngươi nhất định phải cẩn thận nhiều hơn nữa, tình lấy lòng , đề phòng Lâm Toàn, vạn thể lại làm theo cảm tính giống như trước như vậy nữa!"

      Nước mắt ấm áp trượt mặt, Lâm Khang phục hồi tinh thần lại, lấy ra khăn tay thay Chu di nương lau nước mắt, "Nương, ngươi yên tâm, nhi tử hiểu chuyện , ta..."

      "Thiếu gia, di nương, lão gia theo Bùi phủ trở về, sắp đến cửa!" Tiểu nha hoàn vội vã chạy vào gian ngoài thông báo đạo.

      Lâm Khang thân thể cứng lại, quay đầu muốn .

      "A Khang?" Chu di nương cấp cấp kéo , rất yên lòng.

      Lâm Khang quay đầu lại, vẻ mặt lo lắng và hiểu, "Di nương, cha ta trở về, chúng ta phải đón chứ!"

      Chu di nương sửng sốt, lập tức vui mừng cười, xoa chút mặt, ", chúng ta cùng nghênh tiếp lão gia."

      Lâm cửa phủ, sớm vây đầy cả đám gia đình bả tử, lo lắng mong chờ Lâm viên ngoại trở về nhà. Trước kia Bạch quản gia lão gia ra xa nhà, mấy ngày nữa mới trở về, bọn họ đều tin, sao có thể nghĩ đến trong đó có gì khác thường? Tốt đấy, chủ nhân gia bị Bạch quản gia thần biết quỷ hay bắt cóc, bọn họ này đàn hạ nhân mà có nửa điểm phát , lão gia có thể trách tội sao? Đặc biệt người gác cổng cửa chính và bả tử trông coi cửa , đều nơm nớp lo sợ, bọn họ đều nhận đồ tốt từ Bạch quản gia, đều len lén ly khai cửa lớn qua cùng tiểu nha hoàn gia đinh uống rượu đánh bạc, ai biết Bạch quản gia từ cửa nào ra hại người hại người? Còn có, Bạch quản gia xong rồi, Ngô Nhị quản gia trước giờ đối đầu với chắc chắn đề lên, có thể làm khó dễ cho người bên Bạch quản gia?

      Hôm nay là ngày đại biến của Lâm phủ sao!

      Lâm Toàn đứng trước cửa chính, mặt lo nghĩ bất an, nhưng trong lòng vô cùng hưng phấn. Bạch quản gia mọi chuyện dều gạt , còn phái người nhìn cho rình hậu viện. Lại biết sớm dựa vào bộ dạng xuất chúng hời hợt thông đồng với nha hoàn quét rác trong viện Chu di nương. Đương nhiên, cũng trông chờ từ trong miệng nàng ta biết được cơ mật gì, đến khi tối hôm qua, nha hoàn kia lại cho bí mật động trời, Bạch quản gia và Chu di nương có tư tình!

      Nguyên lai, nửa đêm ngày hôm trước nàng đau bụng, nửa đường đến nhà vệ sinh nhịn được, liền tìm nơi hẻo lánh gần đó chuẩn bị giải quyết, khéo vừa lúc nghe thấy có tiếng người leo tường, sợ đến dám nhức nhích, hồi bình tĩnh lại, theo ánh trăng nhận ra đó là thân ảnh của Bạch quản gia.

      A, ra là ông trời giúp !

      Nếu như Bạch quản gia có tự tìm đường chết, bằng vào nha hoàn quét rác, có bằng chứng, Lâm viên ngoại nhất định tin, tại... Có hoài nghi kiểm chứng , tốt nhất là tra ra Lâm Khang là của Bạch quản gia, như vậy, sản nghiệp tài phú của Lâm phủ này, tương lai liền tất cả đều là !

      Lâm Toàn khóe môi nhìn được muốn cong lên, nhanh chóng cúi đầu che giấu. Ánh mắt khẽ thoáng nhìn qua Chu di nương mẹ con, quay đầu lại hướng hai người cười cười, đúng lúc này, Lâm viên ngoại trở về. thu hồi tươi cười, nhanh nghênh đón, vẻ mặt thân thiết như từ đáy lòng : "Thúc phụ, ngài có sao chứ, có bị thương ? Có lang trung xem qua chưa?"

      Đáng tiếc đợi đén gần Lâm viên ngoại, bên người bỗng nhiên bị cỗ lực mạnh đẩy ra. Là Lâm Khang gấp gáp chạy tới, ôm lấy thắt lưng Lâm viên ngoại khóc lớn, "Cha, ngươi rốt cuộc trở về, ba ngày nay nhi tử vô cung lo lắng a! Cha, sau này nhi tử mỗi ngày ở bên cạnh ngươi, bao giờ để người xấu đem ngươi cướp nữa ! Cha, ô ô..."

      Lâm Toàn trong lòng châm chọc, ngẩng đầu nhìn hướng Lâm viên ngoại, ánh mắt rơi bên người nương bên cạnh, phải là làm đui mù người ta a, có tuyệt sắc đến nhường này đời sao!

      Lỗ Lỗ chú ý tới có người nhìn mình, nàng nhíu mày nhìn giống đực ôm lão tộc trưởng khóc rống, chút nghĩ ngợi liền đẩy . Lão tộc trưởng của nàng, là của miêu tộc nàng, phải là thân thiết đụng chạm, ai biết có cái gì tâm tư?

      Lâm Khang lúc này mới chú ý tới bên người Lâm viên ngoại còn có người, kinh diếm nhanh chóng qua , thấy tư thái thân mật của hai người, khỏi nhíu mày, chẳng lẽ lão đầu tử muốn nạp thiếp? Nhiều năm như vậy cũng có thêm ai, lúc này nạp thiếp, nhận nữa, tính toán tiếp tục sinh nhi tử ?

      "Cha, nàng là ai?" vừa rơi nước mắt, thút tha thút thít hỏi, hồn nhiên vô tội.

      Lâm viên ngoại nhìn chằm chằm mặt nhìn chút, gì, hướng Lâm Toàn gật gật đầu, nắm Lỗ Lỗ tay hướng cửa thẳng, đoái hoài dến Chu di nương bên cạnh vành mắt phiếm hồng. tới cửa, ánh mắt đảo qua cả đám gia đinh, lập tức ra lệnh: "Thường Ngộ, trước khi Ngô quản gia trở về, ngươi phái người bảo vệ các nơi cửa, chỉ được phép vào cho phép ra."

      "Là, lão gia." Thường Ngộ ngẩng đầu, đáp. có đôi mắt dài, lúc hơi nheo lại, toát ra nét hiền hòa tiếu ý tự nhiên, thoạt nhìn rất nhàng, hoàn toàn giống người ngoài thấp thỏm lo âu. Lâm viên ngoại gật đầu, lại chỉ thêm bốn thằng nhóc, cùng tới tiểu viện của Bạch quản gia.
      Thảo Sally, Happyanh, Chôm chôm24 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :